Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMCeWimII0yJwFcOnxuguUevAoZcKkMMLsy8PdFt4deq0eBB6bzSj7RaSDJcegPH11ERlYmEg1JZswa5iFJ2FuhhRuFMlRW15Cw-dg236pDZQL03MafXPbkBsjo19wg8fmh25RZH0DVEeQGnjw-E5I7=w215-h322-s-no-gm

Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Tác giả: Phúc Bảo
Thể loại: Ngôn Tình, Điền Văn, Cổ Đại, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

[Sinh hoạt dân dã, oan gia ngõ hẹp, tình yêu thôn quê, điền văn]

Phàm là chuyện gia đình, chẳng phải gió đông lấn át gió tây, thì cũng là gió tây lấn át gió đông.

Đôi vợ chồng trẻ mười sáu mười bảy tuổi, chẳng phải ngươi đè ta, thì cũng là ta đè ngươi.

Đây là câu chuyện về một tiểu tức phụ bị gió đông nhà mình đè ép, sau đó vùng lên làm chủ.​
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 1: Chương 1



Bàn Nha Nhi biết mình sắp gả cho Lý Đại Bảo, chỉ cảm thấy như một giấc mơ khó tin. Nàng nghi ngờ có lẽ phụ mẫu nói đến một Lý Đại Bảo khác, vì thế nàng đặc biệt hỏi mẫu thân đến hai lần: Lý Đại Bảo này thật sự là Lý Đại Bảo kia ở thôn bên cạnh sao? Chính là Lý Đại Bảo bị Trương gia từ hôn đó ư? Sau khi nhận được sự khẳng định của mẫu thân, trái tim nàng không những không hạ xuống mà còn lâng lâng bay lên cao hơn.

Nàng nhớ rõ mình và mấy tỷ muội trong thôn ngồi dưới bóng râm của gốc cây, từ xa nhìn đám con trai không ngại nóng nực chơi trò cưỡi ngựa đánh nhau dưới ánh mặt trời. Bọn con trai trong thôn bị đánh cho tơi tả, cậu bé dẫn đầu ở thôn bên cạnh cầm gậy huênh hoang, cười đắc ý như một vị Đại tướng quân vừa thắng trận. Mấy tỷ muội khẽ thì thầm: "Thằng đó tên là Lý Đại Bảo, ở thôn bên cạnh, ta có biết, đã từng đến nhà tìm ca của ta..."

Nàng nhớ rõ đám con trai trong thôn đánh nhau với người khác, mỗi lần bị đánh cho mặt mũi bầm dập đều nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm tên "Lý Đại Bảo", nhưng chẳng mấy ngày sau lại không để bụng chuyện cũ, xưng huynh gọi đệ, khoác vai bá cổ thân mật với Lý Đại Bảo. Bọn trẻ con cãi nhau đánh nhau, luôn có đứa chỉ vào mũi đối phương cảnh cáo: "Ngươi chờ đấy, ta gọi đám Lý Đại Bảo đến, có bản lĩnh thì ngươi đừng đi!"

Nàng nhớ rõ buổi trưa hoặc buổi chiều tà, nàng ngồi trong phòng mình thêu thùa, nghe bên ngoài tiếng sỏi "lộp bộp" ném vào cửa sổ, nàng luôn không nhịn được khẽ đẩy hé cửa sổ nhìn trộm ra ngoài, Lý Đại Bảo đứng sau nhà hàng xóm, cười hì hì vẫy tay vào trong: "Tú Nhi, ta hái được ít táo dại trên núi ngươi có ăn không? Ngọt lắm đấy, ta để dành cho ngươi quả to nhất này!"

Bàn Nha Nhi thích Lý Đại Bảo, từ khi còn rất nhỏ đã trốn trong góc khuất hắn không nhìn thấy để âm thầm thích hắn, nhưng Lý Đại Bảo không thích nàng, hắn thậm chí còn không quen biết nàng, chưa từng nói với nàng một câu nào, chưa từng nhìn thẳng vào mắt nàng một lần, hắn thích Trương Tú Nhi ở ngay cạnh nhà nàng.

Năm ngoái, Lý Đại Bảo và Trương Tú Nhi đính hôn, nàng âm thầm buồn bã rất lâu. Mẫu thân nàng nhìn ra vẻ u sầu của nàng, cười nói nàng là muốn lấy chồng, nói nàng đã mười lăm rồi, đã đến lúc phải tìm nhà chồng.

Nàng muốn lấy chồng, nàng muốn gả cho Lý Đại Bảo, làm tức phụ của Lý Đại Bảo, nhưng nàng biết đó căn bản chỉ là chuyện mơ mộng hão huyền.

Chỉ là nàng không ngờ rằng chuyện mơ mộng hão huyền cũng có ngày thành sự thật: Mấy ngày trước Trương gia đột nhiên hối hôn, gả Trương Tú Nhi cho Đại thiếu gia nhà Triệu lão gia ở trấn trên làm thiếp, nàng còn chưa hết kinh ngạc, chưa kịp mừng thầm thì Lý gia đã tìm đến nhà phụ thân nàng để nói chuyện cưới xin, chỉ nửa ngày đã định xong chuyện hôn nhân của nàng và Lý Đại Bảo, nghe nói Lý gia còn đưa một khoản sính lễ rất lớn.

Bàn Nha Nhi chẳng quan tâm sính lễ nhiều hay ít, nàng sắp được gả cho Lý Đại Bảo rồi. Cảm giác đó giống như trên trời rơi xuống một chiếc bánh lớn có nhân, "choang!" một tiếng, rơi trúng đỉnh đầu nàng! Đúng là chuyện tốt đẹp đến mức nằm mơ cũng không thấy được.

Nàng trèo lên giường đất, mở tủ nhỏ trên giường lấy ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong đựng tất cả bảo bối của nàng. Nàng lục lọi một hồi, từ dưới đáy những thứ lặt vặt tìm thấy một mảnh vải rách.

Hình như là năm mười hai tuổi... hoặc mười ba tuổi, nàng không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ đó là một ngày xuân ấm áp hoa nở, nàng giặt quần áo bên sông trở về, đi giữa đường thì gặp Lý Đại Bảo và mấy đứa con trai đánh nhau bên đường, áo hắn bị mắc vào cành cây rách một mảng. Nàng trốn sau cây khẽ nhìn bọn họ tan đi mới dám bước ra, đợi đến chỗ bọn họ vừa đánh nhau, liền thấy mảnh vải trên cành cây. Nàng căng thẳng đứng tại chỗ xoay mấy vòng mới dám lấy hết can đảm cầm mảnh vải nhỏ đó lên, lén lút chạy về nhà như kẻ trộm. Mấy ngày sau đó nàng đều lo lắng bất an, sợ có người tìm đến hỏi tội, xấu hổ vì đã trộm đồ của hắn...

Bàn Nha Nhi đặt mảnh vải nhỏ lên đùi vuốt phẳng, nghĩ thầm sau này không chỉ mảnh vải nhỏ này, mà tất cả quần áo của hắn nàng đều có thể chạm vào, còn có thể vá áo cho hắn, thậm chí tất cả quần áo của hắn đều do nàng may... Nàng là tức phụ của hắn rồi...

Bàn Nha Nhi đỏ mặt, khẽ cười hì hì.

Đúng lúc này, có người đẩy cửa bước vào, Bàn Nha Nhi cuống quít cất đồ đi, ngẩng đầu lên thấy là mẫu thân nàng.

"Làm gì đấy?" Mẫu thân Bàn Nha Nhi cười tươi hỏi han.

"Không có gì ạ, con thu dọn đồ đạc một chút..." Bàn Nha Nhi đáp.

Bà nhìn chiếc hộp trong tay Bàn Nha Nhi, cười nói: "Lại ngắm nghía mấy thứ bảo bối của con đấy à, cũng phải thôi, sắp gả đi rồi, cái hộp bảo bối này phải đi theo con nữa chứ, nào, mẫu thân cho con thêm một món bảo bối nữa..." Vừa nói vừa lấy từ trong n.g.ự.c ra một chiếc khăn tay mở ra, bên trong là một chiếc trâm bạc vô cùng tinh xảo.

Mắt Bàn Nha Nhi sáng lên, nghiêng người tới gần.

