Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo

Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 60: Chương 60



Lúc Lý Đại Bảo vào phòng, thấy Hoắc Trường Sinh đang ngồi trên giường trêu con trai mình, nghe thấy hắn vào cũng không để ý, cứ như không nghe thấy, mắt cũng không thèm liếc.

Đối với tỷ phu ngốc nghếch này, Lý Đại Bảo đã sớm quen rồi, cũng không để bụng, tự mình ngồi xuống mép giường, đưa tay trêu chọc ngoại sanh, lại tùy tiện nói vài câu chuyện phiếm, coi như chào hỏi Hoắc Trường Sinh, Hoắc Trường Sinh vẫn không để ý.

Lý Đại Bảo đột nhiên cảm thấy mình có chút ngốc, tìm ai không tìm, lại tìm kẻ ngốc im thin thít này để hỏi, nhưng hắn thật sự không có ai khác để hỏi. Mấy tên bạn bè thân thiết như Bao Kim Lộc mà nghe được chuyện này, chắc chắn sẽ cười nhạo hắn cả đời, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có người tỷ phu này là thích hợp nhất, người ba gậy cũng không ra một tiếng rắm, chắc chắn sẽ không nói cho người khác nghe.

Lý Đại Bảo do dự một lát, cuối cùng vẫn hỏi ra miệng, chỉ hỏi tức phụ có thai có được hành phòng không.

Lý Đại Bảo hỏi xong, thấy Hoắc Trường Sinh cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn hắn với vẻ mặt nghiêm túc, hắn tưởng hắn ta muốn nói gì, không ngờ Hoắc Trường Sinh chỉ ngơ ngác nhìn hắn một lát, rồi lấy từ trong túi áo ra một nắm lạc đưa cho hắn.

Lý Đại Bảo nhìn nắm lạc trong tay Hoắc Trường Sinh có chút ngơ ngác, ngẩn người một lát, đẩy ra nói: "Đệ không ăn."

Hoắc Trường Sinh nắm chặt nắm lạc trong tay, vẻ mặt hoảng hốt như muốn nói "Ai bảo cho ngươi ăn", khiến Lý Đại Bảo càng thêm khó hiểu.

Hoắc Trường Sinh nhìn Lý Đại Bảo, vẻ mặt sâu xa nói: "Ngươi tích lạc đi."

Trong bếp, Lý Hà Hoa vừa nhóm lửa xong, đã thấy Lý Đại Bảo từ trong phòng đi ra, miệng lẩm bẩm nói gì đó, không chào hỏi nàng ta một tiếng đã đi mất.

Lý gia.

Bàn Nha Nhi thấy Lý Đại Bảo từ bên ngoài trở về, vẻ mặt thất bại, không khỏi bật cười nói: "Vừa nghe mẫu thân nói chàng đến nhà đại tỷ rồi, không phải chàng thật sự đi hỏi đại tỷ đấy chứ? Hay là hỏi tỷ phu?"

Lý Đại Bảo có chút bực bội nói: "Thôi thôi, nàng đừng có mà cười nhạo ta nữa, ta là đồ ngốc được chưa, tìm ai không tìm, lại đi tìm một kẻ ngốc, huynh ấy nói chuyện trên trời dưới đất, râu ông nọ cắm cằm bà kia."

Bàn Nha Nhi cười khanh khách, tò mò nói: "Tỷ phu lại thật sự để ý đến chàng à? Thật không dễ dàng gì, huynh ấy nói gì?"

Lý Đại Bảo tức giận nói: "Ta nghiêm túc hỏi huynh ấy, huynh ấy lại nói chuyện lạc với ta! Cái gì hai mươi tám mươi, to nhỏ, còn tính toán sổ sách với ta nữa, ai mà hiểu huynh ấy nói gì."

Bàn Nha Nhi ôm bụng cười lớn, nói: "Tỷ phu người ta chắc chắn cố ý không để ý đến lời chàng nói đấy, đáng đời! Cho chàng cũng nếm thử, chàng có biết lần trước ta hỏi xấu hổ đến mức nào không, ta đã bảo rồi mà, chuyện này sao có thể đem ra nói với người khác được, chàng á, cứ nhịn đi."

Lý Đại Bảo ỉu xìu bỏ cuộc, về sau tuy thỉnh thoảng có oán trách, nhưng nghĩ đến thân thể tức phụ thật sự không tiện, cũng thật sự nhịn đúng tám chín tháng.

Chỉ nói sao có thể trùng hợp kỳ lạ đến thế, mẫu thân Đại Bảo, Lý Hà Hoa và Hoắc Tứ nãi nãi ba người trước sau đều có thai, trùng hợp đều đến ngày sinh cùng một ngày.

Ngày sinh, Lý gia chỉ có Bàn Nha Nhi và mẫu thân Đại Bảo ở nhà, Bàn Nha Nhi nghe thấy bà mẫu trong phòng gọi nàng một tiếng, bảo nàng nhóm lửa đun một nồi nước sôi, rồi lấy kéo trong nhà ra nhúng nước nóng.

Vì giọng mẫu thân Đại Bảo rất bình thường, Bàn Nha Nhi cũng không nghi ngờ gì, đợi chuẩn bị xong xuôi, vào phòng thấy bà mẫu nằm trên giường khẽ r*n r*, mới nhận ra bà mẫu sắp sinh.

Bàn Nha Nhi sợ hãi vô cùng, vội vàng chạy ra ngoài tìm bà đỡ, đợi đến nhà bà đỡ mới nghe nói Lý Hà Hoa và Hoắc Tứ nãi nãi bên kia cũng sinh con, ngay cả tức phụ bà đỡ cũng sang đó giúp rồi.

Bàn Nha Nhi luống cuống tay chân, ôm bụng bầu lại chạy ra đồng tìm tướng công và công công. Đợi mấy người vất vả về đến nhà, mẫu thân Đại Bảo đã tự mình sinh con xong. Bên kia, Hà Hoa và Tứ nãi nãi cũng lần lượt sinh con, tính cả mẫu thân Hà Hoa, đều sinh con gái.

Lý Đại Bảo thấy phụ thân hắn rất thích con trai, thấy mẫu thân hắn sinh con gái có lẽ sẽ không vui, không ngờ phụ thân hắn lại rất vui mừng, còn nói sớm đã tính toán kỹ là lần này sinh con gái, ngay cả tên cũng đã nghĩ rồi, là Lý Mai Hoa.

Lý Đại Bảo thấy vậy, giả vờ đùa cợt thử nói nghe người ta bảo sinh con đều theo đợt theo đợt, có lẽ bụng Nha Nhi cũng là con gái.

Phụ thân Đại Bảo nghe xong liền đá hắn một cái nói: "Ngậm cái mồm quạ của ngươi lại, bụng tức phụ ngươi chắc chắn là con trai, đợi ngày mai sinh ra mà không có của quý, chính là ngươi rủa đấy, xem lão tử có xử lý ngươi không!"

Lý Đại Bảo xoa xoa mông, ngượng ngùng nhỏ giọng lẩm bẩm: "Bản thân người có con gái chẳng phải cũng rất hay sao, sao con lại không thể là con gái."

Phụ thân Đại Bảo trợn mắt nói: "Ta có hai đứa con trai rồi, ngươi có gì? Lần này ngươi mà sinh được con trai, về sau thích sinh bao nhiêu con gái ta không quản, dù sao Lý gia cũng có người nối dõi."

Mẫu thân Đại Bảo vẫn đang ở cữ, nằm trên giường nhìn hai phụ tử cười cười, chỉ nói: "Theo ta thấy thì đều tốt, con gái cũng chẳng sao, con gái biết thương người, con xem mẫu thân lo lắng cho ba tỷ con, cộng lại cũng không bằng lo lắng cho một mình con đâu, dù sao các con còn nhỏ, sinh thêm là được."

Lý Đại Bảo cười hì hì.

Phụ thân Đại Bảo nhìn mẫu thân Đại Bảo, biết bà đại khái nhớ lại chuyện mình hồi trẻ liên tiếp sinh ba con gái không được bà mẫu yêu thích, chuyện tôn tử từ đó liền không nhắc đến nữa.

Hai tháng sau, một ngày nọ, Bàn Nha Nhi đau bụng, mẫu thân Đại Bảo vừa nhìn đã biết nàng sắp sinh, vội vàng bảo Lý Đại Bảo đi gọi bà đỡ.

Lúc bà đỡ đến, Bàn Nha Nhi đang nằm trên giường mặt trắng bệch r*n r*, bà đỡ sờ bụng Bàn Nha Nhi, lại thò tay xuống dưới s* s**ng, cau mày nói: "Đứa đầu tiên chắc không sao, đứa sau e khó sinh."

Mẫu thân Đại Bảo thấy sắc mặt bà đỡ không tốt, vội hỏi: "Sao vậy?"

Bà đỡ không đáp, chỉ trầm mặt nói: "Nhanh lên, bảo Đại Bảo đến chỗ Chu phu tử hỏi xem có thuốc cầm m.á.u không, chuẩn bị trước đi, không có thì nhanh chóng đánh xe lên trấn mua."

Mẫu thân Đại Bảo sinh mấy đứa con rồi, có kinh nghiệm, nghe bà đỡ nói vậy, trong lòng lập tức lạnh đi một nửa, đây chẳng phải là sắp rong huyết sao. Bà vội vàng ra ngoài phân phó cho Lý Đại Bảo.

Tuy Lý Đại Bảo không có nhiều kinh nghiệm, nhưng cũng nhận ra có gì đó không ổn, lại thấy vẻ mặt và giọng nói của mẫu thân, chân tay cũng có chút mềm nhũn, vội la lên: "Sao vậy mẫu thân? Nha Nhi không sao chứ?"

Mẫu thân Đại Bảo cũng chẳng kịp giải thích, chỉ giục: "Con đừng hỏi nữa, nhanh đi, nhanh lên!"

Lý Đại Bảo không dám chậm trễ, vội vàng chạy đến nhà Chu phu tử, may mắn Chu phu tử mấy tháng trước chuẩn bị thuốc cầm m.á.u cho Hoắc Tứ nãi nãi sinh con, Hoắc Tứ nãi nãi kinh hãi không dùng đến, lúc này liền đưa hết cho Lý Đại Bảo. Thấy Lý Đại Bảo vẻ mặt lo lắng, lại vội nói: "Chút thuốc này ngươi cứ nhanh chóng mang về trước đi, bây giờ ta lập tức đánh xe lên trấn một chuyến, mua thêm chút nữa về, có dùng được hay không, cứ chuẩn bị trước."

