Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Đoản Sinh Tử Văn ( Ngọc Ngọc )

Đoản Sinh Tử Văn ( Ngọc Ngọc )
Đoản 10


Từ sau hôm hắn và sư phụ uống say đó .

Hai người gặp nhau rất gượng gạo .

Khi đề cập đến chuyện đó người tránh né không trả lời .

Vì sư phụ là trưởng môn của một giáo nên ngài chọn sống trên núi không màng thế sự đời .

Hôm nay , phụ thân hắn gọi về tiếp quản ngôi vị .

--------1 tháng ----
" chủ nhân , thiếu môn chủ đã về " tiếng bẩm báo của nô tài ngoài cửa vọng vào .

Đáp lại là sự yên lặng .

Một thiếu niên khoảng 23 tuổi bước vào .

Mở cánh cửa " Sư phụ , đồ nhi đã về " .

Vẫn dáng vẻ trầm tĩnh như thế người đang viết chữ chỉ đáp lại một chữ " ừ " .

Biết vậy người kia chỉ lặng lẽ bước vào đến thì người kia vẫn không dừng bút .

Sau khi nam nhân tóc trắng đặt bút xuống tiến về phía ghế quý phi ngồi xuống .

" Mọi chuyển ổn chứ " người kia vừa rót trà vừa trả lời : " ổn ạ " .

Cầm lấy chén trà .

" sư phụ lần này con lên núi .

Muốn nhờ người một việc .

" uk ..."

đưa chén trà nhấp một chút .

" con muốn người xuống núi một chuyến ."

Vừa nói vừa thăm dò người đối điện .

" Mai khởi hành luôn đi ."
————doanh trại ———————
Trong đại bản doanh không khí căng thăng bao trùm .

" Khởi bẩm hoàng thượng , Lý Phương có mời một vị Lâm Dương về .

Trận pháp người này dùng rất cổ quái đã bắt mất 4 đại tướng của quân ta rồi ."

" Quân ta thương vong đã 1 vạn từ khi hắn đến rồi ạ ..."
.....

Các viên tướng càng thông báo tình hình chiến trận thì sắc mặt người mặc áo hoàng báo ngồi trên ghế càng lúc càng tệ .

Lúc này người ngồi tóc trắng ngồi bên phải mới lên tiếng : " Là ngũ phong hoả " cứ vậy giọng nói trầm bổng truyền trong không gian
Kết thúc , cuộc bàn bạc .

Hai người họ về lều Lưu Phong nói chuyện .

Nói được một lúc , thì nô tài thông báo đến giờ ăn trưa mời ai người đứng dậy dùng bữa .

Trên bàn ăn toàn là món đồ nhi ông thích : cá chép chiên giòn , thịt kho , vịt om sấu , ....

Ông nhì thấy trên môi nó một nụ cười hạnh phúc .

" Ăn đi mấy ngày ngay con khổ nhiều rồi " vừa nói vừa gắp cho đồ như của mình miếng thịt vịt om .

Thấy vậy hắn cười ngẩng đầu lên nói tiếng " cảm ơn người " .

Tranh thủ hắn gỡ cho sư phụ chút cá .

Gỡ xong hắn đặt vào bát người , gắp thêm miếng thịt không .

Cười một cái " ăn thôi người .

Thấy đồ đệ nhọc tâm , ông gắp miếng thịt kho lên ăn trước .

Từ dạ dày bắt đầu trào lên , kìm cơn nôn lại .

Ông nghĩ " chắc mình làm việc nhiều quá nên chán ăn hay thức ăn bị tầm độc " .

Nghĩ thế như thấy học trò nhìn mình mãi ông đành cho miếng cá vào miệng ăn .

Không thể kìm dược nữa dịch vị trào ngược lên .

Ông nhịn .

Ai về phòng người ấy nghỉ nhơi .

Đêm bàn luận tiếp .

Ba tháng , ông ở đây quân tiến không ngừng .

Hôm nay rảnh , ông và Phong di dạo bàn luận một chút về trận tiếp .

Đang đi gặp mai phục .

Một thanh kiếm đâm đằng sau Phong , ông ôm đỡ .

Thanh kiếm cắm vào vai ông .

Phong ôm lấy sư phụ phẫn lộ hạ một kiếm làm 10 người phía trước đứt đầu chết .

Vội điểm huyệt cầm máu của ông .

Binh lính đến nơi thấy hoàng thượng bị thích khách vội tiến lên cứu giá .

Đôi mắt hoàng thượng đỏ lừ ôm lấy quân sư .

Một người mặc hắc phục .

Tiến đế chỗ hắn "huynh bình tĩnh sư phụ không sao đâu .

" Hắn gật đầu cả hai đưa ông về oanh trại .

Đêm hôm nó không chỉ có riêng ông và hắn mà còn một người nữa là cậu .

Vì sợ ông tức giận mà ngay hôm sau hai người họ đã xuống núi .

Đỡ ông vào lều họ , bắt mạch cho ông kinh hãi thu tay lại .

Thấy đệ như vậy hắn vội bắt mạch sư phụ .

" hỉ mạch " mùi tanh lồng của máy làn hộ phục hồi tinh thần .

Hắn bảo vệ tâm mạch ông còn cậu rút kiếm .

Vết thương được băng bó cẩn thận .

Điều làm họ đau đầu nhất là cây kiếm đó có độc không thể cho ông uống thuốc giải được vì đang mang thai .

Người hầu bưng thuốc đến , Yến Vân cho ông uống thuốc .

Lưu Phong ra ngoài dặn dòn binh lính một chút .

Đêm buông xuống , người trên giường sốt mãi không lui .

Họ nhau dùng nước ấm lâu người cho ông .

Họ phát hiện ra bụng ông đã hơi nhô lên , cơ thể cũng đã gầy đi một vòng .

Mặt họ hiện rõ chữ sót .

Đến trưa cơn sốt cũng lui .

Sáng hôm sau , tỉnh dậy thấy hai đồ đệ mình gục đầu nắm tay mình ở hai bên.

Thấy ông động họ liền tỉnh .

" sư phụ , cuối cùng người cũng tỉnh rồi " .

Không nói ông chị nhẹ ngàng nhắm mắt coi như một lời đồng ý .

Lưu Phong đứng dậy rót ông chén nước .

Thấy Phong dời khỏi vị trí ông nguyên người xuống mét giường nôn " oẹ ... oẹ " vì không qua chưa ăn gì , cổ họng khoi khốc ông chỉ nôn ra chút dịch vị dạ dày và chút máu loãng .

Thấy vậy Lưu Phong và Yến Vân đều bị doạ sợ .

Ông định đưa tay lên lấy cốc nước từ Lưu Phong nhưng chuyền lại cho ông chỉ là cảm giác đau buốt khiến ông cau mày .

