Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4095: Bên ngoài Thanh Sơn



Bên ngoài Thanh Sơn, sao trời lấp lánh!

Không ai có thể ngờ rằng trận đại chiến đỉnh cao trên thanh kiếm khổng lồ đó sẽ kết thúc một cách bất ngờ như vậy.

'Vốn tưởng rằng mắt kiếm thông thiên của Công Tôn Viêm đã là bất khả chiến bại, bất kể Lâm Nhất có ra chiêu gì thì cũng sẽ bị phá tan, như vậy việc hắn bại trận cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

Nhưng không ngờ cuối cùng Lâm Nhất lại nghĩ ra cách phá giải, khiến gã mệt mỏi vì kiếm sau nhanh hơn kiếm trước.

Mà đặc biệt là chiêu kiếm cuối cùng Lâm Nhất sử dụng, mạnh đến nỗi không lòng tin được, vòng xoáy kiếm ý màu trắng mang khí thể càn quét thiên hạ, thần cản giết thần.

“Chung quy vẫn là kỹ thuật của Lâm Nhất cao hơn một bậc, sau khi kiếm ý Bán Bộ Thần Tiêu phát huy đến mức đỉnh phong thực sự quá đáng sợ. Nếu chỉ dựa vào kiếm ý mà bí thuật thúc giục ra, thì có thể đối kháng được về mặt khí thế, nhưng cuối cùng vẫn không thể nắm bắt được sự huyền diệu của Bán Bộ Thần Tiêu!” Triệu Nham trên Phi Thiên Đài không ngừng thổn thức, cảm thán nói: “Cảnh giới Thiên Phách lại nắm giữ được kiếm ý của Bán Bộ Thần Tiêu, Lâm Nhất đã định sẵn là sẽ làm danh chấn Đông Hoang rồi!”

Có người khác đột nhiên tỉnh táo lại nói: “Lâm Nhất đã đánh bại Công Tôn Viêm, vậy quán quân của đại hội Danh Kiếm lần này không phải là hắn rồi sao?”

VùI

Mọi người trên Phi Thiên Đài hít một hơi khí lạnh rồi kêu lên, sắc mặt ai nấy đều vô cùng đặc sắc. Lời của người này có thể nói là sét đánh ngang tai, khiến ai nấy đều chấn động trong lòng.

Quán quân!

Còn có thanh Kiếm Phần Ảnh, thanh Kiếm Phần Ảnh do chính tay Phong Huyền Tử làm ra có giá trị vô ngần cũng sẽ là của Lâm Nhất.

Người kiếm khách Thương Huyền Phủ mà trước đó ai đều coi thường, thậm chí còn châm chọc chế nhạo, mà hắn dưới sự mỉa mai của người nhà họ Phong, thực sự quét sạch đại hội Danh Kiếm, đạp tất cả xuống dưới chân.

Lúc này người nhà họ Phong xấu hổ muốn chết, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.

Phong Tiểu Ngư đã hoàn toàn mất hồn từ lâu, khuôn mặt nóng rát đến phát đau. Khi Phong Tinh Dương bại trong tay Lâm Nhất, nàng ta đã gần như chống đỡ không nổi rồi.

Bây giờ đến ngay cả Công Tôn Viêm cũng đã bại dưới kiếm của Lâm Nhất, nàng ta hoàn toàn sụp đổ, tinh thần nổ tung.

Có thể tưởng tượng được, sau ngày hôm nay vị tiểu công chúa nhà họ. Phong này nhất định sẽ trở thành trò cười của quận thành Thanh Nham. Bất kỳ ai nhắc đến Lâm Nhất, nói đến sự uy dũng của thế kiếm càn quét tám phương trên đại hội Danh Kiếm của hắn, đều sẽ lôi những lời nàng ta từng nói ra mà chế nhạo một phen.

“Quán quân sao? Vậy cũng chưa chắc..."

Triệu Nham bĩu môi, trên mặt nở nụ cười.

Mọi người lập tức kinh ngạc, dùng ánh mắt không thể tin được mà nhìn y.

Triệu Nham quét mắt, cười tươi nói: “Không phải Cung huynh của chúng ta còn chưa ra tay sao, có huynh ấy ra trận, chưa chắc không thể thăng được Lâm

Nhất, Cung Hạo Nhiên huynh nói đúng không!”

“Ngươi!”

Cung Hạo Nhiên nghe vậy phẫn nộ, hết chuyện rồi hay sao lại nói chuyện đó. Ở cảnh giới Thiên Phách có phải là đối thủ của Lâm Nhất hay không, trong lòng y rất rõ ràng.

Khiêu chiến Lâm Nhất và tự rước lấy nhục có khác gì nhau, Triệu Nham này rõ ràng ghi thù, làm nhục gã trước mặt mọi người.

Nhìn dáng vẻ tức giận không nói lên lời của Cung Hạo Nhiên, trong lòng Triệu Nham vô cùng vui sướng, ai bảo ngươi vừa nãy không nói tiếng người.

Trong lòng mọi người đã tỉnh ngộ, biết Triệu Nham chỉ là đang trêu chọc, nhưng tận sâu trong lòng vẫn khó giấu được sự kích động, hai kiếm cuối cùng của Lâm Nhất thực sự quá ngoạn mục, Vân Ngoại Thanh Sơn, Bích Lạc Tinh Thần, trên Phù Vân, ai có thể so với hắn!

Đến ngay cả Công Tôn Viêm cũng bại trận, chức quán quân của hắn là danh chính ngôn thuận.

Thiên phú kiếm đạo mà Lâm Nhất thể hiện ra còn mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của tất cả mọi người, rất nhiều người đều tò mò về lai lịch của hắn,

Phía trên tầng mây, trên đỉnh thanh kiếm khổng lồ.

Lâm Nhất liếc nhìn xung quanh, tay cầm Táng Hoa, nhẹ giọng nói: “Còn có ai, muốn giao đấu với ta?”

Đến cuối tầm mắt toàn bộ là một khoảng im lặng, tất cả nhân tài kiệt xuất ở cả quảng trường Thanh Nham đều cúi đầu không dám nhìn lên.

Thật khí phách!
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4096: Trên bục khách quý



Diệp Phi Phàm ở dưới đài mỉm cười, hai mắt khẽ nheo lại, kích động nói: “Lâm huynh của ta khí phách như vậy đấy, ta hỏi lại, còn có ai không!”

Mấy người bên cạnh đều lộ ra nét mặt khinh bỉ, ngươi thôi đi được rồi.

Lúc đầu quan hệ với Lâm Nhất dường như cũng khá tốt, nhưng sau khi thấy Lâm Nhất bị nhắm vào lại lập tức bỏ chạy như bay.

Đợi sau khi Lâm Nhất thể hiện thực lực ra, lại cười hihi dính lấy, không hề cảm thấy xấu hổ chút nào, da mặt còn dày hơn cả tường thành.

“Sau khi các vị trưởng lão thế gia thảo luận, nếu như không còn có ai giao đấu với Lâm Nhất, vậy quán quân của đại hội Danh Kiếm lần này thuộc về Lâm Nhất.”

Giọng nói Phong Huyền Tử vang lên từ trên bục khách quý, vang vọng khắp quảng trường Thanh Nham, ai nghe thấy đều thấy cảm khái.

Trên bục khách quý, sắc mặt của Phong Huyền Tử vẫn rất tốt, nhưng sắc mặt của mấy ông lão nhà họ Phong lại không được tốt cho lắm.

Lần này nhà họ Phong thực sự quá mất mặt, trò hề mà Phong Tiểu Ngư gây ra khiến nhà họ Phong không xuống nước được.

Một ông lão bên cạnh Phong Huyền Tử tức giận nói: “Đại ca, chức quán quân này thực sự phải cho Lâm Nhất sao?”

Ông ta là đại trưởng lão Phong Nham của Tàng Kiếm Lâu, cũng là nhị đệ của Phong Huyền Tử, có bối phận rất cao ở nhà họ Phong.