"Vâng vâng." Lý Đại Bảo đáp liền hai tiếng, ngay cả cảm ơn cũng không kịp, vội vàng cầm thuốc chạy ra ngoài.
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 61: Chương 61



Đúng như bà đỡ dự liệu, đứa bé đầu tiên ra đời rất thuận lợi, tiếng khóc vang vọng của đứa bé khiến Lý Đại Bảo đang lo lắng chờ ngoài cửa khẽ thở phào nhẹ nhõm; phụ thân Đại Bảo vẫn luôn ngồi trong phòng mình cũng nghe thấy tiếng khóc, vẻ mặt mong chờ đứng ở cửa nhìn về phía này; Lý Tiểu Bảo nghe thấy thì vui vẻ muốn chạy vào phòng, vừa hay bị mẫu thân đ.â.m sầm vào.

Mẫu thân Đại Bảo đẩy Lý Tiểu Bảo ra, hướng về phía ba phụ tử báo một tiếng: "Con trai."

Phụ thân Đại Bảo nghe xong lộ vẻ vui mừng, Lý Đại Bảo vừa mừng vừa thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa định hỏi mẫu thân Bàn Nha Nhi thế nào rồi, mẫu thân hắn đã vội vã trở vào phòng hỗ trợ.

Lý Đại Bảo lại tiến sát đến gần cửa sổ, trong nhà mơ hồ truyền ra tiếng khóc yếu ớt của Bàn Nha Nhi, nàng cầu xin nói mình không còn chút sức lực nào, không chịu nổi nữa, bà đỡ hét nàng một tiếng, nàng lại càng khóc thảm thiết hơn.

Trong phòng lại dần dần vang lên tiếng kêu khóc của Bàn Nha Nhi, nhưng rõ ràng đã yếu đi nhiều, bà đỡ và mẫu thân hắn hoảng hốt nói gì đó, bị tiếng r*n r* khàn đặc của Bàn Nha Nhi át đi, Lý Đại Bảo nghe không rõ, càng thêm nóng ruột đi đi lại lại.

Một lúc lâu sau, trong phòng lại truyền ra tiếng khóc của một đứa bé, ngay sau đó thấy Lý Hà Hoa vừa nãy vội vã đến giúp đỡ bưng một chậu nước m.á.u ra, không kịp báo tình hình với Lý Đại Bảo và phụ thân Đại Bảo, vội vã đi xuống bếp thay nước nóng sạch sẽ.

Lý Đại Bảo sốt ruột muốn đuổi theo hỏi tình hình, chợt nghe mẫu thân hắn ở trong phòng kêu lên một tiếng cao vút đầy lo lắng: "Hà Hoa! Mau lên!"

Lý Đại Bảo quay đầu chạy ngay về phòng mình, lần này mẫu thân hắn cũng không kịp ngăn cản, hắn xông thẳng vào buồng trong, đợi đến khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, sợ hãi đến nỗi chân tay mềm nhũn.

Chỉ thấy Bàn Nha Nhi như vừa vớt từ dưới sông lên, cả người ướt đẫm, khuôn mặt trắng bệch như giấy cửa sổ, ngay cả môi cũng không còn chút máu, tuy bị mẫu thân hắn và bà đỡ che khuất tầm nhìn, nhưng hắn vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy vũng m.á.u lớn dưới người Bàn Nha Nhi trên chiếc chiếu ngày càng nhiều, dọc theo mép giường nhỏ tí tách xuống đất.

Bàn Nha Nhi c.h.ế.t rồi...

Đầu Lý Đại Bảo "ong" một tiếng, trong nháy mắt nảy ra ý nghĩ này, cả người như rơi vào hầm băng, lạnh từ đầu đến chân.

Lý Hà Hoa bưng nước nóng vội vã vào phòng, thấy Lý Đại Bảo đứng chắn ở cửa buồng trong, tiện tay dùng khuỷu tay đẩy hắn ra, nàng ta không dùng nhiều sức, Lý Đại Bảo lại bị nàng ta đẩy ngã lăn ra đất, Lý Hà Hoa cũng không để ý đến hắn, vội vàng tiến lên giúp đỡ.

"Rong huyết rồi! Thuốc! Thuốc!"

"Đây rồi!"

"Làm sao bây giờ?! Nhanh!"

"Oa... oa oa..."

"Mẫu thân..."

"Nha Nhi... không sao... không sao..."

"Sao không cầm được m.á.u vậy, thẩm tử!"

"Thuốc! Cho thêm thuốc! Thuốc!"

Lý Đại Bảo ngã xuống đất, âm thanh đối thoại lo lắng của mấy nữ nhân xen lẫn tiếng khóc của trẻ sơ sinh văng vẳng bên tai hắn, hắn lại như bị người ta rút mất hồn, trong chốc lát năm giác quan bị tách rời, không còn cảm giác gì nữa.

"Đại Bảo! Đại Bảo!"

"Bốp!" Mặt nóng rát, Lý Hà Hoa tát hắn một cái mạnh, gọi hồn Lý Đại Bảo trở về.

"Chẳng phải đệ nói Chu phu tử đi trấn mua thuốc cầm m.á.u rồi sao? Sao còn chưa về! Đệ mau đi xem! Mau đi, thuốc của Nha Nhi không đủ dùng nữa rồi!" Lý Hà Hoa túm lấy áo Lý Đại Bảo, hận không thể ném hắn ra ngoài.

Lý Đại Bảo hoàn hồn, lồm cồm bò dậy chạy ra khỏi nhà, vừa đến cửa viện, đã va phải Chu phu tử đang vội vã chạy đến, trực tiếp đ.â.m Chu phu tử ngã xuống đất. Lý Đại Bảo không để ý đến gì nữa, hoảng hốt nói: "Phưtr, mua được thuốc chưa? Thuốc!"

Chu phu tử thấy bộ dạng hắn như vậy, liền biết có chuyện xảy ra, vội lấy thuốc từ trong n.g.ự.c ra đưa cho hắn. Lý Đại Bảo cầm lấy liền chạy vào nhà, trong nhà Lý Hà Hoa cũng nghe thấy động tĩnh bên ngoài, vội ra lấy thuốc mang vào.

Lý Đại Bảo định đi vào theo, lại đột nhiên bị phụ thân hắn gọi lại.

"Đại Bảo! Đi, mau đến nhà lão trượng con báo tin, bảo phụ mẫu Bàn Nha Nhi nhanh chóng đến đây, cứ nói là..." Môi phụ thân Đại Bảo run rẩy, sắc mặt u ám, nửa câu sau nghẹn lại không nói ra.

Lý Đại Bảo không động đậy, cứ như không nghe thấy gì, ngơ ngác đứng ở cửa phòng, hai tay buông xuống bên người nắm chặt thành quyền.

"Bảo con đi gọi người, con nghe thấy không!" Phụ thân Đại Bảo quát hắn một tiếng, ngập ngừng một lát, trầm giọng nói: "Nếu Nha Nhi thật sự không qua khỏi, nói gì, cũng phải để phụ mẫu nhìn mặt lần cuối."

"Không thể nào!" Lý Đại Bảo gào lên một tiếng khàn đặc, cả người run rẩy dữ dội.

Phụ thân Đại Bảo nhìn Lý Đại Bảo không nói gì, lại quay sang nói với Lý Tiểu Bảo: "Tiểu Bảo, con đi."

"Không được đi!" Lý Đại Bảo quát lớn một tiếng, nhưng không phải với Lý Tiểu Bảo, mà là trừng mắt giận dữ nhìn phụ thân hắn, hai mắt đỏ ngầu như muốn phun ra lửa, dường như người đứng trước mặt hắn không phải là phụ thân hắn, mà là Vô Thường địa phủ đến đòi mạng Bàn Nha Nhi.

Lý Tiểu Bảo sợ hãi, tuy còn nhỏ tuổi, nhưng cũng hiểu được chút chuyện, "oa" một tiếng khóc lớn, nhào đến dưới chân cửa sổ phòng Bàn Nha Nhi gào khóc: "Mẫu thân! Tẩu tử! Tẩu tử!"

Phụ thân Đại Bảo tiến lên hai bước đến trước mặt Lý Đại Bảo, vừa định mở miệng, đã bị Chu phu tử vừa vào sân ngăn lại, vỗ vai ông, nhỏ giọng nói: "Đừng ép con cái nữa... ta đi gọi..."
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 62: Chương 62



Chu phu tử vội vã đến mẫu gia của Bàn Nha Nhi báo tin, người nhà bên đó kinh hãi, không nói hai lời liền chạy đến Lý gia.

Phụ thân Bàn Nha Nhi vì quá lo lắng, khí huyết xông lên não, vừa ra khỏi cổng viện đã đột ngột ngã xuống đất. Người nhà rối loạn, lại vội vã khiêng phụ thân Bàn Nha Nhi về nhà, may mà có Chu phu tử ở đó, day huyệt nhân trung hồi lâu, mới dần dần tỉnh lại, đợi mở mắt ra, câu đầu tiên chính là run rẩy nức nở nói với mẫu thân Bàn Nha Nhi: "Bà vây quanh ta làm gì... nhanh... nhanh đi xem Nha Nhi đi..."

Mẫu thân Bàn Nha Nhi lúc này mới bỏ mặc phụ thân Bàn Nha Nhi, dẫn theo phu thê Vương Tứ Cân và tiểu nhi tử Vương Thạch Đầu vội vã đến Lý gia, phu thê Vương Ngũ Cân ở lại trông nom phụ thân Bàn Nha Nhi và các con, Chu phu tử sợ phụ thân Bàn Nha Nhi lại xảy ra chuyện, cũng ở lại.

Mẫu thân Bàn Nha Nhi gần như bị phu thê Vương Tứ Cân dìu đến Lý gia, vừa vào sân đã chẳng để ý đến ai, xông thẳng vào phòng Bàn Nha Nhi. Hai huynh đệ Vương Tứ Cân không tiện đi vào theo, chỉ dừng lại ngoài cửa, lo lắng túm lấy Lý Đại Bảo hỏi tình hình, Lý Đại Bảo lại như người mất hồn, một câu cũng không nói nên lời.

