Tâm Linh Oan Hồng Phòng Trọ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
352045203-256-k410267.jpg

Oan Hồng Phòng Trọ
Tác giả: LacNhan97
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Vạn vật luôn chuyển dời theo quy luật vô thường.

Kẻ khóc, người đau.

Tất cả những niềm hoan lạc nhất thời rồi lại quay về với cát bụi.

Lan - cô gái trẻ đã vĩnh viễn mất đi ánh sáng của dương thế, mãi ra đi trong niềm xót thương vô hạ của bạn trai.

Để rồi, oán khí nặng nề khiến cho mọi oan khuất nhất định phải được truy rõ ngọn nguồn.

Lại là Lan, một cô gái trẻ, với sứ mệnh đặc biệt, cuộc đời giải thoát cuộc đời....​
 
Oan Hồng Phòng Trọ
Chương 1: Dự cảm chẳng lành


Người ta thường nói rằng, có những thứ được gọi là duyên nghiệp, có muốn chạy đằng trời thì cũng không thể thoát được nhân quả báo ứng.

Tuy nhiên, có những sự đặt để lại vô tình khiến cho những con người xa lạ bỗng tựu chung tại cùng một địa điểm, cảm nhận chung nội tâm và mơ hồ như hiểu rất rõ về nhau."

Lan!"

"Hả?

Cái gì?"

"Mày đang nghĩ gì mà bần thần ghê vậy?"

"Tao...

Tao..."

Ánh mắt Lan tựa hồ như có vô vàn trạng thái cảm xúc đan xen.

Dẫu rằng, trước đó, cô vẫn còn cười cười nói nói rôm rả.

Vậy mà, sau khi cùng Ngọc thăm quan qua căn phòng trọ nằm ngay trên một con hẻm nhỏ của thành phố Cần Thơ tấp nập, tự dưng Lan lại có một dự cảm chẳng lành."

Ê, Ngọc!

Hay là tao với mày đổi trọ, đi xem căn khác để ở đi!"

Ngọc trợn tròn mắt:"Mày điên à!

Căn này vừa đẹp, vừa rẻ lại vừa gần trường mà mày lại còn không vừa ý.

Thôi, bớt bớt cái tính tiểu thư lại giùm tao đi!"

Không nói năng gì thêm nữa, Ngọc dung dăng dung dẻ bước đi mặc cho cô bạn thân của mình đang rầu rĩ với vô vàn những cảm xúc khó tả.

Bởi lẽ, chỉ có một mình Lan luôn cảm nhận được rõ ràng không khí tang tóc lạ thường của căn phòng ấy.Ngay từ giây phút bước vào giữa căn phòng, ngoáy mắt nhìn cái cầu thang leo lên gác, không khí ớn lạnh đến rợn cả da thịt.

Cửa sổ hướng về phía dòng sông hiền hòa, tưởng chừng như sẽ giúp con người ta trở nên thư thái, tĩnh tại.

Thế nhưng, sự cuộn trào tuôn chảy lại không ngừng khiến cho tâm trí Lan bắt đầu trở nên hỗn loạn.

Bên tai cô văng vẳng những thanh âm kỳ lạ:"Hì... hi... hí... hi..."

Khi ấy, thứ tạp âm chết tiệc khiến cho trái tim bé nhỏ của cô dần trở nên loạn nhịp.

Trái lại, Ngọc dường như vẫn chẳng hề hay biết đến những biểu hiện khác lạ của đứa bạn thân mà thản nhiên bước từng bước để lên bậc thang gỗ đã bắt đầu mục dần.

Đối với cô gái trẻ, căn phòng mới này thật to lớn và ấm cúng.

Lẽ dĩ nhiên, đây cũng là căn phòng lý tưởng nhất trong mắt của cô:"Đừng..."

Tiếng hét của Lan khiến cho Ngọc giật cả mình.

Ông Hoàng – chủ phòng trọ cũng hoảng hồn mà nhìn sang Lan.

Trong ánh nhìn của ông, bỗng lóe lên một dòng suy nghĩ quen thuộc.

Thế nhưng, bất chấp mọi thứ, ông vẫn nhẹ giọng để trấn an cô gái:"Sao thế, con gái?

Bộ có chuyện gì à?"

