Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nữ Phiên Dịch Viên Thập Niên 80 Được Anh Quân Nhân Thô Ráp Ghen Tuông Sủng Lên Trời

Nữ Phiên Dịch Viên Thập Niên 80 Được Anh Quân Nhân Thô Ráp Ghen Tuông Sủng Lên Trời
Chương 70: “Thực ra… lợi hại lắm!”


Đột nhiên, trong tầm mắt của Mạnh Du Du xuất hiện một đôi mũi giày.

Là một đôi giày lính màu đen, lớp da từng đen bóng nay đã bị đất bùn bám đầy vết loang lổ, dây giày buộc chặt, da hai bên cổ giày nhăn lại vì hao mòn, mặt giày vương đầy vệt bùn khô, vài chỗ còn dính cả cọng cỏ.

Mạnh Du Du ngẩn ngơ nhìn đôi giày trước mắt.

Chỉ nhìn đế giày lấm lem và vết trầy trên thân giày, cũng có thể tưởng tượng được chủ nhân của nó đã trải qua những gì trong suốt một ngày một đêm qua.

Chân phải của người kia bỗng lùi một bước, đầu gối trái nhẹ nhàng khuỵu xuống.

Người đàn ông ấy ngồi xuống.

Mạnh Du Du vùi đầu thấp hơn, không muốn đối mặt với anh.

Anh đưa tay ra, khẽ chạm vào bên trán cô, ngón tay dài vuốt nhẹ những sợi tóc dính máu bên vết thương.

Máu đã khô, tóc và vảy máu vón cục vào nhau.

Động tác của anh vô cùng dịu dàng, từng chút một gỡ tóc ra, chải mượt.

Rồi chậm rãi kéo cô lại, ôm chặt vào lòng.

“Du Du… cảm ơn em.”

Giọng anh khàn đặc, khó nghe đến mức không giống người thường.

Mạnh Du Du buông bỏ hết mọi kiên cường, òa khóc nức nở trong vòng tay anh.



Trên xe, Mạnh Du Du cuối cùng cũng thả lỏng được dây thần kinh căng như dây đàn suốt mấy tiếng qua. Dù xe xóc nảy liên tục, cô vẫn mơ màng thiếp đi.

Đầu cô nghiêng dựa vào cửa kính bên trái, nhìn có vẻ chẳng thoải mái lắm.

Ít nhất thì, trong mắt Hách Thanh Sơn là như vậy.

Anh nhẹ nhàng xoay đầu cô lại, tự mình ngồi thẳng lưng, điều chỉnh độ cao, để cô tựa vào vai trái của mình.

Ngồi ở ghế phụ, Tôn Bân nhìn thấy cảnh ấy qua gương chiếu hậu.

Không nhịn được mà trêu ghẹo:

“Tôi nói này doanh trưởng Hách, không ngờ trong đời này còn có ngày được thấy anh dịu dàng đến thế.”

Là trưởng nhóm công binh phá mìn, dù chỉ có một nhóm nhỏ nhưng vì tính chất kỹ thuật chuyên sâu đặc thù, nên Tôn Bân – thường được gọi là trung đội trưởng Tôn– trên thực tế có địa vị và quyền hạn ngang phó doanh trưởng trong đại đội 624.

Năng lực kỹ thuật hàng đầu chính là chỗ dựa để anh ta dám đùa giỡn với Hách Thanh Sơn.

Hách Thanh Sơn đưa tay day trán, không trả lời.

Tôn Bân cũng chẳng thấy cụt hứng, lại nói tiếp:

“Tôi nói thật, cô gái này đúng là không tệ. Nhìn thì yếu ớt, nhưng thực ra…”

Anh ta ngừng lại vài giây, như đang chọn từ cho cẩn thận, rồi tiếp:

“Lợi hại lắm!”

“Anh không biết đâu, cô ấy rõ ràng biết trên đỉnh Cô Lang có thể còn mìn, vậy mà dẫn chúng tôi lên núi không hề do dự chút nào.

Anh tưởng chỉ vậy là hết à?

Lúc lên núi, tôi để ý thấy dọc theo đường đi, chỗ nào cũng có dấu vết máu đỏ sẫm trên đá và cỏ. Thật sự là suốt cả đoạn đường đều có!”

Tôn Bân nhấn mạnh, nói đến đây thì dừng lại một chút, như rơi vào ký ức, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Rồi tiếp tục:

“Nếu không nhờ vậy thì chưa chắc chúng tôi đã xác định được đường đi nhanh và chính xác đến thế.

Hơn nữa nhìn vết cỏ bị giẫm gãy, tôi đoán là tối hôm trước khi cô ấy một mình xuống núi cũng đã chạy, hoàn toàn không màng tới chuyện mình có thể đạp trúng mìn mà nổ ngay tại chỗ.”

Hách Thanh Sơn im lặng nghe Tôn Bân kể lại, giọng điệu có phần cảm phục.

Càng nghe, từng lời từng chữ như những mũi đinh lạnh buốt đóng từng cái một vào ngực anh, cơn đau âm ỉ nơi tim khiến anh gần như không chịu nổi.

Bàn tay người đàn ông ấy vô thức siết lại thành nắm đấm.

Anh quay đầu nhìn cô gái đang tựa lên vai mình, nhưng góc nhìn chỉ cho phép anh thấy được chiếc mũi cao thanh tú của cô.

Anh tất nhiên biết rõ Du Du của anh rất lợi hại.

Dùng thời gian ngắn hơn dự kiến của anh… để mang được cứu viện đến.
 
Nữ Phiên Dịch Viên Thập Niên 80 Được Anh Quân Nhân Thô Ráp Ghen Tuông Sủng Lên Trời
Chương 71: “Rốt cuộc vì sao em lại phải làm thế?”


Khi Mạnh Du Du và mọi người quay về doanh trại, tổ khảo sát do Thẩm Khê dẫn đầu đã về trước một bước.

Chiếc xe việt dã vừa đến gần trạm gác, từ xa đã thấy hàng dài người đứng đợi.

Vừa xuống xe, Thẩm Khê đã vội bước tới. Có lẽ vì quá xúc động, anh ta nắm lấy cánh tay trái của Mạnh Du Du, giọng vội vã hỏi:

“Du Du, cậu không sao chứ?”

Mạnh Du Du bị đau, vô thức bật ra tiếng “hừ” khe khẽ, nhưng lập tức nén lại. Cô âm thầm rút tay về, mỉm cười nhẹ:

“Không sao cả, cuối cùng cũng tai qua nạn khỏi.”

Đứng bên phía sau bên trái, Hách Thanh Sơn khẽ nheo mắt, ánh nhìn trầm xuống.

Tay áo khoác của cô rõ ràng vẫn lành lặn không có gì bất thường.

Đúng lúc ấy, Đoàn trưởng Uông cũng đi tới, lên tiếng:

“Ối chà, sao lại bị thương rồi? Đã về được an toàn thì đừng đứng ngoài cửa nữa, mau đến phòng y tế xử lý vết thương đi. Cô gái mà trán để lại sẹo thì không hay chút nào.”

Mạnh Du Du gật đầu, đồng ý.

Thẩm Khê lập tức ngỏ ý muốn đi cùng cô, nhưng bị từ chối. Cô biết sau khi khảo sát thực địa kết thúc, còn hàng loạt dữ liệu cần được xử lý đang chờ anh ta.

Cô men theo trục đường chính đi về phía phòng y tế, vẫn còn nghe loáng thoáng tiếng Đoàn trưởng Uông đang trêu chọc Hách Thanh Sơn phía sau:

“Cậu thì chả bị thương gì cả. Sao hả, binh vương cái gì mà lần này cũng lật thuyền trong mương rồi à?…”

Khi Mạnh Du Du đến đoạn rẽ cuối trục đường chính, cô quay đầu lại nhìn.

Từ xa, vóc dáng người đàn ông ấy vẫn nổi bật giữa đám đông, cao lớn, đứng thẳng như cây tùng, khí thế sừng sững.

Không ngoài dự đoán, vẫn là dáng vẻ ấy—ngẩng đầu, nghe răn dạy mà không phản kháng.

Tựa như cảm nhận được ánh mắt từ bên này, Hách Thanh Sơn quay đầu nhìn lại. Giữa họ là một con đường chính dài và hàng loạt vai người, hai ánh mắt vẫn tìm thấy nhau.