Mẫu thân Bàn Nha Nhi vừa vào phòng, Lý Hà Hoa đã vội vàng tiến lên đỡ, gấp giọng nói: "Thân mẫu đừng lo, m.á.u của Nha Nhi đã cầm rồi, cầm rồi!"

Mẫu thân Bàn Nha Nhi nghe thấy vậy, trong lòng đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới bật khóc, thấy con gái mặt trắng bệch, chỉ còn thoi thóp nằm trên giường, đau lòng vô cùng, tay run rẩy hết lần này đến lần khác v**t v* trán, má và cánh tay Bàn Nha Nhi, chỉ hận không thể chịu khổ thay nàng, lại hận không thể đổi cả tính mạng mình cho nàng.

Mẫu thân Đại Bảo nhẹ nhàng vỗ vai mẫu thân Bàn Nha Nhi, muốn an ủi vài câu, nhưng lòng bà lúc này cũng đang đau khổ vô cùng, vừa mở miệng đã muốn rơi nước mắt, chỉ sợ làm thông gia thêm đau lòng, cũng không biết nói gì cho phải.

Bà đỡ nói: "May mà chuẩn bị đủ thuốc cầm máu, m.á.u này coi như tạm thời cầm được rồi, nhưng cũng phải đợi qua hai ngày này mới coi như thật sự qua được kiếp nạn này, lần này nàng ấy mất nhiều m.á.u quá, nếu lại rong huyết nữa, thì thần tiên cũng không cứu được. Hơn nữa, lần này khí huyết của nha đầu bị tổn thương nặng, có hồi phục được hay không còn phải xem mệnh, những ngày này các người phải canh giữ không rời mắt, đừng vội vàng bồi bổ, đợi qua hai ngày này khí huyết ổn định lại, bồi bổ m.á.u và khí sau, các người đều là người từng trải, ăn gì bổ thân thể không cần ta nói nhiều nữa."

Bà đỡ xuống giường, Lý Hà Hoa và tẩu tử Vương gia vội vàng tiến lên ngăn lại, muốn mời bà ấy ở lại chăm sóc thêm, bà đỡ chỉ nói những gì bà ấy có thể làm đều đã làm rồi, về sau chỉ có thể nghe theo số phận.

Mẫu thân Bàn Nha Nhi nghe xong càng khóc thảm thiết hơn, Lý Hà Hoa ra hiệu cho tẩu tử Vương gia, bảo nàng ta trông nom người trong nhà, mình dìu bà đỡ ra khỏi nhà, chỉ nói vắn tắt tình hình với những nam nhân bên ngoài, rồi dẫn bà đỡ vào nhà chính.

Những nam nhân bên ngoài tạm thời thở phào nhẹ nhõm, Vương Tứ Cân bảo Vương Thạch Đầu nhanh chóng chạy về nhà báo bình an. phụ thân Đại Bảo cùng bà đỡ vào nhà chính, phân phó cho Hà Hoa nhanh chóng đi nấu cơm, quay sang nói với bà đỡ: "Hôm nay làm phiền thẩm tử vất vả quá, nói gì cũng không thể để thẩm tử cứ vậy mà đi được, ở nhà ăn cơm rồi đi, đợi nghỉ ngơi đủ rồi, để Đại Bảo cõng thẩm tử về."

Bà đỡ nói: "Thôi được rồi, để hắn trông nom tức phụ hắn đi, cũng không cần nấu cơm cho ta đâu, ta nghỉ một lát rồi đi."

Phụ thân Đại Bảo nói: "Không có lý nào như vậy được, làm phiền thẩm tử hao tâm tổn trí lớn như vậy, bảo toàn tính mạng cho ba mẫu tử bọn họ, nếu ngay cả bữa cơm cũng không lo, truyền ra ngoài, người ta sẽ chửi vào xương sống ta."

Bà đỡ nói: "Tấm lòng ta nhận rồi, ngươi giữ ta cũng vô ích, ta vừa nói rồi đấy, những gì ta có thể làm đều đã làm rồi, về sau chỉ xem ông trời có muốn thu người hay không."

Phụ thân Đại Bảo nói: "Ta biết, nghe theo số phận thôi. Giữ thẩm tử ăn cơm, một là thật lòng cảm ơn sự vất vả của thẩm tử, hai là, thẩm tử thấy đấy, trong nhà nhiều nữ nhân, dù thế nào, chỉ cần có thẩm tử ở đây, lòng bọn họ cũng yên tâm hơn."

Bà đỡ thở dài nói: "Được, tùy ngươi vậy."
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 63: Chương 63



Bên kia, tẩu tử Vương gia và mẫu thân Đại Bảo ôm hai đứa bé vào phòng mẫu thân Đại Bảo cho bú, tiểu muội muội hai tháng tuổi của Lý Đại Bảo là Lý Mai Hoa cũng nửa ngày chưa được uống một giọt sữa, lúc này nằm trên giường khóc ré lên, mẫu thân Đại Bảo lại ôm con gái qua cho b.ú tạm vài ngụm, vừa cho b.ú vừa lau nước mắt lo lắng, chỉ nghĩ Bàn Nha Nhi bây giờ mạng sống còn chưa biết giữ được hay không, đáng thương hai đứa tôn tử vừa lọt lòng đã không được b.ú sữa của mẫu thân.

Đại tẩu Vương gia vén áo cho con bú, vừa cho đứa bé b.ú vừa nói với mẫu thân Đại Bảo: "Thân mẫu, con muốn bàn với ngài một chuyện, ngài xem tình hình Nha Nhi bây giờ, đừng nói là con không b.ú được, ngay cả bên cạnh cũng không thể rời người chăm sóc, chỉ là thân thể muội ấy bây giờ nguy hiểm, không thể tùy tiện di chuyển, chúng con có lòng muốn đón muội ấy về chăm sóc, nhưng cũng phải đợi thân thể muội ấy khỏe lại đã, bây giờ vẫn phải làm phiền thân mẫu vất vả trông chừng."

Mẫu thân Đại Bảo nói: "Đại tẩu nó nói gì vậy, Nha Nhi là tức phụ Lý gia bọn ta, bọn ta chăm sóc là lẽ đương nhiên, sao lại có chuyện đẩy cho mẫu gia chăm sóc."

Đại tẩu Vương gia nói: "Lời là như vậy, nhưng bên nhà mình còn hai đứa bé nữa mà? Cộng thêm Tiểu Mai Hoa, một mình thân mẫu ngày đêm không nghỉ cũng thật sự không xoay xở được. Con nghĩ là, hay là bọn con bế hai đứa bé này về trước chăm sóc, con và nhị tẩu của Nha Nhi đều có sữa, đợi thân thể Nha Nhi khỏe lại, rồi bế các con về, đến lúc đó dù không thể phân được người, bọn con cũng có thể thỉnh thoảng giúp một tay."

Mẫu thân Đại Bảo nói: "Cái này... cái này có được không, làm phiền các con vất vả quá."

Đại tẩu Vương gia nói: "Thân mẫu nói vậy là xa xôi rồi, đều là người một nhà, chỉ sợ ngài thân phụ không vui, dù sao cũng là tôn tử nhà mình, nếu cảm thấy không ổn, bọn con về nhà bàn lại, con và nhị tẩu của Nha Nhi ban ngày tranh thủ người qua cho các con b.ú cũng được."

"Sao lại không vui được chứ, đều là người một nhà." Mẫu thân Đại Bảo vừa nói vừa nắm tay đại tẩu Vương gia, nói, "Tiểu tử Đại Bảo đó kiếp nào mà tu được cái phúc như vậy chứ."

Ăn tối xong, Vương Tứ Cân đưa bà đỡ về, nhân lúc không có ai, mẫu thân Đại Bảo nói với phụ thân Đại Bảo chuyện để thông gia bế hai đứa cháu về nuôi tạm, bà vốn còn sợ phụ thân Đại Bảo không vui, đã nghĩ sẵn lời giải thích, không ngờ phụ thân Đại Bảo lại đồng ý ngay, lại nói tuy là người một nhà, nhưng dù sao cũng là tôn tử Lý gia, không thể để người mẫu gia vất vả không công, nói ra cũng không hay, lát nữa đưa cho mẫu gia chút đồ là được.

Vất vả cả ngày, đợi mẫu thân Bàn Nha Nhi và phu thê Vương Tứ Cân bế cặp song sinh đi rồi, đã là nửa đêm.

Lý Hà Hoa dọn dẹp bếp xong, đến phòng Bàn Nha Nhi, thấy mẫu thân nàng ta ngồi ở mép giường, liền nói: "Mẫu thân, người đi nghỉ đi, để con trông nom Nha Nhi cho."

Mẫu thân Đại Bảo nói: "Không cần, con mau về đi, nhà còn hai đứa bé đang đợi con đấy, vất vả cả ngày rồi, bọn trẻ chắc chắn sẽ quấy khóc."

Lý Hà Hoa nói: "Không sao, có Tứ nãi nãi và Trường Sinh rồi."

Mẫu thân Đại Bảo nói: "Mau về đi, ở đây có ta và Đại Bảo rồi."

Lý Hà Hoa rời nhà một ngày này, cũng nhớ nhà, cộng thêm con gái của Tứ nãi nãi, trong nhà cũng có ba đứa trẻ, nàng ta cũng thật sự không yên tâm, do dự một lát, nói: "Vậy con về, sáng mai con lại qua, tối nay cứ để Đại Bảo trông nom Nha Nhi, người tuổi cao rồi, còn phải trông Tiểu Mai Hoa nữa, không thức đêm được."

Mẫu thân Đại Bảo nói: "Được rồi, ta biết rồi."

Lý Hà Hoa biết mẫu thân nàng ta thương con trai, nghĩ bụng vẫn nên dặn dò Đại Bảo vài câu, nhìn ra sân, nói: "Đại Bảo đâu?"

Mẫu thân Đại Bảo ngẩng đầu nói: "Sao vậy? Thằng bé không xuống bếp à? Thằng bé vừa ở đây trông cả đêm, cơm cũng chưa ăn, ta vừa vào bảo thằng bé đi ăn chút gì đó."

Lý Hà Hoa nói: "Con đi xem sao, có lẽ đang ở đâu đó hít thở không khí."

