Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4085: Nếu ta đánh với hắn



Ánh mắt Công Tôn Viêm nóng rực, mặt nở nụ cười.

Không giống như những người khác, ngay từ cái nhìn đầu tiên gã đã nhìn thấy những đặc điểm phi thường của Lâm Nhất, gã ngay lập tức kết luận rằng những tin đồn là thật.

Ban đầu khi nhận được tin Lâm Nhất tấn công thành công Thất Hoa Tụ Đỉnh, gã cũng nửa tin nửa ngờ, giống như những người khác.

Thất Hoa Tụ Đỉnh thật sự quá khó, ngộ tính, cơ duyên, căn cốt, thân thể, ý chí đều không thể thiếu. Ngoài ra còn cần một chút may mắn.

Năm đó gã ở cảnh giới Thiên Phách, đã trồng được sáu đóa hoa Tỉnh Ma ở khí hải, vốn đã là cấp độ cực kỳ khoa trương rồi.

Gã cũng từng có tham vọng lớn, muốn chinh phục Thất Hoa Tụ Đỉnh, nhưng sau khi chứng kiến cái chết bi thảm của sư huynh còn ưu tú hơn cả mình ở ma kiếp, tham vọng và lòng dũng cảm của gã đột nhiên biến mất.

Đó chính là tâm ma của gã, phải mất một thời gian dài mới hồi phục.

"Nếu ta đánh với hắn, kiếm đạo của ta nhất định sẽ đột phá, nói không chừng có thể trồng được kén kiếm."

Công Tôn Viêm tự lẩm bẩm, gã không tấn công Thất Hoa Tụ Đỉnh, nhưng nếu có thể đánh bại tài năng xuất chúng của Thất Hoa Tụ Đỉnh thì chắc chăn sẽ đánh tan tâm ma, huống hồ đối phương vẫn ở cảnh giới Thiên Phách.

Mà gã đã đến cảnh giới Bán Bộ Thần Đan, có thể dễ dàng đè bẹp một tên có tu vi Tiểu Thần Đan tôn giả, cho dù bị áp chế ở cảnh giới Thiên Phách, thực lực của gã cũng sẽ không thua kém đối phương.

Phối hợp với công pháp của tông môn, thậm chí sẽ mạnh mẽ hơn, đây là cơ hội hiếm có trong đời.

Gã nhìn xuống, Phong Tinh Dương đã bị ép đến mức vô cùng chật vật, Lâm Nhất rõ ràng còn chưa xuất ra nhát kiếm nào. Chỉ dựa vào kiếm ý mênh mông đã khiến các thủ đoạn của đối phương tựa như bị ném xuống biển cả bao la.

Có sự khác biệt rất lớn về trình độ kiếm đạo.

Đôi mắt kiếm của Công Tôn Viêm có thể thấy rõ sự khác biệt giữa hai người.

Trừ khi buông bỏ những hạn chế tu vi, dùng lực để đột phá đúng lúc, nếu không Phong Tinh Dương sẽ không có cơ hội đánh bại Lâm Nhất.

Tuy nhiên, cơ hội này sẽ không còn nữa khi Lâm Nhất đạt tới Tinh Quân. Truyền thừa tính lũy kinh khủng của đối phương sẽ đến mức khó tưởng tượng được, lúc đạt tới cảnh giới Tinh Quân sẽ là lúc đạt tới trình độ kh*ng b* nhất.

Đại hội Danh Kiếm này thực sự đến rất đúng lúc!

Trong lòng Công Tôn Viêm tràn đầy tinh thần chiến đấu, sự hứng thú của gã với Lâm Nhất ngày càng mãnh liệt. Đây chính là chìa khóa để gã tiến xa hơn.

Trong mắt gã, Lâm Nhất đã trở thành một bước đệm hoàn hảo.

Bùm!

Lúc này, Phong Tinh Dương trên chiến trường không thể chịu đựng được nữa, hét lên điên cuồng, muốn dùng võ học Thánh Linh. Đây là biện pháp cuối

cùng của gã, nếu vẫn không thể ép Lâm Nhất xuất kiếm, gã chắc chắn sẽ thua.

Mọi người trên đài quan sát đều vô cùng lo lắng, Công Tôn Viêm lắc đầu, thực ra Phong Tinh Dương đã thua lâu rồi.

Kiếm giả phải quả quyết sát phạt, sợ nhất ném chuột sợ vỡ bình, mất đi tài năng.

Bùm!

Quả nhiên, trong khoảnh khắc mắt Lâm Nhất mở ra, kiếm ý Thông Thiên hoàn mỹ đỉnh cao của hắn lập tức bộc phát.

Bùm!

Ánh sáng bạc tỏa ra từ cơ thể Lâm Nhất. Mái tóc dài tung bay một cách điên cuồng, khuôn mặt tuấn tú giống như một vị thần không quan tâm đến khói lửa nhân gian, ấn kí màu tím giữa trán bỗng đậm hơn.

Keng keng keng!

Kiếm ý của Phong Tinh Dương sụp đổ ngay lập tức, khoảng cách giữa đỉnh cao viên mãn và đại thành rộng lớn mênh mông.

Hơn nữa, một người mới chuẩn bị xuất phát, trong khi người kia đã vượt qua đỉnh cao.

Giống như một thanh bảo kiếm tuyệt thế và một thanh kiếm đồng, vừa chạm vào, kiếm đồng đã vỡ thành từng mảnh.

Phụt!

Phong Tinh Dương nôn ra máu, thậm chí gã còn không có cơ hội sử dụng võ học Thánh Linh của mình. Khi Táng Hoa xuất ra, kiếm ý cường đại càng thêm mạnh mẽ. Trong chớp mắt, kiếm mang do Lâm Nhất vung ra có sức tàn phá khủng khiếp, phá vỡ chân nguyên hộ thể của đối phương.

KenglI

Kiếm thế hừng hực rơi xuống như một ngọn núi, Phong Tinh Dương lại phun ra máu, mặt đỏ bừng vì bị đè ép.

Phịch! Hai chân gã mềm nhũn, quỳ xuống sàn đấu.

Ken két, những vết nứt nhỏ tách ra trên lưng con thú rắn chắc. Mọi người há hốc mồm, tự hỏi kiếm thế đè lên Phong Tinh Dương đáng sợ đến mức nào.

Đôi mắt của Phong Tinh Dương đờ đẫn nhìn Lâm Nhất với vẻ sợ hãi.

Đối thủ chỉ cần một đòn đã có thể đánh bại được gã, nhưng đã chọn cách dễ nhất và ít tốn công sức nhất.

Đối phương buộc gã phải hành động như một chú hề, biểu diễn trên sân khấu lâu như vậy, rồi tự đánh bại gã bằng một nhát kiếm tàn ác.

"Ta thua rồi..."