Thật lạ—sao mỗi lần cô nhìn anh, anh đều phát hiện ra nhỉ? Đầu người này chẳng lẽ mọc mắt bốn phía à? Mạnh Du Du vừa nghĩ vừa cười thầm.

Khoảng cách quá xa, cô không nhìn rõ biểu cảm trong mắt anh.

Nhưng linh cảm của cô cho biết, từ lúc tỉnh lại trên xe, cô đã cảm nhận được cảm xúc bất thường của anh—lúc này lại càng rõ rệt.



Ở phòng y tế, là Sở Dao đang trực.

Chuyện Hách Thanh Sơn giẫm phải mìn trong ngày đã nhanh chóng lan ra trong đội. Sở Dao cũng nghe được ít nhiều.

Vì vậy khi có người đến phòng y tế sau ca trực, cô không thấy bất ngờ.

Nhưng khi nhìn thấy người đến là Mạnh Du Du, vẻ mặt cô vẫn không giấu nổi chút ngạc nhiên—đặc biệt là khi trông thấy vết thương loang máu trên trán cô gái ấy.

Thời gian qua cô và Mạnh Du Du không tiếp xúc nhiều, nhưng Sở Dao là người tinh tế.

Cô đoán rằng có khả năng Mạnh Du Du đang quen biết với Hách Thanh Sơn, nhưng giữa hai người họ dường như cũng có mâu thuẫn khó hòa giải?

Sở Dao không chắc… liệu mâu thuẫn đó có thật sự là không thể hòa giải hay không.

Vậy nên cô cần phải hỏi.

Sở Dao đeo găng tay y tế, vừa kiểm tra vết thương trên trán cô, vừa thuận miệng hỏi:

“Cái này là sao mà bị vậy?”

“Lúc lên núi đi vội quá, bị vấp phải gốc cây, đập trán vào rễ cây.”

Sở Dao dùng kẹp gắp lấy bông sát khuẩn, thấm dung dịch iod, bắt đầu sát trùng xung quanh vết thương. Cô hỏi tiếp, giọng công vụ, không biểu cảm:

“Ngã thế này mà chỉ trầy trán thôi sao?”

Lần này Mạnh Du Du không giấu giếm nữa, vẫn giữ đầu thẳng, dùng khả năng giữ thăng bằng và sự dẻo dai tuyệt vời, giơ cao chân lên, vén ống quần.

Cô cười có chút ngượng:

“Haha, còn nhiều lắm, chị chắc sắp phải làm việc hơi cực rồi.”

Sở Dao vô thức há miệng vì kinh ngạc, cô vốn rất hiếm khi biểu lộ cảm xúc rõ ràng như thế—chỉ bởi vì cảnh tượng trước mắt quá đỗi bất ngờ.

Cô cúi đầu nhìn cô gái đang ngồi trên ghế, miệng vẫn cười nhẹ…

Một thoáng ngơ ngẩn thoáng qua trong mắt Sở Dao.

Cô gái trước mặt lúc này—Mạnh Du Du—dường như chẳng thể nào liên hệ nổi với người đã xuất hiện tại phòng điều trị hơn một tháng trước, ngượng ngùng hỏi cô rằng: “Chị ơi, phòng y tế có thuốc trị sẹo không?”

Thậm chí có khoảnh khắc, Sở Dao bắt đầu nghi ngờ ký ức của chính mình—chẳng lẽ mình nhớ nhầm người?

Cú sốc nhận thức quá lớn khiến chuỗi câu hỏi ban đầu vốn đã được cô chuẩn bị kỹ lưỡng, nhất thời bị cắt ngang, tan biến hoàn toàn.

Một đoạn thời gian khá dài sau đó, Sở Dao không nói gì thêm, chỉ yên lặng và tỉ mỉ xử lý vết thương trên trán cho Mạnh Du Du, rồi lại chuyển sang chăm sóc hàng loạt vết trầy xước lớn nhỏ ở chân cô.

Động tác thuần thục, cẩn thận và dịu dàng.

Cô băng bó xong vết thương ở đầu gối, thắt nút chặt lại rồi đứng dậy, hỏi thêm một câu:

“Vết thương ở bắp chân và đầu gối xử lý gần xong rồi, còn chỗ nào khác bị thương nữa không?”

Sở Dao thoáng thấy trong mắt cô gái đối diện một tia ngập ngừng—chỉ là trong chớp mắt, cô thậm chí không chắc mình có nhìn nhầm không.

Đôi mắt này thật đẹp—ý nghĩ ấy bỗng bật lên trong đầu Sở Dao như một phản xạ kỳ lạ.

Tiếp theo, cô thấy Mạnh Du Du chậm rãi kéo tay áo khoác ra, để lộ—

Sở Dao lập tức nín thở theo phản xạ.

Buột miệng hỏi:

“Cái này… sao lại thành ra thế này?”

“Chị không nói ra ngoài thì em mới kể được không?”

Mạnh Du Du lè lưỡi, hơi xoay người, dáng vẻ giống như đang… nũng nịu?

Sở Dao gật đầu.

Dù đã nhận được cam kết, nhưng khi mở miệng, Mạnh Du Du vẫn có chút ngập ngừng:

“Chuyện là… khi em xuống núi… muốn để lại một chút ký hiệu, sợ mình nhớ sai đường nên… em lấy cái gì có màu nổi nhất trên người làm dấu.”

Khi nói, cô còn dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp lại thành một khoảng nhỏ xíu, như đang mô phỏng “một chút xíu” mà cô nhắc đến.

Sở Dao vô thức thở ra một hơi dài, cầm lại khay dụng cụ trên bàn, nói:

“Vết này có lẽ phải khâu lại mới được.”

Mạnh Du Du gật đầu hiểu chuyện, lập tức đáp:

“Vâng, được ạ.”

Hiển nhiên cô hoàn toàn không bất ngờ trước chẩn đoán này.

“Thuốc gây tê để trong két sắt ở nhà thuốc. Dược sĩ trực ca đã tan ca rồi. Giờ chị cần điền phiếu xin thuốc, rồi liên hệ với dược sĩ để xác nhận, xong mới tiêm được. Sau đó mới khâu. Cho nên, em phải chờ một lát.”

Sở Dao vừa nói vừa chuẩn bị rời khỏi phòng.

Nhưng bị Mạnh Du Du giữ lại—cô vươn tay kéo góc áo blouse của Sở Dao:

“Tan ca rồi mà còn phải gọi người quay lại, động tĩnh to quá, như thế chẳng phải mọi người đều biết à? Không sao đâu, chị Sở, chị cứ khâu luôn đi. Chị không biết thôi, chứ thật ra em chịu đau giỏi lắm.”

Cô còn chớp mắt với Sở Dao, nụ cười mang theo ý nũng nịu dễ thương.

Ánh mắt Sở Dao lúc này không giấu nổi sự nghi hoặc:

“Tại sao em phải làm thế? Rốt cuộc em không muốn ai biết? Là… Hách Thanh Sơn sao?”

Cô buột miệng hỏi ra vấn đề trong lòng.
 
Nữ Phiên Dịch Viên Thập Niên 80 Được Anh Quân Nhân Thô Ráp Ghen Tuông Sủng Lên Trời
Chương 72: “Rõ ràng như lòng bàn tay!”


Nghe vậy, Mạnh Du Du khựng lại trong thoáng chốc, như thể không ngờ Sở Dao sẽ chủ động nhắc đến Hách Thanh Sơn.

Cô mỉm cười thân thiện với Sở Dao, hỏi ngược lại:

“Sở Dao, trước khi em trả lời câu hỏi đó, em có thể hỏi chị một câu được không?”

Vừa buông lời xong, Sở Dao đã thấy hối hận. Cô biết mình đã lỡ lời, nhưng sự việc đã đến nước này, cô cũng chẳng có ý định né tránh:

“Em muốn hỏi gì?”

Mạnh Du Du cụp mắt, trầm ngâm vài giây, rồi ngẩng đầu nhìn thẳng vào cô, nhìn vào mắt cô, từng chữ một rõ ràng hỏi:

“Chị… có thích Hách Thanh Sơn không?”

Sở Dao thoáng sững người. Việc Mạnh Du Du có thể nhận ra động cơ của cô không làm cô ngạc nhiên—giống như cô quan sát người khác, thì người khác cũng có thể quan sát lại cô.

Nhưng không ngờ cô ấy lại hỏi thẳng ra như vậy—muốn làm gì chứ?

