Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nuôi Anh Bằng 5 Nghìn Tệ

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczM9JeQiRz1G7uL4Ah5LcuNC2CbJVrWLk_2YcF0EIyofhUUCNQO_z7Pa1TXQ1xCzzdeJ6z-t3Ke3k01BpeX16ZjnkI2rj38cqUFN4idkSOGBUGh2ufYuT7YgnhIVu2ZJfeS65KXuRCa96RTcr6LbkLdF=w215-h322-s-no-gm

Nuôi Anh Bằng 5 Nghìn Tệ
Tác giả: Giấc Mơ Thứ Bảy Của Đêm
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tôi đã thầm yêu nam thần Tống Gia Trạch suốt một năm trời, vậy mà không ngờ nhà anh ấy lại rất nghèo.



Khi biết tin này, tôi vui mừng đến mức bật dậy khỏi giường.



Kết quả là đầu đập vào trần nhà, nước mắt trào ra.



Nhưng không phải vì đau, mà là tôi mừng quá mà khóc, các chị em à.



Tôi vốn chẳng có gì nổi bật, luôn có chút tự ti, cũng không dám lượn lờ trước mặt Tống Gia Trạch quá nhiều.



Nhưng bây giờ tôi giàu hơn anh ấy, chẳng phải khoảng cách giữa chúng tôi đã nhỏ lại rất nhiều rồi sao?​
 
Nuôi Anh Bằng 5 Nghìn Tệ
Chương 1: Chương 1



Tôi đã thầm yêu nam thần Tống Gia Trạch suốt một năm trời, vậy mà không ngờ nhà anh ấy lại rất nghèo.

Khi biết tin này, tôi vui mừng đến mức bật dậy khỏi giường.

Kết quả là đầu đập vào trần nhà, nước mắt trào ra.

Nhưng không phải vì đau, mà là tôi mừng quá mà khóc, các chị em à.

Tôi vốn chẳng có gì nổi bật, luôn có chút tự ti, cũng không dám lượn lờ trước mặt Tống Gia Trạch quá nhiều.

Nhưng bây giờ tôi giàu hơn anh ấy, chẳng phải khoảng cách giữa chúng tôi đã nhỏ lại rất nhiều rồi sao?

01

Ba cô nàng độc thân trong ký túc xá tụ lại, nghe tôi phân tích xong thì đều cảm thấy rất có lý, ai cũng khích lệ tôi: Dũng cảm lên, Xán Xán, đừng sợ nam thần mặt lạnh, xông lên!

Hôm sau đúng lúc có tiết đại cương Mác-Lênin học chung với Tống Gia Trạch, tan học tôi lấy hết can đảm gọi anh ấy lại.

Chúng tôi đứng dưới gốc long não trước tòa nhà Dịch Phu.

Anh ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng ngà kiểu dáng giản dị, cổ áo buông lơi tự nhiên, tay áo xắn lên, để lộ cánh tay trắng trẻo mảnh khảnh.

Nắng thu xuyên qua tán cây rọi xuống, những vệt sáng loang lổ nhảy múa trên gương mặt anh, tựa như từng viên đạn b.ắ.n thẳng vào tim tôi.

Lòng bàn tay tôi đầy mồ hôi, tim đập thình thịch, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.

Tôi lấy điện thoại ra, giả vờ lướt qua WeChat, khẽ nói: “A, mẹ lại chuyển cho em năm nghìn tệ tiền sinh hoạt, em…”

Câu còn chưa dứt, nam thần đã liếc đồng hồ, lông mày khẽ nhíu lại: “Rồi sao?”

A…

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Kịch bản tôi chuẩn bị còn chưa nói hết nữa.

Nhưng không sao, hôm qua tôi luyện tập rất nhiều lần, chắc đã thể hiện được nỗi phiền não vì tiêu tiền không hết rồi chứ?

Tôi siết chặt hai tay, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm điềm tĩnh của anh, dốc hết can đảm: “Cho nên, em thích anh, anh có thể làm bạn trai em không?”

Anh đáp với giọng lạnh lùng: “Em nên tập trung vào việc học thì hơn!”

Tôi nói nhanh: “Thật ra em nhiều tiền đến tiêu không hết, sau này mình có thể tiêu cùng nhau. Anh sẽ có nhiều thời gian học hơn, không cần vất vả đi làm thêm nữa.”

02

Tống Gia Trạch vốn luôn mang khí chất lạnh lùng, giờ phút này trong ánh mắt anh đã là băng giá ngàn dặm, nhìn tôi cứ như nhìn kẻ thiểu năng.

Tôi suýt nữa thì đông cứng luôn rồi, hu hu hu.

Giọng anh lạnh như băng đ.â.m vào tai tôi: “Trong mắt em, anh rất nghèo, cần con gái nuôi à? Bố mẹ em cho em tiền sinh hoạt, chẳng lẽ để em nuôi đàn ông sao?”

Tôi không có ý đó.

Tôi chỉ là thấy thương anh vất vả, ngày nào tan học cũng phải vội vàng đi làm thêm.

Hơn nữa năm nghìn tệ đó là tiền lương của tôi. Mẹ tôi mở một cửa hàng Taobao, tôi là người mẫu độc quyền của bà, cũng xem như là tự mình kiếm được.

Nhưng tôi còn chưa kịp giải thích, anh đã bỏ đi rồi.

Tôi nhát gan lắm, cũng không dám đuổi theo.

Về đến ký túc xá, tôi òa lên khóc nức nở.

Các chị em trong phòng cùng nhau phân tích, thấy rằng tôi quá thẳng thắn, làm tổn thương lòng tự trọng của Tống Gia Trạch.

“Nhưng hôm qua chính mấy cậu bảo là anh ấy học tự nhiên, tớ nên nói thẳng, đừng vòng vo cơ mà.”

Tiểu Mễ nghiêm túc nói: “Chiến lược cũng cần điều chỉnh theo tình hình chứ. Đừng nản lòng, nếu dễ theo đuổi thế thì người ta đã có bạn gái từ lâu rồi. Cậu phải chuẩn bị cho một cuộc chiến lâu dài.”

Nghe có lý ghê, tôi bị thuyết phục luôn.

Tôi nhắn tin cho Tống Gia Trạch trên WeChat, xin lỗi vì không có ý coi thường anh, đồng thời giải thích nguồn gốc tiền sinh hoạt.

Hai tiếng sau, anh nhắn lại: “Vậy thì anh xin lỗi, hôm nay anh không nên nói như thế.”

“Không sao không sao, người không biết không có tội!”

Anh không nhắn thêm gì nữa.

Nhưng chỉ một câu nói ngắn ngủi đó đã đủ làm tôi vui trở lại rồi.

Dũng cảm lên, Xán Xán, đừng sợ khó khăn. Điều chỉnh chiến lược, tiếp tục xông lên!

