Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp

[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 289: Ta và hai người không thân


Lạc Thanh Hàn hỏi ngược lại "Không phải nàng có Bảo Cầm nấu cơm rồi sao?"

"Nguyên liệu nấu ăn của Bảo Cầm đều sản xuất từ hậu viện của thần thiếp, thật không dám giấu, gà vịt ở hậu viện sắp cạn kiệt rồi, vì tiết kiệm nguyên liệu, thần thiếp có thể thỉnh thoảng đến chỗ người ăn một bữa không."

Nói xong, Tiêu Hề Hề cười nịnh nọt.Lạc Thanh Hàn "Nàng muốn đến ăn chực cũng được, nhưng ta có một điều kiện."

"Người nói đi, chỉ cần thần thiếp có thể làm được, thần thiếp nhất định sẽ làm!"

"Tối nay nàng làm bữa khuya cho ta."

Tiêu Hề Hề sảng khoái đồng ý "Không thành vấn đề!"

Sau đó nàng hơi khó hiểu "Tối nay không phải có tiệc Trung thu sao?

Trong yến tiệc nhất định có rất nhiều món ngon, sao người còn muốn ăn bữa khuya?"

Lạc Thanh Hàn "Ta muốn ăn đấy."

Tiêu Hề Hề "Được thôi, người là Thái tử, người nói là được."

Nàng và Bảo Cầm về điện Thanh Ca.Vừa về đến điện Thanh Ca, Tiêu Hề Hề đã ngã xuống giường, chuẩn bị ngủ trưa.Bảo Cầm lúc này lại lấy vài bộ y phục "Nương nương, người muốn chọn bộ nào để tham gia yến tiệc tối nay?"

Tiêu Hề Hề quá buồn ngủ, tùy ý nói "Em chọn đi."

Nàng nhanh chóng ngủ say.Đáng tiếc nàng ngủ không được bao lâu thì bị Bảo Cầm đánh thức."

Nương nương, tướng quân phu nhân đến rồi."

Tiêu Hề Hề ngây người ngồi trên giường, phải mất một lúc mới phản ứng "Mẹ ta đến?"

Bảo Cầm "Đúng vậy, bà ấy vừa tới, nói là tới tặng quà cho người."

Tiêu Hề Hề thấy rất kỳ lạ, Tiết thị trước giờ tránh nàng như tránh rắn rết, tại sao hôm nay đột nhiên muốn đến tặng quà cho nàng?Bảo Cầm hầu hạ nàng chải tóc thay y phục.Chỉnh trang tươm tất, Tiêu Hề Hề ra khỏi phòng ngủ, gặp Tiết thị ở trắc điện.Tiết thị đang ngồi quỳ, vừa thấy nàng tới, lập tức đứng dậy hành lễ "Thần phụ bái kiến Trắc phi nương nương."

Tiêu Hề Hề ra hiệu cho bà ngồi xuống nói chuyện.Tiết thị ngồi lại vị trí ban đầu, nhìn con gái lớn trước mặt, bà nhớ đến những gì Chu Toàn Khôn nói.Chu Toàn Khôn nói ông ta hoàn toàn không biết bói toán, thiên sát cô tinh gì đó đều do ông ta tùy tiện bịa ra.Suốt những năm qua, bà và tướng quân hiểu lầm Tiêu Hề Hề.Họ cảm thấy rất có lỗi, nhưng dù sao họ cũng là trưởng bối, quả thật không thể chủ động nhận sai với Tiêu Hề Hề.Thế nên kéo mãi đến ngày hôm nay.Hôm nay là Trung thu, vốn dĩ Tiết thị và Tiêu Lăng Phong nghĩ Tiêu Hề Hề sẽ về nhà đón lễ, còn đặc biệt chuẩn bị rất nhiều món ngon cho nàng, viện mà nàng từng ở cũng được quét dọn từ trong ra ngoài, nhưng họ đợi rất lâu, cũng không thấy Tiêu Hề Hề về.Tiêu Lăng Phong không ngồi yên được nữa, bèn bảo Tiết thị vào cung xem thử.Tiết thị đặt hai hộp bánh trung thu lên bàn, cười nói "Đây là bánh trung thu do mẹ bảo đầu bếp trong nhà làm, không biết con thích nhân nào, nên đã nhờ đầu bếp làm thêm vài vị, còn ăn thử xem có thích không, lát nữa về sẽ bảo đầu bếp làm thêm cho con."

Tiêu Hề Hề nhìn hộp gấm đựng bánh trung thu trước mặt, rồi nhìn khuôn mặt tươi cười của Tiết thị, ngày càng thấy nghi hoặc.Nàng không nhịn được hỏi "Mẹ, người sao vậy?"

Tiết thị thở dài "Những năm qua, là cha mẹ có lỗi với con."

Tiêu Hề Hề không nói gì.Nàng nghi ngờ Tiết thị trước mặt đã bị ai đó đoạt xá rồi.Thấy nàng không nói chuyện, Tiết thị hơi ngượng ngùng "Mẹ biết trong lòng con có oán trách, con trách cha mẹ những năm qua không đoái hoài gì tới con, nhưng dù gì chúng ta cũng là người một nhà, dù trước kia có một số chuyện không vui, nhưng cũng đã qua cả rồi."

Tiêu Hề Hề vẫn không nói.Nàng nghĩ Tiết thị hôm nay thật kỳ lạ!Tiết thị hỏi "Sao con không nói gì?"

Tiêu Hề Hề thật sự không biết nên nói gì, chỉ đành lúng túng nói "Ta không oán trách hai người."

Tiết thị trong lòng vui mừng khôn xiết "Thật sao?

Vậy tốt quá, mẹ biết con là đứa trẻ ngoan hiểu chuyện, sẽ không canh cánh trong lòng chút chuyện nhỏ đó với cha mẹ."

Sau đó bà lại hỏi "Hôm nay là Trung thu, sao con không về nhà đón lễ?

Mẹ và cha con ở nhà đợi rất lâu."

Tiêu Hề Hề "Ta ở trong cung đón lễ cũng rất tốt."

Tiết thị nghe vậy, đôi mắt lập tức đỏ lên "Con có phải vẫn trách cha mẹ không?

Cả ngày lễ cũng không muốn về nhà thăm cha mẹ."

Nếu là mẹ con bình thường, Tiêu Hề Hề là con gái chắc chắn sẽ muốn an ủi mẹ mình, nhưng Tiêu Hề Hề vốn không có quan hệ mẹ con gì với Tiết thị.Lúc này thấy Tiết thị sắp khóc, Tiêu Hề Hề chỉ thấy khó xử "Người nghĩ nhiều rồi, ta không có ý đó."

"Nếu không có ý đó, sao con không về nhà đón lễ?"

Tiêu Hề Hề không trả lời được, dứt khoát không nói.Tiết thị coi sự im lặng của nàng như thừa nhận, lập tức hỏi "Ta đã chủ động xin lỗi con, tại sao con vẫn không chịu tha thứ cho chúng ta?

Rốt cuộc con muốn chúng ta làm gì mới chịu buông bỏ hiềm khích trước kia?"

Tiêu Hề Hề thở dài "Thật ra hai người không cần làm gì cả, ta không trách hai người."

"Vậy tại sao con không về nhà đón lễ?"

Tiêu Hề Hề "So với ở nhà, điện Thanh Ca khiến ta cảm thấy thoải mái dễ chịu hơn."

Câu trả lời này thẳng thắn đến mức khiến Tiết thị sững sờ một mới nói "Nói vậy, con vẫn oán trách chúng ta."

"Không liên quan gì oán trách, đơn giản là vì ta và hai người không thân."

Tiết thị nghẹn họng.Họ là mẹ con, nhưng Tiêu Hề Hề nói họ không thân.Mà bà lại không phản bác được.Bà không dám hỏi tại sao không thân, chỉ có thể nói "Ở chung nhiều hơn, cũng sẽ thân thôi."

Tiêu Hề Hề "Không cần đâu, ta cảm thấy bây giờ rất tốt."

Tiết thị "Nhưng mà ..."

Tiêu Hề Hề ngắt lời bà "Ta hiểu ý của người, lời xin lỗi của người, ta đã nhận rồi.

Ta thật sự không trách hai người, nhưng cũng chỉ là không trách mà thôi, người không thể đòi hỏi quá nhiều ở ta, dù sao người chỉ cho ta cái mạng này, chứ chưa từng cho ta bất cứ thứ gì khác."

Lời nói rất bình thường, nhưng khiến Tiết thị xấu hổ vô cùng.Tiêu Hề Hề suy nghĩ một lúc "Nếu người cảm thấy không nên cho ta mạng sống này, người có thể lấy lại."

Tiết thị giật mình, vội xua tay "Không không không, ta không muốn mạng của con, con đừng làm chuyện ngu xuẩn."

"Người còn chuyện gì khác không?"

"Hết, hết rồi."

"Vậy ta không ở cùng người nữa, mời người tự nhiên."

Tiêu Hề Hề đứng dậy rời trắc điện.Tiết thị ngồi một mình trong trắc điện một lúc, sau đó tâm tình nặng trĩu rời đi.Bà ngồi xe ngựa về phủ Trung Võ tướng quân.Thấy bà quay lại, Tiêu Lăng Phong vội hỏi "Hề Hề nói sao?

Con bé có tha thứ cho chúng ta không?"

Nét mặt Tiết thị phức tạp nói "Con bé nói không trách chúng ta."

Tiêu Lăng Phong nghe vậy thở phào nhẹ nhõm "Vậy thì tốt, vậy thì tốt!"

Ông từng tiếc nuối vì Tiêu Hề Hề là thiên sát cô tinh, nhưng bây giờ ông biết tất cả chỉ là hiểu lầm, điều đó có nghĩa ông có thể qua lại với Tiêu Hề Hề nhiều hơn, với mức độ sủng ái của Tiêu Hề Hề ở Đông cung chắc chắn sẽ giúp ích rất nhiều cho tương lai của ông.
 
[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 290: Nữ nhân này có độc


Tiêu Lăng Phong càng nghĩ, ông càng hưng phấn "Ta là nam nhân, không tiện vào cung, nàng là mẹ con bé, sau này thường xuyên vào cung thăm Hề Hề, liên hệ tình cảm nhiều hơn, nhà chúng ta sau này phải dựa vào con bé thăng quan tiến chức."

Tiết thị lại nói "Hề Hề có lẽ không muốn gặp thiếp lắm."

"Tại sao?

Không phải nàng nói con bé không trách chúng ta nữa sao?"

Tiết thị lặp lại nguyên văn những gì Tiêu Hề Hề nói với Tiêu Lăng Phong.Tiêu Lăng Phong nghe xong, hưng phấn trong lòng tức thì bị dập tắt.Tiết thị khổ sở nói "So với dáng vẻ lãnh đạm của con bé bây giờ, thiếp thà rằng con bé oán trách chúng ta."

Vì hi vọng, mới thất vọng, thất vọng mới sinh ra oán hận.Nếu đến oán hận cũng không còn, có nghĩa Tiêu Hề Hề thật sự không còn tình cảm gì với họ nữa.Đối với họ, đây là kết quả tồi tệ nhất.Tiêu Lăng Phong cau mày, cảm thấy cục diện hiện tại rất khó giải quyết.Lúc này, Tiêu Tri Lam đi vào, trên tay cầm một túi thơm "Mẹ, vừa rồi mẹ vào cung thăm tỷ tỷ sao?"

Tiết thị "Đúng vậy."

Tiêu Tri Lam biết cha mẹ hiện giờ đã thay đổi thái độ với tỷ tỷ, liền lấy hết can đảm nói "Con cũng muốn gặp tỷ tỷ, lần sau vào cung, mẹ có thể dẫn con đi cùng không?

Đây là túi thơm con tự làm, con muốn tặng cho tỷ tỷ."

Tiêu Lăng Phong nghe vậy, trong lòng nảy ý.Ông lập tức nói với Tiết thị "Lần sau nàng vào cung, dẫn Tiểu Lam đi cùng."

Tiết thị khó hiểu "Tại sao?"

