Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ôm Lấy Ngày Mai - Đại Tỷ Tỷ Mạc Mạc

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMmarp3oyO8haqyysgguVS-ENe2Fl9kSlpTHBFdFz8T4ifFwCK-hcA8gL0VREj2-japG6H7pANmoJeQ4uoFMGLINzDshIOc6fVX1ZEzSUBobFU9Vo6mSJ678ufOSCxulp_xW6fXA47FyYRzC7ciipTg=w215-h322-s-no-gm

Ôm Lấy Ngày Mai - Đại Tỷ Tỷ Mạc Mạc
Tác giả: Đại Tỷ Tỷ Mạc Mạc
Thể loại: Đô Thị, Nữ Cường
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Khi phát hiện Phí Tố có người phụ nữ khác bên ngoài, tôi đau đớn tột cùng, phát điên lên.



Anh ta lạnh lùng đứng nhìn, chẳng chút lay động.



“Cả đời chỉ giữ lấy một người thì thiệt thòi quá. Đời người ngắn ngủi, phải biết tận hưởng niềm vui.” Anh ta khuyên tôi, “Đường Thần, em cũng nên thử ra ngoài tìm chút niềm vui đi.”



Về sau, tôi làm đúng như anh ta mong muốn, tìm một chàng trai trẻ trung, điển trai.



Phí Tố lại khổ sở cầu xin tôi quay đầu nhìn anh ta một lần.​
 
Ôm Lấy Ngày Mai - Đại Tỷ Tỷ Mạc Mạc
Chương 1: Chương 1



1

Tôi không ngờ Phí Tố lại to gan đến vậy.

Anh ta đưa cô ta đến buổi tiệc mừng công của công ty.

Tất nhiên, Dư Nhiễm Nhiễm không đi cùng anh ta mà là đi cùng bạn thân của anh ta đến.

Nhưng rõ ràng là do anh ta sắp đặt.

Phí Tố vẫn đang nâng ly mời rượu, trò chuyện vui vẻ với các đối tác.

Tôi đi cùng bên cạnh anh ta.

Không có sự ra hiệu của anh, Dư Nhiễm Nhiễm chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không dám lại gần.

Tuy vậy, cô ta đã mấy lần nhìn tôi với ánh mắt đắc ý, khiêu khích.

Đây là lần đầu tiên tôi gặp Dư Nhiễm Nhiễm ngoài đời.

Trước kia, tôi chỉ thấy những bức ảnh cô ta chủ động gửi cho tôi.

Một đối tác quan trọng đến, Phí Tố dẫn ông ta đến góc yên tĩnh để trò chuyện riêng.

Tôi cầm ly rượu, một mình bước ra bãi cỏ ngoài trời.

“Chị Đường Thần!” Giọng nói ngọt ngào vang lên từ phía sau, “Em đã nói rồi mà, nhất định sẽ khiến anh Phí đưa em đến tiệc mừng công này. Thế nào? Em làm được rồi nhé?”

Từ khi kết bạn với tôi trên WeChat, Dư Nhiễm Nhiễm thường xuyên gửi những nội dung khiêu khích.

Lúc thì là ảnh selfie cô ta nằm trong vòng tay Phí Tố khi anh ta ngủ.

Lúc thì là quà tặng đắt tiền Phí Tố mua cho cô ta.

Hoặc là ảnh họ đi du lịch cùng nhau.

Còn có rất nhiều lời khiêu khích khác.

Toàn bộ tin nhắn gần như chỉ có một mình cô ta nói, tôi hiếm khi trả lời.

Tối qua, Dư Nhiễm Nhiễm nhắn cho tôi: “Ngày mai tập đoàn Phí thị tổ chức tiệc mừng công, chị tin không, em cũng sẽ được tham gia?”

Tôi chỉ liếc qua rồi không bận tâm.

Nói thật, tôi không tin lắm.

Dù Dư Nhiễm Nhiễm đã theo Phí Tố hơn nửa năm, và đúng là anh ta cưng chiều cô ta quá mức thật.

Nhưng tiệc mừng công của công ty tuy gọi là tiệc, nhưng vẫn là dịp thương mại, khách mời đều là đối tác làm ăn.

Chỉ cần xảy ra sơ suất, không chỉ danh tiếng của Phí Tố mà cả uy tín của Tập đoàn Phí thị cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Tôi không tin Phí Tố lại đưa Dư Nhiễm Nhiễm đến dự tiệc.

Nhưng, tôi đã đánh giá quá cao nhân cách của anh ta rồi.

2

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dư Nhiễm Nhiễm rất xinh đẹp.

Đôi mắt đào hoa đầy phong tình.

Tuy khuôn mặt vẫn còn nét non trẻ, nhưng ánh mắt đã có sức mê hoặc.

Thanh thuần mà yêu kiều, Phí Tố từng miêu tả cô ta như vậy.

Quả thật rất chính xác.

Chẳng trách, cô ta là người ở bên cạnh anh ta lâu nhất.

Hơn nửa năm rồi mà vẫn chưa bị chán.

Dư Nhiễm Nhiễm cũng biết mình là trường hợp đặc biệt, được Phí Tố cưng chiều đến mức không coi ai ra gì.

Một tháng trước, cô ta kết bạn với tôi trên WeChat.

Lúc đó, tôi đã đoán được thân phận của cô ta.

Không rõ vì tâm lý gì, tôi lại đồng ý lời mời kết bạn đó.

Từ đó bắt đầu chuỗi hành động khiêu khích không ngừng của cô ta.

Giờ thì, cô ta còn trực tiếp bước đến trước mặt tôi.

Dư Nhiễm Nhiễm chớp mắt nhìn tôi, ánh mắt đầy toan tính.

Tôi nhìn hồ bơi phía sau, đoán được ý đồ của cô ta.

Quả nhiên, cô ta mở miệng: “Nghe nói chị Đường Thần rất sợ nước? Chị đoán xem, nếu cả hai chúng ta cùng rơi xuống nước, anh Phí sẽ cứu ai?”

Tôi sợ nước từ nhỏ, không dám lấy mạng mình ra đùa, nên xoay người định rời đi.

Dư Nhiễm Nhiễm bất ngờ kéo tay tôi lại, không cho tôi đi.

“Chị Đường Thần vội vàng rời đi thế là sợ rồi sao?” Cô ta cười nham hiểm, “Chúng ta còn chưa rơi xuống nước mà, biết đâu lát nữa chị thắng thì sao? Chị thiếu tự tin vậy à?”

Nói rồi cô ta đột nhiên ra sức kéo tôi, cả hai cùng ngã về phía hồ bơi.

“Bùm!”

