Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ở Nhờ Nhà Cữu Cữu

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMsmqTueBoWrkTphH1qDHawfq_AXl85ylnjQEyGNXxO5_5cDefalKjIK19JEP7l7L7q5Uq03oW5bo7oeHxqt9PyeCkg7YhuCE6DkiuGmTAIsgPjoVEmZfunu0agsxPC6YMHjio-r2fypZ2ytvPlAcAc=w215-h322-s-no-gm

Ở Nhờ Nhà Cữu Cữu
Tác giả: Hoả Lại
Thể loại: Ngôn Tình, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Hứa Khả là một cô gái nổi loạn, mọi người đều biết thành tích cô kém, học lại ba năm vẫn không thi đỗ đại học, và có một người bạn trai xã hội đen.

Năm mười chín tuổi, trong kỳ nghỉ hè năm thứ sáu trung học, Hứa Khả bị đưa đi trị liệu tâm lý, ở trong nhà người cậu không có quan hệ huyết thống.

Chu Đại lạnh lùng và nghiêm túc, trẻ con nhìn thấy anh đề sẽ bị dọa sợ bật khóc.

Hứa Khả không thích Chu Đại, cố ý mách lẻo: “Cậu có hứng thú với em, muốn làʍ t̠ìиɦ cùng em.”

Anh trai cùng cha khác mẹ nhân x tâm vạch trần cô: “Thôi đi, Hứa Khả, Chu Đại vốn lạnh lùng, đối với phụ nữ hay đàn ông đều không có hứng thú, cho dù là em, cậu cũng chẳng thèm nhìn một cái. Tính tình của em, phải để cậu trị mới khỏi.”

Sau đó Hứa Khả cúi đầu nhìn người đàn ông nào đó đang điên cuồng đòi hỏi: Phỏng chừng, cắt bao q*ყ đ*υ mới có thể chữa khỏi vĩnh viễn.​
 
Ở Nhờ Nhà Cữu Cữu
Chương 1: Đến Ở Nhờ Nhà Chú



Hứa Khả ngẩng đầu nhìn căn biệt thự cao cấp trước mặt, nhổ mẩu thuốc trong miệng ra, căng da đầu đi đến ấn chuông cửa.

Đây là nhà của một người chú, tên Chu Đại.

Mẹ cô ly hôn rồi tái giá, Chu Đại là cậu của anh trai khác cha, khác mẹ của cô.

Một bác sĩ khoa chỉnh hình, là phú nhị đại, năm 33 tuổi mà đã làm trưởng khoa, bây giờ 35 tuổi, sống trong một căn biệt thự lớn nhất trong khu này, đứng trên đỉnh cao trong lĩnh vực y học.

Nghe nói lúc học đại học và thạc sĩ đều học trường y đứng đầu cả nước. Còn đến khi học tiến sĩ thì học trường y tốt nhất ở nước ngoài. Bởi vì từng phẫu thuật thành công một ca bệnh lớn mà thanh danh vang dội, được trả lương rất cao mới về bệnh viện trong nước nhậm chức.

Có tiền, sự nghiệp thành công, nhưng tính tình không tốt, có thói ở sạch nghiêm trọng.

Đây là tin đồn về Chu Đại mà Hứa Khả nghe được từ trong miệng của cha dượng.

Cô không có chút ấn tượng nào đối với người chú không có quan hệ huyết thống này, nếu không phải bị gia đình ép ở đây một thời gian, có lẽ cả đời này cô cùng Chu Đại sẽ không bao giờ gặp nhau.

Năm tiếng trước, tin nhắn cô gửi cho Chu Đại còn chưa được trả lời, cô nghe từ mẹ cô- người đã sớm là mẹ của nhà người khác nói, hôm nay Chu Đại nghỉ phép.

Đợi gần hai mươi phút, Hứa Khả bắt đầu nóng nảy, cô đập lên cửa vài cái, dáng vẻ chuẩn bị bỏ của chạy lấy người, cuối cùng thật trùng hợp, ngay lúc này cửa mở ra, giọng nói của Chu Đại từ bộ đàm truyền đến.

“Tự vào đi, mật mã cửa đã được gửi vào điện thoại, phòng cháu trên tầng hai, phòng thứ hai bên trái. Ngoại trừ tầng một cùng phòng của mình, những chỗ khác đều không được đi vào. Tôi chỉ có hai yêu cầu: Thứ nhất, yên lặng, cho dù tôi có ở nhà hay không cũng không được phép ồn ào; thứ hai, chăm chỉ, dọn dẹp vệ sinh sạch sẽ, nhất là khu vực công cộng, trừ mùi nước hoa ở phòng khách, trong nhà không được phép xuất hiện mùi gì khác.”

Giọng nói trầm thấp, giàu từ tính, nghe trẻ trung ngoài dự đoán.

Nhưng những yêu cầu này…

Kẻ có tiền đều có thói quen xấu thật, còn nghĩ rằng cô muốn ở đây lắm à?

Hứa Khả trợn mắt, giẫm lên giày cao gót, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào, cố ý phát ra âm thanh.

Vào trong nhà, Hứa Khả thản nhiên liếc mắt nhìn quanh, rất sạch sẽ, gần như không có một hạt bụi.

Hứa Khả ngẩng đầu nhìn lên, thấy cửa sổ trên tầng đều mở, không bật đèn, nhìn không ra Chu Đại ở phòng nào, nhưng xung quanh đều có camera.

Cô xé một chiếc kẹo cao su nhét vào trong miệng, nhai vài cái lại nhổ xuống đất, cố ý dùng giày giẫm lên, sau đó làm mặt quỷ trước camera.

Chu Đại không ở tầng một, bên trong sạch sẽ như không có người ở, rất tối tăm, phảng phất như có mùi hoa đào.

Hứa Khả đi thẳng lên tầng hai, cửa phòng cô mở rộng, diện tích phòng ngủ rộng hơn so với nhà cô gấp hai lần.

Chăn cùng ga trải giường đều là màu trắng.

Đặt va ly cùng búp bê Tây Dương xuống, cô giang rộng hai tay nằm xuống giường nghỉ ngơi, êm quá.

Cô duỗi tay sờ, không khỏi cảm khái: “Quả nhiên là kẻ có tiền.”

Người vợ đầu tiên của cha dượng cô là một thiên kim nhà giàu, cha dượng dựa vào nhà mẹ vợ làm giàu. Mẹ cô cũng không biết dẫm phải vận cứt chó gì, đang từ một người phụ nữ bình thường, thậm chí có chút thê thảm trở mình thành vợ của nhà đại gia.

Mà cô cũng từ một cô gái bình thường, nghèo khó “may mắn” biến thành con gái riêng của kẻ có tiền, sống nhờ ở biệt thự xa hoa.

***

Nửa giờ sau, Chu Đại ở trên tầng 3 vừa làm việc xong, liếc mắt nhìn camera.

Hành lý của cô gái nhỏ không nhiều lắm, mái tóc sặc sỡ, đủ mọi màu sắc, trong tay ôm một con búp bê lớn, rất nổi bật.

Nhìn động tác nhổ kẹo cao su của cô, Chu Đại không khỏi nhíu mày, vẻ mặt không vui.

Yêu cầu anh đưa ra cô gái nhỏ không nghe lời, còn cố ý đối nghịch với anh.

Anh không khỏi nghĩ đến những lời anh rể nói cùng mình trong điện thoại: “Chu Đại, tính tình của Hứa Khả không xấu, nhưng ở trường học tiếp xúc với quá nhiều người trong xã hội, nên bị ảnh hưởng không ít. Lần này để con bé qua đó đi trị liệu, em giúp anh chăm sóc nó một chút, bao dung con bé nhiều hơn.”

Còn cháu trai lại nói: “Cậu, Hứa Khả em ấy bị bệnh về thần kinh, thích đánh nhau, thành tích học tập kém. Cậu đừng quản em ấy, nhưng nếu có thể trị được em ấy thì càng tốt.”

Lúc nói những lời này, còn mang theo chút sung sướng khi người khác gặp họa. Giống như đã đoán trước được Hứa Khải sẽ được Chu Đại dạy dỗ.

Chu Đại nhíu mày càng sâu, anh không có hứng thú dạy dỗ con cái nhà người khác. Cho phép Hứa Khải ở nhờ đã là nhượng bộ lớn nhất rồi.

Nhưng nhìn hành động vừa rồi của Hứa Khả, anh cảm thấy một tháng ở chung này sợ là sẽ không vui vẻ gì.

