Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90
Chương 100



Cô không ngốc, thầm xâu chuỗi tất cả mọi chuyện lại với nhau, liền ý thức được Thường Đức Minh có thể chính là người đã hạ độc dầu xác luyện cổ cho Phó Kỳ Thâm.

Giờ thì vui rồi, nhà họ Phó cũng bị cuốn vào trong. Nhưng mà Thường Đức Minh lại có thể biến mất không thấy tăm tích dưới sự truy tìm của nhà họ Phó, khiến người ta không moi được chút tin tức nào của hắn, xem ra, sức mạnh sau lưng hắn ta rất lớn.

Nguyên nhân là vì cái đồ bỏ “Chủ tịch Hiệp hội Huyền Học phong thủy Trung Quốc” gì đó?

Thông tin này tuyệt đối là thu hoạch lớn nhất trong ngày hôm nay của cô!

Cô cũng không lên mạng nữa, đẩy máy tính ra, cầm đồng phục khoác lên người: “Được rồi, cảm ơn lớp trưởng Phó nhiều, chúng ta về thôi.”

Phó Kỳ Thâm cũng không ừ hữ gì mà gật đầu, vẫn ôm lấy mấy quyển vở ghi chép của cậu, quay đầu đi trở về.

Châu Thiện không nhanh không chậm bám theo sau lưng, đang dọc theo đường cũ trở về, đi vào trong một con ngõ, cô liền nhíu mày.

Phó Kỳ Thâm không nhận ra điều gì, vẫn đang chậm rãi đi đằng trước, đi mãi đi mãi, cậu nhìn vào con đường vẫn cứ dài dằng dặc phía trước, cũng ý thức được có chút gì không đúng.

Tường viện hai bên không biết đã biến thành màu xám xịt từ lúc nào, chỉ còn lại con đường lát đá xanh khoan thai vươn về phía xa……

Sương mù nặng nề, ánh mặt trời ban ngày treo trên đỉnh đầu có hơi giả tạo.

Quỷ đập tường. Quỷ đập tường còn được gọi là quỷ xây tường, quỷ chắn tường, thường là vì có âm sát thiết lập mê chướng, khiến người ta lòng vòng quanh quẩn ở cùng một chỗ không đi ra được.

Có điều đây là thành phố Bình Viễn, không phải là núi sâu rừng già, cho dù gặp phải quỷ đập tường cũng không đáng sợ, mất chút thời gian vẫn có thể đi ra được.

Xuất hiện quỷ đập tường, chứng tỏ chỗ này âm sát cực kỳ nặng.

Châu Thiện khẽ thở dài một tiếng, rốt cuộc là vấn đề của cô hay Phó Kỳ Thâm?

Tại sao cô vừa tới Trung học cơ sở số Một vừa mới một tuần đã hai lần gặp quỷ chứ! Trong lòng cô thực ra đã có đáp án, Phó Kỳ Thâm……có mắt âm dương, khác với tuệ nhãn, mắt âm dương là thần nhãn liên kết hai giới âm dương, không chỉ cậu ấy có thể thấy quỷ, quỷ……cũng có thể thấy cậu ấy. Đây mới là nguyên nhân cậu bị ma quỷ bám lấy nhỉ.

Phó Kỳ Thâm chậm rãi dừng bước chân, đột nhiên nhìn sang con đường lát đá xanh kia, trực tiếp nhắm mắt: “Người bệnh sẽ lo sợ, lo sợ ma quỷ sẽ xuất hiện. Đều là giả cả.”

Giọng nói của cậu cực kỳ nhẹ, nhưng không qua được tai mắt linh thông của Châu Thiện, nghe được rõ ràng hết.

Lần này cô không chỉ lườm trắng mắt, còn trực tiếp cười phốc một tiếng: “Vậy lớp trưởng Phó này, tớ là thật hay giả thế?”

Phó Kỳ Thâm run rẩy mở choàng lông mi cánh bướm ra, trong đôi mắt trong veo phản chiếu chút sương nước, cậu dường như có chút nghi hoặc: “Đây nên là giấc mơ của tớ, sao cậu lại ở đây?”

Cho nên mỗi lần gặp quỷ, lớp trưởng Phó của cô đều đang tự thôi miên mình rằng đang nằm mơ giữa ban ngày à?

Châu Thiện vô cớ cảm thấy lớp trưởng Phó này có chút đáng thương, nếu cô không đoán sai, Phó Kỳ Thâm hoàn toàn là vì pháp trận trên tấm thẻ gỗ đó của cô ngày ngày khơi thông gân cốt huyết mạch mới mở mắt âm dương, liên thông hai khí âm dương, ma quỷ vì vậy mới tìm đến cậu.

Nhưng mà cậu chẳng qua cũng chỉ mới mười một mười hai tuổi, vẫn là đứa trẻ, phải tiếp nhận loại thông tin rằng trên đời này có quỷ, tự nhiên sẽ vô cùng hoảng sợ.

Cậu sợ quỷ.

Dần dà, cậu tự phát hình thành một cơ chế phòng ngự tâm lý, cũng chính là hệ thống thôi miên như hiện giờ. Thôi miên có tác dụng không cô không biết, dù sao thì Phó Kỳ Thâm hẳn đã tin rồi.

Châu Thiện không nói thêm nữa, rút ra một tấm gương bát quái trong túi, chiếu thẳng vào quỷ đập tường này.

Mặt trời nói chang trên đỉnh đầu chẳng mấy chốc hắt ra một tia sáng vàng nhạt, từ chiếc gương soi phản chiếu thẳng vào một căn nhà ở đầu ngõ.
 
Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90
Chương 101



Dương khí có thể tự mình ra vào mê chướng trong quỷ đập tường, nơi được tia sáng chỉ vào không phải là hư cấu, mà là một cảnh có thật.

Nếu như cô nhớ không nhầm ——

Căn nhà mà ánh sáng chỉ vào, hình như là quán cắt tóc?

Châu Thiện lập tức đứng tại chỗ suy tính một lát, nhấc chân lên liền đi vào trong quán cắt tóc kia.

Vừa bước đi hai ba bước, Châu Thiện không nhịn được quay đầu: “Lớp trưởng Phó, theo lên đi.”

Phó Kỳ Thâm kinh ngạc nhìn vào chiếc gương bát quái và la bàn trong tay cô, sắp không tìm thấy lưỡi của mình đâu nữa: “Cậu……cậu là thần côn?”

Cậu không biết nhiều về ngành phong thủy này, vắt óc nghĩ mãi, cảm thấy “kẻ lừa bịp” có chút thất lễ, thần côn xem ra đỡ hơn kẻ lừa bịp một chút.

Châu Thiện: ……không có phải, được chứ!

Cô nghiến răng một cách lạnh lẽo: “Cậu nên bỏ chữ “côn” ở phía sau đi.”