Bà nói: "Đây là bảo vật của nhà ta đấy, còn là của hồi môn của ngoại bà của con nữa, khi ta gả cho phụ thân con, ngoại bà đã cho ta, ta cũng chỉ đeo một lần vào ngày thành thân, bây giờ con sắp gả đi rồi, cái này cho con."
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 2: Chương 2



Bàn Nha Nhi vui vẻ cầm chiếc trâm cài lên tóc, cầm chiếc gương đồng nhỏ soi trái soi phải, quay đầu làm nũng với mẫu thân: "Có đẹp không ạ?"

Mẫu thân Bàn Nha Nhi cười nói: "Đẹp, đẹp lắm, cô nương của ta đẹp nhất."

Bàn Nha Nhi cười hì hì tháo chiếc trâm xuống, lại cẩn thận dùng khăn tay gói lại cất đi, nói: "Con cũng đợi đến ngày thành thân rồi mới đeo."

Bà nhìn vẻ vui mừng của Bàn Nha Nhi thì có hơi do dự, một lúc lâu sau mới lại lên tiếng: "Nha Nhi, cửa hôn sự mà phụ mẫu định cho con... con có bằng lòng không?"

Trong lòng Bàn Nha Nhi thẹn thùng, chỉ giả vờ không quan tâm nhỏ giọng nói: "Con nghe theo phụ mẫu..."

Bà nói: "Lời thì nói vậy không sai, nhưng chuyện lấy chồng là chuyện cả đời, sau này sống tốt hay không cũng chỉ có mình con chịu, nếu con không muốn, bây giờ cứ nói ra, mẫu thân nói với phụ thân con, có lẽ... vẫn còn đường lui..."

Bàn Nha Nhi nghe thấy lời này sợ hỏng chuyện hôn sự, nhưng lại ngại không dám nói thẳng lòng mình vui mừng khôn xiết, chỉ nói: "Con không có không vui, sao người lại nói vậy?"

Bà có chút do dự, chỉ nói: "Không có gì... Vì trước đây Lý gia đã đính hôn với Trương gia, người ta hủy hôn rồi mới đến nhà mình, mẫu thân sợ trong lòng con không vui..." Dừng một chút, bà lại nói: "Lại sợ trong lòng Lý Đại Bảo kia vẫn còn nghĩ đến Trương Tú Nhi, không thể một lòng một dạ sống với con."

Bàn Nha Nhi nghĩ nghĩ rồi nói: "Không sao đâu ạ, con về nhà sẽ hiếu kính công bà, chăm chỉ làm một tức phụ hiền huệ, thời gian dài rồi hắn sẽ biết con tốt thôi."

Bà nghe xong chỉ cười trừ không nói gì, nắm tay Bàn Nha Nhi xoa xoa một hồi, ngẩng đầu cười nói: "Đúng rồi, khuê nữ của ta tốt thế này, ai lấy được là phúc phận của người đó, hắn mà dám đối xử không tốt với con, trượng mẫu này sẽ cầm cây cán bột đánh cho hắn một trận!"

Mặt Bàn Nha Nhi đỏ lên, cúi đầu khẽ cười, mẫu thân Bàn Nha Nhi thì cong khóe miệng giấu đi nỗi lo âu trong lòng.

Hai mươi ngày sau, tân nương Bàn Nha Nhi trùm khăn voan đỏ, được Lý gia thổi kèn gõ trống rước kiệu hoa về nhà. Có lẽ vì mất mặt ở chỗ Trương gia, nên lần này Lý gia làm hôn sự cho con trai càng thêm náo nhiệt, cộng thêm nhà Bàn Nha Nhi vốn có chút hiềm khích với Trương gia ở cạnh bên, cả hai nhà đều dốc sức để Trương gia thấy được sự vui mừng của mình, bởi vậy mà tiệc cưới linh đình kéo dài từ sáng đến tối.

Bàn Nha Nhi bái đường xong liền sớm vào tân phòng chờ đợi, nhịn đói cả một ngày trời, đợi đến khi khách khứa ăn uống bên ngoài về gần hết, nàng cũng đã đói quá độ, ngược lại không còn cảm thấy gì nữa, chỉ trong lòng càng lúc càng thêm căng thẳng.

"Ầm!" Một tiếng va cửa cực lớn làm nàng giật mình, Lý Đại Bảo say khướt xiêu vẹo xông vào phòng. Nàng muốn tiến lên đỡ hắn, nhưng nghĩ mình là tân nương, hình như phải đợi hắn vén khăn trùm đầu...

Chỉ một thoáng do dự của nàng, Lý Đại Bảo đã xiêu xiêu vẹo vẹo đi vào phòng trong, ngã vật xuống giường đất.

Bàn Nha Nhi đợi một lát, cũng chẳng còn để ý đến quy củ gì nữa, tự mình vén khăn trùm đầu đặt sang một bên, đứng dậy nhỏ giọng nói: "Chàng uống nhiều rồi..."

Lý Đại Bảo không lên tiếng, động cũng không động chút nào.

Bàn Nha Nhi có chút không biết làm sao, ngẩn người một lát, rồi tiến lên giúp hắn cởi giày.

Lý Đại Bảo say rượu trong lòng rất căm phẫn, tức phụ này không phải hắn tự nguyện cưới, hắn muốn cưới Tú Nhi, từ nhỏ đã muốn cưới Tú Nhi, chứ không phải cái Bàn nha đầu không biết từ đâu nhảy ra này! Hắn mượn hơi men, chân đá mạnh một cái, vừa vặn trúng vào cánh tay Bàn Nha Nhi.

Bàn Nha Nhi chỉ nghĩ hắn say rồi, không nghĩ nhiều, xoa xoa cánh tay rồi lại tiến lên ôm chân hắn, tốn bao nhiêu sức mới giúp hắn cởi được giày, cẩn thận thăm dò nói: "Mệt cả ngày rồi, ta đi lấy nước nóng cho chàng ngâm chân." Nói xong liền quay người đi ra ngoài.

Lý Đại Bảo nghe thấy Bàn Nha Nhi đi ra ngoài, liền nhích vào phía trong giường, lòng hắn khó chịu vô cùng, từ khi đính hôn với Tú Nhi, hơn nửa năm nay hắn luôn cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời, cảm thấy ánh mặt trời cũng đi theo hắn, bất kể lúc nào trong lòng hắn cũng ấm áp sáng sủa, chỉ mong mau chóng cưới được Tú Nhi về nhà. Hắn đã tưởng tượng bao nhiêu cảnh tượng thành thân với Tú Nhi, tưởng tượng đêm động phòng hoa chúc của bọn họ, cuối cùng lại thành ra thế này.

Hắn lại muốn khóc, nhưng phụ thân hắn đã nói chỉ có nữ nhân mới khóc lóc sướt mướt, hắn là nam nhân, vì nữ nhân mà rơi nước mắt thì thật mất mặt. Hắn hít hít mũi ôm đầu nằm sấp xuống giường, chuyện này hắn đã khóc đã làm ầm ĩ qua rồi, không thể để người khác chê cười coi thường nữa.
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 3: Chương 3



Chỉ nói Bàn Nha Nhi đi xuống bếp đun nước nóng, lại bị mẫu thân Đại Bảo nhìn thấy, bà nghe nói Đại Bảo say rượu nằm trên giường, chỉ nói với nàng Đại Bảo là con trai một trong nhà, từ nhỏ đã quen được nuông chiều, tính tình có hơi xấu, nhưng bản chất thì tốt, bảo nàng thông cảm nhiều hơn, đợi hai người sống với nhau lâu rồi tình cảm tốt lên, hắn cũng sẽ là người biết thương yêu.

Bàn Nha Nhi vốn đã nghe nói bà mẫu mình là người hiền lành, lúc này thấy bà hiền từ phúc hậu, trong lòng liền ấm áp hơn mấy phần, cùng bà mẫu nói chuyện một lát bên bếp, đợi nước sôi, liền bưng nước nóng về phòng.

Nhưng đợi nàng bưng nước nóng vào phòng, lại thấy Lý Đại Bảo đã chui vào chăn ngủ rồi. Nàng đặt chậu nước sang một bên rồi ghé lại nhìn, thấy hắn hình như đã ngủ say, liền rón rén kéo đệm trải bên cạnh hắn, thổi tắt đèn, mò mẫm trong bóng tối cởi áo ngoài rồi chui vào chăn.