Đang bực bội thì dưới lầu truyền đến tiếng loảng xoảng, rất lớn, hết lần này đến lần khác.

Chu Đại bị phiền đến mức mất kiên nhẫn, đi xuống tầng xem sao.

Một người ở phòng bếp, trên mặt đất ngổn ngang, tất cả đồ dùng trong bếp đều bị vỡ.

Chu Đại không thể nhịn được nữa, đang muốn phát hỏa, thì một bóng hình từ bên trong nhảy ra, nhìn thấy anh không hề lộ ra vẻ sợ hãi cùng bất an vì làm sai, ngược lại còn tự tin vỗ tay: “Tôi đói bụng, chưa ăn cơm chiều, nên muốn nấu chút gì đó, nhưng lại không biết dùng phòng bếp nhà chú.”

Chu Đại lúc này mới chú ý đến “cháu gái” của mình.

Khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da tất đẹp, đôi mắt vừa to vừa sáng, ngũ quan tinh xảo như búp bê Tây Dương. Tóc sau khi gội sạch sẽ vén ra sau vai, rất hợp với mặt cô gái, không hề khó coi.

Anh nhìn hai chân Hứa Khả còn dính bọt nước, ánh mắt dịch chuyển lên trên, cô gái nhỏ vừa mới tắm xong, quần áo ngắn cũn cỡn, hai chân thẳng tắp, trắng nõn như chân giả.

Chất liệu áo ngủ mỏng manh, ôm sát lấy thân mình chưa được lau khô, mơ hồ có thể nhìn rõ đường nét bên trong. Cơ thể mười chín tuổi đã nảy nở, b* ng*c nhìn qua trông rất đầy đặn.

Yết hầu anh không hiểu vì sao lại nóng lên, mấy câu mắng chửi xoay một vòng, từ kẽ răng nghẹn lại nuốt trở về. Chu Đại nhìn sang chỗ khác, nói: “Dọn sạch sẽ phòng bếp đi.”
 
Ở Nhờ Nhà Cữu Cữu
Chương 2: Lần Đầu Tiên Có Phản Ứng Sinh Lí Với Con Gái



Chỉ…chỉ vậy thôi hả?

Nhìn bóng dáng Chu Đại rời đi, Hứa Khả ngây ngốc.

Nghe nói tính tình của Chu Đại rất xấu, năm trước, anh trai Tiêu Hành không có nửa điểm quan hệ với cô, làm hỏng đồ mà cậu anh thích, bị đánh một trận, về nhà khóc lóc nước mắt nước mũi đầy mặt mách cha dượng cô.

Chẳng lẽ không có quan hệ gì nên không hành động sao?

Hứa Khả tìm được một lý do chính đáng giải thích như vậy.

Xem ra cô làm vẫn chưa đủ quá đáng.

Hứa Khả đuổi theo, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước nói: “Tôi sẽ không dọn dẹp, không biết làm việc nhà.”

Chu Đại quay đầu lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, nhưng nhìn không ra bất kì cảm xúc nào.

Hai người cách nhau rất gần, trên người Hứa Khả có mùi thơm kỳ quái, mũi Chu Đại giật giật, sau đó ánh mắt chậm rãi rơi xuống chiếc áo trong suốt lộ ra nửa b* ng*c của cô: “Chú ý đúng mực.”

Anh đang đề cập đến vấn đề ăn mặc.

Nhưng Hứa Khả lại hiểu lầm, còn tưởng rằng là chuyện ở trong bếp.

Vẻ mặt Chu Đại nghiêm túc khiến người ta sợ hãi, so với chủ nhiệm giáo dục trong trường còn hung dữ hơn.

Hứa Khả bị khí thế của anh dọa sợ, nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: “Tuy rằng chưa từng làm qua, nhưng có thể thử học một chút.”

Chu Đại lãnh đạm ừ một tiếng, đi lên tầng.

Hứa Khả như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng thở ra, cô bất giác phản ứng lại, vậy mà vừa rồi mình lại sợ?

Sao có thể yếu thế trước mặt Chu Đại?

Mục đích của cô, chính là bị anh đuổi ra khỏi nhà.

Cha dượng cùng mẹ cô cảm thấy cô nghịch ngợm không thể quản, bàn bạc đưa cô đến đây gặp bác sĩ tâm lý, nhưng điều kiện là phải ở nhà Chu Đại, vì để thoát khỏi sự khống chế trong nhà, nên cô đành bất đắc dĩ đồng ý.

Cô không thể chủ động đi ra ngoài, nhưng nếu đổi thành bị Chu Đại đuổi đi, người trong nhà sẽ không thể nói gì được.

Vậy mà cô vừa bỏ qua một cơ hội tốt, nếu lúc nãy không lúng túng, dáng vẻ vừa rồi của Chu Đại, khẳng định là muốn đuổi cô đi rồi đúng không?

Hứa Khả hối hận không thôi.

Cô liếc mắt nhìn phòng bếp hỗn độn, ở trong lòng đấu tranh tư tưởng, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi quét dọn.

Đêm nay Hứa Khả ngủ không ngon, căn phòng một màu trắng, môi trường lại xa lạ, khiến cô không cảm thấy buồn ngủ.

Cô nằm ở trên giường nghĩ, ngoại trừ lúc làm vỡ đồ Chu Đại xuất hiện một lần, sau đó cũng chưa thấy người đi ra ngoài.

Vậy cô ở chỗ này làm gì, Chu Đại cũng không quản mình đúng không?

***

Trở lại phòng, Chu Đại mở máy tính ra tiếp tục bận rộn.

Ngày mai anh phải đi công tác, thuyết trình tại một bệnh viện, chia sẻ phương pháp trị liệu mới do anh cùng đoàn đội nghiên cứu ra.

PPT đều là ảnh chụp xương, tất cả là của bệnh nhân, không chỉ không tốt, nếu người bình thường nhìn thấy những miệng vết thương đó còn sẽ cảm thấy buồn nôn.

Chu Đại là bác sĩ khoa chỉnh hình, hình ảnh này ở trong mắt anh giống như cơm bữa, cũng không biết vì sao, trong đầu anh đột nhiên hiện lên bóng dáng của Hứa Khả.

Mười chín tuổi, dáng người đã nẩy nở, quyến rũ, nhưng trên mặt vẫn còn hiện vẻ ngây ngô.

Dưới bụng anh bỗng nóng lên, tiếp theo một v*t c*ng rắn phồng lên.

Chu Đại cúi đầu nhìn, tựa như kinh ngạc mà cũng tựa như không vui.

35 năm, lần đầu tiên có một người con gái khiến anh có phản ứng sinh lý, mà người này, lại là một đứa cháu.

Chu Đại ngẩng đầu nhìn PPT, vốn dĩ cho rằng qua một lúc nó sẽ mềm xuống, kết quả nhìn hình ảnh xương cốt trên màn hình, hai đùi của Hứa Khả trở nên ngày càng rõ ràng, giống như ở ngay trước mặt.

Anh buông chuột xuống, đứng dậy đi vào toilet.

***

5 giờ sáng hôm sau đã có bệnh nhân gọi điện thoại cho Chu Đại, hỏi tình huống thân thể mình.

Chu Đại xoa mày nói chuyện một lát, anh không buồn ngủ, đứng dậy đi rửa mặt, sau khi chuẩn bị đồ xong thì xuống lầu chuẩn bị đến bệnh viện.

Lúc đang xuống cầu thang, anh mở Wechat ra đọc tin nhắn, anh rể Tiêu Minh Viễn nửa đêm nhắn tin đến: “Chu Đại, sáng mai lúc cậu đi làm, tiện đường đưa Hứa Khả đến phòng khám tâm lý nhé. Nhất định phải dẫn con bé đến trước mặt bác sĩ tâm lý, nếu không Hứa Khả sẽ chạy loạn, nói dối với người nhà, chậm trễ thời gian tốt nhất để trị liệu.”

Chu Đại ngẩng đầu, phát hiện mình đã đi xuống tầng hai, liếc mắt nhìn về phía phòng Hứa Khả.

Anh chỉ mới thấy qua Hứa Khả một lần, chín năm trước khi cô vừa bước vào cửa nhà họ Tiêu, lúc đó rất nhiều họ hàng thân thích nhà họ Tiêu đến nhìn, anh đứng sau đám người, cũng không nói chuyện, mà chỉ nhìn thoáng từ xa.

Trông cũng đáng yêu, thoạt nhìn cũng rất trầm tĩnh, so sánh với dáng vẻ ngày hôm qua khác một trời một vực.

