Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ông Chồng Thứ 17 Của Tôi

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,226
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczO9hJTiiqS5qjHF2MVBJArW-9UQZ4oz9IXYur6dUIK6fa8EFyZ1oP56sRuQZKLt894s6bqqI34StFzpR685VF2RykrgjUx6Tw2pusE3Pt8siWmnv_eOvH9GkrcoHvT_fZWGSsBI_SPSBlwjRsuhZXqH=w215-h322-s-no-gm

Ông Chồng Thứ 17 Của Tôi
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Linh Dị, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tôi là bác sĩ chuyên trị vô sinh hiếm muộn, người ta gọi tôi là “Quan Âm tặng con”.

Ban ngày, tôi làm việc tại bệnh viện, xử lý những ca khó nhằn nhất.

Ban đêm, tôi dùng một phương pháp phòng the cổ truyền đã thất truyền để giúp những người đàn ông vừa mới qua đời lưu lại hạt giống đời sau.

Nhưng cách này trái với tự nhiên, lại cực kỳ tốn sức, nên tôi chỉ nhận khách nhà giàu, giá khởi điểm là ba triệu tệ.

Hôm đó, tôi vừa uống xong rượu mừng đầy tháng cháu trai của một khách hàng cũ thì nhận được một ca gấp.

Tính ra, đây đã là “người chồng thứ mười bảy” của tôi rồi…​
 
Ông Chồng Thứ 17 Của Tôi
Chương 1



1

Tôi là bác sĩ chuyên trị vô sinh hiếm muộn, người ta gọi tôi là “Quan Âm tặng con”.

Ban ngày, tôi làm việc tại bệnh viện, xử lý những ca khó nhằn nhất.

Ban đêm, tôi dùng một phương pháp phòng the cổ truyền đã thất truyền để giúp những người đàn ông vừa mới qua đời lưu lại hạt giống đời sau.

Nhưng cách này trái với tự nhiên, lại cực kỳ tốn sức, nên tôi chỉ nhận khách nhà giàu, giá khởi điểm là ba triệu tệ.

Hôm đó, tôi vừa uống xong rượu mừng đầy tháng cháu trai của một khách hàng cũ thì nhận được một ca gấp.

Tính ra, đây đã là “người chồng thứ mười bảy” của tôi rồi…

Buổi tiệc của nhà bà Lý còn chưa xong, bà ta đã sốt ruột kéo tôi vào trong phòng riêng.

“Cô ơi, mau giúp với! Giới thượng lưu ở Bắc Kinh sắp rúng động rồi!”

“Hả?”

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì bà ấy đã giật luôn cái bờm tai thỏ phát sáng trên đầu tôi.

“Nhị thiếu gia nhà họ Trình – con trai thứ hai của gia tộc giàu nhất – vừa mất sáng nay. Trẻ thế mà, tháng sau còn định kết hôn nữa chứ…”

“Giờ người còn chưa nguội. Chỉ mong cô giúp để lại chút máu mủ, nếu không thì nhà họ Trình coi như tuyệt tự.”

Tình hình na ná nhà bà ấy hồi trước.

“Chỉ cần cô chịu giúp, họ sẵn sàng trả hai chục triệu. Máy bay riêng đang đợi để đón cô rồi.”

Đơn hàng ở ngoài thành?

Ban đầu tôi muốn từ chối, nhưng nghĩ đến thân phận là nhà giàu số một thì… tôi lập tức giơ năm ngón tay.

“Năm chục triệu?”

Bà Lý sững người, rồi lập tức gọi điện. Sau khi xác nhận đối phương đồng ý, bà mới thở phào.

“Họ chấp thuận rồi, còn muốn nói chuyện với cô.”

Tôi cầm máy, đầu dây bên kia là một giọng già nua nhưng đầy uy quyền và tang thương.

Là giọng ông cụ Trình – nhân vật lão làng của giới thượng lưu Bắc Kinh, tôi từng thấy ông trên tivi.

Tôi dặn dò: “Trong phòng không được để nhiệt độ thấp, giữ cơ thể ấm. Và nhanh chóng đưa tôi đến.”

Người mới mất, t1nh trùng vẫn còn dễ lấy nhất. Cơ thể càng gần nhiệt độ sống thì tôi càng dễ thành công.

Huống hồ tôi thật sự không thích làm việc với cơ thể lạnh ngắt.

Bên kia đồng ý.

Tôi liền đốt một lá bùa ghi tên con trai đã mất của bà Lý ngay trước mặt bà ta.

“Bà Lý, duyên giữa tôi với nhà bà đến đây là hết.”

“Ơ… thế còn chuyện quen biết với cháu tôi? Cháu tôi thích cô lắm, không quan tâm đ ến công việc của cô đâu…”

“Chấm dứt luôn đi.”

Cậu ta không chê tôi, nhưng tôi không thích yêu người sống.

“Âm Âm… anh yêu em, hãy cho anh một cơ hội…”

Lúc tôi lái xe về nhà, cháu trai bà Lý chạy theo gào lên.

“Để tôi ly dị với lão mười bảy xong đã.”

Tôi phất tay, kéo kính xe lên.

Dọn xong hành lý, tôi nhắn tin cho ông nội đang bế quan:
— Đạo quán của ông có tiền sửa rồi, năm chục triệu nhé.

Sau đó tôi lên máy bay riêng nhà họ Trình.

Ba tiếng sau, tôi đã có mặt tại biệt thự của họ.

Nhà giàu nhất quả là khác biệt.

Biệt thự to như lâu đài, lầu gác nước non lộng lẫy, khiến người ta hoa cả mắt.

Tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì đã nghe tiếng khóc.

“Đàn ông nhà họ Trình chúng tôi ai cũng khổ mệnh.”

Một người đàn ông mặc vest trắng, ngồi trên xe lăn, vừa khóc vừa lau nước mắt tiến về phía tôi. Phía sau là một đoàn quản gia.

Dù mắt sưng húp vì khóc, anh ta vẫn đẹp đến mức khiến người khác phải ngỡ ngàng.

“Tôi bị liệt từ nhỏ, không có khả năng sinh con. Ai ngờ sáng nay em trai tôi – Mộc Bạch – lại xảy ra chuyện. Nhà họ Trình sắp tuyệt hậu rồi…”

Vừa khóc anh ta vừa kể, thì ra tên là Trình Hạo Thiên, người vừa mất là em sinh đôi của anh ta, Trình Mộc Bạch, năm nay 28 tuổi.

Hai anh em từ nhỏ đã rất thân.

Sáng nay, Mộc Bạch định đi câu cá cho anh trai, mấy tiếng sau lại bị phát hiện chết đuối trong ao nhà.

“Dù sao cũng phải để lại huyết thống cho nhà họ Trình, thế nên mới nhờ cô ra tay. Yên tâm, xong việc ngoài năm chục triệu, chúng tôi sẽ hậu tạ thêm.”

“Hậu tạ thêm?” Tôi động lòng. “Thêm bao nhiêu?”

“Mười triệu nữa!”

Nghe hay đấy, vừa hay đủ tiền sửa hết đống pháp khí cũ nát ở đạo quán ông nội.

Tôi vui ra mặt, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh:

“Trình tiên sinh, có lẽ bà Lý chưa nói rõ. Dịch vụ của tôi chia thành nhiều gói. Với người vừa có tình cảm sâu sắc với em như anh, lại luôn lo nghĩ cho dòng tộc như anh, tôi thực sự ngưỡng mộ. Tôi đặc biệt muốn tặng anh gói ưu đãi: chỉ cần thêm hai chục triệu, là có thể nâng cấp lên gói cao cấp nhất.”

Trình Hạo Thiên ngẩn người.

“Gói cao cấp nhất là…?”

“Phục vụ chính xác, cam kết sinh con trai. Thậm chí… sinh đôi cũng không phải không thể.”

Tôi ghé sát tai anh ta, thì thầm.

Lý thuyết thì khả thi, thực tế… ừm, tôi có hơi nổ tí.

Trình Hạo Thiên bán tín bán nghi.

Nhưng vì tôi cứ nhấn mạnh phải tranh thủ thời gian, anh ta cũng gật đầu, lập tức chuyển khoản cọc 35 triệu.

Tôi rất hài lòng.

Sau khi nhận tiền, tôi không tiếc lời an ủi, dỗ dành.

