Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp

[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 89: Xuất cung


Tiêu Hề Hề sợ bị phát hiện, quyết định thay đổi chủ đề.

"Em làm nước trái cây gì vậy?"

Bảo Cầm theo bản năng trả lời "Là nước ép lê."

Tiêu Hề Hề cầm ly nước, uống một hơi cạn sạch, chẹp chẹp miệng nhỏ khen ngợi "Ngọt quá!"

Nàng đưa chiếc ly rỗng, biểu thị thêm một ly nữa.Bảo Cầm cầm ly rỗng, xuất thần bước ra ngoài.Nàng còn đang nghĩ, tiểu chủ rốt cuộc đã làm thế nào mới trong thời gian ngắn như vậy ăn hết đống đồ ăn đó?Ngày hôm sau, Lạc Thanh Hàn đến điện Thanh Ca, bảo nàng mang theo hành lý đi cùng hắn.Tiêu Hề Hề lấy tay nải vải xanh hoa nhỏ.Lạc Thanh Hàn không có phản ứng gì.Kế đó Tiêu Hề Hề lấy một cái túi lớn nặng trĩu quá khổ.Lạc Thanh Hàn cau mày "Nàng gói gì trong đó?"

Tiêu Hề Hề ôm chặt túi "Đây đều là đồ ăn Bảo Cầm làm cho thần thiếp."

"Ta cũng không bỏ đói nàng, nàng mang nhiều đồ ăn như vậy làm gì?

Bỏ xuống, không được mang."

Tiêu Hề Hề mếu máo, tủi thân muốn khóc."

Nếu không có đồ ăn này, thần thiếp sẽ khó chịu chết mất, xin Điện hạ cho thần mang theo đi mà!"

Lạc Thanh Hàn không dao độngTiêu Hề Hề đặt túi xuống, đi tới kéo kéo ống tay áo của hắn."

Xin người mà ~""......không được làm nũng."

Tiêu Hề Hề giật giật ống tay áo của Lạc Thanh Hàn, khổ sở cầu xin.Lạc Thanh Hàn vô tình gạt tay nàng ra.Nàng dứt khoát ôm cánh tay hắn, tiếp tục cầu xin.Lần này Lạc Thanh Hàn không thể gạt nàng ra.Hắn nhìn nữ nhân đáng thương nước mắt rưng rưng, lời khiển trách vừa đến bên môi đã đổi thành lời khác "Duy nhất lần này, không có lần sau."

Tiêu Hề Hề nín khóc, vồ tới dùng sức ôm hắn."

Đa tạ Điện hạ!

Người thật là một người tốt, thần thiếp yêu người lắm!"

Lạc Thanh Hàn cứng đờ tại chỗ.Tiêu Hề Hề buông hắn ra, đeo túi nhỏ sau lưng, ôm túi lớn trước ngực, hưng phấn nói "Thần thiếp chuẩn bị xong rồi, có thể đi bất cứ lúc nào!"

Lạc Thanh Hàn nỗ lực phớt lờ cảm giác mơ hồ khi vừa nãy nàng ôm hắn, bình tĩnh nói."

Bỏ mấy thứ này xuống, lát nữa sẽ có người giúp nàng mang theo, nàng chỉ cần đi theo ta là được."

Tiêu Hề Hề luyến tiếc bỏ túi lớn xuống.Nàng cúi đầu hôn hôn túi lớn, cưng chiều nói "Bảo bối ngoan, các ngươi ở đây đừng đi đâu, lát nữa chúng ta có thể gặp nhau rồi."

Lạc Thanh Hàn lấy cớ đưa Tiêu lương đệ về thăm nhà mẹ để đưa nàng ra khỏi điện Thanh Ca.Xe ngựa sớm đã sẵn sàng.Hai người lên xe ngựa.Tiêu Hề Hề thấy trong góc có ba tay nải, nàng ể một tiếng."

Sao có nhiều tay nải quá vậy."

Lạc Thanh Hàn vỗ vỗ tay nải màu đen "Bên trong có hai bộ y phục, đặc biệt chuẩn bị cho nàng, sáng mai lên xe ngựa nàng mặc nó vào."

Tiêu Hề Hề mở tay nải màu đen, bên trong quả thật có hai bộ y phục thái giám.Nàng chớp chớp mắt "Điện hạ muốn thần thiếp cải trang thành thái giám?"

Lạc Thanh Hàn "Thân phận của nàng không thích hợp theo ta xuống phía Nam, nàng cải trang một chút mới được."

"Thần thiếp có thể giả làm thị vệ, tại sao phải giả làm thái giám?"

"Vì nàng lùn."

Tiêu Hề Hề cảm thấy như bị đâm một nhát vào ngực.Chiều cao của nàng thật ra không quá thấp khi đứng với nữ tử, nhưng đứng cạnh nam nhân thì không đủ, đặc biệt thị vệ, ai nấy đều cao lớn cường tráng, dù nàng mặc y phục thị vệ, nhìn thoáng qua cũng biết được nàng rất khác với các thị vệ.Tiêu Hề Hề thầm tự an ủi mình.Thôi vậy, thái giám thì thái giám, coi như chơi cosplay đi.
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 90: Về nhà mẹ


Xe ngựa rời khỏi hoàng cung.

Tiêu Hề Hề vén rèm nhìn ra ngoài, họ đang đi trên đường Chu Tước, đường này trải dài từ đông sang tây thành Thịnh Kinh, là con đường chính ở trung tâm thành, đi thẳng dọc theo con đường này, thì có thể qua cổng Minh Đức, rời thành Thịnh Kinh.Đường Chu Tước rất yên tĩnh, trên đường hầu như không có người qua lại, hai bên đường là cổng đỏ tường cao, nhìn thoáng qua cũng biết người sống trên con đường này đều là những gia tộc có thế lực.Xe ngựa dọc theo đường Chu Tước một hồi, sau đó rẽ phải, đi vào ngõ hẻm, chưa đi bao xa đã dừng lại.Thị tòng tiến lên gọi cửa.Người gác cổng biết có quý nhân trong cung đến, không dám chậm trễ, vội đi bẩm báo.Chốc sau, Tiêu Lăng Phong dẫn hai đứa con trai ra cổng đón tiếp.Lạc Thanh Hàn dẫn Tiêu Hề Hề xuống xe ngựa.Tiêu Lăng Phong thấy Thái tử Điện hạ, bị dọa không nhẹ, vội quỳ xuống hành lễ."