Hôm sau, tôi nhận được tin tình báo do Tiểu Mễ báo về, nói nam thần đang ăn cơm ở nhà ăn số 3, tôi lập tức sửa soạn rồi chạy đi.

Tiểu Mễ còn nhường cho tôi món sườn xào chua ngọt giới hạn mà chị ấy giành được, và dặn dò tôi đủ điều.

Tôi hít sâu một hơi, bưng khay cơm ngồi xuống đối diện nam thần.

Anh ấy thật tiết kiệm.
 
Nuôi Anh Bằng 5 Nghìn Tệ
Chương 2: Chương 2



Chỉ gọi hai món rau, tổng cộng có tám tệ.

Tôi đẩy phần sườn xào chua ngọt của mình sang, cố gắng giữ vẻ tự nhiên: “Bạn học Tống, em định mua khoai tây xào sợi nhưng hết mất rồi, em có thể đổi sườn xào chua ngọt với anh không?”

Vậy là đã đủ uyển chuyển rồi chứ?

Chắc chắn anh ấy sẽ cảm động trước sự tinh tế của tôi.

Trong lúc tôi còn đang vui mừng trong lòng, thì một nam sinh ngồi phịch xuống cạnh nam thần, miệng lẩm bẩm: “Khoai tây sợi, khoai tây lát, khoai tây om, nhìn đâu cũng là khoai tây, nhà ăn số 3 không thể đổi món mới sao?”

03

Các chị em ơi, tôi muốn độn thổ quá.

Ai cứu tôi với?

Nam sinh đó tôi cũng quen, là bạn cùng phòng của nam thần – Vương Hàn.

Vương Hàn vừa nhìn thấy phần sườn xào chua ngọt trong tay tôi, mắt sáng rỡ, cười nói: “Món này là đặc sản đấy, khó lấy lắm, em phải xếp hàng lâu lắm nhỉ?”

Tôi đỏ bừng mặt, chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống.

Tôi lúng túng đưa đĩa sườn ra: “Nếu anh thích thì em đổi khoai tây sợi với anh!”

Vương Hàn định đưa tay nhận lấy, nhưng Tống Gia Trạch đã nhanh tay chặn lấy mép đĩa trước, đôi mắt đen láy như bảo thạch nhìn tôi chằm chằm: “Lúc nãy không phải nói muốn đổi với tôi sao?”

Trong mắt anh chắc có bỏ thuốc mê rồi, chỉ liếc tôi một cái mà tôi mềm nhũn cả người.

Đĩa sườn trong tay bị anh lấy đi, đổi lại là khoai tây sợi.

Vương Hàn kêu ầm lên: “Không phải cậu không thích ăn thịt sao?”

“Thỉnh thoảng ăn một chút thôi, món này rất ngon mà.”

Hu hu…

Để che giấu chuyện mình nghèo, anh ấy lại nói là không thích ăn thịt.

Anh ấy thật tội nghiệp, tôi chỉ muốn ôm vào lòng mà xoa đầu một cái.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Nếu có thể, tôi nguyện ngày nào cũng mang sườn xào chua ngọt cho anh ăn.

Tống Gia Trạch rất có giáo dưỡng, ăn uống nhỏ nhẹ tao nhã, chẳng giống con nhà nghèo chút nào, đúng là hậu duệ quý tộc.

Nước sốt sườn xào chua ngọt ánh lên nơi môi anh, ướt át căng mọng, trông cứ như thạch trái cây, mê hoặc đến muốn nếm thử.

Thật muốn thử miếng sườn đó từ chính miệng anh ấy.

Vương Hàn rất nhiều chuyện, ăn gần xong rồi còn lôi điện thoại ra: “Xán Xán, tụi mình kết bạn WeChat nhé!”

Được thôi được thôi!

Sau này anh chính là gián điệp của tôi, tôi có thể qua anh mà nắm được mọi tin tức về Tống Gia Trạch.

Tôi vui vẻ mở quét mã QR, thì thấy Tống Gia Trạch đặt đũa xuống, nói: “Tôi có WeChat của cô ấy, lát nữa chuyển cho cậu.”

04

“Tôi ăn xong rồi!” Nói xong, anh ấy liếc nhìn Vương Hàn: “Cậu nhanh lên, tôi rất bận.”

Vương Hàn vội vàng ăn vài miếng cơm, lúc bưng khay rời đi còn không quên vẫy tay với tôi cười: “Xán Xán, mình liên lạc qua WeChat nhé!”

Tống Gia Trạch rời đi.

Nhẹ nhàng mang theo trái tim tôi, để lại cho tôi một đĩa khoai tây sợi siêu dở.

Buổi tối, anh ấy chủ động nhắn tin cho tôi, tôi phấn khích đến mức hét lên như chuột đất, ba cái đầu trong ký túc xá dính lại với nhau, tôi run rẩy mở WeChat, phát hiện anh ấy gửi cho tôi một bao lì xì.
 
Nuôi Anh Bằng 5 Nghìn Tệ
Chương 3: Chương 3



Tôi biết mỗi thứ Ba và thứ Năm, Tống Gia Trạch đều học ở phòng tự học tầng ba, mấy ngày chán nản qua đi, tôi chấn chỉnh lại tinh thần và tiếp tục tấn công.

Tôi lén đặt hai quả táo đỏ to lên bàn của anh ấy, trên đó còn có những câu tỏ tình sến súa tôi chép lại.

Anh ấy đẩy quả táo sang một bên.

Chắc chắn là không thích ăn táo.

Anh ấy cũng không thích dưa hấu, chuối, lê, đào, mận, nhãn, dứa, dưa lưới.

Cuối cùng, anh ấy cầm lấy quả sầu riêng mà tôi đã bọc kín cẩn thận...

Và ném vào thùng rác ngoài phòng tự học.

Các bạn cùng phòng họp bàn, cho rằng có khi anh ấy chẳng thích loại trái cây nào.

Tiểu Mễ nghiêm túc: “Nhà anh ấy nghèo, ăn uống chắc ưu tiên no bụng, hay là cậu thử mua mấy cái bánh bao nhân thịt?”

Tôi đâu có ngốc mà mua bánh bao, tôi bỏ ra một khoản lớn mua một hộp Ferrero.

Kết quả, tôi vừa đi vệ sinh quay lại, trốn sau cột nhìn trộm, phát hiện bạn gái tin đồn của Tống Gia Trạch – Bạch Vi đang bóc hộp Ferrero đó ăn.

05

Bạch Vi và Tống Gia Trạch cùng trong hội sinh viên, anh ấy là chủ tịch, Bạch Vi là trưởng ban văn nghệ, hai người còn từng diễn kịch cùng nhau.

Tống Gia Trạch xưa nay luôn giữ khoảng cách với con gái, Bạch Vi là trường hợp ngoại lệ.