Yến Vân đỡ ông dậy , Lưu Phong đưa cho miếng nước .
 
Đoản Sinh Tử Văn ( Ngọc Ngọc )
Đoản 11


Trong căn phòng tối , một người đàn ông đang thống khổ .

" A aaaaa ....

Ư ư ư ...." .

Trong bụng truyền đến những cơn đau .

Một nguồn ánh sáng chiếu thẳng vào mắt cậu .

Cánh cửa mở ra một người đàn ông mặc áo sơmi bước vào .

Người anh toàn mùi rượu .

" Sợ gì chứ !

Tôi có giết cậu luôn đâu ... hử ...., haha .... tôi còn phải cho cậu nhìn thấy đứa trẻ trong bụng cậu chết như thế nào chứ .

" anh thì thầm vào tai cậu
" xin anh mà Lưu ......

Nó là con anh mà .

Hứ hứ ........ anh giết tôi cũng được xin anh đừng làm hại đến nó " nước mắt cứ vậy chảy không ngừng
" Vậy ai mang Hương về cho tôi .

Hôm đấy không phải đi với cậu thì cô ý sẽ ko chết .

Tất cả là tại cậu .

" anh hét lên vào mặt cậu .

" Im lặng " sự im lặng này làm anh ghét thật sự
Anh bắt đầu điên làm tình với cậu .

Bụng dù đau nhưng câu không dám kêu vì biết nếu kêu anh sẽ ghết chết đứa trẻ mất .

Thấy cậu ngất đi .

Anh treo cậu lên giá đính đập tạt nước cho cậu tỉnh .

Đúng , trên người cậu toàn là vết roi chằng chịt , những vết bầm tím về tình dục .

Thoả mãn xong , anh tắt dây khiến cậu rơi như bao cát xuống nệm .

May mà đứa bé rất kiên cường .

Bước ra khỏi căn nhà kho hôi hám bẩn thỉu .

Anh tuến về biệt thự xa hoa bên cạnh .

Anh bước về biệt thự tắm để trôi đi thứ bẩn thỉu anh vừa đụng vào .

Biết là nó bẩn như anh vẫn đụng .

Như thuốc phiện vậy .

Cậu bị cơn đau trong bụng làm tỉnh .

Lúc cậu tỉnh căn phòng vẫn tối như vậy .

Cậu biết giờ cậu phải sinh .

Trước khi anh quay lại với mang được đứa nhỏ ra ngoài .

" Đau quá ....

" .

Cậu không dám kêu to , không nhừng người gác ngoài cổng sẽ biết .

Nhét miếng vải vào miệng .

Tay không ngừng đè bụng xuống .

Vì quá nóng vội đưa đứa trẻ ra mà cậu quên mất là phải chờ vỡ ối .

Bụng cậu bỗng buốt lên .

Bên dưới nhưng có thứ gì đó vỡ " ư ư ....

ư ư " .

Đau đớn cậu ngã về phía sau .

Không ngừng tự đẩy bụng mình .

Không ngừng rặn cuối cùng thì đứa bé đã ra .

Nó khóc , cậu sợ bên ngoài nghe thấy vội xô giá bên cạnh giường tạo âm thanh che đi tiếng khóc .

Là một bảo bối nam .

Bụng cậu quá , mệt thật .

Một người phục nữ từ ngoài lẻ vào .

Dùng khăn quấn đứa trẻ .

Cậu đưa một tờ giấy và một tấm thẻ cho người phụ nữa đó .

Tay đặt lên bụng .

"Bảo bối cúng ta cùng đi nhé .

Đừng sợ có baba đi với con " cơ thể cậu nhẹ gần
Cánh cửa một lần nữa mở ra lần nữa .

Người phụ nữ khi chưa kịp rời đi .

Mùi máu tươi nồng nặc tràn đầy căn phòng .

Một người phụ nữ đang ôm một đứa trẻ trên tay .

Người vừa làm tình với anh đang nằm đó xung quanh thật nhiều máu .

Người phụ kia không ngùng run .

Đứa trẻ bị vệ sĩ cướp đi .

Anh chạy đến bên cậu .

" Duy tỉnh , mở mắt ra đi . ..... xin cậu đấy .... cậu tỉnh đi , mai chúng ta cưới nhau được không ..." anh điên cuồng gọi .

" Xem này còn một đứa nữa mà .

Nó đang đạp kìa .

Cậu mua tỉnh dậy đưa nó ra đi " anh không ngưng lạy cậu .

Máu bên dưới chảy càng nhiều .

"Gọi sĩ nhanh" như chợt nhớ ra anh vội hô quản gia .

Nói ngọt không được anh "Cậu không tỉnh tôi giết đứa nhỏ kia đó".

Anh vẫntay người vệ sĩ bế đứa nhỏ lại .

Khi bế đứa nhỉ trên tay anh không ra tay được .

Bác sĩ chạy đến giật mình khi nơi này quá thiếu điều kiện .

Nơi này ẩm mốc , hôi hám , không có lấy một bóng đèn nào .

Ông thấy trên giường thiếu gia đang ôm một ai đó , xung quang toàn máu .

Tiến lại gần ông giật mình là cậu Duy .

Không phải một năm trước cậu đã bị điều sang châu phi rồi sau .

Ông nhìn thiếu gia một hồi lâu rồi lắc đầu , quay ra bảo quản ra "soi đèn" .

Ông lôi ra một con dao mổ mới ra .

Rạch một đường từ hậu môn ra .

Thò tay vào lôi đứa trẻ từ trong bụng cậu ra .

Anh nhìn ông khám cho cậu xong nhìn anh lắc đầu .

Tim như thắt lại vậy .

Anh cúi xuống nhìn người trong lòng hôn một cái .

Tay anh siết càng chặt hơn .

Anh biết người cậu đang dần mất nhiệt độ .

Khi ông hạ đường dao xuống mày cậu nhăn lại .

Anh cười nhẹ nói "không sao đâu .

Lát sẽ không đâu nữa .

Duy của anh là kiên cường nhất ."

Ôm cậu một chặt thêm
Đứa trẻ được ông kéo ra là lúc cậu nằm lạnh ngắt trên vòng tay anh .

" Duy nhìn kìa , nó ra rồi .

Em xem" đặt đứa trẻ lên ngực cậu .

"Cậu ý đi rồi cậu chủ" anh không nghe .

Sáng anh còn thấy cậu xin anh tha cho con mà giờ mới là trưa .

"Anh vừa gặt Hương đó .

Cô ý nói là em là đứa trẻ năm đó không phải cô ý .

Em giúp cô ý chạy chốn .

Cô ý bảo em giúp anh lấy lại Usb .

Anh hãy trân trọng em và nếu không không yêu hãy để em đi đừng hành hạ em nữa" .

