Siêu Nhiên [ Đồng nhân Twilight ] Lunar Eclipse

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
112070692-256-k510372.jpg

[ Đồng Nhân Twilight ] Lunar Eclipse
Tác giả: UynLin
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Title: Lunar Eclipse
Author: UynLin
Con người ai cũng có một bí mật riêng cho mình.

Cô cũng không ngoại lệ.

Nhờ gia đình Cullen, cô mới có thể trải nghiệm cuộc sống không lo lắng như ngày xưa của mình.

Nhưng cuộc vui nào cũng có lúc mau tàn, cuộc chiến đẫm máu lại đến.

"Có người đang tự vất bỏ bản thân" Main character: Edward Cullen; Selena Scarlet.​
 
[ Đồng Nhân Twilight ] Lunar Eclipse
Giới thiệu nhân vật


· Giới thiệu nhân vật Selena Scarlet ( Selena Scarlet Vineyaz )

Ngoại hình: Mái tóc màu ánh kim, đôi mắt màu khói.Thân thế: Hậu duệ cuối cùng của gia tộc Vineyaz.Tính cách: Là một người thân thiện và điềm tĩnh nên lại tạo cho người khác cảm giác thoải mái.

Điển hình của người ngoài mát trong lạnh.Năng lực: Bí ẩn.

Edward Cullen ( Edward Anthony Masen Cullen )

Ngoại hình: Tóc màu nâu sẫm, đôi mắt màu nâu.Thân thế: Ma cà rồng.

Thành viên trong gia đình nhà Cullen.Tính cách: Bên ngoài lạnh lùng, khó gần, đôi khi hơi cọc cằn nhưng bên trong lại dịu dàng và ấm áp.Năng lực: Đọc suy nghĩ.

James Scarlet ( James Louis )

Ngoại hình: Tóc màu nâu nhạt, đôi mắt màu nâu hạt dẻ.Thân thế: Anh trai của Selena.Tính cách: Một con người khó hiểu.

Trông bề ngoài phóng khoáng, ngải ngớn nhưng bên trong lại là một con người mang nhiều bí mật.Năng lực: Bí ẩn.

Cùng với Isabella Swan, Jacob Black và gia đình nhà Cullen.2017.06.09
 
[ Đồng Nhân Twilight ] Lunar Eclipse
Sơ Lược


Đây không phải chương mới, chương mới vẫn theo kế hoạch thì Lin sẽ đăng vào tháng 12.Đây là sơ lược về những thân thế của những loại sinh vật mà chúng ta sẽ gặp trong "Lunar Eclipse".

Tất cả thông tin ở dưới chỉ có ba phần là sự thật, còn hầu như là do trí tưởng tượng và những suy nghĩ của mình.

Ma Cà Rồng (Vampire)Không ai biết họ xuất hiện từ khi nào, chỉ biết vào thế kỷ XVIII, nhiều người đột nhiên chết vì bị cắn, lúc đó cũng là lúc loài người nhận ra được sự xuất hiện của Ma Cà Rồng.

Thức ăn chính của họ là máu, bất kể là máu của người, động vật hay những loại khác.

Họ cũng giống như con người kén chọn đồ ăn, họ cũng kén chọn máu.

Ma Cà Rồng cũng chia làm hai loại: chính phủ và người dân.

Chính phủ của chúng là nhà Volturi, họ đều hút máu người.

Riêng nhà Cullen là ngoại lệ, ăn chay.

Ma Cà Rồng mang một vẻ đẹp quyến rũ, sắc sảo cùng làn da trắng bệch, đặc biệt họ còn có sức di chuyển rất nhanh.

Họ sống cùng loài người, rải rác ở khắp mọi nơi.

Ma Cà Rồng là những sinh vật bất tử.

Qủy (Demon)Họ cũng đã ra đời từ rất lâu rồi, cũng có thể nói quỷ là loại sinh vật xuất hiện đầu tiên, chỉ sau con người.

Qủy được gọi là sinh vật lâu đời nhất và cũng như quý tộc nhất.

Qủy không kén chọn đồ ăn, họ có thể ăn đồ ăn của loài người, cũng có thể ăn thịt người.

Chúng được chia thành ba cấp bậc: quý tộc, thường dân và nô tì.

Xã hội của Qủy mang hướng phong kiến ngày xưa, chia theo từng cấp bậc cụ thể và không hề có một sự bình đẳng nào.

Máu của Qủy đối với Ma Cà Rồng như một cơn ác mộng, mùi máu của chúng nhiễm đầy sự hắc ám và làm cho Ma Cà Rồng khó chịu, thậm chí chết vì nó.

Vì vậy, Ma Cà Rồng sợ Qủy.

Họ cũng mang một vẻ đẹp quyến rũ và ma mị, đặc biệt Qủy mang dòng máu quý tộc sẽ có một kí hiệu trên người, mà chỉ có đồng loại mới có thể thấy.

Tuy nhiên, nhiều năm trở lại đây, Qủy đột nhiên biến mất khỏi xã hội, không ai biết chúng ở đâu, đang làm gì và người ta cũng dần dần quên lãng chúng.

Người Sói (Wolfman)Họ tồn tại song song cùng với Ma Cà Rồng, hay cũng được gọi là kẻ thù truyền kiếp của Ma Cà Rồng.

Người Sói được coi là thần bảo hộ của loài người, họ bảo vệ con người không bị Ma Cà Rồng hút máu.

Chúng mang dáng dấp của con người, nhưng cũng có thể biến thành sói bất cứ lúc nào chúng muốn.

Với Ma Cà Rồng, Người Sói mang một mùi hương hôi thối, khiến chúng ngửi cũng thấy buồn nôn.

Tất nhiên Người Sói cũng vậy, khứu giác của họ nhạy bén nhất trong tất cả những loại sinh vật.

Họ cũng sống cùng con người, cùng Ma Cà Rồng.

Phù Thủy (Wizard) Phù Thủy xuất hiện cùng lúc với Ma Cà Rồng, họ là những sinh vật xấu xa luôn xuất hiện trong những câu chuyện cổ tích.

Xã hội của họ cũng giống như Qủy, mang theo chiều hướng phong kiến.

Phù Thủy có khả năng tạo ra độc dược và những câu thần chú khiến mọi sinh vật đều phải khiếp sợ.

Nhưng đối với Ma Cà Rồng, máu của Phù Thủy có mùi hương như mùi thuốc, nghe nói máu của họ có thể giải độc và trị thương cho Ma Cà Rồng nên từ trước đến giờ cả hai chưa bao giờ có thể sống trong hòa bình.

Nhưng điều đặc biệt là, Phù Thủy có sự bảo hộ của Qủy nên ít ai dám đụng đến họ.

Tuy vậy, sau sự biến mất của Qủy, thế kỷ XX, Phù Thủy lui về ở ẩn, họ không còn sống cùng loài người và tránh đi sự săn đuổi của Ma Cà Rồng.

Pháp Sư Họ là một loại sinh vật đặc biệt, được pha trộn giữa con người và Phù Thủy.

Pháp Sư được coi là loại sinh vật 'trẻ' nhất, nên họ cũng mang siêu năng lực mang hướng hiện đại.

Trông họ giống như một con người bình thường, cũng có người xấu, cũng có người đẹp.

Họ không sống theo bầy đàn như những loại sinh vật khác, mà họ sống tách biệt.

Máu của Pháp Sư với Ma Cà Rồng có mùi rất thơm, giống như mùi của những món ăn hảo hạng nhưng vị thì lại không có gì đặc biệt.

Bởi vì họ có hình dáng giống người bình thường, vị máu nhạt nhẽo và sống ẩn dật nên Pháp Sư có cuộc sống yên bình hơn những sinh vật khác, nhưng sức mạnh của họ lại không thể coi thường.

Chính vì những đặc điểm trên, họ rất ít khi bị phát hiện ra mình không giống người bình thường.

Ngoài ra còn có những loại lai tạp giữa thứ này và thứ kia.

Cảm ơn các bạn đã đọc chương này, chương VI sẽ được đăng vào tháng 12, là sẽ vào mạch truyện gốc.

Có điều không biết có ai thích Selena và James là một đôi không, thấy bạn Lin đọc ship cuồng nhiệt hai anh chị ấy (tại nó anti Edward và Bella, thích mỗi cặp Rose và Emmett), thật ra mình cũng thấy hai bạn đó đẹp đôi thiệt.

Mà thôi, mấy chương sau Lin sẽ cố gắng đẩy tiến độ tình cảm của Selena và Edward lên.

2017.11.04
 
[ Đồng Nhân Twilight ] Lunar Eclipse
Chương I: Gặp Mặt


Màn đêm bao phủ hết lối đi.

Sương mù dày đặc khu rừng.

Những cành cây không lá, trơ trụi tạo ra những hình hài rất đáng sợ, chúng như những bàn tay của quỷ có thể bắt chúng ta bất cứ lúc nào.

Cô cứ chạy, chạy mãi không biết mình đang ở phương trời nào.

Cô chỉ biết họ đang chờ cô ở phía trước, chờ cô đến bên họ.

Bỗng nhiên cô gái bị một bàn tay kéo lại.Cô quay đầu lại nhìn, thấy một bóng người, không rõ khuôn mặt.

Hắn ta nắm chặt lấy tay cô, không cho cô đi thêm một bước nào.

Tay kia của hắn ta bóp lấy cái cổ mảnh khảnh của cô.

Cô cảm thấy sợ, muốn vùng khỏi hắn nhưng không thể, điều đó chỉ làm hắn siết chặt lấy tay cô.

Hai hàng nước mắt cô chảy xuống nhưng lại bị hắn ta kéo đi không thương tiếc.Cô nhìn về phía trước, phát hiện ra bóng dáng họ ở đằng xa.

Nhưng họ không chờ cô, ngược lại, họ bỏ đi."

Đừng...đừng bỏ tôi ở lại một mình..."oOo

Selena bất giác tỉnh dậy sau một cơn ác mộng dài.

Cô vội vàng bật dậy, ôm lấy ngực mình thở dốc để lấy lại không khí, cảm giác như vừa từ cõi chết trở về.

Cô ngơ ngác nhìn xung quanh, mọi thứ thật lạ lẫm.

Đây vốn dĩ không phải phòng của cô.

Selena ôm đầu, cô nhớ mình đang đi dạo trong rừng thì bỗng nhiên thấy đau, và sau đó là mọi thứ tối đen.Cánh cửa phòng bật mở, có hai người bước vào.

Người đàn ông đi vào đằng trước có gương mặt như một tài tử điện ảnh, tóc vàng óng.

Trông ông rất lịch thiệp và hòa nhã.

Người phụ nữ kia sở hữu khuôn mặt trái tim sắc nét cùng mái tóc màu caramel, trên môi bà còn nở nụ cười dịu dàng."

Con đã thức dậy rồi sao" Ông ta hỏi "Con thấy trong người thế nào?"

Biết nhìn chằm chằm vào người khác là bất lịch sự, nhưng Selena không thể kiềm chế bản thân mình nhìn thẳng vào người đàn ông trung niên trước mặt.

Nhận thấy bản thân mình không được lịch sự, đặc biệt là nhìn được nụ cười ôn hoà trước mặt, cô bất giác tỉnh táo lại trả lời."

Con ổn, cảm ơn ngài" Selena gật đầu, theo thói quen nở một nụ cười nhẹ, đôi mắt hơi mơ màng nhìn xung quanh, "Xin hỏi, đây là đâu ạ?

Tại sao con lại ở đây?"

"Đây là nhà Cullen, bọn ta thấy con ngất ở khu rừng nên đưa con về đây" Ông ta nói tiếp "Ta là Carlisle Cullen, bác sĩ.

Còn đây là vợ ta, Esme""Thật là làm phiền mọi người" Selena đáp lại, tuy rằng cô hơi nghi ngờ lý do mình bị ngất ở giữa rừng, nhưng cô vẫn rất tự nhiên giới thiệu bản thân "Tên con là Selena, con mới chuyển về căn biệt thự bên kia khu rừng.

Con đang đi dạo quanh đây, ai ngờ lại vậy""Ta thấy là do con bị suy nhược cơ thể, con nên ăn uống đầy đủ hơn" Carlisle ân cần dặn dò rất tự nhiên."

Cảm ơn ngài" Selena cúi đầu lịch sự, cảm thấy bản thân mình có vẻ hơi lạnh nhạt so với lời quan tâm của người ta, cô nói thêm "Con sẽ để ý hơn ạ""Không sao" Esme cười, nụ cười dịu dàng như một người mẹ "Con cảm thấy như thế nào rồi?"

"Con thấy bản thân ổn rồi lại, con không nghĩ bản thân mình lại chào hỏi hàng xóm mới bằng cách này" Selena mỉm cười, nói đùa một câu.Câu nói đùa này bất giác làm Carlisle và Esme nở nụ cười theo."

Chúng ta cũng không ngờ nhà sẽ đón hàng xóm mới nhanh vậy" Carlisle nói, đỡ Selena đứng dậy "Nếu thấy ổn rồi thì chúng ta tiễn con ra ngoài"Ba người cùng đi ra khỏi căn phòng.

Gia đình Cullen đúng là một gia đình gia giáo và ưu tú, điều này được thể hiện bởi cách bài trí và nội thất căn nhà.

Phòng khách được lấy màu chủ đạo là màu trắng.

Những bức tường được gắn những cửa kính lớn có thể nhìn được bao quát màu xanh vô tận của thiên nhiên cây cỏ.

Điều Selena đặc biệt chú ý đó chính là cạnh cầu thang có một không gian diện tích nhỏ, ở đó an tọa một chiếc đàn piano.

Trên những chiếc ghế sofa trắng, có bốn người đang ngồi.

Selena phải công nhận rằng gen của nhà Cullen rất tốt, tuy nhìn họ không giống nhau nhưng có một điều không thể không thừa nhận rằng họ đều rất đẹp, đẹp tới mức hoàn mỹ.

Ngay từ khi bước vào phòng khách, Selena đã rất ấn tượng với cô gái tóc vàng, gương mặt cô ấy như một nữ thần cao ngạo cùng thân hình nóng bỏng khiến bao cô gái phải thèm muốn.

Bên cạnh cô là một chàng trai cơ bắp cùng mái tóc xoăn đen và đôi mắt nâu nhạt.

Có vẻ như hai người họ là một cặp.

Bỗng một cô gái bước đến chỗ Selena, cô gái đó trông có vẻ hoạt bát với mái tóc nâu ngắn trông rất đáng yêu."

Chào bạn, tớ là Alice Cullen" Alice cười thân thiện chìa tay ra.

Đứng bên cô ấy là anh chàng mái tóc quăn vàng óng như mật nhưng biểu cảm của anh ta khá lờ đờ như một đứa trẻ "Đây là Jasper Hale""Tôi là Selena Scarlet" Selena bắt tay lại."

Cô gái xinh đẹp tóc vàng đó là Rosalie Lilian Hale, cạnh chị ấy là Emmett Cullen"Ở một góc khác của phòng khách là một chàng trai trông có vẻ lạnh lùng và âm trầm.

Selena không thể không công nhận rằng gương mặt anh ta như được tạc từ một vị thần Hy Lạp với gò má cao, quai hàm vuông vức, mũi dọc dừa và đôi môi đầy đặn.

Anh ta sở hữu làn da trắng bệnh, lạnh băng như cẩm thạch, mái tóc xù màu đồng quyến rũ cùng đôi mắt màu hổ phách.

Tuy nhiên chỉ có cô biết, cô không hề cảm thấy vui khi gặp những người này một chút nào."

Đó là anh trai tớ, Edward Cullen" Alice chỉ vào anh ta."

Xin chào" Selena cúi chào những người trong căn phòng.

Đáp lại cô, Emmett cười vẫy tay lại trong khi Edward và Rosalie im lặng không nói tiếng nào.

Đặc biệt là Rosalie, người đẹp lạnh lùng đó có vẻ không thích cô cho lắm, từ lúc thấy cô đến giờ cô ấy vẫn rất lạnh lùng, không lộ ra chút biểu cảm dư thừa nào.

Không khí bỗng chốc trở nên xấu hổ.Thấy không khí như vậy, Esme liền lên tiếng để đánh tan đi sự trầm lặng này "Con đừng để ý đến con bé, nó hay vậy lắm"Đáp lại, Selena cũng chỉ mỉm cười rồi lắc nhẹ đầu biểu hiện rằng cô không hề cảm thấy khó chịu hay ngại ngùng với việc này."

Cậu thấy ổn hơn chưa?"

Alice quan tâm hỏi "Lúc thấy cậu xỉu trong rừng bọn tớ có chút lo lắng"Selena cũng không cho rằng đó là một lời quan tâm thật, nó giống như là sự dò hỏi hơn.

Nhưng cô vẫn rất tự nhiên đáp lại."

Cảm ơn gia đình cậu đã giúp tôi, giờ tôi ổn rồi" Selena nói, rồi hơi trầm ngâm chút "Tôi cũng không hiểu sao bản thân lại ngất nữa, đang đi dạo thì thế, chắc do dạo này ăn uống thất thường nên cơ thể không quen"

Câu trả lời này làm nhà Cullen đang căng thẳng bỗng chốc thở phào nhẹ nhõm như trút được hết gánh nặng.

Carlisle thấy không khí đã trở nên yên bình hơn thì mỉm cười nói."

Con thấy ổn là tốt rồi, chú ý tới cơ thể hơn là được""Vâng" Selena nhìn vào đồng hồ đeo bên tay "Giờ này cũng trễ rồi, con đã làm phiền mọi người quá rồi, nếu con không về thì chắc người nhà con sẽ lo lắm" Cô muốn đi lắm rồi, cô cảm thấy nếu mình còn ở thêm giây phút nào trong căn nhà này nữa thì chắc cô chết ngạt mất.Nhà Cullens nhìn hành động của Selena cũng hiểu, họ cũng không nghĩ sẽ giữ cô gái này ở lại lâu hơn nữa."

Để Edward đưa con về Selena, con gái đi vào rừng buổi tối sẽ rất nguy hiểm" Carlisle nói.

Selena định từ chối nhưng nhìn vẻ mặt quan tâm của Carlisle khiến cô không thể làm được."

Vậy phiền anh rồi" Selena nhìn Edward lịch sự nói.Edward không nói gì chỉ gật đầu, trong lòng cảm thấy cô gái này quá lịch sự và cẩn trọng.

Từ lúc gặp cô tới giờ, tuy lời nói và hành động cô đều rất đúng mực, dù ngữ điệu rất tự nhiên thân thiện nhưng lại luôn tạo cho người khác cảm thấy xa cách không muốn lại gần, hơn nữa gương mặt cô không hề có biểu cảm dư thừa nào cả.

Từ sáng đến giờ Edward đang cảm thấy rất bực mình, anh bị thu hút bởi mùi máu của cô học sinh mới Bella, lại càng không thể đọc được suy nghĩ của cô ta.

Điều này làm anh cảm giác năng lực của mình bị biến mất.

Cho đến khi gặp Selena, anh vẫn đọc được những gì trong đầu cô, nhưng nó thật kỳ lạ.

Những gì trong đầu cô không phải những suy nghĩ, hay ít nhất gọi là những lời nói độc thoại mà là những bản nhạc."

Vậy con đi đây, cảm ơn mọi người đã đón tiếp" Selena cười, hóm hỉnh tự nhiên nói một câu "Rất vui khi được làm quen với mọi người"Hai vợ chồng Cullens cũng cười lại, Alice vẫy tay tạm biệt, Emmett nhếch môi một cái trong khi hai người cũng không nói gì, chỉ lịch sự gật đầu.Sau khi Selena rời đi, nhà Cullen lại rơi vào không khí bế tắc một lần nữa.

Jasper đã và đang cực kỳ cố gắng làm cho không khí trở nên tốt đẹp hơn.

Cả nhà Cullen đang ngồi với nhau để nói về cô gái mới từ nhà họ về."

May mà cô ấy không nhớ gì, chứ không..."

Alice thở phào nhẹ nhõm.Lời này làm nhà Cullen nhớ lại viễn cảnh mấy giờ trước, sự việc diễn ra khiến họ hoảng hồn.

Trong lúc Emmett đang hút máu một con vật vì đói bụng thì bỗng Selena xuất hiện.

May mắn thay, Edward xuất hiện kịp thời và đánh ngất cô, nếu không mọi chuyện đã diễn biến theo chiều hướng xấu đi.

Lúc Edward đưa Selena về nhà họ và kể tất cả mọi chuyện thì nhà Cullen gần như thật sự lo lắng, đặc biệt là Rosalie, người đang cố gắng kiềm đi sự hoảng sợ.

"Ta hy vọng lần sau chuyện này không xảy ra lần nữa, Emmett" Carlisle nghiêm túc nói."

Con biết rồi, Carlisle" Emmett ỉu xìu cọ cọ vào người Rosalie tìm sự an ủi.

Trông anh ta như một con vật to xác nhào vào lòng mẹ."

Trông cô gái đó không giống một người sẽ gây hại cho người khác" Esme nói, đã trải qua mấy đời người rồi nên bà vẫn có thể nhìn ra được bản tính của một người."

Cô gái đó đúng là một người cẩn trọng" Rosalie nhận xét.Nhà Cullens cũng đồng ý với đánh giá này, tuy nhìn Selena có vẻ nói chuyện rất vui vẻ thân thiện, dù gia đình họ cũng không hoàn toàn cho cô sắc mặt tốt, nhưng cô ấy trông vẫn có vẻ bình thản nói chuyện mà không hề có chút khó chịu hay sợ hãi gì trên mặt."

Mùi hương con bé vẫn bình thường" Carlisle nói " Không biết Edward thì sao?"

"Con nghĩ tâm trạng anh ấy không được tốt" Alice thở dài "Anh ấy bị thu hút bởi máu của cô học sinh mới Bella, cũng không thể đọc được suy nghĩ của cô ta""Bella?"

Carlisle cau mày."

Một cô gái phiền phức tên Isabella mà cứ thích người ta gọi là Bella" Rosalie khó chịu khi nhắc đến cô học sinh mới.

Nhất là khi máu của cô ta mê hoặc Edward, điều đó dẫn đến những sự việc không hề tốt đẹp gì."

Cô ấy là Isabella Swan, con gái của cảnh sát trưởng Swan" Alice bổ sung thêm thông tin về cô học sinh mới cho Carlisle biết."

Nhắc nhở Edward nên chú ý đến cô gái đó" Carlisle nhắc nhở "Còn Selena thì dù sao cũng sống gần đây, không thể không đụng mặt, cứ đối xử với con bé bình thường là được"Sau lời của Carlisle, tất cả các thành viên đều trở về phòng họ.

Hôm nay họ đã có quá nhiều sự việc cần phải tiêu hóa.oOo

Trong khu rừng, hai bóng người đang đi kề bên nhau.

Từ khi ra khỏi nhà Cullen đến giờ, hai người chưa hề nói với nhau câu nào.

Selena không có thói quen nói chuyện với người lạ, nhất là một anh chàng mình mới quen cách đây mấy giờ trước.

Selena vừa đi vừa nhẩm vu vơ giai điệu bài hát nào đó.

Thật ra bản thân cô không thích thời tiết ở Fork lắm, hơi ẩm ướt lại còn ít ánh mặt trời, thời tiết này rất dễ ảnh hưởng tới tâm trạng của cô.

Thật không biết quyết định chuyển xuống đây là có đúng không nữa.Edward đi bên cạnh cũng không nói câu nào, anh cũng không phải người thích nói chuyện, anh cực kỳ ghét những người lải nhãi bên tai mình.

Vì vậy khi đi với Selena, anh cảm thấy rất hài lòng, cô không cố gắng bắt chuyện hay cố tìm cách kiếm chuyện mà im lặng đi bên cạnh.

Không khí giữa hai người rất hòa hợp, không hề có chút gì gượng gạo dù họ không nói với nhau câu nào.

Selena đang mải mê nghĩ đến những ngày đi học của mình.

Cô ghét đi học, mà có lẽ chẳng có ai thích đi học cả.

Những bài giảng dài làm cho đầu cô không thể chứa nổi, những người được gọi là bạn học thì cũng chỉ là người qua đường cạnh tranh nhau mà thôi.

May mắn thay, cô đã thoát ra khỏi ngôi trường đó nhưng lại chuẩn bị đối mặt với một môi trường khác.

Và ngày đầu tiên chuyển đến đây đã chạm mặt với nhà Cullen, thật sự không tốt chút nào.Vì đang suy nghĩ nên Selena không hề phát hiện ra Edward đang nhìn mình.

