- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
Đoản Sinh Tử Văn ( Ngọc Ngọc )
Đoản 10
Đoản 10
Từ sau hôm hắn và sư phụ uống say đó .
Hai người gặp nhau rất gượng gạo .
Khi đề cập đến chuyện đó người tránh né không trả lời .
Vì sư phụ là trưởng môn của một giáo nên ngài chọn sống trên núi không màng thế sự đời .
Hôm nay , phụ thân hắn gọi về tiếp quản ngôi vị .
--------1 tháng ----
" chủ nhân , thiếu môn chủ đã về " tiếng bẩm báo của nô tài ngoài cửa vọng vào .
Đáp lại là sự yên lặng .
Một thiếu niên khoảng 23 tuổi bước vào .
Mở cánh cửa " Sư phụ , đồ nhi đã về " .
Vẫn dáng vẻ trầm tĩnh như thế người đang viết chữ chỉ đáp lại một chữ " ừ " .
Biết vậy người kia chỉ lặng lẽ bước vào đến thì người kia vẫn không dừng bút .
Sau khi nam nhân tóc trắng đặt bút xuống tiến về phía ghế quý phi ngồi xuống .
" Mọi chuyển ổn chứ " người kia vừa rót trà vừa trả lời : " ổn ạ " .
Cầm lấy chén trà .
" sư phụ lần này con lên núi .
Muốn nhờ người một việc .
" uk ..."
đưa chén trà nhấp một chút .
" con muốn người xuống núi một chuyến ."
Vừa nói vừa thăm dò người đối điện .
" Mai khởi hành luôn đi ."
————doanh trại ———————
Trong đại bản doanh không khí căng thăng bao trùm .
" Khởi bẩm hoàng thượng , Lý Phương có mời một vị Lâm Dương về .
Trận pháp người này dùng rất cổ quái đã bắt mất 4 đại tướng của quân ta rồi ."
" Quân ta thương vong đã 1 vạn từ khi hắn đến rồi ạ ..."
.....
Các viên tướng càng thông báo tình hình chiến trận thì sắc mặt người mặc áo hoàng báo ngồi trên ghế càng lúc càng tệ .
Lúc này người ngồi tóc trắng ngồi bên phải mới lên tiếng : " Là ngũ phong hoả " cứ vậy giọng nói trầm bổng truyền trong không gian
Kết thúc , cuộc bàn bạc .
Hai người họ về lều Lưu Phong nói chuyện .
Nói được một lúc , thì nô tài thông báo đến giờ ăn trưa mời ai người đứng dậy dùng bữa .
Trên bàn ăn toàn là món đồ nhi ông thích : cá chép chiên giòn , thịt kho , vịt om sấu , ....
Ông nhì thấy trên môi nó một nụ cười hạnh phúc .
" Ăn đi mấy ngày ngay con khổ nhiều rồi " vừa nói vừa gắp cho đồ như của mình miếng thịt vịt om .
Thấy vậy hắn cười ngẩng đầu lên nói tiếng " cảm ơn người " .
Tranh thủ hắn gỡ cho sư phụ chút cá .
Gỡ xong hắn đặt vào bát người , gắp thêm miếng thịt không .
Cười một cái " ăn thôi người .
Thấy đồ đệ nhọc tâm , ông gắp miếng thịt kho lên ăn trước .
Từ dạ dày bắt đầu trào lên , kìm cơn nôn lại .
Ông nghĩ " chắc mình làm việc nhiều quá nên chán ăn hay thức ăn bị tầm độc " .
Nghĩ thế như thấy học trò nhìn mình mãi ông đành cho miếng cá vào miệng ăn .
Không thể kìm dược nữa dịch vị trào ngược lên .
Ông nhịn .
Ai về phòng người ấy nghỉ nhơi .
Đêm bàn luận tiếp .
Ba tháng , ông ở đây quân tiến không ngừng .
Hôm nay rảnh , ông và Phong di dạo bàn luận một chút về trận tiếp .
Đang đi gặp mai phục .
Một thanh kiếm đâm đằng sau Phong , ông ôm đỡ .
Thanh kiếm cắm vào vai ông .
Phong ôm lấy sư phụ phẫn lộ hạ một kiếm làm 10 người phía trước đứt đầu chết .
Vội điểm huyệt cầm máu của ông .
Binh lính đến nơi thấy hoàng thượng bị thích khách vội tiến lên cứu giá .
Đôi mắt hoàng thượng đỏ lừ ôm lấy quân sư .
Một người mặc hắc phục .
Tiến đế chỗ hắn "huynh bình tĩnh sư phụ không sao đâu .
" Hắn gật đầu cả hai đưa ông về oanh trại .
Đêm hôm nó không chỉ có riêng ông và hắn mà còn một người nữa là cậu .
Vì sợ ông tức giận mà ngay hôm sau hai người họ đã xuống núi .
Đỡ ông vào lều họ , bắt mạch cho ông kinh hãi thu tay lại .
Thấy đệ như vậy hắn vội bắt mạch sư phụ .
" hỉ mạch " mùi tanh lồng của máy làn hộ phục hồi tinh thần .
Hắn bảo vệ tâm mạch ông còn cậu rút kiếm .
Vết thương được băng bó cẩn thận .
Điều làm họ đau đầu nhất là cây kiếm đó có độc không thể cho ông uống thuốc giải được vì đang mang thai .
Người hầu bưng thuốc đến , Yến Vân cho ông uống thuốc .
Lưu Phong ra ngoài dặn dòn binh lính một chút .
Đêm buông xuống , người trên giường sốt mãi không lui .
Họ nhau dùng nước ấm lâu người cho ông .
Họ phát hiện ra bụng ông đã hơi nhô lên , cơ thể cũng đã gầy đi một vòng .
Mặt họ hiện rõ chữ sót .
Đến trưa cơn sốt cũng lui .
Sáng hôm sau , tỉnh dậy thấy hai đồ đệ mình gục đầu nắm tay mình ở hai bên.
Thấy ông động họ liền tỉnh .
" sư phụ , cuối cùng người cũng tỉnh rồi " .
Không nói ông chị nhẹ ngàng nhắm mắt coi như một lời đồng ý .
Lưu Phong đứng dậy rót ông chén nước .
Thấy Phong dời khỏi vị trí ông nguyên người xuống mét giường nôn " oẹ ... oẹ " vì không qua chưa ăn gì , cổ họng khoi khốc ông chỉ nôn ra chút dịch vị dạ dày và chút máu loãng .
Thấy vậy Lưu Phong và Yến Vân đều bị doạ sợ .
Ông định đưa tay lên lấy cốc nước từ Lưu Phong nhưng chuyền lại cho ông chỉ là cảm giác đau buốt khiến ông cau mày .
Yến Vân đỡ ông dậy , Lưu Phong đưa cho miếng nước .