"Chúng ta yêu lại từ đầu em nhé" anh đặt lên môi cậu một nụ hôn .

Anh bế cậu về biệt thự .

Trên đường đi anh nói "Nghỉ một chút đi .

Chiều chúng ta cùng nhau ngắm hoàng hôn em nhé" .

Về đến biệt thự anh nhận ra .

Anh nhận ra , anh chưa bao giờ cho cậu một cái gì cả .

Anh toàn được nhận lại từ cậu .

Thứ anh cho cậu là sự nhục mạ , đánh đập , những lần anh phát tiết , ....,
Hoàng hôn , anh bế cậu ra ghế sau vườn .

Nhìn hoàng hôn , hoàng hôn hôm nay thậy đẹp nhưng thật buồn .
 
Đoản Sinh Tử Văn ( Ngọc Ngọc )
Ngoại truyện ( đoản 11)


———5 năm sau —-
Hai cậu nhóc chơi trong vườn thì nghe thấy còi oto .

Hai đứa đua nhau cổng để gặp cha .

Lần này cha đi công tác thật lâu .

Hai đứa nhó nhớ cha lắm .

Lưu bước ra khỏi xe thấy hai đứa đang chờ mình .

Nở một nụ cười "hai bảo bối ở nhà có ngoan không" .

"Có ạ" hai người như một .

Anh đem quà công tác tặng cho hai đứa .

Tắm cho chúng , xong cùng hai đứa ăn cơm .

Ru chúng ngủ .

Khi anh bước vào phòng đã 22h .

" chờ anh chút nhé " anh lấy quần áo mới trong tủ rồi bước vào bòng tắm .

Bước ra nha tiếng gần đến một chiếc bàn nhỏ trong góc phòng đặt một chiếc đồng hồ xuống "Quà đấy .

Em thích không .

Của em với của anh là một cặp đó" Năm năm lần nào đi công tác anh của mua quá về đặt góc này .

Lúc anh đi anh luôn chờ một cuộc gọi "anh về sớm nhé .

Em nhớ anh" như 7 năm trước .

Năm năm qua chính ta anh chăm sóc con .

Anh nói " đây là món quà cuối cậu dành cho anh " .

Năm đó , cậu đi anh như điên dại .

Ôm cậu không rời .

Hôm nào cũng hỏi " Duy hôm nay muốn ăn gì" , "Em muốn đi đâu" , "Hôm nay 2 bảo bối lớn hơn rồi nhé" ,.... chiều sẽ đưa câu ra vườn ngắm hoàng hôn .

Anh không dám ngủ sợ cậu biến mất .
 
Đoản Sinh Tử Văn ( Ngọc Ngọc )
Đoản 12


Trong căn hộ tầng thứ 25 , có một hình ảnh không nên xảy ra .

"Người đàn ông đó là ai" người đàn ông cao lớn đang đánh đập người đàn ông khác .

"Không có .....em không có" người kia lên tiếng biện minh
"Không lẽ tôi phải mang anh ta đến đây cậu mới nhận.

Hay tôi không đủ để thoả mãn cậu" từng mảng quần áo bị xé bị rơi xuống đất .

Không thuốc bôi trơn , không đốt cháy giai đoạn .

Sự vào đột ngột làm độ đau đớn tăng lên .

Thai nhi trong bụng tức giận cho baba đạp không ngừng .

Không biết cậu ngất đi rồi tỉnh bao nhiêu lần nữa .
————————————————————————
Cậu tỉnh dậy đã được đưa về biệt thự vùng ngoại ô .

"Tỉnh rồi sao .

Từ này công việc trong biệt thự này sẽ do cậu làm" độ lạnh không đổi .

Công việc ở biệt thự này hai người một ngày làm không hết thì làm sao cậu làm được .

Nói xong anh nổ đi
———- 3 giờ sáng ————
Công việc của cậu bắt đầu .

Rời giường đánh răng đi vệ sinh xong .

Cậu trấn an bảo bảo đang đạp "Bảo bối ngoan nào , hôm nay cúng ta có rất nhiều việc để làm đó"
Dọn nhà , lau nhà làm lưng như muốn gãy đôi ra .

Bám vào thành cầu thang để đứng lên .

Nhìn lên đồng hồ đã 7h30 .

Vội xuống bếp , thấy thím trương đã nấu cháo .

"Thím Trương người để con , không anh Hoàng lại mắng người đó" .

Hai tuần qua , lần nào cậu cũng nói câu này .

Bà luôn giúp cậu một cách thầm lặng .

Chờ anh ăn sáng xong , cậu cặm chụi đi rửa bát .

Đi bộ tầm 15 phút ra để đi ra bến xe buýt .

18h từ công ty về đến nhà .

Cậu vào siêu thị mua chút đồ .

Về đến nhà cậu giúp thím trương nấu cơm .

Hút bụi sô pha , dọn phòng họ à không giờ là phòng anh chứ cậu đã chuyển xuống nhà kho rồi còn gì .
—————1 tháng sau —————
Mấy tối nay anh về muộn hoặc không về .

Như bộ dạng anh mỗi lần làm đều rất thô bạo .

Cậu không biết anh giận gì nữa .

Hôm nay , đi làm về .

Trên xe cậu thấy người ta đag xem bản tin .

Công ty anh sắp phá sản .
—————-1 tuần sau ————
Công ty chở lại bình thường .

Anh nghi cậu .

Hai thân thể trần như nhộng trên giường đang ...

"Chuyện này có phải cậu làm không????"

Dùng tay nâng cằm cậu lên .

"Em bảo không anh tin không ...." cậu nhìn anh đôi mắt đầm lệ .

"Làm hay không cậu tự biết chứ .

Nghĩ làm vậy cậu vô can .

Cậu cắm cho tôi hai cặp sừng hơi bị to rồi đó" anh ném một tệp ảnh rồi mặc quần áo bỏ đi .

Sáng hôm sau trên tầng 5 một khu nhà bỏ hoang .

Một người phụ nữ xinh đẹp và một đàn ông bụng lớn gầy gò đang xô sát nhau .

Người đàn ông rơi xuống .

Trong không trung cậu đổi usb .

Bấm điện thoại cho thím trương đã chuẩn bị sẵn .

Tay đật lên bụng "bảo bảo , ba xin lỗi" .
———- dòng thời gian————
Tại biệt thự Tô gia
"Cảm ơn phan tổng đã giúp tôi" anh nâng ly rượu vang đỏ lên cạn ly với người đối diện .

"Không có gì mai sau chúng ta là người một nhà mà" ông cười nói rồi đẩy cô con gái ông cho anh
Tại một góc khác ."

An tổng lâu không gặp .

Tôi không ngờ hôm nay ông tới đó" chủ nhân buổi tiệc lên tiếng
Thấy An tổng , anh liên tới gần .

"An tổng , hợp tác vui vẻ" anh cười nói .