Đi theo tia sáng, rất nhanh đã đi ra khỏi quỷ đập tường. Quán cắt tóc ở ngã tư làm ăn cực kỳ phát đạt, đó là mặt tiền của hai cửa hàng đục xuyên tường hợp thành, Châu Thiện nhìn thoáng qua, thấy bên trong có ba thợ cắt và khách hàng đang xếp hàng dài.

Bên trái quán cắt tóc này để cắt tóc, bên phải còn kiêm thêm bán tóc giả.

Châu Thiện nhìn trái ngó phải một chút, cất bước đi vào bên phía bán tóc giả.

Phó Kỳ Thâm không hiểu ý cô: “Cậu muốn mua tóc giả?”

Mái tóc đen bóng đẹp trên người Châu Thiện là nổi bật nhất, đen bóng, mềm mại mượt mà, được tùy ý buộc bằng một sợi dây buộc tóc màu đỏ, tuy tuổi tác còn nhỏ nhưng có thể nhìn ra khí chất cổ điển khắp người, khuôn mặt thanh tú, nhưng để gọi là một đại mỹ nhân thì vẫn chưa tới, có điều chính là có một sức hút kỳ diệu khiến mọi người phải tập trung vào cô.

Khụ khụ, đi xa rồi.

Mẹ già Phó mặt đỏ bừng, nhưng mà Châu Thiện có thế nào cũng không dính dáng gì tới tóc giả.

Châu Thiện không rảnh để ý lời oán thầm của cậu, cô nhíu mày đi vào quán cắt tóc, lấy ra một bộ tóc giả trên quầy kính xuống cầm trên tay xem kỹ.

Bà chủ đang xem tivi bên cạnh quầy cực kỳ tinh mắt, lập tức đon đả đi tới: “Em gái, em muốn mua tóc giả ở cửa hàng chúng tôi à? Tóc giả ở cửa hàng chúng tôi đều là dùng tóc thật bện thành, cảm giác tay này cực kỳ tốt……”

Châu Thiện giơ tay ngắt lời bà chủ đang thao thao bất tuyệt: “Đợi đã, bà nói tóc giả ở cửa hàng bà đều là dùng tóc thật bện thành sao?”

“Đúng đúng đúng, quán cắt tóc chúng tôi cũng thu gom tóc, tóc thu gom được sẽ làm thành tóc giả bán trong quán.”

Châu Thiện đưa bộ tóc giả đó lên mũi ngửi, cô hơi nhăn mũi lại, kiên nhẫn phân biệt mùi vị trên đó, sau đó lại cầm một bộ tóc giả khác lên ngửi theo cách tương tự. Sau khi ngửi qua năm sáu bộ tóc giả, trong lòng Châu Thiện đã có đáp án.

Tất cả tóc giả ở chỗ này, đều mang theo một thứ mùi của người chết! Hơn nữa mùi người chết đó để so sánh thì còn khá mới, hẳn không phải là thứ trong *m h***t.

Phó Kỳ Thâm không biết đã lặng lẽ đứng cạnh cô từ lúc nào, lúc nhìn thấy sắc mặt cô không ổn cũng ý thức được gì đó, nhỏ giọng hỏi một câu: “Tóc giả ở đây có vấn đề à?”

Châu Thiện gật đầu, vừa định mở miệng giải thích, liền bị tiếng động ầm ầm ngoài cửa tiệm truyền tới thu hút sự chú ý.

Bên ngoài cửa không biết từ lúc nào đã có một chiếc cáng được khiêng tới, vài tên lưu manh tầm hai mươi mấy tuổi đang hét om sòm ở đó: “Mẹ kiếp, đám rác rưởi trong quán ra đây hết cho bố mày.”

Người cầm đầu lực lưỡng trong tay còn cầm một chiếc búa sắt, hung hăng đập vỡ cửa kính của quán cắt tóc một cách không thương tiếc, cửa kính lập tức vỡ rào rào xuống đất, mảnh vỡ bay ra thật xa.

Khách hàng đang đợi cắt tóc nhao nhao ôm đầu hét lên, ngoại trừ mấy người thợ đang cắt, những người khác đều vội vàng cầm lấy đồ đạc của mình chạy ra ngoài.
 
Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90
Chương 102



Rất nhanh, trong quán cắt tóc chỉ còn lại ba người là bà chủ, Châu Thiện và Phó Kỳ Thâm.

Những thợ cắt tóc kia vì sợ hãi mà trốn hết vào gian nhà bên trái.

Người thanh niên lực lưỡng kia mùa thu vẫn còn ở trần, lộ ra cơ bắp rắn chắc và con rồng xanh xăm trên cánh tay to cường tráng, thoạt nhìn như hung thần ác sát. Miệng anh ta ngậm một cái tăm, giọng điệu cực kỳ mất kiên nhẫn: “Ông chủ đâu? Lăn ra đây cho bố.”

Bà chủ sợ lắm rồi, nhưng cửa hàng ở đây bà ta lại không thể chạy, chỉ đành kéo điện thoại bàn đến gần tay phô trương thanh thế: “Đừng có gây chuyện, tôi báo cảnh sát đấy.”

Người thanh niên đó cười lạnh một tiếng, khí thế hùng hổ đi vào đập một phát búa lên điện thoại: “Báo cảnh sát? Hôm nay nếu bà không nói cho rõ ràng, tôi sẽ không phải là Triệu Tam!”

Cơ bắp trên cánh tay anh ta nổi rõ: “Mẹ tôi đội tóc giả của nhà bà, vừa đội lên đã ngất đi rồi, thế là làm sao?”

Bà chủ thấy dáng vẻ hung tàn đó sợ đến nỗi ngã ngồi xuống ghế: “Bà ấy ngất thì đưa đi bệnh viện đi, liên quan gì đến tóc giả nhà chúng tôi?”

Có mấy người qua đường gan dạ đã vây quanh cửa tiệm chỉ trỏ từ trước khi xung đột bùng phát: “Đúng rồi, người này ngất đi thì liên quan gì đến tóc tai.”

Vẻ mặt người thanh niên hung dữ: “Bớt thả rắm lung tung lại đi, mẹ tôi vốn đang bình thường, đội tóc giả nhà họ lên thì ngất đi, không tìm bọn họ nói chuyện cho ra lẽ thì tìm ai?”

Người thanh niên lại không biết, xung đột trên thế giới này, nếu như mạnh yếu hết sức rõ ràng, bèn sẽ có người không tự giác mà đứng về phía yếu, hiển nhiên bà chủ trơ trọi không ai giúp đỡ này so với đám lưu manh bọn họ chính là thế yếu. Người qua đường vây xem vẫn có một số quản chuyện bất công của thiên hạ, lập tức giận dữ nói: “Cũng chỉ là trùng hợp mà thôi, làm sao có thể nói nguyên nhân là từ tóc giả.”

“Đúng vậy, nhất định là tới gạt tiền.”

