Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp

[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 299: Không thể quá sủng nữ nhân này nữa!


Thái tử ăn sạch mì lẫn nước trong bát.Hắn buông đũa, cảm thấy dạ dày ấm lên.Tiêu Hề Hề nhìn bát rỗng trước mặt, tò mò hỏi "Không phải bình thường người không ăn khuya sao?

Tối nay sao tự dưng muốn ăn khuya?

Còn ăn nhiều như vậy."

Lúc nấu mì, nàng cố ý nấu hơi chín, vốn định là nếu Thái tử ăn không hết, thì nàng sẽ được ăn.Nào ngờ Thái tử lại ăn hết sạch.Thật hiếm có nha!Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói "Trong yến tiệc, ta không ăn gì cả."

Tiêu Hề Hề ngạc nhiên "Yến tiệc nhiều món ngon như vậy, còn con cua rất béo nữa, người lại không ăn gì hết?

Sao có thể?"

Nàng không tin có người đối diện với con cua béo như vậy lại có thể không dao động!Lạc Thanh Hàn không trả lời.Trong mấy trường hợp như vậy, hắn là Thái tử, luôn có vô số ánh mắt chú ý đến hắn, dù chỉ ăn nhiều hơn một miếng, cũng sẽ khiến người ta suy nghĩ sâu xa.Thế nên trong yến tiệc hắn thường không ăn quá nhiều, tránh những suy đoán không cần thiết.Huống chi, hắn không hứng thú gì với thức ăn trong yến tiệc, tùy tiện ăn hai miếng là được rồi.Thường công công sai người chuẩn bị nước nóng, Lạc Thanh Hàn đứng dậy đi vào phòng tắm.Tiêu Hề Hề chủ động hỏi "Điện hạ có cần thần thiếp hầu hạ người tắm rửa thay y phục không?"

Lạc Thanh Hàn dừng một chút, nghi ngờ nhìn nàng "Nàng lại có ý đồ gì?"

Tiêu Hề Hề xoa tay, cười hì hì "Thần thiếp muốn nuôi bò và cừu."

"Vậy nàng cứ mơ tiếp đi."

Lạc Thanh Hàn dời ánh mắt, sắc mặt không đổi ra ngoài.Tiêu Hề Hề thở dài, Điện hạ ngày càng khó dỗ.Lạc Thanh Hàn tắm xong trở lại phòng ngủ, hắn thấy Tiêu Hề Hề nằm thẳng trên giường.Bình thường Thái tử ngủ phía ngoài, nhưng đêm nay Tiêu Hề Hề lại cố ý nằm phía ngoài, chiếm lấy vị trí vốn thuộc về Thái tử.Lạc Thanh Hàn bảo nàng nhích vào trong.Tiêu Hề Hề không chịu nhích, ăn vạ nói "Điện hạ không cho thần thiếp nuôi bò cừu, thần thiếp sẽ không nhích vào."

Lạc Thanh Hàn phớt lờ nàng, trực tiếp sải đôi chân dài bước qua người nàng.Tiêu Hề Hề "......"

Đây là thao tác sai trái phải không?

Chắc chắn sai!Lạc Thanh Hàn nằm xuống cạnh nàng, kéo một phần chăn ra khỏi người nàng đắp lên người.Trên đầu giường treo chiếc đèn lồng tròn nhỏ.Là do Thái tử tự tay làm, ánh sáng xuyên qua lớp giấy Tuyên mỏng, giống một ngôi sao nhỏ lơ lửng trong đêm tối.Tiêu Hề Hề nhìn 'ngôi sao nhỏ' dần dần chìm vào giấc ngủ.Thái tử bên cạnh lúc này mới nhỏ giọng nói."

Ngày này năm sau, ta dẫn nàng xuất cung tham gia lễ hội đèn lồng."

Cơn buồn ngủ của Tiêu Hề Hề tức thì biến mất.Nàng nhào tới bịt miệng Thái tử, lo lắng nói."

Điện hạ, không nên cắm cờ kiểu này!"

Mấy mẫu câu như 'chờ lúc nào đó, ta và nàng sẽ làm gì đó', chính là kiểu dự đoán kinh điển!Lạc Thanh Hàn mù mờ trước phản ứng khó hiểu của nàng.Hắn kéo bàn tay nhỏ đang bịt miệng mình, không hiểu hỏi "Cắm cờ là gì?"

Tiêu Hề Hề thần bí nói "Đây là một loại sức mạnh siêu nhiên thần bí, chỉ cần người đọc câu thần chú của nó, những chuyện không hay sẽ xảy ra."

"Ví dụ?"

"Ví dụ như, Điện hạ vừa mới nói, ngày này năm sau sẽ dẫn thần thiếp xuất cung tham gia lễ hội đèn lồng.

Dựa theo định luật cắm cờ, câu mà người nói hết tám chín phần sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, chẳng hạn như năm sau hoàng cung đột nhiên bốc cháy, người vội đi dập lửa, không thể đưa thần thiếp tham gia lễ hội đèn lồng, hoặc là người ăn nhầm thứ gì đó, đau bụng không ngừng, nên không thể dẫn thần thiếp đi, hoặc là ..."

"Được rồi, ta hiểu ý của nàng."

Lạc Thanh Hàn cắt ngang nàng, biểu cảm trên gương mặt anh tuấn khó lòng diễn tả.Bốc cháy gì, đau bụng gì, cái đầu nhỏ của nàng không nghĩ ra được chuyện gì tốt đẹp hay sao?Lạc Thanh Hàn cười lạnh "Suy nghĩ của nàng khá kỳ lạ, người ta thường nghĩ chuyện về hướng tốt đẹp, còn nàng toàn nghĩ về hướng xấu."

Tiêu Hề Hề nghiêm túc nói "Chuyện gì cũng phải lường trước tình huống xấu nhất, như thế đến khi chuyện xấu xảy ra, thì không cần quá đau buồn."

Lạc Thanh Hàn cạn lời "Nếu đã nghĩ đến tình huống xấu nhất, chẳng lẽ không thể chuẩn bị trước cách đối phó sao?"

Tiêu Hề Hề thẳng thắn nói "Vì thần thiếp lười lắm."

Lạc Thanh Hàn "......"

Được rồi, nàng lười nàng có lý.Hắn nhắm mắt, thầm nghĩ mình có ý tốt, muốn làm nữ nhân này vui vẻ, ai ngờ nàng lại bày ra nhiều thứ lung tung như vậy.Một lời hứa tốt đẹp như vậy lại biến thành cắm cờ gì đó.Không thể quá sủng nữ nhân này nữa!Ban đầu Tiêu Hề Hề còn lo, sợ cờ mà Thái tử cắm sẽ có hiệu lực, nếu thế Trung thu năm sau nàng không thể xuất cung đi chơi rồi.Suy nghĩ một lúc, thuộc tính cá muối của nàng lại bắt đầu phát tác.Bỏ đi, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì?Ngủ một giấc đã, ngủ dậy rồi chuyện gì cũng sẽ tốt đẹp.Một đêm không mộng.Tiêu Hề Hề thức dậy thì trời đã sáng từ lâu, Thái tử bên cạnh cũng đã đi rồi.Bảo Cầm dẫn hai tiểu cung nữ bước vào, hầu hạ Tiêu trắc phi rửa mặt thay y phục.Bảo Cầm vừa chải tóc cho nàng, vừa cười nói."

Điện hạ thật tốt với nương nương, thậm chí còn tự tay làm đèn lồng cho nương nương, đây là sủng ái mà các phi tần khác nằm mơ cũng không có được."

Tiêu Hề Hề liếc nhìn đèn lồng nhỏ treo trên đầu giường.Tối qua vì cảnh đêm lờ mờ, với cả đèn lồng được thắp nến bên trong, làm tăng thêm một lớp hiệu ứng cho đèn lồng, khiến nó trông thật dễ thương.Nhưng bây giờ nhìn lại, chỉ thấy nó trơ trụi nhợt nhạt, giống loại đèn lồng trắng chỉ dùng trong tang lễ.Dù nhìn thế nào cũng rất xấu xí.Tiêu Hề Hề quyết định trang điểm cho nó.Ăn sáng xong, nàng lấy đèn lồng nhỏ xuống, cầm bút lông chấm mực vẽ một con thỏ.Nàng vẽ rất nhanh, hai ba nét vẽ đã hoàn thành.Tiêu Hề Hề đặt bút lông xuống, ngắm nghía một hồi, cảm thấy hình vẽ trên đèn lồng rất dễ thương!Xem ra nàng có chút thiên phú trong hội họa.Đúng lúc này, Thanh Tùng bước vào, cung kính nói."

Nương nương, Thái tử Điện hạ sai người đưa tin tới, mời người đến cung Minh Quang một chuyến, nói là có chuyện tìm người."

Tiêu Hề Hề lập tức cầm đèn lồng trong tay ra ngoài, ngồi kiệu đến cung Minh Quang.Thường công công đã chờ sẵn trước cổng, thấy nàng đến liền tiến lên, mỉm cười chắp tay hành lễ."

Nô tài thỉnh an nương nương, nương nương mời vào."

Tiêu Hề Hề cầm đèn lồng đi vào cung Minh Quang.Thái tử đang nói chuyện với Triệu Hiền, thấy nàng đến, Triệu Hiền lùi lại một chút, chắp tay hành lễ."

Mạt tướng bái kiến nương nương."

Tiêu Hề Hề cầm đèn lồng chạy đến chỗ Thái tử, đưa đèn lồng nhỏ trong tay như dâng bảo vật."

Điện hạ nhìn xem, thần thiếp vẽ cho đèn lồng này, có dễ thương không?"
 
[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 300: Ngươi tự sát cũng vô dụng


Lạc Thanh Hàn nhìn hai thứ hình thù kỳ quái trên đèn lồng, suy nghĩ một lúc lâu mới hỏi.

"Nàng vẽ ... trứng chiên?"

Tiêu Hề Hề tức giận nói "Là con thỏ!"

Lạc Thanh Hàn không hiểu được, nàng không phải chỉ vẽ một vòng tròn nhỏ bên trong một vòng tròn lớn sao?Sao thành con thỏ rồi?Hắn dùng ánh mắt thương yêu trẻ thiểu năng nhìn nàng "Nàng vui là được."

Tiêu Hề Hề cảm thấy kỹ năng hội họa của mình bị sỉ nhục.Nàng tức giận nói "Sớm biết như vậy thì không mang đèn lồng cho người xem rồi."

Lạc Thanh Hàn thở dài.Hắn cầm đèn lồng rồi cầm bút lông, điểm thêm vài nét trên đèn lồng.Trong nháy mắt, hai vòng tròn đó biến thành con heo dễ thương.Tiêu Hề Hề không phục "Đây rõ ràng là con thỏ, sao người lại vẽ thành heo?"

Lạc Thanh Hàn đặt bút xuống, trả đèn lồng cho nàng, nghiêm túc nói "Vì vật giống chủ."

Tiêu Hề Hề "......"

Nàng thấy mình bị nhắc nhở rồi.Lạc Thanh Hàn sai người mang nước ấm, rửa sạch tay, chậm rãi nói "Ta gọi nàng tới đây là vì có chuyện cần nàng giúp."

Tiêu Hề Hề "Có chuyện gì vậy?"

Lạc Thanh Hàn liếc nhìn Triệu Hiền.Triệu Hiền hiểu ra, đứng ngay cửa hét lớn với bên ngoài."

Mang người vào đây."

Kế đó Ngọc Lân vệ khiêng hai người vào.Tiêu Hề Hề nhìn sang, nhận ra tiểu thái giám muốn đẩy nàng xuống sông tối qua.Nàng chưa từng gặp nam tử kia, nên không biết.Triệu Hiền giải thích "Người này là người của Cấm quân, tên Lư Vận, tối qua xông vào phòng thay y phục ở Bích Quế các, làm Đoạn lương đệ kinh sợ, Thái tử Điện hạ lệnh mạt tướng điều tra lai lịch của gã."

