Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 110



Trọng tài nhìn hai người họ, sau khi lớn tiếng tuyên bố bắt đầu thì lui xuống dưới đài thi đấu.

Tất cả mọi người hướng mắt về trận đấu, khung cảnh đột nhiên trở nên yên lặng, tất cả đều nín thở.

Dưới vô số ánh mắt đang hướng về phía mình, Chu Vân khẽ mỉm cười và nói: “Thật ra, khi thấy ngươi sắp trễ giờ, trong lòng ta cũng thấy hơi tiếc nuối. Lâm Nhất, ngươi có thể xuất hiện thì thật sự, rất tuyệt!”

Advertisement

Chu Vân nghiến răng nhấn mạnh hai từ sau cùng, khi vừa nói xong hai từ đó thì vẻ mặt của hắn ta liền trở nên lạnh lùng, khiến ai cũng phải sợ hãi.

“Quỳ xuống!”

Advertisement

Đột nhiên Chu Vân giận dữ thốt lên trong lúc mọi người không chú ý, dường như không có bất cứ một dấu hiệu báo trước nào.

Giống như sét đánh giữa ban ngày, tiếng hét inh tai ức óc, cùng với việc thốt lên hai chữ “quỳ xuống”, khí thế đỉnh phong của võ đạo tầng bảy trên người hắn ta cũng điên cuồng bộc phát ra.

Giống như phong ba bão táp, núi lở biển trào, ập về phía Lâm Nhất và bao trùm lấy hắn.

Bỗng dưng, gió mạnh nổi lên trên đài, hú lên vù vù.

“Khí thế mạnh thật!”

“Thì ra trước đây Chu Vân luôn che giấu thực lực, thế này thì gần như có thể đọ được với đệ tử võ đạo tầng tám rồi!”

“Xem ra hắn đang muốn khiến cho tên Kiếm Nô này chịu nhục nhã một trận đây mà”.

Tiếng thốt lên kinh ngạc vang lên từ bên dưới đài thi đấu, họ hơi bất ngờ trước sức mạnh thật sự của Chu Vân, không ngờ hắn ta lại mạnh đến thế.

Khí thế cực lớn nhanh chóng bao trùm lấy Lâm Nhất.

Hắn lập tức có cảm giác như bị núi đè nặng, tay chân và các khớp xương khắp người đều như bị khống chế.

Sắc mặt của Lâm Nhất vẫn không thay đổi. Đối mặt với khí thế thật sự của Chu Vân thì mới biết chỗ đáng sợ của đối phương.

Cách nhau gần hai cảnh giới, chẳng khác gì rãnh trời, không thể nào vượt qua được!

Tiêu rồi…

Không ngờ việc vận nội lực của mình cũng bị giới hạn.

Ánh mắt Lâm Nhất thoáng vẻ kinh hãi, không ngờ nội lực của mình cũng bị giới hạn.

Nếu không có cách nào vận nội lực thì vốn không thể nào thi triển được Long Hổ Sinh Uy.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 111



Khi hắn ta ép đến càng lúc càng gần thì áp lực trên người Lâm Nhất lại càng gia tăng gấp bội.

Lui!

Lâm Nhất nhẫn nhịn, không nói gì, đối phương tiến tới một bước thì hắn lại khó khăn lùi về sau một bước.

Advertisement

Vẫn chưa chính thức giao đấu mà sự cách biệt về cảnh giới đã khiến hắn vô cùng khốn đốn rồi.

“Đúng thật…. Đấy chính là sự khác biệt, dù cho có chút kỳ ngộ thì Kiếm Nô nói cho cùng cũng chỉ là Kiếm Nô thôi”.

Advertisement

“Thực lực vẫn chưa đủ, so với đệ tử ngoại môn dày dạn như Chu Vân, Lâm Nhất vẫn còn kém một cách biệt quá lớn!”

“Hehe, ta xem hắn làm sao xuống đài thi đấu đây. Lúc nãy uy phong lắm mà!”

“Cái này gọi là quả báo nhãn tiền!”

Các đệ tử bên dưới không hề thấy bất ngờ trước cục diện trận chiến bên trên, rất nhiều người đều tỏ vẻ cười nhạo.

Cứ thế mà thua rồi sao?