Cảnh tượng này không giống với đêm động phòng hoa chúc mà nàng tưởng tượng, không có ôm ấp hôn hít gì cả... Bàn Nha Nhi nghiêng đầu nhìn gáy của Lý Đại Bảo, nắm chặt mép chăn rụt người vào bên trong...

Nửa đêm, Lý Đại Bảo uống cả bụng rượu bị buồn tiểu làm cho tỉnh giấc, mơ mơ màng màng chạy ra ngoài giải quyết, đợi khi về phòng, thấy tân tức phụ của mình đang nằm ngủ say bên cạnh giường hắn. Hắn ngủ nửa đêm, lại bị gió đêm thổi, hơi men đã tan đi hơn phân nửa, lúc này nhìn thấy trên giường mình có thêm một nữ nhân, mới ý thức được mình thật sự đã thành thân rồi, cảm giác là lạ.

Hắn trèo lên giường, mượn ánh trăng đánh giá tức phụ của mình, cả người nàng trùm kín chăn chỉ lộ ra đôi mắt nhắm nghiền, cũng không nhìn rõ mặt mũi ra sao. Hắn biết nàng ở cùng thôn với Tú Nhi, biết nhà nàng ở cạnh nhà Tú Nhi, biết nàng có một tiểu đệ đệ đang học ở chỗ Chu phu tử trong thôn bọn họ, biết nàng có một một đôi ca ca song sinh giống nhau như đúc, nhưng lại không thể nhớ ra nàng trông như thế nào.

Hắn không nhịn được đưa tay vén chăn nàng lên, kéo xuống một chút.

Nàng cố sức nhắm nghiền mắt lại, hàng mi vì căng thẳng mà khẽ run rẩy.

Nàng tỉnh, nàng chỉ đang giả vờ ngủ!

Lý Đại Bảo giật mình, giống như tên trộm nhỏ bị người ta bắt gặp khi làm chuyện xấu vội vàng buông chăn ra, "vèo" một cái chui tọt vào chăn quay lưng lại.

Nín thở căng thẳng nằm một lát, Lý Đại Bảo mới thấy không đúng, nghĩ thầm đây là tức phụ của ta rồi, mình nhìn một cái thì đã sao! Đừng nói là nhìn một cái, ta ngủ với nàng cũng là lẽ đương nhiên!

Nghĩ đến đây, Lý Đại Bảo bỗng nhiên có chút bất bình, giống như nửa đêm đầu có người ngăn cản không cho hắn ngủ với tức phụ vậy, cảm thấy mình thiệt thòi quá. Hắn bực bội vén chăn ngồi dậy, nhìn Bàn Nha Nhi đang cuộn tròn trong chăn lớn tiếng nói: "Giả vờ cái gì mà giả vờ! c** q**n áo!"

Bàn Nha Nhi sợ hãi rụt người lại, vẫn nhắm mắt do dự một lát mới rụt rè mở mắt ra.

Người trong lòng là Lý Đại Bảo ở ngay trước mắt nàng, ngồi bên cạnh gọi nàng c** q**n áo, Bàn Nha Nhi đỏ mặt, tim đập thình thịch dữ dội.

"Nhìn cái gì mà nhìn! Ngươi là tức phụ của ta, không cho ngủ sao!" Lý Đại Bảo lớn tiếng nói hòng che giấu sự căng thẳng của mình.

Không phải... cho ngủ... Bàn Nha Nhi càng thêm đỏ mặt, vén chăn ngồi dậy, ngượng ngùng liếc nhìn Lý Đại Bảo một cái, rồi nghiêng người đi c** q**n áo.

Lý Đại Bảo ngược lại sửng sốt một chút, đợi đến khi hoàn hồn, vội vàng cúi đầu kéo vạt áo của mình, chỉ sợ chậm chân sẽ bị coi là không ra dáng nam nhân. Hắn loáng một cái đã cởi xong áo, đợi đến khi muốn c** q**n, cuối cùng vẫn thấy ngại, chỉ ngẩng đầu liếc nhìn động tĩnh của Bàn Nha Nhi, chỉ thấy nàng đã c** th*t l*ng, vạt áo hơi hé mở, thấy hắn nhìn mình, liền ngượng nghịu cúi đầu không động đậy nữa.

Lý Đại Bảo hếch cằm, ánh mắt theo chiếc cổ trơn láng của nàng nhìn thẳng xuống dưới... giả vờ trấn định nói: "Sao không cởi nữa!" Giọng điệu có phần khiêu khích, giống như người đang ngồi đối diện không phải là tân tức phụ sắp động phòng hoa chúc với hắn, mà là đối thủ chuẩn bị c** tr*n đánh nhau.

Trong lòng Bàn Nha Nhi như có con thỏ đang nhảy loạn, vừa căng thẳng vừa xấu hổ, lại có một chút ngọt ngào và vui sướng, nàng căn bản không dám ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ cố nén xấu hổ c** q**n áo, lộ ra chiếc yếm đỏ thẫm thêu uyên ương bên trong.

Chưa từng thấy cảnh xuân đến bực này, người Lý Đại Bảo nóng lên, âm thầm hít một hơi, nhìn chằm chằm vào vạt lá sen phồng phồng trước n.g.ự.c Bàn Nha Nhi rồi sờ lên.

Hô hấp của Bàn Nha Nhi nghẹn lại, lập tức nhắm mắt lại.

Lý Đại Bảo cách lớp yếm áp lòng bàn tay lên n.g.ự.c Bàn Nha Nhi, cứng đờ một lát rồi khẽ nhéo, hắn nhìn chằm chằm vào bầu n.g.ự.c Bàn Nha Nhi nuốt một ngụm nước bọt, rồi đột nhiên giật mạnh chiếc yếm xuống, nhào tới.

Lần đầu tiên luôn ngắn ngủi mà thảm thiết, sau khi xong việc Lý Đại Bảo nằm sấp trên người Bàn Nha Nhi th* d*c một hồi mới trượt xuống, không nói một lời, chui vào chăn của mình đưa lưng lại. Trong lòng hắn ngổn ngang bao nhiêu cảm xúc, vừa kích động hưng phấn vì lần đầu tiên mây mưa, vừa có chút buồn bã tủi thân khi nghĩ đến Tú Nhi, lại vừa cảm thấy mất mặt vì biểu hiện vừa rồi của mình không tốt, thậm chí còn có chút xấu hổ, mấy loại cảm xúc lẫn lộn khiến hắn càng không biết phải đối mặt với Bàn Nha Nhi như thế nào, chỉ trùm chăn kín đầu, giả vờ bình tĩnh ngủ say.

Bàn Nha Nhi tr*n tr** nằm một lát, xác định Lý Đại Bảo hình như đã ngủ rồi mới dám đưa tay kéo chăn của mình lên che đi th*n th* tr*n tr**, người nàng khó chịu vô cùng, nhưng căn bản không dám động đậy, chỉ cứng đờ nằm trong chăn, dần dần thiếp đi.
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 4: Chương 4



Hai ngày sau thành thân, Bàn Nha Nhi cảm nhận rõ ràng sự lạnh nhạt của Lý Đại Bảo đối với nàng. Hắn rất ít chủ động nói chuyện với nàng, nàng nói chuyện với hắn hắn cũng làm lơ không để ý tới, trước mặt công bà thì còn đỡ, chỉ khi còn lại riêng hai người, hắn liền dứt khoát giả vờ không nghe thấy lời nàng nói.

Chỉ có hai trường hợp hắn mới chủ động để ý đến nàng, một là khi nàng làm sai chuyện hắn mắng nàng, hai là buổi tối đi ngủ hắn bảo nàng c** q**n áo...

Nàng nghĩ hắn vẫn còn nhớ đến Trương Tú Nhi, nhưng không sao, đợi thời gian dài rồi sẽ tốt thôi, đợi lâu rồi hắn sẽ quên Trương Tú Nhi. Bà mẫu chẳng phải đã nói rồi sao, đợi có tình cảm rồi, hắn cũng sẽ là người biết thương yêu.

