Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam

Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam
Chương 220


Tiểu Cát Tường nhe răng cười với Doanh Đông Quân, lắc đầu: Chỉ là vết thương nhỏ, không đau chút nào.

Doanh Đông Quân đưa tay chạm vào lưng hắn, lòng bàn tay lập tức ướt đẫm.

Những vết thương khác trên người Tiểu Cát Tường đúng là không nghiêm trọng, nhưng hai vết trên lưng và đùi lại sâu đến mức lộ cả xương, máu chảy không ngừng khiến gương mặt hắn trắng bệch, vậy mà hắn vẫn cười.

Doanh Đông Quân nhìn hắn một cái, không nói gì, chỉ bảo: “Lên xe xử lý vết thương trước đã.”

Những người vừa ra tay giúp họ đẩy lui đám thích khách lúc này đã nhảy xuống khỏi tường, tiến lại gần. Tiểu Cát Tường có chút không yên tâm, quay đầu nhìn về phía đó.

Doanh Đông Quân: “Lên xe!”

Tiểu Cát Tường nghe ra giọng điệu của công chúa dù ôn hòa nhưng đã ẩn chứa cơn giận, liền lập tức ngoan ngoãn trèo lên xe.

Lúc này, mấy người kia cũng đã đến trước xe ngựa.

Người cầm đầu tay cầm một cây cung, cùng thuộc hạ ôm quyền hành lễ: “Bái kiến Trưởng công chúa điện hạ. Khi trước không biết thân phận của điện hạ, có nhiều đường đột, mong công chúa thứ tội.”

Khi nói chuyện với đám thích khách, Doanh Đông Quân đã tự xưng “bổn cung”, thân phận hiển nhiên đã bại lộ.

Nàng mỉm cười, nói: “Không cần đa lễ. Thẩm công tử là bậc quân tử, nào có chỗ nào mạo phạm? Hôm nay còn phải đa tạ công tử ra tay cứu giúp.”

Người vừa ra tay cứu nàng, chính là Thẩm Mộng Phi mà không lâu trước họ mới chia tay.

“Chỉ là việc nhỏ, điện hạ không cần cảm tạ. Không biết điện hạ có bị thương không?” Giọng nói của Thẩm Mộng Phi vẫn trầm ấm, thái độ đối với nàng không hề thay đổi dù đã biết thân phận thật sự của nàng, không xu nịnh, cũng không xa cách.

Doanh Đông Quân mỉm cười: “Nhờ công tử ra tay kịp thời, bổn cung vẫn bình an vô sự.”

Thuộc hạ của Thẩm Mộng Phi đã nhanh chóng kiểm tra hết số thi thể trên mặt đất, sau đó quay sang lắc đầu với hắn.

Mười mấy tên thích khách, bị một mình Tiểu Cát Tường giết tám tên, bốn tên khác chết dưới mưa tên, những kẻ còn sống sót đã được đồng bọn mang đi. Những kẻ bị bỏ lại, không ai còn thở.

Thẩm Mộng Phi không nói gì, chỉ cúi xuống kiểm tra xác chết ngay bên cạnh xe ngựa, đó là kẻ bị chính hắn bắn hạ.

Hắn kéo xuống lớp khăn che mặt màu xám, lộ ra một khuôn mặt bình thường đến mức chẳng có gì nổi bật. Ngoài bộ y phục xám và chiếc khăn trùm đầu, trên người gã không có bất cứ vật gì có thể chứng minh thân phận.

Thẩm Mộng Phi đứng dậy, nhìn về phía Doanh Đông Quân: “Trưởng công chúa có biết thích khách này là ai không?”

Nghe vậy, sắc mặt Doanh Đông Quân lạnh xuống, nàng hừ lạnh: “Còn có thể là ai nữa! Khi còn nhỏ, bổn cung có không ít kẻ thù, nhưng từ lúc tỉnh ngộ đã bỏ ác theo thiện, giờ đây gần như thành đại thiện nhân rồi! Người duy nhất bổn cung đắc tội, chính là cặp tỷ muội nhà họ Tiêu. Những kẻ đứng sau đám thích khách này, không phải Thái hậu thì cũng là thế tử phu nhân của phủ Tĩnh An hầu! Bổn cung đoán tám phần là Tiêu Huệ Nương, dạo này Thái hậu bận rộn, e là không có thời gian phái người đến giết ta.”

Vừa nghe công chúa nói rằng kẻ chủ mưu có khả năng là Thái hậu, thuộc hạ của Thẩm Mộng Phi lập tức biến sắc, không khỏi nhìn về phía hắn, rõ ràng lo sợ bị cuốn vào tranh đấu triều đình.

