Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ôm Lấy Ngày Mai - Đại Tỷ Tỷ Mạc Mạc

Ôm Lấy Ngày Mai - Đại Tỷ Tỷ Mạc Mạc
Chương 10: Chương 10



“Em đừng cứng miệng nữa.” Phí Tố cười, kéo ghế ngồi xuống cạnh tôi, “Em vốn không phải kiểu người như thế. Thần Thần, em có đạo đức quá cao, không giống anh, bản chất anh là một kẻ thấp kém.”

“Anh cũng hiểu mình lắm.” Tôi cười khẩy.

Anh ta vậy mà vẫn cười, còn gọi vọng vào trong bếp: “Bác Vương, lấy cho tôi bộ bát đũa nữa.”

Phí Tố vui vẻ ăn xong bữa cơm cùng tôi.

Ăn xong rồi mà anh ta vẫn chưa chịu đi, còn ngồi trên sofa xem tivi cùng tôi.

Tôi thấy anh ta thật chướng mắt, định tìm cách đuổi khéo.

Tôi nhấc điện thoại lên, gọi cho một số.

Đầu bên kia lập tức bắt máy.

“Vân Tịch, mai đi bơi không? Ở Đông Thành vừa khai trương một bể bơi mới, nghe nói điều kiện rất tốt.”

“Đi chứ chị Thần.” Đầu bên kia lập tức đồng ý.

Hẹn xong thời gian, tôi cúp máy.

Phí Tố nhìn tôi bằng ánh mắt kiểu như đã nhìn thấu mọi chuyện: “Bơi lội? Em á? Thần Thần, anh khuyên em đừng lãng phí tiền vào thằng nhóc đó nữa, tốt nhất là hủy luôn lớp học bơi đi. Cả đời này em chắc chẳng học nổi bơi đâu.”

Tôi điềm nhiên đáp: “Anh đã điều tra Vân Tịch rồi, chẳng lẽ không biết tôi đã được cậu ấy dạy cho biết bơi rồi à?”

“Em học được bơi rồi á? Không thể nào!”

Phí Tố rõ ràng không tin, vì trong mắt anh ta, việc dạy tôi biết bơi còn khó hơn lên trời.

Trước đây, anh ta cũng từng rất tự tin sẽ dạy tôi bơi được.

Nhưng tôi không thể vượt qua nỗi sợ nước, thậm chí còn chưa bước được bước đầu tiên là xuống nước.

Có thể vì hết kiên nhẫn, anh ta đã từ bỏ.

Anh ta từng ôm tôi và nói: “Không sao, sau này chỉ cần đến gần nước, anh sẽ luôn bên cạnh bảo vệ em, tuyệt đối không để em gặp nguy hiểm.”

Người từng nói câu đó, không lâu trước đây, khi tôi và Dư Nhiễm Nhiễm cùng rơi xuống nước, lại chẳng thèm để ý đến tôi, càng không nói đến chuyện cứu tôi.

Lý do anh ta đưa ra là: không nhìn thấy tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nếu như anh ta thực sự để tôi trong lòng, thì khi thấy có người ngã xuống nước, phản xạ đầu tiên phải là đi tìm tôi.

Cũng vì chuyện đó, tôi đã quyết tâm phải học bơi cho bằng được.

Không bao giờ được đặt sự an nguy của bản thân vào tay người khác.

Chỉ có bản thân mình là không bao giờ phản bội chính mình.

Có lẽ cũng vì nhớ lại chuyện đó, sắc mặt Phí Tố trở nên lúng túng, còn định giải thích: “Lần trước…”

Tôi ngắt lời anh ta, mỉm cười: “Từ giờ, tôi sẽ không còn sợ nước nữa, cũng không cần anh đến cứu. Không ai đáng tin bằng chính bản thân mình.”

“Chuyện đó, Vân Tịch còn giỏi hơn anh. Ít nhất cậu ấy đã dạy tôi biết bơi.”

“Anh có biết tại sao cậu ấy làm được mà anh thì không không? Vì cậu ấy kiên nhẫn hơn anh. Để giúp tôi vượt qua nỗi sợ nước, cậu ấy còn đi nghiên cứu cả tâm lý học đấy.”

Rất tốt, Phí Tố cuối cùng cũng bị tôi chọc tức bỏ đi rồi.

19

Tối hôm đó, tôi nằm mơ thấy hồi còn nhỏ.

Lần đầu tiên tôi gặp Phí Tố.

Chúng tôi gặp nhau, chính là vì tôi rơi xuống nước.

Khi mẹ tái giá đã dắt theo tôi vào nhà họ Đường, lúc đó tôi mới năm tuổi.

Dù còn nhỏ, tôi cũng cảm nhận được sự không ưa của người xung quanh đối với mình.

Mẹ tôi bận lấy lòng chú Đường và con gái ông ấy, còn mong nhanh chóng sinh thêm một đứa với chú ấy để củng cố vị trí của mình, nên chẳng có thời gian quan tâm đến tôi.

Tiểu thư nhà họ Đường lớn hơn tôi năm tuổi, không chơi được với tôi, cũng khinh thường không thèm để ý đến tôi.

Nhưng điều đó không ngăn được đám bà con bên mẹ cô ta chèn ép và khinh rẻ tôi.

Tôi từng nói với mẹ rằng tôi không thích người thân bên "chị gái", xin phép được trốn đi mỗi khi họ tới nhà.

Mẹ chỉ mắng tôi vô dụng, không có tiền đồ, còn bảo tôi phải lấy lòng khách khứa, cố gắng xây dựng mối quan hệ tốt với họ.

Có lẽ vì mẹ kế mới vào nhà, nên người thân bên cô Đường sợ cô ấy bị bắt nạt, thỉnh thoảng lại đưa con cháu trong nhà đến chơi, bề ngoài là vui đùa, nhưng thực chất là đến để "chống lưng".
 
