Sắc mặt Thừa Tuyển Doãn ngay lập tức biến đổi.Cảnh Đường Vân không có ở nhà?
Em ấy đi đâu rồi?Hắn ném cuốc sang một bên, vội vã quay về, mặc cho Lương thị vẫn đang đứng đằng sau mắng chửi không ngừng, lời nào lời nấy đều là đay nghiến Thừa Tuyển Doãn ích kỷ, không hiếu thuận, bỏ nhà trốn việc.Thế nhưng đến khi mắng đến khản cả giọng cũng chẳng thấy ai trả lời, bà ta quay đầu lại nhìn thì mới phát hiện Thừa Tuyển Doãn đã biến mất tăm, tức đến mức suýt ngã ngửa ra sau.Người đâu rồi chứ!Thừa Tuyển Doãn sải bước như gió, chưa về tới cửa đã thấy Cảnh Đường Vân đang xách một thùng nước chậm rãi bước đi.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy tới cầm lấy thùng nước trong tay cậu.Cảnh Đường Vân bị giật mình, quay đầu lại thấy là hắn, hàng mi khẽ run, ngập ngừng nói: "Không phải mình đang ở ngoài ruộng sao?"
Thừa Tuyển Doãn thấy cậu cố ra vẻ bình tĩnh nhưng lại lộ rõ vẻ chột dạ, cố ý nghiêm mặt hỏi: "Đường ca nhi, lúc tôi đi, mình đã hứa với tôi điều gì?"
Cảnh Đường Vân cúi đầu, không dám nhìn thẳng hắn: "Tôi đâu có để bản thân mệt... chỉ một thùng nước thôi mà, không mệt nổi đâu."
Thừa Tuyển Doãn bật cười vì tức: "Mình còn tự hào nữa hả?"
Cảnh Đường Vân mím môi, cười ngượng, hai má đỏ ửng lên.
Dáng vẻ đáng yêu ấy khiến hắn dù còn giận cũng không nỡ giận tiếp.Về đến nhà, Thừa Tuyển Doãn đổ nước vào chum, thấy nước chưa đến một phần ba, ánh mắt hắn lóe lên.Trong Hỗn Độn Thiên Thư có ghi lại một món đồ có thể dẫn nước suối về tận nhà, chỉ cần vặn nhẹ một cái là có nước chảy ra.Nếu làm ra được thứ đó, sau này hắn sẽ tiết kiệm được rất nhiều công sức.Dù sao, việc buôn bán đồ ăn hắn định làm sau này, thứ không thể thiếu chính là nước.Cảnh Đường Vân thấy hắn nhìn chăm chăm vào chum nước không nói gì, tưởng hắn quên chuyện mình đi gánh nước rồi, nên rón rén đi vào nhà.
Vừa bước vào, đã nghe thấy tiếng cửa sau lưng nhẹ nhàng đóng lại, căn phòng lập tức tối hẳn.Cảnh Đường Vân lạnh cả sống lưng, xoay người lại, ngước lên nhìn hắn đầy vẻ lấy lòng, khẽ gọi hắn: "Phu quân."
Thừa Tuyển Doãn thật ra sớm đã hết giận, nhưng hắn biết lần này phải cho cậu một bài học, nếu không sau này cậu còn dám giấu hắn mà không biết quý trọng thân thể mình nữa.Đường ca nhi chỉ cảm thấy ánh mắt hắn lúc này như dã thú hung hăng thèm ăn thịt người, khiến người ta run rẩy.Khi hắn cúi người tới gần, cậu càng không dám nhúc nhích, bộ dạng ngoan ngoãn như vậy lại càng khiến hắn muốn trêu ghẹo thêm một chút.Ánh sáng ngoài trời len lỏi qua khe cửa gỗ hắt vào, Cảnh Đường Vân mềm nhũn ngã vào lòng hắn, hơi thở dồn dập, khe khẽ cầu xin: "Em không dám nữa... phu quân..."