Phong Huyền Tử không để ý ông ta, thấy không có ai đáp lại, trầm giọng nói: “Quán quân Lâm Nhất, tặng kiếm!”

Vụt! Vụt!

Hai bóng người bay về phía tầng mây, chỗ chuôi kiếm Lâm Nhất đang đứng, hai người nâng một hộp kiếm, sắc mặt trông vô cùng chật vật.

Không còn nghi ngờ gì nữa, thứ trong hộp kiếm kia chắc chắn là Kiếm Phần Viêm do Thiên Huyền sư Phong Huyền Tử chính tay làm ra, Kiếm Phần Viêm có phần lõi thánh văn bát phẩm, bảy trăm đường thánh văn thông thường, hao phí mười nghìn cân Canh Kim, thân chính dùng huyền tỉnh mài thành.

Thanh kiếm này đã gần như đạt đến cực hạn của thánh khí bách văn, bởi vì nó được tạo ra bởi Phong Huyền Tử, nên thậm chí còn không hề thua kém một số thánh binh thiên văn.

Chẳng qua thánh binh thiên văn là một cái hố, xác suất thất bại cực kỳ cao. Cho dù là thánh binh thiên văn bình thường nhất thì đối với nhiều người đứng đầu cảnh giới Long Mạch mà nói cũng đã là sự tồn tại khó có được rồi.

Đầu tiên là nguyên liệu có thể chịu tải được một nghìn đường thánh văn đã cực kì quý hiếm, thứ hai là số lượng thánh văn in lên càng nhiều thì độ khó càng lớn, tỷ lệ thất bại cũng theo đó mà tăng cao.

Rất nhiều khi, tỷ lệ thành công của thánh khí thiên văn không xác định bằng số lần mà dùng thời gian để tính. Lấy mốc một trăm năm thì một Huyền Thiên sư có thể chỉ tạo được thành công được một thanh thánh binh thiên văn trong một trăm năm đó, thậm chí một trăm năm vẫn không thể tạo ra được một thanh cũng là chuyện rất bình thường.

Đây mới chỉ là thánh khí thiên văn thông thường nhất, nếu là thánh binh thiên văn hiếm có hơn một chút vậy thời gian phải dùng nghìn năm để tính.

Chính vì những lí do đó, nên cũng chứng minh được thực lực rèn kiếm của Phong Huyền Tử, thánh binh bách văn có thể miễn cưỡng sánh được với thiên văn, nói là tay nghề tuyệt diệu cũng không phải nói quá.

Dưới ánh mắt hâm mộ đến phát cuồng của mọi người, hai người hầu kiếm nhà họ Phong nâng hộp kiếm xuất hiện trước mặt Lâm Nhất.

Kiếm Phần Viêm!

Lâm Nhất nhìn hộp kiếm, sâu thảm trong lòng ít nhiều cũng có phần dao động, thanh kiếm này là một thanh kiếm cực kì tốt.

Nếu có thể biến thanh kiếm này thành binh khí quá độ cho Táng Hoa thăng cấp lên trước thánh binh, vậy thì có lợi rất lớn đối với việc đề cao thực lực của Lâm Nhất.

Đáng tiếc... phải bình tĩnh.

Lâm Nhất bình tĩnh mở hộp kiếm, Kiếm Phần Viêm đựng trong bao kiếm xuất hiện trước mặt hắn, bao kiếm cổ kính dày nặng, toàn thân một màu đỏ thẫm, in lên những đường văn màu sáng bạc, đỏ và bạc kết hợp lại làm cho bao kiếm trông vô cùng cao cấp.

“Mời Lâm công tử thử kiếm.” Hai người hầu kiếm mặt không cảm xúc nâng cao hộp kiếm lên.

Lâm Nhất nhìn hộp kiếm, vẫn không có động tác gì.

Một lúc sau, khắp nơi truyền đến tiếng xì xào, vẻ mặt bối rối.

“Mời Lâm công tử thử kiếm!” Hai người hầu kiếm có phần mất kiên nhãn, thanh Kiếm Phần Viêm này vô cùng nặng, hai người họ nâng lên như vậy rất vất vả.

Triệu Nham trên Phi Thiên Đài vẻ mặt khó hiểu, chẳng lẽ tên này vẫn chưa hài lòng với Kiếm Phần Viêm sao.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4097: Khắp nơi không ngừng vang



Đây chính là Kiếm Phần Viêm đấy!

Phong Huyền Tử trên ghế khách quý khẽ cau mày, thái độ này của Lâm Nhất khiến ông ta có phần xấu hổ.

Ông ta thân là Thiên Huyền sư có danh tiếng ở khắp Đông Hoang, ông ta sở hữu khả năng rèn ra thánh binh thiên văn, nhiều cảnh giới Long Mạch, thậm chí nhiều Thánh Giả có qua lại với ông ta cũng tuyệt đối không dám thờ ơ với kiếm của ông ta như vậy.

“Này này, sợ cái gì, đã có ta chống lưng cho ngươi rồi. Chỉ là một thanh kiếm rách mà thôi, gấy thì gấy, trong túi trữ vật của ngươi không phải vẫn còn mười thanh sao?”

Tiểu Băng Phượng trong hộp kiếm Tử Diên biết nội tình cười tinh nghịch, xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện.

Cái này giống nhau được sao, mười thanh Thánh Kiếm trước đó cộng lại cũng không bằng thanh Kiếm Phần Viêm ở trước mặt này.

Nếu thực sự bẻ gấy nó, Lâm Nhất chắc chắn sẽ đau lòng chết mất, nhưng trước ánh mắt của tất cả mọi người, nếu ngay cả kiếm mà hắn cũng không thử thì Phong Huyền Tử chắc chắn sẽ xấu hổ.

Thử kiếm là sự tôn trọng cơ bản nhất đối với người rèn kiếm, là một phép lịch sự.

Hơn nữa hắn không phải là người giận cá chém thớt, hắn có ân oán với Phượng Tiểu Ngư, nhưng không có hiềm khích gì với Phong Huyền Tử, tất nhiên đối phương nghĩ như thế nào thì đó là việc của họ.

“Tiểu huynh đệ, ngươi không hài lòng với Kiếm Phần Viêm mà lão phu rèn ra sao?” Trên bục khách quý, vẻ mặt Phong Huyền Tử nghiêm túc, giọng nói đúng lúc vang lên.

“Tiền bối nói đùa rồi.”

Lâm Nhất nhẹ giọng đáp lại.

“Vậy mời thử kiếm, thanh kiếm này đã tốn rất nhiều tâm huyết của ta, cho dù ngày nào đó ngươi siêu phàm nhập thánh nó cũng sẽ không làm cho ngươi quá bẽ mặt. Nếu hôm nay ngươi đã là quán quân của đại hội Danh Kiếm, vậy thì hãy để cho những kiếm khách có mặt ở đây, được chiêm ngưỡng phong thái của

Phần Ảnh một phen đi.”

Giọng nói của Phong Huyền Tử mang theo sự tự tin tuyệt đối, ông ta cũng là người kiêu ngạo, trong lời nói đã mang phần bất mãn.

“Lâu Chủ của chúng ta đã đích thân nói như vậy rồi, Lâm công tử cũng đừng khoe khoang nữa, chẳng lẽ ngươi muốn Lâu Chủ tự mình tới đưa kiếm cho ngươi sao: “Lâm công tử, mời.” Hai người hầu kiếm tức giận nói, sự kiên nhẫn đã bị mài sạch từ lâu rồi.

Lâm Nhất âm thầm cười khổ, thực sự có khổ mà không thể nói, hắn đưa tay trái ra, cầm lấy vỏ kiếm đỏ thẫm rồi lấy kiếm ra khỏi hộp.

Trong phút chốc, tất cả mọi người đều không nhịn được mà ngẩng đầu lên, ánh mắt hoàn toàn bị hấp dẫn.

