"Đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, tự nhiên lại chui tới cửa", Nghiêm Lễ Chỉ hôm nay rốt cuộc cũng được thể nghiệm chân thực câu nói này một lần.Lẽ ra giờ này anh đang cùng mấy người bạn thân tụ họp tại quán bar, rượu còn chưa uống được mấy ly thì đã xa xa trông thấy một cái đầu trọc bóng loáng dưới ánh đèn dịu nhẹ nơi quầy bar, sáng lấp lánh như được đèn chiếu vào, hiệu ứng còn tốt hơn cả đèn sân khấu.Dạo gần đây công việc bận rộn, anh cũng chẳng có thời gian mà nghĩ đến mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt.
Ấy vậy mà hôm nay, đột nhiên đụng phải "người thật việc thật", tâm trí vốn yên tĩnh liền bắt đầu xao động.Người đàn ông kia trông có vẻ uể oải, không còn dáng vẻ phóng khoáng như mấy ngày trước.
Hắn ôm ly rượu, liên tục uống cạn từng ly như đang muốn trút gì đó vào lòng.Nghiêm Lễ Chỉ híp mắt quan sát một lúc, rồi quay sang vỗ nhẹ Thi Cát – ông chủ quán bar đang mềm mại tựa bên cạnh mình ghé tai hắn nói nhỏ: “Cho chút đồ vào ly rượu của gã đầu trọc kia đi.”
Thi Cát kinh ngạc nhìn anh, dè dặt hỏi: “Cho... cho cái gì cơ?”
“Cho mấy thứ trợ hứng ấy, tôi biết anh có."
Nghiêm Lễ Chỉ cười mập mờ, ánh mắt vẫn dính chặt về phía mục tiêu.Thấy biểu cảm của anh nghiêm túc, Thi Cát cũng không hỏi nhiều, thật sự đứng dậy làm theo.Ngồi đối diện là Phùng Dự – một người bạn khác thấy Nghiêm Lễ Chỉ cứ chăm chú nhìn về phía quầy bar, còn tưởng anh phát hiện được mỹ nhân nào đó liền nhìn theo.
Kết quả, lại thấy một... tên đầu trọc.Phùng Dự khều nhẹ tay áo Nghiêm Lễ Chỉ, trêu chọc: “Này nhỏ Lễ, cái đầu trọc đó thiếu nợ gì cậu à?”
Nghiêm Lễ Chỉ chỉ lắc đầu, cầm một lát cam đã gọt vỏ kỹ càng bỏ vào miệng, không nói không rằng.Phùng Dự càng cảm thấy kỳ lạ, tiếp tục chọc: “Cậu đừng nói với tôi là cậu nhìn trúng hắn rồi nha?”
Ai ngờ Nghiêm Lễ Chỉ lại thật sự quay sang, nở nụ cười bí hiểm.“Nhìn cũng thú vị đấy.”
Anh nhai miếng cam, vừa thưởng thức vị ngọt thanh, vừa quan sát Thi Cát đang gọi bartender đến dặn dò vài câu – tâm trạng rõ ràng rất tốt.“Cậu nhìn đầu trọc đó xem, sáng như cái bóng đèn ấy.”
Phùng Dự nhìn theo một lúc lâu mà vẫn không thể hiểu nổi gu thẩm mỹ của bạn mình, lẩm bẩm: “Khẩu vị của cậu ngày càng... nặng đô rồi đấy.”
Nghiêm Lễ Chỉ mặc kệ bạn mình trêu chọc, dẫu sao hôm nay anh đang rất vui.Thỉnh thoảng anh lại liếc nhìn đồng hồ, đợi đến khi chắc chắn đã qua hai mươi phút, anh đứng dậy, quay sang mọi người nói: “Tôi có chút việc riêng, đi trước nhé.”
"Nghiêm Tam Thiếu định đi bồi bà xã đấy à?"
Hứa Văn Duệ vừa đến đúng lúc, tâm trạng đang tốt, nghe thấy vậy liền trợn mắt trêu chọc."
Cũng không khác mấy."
Nghiêm Lễ Chỉ lười giải thích, bước thẳng đến quầy bar.
Anh đứng xa quan sát người kia nửa phút.Người đàn ông cúi đầu gục trên quầy, chỉ lộ ra đôi tai đỏ rực.
