Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
421,047
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
330229090-256-k895757.jpg

[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Tác giả: holythuankhiet
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Đại Quả Lạp

Thể loại: Ngôn tình, song khiết, xuyên không, ngọt sủng, cung đình hầu tước
Người dịch: Hồ Ly Thuần Khiết
Bìa: Trịnh Châu Anh
Tiêu Hề Hề xuyên về thời cổ đại, trở thành một trong những cô vợ bé của Thái tử.

Vốn nên bắt đầu một màn cung đấu, nhưng nàng chỉ muốn làm con cá muối.

Tranh sủng?

Không đời nào!

Cá muối mới là đạo sinh tồn, ăn no chờ chết mới là chân lý cuộc sống!

Trớ trêu thay, Thái tử lại thích điểm này của nàng.
......

Cha Tiêu: Con gái à, con phải tranh sủng chứ, cả nhà ta chỉ trông cậy vào con để bám rồng dựa phượng thôi!

Tiêu Hề Hề: Không, con chỉ muốn làm cá muối.

Cung nữ: Tiểu chủ, người phải phấn đấu lên, nhất định phải đánh bại mấy ả trà xanh, trở thành Thái tử phi!

Tiêu Hề Hề: Không, ta chỉ muốn làm cá muối.

Thái tử: Ái phi, nàng phải gắng lên, ta chỉ trông cậy vào nàng để nối dõi tông đường thôi!

Tiêu Hề Hề: Không, thiếp chỉ muốn làm cá muối.

Thái tử: Không sao, cá muối ta cũng có thể.

 
[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 200: Thịt heo hầm


Có rất nhiều thái giám sống trong điện Hàm Bính, nhưng mấy ngày qua không ai đến thăm Thường Hỉ.Ai nấy đều cho rằng hắn đã là kẻ vô dụng, dù nịnh nọt cũng không được ích lợi gì, thế tại sao phải lãng phí thời gian với hắn?Chuyện đời là thế, thêu hoa trên gấm thì nhiều, đưa than ngày tuyết thì ít.Lúc hắn vẻ vang, đám người đó cố gắng lấy lòng hắn, lúc hắn lụn bại, đám người đó liền tản đi.Thường Hỉ chẳng oán trách gì, hắn đã quen rồi.Cũng vì quen rồi, nên nhìn bát canh gà trước mặt, cảm xúc càng sâu sắc hơn.Hắn khó khăn ngồi dậy, cầm bát súp gà, uống hai hớp, bày tỏ cảm khái."

Tiêu lương đệ là người tốt."

Bảo Cầm tự hào nói "Tiểu chủ nhà tôi quả thật rất tốt."

Nàng như vậy trông như mẹ hiền có đứa con được người khác khen ngợi.Bảo Cầm để ý thấy trong phòng rất nhiều bụi, cạnh giường có mấy bộ y phục bẩn chất đống, hiển nhiên là mấy ngày chưa giặt.Nàng nghi ngờ "Sao công công không cho người dọn dẹp lại một chút?"

Thường Hỉ tùy ý nói "Bọn họ đều nghĩ ta bị Thái tử ghét bỏ, sắp rớt đài rồi, cho nên không muốn tới phòng ta, dĩ nhiên không có ai giúp ta dọn dẹp."

Bảo Cầm rất tức giận "Bọn họ sao lại thế?

Người bị thương, Thái tử Điện hạ không muốn người vất vả, nên mới cho người về nghỉ ngơi dưỡng thương, tôi phải đi nói với bọn họ!"

Thường Hỉ gọi nàng lại "Không cần giải thích, bây giờ như vậy cũng tốt, không có người quấy rầy, càng có lợi cho ta dưỡng thương."

"Vậy tôi giúp người dọn phòng!"

Bảo Cầm nói làm là làm.Nàng xắn tay áo, mang giẻ vào, lau bàn ghế trước rồi bắt đầu quét nhà.Thường Hỉ nói nàng đừng làm nữa.Bảo Cầm vừa làm vừa nói "Không sao, mấy chuyện này tôi làm quen rồi, xong nhanh thôi, người nghỉ ngơi đi, đừng đi lung tung."

Thường Hỉ không cản được nàng, đành cười bất lực.Bảo Cầm cô nương này hệt như Tiêu lương đệ, là người rất tốt.Khó trách Thái tử Điện hạ luôn thích chạy đến điện Thanh Ca, ở cạnh người như vậy, trong lòng thư thái rất nhiều.Bảo Cầm dọn phòng xong, lại bỏ y phục bẩn vào một cái giỏ lớn.Thường Hỉ nói "Cảm ơn cô đã đến thăm ta, còn giúp ta làm này làm kia."

"Chuyện nhỏ thôi, không cần cảm ơn."

Bảo Cầm một tay xách hộp thức ăn, một tay xách giỏ "Vậy tôi về trước, hôm khác lại đến thăm người, tạm biệt."

Bảo Cầm rời điện Hàm Bính, đi đường vòng đến Hoán Y cục.Nàng gửi y phục bẩn trong giỏ đến Hoán Y cục, rồi vội vã cầm hộp thức ăn về điện Lân Đức.Lúc nàng trả hộp thức ăn về phòng bếp nhỏ, thấy Ti Trúc đang hầm thứ gì đó, vừa ngửi liền biết là chân giò hầm.Thấy nàng đến, Ti Trúc chủ động chào nàng."

Bảo Cầm muội muội về rồi, đúng lúc ta có nấu thịt heo hầm, muội giúp đưa cho Tiêu lương đệ nhé."

Bảo Cầm không thích nữ nhân luôn muốn dụ dỗ Thái tử này.Nàng cảnh giác nói "Sao cô lại nấu thịt heo hầm cho tiểu chủ nhà ta?"

Nữ nhân này không hạ độc trong thức ăn đó chứ?Ti Trúc nhận ra tâm tư của nàng, trực tiếp mở hũ sứ, múc một thìa nhỏ, cho vào một cái bát nhỏ, nếm thử trước mặt nàng.Thử xong, Ti Trúc hào phóng nói "Muội xem, món ăn này không sao, muội yên tâm mang cho Tiêu lương đệ đi."

Bảo Cầm vẫn do dự.Ti Trúc mỉm cười "Nếu muội không muốn, vậy ta tự mang cho Tiêu lương đệ."
 
[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 201: Ám chỉ


Hôm nay Thái tử vừa dậy, Tiêu lương đệ cùng dậy với hắn.