Thật nặng! Kiếm của Triệu Nham nặng mười đỉnh, thanh kiếm này ít nhất phải nặng một trăm đỉnh, nếu không thúc giục tinh nguyên mà chỉ dựa vào nhục thân thì rất nhiều Tinh Quân đều không thể cầm nổi thanh kiếm này.

Một lúc sau, Lâm Nhất hít một hơi thật sâu, trong mắt hiện lên vẻ quyết tâm, gấy rồi thì đừng trách ta.

Keng!

Cùng với tiếng phượng kêu, Lâm Nhất rút kiếm ra khỏi vỏ, tựa như một con phượng hoàng lửa bay ra từ trong vỏ kiếm.

Ầm ầm!

Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, thanh kiếm tỏa sáng rực rỡ, linh khí bức người, phong mang vô tận, mọi người đều không thể rời mắt, há hốc mồm kinh ngạc. Quá đẹp, thanh kiếm này đẹp đến nỗi không có từ ngữ nào có thể diễn tả, nó giống như một con phượng hoàng dang rộng hai cánh, từ từ bùng cháy, ánh lửa chói mắt, lấp lánh rực rỡ.

“Kiếm tốtI”

Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên tia khác lạ, không nhịn được mà khen ngợi, thanh kiếm này quả thực không tâm thường.

“Kiếm Phần Viêm! Trình độ rèn kiếm của Phong Lâu Chủ thật đáng sợ, quả thực không thua kém gì thánh binh thiên văn.”

“Nếu chỉ bàn về rèn kiếm thì Phong Lâu Chủ tuyệt đối có thể xếp vào hàng mười người đứng đầu ở Hoang Cổ Vực, trình độ cực cao, không thể tưởng tượng được.”

“Lâm Nhất thật may mắn, thanh kiếm này cần đến mười năm để mài giũa, đại hội Danh Kiếm lần sau, Phong Lâu Chủ sẽ không tự tay rèn kiếm nữa rồi.”

Khắp nơi không ngừng vang lên tiếng cảm thán.

Phong Huyền Tử ở trên bục khách quý vuốt râu, khuôn mặt nở nụ cười, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý, ông ta khá tự hào về thanh Kiếm Phần Viêm này, sau hôm nay, cái giá để tìm ông ta rèn kiếm ít nhất cũng phải tăng lên gấp mười.

Đại hội Danh Kiếm đối với Tàng Kiếm Lâu mà nói không phải là cuộc làm ăn thua lỗ gì.

Rốt cuộc thì Tàng Kiếm Lâu vẫn phải làm ăn, danh tiếng càng vang dội thì người cầu kiếm sẽ càng nhiều, giá cả sẽ càng tăng cao.

Mặc dù đại hội Danh Kiếm lần này có phần náo động, Phong Tiểu Ngư cũng gây ra một vài trò cười, nhưng khi Lâm Nhất rút thanh kiếm này ra, ánh mắt của mọi người sẽ bị thu hút bởi thanh kiếm này.

Sau này danh tiếng của Lâm Nhất chấn động Đông Hoang, Kiếm Phần Viêm tất nhiên cũng sẽ theo đó mà vang danh, Thanh Nham Tàng Lâu Kiếm của ông †a cuối cùng vẫn là người đạt được thắng lợi lớn nhất...

Lâm Nhất sửng sốt một lát, rồi đột nhiên tỉnh táo lại, vui vẻ trào dâng từ sâu trong lòng, thể đoạn kiếm của ta mất hiệu lực rồi.

Rắc!

Nhưng hắn vừa nghĩ như vậy, thì một tiếng kiếm gãy chói tai vang lên trong tay hắn.

Trước ánh mắt của tất cả mọi người, có tiếng kêu thảm thiết thê lương của phượng hoàng phát ra, ánh lửa ảm đạm, Kiếm Phần Viêm vỡ vụn từng tấc, giống như một tòa nhà cao vạn trượng sụp đổ ở trước mặt mọi người.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4098: Kiếm...gấy rồi sao?



Âm ầm ầm!

Tiếng Kiếm Phần Viêm vỡ vụn như sét đánh ngang trời, vang vọng vào tai mọi người.

Tất cả mọi người đều choáng váng trước cảnh tượng này, trên thanh kiếm

khổng lồ vạn trượng, lưỡi kiếm vừa nãy còn hoàn hảo không tì vết, phong mang tứ phía, toát ra uy lực của thánh binh đã hoàn toàn vỡ vụn.

Ẩm!

Hàng chục mảnh vỡ rơi xuống giữa hồ nước của quảng trường Thanh Nham, phát ra tiếng nổ dữ dội, bắn cột nước lên trời.

Toàn bộ quảng trường Thanh Nham chìm trong im lặng, tất cả mọi người đều trố mắt ra nhìn, nói không lên lời.

Hoàn toàn không dám tin vào những gì họ vừa nhìn thấy, chuyện này khiến người ta quá mức kinh sợ, sự kinh sợ này không thể diễn tả bằng lời.

“Kiếm...gấy rồi sao?”

Trên Phi Thiên Đài, một đám nhân tài kiếm khách chết lặng, Kiếm Phần Viêm đủ để sánh với thánh binh thiên văn, cứ như vậy mà gấy trong tay của Lâm Nhất.

“Chuyện này sao có thế chứ?”

Triệu Nham cứng đờ như gà gỗ.

Đây chính là Kiếm Phần Viêm có thể sánh với thánh binh thiên văn đấy, trăm năm khó thấy được một lần, còn là kiếm do Phong Huyền Tử tự tay rèn ra.

Cung Hạo Nhiên hơi mở miệng, nói không lên lời, việc này quá kỳ lạ, vượt qua cả nhận thức của gã.

Xong rồi!

Phong Tiểu Ngư và Phong Tỉnh Dương, còn có một đám con cháu nhà họ. Phong sắc mặt đều trắng bệch, tay chân lạnh toát.

Trong đại hội Danh Kiếm, danh kiếm hiếm có mà ông nội làm ra bỗng dưng lại gãy ở trước mắt mọi người, đả kích này đối với Thanh Nham Tàng Kiếm Lâu mà nói gần như là tai họa ngập đầu, về sau danh tiếng của họ sẽ phải chịu tổn hại chưa từng có.

“Trời ơi! Chuyện gì vừa xảy ra thế này?”

“Kiếm Phần Viêm gấy rồi ư? Đang yên đang lành sao lại gãy, vừa nấy thánh uy đó rõ ràng còn sánh được với cả thánh binh thiên văn, đây tuyệt đối là một danh kiếm mài”

“Không phải là do Lâm Nhất cố ý làm gãy đấy chứ?”

“Việc này thực sự khó nói, nói không chừng là trình độ rèn kiếm của lão Phong đã sa sút đi nhiều, trên kiếm chắc có chỗ nào đó sai sót.”

“Không lí nào lại vậy chứ? Lão Phong là Thiên Huyền sư đấy!”

Sau khi tỉnh táo lại, quảng trường Thanh Nham hoàn toàn rơi vào hỗn loạn, vô số tiếng ồn ào vang lên.

Diệp Phi Phàm khế sửng sốt, sau đó lại cười toe toét, Lâm ca này của gã quả thực lợi hại, trước đó huynh muội nhà họ Phong bị hắn liên tiếp vả mặt, thể diện mất hết, có thể nói là nhục nhã vô cùng.

Gã bị Phong Tiểu Ngư chế giêu mấy lần, làm cho nhục nhã, lại không ngờ. được một phát trúng đích.

Đại hội Danh Kiếm nơi mà yêu nghiệt tụ tập quả thực đã bị Lâm Nhất quét sạch, đến ngay cả Công Tôn Viêm được mệnh danh là có một cặp mắt kiếm, nhìn thấu được tất cả kiếm chiêu của đồng bối cũng bị đánh bại.

Mặt mũi của Phong Tiểu Ngư có thể nói là mất sạch sẽ, không quá một ngày, nàng ta sẽ thành trò cười lớn ở quận thành Thanh Dương này.