Rồi lấy chu sa, viết tên tôi và Trình Mộc Bạch cùng ngày tháng năm sinh lên lá bùa.

Sau đó đến nơi Mộc Bạch rơi xuống ao để đốt bùa.

Làm xong nghi thức thì trời cũng tối hẳn.

“Được rồi, đưa tôi đi gặp anh ấy đi.”

Chẳng mấy chốc, quản gia dẫn tôi tới phòng của Trình Mộc Bạch.

Cụ Trình đang nắm tay con, mắt rưng rưng lệ già.

Thấy tôi bước vào, ông lặng lẽ lau nước mắt, tiến đến nói:

“Cô Âm à, nhà chúng tôi dù sao cũng là gia tộc lớn, việc thế này thật sự khó nói ra. Nếu không phiền, điện thoại cô có thể giao lại cho chúng tôi giữ tạm không?”

Khách có yêu cầu như vậy tôi hiểu mà, cũng chẳng lạ gì.

Sợ tôi chụp ảnh, quay phim rồi tống tiền thì có khác gì tự chuốc họa.
 
Ông Chồng Thứ 17 Của Tôi
Chương 2



“Không sao. Nhưng tôi cũng có một điều kiện.”

“Mời cô nói.”

2

“Trong phòng không được có camera, bốn phía không ai được nghe lén hay nhìn trộm. Thiên cơ bất khả lộ, người ngoài mà nhìn thấy sẽ gặp tai ương đổ máu.”

Nghe thì có vẻ huyền bí, nhưng thực ra cũng chỉ là cách nói bóng gió để phòng ngừa rắc rối thôi.

Công việc của tôi vốn đã mập mờ, không thể để ai thấy hay truyền ra ngoài, nếu không sớm muộn gì cũng bị dẹp tiệm.

Nên tôi luôn cực kỳ cẩn thận.

Khách mới đều do khách cũ giới thiệu, và phải đảm bảo không có bất kỳ kẽ hở nào.

“Cô Âm yên tâm. Căn phòng này ba mặt treo cao, em trai tôi lúc sinh thời thích sự yên tĩnh nên đã cách âm toàn bộ. Không có camera đâu.”

Thấy ông cụ Trình nói chân thành, tôi gật đầu, đưa điện thoại cho ông.

Mọi người rời khỏi phòng.

Tôi kéo rèm lại, lấy thiết bị chuyên dụng từ vali ra, bắt đầu kiểm tra khắp phòng.

Cuối cùng, tôi dừng lại trước tủ kính đựng mô hình phiên bản giới hạn đắt đỏ.

Nói không có camera?

Cáo già! Tò mò không ít đâu.

Tôi cười thầm, nhưng vẫn vờ như không biết gì, lấy một lọ kem dưỡng tay ra đặt trước mô hình, che khuất camera.

May mà không thấy thiết bị ghi âm nào.

Dù vậy, để chắc ăn, tôi đốt một cây nhang lớn và bật thiết bị gây nhiễu tín hiệu.

Chẳng mấy chốc, cả căn phòng tràn ngập khói nhang mờ ảo.

Như vậy thì dù có camera cũng chẳng quay được gì rõ ràng.

Để có lý do hợp lý cho khói hương, tôi còn thay bộ đồ lụa đỏ kiểu cổ trang.

Gọi là—cổ pháp động phòng.

Chuẩn bị xong xuôi, tôi quay lại giường, bước đến bên người đàn ông đang nằm đó.

Trình Mộc Bạch lặng lẽ nằm đó, không còn hơi thở.

Dù thân thể có hơi biến dạng vì ngâm nước, gương mặt vẫn đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Tôi làm nghề này lâu rồi, xác chết kiểu gì cũng thấy qua, chẳng sợ.

Ngược lại, tôi còn có chút thưởng thức nhan sắc của anh ta.

Dù là sinh đôi với Trình Hạo Thiên, nhưng rõ ràng Mộc Bạch có phần nhỉnh hơn.

Chưa nói đến gương mặt góc cạnh, chỉ nhìn cơ ngực đầy đặn kia là biết anh ta sinh thời rất chăm tập luyện.

Lúc c ởi đồ cho anh ta, tôi không nhịn được mà sờ thêm mấy lần.

“Đại vương, đêm nay chàng là của thiếp rồi. Thiếp nhất định sẽ yêu thương chàng thật nhiều~”

Tay tôi lướt qua chiếc cằm hơi xanh của anh ta.

Không khỏi cảm thán: nhà họ Trình thật chu đáo, giữ nhiệt độ thi thể quá tốt.

Lúc này, tôi không xem anh là người đã chết nữa, mà là một người đàn ông thật sự.

Ngón tay tôi lần xuống, vừa vuốt v e vừa cởi nốt chiếc quần còn lại.

Khi toàn thân anh ta không còn che đậy gì, tôi lấy ra một bộ châm cứu bạc đặc chế.

“Tóc đại vương thật dày, không hói tẹo nào, hơn hẳn hoàng tử William.”

Tôi cảm thán, đồng thời cắm vài kim vào các huyệt đạo trên đầu anh ta.

Trời biết đất biết, tôi cũng có đức tin.

Dù là thi thể, tôi vẫn giữ sự tôn trọng, cố gắng tạo giá trị tinh thần tối đa.

Huống gì đây là người mà tôi đã ghi danh hợp pháp bằng bùa chú—chồng tôi cơ mà.

Tôi rất sẵn lòng nói vài lời hay ho cho anh ta.

“Đại vương có cơ bụng tám múi thế này, lúc còn sống chắc làm bao cô gái mê mệt.”

Giữ bầu không khí nhẹ nhàng, tôi tiếp tục châm kim.

Ngón tay tôi trượt xuống…

Chạm đến chỗ quan trọng, tôi kinh ngạc bật cười:

“Đại vương đúng là không tầm thường, làm vợ của chàng chắc hạnh phúc đến phát khóc mất thôi~”

Nói xong, tôi cắm bảy cây kim, khóa huyệt đạo nơi đặc biệt đó.

Sau đó bắt đầu dùng kỹ thuật dẫn khí đặc biệt để xoa bóp.

Xoa bóp khoảng nửa tiếng, tôi mới lấy ra ống tiêm y tế.

Bắt đầu hút.

… Ủa?

Sao không ra gì hết?

Tôi đổi tay, tiếp tục hút thêm năm phút, vẫn không có kết quả.

Mồ hôi bắt đầu rịn trên trán tôi. Hôm nay đúng là gặp phải ca khó thật rồi!

Tôi đành dùng tay phải điều kim, tay trái tiếp tục xoa bóp.

Nhưng càng lúc càng khó, hai tay không đủ dùng nữa, tôi đành cúi người xuống, dùng… bộ phận khác hỗ trợ.

Sau một hồi vật lộn.

Tôi bỗng khựng lại.

Không phải ảo giác—hình như có thứ gì đó… vừa mới động đậy?

3

Tôi lập tức lật người xuống giường, lấy ống nghe ra và áp lên ngực Trình Mộc Bạch.

Không có nhịp tim.

Anh ta thực sự đã chết.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng… có gì đó sai sai.

Nếu thật sự đã chết, thì theo phương pháp của tôi chắc chắn phải lấy được.

Đừng nói cách này vốn là để dùng cho người chết, mà suốt mười sáu lần trước tôi đều thành công, chưa từng thất bại, đủ thấy hiệu quả là thật.

Vậy mà lần này với Trình Mộc Bạch, dù tôi có làm thế nào cũng không lấy được.

Trừ khi—anh ta chưa chết!

Tôi vội vàng đặt tay lên cơ ngực anh ta lần nữa.

Ấm áp, đàn hồi—da dẻ hoàn toàn không giống người đã chết mười bốn tiếng.

Tôi nghi hoặc nhìn sang màn hình máy đo nhịp tim bên giường.

Nhà giàu như họ Trình, chắc chắn bác sĩ gia đình đã kiểm tra kỹ lưỡng mới dám tuyên bố tử vong.

Mà người trước mặt tôi—một xác chết không tim đập mà vẫn sống…
 
Ông Chồng Thứ 17 Của Tôi
Chương 3



Trừ khi—

Tôi lập tức rút hết kim bạc trên người anh ta ra.

Đốt vài lá bùa, trộn vào thuốc mỡ đặc chế.

Rồi lật người anh ta lại, bôi thuốc lên lưng.

