Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ông Xã Tôi Là Sao Nam Hot

Ông Xã Tôi Là Sao Nam Hot
Chương 10: Chương 10



Vòng đầu tiên bốc bài, tôi rút được số cao nhất, còn Cố Khiêm là thấp nhất.

Tâm hồn hóng hớt của tôi lập tức bùng cháy:

“Anh chọn thật lòng hay thử thách?”

Cố Khiêm không hề do dự:

“Thật lòng.”

Tôi hỏi thẳng không vòng vo:

“Anh có cảm tình với Đàm Viên không?”

Cố Khiêm đáp không cần nghĩ:

“Có.”

Đàm Viên lập tức đỏ bừng cả mặt, cúi gằm đầu xuống.

Tôi mừng không tả xiết, đúng như tôi dự đoán, hai người này quả nhiên có cảm tình với nhau.

Nhưng tôi chưa kịp vui lâu thì gió đổi chiều.

Vòng tiếp theo, người rút bài thấp nhất là Tạ Tận, và anh ấy chọn thử thách.

Hứa Khâm xoa xoa tay, háo hức nói:

“Vậy thì cậu hãy hôn Bội Diệp một cái.”

Tôi còn chưa kịp phản ứng, Tạ Tận đã nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng hôn lên ngón áp út.

Xong rồi… tôi cũng như Đàm Viên, lập tức hóa thân thành đà điểu, chỉ muốn chui đầu xuống đất.

Bình thường hôn cũng chẳng có gì, sao lần này chỉ là một cái hôn nhẹ lên tay, tôi lại ngượng đến vậy chứ…

Tôi len lén nhìn trộm Tạ Tận, ai ngờ lại bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn tôi.

Đôi mắt đào hoa ấy hơi nheo lại, ánh nhìn dịu dàng như thể muốn tan chảy tôi.

Hứa Khâm không sợ thiên hạ loạn, còn vỗ tay cổ vũ.

Trò chơi tiếp tục.

Lần này vừa rút bài xong, tôi đã có dự cảm xấu.

Quả nhiên, người rút bài thấp nhất là tôi, còn cao nhất lại là Lâm Đình.

Tôi lập tức giơ tay:

“Tôi chọn thật lòng.”

Lâm Đình cả ngày nay ủ rũ, lúc này rút được bài như thể tìm lại được tiếng nói, lập tức hỏi:

“Lúc thi tuyển, có phải cô đã nhét con gián chết vào túi áo tôi không?”

Cô ta vừa dứt lời, cả phòng lập tức im bặt.

Cô ta nói tiếp:

“Mấy hôm trước tôi xin lại đoạn ghi hình hành lang từ tổ chương trình, thời điểm đó chỉ có mình cô vào ký túc xá.”

Tạ Tận đã cau mày, tôi nháy mắt với anh – yên tâm, tôi tự xử được.

Tôi thản nhiên thừa nhận:

“Đúng vậy, là tôi.”

Chưa để cô ta kịp phản ứng, tôi hỏi ngược lại:

“Sao cô không hỏi con gián đó từ đâu ra?”

Sắc mặt Lâm Đình bỗng cứng đờ.

Tôi vẫn thong thả nói tiếp:

“Nói ra cũng lạ lắm, lúc thi tuyển tôi liên tục gặp chuyện kỳ quặc. Ví dụ như đang tắm thì nước nóng đột nhiên biến thành lạnh, trong ngăn kéo thì thường xuyên xuất hiện tàn thuốc lạ. Tôi nghi ngờ có người chơi xấu, nên đã gắn camera giám sát bên giường mình.”

Tôi mỉm cười:

“Cô đoán xem tôi thấy gì? Có người ném gián vào giường tôi.”

Tôi nhìn thẳng vào Lâm Đình:

“Tôi nghĩ, đưa con gián trả lại cho người đó là xong chuyện. Nhưng không ngờ có kẻ còn định vu vạ ngược. Lúc nào cũng nói tôi là ‘chị bắt nạt’, vậy rốt cuộc ai mới là người bắt nạt ai?”