Edward đi chầm chậm lại phía sau quan sát cô gái ở trước mình.

Có vẻ như Selena đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình.

Anh thật sự rất muốn biết cô gái đó đang nghĩ gì, nhất là biểu cảm hoài niệm của cô.

Nhưng thật tiếc, anh không thể đọc được gì ngoài những bài hát.

Những bài hát đó cũng rất lạ nữa, anh chưa từng nghe nó bao giờ."

Cô mới chuyển về đây sống sao" Edward dò hỏi.

"Đúng vậy, mới hôm qua" Selena giật mình bởi câu hỏi của Edward, chợt thoát ra khỏi suy nghĩ của mình, tay vô thức sờ vào sợi dây chuyền đeo trên cổ, hành động đó cũng vô tình lọt vào mắt của Edward."

Ừm...tôi" Edward ngập ngừng hỏi "Có phải chúng ta từng gặp nhau trước đây?"

Selena bất ngờ bởi câu hỏi của Edward, từng gặp nhau sao?

Cô hy vọng là chưa từng."

Có lẽ là không, đây là lần đầu tiên tôi đến Fork" Selena lạnh nhạt.

Hai người lại tiếp tục im lặng.

Edward cũng tự giật mình vì mình hỏi một câu như thế, câu hỏi đó chả khác nào mấy câu tán gái củ chuối mà anh luôn cười khinh.Một lúc sau, trước mặt họ xuất hiện một căn biệt thự phương Tây cổ kính.

Tường được phủ một lớp màu trắng, những hoa văn trên đó được khắc họa một cách tinh tế.

Điều làm người ta phải đặc biệt chú ý chính là những chiếc cột được thiết kế cổ điển như những cung điện của Hy Lạp.

Trước nó là một khoảng sân rộng được trồng nhiều loại hoa.

Ở giữa chính là đài phun nước với bức tượng nữ thần Athena được tạc cẩn thận và tinh xảo.

Điều này làm chúng ta như bị lạc vào một thế giới khác của Athens.Edward đã từng đi qua căn biệt thự này mấy lần nhưng anh cứ nghĩ là khu nghỉ dưỡng của những người có tiền.

Anh cũng chưa từng tưởng tượng rằng nó thuộc về cô gái này.

Selena tiến lên bấm chuông.

Sau tiếng chuông vang lên, cánh cổng được mở ra."

Đến nhà tôi rồi" Selena cúi chào Edward "Cảm ơn đã đưa tôi về.

Thật là làm phiền anh và gia đình""Vậy tôi về đây" Edward gật đầu rồi quay về lại khu rừng.Selena nhìn Edward đến khi bóng dáng anh khuất đi sau những hàng cây rồi mới vào nhà.

Gương mặt ôn hòa khi nãy biến mất, chỉ còn lại biểu cảm nhàn nhạt.Cánh cửa nhà bật mở, một người đàn ông trung nên cúi đầu chào.

Ông ta có mái tóc muối tiêu cùng đôi mắt đen sắc sảo, trên người mặc một bộ đồ tây dành riêng cho quản gia.

Trên người ông ta có một khí chất khiến người khác phải tôn trọng."

Tiểu thư đã về" Người đàn ông cúi người chào Selena."

James về chưa?"

Selena gật đầu một cái rồi hỏi."

Thiếu gia đang chờ tiểu thư ở bên trong" Ông ta nói.Selena nghe vậy rồi đi vào trong nhà.

Càng vào bên trong thì mọi thứ càng làm người khác phải mở rộng tầm mắt.

Giống như bên ngoài biệt thự, những bức tường bên trong cũng được khắc họa nhiều hoa văn tinh xảo.

Bộ ghế sô pha màu nâu theo phong cách hoàng gia đặt gần cửa kính được che bởi lớp rèm cùng màu.

Bên cạnh đó là lò sưởi với một hình bông hoa bỉ ngạn được khắc lên.

Trên trần nhà là đèn chùm với kiểu dáng lạ nhưng đẹp mắt và lấp lánh.

Điều làm người khác chú ý đến chính là gần cầu thang có một chiếc đàn piano, to và mới hơn của nhà Cullen.Selena bước gần đến chỗ chiếc đàn đó, mở nắp đàn lên.

Đôi tay cô lướt qua các phím đàn thật nhẹ nhàng.

Vừa lúc nãy ở nhà Cullen thấy cái đàn piano, cô đã cố gắng kìm chế mong muốn đánh một bản nhạc.

Cô ngồi xuống, đặt bàn tay mình lên phím đàn và đàn một bản nhạc.

Một gia điệu vừa lại vừa quen vang lên khắp căn nhà, gia điệu này rất nhẹ nhàng thanh tịnh, nhưng nghe kĩ lại thấy nó có gì đó buồn và hoài niệm.

Bỗng nhiên trong đầu cô hiện lên một số hình ảnh quen thuộc, tiếng đàn đang cao trào bỗng nhiên bị sai nốt khiến nó trở nên hết sức chối tai.

Selena đành dừng lại."

Em mà cũng đánh sai phím sao" Giọng một chàng trai vang lên "Con người đúng là không ai hoàn hảo mà""James" Selena ngước lên nhìn người con trai trước mặt mình.Nếu như gương mặt của Edward giống như một vị thần lạnh lùng, bất cần thì James chính là vị thần ánh sáng ấm áp.

Gương mặt sáng lạn, đôi lông mày rậm cùng nụ cười nhẹ làm bao nhiêu thiếu nữ tan chảy.

Anh ta khoanh tay lại, dựa vào đàn nhìn Selena, tuy môi cười nhưng lời nói không biết bao nhiêu là mỉa mai."

Lần đầu tiên anh nghe em đánh bài này" James nói, thuận miệng hỏi "Bài gì thế?"

"Merry-go-round of Life (*)" Selena trả lời.James cũng không hỏi cô đã biết nó từ đâu."

Sao về muộn vậy?"

James tuy hỏi Selena nhưng không hề nhìn cô, tay anh lướt những phím đàn."

Em gặp một chút chuyện, không đáng lo ngại" Selena đứng lên, ra khỏi ghế " Ăn tối thôi, em đói rồi"Selena đi thẳng xuống phòng ăn mà không chờ James, anh nhìn bóng dáng của cô đi không chút lưu luyến, dáng đi đó đã đi theo anh cũng không biết bao nhiêu lâu rồi.

Anh âm trầm nhìn theo, anh không nhầm thì trên người cô có mùi sinh vật lạ, nhưng dù sao nếu cô không muốn nói thì anh sẽ không gặng hỏi.James lại như không đi xuống dùng bữa tối cùng Selena.

Buổi tối hôm đó, không ai có một giấc ngủ yên, họ đều bị vướng mắc bởi nhiều chuyện xảy ra.Bánh xe định mệnh bắt đầu quay...

~Hết chương I~

2017.06.18

(*) OST từ Howl's Moving Castle, một bộ anime cực nổi tiếng của Ghibli.
 
[ Đồng Nhân Twilight ] Lunar Eclipse
Chương II: Ngày Mới


Nơi Selena chuyển đến là một thị trấn Fork của bang Washington, là một nơi ẩm ướt, có ít ánh sáng mặt trời.

Mọi thứ xung quanh luôn mang một màu xanh xám.

Selena hướng mặt ra phía kính xe, nhắm mắt lại, hít thở không khí xung quanh, cô có thể cảm nhận được mùi hương của cơn gió mát dịu và cây cối.Hôm nay là ngày Selena bắt đầu một cuộc sống học tập mới.

Cô không thích đi học lắm, cô chỉ muốn bản thân mình thật bận rộn để không nghĩ đến những vấn đề khác thôi.

Còn lý do Selena không thích đi học thật ra cũng đơn giản, đó là vì cô phải dậy sớm, cứ nghĩ đến việc bản thân mình phải dậy lúc 7 giờ sáng để tất bật đi học thì nó như một cực hình đối với cô rồi.Đôi khi Selena cảm thấy mọi thứ thật không chân thật.

Nhưng mỗi khi tỉnh dậy, nhìn gương mặt mình trong gương, nhìn mọi thứ xung quanh thì lúc đó cô mới biết mình đang sống."

Đang suy nghĩ gì thế?"

Bỗng nhiên một giọng nói làm cắt đứt suy nghĩ của cô."

Dậy sớm thật khổ" Selena ngáp một cái rồi quay sang nhìn James.Hôm nay không những là ngày học đầu tiên của cô mà còn là của James.

Trái với tâm trạng chán nản của Selena, anh ta lại rất bình thản, giống như việc đi học như là ngồi ghế uống một ly trà vậy."

Anh biết" James vẫn lái xe "Nhưng có vẻ không chỉ mỗi thế đâu""Anh nghĩ nhiều rồi" Selena dụi mắt, bất chợt nói "Thật ra em thích ngồi trên con moto của anh hơn, đỡ bị buồn ngủ""Lần sau sẽ đưa em đi học bằng con đó" James cười, liếc nhìn Selena gục lên gục xuống "Nếu em bớt dành thời gian buổi đêm để xem phim đọc truyện thì có lẽ em sẽ không ngáp lên ngáp xuống như thế này đâu""Một người vô tâm vô phế với nghệ thuật như anh sẽ không hiểu đâu" Selena lườm James một cái.Thật ra từ bé Selena luôn bị những người xung quanh bắt học đủ thứ, một phần vì do xuất thân của cô nên cái gì cũng phải biết nên không có nhiều thời gian để tận hưởng những thứ cô thích.

Tuy nhiên có những thứ không thể thay đổi được, việc đam mê đọc truyện, xem phim hay ca nhạc nghệ thuật nó giống như ngấm vô máu cô rồi.oOo

Chiếc xe Ferrari trắng cuối cùng cũng đến nơi, James và Selena cùng ra khỏi xe.

Trai tài, gái sắc đi cùng nhau, dễ dàng trở thành tâm điểm của mọi sự bàn tán, nhất là khi họ là học sinh mới.Ngôi trường ở Fork không to hay đồ sộ như ngôi trường ở Boston, nơi Selena từng học, nó tuy nhỏ hơn nhưng lại làm cho người khác cảm giác đúng nghĩ như một trường học.

Các học sinh dù có nhìn học bàn tán nhưng đôi mắt không có gì ác cảm hay chán ghét, chỉ là những ánh mắt tò mò.

Điều này làm Selena cảm thấy dễ chịu hơn khi ở đây.James nhìn xung quanh rồi nở nụ cười nhẹ với các cô gái khiến họ đỏ mặt, nhưng nhiều hơn là thích thú.

Bên cạnh Selena thấy cảnh đó thì không phản ứng gì, đi chầm chậm bên cạnh.Xa xa, nhà Cullen nhìn thấy cảnh này.

Cô gái hôm qua họ vừa gặp đi cùng với một chàng trai lạ mặt."

Edward, anh nói mình không đọc được suy nghĩ của Selena hả?"

Alice quay sang anh trai mình hỏi."

Không hẳn là không đọc được, chỉ là nó không phải là độc thoại nội tâm" Edward cau mày nói.Đây là lần đầu tiên mà suy nghĩ anh đọc được lại là những bài hát.

Đúng là một cô gái kỳ lạ.

Nhưng nếu là quái dị thì phải kể đến Bella, mùi máu cô ta quá quyến rũ, khiến anh thèm muốn.

Vậy nên cứ thấy cô ta là Edward không thể bình tĩnh nổi, luôn phải cố gắng kiềm chế sự khát máu của mình.Đang đi cùng Alice thì Edward bắt gặp Bella đang từ xe đi ra.

Cô ta đi ra khỏi xe cũng vô tình nhìn thấy anh đang nhìn mình, cô định nói gì đó thì Edward lảng tránh ánh mắt đi, có vẻ như tâm trạng anh không được tốt.

Bella cảm thấy Edward không hề ưa mình, mỗi khi nhìn thấy cô, anh ta đều lạnh lùng quay đi một cách khó chịu.

Nhưng rõ ràng là cô nhớ là hình như mình chưa làm gì sai trái với anh ta.Trong khi Edward đang tìm cách tránh Bella thì Selena và James đã nhận được thời khóa biểu.

James nhìn sang thời khóa biểu của Selena mà hơi cười, đúng là cô có khác, toàn những môn học kỳ lạ."

Tâm lý học?"

James nhướn mày nhìn Selena "Bây giờ anh mới biết em có hứng thú với bộ môn này""Đấy là điều khẳng định cho việc anh không hề hiểu em" Selena cười nhẹ, cô khoanh tay lại nhìn anh "Đúng không?"

"Vậy sao?"

James cũng không muốn bàn luận về chủ đề này "Sao tiết đầu của em trống vậy?"

"Đang chờ nhà trường xếp lớp, em không muốn học Hoá nên muốn đổi mà chắc mai mới được cập nhật" Selena ngó qua thời khoá biểu của James.

"Tiết đầu của anh là gì?"

"Anh có thể coi đây là sự quan tâm em dành cho anh" James cười " Hóa học""Haha" Selena bật cười, không nghĩ suýt nữa mình sẽ học cùng lớp với James "Chúng ta không có duyên rồi, em đi trước đây"Bởi vì chưa có môn cho tiết đầu tiên, nên Selena quyết định vào thư viện của trường ngồi tới hết tiết.

Thật ra theo luật thì cô vẫn phải vào lớp Hoá ngồi cho tiết đầu hôm nay, nhưng bảo cô ngồi 90 phút để học Hoá á, thật sự làm khó Selena rồi.Chọn đại một cuốn sách, Selena vừa đọc vừa nghe nhạc để giết thời gian.

Đang đọc say sưa, cô phát hiện ra có một chiếc bông tai ngọc trai lăn tới chân cô, Selena cúi xuống nhặt lên, nhìn xung quang thì thấy một cô gái tóc nâu ngắn đang ngó nhìn xung quanh.

Dù không chắc được phán đoán của mình nhưng Selena vẫn đứng lên, tiến lại gần cô gái trước mặt."

Bạn đang tìm cái này hả?"

Selena xoè chiếc bông tay trong lòng bàn tay ra hỏi."

Đúng rồi" Cô gái đó mừng rỡ gật đầu, ríu rít cảm ơn "Cảm ơn cậu, đôi bông tai này tớ mới được mẹ tặng sinh nhật tuần trước, suýt nữa tưởng mất rồi chứ""Không có gì" Selena cưởi mỉm.Sau khi cô gái đó đeo lại đôi bông tai lên tai, vui vẻ nhìn Selena tự giới thiệu."

Tớ là Jessica, còn cậu?"

"Selena" Selena mỉm cười lại, cô gái trước mặt cô trông rất vui vẻ hoạt bát khiến cho cô cũng thấy vui lây."

Cậu là học sinh mới à, tớ chưa thấy cậu bao giờ" Jessica tò mò, bởi vì trong mắt cô Selena rất đẹp, không thể nào cô không biết trong trường mình có người xinh đẹp như vậy."

Ừm, tôi mới chuyển đến Fork gần đây" Selena nói."

Thế cậu nói chuyện với đúng người rồi đó, tớ biết hết các ngóc ngách ở đây luôn" Jessica cười tự hào, cô ấy phe phẩy tập giấy trước mặt."

Cậu không phải về lớp sao" Selena hỏi.

Cô để ý tập giấy mà Jessica cầm giống như là bài in assignment của cô ấy."

Đúng rồi" Jessica cũng quên béng mất mục đích cô ấy đến thư viện là gì, cô ấy vội vàng cầm đồ rời khỏi đây trước khi nộp bài trễ "À Selena, lát nữa chúng ta ăn trưa cùng nhé!"

Selena mỉm cười gật đầu thì Jessica cũng rời khỏi thư viện.

Selena không khỏi cảm thấy buồn cười, có lẽ có bạn hoạt bát đầy sức sống như Jessica cũng không phải chuyện gì xấu.Tiết đầu tiên đã kết thúc, Selena bây giờ đang đứng trước cửa phòng học môn Tâm lý học.

Cô hơi thở nhẹ một chút rồi đi vào.

Trước mặt cô là một thầy giáo trẻ, anh ta thấy cô đi vào thì hơi cười, có một chút vui mừng.

Selena hơi cau mày nhưng cũng rất nhanh giãn ra.

Trông anh ta không giống một thầy giáo chút nào, gương mặt đó quá tuấn tú nhưng đầy hơi thở bí hiểm."

Em là học sinh mới đúng không?

Thầy là John Winslow" Anh ta cười nói " Em hãy giới thiệu tên với các bạn đi""Xin chào, tôi là Selena Scarlet" Selena lướt mắt quanh lớp học, giới thiệu về bản thân mình.Cô phải công nhận lớp này thật ít học sinh, còn chưa đến hai mươi người nữa.

Cô nhìn xung quanh lớp học, phát hiện ra một người điều này khiến cho Selena có chút kinhh ngạc, dù cô cũng không biết đây là kinh ngạc theo chiều hướng tốt hay xấu.Ngay từ đầu bước vào lớp, mọi người trong lớp đã chú ý đến Selena rồi bởi vì cô rất nổi bật: xinh đẹp và khí chất từ người cô như một nàng công chúa vậy đấy."

Selena, em hãy ngồi bàn cuối cùng, dưới bạn Bella đấy" Thầy giáo chỉ cho cô.Selena cúi đầu cảm ơn rồi đi xuống dưới đó.

Cô đi ngang qua cô gái tên Bella đó rồi ngồi xuống ghế mình.

Suốt tiết học, Selena rất tập trung lắng nghe bài giảng.

Cô không thể không khen ngợi khả năng giảng bài của thầy giáo này, anh ta dùng những từ ngữ rất dễ hiểu, giọng điệu hóm hỉnh nhưng vẫn rất sát thực.

Cuối cùng giờ ăn trưa cũng đã đến.

Đi tới canteen cô đã thấy Jessica đang đứng ở trước của đó như chờ ai đó, thấy cô đi tới Jessica liền vui vẻ vẫy tay gọi, cô cũng liền tới đó để đi cùng cô ấy.

oOo

Giờ ăn trưa đã đến, Selena cùng Jessica đi đến bàn ăn gần đó, nơi đó có bốn người ngồi ở đấy: hai nam hai nữ và trong đó có một cô bạn cùng lớp với cô môn Tâm lý học- Bella."

Để tớ giới thiệu cho cậu" Jessica hòa nhã nói " Đây là Angela, Eric, kia là Mike và Isabella, nhưng cậu ấy thích được gọi là Bella hơn""Tôi là Selena Scarlet, có thể gọi tôi là Selena" Selena cười nhẹ."

Cậu đẹp thật đấy" Angela trầm trồ khen.Bella xoay người nhìn Selena, nhìn cô làm cô ta nhớ đến những đứa con gái xinh đẹp não rỗng trường cũ của cô, luôn tỏ ra lạnh lùng và cao quý.

Tuy vậy không thể không thừa nhận là Selena rất đẹp, cô có gương mặt rất trong sáng nhưng lại có đôi nét lạnh lùng ở đôi mắt nên tổng thể trông cô rất xa cách.

Mái tóc màu vàng ánh kim mượt như dòng suối cùng đôi mắt xám tro sắc sảo.

Hôm nay cô còn mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng áo sweater vest màu nâu caro bên ngoài cùng quần jeans dài, trông vừa trang nhã vừa tôn giáng.

Kiểu phối đồ này tuy nhìn đơn giản nhưng hầu như ít ai mặc như vậy, nhìn rất mới lạ."

Kiểu quần áo này câu mua ở đâu thế?"

Angela hỏi, cô khen không ngớt cách mặc đồ này, bình thường bọn cô đi học mặc đồ rất đơn giản."

Bình thường quần áo tôi đều là người nhà mua" Selena trả lời.

Bản thân cô không thích những bộ đồ màu tối của thời kỳ này lắm, nên hầu như đồ của cô đều là đồ được thiết kế riêng theo sở thích.Bỗng nhiên có một bóng người đến gần bàn của họ, Selena ngước lên nhìn, là James."

Tôi có thể ngồi đây được không?"

James hỏi."

Được chứ" Jessica đỏ mặt gật đầu.James gật đầu rồi ngồi xuống chỗ bên cạnh Selena mỉm cười nhìn cô, đưa cho cô một hộp cơm."

Em quên trên xe" James nói, giọng điệu rất bình thản."

Vậy à?

Cảm ơn anh" Selena nhận lấy hộp cơm, cô cũng quên mất bản thân đã chuẩn bị sẵn đồ ăn để mang tới trường ăn."

Xin chào, tôi là James" James cười "Anh trai của Selena"

"Hai người là anh em sao?"

Angela ngạc nhiên rồi lầm bầm "Chẳng giống chút nào"Selena không để tâm đến những người khác, cô mở hộp cơm ăn ngon lành.

Selena biết bản thân mình là một người rất kén ăn, nên lúc nào cô cũng phải thủ sẵn hộp cơm mang từ nhà đi.

Đang tập trung ăn uống thì Jessica reo lên."

Nhà Cullen kìa" Selena nhìn sang.Năm người gồm Rosalie, Emmett, Alice, Jasper và Edward đang hướng đến bàn ăn ở góc canteen.

Họ đi đến đâu đều được người để ý và chỉ trỏ.

Nhà Cullen vốn dĩ rất xa lánh người khác, họ đi đâu cũng đều có nhau."

Họ luôn đi với nhau như thế" Eric nói thầm.Trong lúc đó, gia đình Cullens đã yên vị ở trên ghế và chuẩn bị cho bữa ăn trưa không mấy ngon miệng của mình."

Selena kìa" Alice vui mừng "Lại gặp cậu ấy rồi""Em có vẻ nhiệt tình với cô gái này" Rosalie nói."

Không hiểu sao từ cậu ấy toát ra vẻ rất an tâm" Alice trả lời, cô cũng không hiểu sao những trông Selena không giống những người bằng tuổi khác, trông cô ấy như người không thuộc về thế giới này "Em thấy cậu ấy không phải là kiểu người tuỳ tiện""Em thì sao Edward?

Với cái cô gái Bella đó" Rosalie quay qua hỏi Edward."

Vẫn ổn, chưa có gì đáng lo ngại" Edward lạnh nhạt nói.Từ nãy giờ anh không hề để ý đến Bella mà đang nhìn Selena, cô gái đó dù đang ăn nhưng cũng dùng một cách lịch sự nhất có thể.

Lúc đầu anh cứ nghĩ cô chỉ giả vờ nhưng nhớ đến ngày hôm qua, có vẻ như cô gái đó giống như một tiểu thư từ thời xưa.

Anh thật tò mò không biết rốt cuộc gia đình cô như thế nào mà có thể dạy một người con gái như thế này."

Em không ý kiến gì với cô gái Selena kia" Edward nói với giọng thờ ơ.

Thật ra anh cũng không để tâm tới những cô gái con người khác lắm, anh chỉ chú ý tới Selena vì cô ấy toả ra sự khác biệt nhất thôi.

Nhưng nói là thiện cảm thì chưa, dù sao họ cũng chưa tiếp xúc nhiều mà anh cũng không muốn đi tìm hiểu thêm."

Em đâu cần ý kiến của anh, Edward" Alice bĩu môi "Chỉ cần anh đừng có xen vô chuyện làm thân của em là được""Muốn làm thân thì mời cô ấy về nhà ăn đi" Edward bỗng nhiên nói.Sau câu nói đó mọi người trố mắt nhìn Edward, ngay cả Rosalie cũng không nhịn được mà liếc nhìn anh từ trên xuống dưới.

Mục đích của Edward thật ra cũng đơn giản, nếu Alice đã muốn làm quen thân với con người thì cứ tự nhiên, đưa về ăn sẽ dễ quan sát và xem xét một người hơn, sau đó họ mới dám đánh giá về cô ấy có hợp để giao lưu không."

Em bảo là em không đọc được suy nghĩ của Selena, điều gì khiến em đưa ra suy nghĩ như thế?"

Rosalie tò mò."

Em đã bảo là đọc được, chỉ là không phải độc thoại thôi" Edward thở dài, anh đã nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần với mọi người trong nhà là anh đọc được suy nghĩ của Selena mà.Thấy Rosalie và những người khác có vẻ như không hề phản đối về ý kiến của Edward, Alice nhanh chóng đứng dậy tiến lại gần chỗ của Selena.

Mọi người ở bàn đang ăn thì thấy cô lại gần thì ngạc nhiên.

Alice bỏ qua ánh mắt ngạc nhiên của những người khác, cô cười nhìn Selena."

Selena, tối nay Esme mời cậu đến nhà mình ăn" Alice cười tươi "Cậu có bận gì không?"