Nàng biết hắn sẽ biết thương yêu, trước đây hắn tốt với Trương Tú Nhi như thế nào nàng trốn ở một bên nhìn rất rõ: hắn luôn lên núi hái táo dại cho nàng ta ăn, giữa mùa đông giá rét còn xuống sông đục băng bắt cá biếu cho phụ thân nàng ta, còn luôn cười ngây ngô với nàng ta... Hắn còn... hôn nàng ta nữa...

Sớm muộn gì hắn cũng sẽ đối xử với nàng như vậy thôi, Bàn Nha Nhi tự nhủ trong lòng, ít nhất bây giờ hắn chịu ngủ với nàng, chứng tỏ hắn không ghét nàng, chỉ là chưa thích nàng thôi, rồi sẽ có một ngày thích...

Bàn Nha Nhi không biết cái "sớm muộn gì" này là bao lâu, nhưng chắc chắn không phải là ngày mai.

Buổi tối, Bàn Nha Nhi đợi Lý Đại Bảo giày vò mình xong, thừa lúc giữa hai người còn chút hơi ấm, nhỏ giọng hỏi: "Ngày mai... chàng có về nhà với ta không?"

Lý Đại Bảo chui vào chăn, không mấy để ý ừ một tiếng, nghĩ thầm ngày mai là ngày thứ ba về lại mặt, chẳng phải là về với ngươi sao, có gì mà phải hỏi, quả nhiên giống như người ta nói: nữ nhân có chồng rồi đều lải nhải lắm lời.

Bàn Nha Nhi nghe giọng điệu của Lý Đại Bảo, chỉ nghĩ hắn không muốn về cùng nàng, vì bị nàng hỏi nên không tiện từ chối mới miễn cưỡng đồng ý. Trong lòng nàng có chút thất vọng, nhưng nghĩ hắn dù sao cũng đã đồng ý, liền thở phào nhẹ nhõm, cắn môi do dự hồi lâu, rồi lại nói: "Vậy ngày mai chàng đừng mắng ta có được không?"

Lý Đại Bảo sửng sốt một chút, quay đầu nhìn nàng.

Bàn Nha Nhi nhỏ giọng nói: "Ta biết ta làm nhiều chỗ không đúng, chàng mắng ta là đúng, lời chàng nói ta đều nhớ kỹ, sau này ta nhất định sẽ sửa đổi cho tốt... Nhưng ngày mai về mẫu gia, mẫu thân ta thương ta lắm, nếu thấy chàng mắng ta còn tưởng chàng đối xử không tốt với ta thì sao, bà ấy... bà ấy có thể sẽ lo lắng..." Bàn Nha Nhi vừa nói vừa nhìn sắc mặt Lý Đại Bảo, thấy hắn chỉ trầm mặt không nói gì, giọng nàng càng lúc càng nhỏ, yếu ớt cầu xin, "Chỉ ngày mai thôi... cùng lắm thì chàng cứ để dành, đợi tối về rồi mắng ta... được không..."

Lý Đại Bảo nghe nàng nói vậy, liền cảm thấy mình giống như một tên ác bá ức h.i.ế.p nàng, nhưng nghĩ lại, hai ngày nay hắn hình như thật sự không cho nàng sắc mặt tốt, lại thấy bộ dạng nàng lúc này thật đáng thương, không khỏi có chút mềm lòng áy náy, chỉ là không biết nói gì cho phải, ngượng ngùng ậm ừ một tiếng rồi quay người đi.

Bàn Nha Nhi như trút được gánh nặng, âm thầm thở phào một hơi, cười với cái gáy của Lý Đại Bảo: "Cảm ơn tướng công, sau này ta nhất định sẽ sửa đổi cho tốt, chàng nói gì ta cũng nghe!"

Lý Đại Bảo nằm quay lưng lại, một lúc lâu sau mới khẽ ừ một tiếng, rồi trùm chăn kín đầu.

Sáng sớm hôm sau, hai người dậy rất sớm, Bàn Nha Nhi thu dọn đồ đạc trong phòng, Lý Đại Bảo thì bị phụ mẫu gọi vào phòng dạy bảo.

Phụ thân hắn trợn mắt mắng hắn: "Ta nói cho con biết, hôm nay đi đến nhà lão trượng*, con bớt bớt cái mặt thối của con cho ta! Để người ta bắt lỗi, trở về xem ta có đánh c.h.ế.t con không!"

*Lão trượng: cha vợ

Mẫu thân hắn mặt mày khổ sở khuyên nhủ: "Nghe lời phụ thân con nói, hôm nay về nhà với Bàn Nha Nhi không được giở trò hỗn xược, Bàn Nha Nhi là khuê nữ tốt biết bao, thật thà lại nghe lời, còn chịu được cái tính khí của con nữa..."

Lý Đại Bảo nghe phụ mẫu mỗi người một câu trách mắng dạy dỗ, trong lòng càng lúc càng thấy phiền. Những đạo lý phụ mẫu hắn nói hắn sao lại không hiểu, cho dù hắn không hài lòng với mối hôn sự này, nhưng giờ tức phụ này hắn cũng đã cưới, ngủ cũng đã ngủ rồi, hắn dù có vô lại đến mấy cũng không thể chạy đến nhà lão trượng bày vẻ mặt khó coi được.

Hắn không dám chống đối phụ mẫu, chỉ cúi đầu ngoan ngoãn nghe, đợi phụ mẫu hắn mắng xong, trong lòng hắn cũng nghẹn một bụng tức giận và ấm ức, đợi ra cửa gặp Bàn Nha Nhi đang đứng ở cửa, khó tránh khỏi giận cá c.h.é.m thớt, mặt mày đen sầm giật lấy đồ trong tay nàng rồi đi ra ngoài. Bàn Nha Nhi không hiểu chuyện gì, vội vàng chạy theo.

Trong lòng Lý Đại Bảo mang theo tức giận, suốt dọc đường chỉ lo một mình xách quà mang đến nhà lão trượng đi phăng phăng ở phía trước, nghe Bàn Nha Nhi ở phía sau vội vã đuổi theo cũng không để ý, ngược lại cố ý bước nhanh hơn.

Bàn Nha Nhi ở phía sau đuổi theo một quãng đường dài, mệt đến thở hồng hộc, thấy sắp đến thôn mình, liền càng thêm sốt ruột muốn đuổi kịp đi song song với hắn, kết quả vội vàng vấp ngã, không cẩn thận ngã sấp mặt xuống đất.
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 5: Chương 5



Bàn Nha Nhi có chút mờ mịt, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn về phía trước, Lý Đại Bảo vẫn không quay đầu lại cứ thế đi tiếp.

Nàng là con gái duy nhất trong nhà, từ nhỏ đã được phụ mẫu huynh đệ yêu thương chiều chuộng, người nhà chưa từng nói với nàng nửa câu nặng lời, làm sao chịu được những ấm ức này. Chỉ vì trong lòng thích Lý Đại Bảo, nên hai ngày gả cho hắn dù hắn thỉnh thoảng cho nàng sắc mặt khó coi, nàng cũng không để bụng, trong lòng vẫn vui vẻ, chỉ là lúc này nàng nằm sấp trên đất nhìn bóng lưng Lý Đại Bảo, chỉ thấy mình thảm thương đáng thương vô cùng, nỗi tủi thân trong lòng chợt dâng lên.

Lý Đại Bảo không nghe thấy người phía sau theo kịp, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tức phụ của mình nằm sấp trên đường ở phía xa, dáng vẻ có chút buồn cười, tùy tiện nói: "Ngươi nằm đó làm gì hả!"

Bàn Nha Nhi nghe giọng điệu của Lý Đại Bảo không hề quan tâm nàng có ngã đau không, nỗi tủi thân trong lòng lại thêm mấy phần, mũi có chút cay cay.

Lý Đại Bảo thấy nàng vẫn nằm trên đất không dậy, nghĩ bụng chắc nàng ngã nặng thật rồi, không khỏi mềm lòng, đi trở lại kéo nàng dậy.

Bàn Nha Nhi thấy Lý Đại Bảo đến đỡ mình, trong lòng hơi dễ chịu hơn, bĩu môi tủi thân nhìn hắn, giống như một bé gái làm nũng, chờ tướng công nói với nàng vài câu quan tâm, thậm chí chỉ cần ân cần phủi đất trên người nàng.

Lý Đại Bảo thấy nàng không bị thương, liền tùy tiện nói: "Ngươi nói ngươi có ngốc hay không, đi đường bằng phẳng như vậy cũng ngã được."

