Tâm Linh Ông ngoại tôi là thầy cúng

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
338650554-256-k634541.jpg

Ông Ngoại Tôi Là Thầy Cúng
Tác giả: Sinhvienthichngu
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

để tiếp tục seri 1 về bố tôi. truyện này sẽ kể về ông ngoại và những vụ tâm linh xảy ra quanh làng xóm.

Nếu ai có nhu cầu chuyển thể hay mượn truyện tớ thì liên hệ qua zalo nhà: 0394011904. ❤️❤️ Tags: linhdịthầnquáitâmlinh​
 
Ông Ngoại Tôi Là Thầy Cúng
Chương 1:ông tôi


Kết thúc về người bố của tôi, giờ chúng ta đi xem xem những lần giúp người trừ tà của ông ngoại tôi.

Mọi người cho ký kiến với ạ.Ông ngoại, họ tên: Hoàng Đình Khánh.

Ông tôi là một chiến sĩ về hưu.

Ông có 3 người bố, 9 người mẹ , và 12 ông bà.

Ngày xưa chiến tranh, nạn đói hoành hành, để sống nên ông tôi được trao đi trao lại nên có hẳn 3 người bố , 9 người mẹ.

Ông tôi có đứa em trai đã hi sinh trong kháng chiến ( seri tìm mộ).

Năm nay ông đã hơn 80 tuổi rồi , nhưng vẫn khoẻ lắm, vẫn đạp xe phăng phăng đi chơi, đánh cờ , giữa các lão làng.

Công việc thường ngày là đi cúng, và giải hạn cho các ngôi nhà trong làng và gần ở đó.

Cứ hễ có người nhờ là ông lại đi , và không hề nhận một chút tiền nào.

Người nhà có chút lộc chút quà thì ông toàn gói về đem cho con, cho cháu.

Tôi là đứa cháu hay lên ông nhất và được ông đưa đi cúng nhiều nơi , xem những điều lạ mà khoa học không giải thích được.

...…....................Đền Cồn Đìn......................

Ở trong làng ông tôi năm 1990, phía đông bắc có một ụ đất mối nổi lên sau mùa lũ to.

Cồn ấy cứ trổ lên , đến khi rộng bằng một căn phòng 25m2 thì dừng lại.

Điều kì lạ là , cồn đất ấy trổ lên ngay trong sân của dượng tôi , cứ thế trồi lên.

Dượng tôi từ khi sinh ra đã là mệnh yểu, sinh non.

Sau này nuôi nấng mãi mới lớn.

Vì thế dượng tôi tin vào tâm linh lắm.

Dượng tôi liền hỏi ông tôi.

Ông bảo: đấy đất trổ rồi đấy, ngày xưa đất là đất giữ của.

Từ đàn nhà Pháp để lại cơ.

Bọn chúng tìm của cải , sau này khi về nước không đem về được nên chôn ở miếng đất đấy.

Mày về lập đền thờ đi, cứ mùng 1, 15 ra thắp hương cúng bái như tổ tiên thì nó phù hộ cho làm ăn phát đạt, không làm thì hậu quả nặng nè đó.

Dượng tôi dạ dạ, vâng vâng, nhưng vì biến cố có đứa bạn rủ đi nam làm ăn nên quên mất việc lập đền.

Năm 1994 dượng tôi có tin vui, có đứa con đầu lòng.

Đứa trẻ này khi là bầu thai đã kỳ lạ.

Mang thai nhưng chỉ nằm một phía, thai lệch rồi nhưng còn rất to, dị dạng.

Ngày xưa chưa có máy siêu âm nên mọi người cũng chả biết gì, cứ nghĩ đơn giản.

Đêm gì tôi trở dạ, mưa to sấm chớp đùng đùng.

Dượng tôi chở gì trên chiếc xe cào cào thời chính chiến đưa lên trạm xá.

Đến nơi thì vừa đúng vào phòng thì gì tôi đẻ.

Các bác sĩ khi thấy đứa bé thì xanh mặt, mặt mẽ tái mét.

Dượng và gì tôi thấy thì khóc oà lên .

Than đau xé lòng.
 
Ông Ngoại Tôi Là Thầy Cúng
Chương 2: đứa con đầu lòng


Chị tôi sinh ra trong hình hài dị thật, chân tay co quắp các khớp chân , tay bị bẻ ngược ra sau.

Miệng rên ư ứ chứ không khóc lên như những đứa trẻ bình thường.

Dượng và gì ôm đứa con đầu lòng mà đau xé lòng.

Ai lại không thương con mình, có bố mẹ nào hạnh phúc khi thấy đứa con của mình khác thường , bệnh tật chứ.

Nghe tin như vậy, ông tôi cũng lập tức đi đến thăm , khi nhìn vào chị tôi.

Ông tôi nhìn dượng rồi gằn lên: " tao đã bảo mày lập đền thờ đi thì không nghe, nghiệp đấy, nghiệp đấy con ạ.

Mày có lập nhanh không, không thì nó bắt con mày xuống dưới kia hầu hạ cho nó đấy".

Dượng tôi cứng mặt, đứng đơ mất mấy giây, quỳ sụp xuống đất gào lên trời gào khóc.

Sáng hôm sau, dượng tôi mượn mọi người xung quanh với một số tiền.