Vì nàng ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.Ngồi trên giường, nàng dùng sức hít một hơi, ngất ngây nói "Đây là món gì vậy?

Mùi thơm quá!"

Ti Trúc cười nói "Là món thịt heo hầm nô tỳ nấu cho người, bây giờ còn nóng, tiểu chủ có muốn thử không?"

Tiêu Hề Hề hưng phấn gật đầu "Được, được!"

Nàng phấn khích nhảy xuống giường, Bảo Cầm bước tới hầu hạ nàng chải tóc mặc y phục.Chỉnh trang xong, Tiêu Hề Hề ngồi xuống bàn, nhận bát từ Ti Trúc, dùng đũa gắp miếng thịt hầm mềm cho vào miệng.Nàng không khỏi mở to mắt hạnh "Ngon quá!"

Ti Trúc mím môi cười nói "Nếu tiểu chủ thích, về sau mỗi ngày nô tỳ đều nấu món này cho người."

Bảo Cầm nhìn tiểu chủ ăn thích thú ngon lành, trong lòng chua xót, không phải chỉ là thịt heo hầm thôi à, nàng cũng biết nấu mà!Kế đó Ti Trúc bưng một chén tổ yến chưng đường phèn, dâng đến trước mặt Thái tử, nhẹ giọng nói."

Điện hạ, đây là món ngọt nô tỳ đặc biệt nấu cho người."

Lạc Thanh Hàn lạnh nhạt nói "Để xuống đi."

Ti Trúc đặt xuống, lùi lại hai bước, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt trên người Thái tử.Thái tử chẳng những thân phận cao quý, dung mạo thuộc hàng cực phẩm, ngoại trừ tính tình lạnh lùng ra thì những điểm khác đều hoàn hảo.Nếu có thể trở thành nữ nhân của ngài ấy, sẽ là chuyện vẻ vang biết bao?Ti Trúc chỉ tưởng tượng cảnh đó thôi cũng thấy phấn khích.Lạc Thanh Hàn không thích đồ ngọt, nên hắn không động tới tổ yến chưng đường phèn, cuối cùng tất cả đều chui vào bụng Tiêu Hề Hề.Thấy vậy, Ti Trúc thầm hận, đó là tổ yến nàng đặc biệt chưng cho Thái tử Điện hạ!Nàng nghiến răng.Ăn đi, ăn đi, tốt nhất là biến thành con heo mập ú!

Xem ngươi còn quyến rũ Thái tử Điện hạ được nữa không?Buổi chiều, Lạc Thanh Hàn rảnh rỗi, ngồi bên cửa sổ đọc sách.Ti Trúc nhẹ giọng khuyên "Điện hạ còn đang bệnh, không thể ngồi ngoài gió, nô tỳ giúp người đóng cửa sổ lại nhé."

Lạc Thanh Hàn ngẩng đầu nhìn nàng.Ti Trúc nở nụ cười dịu dàng nhất, trong mắt tràn đầy tình ý.Lạc Thanh Hàn hỏi "Ngươi biết tại sao Tuệ Tương bị đưa về điện Tiêu Phòng không?"

Ti Trúc sững người, không hiểu tại sao đột nhiên Thái tử lại nói tới chuyện này.Nàng do dự một lúc mới nói."

Nô tỳ nghe nói nàng chọc giận Thái tử Điện hạ."

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói "Vì cô ta quản quá nhiều, nên mới bị đuổi đi, hi vọng ngươi đừng giẫm lên vết xe đổ của cô ta."

Hắn nói rất bình tĩnh, như thể hắn đang nói một chuyện rất bình thường, nhưng Ti Trúc có thể nghe ra ý cảnh cáo trong đó, tức thì sợ hãi toát mồ hôi lạnh.Nàng cuống quýt quỳ xuống "Nô tỳ biết sai rồi."

"Lui xuống đi."

"Vâng."

Ti Trúc run rẩy đứng dậy, lui ra ngoài.Nàng vừa lúc gặp Tiêu lương đệ trước cửa.Tiêu Hề Hề vẫn nhớ tình nghĩa món thịt heo hầm, mỉm cười với nàng.Trong mắt Ti Trúc, nụ cười này biến thành biểu cảm chế giễu nàng, khiến nàng tức đến mức đau cả ruột gan.Nàng cứng ngắc hành lễ, rồi ôm oán hận đầy bụng bỏ đi.Tiêu Hề Hề không nghĩ nhiều, nàng đi thẳng vào phòng, chạy đến cạnh Thái tử."

Điện hạ, xem thần thiếp mang gì cho người nè?"

Lạc Thanh Hàn đặt sách xuống, thấy nàng lấy hai quả lựu đỏ mọng từ trong ngực.Nàng nhìn quanh, đặt quả lựu nhỏ hơn vào tay Thái tử rồi vui vẻ nói "Vừa rồi thần thiếp nhìn thấy phía sau điện Lân Đức có hai cây lựu, trên cây còn có trái nữa, thần thiếp đã hái hai trái."

Trong cung có rất nhiều nơi trồng lựu, không phải để ăn, mà để cầu may.Lạc Thanh Hàn cầm quả lựu khá nặng, nghĩ đến ý nghĩa của nó, bất chợt nhìn vào bụng Tiêu Hề Hề.Nàng tặng lựu cho hắn, có phải đang ám chỉ điều gì với hắn không?
 
[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 202: Sống cùng


Tiêu Hề Hề bẻ quả lựu, thấy những hạt lựu óng ánh đầy đặn bên trong, nàng rất đói.

Nàng bóc hai hạt lựu, ném vào miệng.Chua chua ngọt ngọt, ngon tuyệt!Lạc Thanh Hàn ẩn ý hỏi "Nàng cố ý tặng lựu cho ta, có phải có chuyện muốn nói với ta không?"

Động tác ăn lựu của Tiêu Hề Hề chợt dừng.Nàng chớp chớp mắt "Sao Điện hạ biết?"

"Ta đoán thôi."

Mắt Tiêu Hề Hề tỏa sáng rực rỡ "Điện hạ thông minh quá, vừa đoán đã trúng!

Thần thiếp có một chuyện muốn nhờ người giúp."

"Nói đi, có chuyện gì?"

Tiêu Hề Hề ngượng ngùng cười "Nơi ở hiện tại của thần thiếp hơi xa, mỗi ngày đi tới đi lui mất rất nhiều thời gian, cũng không tiện chăm sóc Điện hạ, cho nên thần thiếp muốn đổi nơi khác, tốt nhất là gần Điện hạ một chút, người thấy có được không?"