Tiêu Hề Hề tức thì hiểu được ý của Thái tử.Thái tử muốn nàng giúp điều tra vụ án!Tiêu Hề Hề cầm đèn lồng đến cạnh Lư Vận, tỉ mỉ xem xét mặt của gã.Lư Vận vẫn mặc trang phục hôm qua, vải nhàu nhĩ, hai tay bị trói sau lưng.Vì quá bất an, cả tối hôm qua gã không ngủ được, trông rất phờ phạc.Gã thoạt nhìn chỉ hơn hai mươi, khá đẹp trai, nhưng Tiêu Hề Hề đã nhìn quen thịnh thế mỹ nhan của Thái tử, nên yêu cầu về ngoại hình của nàng cũng cao lên nhiều, nàng không nghĩ nam nhân trước mặt này đẹp.Tiêu Hề Hề nhìn một lúc, trong lòng đại khái có đáp án.Nàng không vòng vo, bèn hỏi "Có phải ngươi còn có một muội muội?"

Lư Vận nghe vậy, biểu cảm tức thì thay đổi.Gã không chút nghĩ ngợi liền thẳng thừng phủ nhận "Không có!

Thuộc hạ từ nhỏ không cha không mẹ, là cô nhi, trong nhà không có người thân nào khác."

Tiêu Hề Hề "Nhưng nhìn tướng mạo, trong mệnh của người có một muội muội, năm nay mười tám."

Lư Vận gấp gáp nói "Thuộc hạ thật sự không có muội muội!

Nếu nương nương không tin, có thể phái người điều tra."

Lúc này Triệu Hiền lên tiếng."

Mạt tướng đã điều tra thông tin của Lư Vận, gã quả thật không cha mẹ, cũng không có muội muội, không tìm thấy thứ gì như thư nhà ở chỗ gã."

Lư Vận nghe vậy bèn thầm thở phào.Lúc này, gã nghe Thái tử lạnh lùng nói một câu."

Đi điều tra ghi chép những lần ra vào cung mấy năm gần đây, xem gã sau khi rời cung thì đi đâu?"

Triệu Hiền nhận lệnh "Mạt tướng lập tức phái người điều tra."

Triệu Hiền quay người sải bước ra ngoài.Sắc mặt Lư Vận tái nhợt, trong mắt đầy hoảng sợ.Tiêu Hề Hề nhìn vẻ mặt lo lắng của gã, sợ gã nghĩ quẩn giống tiểu thái giám đó, nàng cố ý nhắc nhở."

Ngươi tự sát cũng vô dụng, đừng quên ngươi còn một muội muội, không có ngươi bảo vệ, nàng nhất định sẽ không sống tốt."

Lời này như chậu nước lạnh, dập tắt ý nghĩ muốn giải thoát trong lòng Lư Vận.Gã ngồi phịch xuống đất, gương mặt đầy tuyệt vọng đau khổ.Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói "Nếu bây giờ ngươi nói sự thật, ta có lẽ sẽ tha cho ngươi một mạng."

Lư Vận mím chặt môi, không nói lời nào.Tiêu Hề Hề thở dài.Hiệu suất làm việc của Ngọc Lân vệ rất cao, chẳng bao lâu đã tìm ra ghi chép số lần xuất cung của Lư Vận trong khoảng thời gian này, còn tra được gã mua một trạch viện trong thành.Vị trí trạch viện khá hẻo lánh, diện tích khá nhỏ, không làm ai chú ý.Triệu Hiền thành thật trả lời "Trạch viện đó hiện giờ không có người ở, theo lời kể của hàng xóm, từng có một cô nương trẻ tuổi sống trong ở đó.

Mỗi lần Lư Vận xuất cung, gã sẽ đến đó ở hai ngày.

Cô nương đó tên Lư Lâm, là muội muội ruột của Lư Vận, một tháng trước Lư Lâm bị một nam tử thế gia nhìn trúng, nạp làm thông phòng, từ đó Lư Lâm không xuất hiện nữa."

Mỗi câu nói của Triệu Hiền, khuôn mặt của Lư Vận càng khó coi.Triệu Hiền nói xong, sắc mặt Lư Vận không thể nhìn được nữa.Lạc Thanh Hàn hỏi "Lư Lâm làm thông phòng của ai?"

Triệu Hiền hạ giọng nói "Tần Khang, là thứ tử nhị phòng của Tần gia."

Ánh mắt Lạc Thanh Hàn nhìn Lư Vận sắc bén hơn."

Ngươi là người Tần gia?"

Lư Vận vẫn ngậm miệng, xem ra gã định gánh đến cùng.Lạc Thanh Hàn liếc nhìn Triệu Hiền.Triệu Hiền hiểu ra, lập tức gọi người kéo Lư Vận kéo xuống dùng hình tra khảo.Bây giờ đã có đối tượng tình nghi, việc thẩm vấn đương nhiên sẽ thuận lợi hơn.Đi một Lư Vận, vẫn còn một tiểu thái giám.Tiểu thái giám bị thương ở lưỡi, không thể nói chuyện, nhưng đầu óc lại minh mẫn, giờ phút này nằm trên đất, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cả người không tự chủ run lẩy bẩy, xem ra đang rất sợ hãi.Tiêu Hề Hề nhìn tiểu thái giám, rồi nói với Thái tử."

Tướng mạo của người này không có gì khác thường, chỉ là một thái giám bình thường."

Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói "Ta đã sai người đến Nội thị tỉnh điều tra, gã làm việc trong ngự thiện phòng của Đông cung, nghe người ở ngự thiện phòng nói, gã là đồng hương với Thải Vân bên cạnh Lý trắc phi, hai người rất thân thiết."

Tiêu Hề Hề ngạc nhiên "Gã là người của Lý trắc phi?"

Lạc Thanh Hàn "Nhìn bề ngoài thì chính là như vậy."

"Còn bên trong thì sao?"

"Không biết."

Tiêu Hề Hề nghĩ rất đơn giản "Nếu gã có thể là người của Lý trắc phi, vậy tại sao không gọi Lý trắc phi đến hỏi thử."

Lạc Thanh Hàn gọi Thường công công vào."

Ngươi phái người đến điện Kim Phong, gọi Lý trắc phi đến đây."

"Vâng."

Lý trắc phi đang chép kinh trong điện Kim Phong, chép như sống không bằng chết.Nghe tin Thái tử triệu kiến mình, nàng vui mừng khôn xiết, vội vàng cất bút, trang điểm đơn giản rồi vội vã đến cung Minh Quang.Lúc nàng bước vào cung Minh Quang, thấy ngoài Thái tử còn có Tiêu trắc phi, niềm vui trong lòng nàng lập tức biến mất một nửa.Lý trắc phi tiến lên hành lễ "Thần thiếp bái kiến Thái tử Điện hạ."

Lạc Thanh Hàn trước giờ không thích hàn huyên, lúc này cũng vậy, hắn không phí lời, đi thẳng vào vấn đề."

Nàng nhìn tiểu thái giám này, có biết gã không?"

Lý trắc phi nhìn theo tầm mắt hắn, phát hiện một tiểu thái giám nằm trên đất.
 
[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 301: Sau này nàng sẽ rời bỏ ta sao?


Lý trắc phi cau mày "Đây không phải là Cát Tường của ngự thư phòng Đông cung sao?

Gã sao vậy?"

Tiểu thái giám còn đang sợ hãi, nhưng nghe vậy gã nhào tới trước mặt Lý trắc phi, giật giật vạt áo của nàng, nét mặt cầu xin.Xem bộ dạng của gã, như đang cầu cứu Lý trắc phi.Lý trắc phi bị động tác bất ngờ của gã làm giật mình, vội kéo váy ra, lui về phía sau hai bước.Nàng chán ghét nói "Tên nô tài thấp kém như ngươi lại dám động vào ta?

Muốn chết sao?"

Tiểu thái giám tức thì khóc rống lên.Lạc Thanh Hàn nói "Tối qua tiểu thái giám suýt nữa giết chết Tiêu trắc phi."

Lý trắc phi lập tức hiểu ra.Nàng lại bị người khác đổ tội rồi!Một nửa niềm vui còn lại cũng biến mất.Nàng cuống quýt biện hộ "Điện hạ minh giám, tuy thần thiếp biết gã, nhưng thần thiếp với gã không thân, càng không sai gã đi giết Tiêu trắc phi!"

Lạc Thanh Hàn "Nhưng tối qua nàng đã chính miệng thừa nhận."

Lý trắc phi "Thần thiếp thừa nhận chuyện gì?"

"Nàng nói nàng hận nhất hai người là Tiêu trắc phi và Bạch trắc phi, nếu nàng muốn hại, nhất định sẽ hại hai nàng ấy trước."

Lý trắc phi lập tức ngẩn ra.Tối qua, nàng nhất thời nhanh miệng nói những lời này, không ngờ hôm nay lại trở thành khẩu cung trong mắt người khác.Nàng thấy mình oan ức chết đi được!"

Tối qua thần thiếp nói bậy thôi, lời này không thể coi là thật được!"

Lạc Thanh Hàn kiên định nhìn nàng "Nói bậy thật sao?

Chẳng lẽ nàng nói không phải lời thật lòng à?"

Lý trắc phi không trả lời được.Nếu nàng thừa nhận tối qua mình nói dối, vậy chuyện Đoạn lương đệ bị hãm hại, chẳng phải trở thành tội của nàng sao?Nếu nàng phủ nhận thì nàng sẽ trở thành hung thủ sát hại Tiêu trắc phi.Nàng bị ép vào ngõ cụt, dù nàng chọn thế nào cũng sai!Lý trắc phi gấp gáp, đỏ cả mắt "Tuy thần thiếp có chút định kiến với Tiêu trắc phi, nhưng dù thần thiếp có ngu xuẩn cỡ nào, cũng sẽ không dùng thủ đoạn này đối phó Tiêu trắc phi!"

Lạc Thanh Hàn "Vậy nàng giải thích thế nào về phong thư này?"

Lý trắc phi vội cầm thư mở ra xem.Trong thư chỉ có mấy chữ, đại khái là bảo Cát Tường âm thầm trừ khử Tiêu trắc phi.Lạc Thanh Hàn "Phong thư này tìm thấy trên người của Cát Tường, đây có phải nét chữ của nàng không?"

Lý trắc phi sắp phát điên "Dù đây là nét chữ của thần thiếp, nhưng thần thiếp chưa từng viết phong thư này!

Thần thiếp bị người khác hãm hại!

Nếu thần thiếp muốn sai Cát Tường hại người, sao có thể tự tay viết thư cho gã?

Đây chẳng phải để lại bằng chứng cho người khác tới bắt mình sao?"

Lạc Thanh Hàn "Vậy nàng giải thích sao về phong thư này?"

"Hẳn là có người mô phỏng nét chữ của thần thiếp."

Lý trắc phi nói, chợt nhớ ra "Là Tần lương đệ!

Nàng ta biết mô phỏng chữ viết, trước kia nàng ta cũng giúp thần thiếp chép kinh, chữ nàng ta viết giống hệt thần thiếp!"

Lạc Thanh Hàn hơi híp mắt "Ta bảo nàng chép kinh, nàng lại dám gian lận?"

Lúc này Lý trắc phi mới nhận ra mình lỡ miệng.Nàng cuống quýt quỳ xuống "Thần thiếp biết sai rồi, thần thiếp không dám nữa."

Lạc Thanh Hàn bảo Mặc Họa lấy bản kinh do Lý trắc phi đưa trước đó ra, so sánh cẩn thận, thấy nét chữ Tần lương đệ mô phỏng giống hệt với nét chữ của Lý trắc phi, rất khó nhận ra sự khác biệt.Lý trắc phi khẩn cầu "Nhất định là Tần lương đệ hãm hại thần thiếp, cầu xin Điện hạ giúp thần thiếp chủ trì công đạo!"

Lạc Thanh Hàn phức tạp nhìn nàng một cái, sau đó nói "Nàng về đi."

Lý trắc phi ngẩn ra, khó hiểu nói "Chuyện còn chưa điều tra rõ ràng, Điện hạ tại sao lại bảo thần thiếp về?"

Lạc Thanh Hàn không định giải thích nghi vấn của nàng, chỉ phất phất tay, ý bảo nàng có thể đi.Lý trắc phi không còn cách nào khác, đành miễn cưỡng đứng dậy rời đi.Mặc Họa tiễn nàng ra ngoài.Lý trắc phi vừa đi vừa oán trách "Sao Điện hạ không gọi Tần lương đệ tới hỏi?

Chuyện này nhất định là do nàng ta làm, nàng ta muốn giết Tiêu trắc phi rồi đổ tội cho ta, đây là một mũi tên trúng hai con nhạn!"