Tính cách của Hứa Khả anh không biết, tuy rằng có chút kỳ quái, nhưng nhìn qua vẫn là người bình thường, không biết nhà họ Tiêu vì sao lại đưa cô đi gặp bác sĩ tâm lý.

Anh hơi do dự, nhưng vẫn đi đến gõ cửa.

Hứa Khả bị tiếng gõ cửa làm giật mình tỉnh giấc, cô khiếp sợ, tim đập kịch liệt. Bật đèn lên, phát hiện tiếng động từ ngoài cửa, đập rầm rầm, cả người cô căng chặt, trái tim như nhảy lên cổ họng.

“Hứa Khả, dậy chưa?”

Là Chu Đại.

Hứa Khả nhẹ nhàng thở ra, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Rời giường.”

Khoảng khắc cửa mở ra, Chu Đại nhìn thấy cô cầm chiếc ghế trong tay, dáng vẻ cảnh giác.

Ánh mắt anh dời xuống, cô gái nhỏ không mặc áσ lót, hai đầu v* phấn nộn màu hồng phấn cách lớp áo ngủ mỏng manh không thể che giấu được.

Cổ họng khô khốc.

Hương thơm lạ lẫm còn nồng hơn hôm qua.

Ánh mắt Chu Đại tối xuống.

Nhìn vẻ mặt u ám của anh, trong lòng Hứa Khả có hơi sợ, lúc cho rằng bản thân làm sai chuyện gì, lại không cẩn thận liếc xuống đ*ng q**n người đàn ông.

Hứa Khả sững sờ, cô đã thành niên nên đương nhiên biết đây là cái gì, vài giây sau cô mới phản ứng lại, mắng một câu: ” Lưu manh!”
 
Ở Nhờ Nhà Cữu Cữu
Chương 3: Anh Nhìn Thấy Cô Liền Cứng



Ấn tượng của Hứa Khả đối với người đàn ông này chính là sắc lang, vô sỉ.

Nghe nói đàn ông vào buổi sáng đều dễ dàng c**ng c*ng, các bạn nam trong lớp cô thỉnh thoảng đ*ng q**n sẽ phồng lên một cách khó hiểu, cô còn đã gặp qua có người ở trường học tự sướng.

Nhưng đó là học sinh kém trong lớp, vẫn chưa thành niên, hoặc khả năng khống chế kém.

Nhưng Chu Đại cũng được coi như đã lớn tuổi, không khống chế được d*c v*ng của bản thân còn chưa tính, vậy mà còn ở trước mặt cháu gái cũng không kiêng dè.

Căn bản chính là một tên b**n th**!

Mặt Chu Đại vô cảm, xoay người đi xuống lầu: “Cho cháu mười phút, tôi đưa đến phòng khám tâm lý.”

Khoảnh khắc Chu Đại quay lưng về phía Hứa Khả, lông mày anh nhíu thành một đường.

Đây đã lần thứ hai Hứa Khả làm anh có phản ứng.

Cô đã biết được lý do anh gọi mình dậy, lắc lắc đầu từ chối: “Tôi không đi.”

Chu Đại dừng lại bước chân.

“Ý tôi là, còn chưa ngủ đủ, chờ trời sáng sẽ tự đi gặp bác sĩ.”

Cô biết việc này là chủ ý của cha dượng cùng mẹ cô, nhưng nếu để Chu Đại đưa đi, cô thật sự phải đi gặp bác sĩ mất.

Lúc Chu Đại quay đầu lại, Hứa Khả đã nghĩ xong lý do thoái thác, cô nói một cách hợp lí: “Tối hôm qua tôi ngủ không ngon, bốn giờ sáng mới ngủ, mới sáng sớm chú đã gọi dậy, phải ngủ bù.”

“Mười phút.” Chu Đại nói.

v*t c*ng g*** h** ch*n đã xẹp xuống.

“Tự tôi sẽ đi.” Hứa Khả cũng rất kiên trì, “Không cần phiền chú.”

Chu Đại có chút không kiên nhẫn: “Tôi đưa đi hay để ba mẹ cháu tự đến đây đưa đi.”

Mười phút sau, Hứa Khả không tình nguyện ngồi lên xe Chu Đại, ánh mắt tràn đầy u oán.

“Cha dượng của tôi cho chú cái gì tốt hả?”

Chu Đại không trả lời cô, chăm chú nhìn đường, sắc mặt trước sau vẫn lạnh lùng như cũ.

Hứa Khả rất bài xích khi phải đến phòng khám tâm lý, đưa mắt thấy đã cách nhà Chu Đại ngày càng xa, cô đành phải chơi xấu, ôm bụng kêu đau: “Bụng tôi khó chịu, khả năng bị tiêu chảy, chú tìm một chỗ dừng xe lại, tôi muốn xuống xe.”

Vở kịch nhỏ này không lừa được Chu Đại: “Đừng giở trò nữa, tôi không có thời gian chơi đùa với cháu, đưa cháu đến nơi sẽ đi ngay.”

“Tôi thật sự đau bụng.” Hứa Khả cau mày, nhìn anh, đáng thương nói: “Cậu à, cháu muốn đi vệ sinh.”

Đây là lần đầu tiên cô gọi anh là cậu, giọng nói vô cùng mềm mại, nghe giống như đang làm nũng.

Chu Đại nghiêng đầu nhìn thoáng qua, chủ động hỏi cô: “Vì sao không muốn đến phòng khám tâm lý?”

Vô nghĩa, khẳng định là vì cô không bị bệnh chứ sao, đều do tên Tiêu Hành rác rưởi, một hai cứ nói đầu cô có vấn đề, còn thuyết phục mẹ cô.

Nhưng Chu Đại cùng chiến tuyến với nhà họ Tiêu, cô không thể nói mấy lời này, vì thế Hứa Khả giả vờ kêu đau, hét lên: “Chú, mau dừng xe, cháu không nhịn được.”

Chu Đại mặc kệ cô.

Hứa Khả thấy anh mềm cứng không ăn, duỗi tay chuẩn bị kéo cửa xe.

Xe chợt dừng lại, cơ thể Hứa Khả phịch một tiếng ngã vào ghế, nếu không thắt đây an toàn, cô có khả năng đã văng cả ra ngoài.

Chu Đại quát lớn: “Xe đang đi thì không được mở cửa, ngay cả kiến thức an toàn cơ bản mà cháu cũng không biết hả?”

“Hứa Khả, ngồi im cho tôi, tôi không có sức quản chuyện của cháu, nếu không nghe lời, tôi cũng chỉ có thể gọi cha mẹ cháu đến đây quản.”

“Ông ấy là cha dượng, không phải cha cháu.” Hứa khả phản bác, thử kéo cửa mà nó vẫn bị khóa lại, phát hiện không thể mở cô lớn tiếng hét lên: “Mở cửa, tôi muốn xuống xe!”

Chu Đại lục tìm danh bạ, tìm được số điện thoại của mẹ cô: “Muốn tôi đích thân nói chuyện với mẹ cháu, hay tự cháu nói?”

Hứa Khả không nghĩ tới anh sẽ doạ dẫm như thế, sắc mặt còn rất hung dữ, nhưng lúc này cô cũng không sợ, vẫn đang tức giận.

Cô k** kh** q**n ra, làm ra dáng vẻ muốn c** q**n xuống: “Chú không cho tôi xuống, tôi sẽ c** q**n trên xe chú.”

Chu Đại liếc mắt, hôm nay cô mặc áo phông ngắn tay, quần jean ngắn mặc như không mặc, ngồi xuống còn đè ép hai chân, có thể nhìn thấy giữa khe thịt không có lông mao. Sau khi kéo khoá quần xuống, còn nhìn thấy cả q**n l*t màu hồng phấn bên trong.

Lão nhị lại lần nữa không chịu khống chế ngẩng đầu lên.

Hứa Khả thấy người kia không có động tĩnh, quay đầu qua nhìn, nhìn thấy đ*ng q**n anh chậm rãi phồng lên một bao, hơn nữa ánh mắt còn dừng ở dưới thân cô, ngây ngốc vài giây.

Sau khi phản ứng lại, cô vừa xấu hổ vừa tức giận: “Chú…chú đúng là đồ sắc lang, đang nhìn chỗ nào đấy?”

Lúc sáng cô còn tưởng Chu Đại nổi lên phản ứng sinh lý bình thường nên mới cứng, cuối cùng bây giờ mới phát hiện ra, Chu Đại mà nhìn mình thì lập tức c**ng c*ng.