Lý Hà Hoa đi khắp các phòng xem, không thấy người, lại ra ngoài tìm, đi quanh hai vòng, cuối cùng cũng tìm thấy Lý Đại Bảo ở sau phòng của hắn.

Lúc đó đã khuya, Lý Đại Bảo ôm đầu ngồi xổm dưới chân tường, nếu không nhìn kỹ, thật khó mà phát hiện ra. Lý Hà Hoa vừa định tiến lên, lại thấy thân thể hắn co rúm lại run nhè nhẹ, mơ hồ còn nghe thấy tiếng nức nở nghẹn ngào.

Lý Đại Bảo đang khóc, cố gắng cả ngày, lúc này cuối cùng cũng không chịu nổi nữa mà trốn người nhà khóc nức nở.

Chân Lý Hà Hoa đã bước ra lại rụt trở về, nghĩ nghĩ, đi lùi lại mấy bước, chần chừ một lát, giả vờ như không nhìn thấy hắn, hỏi: "Đại Bảo? Đại Bảo?"

Lý Đại Bảo nghe thấy tiếng gọi, vội vàng chạy ra, thấy Lý Hà Hoa, vội la lên: "Sao vậy?"

Lý Hà Hoa vội nói: "Không sao, Nha Nhi vẫn ổn, mẫu thân đang trông nom muội ấy đấy, ta phải đi rồi, nói với đệ một tiếng."

"Ừ..." Lý Đại Bảo ngơ ngác đáp một tiếng.

Lý Hà Hoa giả vờ đêm khuya không nhìn thấy vết nước mắt chưa kịp lau khô trên mặt Lý Đại Bảo, chỉ nói: "Ngươi mau về ăn chút gì đi, đừng làm mẫu thân lo lắng, còn Nha Nhi nữa, lát nữa nếu nàng tỉnh lại, người muốn gặp nhất chắc chắn là ngươi, ngươi là trụ cột tinh thần của nàng, nàng còn trông cậy vào ngươi đấy."

Lý Đại Bảo gật đầu, quay người đi về.

Lý Hà Hoa nhìn bóng lưng Lý Đại Bảo, cảm thấy vô cùng đau lòng, không nhịn được khẽ gọi một tiếng: "Đại Bảo."

Lý Đại Bảo quay đầu lại nhìn.

Lý Hà Hoa muốn nói vài lời an ủi, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt xuống, chỉ cảm thấy nói ra ngược lại càng khiến hắn thêm buồn lòng, chỉ dịu dàng nói: "Đồ ăn ta để trong nồi rồi, nhớ ăn chút gì đó đi."

Lý Đại Bảo "ừ" một tiếng, vội vã trở về.
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 64: Chương 64



Đêm khuya, Lý Đại Bảo bê một chiếc ghế ngồi bên mép giường, một tay chống cằm, một tay nắm tay Bàn Nha Nhi, ngón tay cái ch*m r** v**t v* mu bàn tay nàng.

Thức trắng một ngày một đêm, đến giờ đã là canh tư, hắn lại chẳng cảm thấy buồn ngủ hay mệt mỏi chút nào, chỉ không rời mắt nhìn Bàn Nha Nhi, mỗi lần mi mắt nàng khẽ động, mỗi nhịp thở sâu nặng, mỗi tiếng r*n r* khe khẽ trong giấc mơ, đều khiến tim hắn thắt lại, cẩn thận xem xét nàng không sao, hắn mới dám thở phào một hơi.

Lý Đại Bảo cầm tay Bàn Nha Nhi áp lên môi mình, mũi khẽ cọ vào đầu ngón tay nàng hết lần này đến lần khác, nhắm mắt lại, ngửi mùi hương đặc trưng trên người nàng mới khiến hắn cảm thấy an tâm. Cảm nhận được đầu ngón tay nàng khẽ động đậy, hắn ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy nàng đã tỉnh.

Bàn Nha Nhi hé miệng, nhưng dường như vì kiệt sức mà không thể phát ra tiếng.

Lý Đại Bảo nghiêng người tới gần nói: "Sao vậy? Khát nước à?"

Bàn Nha Nhi yếu ớt lắc đầu, một lúc sau, nàng thở ra một hơi yếu ớt như sợi tóc: "Con đâu?"

Lý Đại Bảo an ủi: "Mẫu thân đã bế hai đứa đi chăm sóc rồi, đại tẩu và nhị tẩu giúp cho bú, đợi nàng khỏe lại, chúng ta sẽ tự chăm sóc."

Ánh mắt Bàn Nha Nhi ảm đạm xuống, khẽ nói: "Chỉ sợ ta không khỏe lại được..."

Lý Đại Bảo nói: "Đừng nói ngốc nghếch."

Bàn Nha Nhi nắm tay Lý Đại Bảo nói: "Đại Bảo, ta không muốn chết, nếu ta chết, các con thì sao... vừa lọt lòng đã không có mẫu thân, bọn nó sống thế nào..."

Lý Đại Bảo ngược lại nắm c.h.ặ.t t.a.y Bàn Nha Nhi nói: "Chẳng phải đã bảo nàng đừng nói ngốc nghếch rồi sao, nàng sẽ không c.h.ế.t đâu."

"Lỡ đâu..." Bàn Nha Nhi nước mắt lưng tròng, "Lỡ đâu ta không qua khỏi..."

"Không có lỡ đâu!" Lý Đại Bảo nói, "Chắc chắn sẽ qua khỏi."

"Ta cũng muốn qua khỏi, chàng khó khăn lắm mới thích ta, ta ứ thế mà c.h.ế.t đi, thật không cam lòng..."

Lồng n.g.ự.c Lý Đại Bảo bị bóp nghẹn một cái đau đớn, Bàn Nha Nhi đưa tay lên v**t v* mặt hắn, khẽ thở dài: "Đại Bảo... chàng mà thích ta sớm hơn thì tốt biết bao..."

Lý Đại Bảo dùng sức nắm c.h.ặ.t t.a.y Bàn Nha Nhi áp lên trán mình, không để nàng nhìn thấy nước mắt mình không kìm được rơi xuống, nhưng không nhận ra nước mắt hắn đã thấm vào đầu ngón tay nàng, làm sao mà giấu được.

Bàn Nha Nhi đưa tay kia lên, nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, lẩm bẩm nói: "Ta không trách chàng, ta chỉ là không nỡ... làm tức phụ chàng còn chưa đủ."

Lý Đại Bảo nắm tay Bàn Nha Nhi, lau vội nước mắt, ngẩng đầu nhìn nàng nói: "Vậy nàng đừng bao giờ nghĩ lung tung nữa, phải sống thật tốt, làm tức phụ của ta cả đời này, còn kiếp sau, kiếp sau nữa."

"Kiếp sau chàng cũng cưới ta sao?"

"Không cưới nàng thì cưới ai."

Một hàng lệ từ khóe mắt Bàn Nha Nhi, nàng khẽ cong môi cười, rồi nhắm mắt lại.

Lý Đại Bảo đắp lại chăn cho Bàn Nha Nhi, lau đi vệt nước mắt, hắn tưởng nàng mệt muốn nghỉ ngơi, không ngờ nàng nhắm mắt nằm một lát, lại mở mắt ra, nhìn hắn nói: "Đại Bảo... nếu ta chết, chàng cưới tức phụ khác nhất định phải tìm người tốt với các con chúng ta..."

Lý Đại Bảo cau mày nói: "Vừa bảo nàng đừng nghĩ lung tung nữa, sao lại nói bậy bạ, ngủ đi."

Bàn Nha Nhi nói: "Ta sợ ta nhắm mắt lại rồi không bao giờ mở ra được nữa, những lời này không dặn dò xong, ta không yên tâm... nếu chàng cưới tức phụ khác, đừng nhìn vẻ ngoài xinh đẹp hay không, phải nhìn người có lòng tốt, như vậy mới tốt với các con chúng ta... đừng để các con bị kế mẫu bạc đãi..."

Thấy Lý Đại Bảo không đáp lời, Bàn Nha Nhi lại gấp giọng nói: "Chàng đã nhớ chưa? Nhất định đừng để ai bắt nạt các con chúng ta."

Lý Đại Bảo an ủi: "Nang yên tâm, ai dám bắt nạt con chúng ta, ta đảm bảo đánh cho mẫu thân của hắn cũng không nhận ra."

Bàn Nha Nhi dường như thở phào nhẹ nhõm, nghĩ nghĩ, lại không yên tâm nói: "Tính khí chàng cũng phải sửa đổi đi, cưới tức phụ khác phải thật lòng đối xử tốt với người ta, như vậy người ta mới thật lòng đối xử tốt với các con chúng ta."

Lý Đại Bảo thở dài, nghiêng người hôn lên trán Bàn Nha Nhi, nói: "Mau nghỉ ngơi đi."

Bàn Nha Nhi nhắm mắt lại, không lâu sau liền ngủ thiếp đi. Lý Đại Bảo vẫn canh giữ nàng như nửa đêm trước, vì những lời nàng vừa nói, trong lòng chua xót khó tả, bản thân cũng không dám nghĩ sâu.

Đến canh năm, Bàn Nha Nhi dường như gặp ác mộng, mơ sảng rơi nước mắt. Lý Đại Bảo vỗ nhẹ vai và cánh tay nàng, thấy nàng vẫn không khá hơn, liền nhẹ nhàng gọi nàng dậy.

Bàn Nha Nhi mở mắt thấy Lý Đại Bảo, nhưng dường như vẫn chưa tỉnh táo, khóc càng thêm tủi thân.

Lý Đại Bảo khẽ an ủi: "Không sao, không sao, gặp ác mộng à?"

Bàn Nha Nhi nức nở: "Ta thấy chàng cưới tức phụ mới, ta ở phía sau gọi chàng từ, chàng cũng không để ý... chỉ mải mê kéo tay nàng ta nói cười..."

"Đó là nàng mơ đấy." Lý Đại Bảo nói.

"Không phải mơ." Bàn Nha Nhi vừa ấm ức vừa giận dỗi.

Lý Đại Bảo bất đắc dĩ cười khổ.

Bàn Nha Nhi nắm tay Lý Đại Bảo, tủi thân nói: "Đại Bảo, ta hối hận rồi, ta vẫn không muốn chàng cưới người khác... nếu ta chết, chàng cũng không được cưới ai nữa..."

