Tâm Linh Đôi hồn thiên kỷ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
358176531-256-k526496.jpg

Đôi Hồn Thiên Kỷ
Tác giả: KANEismehihi
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Kiên - một chàng trai mang theo những thơ ngây tuổi mới lớn bước vào mối tình màu hồng với cô gái trên sườn đồi.

Và cũng chính những thơ ngây đó anh ôm theo mình rơi xuống vực thẳm, để lại đôi hồn còn lại mãi mãi chốn dương gian...​
 
Đôi Hồn Thiên Kỷ
Hồi 1


Tiếng sáo cất lên, trời nổi gió.

Hoà mình vào tiếng sáo đâu đây, chàng trai nhắm nghiền mắt quơ tay vào không trung một cách vô định.

Sườn đồi xanh mướt như bao bọc cậu lại, vỗ về che chở đứa con nhỏ của mình.

Chẳng mấy chốc mà đã chiều tối, xa xa có tiếng gọi:

- Kiên ơi!

Về ăn cơm thôi!

Cậu ngồi phắt dậy, kêu lên:

- Con về đây!

Chàng trai ấy là Kiên - một cậu nhóc 16 tuổi cao ráo và ưa nhìn.

Kiên được sinh ra trong một gia đình khá giả ở thành phố.

Dịp hè này, bố mẹ đưa Kiên về quê thăm ông bà nội và làng xóm, cũng để cậu trải nghiệm những điều mới mẻ chưa từng được tiếp xúc khi ở trên thành phố.

Kiên có vẻ rất thích thú với nơi này, ngày nào ông bà cũng thấy cậu chạy lên sườn đồi thả diều với lũ nhóc đến khi trời chập choạng tối mới về nhà.

Là con một trong gia đình sống ở thành phố, Kiên được yêu chiều hết mực, vậy nên làng quê đối với cậu mà nói thật sự vô cùng mới lạ.

Tuy nhiên không vì vậy mà cậu ghét bỏ chốn quê nghèo.

Mỗi ngày với cậu ở đây đều đáng sống, khiến cậu không muốn rời đi chút nào.

Kiên từng nói với bà sẽ đặt một chiếc piano trên đỉnh đồi và trồng hoa xung quanh, mua một căn nhà sát nhà ông bà để vừa có sân chơi, vừa được ở cạnh ông bà.

Suy nghĩ này khiến cả nhà bật cười, nhưng bà nội chỉ nhìn cậu rồi nói:

- Về đây ở với ông bà đi con.

Con muốn gì cũng có hết...Cho dù là muốn đến đâu, thì đây cũng chỉ là một giấc mơ không thành hiện thực.

Hết hè, Kiên lại phải về thành phố tiếp tục học cấp 3 như bao bạn bè cùng trang lứa.

Biết vậy nên cậu cố gắng làm thật nhiều việc trước khi phải quay trở lại cuộc sống thường ngày.

Một đứa trẻ chỉ biết ăn, học và chơi thể thao nơi phồn hoa đô thị trân trọng được cuộc sống ở vùng quê nghèo yên ả là một điều gì đó khá đáng ngạc nhiên ở thời này.

Gần nhà ông bà nội có một cô bé tên là Hương Thơm.

Nhà Thơm thuộc hộ nghèo, bố mẹ phải trang trải nơi đồng ruộng nên tấm lưng gầy gò khắc khổ.

Còn em người bé tí teo, da ngăm và tóc màu râu ngô, vô cùng nghịch ngợm.

Em năm nay tròn 13 tuổi, nhưng có bao nhiêu việc nặng nhọc phụ giúp bố mẹ em đều trải qua đủ.

Dạo này Kiên hay rủ em đi thả diều cùng lũ trẻ nên mới biết về gia cảnh của em.

Có hôm em hỏi Kiên:

- Anh không ghét em à?

- Sao lại ghét em?

- Tại vì anh giàu, còn em nghèo.

Anh học giỏi hơn em nữa!

Kiên chỉ biết cười khờ khạo.

Tại sao lại phải ghét Thơm trong khi em rất tốt?

Em ngoan, chăm chỉ, giúp đỡ bố mẹ chứ không như cậu, lúc nào cũng cắm đầu vào các thiết bị điện tử và cực kỳ lười biếng.

Kiên xoa đầu em nói:

- Anh không ghét em đâu!

Vì em rất tốt, rất ngoan!

Anh còn quý em ấy chứ!

