Tâm Linh ỐC SÊN CẬU ĐÂU RỒI....!

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
357123522-256-k123104.jpg

Ốc Sên Cậu Đâu Rồi....!
Tác giả: DuclcTran
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

ừhm!..... bạn thấy không họ đang nhìn mình kìa......?​
 
Ốc Sên Cậu Đâu Rồi....!
01


Năm 1995. tiếng đồng hồ mới ra được chợ huyện, cái nơi khỉ ho cò gái, thậm chí nó chưa được kéo điện.

Tôi một bé gái cũng như những đứa nhóc dưới quê, đi chân trần đầu thì không nón mà mỗi lần như vậy là mẹ tôi sẽ cho một trận vì giống con trai, nhưng một nỗi tôi thì toàn chơi với con trai, mà mang dép không chạy lại tụi nó.

Mẹ tôi:

- đã nói rồi chơi thì chơi cũng mang dép vô, lỡ đập lên miễn chai, hay vỏ ốc, mày chết mẹ mày luôn đó con.

Tôi nghĩ trong lòng lúc này mà không dám nói, nói ra là xong đời thiệt luôn á trời: mẹ tôi là ai mà "chết mẹ" luôn không phải người đang chửi tôi đây sao, chỉ dám nghỉ thôi nghe.

- mà mẹ ơi, hôm nay con chơi với chị gái không chơi với tụi thằng Toàn chị đó con mới thấy lần đầu luôn.

- chị gái nào ở đâu ra, chị mày với chị thằng Toàn chiều đi học mới về ở đâu ra chị gái.

- thiệt đó, chị đó ngồi ngay chỗ bơm nước mà, con còn hỏi chị ở đâu tới nữa mà chị đó không trả lời lời.

Tôi bị mẹ dã lên đâu tôi nghe cái bốc.

Đanh mặt nói : người ta không nói chuyện với mày rồi mà còn chơi với người ta.

- thì đó con không thấy ai chơi với chị, chị thì không đám nói chuyện với người lạ nên con mới làm quen.

Lúc này mẹ tôi như nhớ đến chuyện gì quay qua hỏi tôi: có phải ngay cống bơm nước vô ruộng không, mặc cái đầm xanh tóc thắt bín nhìn đẹp lắm đúng không.

- chính xác sao mẹ biết hay vậy mai con dẫn chị đó tới nhà mình chơi cất chòi nghe, khỏi đi ra ruộng với cha, với chú bảy được không mẹ.

Đồng ý nghe.

-Đồng ý thằng cha mày, từ giờ sắp lên mẹ mà nghe mày nói chơi hay nói chuyện với con bé đó mẹ đánh cho mày mềm xương ra luôn nghe chưa.

-Nghe chưa sao không trả lời, nói.

-Rồi, rồi con nghe rồi, con không muốn bị bán thân bất toại.Mấy lần sau nữa tôi cũng thấy chị gái đó ngồi nhìn chúng tôi chơi như sợ bị mấy đứa quỷ này méc mẹ tôi nên tôi cũng không dám tới gần chị.

Chuyện cũng qua được mấy tháng gì đó, hôm nay tôi đi mình ên và lại có chuyện với tôi, một đứa nhóc chuẩn bị vô lớp một.

Thì đó tôi bị ai đó kéo chân loi xuống đường nước, cái đường nước mỗi ngày đều lội hì hục ở dưới mà hôm nay không ngoi lên được, sau một hồi cũng ngoi lên được, thì ra chị gái xinh đẹp đó đẩy tôi lên.

/ này đừng chơi ở đây nữa, nói với bạn em cũng không được ra đây nữa biết chưa/

Khi đang bò lên đê thì chú bảy với cha tôi đi ruộng về, khỏi phải nói hé cha tôi chạy lại ẩm tôi lên, còn nói méc mẹ vì trong nhà này người tôi sợ nhất chỉ có mẹ, chú bảy hỏi sao tôi tắm giờ này rồi không thấy mấy đứa kia, tôi quay lại nói:

- đó còn chị gái dưới nước kìa, em dề nghe, chị lên đi không thì mẹ chị đánh chị đó.

Chú bảy quay qua nhìn cha tôi, rồi nhìn tôi hỏi: con chắc còn người ở dưới đúng không.

-Chắc mà, chú bảy mệt quá hà, không lẻ con nói sạo với chú.....ủa đâu mất tiêu rồi, cái bà này đi cũng không nói tiếng thấy ghét.

Dề đi cha con lạnh rồi.