"Tiểu Lam khác với chúng ta, chúng ta có lỗi với con bé, nhưng Tiểu Lam thì không, nàng dẫn Tiểu Lam đi thăm con bé nhiều hơn, để con bé có liên hệ tình cảm với Tiểu Lam."

Tiết thị gật đầu đáp vâng.......Bảo Cầm cẩn thận chọn một bộ váy dài chấm đất màu khói, đeo khăn lụa dài xanh nhạt.Vẽ mày tô môi, cài bộ dao lên tóc, châu ngọc rủ xuống, tai đeo ngọc bích, vòng phỉ thúy đeo vào cổ tay.Tiêu Hề Hề nhìn mình trong gương, lần nữa cảm thán, trang điểm quả là một nghề kỳ diệu, nhìn nàng bây giờ thật khác với bộ dạng cá muối thường ngày.Bảo Cầm sai người mang áo choàng đến, nàng nói "Buổi tối hơi lạnh, áo choàng này chuẩn bị cho người, nếu người thấy lạnh có thể mặc vào."

Tiêu Hề Hề trả lời một tiếng.Trang điểm xong, Bảo Cầm dìu nàng ngồi lên kiệu, hướng đến điện Lân Đức trong ánh chiều tà.Nàng gặp những phi tần khác ở điện Lân Đức.Những phi tần này đều sẽ cùng Thái tử dự tiệc Trung thu, bao gồm cả Tiêu Hề Hề thì tổng cộng có sáu người, bốn Trắc phi và hai Lương đệ.Còn những phi tần có địa vị như Lương viên, Mỹ nhân, Chiêu huấn, Phụng nghi chỉ đành ngoan ngoãn ở trong Đông cung, đến lúc đó Hoàng hậu sẽ sai người thưởng tiệc cho các nàng, xem như để các nàng được thơm lây.Thấy Tiêu trắc phi xuất hiện, năm người còn lại đều nhìn về phía nàng.Khi mọi người thấy trang phục tối nay của nàng, ánh mắt tức thì không mấy thiện cảm.Bình thường Tiêu trắc phi không quá chú trọng ăn mặc, cũng ít khi ra ngoài giao du, cho nên ấn tượng của mọi người đối với nàng là thanh tú dễ thương, không ngờ sau khi Tiêu trắc phi trang điểm lại lộng lẫy như vậy.Cả Tần lương đệ được ca ngợi là đệ nhất mỹ nhân Thịnh Kinh, đứng trước mặt nàng cũng không thể lấn át vẻ đẹp của nàng.Sắc mặt Tần lương đệ không đổi, tự nhiên hành lễ "Thỉnh an tỷ tỷ."

Đoạn lương đệ cũng miễn cưỡng hành lễ.Tiêu Hề Hề không quan tâm họ đang nghĩ gì.Cảnh trắc phi dịu dàng cười khẽ "Hôm nay Tiêu muội muội thật sự trang điểm rất đẹp, so với muội, dung mạo của tỷ muội chúng ta vẫn không sánh được."

Nàng càng nói như vậy, đố kỵ trong lòng người khác càng sâu.Tiêu Hề Hề nghiêm túc nói "Ta cũng cảm thấy hôm nay ta trang điểm trông rất đẹp, nhưng tốn nhiều công sức quá."

Cảnh trắc phi ngẩn ra, không ngờ Tiêu trắc phi cũng thừa nhận mình đẹp, người bình thường không phải nên khiêm tốn sao?Tiêu trắc phi tuân thủ nguyên tắc có qua có lại, quyết định cũng khen ngợi trang phục của đối phương."

Hôm nay cô ăn mặc cũng rất đẹp, váy màu xanh lá cây trông rất tươi tắn, nó làm ta nhớ mấy quả dưa chuột vừa hái, đặc biệt là phối màu của áo trên, trắng và xanh nhạt, đây không phải là màu dưa chuột sau khi cắt lát sao."

Cảnh trắc phi "......"

Tiêu Hề Hề "Ể, cô còn phối với đôi bông tai hạt san hô đỏ, làm ta nhớ đến ớt đỏ, khi nấu món dưa chuột xào, thêm một ít ớt đỏ xắt nhỏ vào, hương vị sẽ thơm hơn."

Nàng nói mãi cũng thấy hơi đói.Cảnh trắc phi suýt tức chết.Dưa chuột xào là thứ quỷ gì chứ?Nàng bây giờ hận không thể tát Tiêu trắc phi một cái!Có ai khen như vậy không?Đây rõ ràng là khen ngoài mặt, bên trong thì mỉa mai mà!Bốn phi tần còn lại rất muốn cười, nhưng vì được dạy dỗ chỉ đành cắn răng nhịn xuống, không cho mình cười thành tiếng.Tiêu Hề Hề "Còn chiếc trâm vàng này, màu vàng làm ta nhớ đến ngô ..."

Cảnh trắc phi chịu không nổi nữa, cắt ngang lời nàng "Được rồi, đừng nói nữa."

Tiêu Hề Hề bất đắc dĩ nhìn nàng "Cô không thích lời khen của ta à?"

Cảnh trắc phi muốn rống lên, như vậy gọi là khen sao?

Có ai khen người khác ăn mặc giống món ăn không?Cảnh trắc phi cố nặn ra nụ cười "Tâm ý của muội, ta xin nhận, nhưng có một số lời để trong lòng là được, không cần nói ra."

Tiêu Hề Hề ngoan ngoãn gật đầu "Được."

Cảnh trắc phi ôm ngực, tự dặn lòng phải bình tĩnh, không được tức giận.Đây là điện Lân Đức, tẩm cung của Thái tử, nếu nàng tức giận ở đây, sẽ làm Thái tử phản cảm.Nàng không thể làm chuyện ngu xuẩn như vậy.Nàng phải cố gắng lắm mới có thể kìm nén được cơn giận trong lòng.Nàng thề sau này sẽ không bao giờ nói chuyện với Tiêu trắc phi nữa.Nữ nhân này có độc!Lạc Thanh Hàn thay xong y phục, bước ra ngoài.Các phi tần tiến lên hành lễ."

Thần thiếp bái kiến Thái tử Điện hạ."

Khi đứng thẳng dậy, các nàng không khỏi kinh ngạc khi thấy trang phục của Thái tử.Tối nay, Lạc Thanh Hàn mặc cẩm bào tay rộng màu xanh nhạt, đầu đội ngọc quán, viền áo và cổ tay áo thêu hoa văn sẫm màu bạc.Dáng đứng như tùng xanh, gương mặt lạnh như trăng.Y phục này khiến hắn như công tử hào hoa bước ra từ trong tranh, khí chất phong lưu nhìn thôi cũng khiến người ta rung động.Tầm mắt Lạc Thanh Hàn liếc qua, dừng lại trên người Tiêu Hề Hề.Tiêu Hề Hề nhìn cẩm bào xanh nhạt của hắn, rồi lại nhìn khăn lụa dài xanh nhạt của mình, thầm nghĩ, đây xem như là mặc cùng mẫu rồi nhỉ?Đoạn lương đệ ỷ gần đây mình được sủng hạnh, chủ động nói chuyện với Thái tử."

Trang phục tối nay của Điện hạ quả là ngọc thụ lâm phong, đẹp vô cùng."

Lạc Thanh Hàn liếc nàng một cái "Tối nay nàng ăn mặc cũng không tệ, giống trứng chiên mới ra khỏi chảo."

Đoạn lương đệ "......"

Tối nay nàng mặc nhu quần lụa màu trắng, phối cùng một chiếc khăn lụa dài vàng lông ngỗng, ban đầu nàng rất thích cách ăn mặc này, trông rất tinh tế mềm mại.Nhưng bây giờ Thái tử so sánh như vậy, nàng muốn lập tức chạy về thay y phục.---------披帛 - Khăn lụa dài


拍黄瓜 - Dưa chuột xào
 
[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 291: Này thì nịnh nọt


Tiệc Trung thu được tổ chức tại Bích Quế các.

Xung quanh Bích Quế các trồng rất nhiều cây quế, đương lúc thu sang, hương quế thơm ngào ngạt.Người còn chưa đến Bích Quế các đã ngửi thấy hương hoa phảng phất.Thiếu phó còn cố ý chuyển rất nhiều hoa cúc từ những nơi khác đến, đặt trong Bích Quế các, màu sắc chủng loại đa dạng.

Xung quang gần như trở thành một biển hoa cúc.Nhìn thấy cảnh này, Tiêu Hề Hề chợt nhớ đến một bài hát.Hoa cúc tàn, khắp nơi đau thương.**Đài Hoa Cúc - Châu Kiệt Luân.......Ở vị trí chính vẫn là ba đại lão, Hoàng đế, Hoàng hậu và Thái hậu.Thái tử ngồi bên phải, các phi tần ngồi phía sau.Bốn Trắc phi và hai Lương đệ tổng cộng sáu người, hai người một bàn, chiếm đúng ba bàn.Dưới Thái tử là Đại hoàng tử và gia quyến, dưới nữa là Nhị hoàng tử, Tứ hoàng tử ... vân vân.Đối diện với họ là các phi tần và công chúa của Hoàng đế.Gia yến không mời người ngoài, những người có mặt đều là người hoàng gia, nhưng tổng cộng có hơn sáu mươi người.Trước đó Cảnh trắc phi thầm thề không nói chuyện với Tiêu trắc phi, nào ngờ chẳng mấy chốc đã bị vả mặt.Vì nàng được xếp cùng bàn với Tiêu trắc phi.Cảnh trắc phi nở nụ cười ôn hòa độ lượng, trong lòng chỉ muốn mắng một câu.Là ai sắp xếp vị trí này cho các nàng?

Sao lại sắp xếp nàng ngồi cùng nữ nhân có độc Tiêu trắc phi này?Tiêu Hề Hề thì không cảm thấy gì.Đối với nàng, quan trọng nhất là ăn, còn chuyện khác chẳng đáng kể.Bàn bên trái là Lý trắc phi và Bạch trắc phi, bàn bên phải là Đoạn lương đệ và Tần lương đệ.Tâm trạng của Lý trắc phi lúc này cũng giống như Cảnh trắc phi, người trong Đông cung đều biết Lý trắc phi và Bạch trắc phi không hợp nhau, bây giờ ngồi cùng bàn, không ai lên tiếng, bầu không khí rất khó xử.Đoạn lương đệ và Tần lương đệ tốt hơn một chút.Hai người thỉnh thoảng nói được vài câu.Mà Đoạn lương đệ vẫn luôn lơ đễnh, lúc này trong đầu nàng chỉ toàn là món trứng chiên mà Thái tử nói.Trứng chiên chết tiệt!Bộ y phục xinh đẹp mà nàng cẩn thận lựa chọn lại biến thành trứng chiên trong mắt Thái tử!Nàng không dám trách Thái tử không có mắt nhìn, chỉ đành trách cung nữ giúp nàng chọn y phục quá kém cỏi, nhiều y phục đẹp như vậy, tại sao lại chọn cho nàng y phục như vậy?

Trong lòng mọi người có những ý nghĩ khác nhau.Các cung nữ dâng thức ăn rượu ngon lên, chẳng mấy chốc bàn nào cũng đầy ắp thức ăn ngon.Theo thông lệ những năm trước, Hoàng đế nói vài câu khai mạc trước, sau đó mọi người nâng ly kính Hoàng đế.Trải qua nghi thức này, gia yến tối nay mới chính thức bắt đầu.Vì là tết Trung thu nên trên bàn ăn nhất định phải có cua và rượu quế hoa.Những con cua tiến cống vừa to vừa béo, nhìn thôi cũng khiến người khác muốn động tay.Dụng cụ ăn cua bày trên bàn, các phi tần xuất thân thế gia đã quen dùng dụng cụ này, các nàng cầm dụng cụ bắt đầu điệu nghệ lột vỏ cua.Chỉ có Tiêu Hề Hề bỏ qua mấy dụng cụ đó.Nàng trực tiếp cầm con cua, dùng tay tách ra, ăn hết gạch cua bên trong.Cảnh trắc phi bên cạnh sửng sốt.Có ai ăn cua như vậy chứ?

