Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nữ Phụ Pháo Hôi Và Nam Chính Thành Đôi Rồi!

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMGFJmwKVHBRuScvIrFhJKmvHOxkvpiASkIZS5sBj9jL2oCaBUxuESHlX6OmG-WcQz12SrzgheIdxCgAqNpyvWXACKbJsSKsWXlkwvhCZpWwPWDz-BDWA3EDRI6vGTbZFGRpynqanTrSI1tvYDH6X9v=w215-h322-s-no-gm

Nữ Phụ Pháo Hôi Và Nam Chính Thành Đôi Rồi!
Tác giả: Thanh Xà Tiểu Kiều
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ta bỏ ra mười lượng bạc, mua một nam nhân về làm phu quân.

Nam nhân ấy mày kiếm mắt sao, dáng người cao lớn, khí thế hung mãnh, hầu hạ ta đến mức ta thỏa mãn vô cùng.

Một đêm nọ, giữa cơn mộng mị, ta theo thói quen đưa tay ôm lấy phu quân bên cạnh, lại chỉ chạm vào khoảng không.

Mơ màng mở mắt, chỉ thấy ngoài cửa có hàng chục hắc y nhân quỳ chỉnh tề dưới chân phu quân của ta.

“…Quận vương điện hạ, sính lễ đã chuẩn bị xong, ngài định ngày nào đón Từ cô nương về phủ?”​
 
Nữ Phụ Pháo Hôi Và Nam Chính Thành Đôi Rồi!
Chương 1



1.

“Quận vương điện hạ, lần này hồi kinh, ngài có muốn đưa Từ cô nương theo không?”

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, phu quân ta, người lúc nào cũng ôn nhu nho nhã, chỉ thản nhiên đáp: “Lắm lời.”

Vài thuộc hạ lập tức cúi thấp đầu, không dám nhiều lời nữa.

Ta tận mắt chứng kiến cảnh này, vội đưa tay bịt miệng, không dám nhúc nhích.

Ta vốn là nữ phụ ác độc trong sách, để tránh xa nam nữ chính, không tiếc chạy đến tận vùng Vân Châu xa xôi mà ẩn cư.

Khó khăn lắm mới nhờ bán hương cao mà tích góp được chút bạc, mua về một nam nhân tuấn mỹ, thân thủ cường tráng…

Nào ngờ, vị “phu quân” hằng đêm triền miên ân ái với ta, lại chính là người ta trốn không kịp, nam chính của câu chuyện này, Quận vương Lan Hoài, Phó Chỉ Xuyên.

Ta nhắm mắt, suýt nữa tự khóc vì chính sự ngu xuẩn của mình.

Lúc này, không biết từ khi nào, đám ám vệ áo đen đã lui ra ngoài.

Phó Chỉ Xuyên cởi áo ngoài, lặng lẽ trèo lên giường, một tay vòng qua ôm lấy ta vào lòng.

Hơi thở nóng rực phả lên cần cổ khiến ta rụt cổ lại, nghe thấy giọng cười trầm thấp của hắn:

“Oanh Oanh, ta nhớ nàng.”

Biết rõ không thể giả vờ ngủ tiếp, ta chỉ đành cứng ngắc giả bộ bị đánh thức:

“…Phu quân, bây giờ là canh mấy rồi?”

“Ngoài trời vẫn còn tối, Oanh Oanh cứ ngủ đi, những chuyện còn lại, giao cho ta là được.”

Dứt lời, hắn cúi xuống chặn lấy môi ta.

Cảm nhận được động tác không an phận của hắn, ta trợn tròn mắt.

Thể lực nam nhân này là vô tận sao? Sao lại nữa rồi?!

Trước vòng tay giam cầm của Phó Chỉ Xuyên, mọi sự giãy giụa của ta đều trở nên vô ích…2

Giữa trưa hôm sau, ta mới mơ màng tỉnh giấc.

Những chuyện xảy ra đêm qua vẫn còn in sâu trong tâm trí, ta vừa xoa thắt lưng đau nhức vừa lẩm bẩm chửi rủa:

"Tốt lắm, Phó Chỉ Xuyên, ngươi giỏi lắm…!"

Nhưng ngay giây tiếp theo, cửa phòng bị đẩy ra, Phó Chỉ Xuyên bước vào, trên tay bưng một bát mì nóng hổi, hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp phòng.

Thấy ta tỉnh, hắn đặt bát mì lên bàn, sau đó cúi người ôm ta vào lòng, dịu dàng h*n l*n ch*p m** ta.

"Oanh Oanh vừa nói gì thế?"

Hắn nhìn ta bằng ánh mắt ôn nhu, cưng chiều đến mức như thể có thể tan ra thành nước.

Nhưng nay ta đã biết thân phận của hắn, trong lòng không khỏi bối rối, chẳng biết nên đối diện thế nào.

Chỉ đành cúi đầu, lắp bắp đáp:

"Ta chỉ… chỉ đang nghĩ, không biết phu quân vừa đi đâu thôi."

Phó Chỉ Xuyên khẽ cong môi, cúi xuống bế bổng ta lên.

"Hôm qua nàng chẳng phải đã làm một ít hương cao, định mang đến thành Đông bán sao? Chân có còn đau không? Nếu không đau, lát nữa ta cùng nàng đi."
 
Nữ Phụ Pháo Hôi Và Nam Chính Thành Đôi Rồi!
Chương 2



3

Sau bữa ăn, Phó Chỉ Xuyên cõng giỏ hương cao trên lưng, tay nắm chặt tay ta, cùng ta sánh bước trên con phố náo nhiệt ở thành Đông.

"Oanh Oanh, muốn ăn hồ lô đường không?"

Giọng hắn trầm thấp, dịu dàng vang lên bên tai.

Ta ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của hắn, trong đó tràn ngập ôn nhu, tựa như chứa đựng cả trời sao.

