Lãng Mạn |onria| quên bạn trai cũ của em đi

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
Tham gia
25/9/25
Bài viết
121,664
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
385463211-256-k482409.jpg

|Onria| Quên Bạn Trai Cũ Của Em Đi
Tác giả: justlovedontlie
Thể loại: Lãng mạn
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

|lowercase|textfic|
bạn trai cũ của em sao?
thôi không cần nói, ừ nó tệ thật Tags: kerialcklolmoonhyeonjunoneronriaryuminseokt1​
 
|Onria| Quên Bạn Trai Cũ Của Em Đi
intro


lưu ý: fic có chửi tục, bùng binh, không ai trong fic này là người tốt hoàn toàn đâu, vì vậy ai thấy không hợp thì nên dừng lại từ bây giờ nha🫧 truyện hoàn toàn dựa trên sự delulu của tác giả, yêu cầu không đem fic đi đâu ra ngoài wattpad của mình gây ảnh hưởng đến tuyển thủ.giới thiệu nhân vật

1. ryu minseok

- bé yêu mọi nhà

- năm hai ngành luật - đại học lck

- người yêu lee minhyung

- acc clone:

2. moon hyeonjun

- hot boy đội bóng rổ trường

- năm hai ngành quản trị kinh doanh - đại học lck

- đồng đội clb bóng rổ của lee minhyung

- acc clone:

3. lee minhyung

- trai đẹp lck, người tình trong mộng của mọi nhà

- năm hai khoa quản trị kinh doanh - đại học lck

- người yêu ryu minseokvà một số nhân vật khác...♡ cp chính: onria
 
|Onria| Quên Bạn Trai Cũ Của Em Đi
ep 1.


mhj -> rms

---------------------------------------------------------------

moon hyeonjun tức đến bật cười nhìn em nhỏ đứng trước hiên cửa, mái đầu bông xù hàng ngày giờ đang xẹp lép, cả cơ thể run bần bật ôm balo nép sát vào tường đứng đợi hắn.

nhác thấy xe của moon hyeonjun tới, còn chưa kịp đợi hắn mở ô ra đón thì ryu minseok đã chạy ào vội ra mở cửa xe, ngồi vào, toàn bộ quá trình xảy ra vỏn vẹn trong 20 giây."hì hì, helu hyeonjunie~" "ướt sũng thế còn cười được nữa, em bị đần à?" moon hyeonjun khó chịu nhìn gương mặt nhỏ bé trắng bệch lấm lem nước mưa bên cạnh, cởi vội chiếc áo khoác da phủ lên mái tóc đang nhỏ từng giọt nước xuống ghế, vừa lau lau vò vò vừa càu nhàu."cứ mắng người ta hoài." ryu minseok để yên cho người bạn đồng niên tùy ý làm loạn trên đầu mình, bĩu môi lẩm bẩm."oan ức lắm hả?" moon hyeonjun lau tóc xong, bất lực gõ nhẹ lên trán em một cái nhẹ bẫng, vừa nói vừa quay sang khởi động xe.

"hay là để tao mách anh hyukkyu nhé, dạo này ảnh bận chuyện công ty nên không ai quản được em nữa phải không?"

"thôi mà, ảnh mà biết là phiền phức lắm." ryu minseok lắc lắc đầu, hai mắt long lanh nhìn chằm chằm hắn."thêm một lần nữa thì em làm nũng cũng không có tác dụng đâu." moon hyeonjun chẳng cần nhìn cũng vô cùng quen thuộc dùng một ngón tay đẩy má em quay đi."hì không có lần sau đâu~""làm như cái đấy em quyết định được ấy nhỉ?" moon hyeonjun hai mắt vẫn hướng về phía trước, khóe môi nhếch lên cười mỉa.

"rốt cuộc cậu ta có làm được những điều đã từng hứa với tao không? không thì để người khác làm."

"cậu bảo không cáu rồi cơ mà..." ryu minseok càng nói càng lí nhí."tao chỉ bảo là tao đang cố, bao nhiêu lần rồi hả minseokie?"

"ồ, vậy cậu cố tiếp đi."

"em...!" ryu minseok nên cảm thấy may mắn vì hắn đang lái xe, nếu không thì từ nãy đến giờ em không thể thản nhiên nhảy disco trên sự kiềm chế của moon hyeonjun hắn như vậy đâu.

"ngày mai tao đưa đi cắt kính, có mắt như mù ý."

"này, không được nói mỉa minhyungie." ryu minseok cau mày khoanh tay."nhin nhong nhi nhin nhong nhi." moon hyeonjun bĩu môi nhếch miệng nhại lại.

"cún con nuôi 19 năm giờ lớn rồi, biết mắng cả tao để bênh cho nhin nhong nhi rồi."

"trêu nữa tớ giận đấy nhé." ryu minseok phồng má, quay mặt nhìn cảnh sắc mờ mịt ngoài cửa, không khí trong xe ấm áp nên gương mặt em đã hồng hào lên đôi chút."rồi rồi, hết cách với em." moon hyeonjun nhún vai, đôi môi vẫn là nụ cười ngả ngớn quen thuộc nhưng đôi ngươi sau lớp thấu kính bạc lại đen kịt, sâu thăm thẳm."nhưng mà này""hả? tớ nghe đây""lần tới nếu như em không chịu nhắc lee minhyung thì tao sẽ trực tiếp nói với cậu ta đấy""nh-nhắc cái gì cơ?"

"nhắc cậu ta rằng: hãy trân trọng ryu minseok đúng như lời hứa từng hứa với tao, lee minhyung nên nhớ, đó không phải là nghĩa vụ phải làm mà là đặc quyền tao cho phép cậu ta được làm bởi vì em đã cầu xin thay cậu ta."

"hyeonjunie..."

"tao đang nghiêm túc đấy, hình như lee minhyung quên mất tại sao cậu ta lại được đứng ở vị trí đó rồi thì phải."

---------------------------------------------------------------
 
|Onria| Quên Bạn Trai Cũ Của Em Đi
ep 2.


gr chat: kẻ thua tình trường

(hwh, ssw, chj -> rms)

---------------

"au!

đau đấy hyeonjunie!" ryu minseok ôm cái trán vừa bị moon hyeonjun cốc nhẹ, trề môi hai mắt trừng to lên án nhìn chằm chằm gương mặt đang mỉm cười nhìn mình."sao nào, tao đánh sai hả? mải nhắn tin quá đến nơi rồi cũng không biết, giờ tao mà đưa em sang trung quốc bán chắc em cũng chẳng biết đâu đấy nhỉ? tin người quá vậy?" moon hyeonjun chống tay lên tay lái, hai mắt chăm chú nhìn gương mặt nhăn nhó của người trẻ con bên cạnh, phì cười bất lực."bởi vì người đang chở tớ là moon hyeonjun mà." ryu minseok tự nhiên như không sắp xếp đồ đạc chuẩn bị xuống xe, vừa gấp gọn chiếc áo da ướt nhẹp vừa bị moon hyeonjun vứt bừa xuống sàn xe, vừa vu vơ hỏi.

"nãy cậu đến tìm tớ làm gì thế? trời mưa mà còn chạy sang chung cư tớ làm gì, ấm đầu hả?"

"còn dám trả treo với tao hả?" moon hyeonjun mới giơ tay định cốc đầu em tiếp thì em nhỏ đã nhanh như thoắt giơ hai bàn tay nhỏ xíu lên che kín vầng trán của mình nên hắn đành lắc đầu bất đắc dĩ dịch tay xuống nhéo nhéo chiếc má mềm, đáp.

"mẹ tao đi du lịch pháp về rồi, mang cho em cả đống bánh kẹo với quần áo ấy, bảo tao sang chở em về nhà tao chơi, tiện thử quần áo cho mẹ tao ngắm, được chưa?"

"dì moon đã về rồi hả?" ryu minseok hai mắt sáng rực nhìn người đối diện, nhận được cái gật đầu của hắn thì lại ỉu xìu.

"nhưng mà, bây giờ người tớ ướt sũng mất rồi, đợi tớ lên nhà tắm xong thì muộn lắm..."

"cũng tự biết cơ đấy." moon hyeonjun liếc em vừa châm chọc nói.

"tao cũng không dám để mẹ gặp nhóc chuột lột đâu nhóc chuột lột ạ, mắc công mẹ lại mắng tao không biết chăm em. trước lúc đi đón em tao nhắn tin hẹn mẹ cuối tuần này rồi, mong con trai ruột mẹ moon dành thời gian cuối tuần theo đứa con ghẻ này về thăm mẹ nhé!"

"con trai ruột mẹ moon chấp nhận nha!" ryu minseok phì cười trước câu đùa như thật như không của moon hyeonjun. bản thân em cũng chẳng hiểu vì sao nữa, chỉ biết rằng từ ngày xửa ngày xưa dù moon hyeonjun là thiếu gia duy nhất của nhà họ moon thì người được mẹ moon cưng chiều hơn so với hắn luôn là em, hồi bé moon hyeonjun còn vì điều này mà nhiều lần tỵ nạnh với em, ấy vậy mà chẳng biết từ bao giờ, chính moon hyeonjun cũng lại bắt đầu săn sóc, sẵn sàng chiều theo mọi ý muốn của ryu minseok, thậm chí còn hơn tất cả mọi người xung quanh em.nhờ có moon hyeonjun, vậy nên dù ryu minseok lớn lên trong một gia đình chẳng mấy trọn vẹn nhưng em vẫn được tận hưởng một tuổi thơ đầy ắp yêu thương, trưởng thành như một chàng hoàng tử bé được bao bọc trong tòa tháp ngà, nhận sự bảo hộ của chàng cận vệ ánh trăng."hyeonjunie này..." moon hyeonjun chẳng hiểu trong mấy giây ngắn ngủi, cái đầu nhỏ xíu kia lại nghĩ ngợi linh tinh cái gì, tự nhiên hai mắt long lanh cún con của em chú mục vào hắn, mỉm cười thì thầm."có cậu bên cạnh tốt thật đấy."ryu minseok còn chưa nói xong thì một chiếc mũ lưỡi chai đột ngột rơi xuống đầu em che khuất đi tầm nhìn vốn đã mờ mịt trong xe, bàn tay trống trơn xuất hiện thêm một chiếc ô, trước mắt là một mảnh tối đen, giọng nói trầm ấm của moon hyeonjun vang lên bên tai em bỗng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết."giờ mới biết à?