Phong Tinh Dương cắn môi, lúc này gã rất sợ hãi, sợ đối phương sẽ ép mình chặt đứt một cánh tay.

Bây giờ trong toàn bộ đại hội Kiếm Danh, không ai dám khinh thường Lâm Nhất nữa. Những tên thị vệ Phong gia đã chế nhạo hắn trước đó cũng quỳ xuống cùng với Phong Tỉnh Dương, càng không có chốn dung thân.

Ánh mắt Diệp Phi Phàm ở trên khán đài lóe lên, nụ cười trên mặt không hề giảm bớt.

'Tên này chắc chắn là cố ý, cũng bị buộc phải ra tay, kết cục của Triệu Nham và Phong Tinh Dương lại hoàn toàn khác nhau.

Triệu Nham tùy ý khen vài câu, Lâm Nhất đã cho gã mặt mũi bước xuống, còn Phong Tinh Dương từ giờ phút bước lên đài đã sỉ nhục.

Có vẻ như tính khí Lâm Nhất khá tốt, cũng có giới hạn, Phong Tinh Dương cũng coi như tự rước họa vào thân.

Trên đài, ánh mắt Phong Tiểu Ngư đờ đẫn, nàng ta cảm thấy Lâm Nhất như vừa tát mạnh vào mặt mình.

Tại quảng trường Thanh Nham, nhiều tài năng trẻ dường như nghẹn họng không nói nên lời. Không ai lên tiếng khen ngợi Lâm Nhất. Nếu là người ngoài thì đã sớm hò hét, nhưng sự im lặng này là sự khẳng định tốt nhất cho thực lực của Lâm Nhất.

"Đã đến lúc thực hiện lời giao kèo rồi." Lâm Nhất tra kiếm vào vỏ, xua tan kiếm thế trong cơ thể và nói nhẹ nhàng. lÒ)

Mọi người xôn xao, quả nhiên Lâm Nhất muốn ép đối phương chặt đứt cánh tay của mình, Phương Tinh Dương là người Phong gia mà.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4086: Chín thanh!



Mặt Phong Tinh Dương đỏ bừng, vô cùng khó chịu, trước trận đấu, gã chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thua.

"Rất khó chịu à?”

Mặt Lâm Nhất không chút biểu cảm, nhẹ nhàng nói: "Lúc ngươi không cho ta rời đi, ngươi không nghĩ tới cảm giác của ta sao? Tiểu công chúa của ngươi hết lần này đến lần khác bêu xấu ta, cũng chưa từng nghĩ đến ta có khó chịu hay không nhỉ? Một đám thị vệ châm chọc giễu cợt ta, cũng chưa từng nghĩ ta có khó chịu hay không, đúng không?”

Phong Tỉnh Dương có vẻ lúng túng, gã không đủ can đảm để chặt đứt cánh †ay của mình, cũng không thể bác bỏ lời nói của Lâm Nhất.

"Bây giờ ngươi đã biết khác biệt giữa ngươi và Triệu Nham rồi chứ?"

Lâm Nhất thản nhiên nói: "Nếu là Triệu Nham, không cần ta mở lời, hắn nhất định sẽ tự chặt đứt một cánh tay, cho nên ngươi không bằng hắn."

"Ta... chặt."

Phong Tinh Dương không nói nên lời, vô cùng đau đớn. Miệng nói tự chặt tay nhưng cứ do dự không ra tay.

"Tiểu huynh đệ, cho lão già ta một chút thể diện được không? Chuyện này tạm gác lại, theo thỏa thuận trước đó, Phong gia sẽ trả cho ngươi mười thánh binh. Phong Huyền Tử ta cũng nợ ngươi một ân tình, sau này nếu như ngươi muốn tạo kiếm, ta sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng mọi yêu cầu của ngươi. "

Phong Huyền Tử ở bàn khách quý thở dài, nhìn Lâm Nhất từ xa và nhẹ nhàng nói.

Mọi người đều ồ lên, lão già Phong gia này thực sự rất hào phóng. Ông ta không chỉ trả mười thánh binh mà còn nợ Lâm Nhất một ân tình.

Trong đám đông, Bạch trưởng lão ngồi cạnh Lạc Hoa không ngừng ra hiệu bằng ánh mắt với Lâm Nhất.

Thật ra Lâm Nhất đã nhìn thấy từ lâu, với tư cách là trưởng lão của Phù Vân Kiếm Tông, Bạch trưởng lão đương nhiên không muốn đắc tội với Tàng Kiếm Lâu. Lâm Nhất nhẹ nhàng lắc đầu, rồi gật đầu đồng ý với yêu cầu của Phong Huyền Tử, không tiếp tục ép buộc đối phương, bình tĩnh nói: "Ngươi đi xuống đi."

Phong Tỉnh Dương thở phào nhẹ nhõm, lập tức nhếch nhác bỏ chạy, thậm chí không dám quay lại đài Phi Thiên.

Một lúc sau, có người mang cả mười thanh thánh kiếm tới, Lâm Nhất lấy hết cho vào túi trữ vật.

Đến bước này, Lâm Nhất biết rằng mình không còn đường lui nữa, bất kể có muốn hay không thì cũng bị mắc kẹt sâu trong đại hội Kiếm Danh.

Nếu rời đi vào lúc này, không những Bạch trưởng lão sẽ không đồng ý, mà những tài năng xuất chúng còn lại cũng sẽ không đồng ý.

"Còn ai muốn đấu với ta nữa không?”

Lâm Nhất cầm Táng Hoa, nhìn xung quanh, bất cứ nơi nào hắn liếc nhìn, bóng người nơi đó đều lần lượt cúi đầu, không dám nhìn hắn.

Sao có thể như vậy chứ?

Phong Tiểu Ngư vô cùng bối rối. Nàng ta tự nhủ, có vẻ như Lâm Nhất thực sự muốn càn quét Đại hội Kiếm Danh.

Nàng ta lại nhủ rằng Lâm Nhất khi dễ quận Thanh Dương không có ai à? Dường như quả thực là vậy, đám tài năng xuất chúng của quận Thanh Dương, ngay cả dũng khí nhìn hắn cũng chẳng có chứ đừng nói đến việc đấu với Lâm Nhất.

"Còn có tai"

Ngay khi mọi người đang im lặng, một giọng nói trong trẻo vang lên, Công Tôn Viêm chậm rãi bước lên đài Phi Thiên.

Khoảnh khắc lời vừa dứt, ý kiếm Thông Thiên viên mãn đỉnh cao được giải phóng từ người Công Tôn Viêm. Một đạo kiếm thế uy hùng lao lên, trong nháy mắt xé tan mây mù trên trời.

Gã nhìn mọi phía bằng nửa con mắt, mọi người đều cảm thấy vai mình bỗng nặng trĩu.

"Bên dưới Phù Vân đều là lũ kiến!"

Công Tôn Viêm nhìn Lâm Nhất, nói ra một câu nói mà những người có tài năng xuất chúng đều hiểu.