Lý Đại Bảo nói: "Chẳng phải ta đã nói rồi sao, đời này, kiếp sau, kiếp sau nữa chỉ cưới nàng làm tức phụ."

Bàn Nha Nhi nói: "Nói phải giữ lời."

Lý Đại Bảo nói: "Đương nhiên giữ lời."

Bàn Nha Nhi được Lý Đại Bảo đảm bảo, mới lại nắm tay hắn ngủ tiếp.
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 65: Chương 65



Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, mẫu thân Đại Bảo đã đến phòng Lý Đại Bảo, thấy Bàn Nha Nhi bình an vô sự, liền vội vã đi làm bữa sáng, làm qua loa chút đồ ăn, bảo Lý Đại Bảo ăn chút gì đó rồi tranh thủ nghỉ ngơi.

Lý Đại Bảo thấy Bàn Nha Nhi ngủ rồi, liền xuống bếp ăn cơm.

Không lâu sau, Lý Tiểu Bảo cũng dậy, lon ton chạy đến phòng huynh tẩu, vừa vào đã bị mẫu thân Đại Bảo đuổi ra, chỉ sợ cậu ồn ào làm phiền Bàn Nha Nhi.

Lý Đại Bảo từ cửa bếp thấy Lý Tiểu Bảo vẻ mặt rất không vui từ phòng mình đi ra, vẫy tay gọi cậu: "Tiểu Bảo, lại đây."

Lý Tiểu Bảo chạy nhanh hai bước đến bếp, Lý Đại Bảo nói: "Đệ ăn chút gì trước đi, lát nữa giúp ca làm chút việc."

"Việc gì?" Lý Tiểu Bảo hỏi.

Lý Đại Bảo nói: "Lát nữa đệ đến mẫu gia của tẩu tử ở thôn bên báo bình an, nói tẩu tử của đệ rất tốt, bảo bọn họ yên tâm."

Lý Tiểu Bảo tuy còn nhỏ tuổi, chuyện gì xảy ra trong nhà cũng biết, chỉ là mọi người trong nhà đều coi cậu như trẻ con, chỉ đuổi cậu đi sợ cậu làm thêm rối, lúc này cuối cùng cũng có việc để làm, trong lòng cũng vui vẻ, như được giao trọng trách, nghiêm trang nói: "Đệ đi ngay đây."

Lý Đại Bảo bảo cậu ăn cơm rồi đi, cậu cũng không để ý, quay người bỏ chạy, thoắt cái đã không thấy bóng dáng đâu.

Lý Đại Bảo đang ăn cơm thì Lý Hà Hoa cũng đến, đi thẳng vào phòng Bàn Nha Nhi, không lâu sau, mẫu thân Đại Bảo xuống bếp, nói với Lý Đại Bảo: "Đại tỷ con đến rồi, có hai bọn ta trông nom rồi, lát nữa con lên phòng ta ngủ bù một giấc đi."

Lý Đại Bảo cầm chiếc bánh cắn dở, cúi đầu ngồi ở bậc cửa bếp, không có tinh thần nói: "Không sao, con cũng không ngủ được."

Mẫu thân Đại Bảo nói: "Không ngủ được cũng nhắm mắt nghỉ ngơi, mẫu thân biết con thương Nha Nhi, nhưng bệnh của Nha Nhi không phải một hai ngày là khỏi được, phải từ từ dưỡng bệnh, con cứ thức như vậy cũng không phải là cách, lại làm hỏng người của con mất, nhà mình chẳng phải thật sự sụp đổ sao? Nghe ta, mau đi nghỉ ngơi đi, dưỡng đủ tinh thần mới chăm sóc Nha Nhi tốt được, phải không?"

Lý Đại Bảo gật đầu, nhét hết nửa chiếc bánh còn lại vào miệng, cố gắng nhai nhai rồi nuốt vội, đứng dậy đi về phòng mình.

Mẫu thân Đại Bảo thấy hắn lại muốn quay về, cau mày tặc lưỡi một tiếng.

Lý Đại Bảo nói: "Con nhìn một cái, nói với tỷ tỷ con một câu rồi nghỉ."

Lúc Lý Đại Bảo vào phòng, thấy Bàn Nha Nhi không biết tỉnh lại từ lúc nào, đang nắm tay Lý Hà Hoa, dường như đang nói chuyện, thấy hắn vào, cả hai đều nhìn về phía hắn. Chưa đợi hắn mở miệng, Lý Hà Hoa đã nói: "Không sao, Nha Nhi khỏe rồi, đệ nghỉ ngơi đi, ở đây có ta rồi."

Lý Đại Bảo thức trắng một đêm, cũng thật sự mệt mỏi, vừa nãy nghe lời mẫu thân hắn nói cũng có lý, nghĩ bụng dù ngủ được hay không, nằm xuống chợp mắt một lát cũng tốt, chỉ là lúc này thấy Bàn Nha Nhi tỉnh rồi, hắn lại không nỡ rời đi, chỉ ngồi xéo ở mép giường dưới chân Bàn Nha Nhi, dựa vào tường nói: "Không sao, đệ ngồi dựa một lát là được."

Lý Hà Hoa nói: "Muốn nghỉ thì nghỉ cho đàng hoàng, ngồi như vậy thì nghỉ ngơi cái gì, nghe lời tỷ, mau đi nghỉ đi."

Lý Đại Bảo lại nhích người, bướng bỉnh nói: "Không sao, như vậy rất tốt rồi."

Lý Hà Hoa biết tính Đại Bảo bướng bỉnh, nói thế nào cũng không lay chuyển được hắn, chỉ buồn rầu thở dài.

"Hay là... chàng nằm xuống bên cạnh ta một lát đi." Bàn Nha Nhi yếu ớt nói, "Ngồi mệt lắm."

Lý Đại Bảo nghe vậy cũng không nói gì, chỉ ngoan ngoãn cởi giày trèo vào phía trong, nằm xuống bên cạnh Bàn Nha Nhi.

Lý Hà Hoa định ngăn cản, muốn nói như vậy cả hai chẳng phải đều không được nghỉ ngơi sao, nhưng thấy Lý Đại Bảo khó khăn lắm mới nằm xuống, lời đến miệng lại nuốt trở vào, kéo một chiếc chăn đắp lên người Lý Đại Bảo.

Mẫu thân Đại Bảo thấy Lý Đại Bảo vào lâu rồi không ra, cũng vào phòng, thấy hắn lại nằm ở đây, vội nói: "Sao lại nằm ở đây, mau xuống đi, sang phòng mẫu thân nghỉ ngơi."

Chưa đợi Lý Đại Bảo đáp lời, Lý Hà Hoa đã nói: "Thôi đi, bảo đệ ấy đi đệ ấy cũng không ngủ yên được đâu, thà ở đây còn hơn, dù sao cũng ngủ được một lát."

Mẫu thân Đại Bảo còn muốn khuyên nhủ, thấy Lý Đại Bảo nhắm mắt nằm nghiêng, tay mò mẫm nắm lấy tay Bàn Nha Nhi, mới như yên tâm ngủ thiếp đi. Mẫu thân Đại Bảo vừa chua xót vừa có chút vui mừng, cũng không kiên trì nữa, mặc kệ hắn.
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 66: Chương 66



Qua được những ngày đầu tiên, thân thể Bàn Nha Nhi dần dần khỏe lại, dù vậy, người nhà vẫn không dám lơ là, hai đứa bé vẫn gửi ở mẫu gia của Bàn Nha Nhi chăm sóc, thỉnh thoảng ban ngày sẽ bế một đứa về, để Bàn Nha Nhi nhìn cho yên tâm, cũng để Lý gia thêm chút không khí vui vẻ.

Theo lời bà đỡ dặn, người nhà bắt đầu lo liệu bồi bổ thân thể cho Bàn Nha Nhi, người thôn quê cũng chẳng có gì đặc biệt tốt, chỉ là cố gắng hết sức cho Bàn Nha Nhi ăn trứng gà, trứng gà trong nhà không đủ ăn, liền lấy thóc gạo đổi với hàng xóm trong thôn.

Lý Tiểu Bảo xung phong nhận việc này, mẫu thân Đại Bảo vốn không đồng ý, sợ cậu vụng về, chạy nhảy lung tung, lại làm vỡ trứng, nhưng trong nhà lại thật sự không xoay xở được, bất đắc dĩ đành đồng ý cho Lý Tiểu Bảo đi làm, mỗi lần đều dặn dò tỉ mỉ, lo lắng thấp thỏm, may mà Lý Tiểu Bảo cũng không phụ lòng tin tưởng, không xảy ra sơ suất gì.

Mẫu thân Đại Bảo rất vui mừng, nói riêng với phụ thân Đại Bảo, lần này Nha Nhi chịu khổ không uổng, một lần sinh cho nhà ta hai đứa cháu trai đã đành, hai huynh đệ Đại Bảo Tiểu Bảo qua chuyện này cũng như lớn hẳn lên. Phụ thân Đại Bảo chỉ nói hai huynh đệ hắn lớn từng này rồi, nếu không phải bà như gà mái giữ con suốt ngày che chở dưới cánh, lẽ ra đã phải đảm đương việc nhà từ lâu rồi, bây giờ mà không lớn lên nữa, thật thành đồ bỏ đi, có gì mà vui.

Thân thể Bàn Nha Nhi ngày một khỏe hơn, có thể chống người ngồi dựa vào giường một lát, Lý Đại Bảo sợ nàng suốt ngày buồn bực nghĩ lung tung, liền lại giao cho Lý Tiểu Bảo một việc, bảo cậu rảnh thì trò chuyện với Bàn Nha Nhi, Lý Tiểu Bảo vốn thích chơi với tẩu tử, vui vẻ nhận việc này.

Mỗi ngày lúc Bàn Nha Nhi tỉnh táo, Lý Tiểu Bảo lại ngồi xuống mép giường nàng kể chuyện phiếm, kể chuyện cậu đi nhà của mẫu thân nàng thăm hai đứa cháu trai, hai đứa nhỏ lớn lên giống nhau như đúc; kể Hổ Tử trèo cây trộm tổ chim, bị chim đuổi mổ vào đầu; kể hôm nay cậu lại đi mấy nhà đổi được mấy quả trứng, gà mái nhà Ngũ thẩm không biết ăn gì mà đẻ trứng to bằng nắm tay của cậu...