Ôm Lấy Ngày Mai - Đại Tỷ Tỷ Mạc Mạc
Chương 11: Chương 11



Hôm đó, có mấy đứa trẻ bà con đến nhà, chúng cũng quen biết với Phí Tố – người sống ở nhà bên cạnh – nên gọi cả cậu ấy qua chơi.

Lợi dụng lúc bảo mẫu đi ép nước trái cây, mấy đứa trẻ nghịch ngợm đẩy tôi xuống hồ bơi.

Lúc đó tôi chỉ mới năm tuổi, theo bản năng mà vùng vẫy dưới nước, đó là lần đầu tiên tôi cận kề cái chếc.

Phí Tố vừa bước ra khỏi nhà thì nhìn thấy cảnh tượng ấy, liền nhảy xuống cứu tôi.

Anh ấy chỉ lớn hơn tôi một tuổi, nhưng đã biết bơi, và thật sự đã kéo tôi lên được bờ.

Sự việc đó để lại một bóng ma tâm lý rất lớn, từ đó tôi bắt đầu sợ nước.

Còn đối với Phí Tố – người đã cứu mạng mình – tôi nảy sinh sự lệ thuộc.

Tôi trở thành cái đuôi nhỏ của Phí Tố, ngày ngày đi theo anh ấy.

Anh ấy cũng rất quan tâm tôi, chưa bao giờ coi tôi là gánh nặng Nhiễm Nhiễmng đứa trẻ khác.

Ở khu nhà giàu nơi tôi hoàn toàn lạc lõng, anh ấy là đứa trẻ duy nhất chịu chơi với tôi.

Có sự bảo vệ của Phí Tố, những đứa trẻ khác cũng không dám công khai bắt nạt tôi nữa.

Dưới sự che chở của anh ấy, tôi dần dần lớn lên.

Tôi bước theo anh ấy, từ mẫu giáo cho đến đại học.

Đến đại học, chúng tôi bắt đầu yêu nhau.

Đó là những năm tháng hạnh phúc nhất đời tôi.

Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn cảm thấy mình không có chốn đi về.

Tôi chưa từng có cảm giác "có nhà".

Nhà họ Đường là nhà của mẹ và em trai tôi, nhưng không phải của tôi.

Tận sâu trong lòng, tôi luôn khao khát có một mái ấm của riêng mình.

Ước mơ lớn nhất của tôi là được kết hôn với Phí Tố.

Từ đó, không còn phiêu bạt.

Vì vậy, không lâu sau khi tốt nghiệp, hai nhà Phí và Đường hợp tác một dự án lớn. Để thắt chặt mối quan hệ, họ quyết định cho tôi và Phí Tố kết hôn.

Tôi đồng ý không chút do dự.

Khoảnh khắc bước vào lễ đường, tôi nghĩ mình cuối cùng cũng có một gia đình thực sự.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Một mái ấm thuộc về riêng tôi.

Có lẽ vì ký ức thuở bé, tôi quá đỗi chấp niệm và lưu luyến với hai chữ "gia đình".

Dù biết rõ Phí Tố ngoại tình, phản ứng đầu tiên của tôi vẫn không phải là ly hôn.

Đối mặt với hết lần này đến lần khác phản bội của anh ta, tôi vẫn ngây thơ giữ lấy cái gia đình trống rỗng ấy.

Thật nực cười đến cực điểm.

20

Lúc đi bơi cùng Nhâm Vân Tịch, không ngờ lại đụng phải Phí Tố và Dư Nhiễm Nhiễm.

Thấy tôi thực sự có thể tự do bơi lội trong hồ, Phí Tố rất ngạc nhiên.

Khi Nhâm Vân Tịch đang cầm tay chỉ dạy tôi những động tác chuẩn xác hơn, Phí Tố sắc mặt đen sì xuất hiện trước mặt chúng tôi.

Một lát sau, anh ta lại thu lại biểu cảm, trở về dáng vẻ kiêu ngạo cao cao tại thượng.

Anh ta nói với Nhâm Vân Tịch:

“Nghe nói cậu dạy Thần Thần biết bơi, cũng coi như lập công lớn đấy. Lát nữa tôi thưởng cậu mười ngàn. Đi mua lấy bộ quần áo tử tế, đừng để mất mặt cô ấy mỗi khi ra ngoài cùng.”

Những lời sỉ nhục ấy hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến Nhâm Vân Tịch.

Cậu ta thản nhiên đáp trả:

“Người lớn tuổi mới cần ăn mặc để thể hiện thân phận. Bọn trẻ chúng tôi thì không cần. Trẻ trung chính là tài sản lớn nhất. Còn tiền của anh tôi không cần, chị Thần đã trả học phí cho tôi rồi.”

Phí Tố mặt lạnh quay đi.

Nhâm Vân Tịch ngoan ngoãn quay sang tôi, nói:

“Chị ơi, em làm thế được không? Có cộng điểm không?”

Tôi bật cười:

“Có.”

21

Tôi tham gia phỏng vấn hai trường tiểu học, nhưng vì thiếu kinh nghiệm nên đều trượt.

Sau đó tôi tổng kết kinh nghiệm, chuẩn bị đầy đủ hơn, lần phỏng vấn thứ ba cuối cùng đã thành công.

Trường tiểu học tôi được nhận vào nằm hơi xa trung tâm, cũng cách nơi tôi đang ở khá xa.

Tôi nhớ Phí Tố có một căn hộ ba phòng ngủ gần khu đó, bèn quyết định dọn đến đó ở.

Tôi mất vài ngày để đóng gói đồ dùng cá nhân và quần áo, chuyển hết đến căn hộ đó.
 