Cái ông già này chính là chú cô!

Trong lòng Hứa Khả một lần nữa dán cho anh cái mác b**n th**, nhìn ánh mắt anh thay đổi, cô vội vàng k** kh** q**n lên: “Chú…Chú đừng có nghĩ làm gì tôi, chú chính là chú tôi đấy.”

Cô cố ý nhấn mạnh, nói vẻ cường điệu cho anh nghe.

Chu Đại rất đẹp trai, trong mắt cô còn có sức hút hơn những nam minh tinh mà cô theo đuổi, người đàn ông 35 tuổi này còn chưa có bạn gái, cô vô cùng hoài nghi Chu Đại liệu có phải là b**n th** hay không?

Nhưng anh có thể cứng, nhìn qua còn rất lớn.

Cô đối với người đàn ông lớn tuổi này, mà còn là chú mình, không hề có hứng thứ.

Chu Đại vì lão nhị của mình không nghe lời mà cảm thấy phiền não, nghe thấy cô nói còn phiền hơn: “Nếu cháu còn tiếp tục gây rối, nói không chừng tôi thật sự sẽ làm cái gì đó với cháu.”

Hứa Khả vội vàng bảo vệ ngực mình, đem túi đặt lên đùi che lại cảnh xuân, cảnh giác nói: “Chú mà dám làm gì tôi, tôi liền mách anh rể chú.”

Giọng điệu hung hăng.

Về thể lực, cô khẳng định không thể đánh lại Chu Đại, cô thật sự sợ Chu Đại sẽ làm bậy.
 
Ở Nhờ Nhà Cữu Cữu
Chương 4: Anh Có Phản Ứng Với Cháu Gái Mình



Chu Đại quay đầu đi, không phản ứng lại.

Tâm tình có chút bực bội.

Đối với việc có phản ứng sinh lý với cháu gái, đây là trải nghiệm 35 năm qua chưa từng có.

Khi anh không nói lời nào vẻ mặt càng thêm nghiêm túc, Hứa Khả sợ anh làm loạn, cho nên không dám động đậy.

Lúc đến phòng khám, Chu Đại đột nhiên hỏi: “Cháu dùng nước hoa gì?”

“Nước hoa?” Hứa Khả nghi hoặc hỏi lại, “Tôi không dùng nước hoa.”

“Sữa tắm thì sao, nhãn hiệu nào, hương gì?”

Những lời này quá khó hiểu, bây giờ còn là mùa hè, Hứa Khả cho rằng anh đang uyển chuyển nói mát, cô cúi đầu nhìn bản thân, không đổ mồ hôi, lại tiếp tục ngửi ngửi, cũng không có mùi gì thối cả.

“Sữa tắm mùi sữa bò, hỏi cái này làm gì? Chú?” Hứa Khả lặp lại xưng hô một cách cường điệu.

Chu đại nói: “Không phải mùi sữa bò.”

Giọng điệu rất chắc chắn.

“Tôi dùng sữa tắm mùi sữa bò.” Hứa Khả nói đến đây, nghĩ tới gì đó, vén tóc lên mỉm cười:

“Chú thân mến của tôi, không phải thích tôi chứ, cố ý tìm lý do sứt sẹo này để đến gần? Nhưng tôi không có hứng với đàn ông lớn tuổi, chú đừng mơ tưởng nữa.”

Mặt Chu Đại vô cảm, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Anh kéo cửa xuống xe, lạnh nhạt nói một câu:

“Xuống xe, tôi đưa cháu lên gặp bác sĩ.”

Hứa Khả bĩu môi, cố ý đi chậm, năm phút đi đường ước chừng phải mất tận mười lăm phút, nhìn thấy Chu Đại chuẩn bị nổi bão, mới không tình nguyện đi lên tầng.

Cha dượng đã sớm giúp Hứa Khả đặt lịch trước, y tá trực tiếp đưa Hứa Khả đến trước mặt bác sĩ chủ trị.

Bác sĩ Vương nhìn thấy Chu Đại thì kinh ngạc một lúc, sau đó đứng dậy kích động bắt tay: “Bác sĩ Chu, sao lại là anh, đã lâu không gặp.”

Chu Đại nhẹ nhàng gật đầu, chào hỏi xong thì liếc mắt nhìn Hứa Khả, nói: “Đây là Hứa Khả, nhờ anh quan sát con bé giúp tôi.”

Bác sĩ Vương tươi cười: “Nhất định, bác sĩ Chu yên tâm…”

Vậy mà lại quen biết…

Hứa Khả kinh ngạc nhìn hai người bọn họ, cảm giác ngày tháng về sau của mình càng thêm tăm tối.

Chu Đại nói xong mấy câu liền ra ngoài.

Bác sĩ Vương bảo Hứa Khả ngồi xuống, “Không cần khách sáo, ngồi xuống đi. Đừng áp lực, đây là lần đầu tiên gặp nhau, giới thiệu một chút, chú họ Vương.”

Hứa Khả không trả lời anh ta, cô ngồi trên ghế, chân vắt chéo, dáng vẻ cà lơ phất phơ quan sát quanh văn phòng: “Văn phòng lớn như vậy, ngày thường không nhận tiền đút lót chứ ạ?”

Vẻ tươi cười của bác sĩ không hề giảm, cũng không vì lời nói của cô mà tỏ ra kinh ngạc, cũng không bất ngờ khi cô quen biết hay xuất hiện ở đây cùng với Chu Đại, chỉ cười nói: “Bác sĩ Chu ở khoa chỉnh hình là chuyên gia, 30 tuổi đã tham gia một cuộc phẫu thuật lớn, chữa khỏi cho một bệnh nhân mà các bác sĩ trong nước và nước ngoài đều không chữa được…”

Trong giọng nói lộ ra sự tôn trọng cùng sùng bái.

Lúc nói chuyện, bác sĩ Vương nhìn thẳng vào Hứa Khả, quan sát biến hóa của cô.

“Bác sĩ Vương.” Hứa Khả không chờ anh ta nói xong thì đã nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mặt, nghiêm túc nói, “Bác sĩ Vương, chú nói xem phải làm sao? Bác sĩ Chu là chú của tôi, nhưng lại có cảm giác với tôi, mỗi lần nhìn thấy tôi đều sẽ cửng. Chú nói xem một người xuất sắc như vậy khả năng sẽ có vấn đề tâm lý nghiêm trọng không? Không phải mọi người đều nói chỉ số thông minh càng cao thì càng b**n th** đúng không, có thời gian rảnh chú nên đến tư vấn cho chú ấy được không?”

Ánh mắt Hứa Khả chân thành, không giống như đang nói dối, nhất thời sĩ Vương sửng sốt.

Anh ta đã tư vấn tâm lý cho rất nhiều bệnh nhân, nói về rất nhiều vấn đề, nhưng là lần đầu tiên nghe được có người nói như vậy, mấu chốt còn là một câu chuyện rất vớ vẩn.

Nhưng thật sự có một số chuyện rất khó nói, dù sao cũng có một số bệnh nhân tố chất tâm lý tốt, lúc trị liệu sẽ lộ ra tin tức sai lệch, thật giả lẫn lộn.

Vẻ mặt anh ta bình tĩnh, hỏi: “Vậy bác sĩ Chu có làm chuyện gì quá mức với cháu không?”

“Có.” Hứa Khả mặt không đỏ tâm không nhảy nói dối: “Vừa rồi ở trên xe, chú ấy k** kh** q**n của tôi, nhìn q**n l*t. Còn nói nếu không nghe lời, khả năng sẽ không nhịn được mà làm chuyện gì đó với tôi.”

Bác sĩ Vương thì còn tốt, thông qua quan sát Hứa Khả nói cùng thần thái xác định bệnh tình của cô, còn cô y tá ở bên cạnh đứng ngồi không yên, hỏi: “Bác sĩ Chu thật sự là người như vậy sao?”

Hứa Khả gật đầu.

Ngoài cửa, Chu Đại nghe đến đây thì không nhịn được nữa, anh nhấc chân rời đi.

Tuy rằng Hứa Khả nói quá lên, nhưng trong đó cũng có ý là sự thật.

Anh nhìn thấy cô sẽ cứng.
 
Ở Nhờ Nhà Cữu Cữu
Chương 5: Hình Như Ngoài Quần Lót Của Cô Không Có Một Sợi Lông Nào



Hứa Khả không ở lại phòng khám tâm lý quá lâu, cô muốn đi bác sĩ cũng không cản.