Lan nhìn chằm chằm về phía chủ phòng trọ, cô nhanh chóng phát hiện ra vẻ mặt lo lắng khác thường từ người đàn ông đứng tuổi này."

Dạ, không ạ!

Tại vì con chợt nhớ là tụi con có việc bận nên xin phép chú cho tụi con về trước ạ!

Có gì tụi con sẽ điện cho chú sau ạ!"

Ông chú ái ngại, gật đầu đồng ý.

Có thể đây là lần đầu cũng là lần cuối mà hai cô đặt chân đến đây.

Nhưng làm sao bây giờ, khi mà căn phòng này vốn dĩ đã không thích hợp để cho người mới chuyển đến ở."

Này!

Cái con khốn nạn kia, mày ở đây lâu rồi, giờ cũng nên chuyển đi mới phải.

Lần này mà hai đứa kia không chịu ký hợp đồng thì mày coi chừng tao đó.

Tao sẽ đi tìm hết các ông thầy cao tay để mày không bao giờ được ở đây nữa.

Tao cũng là người nên cần tiền để sống nữa chứ!"

Nói xong, ông định bụng quay đi thì:"Choảng...

Choảng..."

Tiếng đồ đạc rơi lung tung trên sàn nhà khiến cho ông chú cũng cảm giác hơi ghê sợ.

Dù biết rằng đây là phòng trọ của nhà mình nhưng ông không thôi trạng thái rùng rợn mỗi khi nghĩ đến việc có một cô gái trẻ đã từng.............."

Chú Hai, tiền trọ của con tháng này đây ạ!"

Cô gái trẻ nhìn ông chủ nhà bằng ánh mắt trìu mến.

Bởi lẽ, đối với cô, việc được ở trong ngôi nhà này thật sự là một niềm hạnh phúc quá đỗi.

Với số tiền chỉ vỏn vẹn 700 ngàn mà Lan đã được nằm thả mình trong căn phòng vừa rộng, vừa thoáng mát lại có hướng cửa sổ nằm cạnh bờ sông hiền hòa.

Có lẽ, đây chính là một trong những đặc ân lớn nhất mà chúa trời đã ban tặng khi cô mới chân ướt chân ráo lên giảng đường đại học."

Ừa, cảm ơn cháu!

Lan vừa ngoan lại vừa lễ phép thế này, nhớ học cho thật giỏi để sau này kiếm được thật nhiều tiền con nhé!"

Lan gật đầu cảm ơn chú trọ rồi quay trở lại căn phòng ấm áp của mình.Ông Hoàng đếm từng tờ tiền mà thầm cảm ơn sao ông trời lại đem đến cho mình một cô khách hàng ngoan hiền thế này.

Ông còn thầm nghĩ, nếu con bé chịu làm con dâu của mình thì sao ta.

Con trai của ông cũng đã gần 30 mà vẫn chưa chịu lập gia đình.

Thằng bé cùng với con Lan mà đến với nhau thì chắc ông vui đến chết mất thôi.Ấy vậy mà...

"Ông Hoàng...

Ông Hoàng ơi..."

"Gì?

Nửa đêm mà hớt ha hớt hải vậy thằng Tùng?"

"Ông mau qua phòng con Lan xem đi, nó chết rồi kìa!"

Ông chú cố lết cái thân già để chạy thật nhanh đến phòng của Lan.

Trợn tròn mắt, ông Hoàng chẳng còn có thể tin vào cặp mắt của mình lúc này được nữa.Lan nằm đó, vắt vẻo cơ thể trên chiếc cầu thang bằng gỗ.

Ánh mắt to tròn lóng lánh mở, bần thần nhìn ra cánh cửa.

Quần áo của cô bé rách tả tơi cùng với những vệt máu loang dài."

L..a..n"
 
Oan Hồng Phòng Trọ
Chương 2: Giấc mộng thật giả giả thật


"Lan!"

"Lan!"

"Hả?

Cái gì?"

Lan giật mình, hốt hoảng nhìn chằm chằm Ngọc."

Tao gọi mày nảy giờ á!

Mày suy nghĩ cái quần gì mà không nghe tao gọi luôn vậy?"

"Ê, Ngọc!

Tao nói nhỏ nghe nè!"