Nghe vậy tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

Gia đình Cullen vốn dĩ không gần gũi với người khác, luôn chỉ bên nhau, chưa từng thấy ai có thể gần gũi với họ.

Vậy mà Selena lại được mời đến nhà Cullen dùng bữa tối, điều mà bao nhiêu người mơ ước mà không có được.

Họ tò mò rốt cuộc không biết tại sao Selena lại có mối quan hệ với nhà Cullen như thế.Selena im lặng suy nghĩ.

Cô không muốn giao lưu quá gần gũi với nhà Cullens, nhưng cũng không phải không có thiện cảm với họ.

Với lại Alice cũng đã đến tận chỗ cô ngỏ lời thì cũng không thể từ chối được, mà có khi họ cũng chẳng cho cô từ chối.

Đôi khi chúng ta cũng không thể né tránh mọi thứ, mà phải học cách đối diện với nó."

Được" Selena mỉm cười nhẹ "Vậy sau giờ học gặp cậu"Alice thấy Selena đồng ý thì vui mừng, cười tươi.

Cô quay đi, trở về chỗ bàn ăn của mình và tiếp tục với những món ăn không được hợp khẩu vị nhưng lại cùng tinh thần vui vẻ.

Alice cũng muốn nhân cơ hội này để dò xét về thái độ cũng như tính cách của Selena, hiếm khi cô hợp ý với một con người, cô và gia đình cũng muốn xem Selena có phải là một người mà họ có thể tin tưởng hay không.Trong lúc mọi người trò chuyện thì Bella luôn quan sát Selena.

Cô cũng không biết tại sao mọi người đều thích Selena nhưng cô lại không, chỉ là cảm giác của cô đối với Selena có chút phức tạp.

Lần đầu thấy Selena, Bella cảm thấy cô ấy có một vỏ bọc quá hoàn hảo đi, xinh đẹp, thân thiện và vui vẻ, thật sự có người như vậy sao?Selena cũng cảm nhận được ánh mắt của Bella, tuy cô không nói gì nhưng trong lòng lại thấy khó hiểu.

Hình như cô còn chưa nói chuyện câu nào với Bella, cô cũng tự thấy tính mình không hợp với Bella nên cũng không đi làm thân.

Cô vốn dĩ không muốn dính dáng tới Bella, cái sự xa cách này còn lớn hơn khi cô đối xử với gia đình Cullens.

Mỗi lần nhìn thấy Bella, cô đều thấy phiền phức sẽ tự dưng tìm tới mình, tính cách của cô ấy cũng càng không hợp với Selena."

Selena, sao cậu quen nhà Cullen vậy?"

Jessica tò mò "Họ còn mời cậu đến nhà ăn nữa chứ"" Hôm qua mới chuyển đến nên tôi đi lạc" Selena giải thích " Họ gặp tôi rồi giúp tôi trở về"" Vậy mà họ mời cậu đến nhà ăn?"

Angela chen vào "Cậu thật may mắn đó.

Không phải ai cũng có thể đến nhà Cullen đâu"Selena từ chối nói tiếp."

Tiết tiếp theo của em là gì?"

James quay sang hỏi Selena."

Thiên văn học" Selena nói trong khi cô đang sắp xếp lại những hộp cơm của mình để chuẩn bị rời đi."

Anh học Số học" James giả như thở dài "Vậy là không đi cùng đường rồi.

Hay anh đổi môn sang học gần em nhé"Thấy nụ cười đùa của James như vậy Selena cũng không hề khó chịu.

Cô quen rồi."

Nếu anh muốn" Selena nhún vai rồi đứng dậy "Tạm biệt, em đi trước đây"Nói rồi, Selena rời khỏi canteen, James cũng đi theo cô ra ngoài nhưng lại rẽ sang một hướng khác.Selena lại tiếp tục đến những lớp học của mình.

Dù mới ngày đầu đi học nhưng cô đã cho giáo viên thấy được sự thông minh và hiểu biết của mình.

Ngày đầu tiên không tệ, ít nhất không có ai nhìn chằm chằm vào cô hay là bàn tán về cô.

Trường học này thú vị hơn Selena tưởng tượng, nó vẫn hơn trường cũ ở Boston. oOo

Tiết học cuối cùng của cô cũng kết thúc.

Selena đang sắp xếp đồ chuẩn bị ra về thì ra cửa gặp Edward, cô hơi cau mày khó hiểu.

Thấy Alice cũng đứng bên cạnh cùng Jasper ló đầu ra, Selena liền nhớ ra tối nay mình sẽ đến nhà Cullen dùng bữa.

Alice thấy Selena liền kéo tay ra chỗ cô đứng cùng với Rosalie, người đẹp ấy nhìn cô rồi hơi gật đầu, dù gương mặt lạnh lùng nhưng không hề có ý khó chịu gì, bên cạnh Emmett đưa tay lên chào Selena một cái rồi khoác vai Rosalie.

Edward rất ga lăng, anh liền cầm cặp cho cô mà Selena thì cũng không từ chối, để cho anh cầm.

Tuy vậy điều này làm rất nhiều người để ý.

Họ đều bàn tán xôn xao, vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ với cô khi được đi cùng nhà Cullen, ngay cả người nổi tiếng lạnh lùng như Rosalie cũng không hề tức giận khi đi cùng cô.Bao nhiều lời bàn tán nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến Selena và nhà Cullen.

Selena rất ít khi để ý đến lời người khác nói, còn nhà Cullen thì quen rồi.Lên xe, Selena liền đeo dây an toàn vào rồi quan sát.

Chiếc xe này đúng là khác xe của James đi, nó có vẻ cũ hơn nhưng lại cổ và có chút hoang dã.

Vì Alice và Jasper đi xe của Rosalie nên trên xe chỉ còn hai người, không khí lại tiếp tục trầm xuống.

Edward đang lái xe, thỉnh thoảng cũng liếc nhìn cô gái trong xe mình, cô ngồi rất ngoan, đôi mắt lúc nào cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói một câu nào.

Đi bên cô thật dễ chịu, cái này là trong thâm tâm anh tự nhận thấy, cô mang lại cho người khác cảm giác rất dễ chịu, có vẻ đây cũng là lý do tại sao Alice thích cô.Selena chống tay nhìn ra ngoài cửa sổ, ngâm nga giai điệu ngẫu nhiên nào đó.

Không nghĩ chỉ mới quen gia đình Cullens lần thứ hai thôi đã được người ta mời về ăn tối, không biết cô nên thấy may mắn hay lo lắng đây nhỉ."

Cô muốn nghe bài gì không?"

Edward cắt đứt suy nghĩ của Selena."

River flows in you, anh có không?"

Selena hỏi.Edward khá ngạc nhiên khi cô cũng nghe nhạc không lời, hầu hết những cô gái trẻ sẽ không thích nghe loại nhạc này, với lại khi đọc suy nghĩ trong đầu cô đều là những bài hát lạ, anh không nghĩ cô sẽ nghe những bài hát như thế này.

" Có, tôi không nghĩ những cô gái trẻ lại thích loại nhạc này" Edward bật nhạc.

"Có những suy nghĩ phân biệt như thế không tốt đâu" Hiếm khi Selena lại mở miệng trêu đùa người bên cạnh.

Thật ra thì có nhiều người trẻ tuổi thích nghe nhạc này lắm, Edward nghĩ vậy là do anh ấy không quá thích mở lòng tiếp xúc với người khác thôi.Giai điệu bài River flows in you vang lên trên xe, nhẹ nhàng vui tươi nhưng lại có gì đó rất buồn.

Selena cảm thấy thật dễ chịu, mỗi khi mệt mỏi cô đều nghe nó, điều này giúp cô thoải mái và có niềm tin vào mọi thứ hơn.

Edward quay sang nhìn thấy Selena đang nhắm mắt lại nghe nhạc, bàn tay thỉnh thoảng chuyển động như cô là người đang đánh đàn vậy.

Đột nhiên anh cảm thấy hành động đó rất dễ thương.Edward tự mỉm cười, không phải nụ cười khẩy hay lạnh lùng, mà là nụ cười vui vẻ từ tận con tim của mình.

Chính Selena đã xoay chuyển mọi thứ mà chính bản thân cô không hề biết.Mọi thứ bắt đầu thay đổi...

...Vòng xoay bị chuyển dịch

~Hết chương II~

2017.06.28
 
[ Đồng Nhân Twilight ] Lunar Eclipse
Chương III: Làm Quen


" Đến nơi rồi"Edward dừng xe trước cửa căn biệt thự nhà Cullen.

Bây giờ Selena mới có dịp quan sát kỹ căn nhà.

Nó được tọa lạc trong khu rừng yên tĩnh với thiết kế theo hình khối lạ mắt.

Căn nhà hai tầng, phía dưới được xây bằng đá còn trên thì được làm bằng gỗ.

Bên ngoài thay vì là những bức tường xi măng thì là những tấm kính lớn, từ bên ngoài có thể thấy rõ bên trong.

Trông nó thật ấm áp.Chiếc xe của Rosalie dừng lại ở đằng sau, Alice vừa bước ra liền chạy đến chỗ Selena đang đứng và kéo cô vào nhà.

Bên cạnh Jasper mặt trầm xuống, đi theo Alice, có vẻ như anh chàng khá khó chịu khi vị trí lẽ ra là của mình đang bị Selena cướp mất.

Edward, Rosalie và Emmett cùng nhau đi vào nhà, họ không hề khó chịu khi mà Alice quá thân thiết với Selena, họ tin rằng vào năng lực của cô ấy.

Chỉ là vốn là ma cà rồng nên ba người vốn kiêng kị con người.Alice và Selena vừa vào nhà thì bắt gặp Carlisle đang ngồi trên chiếc ghế sofa màu đỏ rực đọc báo, trông ông thật tri thức và trầm lặng.

Thấy họ vào nhà, Carlisle đứng lên, nở nụ cười hiếu khách."

Chào con Selena, chào mừng con đến nhà chúng ta" Carlisle nói."

Xin chào ngài Cullen, chúc ngài một buổi tối tốt lành" Selena cúi đầu chào một cách lịch sự.

" Gọi ta là Carlisle được rồi" Carlisle vẫn giữ nụ cười trên môi " Esme rất mong con đến đấy"" Cảm ơn đã mời con đến đây, thật là làm phiền mọi người rồi" Selena nhẹ nhàng nói.Carlisle liền gọi tất cả mọi người xuống nhà ăn dùng bữa.

Thấy những gì trên bàn ăn, Selena rất ngạc nhiên, nó tuy là những món ăn đơn giản nhưng lại nhìn rất đẹp mắt, mùi hương tỏa ra cũng rất thơm.

Đến một người khó ăn như cô cũng phải công nhận nhìn vào là đã thấy ngon miệng rồi.

Cái gì chứ đồ ăn là cô không bao giờ muốn bỏ lỡ.Esme từ khu vực bếp đi ra thấy vậy liền vui mừng.

Nấu ăn là sở thích của bà, nhưng từ khi sống trong gia đình này thì nó lại thật khó khăn.

Không ai có thể ăn được món ăn của bà nấu, dù ngon đến mấy nhưng mùi vị vẫn thật nhạt nhẽo.

Vì vậy mà bà luôn mong muốn có người thử món ăn của mình.Tất cả mọi người đều ngồi vào vị trí, trước mặt mỗi người đều có một đĩa steak và lát bánh mì bên cạnh nhưng có vẻ như không ai định động vào nó.

Thấy chưa ai dùng nên Selena cũng không hề có ý định bắt đầu bữa ăn của mình, đó phép lịch sự tối thiểu của một con người.

"Nào, tất cả bắt đầu dùng bữa thôi" Thấy Selena như thế, Carlisle liền ra hiệu với mọi người, bản thân ông cũng cầm lát bánh mì lên.Selena cũng bắt đầu tự cắt miếng steak trên đĩa của mình, steak được nấu kiểu medium rare vừa chuẩn, nước sốt thịt cũng từ đó mà chảy ra khiến cô cảm thấy nó rất ngon mắt.

Cắn một miếng, Selena không nhịn được mà suýt xoa trong lòng rằng trình độ nấu ăn của Esme quả thật quá tốt."

Esme nấu món này thật sự rất ngon luôn đó" Selena quay qua nhìn Esme thốt lên, độ ngọt của thịt vừa đủ kết hợp thêm nước sốt rượu phải nói là đỉnh của đỉnh.

Có lẽ khi về cô lại phải bảo đầu bếp nhà thêm món này vào trong danh sách bữa ăn của cô thôi."

Thật tốt vì con thích" Esme cười "Vì không biết con thích ăn gì nên ta cũng chỉ biết làm món này""Con rất thích, có lẽ con phải xin công thức làm món sốt này thôi" Selena cười nói.Carlisle mỉm cười, ông biết khả năng nấu nướng của Esme rất tốt nhưng vì cả nhà không ai có thể cảm nhận được hương vị, thậm chí món steak của bọn họ đã được làm kiểu sống hẳn nhưng cũng không thể nếm được hương vị nước sốt ngon như thế nào.

Vậy nên có Selena ở đây khen trình độ nấu ăn này đã tâm trạng của bà vui hơn bao giờ hết, ai chả muốn bữa ăn mình bỏ tâm vô nấu được khen."

Chỉ cần con không ngại thì ta sẽ dạy cho con" Esme trả lời."

Vậy thì con không khách sáo ạ" Selena cười vui vẻ nói.Thái độ vui vẻ và tinh nghịch của Selena đã khiến không khí trầm lặng của nhà Cullens trở nên có sức sống hơn, các thành viên nhà này đều là những người ít nói và lạnh nhạt, mỗi Alice là người hoạt bát nhất nhà nhưng vẫn mang theo sự trầm tĩnh vì trải qua một cuộc đời dài.

Vì thế có Selena trong bàn ăn hôm nay khiến họ cảm thấy nó không còn sự âm trầm lúc đầu.

Ngay cả Edward cũng không nhịn được mà nhìn qua Selena, tự hỏi liệu trong đầu cô gái này đang nghĩ gì khi có thể đầy sức sống trong bầu không khí nhà họ.Sau khi bữa ăn kết thúc, mọi người tự giác mang đĩa ăn ra phòng bếp.

Selena cũng chạy tọt vô phòng bếp giúp đỡ Esme dọn dẹp, tiện thể đi hỏi công thức làm sốt rượu kia.

Những lời trên bàn ăn của cô đều là thật lòng, cô thật sự rất thích nước sốt đó.

Có lẽ mọi người sẽ không biết nhưng Selena là một người rất thích đồ ăn ngon, chiếm cảm tình của cô cực đơn giản, chính là nấu cho cô đồ ăn ngon là được.

Có lẽ vì sở thích của Esme và Selena, một người thích nấu ăn và một người thích ăn gặp nhau, họ đã nói chuyện rất vui vẻ trong phòng bếp về công thức và đồ ăn.

Họ tán gẫu rất nhiều về ẩm thức của các nước khác nhau, tuy bản thân Esme chưa từng ăn đồ Châu Á cũng như sẽ không có cơ hội ăn, nhưng bà vẫn rất tò mò về nó và nói sẽ nấu thử nếu có cơ hội."

Lâu lắm con mới thấy Esme nói nhiều như vậy" Alice nhìn về phía phòng bếp nói."

Đúng vậy, lâu rồi mới có người ăn đồ ăn bà ấy nấu" Carlisle nói.Sau bữa ăn hôm nay, nhà Cullens thật sự có thiện cảm với Selena, dù tiếp xúc chưa lâu nhưng họ nhận ra cô là một người hiểu biết và rất biết cách nói chuyện.

Càng nói chuyện với Selena, họ mới phát hiện cô biết rất nhiều thứ.

Selena có thể tự nhiên tranh luận về lịch sự với Carlisle hay về những vấn đề thời trang với Alice và Rosalie, không những thế cô còn bàn luận về âm nhạc cổ điển với Edward nữa.

Để cho những đàn ông nói chuyện với nhau, Alice đã dẫn Selena lên phòng mình, không có gì ngạc nhiên khi phòng cô gái đó tràn ngập quần áo và các mốt thời trang.

Tuy phong cách thời trang của Alice hoàn toàn là style western girl, không phải gu của cô nhưng Selena cũng không thể không thừa nhận rằng phong cách của Alice rất có thẩm mỹ.Thời gian trôi qua, cuối cùng cũng đến giờ Selena phải về, nhiệm vụ đưa cô về thuộc về Edward, theo lời đề nghị của Carlisle thì anh liền lấy xe của mình ra đi cho nhanh.

Trên đường đi, hai người cũng không nói gì nhiều."

Anh có vẻ thích piano" Selena đánh giá sau khi đi 2 lần xe của Edward hôm nay."

Ừm, nó yên tĩnh" Edward trả lời."

Thế để tôi giới thiệu anh bài này nhé" Selena mỉm cười nói "Anh có thể nghe thử những bản piano của Joe Hisaishi (1), đó là những bản piano tôi thích đó""Hửm?

Tôi chưa nghe qua bao giờ" Edward tò mò, vì sở thích anh là những bản nhạc cổ điển, nên anh cũng chỉ hay nghe những bản nhạc có tuổi đời lâu thôi."

Tuy nó không phải âm nhạc cổ điển, nhưng tôi nghĩ anh nghe sẽ thích" Selena quay qua nhìn Edward nói "Có gì anh hãy nghe thử"Cũng không đợi Edward trả lời, Selena quay đi không nhìn anh nữa.

Lần này Edward hơi liếc mắt qua nhìn cô, tiếng "ừm" khe khẽ trong miệng lại không thốt rs.

Về đến nhà, Selena chào Edward rồi đi thẳng vào trong nhà.

Gia đình Cullen thú vị hơn cô tưởng, Edward cũng không tệ.

Có lẽ cô không nên xa cách họ quá, nếu mối quan hệ đã tốt thế thì có thể qua lại được, chỉ cần không gây ra phiền phức là được.

Vào nhà, Selena phát hiện ra James đang ngồi trên ghế sofa, có vẻ như đang đợi cô về.

Thấy Selena bước vào, James liền đứng lên nhìn cô.

"Đi chơi vui không?"

James hỏi.

Anh quan sát Selena thấy cô không có hề hấn gì thì quay lại bộ dáng cà phơ cà phất của mình."

Vui hơn em nghĩ" Selena nói "Đồ ăn cũng ngon nữa""Em đấy, chỉ ăn là giỏi thôi" James mỉm cười nói.

Tuy là anh trai của Selena, nhưng anh cũng không hay quản cô đi đâu hay làm gì, anh chỉ cần đảm bảo cô an toàn là đủ rồi.

Còn về việc cô tiếp xúc và thân thiết với ai thì không nằm trong tầm kiểm soát của anh được."

Em lên phòng trước đây, ngủ ngon" Selena không quay đầu lại mà giơ tay vẫy James ở đằng sau.oOo

Sau khi thay đổi môn Hoá ở tiết đầu, Selena đã xếp đến lớp học âm nhạc cổ điển, trùng hợp thay, Edward cũng ở đó.

Giáo viên phụ trách bộ môn này là một thầy giáo lớn tuổi, ông không nói dài dòng về những lịch sự hình thành hay cũng kiến thức như mớ bòng bong mà ngược lại, thầy lại muốn nghe những tiếng nhạc của học sinh và cảm nhận của mỗi người.Có một điều đặc biệt của mỗi buổi học là thầy giáo đều sẽ cho học sinh nghe nhạc và tự cảm nhận thứ âm nhạc đáng giá ấy.

Điều này làm một người như Edward cảm thấy thư thái.

Hiện nay, còn hiếm ai mà nghe những bài hát này, những đứa trẻ mười bảy mười tám đều chỉ thích những ca khúc sôi động làm sống động cuộc sống, nhưng với một người đã sống bao nhiêu năm như Edward thì cái thể loại nhạc này thật làm người ta thấy bực mình và nhức đầu.Selena ngồi bên cạnh Edward cũng đang lắng nghe giai điệu nhẹ nhàng của đoạn nhạc mang lại.

Từ nhỏ đến giờ, những bài nhạc cổ điển đã ngấm sâu vào máu cô, hằng ngày đều phải nghe, đều phải nhớ.

Không phải cô thích chúng, mà cô buộc phải học chúng, nhưng nghe nhiều thì cũng thành quen, cô đành quen dần sự hiện diện của chúng.

Nhưng ẩn sâu trong Selena vẫn còn có những bài hát mà cô yêu thích, đã lâu lắm rồi.

Đoạn nhạc này tuy ngắn nhưng lại mang không khí lãng mạn của một tình yêu bị cấm đoán của Romeo và Juliet, với người khác thì có vẻ đó sẽ là một tình yêu đẹp nhưng đối với cô mà nói thì nó thật không đáng."

Trước khi kết thúc buổi học, có ai muốn lên đàn một ca khúc nào không?"

Thầy giáo hỏi "Trò Cullen?"

Edward luôn là học trò cưng của vị thầy giáo này.

Khả năng đánh đàn của anh thì ai cũng biết, rất xuất sắc, không những thế, Edward còn có thể chơi violin rất giỏi.

Anh là một người giỏi toàn diện về mặt âm nhạc này mà trước giờ trong trường chưa ai vượt qua."

Hãy để cô bạn học sinh mới lên đàn thử đi" Edward đề nghị.Edward phải công nhận Selena hiểu biết rất rộng về mảng nhạc cổ điển, tuy vậy anh cũng chưa bao giờ nghe cô đàn một lần nào nhưng anh nghĩ khả năng của cô không tệ.

Hôm trước ở nhà Cullen ăn tối, Selena đã làm Edward ngạc nhiên về sự hiểu biết của cô rồi.

Rốt cuộc cô gái này có bao nhiêu là tài năng."

Ồ Scarlet, trò có muốn tặng cho cả lớp ca khúc nào không?"

Thầy giáo hỏi.Những học sinh đăng ký vào lớp âm nhạc cổ điển đều là những người có khả năng chơi nhạc cụ, ít nhất cũng biết những điều liên quan đến bộ môn này.

Vậy nên thầy giáo mới khẳng định rằng Selena biết chơi nhạc cụ."

Vậy thì em sẽ đàn 'A time for us'" Selena suy nghĩ rồi nói."

Rất liên quan đến bài học của chúng ta" Thầy giáo gật đầu.Selena tiến đến chiếc đàn, cô ngồi xuống và đặt bàn tay xuống.

Các ngón tay bắt đầu chuyển động tạo nên bản nhạc 'A time for us' nhẹ nhàng, sâu lắng.

Ca khúc này là nhạc nền của bộ phim Romeo và Juliet, câu chuyện tình yêu ăn khách của thời đại.

Nó như một lời chia tay thấm đẫm nước mắt của hai nhân vật chính.

Họ đã trải qua bao nhiêu chông gai để đến được với nhau, buồn thay, ngày học được đoàn tụ thì lại là ngày phải lìa xa trần gian.

Điệu nhạc vang khắp căn phòng, tất cả mọi người đều chìm đắm trong thứ âm nhạc không tên, bao gồm cả Edward.

Nghe ca khúc này, Edward có thể thấy suy nghĩ người khác, họ vẽ lên những bức tranh tình yêu cho riêng mình, đúng là trẻ con.

Không phải anh không tin vào tình yêu, nhưng sống quá lâu trên đời, nhìn thấy bao nhiêu sự tan vỡ, lừa dối thì anh không còn cảm thấy nó dễ dàng đến với mình.

Nhìn Selena đang đàn, trong đầu cô cũng chỉ có những bản nhạc, anh tự hỏi rốt cuộc cô có như những cô gái khác, mơ tưởng đến những điều đó không.Bài hát kết thúc, tiếng đàn chấm dứt, tất cả mọi người vỗ tay khen ngợi."

Rất cảm xúc trò Scarlet, rất xuất sắc" Thầy giáo vui mừng khi phát hiện lại có thêm một nhân tài trong lớp mình "Buổi học kết thúc, gặp lại các em ở buổi học tiếp theo"Selena soạn đồ rồi ra khỏi lớp, Edward cũng đi theo cô.

Không hiểu sao hai người đi song song với nhau, rất ăn ý, điều này làm những người xung quanh chú ý đến.

Nam vương và nữ thần đi với nhau.

Chỉ mới đi học mấy ngày thôi mà Selena đã được bạn học tôn lên làm nữ thần vì vẻ đẹp và sự thông minh của cô, chẳng mấy chốc cô trở thành người nổi tiếng."

'A time for us' cô đàn rất hay" Edward mở lời khen."