Nước b.ắ.n tung tóe.

Làn nước lạnh lẽo lập tức bao trùm lấy cơ thể tôi.

Cơn sợ hãi sinh lý xâm chiếm khắp tay chân và xương tủy.

Tôi phản ứng chậm chạp, toàn thân cứng đờ.

Chỉ nghe tiếng la hét chói tai của Dư Nhiễm Nhiễm bên tai: “Cứu mạng! Cứu mạng!”

“Anh Phí, cứu em!”

Lại một tiếng “bùm”, có người nhảy xuống nước.
 
Ôm Lấy Ngày Mai - Đại Tỷ Tỷ Mạc Mạc
Chương 2: Chương 2



Người đó bơi thẳng về phía Dư Nhiễm Nhiễm.

Qua làn nước mờ mịt, tôi nhìn thấy gương mặt nghiêng của anh ta.

Chỉ một cái liếc mắt cũng đủ để tôi nhận ra người đó là Phí Tố.

Niềm tin cuối cùng mà tôi gắng gượng giữ lấy, trong khoảnh khắc đó hoàn toàn sụp đổ.

3

Lúc tỉnh lại, tôi đang ở trong bệnh viện.

Phí Tố ngồi bên giường bệnh.

Anh ta chống khuỷu tay lên, úp mặt vào lòng bàn tay.

Nghe thấy động tĩnh, anh ta ngẩng đầu, mừng rỡ nói:

“Thần Thần, em tỉnh rồi à?”

“Ừm.” Tôi khẽ đáp.

Tôi không như mọi khi, nổi giận chất vấn Phí Tố.

Chỉ yên lặng nằm đó, không nói lời nào.

Phí Tố thì chủ động lên tiếng giải thích, giọng mang theo chút chột dạ:

“Xin lỗi, lúc đó anh không thấy em cũng rơi xuống nước. Anh chỉ nghe thấy tiếng Dư Nhiễm Nhiễm kêu cứu nên liền lao đến cứu cô ta.”

“Thần Thần, anh thề với em, nếu lúc đó thấy em, anh nhất định sẽ không do dự mà cứu em trước.”

“Lúc đó, em chìm trong nước, không nhìn rõ mặt. Hơn nữa… em cũng không kêu cứu…”

“Được rồi, em tin anh.” Tôi cắt lời anh ta. “Bây giờ em thấy mệt, muốn nghỉ ngơi một chút, phiền anh ra ngoài được không?”

Phí Tố sững người, có lẽ không ngờ tôi lại yêu cầu như vậy.

Anh ta há miệng định nói gì đó, nhưng lại thôi.

Cuối cùng thở dài: “Được, anh ra ngoài, em nghỉ ngơi đi.”

Tôi ngủ một giấc thật sâu.

Lâu lắm rồi mới có một giấc ngủ ngon như thế.

Cảm giác như mọi gánh nặng trong lòng đều được trút bỏ, cả người nhẹ nhõm hẳn.

Lúc tỉnh lại, đã là sáng hôm sau.

Tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng, tinh thần hoàn toàn hồi phục.

Tôi một mình đi làm thủ tục xuất viện.

Về đến nhà rồi, mới nhận được cuộc gọi của Phí Tố.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Thần Thần, anh mang bữa sáng đến cho em, bác sĩ nói em đã xuất viện rồi. Em còn chưa hồi phục, sao lại tự ý rời viện như vậy?”

“Chỉ là rơi xuống nước thôi, có gì to tát đâu.” Tôi thản nhiên nói.

“Vậy em ở nhà đợi anh, anh về ngay.”

4

Phí Tố về đến nhà, trong tay còn cầm cháo hải sản – món tôi thích ăn.

“Cháo nguội rồi, anh để dì Vương hâm lại cho em.” Anh ta cười gượng.

“Không cần đâu, em vừa ăn ngoài rồi.” Tôi nói bằng giọng tự nhiên nhất. “Phí Tố, chúng ta ly hôn đi!”

Phí Tố đưa tay xoa thái dương, đó là dấu hiệu anh ta bắt đầu mất kiên nhẫn.

“Sao lại thế nữa? Giờ đến cả chuyện ly hôn cũng dám nói ra rồi à? Anh chẳng đã giải thích rồi sao, lúc đó anh không nhìn thấy em…”

“Vậy tại sao Dư Nhiễm Nhiễm lại có mặt trong tiệc mừng công của công ty?”

Phí Tố thở phào nhẹ nhõm.

Tôi hiểu, anh ta nghĩ rằng khi tôi hỏi như vậy, chứng tỏ tôi vẫn giống trước đây, còn quan tâm đến anh ta, còn để ý đến chuyện anh ta có người phụ nữ khác.

Anh ta quỳ xuống trước mặt tôi, dịu giọng:

“Là lỗi của anh. Cô ta nghe nói có tiệc mừng công, năn nỉ đòi đi theo. Cô ta làm bộ đáng thương, bảo rằng chưa từng tham dự tiệc nào như vậy. Anh mềm lòng nên đồng ý. Anh không ngờ cô ta lại dám kéo em xuống nước.”

“Lần này cô ta quá đáng thật. Anh sẽ lạnh nhạt với cô ta một thời gian.”

Nói cách khác, anh ta vẫn không nỡ chia tay với Dư Nhiễm Nhiễm.

Xem ra, anh ta thực sự có tình cảm với cô ta rồi.

Nhưng mà, tôi cũng chẳng còn để tâm nữa.

Tôi đưa anh ta một xấp giấy:

“Em không nói đùa. Đây là đơn ly hôn, anh xem đi.”

Trên đường từ bệnh viện về nhà, tôi đã liên hệ luật sư.

Luật sư làm việc rất nhanh, đến nơi thì hợp đồng đã được soạn sẵn.

Phí Tố vẫn không coi chuyện này là thật, dù đây là lần đầu tiên tôi đề nghị ly hôn.

Trong lòng anh ta, tôi không thể rời xa anh ta, càng không thể ly hôn.

Anh ta nhận lấy bản thảo, không buồn nhìn, tiện tay ném lên bàn trà.

“Xem ra em vẫn còn giận, bây giờ nói chuyện không có kết quả. Đợi em bình tĩnh rồi hãy nói.”

Nói xong anh ta đi về phía cửa.
 
Ôm Lấy Ngày Mai - Đại Tỷ Tỷ Mạc Mạc
Chương 3: Chương 3



Giờ đây, Phí Tố càng ngày càng thiếu kiên nhẫn với tôi.

Trước kia, mỗi lần tôi nổi nóng, anh ta còn chịu khó dỗ dành.

Giờ thì, đến dỗ cũng lười.