Trong mắt Thẩm Mộng Phi cũng thoáng hiện lên sự ngạc nhiên. Điều khiến hắn kinh ngạc không phải là chuyện Thái hậu có thể nhúng tay vào vụ này, mà là sự thẳng thắn của công chúa. Nhưng sự kinh ngạc ấy chỉ thoáng qua rồi biến mất, hắn trầm tư một lát, rồi hỏi: “Vừa rồi nghe điện hạ nói, thế tử phu nhân của Tĩnh An hầu muốn giết điện hạ là vì chuyện nhà họ Trần?”

“Ừ.” Doanh Đông Quân thản nhiên đáp, “Vài ngày trước, ả chạy đến trước phủ công chúa làm loạn, khăng khăng vu khống bổn cung có ý đồ với thế tử của Tĩnh An hầu. Đây là lần đầu tiên bổn cung thấy có kẻ thích tự đội nón xanh lên đầu mình đến vậy.”

Nàng cười khẩy, ánh mắt tràn đầy khinh thường: “Bổn cung tức giận, chợt nhớ đến vị công tử đáng thương nhà họ Trần kia. Tiêu Huệ Nương và Trần Mộng Trạch dù sao cũng là thanh mai trúc mã, còn từng có hôn ước, vậy mà giờ đến nhắc tên hắn cũng không cho ai nhắc. Bổn cung vừa nhắc đến, ả liền hận đến tận xương tủy. Hôm nay giăng ra trận thế này, e là muốn diệt khẩu rồi.”

Thuộc hạ của Thẩm Mộng Phi nghe vậy thì vô cùng khó tin: Nữ nhân kinh thành hung hãn đến vậy sao? Chỉ vài lời khẩu chiến mà cũng có thể phái thích khách đến giết người diệt khẩu?

Nhưng Thẩm Mộng Phi biết, nếu chỉ đơn giản là nhắc đến Trần Mộng Trạch, thế tử phu nhân của Tĩnh An hầu cũng không đến mức phải phái cao thủ ám sát trưởng công chúa. Chuyện này e là còn ẩn giấu những bí mật sâu xa hơn.

Không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt hắn thoáng trầm xuống.

“Chuyện của Trần gia, điện hạ còn biết điều gì nữa không?” Do dự một thoáng, Thẩm Mộng Phi hỏi.

Doanh Đông Quân hơi nghiêng đầu, liếc nhìn Thẩm Mộng Phi, khóe môi cong lên một nụ cười mang theo vài phần giảo hoạt: “Trần gia sao? Không biết Thẩm công tử muốn biết điều gì đây?”

Thẩm Mộng Phi nhất thời im lặng.

Ánh mắt Doanh Đông Quân dừng trên người hắn, trong mắt lộ rõ vẻ trêu chọc: “Công tử hôm nay đã cứu bổn cung. Theo như người ta thường nói, ân cứu mạng nên lấy thân báo đáp. Nếu Thẩm công tử…”

Lời của nàng còn chưa dứt, một giọng nói lạnh lùng đột ngột vang lên từ cuối con hẻm, cắt ngang những lời sắp nói tiếp của Doanh Đông Quân.

“Công chúa!”

Nụ cười trên mặt Doanh Đông Quân thoáng cứng lại trong chốc lát.

Thẩm Mộng Phi ngước mắt, nhìn về hướng sau lưng nàng.

Một nam nhân với khí chất lạnh lùng, dung mạo tuấn tú đến tận cùng, sải bước tiến lại gần. Thẩm Mộng Phi nhìn bộ quan phục màu tím trên người đối phương, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc lần thứ hai trong ngày hôm nay.

Khi Doanh Đông Quân quay lại, nàng đã khôi phục dáng vẻ bình thản như cũ, cười tủm tỉm nhìn người vừa đến: “A! Sao Ngu lang lại đến đây?”

Ngu Thuấn Thần không nhìn Thẩm Mộng Phi, chỉ quét mắt qua mấy thi thể nằm rải rác trên mặt đất, chân mày khẽ nhíu lại rồi đi thẳng đến trước mặt Doanh Đông Quân: “Có bị thương không?”

Doanh Đông Quân lắc đầu: “Không. May mắn gặp được Thẩm tướng quân, là hắn đã cứu bổn cung.”

Ngu Thuấn Thần thấy nàng không bị thương, lúc này mới nhìn sang Thẩm Mộng Phi, đôi mắt đen như mực lạnh lẽo và sắc bén.

Bị ánh mắt ấy nhìn chăm chú, không hiểu sao Thẩm Mộng Phi lại nhớ đến cảm giác trên chiến trường lần đó, khi bị đại thần xạ thủ số một của nước Đại Kỵ dùng mũi tên nhắm thẳng vào mi tâm, khiến hắn căng cứng toàn thân, mồ hôi lạnh thấm dọc sống lưng.