Sau khi cô về, bác sĩ Vương lập tức gọi điện thoại cho Chu Đại, muốn nói cho anh biết tình tình cơ bản của Hứa Khả.

Gọi ba lần đều không có người nghe máy, anh ta liền để lại lời nhắn trên Wechat.

Anh ta ngẫu nhiên lại có cơ hội làm quen với Chu Đại.

Chu Đại rất có tiếng, ngoại trừ phẫu thuật, những chuyện khác đều rất khó có thể mời anh, lần này cố ý dẫn Hứa Khả tới đây, bác sĩ Vương cảm thấy Hứa Khả đối với Chu Đại rất quan trọng.

Trong buổi tọa đàm ngày hôm nay, có rất nhiều bác sĩ hàng đầu trong nước đến dự thính, Chu Đại chia sẻ xong kinh nghiệm trị bệnh cùng thành quả của đội nghiên cứu, có nhiều chuyên gia thảo luận về mọi vấn đề với anh, chờ đến lúc xong việc đã là buổi tối, anh cùng mấy người bạn quen biết đến một nhà hàng ăn cơm.

Đưa mắt nhìn điện thoại, cuối cùng cũng nhớ đến Hứa Khả, bỗng nhiên cảm thấy môi hơi khô nên nhấp miệng hai cái.

Mấy bác sĩ bên cạnh vẫn luôn chú ý đến hành động của anh, nhìn thấy liền nhanh chóng rót cho anh ly trà: “Bác sĩ Chu, cậu nói một ngày chắc rất khát rồi, uống ngụm trà cho nhuận họng trước, đợi lát nữa cà phê sẽ được mang lên.”

Chu Đại cầm lấy chén trà uống hai ngụm.

Hai bác sĩ đối diện bỗng nhiên nói đến chuyện con cái nhà mình.

“Tôi nhớ rõ con gái ông năm trước tốt nghiệp đại học chính quy, nghe nói thi đậu nghiên cứu sinh bên tiến sĩ Nhạc?

“Ừ, đứa nhỏ này rất may mắn, trở thành học trò của tiến sĩ Nhạc.”

“Bác sĩ Nhạc của chúng ta là chuyên gia khoa ngoại nổi tiếng nhất trong nước, mỗi năm có không biết bao nhiêu người muốn tham gia cuộc thi nghiên cứu sinh của ông ấy, nhưng mỗi năm ông chỉ nhận một người. Con gái ông thật là giỏi.”

“Đâu có, đâu có.”

Một nữ bác sĩ khác nói: “Tôi nhớ cô gái nhỏ Văn Văn này rất xinh đẹp, lúc thi đậu nghiên cứu sinh có chụp ảnh không?”

“Có chụp.” Bác sĩ kia nhắc tới con gái mình, trên mặt tươi cười, mở điện thoại ra tìm ảnh chụp đưa cho bọn họ xem, “Đây là ảnh chụp năm trước, còn có tấm này, chụp cùng bác sĩ Nhạc năm nay.”

“Đẹp quá.”

“Về sau cô gái nhỏ có một tương lai sang lạn rồi.”

“Đây là cha truyền con nối.”

“Đây là con kế nghiệp cha.”

Mọi người đều tấm tắc khen ngợi, Chu Đại cũng nhìn qua, trong bức ảnh đầu tiên, cô gái mặc quần sóc cao bồi.

Anh bỗng nhớ đến dáng vẻ của Hứa Khả khi mặc quần đùi, chân thẳng tắp, trắng đến phát sáng.

Bên ngoài qυần lót, hình như…không có một sợi lông nào.

Yết hầu Chu Đại bỗng nhiên lên xuống, anh đứng lên nói: “Tôi đi vệ sinh.”

Mấy bác sĩ khác vốn đang nói chuyện đột nhiên im bặt, có người nhắc nhở anh: “Bác sĩ Chu, nhà vệ sinh đi về phía trước, xong rẽ phải là đến.”

Vào phòng vệ sinh, Chu Đại cúi đầu nhìn lão nhị của mình, không có dấu hiệu mềm xuống, anh nhíu mày từ trong túi lấy ra bật lửa cùng thuốc lá, hít một hơi.

Sau khi loát xong, tâm trạng cuối cùng cũng bình tĩnh lại, lúc rửa tay anh nhìn vào gương, nhíu mày thật sâu.

Mở điện thoại ra, lục tìm thông tin, nhớ đến mình không có Wechat của Hứa Khả, nhưng lúc trước anh rể đưa qua, có số điện thoại.

Anh chần chừ một lúc, vẫn gửi tin nhắn cho Hứa Khả: “Đêm nay tôi không về nhà, ngoại trừ tầng một cùng phòng của cháu, những chỗ khác đều không được phép đi vào.”

Mãi cho đến khi ăn cơm xong, Hứa Khả vẫn không trả lời.

***

Lúc Hứa Khả nhận được tin nhắn thì đang ở ngoài ăn cơm cùng bạn, là một bạn nam quen năm lớp 10, tên Lý Văn Uy. Chiều nay cô đến cổng trường đại học của Lý Văn Uy chơi, tình cờ gặp nhau, sau khi chào hỏi, Lý Văn Uy bỗng nhiên xin thêm Wechat của cô, thuận tiện mời đi ăn cơm.

Cô có việc muốn hỏi nên đã đi cùng.

Hai người đều im lặng.

Một lúc lâu sau, Lý Văn Uy mới hỏi: “Tớ nghe nói Hạ Sâm sắp ra tù, bây giờ cậu thì sao, thi đỗ đại học chưa?”

Hứa Khả lắc đầu: “Chưa, vẫn còn đang học lại.”

Lại là một lát im ắng.

“Hạ Sâm cậu ấy…” Lý Văn Uy do dự rất lâu, mới cẩn thận nói: “Sau khi cậu ta về, cậu còn muốn cùng cậu ta ở bên nhau không?”

“Hứa Khả, cậu không thi đậu đại học đều do Hạ Sâm làm hại, cậu đừng cùng cậu ta ở bên nhau nữa. Cậu ta đi mấy năm, sau khi đi ra chỉ là một tên côn đồ, cùng cậu ta ở bên nhau sẽ không có tương lai.”

Hứa Khả vẫn không nói chuyện, cô yên lặng uống xong đồ uống, mới ngẩng đầu lên: “Tớ biết, nhưng cậu ấy đối xử với tớ rất tốt.”

“Lý Văn Uy, lúc trước ở trên bảng thông báo trường nhìn thấy, cậu cùng Cố Kim thi đỗ một trường đại học. Cậu biết cậu ta học ngành nào không, có cách nào liên lạc không?”

Lý Văn Uy lập tức hiểu vì sao Hứa Khả quanh quẩn bên ngoài trường học của bọn họ, vẻ mặt của cậu cứng đờ trở nên phức tạp: “Hứa Khả, cậu còn chưa buông bỏ được chuyện quá khứ sao? Giờ vẫn muốn trả thù Cố Kim?”

“Cậu không giúp tớ cũng không sao.” Hứa Khả nói, “Lần đầu tiên tớ đến trường học các cậu có thể nhìn thấy cậu, đi thêm vài lần chắc chắn sẽ gặp được cậu ta.”
 
Ở Nhờ Nhà Cữu Cữu
Chương 6: Cháu Đến Quyến Rũ Tôi Xem?



Lý Văn Uy thở dài, khuyên nhủ: “Hứa Khả, chuyện quá khứ đều đã qua, cậu buông bỏ đi, trả thù Cố Kim cũng không có lợi cho cậu. Hứa Sâm bị người nhà cậu ấy tống vào tù, cần gì phải tự mình tìm phiền phức.”

“Bây giờ cậu ta khá tốt, Cố Kim ở trường cũng không tồi, một lần tớ nhìn thấy, phát hiện cậu ta đang yêu, nhìn qua rất lành, không còn hung dữ như trước. Con người ai cũng sẽ thay đổi, cậu cũng nên tiến về phía trước.”

Hứa Khả châm chọc nói: “Đang yêu sao? Cậu ta còn không sám hối chuyện quá khứ, sống thoải mải như vậy.”

Đây là chuyện buồn cười nhất mà cô từng nghe.

“Lý Văn Uy, tớ không cần cậu giúp, vì mối quan hệ quen biết trước đây của chúng ta, cậu đừng nói chuyện hôm nay gặp tớ là được.”

“Sau này, chuyện của tớ cùng Cố Kim, cậu đừng xen vào.”