Vèo!

Vừa dứt lời, gã đã nhảy xuống từ đài Phi Thiên, một luồng kiếm vô hình bao. quanh. Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Khoảng không giống như màn bình phong tầng tầng lớp lớp, cùng với việc gã giáng xuống, kiếm ý bị xé nát không ngừng.

Phong mang của gã rất sắc bén, như thể các vạt áo và sợi tóc của gã có thể so sánh với thanh bảo kiếm sắc bén nhất thế giới.

Nhìn thấy kiếm phong vây quanh Công Tôn Viêm, có người kinh ngạc nói: "Kiếm đó đó... giống như dị tượng của Toái Hư Kiếm Quyết, không ảnh không lưỡi, kiếm chém hư không."

Toái Hư Kiếm Quyết là thánh linh kiếm quyết của kiếm đế Ngự Thanh Phong lúc còn trẻ, được rèn luyện và bổ sung sau khi trở thành đế, hiện tại rất nổi tiếng khắp Côn Luân.

"Tông môn của Công Tôn Viêm vốn dĩ có mối liên hệ chặt chế với một nhánh của Kiếm Đế. Không có gì đáng ngạc nhiên khi gã có thể luyện thành Toái Hư

Kiếm Quyết."

"Ta còn tưởng rằng gã không có hứng thú với đại hội Danh Kiếm. Nếu gã không ra tay, đại hội Danh Kiếm thật sự sẽ bị Lâm Nhất càn quét!”

Khoảnh khắc Công Tôn Viêm đáp xuống chiến đài, kiếm phong xung quanh gã ngưng tụ lại, một số lưỡi kiếm lờ mờ tan vào không trung với ánh sáng mờ như nước.

Chín thanh!

Lâm Nhất nhìn rõ ràng, thu hết vào mắt hình ảnh lưỡi kiếm lóe lên rồi biến mất.

Công Tôn Viêm rất hào phóng, nhìn Lâm Nhất và cười nói: "Ta đã thành danh từ lâu, vốn dĩ không nên đánh với ngươi, nhưng đại hội Danh Kiếm này thì không sao. Mọi người đều hạn chế tu vi của mình ở cảnh giới Thiên Phách, mặc dù ta vẫn chiếm được hời nhưng cũng tính là công bằng rồi. "

Lâm Nhất không biết lai lịch của đối phương, nhưng có thể nhìn ra được rằng, thực lực của gã mạnh hơn rất nhiều so với đám người Triệu Nham.

Hắn cảm nhận được trên người gã một cỗ khí phách uy nghiêm vô song, trên người gã còn có kiếm quang vô hình chiếu sáng toàn bộ quảng trường Thanh Nham.

Đó là trái tim kiếm giả của đối phương, đã tích lũy đến mức rất đáng sợ.

"Ta không giống những người khác, ta biết chút ít về ngươi, thậm chí còn biết một chút về lai lịch của ngươi. Ngươi mạnh hơn bọn họ nghĩ rất nhiều, trận chiến này có lẽ ta sẽ thu hoạch được nhiều. Ta hi vọng ngươi cũng thế." Công Tôn Viêm tỏ vẻ thản nhiên và tự tin.

Có vẻ Lâm Nhất đánh Thất Hoa Tụ Đỉnh thành công đã thu hút sự chú ý của một số thế lực hàng đầu.

Người tới đây không có ý tốt, Lâm Nhất thầm nghĩ, trong lời nói của đối phương ám chỉ điều gì đó, lộ ra vẻ tự tin vô tận.

Ngươi rất mạnh, nhưng ta đã tới đây rồi!

Bởi vì ta mạnh hơn ngươi, trận chiến này ngươi không những sẽ thua mà sẽ còn trở thành hòn đá lót đường của ta.

Lâm Nhất thu lại suy nghĩ của mình, tập trung ánh nhìn vào đối phương. Trận chiến này xem ra sẽ cực kỳ nguy hiểm.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4087: Nhưng nếu như ngươi không nhìn ra sơ hở



Trên chiến đài hung thú, Lâm Nhất và Công Tôn Viêm đứng cách nhau hàng trăm mét, cả hai đều không vội ra tay. Cho dù là cuộc đối đầu của kiếm khách hay là của các võ giả

khác, người ra đòn trước và người ra đòn sau đều cần được chú trọng như nhau.

Nếu như ngươi có đủ tự tin, nền tảng đáng kinh ngạc thì ra đòn sau sẽ thích hợp hơn, bởi vì người ra đòn trước nhất định sẽ để lộ sơ hở ra trước.

Nhưng nếu như ngươi không nhìn ra sơ hở, thì người ra tay sau sẽ gặp rắc rối, đối phương sẽ chiếm được hết lợi thế.

Việc cân nhắc, lựa chọn ưu và nhược điểm để đưa ra quyết định này đòi hỏi sự sáng suốt của võ giả. Tại sao có những kiếm khách có thực lực tương đương nhau, nhưng lại luôn bại trước đối thủ, khác biệt nằm ở chính lựa chọn này. Thật trùng hợp, Lâm Nhất và Công Tôn Viêm đều là những kiếm khách rất tự tin. Sự tự tin này có từ khi họ sinh ra và cũng tới từ tính cách của họ.

Cả hai đều cho rằng, đối phương ra đòn trước bản thân sẽ nhìn ra được sơ hở, không sợ bị đối phương chiếm lợi thế trước. Hai bên cứ như vậy giằng co, chớp mắt đã qua mười lăm phút. Công Tôn Viêm vô cùng ung dung điềm tĩnh, thậm chí còn khẽ mỉm cười. Gã có một đôi mắt kiếm, đủ để nhìn thấu được mọi sơ hở của đối phương. Huống hồ trong cuộc giao đấu giữa Lâm Nhất và Triệu Nham, hắn ít nhiều cũng đã để lộ ra một ít bản lĩnh.

Những người cẩn thận họ có thể nhìn ra được rất nhiều điều, đó là những sơ hở cực kỳ chí mạng.

Tất cả mọi người đều cho rằng Công Tôn Viêm chắc chắn sẽ không ra tay trước, nếu không sẽ có lỗi với đôi mắt kiếm của hẳn. Vụt!

Cực kỳ đột ngột, không có bất kỳ sự báo hiệu nào, Công Tôn Viêm vừa nãy còn ung dung mỉm cười, chớp mắt đã trở nên hung ác. Gã đột nhiên bước lên phía trước một bước, chân nguyên khoáng đạt tràn vào g*** h** ch*n. Một bước chân này cùng với lòng bàn chân đáp xuống, bức tượng cao sừng sững phát ra tiếng vang mạnh như chuông cổ, vang vọng khắp quảng trường Thanh Nham, mà cơ thể của gã giống như dịch chuyển tức thời mà xuất hiện trước mặt Lâm Nhất .