Bên cạnh là một ly rượu trống không, nếu không phải chân hắn thi thoảng giật giật, khoác lên chân ghế cao, có lẽ Nghiêm Lễ Chỉ đã tưởng hắn ngủ quên.Xác định đối phương vẫn còn ý thức, anh mới yên tâm tiến lại gần, vỗ vai người đàn ông, cúi giọng hỏi: "Một mình à?"
Người kia chỉ khẽ rên một tiếng, không phản ứng gì rõ ràng."
Anh ta uống liền mấy ly đều trên 40 độ, chắc chắn là say rồi."
Bartender người nhận ra Nghiêm Lễ Chỉ – lên tiếng nhắc nhở, tưởng anh là bạn của người kia.Nghiêm Lễ Chỉ gật đầu cười, sau đó đỡ người đàn ông dậy khỏi ghế.
Đối phương quả nhiên đã say đến mức không đứng vững, suýt nữa ngã lăn ra sàn nếu anh không nhanh tay đỡ lấy.Say khướt như vậy, người kia vô thức bám lấy anh, tay chân quấn lấy, ôm chặt lấy cổ anh như con bạch tuộc.Dù Nghiêm Lễ Chỉ sức vóc không tệ, nhưng ôm vác một người đàn ông cao to gần 80kg cũng chẳng dễ dàng gì.
Người kia còn không chịu yên, cứ cọ sát vào anh, hiển nhiên là thuốc bắt đầu phát tác.
Anh đành nghiến răng, quát khẽ rồi vỗ mạnh vào mông người kia một cái, gằn giọng: "Ngoan nào, ra ngoài rồi tính!"
Quán bar cũng có phòng riêng, nhưng Nghiêm Lễ Chỉ cảm thấy không sạch sẽ, chật chội, chẳng đáng để xử lý chuyện thế này ở đó.Trên đường lái xe, người đàn ông vẫn nhắm mắt lẩm bẩm.
Gương mặt thường ngày vốn góc cạnh, lạnh lùng, nay lại vì rượu và thuốc mà trở nên mềm mại, ửng đỏ, đôi mày nhíu lại mang theo nét đáng yêu bất ngờ.Nghiêm Lễ Chỉ không nhịn được, đưa tay vuốt nhẹ trán đối phương, khẽ tiếc nuối thầm nghĩ: "Giá mà có tóc thì càng đẹp."
Bàn tay ấm áp của người kia đè lấy tay anh, còn nghiêng mặt cọ nhẹ.
Anh từng thấy người uống rượu xong thì khóc lóc, đập phá, hay lăn ra ngủ, nhưng chưa từng thấy ai vừa ngoan ngoãn vừa làm nũng như thế này.Càng nhìn, lòng anh càng thấy hài lòng.
Tùy tiện tìm một khách sạn, đặt phòng, rồi ôm người kia vào.Đặt người đàn ông lên giường, anh lục tìm trong hộc tủ dầu bôi trơn, tất cả đã sẵn sàng, nhưng khi anh khoanh tay đứng đó nhìn đối phương đang nằm bất động, đột nhiên lại do dự.Mình để mắt đến người này vì sự ngang ngược, cứng đầu của hắn – một con ngựa hoang khó thuần.Nhưng bây giờ lại nằm im ngoan ngoãn thế kia, tay chân mở rộng, không còn chút sức phản kháng, lại khiến anh mất đi hứng thú.
Như thể chẳng khác nào mấy kẻ từng tự dâng tới cửa trước đây.Thế nhưng, nếu bỏ qua, trên người đối phương còn có tác dụng thuốc do chính anh sai người bỏ vào, không thể cứ thế để hắn chịu khổ một mình.Nghĩ một hồi, Nghiêm Lễ Chỉ quyết định... tạm hoãn.Anh bắt đầu lục tìm túi quần của người kia.
Rút ra được một chiếc ví da – bên trong là một thẻ căn cước, vài tờ hóa đơn thanh toán, mấy phiếu giảm giá, bảy mươi mấy đồng tiền mặt, hai thẻ ngân hàng.Với một người đàn ông trưởng thành mà nói, thế này đúng là... nghèo đến đáng thương.Nghiêm Lễ Chỉ rút thẻ căn cước ra, liếc nhìn qua, phía trên người đàn ông vẫn giữ vẻ hung ác như bản tính, vạn năm không thay đổi, đôi mắt trừng trừng nhìn ống kính, một bộ dạng hận thù sâu sắc với thợ quay phim.