Trời còn sáng thế này, sao hắn lại có thể làm ra chuyện xấu hổ như vậy...Rõ ràng đêm qua còn lạnh lùng với cậu đến vậy...Thừa Tuyển Doãn dùng ngón tay cái vuốt nhẹ môi cậu, giọng khàn khàn kìm nén: "Lần sau mà còn thế nữa, tôi sẽ không dễ bỏ qua như vậy đâu."
Cảnh Đường Vân gục đầu vào ngực hắn, ra sức gật đầu, xấu hổ đến mức không dám mở miệng nói thêm lời nào.Cậu cứ nghĩ tối đến, hắn sẽ làm gì đó với mình, nhưng dưới ánh trăng nhàn nhạt, phu quân chỉ ôm cậu trong lòng, như dỗ dành trẻ con mà vỗ lưng, thì thầm ru ngủ.Cảnh Đường Vân bồn chồn, cố lấy dũng khí hỏi nhỏ: "Phu quân không muốn có con sao?"
Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn bỗng chốc tối sầm, nhưng vẫn cố nhịn xuống, ôm chặt cậu hơn: "Mai còn phải dậy sớm, mình chịu không nổi đâu, ngoan."
Tim Cảnh Đường Vân nóng lên, cảm xúc lạ lẫm dâng đầy, không nhịn được hôn nhẹ lên cằm hắn một chút rồi vội vàng nhắm mắt giả vờ ngủ, không cho hắn cơ hội phản ứng.Thừa Tuyển Doãn khựng lại, lồng ngực rung nhẹ, cười khẽ đầy nuông chiều.Trời còn chưa sáng, hắn đã tỉnh dậy.Trời thu ban ngày ban đêm nhiệt độ chênh lệch lớn, Đường ca nhi co ro trong lòng hắn, khuôn mặt hồng hồng, khiến người ta chỉ muốn cắn một cái.Hắn nhẹ nhàng rời khỏi giường, thấy cậu hơi cau mày thì lập tức xoa lưng dịu dàng dỗ dành: "Còn sớm, ngủ thêm chút nữa đi."
Cảnh Đường Vân lại thả lỏng người, ngủ say.Thừa Tuyển Doãn mặc quần áo xong, vừa mở cửa đã bị gió lạnh thổi cho giật mình.
Hắn nhóm bếp, nướng vài chiếc bánh mang đi ăn dọc đường, lại hấp nóng trứng gà hôm qua, gói lại cẩn thận ôm trong lòng để lát cho Đường ca nhi ăn."
Phu quân..."
Cảnh Đường Vân bước ra từ phòng, gió thổi khiến cậu rụt cổ lại.Thừa Tuyển Doãn vội đi tới chắn gió, kéo cậu trở vào, nắm lấy bàn tay lạnh như băng, chau mày: "Sao tay lạnh thế này?"
Cảnh Đường Vân lắc đầu: "Tôi vốn thế mà."
Phu quân rời giường rồi, chăn cũng nhanh chóng lạnh đi, cậu thấy lạnh quá nên tỉnh luôn.Thừa Tuyển Doãn lấy từ trong tủ ra một chiếc áo bông, Cảnh Đường Vân theo phản xạ lùi lại: "Cái đó là của mình..."
Chiếc áo đó là do cậu trước khi gả tới, dành dụm tiền mua vải, lén lút may xong mang đi, giấu thật kỹ sợ Lâm thị phát hiện sẽ bị cướp mất.Thừa Tuyển Doãn không nói nhiều, bá đạo quấn chiếc áo quanh người cậu: "Ngoan."
Giọng hắn trầm thấp, dễ nghe đến nỗi tai cậu tê dại, ngơ ngác để hắn mặc áo cho mình."
Thằng nhóc Thừa Nhị, chuẩn bị đi thôi!".
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng gọi của Ngưu thẩm.Ngưu đại bá gần đây tìm được việc khuân vác trong huyện, tờ mờ sáng là lên đường đi làm công.Hôm qua trước khi ra đồng, hắn đã nói với Ngưu thẩm về chuyện hôm nay sẽ vào huyện, nhờ Ngưu đại bá tiện đường cho đi nhờ xe lừa một chuyến."
Tới ngay."