Nhưng lão Phong vẫn là người có thủ đoạn, biết Kiếm Phần Viêm vừa xuất hiện, ánh mắt của tất cả mọi người sẽ bị nó thu hút, dù sao những người đến đây đều là kiếm khách, thanh kiếm này cũng xem như là sự bổ trợ hoàn hảo cho Lâm

Nhất.

Sau này khi vang danh cũng sẽ đi liền với nhau, danh tiếng của Thanh Nham Tàng Kiếm Lâu tất nhiên sẽ theo đó mà vang xa.

Nói cho cùng cũng miễn cưỡng có thể xem là cục diện đôi bên cùng có lợi.

Nhưng bây giờ thanh Kiếm Phần Viêm này lại gấy ở trong tay Lâm Nhất, ở ngay trước mặt mọi người.

Cho dù là Phong Huyền Tử cũng sẽ phải mất mặt. “Cuộc vui này lớn thật đấy...” Diệp Phi Phàm không biết xấu hổ mà cười nói.

Lạc Hoa trên khán đài trầm ngâm, Bạch trưởng lão bên cạnh lo lắng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, phiền phức này thực sự hơi lớn rồi.

Ở chính giữa hồ nước, trên chuôi kiếm khổng lồ vạn trượng.

Lâm Nhất cũng sững sờ một lúc lâu mới phản ứng lại, nhìn chuôi kiếm trụi lủi ở trong tay, khóe miệng không nhịn được mà co giật.

Tim hắn rỉ máu, thịt đau đớn vô cùng.

Đây chính là thánh khí sánh được với cả thánh kiếm thiên văn đấy, cho dù mình không dùng đến, cũng không biết có thể đổi được bao nhiêu tài nguyên nữa.

Chỉ cần hắn sẵn lòng bán ra, sẽ có vô số người đổ xô kéo đến.

Nếu không được nữa thì tặng lại cho bạn bè cũng là một lựa chọn rất hoàn hảo, khi tự tay cầm lấy chuôi kiếm, bản thân Lâm Nhất cũng có thể cảm nhận được một cách rõ ràng thanh kiếm này mạnh đến mức nào.

Có hai ánh mắt như muốn giết người nhìn về phía hắn, Lâm Nhất ngẩng đầu lên nhìn, hai kiếm thế đang giận dữ nhìn hắn.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4099: Kiếm của ta



“Trả lại cho ngươi này.”

Lâm Nhất chợt căng thẳng, lúng túng cười nói, nhanh chóng ném chuôi kiếm vào trong hộp kiếm của đối phương.

“Kiếm cũng gấy rồi, ngươi trả lại chuôi kiếm là có ý gì!” Hai người hầu kiếm nổi giận đùng đùng, tức đến hộc máu, không muốn bị người ta đùa giỡn như vậy.

Phụt!

Chính vào lúc này, Phong Huyền Tử trên bục khách quý sắc mặt trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể run rẩy ngã từ trên ghế xuống.

“Kiếm của ta... Kiếm của ta...”

Giọng Phong Huyền Tử run rẩy, ánh mắt đờ đẫn, chỉ chốc lát mà trông ông ta đã già đi rất nhiều.

“Đại cai”

“Lâu chủ!”

Một đám người nhà họ Phong giật nảy mình, vội vàng tiến lên đỡ Phong Huyền Tử đứng dậy.

Rất nhiều người đứng đầu thế gia ở bên cạnh đều cảm thấy đáng tiếc. Lâm Nhất này quả thực lợi hại, đến cả một Huyền Thiên sư cũng bị hắn chọc tức đến hộc máu.

Đó là người có thể xem như là nửa thánh nhân, thậm chí là người mà ngay cả Thánh Giả chân chính cũng không dám đắc tội.

Phong Huyền Tử trên bục khách quý từ xa nhìn Lâm Nhất, sắc mặt không ngừng thay đổi, hồi lâu sau mới hoàn toàn tỉnh táo lại, run giọng cười nói: “Kiếm Kinh Thiên, ông thật sự tìm được một đồ đệ tốt. Tốt, tốt, rất tốt!”

Ông ta tức giận chỉ vào Lâm Nhất, toàn thân run rẩy, gần như sụp đổ.

Kiếm Kinh Thiên là ai?

Lâm Nhất lộ ra vẻ mặt khó hiểu, vừa định lên tiếng giải thích, không phải ông †a đang nói về lão già đó chứ.

Nếu vậy thì thực sự hiểu lầm rồi, quan hệ giữa hắn và ông ta bây giờ chẳng ra làm sao cả, việc Kiếm Phần Viêm bị gãy hoàn toàn là một sự trùng hợp.

Thể chất thể đoạn kiếm của hắn, bản thân hắn cũng biết, cũng không muốn để lộ ra bên ngoài.

Nhưng đối phương đã đích thân lên tiếng muốn hắn ở trước mặt mọi người thử kiếm, Lâm Nhất có lòng từ chối cũng không thể nói.

“Tiễn khách!” Sắc mặt Phong Huyền Tử tối sầm lại, chỉ vào Lâm Nhất, rống to. Ầm!

Âm thanh như sấm, tất cả mọi người đều bị giọng nói của Phong Huyền Tử dọa sợ, tóc gáy dựng ngược, màng nhĩ rung lên.

Phong Huyền Tử là người có tu dưỡng, khi đạt đến địa vị đó, đã rất ít khi nổi giận. Cho dù trước đó Lâm Nhất lần lượt làm Phong Tiểu Ngư và Phong Tỉnh Dương bế mặt, nhưng sắc mặt của ông ta vẫn vô cùng bình tĩnh, không có một chút dao động nào.

Nhưng bây giờ ông ta nổi giận như vậy khiến cho tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, bọn họ chưa từng nhìn thấy Phong Huyền Tử mất bình tĩnh như vậy bao giờ.

Nghĩ lại thì cũng có thể hiểu được, bất kỳ ai gặp phải tình cảnh như ông ta đều khó mà khống chế được cảm xúc.

Lâm Nhất sửng sốt, thái độ này thực sự không thân thiện chút nào.

Hắn cũng xem như là nửa người bị hại, vốn dĩ thanh kiếm đó đã là của hắn rồi, đối phương lại cứ ép hắn phải thử kiếm trước mặt mọi người.

Bỏ đi, Lâm Nhất thầm thở dài, không nói thêm gì nữa.

“Ngươi còn không cút đi? Tàng Kiếm Lâu không hoan nghênh ngươi, tên nhãi như ngươi đến đây để gây sự đúng không!” Đại trưởng lão nhà họ Phong thấy Lâm Nhất vẫn đứng trên chuôi kiếm, gào lên giận dữ.

“Đây chỉ là hiểu lầm.”

Lâm Nhất nhìn đối phương, bình tĩnh đáp.

“Hừ, ngươi đừng không biết điều như vậy, nếu còn không đi, đừng trách nhà họ Phong chúng ta không khách khí với ngươi!”

Đại trưởng lão nhà họ Phong đã không vừa mắt với Lâm Nhất từ lâu, thậm chí lúc trước còn không muốn đưa Kiếm Phần Viêm cho Lâm Nhất.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4100: Tiền bối dừng bước!



Hiện giờ Kiếm Phần Viêm gấy trong tay đối phương trước mặt tất cả mọi người, rõ ràng là hắn đã sử dụng thủ đoạn, cố ý làm xấu mặt người nhà họ. Phong.

Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên sự tức giận, thấy đối phương đang trong cơn giận dữ, cuối cùng vẫn nhịn lại.

Hắn cũng muốn rời đi, nhưng việc đã đồng ý với người ta rồi cũng không thể làm được một nửa rồi thôi. Việc thanh kiếm bị gấy, Lâm Nhất rất xin lỗi, nhưng nói cho cùng cũng không phải bản thân hắn muốn phá gãy Kiếm Phần Viêm.

“Tiền bối dừng bước!”