Nhanh quát!

Mọi người âm thầm hoảng sợ, còn chưa kịp suy nghĩ gì, kiếm của gã đã đâm vào tim Lâm Nhất.

Keng!

Tiếng kim loại vỡ nứt vang lên, rõ ràng một kiếm đó đã đâm vào tim Lâm Nhất, nhưng lại có tia lửa tung bay, đợi khi kiếm quang tan ra, mọi người mới kinh ngạc nhận ra đó là tàn ảnh mà Lâm Nhất để lại, chân thân của hắn đã hơi dịch ra xa hai tấc. Tàn ảnh chồng lên nhau vào lúc kiếm quang phản chiếu ra chân thân.

Táng Hoa đã rút ra khỏi vỏ, chắn ở bên người, làm cho kiếm của Công Tôn Viêm không thể tiến thêm được một tấc.

Quá nhanh rồi!

Không ai có thể nhìn rõ được tốc độ rút kiếm hay thân pháp của hai người họ, tầm mắt và suy nghĩ của bọn họ tạm ngừng trong chốc lát. Khi nhìn thấy rõ cảnh tượng này, hai người đã đánh ra chiêu tiếp theo. Lại nhìn kĩ hơn, bọn họ đã đánh tới chiêu thứ ba, mà lúc này, cảnh tượng lưu lại trong đầu lại ở chiêu thứ nhất.

Vì vậy khi bọn họ nhìn thấy kiếm của Công Tôn Viêm đâm vào tim của Lâm Nhất, vừa định kêu lên lại kinh ngạc phát hiện, Lâm Nhất đã chặn đứng được một kiếm này.

Rất nhiều người lần đầu tiên được trải nghiệm chuyện này, do vậy không khỏi kinh ngạc.

Ầm!

Trên chiến đài, hai thanh kiếm lại lần nữa va chạm vào nhau, tiếng kim loại vang lên, kiếm quang đan xen, tia lửa tung bay tứ phía. Đạn Chỉ Thần Kiếm!

Lâm Nhất cùng lúc gập đầu ngón tay trái lại thành hình cung, phần giữa ngón cái đè xuống b*n r* luồng sáng rực rỡ.

Tử Diên Kiếm Quyết thúc giục, biển hoa liên tục xuất hiện sau lưng Lâm Nhất, dày đặc, trùng điệp như vực thẳm.

Một lá cây một bồ đề, một bông hoa một thế giới.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4088: Song Long Hí Châu!



Khuynh Thành Tử Diên, Tuyệt Thế Vô Song!

"Toái Hư Chỉ!"

Tay trái Công Tôn Viêm kết thành ấn, kiếm quang nở rộ, lưỡi kiếm như làn sóng xuất hiện sau lưng gã, gã giơ tay chỉ ra. Ầm!

kiếm quang bùng nổ, hai người tạm tách ra trong chốc lại, rồi lại dùng tốc độ cực nhanh chém tới.

"Song Long Hí Châu!"

Cổ tay Công Tôn Viêm rung lên, trong lúc kiếm quang tản ra mà biến hóa ra hai long ảnh. Một con do gió lớn ngưng tụ thành, một con do. sóng nước ngưng tụ tạo thành, mũi kiếm tỏa ra tỉnh mang, giống như hạt ngọc mà trêu đùa hai con rồng.

Cuồng phong thét gào, sóng nước chảy xiết.

Gió và nước hòa quyện lại một cách hoàn hảo, cùng lúc đó, hai long ảnh quay vòng tròn, không ngừng tấn công, đánh về phía Lâm Nhất. 'Vụt! Vụt! Vụt!

Trong chớp mắt, Công Tôn Viêm người đi theo kiếm, vòng chín chín tám mốt vòng xung quanh Lâm Nhất. Đưa mắt nhìn qua, khắp trời tràn ngập long ảnh, đập vào mắt toàn là kiếm quang. Tiếng gió, tiếng nước, tiếng kiếm ngâm, từng tiếng từng tiếng đinh tai nhức óc.

Thật là một kiếm pháp cao siêu!

Trong mắt Lâm Nhất lóe qua một tia khác thường, Táng Hoa vung lên, vừa đánh vừa lùi, tạm thời tránh mũi nhọn.

"Quần Long Phi Thiên!”

Công Tôn Viêm bay lên, một kiếm đâm ra, quần long gào thét, cuồn cuộn lao về phía Lâm Nhất.

Âm!

Một chân Lâm Nhất giẫm lên lưng tượng hung thú, khiến cho bề mặt chiến đài nổ tung, hai tay mở ra lùi lại về phía sau.

"Chạy thoát được sao?”

'Tay phải Công Tôn Viêm nắm lấy chuôi kiếm, tay trái chỉ lên trời, khí thế hừng hực, đuổi theo sát sao.

"Phù Vân Tế Nhật!"

Lâm Nhất ở giữa không trung, hơi dừng lại, thi triển Phù Vân Thập Tam Kiếm đón lấy.

'Táng Hoa trong tay hắn vẽ ra một vầng trăng tròn, mây trôi đây trời cuồn cuộn trào ra, sắc trời đột nhiên tối sầm lại.

"Không cản được đâu."

Công Tôn Viêm cười một tiếng, lao xuống như tia chớp, quần long gầm thét bay đến.

Keng!

Tia lửa tung bay, Lâm Nhất bị đánh bay ra hàng trăm mét, rơi thẳng vào trong hồ nước, suýt nữa đập vào lò lửa khổng lồ ở chính giữa hồ nước.

Xoạt! Xoạt! XoạtI

Công Tôn Viêm đuổi tới trên mặt nước, mỗi bước đi đều cất lên tấm màn nước cao trăm trượng, chớp mắt đã đuổi kịp được Lâm Nhất. Kim Ô Cửu Biến!

Trên người Lâm Nhất tỏa ra kim quang, chống lên mặt nước đứng dậy, không lùi mà tiến, chiến đấu trực tiếp với Công Tôn Viêm trên mặt nước. "Phong Cuốn Tàn Vân!"

Lại một con Thanh Loan bay ra, cơ thể Lâm Nhất trên mặt nước nhanh chóng xoay chuyển. Tiếng ầm ầm vang lên, quần áo hắn đung đưa, tóc dài tung bay. Trong lúc xoay chuyển, Táng Hoa vung ra vô số kiếm quang mờ ảo, chớp mắt đã cuộn lên sóng nước gần trăm trượng. kiếm quang trong sóng nước dâng trào, tựa như hung thú hung hăng nuốt chửng về phía Công Tôn Viêm. "Phát"

Mắt Công Tôn Viêm tỏa ra tinh quang, gã mở mắt kiếm, lập tức nhìn ra được kẽ hở của chiêu kiếm này.

Xoet!
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4089: Đại Nhật Huyền Không!