Lan đứng bên cạnh Ngọc, dù khoảng cách không quá xa nhưng cô vẫn cố thầm thì chỉ đủ để cho bạn thân của mình nghe.Thế nhưng, chính vì như vậy lại càng khiến cho Ngọc càng cảm thấy bực mình."

Tao mệt mày quá!

Ở đây có ai ngoài tao với mày đâu, còn bày đặt nói nhỏ làm cái gì!

Tao thấy hôm nay mày lạ lắm à nha, cứ như người bị mất hồn í.

Nói thiệt tao nghe coi, nay tương tư anh nào rồi đúng không?"

Lan nghe Ngọc nói lại càng thêm ứa máu.

Trong khi hồn phách của cô đã bay lên tận đọt cây thì cái con bạn chết tiệc vẫn cứ vô tư giỡn hớt không thôi."

Tao quýnh mày bây giờ.

Tao nói nè, bộ khi bước vào căn phòng trọ lúc nãy mày không cảm thấy có gì là lạ hả?"

Tỏ vẻ đăm chiêu suy nghĩ một hồi, Ngọc bắt đầu diễn trò:"Ừa, đúng là lạ lắm.

Khi vừa mới bước vào cửa, tao đã thấy bóng của một cô gái tóc dài, tuổi cỡ tầm 18, cặp mắt đen thui, bước đi nhè nhẹ rồi đột nhiên...."

"Á... mày đừng kể nữa.

Tao sợ...

Sao...

Sao nảy mày không nói cho tao biết sớm..."

Ngọc khoái chí, cười ha hả."

Ê, cái con hâm kia.

Rốt cuộc là mày đó, tao thấy cái bóng của mày đó.

Cái con quỷ kia, bình thường tao thấy mày cũng gan lắm mà ta, ai ngờ hôm nay lại tỏ ra bánh bèo vô dụng dữ vậy?"

Lan tặc lưỡi, nhìn gương mặt thỏa mãn sao khi trêu chọc mình của Ngọc mà chỉ muốn đấm một phát cho hết giận.

Thấy vậy, Ngọc xích xích lại gần cô bạn thân rồi nhẹ giọng:"Tao thấy mày nghĩ nhiều quá rồi đó.

Tao với mày cũng đã đi kiếm không biết là bao nhiêu phòng rồi, mày thử nhớ lại xem có căn nào giá vừa rẻ mà phòng lại vừa to vừa thoáng như thế này không?

Ông chủ phòng cũng có nói rồi đó, qua ngày mai mà tụi mình không ký hợp đồng thì ổng sẽ cho người khác xem.

Lúc đó, mày với tao có muốn hối hận thì cũng không có kịp đâu.

Với lại, tụi mình cũng nghèo rớt mồng tơi chứ có dư giả gì đâu.

Thôi, tao với mày thuê căn này nha, đừng có kén cá chọn canh nữa, cô bạn thân yêu dấu của tôi ơi!Lan không nói gì, dù trong lòng vẫn còn nhiều điểm nguy hoặc nhưng những lời nói của Ngọc quả thật vừa hợp tình lại vừa hợp lý.Màn đêm buông xuống, từng giọt nước tí tách rơi ngoài sân.

Âm thanh róc rách lã chã bao trùm gian phòng tĩnh mịch.

Một bàn tay nhè nhẹ lướt qua thân hình cô gái trẻ.

Bất ngờ, chiếc váy hoa đen tuyền bị tốc lên."

A...

đừng..."

Lan giật mình hốt hoảng la hét.

Nhìn lại khung cảnh xung quanh, vẫn là căn phòng quen thuộc của cô.

Thế nhưng, căn phòng trong mơ ban nảy, lại là..."

Không...

Không...

Chỉ là mơ... là mơ mà thôi!"

Lan bật dậy, mở hết đèn rồi mới dám nằm xuống.

Cô cố gắng xóa hết những gì mà bản thân vừa nhìn thấy.

Trong lòng của Lan lúc này vẫn chẳng thể hiểu được vì sao bản thân lại có một cảm giác ám ảnh đáng sợ mỗi khi nghĩ về căn phòng trọ sáng nay mình vừa xem.

Thế nhưng, trong một khoảnh khắc bất chợt, Lan lại thấy căn phòng đó có vẻ gì đó vô cùng quen thuộc, vừa ấm áp lại vừa thân thương đến lạ."

Cốc...

Cốc...

Cốc..."

