Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo

Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 50: Chương 50



Bàn Nha Nhi ngẩn người một chút rồi hiểu ý, hốc mắt đỏ hoe.

Mẫu thân Bàn Nha Nhi nói: "Nhà ta tuy không phải là nhà giàu có gì, nhưng cũng không đến nỗi phải gạt tiền cưới con gái, phụ thân con vì sao đòi nhà chồng của con sính lễ gấp đôi, con hiểu không?"

Bàn Nha Nhi đỏ mắt gật đầu, nói: "Phụ thân sợ con bị người ta coi thường..."

Mẫu thân Bàn Nha Nhi nói: "Đúng thế, tuy rằng lần trước là con tự không muốn sống với hắn nữa, nhưng người ngoài không biết, chỉ cho là con bị nhà bọn họ hưu, ngoài kia người ta đồn đại, môi trên dưới lưỡi, lời nào khó nghe ác ý cũng nói được. Lần này phụ thân con bắt nhà bọn họ đưa sính lễ gấp đôi, rước con về một cách long trọng, chính là muốn cho cả thôn trên xóm dưới đều thấy, là Lý gia bọn họ cầu xin cưới con về, sau này không ai được phép coi thường con!"

Vừa nói vừa vỗ vỗ vào cái hộp gỗ, nói, "Nhưng nói đi nói lại, những thứ này đều là làm ra vẻ cho người ngoài xem thôi, sau này con về đó, sống có như ý hay không cũng không phải là chuyện người ngoài bàn tán. Đồ ở đây đủ bù lại sính lễ nhà bọn họ đưa, nhà mình không chiếm của bọn họ, công bà con cũng sẽ không khó chịu trong lòng, gây khó dễ cho con."

"Mẫu thân, xin lỗi..." Bàn Nha Nhi nghẹn ngào, nước mắt rơi xuống.

Mẫu thân Bàn Nha Nhi hiền từ cười nói: "Nha đầu ngốc này, nói vậy làm gì." Nghĩ nghĩ, lại nói, "Nếu con không muốn làm mẫu thân thất vọng, sau này phải cứng rắn lên. Ta biết lần này con có thể hồi tâm chuyển ý, tiểu tử Đại Bảo kia chắc chắn đã dỗ dành con thế nào rồi, nhưng con cũng không thể tin hết lời của hắn, lúc cần phải để ý thì vẫn phải để ý."

Bàn Nha Nhi gật đầu, nói: "Con biết rồi, mẫu thân, người yên tâm đi."

Mẫu thân Bàn Nha Nhi cuối cùng vẫn không yên lòng, dặn dò tỉ mỉ, cuối cùng chỉ vuốt má Bàn Nha Nhi nói: "Mẫu thân vẫn câu nói đó, dù đến lúc nào, vẫn có mẫu thân chống lưng cho con!"

Ngày hôm sau, Lý gia lại mở tiệc lớn, long trọng rước Bàn Nha Nhi về.

Buổi tối, Lý Đại Bảo quỳ trên giường, ghé ở bên cửa sổ ngóng trông, mắt nhìn theo Bàn Nha Nhi từ phòng phụ mẫu đi ra, một đường về phòng mình.

"Nàng nói gì với phụ mẫu vậy? Ta thấy nàng cầm cái hộp, là cái gì vậy?" Lý Đại Bảo tò mò hỏi.

"Không có gì." Bàn Nha Nhi tùy ý đáp, nàng vừa ra ngoài thì Lý Đại Bảo đang rửa chân, lúc này thấy nước rửa chân trên đất còn chưa đổ, liền muốn tiện tay đi đổ.

Lý Đại Bảo kéo Bàn Nha Nhi lại, nói: "Lát nữa ta tự đi đổ, cả ngày vất vả nàng cũng mệt rồi."

Bàn Nha Nhi vừa định nói không sao, không mệt, chợt nhớ tới lời mẫu thân dặn, thân thể vừa cúi xuống lại thẳng lên, xích lại gần giường nói: "Vẫn hơi mệt..."

Bàn Nha Nhi vốn quen hầu hạ Lý Đại Bảo, không quen làm nũng với hắn, lời này nói ra không mấy tự tin, trong tai Lý Đại Bảo nghe vào, lại mềm mại yếu ớt như thật sự mệt mỏi, cũng không nghĩ nhiều, vừa quan tâm vừa nịnh nọt kéo nàng lên giường nói: "Vậy nàng cứ nằm xuống, ta bóp vai cho nàng."

"Hả?" Bàn Nha Nhi ngẩn người, có chút thụ sủng nhược kinh, còn chưa kịp phản ứng đã bị Lý Đại Bảo ấn xuống giường, quỳ gối trên người nàng, từng chút từng chút bóp vai lưng cho nàng.

Bàn Nha Nhi chưa từng được Lý Đại Bảo hầu hạ như vậy, người cứng đờ hồi lâu mới từ từ thả lỏng.

Lý Đại Bảo vỗ vai Bàn Nha Nhi một cái, nói: "Áo mặc dày thế này, ta bóp cũng tốn sức." Nói xong liền nới lỏng vạt áo cho Bàn Nha Nhi.

Bàn Nha Nhi biết tâm tư của Lý Đại Bảo, nhưng dù sao hôm nay cũng coi như là đêm tân hôn, nàng cũng không nói gì, chỉ mặc kệ hắn. Lý Đại Bảo cũng không vội vàng động phòng, vẫn một tay một tay bóp vai bóp lưng cho nàng, hỏi nàng chỗ này đau không, chỗ kia mỏi không, lực đạo này đủ không.

Đột nhiên, "rầm" một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra.

"Tẩu tử!" Lý Tiểu Bảo không hề báo trước mà xông vào.

Hai người đồng thời giật mình, Lý Đại Bảo sợ bị người ta nhìn thấy mình hầu hạ tức phụ, giống như giẫm phải chuột, lập tức nhảy dựng lên, còn chưa kịp ngồi vững, đã bị Bàn Nha Nhi cũng lập tức đứng dậy va đầu vào miệng, đau đến hắn kêu lên một tiếng thảm thiết, lăn một vòng trên giường, tay chống xuống không cẩn thận chống hụt, trực tiếp từ trên giường ngã xuống, vừa vặn nện vào cái chậu rửa chân còn chưa kịp đổ, "loảng xoảng", chậu rửa chân úp ngược lại, một chậu nước rửa chân không lãng phí chút nào, hắt hết lên người hắn.

Lý Tiểu Bảo vào buồng trong, thấy ca ca mình nằm nghiêng trên đất ôm cái chậu rửa chân, ướt sũng.

"Ca, ca làm gì vậy?" Lý Tiểu Bảo ngạc nhiên hỏi.

Lý Đại Bảo hồi lâu mới hoàn hồn, trợn mắt nổi giận nói: "Ta làm gì? Nửa đêm không ngủ, đệ làm gì hả?!"

"Đệ tìm tẩu tử chơi." Lý Tiểu Bảo hì hì cười nói.

Lý Đại Bảo tức giận nói: "Chơi cái gì! Mau đi ngủ!"

Bàn Nha Nhi nhìn Lý Đại Bảo ngã xuống giường, cũng lo lắng thương xót, đợi thấy bộ dạng chật vật của hắn, lại thấy buồn cười, chỉ sợ Lý Đại Bảo không vui, liền cố nhịn, nghe Tiểu Bảo nói đến tìm nàng, liền vỗ vỗ mép giường nói: "Lại đây, lên đây, chúng ta nói chuyện một lát."

Lý Tiểu Bảo vừa nghe thấy, vui vẻ nhảy lên giường.

Lý Đại Bảo vẻ mặt không vui nhìn Bàn Nha Nhi ra hiệu, nói: "Nói gì chứ, nên ngủ rồi."

Bàn Nha Nhi nói: "Chàng làm ướt hết người như vậy cũng phải thu dọn một lát chứ sao?"

Lý Đại Bảo nói: "Không có gì để dọn dẹp cả, nước cũng không cần đổ, hắt hết lên người ta rồi, dù sao cũng nên ngủ, không cần thay." Vừa nói vừa cởi phăng bộ quần áo ướt.

Lý Tiểu Bảo nói: "Vậy đệ ngủ ở đây với huynh tẩu nhé, chúng ta nằm trong chăn nói chuyện cũng được." Vừa nói vừa chui vào ổ chăn của Bàn Nha Nhi.

Lý Đại Bảo túm lấy cổ áo Lý Tiểu Bảo, xách như xách chó con lôi xuống giường, không nói một lời, xách thẳng ra ngoài cửa, "rầm" một tiếng cài then cửa lại.

Lý Tiểu Bảo ở ngoài vỗ mấy cái vào cửa, nghe thấy mẫu thân cậu ở trong phòng gọi, lúc này mới không tình nguyện bỏ đi.

Lý Đại Bảo trở vào phòng, thấy Bàn Nha Nhi nhìn hắn mím môi cười.

"Nàng cười gì?" Lý Đại Bảo nheo mắt, ưỡn cổ hỏi.

"Ai cười đâu." Bàn Nha Nhi duyên dáng liếc xéo hắn một cái, quay người chuẩn bị c** q**n áo đi ngủ.

"Nàng còn nói nàng không cười?" Lý Đại Bảo tiến lại gần.

"Chính là không cười." Bàn Nha Nhi đẩy hắn một cái.

"Nàng nói nàng có cười hay không!" Lý Đại Bảo lập tức nhào tới.

Bàn Nha Nhi không đáp nữa, trong phòng chỉ mơ hồ vọng ra một tràng tiếng cười khanh khách như chuông bạc.
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 51: Chương 51



Mẫu thân Đại Bảo nghĩ đôi phu thê trẻ mới hòa thuận, luôn tìm cơ hội để vun đắp tình cảm cho bọn họ, vừa hay hôm đó ở trấn có chợ phiên lớn, mẫu thân Đại Bảo liền xúi giục phụ thân Đại Bảo cho hai phu thê chút tiền để bọn họ đi dạo chơi.

Vì hộp đồ cưới của mẫu gia Bàn Nha Nhi cho, trong lòng phụ thân Đại Bảo khoái chí, cũng hiếm khi móc tiền ra, bảo hai người lên trấn mua chút muối và thịt về, còn lại hai người thích ăn gì thì mua cái đó.

Đôi phu thê trẻ đương nhiên là vui vẻ không thôi, Lý Tiểu Bảo nghe thấy cũng đòi đi theo, nhưng Lý Đại Bảo không muốn dẫn cậu đi, phụ mẫu Đại Bảo cũng không cho phép, Lý Tiểu Bảo khóc rống một trận, cuối cùng Bàn Nha Nhi hứa về sẽ mua đồ ngon cho cậu, mới miễn cưỡng dỗ dành được.