Không thể phủ nhận, Phó Chỉ Xuyên có diện mạo tuyệt mỹ, ngũ quan tinh tế, thần thái thanh lãnh, chẳng khác nào tiên nhân hạ phàm.

Nhưng dù có thoát tục đến đâu, người nam nhân này rồi cũng sẽ thuộc về nữ chính.

Còn ta, chẳng qua chỉ là một nhân vật phụ mà thôi.

Hốc mắt ta bỗng nhiên cay cay, ta vội quay đầu, né tránh ánh nhìn của hắn.

"Không muốn ăn đồ ngọt."

Ánh sáng lấp lánh trong mắt Phó Chỉ Xuyên thoáng chốc vụt tắt, đôi con ngươi đen như mực dần trở nên âm trầm.

Ngay cả bàn tay đang nắm lấy tay ta, cũng vô thức siết chặt hơn.4

Trời dần chuyển tối, số hương cao cũng đã bán được kha khá. Ta và Phó Chỉ Xuyên thu dọn đồ đạc, cùng nhau trở về nhà.

Trên đường về, hắn còn mua một con vịt quay, nhất quyết muốn đích thân đút ta ăn.

Ta chỉ biết bất đắc dĩ đón nhận, lòng mơ hồ cảm thấy hôm nay hắn có gì đó khác lạ.

Quả nhiên, sau bữa tối, hắn liền vội vàng kéo ta lên giường, mạnh mẽ chiếm đoạt từng lần, từng lần một.

Ta và Phó Chỉ Xuyên thành thân đã một năm, hắn luôn ôn nhu săn sóc, trong chuyện chăn gối cũng vô cùng dịu dàng, chưa từng làm ta đau.

Nhưng hôm nay, hắn lại hoàn toàn bỏ qua tiếng khóc nghẹn của ta, cuồng dã cướp đoạt hết lần này đến lần khác.

Mãi đến khi trăng đã lên đến đỉnh trời, ta kêu đến khàn cả giọng, hắn mới chịu buông tha.

Ánh trăng nhàn nhạt rọi qua song cửa, trong đôi mắt đen thẳm của hắn cuộn trào một thứ cảm xúc mãnh liệt.

Vừa mở miệng, liền tràn đầy vị chua.

"Oanh Oanh hôm nay sao cứ lơ ta vậy? Có phải trong lòng đã có người khác rồi không?"

Ta vừa xoa chân vừa yếu ớt lật người:

"Không có..."

"Vậy sao suốt ngày nay nàng chẳng chịu nói chuyện với ta, còn cố tình tránh mặt?"

"Thật sự không có..."

Ánh mắt Phó Chỉ Xuyên hơi nheo lại, bàn tay siết chặt hơn:

"Thật không?"

Ta lập tức trợn trắng mắt, run rẩy đáp:

"Thật, thật mà!"

Lúc này hắn mới hài lòng buông tha ta.

Nhưng lòng ta thì vẫn rối bời, những suy nghĩ không ngừng quẩn quanh trong đầu, ký ức về nguyên tác trong sách cứ thế ùa về.

Ta vốn là con gái một thương gia vô danh trong kinh thành, từng bị ác bá ép gả, may nhờ nữ chính Tống Nhược Vi cứu giúp nên mới thoát nạn, sau đó trở thành nha hoàn bên cạnh nàng ấy.

Về sau, hoàng đế ban hôn cho Phó Chỉ Xuyên và Tống Nhược Vi, mở ra một mối tình cưới trước yêu sau đầy ngọt ngào.

Còn ta, vì mê luyến Phó Chỉ Xuyên mà tìm mọi cách bò lên giường hắn, cuối cùng bị tống cho một lão già què quặt.

Nghĩ đến đây, ta nghiến răng nghiến lợi.

Rõ ràng ta đã tránh né kịch bản gặp gỡ Tống Nhược Vi, trốn tận đến tận Vân Châu thành.

Tại sao… tại sao vẫn còn gặp phải Phó Chỉ Xuyên chứ?!
 
Nữ Phụ Pháo Hôi Và Nam Chính Thành Đôi Rồi!
Chương 3



5

Ta mệt đến nỗi ngủ mê man.

Không biết đã qua bao lâu, ta bỗng giật mình tỉnh giấc, liền thấy Phó Chỉ Xuyên lại đang hành hạ đám thuộc hạ của hắn.

"Lễ vật đính hôn đâu? Sao còn chưa đưa đến?"

Thuộc hạ mồ hôi vã ra như tắm:

"Bẩm quận vương điện hạ… từ kinh thành đến Vân Châu thành quá xa, sính lễ nhất thời chưa thể đến kịp…"

Phó Chỉ Xuyên cười lạnh:

"Vậy sao các ngươi đến nhanh thế?"

Đám thuộc hạ run lẩy bẩy:

"Đương nhiên là phải tìm điện hạ trước, sau đó mới đưa sính lễ đến sau ạ…"

Phó Chỉ Xuyên trầm mặc một lát, cuối cùng mới khoát tay cho lui.

Mấy thuộc hạ lập tức như được đại xá, vội vã rời đi.

Còn ta, vốn đang lén nghe động tĩnh trên giường, lập tức vờ như đang ngủ say.

Tiếng bước chân của hắn càng lúc càng gần.

Ta bỗng nhiên thấy căng thẳng, trong đầu không khỏi nhớ lại mô tả về hắn trong nguyên tác.

Hắn không hề dịu dàng như vẻ bề ngoài.

Người này lãnh khốc vô tình, quyết đoán sát phạt, chẳng dính dáng gì đến hai chữ "ôn nhu".

Vậy mà hết lần này đến lần khác, ở trước mặt ta, hắn lại dịu dàng đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Hàng mi ta khẽ run, suy nghĩ hỗn loạn, căng thẳng đến mức suýt không diễn tròn vai.