Lập nên một ngôi đền nho nhỏ bằng cái nhà thờ thổ địa, nhưng cứ dựng lên thì lại đổ.

Sau 3 lần như thế, dượng tôi chả biết làm gì.

Phải cầu cứu ông tôi.

Ông tôi chỉ bảo.

Bây giờ làm thịt gà, xin thổ địa giữ đất cho mấy hôm để con giữ của kia không bắt mạng con bé được.

Rồi ông sẽ xử lý sau.

Ngày hôm sau.

Ông nhờ người chặt 8 khúc gỗ đào.

Cầm theo hình bát quái bao trọn cồn đất, dùng chỉ ngũ sắc ngâm máu chó đen- con chó đen to bự của nhà ông tôi.

Xâu 8 đồng tiền xu cổ quấn lên 8 thanh gỗ đào , bảo:" đừng có đứa nào động vào, nó quật chết cả lũ đó".

Đợi rằm rồi tao xử lý nó.

Sáng 14 , ông xuống nhà dượng tôi , đưa dượng tôi một tờ giấy bảo mua cho ông những thứ trong đó.

Ông dắt theo con chó đen nhà ông.

Ông ngồi xuống bên cạnh con chó, ghì đầu né nhè nhẹ thầm thì: " cho ông già này xin ít máu nha mực, tí về bồi bổ cho nha, nha."

Con chó ư ử nhìn ông với ánh mắt long lanh.

Rồi gầm lên sủa lên tục , nhảy chồm hỗm lên.

Như đang trách ông tôi vậy.

Mặc dù thế ông tôi vẫn lấy con dao cắt nhẹ vào chân nó , lấy một thìa máu đen rồi băng bó lại chân cho nó.

Nó ngồi một góc miệng cứ gầm gừ nhìn ông.

Xong xuôi.

Ông bắt đầu chặt tre.

Ghép gỗ tạo một con hình nhân giấy to bằng đứa trẻ sơ sinh .

Rồi dùng mực viết ngày tháng năm sinh của chị tôi.

Rằm đã đến.

Đêm trăng sáng tỏ chiếu sáng cả ngôi làng , ông tôi bắt đầu lững thững bước đến cồn đất cao.

Mn trong làng bắt đầu lập đàn.

Ông lấy cuộn chỉ đỏ, cột một đầu dây vào hình nhân giấy , một đầu vào chị tôi.

Chị tôi im lìm chìm vào giấc ngủ.

Trên tế đàn, nào là gà, là cá, đồ ăn ngon .

Các bộ tranh phục bằng giấy được thiết kế cách điệu.

Ông nhờ trưởng thôn kêu gọi 7 thanh niên tuổi dần xếp theo hình bắc đẩu.

Sau đó phát cho họ mỗi người một cái đao bằng giấy với những nét hoạ phù lên đó.( Đao như con phóng lợn các thành niên trẻ trâu thời zenzest)..
 
Ông Ngoại Tôi Là Thầy Cúng
Chương 3: thần giữ của


Sắp xếp xong, mọi người vào chỗ, ông bắt đầu lập đàn .

Hôm nay ông tôi mặc áo bào màu trắng.

Chân ông đi đôi hài màu trắng .

Tay cầm cái kiếm gỗ mà thường ngày thấy ông hay tập luyện dưỡng sinh với các bô lão mỗi buổi chiều.

Cái kiếm ấy, đến giờ tôi vẫn thường thấy được ông để sau cánh cửa chính .

Tôi chỉ nghĩ cái kiếm ấy chỉ là que gỗ mà ông tôi chỉ tập thể dục.

Nào ngờ hôm nay nó lại được dùng làm công việc trừ tà này.

Hôm nay nó mang một phong cách lạ.

Nhìn các góc nét nó rõ hơn.

Trên thanh kiếm gỗ được khắc hình sao bắc đẩu, bên kia khắc các chú ngữ chữ phạn .

Độ dài tầm đc 1m2.

Trên tay chuôi có cuột thêm chùm dây đỏ .

Ông lên đàn, như thường lệ ông đốt 3 nén nhang, lửa cháy bùng đỏ rực làm 3 que nhanh nhanh cháy bùng theo.

Ông cắm trực tiếp nhanh lên mặt đất, miệng lẩm bẩm đọc chú, lúc nhanh lúc chậm , nghe du dương như có sức tà mị gì đó khiến con người rơi vào u mê.

Các câu chú ông tôi được viết bằng thơ nôm, dượng tôi nghe câu được câu mất.

Đọc chú xong, bầu trời có chút gió nổi lên, nhè nhè nhưng mang theo cái lạnh khiến mọi người rợn cả gai ốc.

Ông bình tĩnh đổ chai rượu xuống đất, kính tạ ai đó.

7 thanh niên làng thì bây giờ chân cũng đã nhũn ra, ông điềm tĩnh an ủi, bảo: mọi người cứ bình tĩnh, ko sao , phải giữ nguyên đội hình, có gì , thằng già này lo, không phải sợ.

Lúc này gió nổi lên cuồn cuộn, bụi thì mịt mù.

Ánh trăng được các đám mây tụ lại che đi.

Miệng ông mỉm cười, ông lấy nhang, đốt tiếp 7 nén.