Chỉ cần tôi gây chuyện, anh ta liền chọn cách lạnh lùng để đối phó, không về nhà, không gặp mặt.

Đợi tôi nguôi ngoai, anh ta lại xuất hiện, đưa một món quà đắt tiền rồi cho qua mọi chuyện.

“Tôi phải làm thế nào thì anh mới chịu ly hôn?” Tôi hét về phía bóng lưng anh ta.

Phí Tố đang bước ra đến cửa thì dừng lại, quay đầu nhìn tôi, ánh mắt đầy chán ghét.

“Anh đã nói rồi, ly hôn là điều không thể. Tài sản giữa chúng ta có thể phân chia, thậm chí anh có thể cho em nhiều hơn một chút cũng chẳng sao. Nhưng quan trọng là quan hệ hợp tác giữa hai nhà Phí – Đường. Chúng ta đang có mấy dự án lớn cùng làm, ràng buộc quá sâu, không thể dứt khoát được.”

“Em phải hiểu, hôn nhân giữa chúng ta không chỉ là chuyện riêng của hai người, mà còn liên quan đến lợi ích sâu xa của cả hai gia tộc. Cho dù anh đồng ý, nhà em cũng sẽ không đồng ý.”

Phí Tố mở cửa, chân thành nói:

“Thần Thần, đề nghị trước kia của anh không phải nói chơi. Đừng tự giam mình trong tình cảm. Bên ngoài có rất nhiều điều vui vẻ đang chờ.”

5

Cánh cửa đóng sầm lại.

Phí Tố rời đi, lời nói cuối cùng của anh ta vẫn vang vọng bên tai tôi.

"Bên ngoài có rất nhiều điều vui vẻ." Phải không?

Có lẽ tôi thật sự nên làm theo đề nghị của anh ta, giống như anh ta, bước ra ngoài tìm kiếm niềm vui mới.

Xem thử người ngoài kia rốt cuộc có bao nhiêu sức hút.

Tôi kết hôn với Phí Tố năm hai mươi ba tuổi, đến nay đã năm năm rồi.

Thời gian trôi nhanh thật.

Có lẽ… tình cảm thật sự sẽ phai nhạt theo thời gian.

Ngày chúng tôi kết hôn, cũng là lúc tình cảm giữa hai người sâu đậm nhất.

Trong lễ cưới, chúng tôi trang trọng trao nhau lời hứa.

Phí Tố còn viết một bức thư rất dài, đọc lên trong phần tuyên thệ.

Anh ấy hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra giữa chúng tôi từ nhỏ đến lớn, từng sự việc, từng chi tiết.

Lời lẽ đơn giản, nhưng câu nào cũng chân thành tha thiết.

Từng lời từng chữ đều dùng tâm viết, mọi người đều thấy rõ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi cảm động đến rơi nước mắt.

Sau khi kết hôn, chúng tôi đã có một khoảng thời gian ngọt ngào và ấm áp.

Nhưng những ngày đẹp đẽ ấy không kéo dài được lâu.

Ba năm sau khi kết hôn, Phí Tố đã phản bội tôi.

Lần đầu tiên phát hiện anh ấy có quan hệ với người phụ nữ khác, với tôi mà nói chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang.

Dù đã nhìn thấy bằng chứng rõ ràng, tôi vẫn không dám tin, vừa khóc vừa hỏi anh ấy có phải là thật không.

Ánh mắt tuyệt vọng của tôi khiến Phí Tố sợ hãi, anh cuống quýt xin lỗi.

Anh nói lúc đó uống nhiều, đầu óc hỗn loạn, không kiềm chế được bản thân.

Tôi nằm vật trên giường, tê liệt, suốt ngày không ăn không uống.

Phí Tố xin nghỉ một tuần, đưa tôi đi du lịch để giải khuây.

Trong suốt chuyến đi, anh ấy chăm sóc tôi từng li từng tí, rất dịu dàng và quan tâm.

Anh không ngừng xin lỗi tôi.

Tôi bắt đầu tin vào lời giải thích của anh, dần dần bị anh dỗ dành cho nguôi ngoai.

6

Nhưng chẳng bao lâu sau, anh ta lại ngoại tình lần nữa.

Trước câu chất vấn của tôi, anh ta vẫn đưa ra lý do.

Nói là đối thủ cạnh tranh đã giở thủ đoạn, cố tình gài bẫy anh.

Tôi lại tin anh ta một lần nữa.

Cho đến khi tận mắt thấy anh ngồi trong hội sở, để một cô gái xinh đẹp ngồi lên đùi mình, tôi mới hiểu ra rằng anh ta đang lừa tôi.

Không phải say rượu, cũng không phải bị gài bẫy, tất cả đều là anh ta tự nguyện.

Anh ta ngoại tình, mà còn tận hưởng điều đó.

Tối hôm đó, tôi và Phí Tố cãi nhau dữ dội.

Tôi nước mắt đầy mặt, hỏi anh vì sao lại lừa tôi.

Anh dứt khoát không giả vờ nữa, lười nhác tựa lên ghế sofa, nhìn tôi phát điên gào khóc.

Đối mặt với sự chất vấn của tôi, anh ta không nói một lời.
 
Ôm Lấy Ngày Mai - Đại Tỷ Tỷ Mạc Mạc
Chương 4: Chương 4



Đến khi tôi mệt lả, im lặng, anh ta mới mở miệng.

“Anh có ngoại tình, nhưng dù em tin hay không, người anh yêu vẫn luôn là em, điều đó chưa từng thay đổi.”

Giọng anh ta dịu lại: “Thần Thần, chúng ta đã bên nhau bao nhiêu năm như vậy, sao anh có thể thay lòng?”

“Mấy cô ngoài kia, chỉ là trò tiêu khiển, làm sao có thể so với em được. Em cần gì phải hạ thấp mình mà so đo với họ?”

“Với anh, họ chỉ là công cụ để giải khuây, lúc nào cũng có thể vứt bỏ. Nhưng em thì khác, em mới là người anh muốn đi cùng cả đời.”

“Không tin thì em cứ đi hỏi thử, mấy người đó chẳng ai ở bên anh quá một tháng. Chia tay rồi, anh còn chẳng nhớ nổi tên họ.”

“Nếu em không vui, anh sẽ xử lý cô đó ngay lập tức.”

Tôi ngẩng đầu, nước mắt đẫm mi: “Không thể không tìm phụ nữ sao? Hai chúng ta sống tử tế với nhau không được à?”