Tiếng gõ cửa trong đêm lại khiến cho đầu óc của Lan trở nên căng cứng:"Ai...

Ai...

đó..."

"Anh đây..."

Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Lan nhanh nhảu xuống giường để chạy ra mở cửa phòng:"Sao anh hai lại gõ cửa phòng em giờ này?"

Anh Lâm nhìn cô em gái bé nhỏ của mình, quan sát hết một lượt từ đầu đến chân.

Cho đến khi cảm thấy Lan vẫn bình thường thì anh mới ngừng lo lắng:"Nảy anh đang xem đá banh dưới phòng khách đột nhiên nghe em la hét nên anh mới lên xem thử, em vẫn ổn chứ!"

Lan cười trừ khi nhận được sự quan tâm từ người anh mà mình yêu quý nhất:"Dạ, không gì đâu anh, tại em nằm mơ thấy ác mộng nên có hơi sợ một tí!"

"À!

Thì ra là vậy.

Mà em cũng cố ngủ thêm một tí đi, ngày mai phải dọn lên Cần Thơ rồi, anh cũng chuẩn bị lên lại Sài Gòn để làm việc.

Nhớ, có gì thì alo liền cho anh hay nghen!"

Lan nũng nịu:"Không muốn đâu, hay anh hai lên Cần Thơ làm đi!"

Lam xoa xoa mái tóc mềm mượt của Lan:"Thôi đi cô nương, anh mới làm ở công ty đó chưa được 3 tháng nữa.

Nào ổn định đi rồi hãy tính nha!"

"Dạ!"

Gương mặt Lan xìu xuống.

Dù hơi thất vọng nhưng Lan cũng chẳng muốn làm nũng thêm để làm gì.

Bởi lẽ, cô nhận thấy rất rõ rằng dạo gần đây anh Lâm có vẻ rất buồn rầu."

Lâm...

Lâm...

Mày hay chuyện gì chưa?"

"Chuyện gì?"

Lâm cố dụi mắt để tập trung vào cuộc gọi của thằng Huy."

Tao mới được em gái gọi lên báo con Lan... chết rồi!"

Lâm ngẩn người, điện thoại trên tay vô thức rơi xuống trên sàn, mọi thứ vỡ toang như chính trái tim của anh lúc này."

L...a...n"
 
Oan Hồng Phòng Trọ
Chương 3: Cuộc gọi tử thần


"Ting...

Tính....

Ting..."

"Alo!

Lan hả?"

Tiếng cười khúc khích khiến cho trái tim của Lâm cũng vui theo."

Dạ!

Em nè!"

"Ừa, sao thế?

Nhớ anh nên gọi liên tục thế à?"

"Hiv, có đâu...

Tại em muốn nhắc anh đừng quên chủ nhật tuần này có hẹn về Cần Thơ để thăm em á!"

"Tất nhiên là anh nhớ rồi... anh nhớ em chết đi được!"

Lan nhìn lên tờ lịch treo trên bàn.

Cô đã khoanh tròn hết từng ngày từng ngày một.

Và giờ, chỉ còn vỏn vẹn ba ngày nữa thôi, Lan sẽ có thể gặp được người yêu mới quen qua mạng được 2 tháng 17 ngày."

Mà em ở một mình trên Cần Thơ nhớ chú ý an toàn nhé!

Con gái ở một mình nguy hiểm lắm đấy!"

"Alo!

Alo...

Anh Lâm...

Anh còn nghe máy không?"

Lan hụt hẫng vì mới nói chuyện được có tí xíu thì điện thoại của anh Lâm dường như hết tiền rồi.

Nhìn ra cửa sổ, một màn đêm u tối bao trùm nhưng vẫn chẳng thể nào khỏa lấp được ánh trăng vàng len lỏi, rọi xuống dòng sông bóng hình thon thả.Hít vào một hơi thật dài để tận hưởng sự an lành của không gian tĩnh lặng, bỗng chốc Lan cảm thấy rợn người trước vẻ bí hiểm dòng sông đêm nay.

Mặt nước tỏa ra không khí rợn người.

Cũng có vẻ màn đêm u tối đã khiến cho nét lãng mạn biến chuyển thành vẻ khác thường.Oái lạ, Lan đã dọn đến khu trọ này để sống cũng hơn nửa năm nhưng chưa bao giờ cô lại có trạng thái vô cùng khác lạ như đêm nay.