"Vui vẻ" ông cười một tiếng to .

Cha anh nói "Nể mặt rồi" ai chẳng biết trong giới thương trường An tổng tính tình quái dị , không nể mặt ai cả , một khi hợp tác công ty ấy sẽ lên .

"Haha.

Nể đúng là nể ..."

ông gật gù .

"Tôi không ngờ một công ty như công ty cậu mà Visa lại mặt đó" ông thầm đánh giá con người trước mặt .

Chuông điện thoại kêu .

"Xin lỗi tôi xin phép ra ngoài" anh đi ra ngoài sân .

Thuộc hạ nói : " phu nhân với phan tiểu thư hẹn nhau ở khu hạ lan .

Họ cãi vã , phu nhân ngã từ tầng 5 xuống .

Sống chết chưa biết .

Được bà Trương đưa về quê rồi ạ ."

Nghe vậy tim anh chợt đâu .

"Không cậu ngoại tình mà .

Cậu phản bội anh .

Chắc gì đứa trẻ đó là con của anh" .

Hôm đó anh về đơn ly hôn được kí , nhân nằm trong hộp .

Đơn nghỉ việc của thím Trương đặt trên bàn .

Bước vào , anh thấy cha và An tổng đang xem một bức hình "Hình người đã cứu anh 10 năm trước .

Người anh mang ơn .

Người đó hắt một phần gan , một phần thận của mình cho anh .

Lúc anh tìm chỉ biết hình không có tên" .

Anh tiến lại gần nghe thấy An tổng nói "Giờ cậu ta lớn thế này rồi đây" ong lướt sang .

Tầm hình đó của cậu .

Đầu anh nổ tung , tim như bị ai bóp .

Ly rượu trên tay rơi xuống .

Tiếng chuông điện thoại một lần nữa vang lên .

"Chủ nhân , tôi là tiêm chết độc ayxina vào Hoa tiếu gia rồi ạ" nghe thuộc hạ báo cáo chiếc điện thoại trên tay anh rớt xuống .
( chất độc mình đánh bừa đó :) .

Mong mọi người thông cảm nhé )
———4 tiếng lái xe ————-
Anh lái xe không ngừng cầu nguyện .

Bệnh viện thị trấn D , bác sĩ từ phòng cấp cứu bước ra .

"May cứu chữa kịp thời .

Bà Trương thật lòng xin lỗi chúng tôi chỉ duy trì nhiều nhất cho bệnh nhân thêm 10 ngày nữa thôi .

Bà biết đó , rơi từ độ cao xuống đứa trẻ không sao là tốt lắm rồi thêm sức khoẻ bệnh nhân ngày cành tệ .

Thêm 10 ngày nữa đứa trẻ cũng được 9 tháng rồi ."

Đang thất thần thì thiếu gia từ đâu chạy đến hỏi "Lâm đâu ?

Cậu ý đâu ?".

Bà nghe vậy quỳ xuống "Tôi xin cậu tha cho cậu ý đi .

Dù gì cậu ý cũng sắp không trụ được nữa .

Đứa trẻ không có tôi mà cậu" không để ý những lờingày đó anh nhìn thấy cậu rồi .
———————————/—/—/
Vào cùng cậu rồi .

Cậu thật gầy nhưng chiếc bụng thật lớn .

Hai má hóp lại , đôi môi trắng bệch nứt nẻ .

Không còn tí sức sống nào thật khác khi hai người ở chung cư .

Lúc nào cậu cũng tràn đầy sức sống .

Bác sĩ bảo cậu sống thêm được nhiều thất 10 ngày .

" ông ta nói láo đúng không vợ.

Vợ mau khoẻ rồi chúng ta về nhà .

Sắp tết rồi chúng ta cùng nhau kết vòng , mua hoa đào .

Chúng ta cùng nhau mua đồ cho con nữa"
Ngày đầu anh không chấp nhận .

Hai 3 lần vào phòng cấp cứu .

Anh sợ mất cậu .

Ngày nào thím Trương cũng mang cơm đến rồi ngồi nhìn hai người hộ rất lâu rồi thở dài đi về .

Hôm nay , anh nhờ thím trương trông cậu một chút anh đi ra ngoài .

Anh mua 2 cái cũi , rất nhiều quần áo sơ sinh .

Một chút hoa và một chiếc mĩ cho cậu .

Anh về đã nói "vợ anh có quà cho em này .

Năm nay chúng ta đón tết ở đây nhé .

Sang năm chúng ta về nhà được không .

Sang năm gia đình chúng ta có 4 người đó ."

Đặt một nụ hôn lên trán cậu .

Lấy chiếc mụ đội lên đầu đầy thương tích đó .

Anh vừa tết vòng hoa vừa nới chuyện với cậu .

Họ nói cậu không thể sinh mổ được bắt buộc sinh thường .

Cậu đau đớn tỉnh lại , chân tay không cử động được .

Bụng đâu buốt từng cơn .

Hạ thân nóng rát .

Một bác sĩ đang liên tục đẩy xoa nắn cho bảo bảo xuống dưới .

Xương chậu nhỏ đứa bé lớn không thể nào xuống được .

Họ bẻ tan xương chậu cậu .

Cậu ngất lịm hạ thận chạy càng nhiều máu .

Mắt anh đỏ ngu , anh hất tung bác sĩ ra và ôm lấy cậu thì thầm " vợ đừng sợ có chồng đây, chồng sẽ bảo vệ vợ" .

Anh bị người đánh ngất đi .

Huyết áp bệnh nhân dảm .

Họ rạch hậu môn ra , để lôi hai đứa trẻ ra .

Tỉnh dậy không thấy cậu .

Họ đưa cho anh một thi thể lạnh nhắt .

Chiều buông xuống , " vợ nhìn kia , hoàng hôn buông xuống rồi , thật đẹp đúng không .

Ngủ chút đi nhé .

Mai amh đưa em về nhà .

Anh biết mà ở đây không thoải mái ...." anh cứ ôm cậu lẩm bẩm như vậy .

Lòng anh không chấp nhận được .
——-/————-/—————-/—————/————
Tác giả :
Chúc mọi người năm mới tốt lành , vui vẻ , vạn sự như ý , ...... :)
 
Đoản Sinh Tử Văn ( Ngọc Ngọc )
Đoản 13


Khi làm xe ngoài đường thưa thớt hơn .

Các ngôi nhà ngoài phố đã tắt .

Trên đường đi làm về , cậu gặp anh .

Một người đang hôn mê been vệ đường .

Không hiểu ma xui , quỷ khiến thế nào mà cậu vác anh về nhà .

Sau khi , rửa vết thương cho anh xong .

Vì quá mệt cậu thiết đi trên ghế .

Ngày hôm nay đã quá mệ mỏi với cậu .