Kẻ địch gặp nhau, đặc biệt chướng mắt.

Tôi có thể chịu được việc anh ấy vứt quà của tôi vào thùng rác, nhưng không thể chịu nổi khi thấy Bạch Vi cho vào miệng.

Tống Gia Trạch lúc đó không biết đi đâu rồi. Anh ấy không có ở đó, tôi to gan hẳn lên.

Tôi lao tới như pháo nổ, giật lấy hộp chocolate và giận dữ hỏi: “Cô làm gì vậy? Đây không phải là cho cô!”

Bạch Vi liếc tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt cảnh giác dịu lại.

Tức quá!

Ánh mắt đó rõ ràng không coi tôi là đối thủ.

Cô ta nhét viên Ferrero vừa bóc vào miệng, cười nói: “Đã tặng cho Gia Trạch thì là đồ của anh ấy rồi, tôi ăn một viên, anh ấy sẽ không để ý đâu.”

“Nếu cô không muốn tặng, tôi có thể trả gấp đôi tiền hộp chocolate này cho cô.” Giọng cô ta có vẻ thân thiện, nhưng lời nói đầy khoe khoang.

Tôi vừa ấm ức vừa tức giận, siết chặt hộp chocolate, nghiến răng nói: “Tôi không cần tiền của cô, cứ coi như cho chó ăn rồi!”

Vừa dứt lời, giọng nói lạnh lùng của Tống Gia Trạch vang lên bên tai: “Có chuyện gì vậy?”

Anh ấy dẫn chúng tôi rời khỏi phòng tự học, Bạch Vi ra vẻ bất đắc dĩ: “Vừa rồi chỗ anh có hộp chocolate, em thèm quá nên bóc ăn một viên, không ngờ là Kim Xán Xán tặng. Cô ấy giận dữ, em định trả tiền mà cô ấy không chịu, còn nói cứ coi như cho chó ăn.”

Ngụ ý là tôi nhỏ mọn, thù dai.

Gió trong hành lang thổi tung áo sơ mi trắng của Tống Gia Trạch, anh ấy hơi nhíu mày hỏi: “Những loại trái cây mấy hôm nay đều do em tặng sao?”

Mắt tôi lập tức đỏ hoe.

Tôi mỗi lần đều viết lời tỏ tình sến súa mà, cuối mỗi tờ giấy còn vẽ ba thỏi vàng lấp lánh, không phải tôi Kim Xán Xán thì là ai?

Vậy mà anh ấy không hề hay biết.

Anh ấy hoàn toàn không để tâm đến tôi, hu hu...

Tôi vô cùng thất vọng, ôm chặt hộp Ferrero đã bị bóc, cảm thấy có nói rõ thêm cũng vô ích.

Tôi lùi lại hai bước chuẩn bị rời đi, nhưng Tống Gia Trạch gọi tôi lại: “Kim Xán Xán, đợi một chút.”

Đây là lần đầu tiên anh ấy gọi tôi bằng cả họ tên, khiến từng lỗ chân lông trên người tôi đều phấn khích dựng đứng lên.

Anh ấy vào phòng tự học, rất nhanh sau đó quay lại, đưa cho tôi một hộp bánh quy hình vương miện: “Cái này cầm lấy ăn đi.”

Sắc mặt Bạch Vi lập tức tái mét: “Gia Trạch, cái đó là em tặng anh mà...”

06

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

“Cô đã tặng rồi thì đó là đồ của tôi!” Anh ấy nhìn Bạch Vi với ánh mắt lạnh nhạt, “Nếu cô không muốn tặng, tôi có thể trả gấp đôi tiền hộp bánh quy này cho cô.”

Mặt Bạch Vi tái nhợt không còn giọt máu, bóng lưng lúc rời đi chẳng khác nào con gà mái già thua trận.

Còn tôi thì hoàn toàn khác, ngẩng cao đầu hùng dũng, mặt mũi rạng rỡ như là…

Không nói nữa, nói tiếp thì khác gì tự chửi mình.

Tôi nhìn Tống Gia Trạch với đôi mắt đầy sao, lông mi anh ấy dài quá, mắt anh ấy sâu thẳm quá, sống mũi cao quá, trên đời sao lại có người hoàn hảo như vậy?

Vừa rồi anh ấy đang bảo vệ tôi, trong lòng anh ấy chắc chắn cũng có tôi nhỉ.
 
Nuôi Anh Bằng 5 Nghìn Tệ
Chương 4: Chương 4



Tim tôi đập thình thịch như chạy nước rút 100 mét, chợt nghe anh ấy thở dài một hơi, nói: “Kim Xán Xán, sau này đừng mang đồ cho tôi nữa, thời đại học tôi không định yêu đương.”

“Vậy… em có thể xếp hàng trước không, anh phát cho em số một được không?” Tôi rụt rè giơ một ngón tay hỏi.

Anh ấy không trả lời, đôi mắt như đá quý lặng lẽ nhìn tôi.

Tôi hiểu rồi!

Không yêu chỉ là cái cớ, không yêu tôi mới là sự thật tàn khốc.

Góc hộp chocolate đ.â.m sâu vào lòng bàn tay tôi, cơn đau nhói lan ra đến tận ngực.

Tôi cúi đầu, quay người vào phòng tự học.

Tống Gia Trạch gọi tôi lại, vẻ mặt có phần ngạc nhiên: “Em còn định tiếp tục học sao?”

07

Tôi uể oải đáp: “Em học không vô nữa rồi, nhưng một lát nữa sườn chua ngọt mở bán, em phải đi tranh một phần.”

Thật ra tôi chưa từng học vô được, chỉ toàn lén liếc nhìn thôi.

Anh ấy chậm hiểu quá, tôi đã lén nhìn 360 độ không góc c.h.ế.t suốt bấy lâu, vậy mà anh vẫn không phát hiện.

Khóe miệng Tống Gia Trạch giật giật, liếc tôi một cái thật sâu rồi quay về chỗ ngồi.

Thư viện cách căn tin số 3 rất gần, lần trước tôi nợ Tiểu Mễ phần sườn, cô ấy không chịu nhận tiền, nói quá khó xếp hàng, nhất định bắt tôi mua phần giống hệt trả lại.

Tôi gửi tin vào nhóm ký túc xá, Tiểu Mễ mắng tôi một trận te tua.

“Cậu sao lại trả lời thế? Tống Gia Trạch là học bá đấy, lúc này phải nói là muốn tiếp tục học, thể hiện chí tiến thủ chứ!”

Tôi ấm ức nói: “Nhưng như vậy là đang lừa người mà.”

“Tình yêu chính là được xây dựng từ những lời nói dối thiện ý!”

Thật sao?

Tôi có chút nghi ngờ, nhưng vì mình vẫn là F.A từ trong bụng mẹ nên không có tư cách phản bác.