Sở Dao chưa nghĩ thông suốt.

Thấy phản ứng và ánh mắt cảnh giác của đối phương, Mạnh Du Du vội vàng giải thích:

“Em không phải muốn tuyên chiến hay tuyên bố chủ quyền gì đâu, vì bọn em… cũng chưa phải đang yêu nhau.”

Nói tới đây, như chợt nhận ra từ ngữ chưa chính xác, cô lập tức sửa lại:

“Ít nhất thì hiện tại chưa phải là người yêu.”

Mạnh Du Du còn định nói thêm gì đó, thì một câu nói dứt khoát đã chen vào:

“Chị không thích anh ấy.”

Giọng nói rõ ràng, không chút do dự.

Sở Dao cũng nhìn thẳng vào mắt Mạnh Du Du—đây là sự thật.

Nghe được câu trả lời, Mạnh Du Du chỉ khẽ “Ồ” một tiếng, phản ứng rất bình thản, rồi nói:

“Vậy thì giờ em có thể trả lời câu hỏi của chị rồi. Em—”

Sở Dao không nhịn được mà ngắt lời:

“Em không nghi ngờ gì chút nào với câu trả lời của chị sao? Chị nói không thích anh ấy, em liền tin ngay vậy à?”

Mạnh Du Du vẫn cười:

“Ừm… vì câu trả lời của chị trùng khớp với cảm giác của em.”

Sở Dao ngạc nhiên:

“Nhưng em từng bắt gặp chị nhiều lần đưa đồ cho anh ấy, cố tình tạo cơ hội tiếp xúc mà?”

Mạnh Du Du gật nhẹ:

“Ban đầu em cũng tưởng chị tiếp cận anh ấy vì thích. Nhưng sau này, khi em hiểu rõ cảm giác thật sự khi thích một người là như thế nào, em biết… thật ra chị không thích anh ấy, một chút cũng không. Mắt chị nhìn anh ấy không có tình cảm, mà chỉ có…”

Cô dừng lại vài giây, ngập ngừng nói tiếp:

“…toan tính? Em không chắc dùng từ đó có đúng không, nhưng lúc này em cũng không nghĩ ra từ nào khác.”

Nghe đến đây, Sở Dao cũng bật cười. Cô hỏi:

“Vậy nếu đã nghĩ như thế, em còn hỏi chị làm gì?”

Mạnh Du Du mím môi:

“Tuy có suy đoán, nhưng cũng chỉ là suy đoán thôi. Mỗi người đều rất khác biệt, không thể quy chụp. Em không chắc, nên hỏi.

Em nghĩ… nếu đang kể chuyện giữa bọn em với một cô gái thật lòng yêu anh ấy, thì sẽ có chút tàn nhẫn.”

Nụ cười nơi khóe môi Sở Dao càng thêm sâu:

“Được rồi, chị đã trả lời rồi, giờ đến lượt em.”

Chỉ là nụ cười ấy, càng lúc càng khó hiểu.

Mạnh Du Du không hiểu, nhưng cũng không bận tâm quá.

Cô đung đưa đôi chân vốn đặt lên thanh ghế, động tác rất nhỏ, đầu hơi nghiêng, không nhìn Sở Dao nữa, tự mình kể:

“Anh ấy… không thích em nhiều như em thích anh ấy.

Em không muốn để anh ấy biết chuyện này, vì em không muốn… để anh ấy thấy rõ tình cảm của em sâu tới mức nào.”

Cô tự nhận xét:

“Thật là… rõ ràng đến mức không giấu được,” rồi lắc mạnh đầu.

Tỏ vẻ không chấp nhận chính mình như vậy.

Cô lại tiếp tục nói:

“Em cũng không muốn sau này anh ấy đối tốt với em chỉ vì cảm động hay áy náy. Tình cảm như thế, em không cần.”

Nói xong… cô lại thì thầm một câu:

“Thật sự không cần.”

Giọng rất nhỏ, nhỏ đến mức như chỉ nói cho chính mình nghe.

Hoặc cũng có thể… là đang cố gắng tự thuyết phục mình.
 
Nữ Phiên Dịch Viên Thập Niên 80 Được Anh Quân Nhân Thô Ráp Ghen Tuông Sủng Lên Trời
Chương 73: Trắng tay rồi


Sở Dao ngây người một thoáng, nụ cười nơi khóe môi dần tắt. Cô hỏi:

“Em không sợ sau khi dốc hết lòng dạ, cuối cùng lại trắng tay sao?”

Trong mắt cô, cảm xúc quá phức tạp.

Mạnh Du Du chỉ nhìn thấy một trong số đó—hình như là… oán hận? Hòa lẫn trong hỗn loạn, nhưng lại vô cùng rõ ràng.

“Có một câu nghe rất sáo rỗng—yêu là sự trầm luân của ý chí tự do con người.”

Vừa dứt lời, cô lại lắc đầu, sửa lại:

“Em không ngốc. Em làm như vậy… có lẽ không chỉ vì thích.”

Giọng cô mang theo chút bối rối, rồi nói tiếp:

“Thật ra lúc đó em cũng không nghĩ nhiều, tình thế khẩn cấp, chỉ làm theo bản năng.”

“Nhưng em nghĩ… nó đáng. Anh ấy đã cứu em mấy lần, dù thế nào đi nữa, em cũng nên trả lại cho anh ấy. Không liên quan gì đến chuyện anh ấy có thích em hay không… hay là thích nhiều đến mức nào.”

Sở Dao hỏi lại:

“Vậy sau khi trả xong rồi thì sao? Nếu em phát hiện ra anh ấy vẫn không thích em nhiều như em tưởng, em định làm gì?”

Mạnh Du Du im lặng.

Sở Dao cũng không ép phải có câu trả lời—ngay cả chính cô cũng chưa tìm ra câu trả lời cho riêng mình.

“Chị đi lấy thuốc giảm đau dạng uống cho em. Uống xong đợi nửa tiếng, chị quay lại khâu cho em.”

Sở Dao rời khỏi phòng y tế.



Sát trùng xong, Sở Dao cầm kim khâu trong khay dụng cụ, luồn chỉ qua lỗ kim:

“Thuốc giảm đau chắc chắn không bằng thuốc tê. Lúc khâu sẽ rất đau, nhưng chị sẽ cố làm nhanh nhất có thể.”

Giọng điệu bình tĩnh, thuần chất chuyên môn.

Mạnh Du Du khẽ gật đầu.

Sở Dao cúi xuống, tay trái cầm kẹp gắp, tay phải giữ đầu kim khâu, cùng lúc từ hai hướng áp sát vào một đầu vết thương. Trước khi bắt đầu, cô nói thêm:

“Chị dùng kim và chỉ khâu mảnh nhất ở phòng y, khả năng để lại sẹo sẽ giảm bớt một chút.”

Mạnh Du Du nghe vậy, mỉm cười cảm kích với cô.

Nhưng nụ cười ấy còn chưa bung ra hết nơi khóe miệng, đã vặn vẹo giữa chừng:

“…Aaa!”

Mũi kim đâm vào da thịt.

Mạnh Du Du quay mặt về phía cửa sổ, nhắm chặt mắt lại, tay phải siết lấy ống quần bên đùi phải.

Vì không có thuốc tê, nên toàn bộ quá trình cô cảm nhận rất rõ: đầu kim lạnh lẽo từng chút từng chút xuyên qua da, kéo theo sợi chỉ mảnh len lỏi theo sau.

Mồ hôi li ti nhanh chóng thấm ướt tóc bên trán và vành tai, môi cô cũng bị cắn chặt đến mức không còn sắc máu.

Sở Dao cảm nhận được điều đó, nên vô thức tăng tốc. Cuối cùng, sau mũi khâu cuối cùng, cô nhanh tay cắt chỉ.

Ngẩng đầu lên, cô nhìn cô gái đang nhăn mặt vì đau đớn, dịu giọng hỏi:

“Ổn chứ? Kết thúc rồi.”

Mạnh Du Du gượng cười yếu ớt:

“Chị khéo tay thật, còn đỡ hơn em tưởng.”

Sở Dao đứng dậy, bắt đầu dọn dẹp khay dụng cụ.

Mạnh Du Du nhìn nghiêng gương mặt cô khi chăm chú làm việc, khẽ mở miệng:

“Sở Dao… tại sao?”