Sau đó hai tay cầm lấy kiếm, kiếm quang chém ra, kiếm mang hơn mười trượng gào thét lao đi, chém gió lốc thành từng mảnh.

Ánh mắt Lâm Nhất lóe ra một tia kì lạ, sau khi kiếm pháp của hắn thăng tiến lên hóa cảnh, rất ít khi bị phá vỡ trực tiếp như vậy. Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống này trong lúc giao thủ với đồng bối, trong lòng không khỏi dậy sóng.

Đại Nhật Huyền Không!

Lâm Nhất lùi mạnh, giống như mặt trời rút lui khỏi những đợt sóng lớn.

Sau đó hắn lật người trên không trung, đáp xuống sợi dây xích, đầu dây xích ở trên chuôi thanh kiếm khổng lồ nghìn trượng, cuối dây xích nằm trên tượng hung thú. Nhìn từ xa trông không quá khoa trương, sau khi thực sự đáp xuống mới phát hiện, chỉ riêng dây xích này thôi đã lớn hơn người thật rất nhiều. "Lúc trước có người bàn tán nói rằng một đôi mắt kiếm của gã có thể nhìn thấu được kiếm pháp của bất kì đồng bối nào của gã. Bây giờ xem ra quả thực như vậy. Ngoài ra, gã ở cảnh giới Thiên Phách đã luyện ra được sáu đóa hoa Tinh Ma, lại có Toái Hư Kiếm Quyết tăng cường, gã xác thực là đối thủ khó nhẵn nhất trong đại hội Danh Kiếm lần này. . "

Lâm Nhất đứng trên xích sắt, nhìn đối phương, suy nghĩ trong lòng lướt qua như tia chớp.

Mắt Chúc Long của ta không chỉ nhìn thấu được kiếm chiêu, mà còn có thể nhìn thấu được hư vọng, thậm chí tìm được cả nhược điểm của nhục thân.

Nó mạnh hơn mắt kiếm của gã rất nhiều, chỉ là cái giá phải bỏ ra hơi lớn, thời gian duy trì cũng chỉ được chốc lát.

Người như này quả thực b**n th**, người khác gặp phải gã căn bản không cần đánh, vừa ra tay đã bị nhìn thấu rồi. So tu vi với kiếm ý, lại hoàn toàn không so nổi, đám người Triệu Nham vừa gặp gã, có lẽ sẽ bại trong tay gã.

Nhưng. ... bản lĩnh của Lâm Nhất không chỉ có vậy.

Thực sự coi hắn là đá lót đường, thành con cờ để kiếm ý của bản thân tiến thêm một bước sao. Vậy thì quá ngây thơ rồi. Thời gian hai người giao đấu không dài, nhưng đã sử dụng hơn trăm chiêu pháp, lúc này lại tạm thời dừng lại, đối diện nhìn nhau.

Áo xanh của Lâm Nhất rơi trên xích sắt, khẽ lay động theo sợi dây xích, Công Tôn Viêm đứng vững trên đỉnh sóng nước, quần áo tung bay theo gió.

Vù vù!

Gió kiếm lại xuất hiện xung quanh gã, người khác chỉ nhìn thấy được cơn gió lờ mờ, giống như có thể xé rách hư không. Nhưng

Lâm Nhất lại có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, chín sóng nước tạo thành chín lưỡi kiếm, dung hòa với hư không, không màu, mắt thường không thể nào nhìn rõ được.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4090: Một kiếm này cực kì đáng sợ



Bảo kiếm do sóng nước ngưng tụ lại cùng lúc chuyển động, gió kiếm quấn quanh có thể dễ dàng xé xác những nhân tài cùng cảnh giới. Đây chính là chỗ lợi hại của Toái Hư Kiếm Quyết, không hình không lưỡi, kiếm chém hư không.

Vừa có thể công vừa có thể thủ, tiến lùi tự do.

'Thứ mà Kiếm Đế để lại, cho dù chỉ là công pháp thuở thiếu thời tạo ra, cũng khiến cho người ta phải đau đầu vô cùng.

Nếu như ta sử dụng mắt Chúc Long, thì cho dù gã còn giấu chiêu gì, ta vẫn có tám phần thắng.

Lâm Nhất suy nghĩ một lát, vẫn chưa quyết định từ bỏ.

Nơi này tình cờ nhìn thấy được Bát Hung Tỏa Hồn Trận, không cẩn thận để lộ ra chiêu bài lớn nhất của mình, có thể sẽ mang đến vô số tai họa.

"Lâm huynh, rất tuyệt vọng đúng không?” Công Tôn Viêm nở nụ cười áy náy: "Cho dù là mắt kiếm thông thiên hay là Toái Hư Kiếm Quyết, đều là bản lĩnh nhỏ của Kiếm Đế năm đó.

Dùng chúng để giao đấu với huynh, thực sự có phần thắng không vẻ vang. Nhưng xin lỗi nha, trận này ta nhất định phải thắng!"

"Giao Long Xuất Thủy!"

Sau khi phá được Phong Cuốn Tàn Vân của Lâm Nhất, theo Công Tôn Viêm thấy, trận này đã gần như kết thúc rồi.

Trong giây phút tạm dừng ngắn ngủi, gã ở trên nước dẫn đầu ra tay trước, kiếm thế trên người giống như một con rồng quẫy đạp trên mặt nước.

Lưỡi kiếm trong tay gã như đầu rồng, phát ra tiếng gầm giận dữ, mang theo kiếm uy hào hùng, thét gào lao đến. Hai mắt Lâm Nhất khẽ ngưng lại, trong chớp mắt, mắt hắn lóe qua một tia thất vọng.

Không có kế hở nào quá chí mạng.

Vậy thì cứ chiến đi!

"Phệ Vân Hóa Long!"

Lâm Nhất bay lên từ trên dây xích, kiếm trong tay nuốt chửng toàn bộ kiếm thế mây trắng rải rác, cùng hóa thành một con rồng lao qua. Ầm!

Hai long ảnh quấn vào nhau, nổ ra một cơn bão kiếm vô cùng hỗn loạn, Lâm Nhất thúc giục thân pháp đến cực hạn, Táng Hoa không ngừng đâm ra, từng chút từng chút phá vỡ điểm yếu trong kiếm pháp của Công Tôn Viêm, đập tan kiếm thế của đối phương.

Công Tôn Viêm khẽ kinh ngạc, không ngờ Lâm Nhất cũng có thể tìm ra được nhiều kế hở của gã đến như vậy.

Những gã nhanh chóng bình tĩnh lại, quay người biến chiêu: "Họa Long Điểm Tinh!"

Một kiếm này cực kì đáng sợ, lưỡi kiếm trong tay gã giống như biến thành bút vẽ, kiếm quang vung ra không chỉ phá Phệ Vân Hóa Long của

Lâm Nhất, mà còn nghiền nát nó, coi nó như mực mà vẩy, chỉ trong chốc lát, từng luồng kiếm thế hình rồng đã bao vây lấy Lâm Nhất.