Cuối cùng cũng tới giờ, tôi thu dọn rồi lao khỏi phòng tự học.

Bên ngoài lại mưa như trút nước, Tống Gia Trạch đứng ở cửa thư viện, tóc ngắn đen nhánh phủ một lớp sương mờ.

Anh hơi ngẩng đầu, đôi mày đẹp khẽ nhíu lại, yết hầu trên chiếc cổ thanh tú trượt lên một cái.

Trái tim tôi cũng theo đó mà lăn vài vòng.

Nam thần ngay cả khi phiền não cũng đẹp đến lay động lòng người.

Tôi lấy hết can đảm, đưa ô cho anh rồi cắm đầu lao vào mưa lớn.

Hôm nay tôi hơi yếu lòng, không chịu nổi thêm lần từ chối nào nữa.

Tôi vẫn quá ngây thơ.

Mới chạy được vài bước, một gáo mưa như dội thẳng vào đầu, làm mái tóc mái không khí của tôi ướt bẹp.

Đúng lúc đó, Tống Gia Trạch che ô đuổi theo, nhẹ nhàng kéo tôi lại: “Em chạy gì thế?”

Tôi vội lấy tay che trán, hoảng loạn nói: “Tống Gia Trạch, anh mau nhắm mắt lại!”

Tống Gia Trạch tai hơi đỏ, thần sắc phức tạp: “Kim Xán Xán, chẳng lẽ em định đánh úp anh?”

08

Mặt tôi đỏ bừng, liên tục xua tay: “Anh hiểu lầm rồi, em không định hôn anh đâu. Em chỉ không muốn để anh thấy trán 4D to đùng của em thôi.”

Mặt anh cứng lại, ánh mắt rơi lên trán tôi.

Xong rồi, mải giải thích mà quên giấu điểm yếu.

Tôi tiêu đời rồi, các chị em ơi.

Giờ tôi thấy mình như bị nam thần bắt gặp đang mặc đồ ngủ, mắt còn dính ghèn mà nhảy chân sáo ra khỏi cửa.

Dù sao thì hiện tại chúng tôi đang cùng che một chiếc ô.

Anh không cười nhạo cái trán to của tôi, trong lòng tôi lại nhen nhóm chút hy vọng mong manh.

Có lẽ để xua tan sự ngượng ngùng, Tống Gia Trạch mở lời: “Có ảnh hưởng đến việc em mua sườn chua ngọt không?”

Rút kinh nghiệm vừa nãy, tôi suy nghĩ rồi nói một câu sến súa: “Sườn chua ngọt sao bằng anh được, anh còn ngon hơn cả sườn chua ngọt.”

Tống Gia Trạch hình như cảm động thật, chân suýt trượt.

Hôm nay tôi mang theo ô che nắng, vốn đã nhỏ, vậy mà anh còn nghiêng hết về phía tôi, như vậy thì anh sắp đội mưa tới ướt não mất rồi.

Tôi phải kéo gần khoảng cách, như vậy anh sẽ bị ướt ít hơn.

Tôi nhích gần về phía anh, chạm vào cánh tay anh.

Cứng đanh!

Anh ấy có cơ bắp tay!

Hơn nữa còn có thuộc tính ngại ngùng, dù người đứng rất thẳng, nhưng tai lại đỏ hơn lúc nãy.

Mưa càng lúc càng to, tôi nhích một chút, anh lùi một chút, tôi nhích nữa, anh lại lùi nữa.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Cuối cùng, anh dẫm vào bồn cây.

Giày trắng dính đầy bùn, vai anh loang lổ vệt nước, tóc cũng bám đầy giọt mưa.

Tôi cũng chẳng khá hơn.
 
Nuôi Anh Bằng 5 Nghìn Tệ
Chương 5: Chương 5



Cơn mưa lạnh xối vào mặt, khiến tôi – kẻ chậm hiểu – chợt nhận ra: anh đang cố tình né tránh tôi, tránh tiếp xúc thân thể.

Lời bắt chuyện vừa rồi chỉ là phép lịch sự, chứ không phải có tình cảm gì.

Tôi siết chặt quai cặp, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Ô em tặng anh rồi, anh tự cầm đi.”

Nói xong, tôi phóng như bay vào cơn mưa.

Về đến ký túc xá, tôi uể oải đi tắm nước nóng, vừa cầm điện thoại lên đã thấy bài đăng của Bạch Vi trên vòng bạn bè.

“Mưa to như trút, may mà có anh che chở suốt đường!”

Trong hình là chiếc ô mà tôi vừa đưa cho Tống Gia Trạch, tôi có đánh dấu bằng một thỏi vàng nhỏ, không thể nhận nhầm được.

09

Chắc là hơi nước trong cốc trà nóng quá nồng, nên làm mắt tôi cay xè.

Tôi mở WeChat của Tống Gia Trạch, định nhấn từng chữ trách móc anh.

Tiểu Mễ giục giã: “Chửi c.h.ế.t thằng tra nam đó đi, cầm ô của cậu đi che cho con hồ ly Bạch Vi, đầu óc Tống Gia Trạch toàn phân chắc luôn?”

“Thôi vậy.” Tôi chán nản xoá từng chữ đi, “Tớ đã nói là tặng rồi, thì dùng sao là chuyện của anh ấy.”

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Nếu giờ tôi oán trách, thì khác gì Bạch Vi trong thư viện đâu.

Tiểu Mễ tức đến dậm chân: “Nói thì đúng, nhưng nuốt không trôi cục tức này!”

Vừa xoá xong, tin nhắn của Tống Gia Trạch tới: “Cảm ơn ô của em hôm nay. Anh tra rồi, mấy ngày tới vẫn mưa, em tiện không? Anh mang ô trả lại em.”

Cả phòng đồng thanh: “Kêu anh ta cút.”

Đã dùng cho Bạch Vi rồi, còn đòi trả tôi, tưởng tôi là trạm tái chế à?

Tôi gõ từng chữ: “Không cần trả đâu, ô em đã tặng anh rồi, nếu anh không thích thì cứ vứt đi.”

Giao diện hiển thị anh đang gõ, nhưng tôi đợi cả phút vẫn chưa thấy tin nhắn.

Tôi tức giận mà không trút được, liền cố tình gửi một câu: “Hoặc là anh có thể mua lại cái ô đó, mười tệ!”

Thật ra cái ô này tôi mua hơn trăm tệ.

Gửi xong thì tôi hối hận, nhưng lại bướng không chịu thu hồi.

Khoảng một phút sau, anh nhắn: “Vậy anh nhận nhé, cảm ơn em.”

May mà…

Anh không thật sự gửi tôi mười tệ.

Tôi thất tình rồi, rất buồn.

Từ đó trở đi, lớp chính trị tư tưởng tôi luôn ngồi hàng đầu, đến muộn nhất, đi sớm nhất.