đi lên nhà đi, tắm nước ấm rồi ngủ sớm, mai mà ốm thì cả em và nó biết tay tao."

"ò, vậy tớ lên nhé. cậu về nhà cũng nghỉ ngơi sớm đi."

"ừm, lên phòng rồi thì nhắn tao."

"về cẩn thận nha hyeonjunie."

"không thích đấy, tao thích làm vua tốc độ cơ."

"moon hyeonjun!!!"‐---------------------------------------
 
|Onria| Quên Bạn Trai Cũ Của Em Đi
ep 3.


"ai cũng sẽ là người xấu trong chuyện người khác kể"

gr: trai bóng rổ không làm khổ em đâu

(mhj -> pjh, pdh, jjh, lmh, kjh)

--------------------------------------------

pjh -> lmh (ruler -> gumayusi)

----------------------------------

mình đánh giá chứ đừng đánh nhau ha mọi ngừi ha 🌷🫧 như mình từng lưu ý ở phần intro, truyện có yếu tố toxic, dramatic, chửi tục, ai không hợp thì mình thầm lặng rời xa nhau thui, đừng cmt lời cay đắng nha 😞
 
|Onria| Quên Bạn Trai Cũ Của Em Đi
ep 4.


"lát nữa qua cổng nhà tớ thì thả tớ xuống đã nhé." ryu minseok nhác thấy cánh cổng khu biệt thự quen thuộc trong tầm mắt liền quay sang nói với moon hyeonjun đang cầm lái.

"tớ vào chào ông bà đã, rồi sang nhà cậu sau."

"ừm." moon hyeonjun gật đầu một cái, sau lại tự nhiên hỏi.

"nghe mẹ tao bảo anh hyukkyu với anh kwanghee đi công tác về rồi à?"

"ừm ừm." ryu minseok gật đầu lia lịa, không khó để nhận ra tâm trạng em đang vô cùng vui vẻ khi khóe miệng vẫn luôn giương cao bắt đầu liến thoắng.

"thế nên chiều nay hai nhà chúng ta sẽ ăn nướng ngoài trời đó! mới nghĩ đến thôi là tớ đã háo hức rồi hehehe""cứ thế xong người ta bảo con nít là dỗi, là không chịu." moon hyeonjun phì cười lắc đầu."dám trêu nữa lát tớ mách dì." ryu minseok bĩu môi liếc người bên cạnh bằng nửa con mắt, bài cũ ra dù mười lần lôi ra như một thì moon hyeonjun vẫn luôn phải ngậm ngùi đành lòng chịu thua. ai bảo mẹ hắn cưng em nhất cơ chứ?"vậy tớ xuống nhe, lát gặp."

"ừ, tao cất xe rồi sang nhà đón em."ryu minseok nhìn moon hyeonjun lái xe đi vào gara ô tô của ngôi biệt thự xám ghi bên cạnh rồi mới bắt đầu đi bộ vào nhà mình. khi vào trong đã thấy một ông lão ngồi đọc báo ở trước hiên nhà, em vui vẻ reo lên, chạy xà vào lòng người nọ."

ông ngoại!"

"minseokie về rồi đây hử?"

ông kim mỉm cười hiền từ, bỏ báo xuống, xoa xoa mái đầu bông mềm của cún nhỏ trong lòng, nhẹ giọng trách yêu.

"sao cả tuần rồi mới về thăm ông bà? con đấy..."

"hic con nhiều bài tập lắm ông ơi, cái chồng bài tập chắc phải cao bằng cả người con mất." minseok làm bộ mếu máo, hai tay em vung loạn xạ cố gắng diễn tả cho ông xem trông đến là ngộ nghĩnh."hửm? bài tập cao bằng người em thì cũng có nhiều lắm đâu?" bỗng một giọng nói ngả ngớn vang lên từ sau lưng hai người, ryu minseok không cần quay lưng cũng thừa biết cái người nào có thể thốt ra mấy câu nói gợi đòn cỡ này, em hít một hơi thật sâu, mặt mày nhăn tít quay lại lườm người đang đi đến."kim kwanghee!!! anh thử nói lại em nghe?!"

"hahahaha kwanghee không trêu em nữa, bà cháu đâu?"

ông kim lắc đầu phì cười can ngăn hai anh em cạnh khóe nhau."anh hyukkyu đang phụ bà hái rau thơm sau vườn chuẩn bị lát đem ra sân nướng ạ." kim kwanghee lễ phép đáp lời ông nhưng cánh tay dài thì đang trêu đùa mái đầu của cậu em họ trước mặt."anh xê ra" ryu minseok bĩu môi đẩy cánh tay của người kia khỏi đầu mình, lè lưỡi với anh trước khi bước vào trong nhà."con bớt trêu em đi, đến lúc bị dỗi thì lại than."

ông kim vo tròn tờ báo, giả vờ đánh vào chân kim kwanghee mấy cái."tại trêu ẻm vui mà ông, hai mười tuổi đầu rồi mà cứ như con nít ấy, lúc giận cứ xù lông như cún con hahaha" kim kwanghee phì cười chỉ chỉ dáng người nhỏ bé đang hậm hức đi vào nhà của ryu minseok, hai chân nhanh nhẹn tránh khỏi mấy cái đánh của ông nội, tự biện hộ cho bản thân."tại được mấy đứa chiều chứ sao nữa? còn dám nói hả?"

ông kim liếc anh một cái sắc lẹm, dù ông và bà kim đã tính là chiều ryu minseok lắm rồi, nhưng mà đó cũng chẳng là gì so với hai anh em nhà họ kim, hai cái đứa này đã đến cái mức độ thiếu điều mua lại mặt trăng cho minseokie nếu thằng bé nói muốn rồi đó.

"oan quá đi ông ơi, nếu nói chiều em ấy nhất thì phải là người kia kìa~" kim kwanghee lắc lắc đầu, huýt sáo với chàng trai đang sải bước vào từ cổng trước.moon hyeonjun chạm mắt với một già một trẻ trước cửa, hắn mỉm cười lễ phép chào hỏi với hai người."hyeonjun sang đón minseokie phải không?

đợi ông vào gọi nhóc ấy ra hộ cháu nhé, tiện phụ bà nhà với hyukkyu rửa rau luôn."

ông ngoại kim xua xua tay bảo kim kwanghee cứ đứng ở đây với moon hyeonjun rồi tự đứng dậy, bước chầm chậm vào trong nhà."sao? cuối cùng cũng chịu về rồi cơ đấy?" moon hyeonjun huých vai người bên cạnh, nhếch miệng trêu chọc.

"thêm mấy hôm nữa chắc em nghĩ anh chuẩn bị cưới vợ tây luôn quá."

"thôi anh xin." kim kwanghee nhớ lại mà thấy sợ.

"mỗi lần đi công tác với ác ma tăng ca kim hyukkyu thì chẳng khác gì đi tham quan một vòng địa ngục, anh muốn về còn không được."

"chia buồn." moon hyeonjun gật đầu đồng tình nhưng khóe môi vẫn luôn giương cao, cười trên nỗi đau của người khác."thôi bỏ qua đi, đi công tác chán òm, anh mày muốn hóng." kim kwanghee khoác vai moon hyeonjun nháy nháy mắt."

ý gì đây?" moon hyeonjun nhướn máy, đẩy đẩy vai nhưng bàn tay nắm trên vai hắn vẫn dính chặt."còn chuyện gì được nữa, chuyện của minseokie chứ sao?" kim kwanghee hấp tấp nói.

"một tháng vừa rồi em ấy với thằng nhóc minhyung sao rồi? anh với anh hyukkyu hỏi nhưng mà nó cứ giấu, đành phải đợi về nhà hỏi em thôi."

"thì vẫn thế thôi anh." moon hyeonjun bình thản nói, giọng hắn vẫn đều đều nhưng kim kwanghee là ai cơ chứ? là người đã nhìn hắn và ryu minseok lớn lên từ bé, anh tự tin bản thân đọc moon hyeonjun và ryu minseok như một cuốn sách."có vấn đề gì hả?" kim kwanghee bỏ tay ra khỏi vai người em bên cạnh, khoanh tay, hỏi."không, vẫn vậy mà." moon hyeonjun lắc đầu, chuyện hắn đã hứa với ryu minseok rồi, thì nhất định sẽ không thất hứa."anh vẫn nghi lắm, nhưng mà thôi em đã nói vậy thì anh sẽ không suy xét thêm gì nữa." kim kwanghee xoa xoa cằm, sâu xa nhìn moon hyeonjun."anh sống đa nghi thế nên minseokie mới không muốn kể gì với anh đấy." moon hyeonjun liếc mắt châm chọc."biết sao được, anh hyukkyu không nói nhưng anh chắc chắn anh ấy cũng chẳng khác gì anh đâu, minseokie là ưu tiên số 1 của bọn anh, bọn anh đã phạm sai lầm một lần rồi, không muốn lại sai lần hai." kim kwanghee nhún vai, chấp nhận cái liếc mắt của hắn, anh nhìn thẳng vào mắt moon hyeonjun, không cười nữa mà nghiêm túc nói."

ồ, cái đấy thì em công nhận." moon hyeonjun hiểu rõ cái sai lầm mà kim kwanghee nhắc đến là gì, hắn gật đầu đồng tình rồi lại lắc đầu.

"nhưng mà cái đấy anh không quyết định được đâu, em cá là dù có được quay lại, thì cả anh và anh hyukkyu đều sẽ chịu thua trước minseokie thôi, sẽ chẳng ai đủ cứng rắn để ngăn cản điều đó lại đâu."kể cả bản thân moon hyeonjun em."

đúng rồi nhỉ..." kim kwanghee gật gật đầu cười khổ, quay sang nhìn chàng trai bên cạnh.

"hyeonjun này, có một câu này, anh nghĩ bản thân vẫn cần nói với em, nghe xong thì quên đi luôn cũng được."

----------------------------------

"hyeonjunie~ hyeonjunie~ nói đi mà~" ryu minseok kéo kéo tay của moon hyeonjun, vừa đi vừa mè nheo với hắn.

"nói cái gì ơ, tao có biết gì đâu?" moon hyeonjun mỉm cười mặc kệ ryu minseok dính chặt lấy cánh tay hắn, vừa đi vừa tỉnh bơ nói.