Lâm Đình vẫn ngoan cố:

“Không có bằng chứng, ai nói gì chẳng được.”

Điện thoại tôi vẫn đang gửi ở chỗ quản lý, nhưng chuyện này tôi đã kể với Tạ Tận từ lâu.

Tạ Tận mở đoạn chat có đính kèm video. Hình ảnh rõ nét, cho thấy rõ người ném gián chính là Lâm Đình.

Lâm Đình mặt tái như tờ giấy, môi run rẩy, không nói nên lời.

Tới đây thì chẳng ai còn tâm trạng chơi tiếp.

Đạo diễn vội vàng lên tiếng hòa giải:

“Hôm nay dừng quay tại đây, mọi người nghỉ ngơi đi.”
 
Ông Xã Tôi Là Sao Nam Hot
Chương 11: Chương 11



11

Lâm Đình chủ động xin rút lui, không tham gia buổi quay cuối cùng.

Ban đầu tôi không muốn khui chuyện này ra, vì thấy chẳng cần thiết phải đôi co với tiểu nhân.

Không ngờ Lâm Đình vẫn cứ nhảy nhót gây chuyện, từ thi tuyển cho đến khi lên show vẫn nhằm vào tôi.

Nhưng cũng tốt, lần này coi như cho cô ta một đòn trí mạng, để tên hề này biết thân biết phận.

Nghĩ đến đây lòng tôi vô cùng sảng khoái, nhìn gì cũng thấy đẹp.

Chỉ còn lại năm người, không thể chia đôi nhóm để quay tiếp nội dung đã định.

Lửa hóng chuyện lại bùng lên trong mắt Hứa Khâm, cậu ấy lập tức xung phong:

“Đạo diễn, không có bạn đồng hành cũng không sao, em có thể làm quan sát viên tình yêu!”

Đạo diễn và tổ chương trình bàn bạc một lúc, cuối cùng đồng ý.

Hứa Khâm liền nhìn về phía tôi và Tạ Tận, giơ tay làm hình trái tim.

Tạ Tận chịu không nổi, quay mặt đi, lạnh lùng cảnh cáo:

“Đừng có theo tụi tôi.”

Hứa Khâm xị mặt, vẫn cố vớt vát:

“Không phải, tôi chỉ là…”

Tạ Tận cau mày, tỏ vẻ mất kiên nhẫn. Hứa Khâm lập tức im miệng.

Ây, Tạ Tận, chuẩn bài “chiến thần mặt lạnh” rồi.

Cứ thế, tôi đi cùng Tạ Tận, còn Hứa Khâm thì bám theo sau Đàm Viên và Cố Khiêm. Cậu ấy bảo, như vậy vừa quan sát được toàn bộ, lại không làm phiền ai.

Vì trước đây từng là người yêu bí mật, nên tôi và Tạ Tận rất hiếm khi hẹn hò nơi công cộng. Đây là lần đầu tiên chúng tôi cùng đi thủy cung.

Khắp nơi là một màu xanh biếc, chỉ cách lũ cá bơi lội tung tăng một lớp kính. Đường hầm kéo dài phía trước, tựa như một giấc mộng không có điểm kết.

Tôi chọc chọc Tạ Tận:

“Anh nhìn kìa, hai con cá kia có giống tụi mình không?”

Góc khuất có một con cá nhỏ bày ra dáng vẻ kiêu ngạo, đứng yên không động đậy, còn con kia thì bơi vòng quanh, luôn ở bên cạnh nó.

Tạ Tận nhìn theo tay tôi, khẽ vỗ đầu tôi:

“Con cá kia giống em lúc đang giận.”

Tôi phản bác:

“Này, rõ ràng là giống anh, hai người đều cùng một kiểu, cứ tỏ vẻ ta đây.”

Con cá nhỏ kiêu ngạo kia rốt cuộc cũng khẽ vẫy đuôi, còn con kia thì phun ra một chuỗi bong bóng.

Hai con cùng nhau bơi vào đám san hô.

Tôi hài lòng gật đầu:

“Em tuyên bố, một con là hoàng tử, một con là công chúa, từ nay sống bên nhau hạnh phúc viên mãn.”