Như vậy sẽ không phải tìm kiếm bóng dáng anh giữa đám đông nữa.

Có vài lần tôi gặp Bạch Vi đứng đợi Tống Gia Trạch tan học, cô ta chào tôi với tư thế kẻ chiến thắng, tôi đáp lại bằng hai cái trợn mắt.

Rất nhanh đã đến tháng Mười Một, mẹ tôi chuẩn bị lên mẫu mới cho cửa hàng, chủ đề là “phong cách gợi cảm mùa đông”, cuối tuần bảo tôi đi chụp ảnh.

Nhiếp ảnh gia lần này là hợp tác lần đầu, yêu cầu kỳ quái, quay đến tận hơn mười giờ tối mới xong, đồ tôi mặc bị bẩn nên chỉ có thể vội vàng mặc mẫu rồi bắt xe về trường.

Đúng là sao xui, xe bị nổ lốp giữa đường.

Tôi lỡ mất giờ đóng cổng lúc 11 giờ.

Tôi định thuê khách sạn gần trường ở tạm một đêm, không ngờ lại đụng mặt Vương Hàn.

Anh ấy nhìn tôi với ánh mắt đầy kinh ngạc, sau vài câu chào hỏi thì biết tình hình hiện tại của tôi.

Anh lấy điện thoại ra: “Mình kết bạn WeChat nhé. Dạo này không thấy em lượn lờ trước mặt Tống Gia Trạch nữa?”

10

Tôi siết chặt dây quai túi, cúi đầu nói: "Em bị từ chối rồi."

Vương Hàn nhướn mày: "Không thể nào, cậu ta đối xử với em rất đặc biệt mà. Tôi đã hai lần xin cậu ta WeChat của em, cậu ta đều không cho. Nhất định là cách của em sai rồi!"

Vương Hàn nhìn thẳng vào mắt tôi: "Nghe tôi đi, thử lần cuối cùng nhé. Nếu lần này vẫn không được, thì em hãy từ bỏ hoàn toàn, đi xem những chàng trai ưu tú khác, được không?"

Một tia hy vọng nhỏ nhoi bùng lên trong lòng tôi, tôi gật đầu.

Vương Hàn đưa tôi ra trước tiệm net chụp ảnh, cố ý đặt tay lên vai tôi một cách mập mờ.

Chụp xong, anh ta còn cẩn thận chỉnh ảnh cho tôi. Sau đó dùng bức ảnh đó đăng một dòng trạng thái: "Đêm không ngủ."

"Đi thôi!" Anh ta cất điện thoại vào túi, "Tống Gia Trạch không ở ký túc, tôi sẽ nhắc cậu ta xem bài đăng này."

Tôi hồi hộp lo lắng, để giảm căng thẳng cũng mở tài khoản chơi game.

Người thì dở, nghiện thì nặng, thua hoài không chán.

Vương Hàn không chịu nổi nữa, đứng sau lưng ghế tôi, cúi người chỉ đạo, đến đoạn then chốt thì đặt tay lên mu bàn tay tôi.
 
Nuôi Anh Bằng 5 Nghìn Tệ
Chương 6: Chương 6



Tôi còn chưa kịp hất ra thì giọng Tống Gia Trạch vang lên bên tai: "Kim Xán Xán..."

Tôi căng thẳng đến rùng mình, bật dậy như lò xo: "Em… em đây..."

Anh ấy thật sự đến rồi.

Tóc còn chưa khô, trên hàng mi đọng một lớp hơi nước, sống mũi cao cũng ướt đẫm một lớp sương mỏng.

Ánh sáng trong tiệm net u ám, anh ấy như mang theo cả hào quang, tựa như thần tiên lạc lối xuyên qua cánh cửa không gian.

Thần tiên ấy bước đến nắm lấy cổ tay tôi, giọng nặng nề: "Đi theo anh!"

Vương Hàn cong môi cười, giữ lấy tay còn lại của tôi: "Tống Gia Trạch, Xán Xán đến đây chơi game với tôi, cậu lấy thân phận gì mà đưa cô ấy đi?"

Lông mày Tống Gia Trạch hơi nhíu lại, ánh mắt nhìn tôi như hai móc câu sắc bén muốn móc luôn cả tim gan phổi thận của tôi.

"Em có đi với anh không?"

Tôi có cảm giác: nếu bây giờ tôi không đi, thì tôi sẽ thật sự mất anh ấy mãi mãi. Nhưng nếu cứ mơ hồ mà đi theo, thì mối quan hệ của chúng tôi vẫn dậm chân tại chỗ.

Tôi gom hết can đảm, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt giận dữ ấy: "Tống Gia Trạch, nếu ưm là bạn gái của anh, em sẽ đi theo anh."

Anh ấy mím môi không nói lời nào.

Tôi hạ giọng, chất chứa hy vọng: "Em có phải không?"

11

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Anh ấy không trả lời, nhưng tay nắm tôi không những không buông lỏng, mà còn siết chặt hơn.

Niềm vui trong khoảnh khắc ấy tràn khắp toàn thân tôi.

"Tôi là!"

Anh ấy không phản bác.

Nụ cười nở trên môi tôi, tôi lớn tiếng hơn: "Tôi là!"

Lúc này tôi không thể giữ thể diện nữa, vung tay hất tay Vương Hàn ra, bước lên ôm chầm lấy Tống Gia Trạch: "Tôi là, tôi là, tôi chính là bạn gái của Tống Gia Trạch!"

Tôi nói to quá, rất nhiều người trong tiệm net đều nhìn sang.

Anh ấy nhẹ nhàng đặt tay lên lưng tôi, bất lực nói: "Ừ, anh biết rồi. Em nhỏ tiếng chút đi!"

Tôi ghé sát tai anh ấy, vui vẻ thì thầm: "Tôi, Kim Xán Xán, chính là bạn gái của Tống Gia Trạch!"

Lúc rời khỏi tiệm net, tôi vẫy tay cảm ơn Vương Hàn vì mẹo hay của anh.

Có lẽ do chơi game thua, trông anh ta có vẻ không vui lắm.

Bước ra đường, có lẽ do cơn gió lạnh bất ngờ, khiến đầu óc tôi tỉnh táo trở lại. Tôi có cảm giác mơ hồ không thực.

Tống Gia Trạch tốt như vậy, được mệnh danh là nam thần khó theo đuổi nhất trường, thực sự trở thành bạn trai tôi sao?

Tôi len lén liếc anh ấy, đúng lúc anh ấy cũng đang nhìn tôi.

Ánh mắt của chúng tôi như hai cực cùng dấu của nam châm, vừa chạm vào đã bật ngược ra.

Anh ấy liếc nhìn đôi chân trần của tôi: "Gió to quá, em có lạnh không?"