Bàn Nha Nhi nghe xong trong lòng lại sinh ra ấm ức, không khỏi mang theo ý khóc nói: "Chàng đi nhanh quá, ta theo không kịp."

Lý Đại Bảo tùy tiện đáp trả: "Ai bảo ngươi béo như vậy, cả người toàn thịt, chậm chạp..."

Bàn Nha Nhi bĩu môi, nước mắt cuối cùng cũng trào ra.

Lý Đại Bảo nói: "Ngươi khóc cái gì chứ, lại không ngã hỏng, chẳng qua ngã một cái thôi mà, có gì mà quý giá thế."

Bàn Nha Nhi nước mắt lưng tròng lớn tiếng nói: "Đã nói hôm nay không mắng ta rồi, chàng nói không giữ lời!"

Lý Đại Bảo nói: "Ta mắng ngươi chỗ nào?"

Bàn Nha Nhi khóc nói: "Chàng mắng rồi, chàng nói ta cả người toàn thịt... hu hu..."

Lý Đại Bảo ngẩn người, có chút buồn cười, chỉ nói: "Ta nói cái này mà là mắng người sao? Ta nói ngươi cả người toàn thịt không đúng à, ngươi nói xem ngươi có phải cả người toàn thịt không!"

Bàn Nha Nhi bị nghẹn không nói nên lời, mặt đỏ bừng, ngồi xổm trên đất khóc càng thêm ấm ức hơn.

Lý Đại Bảo không ngờ một câu nói tùy tiện của mình lại khiến nàng khóc thành ra như vậy, không khỏi có chút luống cuống, vội nói: "Sao ngươi lại thích khóc thế, ta nói ngươi cái gì mà ngươi đã khóc, ngươi đứng lên cho ta, đừng khóc nữa!"

Bàn Nha Nhi không muốn khóc, nhưng Lý Đại Bảo càng lớn tiếng nói với nàng như vậy, nàng càng cảm thấy tủi thân, nàng không ngừng dùng tay lau mắt, nước mắt lại càng lau càng nhiều.

Lý Đại Bảo chỉ cảm thấy nàng cố ý, lại bị nàng khóc đến phiền lòng luống cuống, chỉ nói: "Ngươi còn khóc nữa đúng không! Vậy ngươi cứ ở đây khóc đi, ta không thèm để ý đến ngươi nữa! Khóc đi khóc đi, ngươi thích khóc bao lâu thì cứ khóc!" Nói xong ném đồ trong tay sang một bên, nhấc chân bước đi.

Bàn Nha Nhi thấy Lý Đại Bảo bỏ nàng đi rồi, trong lòng càng khó chịu hơn, một mình ngồi xổm bên đường khóc nức nở hồi lâu mới dần dần ngừng nước mắt, chỉ nhìn về hướng Lý Đại Bảo biến mất mà uất ức thúc thít.

Hắn sẽ không thật sự đi đâu, về tới nhà rồi mà, sẽ không thật sự bỏ mặc nàng chứ, sẽ không thật sự không về mẫu gia* với nàng chứ...

*mẫu gia: nhà mẹ

Bàn Nha Nhi hoảng hốt mất chủ ý, cũng không biết nên quay lại đuổi theo hắn hay là tự mình về mẫu gia, chỉ ôm đồ ngồi một mình cô đơn bên đường.

Nàng vươn cổ nhìn con đường mình vừa đi qua, chỉ mong hắn hết giận sẽ quay lại tìm nàng, đợi hồi lâu, chỉ thấy từ xa có một chiếc xe ngựa rẽ ra, không phải hắn, nàng có chút thất vọng nhỏ. Đợi xe ngựa đến gần, nàng nhận ra người đánh xe là ca ca của nhị tẩu nàng, còn chưa kịp nghĩ nhiều, xe ngựa đã dừng lại trước mặt nàng.

Người đánh xe là Trịnh lão đại nhiệt tình ở trên xe chào hỏi nàng: "Đây không phải là Bàn Nha Nhi sao, sao lại ngồi một mình ở đây?"

Bàn Nha Nhi ngượng ngùng kéo kéo khóe miệng, yếu ớt nói: "Ta... ta đợi tướng công ta..."

Trịnh lão đại cười nói: "Ồ, đúng rồi, ngươi mùng tám thành thân, hôm nay về lạy mặt. Vừa hay, không phải muội tử ta là nhị tẩu ngươi có thai sao, mẫu gia đưa ít đồ đến cho muội ấy. Hai ngươi cũng đừng đi bộ nữa, ta tiện đường đưa hai ngươi một đoạn... Ơ? Tướng công ngươi đâu?"

Bàn Nha Nhi hoảng hốt, nghĩ nghĩ rồi đáp: "Hắn... hắn bị mót, vào rừng giải quyết rồi... phải một lúc nữa mới xong, huynh cứ đi trước đi..."

Trịnh lão đại sảng khoái nói: "Khụ, không mất bao lâu đâu, ta cũng không đi đâu xa, đã gặp hai ngươi ở đây rồi, sao có thể bỏ mặc hai ngươi được. Đừng khách sáo với ta, nào, đưa đồ cho ta..." Vừa nói vừa xuống xe cầm lấy đồ trong tay Bàn Nha Nhi đặt lên xe.

Bàn Nha Nhi thật sự không có lý do gì để từ chối, chỉ không ngừng nói: "Không cần... thật sự không cần... không cần làm phiền đến huynh đâu..."

Trịnh lão đại không biết nguyên do, chỉ nhiệt tình bảo nàng đừng khách sáo. Hai người đợi bên đường hồi lâu cũng không thấy bóng dáng Lý Đại Bảo đâu, Trịnh lão đại nói: "Lâu như vậy rồi, chẳng lẽ ăn phải thứ gì đó không sạch sẽ, bị tiêu chảy rồi nhỉ... có cần qua xem hắn không..."

Đi đâu mà xem chứ, xem như thế nào, nàng còn không biết hắn đi đâu, có lẽ hắn đã về nhà rồi... phải làm sao bây giờ...
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 6: Chương 6



Đúng lúc Bàn Nha Nhi đang gấp đến luống cuống tay chân, chợt nghe thấy có người lớn tiếng gọi: "Nha Nhi!"

Bàn Nha Nhi và Trịnh lão đại đồng thời quay đầu lại nhìn, chỉ thấy có người nhanh chân chạy về phía bọn họ, đúng là Lý Đại Bảo.

Bàn Nha Nhi mừng đến rơi nước mắt, vui vẻ vẫy tay với hắn, rồi vội vàng thừa lúc Trịnh lão đại không chú ý lau đi giọt lệ nơi khóe mắt.

Chỉ nói Lý Đại Bảo vừa rồi bỏ lại Bàn Nha Nhi rời đi, bản thân đi bộ về không xa liền ngồi xuống bên đường. Vừa rồi hắn vì tức giận nên mới bỏ đi, qua một lúc, cơn giận đã tan, nhớ lại chuyện vừa rồi lại thấy mình hình như có chút quá đáng, nhưng lại nghĩ cứ thế lập tức quay lại hình như rất mất mặt, mới vừa thành thân, nếu lần này dỗ dành nàng, sau này nàng chẳng phải sẽ được đằng chân lân đằng đầu, có chuyện gì cũng khóc lóc, nhất định sẽ leo lên cổ hắn ngồi. Nghĩ như vậy liền lại ngồi tại chỗ hồi lâu, ước chừng đã đủ lâu rồi, mới phủi m.ô.n.g đứng dậy đi về.

Nhưng đợi hắn từ xa nhìn thấy Bàn Nha Nhi, lại thấy bên đường không chỉ có một mình nàng, có một nam nhân đứng bên cạnh vui vẻ nói chuyện với nàng, trên mặt nàng lại không có vẻ gì là vui, ngược lại thỉnh thoảng lại nhìn quanh bốn phía, hình như rất căng thẳng bất an.

Trong đầu Lý Đại Bảo phản ứng đầu tiên là: nàng gặp rắc rối rồi! Hắn vội vàng hét lớn một tiếng rồi chạy tới, vừa chạy trong lòng vừa mắng: Má nó! Còn có thằng dám trêu chọc tức phụ của ta!