“Tôi thường xuyên đến cắt tóc trong quán này, ông chủ và bà chủ đều rất tốt, tóc giả bán cũng tốt, người anh em chắc không vừa mắt người ta chứ gì.”

Người ngoài đôi ba câu chọc ngoáy đã khiến sắc mặt người thanh niên tím tái, mấy đàn em lưu manh kia bực mình: “Mấy người bàn tán linh tinh cái gì?”

Nhìn thấy mấy đàn em nhuộm tóc xăm mình, trong lòng người ngoài càng thấy kỳ lạ, đồng loạt cho rằng là cửa hàng đối thủ thuê tới phá việc làm ăn. Trong nhất thời, đám đông chỉ trỏ bàn tán đám người của thanh niên, thậm chí có người nói bà lão trên cáng cố ý giả ngất để vòi tiền.

Người thanh niên càng nghe càng nóng, sắc mặt cũng càng lúc trở nên khó coi, mắt thấy xung đột sắp sửa dâng cao.

Chính vào lúc căng thẳng này, từ trong cửa hàng truyền ra một giọng nói lảnh lót: “Tôi thấy chính là vấn đề của mấy bộ tóc giả này.”

m thanh này rất sảng khoái, dường như có thể quét sạch lửa giận trong lòng người, khiến người ta vô cùng thoải mái.

Nhưng mà, khi “người qua đường chính nghĩa” nghe thấy nội dung trong câu nói này, trong lòng lại không được thoải mái như vậy.

Người qua đường lòng đầy căm phẫn đang định mở miệng chỉ trích người nói, phát hiện ra người nói lại là một cô bé mặt đồng phục trường.

Thế nên, một bụng tức giận chặn về lại cổ họng, không ai muốn so đo tính toán gì với một đứa trẻ con: “Trẻ con trẻ cái, lo chuyện bao đồng cái gì.”

Sắc mặt bà chủ cũng không dễ nhìn: “Vừa nãy cô vẫn cứ thập thò lén lút trong cửa hàng tôi, tôi còn cho là ăn trộm, thì ra là cùng một đám với bọn lưu manh này.”

Châu Thiện nghe tới từ “trộm” còn chưa nhảy dựng lên, người tức giận trước lại là Phó Kỳ Thâm.

Sắc mặt cậu xanh mét, chắn lên phía trước Châu Thiện: “Bà nói ai là trộm? Nói lại lần nữa.”
 
Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90
Chương 103



Cậu là lớp trưởng của lớp Hai, Châu Thiện lại là đối tượng mà Nhậm Tuyết Phong dặn cậu bảo vệ, đương nhiên không thể để người ngoài tùy ý bắt nạt!

Trên người Phó Kỳ Thâm có một loại khí độ, một loại khí độ không giàu thì sang, tuy cậu cũng mặc đồng phục trường Trung học cơ sở số Một, nhưng có thể khiến người ta phân biệt ra được thân phận con em nhà giàu từ khí chất trên người.

Bà chủ đó vô cùng thức thời, ý thức được đứa trẻ trước mặt sợ rằng không dễ đắc tội, lập tức hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa.

Tuy ngoài miệng bà ta không nói, nhưng trong lòng đang lầm rầm, mấy bọn nhóc dưới quê này càng ngày càng có thủ đoạn, đã bao nhiêu tuổi đâu mà đã thu phục được thiếu gia nhà có tiền xoay quanh nó, đôi giày cậu nhóc kia mang, chỉ sợ là doanh thu cả tháng của cửa hàng nhà họ.

Châu Thiện dễ dàng nhận ra sự khinh bỉ trên mặt người phụ nữ này, ánh mắt cô cũng dần dần trở nên lạnh lẽo: “Trộm? Trộm chẳng qua cũng chỉ lấy tiền người sống, các người lại trộm tiền cả người chết, còn không bằng trộm đâu!”

Ánh mắt bà chủ lập tức hoảng loạn: “Cô đang nói bậy gì đó?”

Châu Thiện chộp lấy một bộ tóc giả: “Những tóc giả này từ đâu ra?”

“Đương, đương nhiên là tóc thật!”

“Tôi đương nhiên biết là tóc thật, có điều không phải tóc của người sống, e rằng là tóc người chết nhỉ. Cắt tóc trên đầu người chết kiếm chút tiền bất lương này, bà lão nhà người ta là người bệnh, không chịu nổi tử khí, vừa đội vào chẳng phải ngất đi luôn đó sao?”

Cô vừa nói ra lời này, lập tức giống như ném một tảng đá to trên mặt nước tĩnh lặng, gợi lên một mảng bọt sóng. Mấy âm thanh lên tiếng cho bà chủ cũng dần dần thấp xuống. Người đứng trước cửa tiệm xem náo nhiệt cũng bắt đầu rì rầm to nhỏ.

Bà chủ không giỏi đóng kịch, sắc mặt trước tiên chột dạ ba phần, qua mấy giây sau mới ưỡn ngực thẳng lưng lên: “Mày đây là bịa đặt!”

Châu Thiện gần như sắp sửa để bộ tóc giả lên đầu bà chủ: “Bà dám nói đây không phải tóc người chết?”

“Tao dám!”

“Vậy bà đội lên thử xem.”

Bà chủ thấy cô nhóc này hùng hổ bức người, trong lòng hận đến nghiến răng kèn kẹt: “Đội thì đội!”

Châu Thiện khẽ cười, đang đợi bà ta vào tròng đây mà.

Vừa nãy cô đã nhìn thấy rõ ràng, mỗi bộ tóc giả trong cửa hàng này đều kèm theo một âm linh, có sâu có nông, oán khí cũng có nhẹ có nặng, bộ mà cô đã chọn vừa hay là bộ oán khí nặng nhất.

Châu Thiện bình tĩnh, ngón trỏ búng nhẹ, một luồng âm khí từ ngón tay cô b*n r*, chìm vào trong bộ tóc giả đó. Vốn dĩ ban ngày ban mặt ma quỷ không dễ dàng xuất hiện, nhưng có sự tồn tại như bug này thì chưa chắc.

Bà chủ nói xong, lại không nén được nhìn qua bà lão sắc mặt tái mét trên cáng, bà ta hơi sợ, lại quay đầu nhìn vào đám lưu manh một cái. Người thanh niên cường tráng thấy chỉ có mình Châu Thiện chịu đứng về phía anh ta, trong lòng tự nhiên là nghe theo cô, vừa thấy vẻ mặt thậm thụt lén lút của bà chủ liền trừng mắt một cái: “Mau đội lên cho bố mày!”

Bà chủ giật mình, đội mái tóc giả lên đầu mình.

Không ai biết được, trong khoảnh khắc đó bà ta rốt cuộc đã nhìn thấy cảnh tượng cổ quái gì.

Chỉ thấy bộ tóc giả đội lên đầu bà ta, sắc mặt bà ta vì thế mà thay đổi, mặt cũng tái đi, sắc mặt thần thái giống như đổi thành người khác.