Thế này không tao nhã tí nào!Tiêu Hề Hề ăn gạch cua xong, bắt đầu ăn chân và càng cua, nàng cắn lớp vỏ, hút phần thịt cua bên trong.Thịt cua thơm ngon, không phết nước chấm vẫn ngon.Nàng chú ý tới Cảnh trắc phi đang nhìn chằm chằm, tò mò hỏi "Cô nhìn ta làm gì?"

Cảnh trắc phi khó khăn nói "Sao muội không dùng dụng cụ bóc vỏ cua?"

Tiêu Hề Hề tự tin trả lời "Vì nó quá rắc rối."

Trên bàn chỉ còn mấy con cua, nàng phải ăn nhanh.Cảnh trắc phi không đồng ý với cách làm của nàng, thân là phi tần sao có thể thô lỗ như vậy?Nhưng Cảnh trắc phi sẽ không nói những suy nghĩ này, huống chi là nhắc nhở đối phương kiềm chế lại một chút.Nàng còn mong Tiêu trắc phi sẽ bị mất mặt.Cảnh trắc phi thu lại vẻ kinh ngạc trên mặt, cười nói "Thế à, lần đầu ta thấy có người ăn cua như muội."

Vừa nói nàng vừa dùng kéo nhỏ cắt càng cua, dùng thìa nhỏ moi phần thịt cua bên trong.Động tác thành thục tao nhã, làm người khác nhìn cũng vui mắt.Cảnh trắc phi bóc cua, nhưng nàng không có ý định ăn cua, nàng dùng khăn lụa lau tay, nói với cung nữ bên cạnh."

Đông Lăng, giúp ta bưng bát thịt cua này cho Thái tử Điện hạ nếm thử."

"Vâng."

Đông Lăng hai tay bưng bát ngọc trắng, đi về phía trước vài bước.Nàng quỳ xuống bên Thái tử, cung kính nhỏ giọng nói."

Điện hạ, đây là thịt cua do Cảnh trắc phi bóc, mời người nếm thử."

Động tĩnh ở đây lập tức thu hút sự chú ý của hai Trắc phi và hai Lương đệ còn lại, các nàng dừng động tác, đồng loạt nhìn chằm chằm Thái tử.Lý trắc phi thầm mắng trong lòng, Cảnh trắc phi này thật keo kiệt, chỉ là chút thịt cua, đáng để nàng ta lấy lòng Thái tử sao?

Đồng thời, Lý trắc phi cũng hơi bực bội, sao nàng lại không nghĩ tới tặng chút ít đồ ăn cho Thái tử chứ?Cảnh trắc phi như đang thưởng rượu, nhưng ánh mắt cứ nhìn bóng lưng của Thái tử.Nàng muốn biết phản ứng của Thái tử sau khi nhận thịt cua, liệu người có nảy sinh chút tình cảm gì với nàng không?Lạc Thanh Hàn nhìn thịt cua trước mặt, lạnh lùng nói "Mang đi."

Đông Lăng không ngờ Thái tử lại có phản ứng như vậy.Trong lòng nàng thầm than khổ.Nếu mang thịt cua về, Cảnh trắc phi sẽ mất mặt.Cảnh trắc phi không dám làm gì Thái tử, nhưng nàng chỉ là cung nữ, chắc chắn sẽ bị phạt.Đừng thấy Cảnh trắc phi hiền lương, dịu dàng độ lượng ở trước mặt người khác , nhưng thật ra lúc không có ai lại rất nghiêm khắc.Đông Lăng nhỏ giọng cầu xin "Điện hạ, đây là tâm ý của Cảnh trắc phi, dù người không muốn ăn cũng có thể đặt sang một bên, ít nhất cũng phải giữ chút thể diện cho Cảnh trắc phi."

Lạc Thanh Hàn không nói gì.Hắn là Thái tử, sao phải giữ thể diện cho một Trắc phi?Mặc Họa đứng hầu bên cạnh đi tới.Nàng dùng giọng điệu chắc chắn nói với Đông Lăng."

Ngươi nên đi rồi."

Đông Lăng không còn lựa chọn nào khác, cắn răng quay về bên cạnh Cảnh trắc phi.Nàng đặt bát ngọc trắng đựng thịt cua lên bàn, sau đó quỳ xuống."

Nương nương, là nô tỳ vô dụng, xin người trách phạt."

Thấy vậy, hai Trắc phi và hai Lương đệ hơi muốn cười, nhưng vì Thái tử ngồi phía trước, bọn họ sợ để lại ấn tượng xấu cho Thái tử nên chỉ đành nhịn xuống.Nhìn xem, này thì nịnh nọt!

Nàng ta mất mặt là đáng đời!Cảnh trắc phi mím môi, nhìn thịt cua trong bát, hồi lâu không nói được lời nào.Nếu nàng không nói, Đông Lăng không dám động, chỉ có thể tiếp tục quỳ.---------Set 8 món dụng cụ ăn cua
 
[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 292: Vậy để Tiêu trắc phi đàn một khúc đi


Tiêu Hề Hề hoàn toàn không cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ xung quanh, vẫn đang vui vẻ ăn cua.

Những con cua béo như vậy rất hiếm, hiếm khi được ăn một lần, nhất định phải ăn nhiều một chút!Một lúc sau, vỏ cua chất đống trước mặt nàng.Cảnh trắc phi điều chỉnh lại tâm trạng, nhìn lại dĩa cua, lúc này mới phát hiện cua trong dĩa đã biến mất!Nàng sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nhìn Tiêu trắc phi bên cạnh.Tiêu trắc phi đang hút gạch cua như vũ bão.Cảnh trắc phi nhìn đống vỏ cua chất đống, không tin được hỏi."

Muội ăn hết cua luôn sao?"

Tiêu Hề Hề liếm gạch cua trên môi, vui vẻ nói "Đúng vậy, cua này rất ngon, thậm chí còn ngon hơn mấy con cua từng ăn trước đây!"

Cảnh trắc phi cau mày "Không phải muội nên chừa cho ta một con sao?"

Tiêu Hề Hề khó hiểu nhìn nàng "Không phải cô đã ăn một con rồi sao?"

"Cua đó ta bóc cho Thái tử, ta chưa ăn con nào cả!"

Tiêu Hề Hề "Nhưng Thái tử đâu có bảo cô bóc thịt cua."

Nói xong, nàng chỉ bát ngọc trắng trước mặt Cảnh trắc phi, bên trong đựng thịt cua tươi mềm, nhắc nàng thịt cua vẫn còn đó.Lời này như một con dao đâm vào tim Cảnh trắc phi, khiến tâm trạng không dễ gì mới hồi phục của nàng trở nên tồi tệ hơn.Cảnh trắc phi cảm thấy Tiêu trắc phi nhất định là cố ý!Nữ nhân này cố tình rắc muối vào vết thương của nàng!

Quả thật quá độc ác!Cảnh trắc phi chưa hết giận, chỉ có thể gượng cười "Suýt nữa quên mất, may có muội nhắc nhở."

Tiêu Hề Hề cười rạng rỡ, hai lúm đồng tiền dễ thương xuất hiện "Đều là tỷ muội trong nhà cả, đừng khách sáo như vậy."

Cảnh trắc phi muốn mắng người, ai là tỷ muội trong nhà với ngươi?Ta không có tỷ muội tham ăn thô tục độc địa như ngươi!Lúc này đến phần trình diễn của các phi tần.Người đầu tiên lên sân khấu là Vạn tiệp dư.Nàng là người mới vào cung năm ngoái, vì trẻ trung xinh đẹp lại múa hát giỏi nên từ khi vào cung đã được sủng ái.Cũng chính vì được sủng ái, nàng mới dám là người đầu tiên lên biểu diễn.Nàng múa một điệu.Tiêu Hề Hề không biết đó là điệu gì, nhưng dù sao cũng khá đẹp.Nàng vừa ăn vừa thưởng thức màn hát múa trên sân khấu, cảm thấy vô cùng hạnh phúc ~Lúc này Đoạn lương đệ đi tới nói nhỏ với Cảnh trắc phi."

Tỷ tỷ, chúng ta nên chuẩn bị thôi."

Cảnh trắc phi hít một hơi thật sâu, tạm thời quên hết chuyện không vui vừa rồi.Đêm nay nàng nhất định phải biểu diễn thật tốt, để Thái tử nhìn thấy tài hoa của nàng, như vậy nàng mới có thể thu hút chú ý của Thái tử.Vừa rồi Thái tử trả thịt cua cho nàng, là vì Thái tử không hiểu nàng, không biết điểm tốt của nàng.Tiết mục biểu diễn sắp tới là cơ hội để thay đổi tình trạng này.Cảnh trắc phi uyển chuyển đứng lên, liếc nhìn Tiêu trắc phi vẫn đang ăn bên cạnh, nhớ tới tối nay bị Tiêu trắc phi chọc tức không ít lần, nàng nhịn không được nói một câu."

Tiêu muội muội, muội ăn từ từ thôi, đừng để bị nghẹn."

Nói xong, nàng và Đoạn lương đệ sang một bên chuẩn bị.Vạn tiệp dư múa rất đẹp, được Hoàng đế tán thưởng.Nàng uyển chuyển về vị trí của mình giữa sự ngưỡng mộ và đố kị của các phi tần.Hai tiết mục liên tiếp là điệu múa do phi tần của Hoàng đế biểu diễn.Đến lượt Cảnh trắc phi và Đoạn lương đệ biểu diễn, hiện trường rượu quá ba phiên, bầu không khí thoải mái hơn lúc đầu rất nhiều.Cảnh trắc phi ngồi quỳ sau cổ cầm, những ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng chạm dây đàn, tiếng đàn du dương vang lên.Đoạn lương đệ uyển chuyển múa theo tiếng đàn, dáng người yểu điệu, bay bổng tựa cánh hồng.Công bằng mà nói, tư thế nhảy múa của Đoạn lương đệ không tệ, nhưng đã có Vạn tiệp dư đi trước, điệu nhảy của nàng chỉ có thể nói là tạm được, không có gì đặc biệt.Ngược lại, tiếng đàn của Cảnh trắc phi mới thu hút sự chú ý của nhiều người.Nhị hoàng tử Lạc Vân Hiên lộ vẻ kinh ngạc "Đây không phải là 'Cô Sơn Nguyệt' sao?"

Nghe y nói, mọi người mới nhớ ra đây đúng là khúc 'Cô Sơn Nguyệt'."

Cô Sơn Nguyệt" do một tài tử tiền triều sáng tác, nổi tiếng với giai điệu đẹp đẽ du dương, tuy nhiên khúc nhạc này độ khó rất cao, ít người có thể trọn vẹn gảy được nó.Cảnh trắc phi gảy đàn không tệ, tiết tấu âm luật hoàn hảo, không có một chút khuyết điểm nào.Nhất thời, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Cảnh trắc phi.Đoạn lương đệ vốn nên là người nổi bật, giờ lại trở thành vật cản của nàng.Khúc nhạc kết thúc, mọi người đồng loạt vỗ tay.Đoạn lương đệ nghĩ mọi người đang cổ vũ cho mình, nàng vô cùng kích động, theo bản năng nhìn về phía Thái tử.Thái tử đang xoay xoay ly rượu trong, không mấy để tâm.Hắn nhìn xa xăm, không chú ý nội dung biểu diễn.Thấy vậy, Đoạn lương đệ không khỏi có hơi thất vọng.Nàng và Cảnh trắc phi tiến lên hành lễ với ba vị đại lão.Hoàng đế cười nói "Không ngờ nữ nhi của Cảnh thái phó tài hoa như thế, có thể gảy khúc 'Cô Sơn Nguyệt' hay như vậy, Cảnh thái phó quả nhiên biết cách dạy con, Thái tử có thể lấy được người vợ hiền như con, chính là phúc khí của nó!"

Cảnh trắc phi mừng rỡ trong lòng, nhưng nét mặt vẫn giữ vẻ đoan trang độ lượng."

Bệ hạ quá khen, thần thiếp gánh vác không nổi."