Phí Tố quỳ xuống, dịu dàng lau nước mắt cho tôi: “Thần Thần, anh gánh vác cả một tập đoàn lớn, mỗi ngày đều rất mệt, áp lực cũng lớn. Anh cũng cần được xả stress, cần giải tỏa cảm xúc.”

“Nhưng, có nhiều cách để xả stress mà, tại sao lại…”

“Chúng ta đừng nói tiếp về chuyện này nữa được không? Em chỉ cần biết người anh yêu là em, vậy là đủ rồi.”

7

Bạn gái của Phí Tố thay đổi liên tục.

Tôi vẫn không thể chấp nhận được.

Có lẽ nội tâm tôi đã tê liệt, đến mức buồn cũng không rơi nổi nước mắt.

Phí Tố nhận ra cảm xúc của tôi có gì đó không ổn, chủ động nói chuyện với tôi một lần.

Anh ta nghiêm túc, nói đầy vẻ thấu hiểu:

“Anh nói thật với em, Thần Thần, thực ra anh không hề có cảm giác tội lỗi vì cái gọi là ‘ngoại tình’.”

“Bởi vì vợ của anh là em, là người anh yêu, anh mới kiên nhẫn giải thích. Nếu đối tượng kết hôn của anh chỉ là cuộc hôn nhân liên minh, anh còn lâu mới thèm giải thích nhiều thế.”

“Trên đời này chẳng có cái gọi là ‘chung thủy suốt đời’. Nếu có, thì cũng chỉ là vì điều kiện tổng thể của người đàn ông đó chưa đủ tốt. Ngoại tình có cái giá quá đắt, không gánh nổi hậu quả, nên đành phải chung thủy với bạn đời.”

“Em nhìn đi, trong giới tụi mình có cặp nào mà không ngoại tình? Vợ chồng ai nấy chơi riêng, hôn nhân mở em chưa thấy nhiều sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Nói một cách hơi ngạo mạn, tụi anh từ khi sinh ra đã ở một xuất phát điểm cao hơn người khác, gọi là ‘con cưng của trời’ cũng không quá. Có điều kiện như vậy, tại sao không tận hưởng cuộc sống, sống hết mình?”

Lạnh lẽo từ tận đáy lòng lan ra khắp tứ chi.

Tôi chưa từng biết, hóa ra Phí Tố lại có thái độ như vậy với tình cảm, với hôn nhân.

“Hôn nhân mở?” Tôi lẩm bẩm, “Ý anh là… em cũng có thể đi tìm người khác?”

Phí Tố sững người, rồi cười nhẹ: “Nếu em muốn thử thì anh không phản đối.”

“Thử?” Tôi cười khẩy, “Phí Tố, anh bảo em cũng đi ngoại tình? Anh nghĩ chuyện đó có thể xảy ra à?”

Thật quá hoang đường.

Đạo đức và thế giới quan của tôi sao có thể chấp nhận loại chuyện đó?

“Cả đời chỉ giữ một người là quá thiệt thòi rồi, đời người ngắn ngủi, nên vui lên mà sống.” Phí Tố khuyên tôi, “Thần Thần, anh nói thật, em cũng nên thử tìm chút niềm vui bên ngoài đi.”

8

Phí Tố quả thật như lời anh ta nói, chưa từng động lòng với mấy người phụ nữ bên cạnh.

Những cô gái đó đến rất nhanh, đi cũng rất nhanh.

Có lúc chính tôi còn hoang mang, thật sự cần phải chấp nhặt mấy chuyện như thế này sao?

Cho đến khi Dư Nhiễm Nhiễm xuất hiện.

Ban đầu, tôi cũng không để cô ta vào mắt.

Cũng Nhiễm Nhiễmng người phụ nữ khác quanh Phí Tố, tôi lạnh nhạt, thờ ơ, thậm chí còn chẳng thèm nhớ tên.

Dù sao thì qua một thời gian, cô ta cũng sẽ biến mất.

Nhưng… cô ta ở bên Phí Tố được một tháng, hai tháng, ba tháng… mà vẫn chưa đi.

Tôi bắt đầu hoảng hốt.

Cô gái này dường như không giống những người khác.

Ngay cả bạn bè bên cạnh tôi cũng nghe nói về sự cưng chiều mà Phí Tố dành cho cô ta.
 
Ôm Lấy Ngày Mai - Đại Tỷ Tỷ Mạc Mạc
Chương 5: Chương 5



Nghe nói, Phí Tố từng dẫn cô ấy quét sạch toàn bộ các cửa hàng xa xỉ trong một tầng của trung tâm thương mại.

Vào đêm sinh nhật của cô ta, Phí Tố đã thắp sáng tên cô ấy trên bức tường bên của tòa tháp ven sông.

Đó là vị trí quảng cáo đắt nhất thành phố này.

Vào đêm kỷ niệm ngày cưới, chỉ với một cuộc gọi, cô ta đã khiến Phí Tố rời khỏi bữa tối đang ăn cùng tôi.

Suốt đêm đó, anh ấy không trở về.

Tôi gọi cho Phí Tố, thì chính cô ta nghe máy.

Giọng nói trong trẻo ngọt ngào vang lên qua điện thoại:

“Chị là chị Đường Thần phải không? Anh Phí còn đang ngủ, đợi anh ấy tỉnh dậy em sẽ nhắn anh ấy gọi lại cho chị.”

“Rầm” một tiếng, tôi ném điện thoại xuống đất như phát điên.

Tôi lại một lần nữa khóc lóc vì người phụ nữ bên cạnh Phí Tố.

Tôi hét lên, yêu cầu anh ấy đuổi Dư Nhiễm Nhiễm đi.

“Trước đây không phải vẫn tốt đẹp sao? Sao lại bắt đầu làm loạn nữa rồi?” Phí Tố bắt đầu tỏ ra mất kiên nhẫn.

“Dư Nhiễm Nhiễm đó đã muốn ngồi lên đầu tôi rồi, cô ta nhất định phải cút!” – tôi gào lên đầy căm phẫn.

“Được rồi, anh sẽ bảo cô ta rời đi.” – Phí Tố thở dài, ôm lấy tôi, dỗ dành: “Thôi nào, đừng giận nữa.”

9

Chưa đầy nửa tháng sau, bạn bè lại nói với tôi rằng họ thấy Dư Nhiễm Nhiễm xuất hiện bên cạnh Phí Tố.

Tôi hỏi anh ta: “Cô ta có gì tốt chứ? Anh không nỡ rời xa cô ta sao?”

Phí Tố thực sự suy nghĩ một lát rồi trả lời:

“Nói thật thì… chưa thấy chán.”

“Anh thích cô ta à?” – tôi hỏi.