"tại sao vừa rồi anh kwanghee lại xin lỗi cậu? anh ấy làm gì có lỗi với cậu hả?" ryu minseok chạy nhanh lên chắn trước mặt hắn, hai tay dang ra chặn không cho moon hyeonjun bước tiếp, hai mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm người cao lớn trước mắt."con nít bớt hóng chuyện người lớn đi." những cố gắng của ryu tí hon chẳng xi nhê gì với moon hyeonjun, hắn vươn tay vò vò đầu em, sau đó dời tay xuống nắm lấy cánh tay đang dang rộng của người bé hơn, kéo em đi tiếp.

"lát nữa tớ mách anh hyukkyu, cậu với anh kwanghee giữ bí mật riêng không nói cho bọn tớ!"

"ừ ừ em mách đi, mách thoải mái nhé, lát nữa mà quên có cần tao nhắc cho để mà mách không?"

----------------------------------

"cái gì vậy cha, tự nhiên nghiêm túc thế? cứ nói đi."

"bọn anh biết là nhờ em bận tâm đến chuyện tình của minseokie là tàn nhẫn với em, nhưng mà nếu như không có em, bọn anh chẳng biết tin tưởng được ai xung quanh em ấy cả."

"..."

"mắt nhìn của đứa em ngốc nhà anh tệ thật đấy, hyeonjun nhỉ?"

"nói nhảm quá, em quên hết mấy lời vừa rồi nhé kim kwanghee. sau đừng nhắc lại nữa, minseokie nghe được bây giờ."

"ừ, quên hết đi, nhớ một câu này là được."

"câu gì?"

"kim kwanghee lấy thân phận là anh trai của ryu minseok xin lỗi em."

----------------------------------
 
|Onria| Quên Bạn Trai Cũ Của Em Đi
ep 5.


"oa, em no quá, đi bộ thôi cũng mệt nữa~" ryu minseok vươn vai, thoải mái thở ra một hơi."sướng quá ha, anh còn chưa bắt em cầm mấy túi quà này đâu mà than mệt." kim hyukkyu đi sóng vai cùng em nhẹ liếc mắt lườm yêu em một cái, hai tay cầm hai túi giấy quà của dì moon mới đi chơi đem về cho ba anh em."mà dì moon vẫn luôn chiều nhóc như thế nhỉ?" kim kwanghee định giơ tay cốc đầu con cún đang bĩu môi làm nũng bên cạnh thì nhớ ra trên hai tay mình cũng là hai túi quà to đùng nên chỉ đành bất đắc dĩ cười nhếch miệng trêu chọc.

"hẳn hai túi quần áo bánh kẹo nhiều muốn cao bằng em luôn, hyeonjun còn không được như em đâu đấy."

"hì hì, hyeonjunie cũng được tặng đồng hồ đẹp lắm á anh, chẳng qua quần áo dì tặng em là quần áo mùa đông nên trông mới to thôi." ryu minseok cười hề hề gãi đầu giải thích."

ừa, anh cũng thấy cái đồng hồ ấy rồi, giá không rẻ đâu." kim kwanghee suy tư gì đó rồi quay sang hỏi anh trai mình.

"nhớ lại thì em với anh cũng từng tặng nhóc ấy mấy cái đồng hồ rồi ấy nhỉ, mà chẳng thấy hyeonjun đeo lần nào, lúc nãy hình như cũng chỉ đeo cho dì moon xem xong lại tháo ra."

"hyeonjun hay chơi thể thao nên không hay đeo mấy cái đồ trang sức kiểu vậy đâu." kim hyukkyu khẽ lắc đầu phủ nhận.

"nhóc ấy thích đồng hồ mà, cả bộ sưu tập luôn, có lần còn nhờ anh công tác ở Thụy Sĩ mua hộ nữa cơ. còn lúc nãy thì là bận dọn đồ ngoài vườn nên tháo ra cho đỡ bị dơ."

"uầy, đảm đang ghê, lúc ấy em tưởng mọi người kéo hết vào nhà xem phim rồi." ryu minseok khẽ cảm thán."chủ yếu ra xem các cô giúp việc dọn thế nào để cho các cô dọn xong sớm về sớm nên hyeonjun bảo với anh là cứ vào đi, một mình nó lo được rồi." kim hyukkyu trả lời."chu đáo thật." kim kwanghee gật gật đầu thật lòng khen."còn phải nói~" ryu minseok ưỡn ngực tự hào như thế người được khen là chính em vậy.

"hyeonjunie bình thường hơi cục súc vậy thôi chứ tinh tế quan tâm 10 trên 10 luôn ó."

"thế cơ đấy? cũng có phải khen em đâu mà." kim kwanghee phì cười, nhẹ giọng trêu chọc em, sau lại nhớ đến gì đó, tò mò hỏi.

"ở trường hyeonjun nổi tiếng không? mấy lần anh hỏi nó đều bảo không có ai theo đuổi""nổi lắm luôn ấy anh, vệ tinh chắc xếp được mấy vòng trường luôn quá." nhắc đến chuyện này, ryu minseok lại nổi tính bà tám, đôi mắt em mở to nghiêm túc gật đầu mấy cái cho chắc chắn.

"nhưng cậu ấy dữ quá à, chẳng ai dám tiếp cận."

"ha..." kim hyukkyu bật cười, vì anh phát hiện ra đáp án vậy mà chẳng khác mấy với suy đoán của anh về moon hyeonjun."em còn chưa tưởng tượng được nếu cậu ấy yêu đương với một người thì sẽ có bộ dáng như thế nào nữa." ryu minseok nhún vai cười xuề.

"chắc không đến nỗi như mọi người hay nói đâu ha, em thấy hyeonjunie tốt quá trời."kim kwanghee và kim hyukkyu vẫn mỉm cười bất đắc dĩ lắc đầu nhưng không đáp lại em, nói đúng hơn, hai anh chẳng biết trả lời ra sao. phải trả lời thế nào đây?khi chỉ mình em của họ, chỉ một mình ryu minseok mới có thể nhìn thấy bộ dáng yêu đương của moon hyeonjun dành cho một người là như thế nào.--------------------------------------------------

g

r: kẻ thua tình trường

(ssw, chj, hwh -> rms)

--------------------------------------------------

lmh -> rms

-----------------------------------

cứ để những nghi ngờ chìm xuống đáy sâu

bởi vì em biết đó đều là những chuyện em chẳng dám đối diện
 
|Onria| Quên Bạn Trai Cũ Của Em Đi
ep 6.


ssw -> rms

--------------------------------

mhj -> rms

--------------------------------moon hyeonjun phì cười cất điện thoại vào túi quần, vừa ngẩng đầu lên thì chạm mắt với một đôi mắt chẳng mấy thân thiện ở đối diện, nụ cười trên môi cũng chẳng thể giữ nổi."vừa nhắn tin với ai thế?" lee minhyung gằn giọng, nhếch miệng cười.

"để tao đoán nhé?"trước khi moon hyeonjun nhàm chán chẳng thèm để ý đến gã mà định vượt qua thì lee minhyung đã bước một bước chắn ngang lối đi của moon hyeonjun, tiếp tục nói.

"người yêu của tao à?"

"bớt nhiều chuyện đi thì mày sẽ sống lâu hơn đấy." moon hyeonjun híp mắt thờ ơ đẩy vai gã, đi lướt qua nhưng cánh tay hắn lại bị giữ chặt."nghe anh jaehyeok bảo mày không đi ăn với đội? bận gì à?"

"liên quan đến mày không?" moon hyeonjun khó chịu hất cánh tay kia ra, giọng lạnh càng thêm lạnh."tao chỉ muốn nhắc mày thôi, ryu minseok là người yêu của tao." lee minhyung thuận theo lực đẩy mà buông tay ra, khóe môi vẫn mỉm cười, vu vơ nói."mày cũng tự biết cơ đấy." moon hyeonjun bật cười, không thèm quay đầu lại mà đi thẳng.nực cười thật, lee minhyung hành xử như thể người vừa từ chối cuộc hẹn với em khiến khóe môi xinh luôn cong cong của em xịu xuống như một chú cún bị bỏ rơi khi nãy chẳng phải gã vậy. hắn nhẩm đếm trong lòng, bé con, đây là lần thứ hai.
 
|Onria| Quên Bạn Trai Cũ Của Em Đi
ep 7.


moon hyeonjun dừng xe lại, nghiêng mái đầu bạc trắng, hờ hững tựa tay lên vô lăng, nhướn mày nhìn con cún ngồi khép nép ghế bên cạnh mình, nhếch môi cười đầy hứng thú.

"em làm sao đây? người ngoài nhìn vào còn tưởng tao đang bắt cóc em đi đấy."

"rõ là do cậu mà." ryu minseok bĩu bĩu môi, lí nhí nói.

"từ lúc đón tớ đến giờ, mặt cậu cứ hằm hằm sao ý, cứ như ai cướp mất bảo bối của cậu không bằng."cứ như ai cướp mất bảo bối của hắn...mẹ nó, ryu minseok đúng là thiên tài so sánh. moon hyeonjun bật cười, cảm xúc mãnh liệt nơi đáy mắt hắn trào dâng những thứ cảm xúc gì đó lẫn lộn mà dù cho đôi mắt long lanh của em chăm chú ngắm nhìn từ nãy đến giờ cũng chẳng thể xác định được."tớ nói chuyện hài hước lắm hả?" ryu minseok khó hiểu nhìn người bạn đồng niên cười đến mức rung rung hai vai, gục đầu xuống vô lăng vẫn cười."không, em nói chuyện nhạt như nước ốc ý." moon hyeonjun ngẩng đầu, quay lại gương mặt thiếu đòn như mọi khi, nhưng ít nhất những cảm xúc u ám bao quanh người hắn cũng đã nhạt bớt đi không ít."thế mà cậu vẫn cười như được mùa còn gì, đồ nói điêu."

"em cũng có hiểu tao cười vì gì đâu mà nghĩ mình hài hước?"

"cậu...!" ryu minseok ấm ức nhìn cặp mày sắc đang nhướn lên đầu trêu chọc kia mà chỉ muốn nhào lên đánh hắn một cái."anh đã bảo bé rồi, bé còn non lắm~" moon hyeonjun phì cười nhìn biểu cảm nhe răng giận dữ của bé con bên cạnh, vươn tay vò vò đầu cậu."mà này" ryu minseok ngắm nhìn cảnh sắc bay vút qua cửa kính xe, vu vơ tỏ vẻ như không quan tâm lắm, hỏi.