Nghe vậy, Thơm cười tươi rói rồi chạy vụt xuống hướng chân đồi.

Gió thổi bay mái tóc em phấp phới.

Nắng chiếu màu tóc ánh lên những tia sáng lấp lánh.

Kiên ngẩn ngơ ngắm nhìn.

Nơi đây đẹp quá, Kiên không muốn rời đi chút nào.
 
Đôi Hồn Thiên Kỷ
Hồi 2


Như mọi ngày, Kiên lại chạy đến sườn đồi thơ mộng ở phía Đông ngôi làng.

Hôm nay đặc biệt hơn một chút, bởi vì cậu đến đây một mình và giờ đang là 9 giờ tối.

Ngôi làng đột ngột mất điện, cái nóng làm con người khó chịu bồn chồn, nên ai cũng nằm dài dưới sàn gạch.

Ở sườn đồi gió thổi mát rượi, những nhánh cỏ chuyển động nhẹ nhàng theo chiều gió luôn khiến Kiên thấy thích thú.

Cậu cầm theo chiếc đèn pin rọi vào màn đêm tối thui tìm đường lên sườn đồi.

Ngả lưng xuống đám cỏ, Kiên nhắm nghiền mắt rồi tưởng tượng về những việc mình sẽ làm khi kết thúc cấp 3.

Cậu muốn đi du lịch ở các thành phố khác, về quê nhiều hơn, gìn giữ những người bạn cấp 3 cho dù sau này học khác trường đại học,...

Hàng tá suy nghĩ chen nhau len lỏi trong tâm trí của Kiên."

Soạt!"

Một tiếng động khẽ vang lên bên tai.

Kiên giật mình ngồi dậy.

Quay sang phải là một cái bóng đen sì ngồi ngay bên cạnh cậu.

Tại sao cậu không hề nghe được tiếng bước chân, nếu đi trên cỏ nhất định sẽ có tiếng sột soạt.

Cậu sợ hãi run rẩy, với lấy cái đèn pin, bật lên chiếu thẳng vào cái bóng và hét lên:

- Maaaa!!!!

Nhưng bất ngờ, hiện lên trong ánh sáng đèn pin là một cô gái khoảng 15, 16 tuổi có đôi mắt to tròn, gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu mặc một chiếc váy trắng với hoạ tiết cherry ở cổ.

Cô gái bịt miệng, lắp bắp nói:

- Em...

Em xin lỗi!

Em không biết là đã làm anh giật mình...

Giọng cô gái nhỏ dần, như thể đang rất hối lỗi vì hành động của mình.

Kiên hoảng hồn nhìn cô, thở gấp.

Có lẽ cậu vừa bị doạ cho hết hồn, nên giờ chưa thể bình tĩnh được.

Cậu ôm ngực, xua tay:

- A!

Đợi một lát!

Tôi thở đã...

Khoảng 10 giây sau, cậu hít một hơi thật sâu rồi quay sang hỏi:

- Cậu làm gì ở đây vào lúc trời tối thế này?

Làm người ta giật mình!

Cô gái cười khúc khích, trả lời rất dịu dàng:

- Thì trời tối em mới ở đây được mà!

Mà nhé, trông anh không phải người ở đây thì phải.

Dạo này em mới thấy anh ở trên sườn đồi này thôi.

Kiên nhìn cô gái đáng yêu đang cười trước mặt mà hai má đỏ ửng.

Cậu chưa từng thấy ai cười xinh như thế, giọng nói cũng nhẹ nhàng như gió nhẹ thổi vào mỗi buổi chiều.

- Đằng này là người ở nơi khác, nhưng dịp hè này về quê chơi.

Mà đằng ấy bao nhiêu tuổi rồi?

Cứ xưng em gọi anh như thế đây cũng ngại chết!

Đây cũng trẻ lắm chứ không có già đâu mà gọi thế.

Cô gái mỉm cười trả lời:

- Em 15 tuổi ạ!

Thế đã đủ để xưng em chưa ạ?

Kiên gãi đầu ngại ngùng.

Tim cậu có chút rung rinh khi bắt gặp những cử chỉ dễ thương của cô gái khi trò chuyện.

Đây là lần đầu Kiên hiểu cảm giác của những chàng trai khi gặp người con gái xinh đẹp ở trong những bộ truyện mà cậu từng đọc.

Bỗng nhiên từ phía làng bỗng hiện ra ánh sáng của đèn điện.

Có điện lại rồi!