Tôi phóng xuống không cho cha ẩm nữa, vội cầm sâu chuột đồng khi nảy của cha vội ẩm tôi đã để dưới đất.

Chạy như tên lửa dề nhà

-Hôm nay có chuột khìa ăn rồi, mẹ ơi mẹ hôm nay cũng xong rồi haaaaa....(mẹ tôi rất rất rất là rất sợ chuột).

Nói thì nói vậy chứ cha tôi chưa bao giờ để mẹ tôi làm thịt con gì ngoại trừ con cá.

À mà quên nói sơ qua cái đại gia đình tôi một chút.***Gia đình tôi sống khu vực tây nam bộ, gần biên giới Campuchia nên nhiều thứ rất hấp dẫn nha thôi mà kệ mẹ đi........***Đầu tiên là ông nội, bà nội ừh thì ai cũng phải có, tiếp theo bác hai, cô ba, tới cha tôi thứ tư, chú năm, cô sáu, chú 7, chú 8, cô út.

Bác 2 thì đi " bán muối" rồi sau khi vợ đi theo trai được mấy năm, bỏ lại ba đứa con trai ở chung với ông nội, đứa nhỏ nhất bằng tuổi tôi.

Cô ba cũng có chồng luôn nghe đâu nhà rất nhiều ruộng nhưng ở hơi xa.

Tiếp theo là cha tôi được 2 cô "công chúa", chú năm được 1 thằng cũng bằng tuổi tôi còn lại thì chưa ai có gia đình, mà cái gen bên dòng họ nội bị sau đó toàn con trai, anh em ông nội 6 người trai không, đẻ con cũng toàn trai, chỉ có ông nội tôi được 3 cô, giờ tới cháu lứa cháu cũng toàn trai cũng lại là ông nội tôi, được 2 cô "công chúa" là chị tôi với tôi nên được cưng lắm.

Nhưng chị tôi là "công chúa" thì đúng hơn, học thì giỏi tính nết thì nị, nói chuyện thì nhỏ nhẹ, đi học về còn phụ việc nhà tiếp mẹ, ối nói túm lại chị đúng là con nhà người ta, còn tôi nhìn như một thằng con trai không hơn không kém, tính nết thì khỏi phải nói đánh mày không được hôm nay, hôm sau 10 ngày, nữa tháng tao thấy mày ở đâu tao đánh tiếp đó là tính nết của tôi, thêm tôi lại theo bà ngoại nuôi học được tí võ phòng thân.

Nói đến bà ngoại ghê gớm lắm nghe, ngoại là thầy bùa người Miên nên cũng được nhiều người hơi sợ ngoại như tôi rất thích nhà ngoại hay chạy qua chơi. (ngoại thấy mẹ tôi từ nơi khác tới làm dâu nên nhận làm con nuôi vì ngoại không lập gia đình).

Đó là gia phả bên nội tôi đó thôi trở lại nhà tôi đây.

Thì mâm cơm chiều nay cả nhà tôi có bữa ăn thịnh soạn, tôi đem 1 phần cho nhà nội, 1 phần cho ngoại, cha tôi là như vậy đó có gì ngon thì đều có phần nội ngoại, nhưng ông không phải là thể loại ngu hiếu nha rất thương vợ, thương con nha.Tới khi đi ngủ mẹ tôi hỏi: tại sau té nói...

-Mẹ con nói mẹ không đánh nghe, với lại giờ tối rồi không được la ôm xồm đúng không mẹ.

Tôi cười giang trá hỏi lại mẹ.

Nhưng khi nghe được câu trả lời tôi câm nín luôn.

-Ừhm.... sáng đánh...nói.

-Con đang đi cái ,giống như ai nắm chưng con loi xuống đường nước, mà cái đường nước có chút xíu ngày nào con không tắm mà lúc đó con ngoi lên không được mới chết.

Xong cái chị gái hôm bữa tới đẩy con lên, còn nói con không được chơi ở đây nữa, bạn con cũng không được chơi, rồi cha với chú bảy tới hết chuyện.

-Con chắc là nó đẩy con lên không phải là kéo con xuống.

-Chắc chứ trước khi té con còn thấy chị ngồi trên miệng cống ở đầu kia kìa, lúc đó con còn định đi lại chị cho chị 2 cái hột vịt nữa, ê ê.... mẹ nói không đánh mà đau đau đau....

-Ừ thì mẹ có đánh mày đâu...nhéo cái lỗ tai cây của mày thôi, đã không cho chơi còn muốn cho hột vịt.

-Thôi đi ngủ chị con còn đi học sớm nữa.