Mặc Họa bất đắc dĩ nói "Nương nương, không phải người không biết Tần lương đệ là cháu gái của Hoàng hậu nương nương, dù chuyện này là nàng ta làm thật, nể mặt Hoàng hậu nương nương, Thái tử cũng sẽ không làm gì nàng ta, cho nên chuyện này chỉ có thể dừng ở đây, sau khi người về đừng nói bậy bạ, kẻo làm Tần lương đệ ghi hận."

Lý trắc phi nghe xong càng tức giận hơn.Nhưng nàng cũng hiểu Mặc Họa nói thật.Tần lương đệ là đích nữ đại phòng của Tần gia, có quan hệ thân thiết với Tần hoàng hậu, khác hoàn toàn với cháu gái họ hàng xa ba ngàn dặm như nàng.Nếu nàng đấu với Tần lương đệ, Tần hoàng hậu chắc chắn sẽ giúp Tần lương đệ.Đến lúc đó, có thể Tần hoàng hậu sẽ nhân cơ hội phế bỏ vị trí Trắc phi của nàng, sau đó phong Tần lương đệ làm Trắc phi.Lý trắc phi càng nghĩ càng hận, nghiến răng nghiến lợi, nhưng cuối cùng cũng không nói nữa.Mặc Họa tiễn nàng ra cổng rồi xoay người vào trong.Nàng hành lễ với Thái tử "Lý trắc phi đã đi rồi, nô tỳ cũng giải thích rõ ràng."

Lạc Thanh Hàn "Ngươi đến điện Kim Phong truyền lời của ta, từ nay về sau, Lý trắc phi không cần quản chuyện ngự thiện phong Đông cung nữa."

"Vâng."

Mặc Họa lặng lẽ cáo lui.Lạc Thanh Hàn cũng sai người kéo tiểu thái giám kia ra ngoài.Chẳng mấy chốc, trong phòng chỉ còn lại hắn và Tiêu Hề Hề.Trong một đêm xảy ra nhiều chuyện như vậy, Tiêu Hề Hề vốn tưởng Thái tử sẽ không vui, nhưng sau khi cẩn thận quan sát lại phát hiện hắn hình như vẫn bình thường.Nàng thăm dò hỏi "Điện hạ không định điều tra đến cùng sao?"

Lạc Thanh Hàn "Chỉ cần điều tra đến Tần gia, thì không cách nào tiếp tục điều tra nữa."

Hắn dừng lại, nhẹ nhàng nói thêm một câu."

Xin lỗi, tạm thời không thể trả công bằng cho nàng."

Tiêu Hề Hề xua tay "Không sao, thần thiếp vốn không quan tâm những chuyện này."

Dù sao với thân thủ của nàng, những người đó không hại được nàng.Lạc Thanh Hàn nhìn nàng thật sâu.Nếu là nữ nhân bình thường, gặp phải chuyện như vậy nhất định sẽ tức giận hoặc oan ức.Mà Tiêu Hề Hề như không có chuyện gì, không hề để tâm đến những điều này.Rõ ràng nàng ở trong hoàng cung, là trung tâm của tranh đoạt quyền lực, nhưng lại sống như một người ngoài cuộc, dù có bao nhiêu âm mưu ập đến, cũng coi như chuyện nhỏ không đáng nhắc đến.Lạc Thanh Hàn nghĩ nàng như vậy thật tốt, không vì âm mưu của người khác mà tức giận hay buồn bã.Nhưng hắn hơi bất an.Nàng giữ mình ngoài cuộc, không vướng vào tranh đấu, có nghĩa nàng có thể rút lui bất cứ lúc nào, không cần chịu bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.Tiêu Hề Hề xấu hổ nói "Điện hạ làm gì nhìn thần thiếp như vậy?

Ngại lắm."

Lạc Thanh Hàn cuối cùng nhịn không được, hỏi ra nghi vấn trong lòng."

Sau này nàng sẽ rời bỏ ta sao?"

Tiêu Hề Hề gãi má "Chuyện tương lai, ai có thể nói trước được chứ?"
 
[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 302: Ta đã đủ tốt với nàng ấy rồi


Câu trả lời của Tiêu Hề Hề khiến Lạc Thanh Hàn không hài lòng.

Sắc mặt hắn trầm xuống hỏi "Lẽ nào nàng còn muốn rời bỏ ta?"

Dù Tiêu Hề Hề có ngốc thế nào, vẫn nhìn ra Thái tử không hài lòng, hẳn là hắn không muốn nàng đi.Nhân tài có thể bói toán, am hiểu phong thủy như nàng quả thật hiếm có, nếu nàng đi, nhất định sẽ là một tổn thất lớn đối với Thái tử.Nàng nghiêm túc hứa."

Thần thiếp không thể chắc chắn tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng thần thiếp có thể đảm bảo với người, chỉ cần thần thiếp còn ở cạnh người một ngày, thần thiếp sẽ dốc sức để giúp đỡ người.

Dù sau này thần thiếp rời đi, cũng sẽ giúp người sắp xếp trước mọi chuyện, người có thể yên tâm."

Nghe nàng nói như vậy, Lạc Thanh Hàn sao có thể yên tâm?Hắn nhấn mạnh "Nếu đã gả cho ta, nàng là người của ta, từ nay về sau, nàng phải theo ta cả đời, không được phép đi đâu hết!"

Tiêu Hề Hề khó xử.Dù nàng sống ở Đông cung rất tốt, nhưng vẫn cảm thấy sống ở sư môn tự do hơn.Lạc Thanh Hàn đến gần nàng, nhéo cằm nàng, buộc nàng phải ngẩng mặt lên."

Lời ta nói, nàng có nghe chưa?"

Tiêu Hề Hề ngoan ngoãn "Thần thiếp nghe thấy rồi."

"Thế nàng đã nhớ chưa?"

"Nhớ rồi."

Lúc này Lạc Thanh Hàn mới buông cằm nàng ra, nhưng vẫn không quên nhấn mạnh lần nữa "Nếu nàng dám chạy, dù ta có đuổi theo đến cùng trời cuối đất, cũng sẽ bắt nàng về!"

Tiêu Hề Hề "Vâng."

Nàng đợi một lúc, thấy Thái tử không nói gì, nàng ngập ngừng hỏi."

Thần thiếp có thể trở về chưa?"

Vừa nghe hai chữ 'trở về', Lạc Thanh Hàn liền cảnh giác "Nàng muốn trở về đâu?"

"Về điện Thanh Ca đó."

Lạc Thanh Hàn thầm nghĩ, không về Huyền Môn là được.Hắn xua tay, ra hiệu nàng có thể đi.Tiêu Hề Hề cầm đèn lồng rời cung Minh Quang.Lạc Thanh Hàn ngồi trở lại thư án, nhìn hồ sơ trước mặt, trong đầu vẫn nghĩ về những gì Tiêu Hề Hề vừa nói.Xem dáng vẻ của nàng là biết nàng vẫn muốn trở về Huyền Môn.Đừng thấy vừa rồi hắn mạnh miệng như thế, thật ra hắn cũng không nắm chắc.Hắn thậm chí còn không biết Huyền Môn ở đâu, nếu Tiêu Hề Hề trở về Huyền Môn thật, dù hắn muốn tìm người về, cũng không biết tìm thế nào.Thường công công bước vào, đổ trà nguội trong tách đi, rót trà nóng mới vào.Lạc Thanh Hàn đột nhiên hỏi."

Làm sao mới có thể khiến một nữ nhân hết lòng đi theo một nam nhân?"

Thường công công nghiêm túc suy nghĩ "Chắc là sinh con, nghe nói đứa con là khúc ruột của mẫu thân, nếu có con, nữ nhân hẳn sẽ không nỡ rời đi."

Lạc Thanh Hàn nghiêm túc nói "Không được, bây giờ không thể có con, còn cách nào khác không?"

Thường công công "Vậy khiến nữ nhân yêu nam nhân, nếu có tình yêu, nữ nhân nhất định sẽ không nỡ xa người mình yêu."

Lạc Thanh Hàn "Ý tưởng này được."

Rồi hắn lại hỏi."

Làm sao mới có thể khiến một nữ nhân yêu một nam nhân?"

Thường công công lúc này thật sự không trả lời được.Thường công công khổ sở nói "Nô tài chỉ là một thái giám, chưa từng tiếp xúc mấy chuyện nam nữ, sao hiểu được mấy chuyện này chứ?"

Lạc Thanh Hàn liếc Thường công công một cái, ghét bỏ nói "Ngươi thật vô dụng, gọi Mặc Họa vào đây."

Chốc sau Mặc Họa bước vào.Lạc Thanh Hàn hỏi lại câu hỏi vừa nãy.Mặc Họa cẩn thận giúp phân tích "Nếu Điện hạ muốn một nữ nhân động lòng, chẳng những phải đối tốt với nàng, còn phải để nàng biết điểm tốt của người."

Lạc Thanh Hàn "Ta đã đủ tốt với nàng ấy rồi, bất kể nàng ấy muốn gì, ta đều cho cả rồi."

Mặc Họa "Đối xử tốt với một người không chỉ cho nàng những gì nàng muốn, người còn phải đứng từ góc độ của nàng, suy nghĩ cho nàng."

Lạc Thanh Hàn khẽ cau mày, không nói gì nữa.Mặc Họa và Thường công công liếc nhìn nhau, rồi âm thầm lui ra ngoài, chỉ còn lại một mình Thái tử trong phòng yên lặng suy nghĩ.......Lý trắc phi vừa về điện Kim Phong, thì có người tới thông báo với nàng.Thái tử thu lại quyền phụ trách việc ăn uống trong Đông cung của nàng.Lý trắc phi rất oan ức, nàng rõ ràng bị oan, nhưng vẫn phải chịu phạt.Người truyền lời vừa đi, Lý trắc phi không kìm được lửa giận trong lòng.Nàng ném những gì có thể ném trong phòng."

Ta vốn tưởng Tiêu trắc phi và Bạch trắc phi là người nham hiểm nhất Đông cung, không ngờ kẻ gian xảo thật sự lại là Tần lương đệ!

Ả tiểu nhân đó mới vào Đông cung không lâu, chân còn chưa đứng vững mà dám bày mưu hãm hại ta?"

"Ả không phải chỉ ỷ có Hoàng hậu nương nương chống lưng sao?

Có gì ghê gớm đâu?

Nếu ả có bản lĩnh thật, thì trực tiếp làm Thái tử phi đi, cả thân phận Trắc phi cũng không có được."

"Chẳng qua chỉ là một Lương đệ, lại dám hãm hại ta?

Hổ không ra oai, ả thật sự nghĩ ta là mèo bệnh sao!"

Đợi Lý trắc phi trút giận xong, Thải Vân mới dám tiến lên an ủi."

Nương nương đừng giận nữa, tức giận hại thân thể, không đáng đâu."

Lý trắc phi hận nghiến răng nghiến lợi "Cứ chờ xem, thù hôm nay, ngày nào đó ta sẽ trả lại gấp đôi!"

Không lâu sau.Đoạn lương đệ nhờ người điều tra Lư Vận, nàng biết Lư Vận có quan hệ với Tần gia.Rõ ràng, đây là bẫy của Tần lương đệ, cố ý hủy hoại nàng, rồi đổ tội cho Lý trắc phi.Hai mắt Đoạn lương đệ tức giận đỏ bừng."

Tần Hi Nhã, ngươi giỏi lắm, lại dám hãm hại ta?

Ngươi tưởng phủ Đoan Quốc Công ta dễ bắt nạt lắm sao?"

Nàng lập tức viết một phong thư, đưa cho Nghinh Hương."

Ngươi thư này đưa đến phủ Đoan Quốc Công, cha mẹ ta đọc xong thư này, tự sẽ biết nên làm thế nào."

"Vâng."

Đoạn lương đệ tận mắt nhìn Nghinh Hương ra ngoài, nàng nắm chặt khăn lụa trong tay.Sau chuyện tối qua, nàng muốn được sủng ái đã là chuyện không thể nữa rồi, nếu đã như vậy, nàng còn sợ gì nữa?