Vi thần bái kiến Thái tử Điện hạ, không biết Thái tử Điện hạ giá đáo, không kịp đón tiếp từ xa, mong người thứ tội!"

Hai con trai của ông cũng quỳ xuống.Tiêu Hề Hề nhìn cánh cổng quen thuộc của phủ tướng quân, cảm thấy khá vi diệu.Lần cuối cùng nàng đi qua cửa lớn này là năm ngoái, nàng tới hoàng cung tham gia tuyển tú, sau khi tuyển tú thì ở lại Đông cung.Rõ ràng đây là nhà mẹ của nàng, nhưng nàng không có một chút cảm giác thân thuộc.Lạc Thanh Hàn thấy nàng nhìn chằm chằm vào cửa phủ tướng quân, còn tưởng nàng sợ, hắn nắm lấy tay nàng, ra hiệu cho nàng đừng sợ, có hắn ở đây, không ai dám khi dễ nàng.Tiêu Hề Hề nhìn xuống bàn tay trái đang được nắm, sau đó ngẩng đầu nhìn góc nghiêng của Thái tử.Thật ra nàng không sợ phủ tướng quân, nhưng cảm giác được che chở cũng không tồi.Thế nên nàng không nói gì, để Thái tử dẫn nàng vào phủ tướng quân.Tiêu Lăng Phong chú ý đến hai bàn tay của hai người đan vào nhau, tâm trạng của ông rất phức tạp.Vì Thái tử đột nhiên tới thăm, trên dưới phủ tướng quân đều sợ hãi, Tiết thị vội phái người đi chuẩn bị trà bánh.Lạc Thanh Hàn không ở lại lâu.Hắn không có hứng thú với phủ tướng quân, lần này hắn tới chỉ vì đưa Tiêu lương đệ ở lại, nhân tiện nói với Tiêu Lăng Phong vài câu.Tiêu Lăng Phong sau khi nghe Thái tử căn dặn, trong lòng vô cùng kinh ngạc, nhưng không dám hỏi thêm, chỉ có thể gật đầu nhận lệnh."

Vi thần biết, vi thần chắc chắn sẽ sắp xếp thỏa đáng cho Tiêu lương đệ."

Lạc Thanh Hàn gọi Tiêu lương đệ đến, căn dặn nói."

Nàng yên tâm ở đây, sáng mai thay xong quần áo, đến cổng Minh Đức chờ ta."

"Được."......Thái tử vừa đi, mọi người trong phủ tướng quân thở phào nhẹ nhõm.Tiêu Lăng Phong gọi Tiết thị tới, bảo Tiết thị sắp xếp một nơi cho Tiêu Hề Hề.Tiết thị không muốn tiếp xúc với sát tinh này, nhưng Tiêu Hề Hề được Thái tử đưa đến, Tiêu Hề Hề có Thái tử làm chỗ dựa, Tiết thị không dám đắc tội nàng, chỉ đành chịu đựng sợ hãi và bất an trong lòng, thận trọng nói."

Noãn Hương Cư mà Tiêu lương đệ ở trước đây vẫn còn đó, nhưng đã lâu không có người ở, cần được quét dọn một chút, xin Tiêu lương đệ ở đây nghỉ ngơi một lúc, đợi quét dọn xong sẽ mời người vào ở."

Tiêu Hề Hề gật đầu nói được.Tiết thị cho người dâng trà bánh, sau đó cáo lui.Không chỉ Tiết thị mà Tiêu Lăng Phong cũng không dám ở lại với Tiêu Hề Hề, sau khi Tiết thị rời đi, Tiêu Lăng Phong cũng tìm cớ dẫn hai con trai nhanh chóng rời đi.Trong đại sảnh rộng lớn, chỉ còn lại Tiêu Hề Hề.Mọi người ở đây đều sợ hãi tránh né nàng.Tiêu Hề Hề ăn thử vài miếng mứt hoa quả, nhưng cảm thấy không ngon bằng Bảo Cầm làm.Lúc này, một cái đầu nhỏ ló ra khỏi cửa.Tiêu Hề Hề nhìn sang, phát hiện là Tiêu Tri Lam đang cười và vẫy tay với nàng."

Tiểu Lam."
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 91: Không muốn mất thêm con nữa


Tiêu Tri Lam dường như muốn đi vào, nhưng nhớ tới lời cảnh báo của cha mẹ, không được đến gần tỷ tỷ.

Cô bé chần chừ trốn sau cánh cửa.Tiêu Hề Hề thấy cô bé chân chừ, Tiêu Hề Hề cầm trái cây trước mặt, đi đến cửa đưa trái cây cho cô bé."

Có muốn ăn không?"

Dù sao Tiêu Tri Lam tuổi còn nhỏ, không khỏi bị cám dỗ, nhìn thấy món gì ngon, trong mắt lộ ra vẻ chờ mong "Muốn ăn."

"Đưa tay."

Tiêu Tri Lam ngoan ngoãn giơ hai bàn tay nhỏ ra.Tiêu Hề Hề lấy một ít trái cây, bỏ lên tay cô bé "Nhiêu đây đủ chưa?"

"Đủ rồi ạ."

Tiêu Hề Hề xoa đầu cô bé "Nghe nói muội rơi xuống nước, bây giờ đã khỏe hơn chưa?"

Tiêu Tri Lam ngoan ngoãn trả lời "Khỏe rồi ạ."

"Vậy thì tốt, tự chơi đi, đừng nói ai biết muội gặp ta, tránh cha mẹ phát hiện lại tức giận."

"Vâng."

Tiêu Tri Lam ôm trái cây xoay người rời đi, đi được vài bước thì dừng lại, nhìn tỷ tỷ đang đứng cách đó vài bước, giọng non nớt nói "Cảm ơn tỷ tỷ."

Tiêu Hề Hề mỉm cười "Không cần cảm ơn."

Tiêu Tri Lam chạy ra ngoài không bao xa, thì gặp Tiết thị đang tìm cô bé.Tiết thị thấy cô bé liền hỏi "Con vừa đi đâu?

Mẹ tìm con khắp nơi cũng không thấy."

Tiêu Tri Lam không dám nói cô bé vừa gặp tỷ tỷ, lại không muốn nói dối mẹ, nên cô bé cúi đầu không nói gì.Tiết thị nhận thấy cô bé khác thường, chú ý thứ cô bé cầm trong tay."