Qúa khen rồi" Selena mỉm cười " Mặc dù không thích bộ phim Romeo và Juliet nhưng ca khúc đó quả thật làm người khác yêu thích"" Cô thật kỳ lạ, Selena" Edward nói "Chưa có cô gái nào nói ràng họ không thích bộ phim đó""Chỉ là anh chưa gặp thôi" Selena nói.

Chứ có nhiều người không thích nó lắm.

Cô thầm bổ sung " Nhưng ca khúc đó rất hay, anh thích câu hát nào?

Bản thân tôi rất thích câu ' A time for us, at last to see.

A life worthwhile for you and me".

Câu đó làm cho tôi cảm thấy cuộc sống thật đáng giá"Cứ nói đến âm nhạc hay những thứ cô thích, Selena đều nói rất hăng say, giống như chỉ có một mình cô ở đó chìm đắm với những thứ đó, mọi thứ xung quanh chỉ là tạm bợ.

Với Selena, Edward là một người khá thích hợp để nói chuyện."

Tôi cũng thấy đó là câu làm sáng giá trong bài hát này" Edward đồng tình "Tôi không ngờ cô lại biết nhiều vậy đấy"Edward rất hứng thú với Selena, cô là cô gái mang cho anh từ bất ngờ này sang bất ngờ khác.

Cô cũng là người duy nhất có thể cùng bàn luận về âm nhạc cổ điển với anh.

Thật là một người làm người khác tò mò.Selena im lặng như từ chối nhận xét về câu nói của Edward."

Cuối tuần này cô có thời gian không?"

Edward chợt nhớ ra điều gì đó hỏi."

Có chuyện gì sao?"

Selena quay sang hỏi lại."

Cuối tuần này có buổi trình diễn nhạc kịch 'Hồ thiên nga'..."

Edward chưa kịp nói xong thì bỗng bị Selena ngắt lời."

'Hồ thiên nga' sao?"

Selena nói "Tôi thật sự rất thích tác phẩm đó, ai là đảm nhận nhân vật chính vậy?"

"Noral Amsellem" Edward trả lời "Tôi có cặp vé, cô có muốn đi không?"

"Nghe có vẻ hấp dẫn đó" Selena cười "Không còn ai đi với anh sao?"

"Gia đình tôi không thích nhạc kịch lắm" Edward trả lời."

Nếu như anh đã mời thì được, tôi sẽ đi" Selena vui vẻ nhận lời "Không thể từ chối lời mời của người khác mà""Tôi thấy cô không từ chối được vở kịch thì có" Edward nhướn môi, cười nhẹ.

Nụ cười rất nhẹ thôi nhưng cũng đủ để những người xung quanh ngạc nhiên, lần đầu tiên họ thấy vương tử cười, mà với một cô gái.Bella đi ngang qua thấy cảnh đó.

Không hiểu sao trong người cô có cảm giác gì đó khó chịu, hay đúng hơn là ghen tị khi hai người họ đi với nhau.

Trông Selena và Edward đúng là rất đẹp đôi.

Bella không hề có thiện cảm Selena một chút nào.

Một cô gái xinh đẹp, giỏi giang và giàu có (khi Bella nhìn thấy những món đồ Selena đeo trên người thì cô biết gia cảnh cô gái ấy không phải dạng vừa) tại sao lại chuyển về vùng vắng vẻ, âm u như thế này chứ, giống như Selena muốn trở nên nổi bật giữa những người bình thường vậy.

Nhưng có lẽ nguyên nhân lớn nhất vẫn xuất phát từ một người đàn ông.Nhận thấy ánh mắt nhìn mình chằm chằm, Selena quay sang thì thấy Bella.

Trong ánh mắt của Bella, cô cảm nhận được sự không cam tâm.

Selena thấy khó hiểu, cô không hay tiếp xúc với Bella nhiều, tuy học cùng lớp hay ngồi ăn chung thì số lần trò chuyện cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Có lẽ vì ngay từ đầu cô không có ý định thân thiết với người này nên đều dừng lại mức xã giao, nên thật không hiểu sao Bella nhìn cô như vậy.

Bỗng Selena nghĩ tới gì đó, cô đưa mắt qua nhìn Edward, trong lòng như hiểu ra điều gì đó.Edward cũng nhìn thấy Bella.

Không phải anh không cảm nhận được ánh mắt người xung quanh nhưng mà dần dần cũng đã thành thói quen rồi, nhưng rồi anh ngửi thấy mùi máu thơm của cô ta.

Chết tiệt.

Edward thầm nghĩ.

Anh không thể nào đọc được suy nghĩ của cô ta cộng thêm mùi máu chết người ấy.

Để bình tĩnh lại, Edward vô tình nắm lấy cổ tay Selena.Bella thấy hai người kia nhìn mình, rồi cả hành động động của Edward.

Cô vội vàng lảng ánh mắt đi rồi rời khỏi nơi đó."

Thật xin lỗi, tôi..."

Nhìn thấy bộ dạng ngạc nhiên của Selena, Edward xin lỗi.

Anh cũng không hiểu sao mình lại đi nắm tay cô gái này."

Không sao" Selena lắc đầu, cô cũng không thấy điều này có vấn đề lớn."

Tiết tiếp theo của cô là gì?"

Để xóa tan sự ngại ngùng, Edward đổi chủ đề."

Tâm lý học" Selena trả lời "Còn anh?"

"Sinh học" Edward nói "Vậy chúng ta không cùng lớp rồi, tạm biệt"" Ừ, tạm biệt" Selena cười.Nói rồi, hai người đi về hai hướng khác nhau. ~Hết chương III~

2017.07.14

(1) Joe Hisaishi: Người tạo ra những bản nhạc piano của Ghibli

•|Lin đã sửa lại thân phận của Selena ở phần GTNV, mọi người hãy vào xem lại nhé|••|Những sự kiện có trong truyện đều không xảy ra ngoài đời thật|•
 
[ Đồng Nhân Twilight ] Lunar Eclipse
Chương IV: Khó Chịu


Sau khi tách Selena ra, Edward một mình đến phòng học sinh.

Hiện tại, anh đang ngồi cùng bàn với Bella trong phòng thực hành sinh học.

Tất nhiên là Edward cảm thấy không hài lòng một chút nào.

Anh cố gắng ngồi xa Bella nhất có thể, hai tay anh siết chặt, trên làn da trắng bệch nổi lên những gân xanh.

Mùi máu của cô ta quá thơm đi, mùi hương tội lỗi làm Edward không thể nào kiềm chế được.

Không những thế anh còn không đọc được suy nghĩ của cô ta.

Có lúc Edward đã định xin chuyển lớp nhưng lại không được, Carlisle không đồng ý.Mỗi khi ngửi thấy mùi của Bella, Edward không thể kiềm chế cảm giác đói khát, muốn nhào đến chỗ cô cắn xé.

Thứ hương vị kỳ lạ nhưng lại quyến rũ đến chết người.

Dù ngồi sát ra ngoài nhưng không ăn nhằm gì cả, mùi hương đó cứ lờn vờn trước mũi anh.

Ước gì có Selena ở đây, Edward thầm nghĩ, mùi hương nhẹ nhàng mang hương hoa lavender sẽ giúp anh tỉnh táo hơn.

Cứ tiết sinh nào anh cũng trải qua như vậy, điều này thật làm người khác muốn nổi điên.Cảm nhận được ánh mắt hận thù cháy bỏng của Edward bên cạnh nhìn mình, Bella liền ngồi bất động.

Cô cảm nhận ánh mắt đó như một con thú săn mồi đang nhìn con mồi của mình, mà cô chính là con mồi đó đang chuẩn bị bị ăn thịt.

Bella nghi hoặc, tiết nào cũng vậy, Edward chưa bao giờ dành cho cô được một cái nhìn thiện cảm mà toàn là sự lạnh nhạt và bực tức, trông cô đáng ghét lắm sao?

Anh ta khó chịu về mùi hương trên người cô sao?

Bella ngửi lại tóc mình, rõ ràng là mùi dầu gội đầu vị hương dâu mà cô yêu thích.Hơn cả sợ hãi, Bella cảm thấy khó chịu.

Tại sao anh ta chỉ có ác cảm với một mình cô chứ.

Tuy Edward lạnh lùng với tất cả mọi người nhưng anh không hề có những hành vi gì quá đáng, nhưng đối với cô thì có.

Nhưng tại sao anh lại đối xử với Selena rất tốt?

Thà Edward ai anh cũng đối xử lạnh lùng và khó gần như cô thì cô sẽ không nghĩ nhiều, nhưng nhìn Edward quan tâm tới Selena như vậy khiến Bella cảm thấy bất lực.

"Anh đeo lens sao?"

Để đánh tan không khí kỳ lạ này, Bella liền cố gắng bắt chuyện với Edward."

Gì?"

Edward khá ngạc nhiên khi Bella hỏi."

Lần trước tôi thấy mắt anh màu đỏ, nhưng hôm nay lại màu nâu" Bella nói."

Cô nhìn lầm rồi" Edward lạnh lùng đáp lại.

Chết tiệt, mong cô ta đừng có phát hiện ra điều gì nữa."

Rõ ràng tôi..."

Bella định khẳng định lại mình không nhìn lầm thì bị Edward cắt ngang."

Không hề" Edward gầm lên "Cô bớt cho mình là đúng đi"Bella rõ ràng là bị Edward làm cho sợ hãi, cô không dám nói thêm lời nào nữa.

Nhưng trong lòng cô vẫn còn cho rằng, mình không hề nhìn lầm, cũng không ngờ Edward lại tức giận như vậy.Ngay khi chuông báo kết thúc tiết thúc, Edward liền lao ra ngoài như một con báo.

Anh mệt mỏi với tiết học này lắm rồi.

Thấy Edward như thế, Bella cảm thấy rất tủi thân.

Ngồi cạnh cô khó chịu đến vậy sao, thật là bất công mà.

Cô đã làm gì sai cơ chứ.

Bella đành lủi thủi tự đi ra ngoài.

Trên đường đến canteen, cô bắt gặp Jessica và Angela đang đi với nhau, hai người họ cũng nhìn thấy Bella."

Bella, cậu cũng đến canteen à?"

Jessica thân thiện rủ Bella "Cậu muốn đi cùng không?"

"Cũng được" Bella gật đầu "Cậu không đi cùng Selena sao?"

" Selena ấy hả?

Tớ không muốn làm bóng đèn đâu" Jessica nháy mắt, đưa mắt về một hướng khác.Để thỏa mãn sự tò mò, Bella nhìn theo hướng Jessica chỉ.

Cô thấy Edward đang đứng ở trước phòng học tâm lý học, có vẻ như đang chờ ai đó.

Giải đáp cho câu hỏi của Bella, Selena từ trong phòng bước ra, cô thấy cô ta nhìn thấy Edward rồi nở nụ cười nhẹ, hai người có vẻ nói gì đó với nhau thì bỗng thầy giáo đi ra, trò chuyện với Selena."

Chúng ta đi thôi" Angela nói, cô tinh ý thấy trong ánh mắt của Bella có sự bất mãn "Cậu cũng biết đấy, hai người họ rất đẹp đôi"Nghe thấy những gì Angela nói, Bella giật mình quay sang nhìn Angela và Jessica bước đi, cô đành đi theo mặc dù không tự nguyện cho lắm.Bên kia, Edward vừa ra khỏi lớp sinh học, anh liền qua lớp tâm lý học.

Có lẽ trong anh có gì đó thôi thúc tìm Selena, muốn được cảm nhận được mùi hương bình yên trên người cô.

Dựa lưng vào tường chờ, những học sinh lần lượt đi ra, ai ai cũng ngạc nhiên khi thấy Edward ở đây, nhưng họ cũng chỉ dám lén nhìn thôi, cũng không ai đến hỏi anh đến đây làm gì.

"Anh ta đứng đây làm gì?", "Mặt mày lúc nào cũng u ám", "Lạ ghê, lần đầu thấy Edward đến lớp mình", đó là tất cả những gì Edward có thể đọc được, những suy nghĩ của những học sinh, bọn họ thật phiền phức.

"Hay là anh ta tìm Selena?"

Một học sinh nữ thì thầm với bạn mình.

"Có thể, nghe nói hai người họ đang qua lại với nhau" Cô bạn bên cạnh gật đầu "Thấy cô ấy còn được gia đình Cullen mời đến ăn nữa mà"Sau khi sắp đồ xong, Selena đi ra ngoài thì thấy Edward đang đứng ngoài cửa."

Edward?"

Selena ngạc nhiên khi thấy anh."

Tôi chờ cô cùng đi ăn trưa" Edward lạnh nhạt nói."

Vậy sao" Selena mỉm cười.

Trong thời gian tiếp xúc với Edward, cô biết anh tuy lạnh lùng nhưng lại rất quan tâm đến gia đình mình "Được, vậy chúng ta đi"Edward nhìn thấy John, anh ít khi để ý đến những người trong trường, ngay cả những giáo viên dạy mình nhưng anh lại khá ấn tượng với thầy giáo dạy tâm lý học này.

Đầu năm nay thấy học sinh trong trường hay đồn về thầy giáo này, nào là đẹp trai, nào là dịu dàng nên số lượng học sinh học bộ môn này tăng lên đáng kể, ai cũng mong được vào lớp đó.

Nhưng lại chẳng ai có thể kiên trì học được bộ môn nhức óc đó, một phần còn lại cũng không được học thầy giáo Winslow đó nên họ từ bỏ hết.

Có thể nói trong trường này, ngoài gia đình Cullen ra thì chắc người được quan tâm đến là John Winslow.

Edward thấy Selena đến gần chỗ mình, hai người cùng đến canteen cùng nhau.

Anh có thể thấy sự thay đổi trong tâm trạng của cô, trong đầu cô từ bài hát nhẹ nhàng êm đềm thành giai điệu có gì đó khó hiểu, chán nản.

Có vẻ như cuộc trò chuyện đó đã tác động đến suy nghĩ của cô nhưng rõ ràng Edward nghe ra chỉ là một cuộc nói chuyện rất bình thường.

Cảm giác không đọc được suy nghĩ của người khác thật là khó chịu.

oOo

Hai người cùng nhau ra canteen, sau khi lấy đồ ăn liền tiến về phía bàn ăn mà gia đình nhà Cullen hay ngồi.

Lúc đầu các học sinh khác thấy ngạc nhiên lẫn hoang mang nhưng sau đó cũng hiểu chuyện.

Từ đầu khi Selena chuyển đến đây đã thấy gia đình Cullen đối xử với Selena rất tốt, không hề có ý ghét bỏ cô.

Vậy là tin đồn là thật, Selena và Edward thật sự đang hẹn hò.

"Selena" Alice mỉm cười khi thấy cô đến " Hôm nay cậu không ăn đồ ăn hộp nữa à?"

"Ừ" Selena gật đầu "Tớ muốn thử đồ ăn trên trường thế nào"Nhưng nó thật tệ."

Sao rồi Edward, hai vé xem kịch kia giải quyết xong chưa?"

Emmett hí hửng hỏi."

Rồi" Edward trả lời ngắn gọn, tay cầm thìa gẩy gẩy mấy hạt cơm trong đĩa chán nản, ngày nào cũng phải nhìn những món này."

Đi với ai vậy?"

Jasper hỏi.

Anh biết một người lạnh lùng như Edward không dễ dàng đi cùng với người nào ngoại trừ gia đình mình."

Selena" Edward nói."

Cậu đi xem nhạc kịch với Edward hả?"

Alice hỏi.

Cô không phải một người hứng thú với âm nhạc, nhất là nhạc kịch.

Ở trong đó phải im lặng, không những thế bản thân cô cũng chẳng phải kiểu người có thể ngồi yên một chỗ để có thể xem hết một vở kịch 2 tiếng đồng hồ."

Ừ, nhạc kịch 'Hồ thiên nga', rất thú vị" Selena gật đầu."

Tiếc vậy, tớ định rủ cậu cuối tuần đi Fashion Week trên thành phố" Alice buồn hiu."

Cậu có thể đi với Rosalie mà" Selena mỉm cười.Selena thấy James cầm xuất ăn tiến đến một bàn ăn gồm ba học sinh nam, có vẻ sau mấy ngày đi học anh cũng làm quen được.

James thật là thích nghi nhanh.

Ở trường cũ của cũng vậy, anh lúc nào cũng là người được mọi người chào đón."

Người đó là anh trai cô sao?"

Rosalie hỏi."

Đó là anh trai tôi" Selena gật đầu.Không những Rosalie, mà các thành viên nhà Cullen đều cảm nhận có gì đó từ James, có ma lực hắc ám bao lấy anh ta.

Cái ma lực mà họ chưa bao giờ thấy, nhất là mùi máu của anh ta, lần đầu tiên họ gặp một mùi máu làm họ khó chịu đến mức này, giống như nó không phải màu đỏ mà là màu đen, không phải mùi máu của con người.

Nhưng họ lại sang Selena, sao họ không hề nhận thấy những thứ đó trên người Selena, cô rất bình thường.Sau giờ ăn trưa, cả nhà Cullen cùng Selena mang thức ăn đi đổ.

Nhà Cullen thở phào, may mà Selena cũng đi đổ cùng họ, nếu không thì không biết giải thích như thế nào.

Riêng Selena thì cực kỳ hối hận khi nói với quản gia rằng cô sẽ ăn đồ ăn trên trường mà quên đi khẩu vị của mình bị chiều hư như thế nào.

Một người khó ăn như cô thì làm sao có thể nuốt nổi đồ ăn ở trường chứ.

Tiếp đó, mọi người trở về lớp học của mình.oOo

Tối đến, cả nhà Cullen ngồi trong phòng khách trò chuyện với nhau về những ngày ở trên trường, những điều xung quanh."

Dạo này tâm trạng con có vẻ không được tốt" Carlisle quay sang Edward nói chuyện."

Mùi máu của cô ta là một tội lỗi, không những thế cô ta còn ngồi ngay cạnh con trong giờ Sinh" Edward cau mày nói.Nghĩ đến Bella, anh lại liên tưởng đến sói và cừu đang đuổi bắt nhau.

Nếu Bella là con cừu béo ngây thơ thì anh chính là con sói hung hăng có thể mất kiềm chế bất cứ lúc nào, nhào vồ lấy con mồi."

Chúng ta đều sẽ phải gặp những trường hợp như thế" Carlisle chậm rãi nói "Vì vậy phải biết kiềm chế""Hôm nay con đã gặp anh trai của Selena, James" Alice kể "Nhưng lạ lắm, mùi máu anh ta không có mùi như con người.

Nó có gì đó giống mùi hắc ám ấy"" Ngay cả một người thèm khát máu như con ngửi thấy cũng không thấy thèm" Jasper gật đầu đồng tình."

Mùi hắc ám?"

Esme quay nhìn Carlisle "Em nhớ hình như mình cũng từng ngửi thấy mùi đó ở đâu rồi"" Selena có vẻ như không đơn giản đâu" Carlisle trầm ngâm "Dù gặp nó hai lần nhưng thấy con bé rất bình thường, hơn cả bình thường.

Ta không cấm các con thân cận với con bé nhưng vẫn phải để ý một chút""Vậy mà cuối tuần này ai đó sẽ đi xem nhạc kịch với cô ấy" Emmett rất vui sướng khi thấy người khác gặp họa."

Edward?"

Carlisle ngước nhìn Edward.

Edward luôn là người xa cách nhất trong gia đình, anh không bao giờ quan tâm hay để ý người khác, vậy mà bây giờ lại cùng một con người đi xem nhạc kịch.

Cuộc sống đúng là nhiều điều bất ngờ.Edward im lặng không nói gì.

Chính anh cũng không hiểu vì sao lại không ngừng thân thiết với Selena.

Nói chuyện với cô rất tốt, hiểu biết chứ không như những cô gái não rỗng khác.

Có lẽ không ai biết, thật ra lúc gặp cô trong rừng không phải lần đầu tiên hai người gặp nhau.

Có lẽ chỉ riêng mình anh nhớ, nhớ rằng từng có một cô gái nhỏ đã cứu mình.

"Tại sao em lại tin tưởng Selena như thế?"

Rosalie hỏi Alice.

Alice đối xử với Selena rất tốt, coi cô ấy như một người bạn thân thiết, điều này không hợp lệ với một con ma cà rồng."

Chị không thấy cậu ấy rất tốt sao?"

Alice hỏi lại."

Đúng là thế" Không thể không thừa nhận, Selena là một người rất hợp tính với Rosalie, cô vui vẻ, biết khi nào nên tiến nên lùi.

Không phải cô gái nào cũng có thể cư xử chuẩn mực như vậy."

Thật ra con đã nhìn thấy tương lai của Selena" Alice nói."

Con nhìn thấy gì?"

Esme hỏi."

Con nhìn thấy cô ấy biết nhà chúng ta là ma cà rồng" Alice nói.

Khi cô nhìn thấy cảnh này, cô cũng rất bất ngờ, Alice không ngờ sẽ có một con người biết bí mật nhà họ."

Gì cơ?"

Tất cả đều ngạc nhiên ngoại trừ Carlisle, có vẻ như ông đã nghĩ đến tình huống đó."

Selena rất thông mình, điều đó xảy ra không có gì bất ngờ" Carlisle bình tĩnh nói."

Nhưng nếu vậy chúng ta sẽ sống sao với nhà Volturi?"

Rosalie không thể bình tĩnh như Carlisle, dù tình cảm của cô và Selena có tốt đẹp đi chăng nữa thì cô không bao giờ muốn đặt gia đình mình vào hoàn cảnh khó khăn."

Cậu ấy không làm hại đến chúng ta đâu" Alice trả lời " Em có thể nhìn thấy điều đó"" Đúng vậy, bình tĩnh đi Rose" Carlisle nói " Ta thấy con bé không phải người như thế đâu""Con nghĩ chúng ta nên cẩn thận thì hơn" Jasper tóm gọn lại."

Phải, Jasper nói đúng" Carlisle gật đầu " Chúng ta nên trở về phòng thôi"Tất cả mọi người trở về phòng của mình, riêng Edward vẫn ngồi dưới phòng khách, anh lấy ra trong ví hai chiếc vé xem nhạc kịch, anh nhìn chằm chằm vào nó.

Edward đang tự hỏi những điều anh đang làm có đúng không?

Selena trong suy nghĩ của anh thật mơ hồ, xinh đẹp, thông minh, thân thiện, còn gì nữa không.

Nếu không phải cô đeo vòng cổ kia, có lẽ anh nghĩ cô bé cứu anh với Selena là hai người khác nhau rồi.Thở dài, Edward lên phòng của mình.

Đây là lần đầu tiên anh mong cuối tuần đến nhanh như vậy.~ Hết chương IV~

2017.07.31
 
[ Đồng Nhân Twilight ] Lunar Eclipse
Chương V: Cuốn Sách


P/s: Selena khi mặc váy lúc đi chơi (hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa)Hôm nay là một ngày đẹp trời nên Selena quyết định đi ra ngoài cho khuây khỏa tâm hồn.

Hiện giờ cô đang ở nhà sách ở Port Angeles.

Nơi đây là một tiệm sách cũ nằm một góc khuất, không đông khách, thời buổi hiện nay rất ít người để tâm đến những cửa tiệm sách cũ, họ thường tới những nơi hiện đại, sầm uất.

Selena là người rất thích đọc sách, ngày xưa hay bây giờ cũng vậy.

Cô đang đứng tại quầy sách văn học, không ngờ ở đây cũng rất nhiều sách, không thua kém gì ngôi trường ở Boston ngày trước.Đã bao lâu rồi cô mới có dịp được thỏa mãn ước mơ của mình.

Được tư do đi lại khắp nơi, được đọc những cuốn sách mình thích, được làm những điều mình muốn mà không bị ai thúc quản.

Cảm giác này đúng là tuyệt vời.

Trên tay cô đang cầm tác phẩm 'Đồi gió hú'.

Tác phẩm kể về mối tình của hai người với hai địa vị khác nhau, tình yêu của nhân vật chính Catherine dành cho Heathclif là một tình yêu trong sáng, không nhiễm bụi trần, cô luôn hy sinh vì người mình yêu.

Để rồi tình yêu giữa hai người trở nên bi thương hơn.

Tình yêu hai người như cơn gió hoang vu thổi bùng lên thù hận và đau khổ.

Bản thân Selena rất thích đọc những câu chuyện tình cảm, đã là con gái thì ai cũng thế nhưng cũng không phải truyện nào cô cũng thích.

Nhưng cô lại rất thích những câu chuyện bi thương, vậy nên 'Đồi gió hú' trở thành cuốn cô yêu thích.Tình yêu vĩnh cửu.