Cứ dứt khoát làm ầm chuyện này lên!Tần Hi Nhã gây khó dễ với nàng, nàng sẽ không để Tần Hi Nhã sống tốt!Dù chết, nàng cũng sẽ kéo Tần Hi Nhã làm bàn đạp!Sáng hôm sau, Đoan Quốc Công vào cung.Ông quỳ xuống trước mặt Hoàng đế, khóc lóc nói "Xin Hoàng thượng làm chủ cho con gái của thần!

Tiểu nữ là một đứa ngây thơ trong sạch được đưa vào cung hầu hạ Thái tử Điện hạ, lại bị người khác vu oan có gian tình.

Tuy tiểu nữ thông minh giữ được trong sạch, nhưng chuyện này đã làm Thái tử lạnh lòng.

Hôm nay đám người đó có thể bày kế hủy hoại trong sạch của tiểu nữ, ngày sau cũng sẽ dám ra tay lấy mạng của tiểu nữ!"

Hoàng đế nhíu mày "Khanh đứng dậy trước đi, chuyện này trẫm sẽ điều tra rõ ràng, nếu Đoạn lương đệ thật sự bị người khác hãm hại, trẫm nhất định sẽ làm chủ cho Đoạn lương đệ."

Đoan Quốc Công nặng nề dập đầu "Tạ bệ hạ!"

Hoàng đế gọi Thái tử đến, hỏi hết mọi chuyện.Lạc Thanh Hàn không giấu điều gì, nói tất cả những gì hắn biết, bao gồm cả chuyện của huynh muội Lư Vận.Hoàng đế trừng mắt nhìn hắn "Con cảm thấy chuyện này do người Tần gia làm?"

Lạc Thanh Hàn "Nhi thần không biết."

"Con thật sự không biết?

Hay giả vờ không biết?"

Lạc Thanh Hàn "Kết án phải dựa vào chứng cứ xác thực, nếu nhi thần không đưa ra được chứng cứ, dĩ nhiên không dám vội vàng kết luận."
 
[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 303: Tai họa giáng xuống


Câu trả lời của Thái tử khiến Hoàng đế không hài lòng, trầm giọng hỏi.

"Con thân là Thái tử, cả phi tần của mình cũng không quản được, không cảm thấy mình quá vô dụng sao?"

Lạc Thanh Hàn cụp mắt, nói "Là nhi thần vô dụng, xin phụ hoàng trách phạt."

Hoàng đế nhìn hắn chằm chằm một hồi, cuối cùng bất lực thở dài một hơi."

Trẫm nói những lời này không phải muốn phạt con, mà muốn nhắc nhở con đừng quên thân phận Thái tử của mình, cả mấy nữ nhân trong hậu viện của mình cũng không quản được, sau này sao có thể trị vì một quốc gia rộng lớn như vậy?"

Lạc Thanh Hàn cung kính đáp "Nhi thần đã biết, đa tạ phụ hoàng dạy dỗ."

"Chuyện lần này, nhất định phải cho Đoan Quốc Công một lời giải thích."

Lạc Thanh Hàn "Phụ hoàng muốn nhi thần làm gì?"

Hoàng đế "Chẳng qua chỉ là vài trò vặt vãnh của nữ nhân tranh sủng, con là Thái tử, chỉ một câu nói cũng đủ làm các nàng chịu khổ."

"Nhưng Tần lương đệ dù sao cũng là cháu gái của mẫu hậu, nếu nhi thần lạnh nhạt với Tần lương đệ, chỉ sợ sẽ làm mẫu hậu không vui."

Hoàng đế cười lạnh "Con đã quên lời trẫm nói với con trước đó rồi sao?

Con là Thái tử, nhất định phải có chính kiến của mình, tuyệt đối không thể bị nữ nhân làm lung lay."

Lạc Thanh Hàn cúi đầu thấp hơn, giọng hơi run rẩy, giọng điệu đầy xấu hổ và tự trách."

Nhi thần phụ lòng mong mỏi của phụ hoàng, là lỗi của nhi thần!

Trong lòng nhi thần, mẫu hậu hay phụ hoàng đều là người thân nhất của nhi thần, ân dưỡng dục của hai người, nhi thần suốt đời không quên, nhi thần thà không làm Thái tử cũng không muốn làm khó phụ hoàng và mẫu hậu."

Hoàng đế nghe vậy không khỏi hơi xúc động.Tình cảm của ông dành cho Thái tử rất phức tạp.Tuy làm Hoàng đế khó tránh khỏi hoài nghi, nhưng dù sao Thái tử cũng là con ruột của ông, có quan hệ huyết thống, ông ít nhiều vẫn có tình cảm với Thái tử.Đặc biệt khi thấy Thái tử bây giờ trọng tình hiếu thảo, càng làm Hoàng đế cảm thán trong lòng.So với một Thái tử lạnh lùng vô tình, thì Thái tử có điểm yếu trọng tình hiếu thảo trước mặt này càng khiến người khác yên tâm hơn.Hoàng đế thở dài bất lực."

Bỏ đi, trẫm cũng biết chuyện này rất khó với con, con là Thái tử do trẫm đích thân sắc phong, trẫm sẽ thay con làm kẻ ác một lần.

Trẫm sẽ phái người truyền chỉ, giáng Tần thập nương làm Phụng nghi, chuyển đến lầu Lãnh Hương, không có lệnh không được ra ngoài."

Lạc Thanh Hàn ngẩng đầu, hốc mắt hơi đỏ "Phụ hoàng luôn bảo vệ nhi thần, nhi thần thật hổ thẹn!"

Hoàng đế vỗ vai hắn "Cha con ruột thịt cần gì nói đến hổ thẹn hay không?

Con trở về an ổn làm Thái tử, chuyện khác không cần lo lắng nữa."

"Nhi thần tuân mệnh."

Thái tử rời ngự thư phòng, ngồi trong xe ngựa, hổ thẹn buồn bã trên mặt của hắn đã hoàn toàn biến mất.Hắn lạnh lùng nói "Về Đông cung."

Trong điện Tích Vân.Tần Hi Nhã đang viết thư.Thư này viết cho mẫu thân nàng, nàng muốn mẫu thân mau giải quyết Lư Lâm, tránh để người khác tra được lại không thể giải thích.Trên đời này, chỉ có người chết là đáng tin cậy nhất.Nàng đưa thư đã viết vào tay Tôn ma ma."

Nhớ kỹ, nhất định phải giao cho mẫu thân, đừng để người khác biết."

Tôn ma ma cẩn thận cất thư, chần chờ một chút, vẫn nói "Tiểu chủ, người mới vào Đông cung, còn chưa đứng vững, việc quan trọng nhất nên làm bây giờ chính là phải dốc sức lấy lòng Thái tử, sinh con cho Thái tử càng sớm càng tốt, những chuyện này về sau có thể làm."

Tần Hi Nhã vừa dùng nước cánh hoa rửa tay, vừa bình tĩnh nói."

Ta hiểu ý bà, nhưng Thái tử quá mức phòng bị với ta, từ đầu ngài ấy cũng không có ý sủng ái ta, dù ta cố gắng thế nào, trong thời gian ngắn cũng không thể thay đổi ý định của ngài ấy.

Thay vì trơ mắt nhìn nữ nhân khác được sủng ái, chi bằng nhân lúc các nàng vẫn chưa sinh được con, ta ra tay trước, loại bỏ từng người một.

Hiện tại đối thủ không nhiều, sau này lúc tranh giành ngôi vị Thái tử phi, phần thắng của ta nhiều hơn vài phần."

Tôn ma ma còn hơi lo lắng "Nô tỳ thấy Thái tử cũng không ngốc, nếu ngài ấy phát hiện chuyện người làm, thì phải làm sao?"

Tần Hi Nhã mỉm cười thờ ơ."

Biết thì đã làm sao?

Giống như ngài ấy nói, ta và ngài ấy là liên hôn chính trị, chỉ cần Tần gia chưa đổ, ngài ấy sẽ không dám làm gì ta."

Giống như đương kim Hoàng đế rất bất mãn Tần hoàng hậu, chẳng phải cũng không làm gì được Tần hoàng hậu?

Cuối cùng chỉ đành làm lơ cho qua.Tôn ma ma buồn thay cho tiểu thư nhà mình, bà thở dài "Dù Thái tử không làm gì được người, nhưng người chọc giận Thái tử như vậy, sau này càng khó được Thái tử sủng ái."

"Chuyện sau này cứ để sau này nói, dù sao bây giờ ta cũng không muốn thấy mấy ả tiện nhân đó đắc ý."

Tần Hi Nhã nhận khăn vải từ cung nữ lau tay.Nàng dùng ngón trỏ phết một ít kem dưỡng da tay, cho vào lòng bàn tay, sau khi tán ra thì thoa đều lên hai bàn tay mảnh khảnh của mình.Tôn ma ma chuẩn bị rời đi thì nghe thấy tiếng thông báo từ bên ngoài."

Thánh chỉ đến!"

Tần Hi Nhã dừng động tác.Trong mắt nàng hiện lên nghi hoặc, sau đó dẫn cung nữ thái giám ra ngoài.Cam Phúc cầm thánh chỉ, cười nói "Tần thị tiếp chỉ."

Tần Hi Nhã quỳ xuống.Những cung nữ thái giám khác tự nhiên cũng quỳ xuống, bọn họ đều cúi đầu, tự hỏi tại sao lại có thánh chỉ cho Tần lương đệ?

Lẽ nào có phong thưởng gì?Cam Phúc mở thánh chỉ, đọc nội dung từ đầu đến cuối.Bỏ qua những miêu tả mang tính hình thức, ý đại khái là ...Tần thị lòng dạ hiểm ác, âm mưu hãm hại các phi tần khác, không xứng làm Lương đệ, lập tức giáng làm Phụng nghi, chuyển đến lầu Lãnh Hương, từ nay về sau không có lệnh không được ra ngoài!Một đạo thánh chỉ đã trực tiếp giáng Tần Hi Nhã từ Lương đệ tòng tam phẩm xuống Phụng nghi cửu phẩm.Dù Phụng nghi cũng là một trong những phi tần của Đông cung, nhưng địa vị chẳng khác gì cung nữ.Còn chuyện chuyển đến lầu Lãnh Hương, giống như bị đày vào lãnh cung.Tần Hi Nhã sững sờ.Sao có thể như thế được?

Người trong điện Tích Vân cũng kinh ngạc, không tin được sự thật này.Bọn họ tưởng có phong thưởng gì đó, không ngờ là tai họa giáng xuống.Tin dữ đến quá đột ngột làm đầu óc mọi người trống rỗng, trong sân không một tiếng động.Cam Phúc đưa thánh chỉ sang, cười hỏi "Tiểu chủ, sao còn không tiếp chỉ?"

Khóe miệng Tần Hi Nhã run rẩy, khuôn mặt xinh đẹp không còn chút máu.Nàng không cam lòng tiếp nhận hiện thực tàn khốc này, nhưng thánh chỉ đã ban, dù nàng không cam lòng, cũng chỉ có thể run rẩy tiếp nhận thánh chỉ, quỳ xuống dập đầu."

Thần thiếp tạ chủ long ân!"

Nàng vốn nghĩ, dù Thái tử không thích nàng, cũng không thể làm gì nàng.Nào ngờ Hoàng đế lại cản đường, đuổi nàng đi.
 
[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 304: Bực bội


Tần Hi Nhã cầm thánh chỉ, trước mắt như đen dần, suýt nữa ngất đi.

Tôn ma ma đỡ nàng "Tiểu chủ, người phải gắng gượng lên!"

Cam Phúc đọc xong thánh chỉ không rời đi ngay, mà lặng lẽ đứng bên cạnh theo dõi.Tần Hi Nhã biết Cam Phúc đang thay mặt Hoàng đế giám sát nàng, thế nên bây giờ nàng không thể phàn nàn, còn phải lập tức thu dọn đồ đạc rời khỏi điện Tích Vân.Nàng đẩy Tôn ma ma ra, loạng choạng đi vào phòng.Theo quy tắc, Phụng nghi không có cung nữ hầu hạ, cả nha hoàn và ma ma được Tần Hi Nhã đưa từ nhà mẹ vào cung cũng bị khấu trừ, người trong điện Tích Vân, một người cũng không được mang đi.Tần Hi Nhã chỉ có thể tự mình thu dọn hành lý.Tất cả cung nữ thái giám trong điện Tích Vân đều bị đuổi ra ngoài.Từ hôm nay trở đi, bọn họ sẽ bị điều về Nội thị tỉnh, không biết sau này sẽ phân đến đâu.Lúc này họ đang vô cùng hoang mang.Tôn ma ma van xin "Cam công công, xin công công để tôi đi cùng tiểu chủ."