Hai phu thê vừa nói vừa cười chạy đến chợ, đợi đến trấn rồi, cũng không vội đi mua muối mua thịt, chỉ chỗ này ngó nghiêng, chỗ kia xem xét, thấy cái gì cũng tốt.

Ở trấn có một quán rượu nhỏ khá nổi tiếng, mở đã nhiều năm, nhưng lại không có tên, quán không lớn, chỉ ba năm cái bàn, gặp ngày chợ phiên sẽ kê thêm mấy tảng đá rồi đặt ván lên trên, coi như làm bàn.

Nơi này nổi tiếng nhất không phải là rượu, mà là món thịt kho tàu thố lớn, nói là bí quyết gia truyền, nhìn thôi đã ch** n**c miếng, dân thường ít ai dám bỏ tiền ra ăn, đa phần là những nhà có chút thu nhập ở trấn, thậm chí có cả những nhà giàu có ở huyện khác nghe tiếng tìm đến.

Lý Đại Bảo và Bàn Nha Nhi đứng cạnh nhau trước cửa quán, nhìn một người trông có vẻ là thương nhân, trước mặt bày một thố thịt kho tàu, chỉ thấy hắn ta một tay bưng bát mì thịt, một tay gắp miếng thịt trong bát, từng miếng nạc mỡ xen kẽ, bóng nhẫy.

Hai phu thê đứng gần, mùi thơm xộc thẳng vào mũi, Lý Đại Bảo kéo tay Bàn Nha Nhi nói: "Muốn ăn không?"

Bàn Nha Nhi nuốt nước miếng, nói: "Đắt lắm nhỉ..."

"Không sao, có đủ tiền."

"Không được, còn phải mua muối mua thịt cho trong nhà nữa."

"Mua ít thôi là được, ta đây vẫn còn tiền mà."

"Chàng lấy đâu ra tiền vậy?"

"Nàng đừng lo, nàng cứ nói ăn hay không ăn đi?"

Hai phu thê nói chuyện một hồi, nhưng chẳng ai nhìn ai, cả hai đôi mắt đều dán chặt vào thố thịt kho tàu kia.

Bàn Nha Nhi quay đầu nhìn Lý Đại Bảo, trong lòng đấu tranh dữ dội, đáy mắt rục rịch.

Lý Đại Bảo nhìn lại Bàn Nha Nhi, ánh mắt đầy mong đợi và xúi giục: Sao hả? Nàng gật đầu một cái, chúng ta vào, ăn cho đã đời!

Bàn Nha Nhi hít sâu một hơi, nhịn con sâu đói trong bụng, kéo tay Lý Đại Bảo nhanh chân tránh đi.

Lý Đại Bảo vẫn còn có chút luyến tiếc vươn cổ quay đầu nhìn lại, dường như chỉ cần hít thêm một hơi cái mùi thơm kia cũng đã thấy thỏa mãn lắm rồi.

Hai người đi dọc đường, thấy không ít thứ mới lạ thú vị, hoặc ngon hoặc hay, Lý Đại Bảo mỗi lần muốn móc tiền ra đều bị Bàn Nha Nhi ngăn lại, nói phải đi hết con phố này từ đầu đến cuối, so sánh từng nhà rồi mới mua, cho nên đi hết hơn nửa con phố, hai phu thê vẫn là tay không.

Gần đến cuối phố, hai người đi qua một sạp hàng nhỏ bán phấn son, Bàn Nha Nhi bị thu hút lại, vừa nhìn đã thấy một hộp gỗ hình hoa mai, trên nắp còn khắc hoa. Bàn Nha Nhi cầm lên mở ra, ghé mũi ngửi ngửi, rồi cẩn thận đậy lại đặt về chỗ cũ, lại đảo mắt nhìn những thứ khác, sờ cái này, chạm cái kia, nhưng đều không cầm lên, cuối cùng vẫn cầm lấy cái hộp phấn hình hoa mai kia, nâng niu trong tay v**t v* không rời.

Lý Đại Bảo nghiêng đầu nhìn Bàn Nha Nhi, thấy đôi mắt nàng sáng rực, vừa định hỏi nàng thích thì mua đi, Bàn Nha Nhi lại đặt hộp phấn xuống, kéo hắn đi.

Hai người đi từ đầu đến cuối chợ, mua muối và thịt, số tiền còn lại Bàn Nha Nhi cuối cùng vẫn không nỡ tiêu, chỉ mua chút mứt hoa quả, định về cho Tiểu Bảo và công bà nếm thử.

Lý Đại Bảo hỏi Bàn Nha Nhi: "Thật sự không có gì muốn mua sao?"

Bàn Nha Nhi lắc đầu như trống bỏi.

Lý Đại Bảo nói: "Vậy nàng đợi lát nữa, ta đi tè một cái rồi chúng ta về."

Bàn Nha Nhi gật đầu, Lý Đại Bảo dặn nàng một câu cứ đợi hắn ở đây, rồi chạy đi.

Lý Đại Bảo men theo con đường tìm đến cái sạp hàng phấn son vừa nãy, chen qua đám đông, ba bước hai bước tiến lên, vừa định vươn tay lấy cái hộp phấn hoa mai kia, thì bị một bàn tay khác giành trước.

"Ông chủ, cái này bán thế nào?" Một giọng nữ nhỏ nhẹ.

Lý Đại Bảo quýnh lên, vươn tay giật lấy, nữ nhân kia đã nhanh tay rụt về, Lý Đại Bảo không giật được, buột miệng nói: "Ê! Cái này là ta nhìn trúng trước!"

Hắn nói xong mới ngẩng đầu nhìn đối phương, không khỏi ngạc nhiên, người trước mặt lại là Tiểu Tú Nhi.

Trương Tú Nhi vốn nhút nhát, bị người ta quát một tiếng đã hoảng hốt, đợi ngẩng đầu lên thấy là Lý Đại Bảo, lại càng thêm lúng túng, mặt đỏ bừng không biết làm sao cho phải.

Đi theo nàng ta còn có một tiểu nha đầu đen đúa nhỏ bé, ngược lại vẻ mặt sắc sảo, giơ tay che chở Trương Tú Nhi, hếch cổ trừng mắt nhìn Lý Đại Bảo nói: "Rõ ràng là thiếu phu nhân nhà ta cầm trước, ngươi còn trắng trợn muốn cướp à, bọn ta đã trả tiền rồi!" Vừa nói vừa không hỏi bao nhiêu, cứng rắn nhét mấy đồng tiền vào tay ông chủ.

Lý Đại Bảo không để ý đến tiểu nha đầu hung hãn kia, chỉ ngượng ngùng nhếch mép với Trương Tú Nhi nói: "Trùng hợp vậy, ngươi cũng đi chợ phiên à."

"Ừm." Trương Tú Nhi đỏ mặt gật đầu.

Tiểu nha đầu tò mò hỏi: "Thiếu phu nhân quen hắn sao?"

Trương Tú Nhi khá lúng túng nói: "Người cùng thôn bên mẫu gia."

Tiểu nha đầu nghe vậy bớt cảnh giác với Lý Đại Bảo mấy phần, nhưng cũng không mấy khách khí.

Đối diện với Lý Đại Bảo, Trương Tú Nhi luôn có chút chột dạ, lại có nhà đầu của nhà chồng ở bên cạnh, càng không dám nói nhiều một lời, chỉ vội nói: "Ngươi cứ đi dạo đi, bọn ta phải đi rồi." Nói xong liền quay người bước đi.
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 52: Chương 52



"Ê!" Lý Đại Bảo nắm lấy cánh tay Trương Tú Nhi.

Trương Tú Nhi sợ đến rụt người lại, tim như muốn nhảy ra ngoài, sợ Lý Đại Bảo nói ra điều gì.

Tiểu nha đầu tiến lên chắn trước mặt Trương Tú Nhi, chống nạnh dọa nạt: "Ngươi muốn làm gì? Ta nói cho ngươi biết, bọn ta có người đi cùng đấy, loại như ngươi mười tên cũng không đủ đánh!"

Lý Đại Bảo không để ý đến tiếng la hét của tiểu nha đầu kia, cũng cảm thấy mình có chút l* m*ng thất lễ, vội vàng rụt tay về, vẻ mặt ngượng ngùng gãi đầu, nhìn cái hộp phấn trong tay Trương Tú Nhi nói: "Cái này, ngươi có thể nhường cho ta được không?"

Trương Tú Nhi ngẩn người, cúi đầu nhìn thứ trong tay mình, lúc này mới phản ứng lại.

Lý Đại Bảo thấy Trương Tú Nhi không đáp, chỉ cho là nàng ta không đồng ý, lại nói: "Hay là coi như ngươi bán cho ta đi, ngươi vừa trả bao nhiêu tiền, ta trả thêm cho ngươi!"

Trương Tú Nhi không lên tiếng, nhưng tiểu nha đầu kia lại đánh giá Lý Đại Bảo từ trên xuống dưới một lượt, khinh bỉ nói: "Ra vẻ ngươi có tiền thì sao? Cũng không thèm hỏi thiếu phu nhân nhà ta là ai, mười lần số tiền này thiếu gia nhà ta còn chẳng để vào mắt! Còn thèm chút tiền lẻ ngươi trả thêm sao?"

Trương Tú Nhi ra sức kéo tay tiểu nha đầu một cái, vội nói: "Ngươi đừng nói nữa."

Tính tình nàng ta mềm mỏng, ít khi nổi giận với người khác, lúc này lời này tuy cũng yếu ớt không có chút lực nào, nhưng đối với Trương Tú Nhi mà nói, đã là mang theo chút tức giận rồi. Một là giận tiểu nha đầu này nói lời khiến nàng khó xử, hai là, lại sợ, tính khí của Lý Đại Bảo nàng ta biết, nghe những lời này, chắc chắn sẽ nổi nóng.

"Xin lỗi, nàng ấy nói bậy, ngươi đừng để ý." Trương Tú Nhi vội vàng xin lỗi Lý Đại Bảo.

Ngoài dự liệu của Trương Tú Nhi, Lý Đại Bảo lại không hề có vẻ giận dữ, cứ như không nghe thấy lời tiểu nha đầu kia nói, một đôi mắt không chút e dè nhìn chằm chằm vào nàng ta, vô cùng chân thành khẩn thiết.

