Minh A đi vào trường với vẻ mặt phấn khởi, nhanh chân ẩn mình trong nhà kho và chờ đợi....
Thoáng cái đã 2h qua,renggg.....renggg....ôi, tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi, lớp 9C nhốn nháo nhộn nhịp trò chuyện vui đùa.
Nào ai biết đến sự hiện diện của cô ở cửa lớp, Minh A nhìn vào chỗ đáng lí ra phải có người ngồi kia, nay lại trống vắng đến lạ.
Nhưng " nước chảy đá mòn " mà, cô chờ đợi tan trường.
Cô lại một lần nữa nhìn vào chiếc hộc kia, ai có ngờ mảnh giấy gấp đôi kia lại một lần nữa xuất hiện.
Chiều hôm đó, cô mở bức thư ra và thấy I Vãn lại than thở rằng sáng nay hát , cô giáo kêu bắt cặp để múa hát, nhưng cô thì lại chẳng có ai cả.
Minh A biết, I Vãn cô đơn và lạc lõng lắm, Minh A chỉ ước được học chung để bầu bạn cùng I Vãn, để không bị cô đơn, để nhận ra rằng mình còn ai đó ở bên và nhận ra cuộc đời còn đáng sống.
Khoan đã.....
Lớp 9C ư, ..... hình như cô Hà Y là chủ nhiệm, hỏi thử xem sao.
Giờ về, Minh A ráng níu Hà Y lại để hỏi cô biết về ai tên I Vãn không, gương mặt ấy, cử chỉ và hành động ấy, giống như một người khi bị nói ra chân tướng của sự thật vậy.
Cô nói cách đây 3 năm, học sinh của cô,à không, người bạn của cô,Y Vãn đã ch€t trong 1 vụ tai nạn không thể nào thương tiếc hơn.
Tồi tệ hơn nữa, Minh A có thể.... hoặc đang trò chuyện cùng một âm hồn mang tên Y Vãn.
Cô mời Minh A tối nay đến nhà cô hỗ trợ làm bản thảo, nhưng Minh A biết, không chỉ làm bản thảo đâu mà tất cả, tất cả mọi thứ đều được Hà Y dàn dựng nên một cách hoàn hảo