Nói chuyện nhiều lần, Lý Tiểu Bảo cũng đoán ra được sở thích của tẩu tử, cậu phát hiện tẩu tử vẫn thích nghe cậu kể chuyện ca của cậu, vì vậy dần dần chủ đề toàn là ca ca, kể lúc nàng sinh con, phụ thân cậu bảo ca ca đi gọi phụ mẫu, ca ca c.h.ế.t sống không đi, còn trừng mắt quát tháo với phụ thân cậu.

Bàn Nha Nhi nghe chuyện này chỉ mím môi cười, Lý Tiểu Bảo thật ra không hiểu có gì buồn cười, nhưng thấy tẩu tử thích nghe, cũng không ngại phiền phức kể đi kể lại, mỗi lần đều ba phần nói, bảy phần diễn, trợn mắt học bộ dạng ca ca, gân cổ lên gào "Không được đi!"

Cậu kể càng ngày càng phấn khích, càng ngày càng kỳ quái, mỗi lần cuối cùng đều cười hì hì nói: "Tẩu tử, tẩu nói nói ca ca của đệ có ngốc không? Buồn cười không? Gọi phụ mẫu thì sao, sao lại không cho đi?"

Nếu lúc này Lý Đại Bảo vừa hay có mặt, Lý Tiểu Bảo còn cố ý học theo một cách khoa trương hài hước, cố tình trêu chọc hắn. Bàn Nha Nhi bị cậu chọc cười khanh khách không ngừng, bản thân cậu cũng ôm bụng cười nghiêng ngả, dù sao có tẩu tử chống lưng, ca ca cũng không làm gì được cậu.

Nhớ lại chuyện ngày đó, bản thân Lý Đại Bảo cũng thấy mình thật ngốc, chỉ nghe phụ thân hắn nói một câu "Nếu Nha Nhi không qua khỏi, phải để cho phụ mẫu nhìn mặt lần cuối", hắn liền như bị ma chướng, dường như nhạc phụ nhạc mẫu đến chỉ để nhìn mặt Nha Nhi lần cuối vậy.

Bây giờ bị Lý Tiểu Bảo giả bộ học theo trước mặt Bàn Nha Nhi, hắn thật sự có chút ngượng ngùng. Theo tính nết của hắn, nhất định sẽ dạy dỗ Lý Tiểu Bảo một trận, nhưng thấy Bàn Nha Nhi trải qua những ngày khó khăn cuối cùng cũng cười vui vẻ như vậy, hắn cũng chỉ mặc kệ Lý Tiểu Bảo trêu chọc mình, chỉ là mỗi lần không nhịn được nữa, vẫn phải quát Lý Tiểu Bảo một câu: "Có ai học khoa trương như đệ đâu."

Lý Tiểu Bảo cáo mượn oai hùm cãi lại: "Chính là như vậy, đệ học giống y hệt, tẩu tử, tẩu nói đệ học ca ca có giống không?"

Bàn Nha Nhi cười nói: "Giống lắm."

Lý Tiểu Bảo liền đắc ý hếch cằm với ca ca.

Lý Đại Bảo không để ý đến Lý Tiểu Bảo, chỉ thấy nụ cười của Bàn Nha Nhi và ánh mắt dịu dàng nàng nhìn hắn, trong lòng liền cảm thấy mãn nguyện đến tràn đầy.

Bàn Nha Nhi nằm trên giường hơn một tháng thân thể mới coi như hồi phục, bà đỡ nói vẫn là nhờ nàng còn trẻ, thân thể lại khỏe mạnh. Bàn Nha Nhi vừa khỏe hơn chút đã vội đón hai con trai về, hai đứa bé vừa về, bầu không khí u ám mấy ngày nay trong Lý gia cũng tan biến.

Cái tên "Lai Tài", "Thủ Phú" mà phụ thân Đại Bảo nghĩ cho cháu trai cuối cùng cũng không dùng đến, chuyển sang hai cái tên "Lý Gia Bình", "Lý Gia An", mong cả nhà trên dưới đều bình an.

Đúng như mẫu thân Đại Bảo nói, Lý Đại Bảo thấy tức phụ mình suýt chút nữa không xong, lập tức trưởng thành hơn rất nhiều, hoặc cũng có thể là vì đã làm phụ thân, tuy tính tình vẫn như trước, nhưng nói năng làm việc rốt cuộc cũng ổn trọng hơn, lúc nông nhàn không còn ra ngoài uống rượu tán gẫu với người khác nữa, bắt đầu để tâm tính toán việc nhà, lúc rảnh rỗi cũng giúp bế con.

Mẫu thân Đại Bảo nói hắn mỗi ngày xuống ruộng làm việc đã đủ mệt rồi, trông con là việc của nữ nhân, bảo hắn không cần để ý. Lý Đại Bảo cũng chỉ tùy tiện đáp một tiếng, tiểu muội muội và hai con trai, hắn không bỏ sót đứa nào.

Bàn Nha Nhi biết hắn thương mình, sợ mình ngày đó sinh con để lại bệnh căn, đã nói riêng với hắn rất nhiều lần, nói mình sớm đã không sao rồi, Lý Đại Bảo chỉ cứng miệng nói cũng không hoàn toàn là thương nàng, chỉ là hắn thích bế con mà thôi.
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 67: Chương 67



Ban ngày Lý Đại Bảo có thể giúp một tay, ban đêm cho con b.ú thì hắn có tâm mà vô lực. Mới đầu Bàn Nha Nhi ngủ giữa hai đứa bé, ban đêm đứa nào khóc, trở mình là có thể cho bú. Nhưng không được mấy ngày, Lý Đại Bảo không chịu nữa, cũng không nói rõ mình muốn ngủ gần tức phụ, chỉ nói sợ ban đêm trở mình không cẩn thận đè vào con. Vì vậy, Bàn Nha Nhi dời cả hai đứa bé sang một bên, tuy rằng ban đêm dậy cho con b.ú phiền phức hơn, nhưng đôi vợ chồng son lại nằm chung một chăn ngủ.

Bàn Nha Nhi vốn tưởng Lý Đại Bảo vội vàng muốn ngủ chung chăn với nàng là lại không an phận, nhưng ngày tháng trôi qua, Lý Đại Bảo ngoài việc ôm nàng ngủ mỗi đêm, lại chưa từng nhắc đến chuyện hành phòng. Hắn không đòi, nàng cũng không hỏi, dù sao cả ngày lẫn đêm trông hai đứa bé, nàng cũng thật sự không còn tâm trí nào nghĩ đến chuyện đó nữa.

Lý Đại Bảo một hai ngày không nhắc, một hai tháng không nhắc, mãi đến nửa năm sau, vẫn không chủ động đòi hỏi. Bàn Nha Nhi lại bắt đầu lo lắng, mang thai mười tháng không dám động, bây giờ sinh con đã hơn nửa năm rồi, Lý Đại Bảo đang tuổi huyết khí phương cương, sao có thể nhịn lâu như vậy.

Tình cảm hai người đang nồng thắm, Bàn Nha Nhi không nghi ngờ hắn có người bên ngoài, nhưng lại nghĩ cứ kéo dài như vậy, khó tránh khỏi ảnh hưởng đến tình cảm phu thê, nàng ám chỉ với hắn thân thể mình đã khỏe hẳn rồi, thậm chí chủ động nhắc đến hai lần, hắn cũng có vẻ hơi rục rịch, nhưng cuối cùng đều không thành.

Bàn Nha Nhi càng thêm lo lắng, nghĩ bụng trước kia nghe người ta nói, nam nhân nếu nhìn thấy cảnh tượng m.á.u me khi tức phụ sinh con, về sau sẽ không muốn chạm vào nàng nữa. Lại nghĩ bản thân mình không những lúc sinh con bị Lý Đại Bảo xông vào nhìn thấy hết, mà mấy ngày sau Lý Đại Bảo cũng không rời nàng nửa bước chăm sóc, những bộ dạng khó coi nhất dưới thân nàng đều bị hắn nhìn thấy, chỉ sợ chính vì vậy mà hắn không còn hứng thú với nàng nữa. Nếu thật là như vậy, Lý Đại Bảo dù có yêu quý nàng đến mấy, lâu ngày cũng sẽ xảy ra chuyện.

Đêm xuống, Bàn Nha Nhi dỗ con ngủ rồi, cũng chẳng để ý đến ngượng hay không ngượng, cuối cùng cũng hỏi ra miệng.

"Có phải chàng ghét bỏ ta rồi không?"

Lý Đại Bảo cười nói: "Nói gì vậy, ai suốt ngày chỉ quanh quẩn bên con bỏ mặc ta một bên, ta còn muốn hỏi nàng có phải không còn thích ta nữa rồi không, nàng lại đi hỏi ta."

Bàn Nha Nhi nói: "Nếu không phải ghét bỏ, sao lại không muốn thân mật với ta? Trước kia ngày nào cũng quấn lấy không buông, nửa năm nay lại không nhắc đến, chẳng phải là ghét bỏ sao?"

Lý Đại Bảo cười hì hì trêu chọc: "Sao vậy? Nàng muốn rồi phải không?"

Bàn Nha Nhi hơi giận nói: "Ta nói chuyện đứng đắn với chàng đấy."

Lý Đại Bảo vẫn đùa cợt: "Ta cũng nói đắn đấy chứ, nếu nàng muốn thì cầu xin ta đi, nói mấy câu dễ nghe, biết đâu ta lại đồng ý cho nàng."

Bàn Nha Nhi thấy hắn không đứng đắn, bĩu môi chui vào chăn, quay lưng về phía Lý Đại Bảo không nói gì nữa.

Lý Đại Bảo huých nhẹ Bàn Nha Nhi, nói: "Giận thật rồi à?"

Bàn Nha Nhi không lên tiếng.

Lý Đại Bảo dỗ dành: "Đã bảo nàng là yếu ớt rồi mà? Sao không biết đùa, ta trêu nàng đấy."

"Ai thèm đùa với chàng chứ!" Bàn Nha Nhi kéo chăn trùm kín đầu, giọng tủi thân run rẩy.

Lý Đại Bảo kéo kéo chăn của Bàn Nha Nhi, nàng càng tức giận vặn vẹo người hất hắn ra, Lý Đại Bảo không lay chuyển được nàng, dứt khoát nằm xuống sau lưng nàng, ôm cả chăn và người nàng vào lòng.