Trương Tú Nhi cúi đầu nhìn hộp phấn hoa đào trong tay, nghĩ Lý Đại Bảo quả thật rất để ý đến cái này, không kịp nghĩ nhiều, đưa tay trả lại.

Lý Đại Bảo mặt lộ vẻ vui mừng, vội vàng cầm lấy, lại vội vàng móc tiền trong n.g.ự.c ra, nói: "Ta trả tiền cho ngươi."

Trương Tú Nhi vội nói: "Không cần trả ta." Vừa nói vừa quay đầu lại đòi tiền vừa nãy tiểu nha đầu đưa cho ông chủ, chỉ nói mình không cần nữa. Ông chủ trả lại tiền đồng cho Trương Tú Nhi, rồi nhận tiền của Lý Đại Bảo.

Lý Đại Bảo cầm hộp phấn, cười rạng rỡ với Trương Tú Nhi, nói: "Cảm ơn ngươi nhé, ngươi cứ đi dạo đi, ta cũng phải đi rồi." Nói xong không đợi Trương Tú Nhi chào tạm biệt, vội vã chạy đi.

Trương Tú Nhi ngẩn người một chút, trong lòng dâng lên một nỗi buồn bã khó tả.

Chỉ nói Lý Đại Bảo nhét hộp phấn vào ngực, vừa nghĩ lát nữa thừa lúc Bàn Nha Nhi không để ý sẽ nhét vào trong chăn cho nàng, vừa chạy về chỗ hai người chia tay, chỉ đến nơi rồi, lại không thấy Bàn Nha Nhi đâu, hắn vừa gọi vừa vươn cổ nhìn quanh, không thấy, lại đi tìm ở những chỗ xa hơn hai bên, các cửa hàng ven đường đều vào xem hết, vẫn không tìm thấy người.

Lý Đại Bảo có chút hoảng rồi, vừa lớn tiếng gọi tên Bàn Nha Nhi, vừa men theo đường phố tìm người, đợi tìm hết cả con phố này từ đầu đến cuối, vẫn không thấy bóng dáng Bàn Nha Nhi đâu, Lý Đại Bảo hoàn toàn hoảng loạn, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, trên người toát mồ hôi lạnh.

Không thể nào, không thể mất được, chắc chắn là hắn vừa rồi sốt ruột tìm không kỹ, vóc dáng nàng thấp, có lẽ bị đám đông che khuất, hoặc là thấy cái gì thú vị, xem đến mê mẩn, không nghe thấy hắn gọi. Lý Đại Bảo vừa an ủi mình, vừa lại chen vào đám đông, nhưng trong đầu lại ào ạt hiện ra vô số ý nghĩ đáng sợ, nàng gặp phải bọn buôn người rồi, gặp phải bọn vô lại sắc lang quấy rối rồi, hoặc là bị người ta cướp đồ, không cam lòng đuổi theo, bị người ta chặn ở trong góc mà đánh...

"Nha Nhi! Nha Nhi!" Lý Đại Bảo lại men theo con đường tìm một lần nữa, đến khi giọng đã khàn đi, mới đụng phải một thẩm tử ở thôn bên, nói là vừa thấy Bàn Nha Nhi một mình đi theo hướng trở về thôn rồi.

Lý Đại Bảo dấy lên hy vọng, vội vàng chạy về, nỗi lo sợ trong lòng không hề giảm bớt, chỉ nghĩ hắn lúc rời đi rõ ràng đã dặn nàng không được đi đâu, sao nàng đột nhiên lại đi, chắc chắn là gặp phải chuyện gì bất ngờ, hoặc thật sự gặp phải bọn sắc lang buôn người, lại nghĩ con đường quê càng lúc càng xa đám đông, nếu thật sự gặp phải kẻ xấu, làm sao còn ở trên đường cho hắn tìm thấy, hơn phân nửa sẽ bị kéo vào trong rừng.

Lý Đại Bảo cảm thấy chân mình có chút mềm nhũn, khản giọng gào tên Bàn Nha Nhi, chạy không lâu, từ xa đã thấy trên tảng đá lớn ven đường có một người ngồi, nhìn dáng người chính là Bàn Nha Nhi.

Lý Đại Bảo liều mạng chạy tới, vì chạy quá nhanh, đợi đến gần Bàn Nha Nhi, một bước hụt ngã thẳng xuống đất, hắn cũng không kịp đau, bò dậy lao đến bên Bàn Nha Nhi, quỳ trước mặt nàng, hai tay nắm lấy cánh tay nàng, vội la lên: "Nha Nhi... nàng không sao chứ? Sao nàng lại một mình đến đây? Chẳng phải đã bảo nàng đợi ta sao?"

Bàn Nha Nhi cúi đầu không nói.

Lý Đại Bảo càng thêm hoảng hốt, sờ sờ mặt Bàn Nha Nhi, lại sờ sờ người nàng, giọng run rẩy nói: "Nha Nhi... nàng đừng dọa ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải gặp phải kẻ xấu rồi không? Không sao đâu, có ta đây, ta đến rồi đây! Ta đến rồi đây!"

Hồi lâu sau, Bàn Nha Nhi mới lắc đầu, cũng không nhìn Lý Đại Bảo, chỉ vẻ mặt ảm đạm nói: "Không có gì, chỉ là đợi hơi mệt rồi, muốn về nhà, nên đi trước thôi."

Lý Đại Bảo ngẩn người, dường như không hiểu rõ ý nàng, ngơ ngác một lát, thấy người nàng sạch sẽ gọn gàng, đồ đạc cầm trên tay cũng hoàn hảo không chút tổn hao gì, lúc này mới có chút hoàn hồn.

Sợi dây căng thẳng trong lòng đột nhiên buông lỏng, nhưng lại như bị người ta thô bạo giật đứt, mạnh mẽ b.ắ.n vào mặt hắn.

Lý Đại Bảo nhìn chằm chằm vào Bàn Nha Nhi vẻ mặt lạnh nhạt, không hiểu, kinh ngạc, uất ức, tất cả những cảm xúc này trong nháy mắt hóa thành một ngọn lửa vô danh xông thẳng l*n đ*nh đầu.

Lý Đại Bảo "xoạch" một tiếng đứng dậy, giận dữ không thể át nổi mà quát: "Nàng nói cái gì?!"
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 53: Chương 53



Lý Đại Bảo và Bàn Nha Nhi vừa bước chân vào cửa, mẫu thân Đại Bảo đã nhận ra hai phu thê cãi nhau. Rõ ràng lúc ra ngoài còn nói cười vui vẻ, lúc về lại chẳng ai thèm để ý đến ai, Bàn Nha Nhi nói chuyện với người nhà còn cố tỏ ra vài phần tươi cười, Đại Bảo thì từ đầu đến cuối mặt mày cau có.

Mẫu thân Đại Bảo lo lắng, muốn hỏi xem chuyện gì, nhưng cũng không tìm được cơ hội, mãi đến sau bữa tối, mới thừa lúc Bàn Nha Nhi dọn dẹp bếp, lên phòng con trai, kéo Lý Đại Bảo ra nói riêng, hỏi hắn có phải lại đánh nhau với Bàn Nha Nhi rồi không, rốt cuộc là chuyện gì.

Lý Đại Bảo buột miệng muốn nói ngài cứ đi hỏi nàng ấy! Lời đến bên miệng lại nuốt xuống, chỉ qua loa đáp: "Không có gì."

Mẫu thân Đại Bảo nói: "Chắc chắn là con lại giở trò rồi, trước đây đã hứa với mẫu thân thế nào? Nói là sẽ sống tốt với tức phụ, lúc này mới được bao nhiêu ngày, lại tái phát cái tính ngang bướng của con, sao cứ không để người ta bớt lo được vậy."

Lý Đại Bảo dựa vào ngăn tủ không nói gì.

Mẫu thân Đại Bảo lại nói: "Lát nữa Bàn Nha Nhi về phòng, con nói vài câu mềm mỏng là được rồi, hai phu thê có chuyện gì lớn đâu? Chén bát còn khua nhau."

Thấy Lý Đại Bảo vẫn nhíu mày không nói, bà đẩy hắn một cái, nói: "Nghe thấy không?"

"Biết rồi." Lý Đại Bảo đáp một tiếng.

Mẫu thân Đại Bảo biết nói nữa cũng chỉ làm hắn phiền lòng, liền không khuyên thêm, rời đi.

Bên kia, Bàn Nha Nhi dọn dẹp phòng bếp xong liền bị Lý Tiểu Bảo kéo lại nói chuyện, hai người bưng một bát mứt hoa quả, vừa ngồi trong bếp vừa nói vừa ăn, Lý Tiểu Bảo trước hết quấn lấy Bàn Nha Nhi kể chuyện chợ phiên hôm nay, rồi lại lôi ra chuyện hai năm trước cậu theo phụ mẫu đi chợ, kết quả tự chạy lung tung, suýt lạc mất, từ đó người nhà không bao giờ dẫn cậu đi nữa.

Bàn Nha Nhi lúc đầu vì chuyện giận dỗi với Lý Đại Bảo mà có chút không để tâm, sau nghe Lý Tiểu Bảo kể chuyện sinh động như thật, bị cậu chọc cười hai lần, tâm trạng cũng vơi đi phần nào, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài, phòng mình cả tối không thắp đèn, cũng không biết hắn cả đêm nay làm gì.

Đợi dỗ Lý Tiểu Bảo đi ngủ, Bàn Nha Nhi lại một mình ngồi trong bếp một lát, mới đứng dậy về phòng. Trong phòng tối om, đợi quen với ánh sáng, thấy chăn nệm đã trải xong, Lý Đại Bảo nằm đưa lưng lại, đắp một nửa chăn, để lại chỗ cho nàng.

Trước đây hai người tự ngủ riêng, lần này sau khi cưới, Lý Đại Bảo nhất quyết đòi ngủ chung chăn, tuy rằng ngoài miệng nàng luôn trách hắn nửa đêm dành chăn của nàng, nhưng trong lòng vẫn ngọt ngào.

Bàn Nha Nhi do dự một lát, cuối cùng vẫn lấy thêm một chiếc chăn khác, nằm xuống, nàng quay người lại, lưng đối diện với Lý Đại Bảo, cảm thấy hắn giận dỗi kéo nửa chăn vừa nãy để lại cho nàng đi, quấn vào người mình.

Hai người nằm quay lưng lại, im lặng rất lâu, tĩnh lặng đến nỗi tiếng lá cây xào xạc ngoài cửa sổ cũng trở nên đặc biệt rõ ràng.