Vốn dĩ, Lan đã vô cùng lo lắng khi nghĩ đến cảnh tượng phải học hành xa nhà.

Đất lạ, người tứ xứ hội hộp cũng sẽ khiến cô trở nên ngày càng cô quạnh.

Nhưng, may mắn thay, sự niềm nở của chủ trọ cùng người dân của một vài căn nhà sống gần đó khiến cho Lan nhẹ nhõm phần nào.May mắn hơn cả, trong một lần tìm hiểu về các công việc online thì Lan đã được nhận viết bài cho một website công nghệ.

Vì cô theo đuổi chuyên ngành Văn học nên việc viết bài content chỉ là chuyện nhỏ.

Thế mà, chính nhờ cơ duyên làm công việc này nên Lan đã gặp được Lâm – nhân viên chính thức của công ty công nghệ thuê Lan viết bài.Lan còn nhớ, sao vài lần nhắn tin trên mạng thì hai người cuối cùng cũng có lần đầu gặp mặt tại Bến Ninh Kiều.

Cũng là sông, là nước nhưng tâm tình của Lan rõ ràng đã được điểm tô bởi sự phơi phới xuân tình.

Càng nhìn vào ánh mắt chân thành của Lâm – chàng trai quê Vĩnh Long – đã khiến cho con tim bé nhỏ của Lan phút chốc hẫng đi một nhịp.Do chỉ mới hẹn hò nên chuyện này vẫn là cuộc tình riêng tư.

Hầu như gia đình của hai đứa đều không hề biết đến.

Thế nhưng, ngay từ cuộc hẹn đầu tiên, Lan đã hoàn toàn chắc chắn rằng Lâm chính là người đàn ông mà cô muốn gửi trao suốt đời cả tấm thân này.

Và nhất định, cả hai cũng sẽ nhanh chóng thông báo chuyện này đến gia đình của hai bên.Vừa tí tách cười Lan vừa nhìn ngắm chiếc vòng tay xinh xắn mà Lâm tặng.

Mặc dù anh ấy không phải là một con người dẻo miệng nhưng những gì nói ra đều vô cùng chân thật, gần gũi và đầy tình cảm.

Lan tự thầm chắp tay lạy tạ ông trời vì đã gửi Lâm đến để cô nếm trải được hương vị của tình yêu đích thực.

Để một lần nữa, Lan biết mình cũng có thể đắm mình trong một mối tình vẹn tròn.Bởi lẽ ngay từ khi còn nhỏ, Lan đã sinh ra trong gia đình thiếu vắng bóng hình của người đàn ông trụ cột.

Vì thế, mẹ chính là chỗ dựa vững chắc nhất để cô gái bé nhỏ có thể tựa nương vào mỗi khi gặp phải những biến cố khốn cùng, nghiệt ngã.

Nhưng càng lớn, cô gái mềm yếu ngày nào lại càng cảm thấy bản thân phải tự tin và mạnh mẽ hơn để có thể trở thành nơi mà mẹ có thể tựa vào.

Thế nhưng, càng cố gắng nhiều thì Lan lại càng cảm thấy mệt mỏi, chán chường.

Không!

Lan quyết định không được buông xuông, cô phải cố gắng chăm chỉ học tập.Cũng vì vậy, mơ ước được tiến vào giảng đường đại học để thay đổi cuộc đời chính là bước đầu tiên để Lan có thể hoàn toàn tự tin khẳng định rằng con đường mà bản thân đã chọn hoàn toàn đúng đắn.

Hơn thế nữa, nếu Lan chăm chỉ và nỗ lực thật nhiều thì cái ngày mà cô có thể phụng dưỡng chu đáo được cho người mẹ già yếu của mình cũng ngày một khả thi hơn.À!

Dường như cũng mấy ngày rồi, cô chưa gọi điện về quê cho mẹ.

Chắc giờ này, mẹ cũng đang nhớ đến cô nhiều lắm.

Tự thấy bản thân vì lo chuyện yêu đương nên vô tình lãng quên đi bóng hình thân thương của người mẹ già.

Thế nên, cô nhất định phải làm điều gì đó ngay bây giờ mới được.