Sau đó, Hoàng đế khen Đoạn lương đệ vài câu.So với Cảnh trắc phi, ông có vẻ không mấy để tâm khi khen Đoạn lương đệ.Đoạn lương đệ lúc này mới hiểu ra, nàng bị người ta lợi dụng làm bàn đạp.Nàng thầm hận Cảnh trắc phi tâm cơ thâm trầm, nhưng lại không thể hiện ra mặt, đành giả vờ rất vui vẻ.Lúc này, Cảnh trắc phi đột nhiên lên tiếng."

Bệ hạ, thần thiếp nghe nói Tiêu trắc phi cũng am hiểu âm luật, cũng là một cao thủ, chi bằng mời nàng tấu một khúc cho bệ hạ nghe?"

Tiêu Hề Hề đang cúi đầu ăn thì dừng lại.Nàng ngỡ ngàng ngẩng đầu, không hiểu sao Cảnh trắc phi tự dưng điểm danh nàng?Lý trắc phi ngồi ở bàn bên cạnh quay đầu nhìn sang, cười như có như không hỏi "Thì ra Tiêu muội muội cũng biết gảy đàn, có tài hoa như vậy sao không biểu diễn chứ?

Còn che giấu tài nghệ, muội khiêm tốn quá rồi đó."

Bạch trắc phi và Tần lương đệ cũng nhìn sang.Các nàng nhìn ra sự bối rối của Tiêu trắc phi, đoán là Tiêu trắc phi gảy đàn cũng bình thường thôi.Nếu thật là thế, vậy thì quá tốt rồi!Bây giờ ở Đông cung, ngoài Đoạn lương đệ, thì được sủng ái nhất là Tiêu trắc phi, nếu có thể làm nàng ta xấu mặt trước mọi người, dĩ nhiên mọi người vui vẻ tác thành.Đặc biệt là Bạch trắc phi và Lý trắc phi, hai người hận Tiêu trắc phi nghiến răng nghiến lợi, chỉ mong sao nàng ta mất mặt, tốt nhất là không còn mặt mũi ra ngoài gặp ai!Lúc này Hoàng đế lên tiếng."

Vậy để Tiêu trắc phi đàn một khúc đi."

Hoàng đế miệng vàng lời ngọc, Tiêu Hề Hề chỉ đành lau tay lau miệng, đứng dậy, khô khan nói "Bệ hạ, thần thiếp không biết gảy đàn."

Cảnh trắc phi cười nói "Không phải muội biết thổi kèn sona sao?

Muội có thể thổi kèn sona mà."

Tiêu Hề Hề khó xử "Chuyện ... chuyện này không ổn lắm đâu."
 
[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 293: Chuyện viển vông


Tiêu Hề Hề càng khó xử, Cảnh trắc phi càng không muốn buông tha nàng.

Tối nay, Cảnh trắc phi đã chịu thiệt quá nhiều từ Tiêu Hề Hề, nàng nhất định phải làm Tiêu Hề Hề xấu mặt.Nàng tin, với khúc 'Cô Sơn Nguyệt' của mình trước đó, dù màn trình diễn của Tiêu Hề Hề không tệ, thì cũng sẽ bị coi là tầm thường.Tiêu Hề Hề khóc không ra nước mắt, các người đừng ép ta!

Ta không muốn thổi kèn sona!Đoạn lương đệ nãy giờ vẫn bàng quang, đột nhiên cười nhẹ nói."

Nhìn dáng vẻ của Tiêu trắc phi hình như rất căng thẳng, chi bằng để Cảnh trắc phi hợp tấu với tỷ ấy?

Có Cảnh trắc phi ở bên, Tiêu trắc phi hẳn sẽ thoải mái hơn."

Cảnh trắc phi nghe vậy, không khỏi nhìn Đoạn lương đệ.Đoạn lương đệ cười ngọt ngào, thoạt nhìn thanh tú dễ thương,Nàng nghĩ thầm, vừa rồi Cảnh trắc phi dùng nàng làm bàn đạp để khoe khoang, nàng cũng phải gây chút khó dễ cho Cảnh trắc phi.Hoàng đế nhìn Cảnh trắc phi, hỏi nàng nghĩ thế nào?Dưới ánh nhìn của mọi người, Cảnh trắc phi không tiện từ chối, bèn cười đồng ý "Có thể tấu khúc cho Hoàng thượng nghe, là vinh hạnh của thần thiếp."

Hoàng đế hài lòng với câu trả lời của nàng.Đoạn lương đệ trở về chỗ ngồi, nàng lạnh lùng nhìn Cảnh trắc phi và Tiêu trắc phi trên sân khấu, trong lòng không ngừng cầu nguyện, cầu cho hai người này biểu diễn xảy ra sai sót.Một cung nữ đi ngang đã vô tình làm đổ ly rượu lên người Đoạn lương đệ.Cung nữ vội vàng quỳ xuống nhận lỗi.Đoạn lương đệ rất khó chịu, nhưng xung quanh còn rất nhiều người, nàng không thể tức giận, chỉ có thể trừng mắt với cung nữ.Tần lương đệ khuyên "Bây giờ không có người chú ý, mau đi thay y phục đi."

Y phục dính đầy rượu, còn bám mùi rượu, thật sự không thể mặc được nữa.Đoạn lương đệ đành đứng dậy, dẫn Nghinh Hương vòng qua đám người, lặng lẽ đi lên lầu.Trên lầu có phòng cho phi tần thay y phục.......Lạc Thanh Hàn nhìn Tiêu Hề Hề đi về phía sân khấu, mày không khỏi cau lại.Với tính cách của Tiêu Hề Hề, dù người khác nói nàng chơi không tốt, nàng có lẽ sẽ không để tâm.Nhưng Lạc Thanh Hàn vẫn không muốn nàng rơi vào tình huống xấu hổ đó.Trong lòng hắn nghĩ làm sao để giải vây cho nàng.Vì Tiêu Hề Hề cần chuẩn bị nhạc cụ, tránh để mọi người chờ đợi lâu, nên người khác biểu diễn một điệu múa trước.Tiêu Hề Hề chạy đến chỗ nhạc sư mượn nhạc cụ.Vì khoảng cách quá xa, Cảnh trắc phi nghe không rõ Tiêu Hề Hề nói gì, chỉ thấy sắc mặt các nhạc sư trở nên kỳ quái sau khi nghe Tiêu trắc phi nói xong.Một nhạc sư phái người quay về phường Ti Giáo.Chẳng mấy chốc người đó mang đến một chiếc hộp gỗ hình chữ nhật.Nhạc sư đưa chiếc hộp cho Tiêu trắc phi.Tiêu Hề Hề mở hộp, lấy ra chiếc kèn bầu tinh xảo.Cảnh trắc phi sửng sốt "Đây là kèn sona mà muội nói sao?"

Tiêu Hề Hề nói phải đó."

Nhưng nó không phải là kèn bầu sao?"

Dù Cảnh trắc phi chưa từng thổi kèn bầu nhưng nàng từng xem người khác thổi nó.Trước đây trong nhà có đám tang, có người gần đó thổi kèn bầu, âm thanh quả thật rất là ... !Tiêu Hề Hề "Sona là tên gọi khác của kèn bầu."

Cảnh trắc phi "......"

Nàng chợt có chút hoảng.Cổ cầm làm sao hợp tấu với kèn bầu?Chuyện này chẳng phải rất buồn cười sao?

Tiêu trắc phi mất mặt thì thôi, nhưng Cảnh trắc phi không muốn mất mặt cùng.Nhưng Hoàng đế đã mở lời, mọi người đang nhìn họ, Cảnh trắc phi không còn đường lui.Cảnh trắc phi đành cố gắng trấn tĩnh lại, hỏi "Muội định thổi bài gì?"

Tiêu Hề Hề tùy ý nói "Tùy cô."

"Vậy chọn 'Cô Sơn Nguyệt'?"

Tiêu Hề Hề nghiêng đầu, suy nghĩ một lúc "Ta chưa học khúc nhạc này, nhưng ta có thể thử."

Cảnh trắc phi thầm nghĩ, nữ nhân này đúng là không biết trời cao đất dày!Độ khó của 'Cô Sơn Nguyệt' thì ai cũng biết, Tiêu trắc phi còn muốn vừa học vừa diễn, đúng là tìm đường chết!Chẳng qua càng tốt, lát nữa Tiêu trắc phi diễn không tốt, người mất mặt sẽ là nàng ta.Điệu múa trên sân khấu đã kết thúc.Tiêu trắc phi và Cảnh trắc phi cầm nhạc cụ của mình bước lên sân khấu.Khi mọi người thấy kèn bầu mà Tiêu trắc phi cầm trên tay, nét mặt trở nên khá kỳ lạ.Trong cung thường tổ chức yến tiệc, nhưng chưa từng có ai biểu diễn kèn bầu.Tối nay là một tiền lệ.Đại hoàng tử Lạc Dạ Thần gần đây luôn trốn tránh Thái tử, không dám gặp hắn, bây giờ thấy Trắc phi của hắn biểu diễn kèn bầu, tức thì trở nên phấn khích.Lạc Dạ Thần quay sang nhìn Thái tử, cố ý cười với giọng điệu châm chọc."

Ta không biết trong Đông cung lại có người biết thổi kèn bầu, không hổ là nữ nhân của Thái tử, tài nghệ này quả thật rất tuyệt!"

So với nhạc cụ tao nhã như cổ cầm, kèn bầu không thể so sánh được.Chỉ có dân chúng khi tổ chức đám cưới đám ma mới thổi kèn bầu, bình thường ai lại thổi mấy thứ này?Đại tộc thế gia càng không chạm vào một thứ như vậy.Bây giờ Trắc phi của Thái tử lại thổi kèn bầu trong tiệc Trung thu, quả thật làm người khác cười chết mất!Lạc Thanh Hàn cười lạnh "So với hành động đeo mận gai nhận tội của huynh, thổi kèn bầu chẳng là gì cả."

Lạc Dạ Thần "......"

Y khó lắm mới quên được sự sỉ nhục khi đeo mận gai nhận tội, thế mà bị Thái tử nhắc lại!A A A A A A !!!!!Y thật sự muốn giết chết tên Thái tử độc miệng này!Y hậm hực xoay người, nhìn chằm chằm hai nữ nhân trên sân khấu, hy vọng các nàng phá hỏng tiết mục, làm Thái tử mất mặt!

Trên sân khấu.Cảnh trắc phi đã ngồi xuống cạnh cổ cầm.Nàng giơ hai tay, đặt những ngón tay mảnh mai của mình lên dây đàn.Nàng nhìn lên Tiêu trắc phi đang đứng bên cạnh."

Muội muội chuẩn bị xong chưa?"

Tiêu Hề Hề thành thật trả lời "Trước đây ta chưa từng nghe khúc nhạc này, vừa nãy cô gảy là lần đầu tiên ta nghe, ta không quen khúc nhạc này lắm, cô gảy trước đi."

Cảnh trắc phi khẽ mỉm cười "Được."

Một khúc nhạc khó như vậy, Tiêu trắc phi nghe một lần là học được, vốn chỉ là chuyện viển vông!Xem ra tối nay Tiêu trắc phi nhất định sẽ mất mặt!Cảnh trắc phi cố nén sự hả hê trong lòng, điều chỉnh lại tâm trạng, nhẹ nhàng chạm vào dây đàn, tiếng đàn êm tai vang lên.Vẫn là khúc 'Cô Sơn Nguyệt' vừa rồi.Giai điệu du dương vang lên trong Bích Quế các.Mọi người đều bị cuốn hút.Tiêu Hề Hề nghiêm túc lắng nghe.Nàng cái gì cũng không giỏi, nhưng trong phương diện âm luật cũng không tệ lắm, khi ở trên núi, Tam sư huynh dạy nàng học kèn bầu, mỗi một khúc nhạc nàng nghe một lần là có thể học được.Tam sư huynh cũng đùa với nàng, sau này nếu nàng không sống qua ngày nổi nữa, thì có thể dựng một sạp bán nghệ, dựa vào khả năng thổi kèn bầu của nàng có thể lừa được rất nhiều tiền thưởng.Tiêu Hề Hề đại khái hình dung ra giai điệu của 'Cô Sơn Nguyệt', trong lòng nàng dần có tự tin.Nàng giơ kèn bầu lên thổi mạnh.Một âm thanh cao vút đột nhiên vang lên!Cảnh trắc phi bị tiếng kèn đột ngột làm hai tay run lên, khiến tiếng đàn lạc điệu.
 