Đọc lên một tràng thơ nôm dài , sau này nghe ông kể lại nội dung bài thơ đó là than thay cho số phận người con gái, mệnh yểu, chết trong tay giặc, giữ đồ cho bọn xâm lược đất nước, than ôi, tiếc ôi.

Mây càng ngày càng giày đặc , đêm trăng rằm phải sáng trưng lên nhưng đêm nay, chỉ có các cơn gió thi nhau gào thét.

Ánh trăng chỉ còn thấy được hiu hắt vài tia.

Một bóng hình người thiếu nữ hiện lên, nét mặt u oán , chắc là đang khóc thương cho số phận bản thân mình.

Ông ngẩng đầu lên, đối diện hình bóng cô thiếu nữ ấy , khuyên bảo : "thôi thì số phận do trời ,

Thương thay cho cô, cô báo về, làm phần đất này nổi lên , cũng phần là do gia đình còn non dại , nay gia đình cũng soạn mâm cao cỗ đầy, tiền vàng, quần áo đầy đủ dâng cho cô.

Mong cô tha thứ cho gia đình, cho cháu nó còn nhỏ, ko biết , ko có lỗi.

Mong cô tha thứ.

"
 
Ông Ngoại Tôi Là Thầy Cúng
Chương 4: vân phong


Bóng dáng người thiếu nữ lúc này im lặng, tóc rũ xuống che hết cả khuôn mặt.

Bây giờ xin phép xưng là nữ quỷ nha.

Miệng nữ quỷ mỉm cười rồi dần dần ngoác đến ngang tai.

Gào thét lên :" tha cho nó, vậy ai tha cho tao.

Không biết không có tội, vậy tao có tội tình gì, tao sinh ra là có tội hả.

Tụi nó hành hạ tao thì ai thương, ai giúp".

Gào xong.

Nữ quỷ quay ngoắt về phía chị gái tôi rồi bảo: " hôm nay tao phải mang nó đi, mày đừng can thiệp vào, không thì cái làng này, tao không để cho yên đâu".

Nữ quỷ gầm lên.

7 anh thanh niên trong làng nhũn chân ra, run rẩy , mồ hôi lạnh cứ tuôn ra sau lưng , chỉ biết nhìn mà câm nín trong vô vọng , chỉ mong sao thời gian trôi nhanh để kết thúc nỗi kinh hãi này.

Ông tôi nhìn nó, lắc đầu, gằn lên , các dây gân cổ nổi lên cuồn cuộn như từng sợi dây thừng được vấn lên cổ vậy.

Ông tôi chỉ cây kiếm thẳng về phía nữ quỷ rồi nói :" quá khứ đã là quá khứ, nể tình cô bị giặc hại, không siêu thoát được, tôi mới niệm tình cho cô, ấy vậy mà cô không có mắt, cứ tìm cái chết cho chính mình".

Nữ quỷ lúc này , tóc bay lên không trung, bộ quần áo trắng đã biến thành màu đỏ lúc nào không hay.

Nhảy vồ lên phía ông tôi.

Nữ quỷ nhe răng, bộ vuốt dài như mấy bà trong phim Hoàn Châu cách cách, lao thẳng vào ông.

Ông tôi lập tức lùi về phía sau, cắn lưỡi phun ra một ngụm máu lên cái kiếm gỗ.

Dùng nó để đỡ và tránh các đòn của nữ quỷ.

Mọi người nói ma quỷ là âm khí, âm hồn.

Không thể tác động vào nó như thực thể được, vậy mà hôm nay, ông tôi đánh nó như thực thể tồn tại như tác động lên vật chất vậy.

Nữ quỷ ấy nhanh nhẹn hơn ông tôi nhiều lắm, đi chuyển thoăn thoắt , nhảy cao và xa.

Còn ông tôi chỉ có thể né đòn và chống cự bằng thanh kiếm.

Ngay khi con quỷ đến gần ôm, 2 tay đầy móng vuốt chực chờ đâm thẳng vào ngực , ông tôi lại lấy đà phi thân đến, nữ quỷ bị bất ngờ phản ứng không kịp, tay phải đâm vào phần bụng của ông.

Máu chảy ra nhiều lắm.

Tay trái thì bị tay phải ông tôi túm chặt.

Ông buông thanh kiếm ra , thò tay vào túi bên trong áo bào, lấy ra một lá bùa màu đỏ.

Dí lên mặt nữ quỷ.

Mặt nữ quỷ bốc khói , làm nó gào lên đau đớn, ông tôi cứ giữ như thế, vẫn ôm chặt nữ quỷ không buông.

Miệng ông liên tục phun từng ngụm máu lên lá bùa.

Nữ quỷ lúc này có vẻ đã yếu sức , ông tôi thì đang giống chiếm thế thượng phong , chứ thực ra, lưỡi của ông bây giờ chắc đã nát rồi.

Nữ quỷ kêu van, xin tha .

Ông tôi bây giờ cũng lụi sức, miệng gầm lên , mày phải hứa không được làm hại ai thì tao mới tha, không thì xem ai cứng hơn ai, coi ai đi trước.

Mặt ông giờ tái mét cả ra vì thiếu máu.

Miệng nói chữ được chữ không.

Nữ quỷ thấy ông như vậy, nên rút tay phải từ bụng ông ra giơ lên trời hứa.