Ỷ Thúy cũng nói "Chúng tôi cùng tiểu chủ vào cung, nếu không đi theo tiểu chủ, chúng tôi cũng không biết đi đâu, xin công công châm chước."

Nàng nhét túi tiền đầy ngân phiếu vào tay Cam Phúc.Cam Phúc vung phất trần, ném túi tiền trong tay Ỷ Thúy xuống đất.Hắn chậm rãi nói "Nếu các ngươi là người Tần gia, dĩ nhiên sẽ được đưa về Tần gia, nhân lúc trời còn sớm, các ngươi mau chóng thu dọn đồ đạc rời cung đi, đừng lãng phí thời gian nữa."

Tôn ma ma còn muốn nói thêm gì đó, lại thấy Cam Phúc nghiêng người, hơi nhắm mắt, như thể không muốn nói chuyện với bọn họ nữa.Tôn ma ma không còn lựa chọn nào khác, lau nước mắt rồi cùng Ỷ Thúy rời điện Tích Vân.Sau đó, họ đi thẳng đến điện Tiêu Phòng.Họ sẽ nhờ Tần hoàng hậu giúp đỡ.Trong điện Tiêu Phòng.Tần hoàng hậu đang kiểm tra danh sách lễ vật mà mệnh phụ phu nhân các thế gia đưa vào cung trong dịp Trung thu.Biết Tôn ma ma và Ỷ Thúy đến, Tần hoàng hậu cũng không quá để tâm, thản nhiên nói "Để bọn họ vào đi."

Tôn ma ma và Ỷ Thúy vừa vào cửa, đã quỳ xuống đất.Tôn ma ma khóc lóc nói "Hoàng hậu nương nương, xin người cứu Thập nương!"

Tần hoàng hậu dừng động tác lật danh sách lễ vật.Bà ngẩng đầu, nhíu mày hỏi "Thập nương làm sao?"

Tôn ma ma lau nước mắt, kể lại đầu đuôi câu chuyện.Tần hoàng hậu nghe xong, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.Bà cười lạnh nói "Hoàng thượng lại xen vào chuyện nhà của con trai, duỗi tay cũng dài thật!"

Tôn ma ma khẩn cầu "Thập nương từ nhỏ chưa từng trải qua khổ cực, nếu chuyển đến lầu Lãnh Hương tồi tàn, sợ là không sống nổi một ngày, xin Hoàng hậu cứu lấy Thập nương!"

Ỷ Thúy cũng nói "Cầu xin Hoàng hậu nương nương cứu Thập nương!"

Tần hoàng hậu gọi Trân Châu tới."

Ngươi phái người đi nghe ngóng, xem Hoàng thượng ở đâu?"

"Vâng."

Trân Châu trở về rất nhanh."

Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, hiện giờ Hoàng thượng đang ở ngự thư phòng."

Tần hoàng hậu đứng dậy, rời điện Tiêu Phòng, ngồi xe ngựa đến ngự thư phòng.Hoàng đế nghe nói Hoàng hậu tới cũng không bất ngờ, thản nhiên nói "Cho vào."

Khi Tần hoàng hậu bước vào ngự thư phòng, Hoàng đế đã đặt tấu chương xuống, lúc này đang nhàn nhã uống trà, thoạt nhìn chẳng hề bất ngờ khi Hoàng hậu đột nhiên tới thăm.Tần hoàng hậu hành lễ, sau đó nói "Thần thiếp lần này tới, là muốn hỏi bệ hạ một chuyện."

Hoàng đế "Nàng muốn hỏi chuyện Tần thập nương đúng không?"

Tần hoàng hậu "Đúng là như vậy, bệ hạ xử lý Tần thập nương, hẳn cũng phải có lý do chứ?"

"Tần thập nương âm mưu hãm hại Đoạn lương đệ và Tiêu trắc phi, lại giá họa cho Lý trắc phi, tội ác nhiều như vậy, chỉ bị giáng phẩm cấp, đã vô cùng khai ân với nàng ta rồi."

Tần hoàng hậu trầm giọng nói "Bệ hạ luôn miệng nói Tần thập nương có tội, vậy có chứng cứ xác thực không?"

Hoàng đế tùy ý nói "Nếu trẫm xử lý nàng ta, dĩ nhiên đã nắm chắc mười phần."

"Thần thiếp muốn xem chứng cứ xác thực!"

Tần hoàng hậu nhấm mạnh bốn chữ cuối.Hoàng đế đặt tách trà xuống.Tách trà đặt xuống bàn, phát ra tiếng thanh thúy."

Nếu trẫm không cho nàng xem chứng cứ, nàng sẽ làm gì?

Lẽ nào nàng muốn kháng chỉ?"

Dù giờ phút này ông đang ngồi, nhưng khí thế không thua gì Tần hoàng hậu đang đứng, thậm chí còn mơ hồ áp bức bà.Tần hoàng hậu vẫn duy trì tư thế đứng hoàn mỹ, mặc y phục tay rộng xanh đen, càng có vẻ thâm trầm lãnh đạm.Bà lạnh lùng nói "Nếu bệ hạ đã nói như vậy, thần thiếp dĩ nhiên không dám kháng chỉ, nhưng bệ hạ đừng quên, lúc người đăng cơ, đã hứa thế nào với thần thiếp, với Tần gia."

Hoàng đế liếc bà một cái "Ban đầu trẫm hứa với các người, đã cho các người rồi."

"Người cho cái gì?

Ngoại trừ ngôi vị Hoàng hậu trên danh nghĩa, người không cho thần thiếp gì cả, ngay cả quyền làm mẫu thân cũng bị bệ hạ đoạt đi!"

Nói đến cuối cùng, Tần hoàng hậu cũng nhịn không được, trong mắt hiện lên thù hận sâu sắc.Hoàng đế tránh ánh mắt của bà, cắn rứt lương tâm nói "Chuyện đã qua rồi, còn nhắc tới mấy chuyện đó làm gì?"

Tần hoàng hậu cười lạnh "Cũng đúng, bây giờ nói cũng vô nghĩa, thần thiếp muốn đòi công đạo cho Thập nương, mong bệ hạ thành toàn."

Lúc này, Hoàng đế rõ ràng không còn tự tin như trước.Ông bất đắc dĩ nói "Trẫm đã ban thánh chỉ, vua không nói đùa, trẫm cũng không thể thu lại lệnh đã ban?

Nếu như vậy, trẫm sẽ thành người thế nào?

Mặt mũi của trẫm sẽ để ở đâu?"

Tần hoàng hậu "Được, nếu bệ hạ muốn mặt mũi, thần thiếp cho bệ hạ mặt mũi, chỉ hy vọng bệ hạ sau này không hối hận."

Nói xong bà xoay người rời đi.Hoàng đế không để tâm lời đe dọa của Tần hoàng hậu.Dù Tần hoàng hậu không hài lòng, thì có thể làm gì ông?Ông không tin Tần gia sẽ vì chuyện nhỏ như vậy mà kháng chỉ!Đương nhiên, Tần gia sẽ không vì chuyện nhỏ như vậy mà kháng chỉ, ngược lại sẽ làm khó Hoàng đế những chuyện khác.Ví như gần đây Hoàng đế định nam tuần, người trong Hộ bộ khóc than nói không có tiền, không thể hỗ trợ việc nam tuần của Hoàng đế.Người của Khâm Thiên Giám cũng nói thời tiết gần đây rất xấu, không thích hợp nam tuần.Cả những lão già ở Ngự Sử đài cũng nhảy ra nói bốn quận phía nam liên tiếp chịu thiên tai, tuy hạn hán đã được giải quyết, nhưng sản lượng lương thực năm nay chắc chắn sẽ giảm đi rất nhiều.Sản lượng lương thực giảm đồng nghĩa với thu nhập ngân khố cũng giảm.Ngân khố cạn tiền, Hoàng đế còn muốn nam tuần?

Chỉ vì đi chơi mà định tán gia bại sản sao?

Còn cần sống qua ngày nữa không?Hoàng đế bị công kích liên tục, trong lòng bực bội vô cùng.Ông biết người Tần gia âm thầm cản trở, cố ý gây khó dễ cho ông.Dù ông hiểu rõ chuyện này, cũng không thể tranh cãi với Tần gia.Suy cho cùng cũng không phải chuyện lớn liên quan đến quốc gia đại sự, người ta chỉ không muốn ông dẫn gia quyến du ngoạn bằng công quỹ mà thôi, ông có thể làm gì được?Chỉ đành ấm ức nhịn thôi.
 
[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 305: Uy hiếp


Ngoài chuyện nam tuần, trong triều còn rất nhiều chuyện khiến Hoàng đế phiền lòng.

Những chuyện lẽ ra chỉ một câu nói của ông là có thể làm được, bây giờ ông phải tốn rất nhiều công sức mới miễn cưỡng làm được.Giống như vô hình chung tăng thêm một tầng trở ngại, bất kể ông làm gì cũng sẽ phải chịu cảm giác bị ngăn cản.Mà nếu ông muốn điều tra, sẽ rất khó tra ra nguyên nhân thật sự.Trong lòng Hoàng đế khó chịu vô cùng.Ông hạ triều, đi đến hậu cung, định đến chỗ Vạn tiệp dư thả lỏng tâm trạng.Nào ngờ vừa tới chỗ Vạn tiệp dư, liền nghe nói Vạn tiệp dư vì vô ý đụng phải Hoàng hậu mà bị tát hơn hai mươi cái, khuôn mặt xinh đẹp vốn có của nàng giờ sưng đỏ, quả thật không thể gặp người khác.Hoàng đế biết Tần hoàng hậu cố ý làm vậy.Tần hoàng hậu cố tình phạt Vạn tiệp dư, gây thêm buồn bực cho ông.Ông tức giận hận không thể lập tức xông đến điện Tiêu Phòng, đánh Tần hoàng hậu một trận.Nhưng cuối cùng, lý trí đã thắng.Ông thưởng cho Vạn tiệp dự ít thuốc trị thương, an ủi vài câu rồi rời đi.Ông trở về ngự thư phòng, cầm bút lông, từng nét viết một chữ 'nhẫn' thật lớn.Ông đã chịu đựng nhiều năm như vậy, chịu đựng thêm một thời gian nữa thì có sao?Chẳng qua chỉ là một chút ấm ức mà thôi.Nhớ năm đó khi Tiên hoàng còn tại thế, so với bây giờ ông còn chịu nhiều ấm ức hơn.Hoàng đế đặt bút xuống, yên lặng nhìn chữ 'nhẫn' trước mặt.Một lúc sau, ông sai người đốt tờ giấy này đi.......Gần đây, số lượng hồ sơ ở Hình bộ giảm đi, Thái tử cũng có chút thời gian rảnh rỗi.Hôm nay, sau khi hạ triều, hắn trực tiếp đến điện Thanh Ca.Kết quả trên đường đụng phải Cảnh trắc phi.Cảnh trắc phi tiến lên hành lễ "Thần thiếp bái kiến Thái tử Điện hạ."

Lạc Thanh Hàn thờ ơ nói "Không cần đa lễ."

Nói xong, hắn định cho xe ngựa đi tiếp.Cảnh trắc phi "Điện hạ, thần thiếp có chuyện muốn nói riêng với người."

Lạc Thanh Hàn "Có chuyện gì cứ nói ở đây."

"Là chuyện về Tiêu trắc phi."