Nói xong, Hứa Khả nghiêm túc quan sát cậu vài lần, mấy năm không gặp, Lý Văn Uy thay đổi rất nhiều, trước đây gầy gò, đeo kính, mọi người đều gọi cậu là bốn mắt, cả ngày chỉ biết cúi đầu, nhìn qua rất yếu đuối, nhát gan. Bây giờ bỗng nhiên thay đổi, ăn mặc cũng thay đổi nhiều hơn, nhưng quan trọng nhất sự tự tin.

Cảm giác cả người đã trở nên khác trước, lúc nói chuyện luôn mỉm cười. Nhìn qua cuộc sống bây giờ cũng không tồi, ít nhất đã thoát khỏi bóng ma thời cấp ba.

“Lý Văn Uy, mấy năm nay cậu thế nào?”

Lý Văn Uy nói: “Khá tốt, bạn học xung quanh đều trưởng thành, không giống lúc học cấp ba, ai ai cũng thích bắt nạt người khác.”

Hứa Khả gật đầu.

Khá tốt.

Năm đó Hạ Sâm bắt nạt Lý Văn Uy, cô không ngăn được, trong lòng có chút áy náy.

Hứa Khả nói chuyện với Lý Văn Uy không lâu, lúc trở về cậu nói đưa về nhưng cô từ chối.

Lý Văn Uy đã từng là một đàn em nhỏ bên cạnh Hạ Sâm, lúc trước bị Hạ Sâm bắt nạt thật sự rất thảm, cô có giúp giải vây vài lần, Lý Văn Uy cảm kích, nên tặng cô chút đồ ăn vặt, kết quả lại bị Hạ Sâm đánh.

Sau đó cô không nhìn thấy Lý Văn Uy nữa, nghe nói đã chuyển trường sang thành phố khác học.

Không nghĩ tới thời thế thay đổi, nhiều năm về sau lại ở gặp nhau ở một nơi xa lạ.

Lúc chia tay, Lý Văn Uy mới dám nói: “Hứa Khả, cậu là người bạn duy nhất của tớ năm học cấp ba, ít nhất tớ đã nghĩ như vậy, về sau tớ có thể tìm cậu nói chuyện được không?”

Hứa Khả sảng khoái đồng ý: “Có thể.”

Hứa Khả không gọi xe, cô quét mã thuê chiếc xe đạp công cộng, xong thì đạp một vòng quanh thành phố.

Thầnh phố này rất phồn hoa, cảnh đêm rất đẹp.

Nhưng càng nhìn cô càng cảm thấy chói mắt.

Người làm nhiều chuyện xấu nhất lại có thể thoát khỏi một cách dễ dàng, học tại một trường đại học danh tiếng, mà những nạn nhân bị hại lại bị lưu ban hết năm này sang năm khác.

Cuộc đời thật trớ trêu.

Hứa Khả đứng ở bờ sông, lấy trong túi ra một điếu thuốc.

Hạ Sâm không thể hoàn thành việc của cô, vậy cô tự mình hoàn thành.

Hứa Khả không muốn trở lại nhà Chu Đại, căn nhà kia vừa buồn vừa áp lực, cũng không có cảm giác thân quen, vì vậy cô ngồi ở bờ sông cho đến rạng sáng. Nhìn mặt sông yên tĩnh nhớ lại chuyện quá khứ.

Khi bầu trời lộ ra bụng cá trắng, Hứa Khả mới nhận ra trời sắp sáng rồi, bực bội dập tắt điếu thuốc.

Đêm nay Chu Đại có ca phẫu thuật, suốt đêm từ thành phố khác gấp gáp trở về, lúc đi ngang qua bờ sông, anh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, nhìn thêm vài lần, phát hiện là Hứa Khả, bảo tài xế dừng xe lại.

Hứa Khả đang đi tìm xe đạp, không phát hiện ra Chu Đại.

Xích ở chiếc bánh xe đằng trước bị hỏng, cô tức giận duỗi chân sút nó một cái, đi đến quét chiếc xe nữa, đã nhận ra có một chiếc xe con đến gần, còn dừng lại bên cạnh, cô cảnh giác quay đầu qua nhìn.

Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra gương mặt của Chu Đại.

“Cháu ở chỗ này làm gì?”

Hứa Khả không nghĩ đến anh sẽ xuất hiện ở đây, lòng cảm thấy phiền não, không trả lời. Cô tiếp tục quét mã, sau khi thành công lập tức lên xe đạp đi.

Chu Đại nhíu mày.

Lúc này trên đường không có người, nhất là con đường ven sông này, Chu Đại bảo tài xế lái chậm một chút.

“Hứa Khả, nửa đêm không ở nhà ở bên ngoài làm gì?”

“Liên quan gì đến chú.” Hứa Khả tức giận trả lời một câu, đạp nhanh hơn. Phát hiện xe Chu Đại vẫn luôn đi theo, lúc đến ngã tư, cô đột nhiên thay đổi phương hướng, đi vào một ngõ nhỏ.

Xe con không vào được, tài xế dừng lại hỏi Chu Đại: “Anh cần tôi đi theo không?”

Chu Đại im lặng vài giây: “Không cần, trở về đi.”

Lúc Hứa Khả về đến nhà, Chu Đại đã ngồi trong phòng khách.

Hai người nhìn nhau, Hứa Khả giả vờ không thấy, mặc kệ người đàn ông chuẩn bị đi lên tầng.

Cô ghét người có tiền, có quyền lực, trong đó bao gồm cả Chu Đại.

Khi đến cầu thang, Chu Đại nói: “Hứa Khả.”

Hứa Khả dừng lại, cho rằng anh muốn dạy dỗ mình, cô không kiên nhẫn quay đầu lại nhìn.

Đôi mắt Chu Đại rất sâu: “Cháu đến quyến rũ tôi xem.”

Hứa Khả:???
 
Ở Nhờ Nhà Cữu Cữu
Chương 7: Em Nói Không Sai, Tôi Đúng Là Muốn Làm Em



Hứa Khả cảm thấy, không phải Chu Đại bị điên mà là cô xuất hiện ảo giác.

Cô giả vờ không nghe thấy, xoay người chạy lên lầu.

Sau khi trở lại phòng, Hứa Khả khóa chặt cửa, nhớ đến lời Chu Đại vừa nói, lòng rùng mình, trái tim đập nhanh vô cùng.

Cô vỗ vỗ lồng ngực.

Doạ chết rồi.

Chu Đại không uống rượu, dáng vẻ nghiêm túc, nhìn qua như không phải nói đùa, ánh mắt lúc nói câu kia giống như thợ săn nhìn chằm chằm con mồi.

Sẽ không thật sự thích cô chứ?

Hứa Khả đi đến trước gương, ngắm nghía cơ thể mình hai vòng, lại sờ b* ng*c đầy đặn nặng trĩu.

Ừm..Ngực bự, mông to, mặt cũng ưa nhìn, quan trọng là còn trẻ.

Khó trách người lớn tuổi đều nhớ thương.

Nghe nói mấy ông già thường thích mấy cô gái nhỏ hơn mười mấy tuổi.

Sau khi kết thúc tự mãn, cô mới ý thức được vấn đề, nên mở điện thoại ra bắt đầu tìm phòng ở.

Không thể ở lại nơi này lâu được, miễn cho Chu Đại làm ra hành động gì quá mức!

***

Trong phòng khách.

Chu Đại nhìn dáng vẻ hoang mang rối loạn chạy di của Hứa Khả, nhéo nhéo giữa mày.

Ý nghĩ vừa rồi không phải tự nhiên dâng trào, bởi vì anh phát hiện chỉ cần bản thân tưởng tượng đến Hứa Khả sẽ lập tức c**ng c*ng, Hứa Khả đối với anh có lực hấp dẫn tính dục mạnh mẽ.

Anh muốn chứng minh mình đã hiểu sai ý của bản thân hay có d*c v*ng với cô gái nhỏ này.

Đêm nay hai người không thể nào ngủ, đặc biệt là Chu Đại, 3 giờ sáng mới làm xong ca phẫu thuật về nhà, chưa đến 7 giờ sáng đã dậy.

Hứa Khả đang ở trong phòng khách dọn vệ sinh, cô không thích mùi hương trong phòng, mùi này quá nồng, mũi không chịu nổi. Mở cửa sổ phòng để giảm bớt hương, thuận tiện đem huân hương mùi quýt của mình đặt lên bàn trà.

Lúc chuẩn bị đi ra ngoài, cô nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang, quay đầu lại, nhìn thấy Chu Đại đi xuống.