Ngủ hết....Đó như một sắc lệnh xuống cho cả nhà, gỡ kèm bình ác quy ra, để đèn dầu trên trang phật leo lé.

Tôi đánh 1 giấc tới sáng, nhà chỉ còn mình tôi 5g sáng cả nhà tôi phải đi lên chợ huyện rồi chị thì đi học, còn mẹ tôi đi bán cá hồi tối cha đi xiệt cá được nhiều nên bán, còn cha thì làm vệ sĩ cho 2 người đẹp chứ trời chưa sáng hẳn để mẹ với chị đi như vậy cũng không ổn.(ở quê nên mấy nhóc như tụi tôi bị bỏ như vậy là bình thường đói bụng lấy cơm nguội ra ăn với cá kho queo là xong)Cơ hội đây đi ra kiếm chị gái váy xanh thôi, tôi thắc mắc sao chị mặc mỗi cái váy đó không giặc sau, từ xa tôi thấy chị ngồi đó, tôi phi như một cơn gió.

-Chị ... em cảm ơn ngày hôm qua nghe, nếu không có chị em làm ma da rồi.

/ ừ em đừng ra đường nước chơi nữa, nói với mấy đứa kia luôn.

Không mấy em nói chuyện này với người lớn, nói là có người lạ tới đây còn nói út Lan con chú bảy Đức nói vậy kêu mấy đứa nhỏ đừng ra đường nước với mé sông chơi./

-Dạ em biết rồi, mà chị đi chơi với em không, đi qua bầy vịt nhà em đi, có anh hai giữ vịt nhà em đi em dẫn chị đi, ....ủa rồi đâu mất tiêu rồi như ma vậy.....thấy ghê.Tới chiều khi cả nhà ăn cơm tôi mới nhớ tới chuyện khi sáng.

Tôi ngậm hộng cơm vừa ăn vừa nói chuyện.

-Nuốt .... :thì biết ai la tôi rồi hé mẹ tôi

-Mẹ, mẹ biết chị út lan con ông bảy Đức hông, bữa nay chị nói với con là có người lạ tới kêu mấy đứa con không được ra đường nước với mé sông chơi.

Tôi nói vừa dứt câu mẹ buôn đũa xuống hỏi: con nói ai nói.

-Dạ chị út Lan.

-Con thấy nó khi nào....

-Dạ hồi sáng con đi cám ơn chị.....

Bốc......

-Đau mẹ sau đánh con, cha mẹ tự nhiên đánh con..

-Đánh là đúng, mẹ đã không cho con đi rồi sau còn đi cảm ơn người ta, biết người ta là gì không hả.

Mẹ nói tiếp lời cha: chuyện này kể cho ai chưa, không được kể cho người khác nghe biết hông, ngày mai qua nhà bà ngoại với mẹ, giờ thì ăn cơm.

-Nhưng con định ngày mai kể chuyện này cho thằng Toàn nghe.

-Bốc......cái con này mới nói gì hả không được kể cho người khác nghe biết hong sau mà lìn quá vậy.

Dạ dạ....

-Mà mẹ cứ đánh trên đầu con như vậy lỡ con ngu luôn rồi sau, lớn lên ai đám cưới con...

**********

-Mẹ ơi.....mẹ có nhà hông mẹ.

-Gì sau hôm bây qua đây.

-Ngoại con mới qua....hiihii

-Mẹ con cá lóc con phơi được 2 nắng mẹ chiên lên ăn được rồi, không bị cứng.

Với lại con có chuyện muốn hỏi mẹ.

-Ừhm vô nhà đi rồi nói...Tôi thích nhất là đám chai hủ để mấy con động vật của bà ngoại còn cái vườn bất khả xâm phạm sau hé nữa nhìn nó ghê ghê sao á.-Mẹ con Anh nói thấy thứ không sạch sẽ, không chỉ một lần mà còn nghe được họ nói gì.

Mẹ đem chuyện của tôi kể cho ngoại nghe, còn nói người lạ này chắc cũng không phải người...-Kỳ Anh vô ngoại hỏi, sau tự nhiên con thấy họ hay như thế nào.

-Thấy ai ngoại,....

-Ừ thì là út Lan con thấy nó khi nào.

-Dạ thấy thì thấy thôi tự nhiên cái con thấy chị.Ngoại tôi quay qua nói với mẹ: để nó với mẹ vài hôm bữa đi mẹ coi như thế nào, do nó có thể thấy thứ đó hay chỉ hợp với con Lan.

-Dạ.....nhưng mà mẹ lỡ như....