Thấy vậy, ông tôi hơi thả lỏng tay ra, nữ quỷ nhân cơ hội vùng ra phi thẳng vào hướng chị gái tôi.
 
Ông Ngoại Tôi Là Thầy Cúng
Chương 5 Vân tan, Sáng rõ


Nhưng điều này cũng đã được ông tôi nghĩ đến, các cọc đào cắm theo hình bát quái đã được ông tôi chuẩn bị từ trước, được bao quanh các sợi chỉ ngâm máu chó ,phát sáng , cháy rực khi nữ quỷ phi đến hất văng nữ quỷ vào lại tế đàn.

Ông tôi nhân cơ hội ấy đứng dậy, máu trên vết thương ở bụng vẫn chảy làm ướt cả vũng áo.

Ông cầm thanh kiếm nhảy bổ lên đè trên người nữ quỷ, lưỡi kiếm chực chờ đâm vào cổ nữ quỷ.

Lúc này mây trời bắt đầu tản ra.

Ánh trăng chiếu rọi , 7 người thành niên đứng trong trận đồ bắc đẩu được ánh trăng chiếu vào tạo ra những hình thứ kỳ ảo, như 7 vị tướng sẵn sàng chờ lệnh tiến công. ( Đoạn này nghe ảo thật nhưng do chuyện này quá khứ nên tớ không biết rõ, chỉ thuật lại thôi nha).

Nữ quỷ run lên kinh sợ.

Ông tôi điềm tĩnh lại bảo:" bây giờ có 2 con đường.

Một là cô phải chết".

"2 niệm tình cô chết nhục chết oan bởi giặc nên tôi sẽ bảo mọi người lập cho cái đền nhỏ, thắp hương cúng như tổ tiên, nhưng đổi lại cô phải làm phước.

Cô là thần giữ của, thế nên cô phải để ý đến đồ trong làng".

Nữ quỷ nghe xong, tất nhiên là sẽ chọn phương án 2 rồi.

Từ đó trong làng tôi có thêm một ngôi đền nhỏ , nằm giữa sân nhà dượng tôi.

Ngôi đền này được gọi là Đền Cồn Đìn.

Cứ mỗi lần dân làng mất trâu, mất bò.

Hay mất ngan, mất chó thì lại Đền , mua ít lộc, cầu xin thành tâm thì sáng mai các con vật ấy tự về nhà.

Có lần đỉnh điểm , là hành xóm tôi.

Đi chơi mất cái ba lô và tài sản hơn 200 triệu. ( Năm đó chưa thịnh hàng thẻ ngân hàng đâu nha ).

Gia đình mua lộc, to lắm xuống Đền xin, khấn thắp hương.

Lạ là thế ngày hôm sau có 2 bác xuống tận nhà trao trả y nguyên tài sản đã bị mất .

Còn một cái nữa các bạn có nhớ là con hình nhân làm bằng tre và giấy lúc đầu ông tôi kỳ công làm , trước khi đấu với con quỷ thì được nối với dây dỏ với chị gái tôi không?.

Ông tôi bảo, lúc ấy ông không chắc là có đối phó được con quỷ hay không, nên làm phương án 2 đề phòng, viết ngày tháng sinh năm đó để lỡ phương án 1 thất bại thì dùng hình nhân đó thế mạng cho chị tôi.

Rồi tìm cách giải quyết sau.

............Đền Cồn Đìn....sinh ra từ nguyên nhân đó,.

Các bạn cho mình 1 🌟 để có động lực viết tiếp nha.

Yêu mọi người.❤️❤️
 
Ông Ngoại Tôi Là Thầy Cúng
Chương 6: Mộ liệt sỹ


Vào hè năm 2011 , Yên Thành, Nghệ An.

Được nhà nước tổ chức tìm mộ liệt sĩ .

Vào một ngày trong tháng 3 ấy, gia đình tôi được ông ngoại gọi lên làm bữa cơm gia đình, đông vui lắm.

Ông ngoại tôi có 6 người con.

Tập trung quay quần bên nhau , con cháu đầy đủ.

Cảnh diễn ra rất ấm cúm.

Ăn xong xuôi thì ông thông báo.

Nhà nước đang tổ chức tìm mộ liệt sĩ , ông có một người em trai, ngày xưa xung phong đi chiến đấu hi sinh vì đất nước , oanh liệt trên chiến trường.

Giọng ông tự hào, kiêu ngạo, cất vang làm con cháu chúng tôi ở dưới cũng cảm thấy kiêu ngạo, tự hào về người ông chưa biết tên này.

Rồi ông mới kể, vừa kể nước mắt rơm rớm , khuôn mặt ông các nếp nhăn khép lại ép không cho nước mắt chảy trực trào ra.

Em trai tao tên :" Hoàng Đình Tuyết là đứa em ruột, ngày xưa tao được cho đi khắp nơi, nhưng thế sau này 2 anh em tao vẫn tìm thấy nhau.

Năm tao 17.

Nó mới 15 tuổi.

Nhà nước ai cũng thi nhau đi chiến đấu.

Tất nhiên tao với nó, ai cũng đòi đi.

Tao nhớ đêm ấy.

Tao ngồi nói chuyện với nó, tao quyết là tao đi.

Tao dặn nó ở nhà chăm lo ruộng vườn, chăm lo bố mẹ.