Lâm Nhất không để ý đến đại trưởng lão nhà họ Phong, ánh mắt nhìn về phía Phong Huyền Tử, lúc này ông ta đã xoay người rời đi trong sự vây quanh của một đám người.

Nghe thấy giọng nói của Lâm Nhất, bước chân của ông ta hơi khựng lại.

Hồi lâu, Phong Huyền Tử xoay người lại, nhìn Lâm Nhất mỉa mai nói: “Ngươi còn muốn thế nào nữa? Chẳng lẽ còn muốn ta rèn cho ngươi một thanh thánh kiếm nữa hay sao? Sau đó đánh gãy ở trước mặt mọi người để ta bế mặt thêm lần nữa!”

“Cũng không nhất thiết phải vậy.”

Lâm Nhất đơn giản trả lời.

“Vậy còn không đi? Ở lại đây chờ chết sao? Nể tình người là tiểu bối, ta không muốn ra tay với ngươi, nhưng sau khi ngươi rời đi, người khác có ra tay với ngươi hay không thì ta cũng không quản được. Từ nay về sau, ngươi đừng xuất

hiện quận thành Thanh Dương nữa thì hơn, tự ngươi lo liệu lấy đi!”

Phong Huyền Tử lạnh mặt, không còn nhìn thấy sự khách khí và phong thái tiền bối vừa rồi đâu nữa.

Lâm Nhất thản nhiên nhìn xung quanh, quả thực đúng như ông ta nói, rất nhiều trưởng lão nhà họ Phong đang nhìn hắn với ánh mắt cực kỳ không tốt.

Sự việc đến bước này, Lâm Nhất cũng không muốn thấy, nhà họ Phong này cũng thực thú vị.

Chẳng trách Phong Tiểu Ngư lại ngang ngược cứng đầu như vậy, thượng bất chính hạ tắc loạn, Phong Huyền Tử căn bản cũng là người không nói lý.

Kiếm Phần Viêm gãy có liên quan gì đến tiểu bối trưởng bối, hơn nữa thanh kiếm đó cũng là của Lâm Nhất hắn rồi, hắn muốn chơi thế nào cũng là việc của hắn, cho dù hắn thực sự cố ý làm gãy Kiếm Phần Viêm thì đối phương có lí do gì để ra tay với hắn.

“Tiền bối yên tâm, ta nhất định sẽ không tới quận thành Thanh Nham này lần nữa đâu, nhưng việc còn chưa xong, vn bối cũng chưa thể đi, vẫn mong tiền bối nghe ta nói thêm một câu!”

Lâm Nhất cũng lười khách khí với đối phương, vẻ mặt lạnh nhạt.

Phong Huyền Tử nhìn thái độ của hăn như vậy, sắc mặt không khỏi càng thêm lạnh, cười nhạo nói: “Việc còn chưa xong? Ngươi nói xem cái gì gọi là việc còn chưa xong, không chỉ có ta sẽ lắng nghe, mà cả đại tộc thế gia của Hoang Cổ Vực, tất cả nhân tài trẻ tuổi ở quảng trường Thanh Nham này đây, còn có trên dưới nhà họ Phong đều sẽ cẩn thận lắng nghe, ngươi còn có việc gì chưa xong? Nếu không nói ra được chuyện lớn long trời lở đất gì thì ta cũng không ngại thay Kiếm Kinh Thiên dạy dỗ lại hậu bối đâu!”

Hàn ý ở quảng trường Thanh Nham trong nháy mắt tăng cao, tất cả mọi người đều cảm nhận được một luồng khí tức cực kỳ lạnh lo, cảm giác như ngồi trên bàn chông.

Hàng loạt ánh mắt đổ dồn vào Lâm Nhất, đầy sự giễu cợt, châm chọc.

Lâm Nhất này thực sự to gan bằng trời, ngay cả lão tiền bối như Phong Huyền Tử cũng đã tức đến hộc máu, vậy mà hắn vẫn được nước lấn tới.

Nhất định phải chọc cho lão tiền bối tức giận, giờ thì hay rồi, Phong Huyền Tử thực sự tức giận rồi.

Nếu Lâm Nhất không nói rõ được nguyên nhân, sợ rằng trên dưới nhà họ Phong đều sẽ không bỏ qua cho hắn, không chết cũng bị lột một lớp da.

Trên Phi Thiên Đài, Cung Hạo Nhiên cười khẩy nói: “Lão Phong đang cho hắn thể diện, đừng có mà được đẳng chân lân đăng đầu, thực sự nghĩ nhà họ Phong dễ bắt nạt như vậy sao! Tìm chết!”

Toàn bộ người nhà họ Phong đều nín thở tập trung, ánh mắt ai nấy đều không hề thân thiện.

Bọn họ đã không vừa mắt Lâm Nhất từ lâu, nếu lúc trước lão Phong không ép xuống thì cũng sẽ không bàn mấy cái quy tắc gì đó của đại hội Danh Kiếm với hắn.

Dù sao hắn cũng chỉ là một người ở cảnh giới Thiên Phách mà thôi!

Hừ, không biết tự lượng sức mình, Phong Tiểu Ngư thầm cười khẩy, bây giờ ông nội nổi giận rồi, xem ai còn có thể bảo vệ được hắn, đợi sau khi hắn thành tù nhân rồi, sẽ có rất nhiều cách để đối phó với hắn.

Cả quảng trường im bặt, vô số cặp mắt đổ dồn vào Lâm Nhất, bầu không khí ở quảng trường Thanh Nham trở lên cực kỳ cổ quái.

Lâm Nhất hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: “Vãn bối Lâm Nhất, phụng mệnh chưởng môn Phù Vân, tới để lấy lại Kiếm Thiên Lôi.”

Lời vừa dứt, như sấm đánh trời quang, ở trong lòng mọi người ầm lên một tiếng rồi nổ tung, một đám nhân tài kinh sợ đến nỗi cảm cũng sắp rớt xuống, không dám tin nhìn Lâm Nhất.

“Đồ khốn kiếp nhà ngươi, còn nói không phải đến để gây sự!”

Đại trưởng lão nhà họ Phong lập tức bùng nổ, quát mắng Lâm Nhất.

Phong Huyền Tử ấn tay ông ta lại, sắc mặt cực kỳ lạnh lẽo, gần từng chữ. một nói: “Ta chưa nghe rõ lắm, ngươi nói lại lân nữa!”

Ðe dọa ta sao?

Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên tia lạnh lẽo, đám người này thực sự cho rằng hắn rất dễ bắt nạt sao, một thanh kiếm rách thôi mà, đã xong chưa vậy.

Phía tầng mây, trên đỉnh thanh kiếm khổng lồ.

Lâm Nhất khẽ nhíu mày, ánh mắt lộ ra phong mang, kiềm chế lại cơn giận đã hoàn toàn bùng nổ, từng chữ của hắn sắc như kiếm, phong mang ngạo cốt, dùng giọng nói đến cả bầu trời cũng phải run rẩy mà nói: “Vãn bối Lâm Nhất, phụng mệnh chưởng môn Phù Vân, tới để lấy lại Kiếm Thiên Lôi!”
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4101: Kiếm Thiên Lôi!



Kiếm Thiên Lôi!

Có rất nhiều truyền thuyết về Kiếm Thiên Lôi, cả Hoang Cổ Vực, à không, gần như là toàn bộ kiếm khách ở Đông Hoang đều biết đến thanh kiếm này.

Danh tiếng của gia tộc Mạch Thị quá vang dội, so với Tàng Kiếm Lâu nổi danh thiên hạ thì gia tộc Mạch Thị lại càng thần bí, người bình thường căn bản không thể qua lại được.

Có quá nhiều truyền thuyết liên quan tới gia tộc Mạch Thị, bọn họ không. giống với Tàng Kiếm Lâu chỉ chuyên về rèn kiếm, binh khí, bí bảo, con rối, Lễ khí, mà gia tộc Mạch Thị tinh thông về mọi mặt, thậm chí còn có cả bí thuật kỳ môn, ngay cả ủ rượu cũng là đệ nhất thiên hạ.