Câu hỏi không đầu không đuôi, nhưng Sở Dao lại hiểu.

Tay không dừng lại, cô chỉ đáp:

“Chị càng gặp nhiều người, lại càng thấy thích chó hơn.”

Khi nói câu ấy, giọng điệu bình thản, vẻ mặt nhàn nhạt.

Mạnh Du Du không hiểu… hoặc chưa thật sự hiểu.

Sở Dao ôm khay đồ, đẩy cửa rời khỏi phòng y tế. Cửa kêu lên một tiếng “két” nhẹ, cô ngẩng đầu nhìn về phía cuối hành lang, nơi khúc ngoặt có một cái bóng vụt qua.

Khóe miệng cô bất giác cong lên thành một nụ cười nhạt.

Vô tình chứng kiến một màn hài kịch của nhân gian.

Dù sao… nhân gian vẫn còn có hài kịch.
 
Nữ Phiên Dịch Viên Thập Niên 80 Được Anh Quân Nhân Thô Ráp Ghen Tuông Sủng Lên Trời
Chương 74: Toàn năng đa lĩnh vực


Trước thềm Tết Dương lịch, Quân khu tỉnh Nam Vân ban hành thông báo, tổ chức một hoạt động giao lưu quân sự quy mô lớn giữa các phân khu quân sự các thành phố trong tỉnh.

Mục tiêu là thúc đẩy chia sẻ tài nguyên quân sự giữa các lĩnh vực, hướng tới bồi dưỡng nhân tài tổng hợp mang phẩm chất “chuyên sâu một lĩnh vực, tinh thông nhiều mặt”.

Các đơn vị đều vắt óc chọn ra những nhân sự được đánh giá là xuất sắc về kỹ năng và năng lực để ghi danh tham dự. Trong danh sách được tiểu đoàn 624 gửi đi, những cái tên như Hách Thanh Sơn, Tôn Bân, Chương Dũng, Chung Hằng, Mạnh Du Du, Thẩm Khê, Sở Dao… nổi bật không thể bỏ qua.

Sáng đầu đông, mặt trời vẫn còn lười biếng chưa chịu ló dạng, tầm mắt quét qua chỉ thấy cây cối trơ trụi, chỉ có vài cây tùng bốn mùa xanh lá vẫn điểm chút sắc xanh cho cảnh vật.

Người người dần tụ lại, miệng ai cũng phả ra làn khói trắng lạnh lẽo.

Chiếc xe buýt quân dụng dừng lại ngay trước cổng doanh trại.

Mạnh Du Du lên xe đầu tiên, chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ.

Vừa ngồi xuống không bao lâu, một luồng gió lạnh len lỏi từ khe cửa sổ lùa vào, từ trán lan tỏa khắp mặt.

Cô kéo cổ áo lên, rụt cổ lại, rồi đưa tay định đóng kín cửa sổ.

Không được.

Không hiểu sao cửa sổ này bị kẹt, Mạnh Du Du dùng cả hai tay để đẩy nhưng vẫn không nhúc nhích.

Thẩm Khê đeo túi dụng cụ trên vai bước lên xe, vừa trông thấy cô đang vật lộn với cái cửa liền đi thẳng về phía Mạnh Du Du, nói:

“Để tôi giúp.”

Anh đặt túi lên ghế bên cạnh cô, cúi người kéo thanh khóa cửa sổ.

Vẫn không được.

Thẩm Khê cười gượng hai tiếng, tay âm thầm tăng lực:

“Chắc là bị hỏng rồi, thôi để vậy đi.”

Mạnh Du Du lập tức tiếp lời, như đang cho anh một bậc thang để xuống.

Mà cũng chẳng hẳn là bậc thang—vì cô thật sự nghĩ là cửa sổ này có vấn đề.

Thẩm Khê bất đắc dĩ thu tay về, vừa định ngồi xuống—

Thì phía sau vang lên một giọng nam trầm thấp, dày dặn:

“Nhường chút.”

Nghe tiếng, Thẩm Khê theo phản xạ đứng dậy tránh sang một bên.

Hách Thanh Sơn bước lên, cúi người, một tay đặt lên khung cửa trong xe, tay còn lại đẩy mạnh chốt kính.

“Rắc!”—một tiếng chói tai vang lên, như thể cửa sổ vừa phát ra tiếng kêu bất mãn cuối cùng trước khi chịu khuất phục. Và nó… ngoan ngoãn khép lại.

Hách Thanh Sơn đẩy chặt cửa sổ xong, rất tự nhiên ngồi xuống.

Thẩm Khê trợn tròn mắt, nhỏ giọng nhắc:

“Doanh trưởng Hách, túi của tôi ở phía sau anh…”

Nghe vậy, Hách Thanh Sơn lúc này mới như chợt nhớ ra phía sau mình đang kẹp một cái túi không hề nhỏ, liếc nhìn một cái, rồi thuận tay nhấc lên, đưa lại cho Thẩm Khê.

Một chuỗi hành động chẳng khác nào viết bốn chữ to đùng:

“Chuyện đương nhiên.”

Thẩm Khê tặc lưỡi, ánh mắt liếc sang phía Mạnh Du Du, ai ngờ cô lại quay mặt nhìn ra cửa sổ, cố tình tránh ánh mắt dò hỏi của anh.

Thẩm Khê đành ngậm ngùi ôm túi, đi tìm chỗ khác.

Hách Thanh Sơn lấy ra chiếc bình giữ nhiệt trong túi, vừa mở nắp vừa nhẹ nhàng hỏi:

“Sáng nay không thấy em ở nhà ăn, chưa ăn sáng à? Uống chút canh trước nhé?”

Thấy thế, Mạnh Du Du vội đưa tay ngăn anh mở nắp, giọng gấp gáp:

“Đừng mở… em không muốn uống nữa.”

Gương mặt mang theo vẻ chán nản, cô làu bàu:

“Mấy hôm nay ngày nào cũng là canh móng giò, giờ ngửi thấy mùi đó là em muốn nôn rồi.”

Hách Thanh Sơn gật đầu, vặn nắp lại:

“Móng giò chứa nhiều collagen, giúp tái tạo da, hồi phục vết thương.”

Giọng điệu nghiêm túc.

Mạnh Du Du bịt tai lại:

“Câu này ngày nào anh cũng nói, anh không thấy phiền à?”

Hách Thanh Sơn đặt bình xuống dưới chân, sau đó nhẹ nhàng kéo tay cô đang che tai ra, nắm lấy, cười nói:

“Nếu em ngán rồi, lần sau anh đổi sang canh cá rô hoặc canh bồ câu.”

Mạnh Du Du vờ rút tay về:

“Nói chuyện canh thôi mà, nắm tay làm gì?”

Nhưng lại chẳng hề dùng lực.

Hách Thanh Sơn siết nhẹ hơn một chút:

“Tay em lạnh, để anh ủ ấm cho.”

Dứt lời, liền đút tay Mạnh Du Du vào túi áo khoác của mình.
 
Nữ Phiên Dịch Viên Thập Niên 80 Được Anh Quân Nhân Thô Ráp Ghen Tuông Sủng Lên Trời
Chương 75: “Em từng nói câu đó sao?”


Lễ khai mạc hoạt động giao lưu được tổ chức tại một hội trường lớn trong tòa nhà chính quyền nhân dân tỉnh.

Bên trong hội trường, mái vòm cao vút, trần nhà màu sữa điểm xuyết các đường gờ thạch cao đơn giản, tỏa ra theo hình nan quạt, tạo cảm giác không gian rộng mở.

Tường được ốp đá cẩm thạch màu vàng nhạt, vân đá tự nhiên mượt mà. Phần chân tường cao khoảng một mét được lót gỗ màu nâu đậm, ánh lên vẻ bóng bẩy của năm tháng.

Ghế ngồi xếp thành hàng ngay ngắn, bọc nhung đỏ sẫm, tay vịn bằng đồng thau sáng bóng, tuy có vài vết xước nhưng vẫn không giấu được vẻ tinh xảo.

Thảm đỏ đậm dày và êm trải khắp lối đi, bước chân rơi xuống không hề vang lên tiếng.

Cửa chính hội trường mở rộng, từng tốp sĩ quan, binh lính, kỹ thuật viên đến từ các đơn vị khắp nơi lần lượt bước vào.

Mọi người đi dọc theo lối đi, có người đi lẻ, có người đi theo nhóm hai ba người, từng chút một lấp đầy những hàng ghế trống.