"cô gái lúc chiều nay đứng với minhyungie ấy, thân với minhyungie lắm à?"tâm trạng mới tốt lên một chút của moon hyeonjun lại nhanh chóng bay biến, hắn thờ ơ đáp.

"cái đấy thì em đi mà hỏi chàng người yêu hoàn hảo của em ấy, hỏi tao làm gì? tao có liên quan gì đâu" "cậu cùng ở trong câu lạc bộ bóng rổ với cậu ấy mà~" ryu minseok quay phắt lại, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm góc nghiêng sắc bén của hắn, bàn tay trắng muốt níu lấy đuôi áo hắn kéo kéo, tủi thân càng nói càng nhỏ giọng.

"tớ sợ cậu ấy cảm thấy tớ kiểm soát quá đà, với cả tớ chỉ muốn biết chút xíu xiu thui, bình thường minhyungie với bạn ấy có hay nói chuyện với nhau không? cái này chắc cậu biết mà đúng không, hyeonjunie~"moon hyeonjun thở dài một hơi, tầm mắt vẫn luôn hướng về phía trước, giọng đều đều.

"cũng bình thường, có vẻ như cô ta thích lee minhyung, còn minhyung..."ryu minseok nghe thấy nhịp tim của mình đang gia tốc theo giọng nói từ tính của moon hyeonjun. em biết em đang sợ."cậu ta dám ư?" moon hyeonjun nói xong lại bật cười nhưng nụ cười này thuần túy chỉ mang cảm xúc mỉa mai, ryu minseok luôn cảm nhận được rõ ràng sự chán ghét của cậu bạn thân mỗi khi em nhắc đến ba chữ lee minhyung.

đây là lần đầu tiên em nhìn thấy hắn ghét một người nào đến mức như vậy."vậy là được rồi..." dù câu trả lời chưa phải là câu trả lời hoàn hảo mà em mong đợi nhưng ryu minseok là người biết đủ, em ngồi lại ghế ngay ngắn, định nói sang chủ đề khác thì moon hyeonjun lại bực dọc cất lời."mà sao vừa rồi em phải lo lắng như thế? lo lee minhyung thích người khác đến nỗi suýt quên cả cách thở? nhớ kĩ cho tao, lee minhyung là người yêu em." như sợ ryu minseok không nhớ kĩ, hắn còn nhắc lại, nhấn mạnh từng chữ.

"người, yêu, em. có cần tao search định nghĩa người yêu là gì cho em biết không? người duy nhất hắn có thể thích, chỉ có thể là em thôi."nhưng mà tớ chẳng cảm nhận được, một chút xíu cũng không.

ánh nước óng lên ở đuôi mắt long lanh của ryu minseok sau rồi lại bị em gắng sức dằn lại.

"hyeonjunie này, cậu nghĩ... tớ có nên tiếp tục không?"

đồng tử nâu sáng trong đôi mắt hổ phách của moon hyeonjun giãn dần, hắn không quay sang nhìn em, nhưng mắt thường cũng có thể nhìn thấy chiếc xe BMW đang đi chậm dần lại, đôi tay trắng lạnh hơi siết lấy vô lăng.

"vì sao lại hỏi vậy?"anh siwoo đã từng bảo với em, tình yêu của đàn ông rất dễ thấy, và nếu em chẳng thấy thì chỉ có thể là do nó chẳng hề tồn tại mà thôi.ryu minseok đã cố gắng không tin, nhưng mỗi khi trái tim của em sứt đi một mảnh, câu nói ấy lại như thước phim bị lỗi, chiếu đi chiếu lại trong tâm trí em.

"hì tớ bị khùng đấy. cậu kệ tớ đi."tớ mệt quá."em muốn tao dùng tư cách gì để trả lời em?" ryu minseok giờ mới phát hiện xe đã lại dừng ở ven đường từ khi nào, đèn đường màu vàng hắt lên nửa mặt của moon hyeonjun, hắn đang rũ mi chọc tay nghịch chú hổ lò xo được gắn trang trí phía trên bảng taplo. một con người có thể trung hòa cả hai nét tính cách lạnh lùng và ấm áp, khó hiểu thật."tư cách gì là sao?

đương nhiên là bạn thân nhất của tớ rồi cò-"chưa kịp để em nói hết, moon hyeonjun đã quay sang, đôi mắt nghiêm túc nhìn em sau thấu kính bạc.

"vậy thì tao khuyên em nên tiếp tục."

"hả?" ryu minseok bất ngờ với câu trả lời của hắn đến mức quên luôn những gì đang định nói, trong đầu chỉ sót lại duy nhất một câu hỏi.

"vì sao?"

"còn vì sao được nữa?" moon hyeonjun bình thản ngồi ngay ngắn lái xe, hôm nay chắc hắn bị điên rồi, mới dây dưa với em lâu đến thế.

"vì em cũng là người yêu lee minhyung mà."rất yêu là đằng khác."chẳng hiểu cậu nói cái gì hết." ryu minseok từ chối hiểu, quay đầu ngắm đường phố còn hơn, nói chuyện với moon hyeonjun tốn nơ ron não điên lên được.-----------------------------------------------"con lại đi nhậu đấy à?" giọng nói mềm mại nhưng đầy tính chất vấn vang lên cùng ánh đèn sáng chưng bất ngờ được bật.lee minhyung nhíu mi, lấy bàn tay che đi ánh sáng đột ngột, đợi khi mắt dần thích nghi rồi mới thả tay xuống, nhìn chằm chằm người phụ nữ đoan trang mặc váy nhung đen ngồi cô đơn trên chiếc sofa da rộng lớn, men say trên người đã vơi đi hơn nửa, gã cười lạnh.

"vâng?"

"con...!" lee phu nhân tức giận đứng bật dậy, bà đau đầu nhìn đứa con ngỗ nghịch của mình, day day thái dương.

"con cứ bê tha như vậy thì cái danh lee đại thiếu gia cũng chẳng thể giúp con bước vào lee thị nửa bước đâu."

"ồ? vậy thì con nhường nhé? em ba hay em tư? kể ra em hai cũng nỗ lực." lee minhyung ngả ngớn dựa vào tường, giọng nói chẳng hề có một phần nghiêm túc, chỉ có duy nhất đôi mắt lạnh nhạt chẳng có lấy một xíu ánh sáng nào.

"mẹ thấy sao?"

"con thôi chưa?! thật chẳng hiểu sao mẹ lại sinh ra đứa con chẳng có chút ý chí nỗ lực nào như con nữa." người phụ nữ đối diện đã thực sự bị chọc giận, khuôn mặt trắng bóc được bảo dưỡng cẩn thận bắt đầu đỏ ửng vì tức giận, ngực phập phùng, bàn tay gầy gò phải vịn vào ghế mới đứng vững.

"lee minhyung, con mà để những đứa con riêng ấy kiếm được chút lợi lộc gì ở lee thị thì chính là đang tự tay tát vào mặt mẹ con!"

"mẹ..." nhìn thấy mẹ mình suy yếu như vậy, lee minhyung cũng không đành lòng giận lẫy nữa, chỉ có thể bất đắc dĩ lại gần đỡ lấy bà."dạo này con với thằng bé minseok thế nào rồi?" lee minhyung cảm nhận ánh mắt sâu thăm thẳm của mẹ đang chú mục vào mình, chỉ cần gã đưa ra một câu hỏi không đúng thì ngay lập tức sẽ bị xử tội."bọn con vẫn bình thường thế thôi."

"mẹ thấy con toàn đi nhậu chứ có quan tâm gì đến thằng nhỏ đâu." lee phu nhân lạnh lùng nhìn gã.

"dự án hai nhà kim-lee hợp tác sắp tới giai đoạn chỉ định người phụ trách, con liệu mà làm."lee minhyung rũ mắt, đáp một tiếng."thằng bé có muốn gì thì con cũng phải chiều, quá đáng đến đâu cũng cố mà nhịn, mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con thôi."

"vâng, con hiểu mà, cảm ơn mẹ."thằng bé có muốn gì thì con cũng phải chiều, quá đáng đến đâu cũng cố mà nhịn.em ấy sinh non vốn yếu ớt, nếu muốn yêu em ấy thì phải chăm sóc em ấy thật cẩn thận.mày có biết dùng điện thoại không?làm người yêu mà mấy cái cơ bản ý cũng không biết?cậu lại làm thằng bé buồn? khi yêu thương trở thành nghĩa vụ, liệu tôi còn yêu em không?----------------------------------------

với tư cách là người yêu thầm em,

tôi khuyên em nên từ bỏ

vì nơi cuối con đường chông gai đang làm em chảy máu kia chẳng phải là vườn hồng đâu em, chỉ có vực thẳm trực chờ nuốt lấy em mà thôi.
 
|Onria| Quên Bạn Trai Cũ Của Em Đi
ep 8.


khk -> lmh

--------------------------------------

mhj -> khk

--------------------------------------

moon hyeonjun nhếch miệng cười, định bụng gõ chữ trả lời kim hyukkyu thì người nằm trên giường bỗng dưng ngọ nguậy, đôi mắt dù đã được hắn lau qua bằng khăn ấm nhưng vẫn còn đỏ ửng chầm chậm mở ra."sao vậy? tao làm phiền em ngủ hả?"giọng nói trầm ấm vang lên bên tai, một bàn tay to rộng mơn trớn dịu dàng xoa xoa mái tóc, cảm giác ấm áp đến lạ, ryu minseok lắc đầu thật nhẹ, lí nhí nói."tớ gặp ác mộng""hửm?" moon hyeonjun nhướn mày.dù hắn không hỏi, nhưng khi vô tình chạm tới đôi ngươi sâu thẳm chỉ phản chiếu mỗi mình em sau thấu kính kia, ryu minseok bỗng dưng tủi thân muốn kể hết những ấm ức em vừa gặp trong mơ."tớ mơ thấy tất cả mọi người, anh siwoo, anh hyeonjun, anh wangho, minhyungie... và cả cậu nữa, mọi người đều quay lưng với tớ. tớ đã phải đuổi theo mọi người rất lâu, nhưng mà chẳng ai quay lại cả..."những giọt pha lê lăn dài trên gò má em theo từng tiếng nức nở. moon hyeonjun không cất lời, chỉ im lặng ngồi bên nghe em kể, một bàn tay vỗ về bên lưng em, một bàn tay khác lau đi những giọt lệ đang làm nhòe đi đôi mắt long lanh của bé con."t-tớ vấp ngã, nhưng mà cậu, mọi người vẫn không dừng lại."