Vài phút sau, lưng anh ta dần hiện ra những hoa văn bùa chú của Đạo gia.

Công pháp Quy Tức!

Tôi nhận ra ngay—đây là tuyệt kỹ riêng của ông nội tôi.

Ông từng nói, trong nhân gian chỉ có ba người biết công pháp này.

Một là ông.

Hai là tôi.

Ba là người được tổ sư gia chỉ định kế thừa đạo quán.

Lúc ấy tôi còn tưởng ông bịa ra để ép tôi kế nghiệp.

Tôi nhớ rõ khi đó ông gõ trán tôi mắng:

“Chưa tới lượt con đâu. Tổ sư gia đã chỉ định người kế thừa từ trước khi con sinh rồi—một cậu bé có linh căn rất mạnh.”

Chẳng lẽ người đó… chính là Trình Mộc Bạch?

Tôi lập tức lấy lại bộ kim bạc, thay đổi vị trí châm cứu, giải công pháp Quy Tức cho anh ta.

Nửa tiếng trôi qua, lẽ ra anh ta phải tỉnh rồi, nhưng vẫn không có nhịp tim.

Trời càng lúc càng tối, mưa bão bên ngoài nổi lên.

Tôi nhận ra không những không có dấu hiệu sống, mà nhiệt độ cơ thể anh ta còn đang hạ dần.

Tôi bắt đầu hoảng.

“Trình Mộc Bạch! Anh không được chết!”

Tôi vội vàng tăng nhiệt độ máy sưởi trong phòng.

Nếu anh ta chết thật, tôi chẳng phải phải quay về kế nghiệp đạo quán sao?

Tôi không muốn đâu! Tôi còn là phú bà nhỏ, còn phải yêu đương, còn phải đu idol nữa mà!

Cơ thể anh ta vẫn lạnh dần.

Tôi lo đến mức chui cả vào lòng anh ta, hy vọng sưởi ấm bằng thân nhiệt mình.

“Trình Mộc Bạch! Mau tỉnh lại! Tổ sư gia gọi anh về kế thừa đạo quán đấy!”

Tôi vừa vỗ vào huyệt đạo trước ngực anh ta, vừa như tụng chú, lặp đi lặp lại câu ấy.

Không biết bao lâu sau, tôi nghe thấy một tiếng thở dài rất khẽ:

“Sao… không gọi ta là đại vương nữa…”

Tôi vừa mừng vừa xấu hổ, vội vàng bật dậy mặc lại quần áo, không quên an ủi:

“Yên tâm, tôi gọi cứu thương ngay cho anh.”

Nhưng trong lòng thì reo lên: Phen này phát tài rồi!

Tôi tính chỉ lấy bảy chục triệu cho dịch vụ người chết, miệng khô lưỡi mỏi còn chưa chắc được thêm.

Giờ thì lại còn mang về cho nhà họ Trình một người thừa kế sống sờ sờ—phải được trăm triệu chứ nhỉ?

Tôi vừa hí hửng bước ra, váy lụa đỏ vừa xoay đã bị ai đó níu lại.

Tôi cúi đầu nhìn—là ngón tay yếu ớt mà cứng cỏi của Trình Mộc Bạch.

“Đừng… chính họ… đã hại chết tôi.”

Hả? Tôi sững người, nghi ngờ mình nghe nhầm.

“Họ… hại chết anh?”

Thông tin này quá lớn rồi đấy.

Anh ra hiệu bảo tôi ghé tai lại, rồi thì thào bằng giọng gần như tắt thở:

“Anh tôi… luôn nghĩ năm đó là tôi khiến anh ấy bị liệt… nên cố tình đẩy tôi xuống hồ. Như vậy… tháng sau, anh ấy có thể thay tôi cưới Phương Uyển Như…”

Tôi trợn mắt:

“Không thể nào! Đến cả ông anh ngồi xe lăn mà anh cũng đánh không lại á?”

Đúng là phí hết cái thân hình sáu múi kia rồi.

Trình Mộc Bạch lắc đầu:

“Tôi không ra tay với anh ấy được… anh ấy là anh trai tôi. Anh muốn gì tôi cũng sẵn lòng cho… cả mạng sống cũng thế…”

Tôi sốc toàn tập: “Cái tư tưởng này mà để Khổng Tử nghe thấy chắc cũng phải chắp tay bái phục anh luôn đấy. Nhưng mà, muốn mạng anh thì ít nhất cũng phải phản kháng chứ?”

“Ha…”

Anh ta cười khổ:

“Cô nói đúng. Chỉ là… tôi không ngờ anh ấy thực sự muốn giết tôi. Càng không ngờ… ngay cả cha tôi, cũng muốn tôi chết…”

Tôi nuốt nước bọt. Đây là bi kịch tài phiệt bản chính hiệu rồi.

Và hình như… tôi biết quá nhiều rồi thì phải?

Trình Mộc Bạch tiếp tục:

“Cha tôi là con rể vào ở rể. Năm xưa để chiếm đoạt tài sản nhà mẹ tôi, ông ta đã tự tay giết bà.

Tôi tìm được bằng chứng, bắt ông ta tự thú. Không ngờ ông ta ngoài mặt đồng ý, sau lưng lại xúi anh tôi ra tay giết tôi.”

Tôi chết lặng, mãi mới thốt lên được một câu:

“Sao anh biết được?”

“Ha ha…”

Anh ta cười lạnh:

“Trước mặt một người chết, bọn họ vẫn có chút lương tâm. Khóc lóc với tôi cả mấy tiếng, thế là lỡ miệng hết.”

Tôi nhớ lại lúc bước vào, Trình Hạo Thiên mắt đỏ hoe, cụ Trình nước mắt đầm đìa—tôi hiểu ra ngay.

Sau một hồi trao đổi sâu sắc, tôi cuối cùng cũng hiểu được mối quan hệ giữa Trình Mộc Bạch và ông nội tôi.

Quả nhiên—anh chính là truyền nhân đạo quán năm xưa được tổ sư gia chỉ định.

4

Tôi cúi người xuống, vừa chỉnh lại gối cho Mộc Bạch, vừa nghiêm túc cam kết:

“Đã là người một nhà thì anh yên tâm, tôi nhất định sẽ cứu anh ra ngoài.”

Trình Mộc Bạch mang vẻ mặt như đã không còn thiết sống:

“Cứu thế nào? Cô đến điện thoại còn bị tịch thu rồi.”

“Chuyện nhỏ thôi. Đợi tôi hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ tự nhiên sẽ thả tôi đi.”

Anh lắc đầu, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn tôi đầy thương hại.

“Cô nghĩ đơn giản quá rồi. Trên tay bọn họ không chỉ có một mạng người. Cho nên…”

Cho nên, thêm tôi nữa cũng chẳng đáng gì!

Một cơn gió lùa qua khe cửa khiến tôi lạnh sống lưng.

Đúng lúc ấy, tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.
 
Ông Chồng Thứ 17 Của Tôi
Chương 4



Bên ngoài là giọng nói của Trình Hạo Thiên.

“Xin lỗi cô Âm, mọi chuyện vẫn thuận lợi chứ? Đêm đã khuya, tôi chuẩn bị chút đồ ăn khuya, cô có cần bổ sung thể lực không?”

Tôi giật nảy mình, vội đè nén cảm xúc, hít sâu mấy hơi rồi ra mở hé cửa:

“Không thuận lợi lắm. Thi thể của em trai anh oán khí rất nặng. Tôi cần thêm thời gian.”

Nghe vậy, sắc mặt Trình Hạo Thiên lập tức thay đổi, hoảng hốt hỏi: “Oán khí? Có cần mời người làm lễ giải trừ không?”

“Chưa cần đâu.”

Xem ra lời Trình Mộc Bạch nói là thật.

Anh trai anh ta không hề hỏi tại sao người chết vì tai nạn mà lại có oán khí—nghĩa là anh ta ngầm thừa nhận.

“Thật ra tôi cũng hơi đói.”

Tôi kéo nhẹ váy lụa, vươn tay nhận lấy khay đồ ăn.

“Phải tranh thủ thôi, mấy việc này phải xong trước khi trời sáng.”

“Ồ, vậy làm phiền cô Âm rồi.”

Quả không hổ là đại công tử nhà họ Trình, lúc khép cửa đã khôi phục dáng vẻ bình tĩnh như thường.