E rằng thứ đó không tồn tại trên đời, dù Romeo và Juliet vẫn sống sót và đến bên nhau thì thế nào?

Tình yêu của họ sẽ phai đi năm tháng bởi những quyền lợi và danh vọng của xã hội, bởi sự khác nhau giữa hai đất nước.

Vậy tình yêu đối với Selena là thế nào?

Đến cô còn không thể giải đáp cho chính mình.Selena giật mình tỉnh lại sau những suy nghĩ mộng mị của bản thân.

Không hiểu sao cô bỗng nhiên trở nên như thế, chắc do cuốn sách này làm cô bị rối loạn cảm xúc.

Cô lại đi ra những dãy sách khác, ở sâu bên trong, Selena phát hiện ra một cuốn sách cũ khá, bìa màu nâu bám đầy bụi cùng những trang sách ố vàng.

Cô phủi bụi và lấy một chiếc khăn trong túi lau đi cuốn sách đó, bìa của nó được khắc những hoa văn tinh xảo, trên bìa có dòng chữ 'The Legend of the Immortals'.

Kẻ bất tử sao?

Selena mở ra những trang sách, những dòng chữ chi chít tràn đầy trang sách, cô quay lại trang đầu tiên thì phát hiện ra một dòng chữ mờ nhạt nằm ở bên góc, có vẻ như nó đã được viết lên từ lâu 'Dành cho người thừa kế'."

Cô đang tìm sách sao?"

Giọng của người đàn ông trung niên làm Selena giật mình."

Vâng đúng vậy ạ" Selena lịch sự nói.

Trước mặt cô là một người đàn ông trung niêm tầm năm mươi tuổi, ông có có làn da trắng hồng khỏe khoắn và tóc màu nâu nhạt, điều đặc biệt là một bên mắt của ông ta bị mù, một bên đen một bên chỉ có doãn mạc.

Nhưng ông ta lại nhìn rất sắc sảo và nghiêm nghị.

Nhìn bộ đồ trên người người đàn ông đó, có vẻ như ông ta là chủ tiệm sách này, trên ngực ông có bảng tên: Adam Thulse."

Xin hỏi cuốn sách này tôi có thể mượn được không, ngài Thulse?"

Selena hỏi."

Người chủ cũ của nó sẽ không thích" Adam Thulse nói, trước mặt ông là một cô gái chỉ tầm mười bảy tuổi, những cô gái tầm tuổi này sẽ có hứng thú với nó sao.

Hay chỉ vì tựa đề của nó."

Tôi chỉ muốn đọc thử" Selena nói " Ông có thể cho tôi biết người chủ cũ của nó là ai không?"

"Là một người bạn của tôi" Ông ta lạnh nhạt nói, định tiền lên lấy lại cuốn sách "Vậy nên cô hãy tìm đọc những cuốn khác""Nó chỉ dành cho những người thừa kế thôi sao?"

Selena đặt ra câu hỏi, điều này làm cho ông ta giật mình."

Tại sao cô lại nói vậy?"

Người đàn ông hỏi."

Có một dòng chữ ở trang đầu cuốn sách" Selena trả lời."

Cô có thể thấy nó sao?"

Adam Thulse nheo đôi mắt của ông ta lại."

Tuy hơi mờ nhưng tôi vẫn đọc được"Selena quan sát thái độ của người chủ tiệm.

Lúc thấy ông cầm cuốn sách đó ông ta có vẻ khá khó chịu nhưng không biểu hiện gì nhiều, giống như một món đồ mình bảo vệ bị người khác lấy đi.

Nhưng khi mà cô nhắc đến việc dòng chữ trên trang sách, gương mặt ông ta tuy vẫn lãnh đạm nhưng ẩn sâu trong đôi mắt là sự ngạc nhiên và hoài nghi.

Đôi mắt đen còn lại của ông nhìn chằm chằm vào Selena, bỗng nhiên ông phát hiện ra trên cổ tay của cô có một hình xăm hoa bỉ ngạn rất đẹp màu đỏ.Nhận ra được ánh mắt của Adam Thulse, Selena khéo léo lấy tay áo che đi hình xăm đó, cô nhìn ông ta mỉm cười."

Nếu vậy thì thật tiếc" Selena để lại cuốn sách về chỗ cũ."

Khoan đã" Adam Thulse nói "Cô có thể mượn nó với một điều kiện"Đúng là trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí mà.

Selena thầm nghĩ."

Điều kiện gì?"

Selena hỏi."

Cô là ai?"

Ông ta hỏi."

Hửm?"

Selena hơi ngạc nhiên khi nghe ông ta hỏi như thế "Tôi là Selena Scarlet"Adam Thulse sau khi nghe cô trả lời xong thì nhìn cô một lúc rồi quay đi.

Selena nhìn bóng dáng của ông ta, rồi nhìn lại hình bông hoa đỏ trên cổ tay mình, mắt híp lại một cách nguy hiểm.Sau khi mượn được cuốn sách, Selena ra ngoài thì đã thấy James với chiếc xe Ferrari đang chờ mình.

Cô mỉm cười tiến lên chỗ James chào hỏi.Ở trong cửa tiệm, Adam Thulse đứng bên cạnh cửa kính nhìn ra ngoài, ông ta nhìn chằm chằm vào James như phát hiện ra điều gì đó.

James cũng quay qua nhìn về phía cửa đó, anh thờ ơ nhưng mang hàm ý cảnh báo."

Có chuyện gì sao?"

Selena hỏi James."

Không có gì đâu" James mỉm cười "Chúng ta về thôi"oOo

Về đến nhà, Selena không vào nhà luôn mà đi lòng vòng trong khu rừng để hít gió trời.

Thời tiết hôm nay thật là đẹp, đúng là thích hợp cho một buổi dã ngoại.

Đôi mắt đang nhắm của cô mở ra, đã bao lâu rồi cô chưa được đi dã ngoại, đã bao lâu rồi cô chưa được cảm nhận niềm vui của tuổi thanh xuân.Càng đi sâu, Selena phát hiện ra mình bị lạc đường.

Khu rừng này thật kỳ lạ, sao nó có thể tươi tốt như thế chứ.

Bỗng nhiên Selena nghe thấy tiếng sóng biển, nhỏ thôi nhưng cũng làm cô phát giác được.

Cô đi theo con đường để nghe rõ tiếng sóng hơn, rồi nhận ra rằng mình đang đứng trên vách núi.

Cô nhìn xuống dưới phát hiện ra nước biển ở dưới, sóng cứ vồ, đập vào núi.

Đây là lần đầu tiên cô đến nơi này.

Selena nhìn ra xa, có một bãi bát trắng ở dưới đó, gần đó lại là một khu rừng."

Tại sao cô lại ở đây?"

Tiếng của một chàng trai từ phía sau khiến Selena phải giật mình quay lại.Người con trai vừa lên tiếng nhìn trẻ, chắc tầm tuổi cô hoặc ít hơn.

Làn da cậu ta màu nâu trông khá khỏe khắn với cơ bắp.

Tóc màu đen, dài hơn những người con trai khác cùng với đôi mắt đen.

Trông cậu ta khá điển trai và ngang tàn."

Tôi đi dạo thì bị lạc, cho hỏi đây là đâu?"

Selena mỉm cười trả lời.Thấy nụ cười của Selena, cậu ta nheo mắt lại.

Không hiểu sao trên người cô gái đó có một mùi hương khiến cậu không được thoải mái."

Nơi đây là La Push" Cậu ta nói.La Push.

Lãnh địa của người sói.

Nghe đến tên nơi này, Selena hơi giật mình nhưng cũng bình tĩnh lại."

Vậy cậu có thể đưa tôi ra khỏi đây không?"

Selena mở lời.

Cô dùng 'đưa tôi' chứ không phải 'chỉ đường cho tôi'.

Ý rất rõ ràng, cô muốn cậu ta đưa cô ra khỏi đây chứ không phải đi một mình."

Được" Cậu gật đầu.Cậu con trai đó đi trước, Selena đi đằng sau.

Hai người đi mà không nói với nhau câu gì.

Vậy nên không khí cũng trở nên âm u hơn, giống hệt như thời tiết hôm nay vậy."

Cô không phải người ở đây" Đó không phải câu hỏi mà là một câu khẳng định, gương mặt của Selena không giống như người sống ở đây lâu."

Phải, tôi mới chuyển đến ở căn biệt thự trong rừng" Selena gật đầu."

Căn biệt thự phương Tây kia sao?"

Jacob hỏi và nhận được cái gật đầu từ Selena "Không ngờ căn biệt thự đó có chủ"Cậu cứ nghĩ rằng căn biệt thự đó là nhà hoang, mặc dù nó rất sạch sẽ nhưng chưa thấy ai bước vào đó cả.

Nhưng có thể ở căn biệt thự đó cũng không phải dạng vừa, có vẻ như Selena là một tiểu thư nhà giàu."

Cô tên là gì?"

Cậu ta hỏi."

Selena Scarlet, còn cậu?"

Selena hỏi lại."

Jacob Black" Jacob trả lời.Selena gật đầu ra chiều đã hiểu.

Nghe tên đã lâu, bây giờ cô mới có dịp gặp mặt, không ngờ có thể gặp cậu ta nhanh thế."

Nếu vậy thì tôi sẽ đưa cô về nhà luôn" Jacob nói."

Vậy phiền cậu rồi" Selea mỉm cười.Phiền rồi.

Nghe vậy Jacob hơi khó chịu, tính cách cậu khá thoải mái và tự do nên khi nghe cách nói chuyện của Selena, lịch sự và trang nhã, khiến cậu thấy hơi có chút gò bó và không thoải mái.

Có lẽ Selena đúng là một tiểu thư gia giáo, nhưng thời này làm gì còn ai có thể dạy con như thế.

Tất nhiên là trừ bọn ma cà rồng.Đi được một đoạn, hai người đã về đến nhà của Selena."

Cảm ơn đã đưa tôi về" Selena mỉm cười."

Không có gì đâu" Jacob nói "Lần sau cô nên cẩn thận hơn đừng để bị lạc..."

đến chỗ đó.Nói rồi, Jacob đi về hướng khu rừng.

Selena nhìn theo bóng lưng của Jacob, nụ cười càng ngày càng sâu.

Mọi chuyện trở nên thú vị hơn rồi.Quay vào trong nhà, Selena nhớ ra tối nay có buổi xem nhạc kịch với Edward, cô nên chuẩn bị thì hơn.oOo

Selena đang ngồi trên xe của Edward.

Hai người đang trên đường về nhà sau khi xem xong vở nhạc kịch 'Hồ Thiên Nga'.

Hôm nay Selena mặc một chiếc váy màu đỏ không tay, không những thế nó còn lộ bộ lưng trắng hồng của cô, trông cô rất xinh đẹp và quyến rũ.

Bên cạnh Edward cũng lịch lãm không kém, bộ vest đen khiến anh nhìn lịch thiệp và cuốn hút hơn.Selena hôm nay rất vui, cô đã được xem một vở nhạc kịch rất hay, tuy nó không xuất sắc bằng những vở kịch mà cô từng xem nhưng dàn diễn viên rất chuyên nghiệp và không tạo cho khán giả cảm giác nhàm chán.

Từ nhỏ đến giờ, Selena không biết đã xem bao nhiên vở nhạc kịch, tất nhiên chúng đều rất tuyệt vời và không có gì để chê.

Nhưng buổi nhạc kịch hôm nay lại không làm cô mệt mỏi hay chán nản, thay vào đó là rất vui sướng và thích thú."

Buổi nhạc kịch hôm nay thế nào" Edward hỏi cô."

Rất hay, rất đáng để mong đợi" Selena nói, quay sang nhìn Edward "Anh có vẻ cũng rất hài lòng"" Phải, hôm nay rất vui" Edward gật đầu."

Tôi tưởng anh không thích xem những vở kịch về tình yêu" Selena hỏi.

Theo tính của Edward thì anh sẽ chỉ nghe người ta hát và diễn chứ không để tâm đến diễn biến câu chuyện."

Bởi vì đi cùng em" Edward hơi nhếch môi cười, lời này của anh nửa đùa nửa thật, thật sự không biết đâu mà lần."

Edward, anh có biết là mình rất không hợp nói những lời tình cảm hoa mỹ đó không?"

Selena mang bộ dạng nghiêm túc đưa ra nhận xét."

Vậy em nghĩ tôi nên có vẻ mặt nào là hợp?"

Edward cũng hùa theo Selena."

Lạnh như tiền, thờ ơ với thế giới" Selena mỉm cười trêu chọc nhưng cố làm ra vẻ nghiêm túc."

Có ai thẳng thắn nói người khác như em không" Edward bỗng bật cười.Thấy Edward cười, không hiểu sao nó làm Selena mê luyến.

Anh rất lạnh lùng, nhưng khi cười lên rất đẹp, không phải như nụ cười đểu hay ngang tàn của James, mà nó rất dịu dàng, mang trong đó sự cưng chiều.

Ở bên cạnh Edward rất vui, Selena phải công nhận điều đó, anh có thể trả lời hay góp ý về âm nhạc với cô, hay hùa theo những trò đùa của cô, bên anh rất thoải mái.

Có lẽ anh giống như...một người bạn đi.Lúc đầu Selena có ý định tránh xa Edward, bởi cô biết một khi đã dính đến anh thì cô sẽ gặp rất nhiều phiền phức, nhưng càng tiếp xúc càng bị anh thu hút.

Cô cũng nghĩ thông rồi, cứ coi anh như một người bạn, không yêu là được."

Esme rất mong em đến nhà tôi" Edward dịu dàng nói "Bà ấy rất nhớ em"" Tôi biết rồi, có thời gian tôi sẽ đến" Selena cười như không "Anh biết chơi violin bài 'Hồ Thiên Nga' chứ?"

"Tôi biết" Edward gật đầu."

Vậy hôm nào chúng ta hòa tấu đi, anh chơi violin, tôi sẽ chơi piano" Selena đưa ra lời đề nghị."

Ý tưởng rất hay" Edward đồng ý."

Tôi hơi mệt, đến nơi gọi tôi nhé" Selena nói rồi ngả đầu vào ghế, đưa gương mặt ra hướng cửa sổ.Thấy Selena như thế, Edward vặn nhỏ tiếng radio, tiếp tục công việc lái xe của mình.

Hôm nay đúng là một ngày đẹp trời.Đôi mắt đang nhắm của Selena bỗng nhiên mở ra, cô nhìn cửa sổ thấy vạn vật cứ lướt qua một cách nhanh chóng.

Giống như những ngày hạnh phúc của cô vậy, cứ ra đi.

Đôi mắt xám tro của cô có chút gì đó buồn, có chút gì đó bi thương khiến người khác không thể nắm bắt được.

Xem vở kịch ngày hôm nay, có chút ký ức tràn về trong tâm trí Selena, cái ký ức ngủ quên lâu lắm rồi, vậy mà hôm nay thức tỉnh.

Nó mơ hồ, nó mờ nhạt lắm nhưng vẫn để lại chút cảm xúc bồi hồi, thương nhớ.Có lẽ mọi chuyện sắp không còn đơn giản như nó từng nữa rồi.~Hết chương V~

2017.08.12

P/s: Bởi vì vào năm học rồi nên Lin không có thời gian viết nhiều, Lin sẽ cố gắng ra chương mới sớm nhất có thể.

Lâu nhất có thể đến kỳ nghỉ đông Lin mới đăng được, nên có thể sẽ là 4 tháng nữa.

Xin hãy ủng hộ truyện của Lin.
 
[ Đồng Nhân Twilight ] Lunar Eclipse
Chương VI: Tai Nạn


Hôm nay vẫn là một ngày bình thường như bao ngày khác, Selena đang trải qua tiết cuối cùng đầy chán nản, hiện tại cô đang học tiết Economy- kinh tế.

Selena ghét, phải nói là cực kỳ ghét kinh tế, nhưng số phận đưa đẩy, ai bảo cô là học sinh mới, chỉ còn mỗi kinh tế và địa lý, tất nhiên là cô chẳng dại gì mà học địa lý cả.

Tại sao bố mẹ sinh ra một đứa ghét kinh tế như cô chứ, nên mỗi khi học tiết này, Selena chỉ muốn gục xuống bàn mà ngủ, nghe thầy giáo lải nhải bên tai, cảm thấy thật mệt óc.

Nhưng với tình cách của cô, cô chỉ còn cách ngồi yên nghe giảng.

Đây là điều mà xã hội đã dạy, dù mình thích hay không nhưng cũng không được phép thể hiện ra ngoài.Từ trên bảng nhìn xuống thì thấy Selena có vẻ đang rất chăm chú nhìn cuốn vở mình, nhưng thật ra cô chẳng để tâm gì đến thầy giáo nói, cô đang viết những dòng chữ gì đó trên tờ giấy.

Những dòng chữ ấy đều là những lời bài hát trong đầu cô, không thể nghĩ rằng, đến tận bây giờ cô vẫn chưa quên, tuy rằng thỉnh thoảng có những giai điệu và câu từ thật khó để nhớ nhưng nó vẫn ăn sâu vào trong cô.

Selena lơ đãng nhìn chằm chằm vào cuốn vở, mọi thứ trên đời này thật kỳ lạ.

Nhìn vào ai cũng nghĩ cô sung sướng, có đầy đủ mọi thứ, nhưng cho tới bây giờ cô vẫn chưa nhận ra được mục đích sống trên đời này của mình là gì.

Mọi thứ xung quanh cô, từ nhỏ đến lớn đều được sắp xếp hết rồi, cô chỉ việc đi theo, điều đó khiến cho cô cảm thấy thật nhàm chán.

Đôi khi cô chỉ muốn thoát khỏi xiềng xích của bản thân, nhưng nếu cô thoát ra, cô sẽ đi đâu, sẽ làm gì?Mày nên nhớ, mày là Selena, Selena Scarlett.

Selena tự nhủ với bản thân, một Selena hoàn hảo, một Selena không có bạn, một Selena luôn phải đi theo một đường thẳng.

Càng suy nghĩ, cô càng thấy mệt mỏi và rối rắm, cuộc sống mà, rồi cũng sẽ qua đi thôi.

Selena chống cằm, cô lại tiếp tục nghe bài giảng chán ngắt của thầy giáo, dù sao thì cô cũng cần điểm mà, muốn điểm cao thì phải nghe giảng thôi.

Tuy mắt nhìn trên bảng, nhưng tay cô lại loáy hoáy viết gì đó, một lời bài hát."

Xin đừng để nỗi đau mình em mang" (1)oOo

2 giờ 30 phút, tiếng chuông vang lên báo hiệu tiết học đã kết thúc, cũng là lúc học sinh được về.

Selena liền thu dọn sách vở của mình rồi đến tủ đồ của mình để lấy đồ.

Cô mở tủ ra, lấy áo khoác mặc vào, thời gian hiện tại đang là vào giữa tháng 3, mùa đông cũng đã qua, tuy vẫn còn tuyết nhưng không nhiều.

Quay qua tủ gần đó, không thấy James đâu hết, có khả năng là anh chưa ra.

Selena nhún vai, có lẽ cô nên ra ngoài chờ trước.

Cùng lúc đó, Bella cũng từ trong trường đi ra.

Không khí ở Forks thật ảm đạm, u ám và âm u, chẳng bù cho Phoenix.

Tuy nơi đây có nhiều cây, thiên nhiên hùng vĩ nhưng chung quy cũng không hợp sở thích với cô.

Tính cách cô vốn dĩ không hợp với những nơi u uất như thế này, có ngày cô sẽ bị trầm cảm mất, nhưng phải chịu thôi, cô phải sống cùng Charlie.

Từ khi đến nơi này, Charlie đối xử rất tốt với cô, không biết đó là đền bù hay là thật, nhưng cô vẫn không thích ông, tuy vậy không còn bài xích như ngày xưa.

Những thứ ở Forks đều mới lạ so với Bella, và điều khiến cô chú ý nhất vẫn là Edward.

Anh ta thật lạnh lùng, cô chưa từng làm gì có lỗi với anh mà mỗi khi thấy cô, Edward đều tránh như tránh tà, không những thế còn trợn mắt hung dữ với cô.

Bella cảm thấy bị ủy khuất.

Nếu Edward làm cô thấy hoang mang thì Selena khiến Bella cảm thấy khó chịu.

Cô ta làm cô nhớ đến những nàng mean girl ngày trước ở trường cô, nhưng Selena khiến cô cảm thấy cô ta thanh cao hơn những người khác, cô ghét điều đó.

Không biết vì sao, chỉ là ánh hào quang của cô ta làm cô thấy sợ, đặc biệt là khi cô ta hay đi cùng Edward, anh ta đối xử với Selena cực kỳ tốt, dịu dàng.

Tại sao lại như thế chứ?

Bella biết suy nghĩ của mình ích kỷ và phi lí nhưng cô vẫn thấy mọi thứ thật bất công.

Nhưng điều làm cô nghĩ nhiều hơn là về đôi mắt của Edward, cô không hề nhìn nhầm, chắc chắn đôi mắt của anh ta lúc thì có màu đỏ, có lúc lại màu nâu sẫm.

Tính tò mò của Bella trỗi dậy, cô muốn tìm hiểu về điều này.Bỗng Bella thấy Selena đang đi ở ngoài, liệu cô ta có biết gì về đôi mắt của Edward không?

Hay là do cô ta biết gì đó nên Edward mới thân thiết với cô ta?

Với suy nghĩ đó, Bella vội vàng chạy đến chỗ Selena, nắm lấy cổ tay của Selena.Selena cũng cảm thấy có ai đó đang chạy đến chỗ mình, cô quay sang thì phát hiện ra Bella đang lại gần mình, không những thế còn nắm lấy cổ tay của cô.

Shit.

Selena không quan ngại hình tượng mà chửi thề, sao ai cũng thích nắm cổ tay cô vậy, cô cố gắng dằng tay ra nhưng Bella lại nắm chặt hơn, khốn khiếp, sao cô ta khỏe vậy."

Selena, cậu biết gì đó về mắt của Edward đúng không?"

Bella vội vàng hỏi."

Tôi không biết" Selena đang kiềm chế cảm giác hoản loạn của bản thân vì bị Bella nắm lấy cổ tay, đồng thời cũng muốn kiềm chế cảm giác muốn táng người "Bỏ tay tôi ra""Cậu nói dối, rõ ràng cậu đang bị chột dạ" Thấy Selena hoảng loạn, Bella càng tin rằng suy nghĩ của mình là đúng, cô chắc chắn cô ta đang giấu điều gì đó, cô ta chắc chắn biết về bí mật của Edward."

Bỏ tay ra"" Cậu trả lời tôi thì tôi sẽ buông" Bella cố chấp nói, cô phải biết."

Tôi nói, bỏ-tay-ra" Selena bây giờ cũng chẳng còn giữ được bình tĩnh nữa, đôi mắt cô hiện lên sát khí muốn giết người, nhìn chằm chằm vào Bella.

Selena giờ không phân biệt được ai đang đứng trước mặt mình, nỗi sợ đó vẫn đeo bám cô khiến cô không thể nào không hoảng sợ.Thấy Selena đáng sợ như vậy, Bella bị hoảng, cô chưa bao giờ thấy Selena tức giận như vậy.

Trong ấn tượng của cô, Selena trông dịu dàng và bình tĩnh, gần như chưa bao giờ tức giận, mà bây giờ cô ta lại đằng đằng sát khí như thế.

Một người bình thường như Bella sao có thể chịu nổi.Ngay lúc đó, xung quanh bỗng nhiên trở nên ồn ảo, tiếng học sinh bắt đầu nhốn nháo cả lên.

Bên cạnh đó là một tiếng la khô khan của nam cùng với tiếng còi xe inh ỏi "Cẩn thận".Cả Bella và Selena đều giật mình quay về phía trước.

Một chiếc xe vừa qua khúc cua đang lao về phía họ, người lái xe đã không còn kiểm soát được tay lái của mình nữa.

Cả người cùng đầu óc của Bella cứng đờ, cô muốn thoát ra khỏi nỗi sợ hãi này nhưng lại không thể di chuyển con người mình.

Tay của Selena đang bị Bella nắm lấy, Selena liền kéo tay mình nhằm để kéo luôn cả Bella ra khỏi chỗ nguy hiểm này, nhưng không may, Bella không nhận ra được ý định đó.

Bella liền thả tay mình ra, khiến Selena mất đi thăng bằng, chân của Selena trượt bởi nền tuyết trắng, khiến cả người cô bị lăn xuống dốc trong sự la hét của các học sinh khác.Khỉ thật.

Selena nghĩ thầm.