đợi em nói xong, moon hyeonjun mới bắt đầu nhỏ giọng dỗ dành"ngốc thế không biết, giấc mơ thường trái với thực tế mà, chẳng phải tao vẫn ở đây với em đấy à? nín đi, khóc nhiều mai đau đầu lắm""c- có thật không?" ryu minseok nấc nhẹ, từ từ thuận theo hắn mà nằm xuống giường, để yên cho hắn dém chăn phủ kín người."thật mà, hứa với em luôn, vậy nhé, tao ra ngoài pha cho em ly sữa ấm, trẻ con uống sữa cho nhanh lớn."

"hyeonjunie này..."

đợi lúc bàn tay hắn sắp chạm đến núm cửa, ryu minseok bỗng nhỏ giọng hỏi."tao đây""nếu như tớ không phải là em trai của kim hyukkyu và kim kwanghee, vậy thì cậu còn đối xử tốt với tớ nữa kh-"cả căn phòng vốn yên tĩnh, vậy nên giọng nói của em dù có nhỏ cũng vang lên rất rõ ràng, chỉ là ryu minseok càng nói càng chột dạ nhỏ giọng hơn. bởi vì gương mặt điển trai của ai đó đang đen đi trông thấy. hồi lâu sau, hắn cất giọng."ai nói với em thế? lee minhyung?"

"kh-không phải cậu ấy" ryu minseok vội vàng xua tay.

" vừa rồi tớ bị khùng đấy, cậu không cần trả lời cũng được. tớ biế-""có" hắn bình thản cắt ngang lời nói lộn xộn của em, giọng nói bình bình, khuôn mặt chìm trong bóng tối nên em chẳng rõ hắn biểu cảm ra sao.

"nếu em muốn nghe, ngày nào tao cũng sẽ nói cho em nghe, tao - moon hyeonjun đối xử tốt với ryu minseok vì em là chính em. không phải là vì ai cả. em quên rồi à. tao còn quen em trước cả hai cha kia mà."

"..."

"có nhớ chưa?"

"nh-nhớ rồi""không nhớ cũng chẳng sao, mai tao lại nhắc lại, đến khi nào em quên đi được cơn ác mộng kia thì thôi."

--------------------------------------

nghe em hỏi, hơn cả sự phẫn nộ khi tình cảm của tôi bị em nghi ngờ, tôi đau lòng.

tôi đau lòng vì người tôi thương chẳng biết em tuyệt vời đến nhường nào.

tại sao tôi phải yêu thương em vì ai khác? trong khi chính em là lí do khiến tôi học cách trao đi.

tôi muốn sưởi ấm thế giới có em.

--------------------------------------

chúc mọi người năm mới muộn nhoa 🌷
 
|Onria| Quên Bạn Trai Cũ Của Em Đi
ep 9.


-----------------------------------

-----------------------------------

lmh -> mhj

-----------------------------------

rms -> lmh

-----------------------------------

phải làm sao đây?

tòa tháp ngà tặng em còn chưa dựng xong, chàng hoàng tử bé của tôi đã đi mất rồi.

-----------------------------------

trong bản tóm tắt của tui, hai nhỏ nì chia tay êm đềm ngắn gọn trong 2 chương thui mờ trời🥹
 
|Onria| Quên Bạn Trai Cũ Của Em Đi
side story - khk's pov (1)


1.tôi, kim hyukkyu, một người may mắn và an phận.may mắn, vì được sinh ra trong một gia đình khá giả có đầy đủ ông bà cha mẹ, tình cảm gia đình khăng khít cha mẹ yên ấm anh em hòa thuận, con đường công danh sáng lạn.an phận, vì tôi mang họ kim. từ khi sinh ra đến khi trở thành vị kim tổng nổi danh giỏi giang trong giới, tôi luôn được nhắc phải sống vì hai chữ kim thị, tôi không chỉ là kim hyukkyu mà trên tất thảy tôi còn là kim đại thiếu gia. những may mắn mà tôi được ban cho được đổi lại bởi bốn chữ an phận cả đời.khi còn nhỏ, an phận học hành, thi cử đỗ đạt.khi lớn, an phận tiếp quản gia nghiệp.sau lại, an phận cưới về một người môn đăng hộ đối, san sẻ việc nhà, sinh ra một đứa trẻ 'an phận' tiếp theo.nếu hỏi tôi có mấy phân mấy lượng yêu thương kim thị, không bằng nói những may mắn tôi có được đều nhờ kim thị mà có, chỉ cần kim thị vẫn sừng sững ở đó, những người tôi yêu dù đi xa tới đâu đều có chốn về vững chãi. tòa cao ốc giữa đô thị ngột ngạt, bàn giấy nhàm chán, những bộ hồ sơ vô vị, những dự án rủi ro sơ sẩy một chút là có thể kéo các em vào vùng bùn lầy không gượng dậy nổi, tôi không muốn cũng biết các em không thích dính vào. vậy thì, cứ để các em thay tôi, ngắm nhìn thế giới cao rộng vậy.kim hyukkyu tôi tình nguyện dùng an phận của bản thân mình đổi lấy cho kim kwanghee cùng ryu minseok một đời tự do.-------------------------------------------

2.

so với kwanghee, minseok càng là đứa trẻ khiến tôi bận tâm nhiều hơn. em là con trai út của cô ruột tôi.

cô gả cho nhầm người, cả một đời lầm lỡ. vốn là thiên kim tiểu thư cành vàng lá ngọc kim thị người theo đuổi xếp cả hàng dài nhưng lại ngây thơ tin vào mấy lời mật ngọt dối gian, bỏ nhà trốn đi cùng tên bạn trai đểu giả.

để rồi bị người phụ tình, con trai cả theo chồng từ biệt quê hương, đến nay biệt tăm biệt tích, cô một thân một mình nuôi đứa con út sinh non vốn yếu ớt, gắng gượng đến năm đứa bé 5 tuổi thì đau thương hóa thành tâm bệnh, rời xa thế gian.lần đầu tiên tôi gặp em, ryu minseok nhỏ bé mở to đôi mắt còn ừng ực nước tròn xoe nhìn chăm chú vào tôi, dè dặt nhỏ giọng gọi tôi hai tiếng "anh trai". cuộc đời ngắn ngủi mà em vừa trải qua, ai cũng có tội, chỉ có em vô tội, nhưng lại chịu hết những bất công trên cuộc đời, khi ấy em mới tròn 5 tuổi, vậy mà đôi mắt em vẫn sáng trong, nụ cười trên môi ngọt lịm như đường, bé con không nhịn được được ỷ lại vào tôi. từ đó, tôi liền tự hứa với lòng, cả đời sẽ bảo toàn em bình an dưới đôi cánh kim gia.-------------------------------------------

3.

moon hyeonjun, thằng nhóc hàng xóm từ lâu của nhà ông nội tôi, bằng tuổi minseok.hừ, thằng quỷ nhỏ đó từ bé đã quen thói suốt ngày lẽo đẽo chạy theo đuôi em tôi, thiếu điều ba chữ 'thích minseok' dán trên trán luôn rồi.trước năm 18 tuổi, tôi vẫn luôn nghĩ cuộc sống êm đềm của hyeonjun cũng giống như tôi ấy vậy nhưng sau sinh nhật 18 tuổi, với bất kỳ ai dù bản thân có muốn hay không, đều phải học cách trưởng thành.chỉ có điều, bài học trưởng thành của moon hyeonjun, quá đắt.tôi vẫn nhớ rõ hôm ấy, tôi về nhà trong kỳ nghỉ đông ở đại học, đang làm tổ nghỉ ngơi trên giường thì bị chuông điện thoại đánh thức giữa đêm, giọng moon hyeonjun khàn đặc ở đầu dây bên kia, hỏi tôi có thể đến uống với cậu vài chén hay không. tôi đã đến nhưng đến để nhìn moon hyeonjun tự chuốc say bản thân mình hết chén này đến chén khác.

đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một moon hyeonjun như vậy, và cũng là lần duy nhất."anh có biết tại sao em lại gọi anh mà không phải ai khác không?" tôi nghe thấy giọng cậu nhưng chưa kịp trả lời."vì anh là người thông minh và an phận nhất mà em có thể nghĩ tới. em... con mẹ nó! nhịn sắp điên rồi."sau đó, quả thật câu chuyện ấy xứng với phép so sánh này.chỉ sau một đêm, danh gia vọng tộc cả thành phố ngưỡng mộ bỗng trở thành trò cười. người ta thường nói mà, thứ đáng sợ hơn một kẻ đào hoa thì chỉ có thể là một kẻ đào hoa bị điên.moon à nhầm khi ấy hẵng còn là lim hyeonjun, vô tư vô lo sống như ông trời con suốt 18 năm trên cuộc đời, gia đình êm ấm, cha mẹ thương yêu, cuối cùng hóa ra đều là hoa trong gương, trăng trong nước, ngoài mặt thì đẹp đẽ vời vợi, sau lưng, đều là giả cả.lim phu nhân khi ấy nếu không có hyeonjun bên cạnh chắc đã sớm bị chính chồng và em gái mình dồn đến phát điên mà chết. có thể không điên sao? người chồng ấm áp tốt bụng chung thủy kề gối suốt 20 năm cùng cô em gái ruột của mình vậy mà tặng cho bà một đứa cháu họ 18 tuổi, lại còn sinh trước moon hyeonjun hẳn 3 tháng!hay cho đạo chồng nghĩa vợ, hay cho chị em từ cùng một ruột cắt ra! lim seokhun một lúc nắm trong tay cả hai chị em moon gia, nếu không phải dính đến con đường sự nghiệp tương lại của đứa con riêng kia, moon em chắc chắn sẽ chôn chặt mối xấu hổ này, không tranh không đoạt với chị gái mình, lim gia vẫn sẽ êm ấm, lim seokhun vẫn sẽ là hình mẫu bậc quân tử xứng đáng trao gửi cả đời. là bà ta sai với chị mình trước, là bọn họ nợ chị. anh rể em vợ vốn đã sai trái với luân thường đạo lí, bà ta nguyện ý chỉ làm một tình nhân bé nhỏ cả đời.nhưng còn con của bà ta thì sao? nó vô tội! trong người nó chảy dòng máu của lim gia! bà ta có thể chìm mãi trong bóng tối, sống để bụng chết mang đi nhưng con trai của bà ta nhất định phải được hưởng hào quang thuộc về nó!nay con trai bà ta đã qua sinh nhật 18 tuổi 3 tháng, lim seokhun vốn hứa hẹn sẽ làm hồ sơ cho thằng bé đi du học Mỹ, tiện thể vẽ đường cho nó vào thực tập ở công ty mẹ bên ấy vậy mà lại chẳng có động tĩnh gì.