Nhưng ta… Nhưng đến cả Thiên Nguyên đan ta vẫn còn chưa dùng, đến việc dùng tư cách đường đường chính chính đi đến trước mặt người đó cũng không làm được.

Ta vẫn còn chưa nhìn thấy cảnh mình chiến thắng, vẫn chưa nhìn thấy võ đạo thịnh thế, ta còn giấc mộng vĩ đại của mình nữa.

Ta không cam tâm!

Trước áp lực cực lớn và sự không cam tâm mãnh liệt, tim Lâm Nhất đập mạnh lên, máu nóng chảy khắp người.

Khi trong đầu Lâm Nhất nhớ lại cảnh mình bị Hoàng Kim Man Ngưu ép đến đường cùng trước đây thì khóe miệng hắn khẽ mỉm cười.

Cái chết còn chưa thể khiến hắn từ bỏ, huống hồ gì là bây giờ?

Thuần Dương Công, hãy nổi dậy cho ta!

Dưới ý chí mãnh liệt của Lâm Nhất, cuối cùng thì Thuần Dương Công viên mãn đỉnh phong cũng thoát khỏi sự khống chế bởi khí thế của đối phương.

Vù!

Thuần Dương Công vừa thoát ra được, nó giống như nước sông cuồn cuộn, tuôn chảy không ngừng.

“Còn muốn giằng co à, ta không đồng ý đâu!”

Chu Vân liên tục ép sát, hắn ta nhạy bén phát giác ra nội lực của Lâm Nhất đang biến đổi, khóe miệng hắn ta nhếch lên với vẻ chế nhạo.

Hắn ta tiến nhanh lên hai bước, giơ tay lên và đấm ra một đấm.

Hắn ta như một con rắn độc bò ra khỏi hang, đầy nham hiểm và độc ác, vốn dĩ không định cho Lâm Nhất bất cứ cơ hội nào.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 112



Nhưng khi cuồng long mở mắt, mãnh hổ về núi thì sao hắn ta có thể ngăn cản nổi!

Có từng nghe thấy tiếng gió nổi lên, có từng nhìn thấy mây cuộn từng lớp, đó là rồng bay ra biển, là hổ gầm thấu trời xanh…

Đó là gió từ rồng, mây từ hổ, mây gió hội tụ, Long Hổ Sinh Uy!

Advertisement

Lâm Nhất tiến lên từng bước, bỗng chốc, mây gió nổi lên, phá tan khí thế đang bao phủ trên người hắn.

Advertisement

Nắm đấm được đấm ra có màu đỏ như bị lửa lớn đốt cháy, ánh mắt lóe lên ánh sáng, vẻ bá đạo thoáng hiện g*** h** ch*n mày.

Hắn điên cuồng hét lên một tiếng sau thời gian dài bị đè nén, giải tỏa hết mọi sự phẫn nộ và không cam lòng.

Ầm!

Hai nắm đấm va vào nhau, đột nhiên, cục diện không ai ngờ đến đã xảy ra.

Chu Vân đang sắp xông qua bị đấm bay văng ra xa, không ngừng rên lên đầy khó chịu.

Chu Vân bị đánh bay ra ngoài, khóe miệng rỉ ra một tia máu tươi, sau khi rơi xuống đất ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Khí thế bạo phát của Long Hổ Sinh Uy trên người Lâm Nhất vậy mà lại đánh ngang sức với hắn ta.

Hưu!

Một quyền đánh bay đối phương, thần sắc Lâm Nhất không thay đổi, tiếp tục thi triển Đại Nhạn Quyết.

Mũi chân khẽ nhón, lăng không bay vọt lên, chớp mắt đã đến trước mặt Chu Vân.

Gần như chân trước hắn ta vừa bị đánh bay, chân sau Mãnh Hổ Quyền đỉnh phong của Lâm Nhất lại lần nữa đánh tới.

Nhưng Chu Vân dù sao cũng có tu vi võ đạo tầng bảy đỉnh phong, thân kinh bách chiến.

Không giống những tên thùng rỗng kêu to như Mã Khôi, Trần Tiêu.

Nhìn thấy một quyền đánh tới lần nữa, lạnh lùng quát: "Muốn chết!"

Kim Xà Quyền!