Tôi bưng đồ ăn trở lại, đút vài muỗng cháo cho Trình Mộc Bạch.

“Có đường nào trốn ra ngoài không?” Tôi hỏi.

Anh lắc đầu.

“Không có. Cả nhà họ Trình được lắp camera dày đặc, một con chim bay vào cũng sẽ bị bám theo.”

Camera? Cũng không phải không giải quyết được.

“Không sao, tôi có máy gây nhiễu điện tử.”

Trình Mộc Bạch nhấc hàng mi dài, nhìn tôi đầy nghi ngờ.

Nhưng anh không phản bác, chỉ nhẹ nhàng chỉ tay về phía cửa sổ.

“Đối diện phòng này có một camera, cô cứ thử đi.”

Tôi liền lấy máy gây nhiễu ra, tự tin tăng công suất lên mức cao, rồi vén rèm kiểm tra.

Quả nhiên, đèn đỏ trên camera nhấp nháy loạn xạ hai cái rồi tắt hẳn.

Thấy chưa, có hiệu quả mà!

Tôi còn chưa kịp quay đầu, thì tiếng còi báo động sắc bén đã vang lên ngoài sân.

Cùng lúc đó, hơn chục bảo vệ từ bốn phía lao ra như gió.

Ngay cả trước cửa phòng cũng bắt đầu náo loạn.

“Thình thịch! Thình thịch!”

Tiếng bước chân dồn dập vang lên liên tục, cuối cùng dừng ngay trước cửa phòng.

Tôi hoảng hốt vội giảm công suất máy gây nhiễu xuống.

Bên ngoài mới từ từ yên tĩnh trở lại.

Không ngờ an ninh nhà họ Trình lại nghiêm ngặt đến thế.

Xem ra kế hoạch trốn ra ngoài là bất khả thi.

Giờ phải làm sao đây?

“Hay là tôi kiếm lý do nói anh biến xác gì đấy, cần chuyển đến nơi có linh khí để làm lễ?”

Hàng mi dài của Trình Mộc Bạch khẽ run, mặt hiện lên nụ cười nửa miệng.

“Cô còn biết giữ bí mật, chẳng lẽ họ lại mạo hiểm để thi thể tôi rời khỏi tầm kiểm soát? Cái lý do đó chỉ khiến họ nghi ngờ tôi còn sống thôi.”

Anh nói rất đúng.

Một khi hai người kia đã muốn giết anh, nếu có chút nghi ngờ rằng anh chưa chết, chắc chắn sẽ đâm cho anh mười mấy nhát để chắc chắn.

Tôi đã quá hấp tấp.

Bỗng tôi nảy ra một ý tưởng táo bạo:

“Vị hôn thê của anh… có thể tin tưởng không?”

“Phương Uyển Như à?” Trình Mộc Bạch hơi sửng sốt, rồi buột miệng: “Dĩ nhiên! Chúng tôi là thanh mai trúc mã, rất yêu nhau!”

“Vậy được, phần còn lại để tôi lo.”

Tôi cúi đầu, đưa anh một lọ đựng mẫu.

“…Cái này làm gì?” Anh ngơ ngác hỏi.

“Lấy một ít giống của anh, tôi còn phải nộp hàng chứ.”

Trình Mộc Bạch ngượng ngùng quay đầu đi, lặng lẽ nhận lấy lọ.

Qua làn khói lượn lờ, tôi lờ mờ thấy vành tai anh đỏ bừng.

Sáng hôm sau, Trình Mộc Bạch tiếp tục nằm giả chết, vận công Quy Tức.

Còn tôi xách hộp dụng cụ ra mở cửa phòng.

“Sao rồi?”

Trình Hạo Thiên lập tức lăn xe đến hỏi.

Không ngờ anh ta canh trước cửa suốt đêm, may mà tôi không làm gì dại dột.

“Rất thành công. Song thai là chuyện sớm muộn.”

Tôi chỉ vào lọ trong hộp dụng cụ.

Ánh mắt Trình Hạo Thiên lướt qua chiếc lọ, gương mặt lập tức lộ rõ vẻ vui mừng.

5

Lúc này, cụ Trình cũng bước đến, thò đầu nhìn vào phòng rồi hỏi tôi:

“Còn cần mấy ngày nữa?”

Tôi không chắc ông hỏi ý gì, liền lấp lửng đáp:

“Cái này phải tùy thuộc vào tình trạng thụ thai. Sao vậy, ngài không muốn tiếp tục nữa à? Tôi nói trước, tôi không hoàn tiền đâu nhé.”

“Không phải thế.”

Cụ Trình day day mi tâm, hạ giọng nói:

“Đêm qua xảy ra chút chuyện khiến tôi cứ thấy bất an. Thi thể cứ để mãi trong nhà cũng không phải cách. Nếu những gì cô cần đã lấy đủ rồi, tôi nghĩ… hôm nay nên hỏa táng để an táng con trai tôi cho sớm.”

Hóa ra là muốn nhanh chóng hủy thi diệt tích.

Tôi tuyệt đối không thể để ông ta toại nguyện!

Tôi lập tức dựng lên vẻ nghiêm túc kiểu bác sĩ:

“Chuyện này không thể vội. Muốn có cháu, phải có quá trình. Phải chờ! Còn nhớ năm ngoái con trai bà Lý để lâu đến nỗi có mùi, vậy mà năm nay đẻ được thằng cháu đích tôn khôi ngô tuấn tú đó thôi!”

Có lẽ bị chiếc bánh vẽ này thuyết phục, cụ Trình hơi gật đầu, thúc tôi nhanh chóng tiếp tục công việc.

Tôi quay sang Trình Hạo Thiên:

“Làm ơn chuẩn bị cho tôi chút điểm tâm sáng. Nhân tiện, gọi vợ em trai anh tới đây.”

“Vợ?” Trình Hạo Thiên ngớ người. “Vợ nào?”

“Chính thất của người đã mất chứ còn ai. Tôi nói trước, mang thai hộ là phạm pháp. Tôi chỉ thực hiện thụ tinh nhân tạo cho vợ hợp pháp của người đã khuất.”
 
Ông Chồng Thứ 17 Của Tôi
Chương 5



“Nhưng mà…” Trình Hạo Thiên lúng túng. “Em tôi còn chưa kịp cưới đã…”

“Vị hôn thê cũng được. Dù sao thì cũng không thể tùy tiện kiếm ai đó làm mẹ đẻ thay, tôi không làm việc phạm pháp.”

Không khí đã được tôi dẫn dắt lên cao trào, tôi liền tiện tay chỉ vào lọ chứa mẫu, mặt tỏ vẻ tiếc nuối:

“Tôi nói rõ từ đầu rồi đấy. Nếu nhà họ Trình không tìm được người vợ danh chính ngôn thuận, thì mẫu giống quý giá này chỉ có nước bỏ phí. Dĩ nhiên, bảy chục triệu của các người vẫn phải thanh toán đủ.”

Nghe vậy, nét mặt Trình Hạo Thiên dần nghiêm lại.

Lúc tôi ăn xong bữa sáng, Phương Uyển Như đã tới nơi.

Đúng như Trình Mộc Bạch dự đoán.

Cô ta lái một chiếc Mercedes G-Class trắng, đi qua sân trước nhà họ Trình rồi vào thẳng tầng hầm.

Ban đầu Phương Uyển Như có vẻ bình tĩnh, chắc chỉ vừa biết tin Mộc Bạch qua đời, nhưng khi đứng trước mặt tôi thì nước mắt tuôn như suối.

Tôi hỏi: “Anh Trình đã nói rõ với cô rồi chứ? Cô tự nguyện trở thành vợ hợp pháp của anh ấy, là mẹ của con anh ấy, đúng không?”

Vừa che mặt khóc, Phương Uyển Như vừa lén liếc sang Trình Hạo Thiên.

Hai người chỉ giao nhau ánh mắt một giây, rồi cô ta mới khẽ gật đầu.

Khi đến phòng ngủ của Trình Mộc Bạch, cô ta lập tức gào khóc thảm thiết:

“Chồng ơi… sao anh lại bỏ em mà đi… sao không phải em chết đi cho rồi… anh tỉnh lại đi, để em chết thay anh cũng được mà…”

Cô khóc đến mức khiến cả cụ Trình và Trình Hạo Thiên cũng xúc động rơi lệ theo, phải một lúc lâu mới rời đi.