-Không sao, có mẹ đây không ai được làm gì cháu ngoại mẹ đâu.

Dạ......tiếp mẹ nói tôi: ở đây không quậy nghe lời ngoại, còn nữa có đi đâu cũng phải nói với bà ngoại biết chưa, nếu lìn về nhà đánh mềm xương.Tôi biết mẹ lo cho tôi nhưng miệng mẹ hung dữ lắm, không biết lúc đó sau cha tôi thương nữa.

Chắc tại cái tính ngoài cứng trong mềm của mẹ nên thương.Mẹ tôi đi về nhà tôi bắt đầu sống với ngoại, một ngày trôi qua rất bình thường nhưng hơi chán vì ngoại không cho ra đồng chơi với đám thằng Toàn, ngoại nói cần phải xác định một chuyện quan trọng, nhưng đó có liên quan gì tới tôi đâu mà để tôi ở nhà.

********

Chiều tối tầm 6g tối.

-Ngoại ơi nhà có khách,....ê ...ê mấy người kia đứng lại, ai cho tự tiện vô nhà tôi đi ra cho tôi.

Dứt lời một trận lạnh sống lưng đưa tới.

Những người đó quay lại nhìn tôi với cặp mắt đỏ ngầu.

-Ê nhìn cái gì đục một cái cho lồi con mắt giờ cho hết nhìn luôn.Bà ngoại tôi dưới nhà đi lên nói

-Con thấy họ sau.

-Dạ thấy ai vậy ngoại

-Qua chào "cô" từ giờ "cô" ở đây đi ra đi vào nhớ chào "cô" một tiếng.

Tôi nghe ngoại nói với họ vậy thì hiểu luôn hé, họ là mờ....mờa...m.....á.....

Mẹ nói ngoại có thể sai khiến âm binh là việc nữa trời ơi, ê ê...mà khoang đã tôi đang thấy họ, tôi thấy được họ đó.....trời ơi cứu con.

Cả người tôi cứng ngắt khi họ quay đầu lại cúi chào, khi nảy sao không sợ giờ thì hay rồi không đi nỗi nữa luôn.-Con đi theo ngoại.

Ngoại vào phòng thờ của ngoại còn những " người" đó không đi vào chỉ đứng ngoài đợi.

Ngoại đốt một lá bùa bỏ vào chén, bùa cháy hết ngoại đổ ra tay xoa xoa mấy cái.-Đi hướng bắc, khách không mời mà tới.

-Đón khách dề đây, đụng ai không đụng lại đụng cháu tao.
 
Ốc Sên Cậu Đâu Rồi....!
02


Vị khách không mời mà tới này là một con ma da (chết đuối) hắn ta đang bơi theo đoạn sông yêu thích của hắn tuy chết đã lâu nhưng hắn không muốn ai thế mạng hắn nghĩ làm ma nhiều khi còn nhàn hơn làm người(đoạn sông khi chết vì không được đi chỗ khác) thì có cảm giác như ai đó đang gọi mình và cứ bơi cứ bơi tới đoạn đường nước có giọng nói "lên đi kéo nó xuống, kéo nó xuống..." hắn ta đâu nghĩ mình đụng phải thái tế, đã làm ma rồi còn không yên.

Tới khi hắn bị âm sai bắt thì vẫn chưa hiểu. / buôn tao ra, tao làm gì tụi bây bắt tao/Tôi được bà ngoại cho ngồi ngay giữa phòng nhìn thấy mọi thứ, bốn năm người mặc đồ quân phục mặt như bỏ đói nhiều năm, gò má lỗm xâu xuống, mắt như đang chảy máu, trong cuốn họng phát ra âm thanh kè kè ....

đang khóng chế một người ướt đẫm nhớt nhát, hôi thối mặt thì xanh như tàu lá....nhìn tổ họp này những người yếu bóng vía thì khỏi đi hé ngất trên cành quất lâu rồi.

Tôi sợ rồi....-Ngoại......

-Im.....Bà đốt bó nhang có mùi rất nồng chia ra cái ngôi thờ cấm xuống.- Yên ổn là ma đợi tới lượt đầu thai thì không chịu, bò tới khúc sông này làm gì, mày muốn cháu tao thế mạng cho mày sao.Tiếng thét chói tai của ma nước vang lên, tôi không thấy ngoại ra tay như thế nào chỉ thấy những vòng khỏi lượng lờ qua người hắn dẫn đến sự đau đớn đó./ tôi không muốn mạng ai hết,.......á...á...á... lúc đó,..... lúc đó có người kêu tôi làm vậy mà......á....aaaaa..á.../-Ai kêu.