Chỉ thấy cơ thể của hắn ta vặn vẹo giống như một con rắn độc, khí tức vô cùng âm hàn tản ra từ trên người, cổ tay duỗi ra như rắn.

Keng!

Chớp mắt nhìn lại, giống như một con rắn độc đang phi lên nhào về phía mãnh hổ vậy.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 113



Song quyền chạm nhau, phát ra tiếng nổ ầm trời, hai người không ai nhường ai.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Hai người trên lôi đài, bay nhảy chuyển động, thi triển bản lĩnh, chỉ chốc lát đã đánh hơn mười chiêu.

Nằm ngoài dự kiến của tất cả mọi người, Lâm nhất không chiếm ưu thế về tu vi lại đánh ngang sức ngang tài với đối phương.

"Các người xem kìa, đầu quyền của Lâm Nhất biến thành màu đỏ rồi!"

Advertisement

"Đúng vậy thật, giống với dị tượng của Thuần Dương Công đỉnh phong viên mãn".

"Chẳng trách! Mãnh Hổ Quyền đỉnh phong viên mãn, cộng với Thuần Dương Công đỉnh phong viên mãn, đã hoàn toàn bù đắp có sự yếu thế về tu vi của Lâm Nhất rồi".

"Tên Kiếm Nô này đúng là khiến người khác phải kinh ngạc!"

Trước đó, cục diện mà chẳng ai ngờ được lúc này lại đang rõ ràng chân thực hiện ra trước mắt mọi người.

Advertisement

Lâm Nhất từ sau khi bạo phát Long Hổ Sinh Uy đã lật ngược tình thế, chiến đấu bất phân cao thấp với Chu Vân.

Kim Xà Cuồng Vũ!

Bách Thú Triều Bái!

Trên lôi đài hai người ra đủ các loại sát chiêu, một người thi triển Mãnh Hổ Quy Sơn, Bách Thú Triều Bái, trên ngoài bộc phát ra uy phong của bậc chúa sơn lâm vô cùng kinh người.

Một người thi triển Kim Xà Loạn Vũ, âm nhu ác độc, trên người toát lên khí tức cực kỳ âm lãnh.

Thanh uy của hai đại sát chiêu hiện lên vô cùng nhuần nhuyễn trên lôi đài, hung hăng nhắm vào nhau mà đánh.

Ầm!

Khoảnh khắc đó, âm thanh trên lôi đài tựa như sấm nổ, mặt đất xuất hiện vài vết nứt.

Cuồng phong loạn vũ, dư âm hổ gầm không ngừng, khiến mọi người liên tục sợ hãi kêu rú lên.

Hai người cùng lùi về sau năm bước, nhưng không hề ngừng lại, đồng thời rút kiếm ra.

Keng!

Kiếm ra khỏi vỏ, thân kiếm lạnh thấu xương, một trái một phải, cùng lúc lướt qua trước mặt nhau.

Tụ nước thành sông, tuôn trào như gió!

Lôi cuồng gào thét, điện quang như rắn!

Lâm Nhất thi triển ra Lưu Phong kiếm pháp, cả người giống như dòng sông đang chảy ầm ầm, trong lúc bay nhanh lên cao xuống thấp, người cũng đi theo kiếm. Dòng nước dưới kiếm của hắn giống như gió vậy, nhẹ nhàng di chuyển trên lôi đài.

Lưu Phong kiếm pháp trăm năm không có người luyện thành, thâm sâu tinh diệu, thi triển trong tay hắn như nước chảy mây bay, lưu loát sinh động.

Sắc mặt Chu Vân âm trầm, võ kỹ cấp cao Lôi Xà kiếm pháp của tông môn được hắn ta sử dụng vô cùng nhuần nhuyễn.

Vừa có sự bạo liệt của lôi đình, vừa có sự linh hoạt của ngân xà, rõ ràng Lôi Xà kiếm pháp trong tay hắn ta đã gần đạt đến đại thành.

Nhưng trước mặt Lưu Phong kiếm pháp lại hoàn toàn không chiếm được bất cứ ưu thế nào, toàn bộ kiếm thế đều bị áp chế gắt gao.

Cục diện như vậy khiến mọi người thất kinh thất sắc!