Tôi cảm nhận được Tạ Tận siết tay tôi chặt hơn một chút.

Một lúc sau, anh nói:

“Ừ, giống tụi mình.”

Tạ Tận đưa tay trái chạm lên mặt kính.

Ánh đèn lờ mờ, trong nền xanh thẳm, mặt kính phản chiếu lại bóng hai đứa tôi – mờ ảo nhưng gắn bó chặt chẽ.

Quay xong chương trình, Tạ Tận đưa tôi về nhà. Căn phòng vẫn giữ nguyên cách bày trí như trước.

Cứ như thời gian chưa từng trôi qua, vẫn còn dừng lại ở ngày kỷ niệm ấy.

Tuy vậy, cũng có vài thay đổi.

Tạ Tận treo thêm vài chiếc đĩa nhạc vinyl bên cạnh bức tường ảnh tôi từng làm.

Mỗi bài hát đều đại diện cho một tâm trạng khi ấy. Hóa ra âm nhạc cũng có thể lưu giữ ký ức.

Hôm đó xem pháo hoa xong, chúng tôi cũng chụp một tấm ảnh chung.

Tôi đề nghị:

“Chúng ta in tấm ảnh đó ra đi, dù gì cũng là thời khắc lịch sử đánh dấu việc hai ta làm lành mà!”
 
Ông Xã Tôi Là Sao Nam Hot
Chương 12: Chương 12



Tạ Tận thuận theo tôi:

“Được, vậy mình cùng chọn bài hát nhé.”

Đang lúc tôi và Tạ Tận đứng tìm đĩa nhạc trên kệ, điện thoại tôi bỗng reo lên.

Tôi mở ra xem thì thấy tin nhắn của Hứa Khâm.

Chương trình vừa kết thúc, cậu ấy đã tìm tôi xin cách liên lạc, còn thần thần bí bí bảo có thứ hay muốn chia sẻ.

【Đệ tử được Nguyệt Lão chỉ định】: 【Ảnh】

【Đệ tử được Nguyệt Lão chỉ định】: 【Ha ha ha ha ha ha】

【Đệ tử được Nguyệt Lão chỉ định】: 【Nhìn đi, ảnh tôi chụp Cố Khiêm với Đàm Viên này, cưng xỉu luôn!】

Trong ảnh, Đàm Viên đang vuốt đầu cá heo, cười vô cùng rạng rỡ. Còn Cố Khiêm thì cúi đầu nhìn cô ấy, ánh mắt đầy cưng chiều.

【Thỏ Cà Rốt】: 【Oa! Không hổ danh là đệ tử chân truyền của Nguyệt Lão.】

Tôi với Hứa Khâm đang nhắn tin vô cùng rôm rả, mà bên cạnh lại dần dần bao trùm bầu không khí áp suất thấp.

Tôi quay đầu nhìn thì thấy sắc mặt Tạ Tận đã không còn vui vẻ, tôi vội như hiến vật quý mà đưa cho anh xem tấm ảnh mới được Hứa Khâm gửi.

【Đệ tử được Nguyệt Lão chỉ định】: 【Ảnh】

【Đệ tử được Nguyệt Lão chỉ định】: 【À mà, tôi còn lén chụp hai người nữa đó.】

Góc chụp rất đẹp, một con cá mập khổng lồ bơi ngang, dòng nước bị khuấy lên thành xoáy. Còn tôi và Tạ Tận ở góc ảnh, trông thật nhỏ bé, nhưng tay lại nắm chặt lấy nhau.

Tựa như trong vùng hoang tàn tận thế, chỉ còn hai chúng tôi ôm lấy nhau.

Tạ Tận đặt bức ảnh đó làm ảnh đại diện mới, nhưng chỉ thản nhiên nói:

“Cũng được đấy.”

Rõ ràng là rất hài lòng, nhưng lại cứ thích cứng miệng.