“Có thể gọi là kiểu thích như với thú cưng đi. Dư Nhiễm Nhiễm đúng là có bản lĩnh. Để lấy lòng anh, cô ta có thể gạt bỏ tự tôn và thể diện, bảo làm gì làm nấy, rất biết nghe lời.”

“Cô ta rất hiểu đàn ông, biết đàn ông thích gì. Thêm vào đó là khuôn mặt và thân hình không tệ, vẻ ngoan ngoãn của cô ta rất thu hút.”

“Cũng giống như nuôi một con mèo, lâu ngày cũng có chút tình cảm. Anh với cô ta có lẽ là kiểu thương hại đi.”

“Nhưng em yên tâm, cô ta không thể so với em được.”

“Cô ta chỉ là một con thú cưng, còn em mới là nữ chủ nhân sánh bước bên anh. Em hà tất phải hạ thấp mình để so đo với cô ta?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi tức điên lên: “Nhưng em không thích cô ta! Em ghét cô ta!”

Phí Tố không thèm để ý đến tôi nữa, anh ta nhận điện thoại rồi quay người bỏ đi.

Tối hôm đó, tôi ở nhà một mình, uống rượu đến nửa đêm.

Khi tôi lảo đảo từ phòng khách về phòng ngủ, tôi vấp ngã.

Một cơn đau quặn thắt lan từ bụng dưới, m.á.u thấm ướt quần áo.

Tôi mơ mơ hồ hồ mất đi đứa con của chính mình, mà còn không hề hay biết mình đang mang thai.

Phí Tố bế tôi, vừa khóc vừa xin lỗi, nước mắt rơi xuống cổ tôi.

Chúng tôi vẫn luôn mong có một đứa con, nhưng khi đứa trẻ thật sự đến, chúng tôi lại để nó ra đi như vậy.

“Phí Tố, chúng ta không xứng làm cha mẹ. Con không chọn đến với nhà mình là đúng rồi.” – tôi buông lời như trả đũa.

“Đừng buồn, sau này mình sẽ còn có con nữa.” – anh ta nhẹ giọng an ủi tôi.

Sau lần đó, Phí Tố lại đuổi Dư Nhiễm Nhiễm đi.

Lần này, cô ta biến mất lâu hơn một chút.

Một tháng sau, Dư Nhiễm Nhiễm lại xuất hiện.

Nghe nói ngày nào cô ta cũng đến công ty tìm Phí Tố, nhưng anh không chịu gặp.

Sau đó, cô ta canh chờ dưới tòa nhà công ty.

Khi thấy Phí Tố xuất hiện, cô ta không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn anh.

Đợi anh lên xe rồi, cô ta mới lặng lẽ rời đi.

Một lần trời mưa to, Dư Nhiễm Nhiễm vẫn đứng chờ dưới mưa.

Phí Tố vẫn không để ý tới cô ta, cho đến khi anh lên xe chuẩn bị rời đi, thì cô ta ngất xỉu giữa cơn mưa lớn.

Phí Tố lập tức xuống xe, bế cô ta lao tới bệnh viện.

Và thế là, họ lại quay về bên nhau.

Tình cảm giữa họ ngày càng mặn nồng.

Phí Tố thậm chí cả tuần không về nhà, tối nào cũng đến chỗ Dư Nhiễm Nhiễm.
 
Ôm Lấy Ngày Mai - Đại Tỷ Tỷ Mạc Mạc
Chương 6: Chương 6



Dư Nhiễm Nhiễm được sủng ái tới mức ngạo mạn, ngang nhiên gửi lời mời kết bạn WeChat cho tôi như thể đang khiêu khích.

Tôi chấp nhận lời mời, cô ta liền thỉnh thoảng gửi vài tin nhắn chọc tức tôi.

Có lẽ tôi đã thực sự mệt mỏi, khi nhìn thấy những tin đó, tôi không còn phát điên như trước nữa.

Chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn rồi để sang một bên, không quan tâm.

Chính sự thờ ơ của tôi đã khiến những đòn khiêu khích của Dư Nhiễm Nhiễm không còn tác dụng, như đ.ấ.m vào bông.

Vì vậy, cô ta mới nóng ruột, nghĩ ra chiêu đẩy tôi xuống nước.

10

Lần ngã xuống nước ấy đã nhổ bật tận gốc chút tình cảm cuối cùng tôi dành cho Phí Tố.

Tôi ngồi trên ghế sofa cả buổi chiều, nghĩ thông suốt một chuyện: Hiện tại, ly hôn hay không ly hôn với tôi thực ra cũng chẳng khác nhau là mấy.

Nói đúng hơn, không ly hôn thì càng có lợi cho tôi.

Tôi có cổ phần trong Tập đoàn Phí thị, mỗi tháng Phí Tố vẫn đưa cho tôi một khoản tiêu vặt khổng lồ.

Nói ra thì, tôi chính là kiểu “phú bà” mà dân mạng hay nói, có tiền, có thời gian rảnh, chồng không thèm về nhà.

Là cuộc sống mà biết bao người ao ước.

Trước đây tôi buồn bã đau khổ vì vẫn còn yêu Phí Tố.

Tôi để tâm đến việc anh ta có người phụ nữ khác.

Nhưng giờ, khi không còn yêu nữa, tôi đã trở nên vô địch.

Anh ta không thể chi phối cảm xúc của tôi nữa.

Dọn dẹp lại tâm trạng, tôi bắt đầu suy nghĩ về cuộc sống tiếp theo.

Không còn xoay quanh Phí Tố, cuộc sống của tôi bỗng dưng trống rỗng, rảnh rỗi đến phát ngán.

Tôi phải sắp xếp lại cuộc đời mình.

Trước tiên, tôi phải học bơi.

Dù khó đến mấy, tôi cũng phải vượt qua nỗi sợ nước, học cho bằng được.

Cảm giác hoảng loạn và bất lực khi rơi xuống nước, không thể kiểm soát sự sống chếc của mình ấy, tôi không bao giờ muốn trải qua lần nữa.

Tiếp theo, tôi định đi làm.

Không phải vì cần tiền, mà chỉ để cuộc sống có chút ý nghĩa.

Hồi đại học, tôi chọn chuyên ngành Văn học Trung Quốc theo gợi ý của Phí Tố.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi cũng đã lấy được chứng chỉ sư phạm, có lẽ có thể thử làm giáo viên.

Lâu rồi không đụng đến chuyên ngành, cũng không biết còn thi đậu nổi không.

11

Lần đầu gặp huấn luyện viên bơi riêng của mình, tôi bị nụ cười rạng rỡ của cậu ấy làm lóa cả mắt.

Đẹp trai thật đấy!