Trước đó hai người dùng quyền pháp để đối chiến thì vẫn kẻ tám lạng người nửa cân, nhưng từ khi dùng sang kiếm pháp, Chu Vân lại lập tức rơi vào thế hạ phong.

"Đúng thật là Lưu Phong kiếm pháp, không chỉ là vừa mới chân ướt chân ráo sơ khai nữa, Lâm Nhất đã đạt được đến cảnh giới có chút sở thành rồi".

"Hắn đã phát uy ra được sáu thành uy lực của Lưu Phong kiếm pháp!"

"Lôi Xà kiếm pháp của Chu Vân đã khá bất phàm, nhưng trước mặt Lưu Phong kiếm pháp thì vẫn có chút tầm thường".

"Quả thực không dám tưởng tượng, một tên Kiếm Nô mà làm thế nào lại luyện được Lưu Phong kiếm pháp".

Đệ tử ngoại môn bên dưới võ đài được mở mang kiến thức với Lưu Phong kiếm pháp hoàn toàn thi triển ra, đều xem thế là đủ biết rồi, khiếp sợ không thôi.

Lôi Xà Cuồng Bạo!

Trên võ đài, Chu Vân gầm lên giận dữ, dốc toàn lực quyết chiến.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 114



Sắc mặt Lâm Nhất bất biến, uy lực của Long Hổ bao quanh người, cơ thể xoay xung quanh như nước chảy, kiếm như cuồng phong, tùy ý loạn vũ.

Chính là Tụ Kiếm Thành Phong, khi một kiếm đó của Chu Vân sắp sửa hạ xuống.

Cả kiếm và người cùng lúc dừng lại, tay phải Lâm Nhất cầm Táng Hoa kiếm chỉ thẳng lên trời!

Advertisement

Trong phút chốc!

Một cảnh tưởng kinh ngạc đã xuất hiện, Táng Hoa kiếm mang theo Lâm Nhất lăngkhông bay lên, giống như một ngọn nước bắn mạnh lên vậy.

Advertisement

Keng!

Hai kiếm chạm nhau, kiếm thế kinh thiên của Lôi Xà Cuồng Bạo ầm ầm vỡ vụn.

Kiếm thế của Tụ Kiếm Thành Phong càn quét mà tới, đánh bay Chu Vân ra ngoài, sau khi tiếp đất thì phun ra một ngụm máu tươi lớn.

Hưu!

Lâm Nhất vẫn chưa dừng lại, kiếm kéo theo người, tiếp tục truy sát tới.

Đúng lúc sắp đâm thủng ngực đối phương thì dưới sự khống chế tài tình của Lâm Nhất, mũi kiếm ngang ngược dừng ngay tại đúng vị trí tim của đối phương.

"Ngươi thua rồi".

Lâm Nhất nhìn về phía đối phương, bình tĩnh nói.

Cả Diễn Võ trường rơi vào một mảng yên tĩnh, mặc dù sau khi được mở mang tầm mắt với Lưu Phong kiếm pháp, đại khái đã đoán được kết quả trận đấu.

Nhưng vẫn không thể ngờ được, Lâm Nhất lại thắng một cách quyết đoán như vậy.

"Ha ha, ta thua rồi ư? Ngươi thử đâm kiếm của ngươi vào xem đi", Chu Vân sắc mặt âm trầm, cười khẩy nói.

"Cầu được ước thấy!"

Lâm Nhất khẽ nhướn mày, không khách khí với hắn ta, cầm kiếm thẳng tắp.

Những tiếng kinh hô tại hội trường vang lên, toàn bộ đều không đành lòng nhìn, một kiếm này mà c ắm vào tim thì chính là lấy mạng đó.

Keng!

Hàn quang nổ ra, một âm thanh lanh lảnh vang lên, chỉ thấy ngực áo của Chu Vân rách ra.

Để lộ một chiếc nhuyễn giáp sát người bên trong, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, một kiếm ắt chết này vậy mà lại không chút thương tổn.

"Huyền khí!"

Mọi người lập tức nhận ra, tên Chu Vân này đang mặc một bộ huyền giáp.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 115



Cảnh tượng như vậy thực sự khiến người khác nghĩ không thông, đối chiến với một người có tu vi không bằng mình, mà lại mặc huyền giáp, mặc dù không phạm quy nhưng cũng không tránh khỏi có chút quá vô liêm sỉ...