"Xin lỗi." Bàn Nha Nhi chợt lên tiếng, "Hôm nay bỏ chàng đi trước là ta không đúng, để chàng lo lắng rồi."

Lý Đại Bảo quay lưng lại không đáp, Bàn Nha Nhi dường như cũng không để ý hắn có đáp hay không, nhàn nhạt nói: "Sau khi chàng đi, ta đi tìm chàng, thấy chàng và Trương Tú Nhi đang nói chuyện..." Bàn Nha Nhi dừng lại, nghẹn một hồi, không nói thêm gì nữa.

Có những lời, mười câu trăm câu, chẳng qua cũng chỉ là một câu đó.

Lý Đại Bảo vẫn không mở miệng, tâm trạng của Bàn Nha Nhi rất mâu thuẫn, một mặt thất vọng vì hắn một chữ cũng không giải thích, mặt khác lại có chút sợ hắn mở miệng giải thích, hắn không giỏi nói dối, ngụy biện vụng về, còn không bằng không nói gì.

Một đêm nặng nề, đến khi Bàn Nha Nhi mơ màng ngủ thiếp đi, Lý Đại Bảo vẫn quay lưng lại không phát ra một lời.

Sáng sớm hôm sau, khi Bàn Nha Nhi tỉnh dậy, phát hiện Lý Đại Bảo không biết từ lúc nào đã ngủ sang ổ chăn của mình, cánh tay gác ngang người nàng, giống như bao buổi sáng khác.

Bàn Nha Nhi cẩn thận nhấc tay Lý Đại Bảo đang đè lên người mình ra, nhẹ nhàng mặc quần áo rửa mặt, ra ngoài chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.

Lý Đại Bảo dậy lúc nào nàng không biết, chỉ biết hắn cả buổi sáng không ra khỏi phòng, mãi đến khi bà mẫu gọi hắn ăn cơm, mới từ trong phòng chui ra, lúc nàng đang bưng cơm từ trong bếp ra, hai người chạm mặt nhau, đều có chút ngượng ngùng.

Lý Đại Bảo không chủ động nói chuyện với nàng, nàng cũng không có gì để nói, đợi người nhà ăn cơm xong, liền vào bếp dọn dẹp, đợi thấy Lý Đại Bảo từ trong phòng ra sân đi dạo, nàng mới về phòng dọn dẹp.

Chăn nệm đã được hắn gấp gọn gàng, ở trên bàn có cái hộp hình hoa mai kia được đặt ngay ngắn, rất nổi bật.

Bàn Nha Nhi ngồi bên giường, trên tay cầm cái hộp, trong lòng có chút ê ẩm.

"Ta thấy nàng rất thích cái này, hôm qua lúc bảo nàng đợi ta đã đi mua..." Đại Bảo không biết từ lúc nào đã vào phòng, không tiến lại gần, chỉ dựa vào khung cửa buồng trong, lúng ta lúng túng nói, "Ở cái sạp phấn son kia vừa hay gặp Trương Tú Nhi, nàng ấy cũng thích cái này, ta kéo tay nàng ấy một cái, là muốn bảo nàng ấy nhường cái này cho ta... nàng ấy đồng ý rồi, ta liền mua về..."

Lý Đại Bảo thấy Bàn Nha Nhi hơi cúi đầu không đáp, bản thân hắn cũng ủ rũ cúi đầu, hắn biết vì sao Bàn Nha Nhi không vui, hắn nghĩ có lẽ hắn còn nên nói gì đó, nhưng hắn nghĩ cả đêm qua, cũng không biết nên nói gì. Trước đây hắn từng thích Trương Tú Nhi, một lòng muốn cưới nàng ta, bị nàng ta hủy hôn, còn làm ầm ĩ đến nỗi vô cùng đáng khinh, những chuyện này ai cũng biết, hắn muốn chối cũng không chối được.

Những chuyện cũ tựa như vừng cũ thóc thối này, bản thân hắn đã sớm vứt ra sau đầu, mấy tam cô lục bà trong thôn giờ cũng lười nhắc đến, chỉ có nàng là nhớ rõ mồn một, hắn không biết làm sao mới có thể khiến nàng quên đi.
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 54: Chương 54



Lý Đại Bảo cúi đầu, đế giày hết lần này đến lần khác cọ xuống đất, bản thân hắn thật ra cũng rất khó chịu ấm ức, hắn có thể nói rõ với nàng chuyện hôm qua chỉ là trùng hợp, thậm chí sau này có gặp lại, hắn cũng có thể đảm bảo sẽ nói cho nàng biết trước nhất, đã nói gì, đã làm gì, không hề giấu giếm, những chuyện này hắn đều có thể làm được, chỉ là điều nàng để ý, có lẽ không phải những thứ này, mà là trước đây, những chuyện đã xảy ra rồi, hắn làm sao cũng không thay đổi được.

Bàn Nha Nhi nhẹ nhàng v**t v* cái hộp phấn trong tay, đây là Lý Đại Bảo từ tay Trương Tú Nhi giành lại cho nàng, bởi vì nàng thích.

"Thơm quá..." Bàn Nha Nhi nhỏ nhẹ lên tiếng, "Chàng ngửi thử không?"

Lý Đại Bảo chợt ngẩng đầu, thấy Bàn Nha Nhi giơ hộp phấn về phía hắn, nhìn hắn, trong mắt ánh lên một tia sáng khác thường, có lẽ là lệ quang, cũng có lẽ không phải. Hắn nghiêng người tới ngửi, nhìn nàng, ngơ ngác nói: "Thật là thơm."

Bàn Nha Nhi cong khóe môi, ngọt ngào cười, lồng n.g.ự.c Lý Đại Bảo cứng lại, như tắm gió xuân.

"Nàng bôi lên cho ta xem xem." Lý Đại Bảo ngồi xuống bên cạnh Bàn Nha Nhi.

"Không phải tết nhất, bôi cái gì chứ." Bàn Nha Nhi ngượng ngùng cười.

"Ai nói không phải tết nhất thì không được bôi, cả năm có mấy ngày tết, một hộp này, phải bao nhiêu năm mới bôi hết được?" Lý Đại Bảo nói.

"Làm gì phải bôi hết, ta không nỡ." Bàn Nha Nhi cẩn thận đậy nắp lại.

"Không cần tiếc, lần sau đi chợ ta lại mua cho nàng."

"Không cần, đắt lắm, có một hộp này là đủ rồi."

"Không sao, ta thấy còn nhiều kiểu dáng khác nữa, có lẽ còn có loại thơm hơn."

"Không cần, ta chỉ thích cái này, cái hộp này đẹp nhất, màu sắc tươi nhất, ngửi cũng thoải mái nhất, ta chỉ thích cái này thôi."

Đây là chàng từ chỗ Trương Tú Nhi giành lại cho ta.

Lý Đại Bảo cười hì hì, vẫn xúi giục Bàn Nha Nhi bôi thử cho hắn xem, Bàn Nha Nhi vốn chỉ có chút tiếc, thấy hắn vẻ mặt mong đợi, lại có chút ngượng, chỉ sợ mình bôi xấu hắn sẽ chê cười, nói thế nào cũng không chịu bôi.

Hai người đang nói cười, phụ thân Đại Bảo ở ngoài sân rống lên một tiếng, bảo Đại Bảo nhanh chóng theo ông ra đồng làm việc.

Lý Đại Bảo đáp một tiếng vội vàng đi ra ngoài, đi được hai bước, lại quay trở lại, hôn một cái lên má Bàn Nha Nhi, nhỏ giọng trêu ghẹo: "Tối nay bôi cái này làm việc."

Mặt Bàn Nha Nhi đỏ bừng, giơ tay đánh hắn, nhưng hắn đã nhanh chân chạy mất, đến khi Lý Đại Bảo và phụ thân hắn rời nhà đã lâu, nụ cười trên khóe môi Bàn Nha Nhi vẫn chưa tan.

Cả ngày hôm đó, lúc rảnh rỗi, Bàn Nha Nhi lại lén nghiên cứu cách bôi phấn son trong phòng. Buổi chiều, Lý Đại Bảo và phụ thân Đại Bảo xuống ruộng vẫn chưa về, Bàn Nha Nhi lại ngồi trong phòng nghiên cứu, dùng đầu ngón tay chấm một chút phấn son lên mặt, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng tán đều, lại chấm một chút bôi lên môi, đầu ngón tay út men theo hình dáng môi chậm rãi vẽ, đôi mắt đẹp lay động, trong gương đồng hiện ra một tiểu mỹ nhân mặt phấn má đào, môi đỏ răng trắng.

Bàn Nha Nhi cầm gương đồng không nỡ buông tay, vừa say mê nhan sắc của mình, vừa thầm nghĩ Lý Đại Bảo thật có phúc. Nhớ lại lời Lý Đại Bảo buổi sáng, lại nghĩ hay là tối nay thật sự trang điểm cho hắn xem. Đang nghĩ ngợi, chợt nghe có người gõ cửa, Bàn Nha Nhi vội vàng soi gương cầm tay áo lau vội lớp phấn son trên mặt.

"Đến đây đến đây!" Bàn Nha Nhi ba bước thành hai bước chạy ra, vừa mở cửa, ngoài sân có hai người đang đứng, một nam một nữ, nữ đứng trước vẻ mặt ân cần nhìn nàng, nam đứng phía sau cách mấy bước.

Bàn Nha Nhi ngẩn người, vì quá kinh ngạc, ngơ ngác một lát mới gọi: "Nhị tỷ?"

Lý Hạnh Hoa mấp máy môi, dường như muốn đáp lời, nhưng vì quá kích động, cổ họng nghẹn lại, không thể phát ra tiếng.

"Mẫu thân! Mẫu thân!" Bàn Nha Nhi quay đầu chạy vào nhà, chạy được hai bước, lại như sực nhớ ra quay lại, kéo tay Lý Hạnh Hoa nói: "Xem muội vui đến hồ đồ rồi, nhị tỷ mau vào nhà đi!"

"Mẫu thân! Mẫu thân!"

Mẫu thân Đại Bảo bị tiếng gọi lớn của Bàn Nha Nhi gọi ra, chợt thấy Lý Hạnh Hoa, ngây người tại chỗ, rồi liền chạy tới, nắm chặt lấy cánh tay Lý Hạnh Hoa, rưng rưng nước mắt nói: "Hạnh Hoa, Hạnh Hoa, mẫu thân không nằm mơ chứ, Hạnh Hoa à..."