Tao đi vì đất nước, sẽ viết thư về.

Mày ko phải lo".

Ấy thế mà , sáng hôm sau tao tỉnh dậy.

Chỉ thấy trên cái võng nan cũ chỉ còn bức thư chia tay của nó.

Nó đi rồi.

Nó trốn tao đi chiến đấu vì đất nước rồi".

Nước mắt ông trào ra.

Đôi bàn tay khắc khổ run rẩy vội quẹt đi hàng nước mắt.

Ông nói tiếp: "được mấy tháng đầu nó còn viết thư gửi về, mấy tháng sau thì im hẳn, ko còn chút thông tin gì về nó nữa , tao trong lòng không yên thế nên mấy hôm sau tao cũng dọn đồ ra chiến trường, một vì đất nước, hai là vì tìm nó.

Trên đường đi tao cứ nghĩ đến cảnh 2 anh em gặp nhau tâm sự với nhau mà trong lòng phấn khởi , hưng phấn cứ thế băng băng vào chiến trường, tao đi từ bắc vào nam.

Đi đâu cũng ngóng nghe tin tức nó.

Nhưng nó vẫn bật vô âm tín.

Sau này hoà bình.

Tao cũng lò mò đi khắp nơi nghe ngóng , nhưng đó, vẫn thế.

Nó ra đi ko để lại một thông tin gì " Tao là thầy cúng , có một số lần tao cũng đã thử tìm hồn nó dưới kia.

Nhưng luật là luật, động vào ma, quỷ, hay kể cả tà linh thì còn né được, chứ động vào hồn phách của người hi sinh vì đất nước, dưới kia họ quật chết".

Trong một lần được người khác nhờ làm lễ di quan thì tao mới nghe được một chút thông tin của nó.
 
Ông Ngoại Tôi Là Thầy Cúng
Chương 7:ngày đầu tiên


Hôm ấy , có cái nhà nhờ tao xem đất để chuyển quan tài nhà mộ tổ .

Là dòng họ Đặng tộc phía đông Yên Thành.

Tao chỉ nghe bảo là dòng tộc ấy bị trùng tang cứ chết lần lượt từ trẻ đến già.

Nguyên nhân thì do địa mạch giống càng cua , cái quan tài thì được dặt trong đó.

Năm đó xây dựng nông thôn mới, làm Cái càng cua nó bị ép lại, khiến dòng tộc bị trùng tang.

Chuyện hoà giải cúng kiếng thì tao ko rõ.

Nghe bảo là thỉnh các nhà sư về cúng và giải rồi.

Giờ chỉ còn chuyện thay đổi địa mạch hoặc hướng quan tài thôi.

Tao kiêng kị việc di chuyển quan tài.

Nên tao đã tạo vùng chắn, thay đổi mạch nước chảy cho cái càng cua nó mở rộng ra.( ****) Xong đêm ấy được người nhà họ báo mộng, cảm ơn.

Tao cũng bảo không có gì?.

Thì người ấy hỏi: " con nhìn cụ quen quen, cụ có người thân hay ai là chiến sĩ cách mạng hay không ạ.?"

Tao mới giật mình.

Quen mà đi chiến đấu thì chỉ có nó rồi.

Người ấy nói tiếp.

Mấy ngày hôm trước con có được một anh chiến sĩ giúp đỡ.

Anh ấy giống cụ lắm.

Mặc quân phục cùng đoàn đi vào phía nam.

Nay nhìn thấy cụ nên con nhớ .

Thế là từ đó t mới cúng cơm thêm.

Để khi nào lỡ nó có nhớ nhà , về nhà thì có miếng cơm nhà , ăn cho đỡ đói.

Nay nhà nước cho triển khai kế hoạch tìm mộ liệt sĩ , tao cũng hi vọng là đưa được nó về.

Ngày mai mọi người, ai rảnh thì lên đây chuẩn bị đồ.

Tìm nó về cho bằng được.

Đứa nào bận hôm này thì sắp xếp hôm sau lên.

Cái hồn của bộ đội nó khác thường lắm.

Ko phải hợp âm là được đâu, đi càng nhiều người thì càng tăng thêm tỉ lệ nhập hồn.

Ngày hôm sau mọi người lục đục đi từ sáng .

Mua rất nhiều đồ, nào là bàn , hương, thẻ, hoa quả.

Một cái khung ảnh trống , bên trong chứa mảnh giấy màu đỏ viết rõ họ tên.

2 bát nhang, 1 cây chuối.

Và có cả hẳn 1 bì tiền hoàng phiếu.

Mùa hè 2011, Diễn Châu, Nghệ An.

Khi mọi người đến nơi, nhà nước có cả hẳn một khu hecta rộng lắm, phải bằng nửa ngôi làng cơ.

Bên trong khói hương, tiếc khóc, tiếng cầu xin cưa miên mang không dứt.

Chúng tôi dừng lại ở cổng vào, làm giấy tờ, rồi được phân công một khu vực rộng bằng cái chiếu cói.

Vào đến nơi.

Mùa hè oi bực cộng thêm mùi nhang nghi ngút làm chúng tôi thấy ngột ngạt nhưng ko ai than vãn gì.

Niềm tin trong lòng, lòng tự hào dâng lên.

Chúng tôi bắt đầu vào việc.

Trải tấm chiếu mang ra.