Cảm giác nguy hiểm ấy chỉ lóe lên trong chớp mắt. Khi Thẩm Mộng Phi nhìn Ngu Thuấn Thần lần nữa, hắn đã thu lại ánh mắt, bình tĩnh ôm quyền hành lễ: “Đa tạ Thẩm tướng quân đã ra tay cứu giúp.”

“Ngu đại nhân khách khí rồi.” Thẩm Mộng Phi đáp lễ.

Một quan viên trẻ tuổi, khoác trên người quan phục màu tím, khắp triều đình chỉ có một người duy nhất. Chỉ cần thoáng nhìn qua, Thẩm Mộng Phi đã đoán được thân phận của hắn. Nhưng hắn vẫn không hiểu, rõ ràng hắn là người cứu công chúa, vì sao vị Ngu đại nhân này lại xuất hiện để nói lời cảm tạ.

Tựa như nhìn ra sự nghi hoặc trong mắt Thẩm Mộng Phi, Ngu Thuấn Thần thản nhiên nói: “Điện hạ từng có ơn với bản quan, ân tình ấy vẫn chưa trả hết. Hôm nay tướng quân cứu điện hạ, sau này nếu có chuyện cần đến bản quan, tướng quân cứ việc lên tiếng.”

Sự kinh ngạc trong lòng Thẩm Mộng Phi không vì lời này mà tiêu tan, nhưng hắn vẫn ôn hòa đáp lại: “Chỉ là việc nhỏ, Ngu đại nhân không cần để tâm.”

Lúc này, đầu hẻm lại vang lên tiếng bước chân. Một đội Kim Dực vệ xuất hiện, Trần Từ và Dương Trụ đã rời sang Thiên Ưng vệ mới thành lập, hôm nay người dẫn đầu là một gương mặt xa lạ.

“Ngu đại nhân!” Đám Kim Dực Vệ hành lễ với Ngu Thuấn Thần.

Người cầm đầu liếc nhìn những thi thể trên mặt đất, nhưng không hỏi gì mà chỉ chờ lệnh.

“Thích khách ám sát Trưởng công chúa, đã bị xử quyết.” Giọng Ngu Thuấn Thần lạnh nhạt, “Các ngươi đem thi thể đi.”
 
Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam
Chương 221


Kim Dực vệ lĩnh mệnh, lần lượt kéo đi những thi thể thích khách ngổn ngang trên mặt đất.

Thẩm Mộng Phi hỏi: “Không cần tra xét lại thân phận của những thích khách này sao?”

Ngu Thuấn Thần liếc nhìn hắn, giọng nói tuy lạnh lùng nhưng không mang vẻ xa cách: “Thẩm tướng quân đã kiểm tra thi thể, có phát hiện gì không?”

Thẩm Mộng Phi có chút xấu hổ: “Thẩm mỗ hổ thẹn, không phát hiện ra điều gì.”

Doanh Đông Quân mỉm cười trấn an hắn: “Nhìn cách bọn chúng hành động, có lẽ là tử sĩ do thế gia đại tộc nuôi dưỡng. Đã dám đến ám sát bổn cung, tất nhiên sẽ không để lại manh mối gì. Thẩm công tử không cần phải tự trách.”

Thẩm Mộng Phi cũng hiểu rằng khó có thể tìm được dấu vết từ những thi thể này, vừa định gật đầu đáp lời thì Ngu Thuấn Thần thản nhiên liếc qua bọn họ, chậm rãi nói: “Cũng chưa chắc.”

Doanh Đông Quân bất giác quay sang nhìn Ngu Thuấn Thần, trong mắt ánh lên tia kinh ngạc.

Thẩm Mộng Phi cũng sững người: “Ngu đại nhân đã phát hiện ra điều gì?”

Một Kim Dực vệ vừa kéo một thi thể đi ngang qua, Ngu Thuấn Thần khẽ nâng tay, lập tức người kia dừng lại.

Hắn lấy ra một chiếc khăn tay trắng như tuyết, bọc lấy bàn tay phải, rồi ngồi xổm xuống trước thi thể nọ, dùng khăn tay quệt nhẹ vào đế giày của kẻ chết. Chỉ trong thoáng chốc, tấm khăn trắng đã dính phải một lớp bụi bẩn.

Mọi người xung quanh đều nhìn theo động tác của hắn, không hiểu hắn đang làm gì, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.

Ngu Thuấn Thần cúi đầu, nhìn chăm chú vào lớp bụi bẩn trên khăn, dường như đang xác nhận điều gì đó. Sau đó, hắn đứng dậy, đưa tấm khăn đến trước mặt Thẩm Mộng Phi và Doanh Đông Quân.