Lý Hạnh Hoa đã khóc như hoa lê dưới mưa, "bịch" một tiếng quỳ xuống đất, ôm lấy chân mẫu thân, khóc nói: "Mẫu thân, con về rồi, mẫu thân..."

Mẫu thân Đại Bảo cúi xuống ôm lấy Lý Hạnh Hoa, khóc nấc không thành tiếng.

Bàn Nha Nhi cũng không kìm được nước mắt, cứ lấy tay áo lau vội, ba nữ nhân trong sân, trong chốc lát đều thành lệ nhân.

Mẫu thân Đại Bảo khóc hồi lâu, kéo Lý Hạnh Hoa đứng dậy, ngẩng đầu nhìn người nam nhân vẫn chỉ đứng ở cửa viện.

Lý Hạnh Hoa lau nước mắt, nói: "Mẫu thân, chàng ấy tên là Điền Hữu Đức, là nam nhân của con."

Điền Hữu Đức tiến lên hai bước, quỳ xuống đất, lễ phép gọi một tiếng mẫu thân.

Mẫu thân Đại Bảo nghĩ đây chính là người đã cùng Hạnh Hoa bỏ trốn, trông lớn hơn Hạnh Hoa không ít, nhất thời cũng không biết nói gì, có chút ngượng ngùng đưa tay ra, đáp: "Đứng lên đi, vào nhà ngồi, vào nhà ngồi."

Mẫu thân Đại Bảo vừa dẫn Lý Hạnh Hoa và Điền Hữu Đức vào nhà, vừa nói với Bàn Nha Nhi: "Nha Nhi, mau đi gọi phụ thân con và Đại Bảo về!"

Bàn Nha Nhi đáp lời chạy ra, một đường chạy đến ruộng, thấy phụ tử Lý Đại Bảo đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.

Bàn Nha Nhi thở hổn hển nói: "Phụ thân, phụ thân... nhị tỷ, nhị tỷ về rồi!"

Phụ tử Lý Đại Bảo ngẩn người, Lý Đại Bảo vui mừng nói: "Thật sao?!"

Bàn Nha Nhi nói: "Vâng, đã ở nhà rồi, mẫu thân bảo ta đến gọi phụ thân và chàng về."

"Phụ thân!" Lý Đại Bảo quay đầu gọi phụ thân mình một tiếng, nhưng cũng không đợi ông đáp, thậm chí chẳng thèm để ý đến Bàn Nha Nhi, nhấc chân chạy về nhà.

Bàn Nha Nhi nhặt cái bình nước Lý Đại Bảo chưa kịp cầm, chạy theo mấy bước, quay đầu lại thấy ông công vẫn chỉ đứng nguyên tại chỗ. Bàn Nha Nhi dừng bước, mắt nhìn theo bóng dáng Lý Đại Bảo chạy mất hút, nàng do dự một chút, quay trở lại, thấy mặt mày công công trầm xuống, không nhìn ra chút vui mừng nào.
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 55: Chương 55



Bàn Nha Nhi theo sau phụ thân Đại Bảo về nhà, vì công công tính nóng nảy, ngày thường nàng đã có chút sợ ông, lúc này thấy ông mặt mày đen sầm, cau mày không nói, càng khiến nàng e dè, chỉ cảm thấy không khí xung quanh ông có chút loãng đi, càng gần càng cảm thấy khó thở, cho nên cả quãng đường chỉ giả bộ chân ngắn không theo kịp, cố ý đi sau một đoạn.

Mắt thấy công công vào sân, nghĩ bụng cuối cùng cũng không chỉ một mình nàng đối diện với ông nữa, Bàn Nha Nhi thở phào nhẹ nhõm, đợi mình bước chân vào cổng viện, lại giật mình, hóa ra phụ thân Đại Bảo vào sân lại không đi vào trong, chỉ đứng ở cửa, Bàn Nha Nhi suýt đ.â.m vào người ông.

Bàn Nha Nhi trấn tĩnh lại, mạnh dạn tiến lên nhận lấy đồ đạc trong tay phụ thân Đại Bảo, khẽ nói: "Phụ thân..."

Phụ thân Đại Bảo không để ý, tùy tay ném mạnh đồ đang cầm xuống đất, tiếng động lớn đến đáng sợ.

Tiếng nói chuyện rì rầm trong nhà chợt ngừng lại, ngay sau đó thấy mẫu thân Đại Bảo từ trong nhà chạy ra đón, thấy sắc mặt phụ thân Đại Bảo, bà liền hoảng sợ, vội vàng chạy đến bên ông, nhỏ giọng mang theo chút nức nở: "Ông nó, con gái bình an trở về là tốt rồi, ông đừng... đừng..."

Lúc này mọi người trong nhà cũng ra ngoài, Lý Hạnh Hoa đi đầu, không còn vẻ xúc động như vừa nãy gặp mẫu thân, trên mặt đầy vẻ sợ hãi, đôi chân khẽ nhích lên, vẫn cách xa một khoảng rồi không dám tiến lại gần thêm chút nào nữa, cả người vì sợ hãi mà run nhè nhẹ.

"Ai cho ngươi vào đây! Cút ra ngoài!" Phụ thân Đại Bảo đột nhiên quát lớn, dọa Lý Hạnh Hoa hai chân mềm nhũn, quỳ xuống đất. Điền Hữu Đức bên cạnh đỡ nàng ta một cái, cũng quỳ theo.

Phụ thân Đại Bảo giận dữ nói: "Lý gia chúng ta không có loại con gái gian díu bỏ trốn theo hán tử như ngươi, ngươi không biết xấu hổ, ta còn biết xấu hổ chứ! Ngươi cút cho ta!"

Mẫu thân Đại Bảo nức nở nói: "Ông nó..."

Phụ thân Đại Bảo trợn mắt giận dữ: "Im miệng! Đây là con gái bà nuôi đấy! Nói nữa bà cũng cút theo nó luôn!"

Mẫu thân Đại Bảo không nói gì nữa, ôm mặt khóc nức nở.

Phụ thân Đại Bảo lại quát: "Ai mở cửa cho nó?!"

Trong lòng Bàn Nha Nhi run lên, nhất thời không dám lên tiếng.

Phụ thân Đại Bảo lại càng lớn tiếng rống một câu: "Ta hỏi ai mở cửa cho nha đầu c.h.ế.t tiệt này?!"

Bàn Nha Nhi lúc này mới nom nớp lo sợ nói: "Con..."

Lời còn chưa dứt, đã thấy công công đột nhiên quay đầu trừng mắt nhìn, giận dữ quát: "Ai cho ngươi mở cửa cho nó!"

Bàn Nha Nhi thấy công công vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống mình, sợ hãi lùi lại phía sau, hốc mắt lập tức đỏ hoe, chỉ sợ càng chọc giận công công, cố gắng nhịn, nước mắt mới không trào ra.

"Phụ thân!" Lý Đại Bảo thấy vậy vội vàng tiến lên mấy bước.

"Sao hả?!" Phụ thân Đại Bảo quay sang mắng Lý Đại Bảo, "Tức phụ ngươi không được nói à? Không được nói thì cút! Nếu ngươi không vui, dẫn cả tức phụ ngươi hai đứa cùng nhau cút!"

Bàn Nha Nhi nghe những lời này, nước mắt không kìm được nữa rơi xuống.

Lý Hạnh Hoa thấy phụ thân mắng hết cả nhà, biết đây chẳng qua là mắng cho nàng ta nghe, nàng ta mà quỳ xuống nữa, chỉ làm cả nhà cùng chịu mắng, liền nói: "Phụ thân, là con tự làm chuyện xấu, liên lụy đến người nhà, vốn cũng không còn mặt mũi nào trở về."

Vừa nói vừa kéo Điền Hữu Đức đứng dậy đi ra ngoài, đợi đến ngoài cổng viện, mới lại quay người "bịch" một tiếng quỳ xuống, run rẩy nức nở nói: "Con cứ quỳ ở đây, không làm bẩn chỗ trong nhà, không cầu xin phụ mẫu cho con vào cửa, chỉ cầu xin phụ mẫu đồng ý con một tiếng, con c.h.ế.t cũng cam lòng."

Phụ thân Đại Bảo không để ý, quay người "rầm" một tiếng đóng sập cửa viện, quát lớn với người trong nhà: "Hôm nay ai dám mở cửa này, thì cùng nó cút khỏi cái nhà này, không bao giờ được phép bước chân vào cửa nhà ta nửa bước!" Nói xong liền nổi giận đùng đùng quay vào nhà.

Lý Tiểu Bảo tiến lên ôm lấy mẫu thân, hai mẫu tử ôm nhau khóc hu hu.

Bàn Nha Nhi cúi đầu nức nở, đây là lần đầu tiên sau khi gả vào Lý gia, nàng bị công công mắng, trong lòng vừa sợ vừa ấm ức, đang khóc, cảm thấy Lý Đại Bảo đi đến bên cạnh nàng, ra sức nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng.

Bàn Nha Nhi có chút an ủi trong lòng, muốn lau nước mắt nói mình không sao, nhưng bị tướng công kéo tay như vậy, trong lòng chỉ cảm thấy có chỗ dựa, nước mắt càng không kìm được mà tuôn ra.

Lý Đại Bảo cũng chẳng để ý có người nhà ở đó hay không, một tay ôm lấy Bàn Nha Nhi, nhẹ nhàng v**t v* vai và cánh tay nàng, nhỏ giọng an ủi: "Không phải mắng nàng."

Bàn Nha Nhi lau nước mắt, há miệng, không tiếng động đáp một tiếng: Ta biết.

Bầu không khí ở Lý gia liền trở nên căng thẳng như vậy, phụ thân Đại Bảo ngồi ở phòng khách mặt mày u ám, mẫu thân Đại Bảo về phòng trong lau nước mắt, hai huynh đệ Lý Đại Bảo cùng Bàn Nha Nhi đứng một bên, đều không tiện nói gì với phụ mẫu nữa, sợ phụ thân hắn càng thêm tức giận, sợ mẫu thân hắn càng khóc thảm hơn.
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 56: Chương 56



Không lâu sau, Lý Hà Hoa nghe tin liền vội vã trở về, còn đi cùng Hoắc Trường Sinh và Hoắc Tứ nãi nãi.

Lý Hà Hoa trước khi vào cửa thấy Lý Hạnh Hoa quỳ ở ngoài sân, lúc này nhìn sắc mặt và cảnh tượng người nhà, chuyện vừa rồi đã đoán được bảy tám phần, cẩn thận tiến lên gọi một tiếng phụ thân.