Mạnh Du Du ngồi yên ở chỗ mình, trong vòng nửa tiếng đã chứng kiến biết bao người từ các đơn vị khác nhau, trước khi đi ngang đều chủ động đến chào hỏi Hách Thanh Sơn ngồi cạnh cô.

Cô có chút ngạc nhiên.

Tính cách người này rõ ràng là kiểu lạnh lùng xa cách, sao lại giống người quen khắp thiên hạ như vậy được?

Một nhóm người vừa chào hỏi xong liền rời đi.

Thấy có cơ hội, Mạnh Du Du chen lời hỏi ngay:

“Sao anh quen nhiều người thế?”

Thật ra ban đầu cô muốn hỏi “Sao có nhiều người biết anh thế?”, nhưng đến khi nói lại đổi vị trí chủ ngữ và tân ngữ thành như vậy.

Hách Thanh Sơn nghiêng đầu nhìn cô, giọng nhẹ nhàng:

“Có người từng cùng làm nhiệm vụ, có người hồi mới vào quân đội là lính tân do anh phụ trách, sau này được phân về nơi khác. Có người là sư huynh sư đệ cùng học viện.”

Tò mò của Mạnh Du Du bị khơi dậy:

“Vậy lúc anh còn ở trường quân đội có nổi tiếng không? Là nhân vật phong vân à?”

Hách Thanh Sơn nghĩ một lát, đáp:

“Cũng bình thường.”

“Xì~” Mạnh Du Du tỏ ý không tin, bình luận:

“Giả vờ khiêm tốn.”

Hách Thanh Sơn khẽ cười, môi cong rất nhẹ nhưng ý cười trong mắt lại sâu không thấy đáy, như mang theo đôi chút nuông chiều:

“So với em thì đúng là chỉ tính là bình thường.”

Mạnh Du Du chớp mắt nghi hoặc:

“So với em? Là sao? Làm sao anh biết hồi em đi học như thế nào?”

Hách Thanh Sơn như đang nhớ lại, rồi nói:

“Em từng nói với anh, hồi đi học em là hoa khôi, rất nhiều người theo đuổi.”

Khóe miệng Mạnh Du Du giật giật, lặp lại lời anh với vẻ không thể tin nổi:

“Em… em tự nói mình là hoa khôi?”

Giọng càng lúc càng cao, biểu hiện đúng chuẩn người đang sốc tận óc.

“Em còn tự nói có rất nhiều người theo đuổi em á?”

Câu thứ hai rõ ràng mang theo chất vấn: Anh suy nghĩ lại đi, nghĩ cho kỹ rồi trả lời!

Hách Thanh Sơn thành thật gật đầu.

Mạnh Du Du: “……”

Cô cảm thấy hình tượng bản thân sụp đổ không còn mảnh vụn, chẳng khác nào bị “bóc phốt” giữa thanh thiên bạch nhật.

Nhưng vẫn không cam lòng, cố níu kéo chút hy vọng cuối cùng:

“Em nói khi nào?”

Hách Thanh Sơn nhìn vẻ mặt đầy biểu cảm của cô, suýt bật cười nhưng cố kiềm chế:

“Hôm em uống say… trước lúc anh cõng em lên xe.”

Trời ơi đất hỡi!!!

“Chân tướng say rượu nói thật” đã vạch trần nhân cách tự luyến của cô và giờ đây Mạnh Du Du đang bị xử tử công khai:

“Rượu đúng là thứ hại người!”

Hách Thanh Sơn đưa tay xoa đầu cô, nghiêng người ghé sát tai cô, cười khẽ:

“Anh tin.”

Nụ cười dịu dàng đến mức tan chảy.

Mạnh Du Du thoáng nghi hoặc, nhưng chỉ một giây sau đã hiểu—câu “Anh tin” ấy nghĩa là: “Anh tin những gì em nói đều là thật.”

Cơn thẹn thùng dần thay thế sự xấu hổ, đôi má Mạnh Du Du ửng hồng.

Tim như ngâm trong mật, nhưng ngoài miệng lại chuyển hướng sang chuyện khác:

“Vậy còn anh? Hồi đi học có nhiều người theo đuổi không?”

Giả vờ thản nhiên.

“Trường quân đội nữ sinh ít.”

Hách Thanh Sơn trả lời.

Nghe có vẻ không vấn đề gì, nhưng cũng cảm thấy… không đúng lắm?

Ừm, là không đúng ở chỗ nào nhỉ?…

“Anh đang né tránh câu hỏi của em đúng không?”

Mạnh Du Du chất vấn.

Hách Thanh Sơn: “……”

Anh còn đang nghĩ cách trả lời, thì một giọng nữ trong trẻo vang lên cắt ngang cuộc đối thoại:

“Sư huynh~”
 
Nữ Phiên Dịch Viên Thập Niên 80 Được Anh Quân Nhân Thô Ráp Ghen Tuông Sủng Lên Trời
Chương 76: “Chỉ là sự thật thôi”


Người vừa đến là một cô gái trẻ, tóc hơi ngắn, đôi mắt to tròn. Khi cười, khóe miệng sẽ hiện lên hai lúm đồng tiền xinh xắn.

Giọng cô gái mang theo sự phấn khích rõ ràng:

“Sư huynh! Em biết mà, em đoán chắc anh sẽ đến tham gia hoạt động lần này!”

Hách Thanh Sơn thu ánh mắt lại, nhìn cô, khẽ gật đầu:

“Ừ, đến học hỏi giao lưu.”

“Sư huynh, lần trước em làm nhiệm vụ được thưởng ba hạng ba đấy!” — cô gái có chút kiêu ngạo như đang báo công.

Hách Thanh Sơn tán thưởng, giọng đầy khích lệ:

“Rất giỏi, cố gắng thêm nữa.”

Cô gái cười tươi rói, ánh mắt chuyển sang người bên cạnh, vừa nhìn thấy Mạnh Du Du liền sáng bừng lên, ngạc nhiên thốt:

“Chị gái này xinh quá! Tóc dài như vậy chắc không phải quân nhân đúng không?”

Hách Thanh Sơn giới thiệu:

“Ừ, phiên dịch viên của đơn vị chúng tôi, Mạnh Du Du. Rất xuất sắc, vừa xinh đẹp vừa tài giỏi.”

Khi nói câu đó, đuôi mắt anh khẽ cong, nụ cười thoáng qua nhưng đủ khiến người ta nhận ra ý cười trong mắt.

Mạnh Du Du: “……”

Sao cứ có cảm giác anh đang… trêu chọc mình vậy?

Cô lén luồn tay xuống dưới bàn, định cấu vào hông anh một cái qua lớp áo sơ mi, ai ngờ—chỉ chạm vào khối cơ rắn chắc.

Có lẽ… chẳng thấy đau gì mấy.

Mạnh Du Du bĩu môi đầy thất vọng.

Hách Thanh Sơn mặt không đổi sắc, nhưng tay phải thì âm thầm nắm lấy bàn tay đang “gây loạn” bên hông, giữ chặt trong lòng bàn tay, không buông ra.

Hành động mờ ám này nào có thể thoát khỏi đôi mắt “tinh tường” của Tưởng Thanh Giang, cô gái mang danh “Thần xạ thủ số một Quân khu Nam Vân”. Ánh mắt cô lia nhanh mấy lượt giữa hai gương mặt, ánh nhìn sáng bừng như vừa phát hiện ra lục địa mới.

Cô nhướng mày, cười đầy hàm ý:

“Thật không ngờ, ‘đóa hoa cao lãnh’ của học viện quân sự năm nào giờ lại có bộ dạng này. Nếu mấy chị em từng theo đuổi anh hồi đó mà biết, chắc ngã ngửa vì sốc.”

Không cần suy nghĩ, Mạnh Du Du lập tức giật tay ra, vạch rõ giới hạn:

“Là anh ấy theo đuổi tôi đấy nhé, mà còn chưa theo đuổi thành đâu.”

Giọng đầy kiêu ngạo.

Tưởng Thanh Giang bất ngờ, quay sang nhìn phản ứng của Hách Thanh Sơn.

Và rồi—trên gương mặt lạnh như núi băng vạn năm của vị sư huynh, cô nhìn thấy nụ cười rạng rỡ chưa từng xuất hiện:

“Cô ấy nói đúng, tôi vẫn chưa theo đuổi thành công.”