Ôm Lấy Ngày Mai - Đại Tỷ Tỷ Mạc Mạc
Chương 12: Chương 12



Sau một tuần đi làm, tôi dần thích nghi với cuộc sống đều đặn này.

Tôi dạy môn Ngữ văn lớp Một, bọn trẻ hơi nghịch một chút nhưng không quá khó quản.

Chúng ngây thơ, đáng yêu, tràn đầy năng lượng, khiến người ta rất dễ cảm thấy vui vẻ.

Ở bên chúng, tôi thấy mình cười nhiều hơn.

Thứ Bảy, tôi nghỉ ở nhà.

Bỗng nghe có tiếng động ngoài cửa.

Từ phòng ngủ đi ra, tôi phát hiện cửa lớn đã mở, Phí Tố và Dư Nhiễm Nhiễm đang đứng trước cửa.

“Em làm gì ở đây?” – Phí Tố rõ ràng cũng rất ngạc nhiên.

“Tôi dạo gần đây vẫn ở đây mà.”

Xem ra gần đây anh ta không về nhà, nên không biết tôi đã dọn đi được một tuần rồi.

Dư Nhiễm Nhiễm đảo tròng mắt, ôm lấy cánh tay Phí Tố nũng nịu:

“Căn này đi, em rất thích.”

“Buổi sáng em chẳng nói thích căn cạnh công viên sao? Nói là cảnh đẹp.”

“Giờ em đổi ý rồi, muốn căn này.”

“Ý anh sao?” – Tôi nhìn sang Phí Tố.

“Anh chuẩn bị tặng cho Nhiễm Nhiễm một căn nhà, anh vẫn còn đứng tên mấy căn nhỏ mà, giờ đang dẫn cô ấy đi chọn.” – Phí Tố thản nhiên nói.

Một lát sau, anh ta lại bổ sung thêm: “À đúng rồi, mấy căn dẫn cô ấy xem đều là tài sản trước hôn nhân đứng tên anh, không thuộc tài sản chung trong hôn nhân đâu.”

Dù đã chẳng còn kỳ vọng gì ở anh ta nữa, nhưng khoảnh khắc đó, tôi vẫn cảm thấy bị tổn thương.

Tôi cố gắng giữ cho giọng mình thật bình tĩnh, để bản thân trông không quá thê thảm:

“Căn này tôi đang ở rồi, hai người đi xem căn khác đi.”

“Không được, em chỉ thích mỗi căn này thôi.” – Dư Nhiễm Nhiễm nhìn tôi khiêu khích.

“Anh thì sao?” – Tôi nhìn Phí Tố.

Anh ta ung dung nhìn tôi, ánh mắt ấy khiến tôi có linh cảm chẳng lành.

Quả nhiên, anh ta véo cằm Dư Nhiễm Nhiễm, cưng chiều nói:

“Được, ai bảo em ngoan thế này, mai đi làm thủ tục sang tên luôn.”

Dư Nhiễm Nhiễm đắc ý nói:

“Chị Thần, căn nhà này ngày mai sẽ là của tôi rồi, chị xem có nên nhanh chóng dọn ra không?”

Tôi siết chặt nắm tay, cố che đi cơ thể đang run rẩy.

“Được, tôi sẽ dọn ngay bây giờ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi biết, Phí Tố đang trả đũa tôi, trả đũa việc tôi thân thiết với Nhâm Vân Tịch, trả đũa những lời Nhâm Vân Tịch khiến anh ta mất mặt.

Anh ta không phải vì còn để tâm đến tôi, mà là đang tức giận vì sĩ diện bị tổn thương.

Thế nên, anh ta muốn giày vò tôi nên ngay trước mặt tôi, tặng căn nhà cho tình nhân của mình.

Đẩy tôi – một người vợ hợp pháp – ra khỏi căn nhà ấy.

Anh ta đã làm được.

Tôi chưa từng cảm thấy nhục nhã đến vậy.

Cho dù từng bị người thân bên nhà họ Đường bắt nạt, cũng chưa bao giờ đau đến thế này.

Tôi không phải tiếc căn nhà đó, mà là không muốn bản thân trở nên thảm hại đến vậy.

22

Tôi bước ra khỏi nhà, lấy điện thoại gọi cho Nhâm Vân Tịch.

“Có thể phiền cậu đến giúp tôi chuyển nhà được không?”

Tôi đứng chờ dưới lầu, yên lặng đợi.

Nửa tiếng sau, Nhâm Vân Tịch đến.

Đi theo cậu ấy còn có năm chàng trai cao lớn, tràn đầy sức sống.

“Đây là mấy người bạn học của em, cùng đến giúp.” – Cậu ấy cười nói – “Em nghĩ người đông sẽ làm nhanh hơn.”

Mấy cậu trai đồng thanh gọi to: “Chào chị ạ!”

Tâm trạng buồn bực của tôi lập tức tiêu tan. Tôi bật cười: “Chào các em!”

Nhìn đám trai trẻ cùng vào nhà, gương mặt Phí Tố ngồi trên ghế sô pha bỗng chốc sầm lại.

Tôi bắt đầu chỉ huy mọi người đóng gói đồ đạc.

Quả nhiên, đông người sức mạnh lớn. Chỉ hơn một tiếng, họ đã giúp tôi thu dọn xong hết hành lý, mang xuống lầu.

Tôi không trở về nhà cũ, mà bảo họ giúp tôi chuyển đồ đến một khách sạn gần đó.

Tối hôm ấy, tôi mời các em trai ăn một bữa lẩu.

Ăn xong, họ vẫy tay chào rồi rời đi, chỉ còn lại Nhâm Vân Tịch ngồi yên không nhúc nhích.

“Sao còn chưa đi?” – Tôi hỏi.

“Chị buồn, em muốn ở bên chị một lát.” – Cậu ấy nháy mắt với tôi – “Em đưa chị đi ngắm sao nhé!”