Giơ tay ra."

Tiêu Tri Lam do dự một lúc, vẫn nghe lời mẹ, giơ hai tay ra.Thấy cô bé cầm trong tay rất nhiều trái cây, trong lòng Tiết thị có dự cảm bất an, cau mày hỏi "Mấy trái cây này ở đâu ra?

Ai cho con?"

Tiêu Tri Lam không nói.Tiết thị hỏi "Có phải thứ sát tinh kia cho con không?"

Tiêu Tri Lam vẫn không nói.Tiết thị tức điên, trực tiếp vơ lấy số trái cây trong tay cô bé vứt đi."

Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi?

Không được tới gần thứ sát tinh kia, không được nó chuyện với nó, không được lấy đồ nó cho, sao con không nghe lời?!"

Tiêu Tri Lam sợ hãi, cứng đờ người không biết làm gì.Tiết thị ép hỏi "Nó còn cho con thứ gì nữa?"

Tiêu Tri Lam cảm thấy bộ dạng bây giờ của mẹ thật đáng sợ, sợ tới mức khuôn mặt nhỏ tái nhợt, run rẩy nói "Hết ... hết rồi."

Tiết thị cúi xuống, lấy khăn tay cẩn thận giúp con gái nhỏ lau tay nhiều lần, lúc này bà mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.Bà nắm tay con gái nhỏ, nghiêm túc nói."

Mẹ đã mất một đứa con rồi, không muốn mất thêm con nữa, con phải nghe lời mẹ, được không?"

Tiêu Tri Lam vẫn còn ngơ ngác lo sợ, không nói gìTiết thị siết chặt tay cô bé "Tiểu Lam?"

Tiêu Tri Làm ấp úng đáp lại.

"Vâng."

Nhận được lời hứa của con gái nhỏ như mong muốn, Tiết thị cuối cùng cũng nở nụ cười, dịu dàng nói "Tiểu Lam ngoan lắm."

Lúc bà nhìn lên, vừa vặn thấy một người đứng cách đó không xa, là Tiêu Hề Hề.Tiết thị sững người.Bà không biết Tiêu Hề Hề đứng đó bao lâu, cũng không biết Tiêu Hề Hề nghe được bao nhiêu, biểu cảm trên mặt bà nháy mắt trở nên rất mất tự nhiên.Tiết thị động tác cứng đờ hành lễ."

Tiêu lương đệ, sao người không ở trong phòng nghỉ ngơi?"

Tiêu Hề Hề chỉ đứng ở cửa một lúc, tình cờ nghe thấy tiếng của Tiết thị cách đó không xa, giọng nói rất nghiêm khắc, như đang khiển trách ai đó, vì vậy nàng tò mò bước tới đây, không ngờ vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Tiết thị.
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 92: Gượng gạo


Tình huống này quả thật hơi gượng gạo.

Tiêu Hề Hề cũng không biết làm sao mới tốt, nàng dứt khoát học theo Lạc Thanh Hàn, bày ra dáng vẻ thờ ơ người lạ chớ đến gần, mặt không cảm xúc nói."

Ta ra ngoài hít thở không khí."

Thấy nàng không có ý truy cứu, Tiết thị thở phào nhẹ nhõm, vội nói "Vậy người tự nhiên, tôi đưa Tiểu Lam về phòng trước, người có chuyện gì cứ gọi một tiếng là được."

Tiêu Hề Hề không nói gì, vẫn duy trì vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ.Đợi Tiết thị dẫn Tiêu Tri Lam đi xa, Tiêu Hề Hề mới thả lỏng cơ mặt.Nàng xoa xoa gò má căng cứng, không ngờ giả vờ lạnh lùng lại khó như vậy, duy trì vẻ mặt vô cảm trong thời gian dài rất dễ dẫn đến tình trạng căng cứng mặt, cảm giác này thật khó chịu.Nhất thời nàng có hơi đồng cảm với Thái tử.Thái tử lúc nào cũng mặt không biểu cảm, nếu cứ như vậy, hắn có khi nào liệt mặt luôn không nhỉ?Khuôn mặt đẹp trai như vậy, bị liệt mặt thì tiếc lắm.Noãn Hương Cư được quét dọn sạch sẽ, Tiêu Hề Hề mang hai túi đồ của mình vào.Vì mọi người trong phủ tướng quân đều sợ nàng, không ai dám đến gần nàng, kết quả ở Noãn Hương Cư ngoài nàng ra, không có ai hết.Tiêu Hề Hề đã quen rồi.Nàng mở túi lớn, lấy một chiếc hộp gỗ, trong đó có đầy cá chiên và tôm chiên.Tiêu Hề Hề gắp một con tôm chiên bỏ vào miệng, cắn một miếng vừa thơm vừa giòn, rất ngon!Một lần ăn, nàng ăn hết nửa hộp.Nếu không phải khoảng thời gian kế không thể ăn đồ do Bảo Cầm làm, nàng thật muốn ăn hết.Nàng lau miệng lau tay sạch sẽ, rồi miễn cưỡng đóng hộp lại.Trên bàn có một ấm trà, nước trà đã nguội lạnh.Tiêu Hề Hề không quan tâm, rót cho mình một ly lớn.Miễn cưỡng lấp đầy bụng, nàng chuẩn bị đánh một giấc ngon lành.Lúc này tiếng gõ cửa vang lên.Tiêu Hề Hề mở cửa, thấy Tiêu Lăng Phong và Tiết thị đang đứng bên ngoài.Hai vợ chồng cười gượng gạo với nàng."

Tiêu lương đệ, chúng tôi đến xem người ở có quen không?

Có gì không hợp ý, người cứ việc căn dặn."

Tiêu Hề Hề cảm thấy dùng thái độ của Thái tử ứng phó với Tiết thị rất thích hợp, nên lúc này nàng lại bày dáng vẻ lạnh nhạt giống hắn, lạnh nhạt nói "Ở đây rất tốt."

Tiêu Lăng Phong cười cứng nhắc "Ha ha, người cứ coi này như nhà của mình, đừng khách khí với chúng tôi."

"Ừm."

Tiêu Lăng Phong lặng lẽ kéo cánh tay Tiết thị, Tiết thị không muốn, lại không thể làm mất mặt phu quân trước mặt người ngoài, chỉ đành nói."

Tôi đặc biệt sai người cẩn thận chuẩn bị cho người một bàn thức ăn, người muốn dùng bữa trong phòng?