Lạc Thanh Hàn thầm nghĩ, quả nhiên là vậy.Nữ nhân này muốn dùng lựu để ám chỉ chuyện thị tẩm với hắn.Hắn có cảm giác với Tiêu lương đệ, bằng lòng thân thiết với nàng, thị tẩm cũng không sao, nhưng có con thì chưa được.Địa vị của hắn bây giờ chưa vững, nguy cơ dồn dập bốn bề, không phải thời điểm tốt để sinh con.Lạc Thanh Hàn đặt lựu xuống, ẩn ý nhìn nàng."

Nàng có chắc muốn chuyển đến đây sống cùng ta?"

Tiêu Hề Hề ngẩn người.Sống cùng?Nàng chỉ muốn chuyển đến nơi gần Thái tử một chút thôi, chưa từng nghĩ sẽ sống cùng hắn.Nhưng nghĩ lại, sống cùng hắn cũng không sao, vừa hay mỗi ngày nàng không cần chạy tới chạy lui, buổi sáng có thể ngủ nhiều hơn.Tiêu Hề Hề dùng sức gật đầu "Vâng, thần thiếp muốn sống cùng Điện hạ."

Khóe miệng Lạc Thanh Hàn khẽ nhếch lên, hài lòng với sự ngoan ngoãn và thành thật của nàng."

Vậy nàng chuyển đến đây đi."

"Đa tạ Thái tử Điện hạ!"

Để cảm tạ Thái tử, Tiêu Hề Hề bóc một nắm hạt lựu, đặt vào lòng bàn tay của hắn, muốn hắn cũng nếm thử.Lạc Thanh Hàn cúi đầu nhìn hạt lựu óng ánh đầy đặn, trong lòng hơi rầu rĩ.Tiêu lương đệ muốn có con đến vậy sao?Nhưng bây giờ thật sự không phải thời điểm tốt để sinh con.Tiêu Hề Hề thúc giục "Sao Điện hạ không ăn?"

Lạc Thanh Hàn khẽ thở dài "Bây giờ vẫn chưa được."

Tiêu Hề Hề : ???Ăn lựu thôi mà, sao lại chưa được?Lạc Thanh Hàn "Nàng ngoan đi, sau này rồi tính."

Dù không hiểu hắn nói gì, nhưng Tiêu Hề Hề gật đầu "Vâng."

Thái tử Điện hạ hôm nay cứ kỳ lạ sao ấy?......Bảo Cầm vui mừng khôn xiết khi biết Tiêu lương đệ sẽ chuyển đến sống cùng Thái tử.Vốn nàng chỉ muốn Tiêu lương đệ ở chỗ gần Thái tử một chút, một mặt thuận tiện chăm sóc Thái tử, mặt khác để được hưởng chút lộc.Nào ngờ Tiêu lương đệ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, Thái tử đồng ý cho nàng chuyển đến sống cùng mình.Quả là một niềm vui bất ngờ!Bảo Cầm kích động suýt rơi nước mắt "Tiểu chủ, người giỏi quá đi mất!

Lúc đầu nô tỳ còn hơi lo người không biết tranh sủng, bây giờ xem ra nô tỳ đánh giá thấp người rồi, người ngoài mặt không nói gì nhưng thật ra trong lòng hiểu hết.

Người yên tâm, nô tỳ nhất định dốc sức giúp người, ngoài người ra thì còn ai xứng với ngôi vị Thái tử phi nữa?"

Tiêu Hề Hề chấm hỏi đầy đầu.Nàng muốn tranh ngôi vị Thái tử phi lúc nào chứ?"

Ta không ..."

"Người không cần nói, nô tỳ hiểu."

Bảo Cầm lộ ra nụ cười được an ủi trong lòng "Có vài chuyện nếu nói thẳng thừng quá cũng không tốt, bây giờ cứ thế là được rồi."

Nói xong Bảo Cầm vui vẻ thu dọn hành lý chuẩn bị chuyển đi.Tiêu Hề Hề thấy không thể giải thích, dứt khoát không nói nữa, tùy em ấy thôi, em ấy vui là được.
 
[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 203: Ai chọc em không vui?


Tiêu Hề Hề dẫn Bảo Cầm và mang hành lý chuyển đến tẩm điện của Thái tử.

Tẩm điện của Thái tử cũng giống như con người hắn, không có đồ trang trí dư thừa, thoạt nhìn có vẻ lạnh lẽo hoang vắng.Tiêu Hề Hề thì khác, nàng có rất nhiều đồ dùng cá nhân.Ví như gối thêu hoa có ba cái, gối lớn nhất để ngủ, gối vừa để kê lưng, gối nhỏ nhất làm gối ôm.Nàng còn có một mâm đựng trái cây chuyên dùng để ăn hạt dưa, một chiếc ly chuyên dùng để uống nước, đi kèm với ống hút tre.Trải một tấm thảm trên sàn để nàng chạy quanh mà không cần giày.......Lúc Bảo Cầm sắp xếp đồ đạc của Tiêu lương đệ xong, tẩm điện của Thái tử thay đổi rất nhiều.Lạc Thanh Hàn nhìn những thứ thừa thãi trong phòng, thấy chúng rải rác khắp nơi, chúng có sự tươi mới mà hắn không thể hiểu được, như mặt trời mọc ngày xuân, ngang ngược khoe khoang sự tồn tại của chúng.Khác hẳn với chuyện hắn đến điện Thanh Ca qua đêm, hắn chỉ qua đêm, không để lại bất kỳ dấu vết nào.Nhưng bây giờ Tiêu lương đệ để lại nhiều dấu vết trên địa bàn của hắn.Tệ hơn nữa, hắn lại không thấy phản cảm.Tiêu Hề Hề đặt một chồng sách truyện trên bàn nhỏ cạnh giường, để nàng tiện đọc giải sầu.Lạc Thanh Hàn khá ngạc nhiên "Nàng có thể đọc hiểu sách à?"

"Điện hạ, tuy trình độ văn hóa của thần thiếp không cao, nhưng ít nhất cũng biết chữ, mấy quyển sách truyện này đều xài ngôn ngữ dân dã, có kèm theo hình ảnh nữa, thần thiếp dĩ nhiên xem hiểu rồi."