"Sao có thể không muốn chứ?" Một lúc sau, Lý Đại Bảo sâu kín lên tiếng, "Ngày nào cũng nghĩ, đêm nào cũng nghĩ..."

"Nhưng ta sợ, nhỡ đâu nàng lại có thai thì sao, lần này nàng thoát c.h.ế.t trở về, nhỡ lần sau không may mắn như vậy thì sao? Những ngày nàng nguy hiểm nhất, ta ép mình đừng nghĩ lung tung, nhưng vẫn không kìm được nghĩ đến những điều tồi tệ, chỉ nghĩ nếu nàng thật sự không qua khỏi thì sẽ thế nào."

"Không được, thật sự không được, Nha Nhi, nàng thật sự không chịu nổi..."

Bàn Nha Nhi chui ra khỏi chăn, muốn quay người lại nhìn Lý Đại Bảo, nhưng hắn ôm nàng chặt quá, nàng căn bản không động đậy được.

"Nha Nhi, nàng từ lúc nào đã ăn sâu vào lòng ta như vậy rồi..." Lý Đại Bảo dịu dàng nói, "Trước kia không có nàng, mười sáu mười bảy năm ta cũng sống rất tốt, nhưng về sau, nếu bảo ta sống những ngày không có nàng, ta thật sự không chịu nổi... cho nên ta sợ, Nha Nhi... lớn từng này, ta thật sự chưa từng sợ gì, nhưng lần này ta thật sự rất sợ..."

Bàn Nha Nhi cuối cùng cũng vùng vẫy thoát khỏi Lý Đại Bảo quay người lại, nhào vào lòng hắn, muốn nói vài lời an ủi, nhưng lại cảm thấy không lời nào có thể diễn tả hết tình cảm đang trào dâng trong lòng lúc này, một lúc sau, chỉ ngẩng đầu lên v**t v* mặt hắn rồi hôn lên.

Đêm đó, hai người vẫn chỉ dịu dàng ôm nhau ngủ.

Có lẽ vì đã thành thật nói ra những tâm sự giấu kín bấy lâu, khiến lòng Lý Đại Bảo được giải tỏa, mấy ngày sau đôi vợ chồng son cuối cùng cũng trải qua những giây phút triền miên.

Bàn Nha Nhi tưởng rằng khúc mắc trong lòng Lý Đại Bảo có thể giải quyết được từ đây, nhưng không ngờ Lý Đại Bảo đã quyết tâm không muốn có con nữa. Mỗi lần sinh hoạt phu thê hắn đều tính toán kỹ những ngày Bàn Nha Nhi khó thụ thai, Bàn Nha Nhi tò mò không biết hắn kiên quyết đến mức nào, những ngày dễ thụ thai cố ý quyến rũ hắn, vậy mà hắn thật sự nghiến răng "bất vi sở động".

Bàn Nha Nhi nói bọn họ còn trẻ, sao có thể thật sự không muốn có con nữa chứ, chưa nói đến công bà có vui lòng hay không, bản thân nàng còn muốn có một bé gái nữa.

Lý Đại Bảo đáp lại rất đơn giản, chỉ nói phụ thân hắn đã bảo rồi, chỉ cần đứa đầu sinh được hai cháu trai, về sau thế nào ông cũng không quản nữa, còn về con gái, Tiểu Mai Hoa chỉ lớn hơn con chúng ta mấy ngày thôi mà, nàng cứ coi như con gái mình nuôi không được sao.

Nàng nói sao có thể giống nhau được.

Lý Đại Bảo liền đáp chẳng phải có câu "trưởng tẩu như mẫu" sao, giống nhau, giống nhau cả thôi.

Một câu này khiến nàng nghẹn lời, nàng cũng không có gì để phản bác, mỗi lần chỉ bĩu môi với hắn mà thôi.

Chẳng qua, Bàn Nha Nhi cũng không đặc biệt để ý.

Khi nàng lén lút thích hắn, hắn thậm chí còn không biết nàng là ai, bây giờ chẳng phải cũng quý mến không rời được sao.

Ngày tháng còn dài, dù sao bọn họ còn cả một đời mà.
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 68: Ngoại truyện 1



Lý Đại Bảo rõ ràng cảm thấy không khí trong nhà dạo này không đúng, chắc chắn giữa phụ mẫu hắn đã xảy ra chuyện gì đó, mà không phải là chuyện tầm thường. Trước đây phụ mẫu hắn cũng có bất hòa, cãi nhau nghiêm trọng thì phụ thân hắn trừng mắt thổi râu, mẫu thân hắn tủi thân khóc, nhưng cũng chỉ ba bốn ngày là xong, lần này phụ thân hắn không la hét, mẫu thân hắn cũng không lau nước mắt, chỉ là ai cũng không thèm để ý đến ai.

Ví dụ như lúc ăn tối, phụ thân hắn uống xong bát cháo, tiện tay đặt xuống bàn, "cạch" một tiếng, muốn không chú ý cũng khó. Trước đây phụ thân hắn uống xong một bát, đều tiện tay đưa ra, Bàn Nha Nhi hoặc mẫu thân hắn vội vàng lấy bát đi múc thêm cho ông, bây giờ Bàn Nha Nhi đang trông con trong phòng, bát không của phụ thân lại không đưa cho mẫu thân, mà cứ thế mạnh tay đặt xuống bàn, dáng vẻ này không phải là ăn xong đặt bát, rõ ràng là bực tức đặt ở đó, chờ người hầu hạ.

Lý Đại Bảo vô thức liếc nhìn mẫu thân, thấy bà ngay cả mắt cũng không thèm nhấc lên, cứ như không nghe thấy gì, vẫn cúi đầu ăn cơm.

Lý Đại Bảo thấy vậy, vội tự cầm bát của phụ thân đi múc cháo, đợi cẩn thận bưng bát cháo đến trước mặt ông, ông lại lạnh mặt đẩy bát ra, "bộp" một tiếng đặt mạnh đôi đũa xuống, không ăn nữa mà bỏ đi.

Hai huynh đệ Lý Đại Bảo và Lý Tiểu Bảo nhìn nhau, đều hướng mắt về phía mẫu thân, chỉ thấy sắc mặt bà vẫn không hề thay đổi, lạnh lùng đến kỳ lạ.

Lý Tiểu Bảo đưa vẻ mặt nghi hoặc nhìn Lý Đại Bảo, ra hiệu hỏi "chuyện gì vậy".

Lý Đại Bảo cũng ngơ ngác không biết chuyện gì, chỉ hất cằm với Lý Tiểu Bảo: Ăn của đệ đi.

Buổi tối, Lý Đại Bảo kể chuyện lúc ăn tối cho Bàn Nha Nhi nghe, Bàn Nha Nhi cũng nói gần đây cảm thấy công bà dường như cãi nhau, sắc mặt đều không tốt lắm, nàng lại không mấy để ý, chỉ nói: "Chuyện này cũng chẳng to tát gì, phụ mẫu ta cãi nhau dữ dội cũng chẳng ai thèm nói với ai, mấy ngày là lại thôi."

Lý Đại Bảo lo lắng nói: "Đó là phụ mẫu của nàng, phụ mẫu ta chưa từng như vậy, trước đây dù mẫu thân ta có tủi thân đến mấy, cũng chưa bao giờ lạnh mặt với phụ thân ta, bây giờ mấy ngày rồi không thấy cười nói gì, thậm chí còn không thèm nhìn thẳng phụ thân ta nữa."

Bàn Nha Nhi nói: "Là người ai cũng có tính nết, lần này mẫu thân chúng ta chắc chắn đã chịu uất ức lớn lắm."

Lý Đại Bảo nói: "Lão phu lão thê sống với nhau nửa đời rồi, có gì mà uất ức lớn chứ."

Bàn Nha Nhi bất bình nói: "Có lẽ chính vì vậy, mẫu thân chúng ta chịu đựng phụ thân chúng ta nửa đời người, nỗi uất ức trong lòng cũng tích tụ nửa đời người, bây giờ cuối cùng không chịu nổi nữa."

Lý Đại Bảo không mấy tự tin đáp: "Nghe nàng nói kìa, cứ như phụ thân bạc đãi mẫu thân ta lắm ấy..."

Tong lòng Bàn Nha Nhi thầm nghĩ ông công luôn bạc đãi bà mẫu, nhưng lời này lại không tiện nói thẳng ra, chỉ lầm bầm: "Bạc đãi hay không ta không dám nói, dù sao cũng không cảm thấy thương xót được bao nhiêu..."

Lý Đại Bảo tặc lưỡi nói: "Ta nói với nàng là muốn bàn với nàng xem làm thế nào để hòa giải cho bọn họ, nàng lại đi nói xấu phụ thân ta rồi, xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn à."

Bàn Nha Nhi nói: "Chúng ta là con cái thì hòa giải thế nào được, như chàng nói đấy, mẫu thân chúng ta nửa đời người chưa từng như vậy, lần này có lẽ thật sự đã rét lạnh tâm rồi, chuyện của hai người, phụ thân chúng ta nếu không chịu hạ mình xin lỗi, chúng ta hòa giải có ích gì chứ."

Lý Đại Bảo biết Bàn Nha Nhi nói có lý, nhưng nghĩ đến tính phụ thân hắn, người mà ngay cả trời sập xuống cũng không chịu cúi đầu, cổ như có thanh sắt chống đỡ, bảo ông hạ mình xin lỗi mẫu thân hắn, tuyệt đối không thể.

Lý Đại Bảo nghĩ ngợi mấy ngày, rốt cuộc cũng không có chủ ý gì, vốn còn hy vọng mẫu thân hắn có thể như trước đây, nỗi uất ức qua đi rồi tự mình sẽ tốt hơn, nhưng lần này có lẽ thật sự như Bàn Nha Nhi nói đã rét lạnh tâm rồi, mấy ngày nay cũng không thấy tâm trạng mẫu thân hắn tốt hơn.

Hắn thậm chí còn muốn đi khuyên phụ thân hắn, nhưng từ nhỏ hắn đã bị ông đánh mà lớn lên, ông chỉ cần trừng mắt một cái, hắn đã sợ hãi rồi, đâu còn dám nói bảo phụ thân xin lỗi mẫu thân.