[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 294: Thần thiếp chỉ đành chết đi cho xong


Cái tên nói lên tất cả, giai điệu của 'Cô Sơn Nguyệt' khá buồn.

Nhưng vì đêm nay là tiệc Trung thu, Cảnh trắc phi không muốn phá hỏng bầu không khí đoàn tụ vui vẻ nên đã đặc biệt điều chỉnh giai điệu để âm thanh du dương trầm bổng hơn.Còn nỗi buồn trong bài hát đã bị nàng gạt đi hết.Tiêu Hề Hề không nghĩ nhiều như Cảnh trắc phi, nàng muốn thổi sao thì cứ thổi như vậy.Tiếng kèn bầu cao vút, trong trẻo lên xuống, có cảm giác rát bỏng, diễn tả sinh động nỗi buồn của 'Cô Sơn Nguyệt'.Tiếng đàn của Cảnh trắc phi bị tiếng kèn bầu của nàng ngắt quãng mấy lần.Tiếng cổ cầm du dương trầm bổng ban đầu cứ ngắt quãng, thậm chí bắt đầu lạc điệu, ngày càng trở nên khó nghe.Cảnh trắc phi hoảng loạn vô cùng.Nàng cố hết sức tìm lại giai điệu ban đầu.Nhưng tiếng kèn bầu như ma âm bên tai khiến suy nghĩ của nàng rối bời, không thể bình tĩnh gảy đàn.Đến khi khúc nhạc kết thúc, Cảnh trắc phi vẫn không tìm được giai điệu của mình.Tiêu Hề Hề bỏ kèn xuống, từ từ thở ra, cảm thấy mình đã làm rất tốt.Nàng vô thức nhìn về phía Thái tử.Thái tử vừa hay cũng đang nhìn nàng.Ánh mắt hai người gặp nhau.Thái tử nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười mang hàm ý tán thưởng.Thấy vậy, Tiêu Hề Hề cười càng vui vẻ hơn.Cảnh trắc phi đứng lên, tay chân có hơi rụng rời.Đến bây giờ, tiếng kèn bầu vẫn còn đọng lại trong đầu nàng.Mọi người vẫn đắm chìm trong nỗi buồn do tiếng kèn bầu mang lại, Bích Quế các an tĩnh một lúc.Hồi lâu sau, Hoàng đế khẽ thở dài "Tiêu trắc phi thổi rất hay, lột tả hết nỗi buồn của 'Cô Sơn Nguyệt', trẫm không ngờ kèn bầu lại có thể được thổi hay đến vậy, Tiêu trắc phi cho trẫm mở mang tầm nhìn rồi, nhất định phải thưởng!"

Hoàng đế mở lời, các hoàng tử và phi tần tự nhiên cũng khen theo.Chỉ có Đại hoàng tử Lạc Dạ Thần không nói gì, sắc mặt vô cùng xấu.Tiêu Hề Hề ngượng ngùng hành lễ "Đa tạ bệ hạ khen thưởng."

Nàng trả kèn bầu cho nhạc sư.Nhạc sư lại nói "Nương nương thổi kèn rất hay, kèn này xin tặng cho nương nương, mong nương nương đừng chê."

Kèn bầu này được chế tác rất tốt, Tiêu Hề Hề khá thích nó, nàng cười nói "Cảm ơn."

Nàng cầm kèn bầu trở lại chỗ ngồi của mình.Cảnh trắc phi biết biểu hiện vừa rồi của mình rất tệ, vội vàng hành lễ với Hoàng đế rồi cúi đầu quay về.Nàng không dám nhìn những phản ứng xung quanh, nàng đi thẳng đến chỗ của mình ngồi xuống.Tiêu Hề Hề đưa kèn bầu cho Bảo Cầm giữ.Bảo Cầm nhỏ giọng nói "Vừa rồi nương nương biểu diễn rất hay."

Tiêu Hề Hề tự hào nói "Ta cũng nghĩ vậy!"

Cảnh trắc phi ngồi bên cạnh nghe vậy, tâm trạng vốn không tốt lại càng thêm u ám.Nàng vốn muốn làm Tiêu trắc phi xấu mặt trước mọi người, nào ngờ cuối cùng người xấu mặt lại là mình.Nàng vừa tức vừa hận.Đều là lỗi của Đoạn lương đệ, cứ bắt nàng hợp tấu với Tiêu trắc phi!Lại càng trách Tiêu trắc phi, thổi gì không được, cứ phải thổi kèn bầu!Tối nay Cảnh trắc phi ghi hận hết lên người Tiêu trắc phi và Đoạn lương đệ.Lý trắc phi bên cạnh đột nhiên lên tiếng."

Cảnh muội muội, vừa rồi Đoạn lương đệ không cẩn thận làm bẩn y phục, muội ấy lên lầu thay y phục, mà lâu rồi vẫn chưa quay lại.

Ta sợ muội ấy xảy ra chuyện, bình thường muội có quan hệ tốt với muội ấy, hay là muội lên lầu xem thử đi?"

Cảnh trắc phi lại nở nụ cười đoan trang độ lượng "Chỉ thay y phục thôi, có thể xảy ra chuyện gì?

Vừa nãy Đoạn muội muội biểu diễn múa, có lẽ là mệt muốn lên lầu nghỉ ngơi một lát, hẳn là không có chuyện gì đâu."

Nàng vừa dứt lời, Nghinh Hương vội đi tới cạnh Thái tử, nhỏ giọng nói mấy câu.Sắc mặt Thái tử hơi thay đổi.Hắn đứng dậy sải bước lên lầu.Trên sân khấu bắt đầu một tiết mục mới, lần này hát hí khúc, giọng í a nghe rất hay.Có người chú ý tới động tĩnh của Thái tử, nhưng ba đại lão trên ghế chính vẫn ở đó, những người khác không dám hành động thiếu suy nghĩ, bèn để cung nữ thái giám bên người đi theo xem chuyện gì xảy ra.Cảnh trắc phi nhìn bóng lưng của Thái tử đi xa, lộ ra vẻ mặt suy tư.Nàng quay đầu nhìn Tiêu trắc phi đang ăn bên cạnh, trầm giọng nói."

Trên lầu hình như xảy ra chuyện, Thái tử đã lên đó rồi, có muốn lên xem một chút không?"

Tiêu Hề Hề không ngẩng đầu nói "Ta không đi."

Cảnh trắc phi "Tại sao không đi?

Muội không muốn biết trên lầu xảy ra chuyện gì sao?"

Tiêu Hề Hề "Ta không muốn biết."

Cảnh trắc phi "......"

Tâm tư nữ nhân này thật kín kẽ, không lộ ra chút sơ hở nào.Cảnh trắc phi hết cách, đành quay đầu nhìn những người khác.Lý trắc phi thỉnh thoảng nhìn về phía cầu thang, hiển nhiên tò mò động tĩnh trên lầu.Bạch trắc phi và Tần lương đệ vững như Thái Sơn, dường như không quan tâm chuyện gì, uống trà thì uống trà, xem kịch thì xem kịch, hoàn toàn không có ý định lên lầu.Cuối cùng, Lý trắc phi vẫn nhịn không được, lấy cớ đi hít thở không khí, dẫn Thải Vân lên lầu.Nàng muốn xem Đoạn lương đệ có phải xảy ra chuyện gì không?Trong phòng thay y phục trên lầu.Đoạn lương đệ y phục xốc xếch ngồi trên đất, khóc rống lên.Trên đất còn có một nam nhân bị đánh bất tỉnh.Nam nhân đó mặc y phục thị vệ, nhìn quân phục hẳn là người của Cấm quân.Lạc Thanh Hàn mặt không biểu cảm đứng bên cạnh.Thường công công và Mặc Họa đứng phía sau, hai người cúi đầu, tận tâm làm nền.Nghinh Hương quỳ bên cạnh Đoạn lương đệ, gấp gáp nói."

Điện hạ, vừa rồi nô tỳ đi theo tiểu chủ tới đây thay y phục, lúc vào đây trong phòng không có ai, nhưng lúc tiểu chủ cởi y phục, đột nhiên từ trong góc xuất hiện một nam nhân.

Nô tỳ và tiểu chủ sợ hãi, gọi mấy lần cũng không có ai tới giúp, trong lúc gấp gáp đành phải dùng bình hoa đánh ngất gã."

"Nam nhân này nhất định đã có âm mưu từ trước, muốn mưu hại tiểu chủ, xin Điện hạ hãy làm chủ cho tiểu chủ!"

Nói xong, Nghinh Hương bắt đầu dập đầu.Đoạn lương đệ òa khóc "Thần thiếp trong sạch, nhưng thần thiếp cũng biết chuyện này không thể nói rõ ràng, thanh danh của thần thiếp đã bị hủy hoại, thần thiếp không còn mặt mũi sống tiếp, thần thiếp chỉ đành chết đi cho xong!"

Nàng giơ tay rút trâm cài trên tóc, như thể định cắt cổ.Nghinh Hương lao tới, giữ chặt tay nàng, ngăn nàng tự tử."

Tiểu chủ, người bị kẻ khác hãm hại, Điện hạ anh minh thần võ, nhất định sẽ tra ra chân tướng, trả lại trong sạch cho người, người đừng nghĩ quẩn!"

Lạc Thanh Hàn liếc nhìn Mặc Họa.Mặc Họa hiểu, bước tới giật lấy trâm cài trên tay Đoạn lương đệ.Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói "Đừng ồn nữa, chuyện này ta sẽ điều tra rõ ràng, hai người chỉnh trang mình cho tốt, không được tiết lộ chuyện tối nay ra ngoài."

Đoạn lương đệ nghe vậy, như được đại xá, cơ thể căng thẳng cũng thả lỏng ra.Nàng biết nàng đã bảo toàn được một mạng.Đột nhiên, giọng của Lý trắc phi vang lên ngoài cửa."

Các người dựa vào đâu cản ta?"
 
[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 295: Không phải ta!


Hai tiểu thái giám canh cửa phòng thay y phục, chặn không cho Lý trắc phi vào.

Sắc mặt Lý trắc phi không vui "Hai tên cẩu nô tài các ngươi, dựa vào đâu cản ta?"

Hai tiểu thái giám trong lòng than khổ.Dù là Thái tử hay Lý trắc phi, bọn họ đều không thể đắc tội.Một tiểu thái giám hành lễ với Lý trắc phi, nịnh nọt cười nói."

Hồi bẩm nương nương, không phải nô tài không muốn cho người vào, là Thái tử Điện hạ ra lệnh cấm người ngoài vào, nếu nô tài tự ý cho người vào, khiến Thái tử không vui, cuối cùng mọi người đều phải chịu tội, mong nương nương lượng thứ."

Vì kiêng kị Thái tử nên Lý trắc phi mới không dám xông vào.Nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, nàng càng chắc chắn Đoạn lương đệ đã xảy ra chuyện.Chỉ là không biết chuyện gì đang xảy ra?Lý trắc phi hơi hất cằm "Vậy ngươi vào bẩm với Thái tử Điện hạ, nói ta có chuyện cầu kiến."

"Vâng."