Phụ thân Đại Bảo lạnh lùng nói: "Ngươi đến làm gì! Về nhà ngươi mà ở, ở đây không có chuyện của ngươi!"

Lý Hà Hoa nói: "Sao lại không phải chuyện của con, Hạnh Hoa là muội muội con mà..."

Cộp! Phụ thân Đại Bảo đập bàn một cái, quát: "Nhận nó thì đừng nhận ta! Ta sớm đã không có đứa con gái này rồi! Cái đồ súc sinh thích chạy theo ai thì chạy đi! Muốn bước chân vào cửa nhà ta, đợi ta c.h.ế.t rồi nói!"

Lý Hà Hoa sợ hãi ôm bụng run rẩy, Hoắc Trường Sinh vẫn đứng sau lưng nàng ta lúc này vội vàng tiến lên hai bước che chở cho nàng ta, dường như sợ lão trượng bắt nạt tức phụ mình.

Bầu không khí trong nhà lại trở nên căng thẳng, hồi lâu sau, Hoắc Tứ nãi nãi mới lên tiếng trước, nhẹ nhàng nói: "Thôi đi, chúng ta về nhà trước... Hà Hoa, con đi gọi phu thê Hạnh Hoa dậy, bảo bọn họ đến nhà ta nghỉ ngơi..."

Phụ thân Đại Bảo lạnh lùng nhìn sang. Hoắc Tứ nãi nãi nói: "Ngươi đừng có trừng mắt với ta, xét về vai vế ngươi còn phải gọi ta một tiếng thẩm tử đấy, con gái vượt ngàn dặm xa xôi trở về, dù muốn g.i.ế.c muốn xẻo, cũng phải đợi người ta hồi sức rồi nói, lúc này cứ để ngoài cửa cho cả thôn chê cười, mặt mũi mọi người cũng sáng sủa lắm hả? Ngươi nhận hay không nhận đứa con gái này ta không quản, ta chỉ thấy con bé đáng thương, đừng nói là đứa nha đầu từ nhỏ ta trông mà trưởng thành, dù là người lạ đi đường, ta thấy đáng thương mời vào nhà nghỉ chân uống nước, ta xem ai dám nói ta không phải." Nói xong không đợi người ta đáp lời, tự mình đứng dậy đi.

Hoắc Trường Sinh kéo tay áo Lý Hà Hoa, Lý Hà Hoa sợ phụ thân giận, do dự không dám động. Hoắc Tứ nãi nãi ở cửa lớn tiếng nói: "Sao còn chưa đi! Con là tức phụ nhà ai!"

Lý Hà Hoa không dám nhìn sắc mặt phụ thân nữa, vội vàng cùng Hoắc Trường Sinh ra ngoài dẫn phu thê Lý Hạnh Hoa đến Hoắc gia.

Ban đêm.

Đôi phu thê trẻ Lý Đại Bảo và Bàn Nha Nhi chuẩn bị lên giường đi ngủ, Lý Đại Bảo vẫn còn an ủi Bàn Nha Nhi về chuyện ban ngày: "Phụ thân ta tính tình nóng nảy, giọng lại lớn, bình thường nói chuyện tử tế cũng như mắng người, ông ấy rống nàng hai tiếng không tính là gì đâu, nàng đừng để bụng, không sao cả."

Bàn Nha Nhi nói: "Ta biết phụ thân hôm nay không phải mắng ta, ta không muốn khóc, nhưng không biết sao lại khóc, không biết phụ mẫu có cảm thấy ta quá yếu đuối không."

Lý Đại Bảo nửa thật nửa đùa nói: "Nàng đúng là có chút yếu đuối, đừng nói chuyện hôm nay, ngay cả ngày thường, không ít lần ta còn chưa nói gì nàng, mắt nàng đã đỏ hoe mắt, cứ như ta làm gì nàng nữa ấy, nước mắt nói rơi là rơi, thật không biết nàng làm bằng gì."

Bàn Nha Nhi liếc xéo Lý Đại Bảo một cái duyên dáng, nghiêng đầu nói: "Bất kể làm bằng gì, đều là chàng tự mình cầu xin cưới về làm tức phụ!"

Lý Đại Bảo thấy Bàn Nha Nhi vẻ mặt ngây thơ đáng yêu vô cùng, cười hì hì, tiến tới muốn hôn, Bàn Nha Nhi đẩy hắn một cái, nói: "Lúc nào rồi, chàng còn có tâm trí làm chuyện đó."

Lý Đại Bảo nói: "Lúc nào? Chẳng phải bây giờ là lúc tốt sao? Nhị tỷ chúng ta bình an trở về, ngày đoàn viên tốt đẹp của nhà ta mà."

Bàn Nha Nhi nói: "Sao lòng chàng rộng rãi thế, phụ thân chúng ta vẫn còn giận đấy, nhìn cái cảnh hôm nay, nếu thật sự quyết tâm không nhận Nhị tỷ, vậy thì làm sao cho tốt được?"

Lý Đại Bảo vừa chui vào chăn vừa nói: "Nàng lo lắng vớ vẩn rồi, phụ thân chúng ta sao có thể thật sự không nhận nhị tỷ chứ, cục tức trong lòng chắc chắn phải xả ra, hôm nay tứ nãi nãi giữ mấy người nhị tỷ lại, đây chính là cho phụ thân chúng ta bậc thang đi xuống, ta đoán không quá mấy ngày là ổn thôi."

Bàn Nha Nhi nghe vậy hơi thở phào nhẹ nhõm, cũng nằm xuống, nói: "Này, chàng có nhìn thấy cái người hôm nay cùng nhị tỷ về không? Chàng thấy thế nào?"

Lý Đại Bảo nói: "Người trông cũng khá thật thà, chỉ là tuổi hơi lớn, cảm giác không kém phụ thân chúng ta mấy tuổi, có chút thiệt thòi cho nhị tỷ rồi."

Bàn Nha Nhi nói: "Chàng không nhìn kỹ hả, cũng không lớn tuổi đến thế đâu, ngược lại ta thấy rất tốt."

Lý Đại Bảo nói: "Nàng nhìn kỹ rồi à?"

"Ừm." Bàn Nha đáp, "Mặt mũi có hơi già dặn, nhưng người không xấu, chỉ là hơi đen, nghĩ chắc dọc đường phong trần mệt mỏi trở về không có thời gian chỉnh trang, nếu mà chỉnh trang kỹ lưỡng một chút, chắc chắn rất có tinh thần ưa nhìn, hơn nữa nhìn là biết người tốt!"

Lý Đại Bảo chống người ngồi dậy, chua lòm nói: "Nàng nhìn kỹ thật nhỉ, gì mà tinh thần, ưa nhìn, còn nhìn là biết người tốt... Nàng còn chưa thật sự khen tướng công nàng bao giờ, lại khen người nam nhân khác thành đóa hoa rồi, ta nói cho nàng biết nhé, sau này nàng không được nhìn nam nhân khác đấy."

Bàn Nha Nhi tặc lưỡi nói: "Người ta nói chuyện đứng đắng với chàng đấy, ai thèm trêu chàng." Nói xong bĩu môi quay người đi.

Lý Đại Bảo tiến lại gần nói: "Ta cũng nói đứng đắn ấy chứ, ngươi bây giờ cứ nghiêm túc bình phẩm tướng công của nàng xem, nàng sờ lên n.g.ự.c nói, tướng công nàng thế nào?"

"Chàng á..." Bàn Nha Nhi liếc Lý Đại Bảo một cái, mím môi cười nói: "Càng chính là một đại mã hầu..." Lời còn chưa dứt đã bị Lý Đại Bảo thò tay vào áo gãi ngứa, khanh khách cười rộ lên.

*Đại mã hầu là ý chỉ người đàn ông có tướng mạo xấu xí, đức hạnh kém.
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 57: Chương 57



Ngay trong đêm Lý Hạnh Hoa trở về, có lẽ vì quá kích động, Lý Hà Hoa sinh non được một bé trai, may mắn là mẫu tử đều bình an.

Đứa bé này đến thật đúng lúc, cả Lý gia đều đến Hoắc gia thăm mẫu tử bọn họ, nhân dịp không khí vui vẻ này, Lý Hạnh Hoa và Điền Hữu Đức quỳ trước mặt phụ thân Hà Hoa, Hoắc Tứ nãi nãi là trưởng bối cũng khuyên nhủ vài câu, cơn giận trong lòng phụ thân Đại Bảo đã nguôi ngoai, lúc này có bậc thang để xuống, cũng không nói lời tuyệt tình nữa, Lý Hà Hoa lại giữ phu thê Lý Hạnh Hoa ở Hoắc gia mấy ngày, qua lại vài lần, khúc mắc này cũng dần dần được giải tỏa.

Người Lý gia vốn còn lo nhà Vương Phúc Căn đến gây sự, nhưng Lý Hạnh Hoa về đã hơn nửa tháng, cũng không thấy bóng dáng nhà Vương Phúc Căn đâu. Sau này nghe biểu cô của Bàn Nha Nhi kể lại, nhà Vương Phúc Căn ban đầu nghe tin Lý Hạnh Hoa mẫu gia quả thật muốn đến gây chuyện, kết quả bị Vương nhị gia ngăn lại, chỉ nói phụ thân Hạnh Hoa ngày đó đã để lại hai ngón tay ở đây để giải quyết chuyện này, bây giờ các người lại nhắc lại chuyện cũ đến gây rối, người ta hỏi đến chuyện đó, ai trong nhà các người chặt ngón tay trả lại?

Nhà Vương Phúc Căn lập tức nhụt chí, lại thấy Vương nhị gia bày tỏ rõ ràng không quản, cũng chỉ đành nuốt giận, không nhắc đến nữa.

Một tháng sau, Hoắc gia làm tiệc đầy tháng, thật ra cũng chẳng phải là tiệc tùng gì lớn, ngoài Hoắc gia và Lý gia, chỉ mời Chu phu tử và hai nhà hàng xóm.

Lý Hạnh Hoa cùng tam tỷ Lý Đào Hoa của Lý Đại Bảo cũng dẫn tướng công về, Lý gia coi như nhân dịp tiệc đầy tháng này mà đoàn tụ.

Đợi ăn cơm trưa xong, hàng xóm và Chu phu tử liền cáo từ ra về, các bậc trưởng bối cũng tản đi, chỉ còn đám trẻ ngồi trong nhà nói chuyện phiếm.