Từ đêm Trung thu, Cảnh trắc phi đã nhận thấy sự đối đãi khác biệt của Thái tử với Tiêu trắc phi, nàng nghĩ đây có thể là một bước đột phá.Vì thế nàng cố ý viết thư gửi về nhà mẹ, nhờ họ nghe ngóng một số chuyện về Tiêu trắc phi.Đồng thời, nàng cũng sai người tiếp xúc với người trong điện Thanh Ca, hi vọng có thể biết được chút tin tức về Tiêu trắc phi.Đáng tiếc Bảo Cầm quản lý điện Thanh Ca quá chặt chẽ, dù ép buộc hay dụ dỗ cũng không thể lấy được thông tin mong muốn.Ngược lại, người nhà nghe ngóng một vài tin có ích.Cho nên hôm nay Cảnh trắc phi cố ý đợi ở đây, muốn làm giao dịch với Thái tử.Quả nhiên, khi Thái tử nghe thấy ba chữ 'Tiêu trắc phi', ánh mắt vốn lãnh đạm khẽ thay đổi.Hắn xua tay.Thường công công hiểu ý, lập tức cùng cung nữ thái giám lui ra xa.Cảnh trắc phi cũng xua tay đuổi những người xung quanh.Nàng nhìn Thái tử đang ngồi trong xe, cười nói "Thần thiếp nghe một lời đồn về Tiêu trắc phi, lần đầu nghe thấy, thần thiếp không dám tin, nhưng nghe người ta nói chuyện đó hẳn là sự thật, thần thiếp rất lo Điện hạ sẽ bị nàng ta hại, cho nên mới tới nói cho người biết, muốn người cẩn thận một chút."

Lạc Thanh Hàn không kiên nhẫn nói "Có gì cứ nói thẳng, ta ghét nhất người nói vòng vo."

Cảnh trắc phi hạ thấp giọng, thần bí nói "Thần thiếp nghe nói Tiêu trắc phi là thiên sát cô tinh, bất luận kẻ nào tới gần nàng ta đều sẽ bị nàng ta khắc chết."

Nàng nghĩ sau khi nàng nói chuyện này, Thái tử nhất định sẽ phản ứng.Ai ngờ, nét mặt Thái tử lãnh đạm như đang nhìn một kẻ ngốc.Cảnh trắc phi cảm thấy tình huống này rất không đúng.Nàng không khỏi hỏi "Điện hạ không sợ bị nàng ta khắc sao?"

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói "Ta là Thái tử, trữ quân tương lai, đừng nói Tiêu trắc phi vốn không phải là thiên sát cô tinh, dù nàng ấy phải, ta cũng có thể trấn được nàng ấy."

Thấy ngài ấy bênh vực Tiêu trắc phi như vậy, Cảnh trắc phi không khỏi hơi ghen tị.Nhưng với nàng, đây là một chuyện tốt.Thái tử càng bênh vực Tiêu trắc phi, thì chứng tỏ ngài ấy rất thích Tiêu trắc phi.Ngài ấy nhất định không nỡ để Tiêu trắc phi chịu khổ.Cảnh trắc phi bình tĩnh nói "Dù người không sợ, nhưng trong cung vẫn luôn kiêng kỵ chuyện này, nếu chuyện này lộ ra ngoài, Thái hậu nương nương và Hoàng hậu nương nương nhất định sẽ không cho phép Tiêu trắc phi ở lại trong cung!"

Lạc Thanh Hàn hơi nheo mắt "Nàng đang uy hiếp ta?"

Cảnh trắc phi cúi đầu "Thần thiếp không dám."

"Nói đi, nàng muốn gì?"

Cảnh trắc phi lại ngẩng đầu, ánh mắt nóng rực nhìn hắn "Thần thiếp muốn có một đứa con."

Trong hoàng cung này, nữ nhân muốn đứng vững thì con cái chính là nền tảng.Dù không được sủng ái, chỉ cần có con nối dõi bên cạnh, nửa đời sau đã có chỗ dựa.Tương lai nếu may mắn, còn có thể cạnh tranh vị trí đó.Lạc Thanh Hàn thấy rõ tham vọng trong mắt nữ nhân này.Điều nàng ta muốn không chỉ là đứa con, mà còn là ngôi vị tối cao.Lạc Thanh Hàn vô cảm nhấn mạnh bốn chữ."

Suy nghĩ viển vông."

Cảnh trắc phi mím môi đỏ mọng "Không phải Điện hạ muốn bảo vệ Tiêu trắc phi sao?"

Lạc Thanh Hàn "Chuyện của ta và Tiêu trắc phi không đến lượt nàng lo, còn chuyện nàng vừa nói, nể mặt Cảnh thái phó, ta xem như không nghe thấy, nếu sau này ta nghe thấy mấy lời như thiên sát cô tinh từ miệng người khác, ta sẽ biến nàng thành thiên sát cô tinh thật sự."

Khuôn mặt xinh đẹp của Cảnh trắc phi tái nhợt.Nàng giật mình vì sự lạnh lùng trong mắt Thái tử.Nàng bất giác lùi lại một bước.Lạc Thanh Hàn "Ta ghét nhất là những người tự cho mình thông minh, nếu nàng muốn sống lâu, thì nên biết an phận, đừng mơ tưởng những thứ không thuộc về mình."

Hắn giơ tay phải lên.Thấy vậy, Thường công công đứng đằng xa lập tức cùng các cung nữ thái giám đi tới.Mãi đến khi tới gần, Thường công công mới phát hiện sắc mặt Cảnh trắc phi lúc này vô cùng tái nhợt, như thể bị dọa sợ không nhẹ.Thường công công sáng suốt lựa chọn làm ngơ, cung kính nói "Điện hạ có gì dặn dò?"

Lạc Thanh Hàn "Cảnh trắc phi xuất thân thư hương thế gia, nghe nói là tài nữ có tiếng, nếu vậy thì đừng lãng phí tài hoa của Cảnh trắc phi.

Thường Hỉ, ngươi đến cung Minh Quang, lấy bức Vạn Lý Sơn Hải Đồ đưa cho Cảnh trắc phi, nhờ nàng mô phỏng lại một bức.

Trong thời gian Cảnh trắc phi vẽ tranh, không ai được quấy rầy nàng, chừng nào nàng vẽ xong mới có thể ra ngoài."

Cảnh trắc phi kinh ngạc ngẩng đầu, không tin được nói "Vạn Lý Sơn Hải Đồ dài hơn hai mươi trượng!"

Vạn Lý Sơn Hải Đồ là bức tranh dài nhất Đại Thịnh, bức tranh tinh xảo sống động, nghệ nhân đã mất mười năm nỗ lực miệt mài để hoàn thành.Mô phỏng một bức tranh chắc chắn không tới mười năm, nhưng ít nhất sẽ mất vài tháng.Đây nào phải bảo nàng vẽ tranh?

Rõ ràng đang cấm túc nàng!
 
[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 306: Nàng thích gì nhất?


Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nhìn nàng "Dài hơn hai mươi trượng thì sao?

Lý trắc phi có thể chép kinh thư hai trăm lần, lẽ nào nàng không bằng nàng ấy?"

Cảnh trắc phi nghẹn họng."

Vẽ cho xong tranh của nàng, bớt lo chuyện bao đồng."

Nói xong, Lạc Thanh Hàn lên xe ngựa rời đi.Bỏ lại Cảnh trắc phi sắc mặt cực kỳ khó coi vẫn đứng tại chỗ.Thường công công khách khí lại không mất uy thế nói "Mời Trắc phi nương nương về điện Uyển Hà trước, nô tài sẽ mang Vạn Lý Sơn Hải Đồ tới cho người."

Cảnh trắc phi không muốn hạ thấp thân phận so đo với một nô tài.Thậm chí không thèm nhìn Thường công công, trực tiếp xoay người rời đi.......Trong điện Thanh Ca.Tiêu Hề Hề đang đếm số gà vịt ngỗng ở hậu viện.Ngỗng vẫn còn hai con, không thiếu.Nhưng gà vịt không còn bao nhiêu.Còn gà vịt con thì chưa lớn, kém xa tuổi phải động đao.Tiêu Hề Hề thở dài "Xem ra ta phải ăn uống tiết chế rồi."

Bảo Cầm bước nhanh tới "Nương nương, Thái tử tới rồi, người mau ra nghênh đón."

Tiêu Hề Hề vừa quay về phòng, đã thấy Thái tử bước vào.Khuôn mặt tuấn tú của hắn vẫn vô cảm như thường, nhưng Tiêu Hề Hề có thể nhạy cảm nhận ra tâm trạng của hắn hôm nay dường như không tốt.Tiêu Hề Hề thăm dò hỏi "Ai chọc Điện hạ thế?"

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói "Vừa rồi có người muốn lấy nàng uy hiếp ta."

Tiêu Hề Hề vô cùng kinh ngạc "Ai to gan như vậy, dám uy hiếp cả Thái tử Điện hạ?"

Lạc Thanh Hàn ngắn gọn kể lại những gì Cảnh trắc phi nói, cuối cùng nói "Đoạn lương đệ và Tần phụng nghi lần lượt xảy ra chuyện, trong thời gian ngắn ta không thể ra tay với các phi tần khác trong Đông cung, nếu không sẽ khiến phụ hoàng và mẫu hậu nghi ngờ, cho nên tạm thời ta không thể động vào Cảnh trắc phi."

Tiêu Hề Hề gật đầu, tỏ ý đã hiểu.Nàng đợi một lúc, phát hiện Thái tử kiên định nhìn mình, nàng khó hiểu hỏi."

Điện hạ sao lại nhìn thần thiếp như vậy?"

Lạc Thanh Hàn "Ta chỉ đang nghĩ, nàng thích gì nhất?"

Tiêu Hề Hề "Đáp án này thần thiếp biết, là Điện hạ đó!"

Dù biết đó chỉ là lời nịnh nọt, nhưng Lạc Thanh Hàn vẫn cảm thấy nó rất hữu ích, sự khó chịu khi gặp Cảnh trắc phi cũng giảm đi rất nhiều.Hắn bình tĩnh nói "Ta muốn biết, là lời thật lòng của nàng."

Tiêu Hề Hề cẩn thận nhìn hắn, nhận ra hắn rất nghiêm túc.Nàng lắc đầu nói "Thần thiếp thích, tất nhiên là ăn ngon rồi!

Ước mơ của thần thiếp là mỗi ngày mở mắt có thể ăn vô số món ngon, thần thiếp không cần làm gì cả, chỉ cần ăn uống vui chơi là được, cuộc sống như vậy chỉ nghĩ thôi cũng vui rồ!"

Lạc Thanh Hàn nghĩ thầm, ai mà không muốn một cuộc sống như vậy?Nhưng có bao nhiêu người thật sự sống được cuộc sống tốt đẹp như vậy?Thế gian đều khổ.Một số người phải dốc sức chỉ để tồn tại.Cả Hoàng đế nắm giữ giang sơn cũng phải lo lắng đủ thứ mỗi ngày.Lạc Thanh Hàn nghiêm túc suy nghĩ "Ta tạm thời không thể cho nàng cuộc sống như vậy, nhưng ta có thể dẫn nàng ra ngoài chơi."

Tiêu Hề Hề tò mò "Chơi gì vậy?"

"Đến rồi sẽ biết."

Hai người thay thường phục, ngồi xe ngựa rời cung, đến Ẩn Nguyệt sơn trang ở ngoại ô thành.Sơn trang này là tài sản riêng đứng tên Lạc Thanh Hàn, bình thường hắn bận rộn, rất ít khi tới đây.Biết Thái tử đến, quản sự phụ trách quản lý sơn trang lập tức ra nghênh đón, cung kính hành lễ.Lạc Thanh Hàn dẫn Tiêu Hề Hề vào sơn trang.Dọc đường đi, xung quanh tràn ngập hoa cỏ kỳ lạ, khắp nơi là đình đài lầu các, thoạt nhìn đan xen có lối, hiển nhiên là được cẩn thận thiết kế.Tiêu Hề Hề tò mò nhìn quanh, thầm nghĩ nơi này rất thích hợp nghỉ dưỡng.Nàng rất mong chờ, không biết Thái tử định dẫn mình đi chơi gì đây?Hai người đi qua một con đường rừng trúc, đến hồ nước.Hồ nước này rất lớn, nước hồ trong xanh, nắng trời chiếu xuống mặt hồ tỏa ra những tia sáng nhỏ.Tiêu Hề Hề tò mò hỏi "Điện hạ, chúng ta chèo thuyền trên hồ à?"

Chèo thuyền tuy hơi vất vả nhưng cảnh đẹp như vậy thì chấp nhận được.Lạc Thanh Hàn "Không, chúng ta câu cá."