Hay ra ngoài cùng chúng tôi dùng bữa?"

Tiêu Hề Hề "Trong phòng."

Nghe vậy, Tiêu Lăng Phong và Tiết thị đều thở phào nhẹ nhõm.Vì kiêng dè Thái tử, bọn họ mới đến đây, thật ra trong lòng bọn họ không muốn ăn tối với Tiêu Hề Hề.Tiêu Hề Hề lạnh nhạt hỏi "Còn chuyện gì nữa không?"

Tiêu Lăng Phong vội nói "Không có, người nghỉ ngơi cho tốt, cáo từ."

Ông và Tiết thị bước đi thật nhanh.Tiêu Hề Hề nhìn bóng lưng rời đi nhanh của bọn họ, có vài phần muốn tránh còn tránh không kịp.Nàng không để chuyện này trong lòng, xoay người trở về phòng, vui vẻ chờ người mang thức ăn ngon tới.Tiêu Lăng Phong và Tiết thị rời Noãn Hương Cư, đi một quãng khá xa mới dừng lại.Tiết thị bất mãn nói "Chàng biết rõ sát tinh đó chuyên khắc người thân, sao còn muốn kéo thiếp đi gặp nó?

Chàng không sợ bị nó khắc sao?"
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 93: Vui quên trời đất


Tiêu Lăng Phong giải thích nói "Ta cũng không muốn lại gần, nhưng nàng cũng thấy rồi đó, Thái tử Điện hạ đích thân đưa nàng ta tới đây, dặn ta chăm sóc thật tốt, Thái tử Điện hạ rất sủng ái nàng ta, nếu chúng ta đắc tội nàng ta, sau này nàng ta nói bậy trước mặt Thái tử thì phải làm sao?

Dù trong lòng nghĩ thế nào, ít nhất ngoài mặt cũng phải làm cho tốt, đừng làm Thái tử nảy sinh hiềm khích với chúng ta."

Thật ra Tiêu Lăng Phong cảm thấy rất tiếc.Sở dĩ ông đồng ý đưa Tiêu Hề Hề vào cung tham gia tuyển tú, là muốn đuổi sát tinh này đi càng sớm càng tốt, tránh làm hại đến người trong nhà, không ngờ nàng ta lại được chọn.Kết quả nàng ta không chỉ trở thành Lương đệ của Thái tử mà hiện tại còn được Thái tử sủng ái.Nếu nàng ta không có mệnh cách đáng sợ đó, nếu nàng ta chỉ là một cô gái bình thường, Tiêu Lăng Phong có thể nhờ nàng ta kéo gần mối quan hệ giữa ông và Thái tử.Tiếc là, nàng ta lại có mệnh cách thiên sát cô tinh.Dù nàng ta có được sủng ái đến đâu, Tiêu Lăng Phong cũng không dám đến gần, chỉ đành từ bỏ một cơ hội tốt như vậy.Tiết thị không hiểu chuyện trong triều, bà chỉ biết chuyện này liên quan đến Thái tử, nên bà phải nghe theo phu quân.Bà không tranh cãi nữa, cau mày nói "Vậy thiếp sai người mang thức ăn đến cho nàng ta."

"Đi mau đi mau."

Không lâu sau, bọn nha hoàn mang hộp thức ăn vào Noãn Hương Các.Các nàng bày thức ăn lên bàn, sau đó tức tốc lui ra ngoài, không dám lại gần Tiêu Hề Hề.Không ai trông chừng, Tiêu Hề Hề cảm thấy thoải mái.Nàng ăn uống no nê xong, bọn nha hoàn lại vào tức tốc thu dọn bàn ăn, sau đó nháy mắt biến mất.Nhìn cách bọn họ chạy trốn, như sợ thiên sát cô tinh Tiêu Hề Hề quấn lấy.Tiêu Hề Hề ngủ cả buổi chiều, ngủ vô cùng sảng khoái.Buổi tối, bọn nha hoàn lại đến đưa bữa tối.Nàng ăn xong rồi lại tiếp tục ngủ.Kiểu ngày tháng ăn xong rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn, quả là cuộc sống mà mọi con cá muối đều mơ ước!Tiêu Hề Hề sâu sắc cảm nhận được ý nghĩa vui quên trời đất.Đến nỗi sáng hôm sau khi rời phủ tướng quân, nàng có hơi không nỡ.Tiêu Lăng Phong tiễn nàng lên xe ngựa, đích thân hộ tống nàng đến cổng Minh Đức.Ngồi trong xe, Tiêu Hề Hề mở túi đen lấy một bộ y phục thái giám.Nàng thay y phục, cúi đầu chỉnh thắt lưng, đáng tiếc không có gương, không biết nàng mặc y phục thái giám trông ra sao.Xe ngựa dừng lại gần cổng Minh Đức.Không lâu sau, đội ngũ hộ tống Thái tử từ đằng xa đi tới.Lấn này Thái tử xuất hành, Thống lĩnh Ngọc Lân quân Triệu Hiền phụ trách bảo vệ, mang theo hai ngàn Ngọc Lân quân.Ngoài ra, còn có gần một trăm người gồm Tiểu quận vương Nhiếp Trường Bình, Thiếu phó, Thiếu bảo, thái y, ngự trù, xa phu, cung nữ thái giám, cộng thêm hành lý lương thực, có tổng cộng một trăm hai mươi cỗ xe ngựa.Đường Chu Tước đã được dọn dẹp sạch sẽ, hai bên đường không có ai, chính vì vậy mà vị Trung Võ tướng quân Tiêu Lăng Phong và chiếc xe ngựa bên cạnh dường như càng bắt mắt hơn.Triệu Hiền từ xa đã nhìn thấy ông.Đội ngũ dừng lại trước cổng Minh Đức.Tướng sĩ trấn giữ cửa thành lần lượt quỳ xuống hành lễ, bái kiến Thái tử Điện hạ.Tiêu Lăng Phong cũng xuống ngựa, quỳ xuống hành lễ.Xa phu phụ trách đánh xe ngựa của Tiêu Hề Hề vốn là thị vệ trong Ngọc Lân quân, hắn sớm đã nhận lệnh của Thái tử Điện hạ, lúc này lặng lẽ đánh xe tiến vào đoàn xe của Thái tử.Cổng thành mở ra, Ngọc Lân quân hộ tống Thái tử rời Thịnh Kinh, tiến về phía Nam.
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 94: Xuống phía Nam


Tiêu Lăng Phong đứng tại chỗ, nhìn đội ngũ đi xa.