Thẩm Mộng Phi chỉ nhìn thấy trên chiếc khăn có dính một lớp bụi, trong đó lẫn một ít chất bột có màu vàng nhạt pha lẫn sắc trắng, nhưng hắn không nhận ra đó là gì.

Doanh Đông Quân vừa nhìn rõ liền sững người: “Đây là…”

Thẩm Mộng Phi lập tức quay sang nhìn nàng.

Doanh Đông Quân nhìn về phía Ngu Thuấn Thần: “Là Âm Quân và Dương Hầu?”

Ngu Thuấn Thần nhàn nhạt gật đầu.

Thẩm Mộng Phi chợt bừng tỉnh, cái gọi là Âm Quân chính là diêm tiêu, còn Dương Hầu chính là lưu huỳnh. Cả hai thứ này đều là nguyên liệu thường dùng của những kẻ tu đạo trong quá trình luyện đan. Khi phụ thân hắn còn sống, ông cực kỳ ghét đạo sĩ, lại càng căm ghét thuật luyện đan, vì thế từ nhỏ đã ít tiếp xúc với những thứ này, chỉ từng đọc qua trong sách, nên lúc đầu không lập tức nhận ra.

“Chẳng lẽ đám thích khách này là đạo sĩ giả dạng?”

“Vậy chỉ cần lùng soát các đạo quán trong thành và khu vực xung quanh kinh thành, chẳng phải có thể tìm ra kẻ đứng sau hay sao?”

“Không nhất định là đạo quán đâu! Hiệu thuốc cũng có diêm tiêu và lưu huỳnh!”

“Thế thì tra cả hiệu thuốc luôn!”

“Tra thế này thì đến năm Thân tháng Ngọ nào mới xong được?”

Đám thuộc hạ của Thẩm Mộng Phi xôn xao bàn luận.

Doanh Đông Quân chỉ mỉm cười nhìn Ngu Thuấn Thần, nếu Ngu lang đã mở miệng, chắc chắn sẽ không để người khác thất vọng.

Quả nhiên, Ngu Thuấn Thần lạnh nhạt lên tiếng: “Không cần phiền phức như vậy! Chính là Thanh Phong quán.”

Thẩm Mộng Phi khiêm tốn hỏi: “Vì sao Ngu đại nhân lại khẳng định đó là Thanh Phong quán?”

Thanh Phong quán, đương nhiên hắn biết. Đạo quán này tuy không có danh tiếng lẫy lừng như Thanh Hoa quán của Ngọc Dương chân nhân năm xưa, nhưng lại là đạo quán lớn nhất kinh thành. “Lớn” ở đây không chỉ là về diện tích, mà còn ở chỗ nơi này chỉ tiếp đãi các bậc quyền quý, không mở cửa cho thường dân. Người bình thường căn bản không thể bước qua cánh cổng của Thanh Phong quán.

Ngu Thuấn Thần nhìn Thẩm Mộng Phi một cái, ánh mắt ôn hòa, nhưng Thẩm Mộng Phi lại cảm thấy ánh mắt này giống hệt khi hắn giảng binh pháp cho các tướng lĩnh dưới trướng, một cái nhìn đầy sự bao dung của kẻ thông minh dành cho kẻ ngu dốt.

Thẩm Mộng Phi: “…”

Ngu Thuấn Thần dùng giọng điệu càng thêm ôn hòa, chậm rãi giải thích: “Trong kinh thành, đạo quán hay hiệu thuốc tuy nhiều, nhưng chỉ có Thanh Phong quán mới có thể vứt diêm tiêu và lưu huỳnh bừa bãi như vậy.”

Lý do này thật sự không thể phản bác, bởi diêm tiêu và lưu huỳnh đều không hề rẻ, ngoại trừ Thanh Phong quán vốn giàu có, e rằng chẳng ai phóng tay như vậy.

Thế nhưng vẫn có một thuộc hạ của Thẩm Mộng Phi muốn bắt bẻ: “Nhỡ đâu có nhà nào vô tình làm đổ lò luyện đan thì sao?”

Đáng tiếc, Ngu Thuấn Thần không cho hắn cơ hội cãi lý. Hắn cúi xuống, tiện tay nhặt lấy một thanh đao của thích khách rơi dưới đất, xoay chuôi đao về phía Thẩm Mộng Phi, đưa cho hắn.

“Thẩm tướng quân hẳn là rất quen thuộc với binh khí, chi bằng xem thử thanh đao này đi.”

Thẩm Mộng Phi nhận lấy, cẩn thận quan sát ba lượt, sau đó không chắc chắn lắm mà nói: “Là… một thanh đao tốt?”

Ngu Thuấn Thần mỉm cười, giọng điệu mang theo sự khích lệ: “Quả thật là một thanh đao tốt, Thẩm tướng quân tinh mắt.”

Rõ ràng là lời khen, nhưng khi lọt vào tai Thẩm Mộng Phi, hắn lại cảm thấy có gì đó… sai sai.

Nhưng ánh mắt Ngu đại nhân vẫn ôn hòa chân thành, khiến vị tiểu tướng quân tính tình chất phác này chỉ có thể tự trách bản thân, rời xa Bắc Quan hoang sơ thô kệch, đến kinh thành phồn hoa xa hoa, con người cũng trở nên yếu đuối và đa cảm hơn rồi.

Ngu Thuấn Thần lại đưa tay về phía một Kim Dực vệ bên cạnh, ra hiệu cho y tháo đao bên hông xuống. Kim Dực vệ lập tức dâng đao lên bằng cả hai tay.

Ngu Thuấn Thần nhận lấy, nhưng không tự mình kiểm tra mà đưa cho Thẩm Mộng Phi: “Thẩm tướng quân hãy xem thử thanh đao này nữa.”

Thẩm Mộng Phi đưa thanh đao trong tay cho thuộc hạ, rồi nhận lấy thanh đao mới, rút ra khỏi vỏ quan sát tỉ mỉ.

“Cũng là một thanh đao tốt.” Hắn thậm chí còn có chút thèm thuồng, cả hai thanh đao này đều tốt hơn nhiều so với đao mà quân Bắc Quan bọn họ đang sử dụng.

Nhưng sau khi dằn xuống sự ngưỡng mộ, Thẩm Mộng Phi bất giác liếc thêm vài lần, rồi đột nhiên cau mày: “Hửm?”

Hắn dồn lực vào đầu ngón tay, khẽ bật lên thân đao, lắng nghe âm thanh vang vọng. Sau đó, hắn đưa thanh đao của Kim Dực vệ cho thuộc hạ cầm, nhận lại thanh đao của thích khách, cũng bật nhẹ một cái, cẩn thận lắng nghe.

Một lúc lâu sau, Thẩm Mộng Phi trầm giọng nói: “Từ vật liệu đến kỹ thuật chế tạo, cả hai thanh đao này đều vô cùng giống nhau.”

“Chỉ là đao của bọn chúng còn tốt hơn đao của Kim Dực vệ một chút.” Ngu Thuấn Thần thản nhiên nói: “Đây là vũ khí do Giám Sự giám chế tạo theo phương pháp rèn đao mới nhất, so với đao bình thường thì dẻo dai hơn, vừa cứng cáp vừa linh hoạt, không dễ gãy hỏng, có thể xuyên giáp dày ba mươi lớp. Vì việc rèn đao rất khó khăn, hiện tại chỉ có một số Phi Kỵ vệ được trang bị. Thanh đao của Kim Dực vệ đây là đao mà Phi Kỵ vệ vừa mới thay xuống.”

Thẩm Mộng Phi kinh ngạc ngẩng đầu: “Đao của đám thích khách này giống với Phi Kỵ vệ sao?”

Ngu Thuấn Thần: “Vật liệu và kỹ thuật chế tạo giống nhau, nhưng hình dạng khác biệt.”

Có người thắc mắc: “Chẳng phải bọn chúng muốn che giấu thân phận sao? Nếu thanh đao này dễ bị nhận ra như vậy, vì sao còn dùng?”

Thẩm Mộng Phi lại nói: “Nếu không phải Ngu đại nhân tinh mắt, chúng ta cũng không hề nhận ra điểm đặc biệt của thanh đao này.”

Thuộc hạ của Thẩm Mộng Phi nghĩ một chút, rồi gật đầu đồng tình. Quả thật, khi vừa nhìn thấy đống đao, phản ứng đầu tiên của bọn họ không phải là nghi ngờ, mà là… nhanh tay nhặt về, đừng để phí!

Xét về bề ngoài, đao của thích khách không có gì nổi bật, người bình thường cũng khó phân biệt được nó khác biệt thế nào so với đao thông thường. Đến cả người chinh chiến nhiều năm, sống chung với binh khí như Thẩm Mộng Phi cũng chỉ có thể nhận định đây là một thanh đao tốt. Phải so sánh với đao của Kim Dực vệ rồi kiểm tra kỹ lưỡng, hắn mới phát hiện ra điểm tương đồng. Nhưng điều này vẫn chưa đủ chứng minh gì cả.

Điều khiến Thẩm Mộng Phi bất ngờ là, Ngu đại nhân là một văn thần, lại am hiểu binh khí hơn cả bọn họ, có thể nói vanh vách từng chi tiết như thể đã nghiên cứu từ rất lâu.
 
Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam
Chương 222


Ngu Thuấn Thần thản nhiên nói: “Dạo trước, ta thường xuyên ra vào Giám Sự giám, có biết đôi chút về việc rèn binh khí.”

Đám hán tử đến từ Lương Châu nghe vậy thì bừng tỉnh, rồi lập tức cảm thấy xấu hổ.

Ngu đại nhân chỉ là “biết đôi chút”, vậy mà có thể nhìn thoáng qua đã phân biệt được kỹ thuật chế tạo của những thanh đao này. Còn bọn họ những người suốt ngày tiếp xúc với binh khí, lại chẳng nhận ra điều gì. Nghĩ đến đây, bọn họ không khỏi dâng lên một tia kính nể đối với vị văn thần xuất thân này.

Nhưng Tiểu Cát Tường vừa mới băng bó vết thương xong, đang bước ra từ xe ngựa, khi nghe thấy lời này của Ngu Thuấn Thần, lại chỉ cười khẩy trong lòng.

Tên họ Ngu này đúng là lúc nào cũng thích ra vẻ!

Có người hoàn hồn, không nhịn được mà hỏi: “Nếu những thanh đao này vốn chỉ được trang bị cho Phi Kỵ vệ, chẳng phải chúng ta nên nghi ngờ Phi Kỵ vệ trước sao? Vì sao lại kéo cả Thanh Phong quán vào?”

Doanh Đông Quân khẽ cười, bỗng nhiên lên tiếng hỏi: “Các ngươi có biết, nơi nào trong kinh thành là nơi được canh phòng nghiêm ngặt nhất không?”

“Còn phải hỏi sao? Tất nhiên là hoàng cung rồi!” Có người bô bô đáp.

Doanh Đông Quân nói: “Hoàng cung được canh phòng nghiêm ngặt, điều đó đúng. Nhưng trong kinh thành còn một nơi nữa, mức độ canh gác có thể sánh ngang với hoàng cung của Đại Thánh triều.”

“Ồ? Thật sự có nơi như vậy sao?” Đám hán tử Lương Châu vô cùng kinh ngạc. “Chẳng lẽ là lăng tẩm của các tiên đế?”

“Ngươi ngốc à! Lăng tẩm đâu có nằm trong thành!” Một người khác phản bác, “Ta đoán là hành cung của bệ hạ!”

Bọn thuộc hạ xôn xao bàn luận, chỉ có Thẩm Mộng Phi là im lặng, ánh mắt trầm ngâm nhìn Doanh Đông Quân.

“Là Thanh Phong quán.” Ngu Thuấn Thần dường như không muốn nghe đám người này đoán mò nữa, giọng nói lạnh nhạt, nhưng lập tức thu hút ánh nhìn của Thẩm Mộng Phi cùng tất cả những người xung quanh: “Thanh Phong Quán không chỉ được canh phòng nghiêm ngặt, mà vũ khí bên trong thậm chí có thể sánh ngang với tinh binh của Phi Kỵ vệ.”

“Nhưng Thanh Phong quán chẳng phải chỉ là một đạo quán thôi sao? Trong đó ngoài đạo sĩ ra thì còn gì cần phải bảo vệ chặt chẽ như vậy?” Có người không hiểu, bèn hỏi. “Chẳng lẽ bên trong còn cất giấu báu vật thiên hạ?”

“Báu vật thiên hạ thì không có.” Doanh Đông Quân ung dung nói. “Nhưng trong Thanh Phong quán lại thờ phụng linh vị trường sinh của bốn đại thế gia. Đó mới là thứ không thể xem thường.”

Đám hán tử Lương Châu lập tức biến sắc, liếc nhìn nhau đầy kinh ngạc, rồi khe khẽ bàn tán: “Dù có lợi hại đến đâu, chẳng lẽ còn có thể sánh với hoàng cung, nơi bệ hạ và các nương nương sinh sống? Thế gia này cũng quá khoa trương rồi!”

Doanh Đông Quân nghe vậy, chỉ mỉm cười.

Thẩm Mộng Phi không phải hạng võ phu chỉ biết cầm quân đánh trận. Tuy quanh năm hắn trấn thủ biên cương, nhưng cũng không phải hoàn toàn không biết gì về tình hình trong kinh. Vì vậy, khi nghe lời của Doanh Đông Quân, hắn chẳng hề lộ vẻ kinh ngạc.

“Quan chủ hiện tại của Thanh Phong quán là người nhà Tiêu gia.” Doanh Đông Quân nói tiếp: “Xem ra suy đoán của bổn cung trước đó không sai, những thích khách hôm nay ắt hẳn là do Tiêu Huệ Nương phái đến!”

Nói đến đây, nàng khẽ thở dài, quay sang Ngu Thuấn Thần: “Không cần làm phiền Ngu đại nhân điều tra nữa. Dù có chứng minh được đám thích khách này xuất thân từ Thanh Phong quán thì sao chứ? Bổn cung có thể đến hỏi tội Tiêu gia sao? Hiện tại bổn cung không quyền không thế, còn Tiêu gia thì như mặt trời ban trưa. Công lý này, bổn cung không đòi lại được.”

Đám hán tử Lương Châu nghe vậy, không khỏi đồng loạt nhìn về phía công chúa.

Mặc dù bọn họ quanh năm trấn thủ biên ải, nhưng cũng từng nghe qua về vị Trưởng công chúa này. Không phải vẫn đồn rằng Trưởng công chúa Thừa Bình kiêu căng ngang ngược, có thù tất báo sao?

Ngay sau đó, lại nghe thấy Doanh Đông Quân hờ hững nói: “Công lý thì bổn cung không để tâm. Nhưng mối thù hôm nay, bổn cung sẽ tự mình tìm Tiêu Huệ Nương tính sổ.”

Đám hán tử Lương Châu: …

Xem ra, công chúa vẫn là công chúa!

Doanh Đông Quân lại nhìn về phía Thẩm Mộng Phi, nụ cười ôn hòa: “Bổn cung xưa nay ân oán phân minh, hôm nay nợ Tướng quân một ân tình, bổn cung sẽ ghi nhớ…”

Nàng còn chưa kịp nói thêm, đã bị Ngu Thuấn Thần bên cạnh cắt ngang: “Công chúa hôm nay đã kinh sợ, nơi này cũng không an toàn, vẫn nên sớm hồi phủ thì hơn.”

Doanh Đông Quân nhìn sang Ngu Thuấn Thần, còn hắn thì cụp mắt nhìn nàng, dáng vẻ vừa cung kính vừa lạnh nhạt.

Doanh Đông Quân chớp mắt, cuối cùng vẫn dời ánh mắt đi, trong giọng nói có một tia bất đắc dĩ khó nhận ra: “Được rồi, bổn cung sẽ về phủ ngay đây.”

Ngu Thuấn Thần lại quay sang Thẩm Mộng Phi, giọng điệu ôn hòa mà chu đáo: “Tướng quân vừa mới hồi kinh, hẳn là có nhiều việc cần xử lý. Những chuyện tiếp theo có thể giao cho Kim Dực vệ, tướng quân cứ tự nhiên.”

“Được.” Thẩm Mộng Phi cũng không nói thêm gì. Hắn quả thực còn nhiều việc phải làm, liền chắp tay hành lễ với Doanh Đông Quân và Ngu Thuấn Thần, sau đó dẫn theo thuộc hạ rời đi trước.

Chỉ khi bóng dáng của Thẩm Mộng Phi khuất hẳn trong con hẻm, Ngu Thuấn Thần mới quay đầu nhìn Doanh Đông Quân. Hắn trầm mặc, không lên tiếng.

Doanh Đông Quân thản nhiên tiến lên một bước, khẽ kéo tay áo triều phục của hắn, trong mắt ẩn chứa ý cười: “Sao Ngu lang lại đến đây? Ngay cả triều phục cũng chưa kịp thay?”

Ngu Thuấn Thần cúi xuống nhìn bàn tay nàng đang nắm lấy tay áo mình, lần này lại không né tránh như thường lệ, mà trái lại, hắn còn đưa tay ra, nắm lấy tay nàng.

Bàn tay nằm trong lòng bàn tay hắn mềm mại, mịn màng, nhưng lại có chút lạnh lẽo, tựa như một khối bạch ngọc được chạm khắc tinh xảo, không hề có hơi ấm.

Doanh Đông Quân khẽ sững lại. Đây là lần đầu tiên, vào ban ngày ban mặt, ở nơi có thể bị người khác trông thấy bất cứ lúc nào, Ngu Thuấn Thần chủ động nắm tay nàng.

Nhưng ngay sau đó, nàng bật cười. Nàng không rút tay ra, mà chỉ nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”

Ngu Thuấn Thần không trả lời.

Hắn vốn ít khi cười, trên gương mặt lúc nào cũng phủ một tầng hờ hững lạnh nhạt. Thế nhưng, bàn tay hắn lại ấm áp.

Ngu Thuấn Thần nhẹ siết lòng bàn tay, như muốn dùng nhiệt độ của mình để sưởi ấm bàn tay lạnh buốt của nàng. Một lúc sau, đợi đến khi tay nàng không còn lạnh nữa, hắn mới buông ra.

“Lần sau ra ngoài, mang theo nhiều hộ vệ hơn.” Hắn ngừng một chút, sau đó ngước mắt lên, giọng điệu bình tĩnh nhưng lại như một lời cảnh cáo: “Trên đời này, không ai đáng để công chúa phải tự đưa mình vào nguy hiểm.”

Bàn tay vừa được hắn sưởi ấm chẳng mấy chốc lại lạnh đi. Doanh Đông Quân vô thức cử động ngón tay.

Nàng ngước mắt nhìn Ngu Thuấn Thần, không có vẻ bất ngờ vì bị nhìn thấu, mà chỉ nở nụ cười tươi tắn, giọng điệu dịu dàng tựa như đang dỗ dành: “Hôm nay là ta sơ suất, đánh giá thấp quyết tâm muốn giết ta của kẻ đứng sau. Lần sau sẽ không vậy nữa!”

Không biết Ngu Thuấn Thần có tin hay không, hắn nhìn nàng một lúc, rồi lại ngẩng đầu, liếc mắt về hướng Thẩm Mộng Phi vừa rời đi.

Doanh Đông Quân tưởng hắn sẽ hỏi về chuyện của Thẩm Mộng Phi, trong lòng đã chuẩn bị sẵn câu trả lời. Nhưng Ngu Thuấn Thần lại chẳng hỏi gì cả, chỉ nói: “Công chúa nên hồi phủ.”

Doanh Đông Quân liếc nhìn hắn, mỉm cười gật đầu: “Được.”

Bà tử đánh xe ban nãy vẫn luôn trốn dưới gầm xe, giờ mới bò ra. Bà ta không bị thương nặng, chỉ có vết trầy trên má.

Tiểu Cát Tường liếc mắt nhìn Ngu Thuấn Thần, sau đó đỡ Doanh Đông Quân lên xe ngựa.

Bà tử đánh xe nhặt roi ngựa rơi trong vũng máu lên, rút một tấm vải thô từ trong người ra, qua loa lau sạch, sau đó nhanh chóng leo lên ghế đánh xe.

Doanh Đông Quân vén rèm xe, chạm phải ánh mắt trong veo lạnh lùng của Ngu Thuấn Thần. Nàng khẽ cười, nói với hắn: “Ngu lang, về sớm đi.”

***

Tinh Nguyệt: 222 chương truyện đã hoàn thành.

Lần đầu tiên kết thúc một bộ truyện mà lại chẳng thể vui vì chữ “hoàn thành” vẫn chưa mang đúng nghĩa của nó.

Mọi người biết không? Khi ta quyết định chuyển ngữ một bộ truyện có thể vĩnh viễn không bao giờ được viết xong, em gái ta chỉ buông đúng hai chữ: “Dở hơi”. Ta biết, rất nhiều người chỉ đọc khi truyện đã có tag “hoàn”. Bản thân ta cũng muốn chọn những bộ đã trọn vẹn để làm, nhưng đôi khi, có những điều chẳng thể theo ý mình. Độc giả có thể đang đọc rồi drop ngang một bộ truyện, dịch giả/editor có thể bỏ ngang truyện đang dịch/edit, tác giả cũng vậy, họ hoàn toàn có thể bỏ hố dù độc giả có tiếc nuối đến đâu.

Đây là một bộ truyện ta vô cùng yêu thích. Dù đã được viết từ rất lâu, dù motip không còn mới, nhưng ta tin rằng nếu nó được hoàn thành, nhất định sẽ trở thành một tác phẩm nổi bật.

222 chương nghe có vẻ nhiều, nhưng thật ra mỗi chương rất ngắn, và câu chuyện thì vẫn còn quá nhiều điều dang dở. Ta muốn được thấy Công chúa phá tan những bí mật, đạp đổ kẻ thù, bước lên ngôi vị Cửu Ngũ. Muốn biết tình yêu giữa nàng và Ngu lang sẽ ra sao… Nhưng tiếc là tất cả đều dừng lại ở lưng chừng. Có buồn, có tiếc nuối, nhưng cũng có niềm vui và sự biết ơn, vì đã tìm thấy một bộ truyện khiến mình yêu thích đến vậy. Có lẽ chính sự dang dở ấy mới là điều làm người ta mãi không quên.

Đã ba năm trôi qua kể từ ngày tác giả ngừng cập nhật, nhưng ta vẫn mong một kỳ tích sẽ xảy ra — mong rằng một ngày nào đó, tác giả sẽ quay lại, viết tiếp cái kết cho câu chuyện còn dang dở này.

Và ta cũng mong rằng, dù truyện chưa hoàn, vẫn sẽ có những độc giả tìm thấy nó, yêu thích nó, trân trọng nó, như ta vậy.

Cảm ơn mọi người vì đã đọc!
 
Back
Top Bottom