Lạc Thanh Hàn tiếp nhận giáo dục của hoàng gia từ khi còn nhỏ, chưa từng đọc mấy sách truyện như vậy.Hắn mở một quyển.Phát hiện đây là một quyển tuyển tập phong cảnh vật phẩm, trong đó ghi chép kỳ nhân dị sự khắp nơi, văn phong có phần giản dị, nhưng chữ viết vụng về, giấy thô ráp.Thái tử Điện hạ xem được hai trang thì mất hứng.Hắn tiện tay đặt quyển sách về chỗ cũ."

Nếu nàng thích mấy loại tạp kí này, lát ta sẽ cho nàng vài quyển."

Tiêu Hề Hề vui vẻ gật đầu "Được đó, đa tạ Điện hạ!"

Bữa tối hôm nay, Ti Trúc đặc biệt chuẩn bị rất nhiều món thịt béo ngậy, trong đó có cả thịt heo hầm.Tiêu Hề Hề ăn ngấu nghiến, trong lòng sung sướng rộn lên!Ti Trúc nhìn nàng ăn sạch thịt heo hầm, còn ăn rất nhiều món thịt, trong lòng rất đắc ý.Ăn đi, ăn đi, ăn càng nhiều càng tốt!Chờ ngươi thành con heo mập, Thái tử Điện hạ sẽ đá ngươi ra ngoài.Đến lúc đó, đại cung nữ thân cận nàng đây có thể nhân cơ hội chiếm được sủng ái của Thái tử.Thái tử và Tiêu lương đệ ăn tối xong, Ti Trúc ân cần hỏi thêm một câu."

Điện hạ, tiểu chủ, có cần chuẩn bị bữa khuya không?"

Tiêu Hề Hề chưa từng từ chối người mang đồ ngon đến, dù bây giờ nàng hơi no, nhưng vẫn gật đầu không do dự "Có!"

Lạc Thanh Hàn cau mày "Buổi tối ăn nhiều khó tiêu hóa."

"Không sao, dạ dày thần thiếp rất tốt, có thể tiêu hóa."

Ti Trúc lập tức rời đi, chuẩn bị bữa khuya.Nếu muốn Tiêu lương đệ tăng cân nhanh, thì bữa khuya nên làm món thịt và đồ ngọt.Ăn món gì nhanh mập, thì nàng sẽ cho Tiêu lương đệ ăn món đó.Nàng phải dốc sức sớm ngày vỗ béo Tiêu lương đệ!Tiêu Hề Hề đang đợi bữa khuya, thấy Bảo Cầm không vui nên chủ động hỏi."

Em sao thế?

Ai chọc em không vui?"

Bảo Cầm ấm ức nói "Bây giờ tiểu chủ chỉ thích ăn món Ti Trúc nấu, nô tỳ không có đất dụng võ rồi."
 
[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 204: Nàng ta nhất định lại muốn làm bậy rồi!


Tiêu Hề Hề vội vàng an ủi đầu bếp nhỏ của nàng.

"Ai nói ta không thích món em nấu?

Ta thích nhất tài nấu nướng của em, không ai có thể thay thế em!

Hay thế này, ngày mai em nấu bún qua cầu đi, đã lâu không ăn món này rồi."

Hai mắt Bảo Cầm sáng lên "Được!"

Tiêu lương đệ dạy nàng nấu bún qua cầu, nàng chưa từng thấy món này bao giờ, chắc chắn Ti Trúc không thể nấu được.Như vậy, Ti Trúc muốn can thiệp cũng hết cách.Lạc Thanh Hàn không có thói quen ăn khuya, uống thuốc xong liền đến bể tắm.Thấy vậy, Ti Trúc vội đi theo.Bảo Cầm thấy thế, chuông báo động vang lên, lập tức nhắc nhở Tiêu lương đệ."

Tiểu chủ, Ti Trúc theo Điện hạ ra ngoài rồi, nàng ta nhất định lại muốn làm bậy rồi!"

Tiêu Hề Hề nuốt bánh sữa trong miệng, tùy ý đáp "Ờ."

Bảo Cầm sốt ruột "Người không muốn đi xem à?

Lỡ như Điện hạ bị nàng ta dụ đi thì sao?"

"Không sao, nàng ta không thành công đâu."

Bảo Cầm khó hiểu "Sao người biết?"

"Vì Thái tử Điện hạ không thích nàng ta."

Bảo Cầm càng thêm khó hiểu "Sao người nhìn ra được vậy?"

"Rõ ràng thế mà, mỗi lần Thái tử Điện hạ nhìn thấy Ti Trúc, sắc mặt kém vô cùng, giống như lúc ta buồn ngủ muốn chết, mà em lại sống chết không cho ta ngủ ấy."

Bảo Cầm "......"

Người ví dụ sống động thật đấy!Nói đi cũng phải nói lại, sao người nhìn ra biểu cảm thay đổi trên khuôn mặt như tảng băng vô cảm của Thái tử Điện hạ vậy?Tiêu Hề Hề nhét miếng bánh phù dung vào miệng, hai má phồng lên.Bảo Cầm suy nghĩ một chút, trong lòng vẫn không yên tâm "Nô tỳ ra ngoài xem một chút, đối mặt với kẻ địch, phải biết người biết ta, mới trăm trận trăm thắng."

Nói xong nàng nhấc váy chạy ra ngoài.Tiêu Hề Hề bưng trà sữa, cắn ống hút, hút rột rột.Chà, nếu có thêm trân châu, bánh pudding hay nếp cẩm thì tuyệt.Nếu có hết những thứ này thì càng tuyệt hơn!Bảo Cầm nhanh chóng quay về.Nàng hưng phấn cười "Tiểu chủ, người biết không?

Cả cửa phòng tắm Ti Trúc cũng không vào được, người nói không sai, Thái tử Điện hạ không hề muốn gặp nàng ta, nàng ta nhất định không tranh được với người!"

Tiêu Hề Hề nói "Ngày mai em giúp ta làm một ít trân châu pudding nếp cẩm đi."

Bảo Cầm trên đầu hiện dấu chấm hỏi "Đó là gì?"

"Đến đây, ta nói em nghe."

Tiêu Hề Hề không biết làm trân châu pudding nếp cẩm, nhưng nàng biết cách ăn, nàng nói hình thức, hương vị và thành phần đại khái của những thứ đó với Bảo Cầm.Bảo Cầm rất có thiên phú về nấu ăn, hiếm hơn nữa là em ấy có tinh thần tìm tòi làm thử.Thái tử tắm xong, mang thân thể đầy hơi nước về tẩm điện.Hắn thấy Tiêu lương đệ đã ngủ rồi.Hắn đi tới, ngồi xuống mép giường, nhéo chóp mũi nàng.Tiêu Hề Hề bị đánh thức.Nàng ngơ ngác hỏi "Làm gì vậy?"