Nghĩ là làm, Lan lục tìm danh bạ, đang đinh bấm nút gọi thì:"Cốc...

Cốc...

Cốc..."

Lan nhìn ra phía cánh cửa.

Vì mới 21h tối, chưa phải quá khuya nên cũng có thể là hàng xóm thân quên của cô có việc tìm.

Xưa nay, vốn dĩ tình làng xóm trên Cần Thơ cũng tương tự như quê hương An Giang mà Lan được sinh ra và lớn lên.

Dẫu ở đây là thành phố lớn nhưng nhìn chung mọi người vẫn cư xử dễ thương đúng chất của dân miền Tây.

Trên này, Lan được cô chú anh chị xem như những thành viên trong gia đình.

Đặc biệt, là sự chu đáo, ân cần như con cháu từ cô chú chủ trọ:"Ai vậy ạ?"

Thế nhưng, vì vừa được Lâm nhắc nhở cẩn thận nên cô cũng cố gắng dò xét kỹ càng trước khi mở cửa."

Anh...

Anh đây..."

Lan đứng sát bên cửa, cố gắng nghe thật kỹ để xác định thật rõ chất giọng của đối phương là người quen hay người lạ.

Hít một hơi thật sâu, Lan dựa tai vào sát cửa.

Và hình như âm thanh này là từ một người quen thì phải:"Anh đây mà...

Mở cửa đi em..."

"L...a...n"
 
Oan Hồng Phòng Trọ
Chương 4: Chiếc vòng tay định mệnh


"Ê, mày làm gì mà thẫn thờ hoài vậy?

Bộ nhớ nhung người yêu ở quê hay gì?"

Lan tức tối nhìn Ngọc đang ghẹo mình:"Chắc tao có người yêu để mà nhớ với nhung!"

Ngọc cười ha hả:"Ừa, tao quên mất, hai chúng mình ống chẳng mê."

"Hả?

Là sao?"

Lan trố mắt trước những lời nói chẳng đâu vào đâu của bà bạn."

Mày đúng chất cổ lỗ sĩ.

Ống chẳng mê là ế chổng mông đó bà nội!"

Nghe thấy vậy, Lan mới chịu bật cười sau khoảng thời gian trầm ngâm trong mớ suy nghĩ hỗn độn của mình."

Ê, Ngọc tối hôm qua tao nằm mơ, tao thấy..."

"Mày mơ thấy tao à?"

Ngọc chen ngang lời khiến Lan lại được một phen bốc hỏa:"Mày im đi cho tao nhờ, tao đang nói thật đó!"

"Rồi...

Rồi...

Tao nghe đây!

Tao mơ thấy..."

Ngọc đã thôi giỡn hớt, ánh mắt tập trung vào câu chuyện mà con nhỏ bạn đang chuẩn bị kể.Thế nhưng, đột nhiên Lan dừng lại."

Ê, cái con kia, mày đùa với tao đấy à?

Đang kể sao lại dừng?"

Lan lắc đầu lia lịa:"Ha... ha...

Tao giỡn thôi...

Không có gì!"

Ngọc tức tối nổ đom đóm bèn thọc lét con nhỏ bạn xấu xa dám chơi mình một vố rõ đau.Lan cười toe toét như thể chẳng có việc gì xảy ra cả.

Bởi lẽ, cô biết rằng thứ mà mình mơ chỉ là mộng ảo.

Mà đã là mộng ảo thì đâu phải sự thật.

Huống hồ, cô đã chấp nhận cùng với Ngọc dọn vào ở căn phòng trọ đó rồi.

Vậy bây giờ hà cớ gì cô lại tạo thêm gánh nặng không đáng có cho con bạn của mình chỉ vì những dự đoán chủ quan.

Xét về kinh phí, điều kiện gia đình của Lan hoàn toàn cho phép để lựa chọn những phòng trọ khác có mức giá cao hơn.

Nhưng nhìn lại Ngọc, cô bạn thân của Lan lại có điều kiện kinh tế hạn hẹp.

Thế nên, Lan chỉ đành chìu theo Ngọc để cả hai ở chung trong một phòng trọ với mức giá bình dân.

Hơn thế nữa, Lan cũng không muốn tạo thêm áp lực cho Ngọc.

Lan biết rõ rằng, được đặt chân lên Cần Thơ học đại học đã là một sự nỗ lực vô cùng to lớn của cả gia đình Ngọc.