Cao mét tám, vai rộng eo thon, lông mày rậm, mắt to, sống mũi cao.

Tóc ngắn gọn gàng, ánh mắt sáng ngời.

Tràn đầy sức sống của tuổi trẻ.

Chuẩn mẫu "nam thần ánh nắng".

Quản lý giới thiệu rằng cậu ấy vẫn đang học cao học, nhân dịp nghỉ hè thì ra ngoài làm thêm.

“Chị yên tâm, bằng cấp cần có đều đầy đủ.” Quản lý nói. “Cậu ấy là huấn luyện viên riêng được yêu thích nhất ở đây.”

Sau khi quản lý rời đi, cậu trai đẹp — Nhâm Vân Tịch — hỏi tôi: “Chị là vì lần trước ngã xuống nước nên mới muốn học bơi à?”

Tôi ngạc nhiên nhìn cậu: “Sao em biết chuyện tôi bị rơi xuống nước?”

“Vì là em cứu chị lên mà.” Cậu cười toe toét. “Hôm đó em làm phục vụ bán thời gian ở buổi tiệc đó.”

Tôi chợt nhớ ra, lúc vùng vẫy trong nước, mơ hồ thấy có người bơi về phía mình.

“À! Thì ra người cứu tôi hôm đó là em!” Tôi bừng tỉnh, “Sao em làm việc tốt lại không để lại tên chứ? Nếu em đến tìm tôi nói rõ, tôi nhất định sẽ hậu tạ đàng hoàng!”

Nhâm Vân Tịch cười tươi: “Chỉ là tiện tay thôi mà.”

12

Trước khi học bơi, tôi nói với Nhâm Vân Tịch rằng tôi rất sợ nước.

Tôi kể, hồi nhỏ từng bị người khác đẩy xuống nước, suýt nữa chếc đuối.

Từ đó rất sợ nước.

Nhâm Vân Tịch gật đầu: “Không sao, mình từ từ học.”

Tôi cuối cùng cũng hiểu vì sao Nhâm Vân Tịch lại là huấn luyện viên riêng được yêu thích nhất.

Cậu ấy thật sự quá kiên nhẫn.

Chỉ riêng bước làm quen với nước, chúng tôi đã học suốt một tuần.

Cậu ấy không hề sốt ruột, kiên nhẫn hướng dẫn từng bước, nhẹ nhàng trấn an tôi đừng sợ.
 
Ôm Lấy Ngày Mai - Đại Tỷ Tỷ Mạc Mạc
Chương 7: Chương 7



Khoảnh khắc thật sự đứng trong làn nước, tôi cảm động đến rơi nước mắt.

Tôi đã vượt qua nỗi sợ nước.

Tôi làm được rồi!

Sau khi vượt qua bước đầu, việc học tiếp trở nên suôn sẻ hơn nhiều.

Chỉ cần dám đứng trong nước, học bơi không còn là chuyện quá khó nữa.

Sau thêm hai tuần, cuối cùng tôi cũng học được bơi.

Dù nội dung người khác chỉ cần mười buổi học là xong, tôi mất đến ba mươi buổi, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

Hôm tốt nghiệp khóa học, tôi quyết định mời Nhâm Vân Tịch ăn một bữa.

Cảm ơn cậu ấy vì đã không bỏ rơi tôi, kiên trì dạy tôi bơi.

13

Tôi thường thấy Nhâm Vân Tịch tranh thủ ăn cơm hộp ở phòng gym rồi lại vội vàng đi học.

Cộng thêm việc cậu làm thêm đủ nơi, ăn mặc thì rất bình thường, tôi đoán gia cảnh chắc không khá giả gì.

Tôi quyết định mời cậu ấy ăn một bữa thật ngon.

Còn trẻ mà đã vất vả như vậy.

Tôi đưa Nhâm Vân Tịch đến một quán ăn riêng mà tôi hay lui tới.

Không may là, ở hành lang nhà hàng, tôi gặp phải Phí Tố.

Và người bên cạnh anh ta, là Dư Nhiễm Nhiễm.

Vừa nhìn thấy tôi, Phí Tố chẳng hề tỏ ra áy náy, thậm chí còn không buông tay Dư Nhiễm Nhiễm.

Ánh mắt anh ta liếc qua Nhâm Vân Tịch phía sau tôi, sắc mặt liền thay đổi: “Thần Thần, người này là ai?”

Tôi lơ đãng đáp: “Bạn tôi.”

Không muốn nói nhiều với anh ta, tôi quay lại mỉm cười với Nhâm Vân Tịch: “Mình vào phòng riêng thôi.”

Dẫn cậu trai trẻ đi ngang qua hành lang, tôi có cảm giác phía sau có ánh mắt dõi theo mình không rời.

Lúc ăn, Nhâm Vân Tịch dè dặt hỏi: “Chị Thần, người ban nãy là chồng chị sao?”

“Ừm.” Tôi gật đầu.

“Anh ta cứ thế công khai tổn thương chị như vậy à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Có phải thấy vô lý lắm không, đến nước này mà tôi vẫn chưa ly hôn.” Tôi tự giễu.

Cậu không trả lời, chỉ lẩm bẩm: “Thảo nào…”

“Thảo nào gì cơ?” Tôi tò mò.

Cậu trai ngẩng đầu, chớp mắt với tôi: “Chị Thần, hôm ở bữa tiệc chị ngã xuống nước, không phải lần đầu tiên chúng ta gặp nhau đâu. Thật ra, trước đó mình đã gặp rồi.”

“Vậy à? Khi nào cơ?” Tôi hỏi.

“Có một hôm, em đang phát tờ rơi ở trung tâm thương mại. Một đứa trẻ con chạy qua va vào em, tờ rơi rơi đầy đất. Em ngồi xuống nhặt.”

Cậu nói đến đây, tôi cũng nhớ mang máng điều gì đó.

“Tôi nhớ rồi, lúc đó tôi có giúp em nhặt tờ rơi mà.”

Đôi mắt cậu trai sáng rực: “Đúng! Trong trung tâm thương mại đông đúc vậy, chỉ có chị là cúi xuống giúp em. Lúc đó em đang chán nản, không biết nhặt bao giờ mới xong. Nhưng rồi chị xuất hiện. Khi ấy, trong mắt em, chị như tiên nữ giáng trần vậy.”

“Tiên nữ?” Tôi bật cười, “Nói quá rồi đó!”

“Em không lừa chị đâu!” Cậu vội vàng nói, “Lúc đó em ngây người nhìn chị, chỉ nghĩ sao lại có người vừa xinh đẹp vừa tốt bụng như thế!”