Phó Chỉ Xuyên cúi xuống, bóng tối phủ kín gương mặt ta.

Dưới ánh trăng, nét mặt hắn mờ mịt khó lường, đôi mắt đen lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào ta.

"Oanh Oanh, tỉnh từ lúc nào rồi?"

Lòng ta chợt chùng xuống.

Biết không thể tiếp tục giả vờ, ta chậm rãi mở mắt, vươn tay vòng qua cổ hắn.

Ta vùi đầu vào hõm cổ hắn, giọng mềm mại dính lấy hắn như mèo con:

"Phu quân, là người nhà chàng tìm đến sao?"

"Ừm." Hắn đưa tay vuốt nhẹ mái tóc ta, giọng điệu thản nhiên. "Oanh Oanh nhìn thấy rồi à?"

"Nhìn thấy rồi, họ hỏi chàng bao giờ về nhà."

Ta dụi đầu vào lòng hắn, mắt nhắm nghiền, giọng điệu vẫn còn ngái ngủ:

"Phu quân, nhà chàng ở đâu thế? Cha mẹ chàng biết chúng ta đã thành thân chưa? Nếu chàng về nhà rồi, có còn nhận ta nữa không?"

Giọng ta líu ríu, nghe như đang nói mơ.

Quả nhiên, thân thể căng cứng của Phó Chỉ Xuyên dần thả lỏng.

Hắn khẽ bật cười, tiếp tục xoa dịu ta, giọng nói ôn hòa:

"Nhà ta ở kinh thành. Ngày mai ta sẽ viết thư báo về nhà. Oanh Oanh không cần lo lắng, chúng ta đã là phu thê, cả đời này ta đều sẽ thương nàng, yêu nàng."

"Ừm ừm, phu quân tốt của ta."

Ta cọ cọ vào ngực hắn.

Nhưng chợt nhận ra hơi thở hắn ngày càng gấp gáp, nóng bỏng.

Ta lập tức thấy không ổn, muốn xoay người tránh vào góc giường, nhưng eo đã bị hắn siết chặt.

Hắn cúi đầu, hơi thở nóng rực phả bên tai ta, ngứa ngáy đến khó chịu.

"Oanh Oanh còn buồn ngủ sao? Có thể… tạm hoãn một chút không?"

Ta siết chặt nắm tay, thầm nghiến răng mắng trong lòng, cẩu nam nhân!

Hắn cứ như có nguồn sinh lực vô tận vậy!

Ta vội vàng lắc đầu phản kháng, nhưng hắn lại càng dính lấy ta, vừa ôm vừa cắn.



Cuối cùng, hắn ôm chặt ta, cười mãn nguyện:

"Oanh Oanh, nàng thật tốt."

Còn ta thì nghiến răng nghiến lợi, trong lòng chửi rủa không ngừng.

Người ta nói, mạng sống quý giá, tình yêu càng đáng trân trọng, nhưng nếu vì tự do, cả hai đều có thể vứt bỏ.

Phó Chỉ Xuyên hiện tại yêu ta, nhưng sau này thì sao?

Hắn không chỉ là quận vương của triều đình, mà còn là nhân vật chính của thế giới này, có nữ chính định mệnh của mình.

Bây giờ hắn mê luyến ta, nhưng ai có thể đảm bảo rằng sau khi hồi kinh, hắn sẽ không động lòng với Tống Nhược Vi?

Ta có thể đặt cược không?

Ta vì cớ gì phải đánh cược tự do của mình chứ?

Ta lặng lẽ nhắm mắt, bắt đầu tính toán một kế hoạch…
 
Nữ Phụ Pháo Hôi Và Nam Chính Thành Đôi Rồi!
Chương 4



6

Sáng hôm sau, ta bị hương thơm của cháo ngọt đánh thức.

Phó Chỉ Xuyên đã sớm chỉnh trang gọn gàng, y phục ngay ngắn, ngồi bên mép giường.

Trên chiếc bàn thấp cạnh hắn đặt một bát cháo nóng hổi, hơi nóng tỏa ra nghi ngút.

Thấy ta tỉnh dậy, hắn khẽ cong môi, cúi người in một nụ hôn nhẹ lên môi ta.

"Sớm a, Oanh Oanh."

"Phu quân, sớm a."

Ta đưa tay vòng qua cổ hắn, chủ động hôn lên môi hắn một cái.

Suốt một năm thành thân, mỗi buổi sáng chúng ta đều như thế này mà thức dậy.

Thậm chí có lần, thím Lưu nhà hàng xóm mang bánh đến tặng, lại tình cờ bắt gặp cảnh Phó Chỉ Xuyên đang giúp ta mặc y phục.

Từ đó, danh tiếng "nô thê" của hắn liền truyền xa.

Ai ai cũng khen số ta tốt, có thể cưới được một phu quân vừa tuấn mỹ lại vừa biết thương thê tử.

Nhưng ta không khỏi tự hỏi, tương lai, hắn cũng sẽ đối xử như thế với Tống Nhược Vi sao?

Cả buổi sáng, tâm trí ta bị những suy nghĩ ấy quấn lấy không buông.

Sau khi rửa mặt chải đầu xong, ta ngồi nhấp từng ngụm cháo, đầu óc vẫn mãi trôi dạt tận nơi nào.

Phó Chỉ Xuyên thấy ta tâm bất tại yên, liền vươn tay giúp ta lau đi hạt cơm dính bên khóe môi.

"Oanh Oanh đang nghĩ đến chuyện tối qua sao?"

Ta gật đầu:

"Ừm, phu quân hóa ra có gia quyến, vậy mà chưa từng nhắc với ta."

Hắn bất đắc dĩ thở dài:

"Thân thế ta có chút phức tạp, đợi sau khi hồi kinh, ta sẽ kể tường tận cho nàng nghe."

"Đừng giận được không?"