Trong cơ thể bà ta giống như có hai người đang tranh chấp, không thể khống chế được mình vậy, sắc mặt bà chủ vô cùng méo mó, trong mắt từ từ toàn là sự oán độc, vung tay phải lên hung hăng tát vào mặt mình: “Cho mày cắt tóc của tao này, cho mày cắt tóc của tao này……”

Nói một tiếng tát một cái, sức lực lớn đến mức khiến người khác sợ hãi.

Rất nhanh, mặt bên phải của bà ta nhanh chóng sưng lên, khóe miệng cũng thẫm ra từng tia máu.
 
Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90
Chương 104



Sau đó, trong mắt bà ta đầy vẻ hoảng sợ, quỳ xuống đất dập đầu liên tục: “Tôi không dám nữa đâu, không liên quan đến tôi, đều là ông chồng nhà tôi sai khiến cả, ông ấy nói xác chết trong nhà quàn đều đưa đi hỏa thiêu cả, trước khi thiêu cắt tóc đi không ai biết được. Chúng tôi bàn bạc ổn thỏa với ông Lưu rồi, làm thành tóc giả bán đi sẽ chia tám hai, lúc đó chúng tôi cũng đầu óc mê muội thôi mà.”

Tiếp theo, trên mặt bà ta lại trở về khuôn mặt dữ tợn đó: “Tiện nhân, trả tóc lại cho tao!”

Thấy cảnh tượng này, trong lòng tất cả mọi người đều hiểu, nhìn vào đống tóc giả đẹp đẽ rực rỡ trong cửa hàng đều bị dọa tới đồng loại lùi về sau.

Người dân lúc đầu còn nói thay bà ta giờ tức đến sắp hộc máu: “Sao mà có người bất lương đến thế, dám kiếm tiền cả của người chết!”

Châu Thiện lại hỏi: “Vậy chỗ tóc các người gom được đi đâu hết rồi?”

Bà chủ lúc trước còn ngang ngược giờ đã bị dọa chẳng khác gì một cô gái nhỏ, lập tức run rẩy nói: “Đều, đều bán rồi, tóc có người sống có thể bán được không ít tiền.”

Ha, tóc người sống giá thành cao thì được bán lại cho người khác, mà tóc người chết vô chủ bị bọn họ thu gom làm thành tóc giả bán người người sống, đúng là kiếm tiền bất lương!

Châu Thiện gỡ mái tóc giả đó xuống khỏi đầu bà ta, lại cúi người nói với bà ta một câu: “Mỗi một bộ tóc giả trong cửa hàng các người đều có một con quỷ không cam tâm.”

Nói xong, cô cũng mặc kệ sắc mặt sắp sửa sụp đổ của bà chủ, cất bước muốn đi.

Bà chủ sợ sệt nhìn vào bộ tóc giả kia, miệng lập tức hét lên một tiếng, muốn ném bộ tóc giả xuống đất. Nhưng mớ tóc giả đó giống như giòi trong xương bám dính trên tay bà ta, không giãy ra được.

Bà chủ lại vừa khóc vừa la, làm ầm ĩ muốn ném tung mớ tóc giả đi, nhưng càng ném, lòng bà ta càng tuyệt vọng.

Châu Thiện lại hờ hững nhìn quán cắt tóc bị âm sát bao vây đó một cái, quay đầu bỏ đi luôn.

Vừa ra khỏi cửa, thanh niên kia mới phản ứng được, vội vàng giơ tay ngăn cô lại: “Đại sư, nếu cô đã rõ mẹ tôi vì tóc giả ở cửa hàng này mới bị ngất, vậy cô có cách nào chữa cho bà ấy không?”

Đúng nhỉ, suýt nữa quên mất chuyện này.

Châu Thiện vỗ đầu một cái, móc ra tấm bùa hộ thân gấp thành hình tam giác: “Bà ấy chỉ là có bệnh dễ bị tà uế xâm nhập, cộng thêm tuổi cao dương khí yếu nên mới bị ngất, cơ thể không có gì đáng ngại, sau này đeo tấm bùa này lên người, sẽ không sợ tà uế nữa.”

Người thanh niên ngàn vạn lần cảm ơn, lại lấy ra mấy trăm tệ cảm ơn cô.

Châu Thiện ngẫm nghĩ, rút ra một tờ trong đó: “Một tờ này là đủ rồi.”

Sắc mặt người thanh niên vô cùng tốt, vỗ ngực bình bịch: “Sau này trên phố Bắc Thành này, nếu đại sư có chuyện gì, cứ việc đến tìm Triệu Tam tôi.”

Châu Thiện chỉ khẽ mỉm cười.

Phó Kỳ Thâm móc ra một “cục gạch nhỏ” màu đen trong túi, mở bảng ra, để lộ nút bấm bên dưới.

Châu Thiện lần đầu tiên nhìn thấy điện thoại di động, cái này thoạt nhìn như “điện thoại bộ đàm” cỡ nhỏ, tác dụng có lẽ không khác gì cái đó?

Cô hỏi Phó Kỳ Thâm: “Lớp trưởng, cậu muốn làm gì?”

Sắc mặt Phó Kỳ Thâm vô cùng chính trực: “Bọn họ làm ăn phi pháp, phải báo cảnh sát.”

Châu Thiện không nhịn được bật cười, nhún vai, mặc kệ cậu.

Bình yên trở về Trung học cơ sở số Một, Phó Kỳ Thâm sau khi báo cảnh sát cả đường về sắc mặt vẫn đang băn khoăn.

Châu Thiện thấy thế nhướng mày: “Cậu muốn nói gì?”

Phó Kỳ Thâm nhanh chóng liếc cô một cái, im miệng không nói.

Châu Thiện ngược lại thật sự bị cậu khơi lên hứng thú: “Rốt cuộc muốn nói gì?”

Phó Kỳ Thâm thở dài một tiếng: “Vậy tớ nói đấy, cậu không được tức giận đâu.”

Châu Thiện không có ý kiến: “Nói.”

Chỉ thấy, Phó Kỳ Thâm nhíu chặt mày, dưới mắt lờ mờ nổi lên vẻ không tán đồng: “Châu Thiện, chúng ta là lớp người kế tục chủ nghĩa xã hội, không thể làm những trò phong kiến mê tín này.”
 
Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90
Chương 105



Ha! Tớ còn là đóa hoa của tổ quốc đây.

Châu Thiện cảm thấy miệng Phó Kỳ Thâm này đoán chừng không mọc nổi ra ngà voi, cô quay đầu đi mất.

Phó Kỳ Thâm có chút nghi hoặc đứng yên tại chỗ, hồi lâu sau mới lôi tấm thẻ gỗ dùng dây đỏ quấn quanh cổ ra. Trên những sợi chỉ màu vàng nhạt của gỗ lim chỉ vàng, có những sợi ánh sáng vàng tràn ngập, thẻ gỗ này mỗi lần gặp Châu Thiện, đều nóng đến mức khiến ngực cậu nóng lên.