Hứa Khả làm như không thấy, tiếp tục làm chuyện của mình.

Chu Đại liếc mắt, hỏi: “Huân hương trên bàn đâu?”

“Mùi quá nặng, tôi cất đi rồi.”

Thật sự không biết một người đàn ông như anh sao lại thích để mùi hương nặng như vậy ở trong nhà, Hứa Khả thầm chửi trong lòng.

Chu Đại khịt mũi: “Trên người cháu đã dùng nước hoa hương gì?”

“Tôi không dùng nước hoa.”

“Người cháu luôn có một mùi hương.” Chu Đại khẳng định.

Hứa Khả vừa định phản bác, nhớ tớ lúc trước anh cũng từng nói như vậy, cô đưa huân hương cầm đến cho anh xem: “Có phải chú ngửi thấy mùi quýt không, đây là huân hương tôi dùng. Trên người tôi thật sự không dùng nước hoa, ngày thường cũng không có mùi gì.”

Cô đã tắm rửa sạch sẽ, trên người tuyệt đối không có mùi gì lạ.

“Đó là mùi thơm của cơ thể.” Chu Đại nói.

Anh nhớ rõ hương quýt, nhưng cũng không phải mùi hương trên người Hứa Khả.

Hứa Khả: “…”

Cái tên già này, muốn câu dẫn mấy cô gái trẻ tuổi cũng không cần phải nói vòng vo, nhạt nhẽo như vậy chứ!

Cô không khỏi trợn mắt nhìn Chu Đại, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Chú tôi ơi, sự nghiệp thành công lại có tiền, vẻ ngoài cũng không kém, muốn tìm loại con gái nào mà chả được, không nói đến những người vừa mới thành niên giống tôi, đoán chừng mấy đứa chưa thành tiên cũng động tâm với chú, chú có thể đừng dụ dỗ tôi được không? Tôi thật sự không có hứng thú với đàn ông lớn tuổi.”

“Còn có, mấy lời chú nói trước đó bỏ đi.”

“Trên người cháu thật sự có mùi thơm cơ thể.”

Đó là mùi hương thứ hai mà anh có thể ngửi thấy.

Hứa Khả:…

“Chú muốn nói trên người tôi có mùi hấp dẫn chú đúng không?”

Chu Đại chưa từng nghe qua lời này, nhưng cũng có thể dễ dàng lý giải, anh gật đầu: “Đúng vậy.”

“Chú.” Hứa Khả thật sự không có lời nào để nói:

“Thường ngày đọc trộm tiểu thuyết còn chưa tính, có thể đừng đem tiểu thuyết áp lên hiện thực được không. Có hứng thú với cơ thể của tôi thì cứ nói thẳng, còn đến dụ tôi cắn câu, nhưng tôi sẽ không dễ bị cho vào tròng đâu.”

Chu Đại im lặng, khẽ cau mày.

Hứa Khả lười nói những lời vô nghĩa cùng người này, cô cầm cặp sách lên chạy lấy người.

Giọng nói của Chu Đại từ phía sau truyền đến: “Hứa Khả, em nói không sai.”

Hứa Khả không kiên nhẫn quay đầu lại: “Làm sao…”

Còn chưa nói xong, đã thấy môi Chu Đại lúc đóng lúc mở: “Tôi đúng là muốn làm em. Em cho tôi cơ thể của em, tôi có thể cho em bất cứ thứ gì em muốn.”
 
Ở Nhờ Nhà Cữu Cữu
Chương 8: Đêm Nay Cho Tôi Đáp Án



“Những tờ quảng cáo này phải được đưa đến tay người qua đường, không phát xong thì đừng về, không được tùy tiện ném vào thùng rác. Tôi sẽ thường xuyên đi qua kiểm tra mấy người.”

“Tuy rằng làm việc bán thời gian, nhưng chuyên môn cơ bản vẫn phải có.”

Người quản lí trong nhóm trung gian mà Hứa Khả liên hệ đang không ngừng lải nhải, cô không kiên nhẫn ngắt lời anh ta: “Biết rồi, chuyện này rất đơn giản, chúng tôi phát xong tờ rơi, anh trả tiền là được.”

Giọng Hứa Khả hung hăng, khiến người môi giới đang nói sửng sốt.

“Thái độ làm việc này của cô…”

“Mục đích cuối cùng không phải phát hết tờ rơi sao, còn muốn thái độ gì?” Hứa Khả tức giận lấy một túi tờ rơi trong tay anh ta, kéo cô bé bên cạnh rời đi.

Hiện tại cô nhìn thấy đàn ông đều cảm thấy phiền.

Người môi giới nhìn bóng lưng của Hứa Khả, sửng sốt một lúc.

Cuối cùng anh ta là người phụ trách hay là Hứa Khả?

Hứa Khả không có kế hoạch tìm một công việc bán thời gian dài hạn, công việc thích hợp với cô nhất bây giờ chính là phát tờ rơi, còn nhất định phát ở cổng trường của Cố Kim, có thể tăng khả năng tìm thấy người.

Hai người cùng một nhóm, cô cùng cô bé này vốn phải đến chỗ khác, nhưng cô tự yêu cầu đến phát ở cổng trường đại học A.

Trước cổng trường đại học rất nhiều người, Hứa Khả cố ý chọn một nơi nhân viên bảo vệ không nhìn thấy đứng ở đó. Hầu hết các sinh viên đều rất tốt bụng, thấy cô cũng ngang tuổi bọn họ, nên không từ chối lấy tờ rơi, nửa ngày cô đã phát xong.

Lần này tìm được người môi giới cũng coi như đáng tin cậy, phát xong liền thanh toán tiền, Hứa Khả vì để tìm Cố Kim, miễn phí cho anh ta phát thêm nửa ngày.

Cô đã đi ba ngày nhưng vẫn chưa nhìn thấy Cố Kim, Chu Đại cũng không biết đi đâu, vài ngày rồi vẫn chưa về nhà, nhưng cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, tránh được xấu hổ.

Thỉnh thoảng, cô thấy trong trường đại học có người giống Chu Đại, cô sẽ nhớ tới mấy lời Chu Đại nói ngày đó.

Anh nói muốn làm cô.

Một tên điên d*m d*c.

Đây là đánh giá mới của Hứa Khả đối với anh.

Đến ngày thứ tư, vẫn không nhìn thấy Cố Kim, trường đại học A quá lớn, người đến người đi, giống như đang mò kim đáy bể.

Vì vậy, nhân lúc phát xong tờ rơi Hứa Khả đi vào trường dạo vài vòng, hai lần trước đều bị lạc đường, phải hỏi đường mới có thể ra ngoài.

Nhưng trí nhớ của cô rất tốt, đi qua hai lần đã nhớ hết đường.

Hôm nay sau khi phát tờ rơi xong trước thời hạn, cô đi vào đại học A, đọc từng tên sinh viên ở mỗi khoa một lần, nhưng vẫn không tìm được cái tên Cố Kim.

Lúc đứng dưới khoa luật, vậy mà lại nhìn thấy tên Lý Văn Uy, nhận được học bổng của trường, hồ sơ cá nhân liệt kê rất nhiều giải thưởng của nhiều cuộc thi.

Cuộc sống đại học của Lý Văn Uy đúng là nhiều màu sắc.

Ra khỏi khoa luật không bao lâu, bên này là khoa y. Đại học A là trường đại học y đứng đầu cả nước, bên cạnh trường có một bệnh viện.

Khoa y đại học A rất lớn, bên ngoài dán rất nhiều cựu sinh viên nổi tiếng, thậm chí có người còn nhận học bổng vài lần.

Trong đó có một nam sinh làm Hứa Khả ấn tượng rất sâu, nhịn không được nhìn thêm vài lần, tên Hạ Trầm, âm đọc giống Hạ Sâm, cũng là anh chàng soái nhất trong những người đạt được học bổng.

***

“Bác sĩ Chu, cảm ơn cậu đã đến mở tọa đàm ở trường học chúng tôi, cho các bác sĩ chúng tôi cùng sinh viên có cơ hội học tập.”

Viện trưởng học viện Y khoa cười nói chuyện với Chu Đại, ông mời anh mười mấy lần, lần này cuối cùng Chu Đại cũng đến.

Đang nói chuyện, nhìn thấy ánh mắt Chu Đại liếc ra ngoài cửa, ông nhìn theo, nói: “Tòa nhà phía trước là viện y học của chúng tôi, vừa rồi tôi vui quá, thiếu chút nữa quên giới thiệu với cậu.”