"Dương Kiên," Nghiêm Lễ Chỉ khẽ cười, đọc lại cái tên trên thẻ căn cước, rồi dần tới bên giường, người đàn ông mơ màng "Ưm" một tiếng.Người đàn ông bị thuốc mê tra tấn khó chịu, thân thể cuộn tròn lại, giữa hai chân kẹp lấy một chiếc gối đầu không ngừng run rẩy.
Nghiêm Lễ Chỉ còn chưa chắc chắn có nên đánh thức hắn hay cứ để hắn như vậy cả đêm.
Dương Kiên bỗng nhiên cong người lăn đến bên cạnh anh, giơ tay lên không trung tìm kiếm nửa ngày, cuối cùng nắm chặt lấy vạt áo sơ mi của Nghiêm Lễ Chỉ, kéo mạnh anh về phía mình.Nghiêm Lễ Chỉ không ngờ hắn lại có hành động mạnh bạo như vậy, sững sờ một lát.
Dương Kiên mặc kệ tất cả, hắn đè Nghiêm Lễ Chỉ xuống dưới thân, hôn loạn xạ lên cổ và xương quai xanh của Nghiêm Lễ Chỉ, bàn tay luồn vào trong áo anh vuốt ve lồng ngực rắn chắc, còn định tách hai chân anh ra để áp sát thân mình."
Còn muốn lên người tôi?"
Nghiêm Lễ Chỉ cười nhạo một tiếng, bị trêu chọc nổi lên vài phần hứng thú.
Anh cách Dương Kiên một khoảng nhỏ, cảm tính chuẩn xác tìm tới núm vú đối phương, hung hăng bóp mạnh.
Dương Kiên rụt người lại một chút, khẽ rên một tiếng nghẹn ngào.Mẫn cảm như vậy sao?Nghiêm Lễ Chỉ rất ít khi gặp được núm vú phản ứng mãnh liệt như vậy ở đàn ông, đương nhiên cũng có thể là do tác dụng của thuốc mê, nhưng mà điều này cũng không ảnh hưởng đến hứng thú trêu đùa của anh.
Anh vén vạt áo bên ngực trái Dương Kiên lên, để lộ ra hình dáng núm vú, ngoài dự liệu của hắn, núm vú của Dương Kiên không hề phẳng nhỏ như đàn ông bình thường, ngược lại mềm mại căng tròn.
Nghiêm Lễ Chỉ vô cùng hài lòng với điều này, anh dùng đầu ngón tay không ngừng ma sát đỉnh nhụy, khi thì dùng năm ngón tay mềm mại xoay tròn kéo căng, Dương Kiên khẽ rên một tiếng, nhắm chặt mắt rồi mở ra."
Ngươi...
Ngươi là......"
Hắn ý thức không rõ, trong mắt hoàn toàn mông lung, lớn tiếng hỏi.Nghiêm Lễ Chỉ không trả lời, anh chuyên chú xoa nắn núm vú người đàn ông, đợi đến khi nó dựng thẳng cứng rắn thì bất ngờ dùng miệng ngậm lấy đầu nhụy kia."
Ưm..."
Dương Kiên khàn giọng kêu một tiếng, hai chân mềm nhũn ngồi trên đùi Nghiêm Lễ Chỉ, còn đưa cả ngực về phía miệng Nghiêm Lễ Chỉ mặc anh tùy ý xâm nhập.Nghiêm Lễ Chỉ ngậm lấy đầu nhũ đáng yêu kia qua lớp áo, liếm láp, ngón tay kia không ngừng kéo căng đầu nhũ còn lại.
Dương Kiên vốn mẫn cảm, bây giờ bị trêu chọc như vậy, trước ngực vừa nóng vừa ngứa, hận không thể đối phương dùng lực mạnh hơn một chút.Hắn say đến lợi hại, nghĩ như vậy liền nói ra: "Dùng... dùng sức..."
Buông ra núm vú bị mình mút đến sưng ướt át, Nghiêm Lễ Chỉ vuốt ve trêu đùa vạt áo ướt át kia, phía trên hoàn toàn hiện rõ màu sắc nơi đó của Dương Kiên, thật mê người."