Ông không hiểu Thái tử tại sao lại dẫn theo Tiêu Hề Hề xuống phía Nam, chỉ đành nghĩ là Thái tử quá mức sủng ái Tiêu Hề Hề.Thái tử căn dặn ông không được nói chuyện này ra ngoài.Thật ra, dù Thái tử không dặn, ông cũng không dám truyền chuyện này ra ngoài, dù sao Tiêu Hề Hề cũng dùng thân phận nữ nhi của phủ tướng quân xuất giá, nếu người khác biết nàng cùng Thái tử xuống phía Nam, sẽ bị gán tội danh yêu phi mê hoặc Thái tử, đến lúc đó không chỉ Tiêu Hề Hề, mà ngay cả ông cũng phải chịu khổ theo.Nghĩ đến đây, Tiêu Lăng Phong lại không khỏi thở dài một hơi.Thật đáng tiếc!Ông có mấy nữ nhi, nếu Thái tử sủng ái là những nữ nhi khác, chắc hẳn ông hiện giờ vui mừng khôn xiết.Tại sao Thái tử cứ phải nhìn trúng Tiêu Hề Hề?Xa giá của Thái tử dọc theo quan đạo xuống phía Nam.Trước khi trời tối, họ tìm thấy một dịch quán dừng chân nghỉ ngơi.Dịch quán sớm nhận được tin tức, trong ngoài dịch quán được dọn dẹp từ trước, người không liên quan cũng được lọc sạch.Thái tử được bảo vệ chặt chẽ, bước vào căn phòng tốt nhất trong dịch quán.Tuy nói là phòng tốt nhất, nhưng so với Đông cung thì rất đơn giản.Thường công công nhìn quanh, nhìn thứ gì cũng không hài lòng.Hắn thở dài "Điện hạ, để người ở nơi đổ nát thế này, thật là thiệt thòi cho người rồi."

Lạc Thanh Hàn cũng cảm thấy chỗ này quá tồi tàn, nhưng trước khi lên đường, hắn đã chuẩn bị tinh thần, nên cũng không nói gì nhiều, điềm tĩnh nói."

Tiêu lương đệ đâu?

Sao không thấy nàng?"

Thường công công vội nói "Có lẽ lạc đường rồi, nô tài lập tức đi tìm."

Lạc Thanh Hàn nói "Nhớ kỹ, đừng để người khác biết thân phận của nàng."

"Nô tài đã rõ."

Thường công công xuống lầu, kéo Triệu Hiền tới hỏi "Vị tiểu chủ kia đâu?"

Trong đội ngũ, ngoài Thái tử, chỉ có Triệu Hiền và Thường công công biết sự tồn tại của Tiêu lương đệ.Nghe hắn hỏi, Triệu Hiền chỉ tay ra bên ngoài "Người hẳn là còn ở trong xe, mãi không thấy ai xuống."

Thường công công cảm thấy kỳ quái, xe ngựa dừng đã lâu, Tiêu lương đệ sao còn chưa xuống?

Nàng trốn trong xe làm gì?Vì xe ngựa quá nhiều, chuồng ngựa của dịch quán không thể chứa nhiều như vậy, cho nên chỉ có thể đậu dọc theo quan đạo, có Ngọc Lân quân canh giữ, không cần lo xe ngựa bị trộm.Thường công công tìm thấy xe ngựa của Tiêu lương đệ, xa phu sớm đã rời đi.Hắn thấp giọng gọi một tiếng "Tiêu lương đệ?"

Trong xe ngựa không có phản ứng gì.Thường công công cảm thấy kỳ quái, lẽ nào bên trong không có người?Hắn thử vén góc rèm, thấy Tiêu lương đệ mặc y phục thái giám ngủ ngon lành trong xe ngựa.Thường công công lập tức cạn lời.Từ lâu hắn đã biết vị tiểu chủ này là người mê ngủ, nhưng xe ngựa dừng lâu như vậy, nàng vẫn không biết gì, hơn nữa còn ngủ ngon lành, nàng ngủ cũng quá lợi hại rồi!Thường công công ho hai tiếng, muốn đánh thức Tiêu lương đệ.Đáng tiếc vô dụng.Tiếng ho này hoàn toàn không ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của nàngThường công công bất lực, chỉ đành gõ gõ xuống sàn xe ngựa, nâng cao âm lượng "Dậy đi!"

Tiêu Hề Hề cuối cùng cũng thức dậy.Nàng mở đôi mắt ngái ngủ, nhìn xung quanh, thấy mình vẫn ở trong xe.Nàng ngồi dậy, dụi dụi mắt, giọng ồm ồm hỏi "Đến rồi à?"

Thường công công bất đắc dĩ nói "Sớm đã tới rồi, Thái tử Điện hạ đã thu xếp ổn thỏa rồi, người mau theo nô tài đi gặp Thái tử Điện hạ."
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 95: Một bước cũng không được rời


Tiêu Hề Hề hai tay hai chân nhảy xuống xe ngựa, đứng ở ven đường, gió đêm mát lạnh thổi qua, buồn ngủ còn sót lại hoàn toàn bị thổi bay.

Thường công công cầm lồng đèn dẫn đường, vừa đi vừa hỏi "Người ngủ bao lâu rồi?"

Tiêu Hề Hề xấu hổ nói "Trên đường quá nhàm chán, một mình ngồi trong xe cũng không có gì làm, chỉ có thể ngủ."

Nghĩ là nàng đã ngủ suốt chặng đường!Thường công công bội phục nàng sâu sắc.Tuy quan đạo này bằng phẳng hơn đường núi, nhưng vẫn khúc khuỷu gập ghềnh, xe ngựa đi qua có hơi xóc nảy, người bình thường rất khó ngủ khi đi trên địa hình này, cũng chỉ có người kỳ lạ như Tiêu lương đệ có thể ngủ cả ngày.Dựa theo cách ngủ vừa rồi của nàng, nếu không đánh thức nàng, có lẽ nàng còn có thể ngủ tiếp.Thường công công nhỏ giọng căn dặn "Điện hạ nói thân phận của người nhất định phải giữ bí mật, nên nô tài ở bên ngoài không thể gọi người là Tiêu lương đệ, người phải lấy cho mình một cái tên khác."