"Chết!"

Advertisement

Trong lúc cười lớn, Chu Vân quát lớn một tiếng, muốn triển khai phản kích.

Có huyền giáp hộ thân, hắn ta tương đương với việc bất tử, trận chiến này hắn ta thắng là điều không nghi ngờ gì nữa.

Advertisement

Đại Nhạn cường thân, như mây bay trên trời, Lưu Phong kiếm pháp đại thành!

Thần sắc Lâm Nhất khẽ thay đổi, nhưng không hề tỏ ra hoảng loạn, trong khoảnh khắc như đá đánh lửa lóe lên, hắn liền thi triển Đại Nhạn Quyết đến mức cực điểm.

Lưu Phong kiếm pháp trong khoảnh khắc này được tăng cao uy lực đại thành, chém ra sát chiêu Hồi Quang Lưu Ảnh.

Xôn xao!

Chu Vân vừa muốn phản đòn thì Lâm Nhất lại đột nhiên biến mất trước mắt hắn ta.

Còn chưa phản ứng lại đã thấy kiếm bay đầy trời, chớp lóe quanh người.

Nhìn trông giống như một mảng kiếm quang quay lại thành một vòng quanh người Chu Vân, để lại từng đợt tàn ảnh giữa người và kiếm.

Keng!

Lâm Nhất trở lại chỗ cũ, thu kiếm vào vỏ, răng rắc, vết thương trên người Chu Vân tứa máu đỏ thẫm một vùng.

Giống như một bông hoa tươi thẫm máu đột nhiên nở rộ vào đúng khoảnh khắc Lâm Nhất tra kiếm vào vỏ.

Chỉ thấy cánh tay, hai chân không có huyền giáp bảo vệ chằng chịt vết kiếm chém, máu tươi tuôn ra như suối không ngừng trước mặt Lâm Nhất.

"Ta gi3t chết ngươi!"

Trong lúc đau đớn, Chu Vân vẫn ý thức được bản thân xong đời rồi, điên cuồng lao về phía Lâm Nhất.

Lâm Nhất giơ chân lên đá trúng ngay giữa ngực, đá hắn ta bay ra ngoài như một bao cát.

"Con trai ta!"

Trên đài cao, sắc mặt của phụ thân Chu Vân trở nên điên cuồng, lập tức bay tới, đỡ lấy con trai.

Nhìn vết thương trên người Chu Vân, sắc mặt của người cha này lại càng u ám hơn, sau khi hạ xuống đất liền nhìn về phía Lâm Nhất đang ở trên đài cao, sát khí tỏa ra bốn phía.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 116



Quát lớn nói: "Tên Kiếm Nô, vì sao ngươi lại nhẫn tâm như vậy, ta sẽ giết tên nghiệt chủng nhà ngươi!"

Chu phụ thân là trưởng lão tông môn, trước mặt trên dưới tông môn lại không quan tâm đến quy tắc, lao về phía đài cao định giết Lâm Nhất.

Lâm Nhất hơi kinh ngạc, cũng không ngờ được, hai cha con này lại không biết xấu hổ như vậy.

Advertisement

Hí!

Advertisement

Đúng lúc này, Huyết Long Mã hí lên một tiếng, điên cuồng chạy tới, phi thẳng lên lôi đài, chi trước đá tới.

Lâm Nhất cười lớn nói: "Đến đúng lúc lắm!"

Vừa cười lớn vừa thẳng người đâm ra một kiếm Long Hổ Sinh Uy.

Một người một ngựa đồng thời ra tay, bức ép về phía Chu phụ.

Chu phụ ôm Chu Vân trong lòng, nhìn con Huyết Long Mã đang nổi điên, rồi lại nhìn Lâm Nhất đang được bao quanh bởi uy lực Long Hổ.

Nhất thời không biết nghênh chiến thế nào.

Vẻ mặt tỏ ra nghẹn khuất, vô cùng chật vật thu lại chiêu thức, ngậm ngùi rút lui.

Diễn Võ trường ồ lên, toàn bộ đều chấn động vì cảnh tượng này, một người một ngựa mà lại bức lui được một vị trưởng lão tông môn.