Dùng sức cái gì?"
Nghiêm Lễ Chỉ dùng ngón tay cái nhẹ nhàng xoa nắn đầu nhũ của người đàn ông qua lớp vải áo ẩm ướt, thấp giọng hỏi.Dương Kiên bị anh trêu chọc đến vô cùng thoải mái, hai chân dài kẹp lấy một chân co lại của Nghiêm Lễ Chỉ, hạ thân cọ xát lên đầu gối đối phương, vô ý thức trả lời: "Dùng sức...
Dùng sức mút ti..."
Khóe môi cong lên một nụ cười, Nghiêm Lễ Chỉ dùng ngón tay cái xoa nắn đầu nhũ căng tròn kia, ngữ khí dụ dỗ: "Hút chỗ đó của người?"
Lúc này Dương Kiên lại há hốc mồm, không muốn nói tiếp, hiển nhiên trong tiềm thức cũng cảm thấy từ này quá mức xấu hổ.
Nghiêm Lễ Chỉ cũng không vội, ang vén áo đáng thương màu trắng của Dương Kiên lên, thỏa mãn vuốt ve cơ bụng dày đặc rõ ràng và eo căng cứng của đối phương, lập tức giật mạnh thắt lưng người đàn ông, kéo quần jean của hắn xuống."
Đừng đụng vào!"
Vốn mặc kệ Nghiêm Lễ Chỉ trêu đùa, Dương Kiên dường như bị động tác này làm kinh hãi, vùng dậy như một con thỏ, siết chặt nắm đấm đánh về phía Nghiêm Lễ Chỉ.Nghiêm Lễ Chỉ phản ứng nhanh chóng, xoay người quật ngã đối phương xuống giường.
Anh không rõ vì sao việc cởi quần lại khiến đối phương phản ứng kịch liệt như vậy, lại thấy Dương Kiên trừng mắt nhìn mình chăm chăm bằng đôi mắt vẫn còn vằn tia máu, ánh mắt ngang ngược lại hung ác, Nghiêm Lễ Chỉ suýt chút nữa cho rằng hắn đã tỉnh rượu.
Nhưng ngay sau đó, Dương Kiên nắm chặt ga giường, thở dốc không ngừng, dưới tác dụng mạnh mẽ của thuốc, hắn lại tự mình nắm lấy núm vú, không có quy luật gì mà nhào nặn vặn véo, vẻ mặt anh tuấn thô kệch thấm đẫm dục vọng không được giải thoát, buồn bã.Nghiêm Lễ Chỉ chăm chú thưởng thức màn thủ dâm của hắn, đợi đến khi đối phương lại chìm đắm trong sự an ủi của chính mình.
Anh lặng lẽ vòng ra phía sau Dương Kiên, cách lớp quần áo đặt tay lên giữa hai chân đối phương.Nơi đó quả nhiên trướng phình lên một khối, nóng hổi cứng rắn, cảm giác được cả qua lớp quần jean."
Con mẹ nó mày bỏ tay ra!"
Khuỷu tay Dương Kiên vung lên, muốn đánh vào mặt Nghiêm Lễ Chỉ, nhưng còn chưa chạm tới đối phương, Nghiêm Lễ Chỉ đã nhanh chóng kéo khóa quần hắn xuống, qua lớp vải bắt lấy dương vật đang cương cứng, năm ngón tay khô ráp xoa nắn quy đầu.Dương Kiên thở gấp một tiếng, thân thể lập tức mất hết sức lực, nhưng vẫn cố gắng hất tay Nghiêm Lễ Chỉ ra.
Nghiêm Lễ Chỉ dùng tay ôm lấy cánh tay kia, ấn vào trong áo Dương Kiên, xoa nắn núm vú mềm mại đang sưng lên, Dương Kiên run rẩy, theo tay anh mềm nhũn tuột xuống, cả lưng áp vào lồng ngực Nghiêm Lễ Chỉ, đầu cũng dụi vào vai anh không ngừng."
Sao hả, nhanh như vậy đã phát nứng rồi?"