Đừng nói là máy phát nhiệt gì đó bị từ trường mang theo người của Châu Thiện ảnh hưởng đấy chứ, Phó Kỳ Thâm suy nghĩ một cách tự giễu.

Cậu lắc đầu, hai người chia ra ở cổng trường, một người đi về phía ký túc xá nam, một người đi về phía ký túc xá nữ.

Không lâu sau, Châu Thiện liền nghe người ta nói tin tức tiệm cắt tóc đầu ngõ vì liên can đến lợi nhuận phi pháp nên bị niêm phong, ông chủ và bà chủ cửa tiệm đều bị dọa đến mức nằm viện, sau đó hai gian cửa tiệm do tòa án tiếp quản, rất nhanh đã đón được chủ nhân mới.

Người mua mở một quán ăn nhỏ trên địa chủ cũ của tiệm cắt tóc, trước hôm khai trương còn đặc biệt mời tới hai vị hòa thượng niệm kinh trong quán, chuyện này để đó không nhắc tới.

Kỳ thi tháng của Trung học cơ sở số Một sau khi kết thúc chính là nghỉ tháng, chút thành tích đó của Châu Thiện ở trường tiểu học La Hoa còn tạm, nhưng đến Trung học cơ sở số Một có chút không đủ nhìn, cô nhìn vào thành tích đứng thứ ba lớp từ dưới đếm lên có chút khóc không ra nước mắt.

Cảnh Kiều Kiều đứng thứ năm từ dưới đếm lên, thấy vậy vỗ vai cô an ủi rằng: “Ngày cậu nhập học còn đội sổ đây, giờ tiến bộ rồi, tiến bộ rồi.”

Nhưng cô đã trăm mấy ngàn tuổi, còn bị đám trẻ con mười mấy tuổi này bỏ xa ơi là xa, mất mặt không cơ chứ!

Bị thành tích học tập ảnh hưởng đến tâm trạng, cho dù kỳ nghỉ sắp tới, Châu Thiện cũng không vui vẻ cho lắm. Cô theo dòng người nghỉ tháng chen nhau ra cổng trường, uể oải đứng trên bậc đợi xe buýt.

Đột nhiên, hai tiếng còi “bang bang” vang lên bên tai, Châu Thiện sững sờ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phó Kỳ Thâm đang mở một nửa cửa sổ xe, biểu cảm rất lạnh lùng, nhưng đáy mắt tràn ngập sự nhiệt tình “mau đến làm phiền tôi”.

“Hi? Một mình à? Hay là để tớ đưa cậu đến bến xe đường dài?”

Sáng nay cậu nghe cô nhóc này nói, lát nữa cô phải ngồi hai ba tiếng xe khách mới về được đến nhà, không nhịn nổi mà động lòng trắc ẩn. Dù gì Nhậm Tuyết Phong bảo cậu chăm sóc Châu Thiện, kiểu gì chẳng là chăm sóc.

Trì Thu Đình làm việc ở thành phố Bình Viễn, cho nên kỳ nghỉ cậu sẽ không về tỉnh thành, mà về chỗ của Trì Thu Đình, bên đó cử tài xế đến đón cậu.

Châu Thiện lắc đầu: “Tôi ngồi xe buýt một lúc là đến bến xe đường dài rồi, không làm phiền nữa.”

Phó Kỳ Thâm tuy có hơi thất vọng, nhưng vẫn hiểu ý người khác mà gật đầu, đang định đóng cửa sổ xe lại ——

Châu Thiện đột nhiên chớp mắt, ánh mắt khóa trên hắc khí lởn vởn ngay ấn đường cậu, cô vác cặp sách đi mấy bước đến chỗ chiếc xe. Phó Kỳ Thâm cho rằng cô muốn lên, đang định mở cửa, Châu Thiện lại khoát tay tỏ ý từ chối.

“Đưa tay ra.”

“Hả?”

Phó Kỳ Thâm không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn giơ tay ra, Châu Thiện dùng ngón trỏ chậm rãi vẽ một ký hiệu trên lòng bàn tay khô ráo của cậu.

Có hơi ngứa.

Phó Kỳ Thâm nhịn không được muốn rụt tay về, nhưng khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của Châu Thiện, vẫn kìm lại được. Cậu nhìn vào ngũ quan của Châu Thiện có chút xuất thần. Cô đúng là trắng thật, trắng đến gần như trong suốt, giống như ra nắng một chút sẽ tan biến.

Còn chưa đợi cậu nghĩ thêm, Châu Thiện bèn thu tay lại: “Được rồi.”

Phó Kỳ Thâm vô cớ có chút hụt hẫng, cậu nhớ lại các nét mà Châu Thiện từ từ vạch ra trên lòng bàn tay mình: “Vạn?”

Châu Thiện cười tủm tỉm gật đầu.
 
Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90
Chương 106



Viết chữ “Vạn” trong lòng bàn tay là một trò chơi mới nổi của trường Trung học cơ sở số Một, nghe nói là học được từ một bộ phim truyền hình nổi tiếng nào đó, Phó Kỳ Thâm không ngờ rằng Châu Thiện cũng chơi trò này.

Phó Kỳ Thâm cẩn thận khép tay lại, ngẩng đầu lên định nói điều gì, vừa khéo lúc này xe buýt đã đến, Châu Thiện bèn nhảy lên xe buýt, mỉm cười vẫy tay với Phó Kỳ Thâm.

Phó Kỳ Thâm kìm lại lời sắp sửa nói ra trong miệng, đôi vai vốn đang thẳng tắp hớn hở hơi rũ xuống, cậu nhìn theo chiếc xe buýt đi xa dần, rồi mới tập trung nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình, như thể có thể nhìn thấy những bông hoa xuất hiện ra từ đó vậy.

Mẹ già Phó sầu khổ nhìn chằm chằm chữ trong lòng bàn tay, chơi trò chơi thì được, nhưng phong kiến mê tín này, có thế nào cũng không được dính vào đâu chứ!

Tài xế nhìn biểu cảm biến đổi thất thường của Phó Kỳ Thâm qua kính chiếu hậu, không dám nói chuyện.

Tiêu rồi, nhìn dáng vẻ rối rắm ảo não này, tiểu công tử đây là tiết tấu của việc yêu sớm, chuyện này có cần nói với chủ tịch không, chủ tịch có xử anh ta không chứ?

Phó Kỳ Thâm làm gì biết được tài xế nhà mình có trí tưởng tượng bay xa đến như vậy, cậu vẫn đang vắt óc suy nghĩ, phải làm sao để uốn nắn “mầm non lệch lạc” Châu Thiện này lại.

Như thế, cũng không phụ lời dặn dò của dì Nhậm.

Châu Thiện lại không trực tiếp đi tới bến xe đường dài, mà xuống xe nửa đường.