Chỉ là lúc Lý Đại Bảo đang lo lắng, một ngày mẫu thân hắn đang nấu cơm trong bếp thì ngất xỉu, đầu đập vào bếp lò, người nhà nghe thấy động tĩnh vội vàng chạy đến, sợ hãi bế bà lên giường.

Mẫu thân Đại Bảo một lúc sau thì tỉnh lại, chỉ nói mình vừa nãy ngồi xổm hơi lâu, đứng dậy mạnh quá nên mới ngất, ngoài chỗ đầu bị đập hơi đau, không có gì nghiêm trọng.

Lý Đại Bảo không yên tâm, bảo Bàn Nha Nhi ở bên cạnh trông nom, mình đi mời Chu phu tử. Chỉ là hắn vừa ra khỏi cửa viện, Bàn Nha Nhi đã theo ra sau, nhưng không vội nói chuyện, cẩn thận nhìn quanh sân, xác định không có ai đi theo, mới lén lút kéo hắn sang một bên ghé tai nói.

Lý Đại Bảo nghe xong liền nói: "Không được không được, nàng đừng có làm loạn."

Bàn Nha Nhi nói: "Chẳng phải chàng muốn phụ mẫu chúng ta làm lành sao? Dù sao ta cũng chỉ có một chủ ý này, nếu chàng cảm thấy không ổn, thì tự nghĩ cách đi."

Lý Đại Bảo do dự một lát, có chút d.a.o động: "Cái này... được không..."

Bàn Nha Nhi cũng có chút mơ hồ, nói: "Được hay không thì cứ thử xem."
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 69: Ngoại truyện 2



Buổi tối, Chu phu tử đến Lý gia, bắt mạch cho mẫu thân Đại Bảo, không nói gì ngay, chỉ gọi riêng phụ thân Đại Bảo ra ngoài nói chuyện.

Bàn Nha Nhi rướn cổ nhìn ra ngoài, dùng ánh mắt hỏi Lý Đại Bảo: Chu phu tử đồng ý rồi?

Lý Đại Bảo gật đầu với nàng: Đồng ý rồi.

"Hai đứa làm cái trò gì mà mày nhăn mắt nhíu thế?" Mẫu thân Đại Bảo nói, "Ta không sao, làm phiền Chu phu tử chạy một chuyến vô ích."

Bàn Nha Nhi cười nói: "Không sao, xem rồi mới yên tâm ạ, mẫu thân."

Thấy Chu phu tử đi rồi, Bàn Nha Nhi huých nhẹ Lý Đại Bảo, Lý Đại Bảo lấy hết can đảm ra ngoài sân thăm dò hỏi phụ thân hắn: "Phụ thân, Chu phu tử nói sao? Mẫu thân không sao chứ?"

Phụ thân Đại Bảo trầm mặt đáp: "Không sao."

Tối hôm đó, phụ thân Đại Bảo lấy từ trong tủ ra một vò rượu quý cất giữ nhiều năm, một mình im lặng uống cả đêm. Những ngày sau đó, ông cũng suốt ngày lơ đãng, thần sắc hoảng hốt, chỉ mấy ngày mà hai bên thái dương đã thêm rất nhiều tóc trắng.

Mẫu thân Đại Bảo mấy ngày không nói chuyện với ông thấy bộ dạng khác thường của ông, cuối cùng cũng chủ động mở lời hỏi ông làm sao vậy. Phụ thân Đại Bảo chỉ khoát tay, không nói gì.

Mẫu thân Đại Bảo không biết nguyên do, Lý Đại Bảo thì biết, trước thấy phụ thân hắn cả đêm uống rượu sầu, trong lòng còn có chút mừng, cảm thấy kế này có thể thực hiện, nhưng mấy ngày sau thấy bộ dạng phụ thân hắn, trong lòng lại tự trách, chỉ cảm thấy mình vẫn nghĩ quá đơn giản về tình cảm giữa phụ mẫu.

Nghĩ đến ngày đó Bàn Nha Nhi sinh con suýt mất mạng, tâm trạng của mình, phụ mẫu hắn dù ngày thường sống với nhau thế nào, dù sao cũng đã sống với nhau nửa đời người rồi, sao có thể không hơn tình cảm giữa hắn và Bàn Nha Nhi được.

Lý Đại Bảo rất hối hận, chỉ nghĩ phải nhanh chóng nói thật với phụ thân hắn mới đúng, nhưng còn chưa kịp thú nhận, phụ thân hắn đã biết tiền căn hậu quả từ Chu phu tử.

Lý Đại Bảo thấy phụ thân hắn mặt đen như than từ chỗ Chu phu tử trở về, liền biết mình xong đời, chưa đợi hắn mở miệng xin tha, phụ thân hắn đã ném chiếc ghế dài xuống trước mặt hắn, quát: "Nằm xuống!"

Lý Đại Bảo thấy chiếc ghế dài này, trong lòng run sợ, tuy nói hắn bị phụ thân đánh lớn lên, nhưng đa phần cũng chỉ bị đá vài cái, hễ phụ thân hắn lấy chiếc ghế dài này ra bảo hắn nằm xuống chịu đòn, thì có nghĩa là ông thật sự nổi giận rồi, roi xuống, một roi là một roi, tuyệt đối không nương tay, lần trước hắn nằm ghế dài đã là mấy năm trước.

Lý Đại Bảo nuốt nước bọt, vùng vẫy trong tuyệt vọng: "Phụ thân... cái này... không cần đâu, con cũng là người đã làm phụ thân rồi mà..."

"Ngươi có làm đến Thiên Vương lão tử! Ta vẫn là lão tử của ngươi! Nằm xuống!"

Tiếng quát của phụ thân Đại Bảo khiến Lý Đại Bảo run rẩy, ngoan ngoãn đỡ ghế dài nằm sấp lên, còn chưa kịp chuẩn bị xong, roi đầu tiên đã mạnh mẽ giáng xuống m.ô.n.g hắn.

Lý Đại Bảo "á" một tiếng kêu lên, đây vốn là một mánh khóe nhỏ hắn dùng để đối phó với phụ thân hắn, mỗi lần ông nổi giận đánh hắn, dù thật đau hay giả đau, hắn đều phải kêu la thảm thiết, để ông trút giận, hắn cũng có thể đỡ được vài roi.

Lần này hắn cũng muốn làm theo cách cũ, chỉ là hai tiếng kêu đầu tiên còn là giả vờ, những tiếng sau đó kêu thật sự rồi, roi của phụ thân hắn đánh vào m.ô.n.g hắn, thật sự không hề nương tay chút nào, đừng thấy ông bây giờ tuổi đã cao, ngược lại còn khỏe hơn cả lúc trẻ, hai ba roi xuống, Lý Đại Bảo đã cảm thấy m.ô.n.g mình chắc chắn đã nở hoa.

Mẫu thân Đại Bảo còn chưa biết chuyện gì, tiến lên can ngăn, bị phụ thân hắn đẩy ra một cái nói: "Bà đừng quản, đợi ta đánh c.h.ế.t cái thằng nhãi ranh này. Lát nữa tính sổ với bà!"

Phụ thân Đại Bảo xắn tay áo lên, lại thêm hai roi nữa xuống, giận dữ gầm lên: "Đồ cái thứ khốn nạn! Ăn gan hùm mật gấu rồi! Nói dối mẫu thân ngươi mắc bệnh nan y, dám đến lừa lão tử ngươi! Ta đánh c.h.ế.t ngươi cái thằng nhãi ranh này! Ngươi là cứng cánh muốn bay rồi hả! Sao hả! Muốn chọc tức c.h.ế.t lão tử này, để ngươi tha hồ làm chủ hả! Xem lão tử có đánh c.h.ế.t ngươi không!"

Lý Đại Bảo bị đánh đến tiếng kêu thảm thiết cũng lạc cả giọng, Bàn Nha Nhi chạy tới quỳ xuống trước mặt phụ thân Đại Bảo, khóc lóc cầu xin: "Phụ thân, đừng đánh nữa, xin phụ thân tha cho chàng ấy, không phải chàng ấy... là..."

"Phụ thân!" Lý Đại Bảo nghe Bàn Nha Nhi muốn nhận hết tội về mình, vội vàng quát lớn cắt ngang lời nàng, "Phụ thân, con biết sai rồi, không dám nữa đâu, xin phụ thân tha cho con lần này đi... con không dám nữa đâu..."

Ông giận dữ nói: "Tha cho ngươi? Lần này ngươi dám giỡn mặt với lão tử đây! Lần sau không biết còn làm ra chuyện ngỗ nghịch gì nữa, sớm đánh c.h.ế.t ngươi cho sạch sẽ!" Nói xong lại giáng một roi mạnh xuống, trực tiếp đánh đến cây roi gãy thành hai đoạn.

Thân thể Lý Đại Bảo run lên, nằm vật ra ghế dài, đau đến suýt ngất đi.

Phụ thân Đại Bảo vẫn chưa hết giận, ném nửa đoạn roi trong tay, lại nhìn quanh tìm đồ khác, liếc mắt thấy dưới chân tường có một khúc gỗ to bằng cánh tay, ba bước hai bước tiến lên nhặt lấy.

Cả nhà đều sợ hãi tái mặt, chỉ cảm thấy ông lúc này đã mất lý trí rồi, cứ đánh như vậy, nhất định sẽ đánh c.h.ế.t Lý Đại Bảo thật. Bàn Nha Nhi khóc lóc bò lên người Lý Đại Bảo che chắn cho hắn, Lý Tiểu Bảo cũng không để ý đến việc có bị vạ lây hay không, nhào tới ôm chân phụ thân khóc lớn: "Phụ thân, đừng đánh nữa, đánh c.h.ế.t ca ca của mất! Hu hu!"

Mẫu thân Đại Bảo tiến lên giật lấy khúc gỗ trong tay ông, lúc này bà cũng nghe ra chút nội tình, chỉ khóc nói: "Ông muốn g.i.ế.c con trai ta thì cứ đánh c.h.ế.t ta đi! Đại Bảo mà có mệnh hệ gì, ta cũng không sống nữa, ta bây giờ sẽ đập đầu c.h.ế.t trước mặt ông! Ông đánh c.h.ế.t cả mẫu tử bọn ta luôn đi!"

Có lẽ bị tiếng khóc của mẫu thân Đại Bảo làm cho tỉnh táo lại, cuối cùng ông cũng buông tay, ném roi xuống đất, quay vào nhà.
 
Back
Top Bottom