Trong phòng giờ chỉ còn tôi, Phương Uyển Như và Trình Mộc Bạch.

Anh ấy đóng giả rất tốt, nằm im như người chết thật.

Nhưng tôi cứ thấy có gì không ổn, liền thừa lúc Phương Uyển Như khóc, lén cắm một cây kim l3n đỉnh đầu Mộc Bạch, phong bế đại huyệt của anh ta.

Như vậy anh ta sẽ không thể tự giải khai công pháp Quy Tức.

Phương Uyển Như vẫn khóc nức nở, tôi vừa lấy dụng cụ chuẩn bị lấy trứng, vừa tán gẫu cho có lệ.

Nhưng cô ta không hề đáp lại.

Tôi giả vờ tốt bụng nói:

“Cô Phương thật có tình có nghĩa, khóc đến tôi cũng thấy xúc động. Gói dịch vụ cao cấp bên tôi có mục đặc biệt, dùng bùa cho phép kết nối người sống với người đã khuất. Cô có muốn thử không?”

Phương Uyển Như khựng lại, gật đầu đẫm nước mắt.

Tôi lập tức đốt một tờ bùa, theo đúng thỏa thuận với Mộc Bạch từ trước, tôi kể ra hàng loạt kỷ niệm riêng tư chỉ hai người mới biết.

Sau khi khiến cô ta tin tưởng, tôi bắt đầu vào trọng tâm:

“Mộc Bạch nói anh ấy không muốn bị hỏa táng. Anh muốn cô lén đưa anh ấy đến cái cây nơi hai người lần đầu gặp nhau, chôn theo kiểu ‘táng cây’. Cô đồng ý giúp anh ấy không?”

“…Lén đưa anh ấy ra ngoài á?”

Phương Uyển Như nhìn tôi, ánh mắt đầy cảnh giác.

Tôi lập tức chuyển hướng câu chuyện, rút ba cây hương ra vái trước giường.

Rồi quay lại, nghiêm nghị nói:

“Người đã khuất là lớn, tôi đề nghị cô nên hoàn thành tâm nguyện của anh ấy. Càng thành tâm thì khả năng thụ thai con trai song sinh càng cao.”

Thấy cô ta vẫn do dự, tôi liền tung chiêu cuối:

“Lúc ấy trong tay cô có hai con trai, còn lo gì vị trí trong nhà họ Trình? Nhà họ Trình là tập đoàn tài phiệt, chẳng phải nhà họ Trình cũng sẽ là của họ Phương sao?”

“Đảm bảo vị trí trong nhà họ Trình…”

Phương Uyển Như thì thầm như đang mê man.

Đến khi ngẩng đầu lên, ánh mắt cô ta đã trong vắt, vô cùng kiên định.

Tôi và Phương Uyển Như lập kế hoạch rồi chia nhau hành động.

Cô ta lấy cớ thấy trong người không khỏe, ra ngoài đánh lạc hướng bảo vệ.

Đợi chắc chắn lối ra không có người canh, tôi mới nhét Trình Mộc Bạch đang Quy Tức vào vali cỡ đại.

Sau đó bật máy gây nhiễu tín hiệu, điều chỉnh công suất lên tối đa.

Tôi kéo vali lao ra cầu thang bộ.

Bên ngoài, chuông báo động lại vang lên chói tai.

Tiếng bước chân và la hét hỗn loạn như nồi lẩu thập cẩm.

“Nhanh! Tới phòng Nhị thiếu gia!” — tiếng gào loang khắp hành lang, khiến tôi hoảng loạn áp sát vào tường.

Nhân lúc hỗn loạn, tôi kéo vali chạy băng qua hành lang trống, vào thang hàng.

Rồi đi thẳng xuống tầng hầm B2.

Ngẩng đầu lên, chiếc Mercedes G-Class trắng đã đậu sẵn ở đó.

6

Tôi lao đến bên chiếc xe, lôi từ túi ra chìa khóa mà Phương Uyển Như đã đưa, run rẩy mở cốp sau.

Cốp bật “phập” một tiếng —

Trước mắt tôi lại hiện ra khuôn mặt âm trầm của Trình Hạo Thiên!

“Cô Âm, lại gặp rồi.”

Tôi hoảng loạn lùi mấy bước liền.

Còn chưa kịp hoàn hồn, cửa ghế lái cũng mở ra.

Phương Uyển Như thong thả bước xuống, nhếch môi cười lạnh:

“Nhìn tôi như thế làm gì? Rất bất ngờ sao?”

Cô ta nắm lấy tay Trình Hạo Thiên ngay trước mặt tôi, mười ngón tay đan vào nhau, thân mật vô cùng.

Tôi sững sờ nhìn họ, ghê tởm đến nỗi không nói nên lời.

Không còn nghi ngờ gì nữa — Phương Uyển Như đã phản bội tôi!

Thế là tôi và “thi thể” Trình Mộc Bạch bị áp giải quay trở lại biệt thự.

Mặc dù tôi viện cớ huyền học, nói chỉ đang giúp người chết hoàn thành tâm nguyện, nhưng vẫn thấy rõ sự nghi ngờ trong mắt Trình Hạo Thiên.

“Cô tưởng tôi ba tuổi chắc? Cô tốt nhất nên biết điều!”

Trình Hạo Thiên hung hăng đẩy tôi vào phòng ngủ của Trình Mộc Bạch: “Bây giờ phải làm gì?”

“…Tiêm k1ch thích rụng trứng cho cô Phương để lấy trứng.”

Tôi cụp mắt, trả lời ngoan ngoãn.

Trong lòng thầm tính toán: May mà đến giờ Mộc Bạch vẫn còn là người chết.

Trình Hạo Thiên đúng là kẻ máu lạnh, toàn thân toát ra khí chất đã dính mạng người.

Hắn cho người đặt Trình Mộc Bạch lại lên giường.

Còn hắn thì ngồi lỳ trong phòng, nói muốn tận mắt chứng kiến tôi làm thủ thuật lấy trứng cho Phương Uyển Như.

Tôi cầm ống tiêm trong tay, ra hiệu Phương Uyển Như nằm lên giường điều trị đã chuẩn bị sẵn.
 
Ông Chồng Thứ 17 Của Tôi
Chương 6



Nhưng ngay lúc mũi kim sắp chạm vào da, cô ta bất ngờ hét lên:

“Khoan đã!”

Tiếng hét khiến tôi giật mình, tay khựng lại giữa không trung.

Phương Uyển Như bật dậy khỏi giường, đôi mắt to đen láy, mang theo sát khí, nhìn tôi chằm chằm rồi bật cười:

“Càng lúc càng thú vị!”

“Rõ ràng có lựa chọn tốt hơn, sao cứ bắt tôi sinh con cho một kẻ đã chết? Ghê tởm!”

“Nhị thiếu chết rồi, tôi vừa hay danh chính ngôn thuận gả cho Hạo Thiên! Việc gì phải chịu đựng mang thai cơ chứ!”

“Cô ta đây chẳng phải là cái lò ấp sẵn rồi sao? Anh nói đúng không, Hạo Thiên?”

Phát ngôn của Phương Uyển Như như cú tát thẳng mặt tôi.

Trình Hạo Thiên cũng không giả bộ nữa, lập tức sai người gọi cụ Trình đến.

“Cứ để con nhà quê này mang thai cho Nhị thiếu. Tiểu bảo bối của tôi không thể chịu khổ vì bầu bí được. Bố, bố thấy sao?”

Tôi tưởng Trình Hạo Thiên đã là đỉnh cao vô sỉ, nhưng không ngờ cụ Trình còn tàn độc hơn.

“Hừ! Vốn dĩ đâu định để con bé họ Âm sống sót mà rời khỏi đây. Nếu Uyển Như không muốn sinh, vậy thì cứ để cô ta sinh thay. Dù sao cũng chẳng ai biết con của người chết sẽ ra sao. Miễn là liên hôn giữa hai nhà Trình – Phương không bị phá là được!”

Tôi lạnh sống lưng.

Trình Mộc Bạch quả nhiên nói đúng — họ chưa bao giờ định để tôi sống rời khỏi nơi này.

“Đừng có mơ!”