Dưới bút của gã, đường nét của rồng đã xuất hiện, hình thái đã hoàn thiện, thần vận của rồng, chỉ thiếu một bút, chỉ thiếu một chút. Một chút này, nằm ở giữa ấn đường Lâm Nhất!

Nhận ra sự đáng sợ của chiêu kiếm này, Lâm Nhất nghiêng người lùi mạnh, cơ thể bị kiếm thế vây nhốt cắt đến máu chảy đầm đìa, mà kiếm của đối phương, lại cứ như hình với bóng, đâm thẳng vào ấn đường.

Càng đáng sợ hơn là, khi Lâm Nhất rút lui về sau, long ảnh mà đối phương vẽ ra lại càng thêm chân thực.

Trong mắt người khác, Lâm Nhất biến thành một con ác long đang vùng vẫy, mà Công Tôn Viêm tay trái đặt sau lưng, tay phải cầm bút, nhấp nhô theo gió, bước di nhàn nhã, ung dung điểm lên nét vẽ cuối cùng.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4091: Công Tôn Viêm cười khẩy



Lâm Nhất liên tiếp lùi mạnh, phát hiện không thể tránh thoát được, hơn nữa càng lui nhanh thì càng bị thương nặng bởi kiếm thế.

Thậm chí kiếm thế mà bản thân hắn tung ra cũng trở thành mực của Họa Long Điểm Tinh, ngược lại càng bị vây chặt.

Đợi đến khi Lâm Nhất tỉnh ngộ ra, kiếm thế long ảnh bao vây hắn đã sống động như thật, khó phân thật giả, chỉ thiếu một nét cuối cùng. Không có đường đi, cũng không có đường lui.

"Lâm huynh không cần hoảng sợ, một kiếm này của ta đã luyện tới hóa cảnh, có thể tự do điều khiển, chắc chắn sẽ không thực sự giết huynh. Nhưng lại khó tránh khỏi bị thương nặng, mười ngày nửa tháng nhất định lạc không ngồi dậy nổi." Công Tôn Viêm cười khẩy, hào phóng quang minh lỗi trước mặt mọi người.

Khiến cho nhiều người đều phải âm thầm gật đầu. Đây mới là phong thái hơn người, co được giãn được của người xuất thân danh phái. Nào có kiêu ngạo giống như Lâm Nhất, hắn không chỉ ra tay tàn nhẫn, còn được nước lấn tới.

Khóe miệng Lâm Nhất khẽ co giật, cái tên này thật biết giả bộ.

Giả bộ từ lúc bắt đầu cho tới tận bây giờ.

Rõ ràng chỉ cần lùi một bước, nhưng lại cố ý sử dụng Toái Hư

Kiếm Quyết, để cho người ta biết tông môn của gã có liên quan đến Kiếm Đế. Lâm Nhất còn chưa hỏi, đã nói bản thân sở hữu tuyệt học của Kiếm Đế, thắng không vẻ vang.

Thắng không vẻ vang. .. Còn chưa ra tay, mà đã cho rằng ta sẽ thua sao?

Bây giờ lại tới nữa rồi, ngươi còn chưa thắng kìa, giả bộ cái gì.

Một lần hai lần cũng thôi đi, nhiều lần thực sự có phần không quen. Có lẽ người xuất thân danh phái, ai cũng thích kiểu này thì phải.

Không chỉ muốn biến đối thủ thành đá lót đường, còn muốn cho tất cả mọi người đều nhìn thấy phong độ của mình. Lâm Nhất không cảm xúc, không để ý tới đối phương. Chính vào lúc tất cả mọi người đều nghĩ rằng hắn sắp bị đâm trúng mà âm thầm thúc giục kén kiếm ở ấn đường.

Không chịu thua sao?

Công Tôn Viêm khế sửng sốt, gã còn cho rằng Lâm Nhất sẽ chủ động nhận thua, lắc đầu trầm giọng nói: "Đắc tội rồi Dứt lời, một kiếm đâm thẳng về ấn đường Lâm Nhất. Họa Long Điểm Tỉnh hoàn tất, Lâm Nhất trong tưởng tượng của mọi người sẽ bị một kiếm này nổ tung đầu, hoặc Công Tôn Viêm giơ cao đánh khẽ không khiến hẳn rơi vào cảnh tượng mình đầy thương tích.

Âm! Ầm! Ầm!

Trường kiếm đâm vào ấn đường Lâm Nhất, nhưng lại không thể thực sự đâm vào được, ngược lại thân kiếm lại bắt đầu không ngừng run rẩy. Có kiếm ý mạnh mẽ dâng trào ở ấn đường Lâm Nhất, tay cầm kiếm của Công Tôn Viêm không nhịn được mà run rẩy, kiếm thế long ảnh vây quanh Lâm Nhất xuất hiện những vết nứt không ngừng lan rộng ra.

Rắc! Rắc!

Tiếng thân rồng vỡ vụn truyền vào tai mọi người, khiến cho ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.

Chuyện gì vừa xảy ra vậy?

Ai nấy đều bối rối, không tự chủ được mà đứng lên, đồng thời bội kiếm mà họ cất trong hộp cũng không nhịn được mà lay động. Lâm Nhất phát ra tiếng gào giận dữ, kiếm ý Bán Bộ Thần Tiêu hoàn toàn tung ra, long ảnh bao vây hắn vỡ tan trong nháy mắt. Âm!

Kiếm quang bay thẳng lên trời, rực rỡ chói mắt. Chỉ thấy từng chùm quang mang rực rỡ màu bạc b*n r* từ trong cơ thể Lâm Nhất, kiếm ý Bán Bộ Thần Tiêu điên cuồng bộc phát. Dưới sự tăng cường của kiếm ý bậc này, kiếm thế mạnh mẽ của Lâm Nhất lại càng tăng vọt, chớp mắt đã áp đảo kiếm thế của Công Tôn Viêm.

"Kén kiếm!" Ánh mắt Công Tôn Viêm hiện lên sự kinh ngạc nồng đậm, gã vô cùng bất ngờ. Cuối cùng cũng biết vì sao một kiếm này của gã lại không thể đâm tiếp được.

Ẩm!

Thánh Kiếm đâm vào ấn đường Lâm Nhất không ngừng run rẩy.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4092: Thanh Vân Trực Thượng!



Trực tiếp văng ra ngoài, cả người gã không chịu nổi luồng sức mạnh này, kêu lên tiếng rồi bay ngược ra ngoài hàng trăm mét.

Giết!

Lợi dụng kiếm ý khiến cho mây bay đầy trời tan biến, toàn †hân Lâm Nhất tỏa ra quang mang, tóc dài tung bay, lao thẳng đi. "Thanh Vân Trực Thượng!"