Thấy ta vẫn còn ủ dột, hắn dứt khoát ôm ta vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành:

"Oanh Oanh?"

Ta buồn bực đáp:

"Chàng vẫn luôn giấu ta..."

Phó Chỉ Xuyên còn chưa kịp mở miệng giải thích, bỗng nghe thấy tiếng "vút" vang lên, một mũi tên sắc bén xuyên thẳng qua cửa sổ, cắm phập vào khung gỗ, tạo nên một tiếng động không nhỏ.

Ta giật nảy mình, còn tưởng kẻ thù của hắn tìm đến tận cửa.

Nhưng nhìn kỹ, trên thân tiễn có buộc một phong thư.

Phó Chỉ Xuyên nhanh chóng gỡ thư xuống đọc.

Sau khi xem xong, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, vẻ nghiêm túc hiếm thấy hiện rõ trong đáy mắt.

Ta thấp thỏm hỏi:

"Phu quân, có chuyện gì xảy ra sao?"

Hắn gật đầu:

"Mẫu thân ta lâm bệnh, ta cần lập tức hồi kinh."

Nói đoạn, hắn nghiêm túc nhìn ta:

"Oanh Oanh, ta để lại ám vệ bảo vệ nàng, nàng cứ ngoan ngoãn chờ ta trở về."

Nghe vậy, tâm ta bỗng dâng lên một tia mừng rỡ.

Trong đầu, một kế hoạch đào tẩu lập tức hình thành.

Ta vươn tay ôm lấy eo hắn, giả vờ luyến tiếc, giọng nói chất chứa u oán:

"Phu quân, chàng đi như thế này… có phải sẽ không quay lại nữa không?"

Phó Chỉ Xuyên cúi đầu, nhẹ nhàng đặt lên trán ta một nụ hôn, giọng nói dịu dàng trấn an:

"Đừng suy nghĩ lung tung, xử lý xong chuyện kinh thành, ta nhất định quay lại đón nàng."

"Được rồi."

Ta vùi vào lòng hắn, lặng lẽ tận hưởng khoảnh khắc cuối cùng này.
 
Nữ Phụ Pháo Hôi Và Nam Chính Thành Đôi Rồi!
Chương 5



7

Phó Chỉ Xuyên đã rời đi.

Nhưng hắn vẫn để lại vài ám vệ để bảo hộ ta.

Ban đêm, ta làm một bàn đầy thức ăn, còn mua về một vò rượu lớn, thịnh tình mời đám ám vệ cùng ngồi xuống.

"Phu quân lần này đi, không biết bao lâu mới có thể trở về. Sau này phải nhờ các vị vất vả chiếu cố. Mấy món rượu thịt này chỉ là chút tâm ý nho nhỏ của tiểu nữ, mong các vị đừng chê."

Lời đã nói đến mức này, đám ám vệ cũng không tiện từ chối, liền lần lượt ngồi xuống nhập tiệc.

Trong lúc dùng bữa, ta nghe bọn họ khe khẽ bàn luận:

"Mặn quá..."

"Cay quá..."

Ta cúi đầu, lặng lẽ nhét nốt đồng bạc cuối cùng vào tay nải.

Đương nhiên là mặn và cay rồi.

Bằng không, làm sao che giấu được vị của mê dược đây?8

Mấy tên ám vệ vừa ăn xong rượu thịt có pha Mông Hãn Dược liền ngã lăn ra bất tỉnh.

Nhưng dù sao bọn chúng cũng là người luyện võ, thân thể hơn hẳn kẻ thường, chỉ hai canh giờ sau đã lần lượt tỉnh lại.

Chỉ là, bóng dáng ta đã biến mất.

"Hỏng rồi! Quận vương phi không thấy đâu nữa! Cả viện cũng bị dọn sạch!"

"Mau truyền tin cho Quận vương! Quận vương phi đã mất tích!"

"Các ngươi còn ngây ra đó làm gì? Mau đuổi theo! Chỉ trong vòng hai canh giờ, nàng ta chắc chắn chưa thể chạy xa!"

Mấy tên ám vệ vội vàng phân công nhau truy đuổi.

Thế nhưng, lúc này đang là giờ giới nghiêm, cửa thành đã đóng, bọn chúng dù có sốt ruột cũng không thể ra ngoài tìm kiếm.

Nhưng chúng đâu biết rằng, kỳ thực, ta chưa hề rời khỏi nơi này.

Ta trốn dưới mật đạo trong viện. Đường hầm này thông đến một tòa viện hoang phế trong thành.

Quan trọng nhất, Phó Chỉ Xuyên hoàn toàn không hay biết về mật đạo này.

Ta hiểu rõ, nếu cứ chạy thẳng ra khỏi thành, chẳng bao lâu sau ắt sẽ bị truy bắt.

Chi bằng tạm lánh mình vài ngày, đợi bọn chúng buông lỏng cảnh giác, rồi cải trang đào thoát.

Dù sao, năm xưa, một nữ tử yếu đuối như ta có thể đơn thân độc mã từ kinh thành đến tận Vân Châu, chẳng phải cũng nhờ vào bản lĩnh dịch dung mà thành sao?9

Phó Chỉ Xuyên vừa đặt chân đến kinh thành, liền lập tức nhận được tin tức về việc ta mất tích.

"Quận vương, thuộc hạ đã lục soát toàn bộ Vân Châu, thậm chí truy tìm ra ngoài thành, nhưng hoàn toàn không có tung tích của Quận vương phi!"

Sắc mặt Phó Chỉ Xuyên tối sầm, hai tay nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi lên chằng chịt, suýt chút nữa đã bóp nát tờ thư trong tay.

Hắn nghiến răng căm phẫn, được lắm, Từ Oanh.

Đêm hôm ấy, nàng rõ ràng đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa hắn và ám vệ, vậy mà vẫn có thể làm bộ như vừa tỉnh ngủ, ôm hắn làm nũng để che mắt.