Vì vậy, là một người bạn thân, cô nên tự điều chỉnh trạng thái cảm xúc thất thường của chính mình để có thể hỗ trợ Ngọc phần nào gánh nặng kinh tế ở nơi đất khách quê người."

Ủa, Lan này!

Rồi anh mày thì sao?

Ảnh lên lại Sài Gòn để làm chưa?"

"Rồi á!

Sáng nay dắt tao lên xe với mày xong là ảnh lên lại Sài Gòn liền.

Mà..."

"Mà sao?"

Thấy Lan có vẻ buồn rũ rượi nên Ngọc đành phải hỏi cho rõ ràng dù cô cũng không muốn bản thân trở thành một kẻ nhiều chuyện."

Tao không biết nữa.

Hình như dạo này trông anh Lâm buồn lắm.

Tao và cả nhà hỏi thì ảnh không chịu nói.

Ảnh chỉ giải thích là do áp lực công việc.

Nhưng tao thấy thì hình như không phải."

Nghe thấy vậy, Ngọc liền tiếp tục hỏi:"Hay là ảnh thất tình?"

Lan nheo mắt, cố suy ngẫm xem liệu câu hỏi của Ngọc có đúng không:"Tao nghĩ...

Chắc... cũng có thể!

Có lần, tao còn thấy ảnh ngồi trước hiên chỉ để ngắm một cái vòng tay nữa á.

Nhưng... khi thấy tao đến gần thì ảnh vội giấu chiếc vòng đó đi.

Hơn nữa, khi tao đùa giỡn hỏi về lai lịch chiếc vòng không ngờ ảnh còn quạu luôn nữa chứ.

Mà xưa nay, anh hai có bao giờ dám lớn tiếng với tao đâu!"

Ngọc gật đầu lia lịa như đúng rồi:"Đó, thấy chưa?

Vậy là ảnh có người để nhớ nhung thiệt rồi đó!

Lần này, mày bị cho ra rìa rồi đó con!"

"Mày điên quá đi!

Thì trước sau gì ảnh cũng phải có vợ con mà chứ chẳng lẽ độc thân hoài.

Mà tao nói mày nghe, tao tự tin khẳng định là dù ảnh có người yêu đi nữa thì tao vẫn là nhất, không ai có thể thay thế vị trí của đứa em ruột đáng yêu dễ thương của tao được đâu."

Ngọc bật cười trước sự khẳng định chắc nịch của đứa bạn ngu si."

Lan ơi là Lan, đàn ông mà có ghệ có vợ rồi á thì ba mẹ còn vứt huống hồ gì là anh em, ối trời đất ơi!"

Lan nhíu mày, dùng ánh mắt hình viên đạn để nhìn trừng trừng đứa bạn thân của mình mà quên bẵng đi rằng chiếc xe đã dừng lại:"Xuống xe thôi hai cô nương ơi..."

Chất giọng lanh lảnh của bác tài chen ngang không khí lãnh đạm như chuẩn bị cho một cuộc chiến sắp sửa nổ ra.

Lan và Ngọc dìu nhau xuống xe cùng với mớ đồ lỉnh kỉnh.Khi chuẩn bị sắp tiến vào khu trọ thì bỗng gặp một dì bán bánh mì.

Dì niềm nở hỏi han khi trông thấy hai cô gái nhỏ xinh:"Hai cháu thuê trọ chỗ nào thế?"

Ngọc nhanh nhảu trả lời:"Dạ, tụi cháu ở trọ của chú Hoàng ạ!"

Nghe thấy thế, cô bán bánh mì lại càng tươi rói hơn:"À!

Vậy là cùng chỗ trọ với dì rồi.

Dì tên Hoa, còn hai người đẹp tên gì?

Rồi ở phòng nào?"

Lần này, nhất quyết không thể để Ngọc chiếm thế thượng phong trong cuộc giao tiếp xã giao này nữa nên Lan liền giành quyền trả lời:"Dạ tụi con ở phòng cuối.

Cái phòng nằm riêng một mình ên, có cửa sổ hướng ra bờ sông á cô.

Con này tên Ngọc, còn con tên là Lan ạ!"

Ổ bánh mì rơi xuống."

L...a...n"
 
Back
Top Bottom