Cô không muốn làm người tốt.

Cùng với cơn đau ập đến, cô mất đi ý thức.Cùng lúc đó, Bella vẫn chưa nhận ra được điều gì, cô không biết phải làm sao, theo bản năng cô nhắm mắt lại, lùi ra phía sau để tránh đi chiếc xe ấy, cô không còn đường lui.Mọi thứ trôi qua như hàng ngàn thế kỷ vậy.

Không có cảm giác đau đớn như Bella tưởng, cô cảm thấy có một ai đó đang kéo cô đi.

Bên tai là tiếng va chạm mạnh một cách chói tai.

Cô nhận thấy thứ đang ôm lấy mình là một đôi tay rắn chắc nhưng lạnh lẽo, vừa mở mắt ra, đập vào mắt cô là cảnh tượng một chiếc xe bị vỡ tan tành va vào cây, bên cạnh cô là Edward, hay còn gọi là người đã cứu cô ra khỏi tích tắc tử thần.

Bella ngây người, anh ta đã ở đây từ lúc nào, sao mà có thể cứu được cô.Edward cũng không ổn chút nào, anh đang đứng ở bên kia chờ Selena thì thấy Bella kéo Selena lại nói chuyện gì đó với nhau.

Tiếp đó là chiếc xe lao thẳng về phía hai người, anh không chần chừ định tiến về phía đó cứu Selena dù biết đó là phá vỡ luật lệ với nhà Volturi, nhưng mà cô lại bị ngã lăn xuống nền tuyết, lúc đó mùi máu của Bella khiến anh không thể nào khống chế được mình mà chạy đến đó kéo cô ra, nếu cô ta bị đâm, máu của cô ta sẽ khiến anh phát điên mất, cùng lúc đó có một bóng đen lao ra phía họ, đẩy chiếc xe chệch hướng của Bella và Selena.

Nhìn thấy ánh mắt đầy nghi hoặc của Bella nhìn mình, anh biết là mình đã mắc rắc rối lớn rồi.Edward đưa mắt về phía trước, Selena vốn nằm trên nền tuyết đã được James bế lên, ánh mắt anh ta nhìn về phía anh, đôi mắt âm trầm mang hàm ý cảnh cáo, không, có lẽ anh ta đang nhìn Bella vì dám làm Selena ngã xuống.

Edward cười lạnh trong lòng, James không phải con người đơn giản gì, hành động trước đó của anh ta đã chứng minh điều đó.

Nhưng anh ta lại không ngần ngại thể hiện nó khi Selena gặp rắc rối, rốt cuộc James là ai?

Anh ta không hề cố gắng dấu đi thân phận của mình trước mặt họ, rốt cuộc mục đích của anh ta là gì?

Rốt cuộc, Selena là ai?

Sự việc xảy ra, tất cả mọi người sau đó vội đến gần hai cô gái xem xét, Edward liền đưa Bella cho một cậu bạn để anh ta đưa cô vào phòng y tế, một số người khác liền gọi cho cứu thương và cảnh sát.

Mọi thứ mất đi sự trật tự vốn có.Alice và Jasper cũng có mặt ở đó, hai người đã chứng kiến nguyên vụ tai nạn, tình trạng của Edward bây giờ thật tệ, nhìn đôi mắt hoang mang của Bella nhìn Edward, Alice liền biết những chuyện sắp tới sẽ rất rắc rối đây, đây là lần đầu tiên trong đời Edward phá luật.

Bên cạnh họ là Rosalie và Emmett, họ cũng đã thấy tận mắt viễn cảnh có 'một không hai' ấy, mọi thứ đã lệch quá quỹ đạo của nó.

Cả nhà bọn họ có thể sẽ bị đẩy vào vòng nguy hiểm nếu chuyện này bị phát hiện.

Đúng là dính líu đến cô gái kia thì chẳng có gì tốt lành cả.

Nhưng điều làm họ ngạc nhiên nhất chính là anh chàng tên James, mắt họ không sai, anh ta chính là người chạy ra đẩy chiếc xe ra khỏi hướng đi.

Hơn nữa, James còn bế Selena lên, nhìn bọn họ với hàm ý cảnh cáo.

Đôi mắt đó, không bình thường đâu."

Sắp có rắc rối rồi đây" Alice thở dài, cô kéo Jasper lại gần chỗ Edward."

Đi" Rosalie nói."

Đi đâu?"

Emmett hỏi."

Đến bệnh viện của Carlisle" Rosalie liền lấy điện thoại gọi cho Carlise để nói về tình trạng này.oOo

Bella ngồi ngây người trên giường bệnh, đầu óc cô trở nên hoang mang và trống rỗng.

Cô không biết phải nên làm gì nữa, tất cả mọi thứ đang rối loạn.

Tất cả những gì trong đầu cô bây giờ chỉ còn là cô đang đứng nói chuyện với Selena, rồi một chiếc ô tô lao đến chỗ hai người, và rồi Edward-người vốn đứng ở đầu bên kia lại có mặt ngay bên cạnh cô, chiếc xe bị lệch hướng.

Tất cả mọi thứ thật đáng sợ.Bên cạnh Bella giờ đây là Charlie và Carlisle, Charlie đang rất sốt sắng khi thấy con gái mình nằm trên giường bệnh dù Carlisle nói rằng cô không bị sao hết ngoài sự sợ hãi mà thôi.

Ngay lúc đó, cậu bạn lái chiếc xe đi vào, ngay lập tức bị Charlie nói đủ điều, dù sao thì ông cũng là một người cảnh sát của thành phố này, nó cũng khiến cậu bạn đó cảm thấy hoảng sợ và hứa sẽ đền bồi thường.Tuy nhiên, người Bella muốn gặp nhất lại không có ở đây, cô muốn gặp Edward nhưng anh ta đâu rồi, anh ta không quan tâm gì đến cô sao?

Bella tự hỏi.

Bản thân cô bị dọa sợ gần chết vậy mà anh ta lại vô tâm không đoái hoài gì.

Chẳng lẽ Edward đi thăm Selena?

Nghĩ đến Selena, trong lòng Bella cảm thấy không dễ chịu gì.

Trong lúc hoảng loạn, cô đã lỡ tay đẩy Selena xuống, nếu không phải xe bị rẽ hướng thì có lẽ Selena đã nằm dưới cái xe tải đó rồi.

Tuy cô ghét cô ấy, nhưng chưa từng mong cô ấy chết, Bella muốn ở bên cạnh Edward một cách thật quang minh chính đại, cô muốn mọi người đều phải hưởng ứng."

Cháu thấy trong người ổn chứ?"

Carlisle hỏi làm cắt đứt dòng suy tư của Bella."

Cũng...ổn ạ" Bella nói, tuy người cô hơi khó chịu nhưng chung quy thì nó không sao "Thật may mắn vì Edward đã cứu cháu""Edward?"

Carlisle không tỏ vẻ ngạc nhiên, điều này Rosalie đã nói cho ông biết trước khi mình đến đây."

Con trai anh sao?"

Charlie hỏi."

Anh ấy kéo cháu ra khỏi chỗ đó rất nhanh" Bella ậm ừ nói, cô cố ý quan sát biểu cảm gương mặt của Carlisle để xem có phát hiện nào không, nhưng đáng tiếc, một người còn non như Bella làm sao có thể đoán được Carlisle đang nghĩ gì."

Cháu đúng là một người may mắn, Bella" Carlisle vẫn giữ nụ cười đó, không nhạt cũng không đậm hơn."

Nếu con trai anh đã cứu con gái tôi như thế thì thật không biết nói thể nào để diễn đạt sự cảm kích của tôi" Charlie nhìn Carlisle nói."

Anh không cần khách sáo như thế, dù gì chúng nó cũng là bạn học mà" Carlisle vỗ vai Charlie cười nhẹ."

Bác sĩ Cullen, bác có biết Edward ở đâu không?"

Bella hỏi, thấy ông nhìn chằm chằm vào cô, Bella cảm thấy hơi ngượng "Cháu thắc mắc sau tai nạn đó không thấy anh ấy đâu hết""Edward đi thăm bạn của nó rồi" Carlisle đứng lên nhìn hai bố con nhà Swan rồi nói "Tôi xin phép, tôi còn có bệnh nhân ở phòng bên cạnh""Thật ngại quá" Charlie nói "Cảm ơn anh và con trai anh"Carlisle mỉm cười rồi đi ra ngoài, để mặc Bella đang ngồi tủi thân.

Đúng là Edward đi tìm Selena rồi, tại sao anh ta lại không quan tâm đến cô cơ chứ, dù là vào ngó nghiêng cũng không được sao?Phòng bệnh bên cạnh.Selena đang nằm trên chiếc giường trắng, sắc mặt cô tái nhợt, không còn một chút sức sống, đôi môi cô bặm lại.

Giống như đang gặp ác mộng vậy.

Bên cạnh giường cô là James, tay anh ta vuốt những sợi tóc lòa xòa trên mặt cô sang một bên, James biết, Selena đang gặp ác mộng.

Dù không biết nó là gì, nhưng hầu như đêm nào anh cũng có thể nghe thấy được tiếng rên rỉ và lời khóc lóc cầu xin của cô.

Ban ngày cô luôn treo nụ cười trên môi, chỉ khi về nhà thì cô mới rủ bỏ hết mọi thứ xuống.

Điều này khiến anh sung sướng, cô vì tin tưởng anh nên mới thể hiện con người thật.Sự việc vừa rồi thật nguy hiểm, nếu không phải anh đến kịp thì có lẽ chiếc xe ấy đã cán qua người cô rồi, đúng là không thể trông cậy vào nhà Cullen điều gì.

Không sao, không ai cứu cô thì anh sẽ cứu cô, James sinh ra để bảo vệ Selena mà.

May mắn mà Selena không có việc gì, nếu không thì anh chàng lái xe và cô gái kia phải cẩn thận đó, anh sẽ không tha cho họ đâu.

James biết từ trước đến nay Selena có qua lại với nhà Cullen nhưng anh không nói gì, cô có quyền tự do của mình, cô cũng biết mình đang làm gì nên anh sẽ không nhúng tay vào.

Nhưng mà nhà đó có thật sự biết bảo vệ cô không?

Hành động bất chấp tất cả cứu Bella của Edward khiến James không khỏi hoài nghi mức độ thiện cảm của nhà Cullen dành cho Selena.

Nếu anh không nhầm, cô gái tên Bella đó có gì đó không ổn, cô ta thu hút được Edward thì không phải dạng vừa đâu.Cửa phòng bật mở, James quay đầu ra nhìn, trước cửa là ba người: Alice, Rosalie và Edward.

Cả ba người nhìn thấy James thì không có gì bất ngờ, họ đã ngửi thấy mùi của anh từ ở ngoài, một mùi khiến họ cảm thấy buồn nôn, hơn cả bọn người sói.

James cũng nhìn họ, môi nhếch lên chào hỏi rồi quay đi, anh không có thiện cảm với bọn ma cà rồng."

Selena có sao không?"

Alice là người đầu tiên phá tan không khí u uất kia, cô kéo Rosalie tiến lại bên giường của Selena bất chấp sự cau có của cô nàng."

Cô ấy chỉ bị va chạm nhẹ, tôi đã bảo bác sĩ tiêm thuốc an thần để cô ấy ngủ rồi" James lạnh nhạt nói, nhưng anh mắt anh nhìn Selena rất dịu dàng."

Anh là anh trai của Selena à, chúng tôi là bạn của cô ấy" Alice tuy ngoài mỉm cười nhưng trong lòng gợn sóng, cô không tài nào nhìn được tương lai của người con trai trước mặt.

Có màng bảo hộ vô hình nào đó đã khóa đầu anh ta lại, khiến cô không tài nào nhìn thấy gì ngoài một đám sương mù dày đặc.Bên cạnh đó, Edward cũng hết sức khó chịu, thói quen đọc suy nghĩ của người khác đó in sâu vào trong máu anh rồi, anh thường phân biệt và hình dung người khác qua suy nghĩ của họ, vậy mà hiện tại có đến ba người anh không tài nào biết họ đang nghĩ gì.

Anh có thể cảm nhận được ám khí phát ra từ anh chàng này, một con người không thể đụng vào.

Nhưng tại sao Selena lại không giống như thế, cô rất bình thường.

Edward nhìn sang Selena đang nằm trên giường, có vẻ như còn nhiều điều về cô anh vẫn chưa biết được."

Anh là ai?"

Rosalie nhìn James hỏi.

Cô nhận thấy được sự nguy hiểm từ con người này, cảm giác này cô chưa bao giờ có."

Tôi là James" James dửng dưng trả lời."

Tôi đã thấy mọi thứ" Edward nói "Tôi thấy mọi hành động mà anh làm, có vẻ như anh không hề sợ chúng tôi biết""Có một số điều không nên biết" James thì thầm "Càng biết thì càng khổ sở""Ý gì chứ" Rosalie trừng mắt nhìn James."

Không có gì cả" James mỉm cười " Tôi chỉ đang nghĩ làm sao tôi có thể trông cậy vào lũ ma cà rồng chỉ biết nghĩ cho bản thân chứ"Không khí trong phòng trùng xuống không bao giờ hết, ai cũng mang một vẻ mặt đầy tâm sự."

Anh là ai?"

Alice nghi hoặc hỏi.

Anh ta biết họ là ma cà rồng, cô không ngạc nhiên.

Một người có tốc độ như thế thì vốn không bình thường rồi.Trong lúc mọi thứ đang đạt lên đỉnh dâng trào, thì cánh cửa phòng được mở ra một lần nữa.

Là Carlisle."

Carlisle" James thấy người đàn ông đó rồi mỉm cười, có điều nụ cười không thật lắm."

James, đã lâu không gặp" Carlisle cũng mỉm cười lại, cả ba người kia đồng loạt nhìn nhau rồi nhìn Carlisle, họ quen nhau sao?~Hết chương VI~

(1) Chia tay trong mưa - Hương Tràm, Bùi Anh Tuấn

2017.12.30

I'm back!!Cảm ơn các bạn đã chờ lâu như thế, đây là chương mới cũng như quà New Year
 
[ Đồng Nhân Twilight ] Lunar Eclipse
Chương VII: Bí mật


Lưu ý: Chương này tiết lộ rất nhiều thứ vì vậy nên nếu bạn nào không nhớ rõ tình tiết thì xin hãy đọc lại những chương cũ, như thế sẽ dễ theo được mạch truyện hơn.

Cảm ơn!

Hy vọng các bạn có thể vừa đọc vừa nghe bài hát ở trên, như thế sẽ cảm nhận được chương này hơn.

oOo

" Carlisle" James nhếch môi cười nhìn người đàn ông đứng trước cửa " Đã lâu không gặp"Carlisle nhìn James, ông cũng nở nụ cười nhẹ nhàng, tiến gần đến chỗ James.

Ông đưa tay đến bắt tay với James.

James cũng đưa tay cho Carlisle, bóp nhẹ một cái giống như đang ám chỉ điều gì đó.

Sau đó, anh thả tay ra.James quan sát Carlisle, ông đang mặc bộ áo blouse trắng dài, đúng là rất hợp với ông ta, James nghĩ thầm.

Tuy quen biết Carlisle không lâu, nhưng cậu thấy bác sĩ có vẻ như là một nghành nghề phù hợp với ông."

Carlisle, bố quen cậu ta sao?"

Alice nhìn Carlisle hỏi, cô có thể nhận thấy sự quen thuộc giữa hai người này.

Nó giúp cho không khí trong căn phòng này trở nên dễ chịu hơn."

À, cậu ta là người quen cũ của ta" Carlisle mỉm cười.

Ông đang thấy ba đứa con mình nhìn mình bằng ánh mắt tò mò, ý muốn ông giải thích thêm, nhưng ông không hề để tâm.Carlisle quay sang Selena, trông cô đang thở đều như ngủ rất ngon giấc vậy.

Ông cũng kiểm tra tay chân của cô, có vẻ như không có vấn đề gì, chỉ bị trày xước ở phần khủy tay và đầu gối.

Mọi thứ không có gì đáng ngại.

Có điều khi ông nhìn xuống đôi mắt đang nhắm của cô, ông quay sang nhìn James."

Dạo này con bé ngủ không ngon giấc sao?"

Carlisle hỏi "Tôi thấy mắt nó có thâm quầng"James không nói gì, anh đưa tay vén tóc của Selena sang một bên, lại xoa xoa đôi mắt đang nhíu lại của cô.

Có lẽ chỉ khi được tiêm thuốc an thần vào, cô mới có thể có một giấc ngủ không lo nghĩ như thế này.

Đôi mắt anh không còn sự cảnh giác và bỡn cợt như lúc đầu, mà thay vào đó là sự dịu dàng.

Sự dịu dàng đó lọt vào mắt của những người trong phòng, cảm giác đó thật khó mà tả được.Edward nãy giờ im lặng bỗng cảm thấy khó chịu, không hiểu sao anh thật sự không thích cách của James nhìn Selena chút nào, nó không phải đôi mắt của một người anh trai đang nhìn em gái mà là cách một người đàn ông nhìn người phụ nữ của mình.

Thật sự không ổn chút nào."

Cô ấy hay gặp ác mộng" James nói, anh cùng quản gia đã nhiều lần mời các bác sĩ giỏi có uy tín, thậm chí còn mời cả bác sĩ tâm lý về, tuy rằng nó có hiệu quả những không phải luôn luôn, Selena thỉnh thoảng vẫn gặp ác mộng.Selena là người khép kín nên cô chưa từng kể cho ai nghe về những gì xảy ra trong mơ cả, mà cũng chẳng ai dám bắt cô mở miệng.

Vậy nên mọi chuyện vẫn cứ dậm châm tại chỗ như thế."

Có lẽ con bé cần có người quan tâm đến con bé hơn" Carlisle chậm rãi nói, nói rồi ông quay qua nhìn ba đứa con của mình đang im lặng đứng đó "Con bé không có gì đáng ngại, ta đi trước đây"Trước khi ông đi, ông còn nói với Edward "Bella đã hỏi con về ta, có lẽ con nên giải quyết mọi chuyện rõ ràng hơn trước khi mọi thứ xảy ra quá xa"Sau khi Carlisle bước ra khỏi phòng, căn phòng lại trở lại không khí ngột ngạt như trước.

Edward chỉ im lặng, anh ta cũng cảm thấy bản thân mình điên rồi mới chạy lại cứu cô ta, giờ thì hay rồi, với cái tính tò mò của cô ta thì thể nào cũng cố mà hỏi tấp tới.

Alice không nói gì, cô chỉ ngồi bên giường của Selena mà nắm lấy tay cô, tay của cô ấy thật ấm, Alice quyến luyến sự ấm áp vô hạn này.

Riêng Rosalie thì khá bực mình, cô vốn dĩ không ưa gì Bella, giờ thì hay rồi, mọi chuyện lại xảy ra như thế này."

Carlisle nói đúng, em nên giải quyết vụ này cho tốt vào Edward" Rosalie nhìn anh.Edward chỉ im lặng, cố gắng lắm anh mới gật đầu."

Anh là ai James?"

Alice không nhìn James, tay cô vẫn nắm lấy tay của Selena " Anh có quan hệ gì với Selena?

Đừng nói với tôi anh là anh trai của cô ấy, hai người vốn dĩ không hề giống nhau"Sự khác nhau không những về ngoại hình, nó còn khác về mùi hương.

Mùi của James làm người khác rất khó chịu, không hôi như mùi người sói nhưng nó lại ẩn chứa sự đen tối khiến ma cà rồng như họ cảm thấy khó chịu, thậm chí còn hơi sợ hãi nó.

Trong khi đó Selena có mùi rất bình thường, tuy nó không hẳn là mùi của con người bình thường nhưng nó lại không có tạp chất gì cả.

Một mùi hương an toàn."

Tôi sao?

Tôi chỉ là người sinh ra để bảo vệ Selena" James bình thản nói."

Anh không phải là con người" Rosalie nói "Vậy...Selena...cũng giống anh sao?"

" Rose" Edward lớn tiếng "Cô ấy không bao giờ giống hắn ta""Em không thấy hai người họ sống chung sao?

Nếu như Selena là người bình thường thì làm sao hai người họ có thể ở cùng với nhau, có khi cô ấy còn biết chúng ta là ma cà rồng ấy" Rosalie hỏi.

Không phải cô không thích Selena, chỉ là cô không thích cái cảm giác này, tin tưởng vào một người rồi để cảm thấy mình như bị phản bội."

Cô ấy không biết" James nói, cắt đứt cuộc nói chuyện kia " Cô ấy không biết gì hết, cô ấy không biết tôi là ai và mấy người là ai"Cả ba người đều nhìn chằm chằm vào James như tìm sự dối trá, có điều không thể tìm thấy.

Selena thật sự không biết gì cả."

Nhưng rồi sẽ biết, Alice thấy điều đó mà" Rosalie nói.Lại một sự im lặng bao trùm lên không khí trong phòng."

Ưm..."

Đang lúc mọi người không biết nên nói gì thì tự dưng nghe thấy tiếng từ Selena.

Alice phát hiện ra tay cô đang động đậy.Selena cố gắng mở đôi mắt của mình ra, vừa mới mở lại bị ánh sáng chiếu vào mắt làm cô không quen.

Hơi chớp mắt vài lần, cuối cùng cô cũng mở được đôi mắt của mình ra.oOo

Selena lại mơ thấy nó.

Những giấc mơ ấy đã đeo bám cô từ nhỏ cho đến bây giờ.

Cô phát hiện bản thân như đang trong một thế giới khác, xung quanh bao phủ một màu đen không lối thoát.

Selena nắm chặt lấy bàn tay của mình để tự cổ vũ bản thân tiến lên phía trước.Càng tiến lên phía trước, lớp sương mù ngày càng tan đi, để lộ một hình ảnh quen thuộc đối với cô.

Đó là một con hẻm tối và hẹp, ánh đèn đường yếu ớt, cứ nhấp nháy không ngừng.

Selena nhìn xung quanh, khung cảnh này thật sự làm cô thấy sợ hãi.

Tưởng chừng thời gian sẽ xóa nhòa đi tất cả, nhưng mọi thứ lại như chỉ mới ngày hôm qua vậy, mọi thứ vẫn như in trong trí nhớ của cô.Không hiểu vì sao, Selena lại cảm thấy sợ hãi đến như thế.

Bản thân cô đã cố gắng gạt bỏ những ký ức tươi đẹp, để có thể cố gắng sống thật tốt trong một thế giới mãi mà cô vẫn chưa có một câu trả lời nào.

Không ai rõ hơn cô, một khi sự giả tạo yên bình bị phá vỡ, thì cô mãi không thể cố mãi gắng gượng được.Đi sâu hơn, Selena phát hiện ra cuối con đường là một cái gương lớn, chiếm hết một bức tường.

Cô lại gần, phát hiện ra hình bóng của mình phản chiếu trong gương.

Trong gương là một cô gái châu Á trẻ tuổi khá cao và dáng cân đối với tóc đen tuyền xoăn lọn, đôi mắt đen không chút lo âu.

Gương mặt của cô gái đó trông rất vô tư, tuy có một chút chững chạc không đúng tuổi nhưng trông cô ấy rất có sức sống và không âu lo.Selena nhìn bản thân trong gương mà hoảng hốt.

Đây không phải là cô.Không thể nào là cô.Ánh mắt cô chưa từng linh động như thế."

Đừng mà...."

Selena run rẩy."

Đây chính là cô" 'Cô' trong gương nói, cô ta dùng ánh mắt buộc Selena phải thừa nhận "Dù thế nào thì cô vẫn không thể quên 'tôi'""Không...đừng mà..."

Selena ôm lấy vai của mình, cô thì thào với chính bản thân mình.

Cô là Selena, cô là Selena Scarlet, một cô gái quý tộc được dạy dỗ như một công chúa, một người luôn phải tuân theo những quy tắc mà sống.Bỗng nhiên hình ảnh trong gương thay đổi.

Vẫn là cô gái đó, cô ấy đang ngồi trên bàn ăn gia đình gồm cả ba người khác nữa, một người đàn ông trung niên trông rất phóng khoáng, một người phụ nữ trung nên ôn hoà cùng cô bé trẻ.

Trên mặt 'cô' đang nở nụ cười rất tươi, ánh mắt đó rất sáng và linh động, cả bốn người đều đang vừa ăn vừa trò chuyện rất rôm rả.

Dù không biết họ nói gì, nhưng Selena vẫn nhận thấy được bốn người họ như một gia đình rất đầm ấm và hạnh phúc.Nó tiếp tục thay đổi.