Một tiểu thái giám mở cửa bước vào trong.Cửa vừa mở, Lý trắc phi thò đầu nhìn vào trong phòng.Đáng tiếc trước cửa có một bức bình phong, che chắn hoàn toàn cảnh tượng trong phòng, Lý trắc phi chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy mấy bóng người lờ mờ qua bức bình phong.Chẳng mấy chốc cánh cửa đã đóng lại.Lý trắc phi chỉ đành dời ánh mắt, kiên nhẫn chờ ở cửa.Cách đó không xa, mấy cung nữ thái giám đang nhìn về phía này, muốn biết nơi này xảy ra chuyện gì.Trong phòng.Nghe tiểu thái giám bẩm báo, nét mặt của Thái tử vẫn không có biểu cảm gì, làm người khác nhìn không ra rốt cuộc hắn đang nghĩ gì.Đoạn lương đệ trong thời gian ngắn đã nghĩ rất nhiều.Nàng biết mình bị người khác gài bẫy.Cung nữ vô ý làm đổ rượu lên người nàng, nam nhân xa lạ đột nhiên xuất hiện trong phòng thay y phục, đều được sắp đặt trước, muốn hủy hoại trong sạch của nàng.Tuy nàng và Nghinh Hương đánh gục nam nhân, giữ mình trong sạch, nhưng nàng biết chuyện này sẽ trở thành nút thắt trong lòng Thái tử, dù Thái tử nhân hậu không xử lý nàng, sau này nàng cũng sẽ không được sủng ái nữa.

Nghĩ đến đây, oán hận trong lòng Đoạn lương đệ không ngừng dâng trào.Người âm mưu hại nàng nhất định là một nữ nhân ở Đông cung!Lúc này Đoạn lương đệ nghe báo Lý trắc phi tới, trong lòng chợt nghĩ, chẳng lẽ là Lý trắc phi làm?Nhất định là nàng ta!Chắc chắn là do Lý trắc phi sắp đặt mọi chuyện, cuối cùng xuất hiện vào thời khắc quan trọng, giả vờ như vô tình phát hiện ra chuyện mình thông dâm với nam nhân khác, rồi cố ý làm ầm ĩ mọi chuyện, như vậy, dù nàng nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch nữa!Đoạn lương đệ càng nghĩ càng hận, đỏ mắt nói "Điện hạ, Lý trắc phi sớm không tới muộn không tới, cứ lại tới ngay lúc này, thời gian quá trùng hợp rồi."

Lạc Thanh Hàn mặt không đổi sắc nhìn nàng "Nàng nghi ngờ Lý trắc phi?"

"Thần thiếp cảm thấy thời điểm nàng ta xuất hiện quá đáng ngờ, sự thật thế nào, mong Điện hạ giúp thần thiếp điều tra rõ ràng."

Lạc Thanh Hàn "Nếu nàng nghi ngờ, thì để nàng ta vào đối chất."

Tiểu thái giám mở cửa, ra hiệu cho Lý trắc phi có thể vào.Lý trắc phi dẫn Thải Vân bước vào.Các nàng đi vòng ra sau bức bình phong, cuối cùng đã nhìn rõ cảnh tượng.Lý trắc phi gần như lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.Không kịp nghĩ ngợi, nàng buột miệng nói "Không phải ta!"

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nhìn nàng "Tại sao không phải nàng?"

Lý trắc phi biết lần này nàng gặp rắc rối lớn rồi.Nàng thầm hối hận, sao lại đến góp vui làm gì?

Giờ thì hay rồi, kịch vui xem không được, ngược lại tự nhảy xuống hố.Lý trắc phi cố gắng biện giải "Thần thiếp thật sự không biết gì hết, thần thiếp đến đây là vì thấy Điện hạ đi lên lầu, nhất thời tò mò, muốn biết trên lầu xảy ra chuyện gì nên lên xem một chút."

Đoạn lương đệ rơm rớm nước mắt hỏi "Nhiều người nhìn thấy Thái tử lên lầu như vậy, vì sao không ai tò mò, chỉ có mình ngươi tò mò?"

Lý trắc phi bĩu môi "Sao ta biết được?

Có lẽ do ta xui xẻo."

Đoạn lương đệ cảm thấy Lý trắc phi chỉ đang ngụy biện.Lý trắc phi thấy mình rất oan.Hai người bắt đầu cãi nhau.Đoạn lương đệ "Nhất định là ngươi cố ý hãm hại ta, ngươi đố kị ta được sủng ái, muốn gài bẫy hủy hoại ta!"

Lý trắc phi "Được Thái tử sủng ái không chỉ có mình ngươi, tại sao ta phải hãm hại ngươi?

Ta ghét Bạch trắc phi và Tiêu trắc phi hơn cả ngươi, ta muốn hại thì sẽ hại hai người đó trước!"

Đoạn lương đệ "Ngươi ăn nói vô lý!"

Lý trắc phi "Ngươi vô cớ gây chuyện!"......Lạc Thanh Hàn "Câm miệng!"

Đoạn lương đệ và Lý trắc phi thấy sắc mặt Thái tử không tốt lắm, các nàng sợ hắn nổi giận, vội vàng ngậm miệng.Lạc Thanh Hàn trầm giọng nói "Từ hôm nay Đoạn lương đệ bị cấm túc, không có lệnh của ta, không được phép rời Ninh Vũ uyển một bước."

Sắc mặt Đoạn lương đệ tái nhợt, lộ ra vẻ hoảng sợ.Lý trắc phi đắc ý cười.Lúc này, nàng nghe Thái tử nói tiếp."

Lý trắc phi về điện Kim Phong tiếp tục chép kinh, lần trước một trăm lần kinh Pháp Hoa không làm nàng an phận được thì lần này chép hai trăm lần."

Nụ cười trên mặt Lý trắc phi cứng lại.Nàng khó lắm mới thoát khỏi cơn ác mộng chép kinh!Nàng thà đến am Tử Vân hối lỗi một thời gian, cũng không muốn chép kinh đâu!Chép kinh quả thật không phải là việc con người làm!Lý trắc phi muốn khóc "Điện hạ, thần thiếp bị oan thật mà!

Thần thiếp chỉ tình cờ xuất hiện ở đây thôi, xin người tha cho thần thiếp!"

Lạc Thanh Hàn "Vì ta biết nàng bị oan nên mới không xuống tay tàn nhẫn, nếu không nàng cho rằng chỉ chép kinh là mọi chuyện qua hết sao?

Hai trăm lần chép kinh này là cho nàng một bài học, sau này đừng đến góp vui lung tung, cẩn thận rước họa vào thân."

Lý trắc phi nhịn không được nữa, khóc rống lên.Nàng sai rồi!Nàng không nên đến góp vui!Nếu nàng không đến góp vui thì đã không vướng vào rắc rối này!Nếu nàng không dính vào rắc rối này thì đã không bị phạt chép kinh Pháp Hoa hai trăm lần!Số nàng khổ quá hu hu hu!Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói "Tạm thời không được để lộ chuyện này, những chuyện khác ta tự có tính toán."

Đoạn lương đệ và Lý trắc phi chỉ đành ấm ức đồng ý."

Vâng."

Lạc Thanh Hàn "Mặc Họa, ngươi gọi người chuyển nam nhân này ra ngoài, đừng để ai phát hiện."

Mặc Họa cung kính đáp "Vâng."

Lạc Thanh Hàn dẫn Thường công công rời phòng thay y phục.Hai tiểu thái giám canh cửa lập tức quỳ xuống hành lễ.Lạc Thanh Hàn chú ý đến những người đang nhìn về phía này cách đó không xa, nhỏ giọng ra lệnh."

Thường Hỉ, ngươi qua đó đuổi những người đó đi."

"Vâng."

Thường công công đi tới trước mặt các cung nữ thái giám, cũng không biết nói gì, các cung nữ thái giám nghe xong đều rất sợ hãi, không dám ở lại nữa, vội vàng bỏ chạy.

Lúc này Lạc Thanh Hàn mới chậm rãi xuống lầu, trở lại chỗ ngồi của mình.
 
[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 296: Điều ước


Không lâu sau, Mặc Họa và hai tiểu thái giám bưng một hộp gỗ lớn xuống cầu thang, Lý trắc phi và Đoạn lương đệ theo sau, hai người lặng lẽ đi cửa sau rời Bích Quế các.

Cảnh trắc phi chú ý tới chuyện này, dần dần chìm vào suy nghĩ.Biểu diễn trên sân khấu kết thúc cũng đến phần cuối cùng của bữa tiệc, thả đèn.Thái hậu tuổi đã cao, sớm đã rời đi, về cung Trường Lạc nghỉ ngơi.Tần hoàng hậu không phải người thích náo nhiệt, cũng không có hứng thú với mấy chuyện thả đèn, bà tìm cớ trở về điện Tiêu Phòng.Mọi người theo Hoàng đế đến bờ sông Ngự.Bên sông sớm đã có người chuẩn bị đèn lồng.Các phi tần ăn mặc đẹp đẽ vây quanh Hoàng đế, muốn nhờ ông đề chữ lên đèn lồng của mình.Tối nay tâm tình Hoàng đế rất tốt, vui vẻ dỗ những nữ nhân này.Ông đề chữ cho đèn lồng của từng phi tần.Bạch trắc phi và Tần lương đệ cũng cầm đèn lồng trong tay đi tìm Thái tử, muốn nhờ hắn đề giúp vài chữ.Lạc Thanh Hàn "Các nàng không biết viết à?"

Bạch trắc phi nhẹ giọng nói "Chữ của thần thiếp không đẹp bằng chữ của Điện hạ."

Lạc Thanh Hàn "Tự biết chữ của mình không đẹp, bình thường sao không luyện viết nhiều hơn?"

Bạch trắc phi "......"

Nàng nghẹn họng không trả lời được, nét mặt hơi ngượng ngùng.Nàng chỉ muốn nhân cơ hội đến gần Thái tử, sao lại bị dạy dỗ chứ?Phát triển này có phải hơi có vấn đề không?Tần lương đệ mím môi dưới, cố gắng làm cho mình trông đáng thương hơn "Điện hạ, tổ mẫu của thần thiếp gần đây sức khỏe không tốt, thần thiếp muốn thả đèn cầu phúc cho tổ mẫu.

Người là Thái tử, chữ người viết chắc chắn sẽ được ông trời ưu ái, người có thể giúp thần thiếp viết câu chúc phúc được không?

Thần thiếp không cần nhiều, chỉ cần một câu là được, xin người đó."

Bạch trắc phi không khỏi nhìn nàng, ánh mắt không mấy thiện cảm.Nữ nhân này vì để có được đồng cảm đến cả tổ mẫu cũng kéo vào, đúng là mặt dày!Tần lương đệ giả như không thấy ánh mắt của Bạch trắc phi, nàng vẫn mong đợi nhìn Thái tử, trong mắt tràn đầy cầu xin.Đứng trước một đại mỹ nhân như vậy, lại dùng tư thế đáng thương cầu xin, chắc hẳn bất kỳ nam nhân nào cũng sẽ mềm lòng.Đáng tiếc, nàng đụng phải một móng heo không cảm xúc như Lạc Thanh Hàn.Lạc Thanh Hàn "Nếu tổ mẫu của nàng bị bệnh thì nên mời đại phu chữa trị, nếu thả đèn có thể chữa mọi bệnh tật, vậy thì cần đại phu làm gì?"

Tần lương đệ nghẹn họng.Nàng không bỏ cuộc, bất đắc dĩ nói "Người nhà đã mời đại phu đến khám cho tổ mẫu, tiếc là bệnh của tổ mẫu không thuyên giảm, thần thiếp cũng hết cách, chỉ có thể cầu xin ông trời."

Lạc Thanh Hàn "Vậy nàng nên đi cầu xin phụ hoàng đề chữ cho đèn lồng, phụ hoàng mới là chân long thiên tử, vận khí của phụ hoàng hơn ta rất nhiều, cầu xin phụ hoàng có tác dụng hơn ta."

Tần lương đệ lúng túng nói "Bên cạnh bệ hạ nhiều người như vậy, thần thiếp làm sao chen vào?"

Lạc Thanh Hàn không trả lời, ngược lại hỏi "Đó là chuyện của nàng, liên quan gì đến ta?"

Tần lương đệ "......"