Trong đêm tối, tôi ngồi sau xe mô-tô của Nhâm Vân Tịch, cậu ấy rú ga đưa tôi đến đỉnh núi.
 
Ôm Lấy Ngày Mai - Đại Tỷ Tỷ Mạc Mạc
Chương 13: Chương 13



Chúng tôi ngồi trên bãi cỏ, tôi ngước nhìn trời sao lấp lánh.

“Hình như, ở đây sao sáng thật.” – Tôi nói.

“Ừ, mỗi khi tâm trạng không tốt, em thường một mình lái xe đến đây ngắm sao.”

Chúng tôi không nói gì nữa, chỉ yên lặng ngẩng đầu, lặng ngắm bầu trời bao la.

Gió đêm thổi qua, mang theo làn hơi lạnh.

Vai tôi chợt ấm lên, Nhâm Vân Tịch vòng tay ôm lấy tôi.

Hơi thở nóng rực phả vào tai.

“Chị à, sau này đừng vì anh ta mà đau lòng nữa, không đáng đâu.”

“Ừm.” – Tôi khẽ gật đầu.

Trong bóng tối, ánh mắt Nhâm Vân Tịch lại càng thêm rực sáng.

Cậu ấy nhìn tôi không rời, ánh nhìn tha thiết, nóng bỏng.

Giây tiếp theo, cậu ấy cúi xuống, hôn lên môi tôi.

Tôi để mặc suy nghĩ trống rỗng, không nghĩ gì cả, chỉ thuận theo bản năng.

Tôi phát hiện mình vô thức ôm lấy cậu ấy, đáp lại nụ hôn ấy.

Tôi mới hiểu rõ lòng mình, thì ra, tôi có cảm tình với cậu ấy.

Làm chuyện thân mật với cậu ấy, tôi không hề phản cảm.

“Chị à, thử thích em được không?” – Cậu ấy ôm tôi th* d*c, trong giọng nói như mang theo sự cầu xin.

23

Nhâm Vân Tịch đưa tôi về khách sạn.

Khi cậu ấy xoay người định rời đi, tôi giữ lấy tay cậu ấy.

Trước khi cậu kịp phản ứng, tôi đã nhón chân, hôn lên môi cậu.

Cơ thể cậu cứng lại một giây, rồi ôm chặt lấy tôi, hôn đáp lại thật sâu.

Cậu bế tôi vào phòng, dùng chân đóng cửa.

Ngay sau đó, chúng tôi ngã xuống giường.

Một đêm dây dưa cuồng nhiệt.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi cảm thấy xương cốt như rã rời, toàn thân đau nhức.

Một cậu em trai sinh viên trẻ tuổi, đúng là hơi khó chống đỡ.

Cuối cùng cũng đi đến bước này.

Nhưng tôi lại không hề hối hận.

Tôi nghiêng đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Nhâm Vân Tịch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ánh mắt cậu ấy vừa mới tỉnh dậy trong suốt, mang theo chút ngây thơ, giống như một chú chó lớn ngoan ngoãn.

Tôi không nhịn được đưa tay xoa xoa mái tóc cậu.

“Vân Tịch, chị sẽ chịu trách nhiệm với em.”

Cậu chớp mắt: “Chị định chịu trách nhiệm thế nào?”

“Chị sẽ ly hôn với anh ta.”

“Thật sao?” Cậu đột ngột ngồi bật dậy, hai mắt sáng rực.

“Ừm, chị không muốn em phải mang tiếng xấu.” Tôi ngập ngừng một lúc, nói nhỏ, “Hơn nữa, chị cũng không phải kiểu người tùy tiện, chị chỉ làm chuyện đó với người mình yêu.”

Nhậm Vân Tịch mừng rỡ như điên: “Nếu em không hiểu sai thì… ý chị là… chị yêu em?”

Tôi cúi đầu, một lúc sau mới khe khẽ đáp: “Ừm.”

“A a a!”

Tôi bị cậu bế bổng lên, xoay vòng vòng trong niềm phấn khích.

“Ha ha ha, em vui quá đi mất!” Tiếng cười trong trẻo vang vọng khắp căn phòng.

24

Khi đang ăn ngoài cùng Nhâm Vân Tịch, tôi nhận được điện thoại từ Phí Tố.

“Hôm qua em đi đâu vậy? Anh về nhà không thấy em.”

“Phí Tố, tôi có chuyện muốn nói với anh. Khi nào anh rảnh?”

“Bây giờ anh đang ở nhà, đợi em.”

Nhâm Vân Tịch đưa tôi đến cổng biệt thự, tạm biệt tôi.

“Chị không cần em đi cùng sao?” Cậu hỏi.

“Về đi, chị tự giải quyết được.” Tôi đẩy nhẹ cậu rời đi.

Chuyện ly hôn là giữa tôi và Phí Tố, tôi muốn tự mình đối mặt.

Vừa mở cửa nhà, Phí Tố đã bước ra.

Anh ta trông rất mệt mỏi, có vẻ mất ngủ cả đêm.

Gạt tàn trên bàn chất đầy tàn thuốc.

“Em ở đâu tối qua? Anh tìm tất cả mấy căn nhà đứng tên mình mà không thấy, rồi về đây đợi em suốt đêm.” Giọng anh khàn khàn.

“Ở khách sạn.” Tôi đáp.

“Thần Thần, hôm qua là anh quá đáng. Căn nhà đó anh chưa hề chuyển cho Dư Nhiễm Nhiễm, em mới là vợ anh, tài sản của anh đều là của em. Anh chỉ là… chỉ là muốn em cúi đầu một lần thôi, em đã bao lâu rồi không để ý đến anh…”

“Phí Tố, chúng ta ly hôn đi.” Tôi cắt ngang lời anh.

Đồng tử anh co lại, nhìn tôi trân trối, một lúc lâu không động đậy.