Những lời đường mật, những lời quyến luyến không nỡ rời xa hắn, tất cả đều là giả dối.

Hắn trước giờ đúng là đã quá nuông chiều nàng rồi.

Phó Chỉ Xuyên nhắm mắt, hít sâu một hơi, đè nén lửa giận đang bùng lên trong lồng ngực.

"Truyền lệnh xuống dưới, bằng mọi giá, phải tìm được Từ Oanh, đưa nàng về vương phủ!"
 
Nữ Phụ Pháo Hôi Và Nam Chính Thành Đôi Rồi!
Chương 6



10

Thấm thoắt một năm rưỡi trôi qua.

Ta đổi danh tính thành Từ Khanh, dùng số bạc tích góp bấy lâu để mở một cửa tiệm son phấn tại thành Dương Châu.

Vừa buôn bán son bột hương hoa, vừa tận dụng tri thức kiếp trước để thiết kế kiểu trang điểm cho nữ nhân.

Dạo gần đây mưa dầm liên miên, khách khứa trong tiệm ít dần, ta cũng có chút rảnh rỗi.

Thậm chí còn nhận được một việc làm thêm.

Công tử phong lưu bậc nhất thành Dương Châu, Tiêu Nhược Cảnh, ra giá một trăm lượng bạc, mời ta giả làm vị hôn thê của hắn trong vòng một tháng.

Lý do cũng đơn giản,

Gia đình hắn đang thúc giục hôn sự, nhưng hắn trời sinh phóng khoáng, không muốn bị ràng buộc trong một cuộc hôn nhân gượng ép.

Bà nội hắn bệnh nặng, đại phu chẩn đoán khó lòng qua khỏi năm nay.

Trước khi lâm chung, nguyện vọng duy nhất của bà chính là nhìn thấy hắn thành gia lập thất.

Không còn cách nào khác, hắn đành thuê ta đóng giả vị hôn thê, chỉ để bà nội yên lòng nhắm mắt.11

Suốt dọc đường, cỗ xe ngựa chao đảo lắc lư, còn Tiêu Nhược Cảnh thì thao thao bất tuyệt giới thiệu về người nhà hắn.

"Mẫu thân ta hiền hậu nhu mì, nàng không cần phải lo lắng. Nhưng biểu huynh của ta thì khác, hắn lạnh lùng khó gần, rất không dễ chung đụng. Nếu có chạm mặt, tốt nhất nàng nên tránh đi, tuyệt đối đừng giao tiếp với hắn, nhớ chưa?"

Ta yên lặng ghi nhớ lời hắn.

Không lâu sau, xe ngựa dừng lại trước cửa Tiêu phủ.

Tiêu Nhược Cảnh xuống trước, sau đó vươn tay về phía ta.

"Khanh Khanh, lại đây."

Hắn cười dịu dàng, trong mắt còn vương chút thâm tình, tựa như thật lòng yêu mến ta.

Ta không nhịn được thầm mắng trong bụng, đúng là kẻ giỏi đóng kịch.

Bàn tay ta vừa chạm vào tay hắn, Tiêu Nhược Cảnh liền nắm lấy, nhẹ nhàng đỡ ta xuống xe.

"Đây chính là nhà ta. Ấy? Sao biểu huynh đã đến sớm như vậy rồi?"

Hắn vươn cổ ngó vào bên trong viện.

Một nam nhân vận trường bào đen thêu chỉ kim tuyến đang chắp tay sau lưng, đứng nơi không xa, tựa hồ đang phân phó điều gì đó với gia nhân.

Khoảnh khắc ánh mắt ta lướt qua gương mặt nam nhân ấy,

Đồng tử ta đột nhiên co rút, trái tim như rơi xuống vực thẳm.

Bản năng thúc giục ta lập tức hất tay Tiêu Nhược Cảnh, quay đầu bỏ trốn.

Phó Chỉ Xuyên!

Hắn chính là biểu huynh lạnh lùng trong lời của Tiêu Nhược Cảnh!

Bọn họ lại có quan hệ thân thích?!

Đầu ta ong ong như muốn nổ tung, cả người run rẩy, môi cắn chặt đến trắng bệch.

Ta suýt bật khóc tại chỗ.

"Tiêu công tử, ta... ta trả lại bạc cho ngươi, việc này ta không làm được!"

Tay ta run run, cố móc túi bạc từ trong ngực áo ra.

Tiêu Nhược Cảnh lập tức cau mày, nghiến răng thấp giọng quát:

"Từ Khanh, nàng đang làm trò gì vậy? Chúng ta đã vào tận đây, gia nhân trong phủ cũng đã thấy mặt nàng, giờ nàng còn muốn hối hận?"

Nhưng mà,

Ta đã chạy trốn suốt một năm rưỡi, mà Phó Chỉ Xuyên cũng tìm kiếm ta một năm rưỡi!

Nếu không phải nhờ vào kỹ nghệ hóa trang từ kiếp trước, e rằng ta đã sớm bị hắn truy bắt từ lâu!

"Ta không quan tâm! Bạc nàng đã cầm rồi, không được đổi ý nữa!"

Tiêu Nhược Cảnh siết chặt cổ tay ta, không cho ta cơ hội kháng cự, lôi ta vào phủ.

May mà bóng dáng Phó Chỉ Xuyên đã khuất khỏi tầm mắt.

Ta cắn răng, bất đắc dĩ theo Tiêu Nhược Cảnh bước vào tiền viện.

"Thiếu gia vậy mà dẫn một vị cô nương về phủ!"

"Thiếu gia nhà chúng ta nay đã hai mươi ba tuổi, rốt cuộc cũng có ý trung nhân, lão phu nhân chắc hẳn sẽ rất vui mừng!"

"Vị tiểu thư này đúng là mỹ nhân hiếm có!"