Kiên vội vàng đứng dậy phủi quần áo rồi quay sang cô gái:

- Có điện rồi!

Đứng dậy anh đưa em về!

Cô gái chỉ lắc đầy nguầy nguậy:

- Anh về trước đi!

Em còn ở lại lâu nữa, giờ em chưa muốn về nhà...

- Nhưng trời tối rồi, em không về nhà gia đình sẽ lo lắm!

Chúng mình về cùng nhau luôn, lát nữa bố mẹ em không thấy em sẽ tá hoả lên mà đi tìm đấy!

Kiên đưa tay ra trước mặt cô gái tỏ ý muốn kéo cô đứng dậy.

Cô gái bối rối, có vẻ rất muốn chạm vào tay cậu nhưng chỉ giữ thái độ không muốn về.

- Anh về đi!

Em sẽ về trước 10 giờ!

Kiên không thuyết phục được, quay người rời đi.

Nhưng gần xuống chân đồi, cậu sực nhớ ra mình quên chưa hỏi tên cô gái.

Nãy giờ tim đập nhanh vì cô đến vậy mà giờ tên cũng không thèm hỏi, thế thì sao mà tìm được cô nữa.

Cậu quay ngược lại phía sườn đồi để tìm cô nhưng chẳng thấy bóng dáng cô đâu cả.

Chỉ còn một khoảng không gian im lặng và tối đen.

Kiên thất thểu trở về nhà, trong lòng có chút tiếc nuối.
 
Đôi Hồn Thiên Kỷ
Hồi 3


Chiều hôm sau, Kiên hớt hải chạy lên sườn đồi để tìm kiếm bóng hình cô gái mà cậu đã gặp tối qua nhưng bất thành.

Người đâu không thấy, chỉ có tiếng hò reo của lũ trẻ đang lăn lộn trên thảm cỏ xanh mướt.

Cậu ngồi thụp xuống, lặng lẽ hướng ánh mắt về phía cuối chân trời.

Bỗng có tiếng gọi cất lên:- Anh Kiên!Cậu quay đầu lại thì thấy Thơm cùng vài đứa nhóc đang hớt hải chạy đến.

Hai ngày rồi chưa thấy Thơm ra đồi chơi cùng, Kiên thắc mắc:- Sao hai ngày rồi em không ra chơi cùng bọn anh thế?

Nhà có việc gì à?- Vâng ạ!

Hôm qua nhà em có dỗ, nên em phải dọn nhà cả 2 ngày, mệt gần chết!Lũ trẻ lại nhao nhao tranh nhau thả diều.

Khung cảnh này, Kiên chỉ có thể nhìn thấy trong vài ngày nữa thôi.

Cậu sắp phải quay về thành phố để bắt đầu năm học mới.

Nghĩ đến đây, cậu chỉ biết thở dài.9 rưỡi tối, Kiên lọ mọ tìm cái đèn pin trong hộc tủ rồi thay pin mới.

Cậu nhét vào túi áo rồi lẳng lặng mở cổng đi ra ngoài.

Đêm nay, Kiên nhất quyết phải tìm được cô gái tối hôm qua, bởi trong lòng cậu cứ nôn nao mãi gương mặt thanh tú đã hằn sâu vào kí ức này, khiến cậu bồn chồn cả một ngày trời.Lên đến sườn đồi, Kiên nháo nhác nhìn quanh, chĩa đèn pin tứ phía.

Rồi bất ngờ ánh sáng rọi vào một bóng hình thân thuộc đứng cách cậu ba bước chân.

Đây rồi!

Chính là cô gái hôm qua.

Tim cậu nhóc mới lớn bất chợt đập nhanh, mồ hôi đổ ra đầy tay.

Cô gái đến gần, hỏi:- Hôm nay anh cũng lên đây à?

Làng không mất điện nhỉ?Kiên lúng túng trả lời:- A...

Anh muốn hóng gió!- Nhưng đêm rồi, gió giờ này không tốt đâu.

Với lại trên này tối lắm, anh không sợ à?- Ừm...

Anh không sợ...

Anh cũng m... muốn gặp em một lần trước... trước khi đi khỏi đây.Cách Kiên lắp bắp trả lời làm cô gái bật cười.

Cô cũng ngại ngùng hỏi:- Anh sắp đi khỏi đây rồi à?

Sao lại phải đi sớm thế?Kiên buồn rầu mở lòng:- Anh chỉ là về quê chơi thôi.

Anh sắp phải quay lại thành phố để học rồi.