Giọng anh trong trẻo, bình thản, khiến người nghe ngẩn ngơ.

Trước gương mặt xa lạ đến mức không nhận ra ấy, Tưởng Thanh Giang có chút ngơ ngác.

Lúc này, phía sau có người gọi:

“Tưởng Thanh Giang, ngồi bên này này!”

Cô gái duỗi cổ đáp lại:

“Chờ chút, tôi qua liền!”

Rồi quay lại, dặn dò Hách Thanh Sơn:

“Sư huynh, tỷ lệ bắn trúng mục tiêu di động tầm xa của em giờ đã đạt 78% rồi đó. Có dịp mình thi đấu thử nhé, em qua bên kia trước đây!”

Hách Thanh Sơn gật đầu:

“Ừ.”



“Lời đàn ông, toàn lời lừa đảo~”

Tưởng Thanh Giang vừa rời đi, bên tai Hách Thanh Sơn đã vang lên một câu thì thầm đầy oán trách.

Anh khẽ bật cười.

Lại một lần nữa, anh đưa tay nắm lấy tay Mạnh Du Du:

“Ở trong nhà lâu vậy mà tay vẫn lạnh thế này?” – rồi nhẹ nhàng nhét tay cô vào túi áo mình.

“Anh Hách Thanh Sơn, anh có được 78% không?” — Mạnh Du Du ngẩng đầu hỏi, mắt lấp lánh tò mò.

Hách Thanh Sơn thoáng khựng lại, rồi lập tức hiểu ra cô đang nói tới con số Tưởng Thanh Giang nhắc đến—tỉ lệ bắn trúng mục tiêu di động tầm xa.

Đúng là nhảy chủ đề thật nhanh.

“Chắc là không.” – anh trả lời.

Mạnh Du Du ngạc nhiên, không kiêng nể:

“Ơ, doanh trưởng Hách, anh yếu vậy sao?”

Giọng nói mang theo vài phần khinh bỉ cố ý.

“Bắn mục tiêu di động tầm xa rất khó. Dù là tay bắn tỉa giỏi nhất thế giới cũng chưa chắc đạt 75%. Cô ấy có năng khiếu bắn súng đặc biệt, là nhân tài hiếm gặp. Còn anh chỉ là cần cù bù thông minh, sao so với thiên tài được.”

Anh nói chuyện bình thản, tay vẫn cẩn thận ủ ấm bàn tay còn lại của Mạnh Du Du.

Cô sững người trong chốc lát, rồi lại khôi phục vẻ mặt không đứng đắn, trêu chọc:

“Doanh trưởng Hách, lại giả vờ khiêm tốn rồi~?”

Hách Thanh Sơn cười, rất nhẹ, nhưng dứt khoát:

“Chỉ là sự thật thôi.”
 
Nữ Phiên Dịch Viên Thập Niên 80 Được Anh Quân Nhân Thô Ráp Ghen Tuông Sủng Lên Trời
Chương 77: Ai mà ngờ được?


Khi Chu Thì Diên bước vào hội trường, điều đầu tiên đập vào mắt anh là cảnh tượng ấy—cô gái đang cười, nụ cười như hoa nở, mắt sáng răng trắng; người đàn ông cũng đang cười, khóe môi cong nhẹ, trong mắt đầy dịu dàng.

Dường như trong mắt họ, thế giới chỉ còn lại nhau.

Bất cứ ai vô tình nhìn thấy cảnh tượng ấy cũng sẽ không nhịn được mà ngoái lại thêm lần nữa—vì nó quá đẹp, quá yên bình, đẹp đến gần như bất thực.

Chỉ là—khi rơi vào mắt Chu Thì Diên, đôi mày anh lại theo bản năng nhíu chặt.

Nếu cô gái xinh đẹp hoạt bát kia không phải là con gái nhà họ Mạnh, thì có lẽ anh sẽ thật lòng vì người anh em của mình gặp được người mình yêu mà cảm thấy vui mừng. Nhưng mọi chuyện lại trớ trêu đến vậy.

Anh lại nhìn sang Hách Thanh Sơn lần nữa, và xác nhận—trong đôi mắt người đàn ông ấy là một loại dịu dàng mà anh chưa từng thấy. Dù đã quen biết nhiều năm, nhưng cảm xúc xa lạ ấy càng khiến anh cảm thấy bất an. Bởi lẽ, trong thâm tâm anh biết—mọi chuyện đang dần vượt khỏi tầm kiểm soát.

Giống như—“đã muộn mất rồi.”

Chu Thì Diên cùng các đồng nghiệp từ thủ đô tới, dưới sự hướng dẫn của nhân viên hội trường, đã tìm được chỗ ngồi của mình.

Cho đến trước khi lễ khai mạc chính thức bắt đầu, anh vẫn không xuất hiện trước mặt Hách Thanh Sơn.

Bởi anh quá hiểu người anh em này—với bản năng cảnh giác đã thành phản xạ qua bao năm rèn giũa, trong vòng nửa phút sau khi anh bước vào hội trường, Hách Thanh Sơn ắt hẳn đã phát hiện ra sự có mặt của anh.

Nhưng suốt từ đó đến giờ, hai người chưa từng có một cái liếc mắt trao đổi.

Điều này chỉ có thể chứng minh một chuyện—Hách Thanh Sơn không muốn anh xuất hiện trước mặt họ lúc này.

Chu Thì Diên ngồi yên tại chỗ, đột nhiên phì cười thành tiếng.

Làm đồng nghiệp ngồi bên bị giật mình, vội quay sang hỏi:

“Cười gì đấy? Đột nhiên vậy.”

Chu Thì Diên nhịn cười, mơ hồ đáp:

“Không có gì. Chợt nhớ đến một đoạn truyện kể nghe được ở trà quán dạo trước, thấy cũng buồn cười.”

Đồng nghiệp tò mò:

“Truyện gì mà làm cậu cười vậy?”

Chu Thì Diên trầm ngâm vài giây, rồi bắt đầu kể:

“Tương truyền có một đạo quán nổi tiếng tên là Huyền Thanh, đời đời truyền thừa đạo pháp cao thâm, đạo sĩ trong quán tu hành nghiêm ngặt, danh vọng trong dân gian rất cao.

Chưởng môn Huyền Thanh truyền đến đời Huyền Phong đạo nhân—thiên tư xuất chúng, một lòng hướng đạo. Ông ta ẩn cư trên núi, khổ luyện nhiều năm, đạo thuật tiến bộ vượt bậc.

Một ngày nọ, Huyền Phong hạ sơn rèn luyện, trong rừng gặp được một cô gái áo trắng xinh đẹp tuyệt trần. Cuối cùng… Huyền Phong phá giới, hoàn tục theo tình.

Vài năm sau, cháu trai của Huyền Phong là Huyền Anh cũng xuống núi, và cũng… đính ước với một cô gái trẻ đẹp.

Kết quả cả hai cô gái ấy đều là yêu tinh hút dương khí, cố ý quyến rũ đạo sĩ Huyền Thanh để đoạt đạo pháp.”

Đồng nghiệp nghe đến đây chăm chú gật gù.

Chu Thì Diên tiếp tục, nhếch môi:

“Còn về con trai của Huyền Phong, là người cao ngạo thanh liêm, từng ngạo mạn tuyên bố một câu—‘Tuyệt đối sẽ không đi vào vết xe đổ của hai người kia.’ Kết quả… cậu đoán xem?”

Đồng nghiệp nghe đến đây mà bị bỏ lửng thì không vui lắm, nhưng vẫn suy nghĩ nghiêm túc rồi dè dặt nói:

“Anh ta cũng gặp một mỹ nữ, và rồi lại… lặp lại vết xe đổ?”

Chu Thì Diên bật cười:

“Tôi chưa nghe đến phần kết đâu. Nhưng chắc cũng không khác mấy.”

Đồng nghiệp chán nản:

“Không có kết mà cũng kể,” — rồi quay đầu lại tiếp tục trò chuyện cùng mấy người bên cạnh.

Chu Thì Diên ngồi lại một mình, rơi vào trầm mặc.

Bên tai anh như còn văng vẳng câu nói của Hách Thanh Sơn hôm nào trong văn phòng:

“Nhà họ Mạnh thật nghĩ rằng đàn ông nhà họ Hách hễ đụng phải con gái nhà họ Mạnh là không rút chân ra được chắc?”