Cô đi tới cửa hàng đồ cổ của La Quân.

La Quân đang pha trà tiếp đãi khách quý, Châu Thiện vừa đi vào, ông ta đã nhận ra cô ngay, nốt chu sa trên trán Châu Thiện y hệt như Quan m Bồ Tát, thoạt nhìn vừa từ bi lại hiền hòa, khiến người ta đã nhìn là không thể quên, cho nên mấy năm không gặp, La Quân cũng có thể nhận ra cô.

Ông để khách quý một bên, bước lên đón tiếp, cung kính hành lễ: “Đại sư.”

Châu Thiện đang ngắm những đồ bằng ngọc lung linh đẹp đẽ đến thất thần, thấy dáng vẻ này của ông ta cũng mỉm cười: “Ông chủ La, vẫn khỏe chứ.”

La Quân xoa tay: “Ngài mang thứ đó đi rồi, chuyện làm ăn của cửa hàng tôi tốt hơn hẳn.”

Không cần ông ta nói, Châu Thiện cũng nhìn ra được, chuyện làm ăn trong cửa hàng đồ cổ “Ngọc Tường” ngày càng tốt, diện tích tiệm cũng mở rộng không ít, khá có chút một nhà thống trị trên con phố phong thủy này.

Cô lấy ra chặn giấy kỳ lân kia từ trong cặp sách: “Bạn cũ rồi, cũng nên gặp mặt chút.”

La Quân vừa thấy thứ này đồng tử đã thu hẹp lại, liên tục xua tay: “Không được đâu không được đâu, đại sư.”

Châu Thiện mỉm cười: “Dọa ông đấy, giờ nó ngoan lắm.”

La Quân quẹt mồ hôi trên mặt, ông ta còn nhớ cá phong thủy và Đại Hoàng mà mình nuôi, còn ngoan ngoãn nữa. Châu Thiện thấy ông ta sợ thật cũng không làm khó nữa, cất chặn giấy kỳ lân vào trong cặp sách.

Cô chắp tay sau lưng quét một vòng: “Cửa hàng của ông có ngọc mới không?”

“Ngọc mới?” La Quân lập tức phản ứng lại: “Có có, cô đi theo tôi.”

La Quân dặn dò nhân viên phục vụ lấy ra mấy cái hộp, đang định mở ra từng cái cho cô xem, vị khách trên lầu đã không còn kiên nhẫn: “La đầu to, chết dẫm ở đâu rồi?”

La Quân nhanh chóng trả lời: “Anh đi đầu thai đấy à, tới ngay đây.”

Châu Thiện ngẩng đầu lên nhìn một cái: “Ông chủ La, ông đi tiếp đón khách hàng đi, tôi tự mình xem được.”

Chỉ đành như thế, La Quân kéo một cô tiếp tân tới dặn dò thế này thế kia một phen, rồi mới vội vã lên lầu.

Bộ dạng trịnh trọng này của ông ta khiến tiếp tân không nhịn được líu lưỡi.

Ngọc là bảo vật lưu trữ sức mạnh tốt nhất trên đời này, thường dùng làm pháp khí Đạo gia. Loại kim loại cũng được, nhưng phần lớn không sánh được với ngọc, có điều cũng có số ít là ngoại lệ, ví dụ như con dao găm đen nhánh kia của cô. Còn lại là những vật liệu loại sinh vật, ví dụ như gỗ, xương cốt, răng, loại vật liệu này đều là hàng thứ cấp so với đồ ngọc và kim loại.
 
Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90
Chương 107



Nhưng mà kim loại có thể sẽ rỉ sét, có đôi khi còn không bằng vật liệu sinh vật.

Châu Thiện thích thú đồ ngọc rất lâu rồi, đồ ngọc của cửa hàng đồ cổ “Ngọc Tường” phần lớn đều là Bán Sơn đạo nhân đào ra từ trong *m h***t, làm pháp khí ngược lại sẽ làm tổn hại phúc thọ của người đeo nó. Cho nên Châu Thiện mới nói rõ muốn ngọc mới, ngọc cũ cũng không phải không được, chỉ có điều ngọc cũ thường bị người ta sờ chạm đeo vào, dính phải khí người, hiệu quả khắc lên pháp trận sẽ phải giảm bớt, đương nhiên, ngọc thấm loại thượng hạng sẽ không có sự băn khoăn này.

Cô mặc kệ ánh mắt sợ sệt của mấy cô tiếp tân kia, trực tiếp mở hết ra tất cả các hộp mà La Quân đưa tới, lấy ra ngọc lớn nhỏ bên trong, sau đó nhắm mắt lại lần mò một lúc trên mấy miếng ngọc.

Ngọc có linh, linh khí càng dày đặc, phẩm chất càng tốt. Mắt thường quan sát ngược lại không chọn ra được hàng tốt, cho nên Châu Thiện trực tiếp dùng ngũ cảm để chọn.

Cô dùng tay mân mê một lúc, rất nhanh đã chọn ra hai miếng ngọc có linh khí dày đặc nhất, một miếng màu vàng, một miếng xanh lục bên trong sắc trắng, vào tay mát, màu đậm, hài hòa, tuy rằng không phải thượng hạng, nhưng đích thực rất khá. Hai miếng ngọc này, miếng trắng rộng bằng hai ngón tay, hình trái tim, miếng vàng rộng bằng một ngón tay, cực nhỏ, hình vòng tròn, chính là ngọc bích.

Đường nét quanh thân hai miếng ngọc đều cực kỳ mềm mại, nếu làm pháp khí hẳn mất ít sức nhưng thành quả lớn, Châu Thiện rất hài lòng.

Cô để nhân viên gói ngọc lại, nhân viên cửa hàng rất nhanh đã tính giá xong: “Chào cô, tổng cộng là mười tám ngàn, giảm giá cho cô mười hai phần trăm, tổng cộng thu của cô mười lăm ngàn tám trăm.”

Không ngờ đắt như vậy, biểu cảm trên mặt Châu Thiện đều rạn nứt.

Vàng có giá ngọc vô giá, cô biết đồ ngọc đắt, nhưng có thế nào cũng không ngờ lại đắt như vậy!

Ban đầu chặn giấy kỳ lân to như thế mới đòi năm ngàn, hôm nay cái cô chọn đều là đồ trang trí bằng ngọc nhỏ bé xinh xắn, vậy mà đã tăng giá ghê gớm đến thế!

Châu Thiện cắn răng, rút thẻ ngân hàng mà Văn lão đã làm cho cô, năm mươi ngàn trên đó cô chưa đụng tới đồng nào.

Vị khách quý trên lầu cầm theo mấy cái hộp vội vàng đi xuống, anh ta vội vã liếc Châu Thiện một cái, sắp sửa ra khỏi cửa.

Châu Thiện chỉ kịp nhìn lướt qua anh ta, nhưng cũng đủ để cô nhìn rõ.