Lạc Thanh Hàn "Nàng không phải muốn thị tẩm à?

Sao không đợi ta mà ngủ trước rồi?"

Tiêu Hề Hề còn đang nửa mơ nửa tỉnh, đầu óc không nghĩ ngợi được gì, nàng khịt mũi vài tiếng, cọ cọ đầu về phía Thái tử.Nhìn nàng như vậy, chắc đã quên chuyện thị tẩm từ lâu rồi.Lạc Thanh Hàn không quá thất vọng.Hiện giờ hắn vẫn còn bệnh, không thích hợp bảo nàng thị tẩm.Lạc Thanh Hàn nằm xuống giường, ôm nàng vào lòng, nhỏ giọng nói."

Từ từ vậy, ngày tháng còn dài*, lúc này không vội."

Tiêu Hề Hề dựa vào lòng hắn, mơ hồ trả lời."

Phương Trường là ai?

Sao lại phải mắng hắn?"

Lạc Thanh Hàn "......"

---------*Ngày tháng còn dài câu gốc là 来日方长 (lái rì fāng cháng), ở đây chị Tiêu nghe loáng thoáng nên mới hỏi 方长 (fāng cháng) - Phương Trường là ai.---------
过桥米线 - Bún qua cầuKhông chỉ là món ăn truyền thống có lịch sử lâu đời của vùng đất Vân Nam, món bún qua cầu ngày nay còn là một món ăn nổi tiếng thu hút đông đảo người dân cũng như khách du lịch khi đến với bất kỳ thành phố nào của đất nước Trung Quốc.Một phần bún thông thường gồm có một tô canh nóng hổi với lớp mỡ gà béo ngậy, đĩa đựng thịt gà, thịt lợn còn tươi sống cùng với rau, hành, nấm đặc sản của Vân Nam, một quả trứng vàng ươm và một tô bún sợi to được chế ra từ bột gạo đặc biệt.

Thực khách sẽ tự mình cho thịt, trứng, rau vào bát canh vẫn được giữ nóng hổi bởi lớp mỡ trên mặt và chỉ sau chưa đầy một phút mọi thứ sẽ vừa chín tới.Món bún qua cầu không chỉ dễ ăn, ngon miệng mà còn gắn với câu chuyện về tình nghĩa uyên ương.

Tương truyền rằng, năm xưa có một đôi vợ chồng nhà nông nghèo rất yêu thương nhau.

Hàng ngày, người vợ thường nấu bún từ nhà băng qua cây cầu dài để mang cho chồng đang bận ôn thi ở một hòn đảo nhỏ.

Vì đường dài nên bát bún thường bị nguội.

Tình cờ một lần, đứa con ở nhà cho thịt vào bát canh, gắp ra thấy vừa nóng vừa ngon, người vợ liền nghĩ ra làm bún cho chồng bằng cách nấu nước dùng trước, để lại lớp váng mỡ trên mặt giữ nước nóng lâu, đến nơi mới cho thức ăn tươi ngon vào.

Cái tên Bún Qua Cầu ra đời từ đó.

糖蒸酥酪 - Bánh sữamình cũng không phải dịch tên món này làm sao, trong Hồng Lâu Mộng hồi 19 cũng xuất hiện món này, nên mình để theo bản dịch của Hồng Lâu Mộng


芙蓉饼 - bánh phù dung
 
[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 205: Bún qua cầu


Qua một hồi trầm mặc nghẹt thở, hắn sa sầm sắc mặt hỏi "Nàng nói gì?

Nói lại lần nữa."

Đáng tiếc Tiêu Hề Hề lại ngủ say, không nghe thấy hắn hỏi, huống chi là nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn đầy tức giận của hắn.Ngày hôm sau.Tiêu Hề Hề vừa dậy, đã thấy Thái tử ngồi ở mép giường, không mấy thiện cảm nhìn chằm chằm nàng.Nàng nở nụ cười đáng yêu "Chào buổi sáng, Điện hạ."

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng hỏi "Nàng còn nhớ tối qua nàng đã nói gì không?"

Tiêu Hề Hề chả hiểu gì "Gì cơ?"

"Ngày, tháng, còn, dài!"

Tiêu Hề Hề chớp mắt "Ngày tháng còn dài thì sao?"

Lạc Thanh Hàn không nói gì, cứ nhìn chằm chằm vào mặt nàng.Tiêu Hề Hề mờ mịt, hai sợi tóc dựng đứng trên đầu, trông nàng càng vô tội.Lạc Thanh Hàn quả thật thấy ngại khi lặp lại mấy lời của nàng tối qua, đành đen mặt ném lại một câu."

Duy nhất lần này, không có lần sau!"

Nói xong phất tay áo bỏ đi.Hắn vừa đi, Tiêu Hề Hề lập tức ôm ngực thở dài nhẹ nhõm một hơi.Cũng may nàng có tài diễn xuất tốt, xoay xở thoát thân, bằng không thật sự chẳng biết nên giải thích thế nào với Thái tử về mấy lời nói nhăng nói cuội tối qua.Tối qua nàng ngủ mê man, nói năng không suy nghĩ, gần như nghĩ gì nói đó, bây giờ nghĩ lại, nàng không dám nghĩ tới vẻ mặt lúc đó của Thái tử.Nhất định rất đặc sắc.......Gần đến giờ ăn trưa, Ti Trúc đến hỏi Thái tử và Tiêu lương đệ ăn gì?Tiêu Hề Hề nói "Bữa trưa hôm nay ta muốn ăn bún qua cầu."

Ti Trúc chưa từng nghe tới món bún qua cầu."

Không biết bún qua cầu này nấu thế nào?"

"Ngươi không cần nấu, Bảo Cầm biết nấu, cứ để em ấy nấu.

Ngươi pha trà cho chúng ta đi, trà ngươi pha hôm qua rất ngon, nhất là sau khi cho thêm sữa vào, uống càng ngon."

Ti Trúc nghĩ đến chuyện Tiêu lương đệ làm hỏng trà thượng hạng mà nàng dày công pha hôm qua, trái tim nàng như rỉ máu.Tiêu lương đệ nhất định là cố ý!Sợ mình được Thái tử sủng ái nên Tiêu lương đệ cố ý dùng cách này để lấn áp nàng, không cho nàng có cơ hội nổi bật trước mặt Thái tử.