Những tiếng xì xào bàn tán vang lên bên tai ta.

Nếu là lúc khác, có lẽ ta sẽ cảm thấy lâng lâng, đắc ý với những lời khen này.

Nhưng lúc này,

Lòng ta chỉ còn lại một mảnh băng lãnh thấu xương.
 
Nữ Phụ Pháo Hôi Và Nam Chính Thành Đôi Rồi!
Chương 7



12

"Tổ mẫu, ta đưa Khanh Khanh về rồi!"

Tiêu Nhược Cảnh nắm tay ta bước vào phòng của lão phu nhân.

Căn phòng nồng đượm mùi thuốc, lão phu nhân vận trung y đơn giản, đang tựa vào giường.

Nghe tiếng gọi của cháu trai, ánh mắt bà lập tức sáng rực, đầy hân hoan.

"Khanh Khanh đến rồi sao? Mau để tổ mẫu nhìn con một chút."

Ta ngoan ngoãn thi lễ: "Từ Khanh thỉnh an lão phu nhân."

Lão phu nhân cười đến mức không khép miệng lại được, đưa tay đỡ ta, ý bảo ta ngồi xuống bên cạnh.

Bà nắm tay ta, liên tục hỏi han ba bốn câu liền, nhiệt tình đến mức khiến ta có chút không kịp phản ứng.

"Khanh Khanh à, con cứ yên tâm, nếu Nhược Cảnh dám đối xử tệ với con, tổ mẫu là người đầu tiên không tha cho nó!"

Lão phu nhân tinh thần phấn chấn, cười đến độ nếp nhăn nơi khóe mắt cũng giãn ra, thao thao bất tuyệt không ngừng.

Cái bộ dáng này, hoàn toàn không giống với tình trạng "bệnh nặng" mà Tiêu Nhược Cảnh miêu tả trước đó.

Ngay lúc ấy, một nha hoàn bước vào thông báo:

"Lão phu nhân, quận vương Lan Hoài đến."

Tay ta thoáng siết chặt, nụ cười trên mặt lập tức đông cứng.

Quận vương Lan Hoài, Phó Chỉ Xuyên.

Người mà ta đã một năm rưỡi không gặp.

Dường như nhận ra sự căng thẳng của ta, lão phu nhân vỗ nhẹ mu bàn tay ta, dịu dàng cười trấn an:

"Khanh Khanh à, tuy rằng Xuyên nhi là quận vương, nhưng tính tình nó không giống những vương công quý tộc khác đâu, con không cần phải sợ."

Ta cứng đờ gật đầu, không ngừng tự nhủ với bản thân.

Ta đã hóa trang.

Hơn một năm rưỡi không gặp, hắn chưa chắc có thể nhận ra ta.

Vừa mới nghĩ vậy, một mùi hương tuyết tùng quen thuộc bất chợt len lỏi vào mũi.

Ngay sau đó, một giọng nam trầm thấp, lành lạnh vang lên bên tai.

"Ngoại tổ mẫu."

"Biểu huynh! Lâu lắm không gặp!"

Tiêu Nhược Cảnh ngốc nghếch kia vui vẻ ôm quyền chào đón.

Nhưng Phó Chỉ Xuyênvẫn đứng bất động.

Nụ cười nơi khóe môi hắn trong nháy mắt vụt tắt, ánh mắt khi chạm vào ta liền trở nên băng lãnh thăm thẳm, giống như có bão tố giăng đầy.

Ngón tay hắn âm thầm siết chặt, cố gắng đè nén cuồng phong cuộn trào trong lồng ngực.13

Lão phu nhân kéo tay Bùi Chỉ Xuyên, trìu mến nhìn hắn:

"Xuyên nhi, để tổ mẫu giới thiệu cho con. Đây là Từ Khanh, vị hôn thê của biểu đệ con."

Ta bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn dọa đến mức cả da đầu tê dại.

Nhưng dù thế nào, ta cũng phải giữ lễ, cúi người hành một cái vạn phúc.

"Dân nữ Từ Khanh thỉnh an quận vương."

Phó Chỉ Xuyên mặt mày lãnh đạm, nhưng trong đáy mắt u tối của hắn, lại ẩn chứa một tia nguy hiểm khó lường.

"Từ cô nương không cần đa lễ."

Hắn gần như nghiến răng nhả ra từng chữ một.

Ta không dám lơi lỏng dù chỉ một giây, liền nhanh chóng ngồi lại bên cạnh lão phu nhân.

Lão phu nhân vốn đã quen với sự lãnh đạm của Phó Chỉ Xuyên, không khỏi trêu ghẹo hắn:

"Xem con kìa, lúc nào cũng giữ bộ mặt lạnh băng, khiến Khanh Khanh sợ đến phát run rồi."

Tiêu Nhược Cảnh thấy ta căng cứng cả người, còn tưởng ta bị thân phận của Bùi Chỉ Xuyên dọa sợ.

Hắn gãi đầu, có chút hối hận:

"Ai da, đều tại ta! Ta nên nói trước với Khanh Khanh một tiếng, để nàng có sự chuẩn bị tâm lý."

Nói đoạn, hắn vỗ nhẹ lên vai ta, dịu giọng trấn an:

"Ngoan nào, biểu huynh chỉ là tính tình lạnh lùng chút thôi, kỳ thực hắn rất tốt."

Trong lúc ta đang kinh hãi đến cùng cực, Phó Chỉ Xuyên bỗng khẽ nhếch môi, ánh mắt hắn tối sầm, chậm rãi cất giọng:

"Xin lỗi, có vẻ ta đã làm Từ cô nương hoảng sợ."

Dứt lời, hắn từ trong tay áo lấy ra một miếng ngọc, đưa về phía ta:

"Thứ này coi như là quà gặp mặt dành cho Từ cô nương."

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy khối ngọc kia, lòng ta bỗng chốc lạnh buốt.