Lúc này ngoại tôi không còn giọng nói như mọi ngày trở nên sắc bén như đang ra lệnh.Làn khói càng thêm quấn chặt lên người ma nước.

Âm thanh lúc có lúc không trả lời khó khăn.

Từ sưng tôi giờ chuyển qua con luôn./ con không biết,.....con không biết thiệt mà, bà tha cho con đi.... lúc đó con chỉ nghe được tiếng thôi không thấy ai hết bà tha con.... con đi ...từ khi chết tới giờ con không kéo ai thế mạng hết người tha cho con được không/Nó vừa nói vừa lạy ngoại cầu xin để không bị ngoại đánh tiêu hồn phách.

Ngoại quay qua nói gì đó với âm sai, có trời mới biết được tôi lúc này khi nghe được âm thanh khinh khủng cất lên, cái giọng khàn khàn đặt đặt, kè kè khi phát ra....nghe dỡn cả người, "ốc" có thể bắt cả nồi.

Tôi nghĩ: con muốn đi về được không ngoại, không coi nữa ghê lắm rồi.-Được,....... vì mày chưa từng kéo ai,nên tao cho cơ hội muốn qua thầy tao để tu hành không./ thầy bà ở đâu, con đi bằng cách nào, bà cũng biết ma nước tụi con không thể đi xa chỗ chết quá lâu/- Núi Bokor lên đó có các vị thần sẽ bảo hộ cho, nếu mày có ý định xấu thì khỏi luôn, không đầu thai gì đâu biết chưa. / thiệt được lên sao bà, bà con muốn được thêm hai người bạn đi chung nữa, họ là lính chống Mỹ bị thương rồi qua sông chết lúc đó con cứu không kịp được không bà/- Mày cũng biết cứu người sao, kéo người khác còn không kịp./ họ là anh hùng giải phóng quân đó, lúc con còn sống muốn đi tham gia kháng chiến mà nghĩ lại mẹ lại thôi, xong con chết lãn xẹt giờ nghĩ lại còn tức/ Tôi ngồi nghe cuộc đối thoại giữa họ lúc đầu còn sợ sợ với hình dáng "₫áng yêu " đó một lúc sau thì cảm thấy cũng hay ho.

đang nghĩ nghĩ chuyện khác đột nhiên bị gọi..../ này , này..../- Nam mô a di đà phật.....

Tôi vừa dứt câu thì ngoại nhăn mặt khó chịu nói...-Tập trung..... / cho ....cho..xin lỗi.../

Tôi cười cười cho qua chuyện.

- Mày về nói với người ta coi có muốn đi với mày không, chứ những người như họ chấp niệm hay oán niệm đều rất cao không dễ từ bỏ./ Dạ.../-Còn nữa mày liệu hồn, ngày mai tao qua đó rồi đi, dỡ trò là tới số.

- Giải tán.Ôi trời tôi được coi phim ma của TVB sao, ui là trời ngoại đỉnh thiệt.

Ngoại lại thấp nhang cắt cổ gà lấy máu vào chén đọc đoạn ký tự gì đó không mà tôi không biết, đọc xong đổ xuống đất một làn khói đen đặt bay lên.

Sau đó đem con gà chôn trong cái vườn kia, xong hết mọi chuyện, ngoại kêu tôi lại hỏi:-Con sợ hông.

-Dạ....lúc đầu hơi sợ sau thì hết rồi.

-Con muốn theo ngoại học mấy cái này hông.

- Dạ hông...con muốn làm nghề khác, muốn được đi thành phố....

- Cũng được, sáng sớm ngày mai ngoại đưa con về nhà.*********

Mọi chuyện quay lại quỹ đạo của nó ngoại tôi đi khoảng 1 tháng gì về, gia đình tôi vẫn vậy, hết hè này tôi đi học.

Và chuyện tôi thấy được "họ" cha, mẹ tôi đều biết, có lúc tôi thấy những hình ảnh đáng sợ tới mỗi không đám đi buổi tối chính xác là chiều chạng vạng Ôiii thôi không kể hết, nhưng ngoại đã nói xem như không thấy, không biết gì hết, nhưng con nít mà làm sau không sợ, sau có thể bình tỉnh như người lớn được.-Ngoại con thấy một người àh không cái đó đó...nhìn con rồi khóc..khóc rất nhiều nhưng không làm gì khác.

-Con đeo cái này vô tạm thời không thấy họ nữa, để ngoại coi người kia là ai.Sau đó ngoại qua nhà tôi nói gì với mẹ rồi lại đi.