Không ngờ nữ nhân này trông ngốc nghếch, tâm cơ lại thâm trầm như vậy!Ti Trúc nghiến răng oán hận trong lòng, nhưng vẫn cố duy trì nụ cười trên môi."

Vâng, bây giờ nô tỳ đi pha trà."

Dưới sự chỉ huy của Bảo Cầm, các tiểu cung nữ đặt hai nồi đất to nặng lên bàn, hàng chục món ăn phụ đặt bên cạnh nồi đất, giống như đám sao vây quanh mặt trăng, thoạt nhìn khá phong phú.Một nồi là canh gà, một nồi là canh cá.Khi nắp nồi mở ra, mùi thơm nồng nàn lan tỏa.Tiêu Hề Hề rướn cổ nhìn.Bảo Cầm xắn tay áo, lần lượt cho bún, rau và các món thịt vào nồi đang sôi.Đây là lần đầu tiên Lạc Thanh Hàn ăn thế này.Hắn khá tò mò "Nàng học cách ăn này ở đâu vậy?"

Tiêu Hề Hề đắc ý "Nói về ăn uống, thần thiếp là chuyên gia đó!"

Lúc này, Ti Trúc đi tới, lần lượt đặt hai tách trà nóng bên cạnh Thái tử và Tiêu lương đệ.Tiêu Hề Hề đổ một ít sữa và mật ong vào, khuấy đều rồi nếm thử."

Ủa, trà này không ngon bằng hôm qua."

Ti Trúc giải thích "Trà hôm qua được pha bằng sương sớm, nên hương vị dĩ nhiên ngon hơn trà pha bằng nước giếng."

"Vậy hôm nay sao không dùng sương sớm pha trà?"

Ti Trúc bị giọng điệu như đúng rồi của nàng làm đau cả ruột gan.Ngươi nghĩ sương sớm dễ hứng vậy à?Hôm qua trước khi trời sáng ta đã phải dậy, còn tốn rất nhiều công sức mới hứng được một bình sương như vậy.Nếu không phải ta muốn lấy lòng Thái tử, ta có cần liều mạng thế không?---------过桥米线 - Bún qua cầuKhông chỉ là món ăn truyền thống có lịch sử lâu đời của vùng đất Vân Nam, món bún qua cầu ngày nay còn là một món ăn nổi tiếng thu hút đông đảo người dân cũng như khách du lịch khi đến với bất kỳ thành phố nào của đất nước Trung Quốc.Một phần bún thông thường gồm có một tô canh nóng hổi với lớp mỡ gà béo ngậy, đĩa đựng thịt gà, thịt lợn còn tươi sống cùng với rau, hành, nấm đặc sản của Vân Nam, một quả trứng vàng ươm và một tô bún sợi to được chế ra từ bột gạo đặc biệt.

Thực khách sẽ tự mình cho thịt, trứng, rau vào bát canh vẫn được giữ nóng hổi bởi lớp mỡ trên mặt và chỉ sau chưa đầy một phút mọi thứ sẽ vừa chín tới.Món bún qua cầu không chỉ dễ ăn, ngon miệng mà còn gắn với câu chuyện về tình nghĩa uyên ương.

Tương truyền rằng, năm xưa có một đôi vợ chồng nhà nông nghèo rất yêu thương nhau.

Hàng ngày, người vợ thường nấu bún từ nhà băng qua cây cầu dài để mang cho chồng đang bận ôn thi ở một hòn đảo nhỏ.

Vì đường dài nên bát bún thường bị nguội.

Tình cờ một lần, đứa con ở nhà cho thịt vào bát canh, gắp ra thấy vừa nóng vừa ngon, người vợ liền nghĩ ra làm bún cho chồng bằng cách nấu nước dùng trước, để lại lớp váng mỡ trên mặt giữ nước nóng lâu, đến nơi mới cho thức ăn tươi ngon vào.

Cái tên Bún Qua Cầu ra đời từ đó.
 
[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 206: Ức hiếp người


Càng tức hơn là, Thái tử chỉ uống một hớp, toàn bộ trà còn lại đều chui vào bụng Tiêu lương đệ!

Không nghĩ nữa, càng nghĩ càng bực bội!Ti Trúc ngượng ngùng cười nói "Tiểu chủ nói đùa rồi, sương sớm khó hứng, sao có thể uống mỗi ngày được?"

Tiêu Hề Hề tỏ ra thất vọng "Vậy hả, tiếc thật."

Ti Trúc thầm thở phào nhẹ nhõm, vốn tưởng chuyện sẽ kết thúc ở đây, nào ngờ Thái tử đột nhiên lên tiếng."

Nếu Tiêu lương đệ thích uống trà pha sương, Ti Trúc, ngươi cứ theo đó mà làm."

Ti Trúc hoảng sợ muốn từ chối, nhưng khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Thái tử, tức thì không dám nói gì.Nàng nhớ tới lời cảnh cáo hôm qua của Thái tử.Dù nàng có Tần hoàng hậu làm chỗ dựa thì đã sao?

Một câu nói của Thái tử đã có thể lấy mạng nhỏ của nàng.Tuệ Tương là một bài học đẫm máu trước mắt.Ti Trúc ấm ức đáp "Nô tỳ tuân lệnh."

Nàng vô cùng hận bản thân, sao lại đi hứng sương pha trà?

Pha trà bằng nước giếng thông thường không tốt hơn à?Bây giờ hay rồi, Thái tử đích thân mở lời, bảo nàng hứng sương pha trà mỗi ngày.Vừa nghĩ đến chuyện mỗi ngày trời chưa sáng nàng đã phải ra ngoài hứng sương pha trà cho Tiêu lương đệ, nàng cảm thấy tương lai thật u ám.Tiêu Hề Hề hỏi "Như thế có vất vả cho ngươi quá không?"

Ti Trúc thật sự muốn gầm lên, tất nhiên là rất vất vả !!!Nhưng Thái tử vẫn ở bên cạnh nhìn, Ti Trúc chỉ có thể gượng cười nói "Không vất vả chút nào, có thể hầu hạ tiểu chủ, là vinh hạnh của nô tỳ."

Tiêu Hề Hề mắt cười cong cong "Ngươi biết nói chuyện thật, vậy cảm ơn ngươi nhé."