Lần này cô gái ấy đang ở trong một không gian sân cỏ rộng lớn, xung quanh được bao bởi những toà nhà có kiến trúc Châu Âu cổ xưa, cô ấy đang mặt một chiếc váy xanh biển nhạt, bên ngoài thì khoác một chiếc áo choàng đen dài với cổ áo được làm bằng lông trắng.

Xung quanh cô ấy có rất nhiều người vây quanh, rất nhiều gương mặt lướt qua, họ đều đang cười nói rất vui vẻ, trên tay họ đều cầm những túi quà rất xinh xắn.

Cô gái kia cũng không ngoại lệ, cô ấy đang cười rất tươi với những bó hoa nở rộ ở trên tay.

Hình ảnh lại được chuyển tiếp.

'Cô' lúc này đang mặc một bộ đồ màu đen đi lễ tang, tay cầm một bông hoa hồng trắng.

Gương mặt 'cô' lúc này cúi xuống, không nhìn rõ được cô đang biểu hiện điều gì, nhưng xung quanh lại tỏa ra một không khí u buồn.

Không những thế, Selena còn nghe thấy được bản nhạc Amazing Grace được vang lên trong khung cảnh ấy.

Đứng trước ngôi mộ đó, 'cô' cúi xuống đặt bông hoa xuống, tay còn lại xoa xoa dòng chữ trước bia mộ.Phạm Hải Tiên.Nhìn thấy cái tên đó, Selena bỗng nhiên khụy xuống, cô ôm mặt khóc.

Cảm xúc này đã từ lâu lắm rồi mới có, hiện tại liền ùa về trong tâm trí của cô.

Cô khóc lóc, rên rỉ để cố gắng thoát ra khỏi giấc mộng này.Tỉnh lại đi, Selena.Mày là Selena.Mày không phải là Hạ Uyên.oOo

" Cuối cùng cậu cũng tỉnh lại rồi Selena" Vừa mới mở mắt, Selena thấy được một cái trần nhà màu trắng mờ ảo, trông có vẻ như cô vẫn chưa tỉnh táo lắm.

Selena giống như là vừa mới từ giấc mộng trở về.

Bỗng cô cảm nhận được cái lạnh từ bàn tay của mình, Selena quay sang bên trái, phát hiện ra Alice đang ngồi đó với đôi mắt lo lắng, tay của Alice đang nắm lấy tay cô.Cái lạnh từ bàn tay giúp cô tỉnh táo hơn một chút.

Selena đưa mắt nhìn xung quanh, Edward và Rosalie đang đứng trước giường của mình, nhìn cô chằm chằm với ánh mắt lo lắng, bên cạnh là James.

Anh ngồi đó, đôi mắt vẫn nhìn vào cô, vẫn sự dịu dàng ấy."

N..nước.."

Selena cố gắng cất giọng lên nói.

Bởi vì đã ngủ lâu nên cổ họng của cô hơi khô khốc, rất khó để phát ra một tiếng rõ ràng."

Nước của cậu đây" Alice vội vàng đưa ly nước cho cô.Selena được James và Edward đỡ cô ngồi dậy trên giường, rồi cô cầm ly nước được Alice rót cho uống.

Sau khi uống xong ly nước, cô liền cảm thấy bản thân dễ chịu hơn không ít.

Cuối cùng cô cũng cảm thấy bản thân mình vẫn còn sống."

Có chuyện gì xảy ra với tớ vậy?"

Selena quay sang Alice hỏi."

Có một chiếc xe tải bị mất không chế lao về phía cậu và Bella" Alice giải thích, đương nhiên cô chỉ nói những thứ nên nói mà thôi, chứ không hề kể hết tường tận cho Selena nghe, tốt hơn hết cô ấy không biết gì thì hơn " Nhưng may mà xe chuyển hướng nên cả hai cậu đều an toàn""Vậy thì may quá rồi" Selena cười nhẹ "Xin lỗi đã làm mọi người lo lắng như thế"" Em không sao là tốt" Edward nhìn Selena nói, anh có thể nhận thấy sự thay đổi cảm xúc trong cô khi vừa mới tỉnh dậy cho đến bây giờ.Tuy Edward không thể đọc được suy nghĩ của Selena nhưng cũng không có nghĩa anh không biết cô đang nghĩ gì.

Tuy những thứ trong đầu Selena không phải những độc thoại nội tâm nhưng nó đều là những bài hát và những hình ảnh, tuy nhiên nó không trọn vẹn.

Tâm trạng cô có vẻ như đang trở nên tốt đẹp hơn khi nó đang từ một bài hát hơi u ám chuyển sang một ca khúc vui tươi hơn.

Nhưng anh lại không biết chúng, anh chưa nghe đến nó bao giờ.Vì bây giờ đã trở nên hoàn toàn tỉnh tảo, Selena có thể cảm nhận được sự u ám và không khí nặng trĩu trong căn phòng, có vẻ như họ có rất nhiều thứ muốn hỏi cô."

James" Selena quay sang James, con người đang im lặng từ nãy đến giờ " Em hơi đói, anh có thể bảo quản gia chuẩn bị đồ ăn cho khi em về được không?"

Tất nhiên là James hiểu được rằng Selena đang có ý muốn đuổi anh đi, nếu là mọi khi thì anh sẽ nghe cô, nhưng hôm nay là ngoại lệ.

Để Selena trong căn phòng là một mình với ba con ma cà rồng, ai biết khi nào chúng lên cơn muốn làm hại đến cô cơ chứ.Làm sao Selena không biết được James đang nghĩ gì, nhưng cô vẫn quyết định giả như mình không biết gì."

Được không?"

Selena dịu giọng lại, nhẹ nhàng nói "James?"

" Được rồi, anh sẽ trở lại ngay" James thở dài, anh không bao giờ cưỡng lại được yêu cầu của cô.Trước khi quay đi, James nhìn Edward ra chiều hướng cảnh cáo rồi mới ra khỏi phòng.

" Mọi người không có gì hỏi tớ sao?"

Selena hỏi."

Ừm... cậu không nhớ gì hết sao?"

Alice hơi ngập ngừng hỏi "Ý tớ là lúc tai nạn xảy ra ấy"" Thật ra tớ cũng chẳng rõ chuyện gì đã xảy ra nữa, tự dưng Bella chạy đến, hỏi tớ cái gì mà tớ biết bí mật của Edward, rồi tự dưng cô ấy hất tay tớ xuống, rồi lúc đó tớ bất tỉnh luôn"" Bí mật của Edward?"

Rosalie tò mò."

Cậu ấy hỏi tớ về đôi mắt của Edward" Selena trả lời "Bella nói rằng cậu ấy nghi ngờ đôi mắt của anh có thể chuyển màu.

Cậu ấy làm tớ hoang mang thật."

Cả ba người đều im lặng, nhất là Edward.

Anh cảm thấy Bella đã phát hiện được ra điều gì đó về anh, nhất là sau vụ tai nạn này, cô ta sẽ trở nên tò mò hơn nữa.

Thật là nhức đầu, tại sao mình cứ bị dính vào cô ta để rồi mọi thứ thành ra như thế này cơ chứ.

" Có chuyện gì sao?"

Selena ngước lên nhìn về phía Edward, cô vô tội nhìn anh " Có chuyện gì với đôi mắt của anh sao?"

" Không có gì đâu" Alice nhanh chóng trả lời " Cậu nghỉ ngơi đi, bọn tớ không làm phiền cậu nữa"" Không sao, cảm ơn các cậu đã quan tâm đến tớ" Selena cười " À mà Jasper và Emmett đâu rồi?

Sao lại để hai người một mình ở đây vậy?"

" Hai người họ không thích mùi của phòng bệnh lắm nên ở ngoài xe chờ rồi" Rosalie nói rồi đứng lên, cuối cùng cô mới buông một câu quan tâm " Em nghỉ ngơi đi"Selena cười nhìn cô.

Thật ra, trong nhà Cullen, người cô thích nhất vẫn là Rosalie, trước giờ vẫn thế.

Tuy cô ấy không mấy thân thiện và cho cô nhiều thiện cảm nhưng mà cô biết Rosalie là một người rất quan tâm đến thành viên trong gia đình, chỉ là cô ấy không giỏi thể hiện tình cảm với người khác.

Vậy nên Selena rất muốn trở thành bạn với cô ấy."

Cảm ơn chị"" Giữ gìn sức khỏe" Edward xoa đầu Selena thật dịu dàng, anh không hề nhận ra đôi mắt của mình mềm mại đến mức nào, đến ngay cả Selena cũng phải ngây người.

Cô không nghĩ Edward lại dịu dàng với mình như thế.Edward xoa xoa tóc của cô, tóc cô rất mềm và dễ chịu, còn có mùi thơm thoang thoảng, tuy vậy anh thể nào biết được đó là mùi gì.

Mỗi khi ngửi thấy mùi này, anh luôn cảm thấy thoải mái đến bất ngờ, đó cũng là một phần lý do anh thích ở bên cạnh Selena."

Em biết rồi" Selena nói, tay cô kéo tay Edward từ trên đầu mình xuống.Cả người cùng nhau ra khỏi cửa, Selena mỉm cười vẫy tay chào họ.

Đến khi cánh cửa được hoàn toàn đóng lại, nụ cười trên môi cô mới tắt, gương mặt vui tươi kia đã biến thành một gương mặt thờ ơ.Sao cô lại không biết họ đang thắc mắc điều gì chứ, nhưng những lời cô nói là thật, lúc vụ tai nạn xảy ra đúng là Selena đang bất tỉnh.

Nhưng mà có ai nói là phải chứng kiến mới biết được chuyện gì đang xảy ra, cô đã biết nó sẽ xảy ra nhưng chỉ không ngờ cô cũng bị lôi vào chuyện này.Thật ra Selena đã tỉnh dậy rồi, cô đã tỉnh từ lúc James và Carlisle nói chuyện với nhau, nhưng cô vẫn vờ như đang ngủ, rồi giả bộ như mình mới tỉnh lại.

Cả đời này, à không, trong cuộc đời lần này, Selena đã học được cách diễn trò và che dấu cảm xúc.Cô hoàn toàn nghe được cuộc trò chuyện của cả bốn người, cô biết là thân phận của mình có gì đó không ổn rồi nhưng lại không thể nào chắc chắn.

Sau khi nghe được cuộc nói chuyện giữa James và ba người kia, cô đã có thể chắc chắn được James là một thứ sinh vật nào đó mà không phải con người, mà cũng không phải ma cà rồng và càng không phải người sói.

Bởi vì nếu là con người thì anh ta không thể có khả năng như vậy được, nếu là ma cà rồng thì sao ba người kia phải dè chừng anh ta chứ, càng cũng không thể là người sói.

Điều Selena càng không ngờ nữa là James và Carlisle cư nhiên lại quen nhau, mà còn từ rất lâu rồi.

Rốt cuộc là khi nào chứ?

Rõ ràng anh ta luôn ở bên cô từ bé, đến tận bây giờ, tại sao cô lại không biết được chuyện đó.

Rốt cuộc, cô là ai?Selena cảm thấy, kí ức của mình từ năm năm tuổi trở xuống giống như bị thay đổi, nó như bị xóa sạch vậy.

Nếu là những đứa trẻ khác thì chúng sẽ không nhận ra được điều đó, nhưng cô thì khác.

Cô đã ở trong thân thể này từ khi nó mới được sinh ra, vậy nên cô có thể cảm nhận được sự khác thường trong kí ức đó.Mọi chuyện ngày càng rối, ai cũng có một bí mật, Selena chắc chắn rằng James giấu mình rất nhiều chuyện, có điều anh không nói thì cô sẽ vờ như không biết, bởi cô cũng có bí mật.Quay lại với những suy nghĩ ban đầu, Selena vuốt tóc của mình.

Thật ra, Selena cố tình nói về Bella cho Edward nghe, chuyện đôi mắt chỉ là một sự thật, còn về phần mắt chuyển màu kia thì Bella không hề nói gì với cô cả.

Đó chỉ là thứ cô tự dựng lên thôi, mà nó cũng chẳng phải cô tự bịa nữa, chẳng phải Bella cũng từng hỏi Edward về điều đó sao?

Selena vẫn nhớ diễn biến của câu chuyện mà, tuy nó đã mười bảy năm rồi.Dù thế nào thì trong mắt nhà Cullen bây giờ, Bella chẳng khác gì một cây gai hết, ai cũng hận chết cô ta ấy chứ, cho nên cô ta cũng chẳng thể sống yên ổn đâu, nhất là với cái tính cách ấy.

Lẽ ra Selena không định làm ra như thế, nhưng ai bảo cô ta đang yên đang lành tự dưng làm cô quấn cô sự việc này, suýt nữa là làm cô bị phát hiện ra.

Cơ mà cũng nhờ sự kiện này mà Selena cũng nghe được nhiều thứ hay ho, nếu không thì còn lâu cô mới biết được những sự thật này.

Vậy nên cô mới nương tay như vậy, chứ nếu lần sau mà vì cái tính cách của Bella mà cô gặp nguy hiểm thì Selena sẽ không ra tay nhẹ nhàng thế này đâu.Nhớ lại về giấc mơ của mình vừa rồi, mặt Selena thoáng chút cô đơn.

Cô đã mất rất nhiều thời gian và công sức để có thể cố gắng quên cuộc sống trước của mình.

Vì cô biết, chỉ cần cô nhớ đến thôi, thì cô khó có thể chống đỡ để sống tiếp ở cuộc đời này.

Selena sợ bản thân sẽ không thể chịu đựng được mà suy sụp.Bởi vì, cuộc sống đời trước của cô quá tươi đẹp.

Nếu không nhờ giấc mơ kia, cô đã quên mất bản thân đã từng hạnh phúc và tràn đầy sức sống như thế nào.Selena nhắm đôi mắt mình lại, dựa vào chiếc gối của mình, đôi môi mấp máy."

Tiên à...cậu rốt cuộc ở đâu"oOo

"Tiên à...cậu rốt cuộc ở đâu"Uyên.

Cô gái giật mình, vô tình tỉnh lại giữa đống sách của mình.

Bởi vì mặc áo choàng nên nó đã vô tình che đi một phần gương mặt của cô, chỉ thấy cô có ngũ quan sắc sảo, đôi mắt nâu đỏ được dấu dưới mũ của áo nên trông cô phần nào bí ẩn.Lại mơ thấy giấc mơ đó.

Cô mệt mỏi, vuốt lại cái mũ của mình rồi đi ra khỏi phòng.

Cô cứ bước đi dù không biết mình định đi đâu, cô cảm thấy mọi thứ thật nhưng mà cũng không thật."

Hazel"Hazel quay lại, cô phát hiện ra Jane ở đằng sau.

Một cô gái với gương mặt khá non nớt cùng mái tóc vàng được buộc gọn gàng ở đằng sau.

Tuy gương mặt ngây ngô như thế, đôi mắt của cô ta màu đỏ nâu trông rất đáng sợ, đôi mắt thờ ơ đó như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện.Nếu người bình thường nhìn vào sẽ thấy sợ hãi, nhưng mà Hazel đã quen với điều đó rồi."

Có chuyện gì sao?"

Hazel nhướn mày hỏi."

Ngài Aro tìm ngươi" Jane lạnh nhạt nói."

Ngài Aro muốn tìm ta mà lại để ngươi vất vả đến đưa tin sao?"

Hazel mỉa mai hỏi, ai chẳng biết Jane là một trong những cánh tay đắc lực của Aro."

Ngài ấy có chuyện muốn nói với ngươi" Jane vẫn lạnh nhạt như thế, không hề có cảm xúc gì thay đổi trên gương mặt của cô.Hazel cũng cảm thấy việc trêu chọc này không hề thú vị một chút nào, cô liền nhún vai rồi đi tìm Aro.

Alice nhìn theo bóng lưng của cô rồi cũng biến mất.Hazel bước tới nơi của Aro đang ngồi, ông ta đang ngồi trên một chiếc ghế ở giữa một gian phòng lớn, giống như một vị vua.

Vẫn là gương mặt như thế, nhưng cũng chẳng thể khiến cô có thiện cảm gì.Lúc nào cũng thế, ông ta luôn nhìn cô bằng ánh mắt như vậy, khiến cô không hề thấy dễ chịu chút nào.

Đó là lý do vì sao mà tuy là Hazel là thành viên trong nhà Volturi, nhưng cô không thường hay xuất hiện bởi cô chán ghét Aro."

Hazel của ta, lâu lắm mới thấy được gương mặt xinh đẹp này" Aro cất giọng của mình lên, giọng nói đầy ma mị khiến cho đối phương phải lắng nghe."

Ông gọi ta đến đây vì có chuyện gì sao?"

Hazel hỏi."

Ta có một giấc mơ thú vị" Aro nói, nhưng lại không nhìn Hazel " Ta chỉ muốn tâm sự cùng ngươi"" Vậy thì thật tiếc vì ta không có thời gian nghe ngươi kể" Hazel lạnh nhạt, cô quay đi tính bước ra khỏi cửa."

Uyên.

Chẳng phải ngươi quan tâm đến cái tên đó sao?"

Aro bỗng dưng hỏi.Nghe thấy cái tên đó, Hazel giống như theo một bản năng quay lại nhìn Aro, đôi mắt không còn sự bình thản mà tràn đầy căm phẫn."

Ông dám đọc suy nghĩ của ta"" Ôi không, ta chỉ muốn hiểu thêm về những người xung quanh mình thôi" Aro thản nhiên nói.Hazel biết, Aro là một tên nguy hiểm.

Ông ta chính là một tên mưu mô, hay như những gì Chirst hay nói thì ông ta chính là một tên psychopath (1), không có cái gì là ông ta không dám làm.

Tuy cô biết là ông ta không biết gì nhiều về Chirst nhưng ai dám khẳng định rằng ông ta không có âm mưu gì chứ.

Nếu Aro biết đến cái tên đó thì chắc chắn ông ta đang nắm giữ một điều gì đó quan trọng."

Nói đi, ông muốn gì" Hazel hỏi."

Điều ta muốn rất đơn giản"~ Hết chương VII ~

(1) psychopath: một trong nhiều dạng khác nhau của rối loạn đa nhân cách.

Nó là một dạng bệnh tâm lý thường hay gặp ở các tội phạm. (Nếu muốn biết thêm chi tiết hãy lên google để tìm hiểu thêm nhé)

Giới thiệu nhân vật

Hazel Volturi

Ngoại hình: Bởi vì cô luôn đeo mũ của áo choàng nên chỉ biết cô có mái tóc màu đen tuyền cùng đôi mắt màu nâu đỏ.Thân thế: Giữ chức vụ cao trong nhà Volturi.Tính cách: Bình thường là một con người hướng ngoại.

Không giống với những thành viên khác nhà Volturi, cô khá thân thiện và dễ gần.

Tuy vậy, bên trong lại là người khá nóng tính và cố chấp.Năng lực: Xoá đi kí ức trong một thời gian ngắn.2018.06.18

Mình đã quay trở lại.

Cảm ơn các bạn đã chờ Lin nửa năm chỉ để update chương mới như thế này.

Bởi vì như thế nên chương này dài hơn bình thường, không những thế nó còn có nhân vật mới nữa.

Không những thế mình còn tặng một tấm hình của Selena, ôi góc nghiêng thành thánh.

Bây giờ mỗi chương mình ra, mình sẽ kèm theo một bài hát, như vậy sẽ cảm nhận rõ được chương hơn.

Thật ra mình thật sự có một mối lo ngại với truyện của mình đó là tiến độ tình cảm của Edward và Selena, mình biết Edward đã có tình cảm với Sel nhưng cô ấy thì chưa biết thế nào, mà mình cố viết làm sao mà toàn ra Sel và James.

Ôi thật mệt mỏi.

Lin sẽ cô gắng ra chương VIII sớm nhất có thể.

Cảm ơn các bạn nhé!
 
[ Đồng Nhân Twilight ] Lunar Eclipse
Chương VIII: Kẹo bông và bông hồng xanh


Hôm nay Selena có hẹn với Alice và Rosalie.

Sau vụ tai nạn kia, tất cả mọi người như đều rất ăn ý nhau, không ai còn nhắc đến nó.Rosalie và Alice đều rất thích mua sắm, có lẽ tất cả phụ nữ trên thế giới đều thích mua sắm, vậy nên hai người họ đã rủ Selena đi chơi cùng họ.

Qua vụ tai nạn ấy, cả hai người đều nhận ra được rằng Selena không phải là một người có thân phận bình thường, tuy không ai nói ra nhưng họ cảm nhận được điều đó từ cô.

Tuy nhiên, hai người cũng không hề cảm thấy sợ hãi hay xa lánh, dù sao thì người họ quý vẫn là bản thân Selena.Hôm nay là một ngày đẹp trời.

Trời không quá lạnh, cả bầu trời đều tràn ngập ánh nắng mặt trời nên thời tiết rất ấm áp.

Thời tiết như thế này thật sự rất hợp để đi ra ngoài.Cả ba cô gái cùng đi với nhau, tất nhiên không thể thiếu ba người xách đồ dùm, Edward, Jasper và Emmett đều bị họ lôi kéo đi cho bằng được.

Hôm nay lẽ ra ba người họ đều có kế hoạch hết rồi, Edward dự định sẽ nhốt bản thân mình trong phòng, tránh xa thị phi bên ngoài đọc sách, Jasper sẽ ở nhà nghiền ngẫm những món đồ mình mới mua, còn Emmett thì càng tội nghiệp hơn.

Lẽ ra ngày hôm nay sẽ là ngày anh và Rosalie đi hẹn hò với nhau, đâu ra Alice chạy đến rủ cô đi shopping.

Thế là kế hoạch đổ vỡ.

Ba người đàn ông nhìn mấy cô gái cứ kéo nhau đến hết của hàng này đến cửa hàng khác mà thấy mệt mỏi, nhìn trời tự than trách sao mình lại có thể xúi quẩy thế này.Tuy nhiên, ba cô gái ấy là không thấy được sự đau khổ của họ.

Hiện tại, Selena, Alice và Rosalie đang ở một cửa hàng thời trang rất thời thượng, cả Alice và Rosalie đều rất khí thế ngắm đồ, riêng Selena thì khá hứng thú, cô rất ít khi được đi ra ngoài shopping như thế này.

Những bộ quần áo của Selena mặc thường do những người chăm sóc cô mua cho hoặc đều là được đặt thiết kế riêng theo ý muốn của cô, nếu có ra ngoài mua sắm thì đều phải có người đi cùng.

Đây cũng có thể nói đây là lần đầu tiên cô đi mua sắm với bạn bè.Những đồ phụ kiện và trang phục ở thời điểm đều không phải style của Selena, tuy cô cũng đã trải qua bao nhiêu năm tháng trong quá khứ rồi, nhưng cô vẫn cảm thấy nó có gì đó khá là lỗi thời.

Đó là lý do vì sao cô luôn tự mình yêu cầu đặt thiết kế riêng để hợp với sở thích hơn.

Có lẽ là Selena vẫn chưa quên được bộ trang phục mình mặc của kiếp trước."

Selena, cậu thấy cái đầm này thế nào?"

Alice đưa cho Selena một cái đầm jean dài đến mắt cá chân, tuy đơn giản nhưng lại trông khá thanh lịch, rất hợp với khí chất của Selena."

Ừ, nhìn nó rất đẹp" Selena gật đầu, bản thân cô rất hay mặc đồ jean, với lại cô tin tưởng vào mắt thẩm mĩ của Alice "Có lẽ nó sẽ hợp với áo len cổ dài""Đúng, để xem có cái áo nào hợp với cậu không?"

Alice lại quay đi tìm một cái áo cho tôi.Selena đi một vòng cửa tiệm để xem có bộ đồ nào thích hợp cho bản thân mình không."

Cái này thì sao?"

Rosalie đưa cho hai người một cái áo len cổ dài màu kem, có lẽ nó chính là thứ thích hợp nhất với bộ váy kia."

Em thấy nó có vẻ sẽ hợp" Selena nói " Em sẽ đi thử đồ"Cả hai người Alice và Rosalie đều rất tích cực tìm đồ cho Selena, cô cũng không thể để họ thất vọng được.

Lý do hai người vào cửa tiệm này chỉ để tìm cho Selena một bộ đồ thích hợp nhất, bởi từ đầu đến giờ chỉ có hai người họ mua, trong khi Selena trông chẳng có hứng thú gì với những bộ đồ đó.Cách mặc đồ của Selena khác với nhiều người ở đây, nó cũng không phải mới mẻ nhưng lại tạo cho người ta cảm giác hiện đại và xu hướng.