Tiêu Hề Hề suy nghĩ một lúc "Ngươi gọi ta là Tiêu Tây đi."

"Được, nô tài to gan gọi người là Tiêu Tây."

Hai người lần lượt vào phòng.Lạc Thanh Hàn hiện đang bàn chuyện với Nhiếp Trường Bình, Thiếu phó và Thiếu bảo.Nghe tiếng động, hắn ghé mắt nhìn về phía cửa.Tiêu Hề Hề tiến lên hành lễ "Nô tài bái kiến Thái tử Điện hạ."

Lạc Thanh Hàn chỉ khẽ gật đầu, không nói gì.Nhưng Tiểu quận vương Nhiếp Trường Bình nhìn nàng một hồi.Lúc này, Tiêu Hề Hề đang mặc y phục thái giám màu xanh thẫm, mái tóc được chải lên, để lộ vầng trán trắng mịn, đôi mắt hạnh ánh nước sáng trong, trên mặt còn vệt đỏ do lúc ngủ để lại.Nhiếp Trường Bình thầm nghĩ, tiểu thái giám này rất tuấn tú, trước kia sao chưa từng gặp ở Đông cung?Lạc Thanh Hàn chú ý đến ánh mắt của Nhiếp Trường Bình, thản nhiên nói "Hôm nay tạm đến đây, đi một ngày đường, mọi người cũng mệt rồi, lui ra đi."

"Thần cáo lui."

Thiếu phó và Thiếu bảo lui ra ngoài.Nhiếp Trường Bình vẫn không đi, bị Lạc Thanh Hàn lạnh lùng liếc nhìn."

Ngươi tự mình đi?

Hay ta cho người tới đuổi ngươi đi?"

Nhiếp Trường Bình hậm hực nói "Ta tự mình đi."

Y chán chường rời đi.Lạc Thanh Hàn nhìn Tiêu Hề Hề vẫn còn đứng ở cửa, nói "Lại đây."

Tiêu Hề Hề lập tức bước tới."

Từ giờ trở đi, nàng đi theo ta, ta đi đâu nàng theo đó, một bước cũng không được rời, nhớ chưa?"

"Nô tài nhớ rồi."

Lạc Thanh hàn hài lòng với sự ngoan ngoãn của nàng, hắn điềm tĩnh nói "Ra ngoài nàng phải lấy cho mình một cái tên khác."

Tiêu Hề Hề "Nô tài đã nghĩ ra một cái tên, gọi là Tiêu Tây."

"Tiêu Tây ... tên này cũng được."

Thường công công sai người mang bữa tối đến.Tổng cộng có hai mươi món, bày đầy cả bàn.Nước bọt của Tiêu Hề Hề gần như chảy dãi.Mẹ kiếp, cuộc sống của Thái tử cũng tốt quá rồi đó!

Một người có thể ăn bao nhiêu món thế này trong một bữa!

Ngưỡng mộ quá đi mất!Thường công công áy náy nói "Nơi này hẻo lánh, nguyên liệu có hạn, chỉ có thể miễn cưỡng làm hai mươi món, mong Thái tử Điện hạ lượng thứ, ăn tạm chút ít này."

Bây giờ Tiêu Hề Hề không chỉ ngưỡng mộ, còn ghen tị chua lè.Bao nhiêu món ngon như vậy, lại còn nói 'ăn tạm chút ít này'?Nếu đây gọi là ăn tạm, nàng bằng lòng mỗi ngày ăn tạm!Lúc này, Tiêu Hề Hề biến thành quả chanh, trong lòng chua chát không thôi.
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 96: Cùng ngủ


Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói "Ra ngoài không cần tuân theo quy tắc trong cung, từ giờ mỗi bữa chỉ cần năm món một canh là được."

Thường công công cả kinh "Sao có thể?

Người là Thái tử Điện hạ, thân thể ngàn vàng, sao có thể ăn ít như vậy?"

"Ta vốn ăn không nhiều, mỗi bữa hai mươi món, ta chỉ ăn chút ít, phần còn lại bỏ đi rất lãng phí.

Đây là cung quy do tổ tiên đặt ra, ta không đổi được, nhưng ở ngoài cung không cần phô trương lãng phí như vậy, mọi thứ đơn giản là được."

Thường công công nghe hắn nói như vậy càng thêm đau lòng, cảm thấy Thái tử chịu thiệt thòi, thở dài nói "Nô tài biết rồi."

"Các ngươi lui xuống đi, ở đây có Tiêu Tây hầu hạ ta là được."

Thường công công dẫn cung nữ thái giám lui xuống.Trong phòng chỉ còn lại Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề.Lạc Thanh Hàn bảo nàng ngồi xuống.Tiêu Hề Hề cũng không khách khí, quỳ ngồi trên đệm đối diện hắn.Như thường lệ, nàng múc canh cho Thái tử trước, đợi hắn ăn rồi, nàng mới động đũa.Chuyến đi lần này bọn họ mang theo ngự trù, tay nghề đương nhiên không chê vào đâu được, nhưng vì nguyên liệu có hạn nên hương vị món ăn vẫn kém hơn ngự thiện.Lạc Thanh Hàn đã quen dùng ngự thiện, cắn một miếng đã nhận ra khác biệt.Hắn nhìn nữ nhân đối diện.Nàng vẫn ăn uống vui vẻ như thường, không hề bất mãn bữa ăn đơn giản.Nhìn dáng vẻ vui vẻ thỏa mãn của nàng, Lạc Thanh Hàn cảm thấy thức ăn trước mặt càng ăn càng ngon, không khỏi ăn nhiều hơn.Ăn uống no đủ xong, Thường công công dẫn người vào thu dọn bát đũa.Người ăn no thì rất dễ buồn ngủ.Tiêu Hề Hề ngáp một cái "Điện hạ, đêm nay nô tài ngủ ở đâu?"

Lạc Thanh Hàn "Nàng ngủ ở đây."

Ở đây?

Tiêu Hề Hề nhìn xung quanh, thấy chỉ có một chiếc giường trong phòng, nàng chớp mắt "Người muốn để nô tài ngủ dưới đất sao?"

Thân là cá muối, dĩ nhiên nàng ngủ đâu cũng được, nhưng nếu được lựa chọn, nàng vẫn thích ngủ trên giường hơn.Lạc Thanh Hàn "Nàng cùng ta ngủ trên giường."