Hồi lâu sau, anh mới run giọng nói: “Chúng ta đi du lịch đi! Không phải em từng muốn đến Lệ Giang sao? Chúng ta đi ngay ngày mai, không, hôm nay cũng được. Em còn muốn đi đâu, anh đều có thể đi với em.”
 
Ôm Lấy Ngày Mai - Đại Tỷ Tỷ Mạc Mạc
Chương 14: Chương 14



“Lệ Giang? Không phải anh đã đi rồi sao? Đi lại lần nữa chẳng phải nhàm chán à?”

“Là Dư Nhiễm Nhiễm nói với em à?” Phí Tố nghiến răng, “Cô ta càng lúc càng quá đáng rồi.”

“Cũng do anh nuông chiều ra mà.” Tôi nói.

Giọng anh dịu xuống: “Nếu em để ý cô ta, anh sẽ cắt đứt. Lần này thật sự chấm dứt, sau này không gặp nữa…”

“Không để ý.”

“Sao cơ?”

“Tôi nói là, tôi không để ý Dư Nhiễm Nhiễm nữa. Trước đây từng để tâm, nhưng giờ thì không. Nếu anh vui, cứ tiếp tục ở bên cô ta. Tôi chỉ muốn ly hôn.”

“Tại sao lại ly hôn? Trước đây chúng ta đâu có vấn đề gì?”

“Tôi đã yêu người khác rồi, muốn cho người đó một danh phận đàng hoàng, không muốn cậu ấy phải chịu uất ức.”

“Tối qua, em ở bên cậu ta đúng không?” Phí Tố mất bình tĩnh, “Hai người… đã ngủ với nhau rồi?”

Hai mắt anh đỏ lên, lớn tiếng chất vấn: “Hai người ngủ với nhau rồi đúng không?”

“Đúng vậy.” Tôi thản nhiên thừa nhận, “Tối qua chúng tôi ở khách sạn, quấn quýt cả đêm. Anh hỏi chuyện này có ích gì?”

“Ban đầu tôi cũng muốn thử kiểu hôn nhân mở mà anh nói. Nhưng tôi nhận ra, mình thực sự có tình cảm với cậu ấy. Tôi không thể để cậu ấy mang tiếng tiểu tam như vậy mãi được, nên tôi phải ly hôn.”

Biểu cảm của Phí Tố như sắp khóc: “Hôn nhân mở… tôi đúng là đồ khốn… Sao tôi lại đề xuất cái đó? Tôi tưởng, tôi tưởng…”

“Anh tưởng, đạo đức của tôi sẽ không cho phép tôi vượt qua giới hạn đó? Cho nên, anh chỉ giả vờ đề nghị, để có cái cớ đường hoàng cho việc mình ngoại tình. Nhưng tôi cũng làm chuyện giống anh, thì anh lại không chịu nổi? Anh tiêu chuẩn kép thật đấy!”

“Đừng nói nữa… Là anh sai… anh là đồ tồi…” Giọng Phí Tố khàn đặc, “Tối qua, anh đợi em cả đêm. Chỉ cần nghĩ đến việc em với cậu ta bên nhau, ngủ chung giường, anh thấy đau thấu tim.”

“Giờ anh mới hiểu, hóa ra trước đây em cũng từng như vậy. Em từng đợi anh hết đêm này đến đêm khác, bị anh tổn thương, bị hành hạ… Anh đã làm gì vậy chứ?”

“Nếu anh cảm thấy có lỗi, thì buông tay để tôi được giải thoát.” Tôi lạnh lùng nói, “Tôi sẽ gửi lại đơn ly hôn, anh ký nhanh lên. Tôi hy vọng tuần sau có thể hoàn tất thủ tục.”

25

Chiều thứ Hai, vừa dạy xong tôi trở về văn phòng thì nhận được điện thoại của Phí Tố.

“Về thỏa thuận ly hôn, còn vài chi tiết cần bàn thêm, em có thể về nhà một chuyến không?”

“Tôi còn hai tiết nữa phải dạy, tối sẽ qua gặp anh.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Dạy học?” Phí Tố ngạc nhiên, “Em đang học lên à?”

“Tôi đi làm rồi, là giáo viên ở một trường tiểu học.”

“Khi nào vậy? Sao anh không biết?”

“Anh có về nhà đâu, không biết cũng bình thường thôi.”

“Trường nào?” Anh hỏi.

Tôi báo tên trường.

“Vậy nên, việc em dọn đến căn nhà đó ở không phải vì giận anh, mà vì gần trường em đi làm?”

“Đúng vậy.”

Phí Tố cười khổ: “Anh đúng là người chồng tồi tệ… đến việc em đi làm cũng không biết…”

“Không có gì đâu, tôi phải vào lớp rồi, tạm biệt.”

Tối đó, khi tôi bước ra khỏi cổng trường, thấy Nhâm Vân Tịch đang đứng đợi cạnh xe máy.

Không xa phía sau cậu, là Phí Tố đứng tựa vào ô tô.

Hai người cùng lúc tiến về phía tôi.

Phí Tố nói: “Anh đến đón em, chúng ta về nói chuyện chi tiết về ly hôn.”

Tôi khoác tay Nhâm Vân Tịch: “Tôi sẽ ngồi xe cậu ấy, lát nữa gặp lại.”

Tôi đứng yên tại chỗ, để mặc cho Nhâm Vân Tịch đội mũ bảo hiểm cho mình.

Ngồi lên xe mô-tô, tôi vòng tay ôm eo cậu ấy, lao vút đi như gió.

Khi đến biệt thự cũ, xe của Phí Tố đã dừng trong sân.

Tôi bảo Nhân Vân Tịch rời đi trước, một mình đi vào trong nhà.

Vừa đẩy cửa ra, thấy hai người đang ngồi cạnh Phí Tố trên ghế sofa, tôi hơi sững lại.