Người đàn ông thành đạt này trên dưới ba mươi tuổi áo vest chỉnh tề, dáng người thẳng tắp, ở thành phố Bình Viễn này cũng có thể gọi là khí độ phi phàm. Mái tóc anh ta vuốt ngược, nách đang kẹp hộp quà đã được gói xong, bước chân có chút vội vã.

Đương nhiên, chỗ mà người này thu hút cô lại là ấn đường đen sạm, huyết tuyến và tử khí quanh quẩn giữa hai hàng lông mày của anh ta.

Tai nạn đổ máu.

“Đợi đã, thưa ông.” Cô đột nhiên lên tiếng gọi anh ta lại.

“Hửm?” Du Thượng Lễ vẫn duy trì tư thế kéo cửa, quay đầu nhìn cô bé quái dị này.

“Thưa ông, tôi nhìn thấy ấn đường của ông đen sạm, sợ rằng sẽ có tai nạn đổ máu.”

Châu Thiện đã có chút danh tiếng nhỏ trong huyện thành, chỉ cần cô nói với một người qua đường trên phố rằng người đó có tai nạn đổ máu, nhất định sẽ có người qua đường khác nhảy ra bắn tiếng đe dọa đồng thời bảo người đó xin cô hóa giải.

Cho nên, khi nhìn thấy biểu cảm “cô không phải đồ ngốc đấy chứ” trên mặt Du Thượng Lễ, Châu Thiện vô cớ cảm thấy có chút hoài niệm.

Vậy mà là bịp bợm giang hồ.

Du Thượng Lễ bất đắc dĩ cười cười, anh ta là người làm ăn, trên phố chỉ cần nhìn thấy thầy xem tướng, kiểu gì cũng kéo anh ta lại lầm bầm một câu có tai nạn đổ máu, nhưng chẳng phải anh ta vẫn sống yên ổn đến tận giờ hay sao, hơn nữa chuyện làm ăn cũng ngày càng phát đạt.

Du Thượng Lễ không định để ý đến cô, tiếp tục đi về phía trước.

“Thưa ông, đợi tôi đếm xong một……hai……ba, rồi ông mới đi được không?”

Đúng là có bệnh!
 
Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90
Chương 108



Du Thượng Lễ vốn đã chậm bước chân lại, kết quả liền nghe thấy một câu nói kỳ lạ này, anh ta cũng không muốn để ý đến cô bé tâm thần này nữa, cạn lời tiếp tục đi.

Châu Thiện đi theo anh ta sấn bước ra đến ngoài cửa tiệm, nhìn thấy phương hướng mà Du Thượng Lễ đi xa, thầm đếm một hai ba.

“Rầm, xoảng”, âm thanh kịch liệt truyền tới từ trên phố phong thủy.

Hộp quà trong tay Du Thượng Lễ vương vãi khắp đất, anh ta mở to mắt nhìn cục đất trước mặt mình, trên trán bị mảnh vỡ chậu hoa b*n r* cứa thành vệt máu cũng không phản ứng được.

Tay chân anh ta lạnh ngắt, vừa nãy……là chuyện gì?

Con đường chính giữa trên phố phong thủy khá chật hẹp, chỉ đủ ba bốn người cùng đi qua. Mà khoảnh khắc Du Thượng Lễ vừa định qua đó, trên lầu đột nhiên có một chậu hoa đập xuống, đập nát tấm ván gỗ chèn trên đường.

Chậu hoa chỉ cách đầu anh ta khoảng chừng mười centimet, nếu như……nếu như lúc đó anh ta không đi chậm lại, với bước chân của anh ta, giờ hẳn vừa hay ở ngay phía dưới chậu hoa rồi.

Thứ bị vỡ nát có thể không phải là tấm ván gỗ này, mà là đầu anh ta.

Du Thượng Lễ nuốt ngụm nước bọt, các cửa hàng trên phố phong thủy cũng xúm lại, thấy anh ta chỉ bị dọa sợ mới yên tâm.

Có chủ tiệm ngẩng đầu lên mắng một câu: “Vương Thủy Hà, các người cãi nhau thì cứ cãi, ném chậu hoa xuống làm gì, ném trúng người thì làm thế nào?”

Từ cửa sổ tầng năm thò ra một cái đầu ổ gà lộn xộn, người phụ nữ tên Vương Thủy Hà đó cực kỳ mất kiên nhẫn: “Ném chết vừa hay, tôi đi ngồi tù, đỡ phải ở nhà chịu bực mình.”

Đỉnh đầu lại truyền tới tiếng loảng xoảng, rõ ràng là vợ chồng đang đánh nhau.

Thấy Du Thượng Lễ không sao, những chủ tiệm kia trách móc mấy câu rồi cũng từng tốp tản ra.

Du Thượng Lễ vẫn ngơ ngác ở đó, sau mới ý thức được ôm lấy vết máu mảnh trên trán.

Châu Thiện không biết đã đứng sau lưng anh ta từ lúc nào, thở dài một tiếng: “Họa từ miệng mà ra, cô ta rất nhanh sẽ có thể như ý nguyện.”

Vốn dĩ cảnh tượng xảy ra ở đây nên là Du Thượng Lễ máu tung tóe tại chỗ, mà Vương Thủy Hà cũng y hệt như lời cô ta đã nói, đi ngồi tù.

Có điều, vận có thể sửa, mệnh không thể trái, Vương Thủy Hà được định sẵn là mệnh ngồi tù.

Chân Du Thượng Lễ có chút bủn rủn: “Cô là……thầy phong thủy?”

Châu Thiện bình thản gật đầu.

Du Thượng Lễ sống sót sau tai nạn cũng không có khát vọng đi tìm gia đình đó nói lý lẽ, anh ta như du hồn quay trở về cửa hàng đồ cổ.

La Quân cũng nghe nói chuyện xảy ra vừa nãy, rót một tách trà cho anh ta, Du Thượng Lễ uống ừng ực một phát hết sạch.

Sắc mặt anh ta dần dần hồi phục: “Tiểu đại sư họ gì?”

Tiểu đại sư là cách xưng hô gì vậy? Châu Thiện thầm oán: “Kẻ hèn họ Châu.”

La Quân vài năm trước đã chứng kiến bản lĩnh của Châu Thiện một lần, hiện giờ vội vàng giới thiệu: “Lão Du, trước đây tôi từng nói với anh một lần, vấn đề mà Dương đại sư không thể giải quyết, được cô bé này giải quyết rồi.” “

Du Thượng Lễ đột nhiên nảy ra sự kính trọng: “Là cô ấy?”

La Quân gật đầu, Du Thượng Lễ có chút trách móc ông ta: “Sao không chịu nói sớm?”

Vừa nãy anh ta còn coi người ta như bịp bợm giang hồ nữa là.

La Quân nhịn không nổi muốn gõ đầu người bạn thân này một cái: “Chẳng phải anh gấp sao?”