Bị một người một ngựa bức lui, sắc mặt Chu phụ tức đến tái nhợt.

Nghĩ đến bản thân là một trưởng lão trong tôn môn mà lại bị một tên Kiếm Nô và một con yêu thú bức lui trước mặt mọi người, đó là sự sỉ nhục đến cỡ nào chứ.

Điều đáng giận hơn nữa là, con Huyết Long Mã đang hí lên phát ra những tiếng cười quái gở, giống như đang chế giễu ông ta vậy.

Sự việc vốn có chút nghiêm trọng, vậy mà ngược lại lại khiến xung quanh cười phá lên.

Chu phụ trong cơn giận dữ, đặt Chu Vân xuống, định lần nữa đánh lên trên đài.

"Hoang đường!"

Đúng lúc này, một tiếng quát phẫn nộ vang lên trên đài cao, giọng nói đến từ vị trí chỗ ngồi chính giữa của tông chủ Bạch Thiên Minh.

Xôn xao!

Lời ông ấy nói như hàm chứa thiên lệnh, chỉ thốt ra hai chữ đã khiến toàn Diễn Võ trường rộng lớn bao phủ bởi khí thế của ông ấy.

Tiếng cười ồ bên dưới lập tức im bặt, Chu phụ biến sắc, chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy Bạch Thiên Minh lạnh lùng nói: "Chu trưởng lão, quy tắc mấy trăm năm của tổ tông ông cũng dám phá hoại, ta thấy ông đang không muốn sống nữa đúng không!"
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 117



Khoảnh khắc này, bất luận là đệ tử và trưởng lão nội môn trên đài cao, hay là hàng ngàn đệ tử ngoại môn bên dưới đều cảm nhận được một cỗ sát khí đáng sợ xâm nhập vào tận xương cốt, lông tóc dựng ngược cả lên.

"Còn không mau cút về cho ta!"

Advertisement

Một tiếng quát lớn khiến Chu phụ như trút được gánh nặng, ảo não xám xịt đưa Chu Vân rời đi.

Bạch Thiên Minh nở nụ cười, sát khí toàn thân tiêu tán, nhẹ giọng nói: "Được lắm, thân làm kiếm nô mà có thể từng bước đi tới ngày hôm nay, mọi người đều phải nhìn Lâm Nhất mà học hỏi, nếu ai ai cũng được như Lâm Nhất thì lo gì Thanh Vân Môn ta không hưng thịnh!"

Advertisement

Lâm Nhất chắp tay nói: "Tạ ơn tông chủ khen ngợi".

"Ngươi xuống đi, chuyện trên lôi đài không phân đúng sai, sau này ai dám làm khó ngươi vì chuyện này thì chính là đang muốn đối đầu với ta!"

Lời nói này của Bạch Thiên Minh coi như đã xóa tan một vài nỗi lo về sau nào đó của Lâm Nhất.

Cả nhà Chu Vân đều ở Thanh Vân Môn, đúng là có chút thế lực, nhưng có lời tuyên bố này của tông chủ thì đám người đó sẽ không dám động đến hắn nữa.

Trận đấu của Lâm Nhất đã kết thúc, nhưng sự chấn động mang đến cho mọi người vẫn chưa biến mất.

Những đệ tử ở dưới lôi đài lũ lượt bàn tán, đều đang thảo luận lúc cuối Lâm Nhất rốt cuộc đã xoay ngược tình thế giành thắng lợi bằng cách nào.

Sau khi Chu Vân lộ ra huyền giáp, gần như không có ai nghĩ Lâm Nhất vẫn giành được chiến thắng.

Nhưng ai mà ngờ được, Lâm Nhất người đi theo kiếm, Hồi Quang Lưu Ảnh trong khoảnh khắc đã để lại vô số tàn ảnh bên cạnh Chu Vân.

Đến khi hắn tra kiếm vào vỏ thì toàn thân Chu Vân đã ướt đẫm máu tươi, giống như một bông hoa máu nở rộ.

Có thể thấy rõ một kiếm đó trong đám đệ tử ngoại môn đã ít lại càng ít hơn.

Rất nhiều người vẫn còn chưa hiểu được.