Ông tôi thắp 2 nén nhang cúng trời, cúng đất .

Đặt cái bàn tại hướng cổng vào ra, bên trên là khung ảnh được viết tên của em trai ông tôi: CHIẾN SĨ KHÁNG CHIẾN.

ĐỒNG CHÍ HOÀNG ĐÌNH TUYẾT .

Giữ trung tâm cái chiếu là một cái chậu sắt, dùng để đốt hoàng phiếu liên tục, ông bảo: " cái này là để cho tay sai, các đồng chí bên dưới nếu có thông tin gì về nó , thì sẽ báo lại hoảng chuyển lời, chút lộ phí đi đường".

Mọi người ngồi xuống xung quanh cái chiếu, thả lỏng hết mình, quần áo mặc phải nới lỏng ra.

Hi vọng, người ông cao cả chiến đấu vì đất nước ấy sẽ chọn mình để nhập.

Vào chỗ ngồi xong.

Ông tôi mới lấy ra nến ly, đặt 2 bên tâm khung.

Thắp nến lên.

Rồi thò tay lấy thân cây chuối, đặt trung tâm bàn.

Đốt nhang cắm vào.
 
Ông Ngoại Tôi Là Thầy Cúng
Chương 8: hi vọng


Ông bảo:" tao cắm hương lên thân cây chuối là để nó dễ tìm hơn".

Rồi ông ngồi xuống dặn dò mọi người, bây giờ nến là không được phép tắt, sắp hết phải thay ngay.

Hoàng phiếu phải đốt liên tục.

Ông bảo bác rồi, ăn uống thì có bác lo, mọi người phải ở đây chăm lo liên tục.

Tôi năm đó lớp 4, ngồi nhìn ra xa, xung quanh tập trung đông đúc, tiếng khóc, tiếng cười hoà tan vào nước mắt mỗi khi có một chiến sĩ nhập về tìm tới người nhà.

Lúc đầu tôi không biết nhập hồn về là như thế nào, nhưng sau khi thấy một gia đình bên cạnh chúng tôi bắt đầu có phản ứng lạ.

Một trong những người ở đó bắt đầu lắc nhẹ toàn thân, rồi tăng lên tốc độ cao, xoay thân trên như cánh quạt.

Rồi đùng đùng giật bổ , nằm thẳng ra, nước mắt trào ngược, co quắp, tay ôm tim ú ớ.

Tôi tò mò, ánh mắt không thể dời đi.

Người chiến sĩ ấy đã về, gia đình họ tập trung lại.

Ôm khóc , nhưng người chiến sĩ ấy vẫn không nói một lời, chỉ ôm người nhà rồi nấc nức nở.

Tầm 5p sau thì lại giãy đành đạch, lăn ra bất tỉnh.

Hồn người cũ trở về.

Ai Hỏi thì cũng không biết gì vừa xảy ra.

Chỉ biết đang thiu thiu thì bị đẩy vào không gian tối mịt mù.

Cứ như thế đến khi quay lại được thân xác.

Mỗi ngày thì sẽ có 2 đến 3 lần nhập xác như vậy, và không biết là lúc nào nên mọi người phải luôn có mặt .

Sau 2 ngày thì mọi người mới rõ.

Gia đình bên có chiến sĩ đi cách mạng.

Bị địch bắt, tra tấn khai thác thông tin.

Không chịu khai nên bị cắt lưỡi rồi bắn vào tim.

Thế nên khi nhập hồn về người dương, ú ớ không nói lên lời, tay thì ôm ngực ú ớ.

Sau này nhập về nhiều đỡ hơn.

Có cái bút để viết , mãi đến ngày thứ 3.

Người nhà cầu xin, khuyên mãi thì mới cho địa chỉ mộ để đưa về.

Còn về gia đình tôi, vẫn vậy.

Không hề có động tĩnh nào, nhưng hy vọng vẫn cháy rực chờ đợi.

3 ngày, rồi 5 ngày, đến ngày thứ 7 thì có một người con gái nhìn dáng vẻ sinh viên , dáng đi ngạo nghễ nghiêm chỉnh , đi đến chào chúng tôi theo kiểu quân sự.

Tay trái cầm điếu thuốc đưa lên miệng rít một hơi thật sâu.

Rồi bảo với ông tôi: " Đồng chí Tuyết đang đi làm nhiệm vụ, tuần sau mới về cơ, tôi được về phép sớm nên qua đây báo cho người nhà biết , đừng bỏ cuộc".

Nói xong thì cô gái ấy vẫy tay chào chúng tôi đi về phía khu vực của nhà mình , rồi lăn ra nằm bất tỉnh.
 
Ông Ngoại Tôi Là Thầy Cúng
Chương 9: Chiến sĩ vĩ đại của chúng tôi


Y như lời người chiến sĩ ấy nói.

Sang hôm thứ 8.

Chúng tôi cũng đã được gặp mặt người ông trong truyền thuyết ấy.

12h trưa, cái nắng chói chang thêm màu khói bay lên mịt mù phả vào không khí làm con người đến việc thở cũng thấy khó chịu.

6 người ở lại trực canh.

Ông tôi là điều chắc chắn r, có tôi, mẹ, anh Tuấn - cháu đích tôn , và 2 người cậu của tôi nữa.