Sau đó, hắn kéo Tiêu Hề Hề ngồi xuống bên hồ, bắt đầu nghiêm túc câu cá.Câu cá suốt hai canh giờ.Càng đáng sợ hơn là, Lạc Thanh Hàn vì không muốn ảnh hưởng đến việc câu cá, từ đầu đến cuối không nói tiếng nào.Hắn quả thật mải mê câu cá, thậm chí không thèm nhìn Tiêu Hề Hề.Tiêu Hề Hề ngồi đến khi mông không còn cảm giác.Lúc đầu, nàng có thể dựa vào trà bánh bên cạnh đánh lạc hướng bản thân, nhưng nàng đã ăn hết những gì có thể ăn được, bên cạnh nàng ngoài Thái tử, chỉ còn đất và cỏ.Nàng không chịu đựng được nữa, dứt khoát nằm xuống đất, lấy khăn che mặt rồi chìm vào giấc ngủ.Một giấc này nàng cũng không biết mình đã ngủ bao lâu.Khi tỉnh dậy, nàng thấy mặt trời gần lặn.Lạc Thanh Hàn cau mày nhìn nàng "Sao nàng lại ngủ rồi?"

Tiêu Hề Hề ôm bụng đang đói cồn cào, đau khổ nói "Thần thiếp chán quá, không biết làm gì khác ngoài ngủ cả."

"Lẽ nào nàng không thể cùng ta câu cá sao?"

"Thần thiếp chỉ thích ăn cá, không thích câu cá."

Lạc Thanh Hàn rất khó hiểu phản ứng của nàng.Chuyện hắn thích làm không nhiều, ngoại trừ đọc sách, chỉ còn cưỡi ngựa, bắn cung và câu cá.Một nữ tử mỏng manh như Tiêu Hề Hề, cưỡi ngựa bắn cung chắc chắn không phù hợp.Còn về đọc sách, có lẽ nàng không thích mấy quyển sách mà hắn thích.Vậy chỉ còn lại câu cá.Hắn cố ý dẫn Tiêu Hề Hề xuất cung đến đây câu cá, nhưng không ngờ nàng thà ngủ còn hơn câu cá với hắn.Lạc Thanh Hàn nghiêm túc nói "Câu cá là một chuyện rất thú vị."

"Điện hạ, chúng ta bàn chuyện câu cá sau được không?

Thần thiếp bây giờ rất đói, người có thể cho thần thiếp ăn một bữa no trước được không?"

Lạc Thanh Hàn đứng lên "Đi thôi."

Tiêu Hề Hề muốn đứng dậy, nhưng nhận ra nàng quá đói, cả sức để đứng lên cũng không có.Nàng chỉ có thể ôm đùi Thái tử yếu ớt nói."

Điện hạ, thần thiếp không đi nổi, có thể sai người mang kiệu tới khiêng thần thiếp đi được không?"

Lạc Thanh Hàn gỡ móng vuốt nàng ra, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt nàng.Hắn lạnh lùng nói "Lên đi."

Tiêu Hề Hề kinh ngạc "Điện hạ muốn cõng thần thiếp à?"

Lạc Thanh Hàn không trả lời, chỉ dùng giọng điệu không kiên nhẫn thúc giục."

Nhanh lên."

Tiêu Hề Hề leo lên lưng hắn, ôm cổ hắn.Hai tay Lạc Thanh Hàn nắm đùi nàng, nhấc nàng lên.Cơ thể hai người rất gần, nhiệt độ hòa lẫn vào nhau qua lớp áo mỏng.Tiêu Hề Hề nhìn những chiếc giỏ tre đặt bên hồ."

Điện hạ, người không cần cá mới câu nữa sao?"

Lạc Thanh Hàn cõng nàng trên lưng vững vàng đi về phía trước, bình tĩnh nói "Lát nữa sẽ có người xử lý."
 
[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 307: Không còn chỗ nào để bắt đầu


Mặt trời dần lặn, bóng của hai người trải dài.

Lá trúc rơi theo gió.Một lá trúc vô tình rơi xuống đầu Thái tử.Tiêu Hề Hề giơ tay giúp hắn lấy lá trúc xuống.Nàng xoay lá trúc úa vàng trong tay, nhìn sang rừng trúc bên cạnh.Rừng trúc vào thu hơi ảm đạm, so với mùa hạ kém tươi tốt hơn nhiều.Lạc Thanh Hàn cõng nàng xuyên qua rừng trúc, đi dọc theo hành lang dài, trên đường gặp rất nhiều người hầu và thị vệ.Khi nhìn thấy Thái tử, tất cả đều quỳ xuống cung kính hành lễ.Lạc Thanh Hàn đặt Tiêu Hề Hề lên đệm, sau đó đi đến cửa, trầm giọng dặn dò quản sự đang đợi bên ngoài mấy câu.Tiêu Hề Hề nằm dài trên bàn nghỉ ngơi, đột nhiên nàng nghe thấy tiếng cừu kêu từ bên ngoài cửa sổ.Nàng chống hai tay xuống đất, bò đến bên giường, nhìn ra ngoài thì phát hiện ngoài cửa sổ là một bãi đất hoang.Cách đó không xa, hơn chục con cừu đang vui vẻ cúi đầu gặm cỏ, thỉnh thoảng lại kêu vài tiếng.Tiêu Hề Hề vô cùng ngạc nhiên, quay sang nhìn Thái tử."

Sao lại có cừu ở đây?"

Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói "Ở đây không chỉ có cừu, còn có bò và ngựa."

Mắt Tiêu Hề Hề lập tức sáng lên "Có thể chia sẻ mấy con với thần thiếp không?"

Đối diện với ánh mắt khao khát của nàng, Lạc Thanh Hàn nghiêm túc nói "Trong cung không cho phép nuôi những thứ này."

Tiêu Hề Hề Hề chưa kịp thất vọng quá lâu, hắn nói tiếp."

Mấy con bò cừu này nuôi ở sơn trang thì tốt hơn, có người chuyên phụ trách chăm sóc chúng, nước và cỏ ở đây càng thích hợp cho chúng sinh sống.

Nếu nàng muốn ăn thịt cừu, chỉ cần nói ta biết, ở đây sẽ có người chuyển thịt cừu cho nàng, hơn nữa mỗi ngày sẽ có người giao sữa vào cung, nàng chỉ cần đợi ở điện Thanh Ca là được."

Mắt Tiêu Hề Hề lại sáng lên, khuôn mặt nhỏ đầy sự phấn khích.Nàng nhào tới ôm Thái tử hân hoan."

Điện hạ tốt quá đi!"

Lạc Thanh Hàn thuận thế vòng tay qua eo nàng, bình tĩnh nói "Chỉ cần nàng ngoan ngoãn, những gì nàng muốn, ta sẽ nghĩ cách cho nàng."

Tiêu Hề Hề dùng sức gật đầu "Vâng vâng!

Thần thiếp sẽ ngoan!"

Lúc này, các thị nữ bưng món ngon đi vào.Các thị nữ đặt món ăn lên bàn, rồi lặng lẽ lui ra ngoài, để lại không gian cho hai người.Món chính tối nay là cá.Bày ở giữa là món cá hấp xì dầu.Thoạt nhìn thanh đạm nhưng hương vị thì ngon không ngờ.Ngoài ra còn có canh hầm cay và canh cá chua cay yêu thích của nàng.Hai món đều có hương vị nồng, mà cũng siêu ngon!Tiêu Hề Hề ăn không ngừng, liên tục khen ngợi "Thật là ngon!"

Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói "Nếu nàng thích ăn, sau này có thể thường xuyên đến đây, ta lại câu cá cho nàng."

Lúc này Tiêu Hề Hề mới nhận ra mấy con cá trên bàn đều do Thái tử bỏ thời gian cả ngày câu được.Thịt cá vốn đã ngon, cộng thêm tấm lòng của Thái tử, tức thì khiến món ngon của bữa ăn này càng ngon hơn!Tiêu Hề Hề ăn sạch ba món cá trên bàn, cả nước canh cũng được nàng trộn với mì, không sót chút nào.Nàng ăn no nê, sờ cái bụng tròn vo thở dài."

Nếu ngày nào cũng được ăn mấy con cá ngon như vậy, thì dù phải ngồi cả ngày bên hồ, thần thiếp cũng thấy đáng."

Lạc Thanh Hàn rửa tay, bắt đầu nhàn nhã uống trà.Hắn bày ra tư thế thỉnh giáo, khiêm tốn hỏi "Nàng ghét câu cá đến vậy sao?"

"Chủ yếu do câu cá quá nhàm chán, lúc người câu cá còn không chịu nói chuyện, thì càng thêm nhàm chán."

Lạc Thanh Hàn nghiêm túc nói "Nói chuyện sẽ làm cá sợ, khiến cá khó cắn câu, nên lúc câu cá không thể nói chuyện, phải giữ im lặng."

Tiêu Hề Hề đau khổ nói "Thần thiếp biết, nhưng thần thiếp làm không được mà."

Lạc Thanh Hàn "Vậy bình thường nàng thích làm gì?

Ngoại trừ ăn ngủ."

Tiêu Hề Hề "Thần thiếp thích đọc sách truyện."

"Ngoài cái này?"

Tiêu Hề Hề chống cằm suy nghĩ, nghỉ rất lâu mới nói "Hết rồi."

Lạc Thanh Hàn "Nàng thích nghe kịch không?"

Tiêu Hề Hề lắc đầu "Không thích."

Nàng không hiểu những lời hát đó, như đang thôi miên vậy.Lạc Thanh Hàn "Cưỡi ngựa bắn cung thì sao?"

Tiêu Hề Hề "Thần thiếp thích xem người khác cưỡi ngựa bắn cung."

Lạc Thanh Hàn không hiểu "Nàng không thích cưỡi ngựa bắn cung sao?"

Tiêu Hề Hề lại lắc đầu "Không thích, rất mệt, lười lắm."

Lạc Thanh Hàn "......"

Vốn hắn muốn tìm một chuyện mà cả hai đều thích, dẫn nàng đi chơi để tăng tình cảm giữa hai người, làm nàng không nghĩ đến chuyện về Huyền Môn nữa.Nào ngờ nữ nhân này như heo rừng da xù thịt dày, mình đồng da sắt.Lạc Thanh Hàn không giỏi lấy lòng người khác, cảm thấy mình không còn chỗ nào để bắt đầu.Tiêu Hề Hề "Thật ra Điện hạ không cần nghĩ nhiều như vậy, thần thiếp thấy bây giờ là tốt rồi, người cứ bận chuyện của mình, có thời gian thì đến ăn cơm trò chuyện với thần thiếp, cuộc sống như thế rất thoải mái."

Lạc Thanh Hàn rất muốn hỏi nàng, nếu nàng thấy thoải mái khi sống như vậy, tại sao không muốn ở lại cạnh hắn?Nhưng hắn sợ đáp án mà hắn nhận được sẽ làm hắn thất vọng.Cuối cùng hắn không nói gì nữa.Lúc này, quản sự bưng một hộp sứ tinh xảo đi vào."

Điện hạ, món thịt giả cua mà người muốn."

Thịt giả cua là món ăn được làm từ cá và tôm, hương vị khi ăn rất giống cua nên được gọi là thịt giả cua.Lạc Thanh Hàn bảo đặt hộp sứ lên bàn.Tiêu Hề Hề tò mò bước tới, mở nắp hũ sứ, lập tức ngửi thấy mùi thơm như cua.Nàng không nhịn được dùng đũa gắp một chút nếm thử.Trong món này còn có thêm sò điệp xắt nhỏ, giúp tăng thêm vị ngọt.Nếu trộn với cơm hoặc mì, nhất định sẽ rất ngon!Lạc Thanh Hàn "Nàng có thể mang về từ từ ăn."

Tiêu Hề Hề không ngờ còn có thể đóng gói mang đi, tức thì nàng vui vẻ hơn.

Nàng ôm hũ sứ vào lòng, giống như con sóc nhỏ ôm quả thông, cười thỏa mãn nói "

Sau này nếu Điện hạ muốn ra ngoài chơi, nhớ dẫn theo thần thiếp."

Lạc Thanh Hàn "Nàng thích nơi này?"

Tiêu Hề Hề dùng sức gật đầu "Ừm ừm!"