Mẹ tôi vừa thấy tôi, sắc mặt lập tức đầy tức giận:

“Con lại đòi ly hôn với Phí Tố à? Việc lớn như vậy sao không bàn bạc với ba mẹ?”

“Đây là chuyện riêng của con, con có thể tự quyết định.”
 
Ôm Lấy Ngày Mai - Đại Tỷ Tỷ Mạc Mạc
Chương 15: Chương 15



Mẹ tôi càng tức hơn:

“Con có biết hôn nhân của hai đứa ảnh hưởng đến sự hợp tác giữa hai bên không? Ly hôn sẽ tác động đến giá cổ phiếu của cả hai công ty!”

“Con không tham gia điều hành công ty của hai bên, chuyện đó không phải điều con cần lo.” Tôi lạnh nhạt nói.

Cha dượng tôi, ông Đường, chậm rãi mở lời:

“Thần Thần, hôn nhân không phải trò đùa, nên suy nghĩ kỹ càng…”

“Suy nghĩ cái gì? Mẹ không đồng ý ly hôn!” Mẹ tôi lớn tiếng.

“Đây là chuyện của con, không cần mẹ đồng ý.”

“Đường Thần!” Mẹ tôi tức đến mức đứng bật dậy, “Con càng ngày càng gan to rồi, còn muốn về nhà nữa không?”

“Về nhà?” — Tôi cười lạnh — “Con có nhà sao? Đó là nhà của mẹ và họ, không phải của con. Con chưa từng có một mái nhà thực sự, lấy gì để gọi là "về nhà"?”

Tôi quay sang nhìn Phí Tố, lạnh lùng nói:

“Anh nói là muốn bàn chuyện chi tiết, đây là thành ý của anh sao?”

Nói xong tôi quay người, đi ra khỏi nhà.

26

Trong sân, Phí Tố đuổi theo tôi.

“Thần Thần, xin lỗi em, anh chỉ muốn họ khuyên nhủ em một chút, anh thật sự không muốn ly hôn.”

“Chúng ta đừng cãi nhau nữa được không? Trước đây là anh sai, anh sẽ thay đổi! Anh sẽ không ra ngoài chơi bời nữa, cũng không dính líu đến mấy cô gái linh tinh kia nữa. Anh sẽ chỉ yêu mình em, chúng ta sống yên ổn với nhau.”

“Chuyện của em với cậu ta, anh cũng có thể bỏ qua. Coi như hai ta đều quên chuyện quá khứ, làm lại từ đầu, được không?”

“Những ngày gần đây, mỗi khi nghĩ đến chuyện em sẽ rời khỏi anh, về sau sẽ không còn em bên cạnh nữa, anh thấy bất an đến đáng sợ. Là anh tỉnh ngộ quá muộn rồi, Thần Thần, anh không thể mất em được!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi thở dài:

“Phí Tố, anh biết tại sao anh lại đưa mẹ tôi đến để ngăn cản việc ly hôn không?”

Không đợi anh ta trả lời, tôi tiếp:

“Vì từ trước đến giờ, tôi luôn rất nghe lời bà ấy. Anh biết điều đó.”

“Vậy anh có biết vì sao tôi lại luôn nghe lời bà ấy không?”

“Vì tôi đã quen như thế rồi.”

“Hồi nhỏ, bà ấy hay cảnh cáo tôi, nếu không ngoan thì sẽ bị vứt bỏ, sau này sẽ không còn nhà nữa. Tôi sợ bị bỏ rơi, sợ không có nhà, nên mới đặc biệt nghe lời.”

“Khi họ hàng nhà họ Đường bắt nạt tôi, mẹ không bảo vệ tôi, còn bắt tôi phải lấy lòng họ. Tôi cũng không dám phản kháng, chỉ biết nhẫn nhịn. Bởi vì tôi biết, mẹ là người thân duy nhất của tôi. Nếu bà ấy không cần tôi nữa, tôi thật sự chẳng còn nhà. Thế là tôi dần quen với việc nghe lời bà, quen với việc không có chính kiến trước mặt bà.”

“Mãi đến gần đây, tôi mới chợt nhận ra: tôi đã trưởng thành rồi, đã là người trưởng thành có thể tự sống độc lập. Tôi không cần phải phụ thuộc vào ai nữa, cũng không cần phải lo sợ bị bỏ rơi nữa. Bao năm qua, tôi cứ khăng khăng theo đuổi một mái nhà do người khác ban cho. Hồi nhỏ là mẹ, lớn lên là anh.”

“Anh nói có buồn cười không? Một mái nhà làm sao có thể trông chờ người khác ban cho được? Nhà do người khác ban, thì cũng có thể bị họ dễ dàng lấy lại. Tại sao tôi phải theo đuổi một mái nhà đầy bất an như vậy?”

“May mà giờ tôi đã tỉnh ngộ, đã hiểu ra: tôi có thể tự xây dựng một mái nhà cho mình, một nơi không còn lo sợ bị bỏ rơi nữa.”

Phí Tố nghẹn ngào nói:

“Xin lỗi em, Thần Thần…”

“Anh cũng biết đúng không?” — Tôi ngắt lời — “Biết tôi là người dễ mềm lòng, biết tôi rất khao khát có một mái nhà. Nên anh chắc chắn rằng tôi không rời bỏ được anh, tin rằng dù anh có làm gì, tôi cũng sẽ không ly hôn. Vì vậy anh mới dám ngoại tình, dám tổn thương tôi một cách không kiêng dè.”

Phí Tố chỉ biết không ngừng nói lời xin lỗi:

“Xin lỗi…”

Tôi dừng một lát:

“Sau này đừng lôi mẹ tôi vào nữa. Bà ấy không còn ảnh hưởng gì với tôi. Tôi không còn là đứa trẻ ngày xưa phải cầu xin bà ấy chút thương hại nữa. Còn nữa, đơn ly hôn anh nhanh chóng ký vào đi. Không ký, tôi sẽ nộp đơn ra tòa.”
 