Bác tôi đang trên đường đưa cơm đến thì bọn tôi thấy anh Tuấn - cháu đích tôn bắt đầu xoay vòng.

Lúc ấy tim ai cũng đập thình thịch, trong lòng cầu nguyện .

Và rồi, hạnh phúc vỡ oà.

Sau lần xoay vòng và giật ngược ra sau.

Chúng tôi đã gặp được người chiến sĩ mang niềm tự hào, tự kiêu khi tôi kể về ông ấy.

Một người ông vĩ đại, niềm tự hào của tất cả mọi người trong gia đình tôi. (Lúc này ông nhập nên tôi sẽ thay đổi cách xưng hô nhé. ) Anh tôi lúc ấy vừa được nhập hồn về.

Tay chân co quắp , hai tay ông gan và tim.

Miệng liên tục kêu đau.

Gào thét.

Chúng tôi xúm lại.

Đỡ ông lên đùi , ông nằm xoài ra đó mà thở.

Ông ngoại tôi đứng từ xa, đã thấy, miệng ông run rẩy, nước mắt như trực trào ra , nhưng vẫn chầm chậm đi từng bước lại.

Mọi người tránh ra để ông đi vào.

" Tuyết đó hả, về rồi hả em, có thèm gì không để anh mua cho."

Nói xong ông ngoại lấy ca nước chè bốc hơi nghi ngút đưa cho người em trai đang trong thân xác người cháu đích tôn đấy.

Ông Tuyết lúc này đã đỡ, ngước mắt nhìn người anh trước mặt, miệng cười nhoẻn.

Em xin ạ.

Rồi hít hà làn hơi bay lên chứ không uống.

Tôi thấy lạ , khi ông hít xong thì cái ca nước chè nóng sôi đó lạnh buốt , ôi thiu như đã để lâu ngày.

Ông Tuyết gọi lần lượt từng tên người trong gia đình.

Chỉ đích thân từng người.

Lần đầu thì ông chỉ ở lại được 5p rồi anh lại đi.

Cứ như vậy, mỗi ngày ông sẽ nhập vào 2-3 lần.

Mọi người trong gia đình lần lượt lên gặp mặt, nói chuyện hỏi thăm.

Nhưng cứ mỗi lần hỏi về chuyện đón ông về, tìm mộ thì ông lại lảng đi.
 
Ông Ngoại Tôi Là Thầy Cúng
chương 10: Tìm mộ


Cứ như thế, ông về để thăm chúng tôi, trò chuyện về những chuyện hào hùng một thời của ông, về đồng đội, về lòng dũng cảm mà ko nhắc gì đến việc chúng tôi mong ngóng bấy lâu nay.

Đến hẳn 1 tuần sau.

Khi mọi người xung quanh đã lục đục dọn đồ về vì tìm được mộ người thân, nhưng ông tôi vẫn vậy, vẫn ko hé răng dù chỉ nửa lời.

Đến khi có một cô gái trẻ đẹp , mặc quân phục đến, trách ông tôi thì ông tôi mới bảo:" ngày xưa , ông được phân nhiệm vụ sang Lào, điều tra và giúp người dân chống khơ me đỏ.

Rồi hi sinh lại bên ấy, vì xa nên thương con thương cháu nên mãi ko chịu tiết lộ.

Nếu mọi người đã quyết tâm như vậy thì được thôi.

Ngày mai tất cả mọi người tập trung tại nhà.

Rồi ông sẽ về đó, xem xét kế hoạch đi tìm mộ.

Sớm hôm sau, khi được ông ngoại đưa tin.

Chúng tôi, con cháu đông đủ tập trung tại nhà ông.

Đợi 9h , anh tôi được ông tôi nhập về, bắt đầu lên kế hoạch.

Kế hoạch được lên 7 ngày, ông bảo, mỗi nhà chỉ được 1 người thôi.

Còn lại thì ở nhà, duy trì hoạt động thường ngày.

Tôi thì không được đi , nhưng một phần vì được đi du lịch sang Lào, một phần tò mò nên tôi khóc, đòi đi cho bằng được.

Và cuối cùng tôi cũng được đi.

Mẹ tôi lên trường xin cho tôi nghỉ phép 1 tuần.

Vì lý do tìm mộ liệt sĩ nên cô giáo cũng đồng ý.

Chúng tôi, gồm: mẹ tôi, gì tôi, dượng và 2 cậu , tất nhiên là ko thể thiếu ông ngoại tôi rồi.

Thuê hẳn một chiếc xe đò, để đi chuyến dài.

Chúng tôi hành lý chỉ mang theo quần áo, bó hương , một xấp hoàng phiếu , nến và giấy đỏ.

7h tối bắt đầu xuất phát, khung cảnh của làng quê yên bình , tôi yêu cuộc sống làng quê này.

Xe chạy vi vu trên các con đường làng, tôi mở nhẹ cánh cửa ô tô, làn gió thổi mạnh vào giúp không khí bên trong xe lưu thông, thoáng đãng.

Tôi cố mở mắt để nhìn, ngắm cái khung cảnh xung quanh, nhưng còn nhỏ, chả mấy chốc được đưa vào giấc ngủ.

Chuyến xe cứ như thế, 1 ngày một đêm chúng tôi vào được Pleiku.

Nghỉ ngơi ăn uống xong.