Lâm Nhất dung hòa với bầu trời, hắn giống như đứng trên đỉnh núi Thánh, nhìn xuống tám phương.

Một kiếm này của hắn tựa như một ngọn núi đơn độc cao vạn trượng, gió lốc nổi lên, hình thành vô số kiếm mang ác liệt, mạnh mẽ đánh Âm! Công Tôn Viêm bị khí thế của chiêu kiếm này đánh bay ra xa, khóe miệng tràn ra vệt máu. Nhưng gã cũng nhân cơ hội này mà bắt lấy thanh kiếm hòa bị đánh bay vào tay. "Kiếm của ta là vĩnh hằng!" Công Tôn Viêm không còn dám xem thường Lâm Nhất nữa, gã sử dụng bí thuật trong Toái Hư Kiếm Quyết, chín thanh trường kiếm sóng nước dung quanh thân và hư không đã hoàn toàn ngưng tụ thành hình.

Chín thanh kiếm xếp thành hình cánh quạt sau lưng gã, kiếm quang tỏa sáng, tựa như tinh thần tồn tại vĩnh hằng.

Ầm ầm!

Kiếm ý của gã theo đó tăng vọt, điên cuồng đột phá, trong thời gian tương đối ngắn đã đạt tới Bán Bộ Thần Tiêu tương đương.

"Phượng Khởi Triều Minh!"

Công Tôn Viêm dựa vào bí thuật của Toái Hư Kiếm Quyết mà thi triển ra kiếm chiêu vô cùng mạnh mẽ. Gó gió lốc dữ dội thổi tới, bay lên lưỡi kiếm do sóng nước ngưng tụ thành sau lưng gã, phát ra tiếng vang như tiếng của phượng hoàng. Ầm! Hai thanh kiếm lại va chạm vào nhau giữa không trung, phát ra âm thanh dữ dội rung chuyển cả bầu trời.

Mọi người từ xa nhìn thấy cảnh này, toàn bộ đều kinh ngạc không khép nổi miệng. Trước mắt bọn họ xuất hiện dị tượng vô cùng khoa trương, rồng bay phượng múa, Thanh Loan tung bay, núi Thánh rung chuyển, vô số kiếm quang như thủy triều mà tuôn trào ra từng đợt.

May mà bọn họ đã chuẩn bị từ lâu, thấy tình thế không ổn, bèn lần lượt trốn ra xa.

Chẳng bao lâu, núi Thánh sụp đổ, phượng hoàng kêu khóc, thủy triều lần lượt rút lui.

Hai người chiến đấu ngang tài ngang sức, kiếm ý Lâm Nhất càng mạnh, Bán Bộ Thần Tiêu, phong mang tứ phía, dưới tầng mây bay, tất cả chỉ như kiến hôi. Công Tôn Viêm có bí thuật Toái Hư Kiếm Quyết, dựa vào chín lưỡi kiếm như tỉnh mang vĩnh hằng, cứng rắn giơ cao kiếm ý này lên. Trên Phi Thiên Đài, không ngừng vang lên những tiếng cảm thán.

"Trời ơi, kiếm ý của hai người này sao lại đáng sợ như vậy, quá khoa trương rồi!"

"Bản lĩnh của Kiếm Đế Nhất Mạch quả thực đáng sợ, không hình không lưỡi, phá vỡ hư không, chẳng trách Kiếm Đế Ngọc Thanh Phong năm đó chỉ dựa vào một thanh kiếm đã có thể dẹp yên Đông Hoang, không có đối thủ.

"Đây vẫn chưa tính là gì, Lâm Nhất mới thực sự đáng sợ, cảnh giới Thiên Phách, nắm giữ kiếm ý thông thiên đã đủ nghịch thiên lắm rồi, vậy mà hắn còn chạm đến cả ngưỡng cửa của Thần Tiêu Kiếm Ý!"

Thân là kiếm khách bọn họ là những người hiểu rõ nhất việc lĩnh ngộ kiếm ý khó khăn đến nhường nào. Bọn họ nhìn Lâm Nhất với ánh mắt ghen tị gần như phát cuồng.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4093: Trình độ kiếm thuật, xét về trình



"Trình độ kiếm thuật, xét về trình, Lâm Nhất vẫn nhỉnh hơn một chút."

Vẻ mặt Triệu Nham nghiêm túc, cậu ta trầm giọng nói. Hai người họ đều là cường giả mà cậu ta rất kính trọng.

Nhưng nếu công bằng mà nói, thì trong trận đấu vừa nãy khiến người ta thán phục này, Lâm Nhất vẫn mạnh hơn một chút.

Công Tôn Viêm dựa vào bí thuật, nếu đã là bí thuật thì không thể duy trì, mà Lâm Nhất lại khác. Cung Hạo Nhiên lạnh nhạt nói: "Chuyện này chưa chắc, hậu duệ Kiếm Đế có rất nhiều bản lĩnh, chẳng qua trước đó Công Tôn Viêm có phần đánh giá thấp hắn, đợi khi gã nghiêm túc lại, Lâm Nhất sao có thể là đối thủ của gã. Hai người này vốn không cùng một đẳng cấp."

Triệu Nham không cho là vậy, làm gì có cái gọi là khinh địch.

Với tính cách của Công Tôn Viêm, nếu như thực sự có thể áp đảo. được Lâm Nhất ngay từ đầu, thì gã đã áp đảo Lâm Nhất từ lâu rồi. Chẳng qua gã không làm được mà thôi, nhưng cậu ta thân là kẻ say mê luyện kiếm, có thể ra tay thì sẽ không nói nhiều, không thể ra tay thì im lặng, không tranh cao thấp với kẻ ngốc. Đa số những người khác trên Phi Thiên Đài đều cho rằng Cung Hạo Nhiên nói đúng. Công Tôn Viên khác với kẻ man rợ như Lâm Nhất, gã xuất thân danh môn, cư xử có phong thái và lễ độ.

Nếu gã thực sự ra tay, Lâm Nhất không thể chống đỡ được quá lâu, bọn họ vẫn tin tưởng vào Công Tôn Viêm.

Sau một đòn, Lâm Nhất giống như lá mùa thu, lơ lửng bay xuống, đứng trên mặt nước.

"Chậc chậc, Bán Bộ Thần Tiêu!"

Công Tôn Viêm nhìn chằm chằm Lâm Nhất, khóe miệng nở ra nụ cười, đối phương thực sự cho gã nhiều bất ngờ.

Nếu đánh bại được đối phương, trình độ kiếm đạo của gã tất nhiên sẽ cao hơn một bậc, nói không chừng còn có thể năm được Thần Tiêu Kiếm Ý trước Thần Đan. "Giới" Gã đứng trên mặt nước, treo kiếm ở trước mặt, hai tay biến hóa kết ra thủ ấn cực kỳ cổ xưa. Gió trong thiên địa bắt đầu chuyển động, thổi tới giống như có sinh mệnh.