“Sau khi chị nhặt xong, chị đưa lại tờ rơi rồi đi luôn.”

“Em nhìn theo bóng lưng chị, lúc đó mới sực nhớ ra là còn chưa kịp nói cảm ơn.”

“Em chạy vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh, mua chai nước đuổi theo chị.”

“Nhưng… em lại thấy chị đang khóc.”

“Chị đứng trên bậc thềm trước cửa trung tâm thương mại, tay cầm điện thoại, nước mắt đẫm đầy gò má.”

“Trong ánh mắt chị toàn là nỗi buồn, cả người chị toát ra sự tan vỡ và tuyệt vọng.”

“Lúc đó em chỉ nghĩ, là người nào mà lại nhẫn tâm để chị đau lòng như vậy.”

“Hôm nay gặp chồng chị, em hiểu rồi, ngày ấy chị khóc là vì anh ấy đúng không?”

14

Lời nói của Nhâm Vân Tịch làm tôi nhớ lại buổi chiều hôm đó.

Vừa bước ra khỏi trung tâm thương mại, tôi nhận được điện thoại của Dư Nhiễm Nhiễm.

Giọng cô gái trẻ đầy thách thức: “Chị Đường Thần ơi, ngày mai anh Phí sẽ dẫn em đi du lịch đó! Đoán xem chúng ta đi đâu? Là Lệ Giang đó! Anh Phí nói sẽ dẫn em chơi thật vui mấy ngày!”

Tắt máy, tim tôi lại đau thắt từng hồi.

Hồi đại học, tôi từng xem một đoạn quảng cáo du lịch trên mạng, rất muốn đến Lệ Giang chơi.
 
Ôm Lấy Ngày Mai - Đại Tỷ Tỷ Mạc Mạc
Chương 8: Chương 8



Nhưng lúc đó Phí Tố đã bắt đầu học cách tiếp quản công ty, bận rộn mỗi ngày.

Anh ấy dỗ dành tôi: “Em đừng đi một mình, đợi anh. Xong việc này anh sẽ đi cùng em.”

Nhưng anh ấy chẳng bao giờ hết bận.

Ra trường, chúng tôi nhanh chóng kết hôn, ngày thứ hai sau đám cưới anh đã đi công ty đàm phán dự án, chúng tôi chẳng có ngày nghỉ cưới, huống chi là hưởng tuần trăng mật.

Mấy năm sau kết hôn, anh vẫn không thể sắp xếp thời gian đưa tôi đi chơi.

Nhưng lại có thể đưa Dư Nhiễm Nhiễm đi chơi mấy ngày liền.

Khoảnh khắc đó, tôi rơi vào tuyệt vọng, nghi ngờ chính bản thân mình.

Tôi không hiểu tại sao mình lại thất bại đến vậy.

Đến giờ này, bên cạnh mình không có một ai thật lòng với tôi.

Chắc Nhâm Vân Tịch đã nhìn thấy tôi vào lúc đó.

Giờ nhìn lại, tôi thấy mình lúc đó thật ngốc, tự dằn vặt không lối thoát.

Rõ ràng là Phí Tố ngoại tình, tại sao tôi lại phải nghi ngờ và tự trách mình?

Khi không còn yêu anh ta, tôi mới hiểu, không phải tôi có lỗi, mà là anh ấy sai.

Hóa ra khía cạnh yếu đuối tủi hổ của tôi đã bị chàng trai mới lớn này nhìn thấy.

Tôi ngượng ngùng giải thích: “Thật ra, tôi đã buông bỏ hết rồi, cũng không còn buồn vì anh ta nữa.”

“Không tin thì xem đi, hôm nay gặp họ, cảm xúc tôi không hề d.a.o động chút nào.”

“Chị Thần, có muốn trả thù anh ta không?” Nhâm Vân Tịch bỗng nhiên hỏi.

“Hả? Ý gì vậy?”

“Ý là, lấy đòn đáp đòn.”

“Ý em là…”

Tôi nhớ đến những lời đề nghị về “hôn nhân mở” của Phí Tố.

Nhìn lại Nhâm Vân Tịch, chàng trai chân thành, nắng ấm với đôi mắt sáng rỡ, dường như ánh mắt đó lại chứa một chút cám dỗ.

Phải thừa nhận, khuôn mặt ấy thật sự rất quyến rũ.

Giọng nói như có ma lực: “Chị, em sẵn sàng làm công cụ cho chị.”

15

Tôi suy nghĩ một lúc, vẫn chưa thể vượt qua rào cản trong lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi lắc đầu với anh ta: “Tôi vẫn chưa ly hôn.”

“Ngay từ lúc anh ta phản bội chị, chị đã tự do rồi. Chị ơi, người như thế không đáng để chị chung thủy”

Tôi giải thích: “Tôi không giữ mình vì anh ta, mà vì tôi không thể tùy tiện đối xử với tình cảm. Theo tôi, chỉ người yêu nhau mới có thể ôm hôn, thân mật.”

Nhâm Vân Tịch cụp mắt, giọng buồn bã: “Ồ, em hiểu rồi, chị chưa thích em.”

Rồi đôi mắt cậu lại sáng lên: “Nghĩa là nếu chị thích em, chúng ta sẽ ở bên nhau đúng không? Yên tâm, em sẽ cố gắng để chị thích em!”

Tôi bật cười trước sự tự tin của cậu ấy, kiềm nén không vuốt mái tóc mềm mại của cậu.

Đang định gắp chút đồ ăn cho cậu thì có tiếng gõ cửa.

“Mời vào.” Tôi tưởng là nhân viên phục vụ.

Nhìn thấy Phí Tố đứng ở cửa, tôi nhăn mày, bản năng cảm thấy anh phá vỡ không khí tốt trong phòng.

“Thần Thần, lát nữa về nhà cùng nhau nhé.” Anh bước vào đứng cạnh tôi, tay đặt lên tựa ghế phía sau lưng tôi.

Một dáng vẻ như tuyên bố chủ quyền.

“Anh không đi với Dư Nhiễm Nhiễm sao?”

Phí Tố hơi ngại ngùng: “Anh để cô ấy đi trước rồi.” Anh dịu dàng nói với tôi: “Bàn này anh đã thanh toán rồi, lúc nãy mẹ anh gọi điện nói lâu rồi không về nhà cũ, bà nấu sẵn canh gà, tối về chúng ta uống.”

“Được.” Tôi ngập ngừng một lúc rồi đồng ý.

“Vân Tịch, em…” Tôi nhìn cậu ấy đầy tiếc nuối.

“Không sao, chị Thần, lát nữa em tự về.” Nói xong, cậu còn nghịch ngợm nháy mắt với Phí Tố rồi nhìn tôi: “Lần sau chúng ta lại hẹn nhé.”