Nàng ấm ức rất muốn khóc, nhưng xung quanh nhiều người, nàng khóc lúc này, Thái tử chỉ càng ghét nàng hơn, người khác sẽ nhân cơ hội xem trò cười của nàng.Nàng đành hít một hơi thật sâu, cố kìm nén ấm ức trong lòng.Bạch trắc phi thấy vậy, tâm trạng tồi tệ ban đầu cũng tốt lên một chút.Xem ra Thái tử không chỉ thờ ơ với nàng, mà đối với các phi tần khác cũng thế.Lạc Thanh Hàn quét mắt nhìn xung quanh, tìm thấy bóng dáng của Tiêu Hề Hề.Lúc này Tiêu Hề Hề đang ngồi xổm bên bờ sông, cúi đầu viết chữ lên đèn lồng.Nàng nghiêm túc viết đến mức không nhận ra phía sau mình có người đang tiến đến.Cho đến khi giọng của Lạc Thanh Hàn vang lên sau lưng ---"Nàng đang viết gì vậy?"

Tiêu Hề Hề dừng lại, quay sang nhìn hắn, sau đó giơ đèn lồng trong tay lên "Người tự xem đi."

Lạc Thanh Hàn cầm đèn lồng, trên đó viết dày đặc hàng chữ nhỏ, nội dung đại khái như:Cầu heo nái ở hậu viện sớm đẻ con.Cầu đám gà con mau lớn.Cầu các loại rau mới trồng sẽ sớm đơm hoa kết trái.Cầu Bảo Cầm có thể nghiên cứu nhiều món ngon hơn.......Lạc Thanh Hàn đọc xong toàn bộ nội dung, sắc mặt hơi âm trầm "Tại sao không có nội dung liên quan đến ta?"

Tiêu Hề Hề chớp mắt "Lẽ nào Điện hạ cũng có điều ước à?

Người có thể chọn một đèn lồng rồi viết điều ước của mình lên đó mà."

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói "Nàng có nhiều điều ước như vậy, nhưng không có điều nào liên quan đến ta?"

Tiêu Hề Hề nghiêm túc suy nghĩ."

Có một điều ước liên quan đến người, chính là nhiệm vụ đó, nhưng loại chuyện đó không thể viết lên đèn lồng, lỡ người khác nhìn thấy thì sao?"

Lạc Thanh Hàn "Ngoại trừ chuyện đó, nàng không có điều ước nào muốn ta thực hiện sao?"

Tiêu Hề Hề lại nghĩ "Thần thiếp muốn cùng người dạo chợ đêm lần nữa, đây có được tính là điều ước không?"

Lạc Thanh Hàn nghiến răng thốt ra một chữ."

Tính."

Nữ nhân này suy nghĩ cả buổi trời, mà chỉ nghĩ đến việc dạo chợ đêm với hắn.Đừng tưởng hắn không biết, nàng chỉ muốn dạo chợ đêm ăn vặt, không phải hẹn hò với hắn!Lạc Thanh Hàn vô cảm đặt đèn lồng vào tay Tiêu Hề Hề, bảo nàng viết thêm điều ước này.Tiêu Hề Hề ngoan ngoãn nghe lời.Lạc Thanh Hàn "Nàng còn điều ước nào khác không?"

"Cái khác hả ... thần thiếp muốn rừng tre sau hậu viện!"

"Không được viết điều ước này."

Tiêu Hề Hề hậm hực "Bủn xỉn."

Chỉ một đèn lồng nhỏ bị nàng viết đầy chữ.Nàng nhìn trái nhìn phải, phát hiện không còn chỗ để viết, nên đành từ bỏ.Nàng tò mò hỏi "Điện hạ, người không muốn thả đèn sao?"

Lạc Thanh Hàn "Không có hứng thú."

Tiêu Hề Hề "Hôm nay là tết Trung thu, người cũng thả một cái đi, thả cho vui cũng được."

Lạc Thanh Hàn cảm thấy thả đèn không có gì vui, nhưng hắn vẫn bảo Thường công công mang đèn lồng mới tới.Thấy Thái tử không muốn viết, Tiêu Hề Hề chủ động cầm đèn lồng của hắn."

Thần thiếp giúp người viết."

Lạc Thanh Hàn không từ chối.Hắn cúi đầu cụp mắt xuống, nhìn Tiêu Hề Hề ngồi xổm trên đất chăm chú viết chữ, chữ của nàng không tính là đẹp, từng chữ tròn trịa, giống như nàng, nhìn hơi đáng yêu.Tiêu Hề Hề viết xong rất nhanh.Nàng giơ cao đèn lồng trước mặt hắn như dâng báu vật."

Điện hạ xem, đây là điều ước của thần thiếp viết cho người, người có thích không?"

Lạc Thanh Hàn nhìn hai dòng chữ trên đèn lồng ---Cầu mong dân chúng thiên hạ an cư lạc nghiệp.Cầu mong Thái tử Điện hạ phúc thọ an khang.Lạc Thanh Hàn "Nếu nàng viết điều ước cho ta, tại sao lại viết Thái tử Điện hạ?

Có ai tự gọi mình là Thái tử Điện hạ đâu chứ?"

Tiêu Hề Hề "Thế này nhìn đều hơn mà, nếu người không thích, thần thiếp viết cái khác cho người."

"Không cần, cứ lấy cái này."

---------2 câu"Cầu mong dân chúng thiên hạ an cư lạc nghiệp.Cầu mong Thái tử Điện hạ phúc thọ an khang."viết tiếng trung thì đều, chứ tiếng việt lại không đều :)))))
 
[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 297: Đánh lén


Lạc Thanh Hàn cúi người, thả đèn lồng trong tay xuống sông.

Tiêu Hề Hề cũng thả đèn lồng của mình.Hai chiếc đèn song song giống như hai người nhỏ bé nắm tay nhau, cùng nhau xuôi dòng trong đêm tối, lao vút về phương xa vô định.Tiêu Hề Hề nhìn hai chiếc đèn phía xa, đầy mong đợi "Không biết chúng có thể trôi bao xa?

Có thể trôi được ra biển không?"

Lạc Thanh Hàn "Vị trí sông Ngự ở cổng cung có một rào chắn, những chiếc đèn này sẽ bị hàng rào chặn lại, sau đó thị vệ vớt lên, xem nó như rác rồi vứt đi."

Tiêu Hề Hề "......"

Nhất thời không thấy lãng mạn nữa.Nàng tức giận nói "Điện hạ bớt nói vài câu không được sao?

Ít nhất cũng để thần thiếp mơ mộng một chút chứ."

Lạc Thanh Hàn "Mơ mộng chỉ là mơ mộng, con người sống vẫn phải thực tế một chút."

Tiêu Hề Hề thầm nghĩ, nếu nam nhân này sống ở hiện đại, thì làm cẩu độc thân cũng đáng đời, sẽ không có nữ nhân nào muốn yêu hắn.Cam Phúc bước đến, cung kính hành lễ."

Thái tử Điện hạ, Hoàng thượng mời người qua đó."

Lạc Thanh Hàn nói với Tiêu Hề Hề "Ta đi một lát sẽ quay lại" sau đó đi về hướng Hoàng đế đang đứng.Hoàng đế có đèn lồng của riêng mình.Đó là chiếc đèn lồng hình con rồng khổng lồ, tinh xảo rực rỡ hơn tất cả những đèn lồng khác.Hoàng đế gọi Thái tử qua đây, chỉ vì giúp ông thả đèn xuống sông.Những người khác vây quanh xem.Gió bên sông rất lớn, Tiêu Hề Hề thấy lạnh, cảm thấy ai đó đang đến gần mình.Nàng còn tưởng là Bảo Cầm nên không quay đầu lại, rụt cổ nói."

Bảo Cầm, đưa áo choàng cho ta."

Mà nàng không thấy Bảo Cầm trả lời, ngược lại có một bàn tay lặng lẽ đặt lên lưng nàng.Dùng sức đẩy thật mạnh!Trước mặt là sông Ngự, dòng nước đen không thấy đáy.Nếu rơi xuống, nhất định sẽ bị thương.Nhưng mà ......Bàn tay đó không thể đẩy Tiêu Hề Hề.Bàn tay đó không cam lòng, dùng thêm sức.Vẫn không thể đẩy Tiêu Hề Hề.Lúc này, Tiêu Hề Hề đứng vững trên bờ sông như thể chân nàng mọc rễ cắm xuống đất.Dù người phía sau đẩy thế nào, nàng vẫn không động đậy gì.Tiêu Hề Hề cảm thấy người phía sau thật kỳ lạ.Nàng quay đầu nhìn, thấy một tiểu thái giám mà nàng chưa từng gặp.Tiểu thái giám vẫn liều mạng đẩy nàng, dùng luôn tay còn lại để tăng thêm sức, hai tay dùng lực muốn đẩy Tiêu Hề Hề xuống sông.Mặt tiểu thái giám đỏ bừng vì dùng quá sức.Giờ khắc này, tiểu thái giám cảm giác mình đẩy không phải một phi tần yếu ớt, mà là một ngọn núi nặng vô cùng.Tiêu Hề Hề hỏi "Ngươi đang làm gì vậy?"

Tiểu thái giám sững sờ, chết tiết, bị phát hiện rồi!Tiểu thái giám lập tức rút lại bàn tay phạm tội, quay người muốn chạy.Tiêu Hề Hề nắm lấy cổ áo tiểu thái giám trước "Ngươi chạy làm gì?

Ngươi tên gì?

Người của cung nào?"

Tiểu thái giám cố hết sức cũng không thể chạy được, nàng dùng tay nắm chặt cổ áo sau lưng của tiểu thái giám, hắn thật muốn khóc.Tiêu trắc phi này rốt cuộc là chuyện gì thế?Sao hắn dùng hết sức vẫn không đẩy được nàng ta?Nàng ta giấu sắt trên người hả?

Sao nặng quá vậy!Tiểu thái giám cầu xin "Nương nương, nô tài biết sai rồi, nô tài chỉ là nhất thời hồ đồ, không có ý hại người, xin người độ lượng tha cho nô tài lần này!"

Lúc này mọi người đều đang nhìn Hoàng đế và Thái tử thả đèn, không ai chú ý động tĩnh ở đây.Tiêu Hề Hề nhìn quanh, nàng thấy Triệu Hiền cách đó không xa.Đằng sau Triệu Hiền là hơn mười Ngọc Lân vệ.Tiêu Hề Hề kéo tiểu thái giám về phía Triệu Hiền.Tiểu thái giám lúc này mới thật sự hoảng sợ, vừa giãy giụa vừa khóc lóc cầu xin.Nhưng sức lực nhỏ nhoi của hắn đối với Tiêu trắc phi chẳng là gì, dù hắn có giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được.Cuối cùng, hắn quyết tâm cắn lưỡi tự sát!Tiêu Hề Hề không ngờ người này lại có tính khí quyết liệt như vậy, mới một chút đã cắn lưỡi tìm chết.Nàng dừng lại, buông tay ra, mặc tiểu thái giám ngã xuống đất, che miệng đang chảy máu, thân thể không tự chủ co giật.Triệu Hiền chú ý đến động tĩnh ở đây, cầm đao sải bước tới."

Nương nương, có chuyện gì vậy?"

Tiêu Hề Hề chỉ tiểu thái giám vẫn còn bịt miệng đang chảy máu trên đất, nói "Người này vừa rồi đánh lén sau lưng ta, muốn đẩy ta xuống sông, bị ta phát hiện, muốn chạy nhưng chạy không được, dứt khoát tự sát luôn."

Sắc mặt Triệu Hiền thay đổi, lập tức khom người, dùng sức cạy miệng tiểu thái giám.Trên lưỡi quả thật có một vết thương lớn, nhưng vì tiểu thái giám hơi yếu, không thể hoàn toàn cắn đứt lưỡi, có lẽ còn cứu được.Triệu Hiền gọi hai Ngọc Lân vệ, khiêng tiểu thái giám đi chữa trị.Triệu Hiền nhờ Tiêu trắc phi kể lại toàn bộ sự việc.Tiêu Hề Hề kể tất cả những gì nàng biết.Triệu Hiền trầm giọng nói "Mạt tướng đã rõ, chuyện này mạt tướng sẽ bẩm báo với Thái tử Điện hạ, giao cho Điện hạ định đoạt."

Tiêu Hề Hề "Ừm."