Tôi cố gắng tranh thủ một chút hy vọng:

“Tôi là Quan Âm đưa con nổi tiếng trong giới, vào nhà các người rồi đột nhiên mất tích, cơ quan, gia đình tôi không thể không báo án. Bà Lý cũng sẽ không ngồi yên! Tôi đã giúp mười sáu gia đình, họ liên kết lại thì dù Trình gia có là đại gia tộc số một Bắc Kinh cũng phải vào đồn ngồi một bữa!”

“Câm miệng!”

Phương Uyển Như giơ tay tát thẳng mặt tôi.

“Con nhà quê không biết trời cao đất dày! Cô không biết nhà họ Trình có thế lực thế nào, càng không biết nhà họ Phương đáng gờm ra sao!”

Cô ta còn định nói tiếp, thì bị cụ Trình ngắt lời.

“Đừng phí lời với nó. Việc trước mắt là bắt nó mang thai càng nhanh càng tốt! Rồi thiêu luôn Nhị thiếu đi, để lâu lại sinh biến!”

“Nhưng… lỡ cô ta không mang thai được thì sao?” Phương Uyển Như nhíu mày.

“Vậy thì… thiêu cùng với Nhị thiếu!” Trình Hạo Thiên nghiến răng nói từng chữ.

Cụ Trình gật đầu tán thành.

Sau đó, ba người lần lượt đe dọa tôi, rồi mới chịu rời đi.

Trong phòng lúc này chỉ còn lại tôi và Trình Mộc Bạch.

7

Tôi rút kim bạc trên đầu Trình Mộc Bạch ra, anh lập tức tự giải khai công pháp Quy Tức.

“Em không sao chứ?”

Anh lập tức ngồi dậy nhìn tôi, thậm chí còn đưa tay chạm nhẹ lên mặt tôi như không tin được.

“Những dấu máu này… là do Uyển Như đánh sao?”

Tôi nhăn mặt vì đau:

“Con gái con đứa mà chẳng ngờ tay lại nặng như vậy.”

Trình Mộc Bạch thở phào nhẹ nhõm:

“May mà em vẫn còn sức nói đùa.”

Nhưng sắc mặt anh nhanh chóng trầm xuống: “Thật không ngờ… Phương Uyển Như lại là người như vậy.”

Tôi quay lưng lại, vừa dọn dẹp đống thuốc men dụng cụ, vừa thấy rợn người:

“Vị hôn thê của anh đúng là diễn đạt khỏi chê. Không chỉ lừa được anh, ngay cả em cũng bị cô ta dắt mũi. Ai mà nghĩ được cô ta lại cấu kết với anh trai anh…”

Đang nói thì tôi bỗng thấy khí lạnh tràn ra từ phía đối diện.

Ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt Trình Mộc Bạch lạnh như băng.

Người đàn ông vốn ôn hòa tuấn nhã giờ đang nghiến chặt nắm đấm, giọng run rẩy:

“Rõ ràng bọn họ đã qua lại từ lâu rồi!”

Tôi không biết an ủi ra sao, chỉ đành thở dài:

“Anh đúng là số khổ thật. Cha ruột, anh ruột đều muốn giết, đến vợ sắp cưới cũng phản bội. Có khi tổ sư gia thấy anh không có duyên thân thích nên mới chọn anh làm truyền nhân đạo quán ấy chứ.”

Trình Mộc Bạch cười khổ:

“May mà còn có em, không tiếc mạng cứu anh. Em yên tâm, dù anh có chết thật, cũng sẽ bảo vệ em bình an thoát khỏi đây.”

Tôi chẳng mấy tin tưởng.

Nói thì ai chẳng nói được. Nhưng tình thế bây giờ, ai mà dám chắc còn đường sống?

Trình Mộc Bạch nghĩ ra đủ kiểu kế hoạch, nhưng tôi gạt hết.

Ví dụ như đốt bùa nhờ ông nội đến cứu.

Thứ nhất quá nguy hiểm, thứ hai ông nội đang bế quan, đợi được ông tới nơi chắc tôi đã lên bàn tế rồi.

Lại như giả ma dọa người.

Nhưng Trình gia là loại gặp chuyện quỷ quái cũng chẳng hoảng hốt, một khi bị phát hiện là người giả thần giả quỷ, thì Mộc Bạch đúng là chết không toàn thây.

Tôi suy nghĩ đau đầu, cuối cùng quyết định ngủ một giấc.

Kết quả còn chưa ngủ sâu, đã bị Phương Uyển Như lôi dậy.

Cô ta đưa tôi đến gặp bác sĩ gia đình, lấy máu xét nghiệm xem tôi có mang thai không.

“Kết quả âm tính.”

Bác sĩ lắc đầu.

“Con khốn!” Phương Uyển Như lại cho tôi một cái tát.

Tôi tức muốn xông tới đánh trả nhưng bị mấy tên bảo vệ giữ chặt lại.

Sau đó bị ném về phòng Trình Mộc Bạch.

Trước khi đi, Phương Uyển Như dí tay vào trán tôi, hằn học nói:

“Tôi cho cô bảy ngày. Nếu không mang thai, cô sẽ chôn cùng cái xác thối của Nhị thiếu!”

Tôi tức nghẹn.

Thụ tinh nhân tạo thì phải có bác sĩ thực hiện chứ!

Tôi đâu thể tự lấy trứng rồi tự tiêm cho mình.

Huống hồ tôi cũng chẳng muốn làm mẹ thuê cho họ.

Giờ việc cấp thiết là phải tìm cách bỏ trốn.

Chỉ tiếc, Trình gia đã tăng cường bảo vệ, nhà họ Phương cũng điều người tới hỗ trợ.

Người đông như kiến, thiên la địa võng, tôi và Trình Mộc Bạch muốn thoát thân cũng chẳng khác nào mò kim đáy biển.

Sáu ngày liên tiếp kết quả đều âm tính.
 
Ông Chồng Thứ 17 Của Tôi
Chương 7



Phương Uyển Như nổi cơn tam bành:

“Thêm ngày nữa là quá bảy ngày. Dù xác có để lại cũng chẳng còn sinh con được. Con tiện nhân họ Âm, nếu mày không làm được trò trống gì, tao sẽ móc mắt bẻ móng mày cho mày chết không nhắm mắt!”

Tôi chỉ biết nằm trên giường nhìn lên trần nhà, tuyệt vọng đến mức não trống rỗng.

Lúc đó, Trình Mộc Bạch đang giả chết khẽ huých tay tôi:

“Âm Âm… anh nghĩ… có khi mang thai bây giờ là phương án an toàn nhất với em.”

Hả?

Tôi quay đầu nhìn anh.

Thấy anh đỏ vành tai, mắt nhìn trần nhà:

“Nếu em có thai, ít nhất trong vòng 9 tháng tới em sẽ an toàn. Dù anh thật sự chết, bọn họ cũng không dám động đến em. Đến lúc đó, em có thể tìm cơ hội bỏ trốn hoặc báo án.”

Tôi nhất thời cạn lời.

“Anh nói cũng có lý, nhưng kiểu gì nghe cũng thấy… ngu ngu.”

“Em tưởng em chạy được thì anh để mình em sống chắc? Nếu chết thì chết chung…”

Tôi còn chưa nói hết, Trình Mộc Bạch đột nhiên lật người, môi anh áp xuống môi tôi, chặn đứng câu cuối của tôi.

“Trình Mộc Bạch! Anh làm gì thế hả!” Tôi vùng vẫy đẩy anh ra.

“Suỵt…”

Anh ôm chặt tôi vào lòng, ngón tay vén những sợi tóc rối bên tai, thì thầm:

“Gọi là ‘Đại vương’…”

Phải công nhận, cơ bụng của Trình Mộc Bạch không phải luyện chơi.

Tôi bị anh hành đến mức hôm sau không bước xuống giường nổi.

Anh còn nói với vẻ đạo mạo: “Càng nhiều lần, tỷ lệ trúng càng cao.”

Không hiểu Trình gia dùng thiết bị gì mà kiểm tra cực nhanh, hôm sau liền có kết quả — tôi đã mang thai.

“Không ngờ cô không phải lang băm, cũng có chút bản lĩnh!” Phương Uyển Như cười mỉa.

Cụ Trình thì nhẹ nhõm thở ra:

“Vậy thì mai hỏa táng thằng Hai luôn!”

“Đúng là ăn xong thì đá!”

Tôi tức đến chửi um lên.

“Ăn xong đá?” Trình Mộc Bạch nhìn tôi, ánh mắt đầy oán trách.

“Không, em không có ý đó.” Tôi vội chữa cháy.