Đây là miếng ngọc mà ta đã dành dụm mấy tháng bạc để mua tặng hắn vào ngày sinh thần.

Hắn quả nhiên... chỉ cần một ánh mắt đã nhận ra ta.

Ta siết chặt tay, nhắm mắt lại, tựa như chấp nhận số phận mà đưa tay nhận lấy miếng ngọc kia, ép ra một nụ cười cứng ngắc.

"Đa tạ quận vương."
 
Nữ Phụ Pháo Hôi Và Nam Chính Thành Đôi Rồi!
Chương 8



14

Trước mặt lão phu nhân, Phó Chỉ Xuyên vẫn làm tròn bổn phận của một ngoại tôn, không nói thêm gì nhiều.

Sau khi cả nhà cùng nhau dùng bữa, Tiêu Nhược Cảnh dẫn ta đến viện tử đã được chuẩn bị từ trước.

"Từ Khanh, trong khoảng thời gian này, nàng cứ ở đây nhé."

Viện tử bài trí tinh tế, từng chi tiết đều thể hiện sự dụng tâm.

Ta do dự một hồi lâu, cuối cùng kéo nhẹ tay áo Tiêu Nhược Cảnh, hạ giọng hỏi:

"Quận vương Lan Hoài... chỗ ở của hắn có gần đây không?"

Tiêu Nhược Cảnh lập tức nheo mắt, ánh nhìn đầy hoài nghi, cẩn thận quan sát ta từ trên xuống dưới.

"Từ Khanh, không lẽ nàng… để ý biểu huynh ta rồi?"

Hắn nhíu mày. "Nàng đừng nghĩ nhiều, biểu huynh ta đã có người trong lòng rồi."

Bị hắn nhìn chằm chằm đến mức khó chịu, ta vội quay người đẩy cửa viện tử, thản nhiên đáp lời:

"Không có, ta chỉ sợ ở quá gần sẽ vô ý phạm phải điều kiêng kỵ của hắn. Dẫu sao, hắn cũng là hoàng thân quốc thích mà."

Lúc này, vài nha hoàn bước lên tiếp đón, đưa ta vào trong phòng.

Ta ngồi yên trong phòng suốt một hồi lâu, lòng bất an không yên.

Đến tận khi màn đêm buông xuống, vạn vật chìm vào tĩnh lặng, bên phía Phó Chỉ Xuyên vẫn không có động tĩnh gì.

Ta thở phào nhẹ nhõm.

Hắn hẳn là không dám nhận ta ngay tại Tiêu phủ.

Chỉ cần chờ thêm một tháng, ta sẽ tìm cách hóa trang thành bà tử rồi lặng lẽ rời đi.

Nghĩ vậy, ta thả mình vào thùng tắm nước ấm, nhắm mắt tận hưởng sự thư thái.15

Không rõ đã trôi qua bao lâu, một đôi tay mạnh mẽ bỗng ôm chặt lấy eo ta từ phía sau.

Một thân thể nóng bỏng áp sát vào lưng ta, đôi tay kia lại bắt đầu tùy tiện lướt qua da thịt.

Toàn thân ta cứng đờ, khẽ run lên, cố đè thấp giọng hỏi:

"Ai?"

Người phía sau không trả lời, chỉ tiếp tục càn rỡ.

Phải biết rằng, chúng ta đang ở trong thùng tắm!

Ta cắn chặt môi giãy giụa, nhưng cánh tay kia vô cùng rắn chắc, dù ta có vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được.

Lòng ta chợt dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Vì quá mức hổ thẹn, ta chỉ có thể uy h**p hắn bằng lời nói.

"Đồ vô lại! Ta là vị hôn thê của Tiêu Nhược Cảnh, nếu ngươi dám làm gì ta, lão phu nhân chắc chắn không tha cho ngươi!"

Ai ngờ, một tiếng cười trầm thấp truyền đến bên tai.

Hơi thở nóng rực của hắn phả vào vành tai ta, cả người ta nổi hết da gà.

"Vậy thì, Từ cô nương cứ gọi người đến đi."

Giọng hắn mang theo ý cười lười nhác. "Để lão phu nhân thấy nàng y phục xộc xệch, bị nam nhân lạ ôm trong lòng, nàng đoán xem, bà ấy còn nhận nàng làm cháu dâu không?"

Vô sỉ! Không biết liêm sỉ!

Ta giận đến mức nghiến chặt răng, đầu móng tay bấu vào cánh tay hắn, để lại một vết đỏ ửng.

Ta hạ giọng, hung hăng gằn từng chữ:

"Ta với ngươi không thù không oán, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

Người nọ khẽ cười.

Hắn siết chặt eo ta bằng một tay, tay còn lại luồn xuống dưới, bế bổng ta lên khỏi thùng nước.

Da thịt vừa rời khỏi làn nước ấm liền chạm phải không khí lạnh, ta theo bản năng rụt vào lòng hắn.

Hắn ôm ta, đặt ta ngồi lên đùi mình.

Lúc này, ta mới nhìn rõ mặt hắn.

Lại là Phó Chỉ Xuyên.

Ánh mắt hắn đong đầy tiếu ý, bàn tay tà mị chọc ghẹo nơi eo ta.

"Hôm nay gặp mặt, ta chợt nhận ra Từ cô nương vô cùng giống một cố nhân của ta. Đêm khuya quấy rầy, mong cô nương chớ trách."

Đến nước này, hắn vẫn còn giả bộ không nhận ra ta!

Ta cố gắng kéo ra một nụ cười gượng gạo, dùng tay che lấy ngực, lạnh nhạt nói:

"Điện hạ đừng đùa như vậy… Ta là vị hôn thê của biểu đệ ngài, nếu chuyện này lộ ra ngoài, e là sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của ngài."

Phó Chỉ Xuyên khẽ nâng mi mắt, ánh nhìn sâu thẳm như xoáy nước.