đợi rồi lại đợi, cuối cùng lại nghe được tin sau sinh nhật tuổi 18, lim hyeonjun sẽ đi du học Mỹ, chuẩn bị tiến vào tổng công ty lim thị làm quen. sao có thể được!

đó vốn là thứ thuộc về con trai bà ta! dòng máu lim thị đầu tiên ra đời là con trai bà ta!

đến lúc này còn ngồi đợi sung rơi vào miệng nữa thì là đồ ngu!lim phu nhân chết lòng, ly hôn lim seokhun, cắt đứt tình chị em, mang theo moon hyeonjun nay đã đổi họ theo họ mẹ rời khỏi lim gia, từ đó không còn dính dáng đến nhau nữa."anh có biết không, lúc em nhìn thấy tên con riêng đó, em con mẹ nó nôn hết bữa trưa ra ngoài luôn! lim seokhun bị điên rồi! mẹ kiếp, ông ta thế mà lại tặng quà trưởng thành cho em một ông anh cùng cha khác mẹ kiêm luôn em họ ruột!"cả đêm đó, tôi chỉ ngồi nghe, hình như cậu cũng chỉ cần như thế, moon hyeonjun nói rất nhiều, vừa nói vừa khóc.

đó là lần cuối cùng tôi được nhìn thấy một moon hyeonjun xốc nổi, nóng nảy như lửa đốt như vậy. cậu bị ép trưởng thành sau một đêm, làm chỗ dựa vững chắc cho mẹ cậu, cho moon gia đang dần lụn bại.

-------------------------------------------

4.

tình cảm của moon hyeonjun luôn rõ ràng như thế, không che giấu không mập mờ, ai có mắt đều nhìn thấy được.còn tình cảm của ryu minseok thì tôi không biết, không ai biết cả.không chỉ tôi mà hầu như ai quen hai đứa nhỏ khi ấy đều nghĩ chuyện moon hyeonjun và ryu minseok thành đôi sau lễ trưởng thành của hai đứa là chuyện tất nhiên.nhưng biến cố xảy đến. moon hyeonjun trốn tránh tất cả đám người bọn tôi, kể cả em. bọn tôi đã cố gắng tìm kiếm tin tức về cậu ấy vậy nhưng tất cả công sức đều chỉ như muối bỏ biển, chẳng có lấy một chút kết quả. moon hyeonjun cứ như vậy lặng lẽ biến mất cả một năm.

đến khi cậu trở lại thì đã muộn rồi.đến tận bây giờ, nhiều lần trong một thoáng thẫn thờ tôi vẫn nghĩ, nếu như khi ấy, không có chuyện đó, thì mọi chuyện có khác đi không? moon hyeonjun vẫn là ông trời con hào quang vây quanh vô tâm vô tư thích gì làm nấy chứ không phải một chàng trai rõ ràng bản thân cũng đang chìm trong đau khổ, bóng tối vây khốn nhưng mặc cho bàn tay bị cứa đến tàn tạ vẫn gắng gượng đi hàn lại những vết nứt trong lòng người khác mà thậm chí còn chẳng phải do cậu tạo ra.ryu minseok vẫn là chàng hoàng tử bé được mọi người nâng niu trong bàn tay, có người thật sự yêu thương em vì em là chính em đồng hành trên chặng đường trưởng thành lắm chông gai chứ không phải như một con búp bê bị rút cạn đi nhựa sống, mất đi hết tất cả niềm tin vào tình cảm đôi lứa như hiện tại.kim hyukkyu sống trên đời này 27 năm, chỉ có đúng hai điều hối hận.một, là đồng ý cho ryu minseok yêu lee minhyung. hai, là giấu đi bức thư tình của moon hyeonjun.-------------------------------------------

còn một phần side story nữa hihi ~

chúc mọi người năm mới vui vẻ, hạnh phúc, bình an~
 
|Onria| Quên Bạn Trai Cũ Của Em Đi
side story - khk's pov (2)


1."anh, làm thế không ổn đâu, dù sao..." kim kwanghee hết nhìn tôi lại nhìn bức thư màu nâu trong tay tôi, nét khó xử hiện rõ trên mặt nó.

"thì anh có bắt em làm đâu, để anh làm." tôi nhíu mày bình tĩnh đáp lại.

"đừng lảm nhảm nữa, em cũng nên học cách dứt khoát trong quyết định đi. tất cả chỉ vì tốt cho minseokie thôi."

"nhưng mà, còn hyeonjun thì sao anh? nó cũng là em trai chúng ta mà..." em trai tôi cắn răng, lần nữa cố gắng nhắc nhở tôi. tôi không biết đây là lần thứ bao nhiêu hai chúng tôi cãi nhau trong vỏn vẹn 3 ngày vừa qua. kim kwanghee cứ liên tục nhắc nhở tôi về hyeonjun. phải, thằng bé lớn lên bên cạnh chúng tôi. nói tôi không hề thương nó, vậy thì chắc chắn đó là lời nói dối.nhưng mà tình trạng bây giờ không cho phép 2 đứa em của tôi mơ mộng những giấc mơ màu hồng viển vông, vậy nên là, để tốt cho cả hai, hãy để tôi làm người xấu đi."học bổng đại học nghệ thuật bên Pháp đã gửi đến tận tay minseokie rồi, em ấy còn chần chừ, rõ ràng là do vướng mắc vì chuyện nhà hyeonjun. anh không thể cho phép bất cứ lí do bên ngoài nào cản bước chân sự nghiệp của em ấy được. anh nói rồi đấy, em cấm được nói gì với em ấy, anh sẽ cho người giám sát kĩ 2 đứa."

"kim hyukkyu"tôi ngước mắt, nhìn người em trai mà bản thân vốn luôn cho rằng còn ngây ngô non nớt cần che chở nay đã cao lớn hơn tôi từ bao giờ. nhìn đôi mắt đượm buồn của em, tôi phải thừa nhận, bản thân đã thất thần trong 1 giây, chỉ 1 giây thôi."sẽ có ngày, anh phải hối hận vì sự độc đoán của mình. em thề đấy."

2."anh định không tới, nhưng mà cuối cùng vẫn không đành." tôi đưa ra lá thư màu nâu đến người trước mặt."em cũng đoán là anh sẽ tới." moon hyeonjun bật cười tự giễu, bàn tay chầm chậm cầm lấy lá thư từ tay tôi, khẽ miết góc thư.

"thực ra em cũng muốn người đến là anh, vậy nên mới nhờ anh chuyển lời đến em ấy chứ không phải anh kwanghee."

"đã biết trước kết quả tại sao vẫn làm?" dưới góc nhìn của tôi, nếu là một vụ làm ăn không có lãi, vậy thì tốt nhất nên dừng lại ngay từ đầu. chàng trai trước mặt cúi đầu, khuôn mặt mệt mỏi, bờ môi hơi tái, quầng thâm mắt đậm đến ngạc nhiên, cậu không nhìn tôi, chầm chậm cất lời."vì em muốn cắt đứt sự cố chấp cuối cùng của bản thân. và chỉ có anh mới đủ tàn nhẫn."moon hyeonjun ngẩng đầu đối diện với tôi, cố gắng nâng cao khóe miệng, cười, hơi vẫy vẫy bức thư trong tay."cảm ơn nhé, anh hyukkyu. em không còn gì là không cam tâm nữa rồi, gửi lời chúc bình an tới minseokie hộ em nhé."

đó là nụ cười khó coi nhất tôi từng thấy.3."em nói rồi mà, anh sẽ hối hận." kim kwanghee không biết đã đứng bên cạnh tôi từ lúc nào, nó không nhìn tôi, mà hướng ánh mắt qua khe cửa trước mặt tôi, chứng kiến người em trai yêu quý của cả hai khóc nghẹn trong vòng tay moon hyeonjun."hyeonjunie ơi... rõ ràng tớ mới là người nói chia tay..." ryu minseok ngước đôi mắt đỏ quạch không ngừng rơi nước mắt, bàn tay run rẩy chạm lên ngực trái.

"nh-nhưng tại sao chỗ này... lại đau như thế?"

"không sao đâu... sẽ hết thôi, sẽ hết thôi minseokie, để tao xoa cho em nhé?" moon hyeonjun cầm khăn tay lau đi những vệt nước làm nhòe đi đôi mắt long lanh của em nhỏ, bàn tay còn lại áp lên bàn tay run rẩy nơi ngực trái em, nhè nhẹ vỗ về.

"xoa xoa một chút sẽ hết đau thôi"tôi khép lại cánh cửa, im lặng thừa nhận rằng em trai tôi đã đúng."thông minh quá rồi cũng sẽ có lúc bị thông minh hại." kim kwanghee chậc lưỡi.

"anh cũng vậy, mà thằng nhóc moon hyeonjun kia cũng thế."

"tất cả là tại anh. nếu anh không..." nói đến đây, dường như mọi sức lực trong tôi bị rút cạn, không thể tiếp lời."

đừng tự trách mình nữa." kim kwanghee thở dài, đôi mắt hơi cụp, vỗ vai tôi.

"anh cũng chỉ muốn tốt cho em ấy thôi."vì muốn tốt cho ryu minseok, nên cố gắng đẩy moon hyeonjun ra xa khỏi cuộc đời của em năm hắn cần em nhất.vì muốn tốt cho ryu minseok, nên đồng ý cho em ở bên cạnh lee minhyung.tôi soi đông xét tây, vậy mà lại không nhận ra lee minhyung và tôi là cùng một kiểu người, kiểu người không yêu bằng trái tim.đôi mắt nhìn người tôi luôn tự hào hơn hai mươi năm, cuối cùng lại thua ở ván cược quan trọng nhất.đến đây thôi kim hyukkyu, mỗi người đều có số phận riêng, thế giới rộng lớn, hãy để các em ấy tự quyết định cuộc đời mình đi.