Lý Đại Bảo chạy đến bên cạnh hai người, tiện tay kéo Bàn Nha Nhi ra sau lưng mình, hếch cằm đánh giá Trịnh lão đại, nói: "Ngươi là ai!"

Trịnh lão đại ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng, Bàn Nha Nhi đã từ bên cạnh lên tiếng giới thiệu hai người: "Tướng công, đây là đại ca nhà thông gia; Trịnh đại ca, đây là tướng công của ta."

Lý Đại Bảo nhất thời không phản ứng kịp, nhưng thấy Trịnh lão đại lộ ra nụ cười với hắn, nói: "Ngươi là Lý Đại Bảo phải không, nghe nói rồi, nghe nói rồi, nói là một tiểu tử rất có tinh thần, hôm nay nhìn thấy quả không sai! Rất xứng đôi với Bàn Nha Nhi. Ta đây đang nói chuyện với tức phụ ngươi, sợ ngươi bị tiêu chảy mềm cả chân, không sao không sao, thanh niên trai tráng, không sao đâu!" Nói xong lại rất nhiệt tình vỗ vỗ vai Lý Đại Bảo.

Lúc này Lý Đại Bảo cũng nghe ra chút ý tứ, không khỏi có chút xấu hổ, trước mặt người ngoài cũng không tiện nói gì, chỉ thừa lúc Trịnh lão đại không chú ý mà cau mày liếc nhìn Bàn Nha Nhi.

Bàn Nha Nhi và Lý Đại Bảo ngồi xe của Trịnh lão đại đến mẫu gia. Đối với phụ mẫu và huynh trưởng của Bàn Nha Nhi, Lý Đại Bảo tuy không quá mức lấy lòng, nhưng cũng rất mực quy củ lễ phép, người ta nói gì, hắn đều cung kính gật đầu đáp ứng. Cũng không tỏ vẻ khó chịu với Bàn Nha Nhi, nàng gọi hắn, hắn cũng đáp, trên mặt còn mang theo vài phần tươi cười.

Một ngày này trôi qua, Bàn Nha Nhi thật sự có chút thụ sủng nhược kinh, đợi về đến nhà càng thêm lấy lòng hắn, Lý Đại Bảo lại đổi sang vẻ mặt lạnh lùng trước đó. Bàn Nha Nhi cũng không để ý, nàng nghĩ hắn có thể đối tốt với nàng trước mặt phụ mẫu nàng, chứng tỏ trong lòng hắn vẫn nghĩ cho nàng, hắn đây là bắt đầu muốn thương yêu nàng rồi.

Buổi tối, Bàn Nha Nhi làm xong việc liền c** q**n áo chui vào chăn, nhưng nằm cả buổi, Lý Đại Bảo cũng không có ý muốn làm chuyện đó với nàng. Nàng có chút bất an, nghĩ bụng chẳng lẽ hắn giận nàng rồi? Chắc là giận rồi, nhất định là giận rồi...

Bàn Nha Nhi do dự một lát, đưa tay chọc chọc lưng Lý Đại Bảo, nói: "Chàng có giận ta không?" Thấy Lý Đại Bảo không phản ứng, lại nói, "Xin lỗi, hôm nay ta không muốn khóc đâu, ta cũng không biết sao lại khóc, nếu chàng không thích người ta khóc lóc ta sẽ không khóc nữa, sau này ta sẽ không khóc nữa..." Dừng một chút, lại nhỏ giọng nói, "Hôm nay ở mẫu gia của ta... cảm ơn chàng..."

Lý Đại Bảo nằm quay lưng lại, khó chịu lẩm bẩm: "Tối muộn còn lải nhải cái gì, không cho người ta ngủ à..."

Bàn Nha Nhi nghe hắn nói vậy biết hắn không giận, mím môi cười nói: "Ta không nói nữa, chàng ngủ đi." Nói xong tự mình kéo chăn nằm xuống ngủ. Nằm một lát, lại nhớ ra gì đó, mở mắt nghiêng đầu nói: "Ta nói câu cuối cùng, ta không béo."

Lý Đại Bảo bị câu nói không đầu không đuôi của nàng làm cho ngẩn người, theo bản năng quay người lại, vẻ mặt khó hiểu nhìn nàng.

Bàn Nha Nhi nhìn hắn nghiêm túc nói: "Ta có hơi nhiều thịt, nhưng thật sự không béo, mẫu thân ta nói, ta như vậy gọi là phúc hậu, người trong thôn bọn ta đều nói như vậy, thật đó, chàng có thể đi hỏi thăm, mẫu thân ta còn nói ta là tướng vượng phu. Nếu chàng không thích, sau này ta sẽ ăn ít đi, thật ra ta ăn cũng không nhiều, thật sự không nhiều, chàng cũng thấy rồi đó, mỗi bữa ta chỉ ăn hai cái bánh, nhưng nếu chàng nhất định thích dáng vẻ gầy gò cằm nhọn, ta còn có thể ăn ít hơn nữa, ta ăn một cái bánh là được rồi... nhưng, nếu ta như vậy có lẽ không còn là tướng vượng phu nữa, ta sẽ không vượng cho chàng được nữa..."

Lý Đại Bảo bị một tràng lời này của nàng làm cho ngơ ngác, ngây dại ừ một tiếng, thấy nàng chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn mình đầy chân thành, lại thần xui quỷ khiến bổ sung một câu: "Vậy ngươi cứ như vậy đi..."

Khóe miệng Bàn Nha Nhi cong lên, hài lòng gật đầu nói: "Vậy ta nghe chàng, ta sẽ cứ như vậy, ta sẽ luôn vượng cho chàng."
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 7: Chương 7



Bàn Nha Nhi gả vào Lý gia được hơn một tháng, dần hòa nhập vào cuộc sống của Lý gia. Công bà đối xử với nàng đều rất tốt, ông công tuy tính tình hơi nóng nảy, nhưng chưa bao giờ làm khó nàng, bà mẫu lại là người hiền hòa nhân hậu, chỉ có Lý Đại Bảo vẫn thỉnh thoảng mắng mỏ nàng.

Nhưng sống chung hơn một tháng, nàng cũng coi như hiểu được phần nào tính khí của hắn, biết hắn đôi khi tuy nói chuyện lạnh nhạt với nàng, nhưng không phải lần nào cũng thật sự tức giận. Nàng nghĩ chỉ cần những lời hắn nói nàng đều nhớ, làm theo lời hắn mà sửa đổi, sớm muộn gì cũng sẽ khiến hắn không tìm ra lỗi, đến lúc đó hắn sẽ thích nàng.

Đối với sự cố ý lấy lòng của Bàn Nha Nhi, Lý Đại Bảo cũng không phải là không cảm động, nhưng hắn chính là không nhịn được tính tình, kiềm chế không nổi cơn giận.

Đặc biệt là mỗi khi phụ thân hắn nhắc đến chuyện Trương gia hủy hôn bảo hắn cố gắng đừng để thua kém mặt mũi, những ấm ức oán giận tích tụ trong lòng hắn lại bị khơi dậy, về đến phòng liền không nhịn được tìm cớ mắng Bàn Nha Nhi một trận để xả giận.

Sau đó hắn cũng thấy hơi áy náy, cảm thấy nàng vô cớ trở thành bao cát trút giận của mình thì thật vô tội, nhưng lần sau vẫn không nhịn được lại nổi nóng với nàng.

Lý Đại Bảo nghĩ, có lẽ phu thê chính là như vậy, phụ thân hắn cũng luôn lớn tiếng quát mắng mẫu thân. Còn mấy huynh đệ tốt của hắn bây giờ cũng đều đã cưới tức phụ, lúc ở cùng nhau cũng nói đều mắng đến tức phụ mình nghe lời răm rắp. Nghĩ như vậy, hắn lại có chút yên lòng thoải mái.

Hôm đó, Lý Đại Bảo lại cùng mấy người bạn tụ tập uống rượu, đều là những tiểu tử mười sáu mười bảy tuổi mới thành thân, từng người đều vỗ ngực, toe toét miệng nói trước mặt tức phụ mình oai phong thế nào, bảo đi hướng đông không dám đi hướng tây, bảo đuổi chó không dám đánh gà.