"Nước!"

Hơi nước trong hư không ngưng tụ thành giọt, trong giọt nước ẩn chứa kiếm ý, hóa thành cơn mưa lớn rào rào rơi xuống.

Chính vào lúc này, gió và nước hòa quyện lại một cách hoàn hảo, hình thành từng luồng kiếm ảnh gào thét tám phương, xé rách hư không. Cuối cùng kiếm ảnh ngưng tụ thành một con phượng hoàng kim sắc trên không trung, nhờ truyền huyết khí vào mà tỏa sáng rực rỡ, ngọc tựa như là vật sống. Keng! Phượng hoàng phát ra tiếng kêu thánh thót tựa như tiên âm, khiến cho dây xích đang giữ lấy thanh kiếm khổng lồ ngàn trượng không ngừng run rẩy. Tách tách, trong lò lửa như ngọn núi, ngọn lửa cuồn cuộn bốc cháy, thậm chí bề mặt của thanh kiếm khổng lồ vạn trượng còn xuất hiện cả vết nứt. Cảnh tượng này khiến cho người ta vô cùng kinh sợ, chỉ thấy da đầu tê dại, không thể tin tưởng nổi.

Thánh Linh hình thành từ kiếm ý của gió và kiếm ý của nước khiến cho toàn bộ quảng trường Thanh Nham trở lên nhỏ bé.

Lâm Nhất khẽ nheo mắt, Thanh Loan bay trên đầu hắn, hắn cầm Táng Hoa tung ra kiếm quang làm rung chuyển cả quảng trường Thanh Nham, đánh về phía Công Tôn Viêm

Trên không trung, Phượng Hoàng và Thanh Loan giao chiến, đánh ra từng luồng văn Kiếm như ba quang.

Trên mặt nước, Lâm Nhất và Công Tôn Viêm cầm kiếm lao vào tấn công, cơ thể của họ bay lên, càng bay càng cao.

Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, họ liên tục đánh đến chuôi kiếm khổng lồ ngàn trượng, mỗi khi Lâm Nhất đánh ra một chiêu, Công Tôn Viêm lại phá một chiêu ấy. "Dưới mắt kiếm thông thiên của ta, vạn vật trên thế gian này đều là hư vọng, cho dù huynh thực sự nắm giữ Thần Tiêu Kiếm Ý, hôm nay cũng chắc chắn thua cuộc!" Công Tôn Viêm chiếm được chút ưu thế, bèn khế nhướng mày, cười tươi nói.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4094: Gã ngã vào trong nước



Gã phải thắng trận này.

Tìm chết!

Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên một tia lạnh lếo, cái tên này thực sự vẫn chưa xong à, đến giờ vẫn còn giả bộ. Hắn hít một hơi thật sâu, bảy đóa hoa Tinh Ma lặng lẽ nở rộ trong cơ thể, toàn thân tràn ngập chân nguyên, gần như là vô tận.

"Phù Vân Tế Nhật!"

"Phong Cuốn Tàn Vân!"

"Cửu Tiêu Vân Động!"

"Phệ Vân Hóa Long!"

Trong lúc Lâm Nhất hít thở, hắn liên tiếp vung ra mười chiêu kiếm, mỗi chiêu kiếm đều là hóa cảnh đỉnh phong, mỗi kiếm đều liên kết với nhau một cách hoàn hảo, mỗi một kiếm đều vô cùng phù hợp với Phù Vân kiếm quyết.

Chiêu này mạnh hơn chiêu trước, kiếm này mạnh hơn kiếm trước. Ý cảnh của Phù Vân kiếm pháp được hắn thi triển một cách triệt để, ngựa thần lướt gió tung bay, không để lại dấu vết.

Keng! Keng! Keng!

Ban đầu Công Tôn Viêm còn có thể theo kịp, nhưng khi phá đến kiếm thứ sáu thì gã đã có phần luống cuống tay chân không theo kịp. Mồ hôi trên trán gã chảy thành giọt, không ngừng th* d*c. Nhanh, quá nhanh, một kiếm này chưa xong kiếm khác đã tới, như từng đợt sóng biển, nối tiếp nhau không ngừng kéo đến.

"Ngươi phá được hết không?”

Lâm Nhất lạnh lùng hừ một tiếng, cổ tay rung lên, lại là hai chiêu kiếm liên tục đánh tới.

Bích Lạc Tinh Thần, Vân Ngoại Thanh Sơn!

Kiếm thứ 11 và 12 của Phù Vân gần như phóng ra cùng một lúc, tiếp nối hoàn hảo với mười chiêu kiếm trước đó.

Biển mây vô tận trải ra từ sau lưng hắn, trắng xóa rộng lớn, vô tận không dứt.

Phù vân đã hiện, thanh sơn ở đâu?

Ta chính là thanh sơn!

Vào khoảnh khắc mây biến thành biển, kiếm thế trên người Lâm Nhất trở lên vô cùng nặng nề, Táng Hoa trong tay còn nặng hơn cả núi xanh. Ầm!

Hư không xung quanh đều không chịu nổi thân kiếm nặng nề, cong lại rồi sụp đổ, mây trắng vô tận và mười hai con chim Thanh Loan trên bầu trời đều bị nuốt chửng vào. Một vòng xoáy màu trắng vô cùng đáng sợ xuất hiện, kiếm quang rực rỡ chói mắt xoay quanh chính giữa vòng xoáy. Điều khiến cho ánh mắt Công Tôn Viêm tràn ngập khiếp sợ đó là gã. .. gã vẫn đang phá chiêu kiếm thứ 11 của Lâm Nhất. "KHÔNG!"

Cùng với tiếng kêu thảm thiết, trên ngực của Công Tôn Viêm xuất hiện một cái lặng nề rơi xuống từ trên chuôi gã bị chém bay ra ngoài, kiếm khổng lồ ngàn trượng. Cho dù bị phong ấn thì kiếm thế của Thiên Lôi Kiếm phong ấn bên trong thanh kiếm khổng lồ ngàn trượng vẫn tản ra ngoài được. Công Tôn Viêm rơi vào trong đó rồi bị kéo mạnh xuống, gã không ngừng dãy dụa nhưng đều vô ích.

Ùm!

Gã ngã vào trong nước, bắn lên một màn nước lớn, chín lưỡi kiếm vĩnh hằng như tinh mang đồng thời tan vỡ.

Vòng xoáy tan biến, biển mây men theo chân Lâm Nhất, trải ra xung quanh thanh kiếm khổng lồ ngàn trượng. Lâm Nhất tay cầm Táng Hoa, liếc nhìn xung quanh, tất cả mọi người đều bất giác ngẩng đầu nhìn lên. 'Táng Hoa ngâm vang, kiếm ý rít gào.

Trên Phù Vân, ai có thể sánh được với hắn!
 
Back
Top Bottom