'Thế gian này có muôn vàn sự vật, chỉ cần có đóng dấu của gia tộc Mạch Thị thì giá trị của nó sẽ tăng lên gấp bội.

'Tàng Kiếm Lâu dưới trướng Tàng Kiếm sơn trang có hơn ba nghìn chỉ nhánh, trải rộng ra khắp giới Côn Luân, Thanh Nham Tàng Kiếm Lâu có thể có danh tiếng hiển hách, nổi bật lên trên tất cả thì ngoại trừ bản thân Phong Huyền Tử ra còn có một nguyên nhân cực kỳ đặc biệt khác.

Nguyên nhân lớn nhất chính là thanh Kiếm Thiên Lôi này.

Mỗi Tàng Kiếm Lâu đều có danh kiếm đặc biệt tương ứng, tất cả đều có Thần Long Quỷ Tam Trận và thánh kiếm thiên văn, duy chỉ có thanh Kiếm Thiên Lôi của Thanh Nham Tàng Kiếm Lâu này là nổi tiếng nhất.

Cũng là chuyện mà Phong Huyền Tử cực kỳ đắc ý, có thể nói nó là quân bài cuối cùng của Thanh Nham Tàng Kiếm Lâu.

Chỉ cần Kiếm Thiên Lôi còn, thì cho dù Phong Huyền Tử có chết, danh tiếng của Thanh Nham Tàng Kiếm Lâu vẫn sẽ vang khắp thiên hạ, vinh quang của nhà họ Phong sẽ còn mãi.

Rất nhiều người đều biết đến sự tồn tại của Kiếm Thiên Lôi, nhưng để nói về lai lịch của thanh kiếm này, lại không có mấy ai biết.

Bây giờ đột nhiên nghe thấy Lâm Nhất muốn tới lấy kiếm, mọi người đầu tiên là khiếp sợ, sau đó là cau mày, cảm thấy chuyện này hình như không đơn giản như vậy.

Đúng như dự đoán, Phong Huyền Tử phản ứng rất mạnh, mạnh đến nỗi vượt qua cả dự đoán của bọn họ.

Ý uy h**p trong lời nói kia ngay cả tên ngốc cũng có thể nghe ra được, ông ta đường đường là Thiên Huyền sư, chẳng lẽ lại không nghe rõ Lâm Nhất đang nói cái gì hay sao.

Phản ứng của ông ta lớn, nhưng phản ứng của Lâm Nhất lại càng khiến cho người ta bất ngờ.

Sau khi hắn lặp lại một lần nữa, không chỉ quảng trường Thanh Nham, mà sợ là hơn nửa quận thành Thanh Dương cũng đều đã nghe thấy.

Phong Huyền Tử sững sờ chốc lát, sắc mặt âm trầm rồi lại đột nhiên cười rộ lên, chỉ là nụ cười này khiến cho người ta không rét mà run, ông ta lạnh lẽo cười nói: “Không ngờ Kiếm Kinh Thiên vẫn còn ngây thơ như năm đó, đệ tử có thiên phú như vậy cũng phái tới đây tìm chết, ngươi muốn lấy kiếm, ta chắc chắc không ngăn cản, dù sao đây cũng là quy tắc mà Tàng Kiếm sơn trang lập lên. Nhưng mà, hừ..."

Ông ta không tiếp tục nhìn Lâm Nhất, tâm mắt đảo qua rơi trên người Lạc Hoa đang lẫn trong đám người.

Sắc mặt rõ ràng đã nghiêm túc hơn rất nhiều, ông ta do dự nói: “Lạc công tử, nếu hắn chết trong Thần Long Quỷ Tam Trận thì không liên quan gì đến Tàng Kiếm Lâu ta, cũng không liên quan gì đến Phong Huyền Tử ta đúng chứ.”

Lâm Nhất khẽ nheo mắt lại, trong lòng bừng tỉnh, ban đầu hắn còn tưởng Phong Huyền Tử còn có chút phong thái, thì ra là ông ta kiêng dè Lạc Hoa.

Chẳng trách lão già muốn Lạc Hoa và mình cùng tới đây, xem ra ông ta cũng rõ Phong Huyền Tử là loại đức hạnh gì.

Lạc công tử?

Ở đâu lại chui ra một Lạc công tử, mọi người nhìn theo tầm mắt của Phong Huyền Tử, phát hiện đó là một cô gái mặc áo trắng, trên đầu đội nón lụa trắng. Lạc Hoa vẫn luôn yên tĩnh ngồi đó, khiêm tốn mà tĩnh lặng, chỉ là ánh mắt từ đầu đến cuối chỉ rơi lên người Lâm Nhất.

Phong lão tiền bối lại gọi một cô gái là công tử, nhất thời mọi người đều bắt đầu tò mò về thân phận của Lạc Hoa.

Không nghỉ ngờ gì nữa, lai lịch của nàng nhất định rất kinh người, đến ngay. cả Phong Huyền Tử cũng phải nể mặt nàng.

Đợi sau khi nhìn kỹ hơn, càng khiến cho người ta kinh ngạc, bọn họ không có ai ngoại lệ tất cả đều không thể nhìn thấu được Lạc Hoa, tựa như là mây trắng, mờ ảo vô biên, một mình giữa trời đất, khí chất thần bí mà phi phàm.

“Người này là ai?”

Triệu Nham không ngừng lẩm bẩm, y vừa liếc mắt đã nhìn ra được Lạc Hoa cực kỳ bất phàm, nhưng trong ấn tượng lại không nghĩ ra được là ai.

Cẩu nam nữ!

Phong Tiểu Ngư nhìn thấy Lạc Hoa, ánh mắt lóe lên vẻ hoảng sợ, trong lòng hung ác mắng một câu, nhưng lại không dám có bất kỳ biểu hiện nào ra bên ngoài.

Bây giờ nàng ta coi như cũng biết rõ được sự lợi hại của đối phương, ngay cả ông nội Phong Huyền Tử của nàng ta cũng không dám sơ suất, thậm chí còn kiêng dè.

Lạc Hoa không nhìn Phong Huyền Tử, ánh mắt xuyên qua tấm lụa mỏng, nhìn về phía Lâm Nhất, nhẹ giọng nói: “Lời huynh ấy đã nói ta sẽ không nhắc lại, tất cả đều nghe theo huynh ấy.”

Vừa dứt lời, lập tức khiến cho những nam kiếm khách ở đây ghen tị đến phát cuồng.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4102: Thần Long Quỷ Tam Trận



Cô gái có lai lịch không hề tầm thường như vậy lại ở trước mặt Lâm Nhất dịu dàng đến nhường này, giống như công khai ở trước mặt mọi người rằng ta là người của hẳn, tất cả đều do Lâm Nhất làm chủ.

Cung Hạo Nhiên trong lòng cực kỳ không vui, cho dù cô gái đó có mang khăn che mặt đi nữa, thì cũng có thể tưởng tượng ra được nàng chắc chắn là tuyệt sắc mĩ nữ, hơn nữa còn có thân phận bất phàm.

Lâm Nhất này, giãm phải vận cứt chó gì vậy! “Nàng hơi quen mắt, không phải là người đó đấy chứ...”

Diệp Phi Phàm từ xa thấy Lạc Hoa, đột nhiên có một vài suy đoán, nhất thời bị dọa cho giật mình, cảm thấy suy đoán của mình quá khoa trương rồi.

Không thể nào, có lẽ là do ta nghĩ nhiều rồi.

Diệp Phi Phàm lắc đầu, nụ cười trên mặt đã mất đi nhiều, Lâm ca muốn lấy kiếm, thực sự đã quá bốc đồng.