Thời gian trôi nhanh quá, đã gần hai tháng trôi qua mà cứ cảm giác như là một tuần vậy!

Anh thật sự chưa sẵn sàng để quay trở về nơi xô bồ tấp nập ấy.- Ở thành phố hóa ra cũng không thích như em tưởng.

Nhưng chắc em sẽ chẳng bao giờ có cơ hội ấy đâu...- Sao lại không?

Em còn trẻ, còn nhiều mơ ước, đến thành phố cũng chỉ là trải nghiệm trong cuộc đời thôi.

Khi quá bận rộn, ta mới nhận ra yên bình là điều cần thiết nhất.Chỉ thấy mặt cô gái cúi xuống, gật đầu nhẹ.

Rồi cô lại đột ngột nhìn về phía Kiên, mỉm cười hỏi:- Anh!

Anh tên là gì?

Em muốn được gọi tên của anh!- Anh là Kiên, còn em?- Em là Hương, tên em có hay không?Kiên gật đầu lia lịa như thể cậu sẽ bỏ lỡ cơ hội được khen cái tên ấy vậy.

Hương thích thú ngước nhìn lên bầu trời.

Đúng là bầu trời mùa hè, mây quang và dải ngân hà hiện ra lấp lánh trong đêm.

Những vì sao đua nhau tỏa sáng trên bầu trời phản chiếu trong đôi mắt của Hương, tựa như những hy vọng mà cô bé ấp ủ từ tận sâu trong trái tim vậy.

Lọn tóc cô bé nhẹ bay trong làn gió mát lạnh của buổi đêm.

Kiên nhìn em ngẩn ngơ cứ như kẻ mất hồn.

Rồi câu nói của Hương cất lên làm cậu choàng tỉnh.- 10 giờ rồi, anh muốn về chưa?Thực lòng, Kiên chưa muốn về.

Nhưng nghĩ đến việc em là con gái, mà trời cũng khuya rồi, nên Kiên đứng dậy phủi quần, rồi đứa tay ra định kéo em đứng lên cùng.

Nhưng Hương lại né ra, rồi ngại ngùng nhìn xuống đất nói:- Em chưa thể về được, giờ này bố mẹ em chưa làm việc xong.

Em không muốn ngồi một mình trong nhà khi bố mẹ vẫn còn phải vất vả tính toán tiền thóc gạo, làm thêm ở xưởng để kiếm tiền...Kiên chỉ nhìn em một cách đầy thương cảm, nhẹ chạm lên mái tóc mềm mượt như suối."

Vậy anh về trước.

Em về cẩn thận nhé!

Cầm lấy đèn pin này để soi cho đỡ tối, anh không cần cũng được."

Cậu lặng lẽ đặt chiếc đèn pin xuống đất, bước những bước nhẹ nhàng về hướng chân đồi.

Kiên âm thầm quay đầu ngoái lại nhìn Hương, đã thấy bóng dáng em biến mất tự lúc nào.
 
Đôi Hồn Thiên Kỷ
Hồi 4


"Mày đứng lại ngay, đồ mất dạy!"

Tiếng con My vang ầm lên trong lớp khiến Kiên bừng tỉnh khỏi cơn mơ.

Đã 2 tháng kể từ khi cậu rời quê về thành phố.

Cuộc sống bình thường đã quay trở lại, chồng sách vở lại ngày một dày thêm.Mọi chuyện cứ thế trôi mãi.

Những bài kiểm tra, những ngày đi chơi cùng bạn bè đã khiến Kiên quên hết những kỉ niệm ở quê.

Đầu học kỳ 2, lớp Kiên có thêm bạn mới.

Một bạn nữ tết tóc hai bên, dáng người mảnh khảnh và giọng nói líu lo như chim hót.

Đó là Linh.

Sắp tới là thi cuối kì, các lớp đều tập trung ôn tập để thành tích được đứng ở vị trí đầu bảng.

Hôm ấy, Kiên cùng lũ bạn sau giờ học mệt mỏi kéo nhau đi đá cầu ở một công viên gần trường.

Sắp ra khỏi cổng trường, Kiên đột nhiên bị kéo tay lại bởi ai đó.

Quay đầu lại thì thấy gương mặt tươi tắn với đôi gò má ửng hồng của Linh.

Dưới ánh nắng, đôi mắt cô bé ẩn hiện màu hổ phách, hai má lúm sâu duyên dáng vô cùng.

Linh nhỏ nhẹ hỏi:

"Kiên định đi đâu thế?