--------------------------------------------

flop quá mất động lực viết huhu, có ai còn đọc fic của tui khum vậy T.T
 
|Onria| Quên Bạn Trai Cũ Của Em Đi
ep 10.


gr chat: kẻ thua tình trường

quay lại với nyc làm chó

giờ xem lại mới thấy

đứa nào đặt cái tên gr trí mạng vcl 🙂))

vận hết vào tình duyên của cả đám luôn

đã he đã he

thỏ không ăn cỏ gần hang

@thợ săn trai tồi 🙂))

bị cáo có gì để bào chữa không?

thợ săn trai tồi

thần thiếp bị oannnn

chuyện tâm linh kh đùa được đâu 🙁quay lại với nyc làm chó

đến khổ đến sở

dính đến mấy cái thằng bóng rổ

thì không ngóc đầu dậy được đâu mà

@cún con đâu rồi

tuần này em vẫn nghỉ học hảcún con

dạ vâng

giấy xin nghỉ em đặt trên bàn phòng khách

anh gửi cho văn phòng khoa giúp em nha

em cảm ơn anh si uuuuu
 
|Onria| Quên Bạn Trai Cũ Của Em Đi
ep 11.


"này, lúc nãy bọn mày có gặp không? cái người đó đó""người đó đó?"

"cái người đó đó của anh minhyungie ấy!

đúng là dính người mà, bám theo đến sân tập luôn, bộ cậu ta kiếp trước làm kẹo mạch nha hả? nhão nhão dính dính""còn bày đặt lí do lí trấu phỏng vấn anh jaehyeok, cậu ta ở trong đội truyền thông từ bao giờ mà tao chẳng biết luôn cơ đấy""nghe bảo đi cùng anh siwoo""haha được cả cái hội ý phiền, yêu đương với cái hội ý đúng là xui 8 đời, lúc nãy bọn mày không nhìn thử mặt ông ý à, như kiểu đội trưởng nợ ổng mấy trăm triệu không bằng."

"cái đội bóng rổ trường mình đúng là thích tự đi chuốc khổ mà. yêu đương mà như rước tổ tông về hầu ý""đúng chứ? yêu đương thì yêu đương chứ không cho nhau chút không gian với vòng bạn bè riêng được à? mà jina, cẩn thận nha gái, nãy chị thấy ánh mắt người đó nhìn về em hơi bị nhiều đó."

"cậu ta có nhìn em hả? em chẳng để ý luôn" giọng nữ ngọt ngào bật thốt mang theo điệu bộ bất ngờ xen vào giữa cuộc nói chuyện ồn ào lộn xộn, rất nhanh sau đó lại mỉm cười thẹn thùng nói nhỏ.

"lúc ấy em mải nói chuyện với minhyungie quá, cậu ấy hài hước cực, mấy chị phải nói chuyện thử mới biết được cơ."

"rồi rồi rồi, biết em thân với hot boy đội bóng rổ rồi, bọn chị làm gì có cái phước phận ý."

"nói khi không phải chứ em thấy jina hợp với anh minhyung hơn nhiều luôn ấy, trai tài gái sắc, lại còn nói chuyện hợp nhau nữa, chứ ai như ai kia, ngoài cái vỏ xinh đẹp thì nhạt nhẽo vô vị."

"nhỉ? khác gì con búp bê trong lồng kính không?"

"thì người ta là búp bê trong lồng kính mà mấy nhỏ khờ này~ ở nhà là hoàng tử bé được 2 thái tử kim thị nuông chiều, đến trường thì có hội anh em bảo kê từng sợi tóc, à, còn cả cậu bạn trúc mã cực phẩm để ý nữa, còn hơn cả búp bê rồi luôn ấy""xì... cũng chẳng biết tên đó cho bọn họ uống bùa mê thuốc lú gì nữa, dù sao cũng chỉ là một thằng con hoang của kim thị, có danh nhưng chẳng đem lại tý lợi ích nào, còn chẳng bằng một góc của jina nhà mình nữa""mấy chị đừng nói như thế, em làm gì đến mức đó, minhyungie nghe được sẽ buồn mất""trời, bọn chị nói đúng thôi, em suốt ngày minhyungie minhyungie thôi, ngốc ạ""này""ối!

ơ-ơ a-anh jaehyeok-""hết giờ tập từ lâu rồi, đội trưởng đội cổ vũ đâu mà để các em lông nhông thế này? tập xong rồi thì đừng chiếm dụng nhà kho nữa, cất đồ rồi đi về đi""à- dạ, bọn em đi ngay đây ạ."

"v-vâng, bọn em chào anh, bọn em xin phé-""nếu không phải chuyện của mình thì đừng chõ mồm vào, họa từ miệng mà ra thôi."

"v-vâng ạ""khóc thuê hộ người khác giỏi vậy thì ở lại đội cổ vũ đúng là thiệt thòi cho các em rồi đấy nhỉ? lần này là lần cuối đấy, đừng lãng phí sự tôn trọng ít ỏi còn xót lại của anh với các em."

"...."

--------------------------"dạo này con với minseok làm sao thế? lúc nãy mẹ thấy hai đứa đi vào cùng nhau mà hơi xa cách đấy."

"sao là sao? bọn con bình thường mà? em ấy còn đang đợi kìa, mẹ cứ kéo kéo con ra ngoài lén lén lút lút nói chuyện như thế này mới có sao đấy""cái giọng nói chuyện với mẹ mà thế à? mẹ đang lo cho con đấy thôi, bớt mặt nặng mày nhẹ với thằng bé đi""con có mặt nặng mày nhẹ hả?"

"còn dám nói không à?

được rồi, mẹ biết đứa nhỏ này đúng là hơi khó chiều, miệng cứ như cái hũ nút không nói không rằng, nhưng mà ai bảo thằng bé là em trai cưng của kim hyukkyu chứ, con ráng chiều theo ý nó một chút đi, coi như là mẹ nhờ con, có được không?"

"mẹ! mẹ đừng cố xuyên tạc suy nghĩ con nữa được không?"

"mẹ là mẹ con, mẹ còn hại con được à?"

"ý con không phải là như vậy""chứ ý con là sao?"

"bỏ đi, con chẳng còn gì để nói với mẹ về vấn đề này nữa. vô nghĩa"--------------------------ryu minseok mệt mỏi mở bừng đôi mắt giăng đầy tơ máu, khóe mắt chạm đến số mười hai vừa được điểm trên chiếc đồng hồ quả lắc treo trên góc tường, đây đã là một tháng tròn cậu chưa có được một giấc ngủ yên ổn, cứ mỗi khi đôi mi trĩu nặng chuẩn bị đè xuống, từng mẩu hội thoại lộn xộn như rắn rết bò trườn vào từng ngõ ngách trong thần kinh cậu, cảm giác nhức nhối, tủi thân và tự trách cứ theo đó lại rạch lên những vết thương còn chưa lành nơi trái tim còn đang run rẩy. hóa ra trong mắt người khác, cậu lại chính là con người như vậy. một con búp bê trong lồng kính, được nâng niu che chở, khó chiều, nhạt nhẽo. một tên con hoang, có danh nhưng chẳng đem lại được lợi ích gì.hóa ra, khi yêu đương với cậu, lee minhyung đã phải mệt mỏi đến thế.yêu lee minhyung, cũng không thể nói là cậu luôn hạnh phúc, nhưng quả thực ryu minseok rất biết ơn hắn."biết ơn minhyungie của em vào một đêm đông giá buốt đã chẳng để em mông lung khóc một mình trên con phố đông đúc người qua kẻ lại, biết ơn anh vì đã cho em biết, hóa ra tình yêu cũng có nhiều hình hài đến thế..."ryu minseok nhớ bản thân đã từng viết dòng tâm sự ấy ở một bức thư nào đó trong hàng trăm bức thư tình cậu gửi cho lee minhyung. cậu cứ nghĩ lee minhyung cũng cảm thấy như vậy, nhưng hóa ra tình yêu của ryu minseok lại gò ép hắn đến mức, tình yêu trong mắt hắn chỉ còn lại hai chữ nghĩa vụ, hắn yêu cậu vì ai cũng bảo hắn phải làm như thế.ryu minseok muốn trả lại cho hắn một lee minhyung tự do phóng khoáng như trước khi hắn gặp cậu. chàng phi công không nên chôn mình ở tòa tháp ngà với em, đôi bàn tay vốn nên chao liệng chinh phục những ngọn gió ngông cuồng chứ chẳng phải trầy trật đắp lên từng miếng gạch nặng nề cho hoàng tử bé. tâm hồn anh đầy hoài bão, vốn nên thuộc về bầu trời mênh mông kia.vì vậy, hoàng tử bé tự nguyện rời đi. chí ít biết đâu trong một thoáng nào đó, em có thể vô tình bắt gặp hình bóng chàng phi công em yêu lấp ló sau những rặng mây trắng. vậy là đủ rồi.--------------------------"anh kwanghee, sao anh còn chưa ngủ thế?"

"à, anh còn chút việc, mai có cuộc họp, anh định làm nốt mới yên tâm được, còn em thì sao?"

"em xuống pha li nước ấm uống."ryu minseok ngồi xuống bên cạnh, im lặng nhìn kim kwanghee đang miệt mài gõ chữ. gọng kính bạc của anh lóe lên dưới ánh đèn vàng ấm áp."dạo này em đang tránh thằng nhóc hyeonjun hả?"ryu minseok đối mắt với đôi mắt tĩnh lặng sau thấu kính 5 giây, cuối cùng chỉ mỉm cười thay cho câu trả lời."thằng nhóc đó là một người tốt. anh nghĩ em là người cảm nhận được rõ điều đó hơn ai hết."

"em biết, anh kwanghee, nhưng em chẳng muốn lại phải có một lee minhyung thứ hai."

"minseokie à...

""anh đừng hiểu lầm!" ryu minseok vội vàng giơ hai tay ngăn cản lời tiếp theo của kim kwanghee.

"ý của em không phải vậy, em không trách minhyung đâu, một chút xíu cũng không."rồi cậu chợt ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy quan tâm của người anh trai đã luôn bao dung cho gần hai mươi năm bồng bột đầu đời của mình, sống mũi cậu bỗng cay xè, giọng nói hơi nghẹn lại.