Thần Long Quỷ Tam Trận là do tổ tiên của Tàng Kiếm sơn trang sáng tạo ra, ở mỗi Tàng Kiếm Lâu đều có vị trí phiên bản giản hóa uy lực, nhưng cho dù đã giản hóa uy lực, thì những người xông vào cũng đều cửu tử nhất sinh, cụ thể về phần Thanh Nham Tàng Kiếm Lâu... hình như kiếm khách muốn đến lấy Kiếm Thiên Lôi đều không có một ai sống sót.

Danh tiếng của Kiếm Thiên Lôi vang dội như vậy, kẻ mong muốn nó không biết có bao nhiêu người, nhưng không có ai là ngoại lệ, tất cả đều đã chết.

Hơn nữa còn chết cực kỳ thảm, người trong trận không hề lưu tình, có thể chém chết thì tuyệt đối sẽ không nương tay, cái họ cần chính là hiệu quả giết gà dọa khi.

Người chết nhiều rồi thì sẽ không có ai dòm ngó tới Kiếm Thiên Lôi nữa.

“Chuẩn!”

Phong Huyền Tử lại ngồi xuống ghế, nghiến răng chỉ nói một chữ.

Xoạt!

Vừa nãy quảng trường vẫn còn hơi ồn ào, bây giờ nháy mắt đã yên tĩnh lại, ai cũng biết lần này thực sự lớn chuyện rồi.

Bất kể là Lâm Nhất lấy đi Kiếm Thiên Lôi, hay là Lâm Nhất chết trong Thần Long Quỷ Tam Trận cũng đều sẽ chấn động tám phương.

Thiên tài nhường này chết yểu ở đây, là ai cũng đều sẽ cảm thấy đáng tiếc.

“Cái tên này, thực sự điên rồi.” Công Tôn Viêm đã bò ra khỏi mặt nước từ lâu nhìn Lâm Nhất ở phía xa, không ngừng lắc đầu.

Lấy đi Kiếm Thiên Lôi, đây là việc mà gã ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, đừng nói là gã, cho dù là truyền nhân Kiếm Đế chân chính tới đây, cũng sẽ phải cân nhắc cẩn thận.

Ầm ầm!

Thanh kiếm khổng lồ nghìn trượng dưới chân Lâm Nhất chìm xuống từng chút một, tám pho tượng hung thú đồng thời lặn xuống mặt đất, hồ nước cũng dần dân biến mất.

Chẳng bao lâu, Kiếm Thiên Lôi chìm xuống mặt đất, toàn bộ quảng trường Thanh Nham hoàn toàn trở thành một khoảng đất bằng phẳng.

Lâm Nhất đáp xuống đất, cảm nhận một phen, phát hiện Linh văn trong mặt đất có biến động.

Đối với Thần Long Quỷ Tam Trận, Lâm Nhất cũng không hoàn toàn nắm chắc là có thể phá vỡ được, lấy đi Kiếm Thiên Lôi có nguy cơ vô cùng lớn. Nhưng việc đã đồng ý với lão già đó, hoặc là ngay từ đầu không tham gia vào đại hội Danh Kiếm, đã đi đến bước này rồi hắn cũng không có lý do gì để lùi bước.

Ngoại trừ việc này ra thì hoàn toàn khác với những gì người khác nghĩ.

Cho dù xác suất lấy được kiếm không đủ mười phần, nhưng nếu chỉ cần bảo toàn tính mạng, hắn cũng không có chật vật như những gì người khác nghĩ.

Những người ở đây, cho dù là những người đã từng giao đấu với Lâm Nhất, cũng không biết rằng nhục thân của hắn đã có thể sánh ngang với thánh khí từ lâu.

Chiêu bài cuối cùng trong tay hắn vẫn chưa để lộ ra trong đại hội Danh Kiếm.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4103: Còn muốn lấy Kiếm Thiên Lôi



“Lâm ca, Thần Long Quỷ Tam Trận, cửa đầu tiên là kiếm trận Bách Quỷ Dạ Hành, tuyệt đối không được kéo dài ở cửa này, vì cửa đầu tiên liên tiếp với cửa thứ hai, ở giữa sẽ không có thời gian để nghỉ ngơi. Đây là thủ đoạn nhỏ của Tàng Kiếm sơn trang, rất nhiều người muốn bảo trì thực lực ở cửa đầu tiên, nên cho dù bị thương cũng không muốn để lộ ra chiêu bài cuối cùng của mình.”

“Nhưng trên thực tế, cửa này cực kỳ thâm hiểm, không chỉ không được bị thương, thậm chí còn phải tốc chiến tốc thắng, nếu không, cửa thứ hai kiếm trận Thương Long chắc chắn sẽ phải bỏ mạng, nhớ lấy, nhớ lấy.”

Bên tai chợt vang lên giọng nói của Diệp Phi Phàm, Lâm Nhất dùng khóe. mắt liếc nhìn lại.

Người này đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, vẻ mặt bình tĩnh, không nhìn ra được chút động tĩnh nào, lo sợ người nhà họ Phong phát hiện ra gã đang âm thầm truyền âm cho mình.

Lâm Nhất suy nghĩ một lát, người này nói cũng có lý.

Uy danh của Thần Long Quỷ Tam Trận vang dội, trận sau còn đáng sợ hơn trận trước, đa số mọi người đều có lối suy nghĩ như vậy.

Thà rằng bị thương, cũng không muốn để lộ ra át chủ bài ngay trong cửa đầu tiên.

“Tổ huấn của Tàng Kiếm sơn trang, mỗi một Tàng Kiếm Lâu đều có kiếm trấn lâu, phàm là anh hùng thiên hạ, chỉ cần có thể vượt qua được ba cửa là có thể lấy kiếm!"

Phong Huyền Tử ngồi trên bục khách quý từ trên cao nhìn xuống, trầm giọng nói: “Cửa đầu tiên, kiếm trận Bách Quỷ Dạ Hành!”

'Vụt vụt!

Tiếng xé gió mang theo sát ý và sự cô quạnh không ngừng vang lên, một trăm kiếm khách mặc áo đen bó sát, trên mặt đeo mặt nạ ác quỷ từ bốn phương tám hướng đáp xuống.

Cho dù không đeo mặt nạ, thì chỉ cần sát ý trên người một trăm kiếm khách này thôi, cũng đã khiến cho người ta không rét mà run, giống như ác quỷ bước ra từ trong địa ngục.

Lâm Nhất khế nheo mắt lại, lờ mờ hiểu ra tại sao đại hội Tàng Kiếm lại giới hạn tu vi ở cảnh giới Thiên Phách rồi.

Hết thảy đều là vì ba cửa Thần Long Quỷ này. Vì giới hạn tu vi ở cảnh giới Thiên Phách nên có rất nhiều bản lĩnh không thể thi triển ra được, thực lực ở trong kiếm trận Bách Quỷ Dạ Hành này sẽ chịu hạn chế cực lớn.

Không chỉ đơn giản là lấy một địch trăm, mà một trăm người này còn kết hợp ăn ý, giết người như rạ, hơn nữa còn tạo thành kiếm trận.

Được cái này mất cái kia, ưu thế của đối phương sẽ được mở rộng không giới hạn.

Đột nhiên, Lâm Nhất nhận thấy có chỗ nào đó không đúng, sự thay đổi mà trận văn gây ra ở dưới mặt đất khiến hắn cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Bản thân hắn trong lúc vô thức, dường như đã biến thành một phần của kiếm này.

Điểm mấu chốt này không dễ phát hiện ra nhưng lại cực kỳ quan trọng. Vấn đề nằm ở đâu?

Sắc mặt Lâm Nhất biến đổi, còn chưa chính thức vào cửa, tâm cảnh đã bắt đầu gợn sóng.

“Giết!”

Phong Huyền Tử từ trên cao nhìn xuống, sát khí đằng đăng, lạnh lẽo phun ra một chữ “giết”, khiến cho bầu không khí ở đây trở lên cực kỳ lạnh lếo.

Hu! Hu! Hu!

Tiếng than khóc của ác quỷ vang lên, trận pháp Bách Quỷ Dạ Hành được khởi động, một trăm kiếm khách áo đen tay cầm chuôi kiếm, cùng với sự biến đổi qua lại giữa không trung mà vây chặt lấy Lâm Nhất, đồng thời lặng lế thu nhỏ vòng vây lại.