Phí Tố mặt nghiêm lại.

Tôi lại cười phá lên vì hành động của anh ta.

16

Cho đến khi lên xe Phí Tố, anh vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng.

Xe chạy nhanh về nhà cũ, không ai nói chuyện.

Trước đây, khi ở bên Phí Tố, tôi luôn không ngừng nói chuyện, chia sẻ mọi thứ với anh.

Anh chỉ thỉnh thoảng đáp lại một tiếng.

Giờ đây, tôi không chủ động nói nữa, chỉ còn im lặng.

Xe vào gara nhà cũ, dừng lại, nhưng Phí Tố không mở cửa.

Anh tháo dây an toàn, đẩy ghế ra sau, quay sang nhìn tôi.
 
Ôm Lấy Ngày Mai - Đại Tỷ Tỷ Mạc Mạc
Chương 9: Chương 9



“Thằng nhóc đó là ai?” Chưa đợi tôi trả lời, anh tự nói tiếp: “Em lại đi tìm người như vậy? Ngoài cái mặt đẹp ra, nó còn có gì đáng giá? Quần áo nó mặc có đáng năm trăm đồng không? Nó có thể cho em cái gì?”

Có vẻ anh hiểu lầm mối quan hệ của chúng tôi.

Tôi cũng chẳng muốn giải thích, đáp lại lời anh: “Có cái mặt đẹp thế này còn không đủ sao? Tôi thấy vui là được. À mà, cậu ấy còn có thân hình đẹp nữa.”

“Phí Tố, giờ tôi cũng phần nào hiểu lý do anh thích gái trẻ rồi. Phải nói, người trẻ khác hẳn. Ở bên cậu ấy, tôi thấy mình như tràn đầy sức sống.”

“Sao em có thể…” Phí Tố nắm chặt vô lăng, gân xanh hiện lên, định trách tôi mà không biết nói gì.

Một lúc lâu sau, anh ta mới lên tiếng: “Sao em có thể tùy tiện chọn một người như vậy?”

Tôi lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không phải là tùy tiện chọn đâu, tôi đã xem kỹ lý lịch của cậu ấy rồi. Cậu ấy là nghiên cứu sinh ngành công nghệ thông tin, vừa thông minh vừa đẹp trai, thậm chí còn chưa từng yêu ai, điều kiện tổng thể rất ổn.”

“Em…” Môi của Phí Tố chợt run lên, “Anh cứ tưởng em không phải là người tùy tiện như vậy.”

“Không phải chính anh đã nói sao?” Tôi nhắc anh ta, “Đừng để bản thân bị giam hãm trong tình cảm, ngoài kia còn nhiều điều vui vẻ lắm.”

“Tôi chỉ làm theo lời anh nói đấy thôi!”

Phí Tố hít sâu một hơi, cụp mắt xuống: “Hai người đã tiến triển đến mức nào rồi?”

“Chuyện đó hình như không phải điều anh nên quan tâm thì phải?”

Tôi không muốn tiếp tục nói chuyện với anh ta nữa, mở cửa xe bước xuống trước.

17

Uống xong canh gà, mẹ chồng bảo đã muộn rồi, kêu hai đứa ở lại nhà cũ một đêm.

Tôi còn chưa kịp từ chối thì Phí Tố đã vội vàng đồng ý trước.

Tối đến, khi nằm trên giường, Phí Tố ôm chặt lấy tôi, hơi thở ấm nóng phả vào người tôi.

Tôi biết anh ta định làm gì, nhưng tôi hoàn toàn không hứng thú.

“Dạo này không tiện.” Tôi đẩy anh ta ra, quay lưng lại và chừa cho anh ta một cái lưng lạnh lùng.

Phí Tố khẽ nói với giọng mất tinh thần: “Ngủ đi.”

Không biết đã qua bao lâu, lúc tôi mơ màng sắp ngủ thì bên cạnh chợt vang lên giọng anh ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Em không lừa anh đấy chứ?”

Tôi còn chưa kịp mở miệng thì anh ta đã nói tiếp: “Không phải em đang giữ thân vì cậu ta đấy chứ?”

Tôi không đáp, giả vờ đã ngủ say.

Không hẳn là vì ai mà giữ thân, nhưng việc không muốn thân mật với anh ta thì là sự thật.

Từ sau khi Dư Nhiễm Nhiễm kết bạn WeChat với tôi và gửi đống ảnh chụp cô ta và Phí Tố cùng giường chung gối, tôi tức giận đến mức không muốn ngủ cùng Phí Tố nữa.

Chỉ cần anh ta về nhà, tôi sẽ chủ động ngủ ở phòng khách.

Anh ta cũng đã không còn kiên nhẫn dỗ dành tôi như trước nữa, thấy tôi như vậy, chỉ biết hầm hầm bỏ đi.

Cho nên sau một thời gian sống ly thân với Phí Tố, tôi đã quen với việc không tiếp xúc gần gũi với anh ta rồi.

Chỉ cần anh ta đến gần, cơ thể tôi liền phản xạ tránh xa theo bản năng.

Sáng hôm sau, khi tôi thức dậy thì Phí Tố đã rời khỏi nhà cũ từ sớm.

Đó là biểu hiện của việc anh ta đang tức giận.

Nhưng tôi chẳng còn bận tâm nữa.

Tôi ngủ thẳng đến hơn chín giờ mới dậy, thong thả ăn sáng rồi ăn luôn cả trưa ở nhà cũ, đến chiều mới trở về nhà.

18

Vài ngày sau, Phí Tố bất ngờ về nhà.

Lúc đó tôi đang ăn cơm, anh ta đứng dựa vào bàn nhìn tôi.

Có vẻ tâm trạng khá tốt.

“Anh đã điều tra thằng nhóc đó rồi, nó chỉ là huấn luyện viên bơi cá nhân của em thôi, là anh hiểu nhầm, hai người không có gì cả.”

“Hiện tại không có, không có nghĩa là sau này cũng không có. Tình cảm là thứ phát triển dần mà.” Tôi chậm rãi gắp đồ ăn, “Hơn nữa, dù không phải là cậu ấy thì cũng sẽ có người khác thôi.”

Tôi ngẩng đầu, nửa tựa người nhìn anh ta: “Tôi nghĩ thông suốt rồi, sẽ không cố chấp nữa. Tôi sẽ thử ra ngoài tìm một người khiến mình vui vẻ. Anh yên tâm, sau này tôi sẽ không bao giờ ngăn cản anh với những người phụ nữ khác nữa.”
 
Back
Top Bottom