【Đệ tử được Nguyệt Lão chỉ định】: 【Tám giờ rồi! Tập đầu show hẹn hò phát sóng rồi, tôi đi xem đây!】

Tôi sực nhớ, show hẹn hò lần này là quay đến đâu phát đến đó. Hôm nay không chỉ là ngày quay cuối mà còn là ngày phát sóng đầu tiên.

Tức thì, tôi bắt đầu thấy thấp thỏm không yên, liền hỏi Tạ Tận:

“Chúng ta có nên xem không nhỉ?”

Đây là lần đầu tiên chuyện tình cảm giữa tôi và Tạ Tận được công khai trước công chúng, áp lực với tôi thật sự không nhỏ.

Tạ Tẫn vẫn mang dáng vẻ điềm nhiên như cũ, nhưng lời nói thì lại đầy tự tin ngạo nghễ:

“Tất nhiên là phải xem rồi. Xem mọi người khen vợ anh thế nào chứ.”

Tôi lè lưỡi trêu anh:

“Họ không chửi em là may rồi.”

Tạ Tận mở tivi, vòng tay ôm eo tôi, cả hai cùng nằm trên ghế sofa xem chương trình.

Tay anh xoa nhẹ nơi eo tôi:

“Vậy thì cá cược đi, nếu anh thắng thì tối nay em phải nghe lời anh.”

Tôi đỏ mặt, gạt tay Tạ Tận ra, nhỏ giọng nói:

“Đồ lưu manh, không chịu đâu.”

Tạ Tận bật cười khe khẽ.

Tivi đang phát đến đoạn tôi vừa bước vào cửa, nhìn thấy Tạ Tận liền biến sắc.

Không ngờ, phản ứng của người xem lại khá thân thiện.

【Ha ha ha ha nhìn hai người này, chắc chắn là từng cãi nhau thật】

【Trời ơi, tôi mê nhất thể loại gương vỡ lại lành. Top lưu lượng theo đuổi bạn gái phản nghịch, ksdl!!】

【Tôi chưa từng xem show tuyển tú trước đây, nhưng nhìn show này thì Bội Diệp cũng khá lễ phép mà】

Tổ hậu kỳ quả thật rất biết cách làm nội dung, họ phóng to biểu cảm của tôi và Tạ Tận, còn thêm phụ đề gợi ý chuyện tình cảm của chúng tôi đang dần ấm lại.
 
Ông Xã Tôi Là Sao Nam Hot
Chương 13: Chương 13



Ngoài ra, họ cũng rất “chơi ác”, khi quay cảnh Lâm Đình đưa bánh quy cho tôi, còn cố ý dừng hình, dán thêm biểu cảm kinh hoàng bên cạnh: “Không ngờ là bánh quy chơi khăm!”

Tập phát sóng hôm đó vừa có cảm động, lại vừa có tiếng cười.

Đa số cư dân mạng đều chấp nhận chuyện tình của tôi và Tạ Tận. Điều này khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ có điều khiến tôi không hài lòng nhất, đó là tối hôm ấy, Tạ Tận nhất quyết nói mình thắng cược, lại khiến tôi mệt đến khuya.

Kết quả là đến giờ lưng tôi vẫn còn ê ẩm, đáng ghét thật!

13

Sau khi chương trình phát sóng, couple Cố Khiêm và Đàm Viên nổi đình nổi đám khắp mạng, Hứa Khâm được phong là “Nguyệt Lão sống trong giới giải trí”, còn danh tiếng của tôi thì hoàn toàn xoay chiều.

Lâm Đình bị bóc chuyện bắt nạt và bịa đặt, hình tượng trong sáng hoàn toàn sụp đổ, bị cả mạng tẩy chay.

Tôi cũng rũ bỏ được những vết đen từ thời thi tuyển, cư dân mạng đổ xô vào Weibo của tôi bình luận, gọi tôi là “mỹ cường thảm”.

Couple của tôi và Tạ Tận cũng hot không kém, rất nhiều fan cp để lại lời chúc phúc, mong hai chúng tôi trăm năm hạnh phúc.

Tôi cũng vừa kết thúc hợp đồng với công ty, liệt kê từng tội trạng ép buộc nghệ sĩ, thao túng dư luận của công ty, và đâm đơn kiện họ ra tòa.