Thừa Tuyển Doãn chỉnh áo lại cho Cảnh Đường Vân, chắc chắn gió không lùa vào được mới dắt cậu ra cửa.Trước khi đi, hắn đeo gùi sau lưng, mang theo thịt gà còn thừa hôm qua đưa cho Ngưu thẩm.Bà xua tay: "Không được, để thịt đó mà bồi bổ cho Đường ca nhi."
Thịt gà quý lắm chứ, có nhà cả năm chẳng ăn nổi một lần.Thừa Tuyển Doãn nhét vào tay bà: "Coi như tiền xe, thẩm không nhận, con đành đưa tiền đấy."
Ngưu thẩm trừng mắt lườm hắn một cái rồi đành cầm lấy mang vào.Dưới ánh trăng mờ, con đường làng rợp bóng cây, một chiếc xe lừa chầm chậm lăn bánh về phía huyện thành.Thừa Tuyển Doãn chắn gió cho Đường ca nhi, hỏi: "Lạnh không?"
Cảnh Đường Vân lắc đầu, rồi đột nhiên nhớ tới gì đó, mở to mắt cuống quít: "Chưa cho thỏ ăn!"
"Cho rồi."
Thừa Tuyển Doãn khẽ cười, chạm mũi cậu một cái, "Đợi mình nhớ ra chắc tụi nó đói sắp xỉu rồi."
Đường ca nhi mím môi, cười ngượng, khẽ hỏi: "Phu quân, bọn mình không ăn chúng nó được không?"
Hôm qua cậu còn vệ sinh cho thỏ con, chúng nó còn dụi dụi vào tay cậu, dễ thương như vậy, cậu không nỡ ăn."
Bắt về để mình chơi thôi."
Không có ai xung quanh, Thừa Tuyển Doãn kéo Cảnh Đường Vân vào lòng, nắm lấy tay cậu.Bàn tay vẫn lạnh băng, hắn liền nhét luôn vào trong ngực mình để sưởi ấm.Cảnh Đường Vân xấu hổ nhưng lại luyến tiếc không muốn rút tay về.Thấy Ngưu đại bá đang lo đánh xe, không để ý tới họ, cậu lặng lẽ rúc vào lòng Thừa Tuyển Doãn, chỉ cảm thấy khoảnh khắc này như mơ mà thực.Dù trước khi thành thân cậu từng mong mỏi được sống cùng phu quân, nhưng cậu thật chẳng ngờ sau khi thành thân, phu quân lại đối xử với mình tốt đến thế.Khi mặt trời vừa nhú lên khỏi đường chân trời, hai người cuối cùng cũng đến được huyện thành.Cảnh Đường Vân ít khi lên huyện, thấy người đông đúc thì có chút lo lắng, rụt rè nép sát vào người Thừa Tuyển Doãn.Hắn nắm chặt tay cậu, thấp giọng hỏi: "Tôi đói rồi, mình đi ăn chút gì trước nhé?"
Hắn muốn để ca nhi của mình ăn chút gì nóng nóng cho ấm người.Cảnh Đường Vân nghe hắn đói, cũng chẳng còn lòng dạ tiếc tiền nữa, kéo hắn đến trước một quầy hoành thánh, gọi một bát.Hoành thánh được bưng lên, cậu liền đẩy đến trước mặt hắn, giục giã: "Phu quân, mau ăn đi."
Một bát thế này mất tận năm văn tiền, cậu tiếc không nỡ ăn, phu quân ăn là được rồi.Thừa Tuyển Doãn múc một muỗng hoành thánh, thổi nguội, rồi đút thẳng vào miệng Cảnh Đường Vân.Cảnh Đường Vân giật mình, dáo dác nhìn quanh, sợ bị người ta nhìn thấy.Hành động lộ liễu thế này mà để người khác thấy được, thể nào cũng bị cười cho mất mặt.Thừa Tuyển Doãn cười xấu xa: "Em tự ăn hay để tôi đút tiếp đây?"