Hoắc Trường Sinh mới được làm phụ thân, yêu quý con trai mình vô cùng, cứ ôm khư khư không rời tay, Lý Tiểu Bảo thì chống cằm ngồi ở mép giường tò mò nhìn, không nhịn được nói với Hoắc Trường Sinh: "Cho đệ bế một chút được không?”

Hoắc Trường Sinh sợ cậu làm rơi con mình, lắc đầu nói: "Không được, nó nặng lắm, đệ bế không nổi."

Lý Tiểu Bảo nhích người lên trước một chút, không cam lòng cầu xin: "Vậy đệ sờ nó một chút được không?"

Lần này Hoắc Trường Sinh rất hào phóng đáp: "Được, cho đệ sờ một chút..." Nhưng vẫn không yên tâm dặn dò: "Nhưng không được sờ đầu, nãi nãi nói đầu trẻ con mềm chưa cứng cáp, đệ sờ sẽ làm lõm một lỗ to đấy."

Lý Tiểu Bảo rất ngoan ngoãn đáp: "Ừm, đệ không sờ đầu."

Hoắc Trường Sinh lại ra vẻ nghiêm trọng nói: "Cũng không được sờ kê kê, chỉ có tức phụ của nó mới được sờ."

"Ừm, không sờ kê kê, đệ sờ tay và chân nó." Lý Tiểu Bảo rất nghiêm túc trả lời.

Mọi người trong nhà đều ngẩn người, Lý Đào Hoa vốn tính tình sảng khoái nhìn Lý Hà Hoa mím môi cười, Bàn Nha Nhi và Lý Hạnh Hoa không táo bạo như Lý Đào Hoa, chỉ đều đỏ mặt liếc nhìn Lý Hà Hoa một cái, cắn môi nhịn cười trông giống nhau như đúc.

Nam nhân đều ngại ngùng không có biểu hiện gì, chỉ có Xuân Lai tướng công của Lý Đào Hoa không nhịn được, vội khẽ ho một tiếng che giấu.

Lý Hà Hoa mặt đỏ bừng, chỉ cố gắng tỏ ra như không có chuyện gì. Hoắc Trường Sinh lại dường như không nhận ra phản ứng của những người khác, nghĩ nghĩ, lại lớn tiếng bổ sung một câu: "Cũng chỉ có tức phụ nó mới được ăn."

"Ồ." Lý Tiểu Bảo khờ dại đáp một tiếng.

Bầu không khí trong nhà lập tức trở nên lúng túng đến cực điểm, lần này ngay cả Lý Đào Hoa cũng không cười nổi, người đỏ mặt thì đỏ mặt, người trợn mắt thì trợn mắt, người cúi đầu thì cúi đầu, người nhìn trời thì nhìn trời.

Lý Hà Hoa ngồi trên giường như ngồi trên đống lửa, dữ tợn trừng mắt nhìn Hoắc Trường Sinh một cái.

Từ Hoắc gia trở về, Bàn Nha Nhi đã cảm thấy Lý Đại Bảo không đúng, nàng đại khái đoán được hắn có ý gì, quả nhiên, vừa tắt đèn, hắn đã vội vàng sáp lại, ôm nàng hôn hít nửa ngày, hăm hở cầu hoan: "Chúng ta cũng thử cái đó đi..."

"Cái nào cơ?" Bàn Nha Nhi giả vờ không hiểu.

"Chính là cái tỷ phu nói đó." Lý Đại Bảo tha thiết nói.

"Tỷ phu nào cơ, nói gì vậy, sao ta không biết..."

"Nàng đừng giả ngốc." Lý Đại Bảo nói, "Chính là cái chuyện 'chỉ có tức phụ hắn mới được ăn' đó..."

Bàn Nha Nhi "phụt" một tiếng bật cười, thẹn thùng núp vào lòng Lý Đại Bảo.

Bàn Nha Nhi cọ cọ trong lòng Lý Đại Bảo một hồi, vốn định làm nũng cho qua chuyện, nhưng Lý Đại Bảo đã nổi hứng, đâu dễ dàng bỏ qua như vậy. Bàn Nha Nhi bất đắc dĩ chỉ nói mình không biết, sợ làm đau hắn, đợi ngày mai học hỏi tỷ tỷ rồi nói sau.

Bàn Nha Nhi nói vậy vốn định lừa gạt Lý Đại Bảo, nàng nghĩ chuyện thân mật giữa phu thê sao có thể đem ra nói được, huống chi buổi tối chẳng qua hắn chỉ là nhất thời hứng thú, qua rồi có lẽ sẽ quên, chỉ là nàng rốt cuộc đã đánh giá thấp sự cố chấp của nam nhân trong chuyện này, Lý Đại Bảo lại coi lời nàng nói muốn đi thỉnh giáo là thật, sáng sớm hôm sau đã thật sự kéo nàng đến Hoắc gia tìm Lý Hà Hoa.
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 58: Chương 58



Ngoài cửa Hoắc gia, Lý Đại Bảo huých nhẹ Bàn Nha Nhi nói: "Vào đi chứ, tối qua chẳng phải đã nói rồi sao."

Bàn Nha Nhi tự mình đáp lời, lại không tiện nói thẳng là hối hận, chỉ nói: "Không được... không đi, ta không đi... xấu hổ lắm..."

"Các nàng chẳng phải đều là nữ hay sao, có gì mà xấu hổ."

"Vậy các người chẳng phải vẫn là tỷ đệ sao, sao chàng không đi hỏi."

Bàn Nha Nhi lùi lại mấy bước.

"Nàng không phải nói thừa sao, nàng bảo ta mở miệng thế nào."

"Ta cũng không mở miệng được..."

Bàn Nha Nhi lại lùi lại mấy bước.

Lý Đại Bảo thấy bộ dạng của Bàn Nha Nhi, nếu không phải lúc này hắn đang nắm tay nàng, có lẽ nàng đã sớm chạy mất dạng rồi, Lý Đại Bảo cảm thấy mình bị Bàn Nha Nhi lừa, có chút không vui nói: "Sao nàng nói không giữ lời vậy, hôm qua đáp ứng rõ ràng... nàng vào hay không vào?" Lý Đại Bảo muốn làm bộ dọa nàng, nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra có gì có thể dọa được nàng, nghẹn một hồi, chỉ buột miệng nói, "Không vào ta đánh nàng đấy!"

Bàn Nha Nhi không bị dọa, ngược lại trong lòng vui vẻ, coi như tìm được đường lui rồi, vội hếch cằm lên trước mặt Lý Đại Bảo, nói:

"Chàng đánh! Chàng đánh! Dù sao cũng chẳng phải chưa từng đánh... hừ... mẫu thân ta nói rồi, chó không chừa được thói ăn phân, những lời kia chàng nói đều là dỗ ta..."

Lý Đại Bảo biết nàng đang nói chuyện ngày đó say rượu vô tình va vào nàng một cái, khí thế lập tức xuống hẳn, chỉ nói: "Sao lại nhắc đến chuyện này... ta đánh nàng lúc nào?"

"Đánh rồi đánh rồi, chính là đánh rồi, lần trước đó, chàng còn dám nói không đánh?"

"Cái đó... Cái đó chẳng phải là ngoài ý muốn sao, cái đó không tính, là nàng tự đ.â.m vào..." Lý Đại Bảo tuy rằng rất hối hận về chuyện say rượu hưu thê, cũng đã xin lỗi vô số lần, nhưng đối với chuyện chưa từng đánh Bàn Nha Nhi đến giờ vẫn rất kiên trì, không đánh chính là không đánh, ngoài ý muốn, tuyệt đối là ngoài ý muốn.

"Hừ! Dù sao cũng là đánh rồi... mẫu thân ta nói rồi, có một thì có hai... mẫu thân ta còn nói, chàng mà dám đánh ta nữa thì bảo ta về nhà... mẫu thân ta còn nói..."

"Thôi thôi, mẫu thân nàng nói, mẫu thân nàng nói... ngươi nghe lời mẫu thân nàng hay nghe lời ta?"

"Đương nhiên là nghe lời mẫu thân ta rồi! Mẫu thân ta có đánh ta bao giờ đâu!"

"Nàng..." Lý Đại Bảo bị Bàn Nha Nhi nói đông nói tây làm cho có chút choáng váng, không biết nói gì cho phải.

"Hừ... chàng lại trừng mắt nhìn ta... chàng chưa bao giờ trừng mắt nhìn nàng ta, ta biết..." Bàn Nha Nhi thấy thời cơ chín muồi, càng thêm vô lại buông một câu, quay người bỏ chạy như bay.

"Ấy, nàng đi đâu đấy? Nàng về đây... nghe thấy không, về đây... Nha Nhi, Nha Nhi..." Lý Đại Bảo vội vàng đuổi theo.

Sau lưng, Lý Hà Hoa nghe thấy động tĩnh từ trong sân đẩy cửa ra, mắt thấy Lý Đại Bảo đuổi theo Bàn Nha Nhi rời đi, kỳ quái không hiểu nhíu mày.

Bàn Nha Nhi vốn tưởng rằng mình cố tình gây sự với Lý Đại Bảo, thậm chí cãi nhau một trận, chuyện này có thể qua loa cho xong. Chỉ là Lý Đại Bảo cũng không ngốc, bị nàng hồ đồ quấy rối một hồi có chút ngơ ngác, vừa về đến nhà đã tỉnh ngộ.

Cầu mà không được, ngược lại càng k*ch th*ch hắn muốn nếm thử mùi vị.

Lý Đại Bảo vào phòng, thấy Bàn Nha Nhi đang nằm trên giường giả vờ giận dỗi.

Lý Đại Bảo cũng sờ lên giường, chống cằm nghiêng người nằm bên cạnh Bàn Nha Nhi nhìn chằm chằm vào nàng, muốn xem nàng có thể giả vờ đến bao giờ.

Bàn Nha Nhi úp mặt xuống giường một hồi, bị Lý Đại Bảo lặng lẽ nhìn đến toàn thân khó chịu, thở dài một tiếng từ bỏ diễn kịch, vừa làm nũng vừa giận dỗi nhào vào lòng Lý Đại Bảo, đầu hàng.

"Nha Nhi, nàng có muốn ăn thịt kho tàu thố lớn không?"

Lý Đại Bảo đúng lúc tung ra mồi nhử.

"..."

"Không muốn."

Lúc nói câu này, trong đầu Bàn Nha Nhi hiện lên cảnh tượng hôm đó ở chợ nhìn thực khách ăn thịt kho tàu, có lẽ vì vậy mà câu trả lời có chút chậm chạp.