Lúc ấy, trong mắt Hách Thanh Sơn là băng giá lạnh lùng, hoàn toàn không giống với dáng vẻ hiện giờ.

Điều khiến Chu Thì Diên sửng sốt nhất chính là—mới chỉ hai tháng trôi qua, mà tất cả đã khác nhau một trời một vực.

Ai mà ngờ được?
 
Nữ Phiên Dịch Viên Thập Niên 80 Được Anh Quân Nhân Thô Ráp Ghen Tuông Sủng Lên Trời
Chương 78: “Thấy quen không?”


Lễ khai mạc vừa bắt đầu, toàn trường đứng dậy, bản “Nghĩa Dũng Quân Tiến Hành Khúc” hùng tráng vang lên, giai điệu dũng mãnh vang vọng khắp hội trường.

Kết thúc quốc ca, một vị lãnh đạo Quân khu tỉnh Nam Vân bước lên bục phát biểu. Khoảng năm mươi tuổi, tóc hai bên mai điểm bạc dựng thẳng, nhưng dáng người vẫn thẳng tắp như tùng bách. Bộ quân phục trên người ông mang theo khí thế nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén quét khắp toàn trường rồi bắt đầu phát biểu.

Buổi lễ khai mạc được tiến hành theo đúng trình tự, đến phần đại diện các đơn vị lên phát biểu.

Tổ của Chu Thì Diên đến từ Quân khu thủ đô, và chính anh là người đại diện đầu tiên bước lên sân khấu.

Vẫn là dáng người thẳng tắp quen thuộc, khí chất nghiêm trang.

Chu Thì Diên đứng trước micro, dưới ánh mắt dõi theo của mọi người, thực hiện một động tác chào quân lễ chuẩn mực, dứt khoát, toát lên phong thái oai phong.

“Kính thưa các vị lãnh đạo, các đồng chí chiến sĩ, tôi là Chu Thì Diên đến từ Quân khu Thủ đô.

Hiện nay, chúng ta đang trong làn sóng cải cách quân sự mạnh mẽ. Quân khu Thủ đô luôn đi đầu trong đổi mới. Lần này, chúng tôi mang đến một số thành quả và tư tưởng tiên tiến—ví dụ như trong lĩnh vực tác chiến điện tử, thiết bị gây nhiễu thế hệ mới của chúng tôi có thể hiệu quả cắt đứt liên lạc và tín hiệu radar của địch, đã nhiều lần chứng minh vai trò then chốt trong diễn tập thực chiến.

Còn về chiến thuật hiệp đồng bộ binh cải tiến, thông qua tăng cường phối hợp tổ đội và sử dụng vũ khí hỗ trợ hỏa lực nhẹ thế hệ mới, đã nâng cao hiệu quả chiến đấu trong môi trường đô thị phức tạp…

…”

Giọng nam rõ ràng, trầm ấm vang lên khắp hội trường.

Thẩm Khê ngồi dưới hàng ghế khán giả, mắt không rời người đàn ông đang phát biểu trên sân khấu, đuôi mắt thường ngày hơi nhếch giờ cũng hạ xuống, vẻ mặt mang theo vài phần trầm lặng khó nhận ra.

Anh hơi nghiêng người sang bên trái, khẽ hỏi nhỏ:

“Du Du, người đang nói trên sân khấu… cậu thấy quen không?”

Mạnh Du Du nghi hoặc quay đầu:

“Không thấy quen,” — rồi ngay lập tức như chợt nhận ra gì đó, bổ sung:

“Chẳng lẽ tôi nên quen anh ta?”

“Không có gì, tôi thấy hơi quen mắt thôi, nhưng nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu… chắc là nhầm người. Cậu không biết cũng bình thường.”

Mạnh Du Du khẽ thở phào, trêu đùa:

“Các anh quân nhân ai cũng mặc giống nhau, khí chất lại na ná nhau, nhìn ai cũng chính khí lẫm liệt như đúc cùng một khuôn, thấy quen cũng là bình thường.

Hồi mới đến 624 dạy lớp, tôi hay bị nhầm mặt, gọi nhầm tên, gây ra đủ trò cười.”

Thẩm Khê mỉm cười:

“Có thể vậy.”

Nhưng đuôi mắt vẫn không giãn ra nổi.

Ánh mắt Hách Thanh Sơn thì vẫn nhìn lên sân khấu, nhưng toàn bộ sự chú ý đều đặt vào hai người đang “thì thầm to nhỏ” bên cạnh. Tay anh đang nắm lấy tay Mạnh Du Du bất giác siết chặt hơn một chút.

Mạnh Du Du cảm nhận được, liền ghé sát lại, nhỏ giọng than:

“Doanh trưởng Hách, anh làm đau em rồi.”

Khi cô nói câu đó, biểu cảm tinh nghịch, mắt cong như vầng trăng non, ngũ quan sinh động.

Rõ ràng là câu làm nũng chứ chẳng phải trách móc.

Hách Thanh Sơn phản ứng lại ngay, lập tức nới lỏng lực tay, nhỏ giọng nói:

“Ừ, anh sẽ chú ý.”

“Còn mơ, còn có lần sau hả?”

Trên sân khấu, bài phát biểu của Chu Thì Diên cũng gần đi đến kết thúc:

“Chúng tôi mong rằng thông qua dịp giao lưu này, có thể chia sẻ kinh nghiệm, học hỏi lẫn nhau, cùng nhau góp sức vì sự nghiệp quốc phòng của đất nước!”



Hết người này đến người khác lần lượt bước lên phát biểu.

Đến lượt Hách Thanh Sơn lên sân khấu.

“Kính thưa các vị lãnh đạo, các đồng chí chiến sĩ, tôi là Hách Thanh Sơn đến từ đơn vị biên phòng 624, phân khu quân sự thành phố Phàn Châu.”

Mạnh Du Du ngồi phía dưới, hai tay chống cằm, ánh mắt lấp lánh như có sao trời, chăm chú nhìn người đàn ông đang phát biểu trên sân khấu.

Thẩm Khê thật sự không chịu nổi cái dáng vẻ “si tình thiếu nữ” của Mạnh Du Du nữa, không nhịn được bèn buông lời chê bai:

“Cần phải vậy không? Câu mở đầu ai mà chẳng nói giống nhau? Hồi nãy người khác phát biểu cũng đâu thấy cậu nghe nghiêm túc thế này?”

Mạnh Du Du liếc mắt nhìn anh đầy khó chịu.

Thẩm Khê lập tức nhận ra tín hiệu nguy hiểm, biết điều mà ngậm miệng.

(Trong lòng)

“Thật không hiểu nổi!

Trước kia cô ấy giữ khoảng cách, dè dặt biết bao, bản thân mình chẳng lẽ không biết sao?

Giờ trở mặt còn nhanh hơn thời tiết thay mùa!”

Trên bục phát biểu, giọng Hách Thanh Sơn trầm ổn vang lên:

“Thành phố Phàn Châu nằm tại vùng biên giới tây nam nước ta, là một trọng trấn chiến lược có vai trò vô cùng quan trọng, giáp ranh với nhiều quốc gia, đường biên kéo dài liên tục.

Vị trí địa lý độc đáo khiến nơi đây trở thành tiền tuyến quan trọng trong cả giao lưu đối ngoại lẫn an ninh quốc phòng. Chiến lược quốc phòng mang tính cốt lõi, giữ vững cánh cổng phía tây nam Tổ quốc.

Địa hình nơi này vô cùng phức tạp: phía tây bắc là núi non trùng điệp, đỉnh cao vực sâu nối tiếp; phía nam là rừng rậm dày đặc, sông ngòi chằng chịt. Sự phức tạp này đặt ra thách thức không nhỏ cho công tác phòng thủ biên giới.

Thế nhưng, chính hoàn cảnh ấy đã rèn luyện cho chiến sĩ của chúng tôi những kỹ năng tác chiến độc đáo—đặc biệt thành thạo chiến đấu ẩn mình trong rừng núi, tác chiến cơ động nhanh, đánh vòng, đánh thọc sâu. Dù là leo vách núi cheo leo hay truy kích lặng lẽ trong rừng sâu, họ đều hoàn thành nhiệm vụ với độ chính xác và hiệu quả cao…”

Mạnh Du Du chưa từng nói với ai rằng—cô thích nhất là nhìn Hách Thanh Sơn lúc đang phát biểu.