Bảo Cầm cầm áo choáng trên tay chạy tới.Nàng thở hồng hộc, trán lấm tấm mồ hôi "Nương nương, người không sao chứ?"

Tiêu Hề Hề "Ta không sao, vừa nãy em đi đâu vậy?"

Bảo Cầm "Vừa rồi có cung nữ nói với nô tỳ, có người thấy một chiếc khăn tay bên đường, hình như là khăn tay của người.

Nô tỳ nghĩ nếu người khác nhặt được mấy đồ dùng cá nhân như khăn tay thì rất phiền phức, nên nô tỳ vội chạy tới xem có phải khăn tay của người không, nếu phải thì lập tức nhặt về.

Nhưng nô tỳ đi dọc con đường hồi lâu cũng không thấy chiếc khăn tay nào, sau đó nô tỳ thấy có gì đó không ổn, sợ là chiêu điệu hổ ly sơn, nên mới vội chạy về."

Nàng nhìn Tiêu trắc phi một lượt, thấy Tiêu trắc phi bình an vô sự liền thở phào nhẹ nhõm."

Nương nương không sao là tốt rồi, vừa rồi làm nô tỳ lo lắng chết mất."

Tiêu Hề Hề không nói nàng biết chuyện của tiểu thái giám, sợ nàng lại lo lắng.Lúc này Bảo Cầm mới chú ý tới Triệu Hiền đứng bên cạnh, vội hành lễ "Bái kiến Triệu tướng quân."

Triệu Hiền xua tay, nói không cần đa lễ.Tiêu Hề Hề xoa xoa cánh tay "Mau khoác áo choàng cho ta, ở đây hơi lạnh."

Bảo Cầm giũ chiếc áo choàng, khoác lên người nàng, cẩn thận giúp nàng cài cúc áo.Ở đằng xa, một chiếc đèn lồng hình rồng khổng lồ được đặt trên sông, dòng chữ 'Quốc thái dân an, Thiên tử vạn tuế' được viết trên đèn từ xa vẫn có thể thấy được.Những chiếc đèn lồng chầm chậm xuôi theo dòng sông.Xung quanh có người không ngừng lớn tiếng nói những lời cát tường.Khung cảnh thật yên bình.Có rất nhiều đèn lồng trôi trên sông, ánh nến yếu ớt lung lay trong gió đêm.Những chiếc đèn lồng lớn nhỏ này tạo thành một con rồng ánh sáng thật dài, uốn lượn theo dòng nước.Trời đêm trăng sáng, trên sông ánh đèn rực rỡ.Lạc Thanh Hàn xuyên qua đám đông, chậm rãi đi về phía Tiêu Hề Hề.
 
[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 298: Điện hạ lại nổi nóng rồi


Bạch trắc phi và Tần lương đệ vốn muốn đi theo Thái tử, lại thấy Thái tử đi thẳng về phía Tiêu trắc phi.

Hai người đồng loạt dừng lại, nhìn Thái tử tới trước mặt Tiêu trắc phi.Hai người đứng đối diện nhau.Tiêu trắc phi mặc áo choàng trắng bạc, đẹp đẽ đứng đó, giống như ngôi sao sáng nhất trong đêm.Nàng ngẩng đầu để lộ khuôn mặt trắng trẻo bóng mịn.Không biết Thái tử nói gì với nàng, nàng nở nụ cười rạng rỡ, trông rất vui vẻ.Nàng chủ động kéo tay Thái tử đi về hướng xe ngựa.Thái tử không giãy ra, để mặc nàng kéo.Hai người dần dần đi xa.Bạch trắc phi nắm chặt khăn lụa trong tay, móng tay dường như đâm xuyên qua khăn lụa.Tần lương đệ cười như có như không nói "Tiêu trắc phi được sủng ái thật đấy."

Bạch trắc phi không nói gì, xoay người rời đi.Tần lương đệ cũng không tức giận, thản nhiên nói với Ỷ Thúy."

Chúng ta cũng về cung."

"Vâng."

Tiệc Trung thu tối nay đã kết thúc.......Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn ngồi xe ngựa về điện Thanh Ca.Cỗ xe dừng lại trước cổng.Tiêu Hề Hề mời Thái tử ngồi chờ một lúc, nàng vào bếp chuẩn bị.Nàng phải chuẩn bị bữa khuya cho Thái tử.Bảo Cầm cũng vào phòng bếp nhỏ giúp đỡ Tiêu trắc phi.Lạc Thanh Hàn nghĩ hôm nay là tết Trung thu, hắn sai người tìm một số vật liệu, chuẩn bị làm một chiếc đèn lồng.Lúc này, Triệu Hiền đứng ngoài cửa, hành lễ với Thái tử ngồi bên trong."

Điện hạ, mạt tướng có chuyện bẩm báo."

Lạc Thanh Hàn dùng gậy tre làm khung đèn, trả lời "Nói."

Triệu Hiền bước vào, kể lại chuyện Tiêu trắc phi bị đánh lén, cuối cùng nói "Tiểu thái giám được đưa đi chữa trị, thái y nói đã giữ được mạng, nhưng lưỡi bị cắn nát, e là không nói được nữa."

Không nói được thì không cho lời khai được.Lạc Thanh Hàn "Đến Nội thị tỉnh điều tra tiểu thái giám này, xem thử là người của ai?"

"Vâng."

Lạc Thanh Hàn cầm khung đèn đã buộc chặt, xem xét một hồi thấy kích thước vừa phải, sau đó cầm giấy Tuyên phết hồ rồi cẩn thận dán.Hắn thuận tiện hỏi "Nam nhân đột nhiên xuất hiện trong phòng thay y phục kia đã tỉnh chưa?"

Triệu Hiền thành thật trả lời "Gã đã tỉnh rồi, gã nói mình tên Lư Vận, là người của Cấm quân.

Vì tối nay là tết Trung thu, gã uống nhiều mấy ly, choáng váng đầu óc, nhân lúc không ai chú ý bèn lẻn vào phòng thay y phục lười biếng.

Không ngờ lại gặp Đoạn lương đệ ở đó, càng không ngờ Đoạn lương đệ ra tay mạnh như vậy, một phát đánh gã ngất đi."

Lạc Thanh Hàn cười lạnh "Lời nói dối này chỉ có con nít ba tuổi mới tin, tiếp tục nhốt lại, ngày mai ta sẽ xử lý."

"Vâng."

Lạc Thanh Hàn lại hỏi "Cung nữ làm đổ rượu lên người Đoạn lương đệ đâu?"

Triệu Hiền "Cung nữ đó chết rồi, treo cổ tự tử."

Lạc Thanh Hàn không nói nữa.Hắn cẩn thận dán giấy lên đèn, để giấy dán khô nhanh hơn, hắn thắp một ngọn nến nhỏ bên trong đèn lồng.Ánh nến chiếu xuyên qua giấy đèn lồng, phủ lên khuôn mặt tuấn tú của hắn một vầng sáng ấm áp.Xác định Thái tử không còn lệnh nào khác, Triệu Hiền mới cáo lui.Tiêu Hề Hề bưng khay tới, trên đó có hai bát mì gà nóng hổi.Sợi mì được nấu trong nước dùng hầm gà, càng thêm đậm đà, bên trên là một ít hành lá và một trứng chiên tròn.Tiêu Hề Hề ngạc nhiên khi thấy đèn lồng trong tay hắn, rồi chú ý đến những vật liệu còn lại trên bàn."

Đây là đèn lồng Điện hạ làm?"

Lạc Thanh Hàn thản nhiên đáp "Ừ."

Hắn giấu ngón tay vô tình bị một thanh tre cắt vào tay áo.Hắn dửng dưng nói "Ta rảnh rỗi làm cho vui thôi, nếu nàng thích thì tặng nàng đó."

Tiêu Hề Hề đặt khay lên bàn, cầm đèn lồng lên nhìn.Đây là một chiếc đèn lồng tròn nhỏ rất bình thường, vì mới dán lên, giấy còn hơi ướt, hình như chưa khô hẳn.Nàng cười híp mắt "Không ngờ Điện hạ còn có tài nghệ này, giỏi thật đó!"

Lạc Thanh Hàn rất dè dặt "Tài mọn mà thôi."

Tiêu Hề Hề "Thần thiếp sẽ kêu người treo đèn lồng ở đầu giường, từ nay về sau, mỗi ngày mở mắt ra, thần thiếp đều có thể nhìn thấy chiếc đèn lồng này."

Lạc Thanh Hàn nghĩ, mỗi khi nàng thấy chiếc đèn lồng này, nàng sẽ nghĩ đến hắn phải không?Tiêu Hề Hề đưa chiếc đèn lồng cho Bảo Cầm, Bảo Cầm tự mình treo chiếc đèn lồng lên đầu giường trong phòng ngủ.Tiêu Hề Hề gọi Thái tử ăn mì."

Mau ăn mì đi, không ăn sẽ nở mất."

Lạc Thanh Hàn cúi đầu nhìn trứng chiên trong bát, sắc mặt không biểu cảm."

Ta không muốn ăn trứng chiên, ta muốn ăn trứng luộc."

Tiêu Hề Hề "Trứng chiên rất ngon!"

Lạc Thanh Hàn "Ta không ăn, lấy ra."

Tiêu Hề Hề thì thầm "Điện hạ lại nổi nóng rồi."

Lạc Thanh Hàn "Nàng nói gì?"

"Không ... không có gì."

Tiêu Hề Hề dùng đũa gắp trứng chiên bỏ vào bát của mình.Nàng trở lại phòng bếp nhỏ, luộc một quả trứng và làm một dĩa dưa chuột xào.Nàng bóc vỏ trứng luộc, đặt quả trứng trắng tinh vào trong bát của Thái tử, hỏi "Như vậy đã được chưa?"

Lạc Thanh Hàn miễn cưỡng chấp nhận trứng luộc.Tiêu Hề Hề ngồi đối diện hắn, dùng đũa gắp trứng chiên, cắn một miếng lớn.Trứng được chiên vàng hai mặt, ngon vô cùng!Thái tử lại không thích ăn, không biết thưởng thức gì cả!Tiêu Hề Hề nhanh chóng ăn hết hai trứng chiên trong bát, một tay cầm đũa, một tay cầm bát, hút như vũ bão, ăn hết mì trong bát, đến nước cũng không còn.Nàng buông đũa, thở một hơi dài mãn nguyện."

Dù đã lâu không xuống bếp, nhưng kỹ năng nấu mì của thần thiếp không hề kém đi, hương vị của món mì này quả thật rất ngon."

Lạc Thanh Hàn tao nhã ăn mì, không phát ra tiếng động.Tiêu Hề Hề một tay chống mặt, nhìn hắn ăn mì, đột nhiên nói."

Thần thiếp nghe nói, mỗi dịp Trung thu ở thành Thịnh Kinh đều tổ chức lễ hội đèn lồng, còn có thể đoán câu đố, tại sao trong cung không có đoán câu đố?"

Lạc Thanh Hàn chậm rãi nuốt mì trong miệng, chậm rãi nói "Nếu nàng muốn đoán câu đố, bây giờ ta có thể ra một câu đố cho nàng."

Tiêu Hề Hề tò mò hỏi "Nếu thần thiếp đoán ra, có thưởng gì không?"

Lạc Thanh Hàn "Nàng muốn thưởng gì?"

"Thần thiếp muốn rừng tre phía sau."

Lạc Thanh Hàn không chút nghĩ ngợi từ chối "Cái này không được, đổi cái khác đi."

Tiêu Hề Hề suy nghĩ một lúc "Thần thiếp muốn nuôi hai con cừu và hai con bò sữa."

Lạc Thanh Hàn "......"

Nàng chẳng những trồng rau nuôi heo trong cung, còn có ý định mở trang trại sao?Tiêu Hề Hề "Người ta muốn uống sữa bò mà, muốn ăn thịt cừu nữa."

Lạc Thanh Hàn "Bỏ đi, nàng tốt hơn là đừng giải câu đố nữa, nhanh chóng tắm rửa rồi đi ngủ, trong mơ cái gì cũng có."

Tiêu Hề Hề "......"

Lại giận thành cá nóc.
 
Back
Top Bottom