Linh nhờ Kiên chút việc được không?"

Kiên nhìn Linh, rồi lại nhìn xuống tay mình, cuối cùng là ngại ngùng gãi đầu đáp:

"Li...

Linh định nhờ gì?

Nếu là việc quan trọng thì Kiên giúp luôn bây giờ được."

Linh tỏ rõ vẻ vui mừng, cô bé vừa cười vừa nói:

"Việc học cũng quan trọng đúng không?

Bài toán cuối cùng trong đề sáng nay cô giảng Linh không hiểu lắm, Kiên giúp Linh đi!"

Kiên hết nhìn mấy đứa bạn rồi lại nhìn sang Linh.

Thằng Minh chỉ cười cợt rồi kéo hội bạn đi mất, không quên trêu thêm mấy câu:

"Thôi!

Bọn này đi đây!

Để cái thằng chết vì gái ở lại có việc với người yêu dấu nhé!"

Kiên đỏ mặt cãi lại:

"Ai chết vì gái cơ?

Mai gặp mày biết tay tao!"

Hai đứa cùng ngồi ở lớp học.

Gió từ cửa sổ thổi vào khiến rèm cửa bay phấp phới.

Kiên tận tình chỉ từng chi tiết cho Linh, vậy mà chỉ thấy cô bé thẫn thờ ngắm gương mặt đang tâm huyết giảng bài của cậu.

"Linh hiểu chưa?"

Linh giật mình đáp:

"Ừm, Linh hiểu rồi!

Cảm ơn Kiên nhé!"

Kiên hoài nghi:

"Thế à?

Thế giảng lại cho Kiên nghe xem nào!"

Linh bối rối không biết phải làm thế nào.

Kiên chỉ biết nhìn rồi lắc đầu cười:

"Chắc là do Kiên không có khả năng giải thích rõ ràng cho người khác hiểu, nên Linh mới không biết Kiên đang nói gì.

Xin lỗi nhé!

Mai Kiên sẽ nhờ Hùng chỉ cho Linh!"

Chỉ kịp nghe tới đấy thôi, Linh đứng phắt dậy giải thích:

"Không phải do Kiên đâu!

Do Linh lơ đễnh không chịu nghe đấy!

Giọng Kiên hay lắm, Linh nghe rõ từng từ từng chữ, nhưng Linh không tập trung vào bài thôi!

Ai bảo Kiên dịu dàng thế, nên Linh cứ chú ý vào Kiên mãi.

K..."

Kiên ngại ngùng gãi đầu.

Có lẽ cậu hiểu những câu từ đó không phải là lời mà những người bạn đơn thuần khen nhau.

Linh như cũng nhận thức được điều đó, cô bé vội cất đồ vào cặp, bối rối nhìn Kiên rồi thỏ thẻ:

"Chúng mình về thôi!"

Cái nắng chói chang của mùa hè phủ khắp con đường nhỏ.

Ánh nắng tinh nghịch chiếu qua những tán lá trên hàng cây hai bên đường, in xuống mặt đường những khoảng sáng lấp lánh.

Kiên lặng lẽ dắt xe, bên cạnh là cô bé Linh còn đang ngại ngùng vì những câu nói vô tình để lộ ra tình cảm của mình.

Đột nhiên, Linh quay phắt về phía Kiên, ấp úng:

"Kiên... có khó chịu không?

Li...

Linh xin lỗi!

Cũng do lúc đó Linh không kiểm soát được lòng mình.

Nếu Kiên thấy phiền lòng thì coi như hôm nay Linh chưa nói gì nhé!"

Kiên mỉm cười, nghiêng đầu giải thích:

"Kiên không khó chịu đâu, Linh đừng hiểu lầm!

Kiên thấy thoải mái mà.

Vì... vì Kiên cũng để ý Linh lâu rồi mà chưa dám nói."

Đến đây, mắt chạm mắt.

Hơi thở của cả hai như ngưng đọng lại giữa giây phút lời yêu thương này được trao.

Linh bỗng nhảy vụt lên ôm lấy Kiên, mắt rưng rưng.

Còn cậu thì bình tĩnh dựng xe đạp, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé.

Tuy vậy nhưng trong lòng Kiên đang rất nôn nao, một thứ gì đó trong trái tim cậu lại được đà dao động.

Một thứ tình yêu thuần khiết chớm nở giữa mùa hè rực rỡ của tháng 5.
 
Back
Top Bottom