Hôm nay tôi mặc một chiếc váy body lấp lánh màu đen, bên ngoài khoác áo lông cáo ngắn.

Nhưng tôi chẳng thấy lạnh chút nào.

Trái tim tôi đang phấn khích, tay run rẩy, toàn thân m.á.u nóng chảy, từng khúc xương đều nóng hừng hực.

Tôi suy nghĩ vài giây, bắt đầu cởi áo khoác.

Ánh mắt anh ấy tối lại, yết hầu khẽ động, ấn lấy cánh tay tôi: "Em định làm gì?"

12

"Anh không lạnh sao? Em cởi áo khoác cho anh, áo lông này là kiểu oversize, anh cũng có thể mặc được."

Anh ấy nhìn tôi sâu sắc.

Tôi có cảm giác... hình như anh ấy lại nghĩ tôi ngốc rồi.

Anh ấy cởi áo khoác của mình, buộc lên eo tôi, ống tay áo rủ xuống, vẫn còn mang theo hơi ấm của anh, nhẹ nhàng lướt qua bắp chân tôi.

Giọng Tống Gia Trạch vẫn lạnh nhạt: "Lần sau nhớ mặc quần dài, không lại bị đau chân vì lạnh đấy."

Chị em ơi, tôi hiểu rồi.

Thì ra anh ấy còn có thuộc tính “chăm lo sức khỏe” kiểu ông chú nữa.

Tôi đặt phòng ở một khách sạn gần đó.

Ngày đầu tiên bên nhau, nếu mời anh ấy ở lại, có phải sẽ bị hiểu lầm là tôi chỉ mê cơ thể anh ấy, không phải yêu tâm hồn anh không?

Nhưng mà… tôi thật sự có hơi tò mò muốn ngắm cơ bắp tay và cơ bụng của anh ấy.

Các bạn cùng phòng bị tôi đánh thức nửa đêm, lần lượt hét lên như chuột chũi trong nhóm chat, hô hào tôi phải chiếm thế chủ động, thống trị Tống Gia Trạch.

Tiểu Mễ khí thế ngút trời: "Phải để anh ấy biết sức mạnh chiến đấu của 404 (phòng ký túc của tụi mình)!"

Không chỉ vậy, cô ấy còn gửi cho tôi một quyển sổ tay hoạt hình nhập môn.

Tay tôi run run định tắt đi thì ánh mắt Tống Gia Trạch lướt qua, làm tôi sợ đến mức đánh rơi điện thoại.

Kết quả, anh ấy nhặt lên, liếc thấy giao diện đang bật.

Chị em ơi, tôi lại toi rồi.

Haiz!
 
Nuôi Anh Bằng 5 Nghìn Tệ
Chương 7: Chương 7



Biết nói sao đây? Nhiều chuyện xảy ra quá, hình như da mặt cũng dày lên rồi.

Ngược lại Tống Gia Trạch lại nhanh chóng rời mắt, nhẹ giọng nói: "Trẻ con, đừng xem mấy thứ này!"

Tôi đâu còn nhỏ nữa.

Mặc cái váy ôm sát thế này rồi, anh còn không nhận ra tôi là thiếu nữ trưởng thành sao?

Anh ấy đưa tôi về tới cửa phòng rồi chuẩn bị rời đi, tôi vội kéo tay áo anh ấy lại, khẩn thiết hỏi: "Anh định cứ thế mà đi à?"

13

Anh ấy khựng lại, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại: "Xán Xán, hôm nay chúng ta mới xác định quan hệ..."

Tôi kéo áo anh ấy, lôi nhẹ vào trong.

Ấy da.

Miệng thì nói không, mà cơ thể thì rất thành thật, kéo nhẹ hai cái là đã bước vào rồi.

Tôi vui như mở hội trong lòng, nhưng mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng: "Chính vì vậy càng phải nói rõ mọi chuyện. Tại sao anh lại đưa ô của em cho Bạch Vi dùng?"

Trước kia không có danh phận nên không tiện hỏi, giờ tôi là bạn gái chính thức rồi, không lạm dụng quyền lực một chút thì uổng quá!

Anh ấy thoáng sững người: "Em giữ anh lại, chỉ để hỏi chuyện này thôi à?"

Chứ còn gì nữa?

Không lẽ ngày đầu tiên đã thế này thế kia sao.

Tôi là cô gái biết giữ mình đó nha, ít nhất cũng phải một tháng cơ, hehe.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Bạch Vi cái con trà xanh đại trà kia, còn dám xóa bài đăng đó, may mà tôi đã chuẩn bị từ trước, có chụp màn hình làm bằng chứng.

Tống Gia Trạch xem xong, sắc mặt âm trầm, bắt đầu giải thích.

Hôm đó sau khi tôi đi, anh ấy đến căn tin số ba mua sườn xào chua ngọt, đặt ô trên giá nhỏ ngoài cửa.

Lúc ra ngoài thì thấy Bạch Vi đang cầm chiếc ô đó.

Bạch Vi giải thích là cầm nhầm rồi trả lại cho anh ấy.

Bài đăng kia chắc chỉ để chế độ tôi và vài người cùng phòng tôi thấy.

Trời ơi!

Cô ta đúng là quá thâm hiểm.

Tống Gia Trạch lấy điện thoại ra: "Anh xóa WeChat của cô ta ngay bây giờ."

Tôi vui sướng tột độ, ngoài mặt lại giả vờ do dự: "A, xóa thì có hơi quá không? Dù sao các anh cũng là người trong hội sinh viên, lỡ ảnh hưởng đến công việc thì sao?"

Tống Gia Trạch liếc tôi một cái, làm bộ cất điện thoại vào túi: "Em nói cũng có lý."

Tôi lập tức hoảng lên, nắm lấy cổ tay anh ấy: "Em nghĩ lại rồi, vẫn nên xóa đi, tránh cô ta tiếp tục gây chia rẽ."

Tống Gia Trạch khẽ cười, đưa điện thoại cho tôi xem: "Ngay từ hôm cô ta bóc socola của em, anh đã xóa cô ta rồi."

Trước giờ nụ cười của anh ấy đều là lạnh lùng xa cách, giống như một chiếc mặt nạ lịch sự.

Nhưng lúc này lông mày cong cong, khóe miệng nhếch lên, vẻ lạnh lùng quanh người tan biến, giống như ánh nắng đầu xuân xuyên qua mặt băng, khiến tim tôi rung động dữ dội.

Toàn thân tôi tê dại.

Tôi chỉ muốn ở bên anh ấy thêm một chút nữa, nên cúi đầu vặn tay nói nhỏ: "Anh chờ em tắm xong rồi hãy đi được không? Một mình em hơi sợ."

14

Thật ra tôi chẳng sợ gì cả, chỉ là đang diễn thôi.