Tạ Tận từ chối rất nhiều công việc, nói muốn dành thời gian bên tôi.

Chúng tôi đã hứa hôm nay sẽ hẹn hò, nhưng tôi vẫn cứ uể oải không muốn dậy.

Tạ Tận vỗ nhẹ tôi đang tựa đầu lên vai anh:

“Nếu em còn không dậy, thì anh sẽ cõng em đi đó.”

Tôi làm nũng:

“Được thôi, em là gấu túi, anh là cây bạch đàn, kể cả ra ngoài cũng không được tách em ra.”

Không ngờ Tạ Tận thực sự đứng dậy, tôi lập tức bám chặt lấy anh:

“Này! Anh chơi thật hả?”

“Ừ.”

Tạ Tận cõng tôi, rồi đi thẳng ra ngoài.

Tôi hỏi dồn:

“Mình đi đâu vậy?”

Tạ Tẫn:

“Chờ chút rồi em sẽ biết.”

Tôi bị anh cõng đến tận xe trong một tư thế ngốc nghếch hết sức, Tạ Tận bày trò thành công, cả quãng đường đều cười rất đắc ý.

Thật không biết ai mới là người trẻ con hơn.

Tôi nhìn chiếc móc cá nhỏ đung đưa trên kính chiếu hậu, trong lòng tràn đầy ấm áp.

Rõ ràng chỉ là những chuyện thường ngày giản dị, nhưng chỉ cần có Tạ Tận, mọi thứ đều trở nên đặc biệt.

Tạ Tận đưa tôi đến phòng nhạc ở trường đại học.

Phòng nhạc vắng lặng, bên ngoài cửa sổ là cây phong đã nhuộm đỏ, đứng yên bình trong tư thế vươn mình. Một cơn gió thu thổi qua, mang vài chiếc lá phong bay vào bên trong.

Nơi này, chính là nơi tôi gặp Tạ Tận lần đầu.

Hôm đó, tôi vừa học xong tiết thanh nhạc. Kỹ thuật chơi nhạc jazz thầy vừa dạy khiến tôi rất cảm hứng. Tôi muốn chỉnh sửa phần mở đầu của bài Autumn Leaves, nên đã ngẫu hứng đàn thử một đoạn.

Khi kết thúc bản nhạc, tôi ngẩng đầu lên thì thấy có người đang đeo khẩu trang, tựa vào cửa.

Người ấy nhìn tôi từ xa và nói, anh cũng rất thích nhạc jazz.

Sau này Tạ Tận kể, hôm đó anh được mời về trường chia sẻ kinh nghiệm sáng tác. Sau buổi chia sẻ, anh định ghé qua phòng nhạc từng hay đến hồi đi học, và tình cờ nghe thấy tiếng đàn jazz của tôi.
 
Ông Xã Tôi Là Sao Nam Hot
Chương 14: Chương 14



Thời gian trôi qua, vẫn là mùa thu, vẫn là phòng nhạc, vẫn là bản Autumn Leaves ấy.

Chỉ khác là lần này, là song tấu của hai người.

Cảm xúc của người chơi đàn cứ thế dần dần dẫn dắt nhịp điệu thay đổi theo từng cung bậc, khiến cho cái nét buồn man mác vốn có trong bản gốc giờ đây lại biến hóa thành một tình cảm yêu thương dạt dào không thể nào nói thành lời. Âm thanh ấy như thấm đẫm từng hơi thở, hòa quyện cùng cảm xúc sâu sắc, làm cho không gian xung quanh trở nên đằm thắm và ấm áp hơn bao giờ hết.

Bản nhạc dù đã kết thúc trọn vẹn, nhưng Tạ Tận vẫn chưa thôi gảy đàn, những ngón tay lướt nhẹ trên phím đàn tạo ra những nốt nhạc nhỏ tiếp tục ngân vang, như thể anh đang cố gắng gửi gắm một điều gì đó đặc biệt qua từng âm thanh. Tôi chỉ biết ngồi yên đó, lặng lẽ lắng nghe từng nốt nhạc phát ra, như muốn thu hết mọi cảm xúc mà anh đang biểu đạt bằng cách này.