Cảnh Đường Vân biết ngay là mình bị hắn dắt mũi, nhưng thật sự sợ hắn tiếp tục đút, đành phồng má, cúi đầu lặng lẽ ăn.Thừa Tuyển Doãn lấy nửa cái bánh nướng ăn dở từ trong ngực ra, vừa nhai bánh vừa nhìn bộ dạng tiểu phu lang của mình ăn ngon đến hai mắt cong cong, trong mắt hắn đầy ý cười.Cảnh Đường Vân cảm nhận được ánh mắt hắn, không biết lấy đâu ra dũng khí, múc một muỗng hoành thánh, đút ngược lại cho hắn: "Phu quân cũng ăn nè."
Nhìn vẻ mặt sững sờ của hắn, cậu ôm ngực, nơi tim đang đập loạn, len lén bật cười.Thừa Tuyển Doãn nuốt miếng hoành thánh, nhìn Cảnh Đường Vân chằm chằm: "Ngon thật."
Cảnh Đường Vân lại đỏ mặt lần nữa, rời khỏi quán ăn mà mặt vẫn còn âm ấm.Sau đó, Thừa Tuyển Doãn dẫn cậu đi mua bông vải, kim chỉ.
Khi trả tiền, Cảnh Đường Vân hào phóng hẳn lên.Vì hắn bảo mua vải là để cậu may áo cho hắn mặc.Rời cửa hàng vải, hai người lại tiếp tục mua đồ ăn: gạo, bột, muối, thịt, đậu...
đặc biệt là bột mì loại ngon và đậu thì mua rất nhiều.
Cảnh Đường Vân trả tiền mà môi bĩu ra đến tận đâu.Cậu thấy phu quân mình quá hoang phí.Nhưng mà phu quân nói muốn làm đồ ăn buôn bán, những thứ này đều cần mua.Nhìn túi tiền mỗi lúc một lép đi, gương mặt Cảnh Đường Vân cũng chẳng còn nét cười.Một mùi hương ngọt ngào thơm phức bay tới, cậu dừng chân lại, ánh mắt bất giác liếc về tiệm bánh bên đường.Hồi nhỏ mỗi lần cha đi làm ở huyện về đều mang bánh ngọt cho cậu, vì thế cậu hay ôm ghế gỗ con ngồi chờ ở cửa, vươn cổ ngóng đợi cha về.Từ ngày cha mẹ mất, cậu chưa từng được ăn lại bánh ngọt của huyện thành lần nào nữa.Cậu thu ánh mắt lại, cố không nghĩ tới nữa.Hiện tại đã sống tốt lắm rồi, không nên đòi hỏi thêm gì nữa."
Đứng đây đợi tôi."
Thừa Tuyển Doãn để lại một câu, rồi bước thẳng vào tiệm bánh, Cảnh Đường Vân muốn cản hắn cũng không kịp.Chưa được bao lâu, hắn mang bánh trở lại, tự nhiên nắm lấy tay cậu, hỏi: "Còn muốn ăn gì nữa không?"
Cảnh Đường Vân lắc đầu, nghi hoặc hỏi: "Không phải tiền đều do em giữ sao?"
Thừa Tuyển Doãn nhướng mày: "Lúc mua đậu, tiền thừa còn ở chỗ tôi."
Khi đó cậu còn mải xem đậu tốt xấu thế nào, hắn tiện tay thu luôn tiền lại.Cảnh Đường Vân ghi nhớ lấy, lầm bầm: "
Sau này không đưa tiền cho mình nữa."
"Vậy tôi phải học cách giấu quỹ đen thôi."
Hắn cười trêu "Không thì muốn mua gì cho phu lang cũng khó."
Cảnh Đường Vân tức giận trừng mắt nhìn hắn, nhưng chẳng bao lâu lại cúi đầu cười trộm.Phu quân đối với cậu thật tốt.Thừa Tuyển Doãn nhìn mái tóc mềm mại của cậu, lại muốn giơ tay xoa xoa, cười nói: "Về thôi."
Mua thêm nữa, hắn e một mình mình không mang nổi.
Hắn thà tự đi lại vài lần, cũng không muốn để phu lang phải nhọc sức.Còn Cảnh Đường Vân thì âm thầm thở phào, mua thêm nữa thì túi tiền thật sự không đủ mất.