Tiểu Mễ nói đúng, tình yêu quả nhiên là tập hợp của vô số lời nói dối thiện ý.

Tống Gia Trạch đồng ý rồi.

Tôi mang điện thoại vào phòng tắm, đám bạn cùng phòng như mấy con chuột chũi đói khát, chờ tôi báo cáo tiến độ.

Biết tôi chuẩn bị tắm, Tiểu Mễ vội la lên: "Trời ơi giờ mới tắm, có thể nhanh chút không? Vào thẳng vấn đề đi..."

Sau một bài hướng dẫn tám trăm chữ, Tiểu Mễ dặn dò: "Dù sao cũng là trận đầu, nhớ xử lý lông chân đó!"

Nói đến cái này tôi hơi xấu hổ.

Chỗ bắp chân tôi có hai sợi lông chân đặc biệt dài, nhổ xong là mọc lại ngay, cực kỳ ảnh hưởng đến hình tượng đôi chân dài thẳng tắp trắng trẻo của tôi.

Tắm xong, mặc áo choàng vào, tôi bắt đầu xử lý hai sợi lông chân đó.

Khách sạn không có d.a.o cạo, tôi mướt mồ hôi mới nhổ được chúng ra.

Trong lúc đó tôi phát hiện điều rất lạ, tại sao hai bên gương trang điểm trong phòng tắm lại có rèm che sáng?

Rất nhanh tôi đã hiểu lý do.

Đây là khách sạn tình nhân, kính là loại một chiều!

Vậy nên cái cảnh tôi hì hục nhổ lông chân chắc chắn bị Tống Gia Trạch thấy hết rồi!

Tuy giờ anh ấy đang quay người nhìn ra cửa sổ, nhưng tôi cảm giác vai anh ấy đang run run.

Chị em ơi, tôi hoàn toàn mất mặt rồi.
 
Nuôi Anh Bằng 5 Nghìn Tệ
Chương 8: Chương 8



Đây là lần cuối cùng các bạn thấy tôi, vì tôi sắp đặt vé lên sao Hỏa rồi.

Tống Gia Trạch lúc rời đi thì mặt vẫn bình thản, nhưng tôi cứ cảm giác từng lỗ chân lông trên người anh ấy đều đang cười nhạo tôi.

Hai sợi lông chân, đã phá hủy đêm đầu tiên của tôi với nam thần rồi, hu hu hu...

Chị em ơi, bài học bằng m.á.u và nước mắt: lần sau ở khách sạn với nam thần, nhất định phải xử lý lông chân từ sớm!

Hôm sau đi học Mác Lênin, tôi không có chút tinh thần nào.

Vương Hàn ngồi sau tôi, vỗ vai tôi, vẻ mặt phức tạp chào hỏi.

Tan học rồi, Bạch Vi mặc áo khoác màu be, trang điểm kỹ lưỡng lại đứng chờ bên ngoài.

Cô ta là hoa khôi được công nhận, rất nổi tiếng, có người cười hỏi: "Lại chờ bạn trai à? Nhưng hôm nay anh ấy không đến lớp đâu!"

Con trà xanh này vậy mà ngầm thừa nhận hai người có quan hệ, nói: "Tôi biết, Gia Trạch đã nói với tôi, tôi có chút việc riêng."

Tôi còn chưa kịp phản bác cô ta nói dối, Tiểu Mễ nóng nảy đã nhịn không nổi: "Bạch Vi, cô biết xấu hổ chút đi, gọi bạn trai người ta là Gia Trạch thế à? Cô không yêu 1245, lại chỉ yêu số 3 à?"

Nụ cười trên mặt Bạch Vi cứng lại, ánh mắt âm u nhìn tôi, cười khẩy một tiếng: "Kim Xán Xán, Gia Trạch từ chối cô biết bao lần, cô vẫn còn đang mơ à?"

15

Cô ta vuốt lại mái tóc mềm mại, đứng thẳng lưng lên.

Rõ ràng là đang muốn nhấn mạnh sự khác biệt giữa tôi và cô ta.

Nhưng lần này tôi không sợ nữa.

Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta, nói rành rọt từng chữ: "Không phải mơ, hôm qua tôi và Tống Gia Trạch đã ở bên nhau, tôi là bạn gái của anh ấy, sau này mong cô giữ khoảng cách."

Lúc này Vương Hàn cũng vừa thu dọn đồ đạc bước ra, nói: "Tôi làm chứng, lời Kim Xán Xán nói là thật."

Đám bạn học đứng xem xôn xao cả lên.

Không ai ngờ tôi – Kim Xán Xán lại dựa vào thực lực mà đánh bại hoa khôi sống dựa vào nhan sắc, giành được nam thần lạnh lùng Tống Gia Trạch.

Cơ mặt của Bạch Vi không ngừng co giật, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vậy chắc là anh ấy thấy cô đáng thương nên làm từ thiện thôi, nếu thật sự ở bên nhau, sao không công khai? Cô cứ nằm mơ tiếp đi, biết đâu mai anh ấy tỉnh ra sẽ chia tay cô."

Trường tôi có một truyền thống, sau khi yêu nhau sẽ đăng ảnh đôi lên vòng bạn để khoe tình cảm.

Tôi với Tống Gia Trạch mới quen hôm qua, chưa kịp khoe gì cả!

Mà với tính cách của anh ấy, chắc cũng không phải kiểu sẽ đăng ảnh tình cảm lên mạng.

Thật ra lời của Bạch Vi đã chạm đến góc khuất trong lòng tôi.

Hôm qua đúng là tôi cứ ép mãi, anh ấy mới miễn cưỡng thừa nhận tôi là bạn gái, có lẽ cũng có phần thương hại trong đó.

Mọi người đừng mắng tôi…

Tống Gia Trạch đối với một người bình thường như tôi mà nói, là vầng trăng nơi chân trời, là ánh nắng mùa thu, là viên ngọc trong tủ kính, là viên ngọc trai trong đại dương, tôi lo được lo mất cũng là bình thường thôi.

Bạch Vi nhận ra cảm xúc của tôi thay đổi, tiếp tục công kích: "Nếu là tôi, tôi sẽ chủ động rời xa, không gây phiền phức cho Gia Trạch, không lợi dụng lòng tốt của anh ấy."

Tôi siết chặt nắm tay, từng chữ rõ ràng: "Cô mơ đẹp thật đấy, tôi không làm vậy đâu!"

Dù mặt trăng đã rơi vào lòng tôi, dù tôi có xứng hay không, tôi cũng sẽ ôm thật chặt, không buông tay.

Bạch Vi tức đến sắc mặt cũng biến đổi, còn định công kích tôi nữa thì Vương Hàn nói một câu: "Tống Gia Trạch đăng ảnh lên vòng bạn bè rồi."