Vừa nghĩ sau này ngày nào cũng có trà sữa thơm ngon uống làm nàng vô cùng hạnh phúc.Thấy nàng vui vẻ, tâm trạng của Lạc Thanh Hàn cũng tốt lên.Nhìn hai người vui vẻ, Ti Trúc lại cảm thấy uất ức đến nghẹt thở, nàng chưa từng thấy kiểu ức hiếp người như vậy!Bảo Cầm vớt bún và các nguyên liệu đã nấu chín, cho vào nồi súp, lần lượt đặt trước mặt Tiêu lương đệ và Thái tử.Tiêu lương đệ nóng lòng muốn nếm thử, lập tức vỗ bàn khen ngợi "Đây là mỹ vị thần tiên gì đây?

Ngon quá đi mất!"

Bún qua cầu khá thanh đạm, phù hợp với khẩu vị của Lạc Thanh Hàn.Thế nên bữa trưa hôm nay Thái tử Điện hạ ăn nhiều hơn bình thường một chút, Bảo Cầm còn được khen thưởng.Ti Trúc nghĩ mình vất vả hứng sương pha trà, không được Thái tử Điện hạ khen câu nào, còn Bảo Cầm chỉ nấu hai nồi bún thì được Thái tử khen thưởng, trong lòng càng chua chát hơn.Nàng không sánh được Tiêu lương đệ thì thôi đi, bây giờ thậm chí không thể sánh cả cung nữ Bảo Cầm!Buổi chiều, Bảo Cầm tiếp tục nghiên cứu trân châu pudding nếp cẩm.Lạc Thanh Hàn sai người mang một hộp sách từ cung Minh Quang đến, đưa cho Tiêu lương đệ.Tiêu Hề Hề mở hộp, lấy từng quyển sách bên trong ra, chúng đều là những quyển sách tương tự như tuyển tập phong cảnh vật phẩm, kể về những giai thoại về phong tục của các nơi.So với mấy quyển sách truyện của nàng, thủ công của những quyển sách này rõ ràng tinh tế hơn nhiều."

Đa tạ Điện hạ, thần thiếp nhất định sẽ đọc kỹ những quyển sách này."

Lạc Thanh Hàn hài lòng với thái độ chăm chỉ học tập của nàng.Vừa lúc có một tiểu thái giám đến bẩm báo, nói Tiểu quận vương đã đến."

Nàng ở đây đọc sách, ta đi một lát rồi về."

Tiêu Hề Hề nhắc nhở "Điện hạ nhớ bánh ngọt của thần thiếp nha!

Tiểu quận vương nói sẽ mang bánh ngọt của Tô Hương Đường tới đó!"

Lạc Thanh Hàn làm lơ nàng, đi thẳng ra khỏi tẩm điện.Hắn vừa đi, Tiêu Hề Hề đặt sách trong tay về lại hộp, sau đó rút một quyển sách từ trong đống sách truyện trên bàn nhỏ cạnh đầu giường.
 
[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 207: Lòng tham không đáy


Quyển sách này viết về chuyện tình nhân yêu.

Là thể loại thư sinh nơi rừng sâu gặp phải yêu hồ xinh đẹp, sau một đêm dây dưa, thì xảy ra bao nhiêu chuyện yêu hận si mê.Cốt truyện cũ rích nhưng miêu tả rất ướt át bóng bẩy!Thế giới này không có máy tính, không có di động, trò giải trí vô cùng khan hiếm nên mấy quyển truyện này đã trở thành món ăn tinh thần của nàng, rảnh rỗi thì lôi ra đọc.Nàng xem một cách vui vẻ.Ai nói người xưa bảo thủ?

Nhìn quyển sách này xem viết xúc động đậy làm sao!Chỉ vài câu từ đơn giản đã miêu tả được hình ảnh cực kỳ ướt át, làm người xem muốn chảy máu mũi.......Thái tử nhìn thấy Nhiếp Trường Bình có hơi sững sờ."

Mặt ngươi sao vậy?"

Nhiếp Trường Bình mặt mũi sưng vù, hoàn toàn không còn vẻ tuấn tú phoáng khoáng thường ngày, bộ dạng thảm hại khó coi.Y quỳ ngồi đối diện Thái tử, thê lương nói."

Hôm kia ta nghe lời Tiêu lương đệ, đến sòng bạc đánh bạc.

Tiêu lương đệ nói đúng, tài vận của ta tốt vô cùng, cược gì cũng thắng.

Trước kia cược thua gần hết số tiền, hiếm khi có tài vận như vậy, ta kìm lòng không được làm thêm vài ván, sau đó ... vô tình thắng quá nhiều, làm chủ sòng bạc bất mãn, bọn chúng theo dõi ta, nhân lúc ta không chú ý thì trùm bao bố, đánh ta một trận, cướp hết số tiền ta thắng được."

Lạc Thanh Hàn "......"

Không biết tại sao hắn không ngạc nhiên với kết quả này.Hắn hỏi "Sau đó ngươi không đi tìm chủ sòng bạc kia tính sổ à?"

Nhiếp Trường Bình tức giận nói "Đương nhiên là có!

Sáng hôm qua, ta mang theo mấy chục người hầu khỏe mạnh đánh tới trước cửa sòng bạc, đập phá toàn bộ sòng bạc đó, đấm chủ sòng bạc ngã lăn ra đất, cướp lại toàn bộ số tiền của ta."

"Ta còn tưởng ngươi sẽ cho người phong tỏa sòng bạc đó, bắt hết người trong sòng bạc giam vào ngục."

Nhiếp Trường Bình thở dài "Ta cũng muốn làm như vậy lắm chứ, nhưng sòng bạc kia là sản nghiệp dưới tên Tần gia, ta đập phá sòng bạc cũng không sao, cùng lắm là làm sòng bạc thua lỗ chút tiền, nhưng nếu muốn phong tỏa thì khó đó."

Tuy y là quận vương nhưng không có thực quyền, Tần gia thì lại khác.Bây giờ Tần gia không chỉ có một Hoàng hậu, còn có một Nội các đại thần và một Binh bộ Thượng thư, đều là nhân vật có quyền thế.Quan trọng hơn, Tần gia còn nắm trong tay binh quyền.Đừng nói là Tiểu quận vương Nhiếp Trường Bình, ngay cả Thái tử Lạc Thanh Hàn cũng chưa chắc trêu vào được, đến Hoàng đế cũng phải nể mặt người Tần gia vài phần.Nhiếp Trường Bình biết quan hệ giữa Thái tử và Tần gia rất phức tạp, sau này không chừng sẽ cưới nữ nhi Tần gia làm Thái tử phi, y không muốn thêm phiền phức cho Thái tử, y xua tay thờ ơ nói."