"Vậy sao?"

Bất chợt, tay hắn siết chặt eo ta, khiến khoảng cách giữa hai người bỗng dưng thu hẹp lại.

Ta trợn tròn mắt, theo bản năng thét khẽ, đầu ngón tay ghim chặt vào lưng hắn.

Tên này thật không biết liêm sỉ!

Người ta vẫn nói quân tử động khẩu không động thủ, vậy mà hắn chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp ra tay!
 
Nữ Phụ Pháo Hôi Và Nam Chính Thành Đôi Rồi!
Chương 9



16

Nửa đêm, trời lại đổ mưa.

Ngoài sân, những đóa hải đường không ngừng lay động, hứng chịu cơn mưa xối xả. Hạt mưa vỡ tan trên cánh hoa, mang theo hương thơm ngọt ngào phảng phất trong không khí.

Đến khi trời về khuya, Phó Chỉ Xuyên ôm ta đặt lên giường, đắp chăn cẩn thận.

Thấy ta mệt mỏi đến mức ngay cả cánh tay cũng chẳng nhấc nổi, khóe môi hắn khẽ cong lên, cúi xuống nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán ta.

"Lâu ngày không gặp, thân thể Oanh Oanh vẫn mềm mại như xưa."

Ta cố gắng mở mắt, hung hăng trừng hắn một cái, cắn răng đáp:

"Chết rồi sẽ cứng thôi!"

Ánh nến lay động, chiếu lên gương mặt hắn một tầng ánh sáng mờ ảo.

Nụ cười của hắn càng lúc càng thâm trầm khó đoán.

Đôi mắt đen láy lướt qua bờ môi sưng đỏ của ta, trong đáy mắt dâng lên một tia nguy hiểm.

"Oanh Oanh vẫn cứ cứng miệng như vậy."

Chỉ với ánh mắt này, trái tim ta chợt run lên một nhịp.

Ta quá hiểu hắn, mỗi khi hắn lộ ra biểu cảm như thế, chắc chắn là còn chưa chịu buông tha ta.

Sợ đến mức ta vội vàng kéo chăn che kín đầu, giọng khàn khàn nói:

"Đêm đã khuya, điện hạ vẫn nên sớm quay về nghỉ ngơi đi."

Bên tai, vang lên tiếng cửa mở kẽo kẹt.

Nghe tiếng bước chân hắn dần rời xa, ta mới len lén thò đầu ra khỏi chăn, cẩn thận xác nhận hắn đã rời đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Kế hoạch thay đổi rồi.

Người của Phó Chỉ Xuyên chắc hẳn đã theo dõi ta.

Lúc này, muốn rời đi... e rằng không dễ nữa.17

Đêm qua bị hắn giày vò đến nửa đêm.

Sáng sớm hôm sau, mắt ta thâm quầng, bị nha hoàn kéo dậy rửa mặt, chải đầu, thay y phục.

Ra khỏi cửa viện, ta từ xa trông thấy một nhóm nha hoàn vây quanh một nữ tử vận cẩm y, cùng nhau hướng về viện của lão phu nhân.

Ta nghi hoặc, quay sang hỏi nha hoàn bên cạnh:

"Đó là tiểu thư Tiêu gia sao?"

Nha hoàn lắc đầu, cung kính đáp:

"Đó là tiểu thư phủ Thượng thư từ kinh thành đến, đặc biệt mang dược liệu quý hiếm đến cho lão phu nhân."

Nghe đến đây, lòng ta bỗng chùng xuống.

Tiểu thư phủ Thượng thư…

Vị hôn thê chính thức của Phó Chỉ Xuyên, Tống Nhược Vi.

Ta tránh mặt Phó Chỉ Xuyên cũng vì nàng ta.

Có nàng ta ở đây… ta chỉ là một nữ phụ nhỏ bé, bị vùi lấp trong câu chuyện tình yêu giữa nam nữ chính mà thôi.18

"Tống cô nương quả thực có lòng, lão thân xin đa tạ."

"Nhược Vi chỉ là tiện tay mà thôi, lão phu nhân không cần khách khí."

Đứng ngoài cửa phòng, ta có thể nghe thấy tiếng đối thoại giữa lão phu nhân và Tống Nhược Vi.

Nàng ta ngồi bên cạnh lão phu nhân, phía sau còn có nha hoàn nâng theo những chiếc hộp gấm, chắc hẳn bên trong là dược liệu quý.

Vừa trông thấy ta, lão phu nhân lập tức mừng rỡ, kéo ta lại bên người.

"Ôi, là Khanh Khanh sao? Mau ngồi, mau ngồi."

Tống Nhược Vi khẽ sững sờ khi nhìn thấy ta.

Ngay cả khi lão phu nhân gọi tên, nàng ta cũng không phản ứng.

"Tống cô nương, Tống cô nương, có chuyện gì sao?"

Tống Nhược Vi như chợt hoàn hồn, vội vàng giải thích:

"Chỉ là… nhìn Khanh Khanh cô nương có chút quen mắt, nên nhất thời thất thần. Lão phu nhân thứ lỗi."

Lão phu nhân khẽ gật đầu, chăm chú nhìn ta một lát, rồi chậm rãi nói:

"Đúng là có chút quen mắt thật."

Ta cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo.

Sao có thể không quen mắt được chứ?

Phó Chỉ Xuyên đã ra lệnh truy nã ta suốt một năm rưỡi.

Mặc dù ta đã hóa trang, nhưng dung mạo vốn có vẫn ít nhiều lưu lại vài nét tương đồng.

May mắn thay, có nha hoàn tiến vào báo tin bữa cơm ở tiền sảnh đã chuẩn bị xong.

Lão phu nhân hào hứng dắt theo ta cùng Tống Nhược Vi đến tiền sảnh dùng bữa.
 
Back
Top Bottom