Đeo được hơn một tháng rồi sợ dây chỉ mất khi nào cũng không biết, đêm đó tôi bắt đầu sốt cao không hạ, ông nội bà nội phải chạy qua xem, cả nhà tôi rối bồng bông lên, chú bảy lấy chiếc vỏ lãy đi đường kênh đến bệnh viện, nằm viện 1 tuần vẫn không giảm, còn chuyển sang tình trạng hôn mê, tôi được chuyển cấp tốc xuống bệnh viện tỉnh, mẹ tôi không còn giọng nói đanh đá như mọi khi nữa, gương mặt bà hóc hát đi thấy rõ, ngồi lau người tôi, đột nhiên tôi mỡ mắt....

- mẹ....-Sao rồi con, mẹ kêu bác sĩ đã.

Bác sĩ vào khám lại, thân nhiệt không giảm như đầu ốc tôi rất tỉnh đợi bác sĩ đi ra tôi nói với mẹ.-Mẹ anh ấy nói không tìm thấy con, anh kiếm khắp nhà mấy lần rồi, hỏi con đi đâu sao về với anh ấy.Mẹ tôi sửng người lại, hỏi: anh nào.-Con không biết, con mới quen.Mẹ: không hay trước khi đi mẹ có dặn nó con bé nó có sợ dây duyên âm rất rối loạn, không lẻ tới rồi, mẹ đi sau lâu quá vậy.- chắc con sốt cao quá rồi ảo giác, thôi đừng nghĩ nữa, uống miếng nước đi con,....rồi ăn cháu.

Với con mắt này tôi thật mệt mỏi, thấy những thấy không nên thấy người ta nói đang bệnh dương khí trên người cũng thấp xuống, giờ tôi chỉ nhấm mắt lại không muốn mở ra, nhưng khi nhấm mắt tôi lại nghe tiếng anh gọi....Cha mẹ thay phiên nhau chăm sóc tôi ở bệnh viện, mọi việc đồng ruộng đều để hai chú lo, bác sĩ nói chưa từng thấy trường hợp này nói với người nhà có điều kiện thì chuyển lên bệnh viện tốt hơn....Nhà mẹ ruột của mẹ hay tin cũng qua thăm, nhưng chỉ gửi tiền rồi về........Còn 1 tháng nữa là đi học tình trạng tôi không giảm nữa thì không biết phải làm sao sao.Mai ngoại nuôi về lúc này còn nói:

- con cho kỳ anh đi theo mẹ tới gặp thầy mới được, không chỉ là duyên âm đơn giản mà cả hận thù qua mấy kiếp.

- nhưng vậy có về kịp nhập học không mẹ.

- Nếu không kịp thì để năm sau vậy.Đợi khi nào không có bác sĩ hay y tá ngoại nuôi cho uống vài thứ nước thân nhiệt tôi giảm xuống, bác sĩ theo dỗi vài hôm sao đó cho xuất viện.Tôi ở nhà được mấy bữa để coi có chuyện gì xảy ra nữa không, chuyện của tôi cũng được nói với gia đình nội, khi nghe, tới lúc nghe được tôi thấy được những người kia và duyên âm cả nhà nội như gặp đại chiến.Còn chuyện này tại sau không nói nhà ngoại ruột thật ra khi đó bà ngoại không cho mẹ đám cưới với cha đâu vì nói nhà nội ở trong rừng như vậy là không tốt, nhà ngoại nhà mặt phố, ở trung tâm tỉnh nên cậu và bà ngoại không muốn gả mẹ qua bên đó, lúc mẹ nói có thai nên bà ngoại mới gả nhưng 2 năm sau chị tôi mới xuất hiện thì mọi chuyện đã đâu vào đó rồi.

Nên cho dù mẹ đã sống với cha hơn 10 năm số lần bà ngoại đi lên cha mẹ đếm trên bàn tay chưa hết.

Nếu mẹ không về thì thôi không nhắc.Lần đi này đo ông nội, chú bảy, chú tám và cha dùng võ lãy chạy đường sông Cái qua núi Bokor tới biên giới nội nói:

- bà cũng coi như một nửa sui gia, bà ngoại nó, bà làm ơn đem đi như thế nào đem về như thế đó, nghe bà....
 
Ốc Sên Cậu Đâu Rồi....!
03


Hai bà cháu đi hơn nữa ngày mà vẫn không nhìn thấy nhà, đói tới mức ngực dán vô lưng luôn rồi.

- ngoại sắp tới chưa....