Thật ra chuyện này phải trách ta, không nghe lời Tiêu lương đệ, được voi đòi tiên, lòng tham không đáy, nên mới bị đòn nặng như vậy.

Lần này ta đã nhận được một bài học, sau này sẽ dừng tay đúng lúc, không được nước làm tới nữa."

Y đẩy một hộp đồ ngọt được đóng gói đẹp mắt qua."

Đây là bánh ngọt Tô Hương Đường mà ta hứa mua cho Tiêu lương đệ, phiền Điện hạ chuyển cho cô ấy giúp ta."

Sau đó, Nhiếp Trường Bình nói những chuyện xảy ra trên triều gần đây."

Sáng nay, Hoàng thượng triệu Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử, phân cho Đại hoàng tử tiếp quản Công bộ, Nhị hoàng tử tiếp quản Lễ bộ."

Kết quả này nằm trong dự đoán của Lạc Thanh Hàn.Phụ hoàng sẽ không để hắn một mình làm việc trong triều, nhất định kéo thêm theo hai đối thủ, để duy trì quan hệ cân bằng giữa họ.
 
[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 208: Từ từ lên kế hoạch


Lại bộ, Hộ bộ, Binh bộ đều quá quan trọng, phụ hoàng không yên tâm giao cho bọn họ, chỉ đành giao Công bộ và Lễ bộ cho các hoàng tử tập luyện.

Nhiếp Trường Bình "Hiện giờ Điện hạ dưỡng bệnh ở Đông cung, tạm thời không thể xuất đầu lộ diện, Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử lúc này vào triều làm việc, hai người họ nhất định rất đắc ý.

Đặc biệt là Đại hoàng tử, nghe nói còn tổ chức yến tiệc ở Bát Tiên Cư, chiêu đãi người trong Công bộ, xem bộ dáng như thể sợ người khác không biết mình được Hoàng thượng trọng dụng."

Lạc Thanh Hàn hỏi "Sau năm nay, ngươi cũng tròn hai mươi rồi, có muốn cân nhắc việc vào triều nhậm chức không?"

Nhiếp Trường Bình sảng khoái trả lời "Được chứ, vừa hay người đang quản lý Hình bộ, người có thể sắp xếp cho ta một vị trí trong Hình bộ, sau này ta sẽ cùng lăn lộn với người."

Lạc Thanh Hàn nói "Ta đề nghị ngươi đến Bộ khác, ví như Binh bộ."

Nhiếp Trường Bình kinh ngạc "Tại sao?"

"Binh bộ Thượng thư Tần Lập An là người Tần gia, nắm giữ một nửa binh quyền Đại Thịnh, phụ hoàng luôn canh cánh chuyện này trong lòng, ông ấy nhất định nhân lúc bản thân còn trẻ lấy lại một nửa binh quyền đó.

Tần gia dĩ nhiên không dễ dàng buông binh quyền trong tay, bọn họ chắc chắn sẽ xảy ra tranh đấu, ngươi đến Binh bộ chiếm một vị trí trước, giúp ta để mắt đến bọn họ, sau này nếu có cơ hội ..."

Mắt Nhiếp Trường Bình sáng lên "Nếu có cơ hội, chúng ta cũng chia một phần."

Hiện giờ dù là Tần gia hay Hoàng đế, đều là vật cản khổng lồ với Thái tử, trực tiếp lật đổ bọn họ là chuyện ngu xuẩn.Hắn chỉ có thể từ từ lên kế hoạch, trước bình tĩnh quan sát, sau chờ cơ hội hành động.......Lạc Thanh Hàn về tẩm điện, thấy Tiêu lương đệ dựa trên ghế sập đọc sách.Người ta ngồi thẳng đọc sách, chỉ có nàng nằm đọc, tư thế còn rất không nghiêm chỉnh.Một chân cong lên trên ghế, chân còn lại vắt vẻo lên chân kia, chân không mang tất, bàn chân nhỏ trắng nõn thỉnh thoảng lắc lư.Nếu để ma ma giáo dưỡng thấy bộ dáng này, nhất định sẽ tức nhảy dựng lên.May là trong phòng không có ai khác.Tiêu Hề Hề nghiêm túc đọc sách, hoàn toàn không chú ý có người đến.Cho đến khi, một bóng đen hoàn toàn bao trùm lấy nàng."

Nàng đang xem gì vậy?"

Giọng trầm lạnh của Thái tử từ trên cao vang lên.Tiêu Hề Hề sợ hãi toàn thân run rẩy, quyển sách truyện trong tay nàng rơi xuống đất.Nàng chưa kịp với tay nhặt lên thì Thái tử đã cúi xuống, dùng ngón tay khớp xương rõ ràng của mình nhặt quyển sách lên.Tiêu Hề Hề với tay lấy quyển sách.Lợi dụng chiều cao của mình, Lạc Thanh Hàn cố tình giơ cao quyển sách.Tiêu Hề Hề kiễng chân, duỗi thẳng cánh tay, nhưng vẫn không thể với tới."

Điện hạ, trả sách cho thần thiếp."

Lạc Thanh Hàn cúi đầu nhìn nàng "Đây là sách gì?"

"Chỉ là quyển sách truyện bình thường thôi."

"Nếu chỉ là quyển sách truyện bình thường, nàng căng thẳng làm gì?"

Tiêu Hề Hề chột dạ "Thần thiếp không căng thẳng."

Lạc Thanh Hàn liếc nhìn tên trên bìa quyển sách --- Hồ yêu phong nguyệt truyện.Hắn tùy tiện lật một trang, thứ hắn thấy là nội dung ư ư a a giữa thư sinh và yêu hồ.Lạc Thanh Hàn "......"

Lạc Thanh Hàn nghiêm mặt lật hết chồng sách của Tiêu lương đệ, phát hiện chỉ có vài quyển sách trên cùng là tương đối bình thường, những cuốn dưới đều là sách truyện ướt át tương tự như 'Hồ yêu phong nguyệt truyện'.Hắn tưởng chuyện tình nhân yêu đã là khẩu vị nặng nhất rồi, mà sau đó hắn mới biết còn những thể loại nặng hơn như nhân thú, nam nam, nữ nữ ...
 
Back
Top Bottom