"chỉ là, so với tình thương của các anh, tình yêu của bất kì ai dành cho em đều trở nên quá đỗi nhỏ bé mà thôi."

--------------------------

viết truyện flop ói nhưng mà không sao, tui vẫn viết vì tui là một cô nàng thư giãn
 
|Onria| Quên Bạn Trai Cũ Của Em Đi
ep 12.


kim kwanghee im lặng rất lâu sau khi nghe ryu minseok thầm thì, cậu nói rất nhỏ, nhưng từng chữ từng chữ lại như sấm dội thẳng vào lòng anh.và có lẽ là cả bóng người cứng đờ đang núp sau hành lang kia nữa.sau cùng, anh khẽ thở dài, ánh nhìn sâu thẳm tối mịt nhìn thẳng vào cậu em trai bé bỏng đang đỏ hoe đôi mắt, chầm chậm cất lời: "minseokie à, nếu như em yêu một người chỉ vì người đó yêu em ra sao, yêu em đến nhường nào, vậy thì chẳng phải em đã yêu một cách vô nghĩa rồi sao?"

"em nghĩ rằng suốt một năm vừa qua, yêu lee minhyung là vô nghĩa sao?"cái đầu nhỏ vội vàng lắc đầu nguầy nguậy. ryu minseok của hiện tại vẫn rất biết ơn ryu minseok của năm 19 tuổi đã dũng cảm nắm lấy đôi bàn tay của lee minhyung, trọn vẹn gần 400 ngày yêu và được yêu, tuy chẳng thể kéo dài mãi nhưng cậu đã rất hạnh phúc"là vậy đó, em trai của anh." kim kwanghee mỉm cười, dịu dàng xoa mái đầu tròn, ánh mắt xa xăm.

"em còn nhớ người tuyết năm ngoái ba chúng ta cùng đắp ở trước sân nhà không?"

"dẫu biết mùa đông sẽ qua, người tuyết rồi cũng sẽ tan đi nhưng chẳng phải chúng ta vẫn đắp nó lên rồi sao?"

"người tuyết năm ngoái đã tạm biệt chúng ta, anh còn nhớ em đã tiếc nuối rất lâu nhỉ? nhưng đó không phải là sự ra đi vô ích, nó sẽ để lại cho chúng ta những kỉ niệm đẹp. và đặc biệt, em có biết là gì không?"

"là niềm mong chờ vào người tuyết năm nay. một người tuyết mới sẽ đến với chúng ta, nó có thể đáng yêu hơn nhưng cũng có thể xấu xí đi, cả anh lẫn em chẳng ai có thể đoán trước được. nhưng chính vì thế nên mới xứng đáng để thử, không phải sao?"ryu minseok ngẩng đầu nhìn gương mặt vẫn đang giữ nụ cười dịu dàng với mình. kim kwanghee không giống như kim hyukkyu, anh rất ít khi nghiêm túc khi nói chuyện với cậu. người ta thường nói rằng, ryu minseok là bản sao của kim hyukkyu, bởi vì cậu luôn ngoan ngoãn yên phận, chính ryu minseok cũng đã từng nghĩ như vậy. nhưng kì lạ thay, mỗi khi có tâm sự, người cậu tìm kiếm đầu tiên lại luôn là kim kwanghee. hoá ra, cậu cũng chẳng chịu yên phận đến thế, mỗi khi đứng trước những tương lai mơ hồ, câu đầu tiên cậu muốn nghe không phải là "thôi, chẳng có kết quả đâu, dừng lại sớm sẽ tốt hơn" mà chính là "cứ đi thôi, biết đâu phía trước là mặt trời".

—————————————————-

@chợ đêm eo xi câyhot topic: lee minhyung ❤️ hwang jina ?

13.4k ❤️

2.3k 💬

user28373: giỡn mặt tao?

đùa, bỏ ryu minseok yêu hwang jina thật luôn?

user38472: vãi cả, hwang jina xấu tính vl, hồi trước tao vào wc thấy nó đang nấu xói nguyên cái clb truyền thông chỉ vì không chọn ảnh tuyên truyền theo ý nó

user28373: bớt truyền thông bẩn lại, hình như hai nhà kim hwang đang có hợp tác thôi

user26482: ủa gì vậy? tưởng lee minhyung với ryu minseok yêu nhau?

-> user273628: cục cưng vừa từ núi nào xuống vậy?

-> user274628: vcl chia tay từ đời nào rồi nha đầu ngốc ơi

user29382: vcl hẳn nào hội jina dạo này hay móc mỉa hội minseok vl, chắc cay nyc của bồ

user37492: gu xuống cấp vậy

user274839: vãi cả nho, ôm cún yêu nhà này về, tệ với em tao thế là cùng 👍🏻

user29492: vỗn cả lài, chắc trường này hết người để yêu

-> user274929: thằng minhyung lại đáng để yêu quá?

yourgu_mayusi: tin giả-----------------------------------

gr chat: kẻ thua tình trường

quay lại với nyc làm chó

anh em

anh em

tin hot

tinh hotthợ săn trai tồi

chuối 1 có mặt

thỏ không ăn cỏ gần hang

chuối 2 có mặtquay lại nyc làm chó

cún đâu rồi?

nhanh lên nhanh lên

anh có tin này

em nhân vật chính đấycún con

em đây

đang soạn bài bù để tuần sau đi học

sao thế anh?

quay lại nyc làm chó

hẹ hẹ hẹ

tin mật

đội cổ vũ bóng rổ sắp rã đám rồithợ săn trai tồi

vãi cả nho

thật?

vclthỏ không ăn cỏ gần hang

vãi

em nhớ không nhầm thì cái đội ý

mới lập không bao lâu mà?quay lại với nyc làm chó

ừ thì đó 🙂

mới là vấn đềthợ săn trai tồi

mới lập năm ngoái chứ nhiêu

đầu tiên là vụ cổ vũ bóng rổ là do clb nhảy thầu

nhưng mà sau này bà đội trưởng đội cổ vũ bây giờ ý

cướp bồ bà chủ nhiệm clb nhảy

nên bị kick ra

bả lôi kéo hội chị em out clb nhảy cùng luôn

lập đội cổ vũ bóng rổthỏ không ăn cỏ gần hang

ủa mấy bà ý thì lấy đâu tiền duy trì đội cổ vũ

trang phục các thứ cũng tốn đống tiền màquay lại với nyc làm chó

tiền sinh hoạt thì trích quỹ clb bóng rổ chứ sao nữa bây

vì ông đội trường clb bóng rổ hồi ý là

thằng cha bồ cũ bà chủ nhiệm clb nhảy 🙂

đừng hỏi sao anh mày biết

hồi ý anh mày với park jaehyeok vẫn còn yêu nhau

nói chung là cũng um xùm một thời gian

mấy thằng đám jaehyeok cũng có ưa gì đội cổ vũ ý đâu

cổ vũ thì không biết cổ vũ đến đâu

trang phục thì ngốn cả đống

nhảy thì chả nhảy

suốt ngày xà nẹo đám con trai

may mà đám clb bóng rổ nó giàu với tỉnh

từ lúc ông đội trưởng cũ xuống đài

là đám thằng jaehyeok cũng rục rịch muốn cho đi luôn cái đội cổ vũ rồi

tiện nay có vụ mới

thế là tiễn luôn thôi 🙂))cún con

...

có chuyện gì xảy ra hả anh

quay lại với nyc làm chó

thằng minhyung nó bảo

một là đội cổ vũ tách ra khỏi clb bóng rổ

hai là nó out 🙂)))

và mấy đứa biết sự lựa chọn của ông jaehyeok rồi đóthỏ không ăn cỏ gần hang

ai ngu mà bỏ cái thằng đánh sáng gần top của đội

để lấy mấy con loăng quăng 🙂)))thợ săn trai tồi

ái chà

dứt khoát dữ bâyquay lại với nyc làm chó

tao không biết bọn nó nói gì ở sân tập

mà theo nguồn tin tao được nghe kể

con nhỏ jina lúc đi ra khóc nhòe hết trang điểm luôn

như ma lemthợ săn trai tồi

uầy

bình thường cái hội thằng jaehyeok

ghét ai đến mấy cũng lịch sự lắm mà

nhất là với con gái

nay không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết thế 🙂))thỏ không ăn cỏ gần hang

hoa ngọc gì mấy nhỏ đó trời 🙂))

cạp nong cạp nia thì cóquay lại với nyc làm chó

mọi lần cái hội ý xấu tính có tiếng rồi

mấy lần còn làm khó ban truyền thông bọn tao

nhưng mà lần này nghe bảo nấu xói đến người quan trọng của bọn kia

nên mới toangthợ săn trai tồi

người quan trọng nào ý nhỉ 🙂))thỏ không ăn cỏ gần hang

người quan trọng nào ý nhỉiiiiquay lại với nyc làm chó

ai ý nhỉiiiiicún con

...

mấy anh làm sao thế?

dù sao cũng không phải em

quay lại với nyc làm chó

em cứ chối nữa đi

trông có vẻ vụ này thằng minhyung cũng hơi liêm

hồi trước anh còn tưởng nó cắm sừng emthợ săn trai tồi

thằng minhyung hơi vô tâm thôi

chứ nó không phải loại người đó đâuthỏ không ăn cỏ gần hang

dạo này nó vẫn cố chấp đi tìm minseokie lắm

mấy lần tìm đến phòng thí nghiệm em hỏi rồi ấyquay lại với nyc làm chó

nó cũng đến chung cư tìm minseokie

hôm nào cũng đến luôn

em tính sao hả cún

thợ săn trai tồi

dù anh vẫn chẳng ưa thằng nhóc kia lắm

nhưng mà anh cũng chẳng muốn nhìn em trai anh héo hon như thế nàythỏ không ăn cỏ gần hang

ừm ừm

em có tính nói chuyện lại

cho rõ ràng với minhyung không?cún con

chắc là thôi ạ

bọn em cũng nói rõ với nhau rồi

vả lại

em và cậu ấy đâu phải chỉ cách nhau một hwang jina

--------------------------------------------

người tuyết năm ngoái đã rất đẹp. vì vậy,

người tuyết năm nay mới càng đáng để mong chờ, không phải sao?
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom