[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
[Đồng Nhân] [Vong Tiện] [Edit] Trở Về Thuở Ban Đầu | Vong Tiện Đích Thỏ Tử Quân
Chương 20
Chương 20
Nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc này, Lam Khải Nhân chỉ cảm thấy đau đầu.
Điều khiến ông bất ngờ hơn cả là Ngụy Anh, đại đệ tử của Vân Mộng Giang thị, cũng rơi vào tình trạng này.Ông vuốt râu, mày nhíu chặt, gương mặt vốn đã nghiêm túc nay càng thêm nghiêm nghị, khiến đám học trò chung quanh không ai dám thở mạnh.
Ông cúi người xem xét linh mạch của cả hai, thấy linh lực đều dồi dào, vận hành ổn định, không chút bất thường.Lại là triệu chứng hôn mê ấy.
Trong lòng ông thở dài, nghĩ đến ba ngày hôn mê khó hiểu trước đó của Vong Cơ đã khiến ông lật tung tàng thư các để tìm tòi khắp các chứng bệnh hiếm gặp, song vẫn không thấy lời giải.
Nay đến lượt Ngụy Anh, quả thực không biết phải xử trí thế nào."
Tiên sinh."
Giang Trừng nghẹn ngào, nhìn dáng vẻ bất tỉnh của Ngụy Anh mà không kìm được hỏi: "Tiên sinh có biết tình trạng của họ lúc này ra sao không?"
Một đám học trò lập tức vểnh tai lắng nghe, ngay ngày học đầu tiên đã xảy ra chuyện thế này, quả thực chưa từng có tiền lệ.Lam Khải Nhân lắc đầu, đáp: "Mạch tượng ổn định, linh lực sung mãn, tính mạng không đáng lo."
Ông thở dài, nhìn xuống hai người: "Trước hết cứ đưa chúng nó về phòng nghỉ, nếu ta đoán không nhầm, qua mấy canh giờ nữa sẽ tự tỉnh lại."
"Nghe tiên sinh nói vậy, chẳng lẽ chuyện hôn mê này từng xảy ra rồi sao?"
Nhiếp Hoài Tang vừa phe phẩy quạt vừa tò mò hỏi."
Đúng vậy."
Lam Khải Nhân gật đầu, bất lực: "Không rõ nguyên nhân, nhưng cũng không nguy hiểm.
Tỉnh dậy thì hoàn toàn bình thường, không lưu lại di chứng gì.
Chỉ tiếc là ta vẫn chưa tìm được nguyên do."
"Tiên sinh."
Đúng lúc ấy, hai đệ tử Lam gia bước vào, cung kính hành lễ: "Chúng con xin đưa hai vị công tử về nghỉ."
Hai đệ tử lần lượt đỡ từng người đứng dậy.
Người đỡ Lam Trạm vừa bước được mấy bước thì đột nhiên khựng lại, cố gắng thêm vài lần nữa nhưng vô ích, như thể có một lực vô hình đang níu chặt lấy."
Sao lại thế này?"
Hắn kinh ngạc, "Tại sao không đi được?"
"Lại chuyện gì nữa đây?"
Lam Khải Nhân chỉ thấy mệt mỏi đến rã rời."
Tiên sinh, hình như có thứ gì đó níu chặt, nên không thể đi tiếp."
Đệ tử đỡ Ngụy Anh cũng thử bước ra ngoài.
Ban đầu còn tiến được vài bước, nhưng rồi cũng bị giữ lại.Hắn ngoái đầu nhìn, chợt hiểu ra, vội vàng nói: "Tiên sinh, dường như Nhị công tử không thể rời Ngụy công tử quá xa."
Lam Khải Nhân giật giật bộ râu quý giá, trong lòng thầm kêu trời, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Vong Cơ không thể rời Ngụy Anh quá xa là có ý gì?Sau khi thử đi thử lại nhiều lần, ông cuối cùng cũng không thể không tin: Quả thực Lam Vong Cơ không thể cách Ngụy Anh quá xa.
Mà như vậy, cũng đồng nghĩa chẳng thể đưa họ về phòng riêng được.Ông thở dài một tiếng, như muốn trút bỏ nỗi bất lực chẳng thể nói thành lời, rồi chậm rãi dặn: "Đưa bọn chúng đến phòng khách dành cho hai người."
Hai đệ tử thoáng ngập ngừng, cuối cùng chỉ có thể đáp: "Vâng."
Rồi dìu cả hai ra ngoài.Lam Khải Nhân há lại không biết vì sao bọn họ do dự.
Phòng khách dành cho hai người ở Lam gia thoạt nhìn thì rất bình thường, nhưng thực chất là nơi chuẩn bị cho đạo lữ.
Chỉ là, với tình cảnh trước mắt, ngoài chỗ ấy ra thì quả thực không còn lựa chọn nào khác.Chuyện đã đến mức này, buổi học hôm nay cũng chẳng thể tiếp tục.
Lam Khải Nhân chỉ đành tuyên bố hoãn lại một ngày.Nghe tin hôm nay được nghỉ học, đám học trò lập tức vui mừng cáo từ, nhanh chân bám theo hai đệ tử Lam gia.
Vừa an bài xong chỗ nghỉ cho hai người, cửa còn chưa kịp khép, một đám đông đã chen chúc ngoài cửa ùa vào.Đệ tử Lam gia: "..."
Đám học trò: "..."
Đúng lúc ấy, trong đám người bỗng lóe lên bóng áo vàng, cố làm ra vẻ ngại ngùng, lặng lẽ rút về phía sau, muốn thu mình lại.Đệ tử Lam gia: "..."
Đừng tưởng chúng ta không nhìn thấy.
Kim Tinh Tuyết Lãng lấp lánh đến thế, cho dù Kim công tử ngươi có rúc vào giữa đám người thì chúng ta vẫn sẽ nhận ra.Trong lòng Kim Tử Hiên lúc này cũng tràn đầy hối hận.
Sao lại bốc đồng mà đi theo đám đông?
Huống hồ, trong đó chắc chắn có người của Vân Mộng Giang thị.Hắn vốn vừa tự cao, vừa bất mãn với cuộc hôn nhân chẳng hề có sự đồng thuận của mình.
Chính điều này càng khiến hắn nảy sinh hiềm khích với Vân Mộng Giang thị.
Vậy mà hôm nay, hắn lại tình cờ chứng kiến cảnh náo loạn liên quan đến bọn họ, tâm trạng càng thêm khó chịu.Giang Trừng rõ ràng đã thấy, hừ lạnh một tiếng quay đầu đi.Kim Tử Hiên nhìn thấy, trong lòng dấy lên khó chịu, nhưng cuối cùng chẳng thốt ra lời nào.
Suy cho cùng, lần này đúng là hắn sai."
Các vị công tử, hai vị công tử cần nghỉ ngơi."
Cứ đứng lảng vảng thế này không phải cách.
Sau khi đóng cửa lại, hai đệ tử Lam gia quay sang khuyên giải, hy vọng có thể thuyết phục mọi người rời đi."
Hai vị, Ngụy Anh là đại đệ tử của Vân Mộng Giang thị, cũng là sư huynh của ta, ta không yên tâm để hắn một mình ở đây."
Hai đệ tử Lam gia: "..."
Một mình sao?
Nhị công tử cũng ở đây mà.Rõ ràng Giang Trừng cố tình bỏ qua y, chỉ lạnh giọng nói tiếp: "Nếu không tận mắt nhìn thấy, ta không yên tâm."
Đám người bên ngoài bắt đầu xì xào."
Chúng ta chỉ xem một chút thôi."
"Sẽ nhanh thôi, không làm phiền đến việc nghỉ ngơi của họ đâu."
"Chỉ nhìn một lát thôi mà..." v.v...Thấy tình cảnh ấy, hai đệ tử Lam gia cũng hết cách, đành phải nhượng bộ để bọn họ vào xem.Căn phòng vốn đã không rộng, nay thêm một đám người chen chúc thì chật như nêm cối.Ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về chiếc giường: bên trong là Ngụy Anh, bên ngoài là Lam Trạm, hai người kề vai sát cánh.
Ai nấy đều không khỏi thầm cảm thán: Lam nhị công tử vốn nổi tiếng lãnh đạm, vậy mà nay lại để người khác thân cận đến thế.
Nghĩ bụng rằng khi Ngụy Anh tỉnh dậy hẳn sẽ thấy rất lạnh, bọn họ mới yên lòng, vui vẻ rời đi.Đám đông dần tản ra, trong phòng chỉ còn lại bốn người.Giang Trừng, Nhiếp Hoài Tang cùng hai đệ tử Lam gia khẽ nhìn nhau, rồi lại đưa mắt về hai bóng dáng say ngủ trên giường, trong lòng thoáng dâng lên nỗi buồn man mác.[Hết chương 20]