“Đây là nơi chúng ta mở tọa đàm hôm nay.”

Chu Đại ừ một tiếng, phân phó tài xế: “Đến chỗ cô gái kia thì dừng lại một chút.”

Viện trưởng hỏi: “Bác sĩ Chu, sinh viên kia anh có quen biết sao?”

“Vâng.”

Nghe được tiếng xe, Hứa Khả theo bản năng nhìn lại, sợ bản thân chắn mất đường đi, kết quả cửa sổ xe hạ xuống lại là Chu Đại.

Hứa Khả ngẩn người.

Sao anh lại ở đây?

Nhìn ra phía sau, còn có một người khác ngồi ở ghế sau, nhìn qua hơn 50 tuổi, gương mặt hiền lành, cũng mỉm cười về phía cô.

Chu Đại nói: “Tối hôm nay về nhà sớm một chút, đừng ở bên ngoài quá lâu.”

“Còn có, những lời tôi nói vẫn tính, em cứ suy nghĩ đi, đêm nay cho tôi đáp án.”

Hứa Khả:…

Người này sao da mặt dày như vậy, ở bên ngoài còn không đứng đắn.

Cái gì mà yêu cầu cô đêm nay trả lời?

Người đàn ông không biết xấu hổ, biết bản thân tham lam cơ thể của cô gái trẻ tuổi, ban ngày cũng có tâm tư d*m d*c.

Hứa Khả còn chưa trả lời, xe đã chạy về phía trước.

Viện trưởng hỏi: “Bác sĩ Chu, nữ sinh kia là ai vậy?”

“Con gái của một người anh em.”

“Sinh viên năm nhất khoa y sao? Nhìn hơi lạ.”

“Còn chưa tốt nghiệp cấp ba.”

“Đến tham quan trường học chúng ta sao?” Viện trưởng quay đầu lại nhìn: “Có vẻ cảm thấy hứng thú với trường của chúng ta, có bác sĩ Chu dạy bảo, nếu có thể học y, thi đỗ vào đây thì càng tốt, thân càng thêm thân.”

Chu Đại suy nghĩ đến bảng điểm của Hứa Khả mà anh rể gửi cho mình.

Khoa Y đại học A sao?

Hai trăm điểm, thật khó để vào một trường đại học tốt.
 
Ở Nhờ Nhà Cữu Cữu
Chương 9: Đến Đây Đi, Ở Chỗ Này, Hung Hăng Cắm



Hứa Khả vốn định tìm một khách sạn ở tạm một thời gian để tránh cái tên Chu Đại b**n th**.

Nhưng sau khi ngẫm lại, Chu Đại có thể đến trường này, có lẽ quen biết nhiều giáo viên trong trường, có thể sẽ giúp được mình, vì vậy đành hủy kế hoạch thuê phòng khách sạn.

Ăn cơm ở ngoài xong cô về nhà tắm rửa, suy nghĩ rất nhiều đến chuyện l*m t*nh cùng Chu Đại, da gà nổi hết cả lên.

Cô biết đàn ông sẽ thường xuyên tự sướng, nhưng từ nhỏ đến lớn cô chưa từng làm loại chuyện này, thậm chí không thể tưởng tượng nổi vì sao con người lại thích l*m t*nh, cũng không hiểu tại sao trên mạng lại nói làm chuyện này cảm giác rất sung sướng.

Nhưng cô không muốn làm đến bước cuối cùng với Chu Đại, còn phải ra điều kiện trước.

Hứa Khả càng nghĩ càng cảm thấy không tốt, cô chạy đến trước gương nhìn bản thân mình, dáng người và khuôn mặt không thể chê vào đâu được, hơn nữa vừa mới tắm xong, cô như mỹ nhân trong phim ra ngoài đời, Chu Đại mà về kiểu gì cũng nghĩ cô đang dụ dỗ anh ta phải không?

Nghĩ đi nghĩ lại, cô thay quần áo, còn xịt lên người nước hoa mùi quýt rất nặng.

Chu Đại hình như chỉ thích những gì có mùi hoa anh đào, cô phải giảm bớt sự hấp dẫn của bản thân.

Nằm trên giường chờ đến 12 giờ, người vẫn chưa về, Hứa Khả bất giác chìm vào giấc ngủ. Khi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô mơ màng cầm lấy di động, rạng sáng 12 giờ 30 phút.

Chu Đại gọi.

Cuộc gọi này…

Hứa Khả tỉnh táo hẳn, đang do dự mà chuông vẫn kêu, vì vậy cô liền ấn nghe máy.

“Giờ em đang ở nhà sao?”

“Ừm.” Hứa Khả xoa mắt, vừa mới tỉnh ngủy, giọng nói có chút khàn.

“Tôi về rồi.” Chu Đại nói.

“Chờ tôi một lát.” Hứa Khả xuống giường, đi dép vào, sửa sang lại quần áo sau đó ra mở cửa.

Chu Đại đang đứng ở cửa phòng.

Hứa Khả hoảng sợ: “Sao chú lại ở đây?”

Nói xong, cô lại do dự: “Cái kia, mới sớm…chú…còn muốn l*m t*nh với tôi sao?”

“Muốn.” Chu Đại nhìn cô: “Em suy nghĩ đến đâu rồi?”

“Chú quen biết giáo viên ở trường đó đúng không?” Hứa Khả hỏi.

Chu Đại gật đầu.

Hứa Khả ngửi thấy mùi thuốc sát trùng trên người anh, cô biết người này mới từ bệnh viện về nhà.

Hơn nửa đêm không ngủ mà chỉ muốn l*m t*nh, người đàn ông háo sắc này đúng là không cứu được.

Cô hít sâu một hơi, cuối cùng đưa ra quyết định: “Chú giúp tôi tìm một người, tôi đồng ý làm cùng chú, nhưng không thể c*m v**, chỉ có thể cọ xát ở đùi, thế nào?”

Đây vẫn là kết quả nghiên cứu các tư thế l*m t*nh mà mình đã tìm cả đêm ở trên mạng, cô phát hiện l*m t*nh không nhất thiết phải c*m v** âm đ*o, còn có nhiều phương thức khác để đạt được cao trào.

Chu Đại suy suy nghĩ nghĩ: “Cũng được.”

Dù sao anh chỉ muốn xác định một chút bản thân có h*m m**n hay chỉ có xúc động với cơ thể của Hứa Khả.

“Tôi muốn tìm người tên Cố Kim, chú phải hứa giúp tôi tìm được cậu ta.”

Hứa Khả đưa ngón tay trỏ lên, làm ra tư thế ngoéo tay.

Chu Đại không nhúc nhích: “Cố Kim là ai?”

“Một người rất quan trọng với tôi, bạn học quen biết từ cấp hai.”

Quan trọng đến mức dù Cố Kim đi đâu, cô đều muốn tìm thấy người để trả thù.

“Được.” Chu Đại không ngoéo tay với cô, anh lập tức đi thẳng vào: “Tìm một người không khó.”

Hứa Khả bỏ tay xuống, nhẹ nhàng đóng cửa lại, không khóa trái, sau đó cô nằm xuống giường, vươn hai tay ra nhìn Chu Đại nói: “Đến đây đi, tốc chiến tốc thắng.”

“Không phải thương tiếc cho đùi tôi, chú cứ hung hăng cắm, b*n t*nh sớm một chút, chúng ta có thể đi ngủ sớm.”

Cô quay đầu sang một bên, dáng vẻ như một anh hùng sắp phải chịu chết.

Chu Đại: “…..”

Sau mười mấy giây, anh xoa trán: “Hứa Khả, có thể em hiểu nhầm ý của tôi.”

Hứa Khả ngồi bật dậy, ánh mắt sáng lấp lánh: “Ý của chú là, không muốn l*m t*nh với tôi?”

“Ý của tôi là, em không muốn một số tương tác sao? Như vậy bản thân em cũng có thể sung sướng.”

Nháy mắt Hứa Khả như chiếc lá héo úa, nằm cứng đơ trở lại.

Cô muốn sướng cái gì?

Ở trên người chú của mình đ*t c** tr** sao?

Vẫn là thôi đi.

Cô vỗ lên cái đùi trơn bóng của mình: “Không cần tương tác, chú c*m v** g*** h** ch*n tôi chính là đang tương tác với tôi rồi. Đến đây đi, ở chỗ này, hung hăng cắm.”

Cắm càng nhanh càng mạnh, b*n t*nh càng sớm, xong việc cũng mau.
 
Back
Top Bottom