Du Thượng Lễ lẩm bẩm một câu: “Tôi cũng không gấp đến vậy.”

Anh ta đột nhiên nghiêm mặt nói: “Đại sư muốn mua ngọc à?”

Châu Thiện cũng sửng sốt: “Đúng đúng đúng, tôi đang thanh toán đây.”

Cô lục tìm tấm thẻ ngân hàng đó trong cặp sách.

Du Thượng Lễ ngăn cản động tác của cô: “Không cần, đại sư cứu tôi một mạng, chỗ ngọc này ghi vào sổ của tôi là được.”

La Quân sầm mặt lại: “Anh lại ghi sổ? Anh đã ghi sổ trăm mấy ngàn rồi đấy!”

Tài xế đưa Phó Kỳ Thâm đến công ty của Trì Thu Đình, công ty hình như đã xảy ra chuyện lớn nhỏ gì đó, Trì Thu Đình đang mở cuộc họp khẩn, cũng không có thời gian để ý con trai.
 
Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90
Chương 109



Phó Kỳ Thâm làm bài tập trong văn phòng bà ấy, làm mãi đến bảy giờ tối, bụng kêu ọc ọc mới kinh ngạc nhận ra đã có chút đói.

Cậu không thích làm phiền thư ký của Trì Thu Đình, hơn nữa thư ký đó cũng không biết khẩu vị của cậu, cho nên Phó Kỳ Thâm tìm được một trăm tệ chuẩn bị xuống dưới lầu ăn chút gì đó.

Cậu ấn nút mở cửa thang máy, thang máy vừa hay dừng ở tầng mười, cho nên chốc lát đã mở ra.

Lúc Phó Kỳ Thâm đi vào thang máy vẫn đang nghĩ cậu nên đi ăn món Quảng Đông hay Hồ Nam của quán ăn dưới lầu đây?

Phó Kỳ Thâm rất thư thái, giơ tay ấn vào lầu một trước, sau đó mới ấn nút đóng cửa.

Nhưng thang máy vẫn chậm chạp không nhúc nhích.

Tấm thẻ gỗ cậu đeo trước ngực mấy ngày nay vẫn luôn nóng lên, ngay lúc này rốt cục đã nóng đến mức bỏng người, sau đó “rắc” một tiếng.

Tiếng rắc đó vang vọng trong thang máy nhỏ hẹp, cực kỳ giòn giã.

Phó Kỳ Thâm sau mới ý thức được có chút không ổn, cậu sờ vào ngực.

Vỡ rồi, thẻ gỗ theo cậu mấy năm liền, vỡ rồi.

Sắc mặt Phó Kỳ Thâm vẫn trấn tĩnh, từng chút một, cậu chậm rãi nghiêng đầu qua ——

Trong một góc của thang máy, không biết từ lúc nào, xuất hiện một đôi bình mỹ nhân gốm sứ cao bằng nửa người.

Đó là một cặp bình tráng men miệng hẹp hình cung nữ hoa sen, màu nền trắng bóng tự nhiên, mực đen trên bình hoặc đậm hoặc nhạt hài hòa càng đẹp hơn.

Nó vừa đẹp vừa khiến người vô cớ cảm thấy hơi kỳ dị.

Phó Kỳ Thâm dám bảo chứng, trước khi cậu vào thì không có cặp bình này. Phó Kỳ Thâm bản năng sờ ngực, chỉ chạm vào một miếng gỗ nhỏ đung đưa trên sợi chỉ đỏ, cậu tỉnh táo lại, miếng gỗ liền nát.

Lúc Châu Thiện chế tác miếng gỗ giọt nước này thì không suy nghĩ nhiều, cô khắc chín chín tám mươi mốt pháp trận, tổng cộng chắn được tám mươi mốt kiếp cho Phó Kỳ Thâm. Châu Thiện không biết Phó Kỳ Thâm nhờ vậy mà vô tình đánh thông mắt âm dương, khiến cậu đi trong âm giới xám mù mịt này tựa như chiếc đèn lồng cỡ lớn, cực kỳ đáng chú ý.

Cho nên, bắt đầu từ cơn bệnh năm sáu tuổi Phó Kỳ Thâm vẫn luôn lặp lại con đường gặp quỷ gặp ma suốt, tám mươi mốt pháp trận đã sớm không đủ dùng, hiện giờ bị sát khí xâm thực, dù là kim tơ nam mộc cũng chịu không nổi đã vỡ vụn.

Phó Kỳ Thâm mím chặt môi, nghiêng đầu, cố gắng không chú ý cặp bình kia. Sau khi tỉnh táo lại, cậu đầu tiên là vỗ cửa thang máy, tiếng đập kịch liệt quanh quẩn trong không gian nhỏ hẹp, trừ âm thanh đó ra chỉ có tiếng th* d*c của Phó Kỳ Thâm, chờ khi tiếng đập cửa thưa dần thì trong thang máy yên lặng đến mức nghe được nhịp tim đập của cậu.

Phó Kỳ Thâm ủ rũ đạp cửa một cái, tiếp đó nhấn mạnh chuông cấp cứu, nhưng nhấn cả buổi mà không nghe được âm thanh gì, hoặc là đồ dỏm hoặc đã bị hỏng, cậu đành bỏ cuộc.

Ngay lúc này, Phó Kỳ Thâm nhìn qua khóe mắt phát hiện cặp bình mỹ nhân từ khi nào đã lặng lẽ di chuyển hướng về phía cậu.

Ban đầu Phó Kỳ Thâm nhìn cặp bình này thì chúng nó còn yên lặng đặt trong góc thang máy, bây giờ cách chỗ cũ khoảng 10cm.

Cổ Phó Kỳ Thâm ướt mồ hôi, cậu nhắm mắt lại, môi mấp máy, trong lòng không ngừng khuyên bảo chính mình:

“Giả, đều là giả, mắt thấy chưa chắc là thực, tất cả chỉ là mê chướng!”

Nhưng hôm nay nói ra lời này không kiên định bằng mọi khi, nguyên nhân đại khái là bởi vì thẻ gỗ vỡ vụn trước ngực.

Phó Kỳ Thâm tháo gỗ vụn xuống cầm trong lòng bàn tay, lẩm bẩm vài câu rồi mới rèm mi run run mở to mắt.

Cặp bình mỹ nhân vẫn yên lặng đứng đó, đã từ góc thang máy chuyển sang chính giữa.

Cung nữ trên bình mỹ nhân cài trâm hoa mỉm cười, áo nhiều màu bay bổng, thần thái tươi tắn như đang trong cảnh tiên, nhưng trong không gian thang máy hiện giờ khiến không khí tiên đó tràn đầy giả tạo.

Phó Kỳ Thâm lùi ra sau một bước, khi túi quần đụng vào vách thang máy thì có cảm giác cứng rắn.
 
Back
Top Bottom