Mọi người đang nói chuyện vui vẻ, một người lớn tuổi hơn mọi người vài tuổi, tên là Bao Kim Lộc chậc chậc lưỡi cười nói: "Mấy đứa vô tích sự các ngươi, một câu tức phụ dài hai câu tức phụ ngắn, chỉ cần nghe các ngươi thường xuyên nhắc đến là biết không phải là nam nhân gì rồi, bây giờ nói hay lắm, về nhà không chừng lại nâng niu tức phụ lên tận trời ấy chứ!"

Lời hắn ta vừa dứt, có người bị chọc cười ha ha, có người nhếch mép không để ý, còn có người mặt hơi đỏ lộ vẻ ngượng ngùng.

Bao Kim Lộc lại nói: "Mấy đứa các ngươi mới nếm được mùi vị nữ nhân, cũng khó trách cả ngày không rời tức phụ được, lát nữa ca ca dẫn các ngươi đi khai trai, nếm chút của lạ, đến lúc đó các ngươi mới biết cái thú vị trong đó!"

Mọi người nghe vậy không khỏi vây lại hỏi han, Bao Kim Lộc với ánh mắt mờ ám lướt qua mọi người, bộ dạng muốn nói lại thôi ra vẻ bí mật, đợi khi khơi gợi được hứng thú của mọi người, mấy người ngươi một câu ta một câu cầu xin hắn ta, hắn ta mới hắc hắc cười, bảo mọi người chờ, tự mình về nhà lấy một thứ, mọi người nhìn thấy, lại là một cuốn sách rách nát bẩn thỉu nhăn nhúm.

Có người lập tức trêu chọc: "Ôi chao, Kim Lộc ca, huynh còn biết chữ nữa à."

Bao Kim Lộc không để ý đến sự chế giễu của mọi người, giả bộ nhổ nước bọt vào ngón tay, ra vẻ người đọc sách lật trang sách, lắc đầu nói: "Các ngươi hiểu cái gì, người có học như bọn ta thường nói 'trong sách có vàng, trong sách có mỹ nhân', hôm nay ca ca ta sẽ cho các ngươi mở rộng tầm mắt."

Mọi người vây lại xem, chỉ thấy trên trang sách không có chữ nào, toàn là hình vẽ, mọi người trợn tròn mắt, chỉ thấy trên hình vẽ toàn là những hình người nhỏ bé tr*n tr**ng quấn lấy nhau, hóa ra lại là một quyển đông cung đồ.

"Cho ta xem, cho ta xem với." Mọi người ngươi tranh ta giành, có người lại nói: "Kim Lộc ca, huynh lấy cái này ở đâu vậy, mua ở trấn trên à? Chắc đắt lắm nhỉ."

Bao Kim Lộc đắc ý nói: "Đồ mà ca ca ngươi muốn còn cần phải bỏ tiền ra mua sao? Người tình tặng đó! Cứ nhét vào đ*ng q**n ta, không nhận còn không được."

Mọi người nghe xong lại một trận cười đùa:

Có người nói: "Huynh lại dám có người tình, không sợ tẩu tử ta đánh nhau với huynh à?"

Có người nói: "Người tình tặng huynh cái này làm gì, chẳng lẽ do huynh làm ăn tệ quá, người ta cho huynh cái này để huynh học hỏi đấy."

Có người nói: "Chỉ có huynh mới có người tình à? Cũng đừng là Trần quả phụ đấy nhé."
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 8: Chương 8



Lý Đại Bảo vốn cũng hứng thú tranh giành cười đùa, nghe người ta nhắc đến Trần quả phụ, trong lòng lại rất khó chịu, mất hết cả hứng.

Trần quả phụ là người nổi tiếng lẳng lơ trong thôn bọn họ, đi đâu cũng lả lơi không đứng đắn, trêu hoa ghẹo nguyệt. Nếu chỉ có vậy, Lý Đại Bảo cùng lắm cũng chỉ như người khác coi bà ta như một trò cười mà khinh bỉ, nhưng trớ trêu thay trong số những nam nhân mà Trần quả phụ cám dỗ lại có cả phụ thân hắn, tuy rằng bây giờ đã không còn qua lại, nhưng cứ nhắc đến Trần quả phụ, trong lòng hắn không khỏi vừa xấu hổ vừa tức giận.

Lúc này Lưu Tiểu Ngũ thấy vẻ mặt của Lý Đại Bảo không vui, vô tình tùy tiện đùa: "Sao thế Đại Bảo, nhắc đến Trần quả phụ ngươi liền không vui à? Tiểu tử nhà ngươi cũng có một chân trong đó hả, chẳng lẽ đã kết nghĩa 'huynh đệ thân thiết' với Kim Lộc ca rồi!"

Mọi người nghe vậy không khỏi cười ầm lên, Lý Đại Bảo lại như bị kim châm vào tim, "xoẹt" một tiếng đứng dậy túm lấy vạt áo Lưu Tiểu Ngũ, nổi giận nói: "Má nhà ngươi! Mắng ai hả! Muốn ăn đòn có phải không!"

Lưu Tiểu Ngũ bị cơn giận đột ngột của Lý Đại Bảo làm cho ngẩn người, mọi người cũng có chút khó hiểu, chỉ là một câu đùa mà thôi, không biết Lý Đại Bảo sao lại đột nhiên nổi nóng.

Mọi người biết tính khí của Lý Đại Bảo, nếu hắn thật sự giận ai, bất kể bình thường quan hệ tốt đến đâu, động tay động chân thật sự là không nhận người thân, không đánh người ta đến chảy m.á.u là không dừng tay, bởi vậy trong lòng ít nhiều đều có chút sợ hắn. Lúc này tuy không biết hắn vì sao lại tức giận, nhưng thấy bộ dạng của hắn như thật sự phẫn nộ, liền vội vàng hòa giải.

Có một hai người đầu óc nhanh nhạy, nhớ lại mấy ngày trước đại tỷ của Lý Đại Bảo vừa đánh nhau với Trần quả phụ ngoài đường, chỉ cho rằng hắn vì chuyện này, liền nói: "Tiểu Ngũ tử ngươi cũng thật là, nhắc đến cái Trần quả phụ đó làm gì, không biết lão kỹ nữ đó ức h.i.ế.p Hà Hoa tỷ của chúng ta sao, má nó, thật không biết xấu hổ, rõ ràng bản thân dan díu với Phùng què, còn dám đổ phân lên đầu Hà Hoa tỷ của chúng ta, má nó thật là đáng đánh."

Nghe hắn ta nói vậy, mọi người cũng theo đó mà hiểu ra, hóa ra trước đây Trần quả phụ khắp nơi nói với người trong thôn rằng nhìn thấy tỷ tỷ của Lý Đại Bảo là Lý Hà Hoa gả ở cùng thôn thông gian với một tên vô lại tên là Phùng què, Lý Hà Hoa vì chuyện này còn đánh nhau với Trần quả phụ ngoài đường, ai ngờ chưa được hai ngày, vào một đêm nọ, nhà Trần quả phụ bị cháy, người trong thôn đi cứu hỏa vừa vặn bắt gặp chuyện dơ bẩn của chính Trần quả phụ và Phùng què, lúc này sự thật mới sáng tỏ, đúng là vừa ăn cướp vừa la làng, Cũng chính vì chuyện này mà góa phụ Trần mang tiếng xấu khắp làng, kiểu "vò đã mẻ lại sứt", dứt khoát mở cửa làm gái đ**m luôn.

Mọi người chỉ cho rằng Lý Đại Bảo giận vì chuyện này, không khỏi thuận theo lời hắn mà xoa dịu:

"Đúng vậy, má nó thật là không biết xấu hổ."

"Hà Hoa tỷ của chúng ta làm sao để cho cái con mụ lẳng lơ đó ức h.i.ế.p được, các ngươi không thấy lần trước Hà Hoa tỷ của chúng ta đánh cho mụ ta như thế nào à, Cái miệng rộng kia bị vả cho một trận! Chậc chậc!"

"Vả ít quá, Hà Hoa tỷ của chúng ta vẫn còn hiền lành, nếu là ta, ta đã đánh cho cái con mụ đó về nhà bà ngoại của mụ luôn rồi."