Cậu bị đuổi khỏi công ty , giờ lại thêm cục nợ này nữa .

Hazz không biết làm sao bây giờ .

Sáng hôm sau , khi đang ngủ cậu cảm thấy có một cặp mắt đang nhìn mình .

Người đàn ông đêm qua cậu cứu đang ngồi nhìn cậu .

Thấy cậu dậy anh đưa tay lên bụng mình , đôi mặt nhìn cậu ngây thơ nói " Tuấn đói" .

Cậu hơi giật mình như vươn vai đứng dậy nấu cho anh một bát mì .

Ăn xong cậu hỏi anh về thông tin gia đình anh , nhận được cậu "Tuấn không biết , Tuấn không nhớ" làm cậu sốc .

Cậu nói với anh ta rằng "Phải ddưa anh đến công an để tìm người nhà" .

Anh lại bám chặt cậu nói "Đừng ..." .

Bất lực cậu đưa anh đến bệnh viện kiểm tra .

Nhỡ anh ta bị bệnh gì thì chết trong nhà cậu thì sao ?

Hiuhiu , cậu không muốn vậy đâu , đêm đếncos mai trong phòng cậu.

Bác sĩ bảo : "Anh ta , bị tụ máu lên mất trí nhớ tạm thời .

Có thể mấy hôm nữa tan hoặc có thể cả đời không tan ." .

Đúng là đen mà .

Thân mình nuôi chưa xong giờ phải nuôi một người to xác như anh nữa .

Chiều đến nhân lúc anh ngủ chưa dậy .

Cậu đi xin việc , không tình trạng chết đói mất .

Cậu đi ra khỏi nhà để lại mẩu giấu viết "Tôi đi làm .

Anh ở nhà đừng quậy" .

Tối về cậu thấy anh đang ngồi trong phòng khác chờ cậu . cậu phát hiện anh không biết làm gì hết .

Sau này mới biết , anh rất giỏi lập wed .

Người ta nói lửa gần rơm lâu ngày cũng bén , quả không sai .

Vào một đêm bão bùng đã sảy ra .

Một tháng từ đêm đó anh nhận được tin mình có thể lm việc cho một công ty nhỏ về wed .

Độ bám cậu vì thế không giảm .

Vì có thêm anh nên cậu phải làm 2 công việc .

Sau khi làm ở công ty , cậu sẽ đến nhà hàng làm phục vụ , Mấy ngày nay cơ thể cậu rất lạ , liên rục buồn ngủ và vô cùng kén ăn .

Khi đi khám cậu nhận được tin mình có thai .

Con trai mang thai ở thời đại này là điều lạ lùng .

Sợ doạ đến anh , khi đi làm hai công việc đã rất mệt .

Cậu vẫn dọn nhà phơi quần áo , sáng vẫn dậy sớm nấu cơm cả ngày cho anh như bình thường .

Tháng thứ ba thai kì , từ khi biết mang thai đến giờ không ngày nào cậu không nôn .

Người cậu gầy hẳn đi .

Anh luôn hỏi , cậu nói rằng "đau dạ dày, không sau đâu" .

Thấy công việc anh ổn định hơn cậu nói với anh .

Thì anh biến mất ....
———————————////////—————————-
Tập này là mình viết cho tập đặc biệt trước .

Nhưng đang viết gãy mạch cảm xúc .

Mọi ng đọc xem hay không nhé .
 
Đoản Sinh Tử Văn ( Ngọc Ngọc )
Đặc biệt


Ngoài đường đã vắng , một nam thanh niên đầu tóc bẩn thỉu , tóc tai bù xù đang đi dọc theo con đường dài .

Ngày nào người ta cũng thấy anh ta cả .

Anh ta là kẻ điên , kẻ mù .

Anh ta đã xuất hiện ở đây 4 tháng rồi .

Người ta phát hiện bụng anh càng ngày càng to ra .

Thương những người trong chợ thường xuyên cho đồ ăn .
———— —————/
Trời mùa đông đến , cạnh lạnh buốt của miền bắc .

Tại một quầy hàng bán dậu của gia đình nhỏ .

Bị đám côn đồ quậy tung lên .

"Này lão già ông có trả tiền không?"

Người đàn ông nghèo gương đầu nếp nhăn cúi đầu xin người tên con đồ
"Sao lúc vay dễ lắm mà ..... sao lúc trả ko trả được chứ gì ...." tên đó đá người đàn ông kia .

Khiến ông ngã xô vào bàn bán đậu
Gia đình này mãi mới sinh được đứa con .

Không mai đứa bé bị tim bẩm sinh .

Tháng nào bé cũng đi viện .

Thiếu quá ông mới đi mượn chúng .

Với lãi cắt cổ .

Thấy ông bị vậy bà vợ ông buông cô con gái trong ngực ra chạy đến chỗ chồng nước mắt không ngừng chảy .

Thấy vậy bọn con đồ càng bực .

Nắm tóc chị đánh .

Đứa trẻ ở ngoài khóc thét lên .

Nghe tiếng khóc bọn chúng các bực .

Một tên nắm đứa bé đang khóc "Mày khóc gì ?" .

Mọi người trong chợ không ai dám cản họ cả .

Vù khi này do bọn chúng bảo kê .

Khu chợ nghèo này , khu mà lũ côn đồ lộng hành .

Người đàn ông điên xông đến ôm cắn người đàn ông kia buông đứa trẻ xuống .

Anh ta ôm đứa trẻ nhà bàn đậu trong lòng để nó không bị đánh .

Tuy gia đình bán đậu này nghèo nhưng hôm nào họ cũng cho anh một bìa đậu nóng , và một cốc nước đậu .

Lũ man dợn ấy đánh tới tấp .

"Kẻ điên biết cứu người này" , "Đàn ông mang thai sao ..." , " cho m cứu này ..... này" họ đang đánh anh và đôi vợ chồng bán đậu thì được lệnh gọi về .

Bọn côn đồ bỏ đi thì chủ những của hàng xung quanh mới đến .

Họ phát hiện cậu đang xuất huyết .

Cậu là ng vô gia cư chi phí nhập viện rất lớn lên họ không thể đưa cậu vào cơ sở y tế được .

Họ đàng mời một bác sĩ thú y đến xem .

Ông ta suất thân từ quân y trong chiến trường chở về .
———- phần 1————-
Mọi ng thích kiểu viết này không ạ ?

Mình xin lỗi vì mình không viết như lời hứa được .

Yêu mọi người nhiều
 
Đoản Sinh Tử Văn ( Ngọc Ngọc )
Đoản 14


Tại căn biệt thự cổ kính ở ngoại ô thành phố A .

Một chàng trai trẻ đang ngồi dựa lưng vô ghế nghe báo cáo tình hình tài chính công ty .