Ở đây không chỉ cá ngon mà còn có thịt cừu và sữa, nàng rất thích!Thấy vậy, tâm trạng Lạc Thanh Hàn cũng đỡ hơn.Xem ra chuyến đi chơi này không uổng phí tâm tư của hắn, ít nhất hắn cũng khiến nàng vui vẻ một lần.Thấy trời đã tối, Lạc Thanh Hàn sáng mai phải vào triều, không thể qua đêm ở bên ngoài, đành dẫn Tiêu Hề Hề về cung.Sáng sớm hôm sau, có người giao một thùng sữa tươi đến điện Thanh Ca.Tiêu Hề Hề được uống sữa tươi như mong muốn.Nàng không khỏi cảm thán "Điện hạ quả là một người tốt, ngài ấy tốt với ta như vậy, ta thật không nỡ xa ngài ấy."

---------清蒸鱼 - Cá hấp xì dầu

水煮鱼 - Cá hầm cay Tứ Xuyên

酸辣鱼片 - Canh cá chua cay

赛螃蟹 - Thịt giả cuaThịt giả cua là món ăn truyền thống nổi tiếng của ẩm thực Sơn Đông.

Hương vị thơm dịu, giàu dinh dưỡng, vị bùi bùi như thịt cua, phù hợp với mọi lứa tuổi.

Thịt cá là thành phần chính, ăn kèm với trứng, thêm nhiều gia vị khác nhau rồi chiên lên, thịt cá trắng như thịt cua, trứng có màu vàng óng như gạch cua.

Thịt cá và trứng món này mềm, thơm, ngon.

Thịt cá giả như cua, mùi vị cũng ngon hơn cua nên được gọi là thịt giả cua.
 
[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 308: Cừu nướng nguyên con


Vừa lúc Bảo Cầm mang bữa sáng vào, nàng tò mò hỏi "Nương nương đang lầm bầm gì vậy?"

"Không có gì."

Tiêu Hề Hề hít hít mũi "Thơm quá, em nấu món gì vậy?"

Bảo Cầm đặt một dĩa mì trước mặt nàng.Một lớp thịt giả của được phủ trên mì.Đây là món Tiêu Hề Hề mang về từ Ẩn Nguyệt sơn trang tối qua, Bảo Cầm trộn nó với mì.Sợi mì do Bảo Cầm dùng sức nhào rất dai, được luộc trong nước luộc gà, mùi vị càng thơm hơn, thêm một lớp thịt giả cua, tươi ngon đến mức làm người ta suýt nuốt cả lưỡi.Tiêu Hề Hề bắt đầu ăn một miếng thật lớn.Có món ăn ngon như vậy, cảm giác tinh thần sảng khoái cả ngày!Nàng vừa ăn xong thì Diêu chiêu huấn đến.Diêu chiêu huấn vừa bước vào, liền hỏi mùi thơm của thức ăn còn sót lại trong không khí, nàng hành lễ rồi cười nói."

Nương nương vừa ăn món gì ngon vậy?

Mùi thơm thật đó."

Tiêu Hề Hề ra hiệu nàng ngồi, thản nhiên nói "Vừa ăn mì trộn."

Diêu chiêu huấn ngồi xuống, Bảo Cầm dâng trà bánh đến.Tiêu Hề Hề mời Diêu chiêu huấn ăn.Diêu chiêu huấn miệng thì đồng ý, nhưng không dám động vào thức ăn trước mặt, nàng chỉ nhấp một ngụm trà, sau đó nói chuyện với Tiêu trắc phi."

Hôm nay bên ngoài tiết trời rất tốt, sao nương nương không ra ngoài đi dạo một chút?

Gần đây hoa cúc đang nở rộ, rất là đẹp."

Tiêu Hề Hề không hứng thú với chuyện ngắm hoa, nàng vừa cắn hạt dưa vừa thản nhiên đáp "Nói sau đi."

Diêu chiêu huấn không ngạc nhiên trước phản ứng của nàng.Người trong Đông cung ai cũng biết Tiêu trắc phi không thích vận động, nàng rất ít khi ra ngoài.Diêu chiêu huấn đổi chủ đề, nói sang chuyện khác."

Nương nương còn nhớ Tần phụng nghi không?

Từ lúc bị giam vào lầu Lãnh Hương, cuộc sống không còn như trước, chẳng những không có người hầu hạ, mà ngay cả đồ ăn cũng tệ hơn rất nhiều, nếu không phải Hoàng hậu nương nương thỉnh thoảng phái người tới trông nom nàng ta, e rằng nàng ta sớm bị hành hạ tới chết rồi."

Tiêu Hề Hề tò mò hỏi "Ai hành hạ nàng ta vậy?"

Diêu chiêu huấn lấy quạt tròn che miệng, dùng giọng điệu ăn dưa tiêu chuẩn nói "Có thể là ai nữa?

Còn không phải là Lý trắc phi và Đoạn lương đệ sao!

Hai người này hận Tần phụng nghi chết đi được, dù các nàng còn đang bị cấm túc, tạm thời không thể ra ngoài, nhưng thân phận vẫn còn, so với một Phụng nghi nho nhỏ mạnh hơn rất nhiều.

Chỉ cần nói một câu, dù các nàng không ra mặt, những người bên dưới sẽ tìm mọi cách hành hạ Tần phụng nghi, để nàng ta sống không được yên."

Tiêu Hề Hề hiểu ra nói "Thì ra là vậy."

Diêu chiêu huấn tò mò hỏi "Nương nương không muốn báo thù sao?"

"Báo thù gì?"

"Tần phụng nghi kia trước đó sai người đẩy nương nương xuống sông, suýt chút hại chết người, người không muốn tính món nợ này sao?"

Sở dĩ Diêu chiêu huấn đến đây, là vì muốn biết chuyện này.Con người nàng không có tật xấu gì khác, chỉ là thích buôn chuyện.Từ lúc Tần phụng nghi bị giam trong lầu Lãnh Hương, Diêu chiêu huấn rảnh rỗi thường lượn lờ gần chỗ lầu Lãnh Hương, muốn ăn dưa xem kịch.Mấy ngày nay, nàng thấy người mà Lý trắc phi và Đoạn lương đệ phái tới, cũng thấy người của Tần hoàng hậu, nhưng lại không thấy người của Tiêu trắc phi.Theo lý mà nói, Tiêu trắc phi, Lý trắc phi và Đoạn lương đệ đều là nạn nhân, nhưng Tiêu trắc phi lại cứ như không phải người trong cuộc, mãi mà chẳng thấy nàng báo thù, điều này khiến Diêu chiêu huấn vô cùng tò mò.Lại chẳng thế, mới sáng sớm nàng đến điện Thanh Ca là muốn tìm hiểu xem Tiêu trắc phi nghĩ thế nào.Tiêu Hề Hề nhổ hạt dưa trong miệng, thản nhiên trả lời "Không cần, tuy Tần phụng nghi muốn hại ta, nhưng ta không bị thương.

Hơn nữa, Tần phụng nghi đã bị phạt rồi, ta cần gì phải gây thêm phiền phức nữa?"

Diêu chiêu huấn nghĩ nàng đang nói lời khách khí, thuận miệng tâng bốc vài câu."

Nương nương thật cao thượng, khoan dung độ lượng, quả nhiên là người mà Thái tử Điện hạ coi trọng."

Sau đó, nàng tiếp tục kể một số tin đồn khác trong cung.Ví như Trần lương viên gần đây thường chạy đến điện Uyển Hà, xem ra là muốn ôm đùi Cảnh trắc phi.Ví như mấy ngày nay đèn trong điện Kim Phong sáng tới khuya, nghe nói là do Lý trắc phi thức khuya chép kinh.Còn cả chuyện Bạch trắc phi hình như lại bệnh, mấy lần mời thái y.......Tiêu Hề Hề phần lớn thời gian là yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng đáp một tiếng.Diêu chiêu huấn nói tới miệng gần như khô khốc thì mới ngừng nói.Thấy trời đã muộn, nàng đứng dậy cáo từ, rời điện Thanh Ca.Buổi chiều, nàng còn phải đến chỗ khác tám chuyện với các phi tần khác về những tin đồn gần đây.Vừa dọn tách trà và vỏ hạt dưa trên bàn, Bảo Cầm vừa thở dài "Diêu chiêu huấn này nói nhiều thật đấy, như thể biết hết mọi chuyện trong cung này vậy."

Tiêu Hề Hề nghĩ, nếu ở hiện đại, Diêu chiêu huấn sẽ là một tay săn tin chuyên nghiệp.Buổi trưa, Thái tử đến điện Thanh Ca ăn trưa với Tiêu Hề Hề.Tiêu Hề Hề nhìn hắn đầy mong đợi."

Điện hạ, có thể thưởng cho thần thiếp một con cừu béo được không?"

Lạc Thanh Hàn "Nàng muốn ăn thịt cừu?"

Tiêu Hề Hề gật đầu thật mạnh "Vâng vâng!

Rất muốn ăn!"

"Đợi ta sai người truyền tin, buổi chiều sẽ có người mang thịt cừu đến cho nàng."

Tiêu Hề Hề tức thì vỡ òa trong niềm vui "Thật tuyệt vời!"

Nàng quay đầu lại, hét lớn với Bảo Cầm."

Tối nay ta muốn ăn cừu nướng nguyên con!"

Bảo Cầm lúc này đang gọt trái cây trong phòng bếp nhỏ, nghe vậy liền kinh ngạc "Cừu từ đâu có vậy?"

Tiêu Hề Hề "Thái tử Điện hạ thưởng đó!"

Bảo Cầm vừa cảm thán Thái tử thật sủng ái Tiêu trắc phi, vừa đáp "Tối nay sẽ chuẩn bị cừu nướng nguyên con cho người."

Nghĩ đến buổi tối được ăn thịt cừu nướng thơm ngon, Tiêu Hề Hề vui vẻ ăn hết năm bát cơm!Ăn uống no nê xong, Tiêu Hề Hề và Thái tử cùng nhau ngủ trưa.Tiêu Hề Hề thức dậy, Thái tử đã rời đi.Bảo Cầm hầu hạ nàng mặc y phục.Tiêu Hề Hề tắm rửa xong, bước ra khỏi phòng ngủ, thấy Thanh Tùng đang đi tới."

Nương nương, thịt cừu được chuyển đến rồi."

Mắt Tiêu Hề Hề sáng lên, bước nhanh vào phòng bếp, thấy thịt cừu đã được lột da và làm sạch, nàng vội gọi Bảo Cầm."

Cừu nướng, cừu nướng!

Mau nướng đi!"

Bảo Cầm bất đắc dĩ nói "Bây giờ cách giờ cơm tối còn sớm lắm, nô tỳ còn cần chuẩn bị chút gia vị, người đừng vội, đi chơi một lát đi."

Tiêu Hề Hề lưu luyến không nỡ rời phòng bếp nhỏ.Khi trời sắp lặn, Bảo Cầm sai người nhóm lửa ở hậu viện.Nàng nướng thịt cừu đã ướp trên lửa.Tiêu Hề Hề ngồi xổm bên cạnh, không ngừng căn dặn."

Nhớ cho thêm thì là và ớt tiêu vào."

Thịt cừu được nướng đến khi xèo xèo và tỏa mùi thơm.Thái tử vừa bước vào điện Thanh Ca, liền ngửi thấy mùi thịt thơm nồng.Hắn lần theo mùi hương ra hậu viện.Bảo Cầm vội dừng tay, hành lễ với Thái tử.Tiêu Hề Hề rời mắt khỏi cừu nướng nguyên con, kích động nói với Thái tử."

Điện hạ tới rất đúng lúc, thịt cừu nướng sắp nướng xong rồi!"

---------烤全羊 - Cừu nướng nguyên con (Rang Tổng Lamb)Rang Tổng Lamb là món ăn nổi tiếng nhất ở tỉnh Tân Cương , và nó có thể được tìm thấy ở các thành phố lớn trên khắp Trung Quốc.

Các món ăn được chuẩn bị với các thành phần được lựa chọn và được nấu chín bằng cách sử dụng kỹ thuật nấu ăn đặc biệt.

Khi chuẩn bị, một hỗn hợp của bột và nước với yelk, muối, gừng, bột hạt tiêu được áp dụng để che đậy toàn bộ thân thịt.

Sau đó, thịt cừu được đưa vào một đặc biệt làm lò và nướng khoảng một giờ.

Nó được trang trí với lụa đỏ quanh cổ của mình và phục vụ với nó miệng nhồi với caraway tươi.

Khi ăn, người ta sử dụng một con dao để cắt thịt cừu từ thịt cừu.
 
Back
Top Bottom