“Không, ăn xong đá… da lừa… cái gì nhỉ…” Anh nhìn xa xăm như đang nghĩ điều gì đó.

Tôi đập tay lên đùi anh một cái:

“Da lừa bọc gấm!”

Ở đạo quán của chúng tôi, mỗi đứa trẻ có quyền kế thừa đều được dán một miếng da lừa bọc gấm vô hình sau lưng.

Tổ sư gia từng nói: đến lúc nguy cấp có thể giữ được mạng.

Chỉ là nhiều năm qua tôi gần như quên sạch.

Tôi lập tức bào chế thuốc, rồi cởi áo, để Trình Mộc Bạch thoa thuốc lên lưng.

Anh từ từ gỡ miếng da lừa mỏng như cánh ve trên lưng tôi xuống.

Tôi cầm lên xem — là một pháp thuật: Khôi lỗi chú (Chú rối).

Tiếp đó, gỡ từ lưng anh ra — Phân thân chú (Phân thân thuật).

Hai chúng tôi liếc nhau, không hẹn mà cùng hiểu.

Tổ sư gia quả nhiên là lão thần tiên tiên tri như thần!

Chúng tôi mất nguyên một ngày để thuần thục hai thuật pháp đó.

Đến tối, sau bữa cơm, cụ Trình, Trình Hạo Thiên và Phương Uyển Như cùng đến thăm.

Cả ba người sai tôi thay đồ liệm cho Trình Mộc Bạch.

Vì tôi rất chú trọng tiểu tiết, nên đã giả trang thi thể như thể chết được bảy tám ngày.

Thậm chí còn vẽ thêm dấu hiệu phân hủy trên mặt, xịt thêm hương liệu mùi xác thối.

Không ai nghi ngờ gì.

Bọn họ nói vài câu tiễn biệt chiếu lệ, sau đó liền rời đi với vẻ vui vẻ nhẹ nhõm.

Cả biệt thự nhà họ Trình tràn ngập không khí “giải thoát”.

Trong lòng tôi đầy căm phẫn, chỉ chờ thời cơ đến để trả đủ mối thù này.

Đêm xuống, sấm chớp vang trời, mưa lớn lại rơi.

8

Trình Mộc Bạch lén lút bước vào phòng tắm, mở vòi sen dội nước từ đầu tới chân.

Anh tái hiện hoàn hảo dáng vẻ kinh dị khi vừa chết đuối: ướt sũng, tóc xõa, sắc mặt tái xanh.

Sau đó, anh lấy ra ba lá bùa vàng, miệng niệm chú phân thân:

“Khởi!”

Ầm một cái, trước mắt tôi xuất hiện ba “Trình Mộc Bạch” y như thật, đứng sóng đôi.

Cả ba đều mang vẻ mặt tái mét, da thịt nhợt nhạt như phân hủy, đến cả giọt nước nhỏ xuống từ tóc cũng hoàn toàn đồng bộ.

Tôi bước tới, cơ thể nhẹ nhàng xuyên qua ba phân thân ấy.

Chúng đúng kiểu ảnh chiếu ba chiều — nhìn thấy được nhưng không chạm vào được.

Nói cách khác, hoàn toàn mang hình thái của “quỷ”.

Tốt lắm.

Tôi đứng cạnh Trình Mộc Bạch, thấp giọng đọc chú điều khiển Khôi Lỗi Chú.

Rất nhanh sau đó, ba phân thân bắt đầu hành động, biểu cảm và cử động không khác gì người thật.

“Xong rồi.”

Trình Mộc Bạch gật đầu với tôi.

Tôi chạy ra cửa, lấy hết sức hét lên xé họng:

“Aaaa! Có ma!!!”

Ngay lập tức, tôi điều khiển phân thân số một xuyên qua cánh cửa, lao ra ngoài.

“Aaa!”

“Aaa! Cứu tôi với!”

“Có… có ma!!!”

Tiếng hét hoảng loạn vang khắp biệt thự. Tiếng chân dồn dập bỏ chạy loạn xạ khắp nơi.

Trình Mộc Bạch nhân cơ hội đó, cắm dây điện đã cải tạo vào ổ cắm, kích hoạt cơ chế gây chập mạch.

“Xẹt!” Một tiếng nổ nhỏ vang lên — cả biệt thự lập tức tối om vì chập điện.

Tôi mở khẽ cửa phòng, thấy ngoài hành lang chỉ còn hai bảo vệ đang chạy tới, số còn lại đều đã bị phân thân dọa chạy hết ra sân.

Tôi tiếp tục la hét:

“Cứu với! Trình Mộc Bạch nắm chân tôi lại rồi!”
 
Ông Chồng Thứ 17 Của Tôi
Chương 8



Không ngờ hai tên bảo vệ kia chẳng những không sợ, còn liều lĩnh cầm đèn pin lao vào phòng.

Đúng là xui tận mạng.

Vừa vào cửa, cả hai lập tức bị Trình Mộc Bạch dùng gậy bóng chày đánh ngất.

Tôi điều khiển phân thân số một chạy quanh sân, dẫn dụ đám bảo vệ còn lại.

Một vài tên gan lì dùng xẻng, dùi cui điện, thậm chí súng bắn đinh tấn công phân thân.

Nhưng không những không trúng, ngược lại còn xuyên qua “cơ thể” phân thân và trúng… đồng đội mình!

Lúc này, họ càng thêm tin rằng thực sự có… quỷ.

Mấy chục bảo vệ bị hù đến mức la hét khóc lóc, bỏ chạy tán loạn khắp sân.

Có tên leo cột điện, có tên chui vào hòn non bộ, có tên còn nhảy thẳng xuống ao cá vì quá sợ.

Không khí trong biệt thự ngập tràn… hỗn loạn kinh hoàng.

Tôi thấy tình hình ổn rồi, bèn điều khiển phân thân số hai lượn về phía phòng Trình Hạo Thiên.

Chỉ hai tiếng hét thất thanh vang lên — rồi lặng ngắt.

Tiếp theo, phân thân số ba tiến vào phòng ông cụ Trình ở tầng ba.

Sau một tràng kinh hô, cụ Trình hoảng hốt lao ra.

Tôi lập tức niệm chú, khiến phân thân số ba lập tức hiện lên ngay trước cửa phòng, chắn đường ông ta.

Lúc này, tôi và Trình Mộc Bạch đã đứng ở cuối hành lang, ném một cây đèn pin về phía cửa phòng.

Trình Mộc Bạch bắt đầu nói — và âm thanh đó vang lên… từ miệng của phân thân số ba:

“Hức… ba ơi… con chết thảm quá ba ơi…”

“Cút đi! Không phải tao giết mày!” ông cụ Trình gào lên, hai tay vung loạn xạ.

“Thật sao…? Nhưng mẹ nói… chính ba bảo anh hai dìm chết con… ba ơi, nước trong ao lạnh lắm… ba ơi, cứu con với…”

Phân thân từ từ áp sát. Cụ Trình mở to mắt, vừa lùi vừa đá đạp điên cuồng.

Nhưng tay ông ta lại xuyên thẳng qua cơ thể phân thân mà chẳng chạm được gì.

Ông ta lập tức co rúm người, cuối cùng ngồi sụp xuống sàn run rẩy.

Một tia sét xé trời vang lên.

Trình Mộc Bạch tiếp lời, giọng trầm đến lạnh sống lưng:

“Ba ơi… sao lại muốn con chết… đau lắm… con sặc nước, không thở được… ba nhẫn tâm vậy sao…?”

Tôi khẽ hất tay.

Phân thân số ba từ từ lơ lửng giữa không trung, lượn qua như hồn ma đêm khuya.

Cụ Trình sợ đến phát khóc, vừa lùi vừa tru tréo:

“Đừng mà, Mộc Bạch! Ba không muốn đâu… nhưng con ép ba nhận tội chuyện năm đó… ba không thể để con báo cảnh sát! Ba cũng đau lòng lắm!”

“Ha… ha ha ha…”

Tiếng cười rùng rợn của Trình Mộc Bạch vang lên.

“Ba à… vậy để con… dẫn ba đi gặp mẹ nhé… mẹ chết còn thê thảm hơn con… bị thiêu đến chẳng còn hình người…”

Tôi phối hợp lật tay niệm chú.

Phân thân thứ ba bất ngờ lao vút từ trên không xuống, áp sát mặt ông cụ.