Chúng tôi vượt xe sang phía tây , bắt đầu đến vùng biên giới, dân tộc .

Vùng biên giới các ngôi nhà cách khá xa nhau.

Một km chỉ lác đác vài ngôi nhà.

Các ngôi nhà đơn sơ, chỉ lợp vách bằng các tấm ván gỗ to.

Bên trên chế một tấm mái tôn che nắng che mưa.

Tầm 15h chúng tôi đến biên giới.

Vị trịa chúng tôi đi sang sát một cái đập.

Các chiến sĩ đang đứng cánh ở các đồn nhỏ.

Ông tôi đến nơi.

Tay cầm tờ giấy đăng ký tìm mộ liệt sĩ.

Các chú thấy vậy cũng nhiệt tình làm thủ tục cho chúng tôi qua.
 
Ông Ngoại Tôi Là Thầy Cúng
Chương 11: Sang Lào mãn nguyện


Sang Lào, mùa hè, gió thổi dào dạt sang, nhưng cũng là gió Lào nhưng mát lắm.

Tôi mới hỏi ông.

Ông tôi bảo: " con à, cái gió lào mát lắm, chỉ là khi sang Việt Nam bị các dãy núi chắn hết không khí ẩm, chỉ còn cái gió nóng, ngào ngạt như chúng ta thường nói thôi.

Bên Lào nhưng người Việt lại rất nhiều, chắc chúng tôi đi vùng biên giới nên rất nhiều người Việt sang định cư và làm ăn.

Vùng chúng tôi đi sang, mọi người thường nuôi vịt, lấy trứng để bán.

Vì người Việt khá nhiều nên chúng tôi giao tiếp và dễ dàng tìm đến nơi được chỉ định là mộ của ông Tuyết.

Vì khá lâu nên tôi không nhớ rõ tên địa điểm nữa 🙁( .

Xin lỗi mn.

Tôi chỉ nhớ vùng đất ấy nằm dưới một cây cọ cao to , vùng đất ấy phẳng lì, nếu ko chỉ thì chả ai biết dưới đó có hàng loạt ngôi mộ đâu.

Đến địa điểm.

Tôi phụ trách cùng mọi người đưa đồ xuống , dựng một túp lều nhỏ.

Ông tôi hỏi thăm mọi người xung quanh, nhờ thuê một chiếc xe máy múc , vài ba cái xẻng, kèm theo cuốc để chuẩn bị cho cuộc đào bới.

Vào 21h thì ông T nhập về anh tôi.

Bắt đầu chỉ huy cuộc đào bới.

Chiếc máy múc tiến lại dần cùng với ánh đèn pha chiếu rọi sáng cả một khu vực.

Máy múc bắt đầu đào.

Ấy thế mà phần gáo múc vừa chạm vùng đất đó là chết máy, cứ mấy lần như thế.

Ông ngoại tôi giận lắm.

Ông T thì cứ im lặng nhìn.

Ông ngoại tôi quay sang nhìn mặt đứa em trai bảo:" mày cứ lì, tao đã sáng đến đây rồi, bằng cách nào tao cũng phải đưa được mày về quê hương, về đến nhà".

Xong ông cầm lấy cái xẻng.

Bắt đầu đào từng miếng đất, thấy thế bọn tôi cũng túm cụm vào, người có xẻng thì dùng xẻng.

Ko có xẻng thì dùng tay bốc từng miếng đất nhỏ.

Tất cả hành động đều nhẹ nhàng.

Sợ chạm đến xương cốt của người ông chiến sĩ.

Hì hục 2 tiếng đồng hồ thì chạm trúng tấm nj lông .

Mọi người dừng tay, ông ngoại nhẹ nhàng nâng niu từng miếng đất.

Rồi hét lớn: "đưa cái tiểu xuống đây cho tao".

Xương cốt thì cũng đã mục nát hết rồi.

Chỉ còn lại một mảnh sọ và vài miếng sắt rỉ sét.

Ông gói người em thân yêu vào tấm giấy màu đỏ.

Đặt nhẹ nhàng vào tiểu.Quay sang nhìn anh tôi ( ông T vẫn đang trong thân xác anh tôi nhìn cả quá trình):" hết chưa, còn thiếu gì không em".

Anh tôi lắc đầu và ngã xụi.

Mọi người đỡ anh lên xe.

Ông tôi đậy nắp tiểu lại.

Thắp hương, nến.

Đốt hết số vàng bạc đưa đi.

Ôm chặt cái tiểu lên xe.

Bảo mọi người về quê hương.

2 ngày sau.

Lễ truy điệu tổ chức diễn ra rất long trọng.

Các chiến sĩ, liệt sĩ trong xã đều đến.

Đọc kính văn, chào cán bộ.

Buổi lễ diễn ra rất trang nghiêm.

Từ ngày đó, mỗi giờ ăn cơm, ông tôi luôn bới thêm một bát, xếp đưa ngay ngắn.

Một cốc nước chè đặt thêm trên mâm cơm.

Chúng tôi lúc nào lên ông chơi thì việc không thể thiếu là thắp cho người chiến sĩ tự hào vĩ đại của chúng tôi, của đẩ nước.

❤️❤️❤️❤️Cảm ơn các bạn đọc giả.❤️❤️❤️
 
Back
Top Bottom