Kiếm thế vô hình từ tám phương đánh úp tới, hư không tựa như một ngọn núi cao, bị ép ra từng vết nứt.

Đại trưởng lão nhà họ Phong gắt gao nhìn kiếm trong tay Lâm Nhất, chỉ cần hắn rút kiếm ra thì chắc chắn sẽ chết.

Còn muốn lấy Kiếm Thiên Lôi đi, cửa này sẽ lột sống da của ngươi!

Đại trưởng lão nhà họ Phong ác ý nghĩ thầm, so với sự cay nghiệt của Phong Huyền Tử, thì sát ý và sát tâm cực kỳ nóng nảy của ông ta đều viết hết lên mặt.

VùiI VùiI

'Táng Hoa trong tay đột nhiên ngân vang, Lâm Nhất khẽ ngừng lại, hắn đột nhiên tỉnh ngộ.

Mắt trận của kiếm trận Bách Quỷ Dạ Hành chính là Táng Hoa trong tay hắn, việc này quả thực ngoài sức tưởng tượng, Lâm

Nhất kinh sợ đến mức đổ đầy mồ hôi lạnh.

Keng!

Nhưng không để cho hắn nghĩ nhiều, một trăm kiếm khách áo đen đang từng bước áp sát lại, đồng thời rút kiếm, vô số kiếm quang ác liệt tung hoành ngang dọc trên hư không, giống như những tia chớp giật mà lao về phía Lâm Nhất.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4104: Nhất định là vậy!



Nhìn thấy kiếm ảnh đầy trời đang đánh tới, Lâm Nhất đưa tay cầm lấy chuôi kiếm, theo quán tính định rút kiếm ra khỏi vỏ.

Ù!

'Táng Hoa ngân vang, ánh mắt Lâm Nhất lóe lên tia kì lạ, đột nhiên tỉnh táo lại.

Mắt trận của kiếm trận Bách Quỷ Dạ Hành chính là kiếm Táng Hoa trong tay hắn, mặc dù không biết rõ về kiếm trận này, nhưng một khi rút kiếm có lẽ sẽ vô cùng thê thảm.

Nghĩ tới lời Diệp Phi Phàm nói, rất nhiều người đánh giá thấp cửa đầu tiên, thậm chí ngay cả chiêu bài tẩy cũng không dùng.

Cho dù may mắn qua cửa, cũng sẽ chết trong cửa thứ hai, Lâm Nhất đã lờ mờ đoán được gì đó.

Có lẽ không phải bọn họ cố ý đánh giá thấp cửa đầu tiên, mà là không chú ý tới điểm kì lạ của kiếm trận này, một khi rút kiếm, trận pháp sẽ hạn chế một số chiêu thức và thực lực, chiêu bài tẩy có muốn dùng cũng không thể dùng được.

Không phải đánh giá thấp, mà là bất đắc dĩ phải vậy.

Nhất định là vậy!

Lâm Nhất trong nháy mắt sáng tỏ, ngoại trừ cái này ra, thì không còn cách giải thích nào khác.

Hơn nữa người đi vào đều đã chết hết, chỗ kì lạ của Bách Quỷ Dạ Hành cũng không thể giải thích với người khác. Người ngoài chỉ nhìn thấy, anh tài xông vào. cửa không dùng chiêu bài tẩy ở cửa thứ nhất, mình đầy thương tích đổ gục ở cửa thứ hai, nhưng lại không ngờ điểm mấu chốt của Bách Quỷ Dạ Hành lại nằm ở thanh kiếm trong tay họ.

'Thủ đoạn thật thâm độc!

Trên người Lâm Nhất lướt qua hàn ý, đưa mắt nhìn qua, phát hiện muốn tránh cũng không kịp nữa rồi.

Kim Ô Cửu Biến!

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lâm Nhất mở rộng hai tay, thúc giục thân pháp Kim Ô Cửu Biến lên cực hạn, thân ảnh bay cao, di chuyển xung quanh, né tránh qua lại giữa vô số kiếm quang đánh tới thân pháp đó khiến người xem hoa cả mắt, kinh ngạc vô cùng.

Nhưng dù vậy, Lâm Nhất cũng đã bỏ lỡ chút thời gian, khi hắn đáp xuống đất, trên người đã có ba vết thương do kiếm quang gây ra.

Xoạt xoạt!

Máu tươi lập tức nhiễm đỏ áo xanh, cũng may không đánh trúng chỗ hiểm, nhìn thì dọa người nhưng không gây ảnh hưởng gì lớn.

“Giết!”

Thấy hắn đáp xuống, một trăm kiếm khách áo đen biến ảo bước chân, tựa như mũi tên ngập trời phá vỡ hư không, lao về phía Lâm Nhất như tia chớp.

Keng keng keng!

Tiếng kim loại va chạm vào nhau không ngừng vang lên, Lâm Nhất không rút kiếm ra khỏi vỏ, chống lại kiếm khách áo đen từ bốn phía đánh tới.

Cho dù không rút kiếm nhưng kĩ thuật mà Lâm Nhất thi triển ra vẫn khiến cho người ta trầm trồ, thể hiện trình độ kiếm đạo tuyệt diệu vô song.

Thân người như lá rụng tung bay, trong lúc xoay người di chuyển, phòng thủ chặt chẽ không một kẽ hở.

Nhưng quá nhiều!

Số lượng người quá nhiều, một trăm kiếm khách áo đen, mỗi lần có đến mười người giết về phía hắn, một đấu một còn có thể địch lại, nhưng một đám người cùng xông lên, trước sau trái phải chỗ nào cũng là sát chiêu, khiến cho Lâm Nhất khó mà khống chế được cục diện, kiếm pháp liên tục gặp trở ngại.

Đợt trước vừa xong, đối phương lại lập tức tới đợt tiếp theo, một trăm người chia thành mười nhóm, mỗi nhóm mười người, có thể phát động tấn công không ngừng nghỉ.

Bóng đen mờ mịt, vô biên vô tận, giống như thủy triều liên xuống, liên tục không dứt.

“Có chuyện gì vậy? Tại sao Lâm Nhất lại không rút kiếm!” “Còn không rút kiếm, thì thực sự không chống đỡ tiếp được đâu...”

“Một thân trình độ kiếm đạo nghịch thiên như vậy mà không rút kiếm, ít nhất cũng phải hao tổn một nửa kiếm uy, Lâm Nhất này đang nghĩ gì vậy?”

Tình thế cực kỳ hung hiểm, Lâm Nhất lại không có bất kỳ động tác rút kiếm nào, khiến cho người xem không thể hiểu nổi.

Mặc dù bọn họ không đánh giá cao việc Lâm Nhất muốn lấy đi Kiếm Thiên Lôi, nhưng đây mới chỉ là cửa đầu tiên, đáng nhẽ không phải là vấn đề gì lớn với Lâm Nhất mới đúng.

Nhưng trước mắt, Lâm Nhất lại khiến cho bản thân cực kỳ bị động.

Đối phương giống như là thủy triều, từng đợt lại từng đợt xông tới, vừa nhanh vừa tàn nhẫn. Nếu không tấn công mà chỉ phòng thủ thì dù cho phòng thủ có tuyệt diệu như thế nào cũng nhất định sẽ có lúc sụp đổ.

“Chẳng lẽ tên nhãi này đã nhìn ra được điều gì rồi?”

Đại trưởng lão nhà họ Phong thấy Lâm Nhất không chịu rút kiếm, sắc mặt không khỏi thay đổi, rõ rằng đã bắt đầu lo lắng.

Phong Huyền Tử cười khẩy nói: “Nhìn ra thì thế nào, rút kiếm thì chết, mà không rút kiếm sẽ chỉ chết càng thảm hơn, dù sao cũng chỉ có một đường chết!”
 
Back
Top Bottom