Nghiêm Lễ Chỉ nhìn đôi mắt đỏ bừng của hắn, trên trán đầy mồ hôi, nhịn không được trêu chọc một câu, thừa dịp đối phương thả lỏng một chút, liền kéo quần jean và quần lót của Dương Kiên xuống đến đầu gối.Hạ thể vừa tiếp xúc với không khí, Dương Kiên phát ra một tiếng gầm rú giận dữ như dã thú, quay người liều lĩnh muốn đánh Nghiêm Lễ Chỉ.
Nghiêm Lễ Chỉ ôm lấy đối phương, một người say đương nhiên dễ dàng đối phó, không mấy lần liền đè hai tay Dương Kiên lên đỉnh đầu, dùng thắt lưng trói lại, buộc vào đầu giường, rồi xoa nhẹ lên cặp đùi thon dài trần trụi của Dương Kiên, lúc này mới thong thả cởi quần hắn ra.Nói ra thì cũng là vận khí Dương Kiên không tốt, nếu như hắn ngoan ngoãn để Nghiêm Lễ Chỉ động thủ, Nghiêm Lễ Chỉ có lẽ còn cảm thấy không thú vị mà dừng tay.
Hiện tại hắn giãy giụa như vậy, khiến dục vọng chinh phục của Nghiêm Lễ Chỉ trỗi dậy hoàn toàn, thế nào cũng phải bắt hắn về tay."
Mày dám đụng vào tao, lão tử giết mày!"
Dương Kiên vẫn không hề sợ hãi gầm thét, hắn không ngừng giật mạnh sợi thắt lưng trên cổ tay, gắt gao khép chân không cho Nghiêm Lễ Chỉ đạt được mục đích.Hắn khiến Nghiêm Lễ Chỉ có chút đau đầu, Nghiêm Lễ Chỉ nhịn không được giật một chiếc gối ôm nhét vào miệng Dương Kiên, cuối cùng kéo cả quần dài lẫn quần cộc của đối phương xuống, bắt lấy hai chân đang giãy dụa hết sức của Dương Kiên mới tách được cặp chân dài đang run rẩy kia ra.Khi ánh mắt rơi xuống giữa hai chân đối phương, Nghiêm Lễ Chỉ thoáng sững sờ.Ban đầu anh cho rằng, Dương Kiên không muốn để mình cởi quần là vì xấu hổ, nhưng bây giờ xem xét, hắn hoàn toàn hiểu rõ.Dưới dương vật to lớn dựng đứng của Dương Kiên, vậy mà không có tinh hoàn của đàn ông, thay vào đó là hai cánh hoa khép chặt, chúng có màu hồng phấn hoàn toàn không tương xứng với cơ thể Dương Kiên, lộ ra vẻ non nớt lại yêu kiều, khiến cơ thể cường tráng rắn chắc của người đàn ông lại có thêm vẻ gợi cảm.
Nghiêm Lễ Chỉ thử thăm dò dùng ngón tay vuốt ve hai mép thịt ở giữa khe hẹp, ngước mắt nhìn về phía Dương Kiên: "Lại còn có dạng người song tính này?"
Ánh mắt Dương Kiên hận thù như muốn ăn tươi nuốt sống anh, khiến Nghiêm Lễ Chỉ thấy lòng tê rần, hạ thân lập tức có phản ứng."
Sao hả, hung dữ vậy?"
Nghiêm Lễ Chỉ khẽ cười hai tiếng, dùng ngón tay tách hai cánh thịt mềm mại ra, lộ ra âm hạch non nớt kẹp ở đỉnh và lối vào hồng hào phía dưới.
Mặc dù anh chưa bao giờ thấy qua cấu tạo cơ thể kỳ lạ như vậy, nhưng lại cảm thấy đặt trên người Dương Kiên vô cùng đáng yêu, liền dùng ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn âm hạch đối phương.Từ khi sinh ra đến giờ, Dương Kiên luôn chán ghét cơ quan sinh dục nữ trên người, ngoại trừ mẹ hắn vô tình nhìn thấy, rốt cuộc không ai thấy qua nơi này của hắn.
Bây giờ dưới ánh đèn sáng trưng, bị một người đàn ông xa lạ vạch ra trêu đùa nơi riêng tư, quả thực xấu hổ đến muốn cắn lưỡi tự sát.Còn-----
-----------------
Tui vẫn đang thẩm H nha cả nhà