Còn chưa kịp hết lời, ông ta đã rú lên một tiếng kinh hoàng — rồi ngất lịm tại chỗ.

Tôi thở phào, rút trong tay ra chiếc máy quay mini Panasonic đời mới nhất — bấm dừng ghi hình.

9

Cuối cùng, chúng tôi đến trước cửa phòng ngủ của Trình Hạo Thiên ở tầng hai.

“Anh hai… Uyển Như… dưới đó lạnh lắm… hai người xuống chơi với em nhé…”

Giọng Trình Mộc Bạch vang lên đầy oán hận qua phân thân số hai, vọng vào trong phòng.

Tôi chắp tay niệm chú, điều khiển phân thân tiến đến bóp cổ Phương Uyển Như.

Cô ta hét toáng lên, lăn ra mở cửa.

Ngay lúc đó, Trình Mộc Bạch đang đứng chờ sẵn ngoài cửa.

Suýt nữa thì va thẳng vào anh, Phương Uyển Như sợ đến mức run bần bật, hoàn toàn mất hết vẻ hung hăng từng tát tôi trước kia.

Trình Mộc Bạch tiến lên một bước, cô ta lập tức khuỵu gối ngã xuống, dập đầu liên tục.

“Chồng ơi, tha cho em đi… em chưa muốn chết đâu… hơn nữa… em không phải là người hại anh…”

“Vậy ai?”

Trình Mộc Bạch cúi xuống, túm tóc cô ta, buộc phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh.

“Là… là anh trai anh! Là Trình Hạo Thiên! Anh ấy nói… anh chết rồi thì sẽ trở thành người thừa kế duy nhất! Chỉ cần sinh con của anh… dù sao hai người cũng là sinh đôi, đứa con nhất định sẽ giống hệt anh… đến lúc đó sẽ là con của ảnh…”

Phương Uyển Như vừa bị dọa, đã khai tuốt tuồn tuột.

Trình Mộc Bạch nở nụ cười, mà trong bóng tối lại càng thêm đáng sợ.

“Uyển Như… tôi có thể không bắt cô đi theo, nếu cô chịu làm cho tôi một việc.”

“Được!” Phương Uyển Như lập tức đồng ý. “Miễn là em không phải chết, chuyện gì em cũng làm!”

“Vậy thì… tôi muốn cô…”

Theo yêu cầu của Trình Mộc Bạch, Phương Uyển Như dìu Trình Hạo Thiên ngồi lên xe lăn, từ từ đẩy tới đầu cầu thang tầng hai.

“Uyển Như… đừng… đừng mà…” Trình Hạo Thiên van xin không ngừng.

Nhưng cô ta không hề do dự.

“Xin lỗi anh, Hạo Thiên…”

Cánh tay đẩy mạnh.

Trình Hạo Thiên như con diều đứt dây, lảo đảo lao xuống bậc thang cao chót vót kiểu Pháp.
 
Ông Chồng Thứ 17 Của Tôi
Chương 9: Hoàn



Hắn không chết, chỉ là trán chảy máu, nằm lăn lộn trên sàn nhà tầng một, r3n rỉ trong đau đớn.

Trình Mộc Bạch nắm tay Phương Uyển Như, kéo cô ta xuống, rồi ném cô ta ngã sấp bên cạnh Trình Hạo Thiên.

“Anh hai, cảnh này quen không? Hay anh hỏi người phụ nữ bên cạnh xem, năm đó ai đã đẩy anh ngã xuống khiến anh liệt cả đời?”

Trình Hạo Thiên dường như đã hiểu ra mọi chuyện.

Hắn gắt gao nhìn Phương Uyển Như: “Là cô?”

Phương Uyển Như bật khóc nức nở:

“Lúc đó em mới mười bốn… chỉ là vô tình thôi… hơn nữa… ai bảo Mộc Bạch cam tâm chịu tội thay em…”

Một tia sét xé trời. Tôi nhìn thấy khóe mắt Trình Mộc Bạch có lệ.

Tôi đóng máy quay lại.

Rồi nhẹ nhàng bước xuống, lặng lẽ chích một mũi vào sau gáy Trình Hạo Thiên và Phương Uyển Như — cả hai đều ngất lịm.

Thế là tôi ngẩng cao đầu, hiên ngang đi theo Trình Mộc Bạch, trong cơn mưa như trút nước, rời khỏi biệt thự nhà họ Trình.

Chúng tôi tiến thẳng về phía đồn cảnh sát.

Kết quả, nhà họ Trình một già một trẻ đều bị bắt, Trình Mộc Bạch trở thành người thừa kế duy nhất.

Thông báo đầu tiên anh công bố chính là — hủy hôn với Phương Uyển Như.

Lúc tôi xem tin tức về vụ án gây chấn động giới thượng lưu Bắc Kinh trên TV, thì đang ngồi ngoài phòng khám phụ sản ở quê nhà.

Ông nội tôi thì hết lời can ngăn:

“Về tình về lý đều không thể bỏ! Một là thai đôi, con trai hẳn hoi, hai là biết đâu đó chính là truyền nhân tiếp theo của đạo quán đấy!”

Tôi không buồn nghe.

“Con không muốn sinh con khi chưa chồng! Với lại tháng sau còn phải đi Hàn Quốc xem concert oppa nữa kìa!”

“Oppa nào?”

Sau lưng vang lên giọng Trình Mộc Bạch: “Anh lập tức phái máy bay riêng sang đón cậu ta, để hát riêng cho em nghe!”

Tôi giật mình, không hiểu sao anh lại tìm được đến đây.

Cũng tốt.

Tôi quay lại, lạnh lùng nói: “Phiền anh chuyển khoản nốt 35 triệu còn lại.”

Tôi mở điện thoại, đưa mã thanh toán.

Trình Mộc Bạch không nói gì, cúi đầu lấy điện thoại ra.

“Đinh đông, tài khoản Alipay của bạn đã nhận được 350 triệu.”

“Gì cơ? Lỡ bấm nhầm thêm một số à?”

Phiền thật, tôi còn phải hoàn trả.

“Không thừa. Đó là tiền sính lễ.”

Trình Mộc Bạch đột nhiên quỳ một gối xuống, biến ra bó hoa hồng khổng lồ từ sau lưng.

Ở giữa là chiếc nhẫn kim cương to như quả trứng chim bồ câu.

Dưới bó hoa còn ép một lá bùa vàng, ghi rõ tên tuổi và ngày sinh của hai chúng tôi.

“Gì chứ. Tôi có nói sẽ lấy anh đâu.”

Tôi quay mặt đi.

Tôi biết, Trình Mộc Bạch là người nhà giàu, không phải thứ tôi có thể với tới.

Mang thai khi chưa kết hôn chỉ là tình thế bắt buộc.

Giờ mọi chuyện đã qua, ai đi đường nấy là tốt rồi.

“Sao em lại không đồng ý?” Trình Mộc Bạch nắm tay tôi, dịu dàng nói:

“Công chúa chẳng từng nói, tóc của bản vương dày, không hề hói, hơn cả hoàng tử William sao? Còn bảo mê cơ bụng tám múi của ta, nói làm vợ ta sẽ hạnh phúc đến ‘trên trời dưới đất’…”

Tôi giật mình bịt miệng anh lại.

Ngay cả ông nội tôi cũng xấu hổ quay mặt đi chỗ khác.

“Âm Âm, anh thật lòng yêu em. Nếu không đã chẳng chủ động đề nghị em mang thai. Huống hồ, anh còn là chồng hợp pháp được em ghi bùa chú cơ mà.

Công chúa, làm ơn… về nhà với anh, sinh con cho anh… được không?”

Trình Mộc Bạch nhìn tôi bằng ánh mắt vừa ngây thơ vừa khẩn cầu, quyến rũ hơn cả oppa Hàn Quốc.

Đúng lúc đó, y tá gọi tên:

“Số mười bảy, Âm Âm, chuẩn bị vào phòng thủ thuật.”

Tôi li3m môi một cái, “xoạt” một tiếng tháo áo bệnh nhân ra.

“Y tá ơi, tôi không làm thủ thuật nữa. Tôi muốn xuất viện.”

“Hả? Xuất viện làm gì?”

“Kết hôn! Với ông chồng thứ mười bảy của tôi!”

(— Toàn văn hoàn —)
 
Back
Top Bottom