Tiêu Hề Hề do dự một giây giữa sàn cứng và giường mềm, quyết đoán đưa ra quyết định."

Vâng, Thái tử Điện hạ."

Dù sao nàng cũng không phải chưa từng ngủ cùng Thái tử, ngủ thêm vài lần cũng không sao, quen là được.Thường công công biết thân phận của nàng, nên không có phản ứng gì, nhưng cung nữ hái giám khác lại không biết Tiêu Hề Hề là nữ.Khi bọn họ nghe Thái tử muốn giữ một tiểu thái giám ngủ cùng, ai nấy đều sững sốt, ánh mắt nhìn Tiêu Hề Hề trở nên vô cùng phức tạp.Không ngờ tiểu thái giám này lợi hại như vậy, vừa tới đã dụ dỗ được Thái tử giữ lại qua đêm.Điều càng không ngờ là Thái tử là người không kị chay mặn.Quá khác xa với hình ảnh cao lãnh mà Thái tử thường ngày thể hiện rồi.Dù trong lòng bọn họ nghĩ thế nào, ngoài mặt đều giả vờ như không có chuyện gì, làm những chuyện mình nên làm.Bọn thái giám bưng nước nóng hầu hạ Thái tử Điện hạ tắm rửa.Tiêu Hề Hề tự giác trốn đi, tránh nhìn thấy những thứ không nên nhìn.Bảo Cầm không ở bên cạnh, nàng hiện tại chỉ là một thái giám, không có người hầu nàng tắm rửa, tất cả đều phải tự mình làm.May là trước kia ở trên núi cũng là nàng tự chăm sóc mình, khả năng tự lực vẫn rất ổn.Nàng xuống lầu tìm nhà bếp, đun nước nóng, rửa mặt, súc miệng bằng nước muối rồi ngâm chân vào nước nóng.Vì ở trong xe ngựa cả ngày nên nàng khá sạch sẽ, không cần tắm rửa thay y phục.Tiêu Hề Hề đổ nước rửa chân, nàng vừa quay lại thì đụng phải Nhiếp Trường Bình.
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 97: Không có quy tắc không vào nề nếp


Nhiếp Trường Bình cùng tuổi với Thái tử, cũng mười tám tuổi, mặc áo gấm cổ tròn màu chàm, mày kiếm mắt sao, dáng người cao lớn, thoạt nhìn uy nghi rạng rỡ, rất anh tuấn.

Y chắc chắn cũng là một mỹ nam hiếm có.Khác với vẻ ngoài lạnh nhạt, khí chất thoát tục của Thái tử, Nhiếp Trường Bình lại phóng khoáng, giống con ngựa hoang chưa được thuần hóa, toát lên vẻ hoang dã khó tả.Theo cách hình dung của phụ huynh thì là đứa trẻ nghịch ngợm.Tiêu Hề Hề đặt thùng gỗ xuống hành lễ."

Nô tài bái kiến Tiểu quận vương."

Nhiếp Trường Bình ngậm một cọng cỏ đuôi chó trong miệng, đi xung quanh nàng một vòng, giọng điệu nghiền ngẫm."

Ngươi tên gì?

Tại sao ta chưa từng gặp ngươi?"

Tiêu Hề Hề bình tĩnh trả lời "Nô tài tên Tiêu Tây, vừa được chuyển đến Đông cung không lâu, ngày thường ít lộ mặt, Tiểu quận vương chưa gặp nô tài cũng rất bình thường."

Nhiếp Trường Bình cúi người nhìn chăm chú vào mặt nàng."

Dáng người nhỏ bé của ngươi cũng khá đặc biệt đó."

Tâm trạng Tiêu Hề Hề phức tạp, ta sẽ xem như ngươi đang khen ta.Nhiếp Trường Bình cảm thấy nhìn vẫn chưa đủ, còn muốn đưa tay ra sờ.Nhưng y còn chưa đưa tay, đã nghe thấy tiếng của Thường công công ở phía sau."

Tiểu Tây, sao ngươi không báo một tiếng đã chạy đến đây?

Vừa rồi Thái tử Điện hạ hỏi ngươi, ta mới phát hiện ngươi biến mất, mau theo ta đi gặp Thái tử."

Tiêu Hề Hề lập tức chạy đến, theo Thường công công rời đi.Nhiếp Trường Bình nhìn chằm chằm bóng lưng nàng rời đi một hồi, sau đó xoay người bỏ đi, thoạt nhìn không quan tâm chuyện nhỏ nhặt này.Tiêu Hề Hề lên lầu, bước vào phòng khách, thấy Lạc Thanh Hàn ngồi ở mép giường, trên mặt không có biểu cảm gì, trông có vẻ không vui.Nàng đi tới "Điện hạ, người tìm nô tài là có chuyện gì cần dặn dò sao?"

Lạc Thanh Hàn cho người hầu lui xuống, trong phòng chỉ còn lại hắn và Tiêu Hề Hề.Hắn không vui hỏi "Nàng có phải hoàn toàn không xem lời nói của ta ra gì?"

Tiêu Hề Hề mờ mịt nói "Điện hạ có ý gì?"

"Trước đó ta đã dặn nàng, dù ta đi đâu, nàng cũng phải đi theo ta, một bước cũng không được rời, kết quả vừa quay người đi, nàng liền biến mất."

Tiêu Hề Hề vội vàng giải thích "Nô tài ..."

Lạc Thanh Hàn cắt ngang nàng "Nơi này không có người ngoài, nàng không cần xưng nô tài."

"Thần thiếp ..."

"Cũng không cần xưng thần thiếp."

Tiêu Hề Hề nghĩ một lúc "Xưng ta có được không?"

Lần này Lạc Thanh Hàn không ngắt lời nàng nữa.Hẳn là ngầm đồng ý rồi.Tiêu Hề Hề tiếp tục nói "Vừa rồi ta sợ phiền người tắm rửa, nên mới ra ngoài tránh một chút, thuận tiện xuống lầu rửa mặt, dù gì ta cũng phải hầu hạ Thái tử Điện hạ ngủ, ta phải tắm rửa sạch sẽ một chút."

"Nàng là nữ nhân của ta, lúc ta tắm, nàng không cần tránh."

Tiêu Hề Hề xấu hổ nói "Tuy là nói vậy, nhưng người ta vẫn có hơi thẹn thùng mà."