Ôm Lấy Ngày Mai - Đại Tỷ Tỷ Mạc Mạc
Chương 16: Chương 16



27

Ba ngày sau, Phí Tố tìm tôi, mang theo đơn ly hôn đã ký.

Tôi không ngờ anh ta lại đồng ý nhanh như vậy.

Tôi còn chuẩn bị sẵn sàng cho việc khởi kiện, đã bắt đầu liên hệ luật sư rồi.

Anh ta cười khổ:

“Tôi đã tìm gặp Nhâm Vân Tịch, muốn cậu ta rời xa em. Dù dọa dẫm hay dụ dỗ, cậu ta đều không đồng ý.”

“Tối hôm đó, tôi gặp cậu ta trong một buổi tiệc doanh nghiệp. Cậu ta mặc vest chỉn chu, đúng chuẩn một tinh anh trong giới kinh doanh. Khi đó tôi mới biết, cậu ta là cậu ấm mà nhà họ Nhâm mới nhận được lại, là người thừa kế duy nhất của Nhâm gia.”

“Khi nhắc đến tên em, tôi thấy trong mắt cậu ta ánh lên một tia dịu dàng.”

“Thần Thần, tôi đã thua hoàn toàn rồi, thua đến không còn gì nữa.”

“Trước kia, tôi cũng từng yêu em như vậy. Ngay cả bây giờ, tôi vẫn yêu em. Nhưng tại sao tôi lại để mất em chứ?”

Tôi đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Anh lại nói tiếp:

“Lúc đến đây, tôi thấy một gia đình ba người đi ngang qua. Bố mẹ dắt theo một bé gái dễ thương, bé con nũng nịu đòi mua kẹo.”

“Tôi chợt nhớ ra, chúng ta cũng từng có một đứa con. Là do tôi không chăm sóc em tử tế, nên mới không giữ được con.”

“Nếu lúc em mang thai, tôi ở bên cạnh chăm sóc chu đáo, có lẽ con sẽ không rời đi.”

“Nếu con còn ở đây, chắc em cũng không ly hôn với tôi, phải không?”

“Mấy năm nay tôi không dám nhớ lại những chuyện đã làm, bởi mỗi lần nghĩ đến là tim đau như xé. Tại sao tôi lại có thể nhẫn tâm tổn thương em đến vậy chứ?”

“Thần Thần, tôi không còn mặt mũi nào giữ em lại nữa.”

“Mất đi người mình yêu nhất, là cái giá mà tôi đáng phải trả.”

“Em đi đi, tôi thả em tự do.”

28

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Có chuyện gì anh đang giấu em đúng không?” — Tôi trừng mắt nhìn Nhâm Vân Tịch.

Anh ấy gãi đầu:

“Em biết rồi à? Chồng cũ của em kể cho em nghe rồi sao?”

“Khai thật thì được khoan hồng.” — Tôi nghiêm mặt nói.

“À thì… cái nhà họ Nhậm ấy, em nghe nói bao giờ chưa?”

“Nhà họ Nhâm, gia tộc giàu nhất thành phố này à?”

“Ừ. Bây giờ người đứng đầu chính là cha ruột của anh. Chuyện cũng khá... cẩu huyết. Năm xưa, một công tử nhà giàu đem lòng yêu cô gái lọ lem nghèo khó. Bất chấp sự phản đối của gia đình, anh ta đã dũng cảm đưa người mình yêu bỏ trốn. Nghe có vẻ lãng mạn nhỉ?”

Nhâm Vân Tịch cười nhạt đầy chua chát: “Tiếc là công tử nhà giàu quen sống sung sướng, sống cuộc đời bình thường lâu quá thì không chịu nổi. Cuối cùng anh ta đã bỏ rơi vợ con để quay về với cuộc sống vốn có của mình.”

“Sau đó, anh ta ngoan ngoãn nghe theo sắp đặt của gia đình, chẳng bao lâu lại kết hôn sinh con.”

Tôi ngạc nhiên: “Sao em nghe nói nhà họ Nhâm không có con cái?”

“Đứa con sau đó vừa sinh ra đã mắc bệnh, điều trị suốt thời gian dài nhưng chỉ sống được tám năm rồi mất. Ông ta và người vợ sau cũng đã cố gắng nhưng không thể sinh thêm con nữa.”

“Thế nên... đến khi về già mới nhớ ra còn có anh?”

“Mấy năm nay, ông ta tìm anh rất nhiều lần, muốn anh quay về nhà họ Nhâm. Nhưng anh đều từ chối.”

“Mẹ anh thì sao?”

“Bà mất mấy năm trước rồi.”

“Trước đây anh luôn từ chối quay về, vậy tại sao giờ lại...?”

Ánh mắt Nhâm Vân Tịch nhìn tôi đầy sâu sắc, tình cảm dạt dào như muốn tràn ra khỏi đáy mắt.

“Hôm đó, chồng cũ của em đến tìm anh, với dáng vẻ kênh kiệu ngạo mạn. Anh thực sự bị kích động. Thần Thần, anh có thể chịu khổ, nhưng không muốn em phải chịu thiệt. Anh muốn cho em một cuộc sống tốt hơn, trở thành điểm tựa vững chắc của em.”

Tôi ôm lấy anh: “Thực ra anh không cần làm thế, em cũng khá giả, đủ để hai ta sống sung túc rồi.”