Những bộ đồ của cô mặc cũng không giống như đồ mua bình thường.Sau khi mặc đồ vào, Selena bước ra.

Bộ đồ này như được thiết kế riêng cho Selena vậy, áo len nhìn hơi rộng nhưng lại tạo cho người nhìn cảm giác mềm mại, thoải mái, váy jean ôm lấy đôi chân dài của cô.

Bộ đồ này hoàn toàn tôn lên sự thanh lịch và nhẹ nhàng trong con người cô."

Thật sự rất hợp với cậu!"

Alice cười nói."

Rất đẹp" Rosalie cũng mỉm cười.

" Trông hợp đấy" Emmett bên cạnh Rosalie cũng cười, gật đầu."

Đẹp" Jasper cũng cảm thán.Hai người cũng không thể phủ nhận được vẻ đẹp của Selena.

Tuy ma cà rồng họ ai cũng có một vẻ đẹp riêng biệt và quyến rũ vậy nên người nhìn sẽ bị cuốn hút và khao khát, nhưng vẻ đẹp của Selena lại không giống vậy.

Nhìn vào cô, họ thấy được sự bình yên và yên tĩnh, làm cho người nhìn chỉ dám ngắm mà không dám chạm tới.

Nhưng nó cũng khiến những kẻ xấu ý định nhuốm đen nó.Selena nhìn thấy ba chàng trai đang đứng ở đó, cô hướng đến nhìn Edward, thấy anh cũng đang nhìn mình chằm chằm không chớp mắt."

Edward, nhìn em được không?"

Cô hỏi."

Đẹp lắm, rất vừa vặn với em" Edward giật mình, gật đầu trả lời.Anh thừa nhận bản thân mình bị sắc đẹp cô làm cho ngơ ngẩn.

Edward không phải người hay bị sắc đẹp mê hoặc, có điều Selena có gì đó rất thu hút anh, muốn anh lại gần cô hơn."

Mọi người thật sự làm em thấy hơi ngại đấy" Selena mỉm cười " Dù sao cũng không thể phủ nhận được sự khen ngợi của mọi người, nên em sẽ lấy bộ này"Nói rồi, Selena quay đi để thay đồ.

Tuy nhiên, vừa đi cô vừa nghiền ngẫm, tại sao thái độ của mấy người họ lại thay đổi nhanh như thế.

Đúng ra là họ phải phòng bị mình hơn chứ, dù sao thì hôm vừa rồi xảy ra chuyện lớn như vậy cơ mà.

Rốt cuộc cô đã bỏ qua cái gì chứ?Nhìn Selena đi vào bên trong, Edward bỗng nhiên nhớ lại cuộc họp gia đình tối hôm xảy ra chuyện.o0o

[Flashback]Tối đó, sau khi giải quyết mọi chuyện êm đẹp thì nhà Cullen mới trở về nhà.

Ngay lúc đó, tất cả đã ngồi trong phòng khách để nói chuyện với nhau.

Bầu không khí lúc đó thật sự không được tốt lắm, ai cũng có tâm sự và những suy nghĩ riêng của bản thân mình."

Hôm nay con thật sự đã gây ra chuyện đấy Edward" Carlisle nhìn anh nói."

Con xin lỗi, Carlisle, lúc đó con không kiềm chế được bản thân" Edward nhận lỗi " Nếu lúc đó xe đâm cô ta, máu sẽ kích thích vị giác của chúng ta"" Điều này ta hiểu, nhưng nó vẫn là một hành động sai lầm" Carlisle nói "Nếu như nhà Volturi hay người nào khác phát hiện ra, con sẽ bị trừng phạt"" Thật xin lỗi, con sẽ không làm ra những hành động như thế lần nữa đâu" Edward nhìn thẳng vào Carlisle nói.Esme bên cạnh cũng mỉm cười, vuốt nhẹ bàn tay của ông như trấn an, ông cũng nắm lại bàn tay của bà."

Chỉ là lần này thật sự sợ Bella sẽ phát hiện ra điều gì đó" Alice nói "Selena nói với con rằng Bella hỏi cô ấy về đôi mắt của Edward""Đôi mắt?"

Emmett nhướn mày."

Ừ, Bella nói rằng cô ta thấy được rằng đôi mắt Edward có khả năng chuyển màu"Alice trả lời."

Phải, cô ta có hỏi con trong giờ Sinh, có điều con không nói gì" Edward thở dài.Mọi chuyện thật là phiền phức.

Bây giờ đây ai cũng cảm thấy hoang mang, nếu thật sự Bella biết về gia đình họ thì sợ cô ta không còn khả năng sống trên đời này."

Không cần hoảng hốt, chuyện này chúng ta có thể giải quyết" Trái với sự căng thẳng của mọi người, Carlisle lại rất bình tĩnh, có vẻ như ông đã nghĩ đến việc này rồi."

Vậy Carlisle, James là ai?"

Rosalie hỏi "Bố có vẻ như biết người đó""James?"

Jasper hơi ngẩn người "Anh trai của Selena sao?"

"Hôm nay gặp anh ta ở bệnh viện, Carlisle và James đã nói chuyện với nhau" Alice bên cạnh trả lời.Sau lời nói của Alice, các thành viên trong gia đình quay qua nhìn Carlisle, người vẫn rất bình tĩnh từ đầu đến giờ.

Edward cảm thấy có gì đó giữa Carlisle và James, cách họ bắt tay và nói chuyện với nhau, nó khách sao nhưng lại không quá xa lạ.

Nhất là khi ông không hề ngạc nhiên khi thấy James ở đó, giống như ông đã biết được anh trai của Selena vốn là James mà ông biết vậy.Edward bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, có gì đó về Selena mà anh không biết được.

Anh thật sự rất tò mò muốn biết được Selena rốt cuộc là ai, anh thật sự không muốn trải qua cảm giác thất vọng."

James..."

Carlisle hơi ngân ra "Cậu ta là một người quen cũ của ta, nhưng đừng lo, cậu ta sẽ không gây ra nguy hiểm cho chúng ta nếu không đụng đến cậu ta""Anh ta không phải ma cà rồng, nhưng lại có khả năng đặc biệt như thế" Jasper nghi hoặc "Máu của cậu ta còn mang hơi (thở) hắc ám.

Rốt cuộc cậu ta là ai vậy?"

"Các con sẽ biết, nhưng không phải bây giờ"Carlisle nói.Sau câu nói của ông, tất cả mọi người đều im lặng.

Nếu như Carlisle đã nói như vậy tức là James thật sự sẽ không có gây ra khó khăn cho gia đình của họ, còn về phần thân phận của James là gì, tuy ai cũng tò mò nhưng lại phải nhịn xuống."

Vậy Selena thì sao?"

Rosalie quay sang nhìn Carlisle "Nếu James như thế, tại sao Selena lại là người bình thường"Có lẽ đây chính là điều khiến cả nhà họ muốn biết nhất.

Thử tưởng tượng xem, một cô gái bình thường như vậy lại ở cùng với một người đàn ông thuộc loại sinh vật không xác định, mà hai người họ còn ở với nhau với thân phận anh em với nhau nữa.

Nếu mọi thứ thật sự như vậy, Selena không thật sự bình thường như những gì họ thấy.

Nhưng, cô trông giống một con người, tuy cách cư xử có hơi lạ lùng nhưng mùi hương và hơi thở là của con người."

Cái này thì ta thật sự không chắc chắn lắm" Đây là lần đầu tiên Carlisle do dự trong buổi tối đó "Ta không cảm nhận được gì, nhưng từ thái độ của James, có vẻ như cậu ta rất coi trọng Selena""Trông họ cũng không giống anh em nữa"Alice nói "Với lại Selena trông rất vô hại, nhìn không giống như biết được gì đó""Tuy ta không rõ Selena có thân phận như thế nào, nhưng có lẽ họ sẽ không gây hại cho chúng ta" Carlisle phân tích "Cái này ta không dám đảm bảo một trăm phần trăm, nhưng ít nhất trước mắt chúng ta đừng làm gì cả, cũng có thể là con bé không biết gì thật"Tất cả mọi người trong gia đình đều đồng tình với Carlisle.

Tuy họ không thật sự biết được thân phận của Selena là gì, nhưng nếu cô không gây hại cho gia đình của họ thì không sao cả.

Hơn nữa, dù mới tiếp xúc với cô một thời gian ngắn nhưng họ rất có thiện cảm với Selena.

Ma cà rồng như họ chỉ sống với nhau mà không hề có mối quan hệ thân thiết với con người, đây có lẽ là một cơ hội tốt để sống tốt với loài người.[End flashback]o0o

Sau khi mua xong quần áo cho Selena, mọi người kéo nhau ra khỏi cửa tiệm.

Selena cảm thấy mọi chuyện thật không chân thực, rõ ràng thái độ của nhà Cullen đối với cô thay đổi rất nhiều.

Lúc đầu chỉ có Alice và Edward là hai người có thái độ tích cực với cô nhiều nhất, Rosalie tuy đối xử với cô không xấu nhưng cũng không quá tốt, vậy mà hôm nay cô ấy lại có vẻ quan tâm đến cô, Emmett và Jasper cũng thế.

Cái nhà lạ kỳ!"

Nhà anh có gì vui sao?"

Selena đi song song với Edward, hỏi nhỏ."

Sao em lại nghĩ như vậy?"

Edward quay sang hỏi lại."

Thấy mọi người hôm nay có vẻ quan tâm đến em quá" Selena thật thà "Em hơi sợ"Từ góc độ này, Edward có thể quan sát kĩ được gương mặt của Selena, da cô rất trắng, không phải kiểu trắng bệch như ma cà rồng họ, mà trắng có sức sống.

Đôi mắt của Selena rất đẹp, đôi mắt màu xám, nhìn kĩ bên trong mắt cô như có hình một đóa hoa.

Anh chưa gặp một ai có đôi mắt lạ như thế, đôi mắt ấy như muốn hút hồn người đối diện.

"Em nghĩ nhiều rồi" Edward nói.

Anh tự hỏi, liệu Selena có biết gì về thân phận của gia đình không?

Liệu cô ấy có đang giả vờ không biết không?Rosalie đi đằng sau nhìn hai người nói chuyện với nhau.

Selena mang cho cô một cảm giác rất phức tạp, lý trí nói rằng cô không nên quá thân cận với Selena, nhưng con tim Rosalie lại coi Selena như đứa em gái để đối xử.

Tuy trong nhà có Edward và Alice nhưng cả hai người đều rất độc lập và không hề dựa dẫm vào cô, có điều Selena lại khác, Rosalie cảm thấy Selena có vẻ như rất thân cận với cô, tuy số lần hai người tiếp xúc với nhau không nhiều, nhưng Selena luôn có một thái độ thân thiết với cô.

Giống như Selena rất hiểu cô vậy."

Em nghe nói hôm nay mấy anh có kế hoạch rồi mà vì đi với bọn em nên phải hủy hả?"

Selena quay ra đằng sau hỏi Jasper và Emmett."

Lẽ ra hôm nay anh đây sẽ có buổi hẹn hò với Rose" Emmett khoác vai Rosalie, lườm Alice đi bên cạnh "Nếu không phải mày rủ Rosalie đi chơi, Alice""Xì, hai người nhìn mặt nhau chưa chán hay sao mà lúc nào cũng đòi đi hẹn hò" Alice cười khinh, hai con người này thật thích dính nhau."

Hai người rất thường xuyên đi chơi với nhau sao?"

Selena tò mò."

Đúng vậy, ngày nào cũng bên nhau" Alice ngán ngẩm, cô với Jasper còn chưa đến mức như vậy cơ mà."

Cũng không phải em rủ anh sao?"

Jasper quay sang Alice hỏi "Anh mới mua mấy món đồ mới về mà chưa kịp khám phá""Gì?

Bây giờ mọi người đổ hết lỗi cho em sao?"

Alice nhìn mấy anh chị của mình."

Anh đã mua gì về vậy?"

Selena quay sang hỏi Jasper.

Trong trí nhớ của Selena, Jasper là con người trầm lặng và nhạt nhẽo nhất trong gia đình, ngay cả khi biết đến bộ truyện này, ngoại trừ Alice còn có gì khiến Jasper hứng thú nữa sao."

Tôi mua bộ game điện tử" Jasper trả lời, giọng anh không hề lạnh nhạt như những gì bên ngoài anh thể hiện ra."

Game?"

Edward nhìn Jasper hơi ngạc nhiên " Anh mà cũng chơi game sao?"

"Ừ, có khi còn chơi tốt hơn cậu đấy, Edward" Jasper cười cợt nhìn Edward.Selena cảm thấy gia đình này thật thú vị, lúc nào cũng có thể gây chuyện với nhau nhưng lại cực kỳ yêu thương nhau.

Có lẽ đây mới chính là không khí của một gia đình nên có.

Nghĩ đến đó, trong lòng của cô lại trùng xuống, từ khi bắt đầu cuộc sống ở kiếp này đến giờ, Selena chưa từng được trải nghiệm cảm giác có một gia đình hoàn chỉnh là gì, những người đối xử tốt với cô trước kia rất ít, vậy nên cô rất cảm kích và quý trọng những người quan tâm đến mình.

Nhìn gia đình Cullen càng làm cô nhớ đến gia đình và bạn bè của mình ở cuộc đời trước, những người mà có thể cả đời này cô sẽ có thể không gặp lại được nữa.

Đó là một trong những lý do khiến cho cô mở rộng lòng mình đón nhận sự tiếp nhận của nhà Cullen, và có lẽ họ cũng vậy.Edward quay sang nhìn Selena, anh thấy được cảm xúc của cô đang từ vui tươi lại trở nên buồn bã, từ những gia điệu trong đầu cô.

Anh không hiểu được cô, anh không hiểu được cô thật sự nghĩ gì trong đầu, cũng không biết được thân phận thật sự của cô là gì.

Điều này khiến anh cảm thấy khó chịu, từ bao giờ Edward lại quan tâm đến một cô gái như vậy chứ?"

Selena" Edward nói "Chúng ta đã từng gặp nhau phải không?"

"Có sao?"

Selena hơi nhíu mày, nhưng cũng giãn ra rất nhau.

Cô không nhớ mình đã từng gặp Edward, ít nhất là trong kiếp này."

Thật ra..."

Edward muốn nói ra chuyện họ đã từng gặp nhau khi cô còn bé, nhưng cổ họng anh lại nghẹn lại.

Kể cho cô nghe xong rồi sao, đó cũng chỉ là chuyện nhỏ xảy ra trong quá khứ thôi mà, nếu cô đã quên có nghĩa là chuyện đó với cô cũng không quan trọng.

Không những thế, hồi đó Selena còn bé mà Edward lại vẫn như bây giờ, không thay đổi gì, vậy anh phải giải thích ra sao."

Không có gì đâu, anh chỉ tò mò thôi" Edward hơi cười, tay xoa xoa đầu cô.Selena cũng chỉ nhún vai, cũng không nói nhiều.

Bỗng nhiên mắt cô hơi lia về một phía, phát hiện ra có một gian hàng bán kẹo bông, trong vô thức, kí ức quen thuộc lại ùa về."

Uyên à, nếu mai sau tớ có tiền tớ sẽ đi bán kẹo bông""Trong tuần tớ đi làm kiếm tiền, chủ nhật đi bán kẹo bông""Nhớ đến nếu tớ bán nha, tớ giảm giá cho cậu"" Selena, sao vậy?"

Alice hơi lay Selena "Sao cậu nhìn chằm chằm vào cửa hàng đó thế?"

"Hả" Selena thoát khỏi những suy nghĩ của bản thân, hơi lắc đầu "Không có gì, tớ chỉ muốn ăn kẹo bông thôi""Đi, vậy thì ra đó" Edward kéo Selena ra gian hàng.Gian hàng kẹo bông được đặt ở một vị trí rất thông mình, ở ngay quảng trường nên nó rất thu hút được nhiều người chú ý đến nó.

Tuy nó nhỏ nhưng lại được trang trí rất bắt mắt, nó được phủ một lớp sơn màu tím lavender cùng với những hình thù độc lạ, trông có vẻ khá mới.

Selena tiến gần đến cửa hàng đó hơn, phát hiện ra người bán hàng là một cô gái trẻ.Cô ấy làn da trắng cùng gương mặt sắc sảo nhưng lại bị che bởi lớp makeup nhẹ nhàng khiến cô nhìn vô hại.

Điểm đặc biệt khiến người khác chú ý đến cô là cô gái ấy có mái tóc rất dài, dài đến mông và được buộc tóc hai bên.

Cô ấy mặc một áo lưới trắng cổ cao và dài tay, bên ngoài là một cái áo croptop hồng kết hợp với váy ngắn màu xanh với những họa tiết kì dị.

Nếu có thể dùng một chữ để nói đến cô gái này thì chỉ có thể dùng một chữ: dị.

Giữa thời tiết cuối tháng 3, tuy không còn tuyết nhưng nó cũng không phải một thời tiết đẹp để mặc đồ ngắn như vậy.

Selena ngạc nhiên khi thấy style ăn mặc của cô gái này, bởi vì nó rất giống với những gì cô hay mặc trước kia, mà kiểu mặc đồ này thời điểm này rất hiếm ai mặc.

Cô bỗng nhìn xuống quần áo của mình, chiếc áo phông màu trắng đơn giản cùng quần ống rộng đen, kết hợp cùng chiếc áo khoác dài màu hồng nhạt, đơn giản mà trưởng thành.

Đúng là thời gian cũng có thể làm thay đổi bất cứ ai mà.Cô gái ấy cũng rất bình tĩnh dù không có mấy ai ghé đến cửa hàng của mình.

Thấy Selena và Edward tiến đến, cô ấy cũng ngửa đầu lên từ cái máy game của mình, cô ấy hơi sững lại nhưng rồi cũng thả lỏng bản thân mình.

Cô quay sang Selena, cười."

Bạn muốn mua kẹo bông à?"

Cô gái hỏi."

À...ừ" Selena gật đầu "Cho tôi một cây kẹo bông"Nói rồi, cô quay xuống hỏi Edward một câu cho có lệ dù đã biết câu trả lời."

Nhà anh có ai thích ăn kẹo bông không?"

"Không cần đâu, nhà anh không thích ăn đồ ngọt" Edward mỉm cười, tuy vậy đôi mắt anh vẫn dán chặt vào cô gái bán kẹo bôngSelena cũng gật đầu, nhìn cô gái trước mắt làm công việc của mình, động tác đó trông khá chuyên nghiệp, có lẽ cô ấy đã làm việc này rất nhiều rồi.

Không hiểu sao nhìn cô ấy, Selena cảm nhận được sự quen thuộc, cô có cảm giác như họ rất quen thuộc.

Quay sang bên cạnh, Selena thấy được một lọ hoa bằng thủy tinh ở trong góc cửa hàng, tuy vậy trong lọ chỉ có một bông hoa hồng xanh.

Không biết làm sao, Selena cảm thấy cảm xúc của mình như bị dâng lên một sự chua xót trong cổ họng."

Kẹo bông của bạn đây" Cô gái lên tiếng cắt đứt những cảm xúc của Selena."

À...cảm ơn" Selena nói, rồi đưa tiền cho cô ấy.Cô gái bán kẹo bông hơi cười, quay nhìn theo ánh nhìn của Selena, thấy cô đang nhìn bông hoa hồng xanh."

Nó rất đẹp đúng không?"

Cô ấy hỏi, tầm mắt vẫn nhìn lọ hoa của mình."

Ừ, rất đẹp" Selena đưa mắt nhìn cô gái ấy "Bạn thích hoa hồng xanh à?"

" Không" Cô ấy quay lại nhìn Selena "Bạn tôi rất thích nó"" Vậy à" Selena mỉm cười, cô cũng không hỏi nhiều " Hẹn gặp lại"Selena kéo Edward quay đi về phía nhà Cullen đang đứng ở đằng xa.

Cô gái ấy cũng mỉm cười vẫn tay, nhìn trông rất vô hại.

Nhưng đến khi họ khuất bóng, nụ cười của cô chợt tắt, thật xui xẻo, ngày rảnh rỗi như vậy lại vô tình gặp họ ở đây.

Cô quay lại nhìn bông hồng xanh, trong lòng hiện lên những suy nghĩ khó nói.

Cô gái vừa rồi, cho cô một cảm giác quen thuộc, nhất là khi đôi mắt khi nhìn vào bông hoa hồng xanh, giống như cô ấy biết điều gì đó.Selena lại gần nhà Cullen thì phát hiện ra sắc mặt của họ nghiêm trọng, chẳng lẽ trong lúc cô mua kẹo bông thì có chuyện gì xảy ra sao?"

Có chuyện gì thế ạ?"

Selena hỏi "Trông mọi người có vẻ như không được vui""Không có gì đâu" Alice mỉm cười, che đi sự hoài nghi của mình.Lần này đến Selena nhìn họ bằng ánh mắt nghi ngờ."

Nào, đi thôi" Emmett lên tiếng, anh khoác vai Rosalie "Chúng ta còn nhiều nơi để đi nữa"" Đúng" Rosalie gật đầu.Selena nhìn cả nhà họ, được rồi, họ không muốn nói thì cô sẽ không gặng hỏi nữa.

Dù sao cô cũng giấu nhà họ nhiều thứ, có qua có lại thôi."

Em muốn đi mua đến món đồ trang sức" Alice nói, rồi cô kéo Selena tiến về phía những cửa hàng đằng trước.Đằng sau, Edward, Rosalie, Emmett và Jasper đi với nhau, trò chuyện."

Cô gái đó có phải..."

Jasper nghi ngờ."

Phải, chắc chắn" Edward gật đầu."

Nhưng...một con ma cà rồng thuần chủng làm gì ở đây" Rosalie hoang mang "Lại còn đi bán kẹo bông"Phải, họ nhận ra được cô gái bán kẹo bông vừa nãy là một ma cà rồng, không những thế lại là dạng thuần chủng.

Nhưng trông cô ta thật kì lạ, có lẽ cô ta cũng đã nhận ra nhà bọn họ.

Không phải nhà họ chưa từng gặp ma cà rồng bên ngoài, chỉ là hiếm khi có ma cà rồng thuần chủng nào ở khu vực này.

Thường khu vực này là của nhà họ và lãnh thổ của người sói, nên rất ít ma cà rồng lảng vảng ở đây vì họ không được phép săn mồi."

Cô ta nhận ra nhà chúng ta ngay từ đầu" Edward nói "Em không thấy rõ được mục đích của cô ta ở đây là gì, nhưng có vẻ như không hề thấy sợ hãi hay chột dạ khi thấy nhà chúng ta"Chỉ là...khi cô gái đó nhìn vào bông hồng xanh, cô ta nhớ đến một người bạn, tuy không rõ mặt nhưng cảm xúc của cô ta có vẻ chùng xuống.

Selena cũng thế, khoảnh khắc lúc cô nhìn vào bông hoa hồng xanh, một giai điệu buồn hiện lên trong đầu cô, tuy chỉ nghe có một lần mà anh cảm thấy như lời bài hát ấy như in sâu vào trong trái tim anh vậy."

Nhiều ngày trôi qua tớ đã rơi nước mắtCòn cậu thì đang ở đâu?Tớ muốn đi theo cậu ngay bây giờKhoảng thời gian chờ đợi ngày lại qua ngàyMọi thứ cứ như vậy trôi qua một cách thẫn thờĐó là đêm mà tớ không ngững đuổi theo cậuMỗi đêm nhớ cậu thổn thức (*)"Edward ngước lên nhìn Selena đang vui cười cùng Alice ở phía trước, tuy cô không hay thể hiện cảm xúc của mình nhưng đối với Edward, Selena như là người từng trải vậy.

Một cô gái trẻ như cô đã trải qua chuyện gì?

Cô ấy đang chờ đợi ai?

Và nó có liên quan gì đến bông hoa hồng xanh?~Hết chương VIII~

2018.12.31

(*) Lời vietsub của Time for the moon night - GfriendCảm ơn các bạn đã chờ đợi Lin trong một khoảng thời gian dài như vậy.

Năm nay Lin đang lớp 12 nên rất bận trong việc chuẩn bị hồ sơ apply vào trường đại học nên chắc phải tầm tháng 6 hoặc tháng 7 Lin mới có thể cho ra chương mới.Cảm ơn các bạn đã thông cảm!Đây là quà giáng sinh cùng năm mới của Lin dành cho các bạn!Happy New Year!

Hy vọng các bạn sẽ có một năm mới hạnh phúc và hãy trân trọng những người bên cạnh các bạn
 
Back
Top Bottom