"Đừng đoán nữa, đó là sát chiêu mà chỉ có sau khi đạt đến Lưu Phong kiếm pháp đại thành mới có thể thi triển ra được, Hồi Quang Lưu Ảnh!", đệ tử ngoại môn thâm niên trong đám người, Trương Hàn mặt lộ vẻ phiền não, nhẹ giọng thở dài nói.

"Lưu Phong kiếm pháp đại thành? Trương Hàn, ngươi không nhầm đó chứ!"

"Kiếm pháp đại thành đã rất khác biệt rồi, huống chi còn là Lưu Phong kiếm pháp, việc này cũng khó tránh khỏi có chút khó tin nhỉ?"
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 118



Chỉ là trong lòng rất khó chịu, nhìn trận đấu này của Lâm Nhất, hắn ta đã đoán được, nửa tháng trước Lâm Nhất chủ động bỏ quyền khi gặp hắn ta chính là vì muốn ẩn giấu Lưu Phong kiếm pháp đại thành.

Nghĩ đến bản thân lúc đó còn cho rằng đối phương vì sợ hắn ta nên mới rút lui bèn phá lên cười.

Bây giờ nghĩ lại đúng là xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu.

Advertisement

Khi Lâm Nhất xuống khỏi lôi đài, vòng thứ hai của kỳ sát hạch giữa năm tiếp tục tiến hành.

Advertisement

Không thể không nói, những màn so đấu của vòng thứ hai này quả thật đặc sắc hơn vòng trước nhiều.

80 người được chọn ra từ vòng đấu tổ nhóm ai nấy cũng đều mạnh mẽ, gần như mỗi người đều ẩn giấu con bài chưa lật.

Đáng tiếc, có màn biểu diễn đầy tính chấn động vừa nãy của Lâm Nhất diễn ra trước, làm cho những trận đấu về sau dù có đặc sắc thế nào cũng khiến người ta cảm thấy cứ thiếu chút gì đó.

Lâm Nhất dắt con Huyết Long Mã đi đến bên cạnh trường đấu, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt cảm ngộ.

Chu Vân coi như cũng được, coi như là đối thủ mạnh nhất đã từng gặp từ trước đến nay trong đám đệ tử ngoại môn.

Cùng đấu một trận, lợi ích thu được không nhỏ.

Mơ hồ có cảm giác, tu vi võ đạo tầng sáu đỉnh phong trong khoảnh khắc đó đã tìm được chút cảm giác rồi.

Thời gian chầm chậm trôi qua, vòng đầu tiên trong trận đấu loại cũng dần dần đi tới hồi kết.

Vòng thứ hai được mở ra!

Hiện nay chỉ còn lại 40 người có tư cách tham gia trận đấu với mười đệ tử nội môn, cạnh tranh lại tăng thêm một bậc kịch liệt nữa.

"Trận thứ sáu, Trương Hàn đối chiến Lâm Nhất!"

Trên đài đấu võ, trọng tài lớn giọng tuyên bố, tuyển thủ của trận chiến thứ 6 vòng 2 cuộc đấu loại.

Trương Hàn sau khi nghe được, sắc mặt lập tức chuyển sang như màu gan heo, khó coi vô cùng.

Đúng là sợ cái gì thì đến cái đó.

Hắn ta vốn đã không phải là đối thủ của Chu Vân rồi, huống chi nói gì đến Lâm Nhất còn mạnh hơn.

Trương Hàn cắn răng chịu đựng, đi lên võ đài, bất luận thế nào cũng phải cược một trận.

So đấu luôn có biến số, ai biết được đối phương liệu có sai sót gì thì sao.

Huống chi tu vi của hắn ta chung quy lại cũng mạnh hơn một tầng so với đối phương, không có nghĩa là một chút cơ hội cũng không có.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 119



“Lâm Nhất nghênh chiến, Lâm Nhất mau đến nghênh chiến!”

Nhìn thấy Lâm Nhất chưa lên đài, trọng tài cao giọng lớn tiếng hô lên.

“Đến rồi!”

Một giọng nói khí thế mạnh mẽ vang lên, mọi người quay đầu nhìn sang.

Lâm Nhất đang ngồi khoanh chân bên cạnh Huyết Long Mã đột nhiên mở mắt ra.