Không ai bên ngoài gia tộc biết người thiếu niên trẻ tuổi này là người đang thừa kế tập đoàn Ô thị .

Họ chỉ biết người sống trong biệt thự này là một nhà nghiên cứu , một tiểu thuyết gia về ma cà rồng .

Những cuốn tiểu thuyết anh ra thu hút hàng trăm ngàn độc giả .

Họ bị mê bẩn bởi các tình thuyết sống động .

Nghe xong thư ký báo cáo thì thanh niên nọ đứng dậy tiến về một căn phòng .

Nơi giam giữ một con ma cà rồng .

Đôi mắt đỏ vốn đẹp giờ đây tức giận nhìn về phía cửa .

Chủ nhân căn biệt thự đã giam con ma cà rồng này đã 5 năm rồi .

Chỉ mong m sự giam cầm ý sẽ là của mình nó thuộc về mình.

Trên tay cầm một ly máu từ từ tiến vào .

" Chỉ cần anh nói yêu tôi ly máu này sẽ là của anh " anh nhìn ly máu vs sự thèm khát rồi nhìn cậu với anh mắt tức giận .

Đúng người anh ta yêu là thiếu gia Lân gia .

Ba gia tộc Lân , Ô , Ly là gia tộc lớn nhất nước .

Họ đấu tranh để dành từ vị trí .

Ngoài 3 gia tộc này ra có một gia tộc Lâu đời nữa là Tam gia họ nổi tiếng về hương liệu .

Gia tộc này ẩn cư đã nhiều năm .

Nhueng không thể phủ sự ảnh hưởng của họ trong nền thị trường quốc gia được .

Họ ẩn danh để không ai biết họ là ma cà rồng .

Nhị thiếu Tam gia yêu thiếu gia Lân gia .

Mà Ô thiếu lại yêu Nhị thiếu Tam gia .

Chuyện không có gì để nói khi , cuộc hỗn loạn diễn ra 5 năm trước .

Tam gia lấy cắp bí mật hương liệu .

Nhị thiếu bị hạ độc , lão gia Tam gia tự tử , Đại thiếu gia người chỉ thích vẽ tranh giờ lại tiếp quả gia nghiệp .

Tam gia loạn do Lân gia và Ly gia bắt tay hợp tác với nhau .

Vì tình mà Ô Thiết Bảo đã dùng thân phận thiếu gia Ô gia cứu tập đoàn Hương liệu Tam gia .

Nhị thiếu được bí mật đưa về biệt thự của Ô thiếu chăm sóc .

Nhưng khi tỉnh Tam Hoa Lâm tưởng cậu lấy bí quyết gia đình mình , tưởng cậu thu mua công ty mình .

Năm năm trôi qua , sự chống cự của anh dần yếu đi , thay và đó là sự im lặng và khinh bỉ khi nhìn thấy cậu .

Đã bao đêm cậu cố tính pha kích dục vào máu để anh uống .

Đêm anh hành hạ cậu , sáng ra khi tỉnh lại cậu nhận được là ánh mắt ghét bỏ .

Cậu đau lắm .

Và đến , bây giờ khi cậu đang mang trong mình tình yêu giữa câu và anh .

Mà không chỉ là của cậu .

Đứa nhỏ cậu muốn , thứ minh chứng tình yêu cậu dành cho anh .

Vò mang tring mình một nửa dòng máu m cà rồng .

Đứa trẻ đang hút máu dần trong cơ thể cậu để phát triển .

Ba tháng qua , không ngày nào không nôn , không khó chịu .

Chịu sự nhục mạ của anh .

Nhưng cậu vẫn cố gắng .

Vì chỉ cần 2 tháng nữa độc của anh sẽ được giải gần hết .

Cậu sẽ thả thứ tình yêu cậu cất giữ 5 năm qua .

Để anh về vơiz tình yêu của mình—- 1 tháng kể từ ngày anh đi ——
Cậu gầy đi nhiều .

Tập đoàn được cậu giao cho em gái .

Đứa trẻ biết động rồi .

Nó cần lượng máu nhiều hơn .

Cậu thường xuyên rơi vào trạng thái hôn mê .

Đây là cách tốt cho cậu và đứa trẻ .

Nhị thiếu Tam gia sau khi về bèn cầu hôn thiếu gia Lân thị .

Cùng Lân thị là Ô gia phá sản .

Ô thị tổn thất nặng nền tuyên bố phá sản rút tất cả lĩnh vực trong nước chuyển về công ty nhỏ lẻ nước ngoài .

Đại thiếu gia nhận được tin nhị thiếu làm ô gia phá sản thì vội vàng chở về .

Nhị thiếu không thể quên hôm ý .

Anh bị anh trai mình đánh đánh một trận rồi bị vứt một tệp hồ sơ vào mặt kèm 2 chữ "Đọc đi" rồi đại thiếu gia đi .

Anh phát điên khi đọc chúng anh lầm .

Anh lục tung thành phố lên tìm con người tên Ô Thiết Bảo .

Ai cũng nói Ô gia phá sản Lão gia đau tim chết , thiếu gia ô thị tự vẫn , tiểu thư thì đi điều hành công ty nhỏ sống qua ngày .

Từ ngày anh rời biệt thự Ô gia đi anh vẫn nhận được thuốc ( thứ thường xuyên anh phải uống trong 5 năn qua ) .

Nhưng với danh nghĩa tiểu thuyết ra ma cà rồng kèm theo một bức thư " Ô thiếu nhờ tôi gửi cho anh" .

Anh không tin mọi người anh tìm đến nơi ở của tiểu thuyết gia bí ẩn đó .

Thì người giúp việc nhà đó bảo "Ông chủ họ đi du lịch rồi" .

Khi anh tìm thầy cậu trong một thị trấn nhỏ .

Mọi thứ ở đây đều thiếu thốn .

Cậu rất gầy .

Căn phòng nhỏ của bệnh viện m .

Không khí ẩm .

Tường vôi bong tróc do mưa .

Trang thiết bị của nơi dây nghèo nàn khác hẳn ở thành phố A .

Mọi thứ đều làm anh đau lòng .

Ngồi xuống , nhìn cậu ngủ .

Người cậu giờ dây ngoài cái bụng to ra thì mọi thứ chỉ còn da vs xương .

Bịch máu đang treo trên cao đang dần tiến vào cơ thể cậu .

Kim đâm đã tím cả đôi tay gầy ấy .

Khi tỉnh dậy cậu nhìn thấy anh nói lẩm bẩm "mơ sao" định sờ vào mặt anh nhưng đôi tay chợt dừng "sờ anh sẽ biến mất" .

Rồi cứ vậy mở to mắt nhìn anh .

Anh đau lắm .

Khi anh thoát khỏi lỗi đau thì mặt cậu trắng bệch tái xanh , hàm cắn chặt , cậu chật vật bấm nút trên đầu giường .