"Thật sự không muốn ư?" Lý Đại Bảo gian xảo nói, "Chúng ta cũng có thể gọi một bát mì thịt, một miếng mì, một miếng thịt, một miếng mì, một miếng thịt..."

Bàn Nha Nhi cuối cùng cũng bị thịt kho tàu thố lớn đánh bại, nhưng nàng tự nhủ trong lòng nàng không phải thèm, chỉ là ngày ngày bị Lý Đại Bảo giở đủ trò dây dưa, nghĩ bụng mình cũng không chống lại được bao lâu, thà ăn hắn một bữa, nàng cũng không thiệt.

Buổi chiều, Lý Hà Hoa trở về mẫu gia đưa đồ, thấy Lý Đại Bảo và Bàn Nha Nhi không có ở nhà, nhớ lại chuyện buổi sáng, chỉ sợ hai phu thê trẻ lại cãi nhau gây gổ, liền hỏi mẫu thân hai đứa đi đâu cả rồi.

Mẫu thân Đại Bảo rất vui vẻ nói Đại Bảo đã trưởng thành, biết thương tức phụ, dẫn tức phụ vào thành ăn thịt kho tàu. Lý Hà Hoa nghe hai phu thê ân ái hòa thuận, không gây gổ, cũng yên tâm.

Tối hôm đó, Bàn Nha Nhi xách giỏ thịt khô mua được đến Hoắc gia.

Lý Hà Hoa thấy hai phu thê của đệ đệ nhớ đến mình như vậy, vẻ mặt vui mừng, còn chưa kịp cảm ơn, Bàn Nha Nhi đã đỏ mặt cúi đầu, nhăn nhó một hồi, thẹn thùng nhỏ giọng nói: "Tỷ... cái chuyện đó... là thế nào vậy..."
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 59: Chương 59



Hoắc Tứ nãi nãi và Chu phu tử thành thân, đối với tam cô lục bà thích nói huyên thuyên, chuyện này đủ để mấy bà ta bàn tán nửa năm trời, không lâu sau, Hoắc Tứ nãi nãi lại có tin vui mang thai, những tam cô lục bà này hoàn toàn bùng nổ, những câu chuyện phiếm hàng ngày đã không còn liên quan gì đến người ngoài nữa.

Bàn Nha Nhi vốn cũng chỉ tò mò về chuyện Hoắc Tứ nãi nãi và Chu phu tử thành thân, đợi nghe tin Hoắc Tứ nãi nãi có thai, lại đột nhiên sinh ra chút cảm giác nguy cơ, ngay cả Hoắc Tứ nãi nãi cũng có thai rồi, bụng nàng lại chẳng có động tĩnh gì.

Trong lòng Bàn Nha Nhi sốt ruột, tuy rằng bà mẫu nàng chưa bao giờ cằn nhằn nàng chuyện này, nhưng mỗi lần nhìn thấy bà mẫu ôm con trai Lý Hà Hoa với ánh mắt yêu thương ngưỡng mộ, trong lòng nàng luôn cảm thấy có chút xấu hổ.

Công công nàng cũng chưa từng nói gì với nàng, chỉ có một lần nàng vô tình nghe thấy ông răn dạy Lý Đại Bảo, nói ngươi cưới tức phụ hai lần rồi, sao còn chưa sinh được một đứa tôn tử nào. Lý Đại Bảo chỉ qua loa đáp với phụ thân rằng nhanh thôi nhanh thôi, về nhà lại không hề nhắc đến chuyện bị nhắc nhở chuyện sinh con với nàng, ngược lại càng khiến nàng cảm thấy áy náy.

Công bà có lẽ có những lời không tiện nói thẳng với nàng, mẫu thân nàng lại không hề kiêng dè, mỗi lần nàng trở về mẫu gia, mẫu thân nàng đều kéo nàng ra nói riêng chuyện này, ban đầu còn chỉ là ám chỉ, về sau dứt khoát nói thẳng với nàng, bảo hai phu thê "thường xuyên hơn một chút".

Không được mấy ngày, Lý gia cuối cùng cũng có tin vui, nhưng không phải Bàn Nha Nhi có thai, mà là đại cô tỷ cùng với bà mẫu của nàng, mẫu thân Đại Bảo và Lý Hà Hoa đều có thai, cả nhà trên dưới vui mừng khôn xiết, trong lòng Bàn Nha Nhi lại càng thêm nóng nảy.

Nàng không nhịn được lặng lẽ hỏi Lý Đại Bảo, có nên tìm Chu phu tử xem cho nàng không. Lý Đại Bảo an ủi nàng nói không cần, nàng có tướng vượng phu thì có bệnh gì chứ, lại đùa cợt an ủi nàng nói, có lẽ bà mụ không ôm được nhiều trẻ con một lúc, Tứ nãi nãi, mẫu thân và đại tỷ đều lớn tuổi, đương nhiên phải ưu tiên bọn họ trước, đợi lần sau bà ta đến, sẽ tặng cho chúng ta.

Thật đúng như Lý Đại Bảo nói, hai tháng sau, Bàn Nha Nhi cảm thấy người mệt mỏi, ăn không ngon miệng, mời Chu phu tử bắt mạch, cuối cùng cũng có thai, không chỉ vậy, Chu phu tử nói xem mạch của nàng, có lẽ là song thai.

Người Lý gia đại hỉ, nghĩ mẫu thân Bàn Nha Nhi sinh hai ca ca và một cặp song sinh, Bàn Nha Nhi mang song thai cũng rất có khả năng. Bàn Nha Nhi không dám nghĩ mình có song thai hay không, chỉ nghĩ cuối cùng cũng có con, một tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống.

Khi Bàn Nha Nhi mang thai được hơn bốn tháng, bụng đã to hơn bụng bà mẫu sáu tháng, bà đỡ xem xong nói chắc chắn là song thai, hơn nữa hai đứa bé đều không nhỏ, tám chín phần là tiểu tử.

Bà đỡ này đỡ đẻ mấy chục năm, mắt rất tinh, bà ta nói vậy, phụ mẫu Đại Bảo đều như đã được ôm tôn tử vào lòng rồi, phụ thân Đại Bảo còn nghĩ cả tên cho tôn tử nữa, đại tôn tử tên là "Lai Tài", nhị tôn tử tên là "Thủ Phú".

Như vậy, Bàn Nha Nhi lại thêm một nỗi lo khác, chỉ nghĩ lỡ mình sinh hai bé gái, công bà chắc chắn sẽ vô cùng thất vọng. Lý Đại Bảo an ủi nàng nói dù sinh con gái, đợi bọn họ thật sự ôm vào lòng rồi, chắc chắn cũng sẽ vui vẻ thôi.

Bàn Nha Nhi có nỗi lo của Bàn Nha Nhi, Lý Đại Bảo cũng có nỗi sầu của riêng mình, từ khi Bàn Nha Nhi có thai, hai người không còn hnhf phòng nữa, Lý Đại Bảo đang tuổi khí huyết phương cương, không khỏi có chút ngứa ngáy trong lòng, thử hỏi Bàn Nha Nhi hai lần, đều bị Bàn Nha Nhi từ chối, nói chàng động mạnh như vậy, lỡ làm tổn thương con thì sao.

Lý Đại Bảo không tin nhà khác đều một khi có thai là không được hành phòng, chỉ nói ta nhẹ nhàng thôi, thỉnh thoảng một lần không sao. Bàn Nha Nhi vẫn sợ, chỉ nói sao chàng biết chuyện nhà người ta, hoặc người ta đều như vậy thì sao. Lý Đại Bảo không tin, lại xúi giục Bàn Nha Nhi đi hỏi xem có cách nào hành phòng an toàn khi mang thai không.

Bàn Nha Nhi nói: "Lần trước chính chàng xúi giục ta đi hỏi đại tỷ, kết quả không hỏi được gì đã đành, còn làm ta mấy ngày liền nhìn thấy đại tỷ đều thấy xấu hổ, lần này ta không đi đâu, ai muốn đi thì đi mà hỏi."

Lý Đại Bảo sáp lại làm nũng, giở lại trò cũ: "Hay là, ta lại mời nàng ăn thịt kho tàu đi, thế nào?"

Bàn Nha Nhi dựa vào đống chăn, vẻ mặt như Phật gia sờ bụng bầu, thản nhiên nói: "Bây giờ mà muốn ăn gì, phụ mẫu chắc chắn đều mua cho ta, không cần chàng mời."

Lý Đại Bảo bĩu môi, hết cách.

Hoắc gia.

Lý Hà Hoa đang ở bếp chuẩn bị nhóm lửa nấu cơm, nghe thấy Lý Đại Bảo ở ngoài cửa hô một tiếng rồi vào sân.

"Đệ đến làm gì?" Lý Hà Hoa nói.

"Không có gì, chẳng phải hôm qua Thiên Hữu để quên một bộ quần áo ở nhà sao, đệ mang đến cho nó." Lý Đại Bảo đưa bộ quần áo nhỏ của con trai Lý Hà Hoa, mắt lại không nhìn nàng ta, chỉ vươn cổ nhìn vào trong nhà, thấy Lý Hà Hoa lộ vẻ nghi ngờ, lại làm bộ tùy ý nói, "Thiên Hữu đâu?"

"Trong nhà chơi với tỷ phu của đệ đấy." Lý Hà Hoa nói.

"Ồ... tỷ bận việc đi, đệ đi xem Thiên Hữu." Lý Đại Bảo nói xong liền vào nhà.

Lý Hà Hoa từ nhỏ đã trông Lý Đại Bảo lớn lên, hắn có tâm tư gì sao có thể thoát khỏi mắt nàng ta, chẳng qua chỉ là một bộ quần áo của trẻ con, ngày nào nàng ta trở về mẫu gia lấy về là xong, đâu cần hắn cố ý mang đến, hơn nữa nhìn vẻ mặt vừa rồi của hắn cũng không giống như nhìn ngoại sanh, phần lớn là tìm Hoắc Trường Sinh.

Lý Hà Hoa thấy kỳ lạ, chỉ nghĩ đệ đệ của nàng ta ngày thường cũng ít khi chủ động nói chuyện với nam nhân của nàng ta, sao hôm nay lại đặc biệt đến nhà tìm?

Nàng ta nghĩ đến cửa phòng nghe ngóng, ai ngờ Lý Đại Bảo như đề phòng nàng ta vậy, nàng ta còn chưa đến gần, hắn đã ở trong phòng lại hô một tiếng: "Tỷ, tỷ cứ bận việc của tỷ đi, không cần để ý đến đệ.

Như vậy, nàng ta cũng không tiện đến nữa.
 
Back
Top Bottom