Advertisement

Ầm!

Ánh mắt hắn chợt loé sáng, khí thế trên người thay đổi dữ dội, trong nháy mắt đã đột phá xiềng xích trói buộc của võ đạo tầng sáu.

Hắn đã đột phá rồi!

Advertisement

“Trời đất, ta không nhìn nhầm chứ, thì ra vừa nãy là hắn đang nhắm mắt tu luyện!”

“Chắn chắn trận chiến trước đó đã củng cố thêm cảm ngộ võ đạo của hắn nên mới lựa chọn đột phá tại đây”.

“Đúng thật là tự tin, chẳng may thất bại, không nói đến việc bị thương nặng mà chỉ cần sai sót một chút thôi, hắn cũng sẽ bị tước tư cách thi đấu rồi”.

Đệ tử ngoại môn thấy như vậy thì tim càng đập nhanh thêm, họ chỉ cảm thấy Lâm Nhất này thật to gan dám làm loạn, chẳng khác nào đi trên mũi đao.

Vù vù vù!

Lâm Nhất thăng cấp lên võ đạo tầng bảy, hắn cảm thấy thực lực tăng vọt, thi triển Đại Nhạn Quyết càng nhẹ nhàng hơn.

Điểm nhẹ đầu ngón chân, một bước lại dẫm xa đến trăm mét, hai ba bước lên xuống đã lên đến lôi đài.

Nhìn Lâm Nhất đã có tu vi võ đạo tầng bảy trước mặt, sắc mặt Trương Hàn xám như tro, cười gượng: “Lâm Nhất, ngươi thật biết trêu đùa!”

Trước tiên là bỏ cuộc khi đối mặt hắn ta vòng trước, bây giờ phải đấu với hắn ta thì đột nhiên tu vi lại tăng mạnh.

Đúng là không cho hắn ta con đường sống, giờ thì bảo hắn ta chiến đấu làm sao đây!

Lâm Nhất hơi ngẩn người, lập tức hiểu được rồi cười nói: “Thật xin lỗi, đến trận thì lại giác ngộ, khổ tu một chút lại đột phá được chướng ngại!”

“Ha ha!”

Trương Hàn cười lạnh, vung mạnh ống tay áo, lớn tiếng nói: “Ông đây bỏ cuộc!”

Một màn như vậy khiến người ta buồn cười không thôi.

Vốn dĩ thấy hắn không ưa Lâm Nhất như vậy thì mọi người còn tưởng rằng hắn ta sẽ liều mạng đánh một trận, ai ngờ lại quay người bỏ cuộc.

“Lâm Nhất thắng!”

Trọng tài cũng rõ ràng, trực tiếp tuyên bố kết quả.

Thắng lợi dễ dàng như vậy khiến Lâm Nhất cảm thấy có chút đáng tiếc, hắn còn muốn xem thử xem sau khi sau khi đạt đến võ đạo tầng bảy thì sức mạnh đã tăng lên bao nhiêu.

Thắng liền hai vòng, tiếp theo chỉ cần đánh thắng đối thủ cuối cùng thì hắn có thể thành công thăng cấp nội môn rồi.

Đi xuống lôi đài chưa được bao lâu, bên tai hắn bỗng nhiên nghe thấy một tràng reo hò.

Lâm Nhất quay đầu lại nhìn, là đệ tử ngoại môn Hồ Tử Phong lên sàn.

Hồ Tử Phong!

Cái tên này chẳng khác nào sét đánh bên tai mọi người. Người này thực lực mạnh mẽ, rất có thiên phú, tu vi võ đạo tầng tám.

Vị trí đứng đầu ngoại môn của hắn ta thì không ai có thể lay động.

Chuyện liên quan về hắn ta cũng nhiều không kể hết, đây là nhân vật truyền kỳ trong ngoại môn Thanh Vân Môn.

“Hồ sư huynh, ta sẽ không bỏ cuộc!”

Đệ tử đối diện nghênh chiến với hắn ta mang sắc mặt căng thẳng, có phần thấp thỏm nói.

“Không sao cả!”

Hồ Tử Phong thản nhiên nói một câu, nâng tay đánh ra một chưởng.
 
Back
Top Bottom