Họ đưa cậu vào phòng cấp cứu .

Khi đèn tắt , người bác sĩ bảo anh cậu không còn nhiều thời gian đâu .

Anh sợ cảm giác đó .

Lần thứ 2 tỉnh dậy , anh ôm cậu thật chặt không nói gì cả , cậu như vậy mà lịm đi .

Lần thứ 3 , anh vui mừng khi cậu tỉnh , đỡ cậu ngồi dậy , đưa từng thìa cháo loãng vô miệng cậu .

Anh biết cậu hiểu đây là sự thật .

Khi cậu tỉnh , anh trang thủ cho cậu ăn , nói với cậu đôi ba câu .

Cậu càng lúc càng yếu anh cảm nhận được điều đó .

Anh không hài lòng đứa trẻ trong bụng quậy tung tăng làm cậu không ngon giấc "Ba nhỉ đang mệt báo bối ngoan chút cho ba nhỏ nghỉ nhé".

Anh sợ ngủ , ngủ r cậu không còn ấn nữa .

Anh sợ mỗi lần độc phát .

Cậu đau lắm .

Anh sợ bắt gặp cảnh tượng cậu khát máu tự căn tay mình mút .

Anh chứng kiến cảnh đó 2 lần rồi .

Anh lỗi đau cậu đang hứng chịu là do anh .

Là do cứu anh và vì con của họ .

Gần đây cậu lười ăn lắm , cũng tỉnh ít hơn .

Anh càng sợ .

Anh và cậu cùng ngắm vườn hoa trước phòng .

Anh bón cậu ăn .

Cậu nhắc anh thuốc .

Hôm nay lạ lắm , cậu bảo ăn chăm sóc con thật tốt .

Cậu chảy máu rất nhiều nhưng khi họ cầm được thì người cậu lạnh quá .

Anh cũng không còn tâm trí quan tâm đứa nhỏ .

Họ bảo cậu đi rồi .

Rõ anh thấy cậu chỉ ngủ .

Ngủ đủ rồi cậu sẽ dậy cùng nhau chăm con với anh .

Còn Ô gia nữa anh cùng nhau vực dậy chúng .

"Vợ à con khóc lớn quá anh không biết sao là cho con đừng em tỉnh được không chỉ anh .

Em vẫn mệt à .

Ngủ tiếp đi , anh canh giúp em .

Anh sẽ lo con ."

'
Thị trấn nhỏ hôm sau có một đoàn xe rất sang trọng đến .

Đưa nhỏ được anh đưa lên xe trước .

Rồi quay lại bế cậu anh nói nhỏ vào tai cậu " mình cùng nhau về nhà nhé"
 
Đoản Sinh Tử Văn ( Ngọc Ngọc )
Đoản 17


Tuyết rơi đầy sân.

Trong phòng có một nam nhân đang sử lý công việc.

"Khởi bẩm bang chủ, phía nam bệnh dịch hoành hành chúng ta phải làm sao ạ?".

Người ngồi trên bàn cau nhẹ mày, tay cầm chén trà nhấp một hụm.

"Để biển phân phát gạo cho dân miễn phí.

Phái người đi tìm nguyên nhân dịch bệnh.

Làm cho tốt vào.

Đi đi."

Khi tiếng đóng cửa vang lên.

Người trong phòng thở dài nghĩ đến năm xưa.

Nếu năm xưa có đủ ăn phụ thân đã không bị người ta đánh chết vù nắm gạo, mẫu thân đã không phải làm gái lầu xanh.

Đang nghĩ đến chuyên cũ thì bên ngoài vọng tiếng bẩm: "Giáo chủ, công tử chờ người dùng bữa" nghe đến đây bất trên miệng người đàn ông lạnh lùng này nở nụ cười "Ừm" nhẹ một tiếng.

Nghe thấy vậy quan gia đẩy cửa bước vào đỡ giáo chủ đứng dậy.

Chiếc bụng gần đủ tháng hiện ra làm thân hình giáo chủ mất cân đối.

Quản gia dìu chủ nhân đến căn phòng phía tây.

Trên đường đi "Hôm nay huynh ý thế nào?"

"Hôm nay công tử dậy hơi muộn, ăn sáng rồi công tử lại đọc sách" quản gia biết chỉ khi nhắc đến người ngày giáo chủ mới cười.

Từ xa thấy người đang chờ mình.

Bất giác Cẩm Tỉnh bất giác đi nhanh hơn.

Thấy hắn đến người trên bàn chờ cơm nói " Cơm Tịnh đói".

Nghe vậy hắn cười rồi đánh mắt sang quản gia.

Lập tức thức ăn được đưa tới.

Ngoài việc gắp thức ăn cho Tịnh hắn ăn được hai miếng rồi không ăn nữa.

Quan gia ý khuyên hắn ăn thêm vài miếng nữa.

Hắn liền dơ tay lên ý bảo ông đừng nói cho Tịnh ăn.

Cơm xong, hắn bồi Tịnh đi ngủ rồi mình đi sửa lý công việc.

Gần nay công việc làm ăn xảy ra chút vấn đề.

Đến đêm, khi hắn đang xử lý công việc cùng thuộc hạ thì Tịnh chạy vào tay cầm tô canh miệng nói "Canh của Tỉnh" hắn cười rồi phất tay thuộc hạ đi xuống.

Tịnh đặt canh trên bàn ánh mắt chờ mong Tỉnh ăn.

Hắn thở dài , những ngày gần đây thai nhi xuống lên dạ dày làm hắn ăn uống không vô.

Miễn cưỡng múc múc canh lên uống.

Thìa thứ hai không chịu được nữa hắn chạy ra ngoài dựa gốc cây mà nôn "oẹ....oẹ...."

Tịnh thấy vậy chạy theo .

Tay vô lưng cho hắn "Không khó chịu... không không ... khó chịu..." nôn đến khi chân hơi mền ra trên chán có lớp mồ hôi mỏng.

Được Tịnh dùi vào phòng.

Đêm ý
 
Đoản Sinh Tử Văn ( Ngọc Ngọc )
Đoản 18


Người ta nói sau khi đi Sapa hay Đà Lạc về đều chia tay người yêu.

Nhưng Toàn không tin, Toàn rủ Hiếu lên Sapa để ngắm cảnh núi rừng và cái lạnh của mùa Đông Sapa.

Sau những bức ảnh hộ đi lên đỉnh núi hoặc đơn giản chỉ là bức ảnh dìm.

Bình yên như vậy cho đến lúc về Hà Nội.

Nơi thành phố nhộn nhịp, không bao gì gớt người.

Hôm ấy, Toàn không thể tin được.

Khi bước đến của phòng Hiếu.

Toàn bất chợt nghe đến giọng của Thương em Hiếu.

"Ích kỉ!!!