- ừ sắp.....Đi được một đoạn thì tôi thấy, trời đẹp vậy cả một khu lan rừng, một ngôi nhà sàn, còn có động vật nữa......- Thầy ơi......

Không ai trả lời ngoại đưa tôi vào trong, ngồi trước hiên, ngoại nói phải được cho phép mới được bước vào trong, không có chuyện gì làm tôi đi vòng quanh sân, nơi này sau ốc sên nhiều quá vậy, không đếm hết được, - này ốc sao anh chị em mày nhiều vậy, tao chỉ có chị hai thôi, không biết giờ nhà tao ăn cơm chưa, tao đói rồi, tao nhớ nhà tao nữa, cha tao nữa.

Này ốc đi đâu vậy.....tao chưa nói xong mà....Đợi tới sế chiều một người khoảng 80- 90 tuổi đi vào, tôi đứng lên chấp tay chào.

- con chào ông....Ông không trả lời nhìn tôi rồi lại nhìn nhìn ngoại nói: là nó à, còn nhỏ quá.

Đáng lẽ không phải lúc này.- Dạ, 7 tuổi nếu mọi chuyện tốt, thì về đi học lớp 1....- Không phải chuyện đó ta nói duyên nghiệp đáng lý ra vẫn chưa tới....

- thôi vào trong đi..Dạ,... vô con.Tôi đi vào trong cân nhà không như tôi nghĩ bùa này kia, nó rất đơn giản giản, một khu bếp bàn kế bên là bàn ăn, phòng khách vào phòng ngủ kế nhau.

Vừa ngồi xuống ông đã kêu tôi lại nói:- lại đây, đưa tay ra ra xem.

Ông nhấm mắt đọc một lọt từ ngữ tôi biết...một mở mắt nói - trói buộc rất chặt không chỉ một sợi, một là màu đỏ, sợi còn lại màu đen oán niệm rất nặng sợ là không phải chỉ ơi kiếp này, sợi màu đỏ như thể đang cố gắng bảo vệ đứa nhỏ.Ông nhìn tôi thở dài: duyên nghiệp đã gieo thì tự mình phải trả dù có qua bao nhiêu kiếp cũng phải trả cho xong.

- nhưng thưa thầy, nó có thể thấy những vong hồn, con do được thầy chỉ dẫn mới thấy và nghe được, còn đứa nhỏ con sợ sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của nó.- đứa nhỏ này có gieo công đức rất sâu nên được nhận một tia phật quang nên có thể thấy các vong linh, nhưng họ không thể tới gần nó.

- nhưng lần trước nó sít mất mạng, con ma nước lần trước con đem tới nó kéo đứa nhỏ xuống.- con ma đó tiền kiếp cũng có duyên với đứa nhỏ, lời hứa năm nào cũng thực hiện được rồi thì nhân trong đó cũng phải được nhận trả lại.

- DạTôi với ngoại ở lại trên núi được 1 thời gian, ông ấy dạy cho tôi những khi thấy người âm nên như thế nào, không phải con ma nào cũng tốt tánh như út Lan với ma nước.Dạy cho tôi biết võ thêm để phòng thân.

Dạy cho tôi thêm vài pháp thuật trừ tà.Núi Bokor từ xưa tới giờ rất linh thiêng.

Cũng có rất nhiều tu sĩ lánh đời, thì các vong linh vất vưởng thì bay đầy đầu, mới lúc đầu tôi còn rất sợ nhưng nhìn nhiều riết rồi đâm ra ghiền, bữa nào không thấy bay bay thì là hỏi.

- ê Chau pho..mày thấy So "phá làng" đâu hông sáng giờ không thấy nó bay qua.

/ Nó xuống chân núi rồi nghe nó vô làng kế bên ăn ké/

*****************

Ở cũng lâu lâu tôi không biết đã 1 năm hay nữa năm, tới lúc về ông đưa cho tôi một sợi bùa bằng bạc có quấn thêm sợi chỉ màu đỏ trên đó nói: nó sẽ giúp con an ổn tới khi, duyên nghiệp đến lúc trả chứ không phải mệt mỏi như lúc trước.

Hạn chế lấy ra......một đứa con nít mới 7,8 tuổi thì đâu nghĩ nhiều ai cho gì thì nhận thôi.

Chúng tôi bắt đầu xuống núi, tôi nôn nao vì được gặp lại mọi người, nhưng cũng là bắt đầu mọi chuyện mà tôi không biết.Dạ..... con chào ông.