Tiếng đàn vang lên 12 367 13, một chuỗi nốt nhạc mà tôi lần đầu tiên mới nhận ra ý nghĩa sâu xa của nó. Hóa ra, Tạ Tận đang dùng những nốt nhạc này để gửi lời nói thầm kín chưa bao giờ thốt ra thành lời: “Anh yêu em.” Sự bất ngờ và xúc động khiến tim tôi đập nhanh hơn bao giờ hết, nhưng điều làm tôi choáng ngợp hơn nữa chính là sau khi anh bấm nốt cuối cùng, không chỉ dừng lại ở đó, Tạ Tận nhẹ nhàng tháo hẳn một phím đàn ra khỏi cây đàn.

Bên trong phím đàn ấy, ánh sáng lấp lánh xuyên qua là một chiếc nhẫn kim cương sáng chói cùng với sợi dây chuyền có mặt là viên sapphire trong xanh, long lanh khiến lòng người không khỏi rung động. Khoảnh khắc ấy, anh bỗng chốc nghiêm trang quỳ xuống một đầu gối, ánh mắt không còn vẻ cười đùa thường ngày, mà thay vào đó là sự nghiêm túc và chân thành chưa từng có: “Bảo bối, em đồng ý lấy anh chứ?” Câu hỏi giản dị nhưng chứa đựng bao nhiêu hạnh phúc, bao nhiêu ước mơ mà anh muốn gửi gắm đến tôi.

Trong đầu tôi từng hình ảnh hiện lên rõ ràng, từng chi tiết nối tiếp nhau một cách dễ dàng, như một bộ phim sống động không thể dừng lại. Váy cưới trắng tinh khôi, những chùm pháo hoa màu xanh rực rỡ bùng nổ trên bầu trời, nụ hôn nhẹ nhàng, dịu dàng rơi trên ngón áp út như một lời hứa trọn đời... Tất cả những hình ảnh ấy hiện lên rõ nét, xâu chuỗi thành một dòng suy nghĩ liên tục trong tâm trí tôi. Hóa ra, Tạ Tận đã chuẩn bị tất cả mọi thứ từ rất lâu, từng chi tiết của ngày trọng đại này đều được anh tính toán và sắp xếp thật chu đáo.

Trái tim tôi bỗng rộn ràng và như muốn vỡ òa trong niềm hạnh phúc, tôi chậm rãi từ từ đưa bàn tay trái ra trước mặt anh, lời nói của tôi trở nên kiên định hơn hết thảy: “Em đồng ý.” Tiếng nói ấy như mở ra một cánh cửa mới cho hai chúng tôi, cho một chặng đường hạnh phúc phía trước.

Tạ Tận dịu dàng đeo nhẫn vào tay tôi, cảm giác chiếc nhẫn nặng trên ngón áp út làm tim tôi đập mạnh mẽ hơn. Không kìm được những giọt lệ xúc động, tôi đã rơi xuống, và ngay lập tức, anh nhẹ nhàng dùng tay lau đi giúp tôi, hành động đó vừa chân thành lại ấm áp biết bao nhiêu. Sau đó, Tạ Tận luồn tay vào mái tóc tôi, dịu dàng v**t v* rồi nhẹ nhàng hôn xuống như trân trọng một báu vật vô giá.

Lâu lắm rồi mới có một ngày như thế, và một thời gian dài sau đó, Tạ Tận mới đăng bài trên mạng xã hội, như muốn lưu giữ lại khoảnh khắc quan trọng đó. Hình ảnh anh đăng lên rất đơn giản, chỉ là một hình chụp cặp nhẫn cưới, nhưng đã nói lên tất cả. Dòng chữ đi kèm ngắn gọn mà chứa đựng trọn vẹn tình cảm: “Anh sẽ mãi mãi ở bên em.” Câu nói ấy như một lời hứa không lời, khẳng định sự gắn bó bền chặt và tình yêu vĩnh cửu của chúng tôi.

HOÀN
 
Back
Top Bottom