Anh thấy mình ích kỉ không lấy Toàn ra làm sự thay thế !!!

Rồi cả hai sẽ không hạnh phúc đâu!!!

Cậu ta đã chết r.

Anh ơi tỉnh đi.

Chúng ta chỉ lợi dụng cậu ta thôi."

Thương nói mà người đàn ông ngồi trên ghế sopha không chút biểu cảm
" Vậy nên đối tốt với cậu ta một chút.

Cổ phiếu trong tay cậu ra rất đáng giá đó."

Hiếu nhắc nhở nhẹ cô em gái : " Về đi tránh đứt dây.

Ông ta đang điều tra chúng ta đó"
Nghe anh trai nói vậy Thương yên lòng "Thôi em về.

Mà cho em ít tiền tiêu" vừa nói Thương vừa đưa tay vào túi anh lấy ví ra
Ngoài cửa Toàn sững sờ.

Cậu chợt chật mình khi nghe tiết " Bai anh trai yêu" của Thương.

Cậu vội chốn sau sopha
————————
Không biết cậu về nhà kiểu gì.

Đêm đó cậu nằm vùi mặt vào gối khóc nức nở.

Cậu không nhờ Hiếu lợi dụng cậu.

Cậu biết số cổ phần ông ngoại để lại cho mình có được rất nhiều tiền.

Nhưng cậu không nhờ Hiếu người đàn ông cậu cậu yêu.

Cậu từng vì anh cãi lời ông ngoại người đã yêu cậu từ bé đến lớn.

Cũng vì sự nghiệp của anh mà không được gặp ông lần cuối.

Cậu chợt thấy mình thật ngu ngốc, khờ.
———————-
Sáng hôm sau, cậu gửi đơn xin nghỉ việc và số cổ phần đó cho Hiếu.

Coi như đây là món quà cuối cậu dành cho anh.

"Chúc anh hạnh phúc.

Người em từng yêu"
———————-
Đã một tháng cậu trở về quê.

Nói có những đồi chè xanh.

Nhà cậu nằm núi .

Bao quang là những mảng vườn ao nho nhỏ.

Bên dưới và đồi bên cạnh là trồng chè.

Nhưng thật lạ, gần đây cậu xuất hiện hiện tượng buồn nôn, chán ăn.

Cậu đi khám kết quả không nhờ tới.

Không biết ông trời đang trêu cậu không mà kết quả là " Thai nhi 8 tuần tuổi"
————————
5 tháng trôi qua
Hôm ấy Thương lên tìm cậu.

Xin cậu cứu anh trai mình.

Thương bảo Hiếu bị tai nạn đang thiếu máu gấp.

Cô biết Toàn và Hiếu cùng nhóm máu xin cậu cứu anh mình.

Toàn không do dự liền đi theo.

Cả quãng đường đến lúc lấy máu không ai phát hiện cậu mang thai.

Chắc do cậu suy nghĩ nhiều hay sao mà bé con của cậu bé hơn bình thường.

Từ đầu thai kì đến giờ cậu mới tăng 4kg.

Lấy màu xong một ông bác sĩ già yêu cầu cậu làm xét nghiệm.
 
Đoản Sinh Tử Văn ( Ngọc Ngọc )
Đoản 17 (tiếp)


Đêm ý, giữa đêm hai tiểu tử trong bụng là Tỉnh không ngủ được.

Nhìn sang bên cạnh Tịnh đang ngủ say.

Bất giác hắn cười nhẹ nhớ về năm đó.

Năm hắn 12 tuổi vần còn là đứa trẻ bị mội người xa lánh.

Tịnh suất hiện như một thiên thần đến với cậu.

Tỉnh là đứa bé đượ lão nông nhặt được những năm loạn lạc.

Khi đó Tỉnh 5 tuổi.

Tuy lão nông nghèo như vẫn nuôi Tỉnh.

Năm Tỉnh 14 tuổi, lão nông ốm nặng caauj bỏ học xin đi bốc vác cho thuyền Bè.

Tỉnh thấy Tịch không hiểu lý do gì luôn đồ ăn cho cậu bé hơn mình 2 tuổi đó.

Một năm sau đó, họ vào tổ chức.

Cơm ở đây tuy được lo nhưng ở đây huấn luyện vô cùng vô khắc nhiệt.

Nhớ những lần thực hiện nhiệm vụ lên nóc nhà canh cả đêm.

Đang suy nghĩ đến đây.

Chân hắn lại rút, bất giác làm gồng cứng người .

Một tay đặt lên bụng dỗ dành hai tiểu quỷ trong bụng.

Tay khác bám chắc lấy ga giường.

Hai môi mín chặt để ngăm không phát ra tiếng.

Cơn đau qua đi người hắn mệt lả, mồ hồi tấm thật cực khó chịu.

Hai đứa trẻ này đúng là ngày ngủ đêm chơi.

Hết bọn chúng vui chơi, rồi đến chuột rút, mắc tiểu, ... mấy đến nay đều vậy.

Cơ vừa mắt Tỉnh cảm thấy cục bộng nhỏ dúc vào người mình.

Mở mắt ra đã thấy Tỉnh đang mở mắt sờ bụng mình.

"Ngủ" tay Tịch ôm lấy Tỉnh dỗ cậu ngủ tiếp.

Dỗ Tỉnh ngủ xong thì trời đã dạng sáng.

Tịnh dứng dậy ra cửa.

Quản gia đã đợi từ trước, vì hôm qua ông thầy Tịnh hứa với Tỉnh chiều nay dẫn cậu đi chơi.

Sau khi dăn dò nô tì một lượt xong.

Tịnh phải thật nhanh để chiều về đưa Tỉnh đi chơi.

Chiều đến, khi Tịnh bước vào thấy Tỉnh đang chờ mình để được đi chơi rồi.

Tịnh trong lòng thầm nhủ đây là thứ hắn phải bảo vệ quan cảnh này, Tỉnh và hài tử.

Dùng cả tính mạng và đời này bảo vệ.

"Công tử!

Lão vương gia đưa cho người thứ này" một thủ hạ đưa cho Tỉnh một bao thư và chiếc hộp.

"Ta biết rồi lui"
"Tỉnh!!!...

Tỉnh ngươi ở đâu ...." giọng Tịnh đang vọng từng con phố tìm Tỉnh
" Giáo chủ người bình tĩnh.

Công tử ở ngay đây thôi.

Người cẩn thận hài tử " Quan gia vừa chạy theo vừa nhắc nhở Tịnh
"Im miệng.

Còn không mau ra chia ra tìm Tịnh" lúc này không hề giống một giáo chủ cao cao tại thượng thượng mà giống một đứa trẻ bốc đồng tìm đồ của mình.

Chỉ có Tỉnh làm Tịnh mới vậy
-----------
 
Back
Top Bottom