Thầy con về.Đi khoảng 1 ngày rưỡi thì tới nhà, tôi nghe được âm thanh chấn động; đó là tiếng khóc như pháo nổ phát ra từ nhà tôi, ờ thì đó trong hơn 1 năm tôi trên núi thì tôi đã có em.

Trước khi bước vào nhà phải rửa tay, mặt đó là mẹ tôi dạy chị em tôi như vậy, ( người nam xưa trước nhà thường sẽ có 1 cái lu, hay có đường vòng vào cháy bếp để rữa): úi ê sao khóc dữ vậy ta, mẹ đâu.....

Không ướt tả, chắc đói rồi ( kinh nghiệm thấy mấy đứa mới đẻ trong xóm)

Tôi nhìn một vòng chắc mẹ đi cho heo ăn nên không nghe em khóc.

Thần kỳ là khi tôi ẩm nó, nó không khóc nữa và ngủ tiếp, rồi kiếp nạn em trai đeo bám chính thức bắt đầu.Tối đó cả nhà tôi quay quằn bên mâm cơm chiều tiếng cười rơm rã, nhà nội cũng biết tôi về nhưng do nội đã về nhà tổ nên ko tới chỉ có chú bảy tới người này hầu như ăn cơm nhà tôi nhiều hơn ở nhà nội, đêm đó tôi bị đạp ra rìa ngủ với chị hai, còn tên nhóc con kia chiếm chỗ tôi.

Khoảng 6g chiều em nó khóc ngất lên, mẹ vỗ nó cả tiếng mới ngủ lại, rồi tới 12g đêm cũng vậy, lần này tôi ẩm rồi nín khóc ngay, tôi hỏi mẹ: bị dày là do đói hay đau bụng.

Mẹ nói :được 6, 6 bữa rồi, mới đầu tưởng đói như sau mấy hôm bà nội có phải ai chọc phá gì không cứ tới giờ này là khóc thì không phải bệnh.Nghe mẹ nói tôi nghi là thứ không sạch sẽ bám em nó, sau mấy lần chú ý, tôi thấy một bàn tay xương xẩu đưa từ ngoài cửa sổ phòng nhéo em tôi một cái rồi rút ra, cứ như vậy mỗi khi em ấy ngủ và đúng giờ thì lại tới.

Tôi tự nghĩ; mày xong rồi con....

Tôi nói với cha, mẹ chuyện tôi thấy, cha, mẹ không ngạc nhiên vì biết có như đã thử nhiều cách mà chưa đuổi đi được , tôi tiếp lời.

Nói với mẹ chuẩn bị cho tôi một nấm cơm dẽo, vài hạt tiêu để bên trong nấm cơm đó và một ít muối.

Một cái bao lớn, một cây tầm vong, một nhánh dâu tầm vừa tay.

Tối đó tôi để nấm cơm trước cổng, máng cái bao lên cây tầm vong( như đòn bẩy á )và nói: ăn xong thì đi chỗ khác không được ở đây và phá nữa biết chưa.Miệng thì nói vậy chứ, trong đầu tôi đang nghĩ: mày ăn đi thử xem mày còn đầu thay nữa được hông.

Nếu trẻ sơ sinh yếu bóng vía thường có các vong lang thang chọc phá, này nọ.Tới tối mẹ ẩm ngồi trong phòng, tôi thì ra sân xem nó từ hướng nào tới...

thấy một cái bóng to, người ngộm đen nhẻn, một cánh tay chỉ còn xương bước từ bụi tre đầu xóm tiến đến càng gần nhà tôi.

Đây là lần đầu tiên tôi bắt ma, nên cũng rất hồi hộp mà là người nhà của tôi nữa chỉ sợ sơ xuất gì đó.- mẹ nó, đã là ma rồi còn xấu kinh khủng vậy.Tôi chạy vào nhà thật nhanh.- cha chuẩn bị con nói vô là cha kéo dây nghe,..Nó đi vào nhà nhìn, nhìn rồi ngồi xuống cầm nấm cơm lên cho vào miệng (vong không thể ăn như con người nghe).Nó vừa há cái miệng to chản ra, tôi hô lời...

- vô....Cha tôi kéo mạnh, tôi bay lại chụp bao vô người nó, lấy cây dâu tầm đánh không rược phát nào, vừa đánh vừa nói: mẹ mày nhéo em tao mày tưởng không ai biết mày hả, cho mày đi luôn khỏi cần đầu thay.Tôi cọt miệng bao lại, dán lá bùa đã chuẩn sẵn, đốt lên niệm rồi đốt cả bao.
 
Back
Top Bottom