16

Bài đăng trên vòng bạn bè này rất ngắn gọn: "Giới thiệu một chút, đây là bạn gái của tôi – Kim Xán Xán, cô ấy khiến cơn mưa tháng Mười rơi thẳng vào tim tôi."

Hình đính kèm là bóng lưng tôi chạy dưới cơn mưa lớn.

Tâm trạng tôi khá phức tạp, một mặt, anh ấy công khai thừa nhận thân phận của tôi một cách cao điệu như vậy, khiến tôi vui đến mức lông mày muốn bay ra sau gáy.

Mặt khác, bức ảnh này thực sự quá quá quá xấu.

Anh ấy hôm đó lại còn lén chụp tôi, nghĩ kỹ lại, anh ấy nói đi mua sườn xào chua ngọt, chẳng lẽ là định mua cùng với ô để mang cho tôi?

Hình như đúng là như vậy thật.
 
Nuôi Anh Bằng 5 Nghìn Tệ
Chương 9: Chương 9



Tôi trong lòng sung sướng, miệng cười đến tận mang tai, còn trên mặt Bạch Vi thì m.á.u rút sạch, lạnh lùng buông một câu độc địa: "Sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ phát hiện cô không xứng với anh ấy, tôi chờ xem hai người chia tay."

Tôi chẳng sợ gì cả.

Dù có chia tay, thì anh ấy cũng là người đàn ông đã bị Kim Xán Xán tôi đóng dấu rồi, tôi lời chắc không lỗ.

Tôi cũng lấy điện thoại ra đăng một bài lên vòng bạn bè: "Giới thiệu một chút, đây là bạn trai của tôi – Tống Gia Trạch, anh ấy khiến ánh nắng tháng Chín chiếu rọi vào tận đáy lòng tôi."

Hình là tấm tôi lén chụp năm ngoái, anh ấy đứng dưới bóng cây long não.

Aizz!

Thật tức quá đi.

Anh ấy không cần chỉnh ảnh gì hết, vẫn đẹp trai đến mức khiến tôi thở gấp.

Xoẹt xoẹt xoẹt, hành trình yêu đương của Kim Xán Xán tôi chính thức bắt đầu rồi.

Tống Gia Trạch vẫn rất bận, phần lớn thời gian là tôi phải vui vẻ điều chỉnh theo lịch trình của anh ấy.

Lớp đại cương Mao Trạch Đông, tôi không cần lén nhìn gáy anh ấy nữa, có thể đường hoàng nhìn nghiêng gương mặt anh ấy rồi.

Thật sự là đẹp trai quá trời!

Mỗi ngày tôi đều phải uống sữa để bổ sung thể lực, mới chống đỡ nổi sự tấn công nhan sắc của anh ấy.

Trong thư viện, tôi cũng không cần trốn sau cột để lén nhìn nữa, mà có thể ngồi cạnh anh ấy, thỉnh thoảng còn có thể len lén chọc chọc mặt anh ấy, thậm chí mạnh dạn sờ cổ họng anh ấy một cái.

Mỗi lần như vậy, anh ấy đều nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm, nhẹ nhàng cảnh cáo: "Kim Xán Xán, đừng nghịch ngợm."

17

Ở bên anh ấy, tôi không còn sống nhờ đồ ăn ngoài nữa, dù gì thì căng tin cũng rẻ hơn đặt đồ ăn.

Lần nào tôi cũng gọi hai món mặn, rồi chất hơn nửa phần lên đĩa của anh ấy.

Lần nào anh ấy cũng bất lực lặp lại: "Kim Xán Xán, anh không thích ăn mặn mà."

Nhưng anh ấy được giáo dục rất tốt, chỉ cần là đồ ăn đã vào bát của anh, thì cơ bản anh đều ăn hết, rất hiếm khi lãng phí.

Tôi thường tìm đủ lý do để đút đồ ăn cho anh ấy, lần nào anh ấy cũng đền lại bằng những món đắt hơn.

Làm nhiều lần rồi, tôi cũng không làm vậy nữa.

Dù gì anh ấy cũng nghèo, tôi không muốn chuyện yêu đương trở thành gánh nặng cho anh.

Giữa tháng Mười Hai, một hôm tôi ngủ gật khá lâu trong phòng tự học, tỉnh lại thì phát hiện bên ngoài đang có tuyết rơi.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Thành phố A rất hiếm khi có tuyết, mà đây lại là trận tuyết đầu tiên của năm nay.

Trong phòng tự học náo nhiệt hẳn lên, nhiều người bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.

Tôi cứ cọ cọ chân trên sàn, lén nhìn Tống Gia Trạch đang chăm chỉ học bài, rồi lại ngước lên nhìn từng bông tuyết đang nhẹ nhàng rơi ngoài cửa sổ.

Tống Gia Trạch hoàn toàn không bị ảnh hưởng, vẫn đang làm bài, ngón tay anh ấy nhảy múa trên bàn phím, trông như đang chơi piano, khiến người khác không nỡ làm phiền.

Thôi vậy, đợi thêm chút nữa.

Tôi mím môi, thì thấy Tống Gia Trạch liếc nhìn tôi một cái, rồi đóng laptop lại, bắt đầu dọn sách trên bàn.

"Không học nữa à?"

"Ừ!" Anh ấy mỉm cười nơi khóe mắt, dịu dàng nói: "Đi cùng bảo bối nhà anh ngắm trận tuyết đầu tiên năm nay."

Tôi vui đến mức suýt nữa thì nhảy cẫng lên.

Chạy khỏi thư viện, tuyết càng rơi nhiều hơn, có một bông tuyết còn rơi lên lông mi anh ấy, theo động tác chớp mắt, bông tuyết dần tan, cuối cùng giống như một giọt lệ đọng nơi khóe mắt.

Đẹp đến mức khiến người ta nín thở.

Anh ấy tháo khăn quàng cổ của mình xuống, quấn từng vòng từng vòng quanh cổ tôi.

Tôi ngước lên từ lớp ấm áp chồng chất, nhìn vào mắt anh ấy, thấy trong đôi mắt luôn lạnh lùng ấy, giờ đây lại dập dờn nét dịu dàng như hồ nước mùa xuân.

Các chị em à, tôi liều mạng rồi.

Tôi nuốt nước bọt cái "ực": "Tống Gia Trạch, anh nhắm mắt lại đi."

18

"Em..."

Anh ấy còn chưa kịp nói hết câu, tôi đã kiễng chân hôn lên đôi môi mà tôi ngày đêm mong nhớ.

Mềm mềm, một chút hơi ấm.

Giống như thạch bạc hà đã được ủ trong lòng bàn tay rất lâu, nên mang theo nhiệt độ cơ thể.

Tôi không kìm được, nhẹ nhàng nếm thử một chút.

Hu hu… đúng là còn ngon hơn sườn xào chua ngọt!
 
Back
Top Bottom