Lý Đại Bảo vì chuyện cũ giữa phụ thân hắn và Trần quả phụ mà xấu hổ giận dữ, thấy mọi người chỉ nghĩ đến chuyện của tỷ tỷ hắn, lửa giận nghẹn trong lòng cũng không tiện phát ra, chỉ mượn cớ trừng mắt nhìn Tiểu Ngũ một cái rồi ngồi xuống.

Bao Kim Lộc thuận thế chuyển chủ đề, nói: "Thôi thôi, mấy huynh đệ uống rượu, nhắc đến mụ gớm ghiếc đó làm gì..."

Mọi người ngươi một câu ta một câu nói chuyện phiếm, chỉ là chuyển hướng câu chuyện, sau đó một đám tiểu tử không kiêng dè gì nữa lại náo loạn một hồi, đợi đến khi trời tối dần mới tan.
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 9: Chương 9



Lý Đại Bảo uống rượu, biết phụ thân hắn thấy sẽ lại mắng mỏ, liền ngồi bên ngoài cổng nhà nửa ngày, ước chừng phụ thân hắn đã nghỉ ngơi rồi mới vào sân.

Vừa vào cửa phòng, đã nghe thấy Bàn Nha Nhi đang ngân nga hát trong phòng, cái gì mà "Muội muội làm giày ca ca đi, ca ca ghi nhớ muội muội trong lòng..." Nghe thấy hắn đẩy cửa, tiếng hát lập tức dừng lại, chẳng mấy chốc Bàn Nha Nhi vén rèm từ phòng trong đi ra, ngượng ngùng nói: "Về rồi à..."

Lý Đại Bảo ừ một tiếng rồi vào phòng trong, thấy trên giường đất bày một cái giỏ kim chỉ và hai đôi lót giày mới thêu hoa, tiện tay cầm lên xem.

Bàn Nha Nhi đi theo vào phòng, nói: "Đây là lót giày mới ta làm cho chàng, tối nay là xong rồi."

Lý Đại Bảo ném lót giày vào giỏ, không hài lòng cau mày nói: "Ngươi xem nam nhân nhà nào lại thêu hoa lên lót giày."

Bàn Nha Nhi nói: "Lót giày của phụ thân ta cũng như vậy đó, mẫu thân ta thêu cho." Vừa nói lại đỏ mặt, nhỏ giọng nói, "Đây cũng không phải là hoa, là uyên ương đó."

Lý Đại Bảo nói: "Cái gì cũng không được, nhỡ có ngày cởi giày ra bị người ta nhìn thấy, cả đời anh danh của Lý Đại Bảo ta sẽ bị đôi lót giày này của ngươi hủy hoại mất, phụ thân ngươi mang thì ngươi đem về hiếu kính ông ấy đi."

Bàn Nha Nhi nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đâu có khuê nữ nào thêu uyên ương cho phụ thân đâu, hơn nữa đều là làm theo cỡ giày của chàng mà..."

Thấy Lý Đại Bảo không nói gì, lại sợ nói nhiều sẽ chọc hắn giận, bĩu môi không cố chấp nữa, chỉ lấy từ trong tủ ra hai đôi giày, nói: "Nếu chàng không thích lần sau ta sẽ không thêu nữa, mấy ngày nay ta làm được hai đôi giày, cái gì cũng không thêu, chàng thử xem có vừa chân không."

Lý Đại Bảo nói: "Ngươi rảnh thì giúp mẫu thân làm việc nhà nhiều hơn đi, không cần làm cái này cho ta, đôi giày này của ta vẫn chưa hỏng."

Bàn Nha Nhi nói: "Ta có giúp mẫu thân làm việc nhà rồi, đây là lúc rảnh rỗi làm đó, dạo này chẳng phải phụ thân vẫn nói muốn chàng đi huyện làm nha dịch sao, cái đó tốn giày lắm, ta làm thêm cho chàng hai đôi để dự phòng."

Lý Đại Bảo vừa cởi giày vừa nói: "Phụ thân chỉ nói vậy thôi, chẳng mấy chốc phụ thân nói muốn ta làm Huyện thái gia, ngươi liền khắc cho ta cái ấn quan à? Ta mà đi vào trong thành làm nha dịch, việc đồng áng nhà chúng ta ai làm? Ta thấy cái thân hình vượng phu của ngươi cũng vác không nổi cái cuốc đâu."

Bàn Nha Nhi bĩu môi, ra ngoài bưng nước rửa chân cho Lý Đại Bảo trở về, vừa ngồi xổm xuống hầu hạ hắn rửa chân, vừa nói: "Không đi cũng tốt, đường xa như vậy, đi mấy ngày cũng không về được một lần... hơn nữa còn phải làm người hầu cho người ta, không bằng ở nhà làm ruộng... còn nữa, làm nha dịch không biết có phải đi bắt trộm cướp gì không, nhỡ gặp phải bọn đạo tặc sơn tặc liều mạng thì làm sao..."

"Được rồi được rồi, chỗ nào mà lắm lời như thế." Lý Đại Bảo mất kiên nhẫn nhấc chân lên.

Bàn Nha Nhi ngoan ngoãn ngậm miệng, giúp hắn lau khô chân, bưng chậu ra ngoài đổ nước. Đợi khi quay về phòng, thấy Lý Đại Bảo đã nằm trên giường đất rồi, liền thổi tắt đèn trèo lên giường nghỉ ngơi.

Buổi tối Lý Đại Bảo uống rượu nói chuyện phiếm với người ta, nhớ lại những hình vẽ xem được ở chỗ Bao Kim Lộc, không khỏi rục rịch, mò mẫm trong bóng tối tiến lại gần Bàn Nha Nhi...

Đêm khuya, Lý Đại Bảo nhắm mắt nằm thẳng cẳng sang một bên, chẳng mấy chốc đã ngủ say. Bàn Nha Nhi cuộn tròn trong chăn, chăm chú ngắm nhìn hắn say ngủ.

Gương mặt hắn góc cạnh rõ ràng, nghiêng mặt nhìn sang càng thấy sống mũi thẳng tắp, nàng vô thức muốn đưa tay chạm vào mũi hắn, còn có cả khuôn mặt hắn nữa, nhưng lại sợ đánh thức hắn, đành thôi, cứ lặng lẽ ngắm nhìn như vậy, lâu dần trong lòng lại không khỏi miên man suy nghĩ, nhớ lại hồi nhỏ mình trốn ở đằng xa trộm nhìn hắn, trộm thích hắn, giờ đây lại thành phu thê tr*n tr** nằm chung một chăn, thật kỳ diệu hạnh phúc biết bao...

Nhớ lại chuyện cũ, lại không khỏi nhớ đến cảnh mình từng trộm nhìn thấy hắn và Trương Tú Nhi nhà bên ở cùng nhau, nhớ đến cảnh hắn ở sau nhà Trương Tú Nhi đột nhiên hôn lên má nàng ta, Trương Tú Nhi đỏ mặt dậm chân mắng hắn, hắn vừa chạy vừa quay đầu lại cười hề hề với nàng ta, nàng ta che mặt nói sẽ đi mách phụ thân, nhưng trên khuôn mặt ửng hồng lại rõ ràng mang theo vẻ thẹn thùng...

Nghĩ đến đây, Bàn Nha Nhi cụp mắt xuống, chỉ cảm thấy n.g.ự.c mình nghẹn lại khó chịu, nàng lại bắt đầu ngưỡng mộ Trương Tú Nhi, từ nhỏ đã ngưỡng mộ nàng ta, không phải vì nàng ta xinh đẹp hơn nàng, chỉ vì Lý Đại Bảo thích nàng ta. Nàng vốn tưởng rằng đợi mình gả cho Lý Đại Bảo sẽ không còn cái ý nghĩ ghen tị đến phát hoảng này nữa, nhưng lúc này ý nghĩ đó không những không giảm mà ngược lại càng thêm mãnh liệt.

Hắn chưa bao giờ hôn nàng như vậy...

Tuy rằng hai người tr*n tr** nằm cùng nhau, làm những chuyện phu thê thân mật hơn bất cứ ai trên đời, nhưng nàng lại chỉ ghen tị với nụ hôn đó, nàng muốn một nụ hôn như vậy, muốn hắn hôn lên má nàng, rồi cười hì hì bỏ chạy, nàng sẽ ở phía sau thẹn thùng gọi hắn "đồ lưu manh", "đồ vô lại".
 
Back
Top Bottom