Lạc Thanh Hàn trầm mặc chốc lát, mặt không thay đổi nói "Nàng cũng phải quen dần đi."

Quen gì cơ?Quen nhìn thân thể sạch trơn sáng bóng của người sao?Đầu óc Tiêu Hề Hề chợt lơ lửng, nhớ Thái tử vẫn đang nhìn, nàng vội vứt mấy suy nghĩ xấu xa trong đầu ra ngoài, ngoan ngoãn trả lời "Ta biết rồi."

Lạc Thanh Hàn điềm tĩnh nói "Niệm tình nàng vi phạm lần đầu, ta tha cho nàng một lần, nếu nàng tái phạm, ta sẽ phạt nàng."

Tiêu Hề Hề chợt căng thẳng "Còn ... còn bị phạt nữa hả?"

"Đương nhiên, không có quy tắc không vào nề nếp, làm chuyện gì cũng phải thưởng phạt rõ ràng."

Tiêu Hề Hề thăm dò hỏi "Trừng phạt mà người nói là gì?"
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 98: Trò chuyện


Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói "Tịch thu tất cả đồ ăn vặt của nàng."

Tiêu Hề Hề như bị sét đánh.Ông trời ơi!

Vậy thì độc ác quá rồi!Chuyện này còn tàn nhẫn hơn cả việc đánh nàng một gậy!Nhìn bộ dạng sợ hãi của nàng, Lạc Thanh Hàn rất hài lòng, nhất định phải làm nàng sợ, như vậy nàng mới thành thật đi theo hắn.Lạc Thanh Hàn đứng dậy duỗi tay "Thay áo cho ta."

Tiêu Hề Hề nhận mệnh bước lên trước giúp hắn cởi áo, hầu hạ hắn đi ngủ.Theo thường lệ, nàng ngủ bên trong, Lạc Thành Hàn ngủ bên ngoài.Sáng hôm sau, Tiêu Hề Hề bị Lạc Thanh Hàn đánh thức.Lúc nàng mở mắt, đầu óc hơi mơ hồ, tưởng mình còn ở điện Thanh Ca, theo bản năng gọi Bảo Cầm.Cuối cùng, đáp lại nàng là giọng nói lãnh đạm của nam nhân.Tiêu Hề Hề nhìn kỹ hơn, phát hiện đứng bên cạnh giường không phải Bảo Cầm, mà là Lạc Thanh Hàn.Lạc Thanh Hàn vẫn mặc bộ đồ ngủ màu trắng, tóc buông xõa, trên khuôn mặt tuấn tú có hơi không kiên nhẫn."

Nàng còn định ngủ đến khi nào?"

Vừa rồi hắn gọi nàng mấy lần, nàng cũng không có phản ứng, mãi đến khi bị hắn đẩy, nàng mới tỉnh lại.Nữ nhân này ngủ cũng lợi hại quá rồi!Hơn nữa, vừa rồi nàng còn gọi hắn là Bảo Cầm?Hắn trông giống cung nữ nhỏ bé kia lắm sao?Tiêu Hề Hề đứng dậy, mơ hồ nói "Thì ra là Điện hạ."

Lạc Thanh Hàn thúc giục "Không còn sớm nữa, mau dậy đi."

Tiêu Hề Hề liếc nhìn cửa sổ, bên ngoài vẫn còn tối, trời vẫn chưa sáng!Bình thường giờ này nàng vẫn đang ngủ ngon trong chăn, mà bây giờ phải từ bỏ chiếc chăn ấm áp, chuyện này với nàng quá tàn nhẫn rồi.Nàng lọ mọ xuống giường, cầm y phục thái giám bên cạnh mặc vàoLạc Thanh Hàn chỉ lạnh lùng nhìn nàng.Khi nàng mặc y phục chỉnh tề, hắn mới gọi người vào.Thường công công dẫn cung nữ thái giám vào hầu hạ Thái tử Điện hạ tắm rửa thay y phục.Tiêu Hề Hề không giúp gì được, nên nàng đứng bên cạnh nhìn.Nhìn một hồi không nhịn được bắt đầu ngáp.Nàng thật sự ngủ chưa đủ, muốn ngủ nướng thêm một chút.Cung nữ thái giám chú ý đến bộ dạng ngái ngủ của Tiêu Hề Hề, thầm nghĩ tối qua Thái tử Điện hạ nhất định đã giày vò nàng đủ kiểu, chậc chậc, nghĩ đến cảnh đó thôi cũng thấy kích thích rồi.Vì Thái tử đã sớm dặn dò, bữa sáng hôm nay không quá phức tạp, đơn giản năm món một canh.Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề dùng bữa sáng, nghỉ ngơi một chút và xuống lầu rời dịch quán.Nhiếp Trường Bình và vài quan viên tháp tùng khác đã chờ sẵn ở cửa.Thấy Thái tử đến, họ lập tức chắp tay hành lễ.Ánh mắt của Nhiếp Trường Bình dừng lại trên người Tiêu Hề Hề.Thái tử là người đầu tiên lên xe, sau đó mới đến lượt những người khác.Tiêu Hề Hề vốn muốn về xe ngựa của mình, vừa xoay người thì bị Nhiếp Trường Bình kéo vai nàng từ phía sau."

Tiêu Tây, ngươi có muốn ngồi cùng xe ngựa với ta không?

Ta ngồi xe ngựa một mình chán lắm, ngươi trò chuyện với ta đi."

Tiêu Hề Hề vẫn rất có tự giác bản thân là vợ bé của Thái tử, nàng đẩy tay của Nhiếp Trường Bình ra, nghiêm túc nói "Nô tài là người của Thái tử Điện hạ, nô tài chỉ hầu hạ một mình Thái tử Điện hạ."

"Chỉ trò chuyện với ta thôi mà."

"Nô tài chỉ trò chuyện với một mình Thái tử Điện hạ."

Tiêu Hề Hề càng từ chối, Nhiếp Trường Bình càng hứng thú với nàng.Thật ra y không có suy nghĩ không đáng có nào với nàng, đơn giản là vì suốt chặng đường quá buồn chán, chỉ muốn tìm một người trò chuyện mà thôi.Y không dám tán tỉnh cung nữ cạnh Thái tử, ai biết trong số cung nữ đó có người nào được Thái tử sủng hạnh hay chưa, y không muốn tranh nữ nhân với Thái tử, thái giám thì khác, dù chọc ghẹo cũng không sao.
 
Back
Top Bottom