Anh khẽ cười: “Thật ra cũng không hoàn toàn vì em. Anh cũng đã nghĩ thông rồi, không muốn tiếp tục cố chấp nữa. Mẹ anh năm xưa có kết hôn với ông ta, nên anh là người thừa kế hợp pháp. Với năng lực của anh, từ nhỏ đến lớn đều đứng đầu, giờ về nhận lại nhà họ Nhâm chẳng qua cũng là nể mặt họ thôi.”
 
Ôm Lấy Ngày Mai - Đại Tỷ Tỷ Mạc Mạc
Chương 17: Chương 17



Tôi nhịn cười: “Ừ, nhà họ Nhâm có được anh làm người thừa kế là phúc đức của họ đấy!”

29

Một tháng sau, tôi và Phí Tố đi làm thủ tục ly hôn.

Nhâm Vân Tịch đứng chờ ngoài cục dân chính.

Vừa ra khỏi cửa, anh đã quỳ gối cầu hôn tôi, tay cầm nhẫn.

Phí Tố nhìn chúng tôi, yết hầu chuyển động, nhưng cuối cùng chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ rời đi.

“Anh lấy em, nhà anh không ý kiến gì chứ?” Tôi hỏi.

Dù sao, anh cũng là công tử nhà tài phiệt, còn tôi là một người phụ nữ lớn hơn anh bốn tuổi, lại từng qua một đời chồng.

Anh đầy tự tin: “Chỉ cần anh chịu quay về nhà họ Nhâm, họ đã mãn nguyện lắm rồi. Giờ đối xử với anh còn cung kính răm rắp, sợ anh không vui lại bỏ đi lần nữa.”

30

Tôi và Nhâm Vân Tịch tổ chức một đám cưới hoành tráng.

Phí Tố vậy mà cũng đến dự lễ cưới.

Anh nói với tôi: “Thần Thần, anh sắp ra nước ngoài phát triển thị trường. Em nhất định phải hạnh phúc!”

Tôi gật đầu: “Cảm ơn, tôi sẽ hạnh phúc.”

Anh lại nhìn sang Nhâm Vân Tịch: “Nếu cậu đối xử tệ với cô ấy, tôi sẽ lập tức quay về đưa cô ấy đi.”

Nhâm Vân Tịch: “Anh yên tâm, tôi sẽ không cho anh cơ hội đó đâu.”

31.

Một năm sau, tôi sinh một cặp song sinh long phụng.

Nhà họ Nhâm nhất quyết tổ chức tiệc mừng đầy tháng thật lớn cho hai đứa bé.

Ngày hôm đó, nhìn sảnh tiệc chật kín khách khứa, tôi chẳng biết có bao nhiêu người đến nữa.

Tôi thì thầm với Nhâm Vân Tịch: “Nhiều người quá, nhìn thôi đã thấy nhức đầu. Em đi trốn một lúc.”

“Ừ, mệt thì vào phòng nghỉ ngơi chút.” Anh cười dịu dàng với tôi.

Đang định rời đi, một vị họ hàng xa đi tới.

Nhâm Vân Tịch lập tức nở nụ cười xã giao: “Chú Đức, lâu rồi không gặp ạ!”

Tôi hơi sững lại khi nhìn thấy người phụ nữ đang khoác tay chú Đức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô ta cũng tròn mắt khi thấy tôi, mất cả lễ nghĩa, hét toáng lên: “Đường Thần? Sao cô lại ở đây? Không phải cô đã ly hôn với anh Phí rồi sao? Sao còn dám đến dự tiệc kiểu này?”

Chú Đức tát cho cô ta một cái thật mạnh: “Cô ăn nói với phu nhân nhà họ Nhâm kiểu gì thế hả?”

Dư Nhiễm Nhiễm ôm má, kinh ngạc nhìn tôi: “Phu… phu nhân nhà họ Nhâm? Cô là...?”

Chốc lát sau, cô ta lắc đầu, rối loạn: “Không thể nào! Sao cô có thể là phu nhân nhà họ Nhâm? Cô chỉ là một bà già không ai thèm cơ mà…”

Bốp! – Chú Đức lại tát thêm một cái.

Cú này mạnh đến mức cô ta ngã lăn ra đất.

“Anh Đức, sao anh lại đánh em?” – Cô ta ngước mặt, ra vẻ tội nghiệp.

“Mau xin lỗi phu nhân đi!” – Chú Đức nghiêm mặt quát.

Dư Nhiễm Nhiễm cắn môi, bò dậy, cúi đầu: “Xin lỗi phu nhân, mong người rộng lượng bỏ qua cho kẻ không biết điều này…”

“Được rồi.” – Tôi ngắt lời, nhìn sang Nhâm Vân Tịch – “Chúng ta đi thôi!”

“Ơ, cháu trai à, còn chưa nói chuyện được mấy câu mà…” – Chú Đức cười xòa.

Nhâm Vân Tịch chẳng thèm để ý, nắm tay tôi rời đi.

Lúc quay lưng lại, tôi còn nghe thấy tiếng bốp! nữa.

Chú Đức chửi: “Đồ đàn bà vô dụng, chỉ biết phá chuyện! Ngày mai cút khỏi đây cho tôi!”

Dư Nhiễm Nhiễm bật khóc cầu xin: “Anh Đức, đừng đuổi em mà…”

32.

Tầng trên, cách biệt hẳn với sảnh tiệc ồn ào, là ban công yên tĩnh.

Nhâm Vân Tịch dắt tay tôi ra đây, cúi đầu dỗ dành: “Đừng giận, toàn là mấy người không liên quan.”

Tôi ôm anh, tựa đầu vào vai anh.

“Em không giận. Vân Tịch, em nghĩ… về sau em sẽ rất khó có cảm xúc giận dữ.”

“Tại sao vậy?” – Anh hỏi.

“Vì… em đang sống cuộc đời hạnh phúc nhất rồi.”

“Anh cũng vậy.” – Anh siết chặt tôi vào lòng.

Hết.
 
Back
Top Bottom