Thật ra không nhất thiết phải là lúc anh đứng trên bục phát biểu—ở thao trường cũng được, hay bất kỳ nơi nào khác cũng vậy.

Bởi vì khí chất ấy là bẩm sinh—tự tin trời ban, kiêu hãnh không ai sánh kịp, bất khuất ngạo nghễ, dường như thế gian không có gì khiến anh phải e sợ.

Phong tư tuấn lãng, hùng tâm tráng chí.

Giữa những lời lẽ hùng hồn, quân thù hóa thành tro bụi.

Chính điều ấy khiến cô rung động.



Sau lễ khai mạc dài đằng đẵng là đến bữa tối.

Bữa ăn đầu tiên—tính theo nghĩa nào đó cũng là tiệc tẩy trần đón tiếp đoàn. Địa điểm được chọn ngay tại nhà ăn của chính quyền tỉnh, nhưng thực đơn thì cực kỳ phong phú:

Thịt hấp bột gạo,

Ớt xanh xào thịt băm,

Cơm hầm nấm bò,

Khoai tây sữa chua,

Bún đậu non,

Thịt kho tàu,

Sườn hầm củ cải,

Gà xào cung bảo,

Rau xào thập cẩm,

Canh đậu phụ rau củ,

Canh bí đao viên thịt…

Nhìn thôi đã thấy đầy đủ sắc – hương – vị.

Sau cuộc họp kéo dài cả buổi chiều, dây thần kinh uể oải của Mạnh Du Du như được “kích hoạt lại”. Vừa thấy món ăn là hưng phấn trỗi dậy.

Sau khi món ăn được dọn đầy đủ, nhân viên nhà ăn còn bưng đến từng bàn một chiếc hũ sành màu nâu sẫm, miệng hũ bịt vải đỏ.

Khi lớp vải được nhẹ nhàng mở ra, mùi hương ngọt ngào thoảng khắp không gian rộng lớn của nhà ăn.

Thoạt đầu là mùi thơm đậm của hoa hồng, sau đó là hương nồng đượm của rượu nếp—mềm mại, kéo dài, quyến rũ khứu giác của tất cả mọi người.

Lúc này, một lãnh đạo của ban tổ chức đứng lên, tươi cười nâng tay ra hiệu, rồi cất giọng:

“Các đồng chí, trong hũ sành này là rượu nếp hoa hồng—đặc sản địa phương của thành phố Tây Minh chúng tôi. Hôm nay đặc biệt mang đến để chiêu đãi mọi người. Loại rượu này độ cồn không cao, nhưng hương vị tuyệt hảo, mọi người cứ yên tâm thưởng thức, cảm nhận nét đặc sắc của Tây Minh chúng tôi.”

Dứt lời, cả nhà ăn vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Mọi người lần lượt rót rượu, nâng chén, ai nấy đều khen ngợi không ngớt.

Hương rượu lan tỏa quyến rũ, cơn thèm trong bụng Mạnh Du Du trỗi dậy, cô không kiềm được, đưa tay ra lấy chiếc hũ sành đặt giữa bàn.
 
Nữ Phiên Dịch Viên Thập Niên 80 Được Anh Quân Nhân Thô Ráp Ghen Tuông Sủng Lên Trời
Chương 79: Bạn trai cũ?


Vừa mới chạm đầu ngón tay vào miệng vò, cái vò sành đã bị người ta nhấc đi mất.

Mạnh Du Du ngẩng đầu nhìn “thủ phạm” đã cướp mất vò rượu của mình, ánh mắt cố tình ra vẻ tức giận.

Hách Thanh Sơn lại dửng dưng như không, cầm lấy vò rượu rồi đặt hẳn về phía xa hơn trên bàn, tóm lại là muốn đảm bảo Mạnh Du Du không với tới được.

Sau khi ngồi xuống, Hách Thanh Sơn nhẹ nhàng nắm lấy tay phải của Mạnh Du Du như để trấn an, giọng thấp trầm vang lên:

“Trong dịp thế này, với tửu lượng của em thì đừng uống nữa. Nhà ăn đông người như vậy, anh sợ sáng mai em tỉnh dậy sẽ hối hận.”

Mạnh Du Du trợn mắt tức tối:

“Em uống rượu từ trước tới giờ chưa bao giờ làm loạn hết, anh không nghe thủ trưởng vừa rồi nói rượu gạo hoa hồng này độ cồn rất thấp à?”

Hách Thanh Sơn hồi tưởng vài giây, giọng điệu nghiêm túc:

“Anh phát hiện ra hình như em uống rượu đến nửa chừng thì đúng là có thể tỉnh lại, ký ức cũng không bị đứt đoạn, nhưng nửa đầu thì… không nói chắc được.”

“Em nói em là hoa khôi của trường hồi đại học…” — câu nói này bất ngờ bật lên từ ký ức, khiến Mạnh Du Du nổi cả da gà.

Cô thức thời mà chọn cách bỏ cuộc.

Ờm… bỏ cuộc tạm thời.

Nhân lúc Hách Thanh Sơn rời đi tới bàn chính kính rượu và chuyện trò, Mạnh Du Du vẫn không cưỡng lại được mùi thơm ngào ngạt của rượu hoa hồng, bàn tay tội lỗi lại vươn tới vò sành.

Lúc nhấc lên thì thấy vò nhẹ hều, cô lắc nhẹ vài cái thì phát hiện chẳng còn lại bao nhiêu.

Liếc nhanh về phía bóng lưng người đàn ông đang đứng quay lưng cách đó không xa, động tác trên tay cô càng thêm nhanh nhẹn, rót rượu vào ly. Ban đầu chỉ định nếm thử chút ít, nhưng rượu trào ra từ miệng vò, hương thơm lan tỏa, Mạnh Du Du tay run một cái, rót đầy cả một ly.

Cô có phần chột dạ, vội với người để đặt vò rượu trở lại chỗ cũ.

Vừa chú ý động tĩnh bên phía Hách Thanh Sơn, vừa cúi đầu ghé sát miệng ly.

Hớp một ngụm nhỏ.

Ngay lập tức, hương hoa hồng nồng nàn lan tỏa trong khoang miệng, hoà quyện với vị ngọt thanh và hậu vị đậm đà của rượu gạo.

Ngon đến mức cô vô thức nheo mắt lại, hàng mi dài khẽ run rẩy.

Mắt vẫn không ngừng liếc về phía bàn chính, cảnh giác cao độ, nhưng miệng thì lại tu ừng ực, hai má phồng lên rồi lại xẹp xuống, lặp đi lặp lại. May mà khi Hách Thanh Sơn vừa xoay người lại sau khi kết thúc chào hỏi, cô đã kịp uống sạch ngụm rượu cuối cùng.

Mạnh Du Du giả vờ thản nhiên dời ly sang bên trái, tạo ra hiện trường giả như đó là ly người khác đã uống.

Mạnh Du Du cười toe toét, hướng về Hách Thanh Sơn đang quay lại:

“Anh về rồi à?”

Hách Thanh Sơn hơi nheo mắt lại:

“Nhân lúc anh không ở đây lén uống rượu đúng không?”

Mạnh Du Du mở to mắt đầy kinh ngạc, miệng há thành hình chữ O, phản ứng đầy kích động:

“Sao có thể chứ!”

Lúc nãy cô uống rượu rõ ràng mắt không rời khỏi gáy người đàn ông kia, suốt quá trình anh không hề quay đầu, thậm chí còn không nghiêng người, hoàn toàn không thể nhìn thấy được hành động của cô, trừ phi… sau đầu anh thực sự mọc thêm mắt.

Càng nghĩ càng thấy có lý, Mạnh Du Du càng thêm đanh thép, phản bác:

“Anh đúng là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, vu oan cho em một cách vô lý.”

Khí thế ngút trời.

Nào ngờ… Hách Thanh Sơn lại bất ngờ nghiêng người sát lại, khẽ hít một hơi, chậm rãi mở miệng:

“Còn uống không ít đâu, ít nhất cũng một ly chứ chẳng đùa?”

Mạnh Du Du hoảng hốt lấy tay che miệng mình lại, rồi đưa tay đẩy người anh ra sau vài phân.

Cô cuống quýt liếc quanh, phát hiện mọi người xung quanh hoặc đang mải uống rượu trò chuyện, hoặc đang tập trung ăn uống, không ai chú ý đến hai người bọn họ, mới thở phào nhẹ nhõm.

Dẫu vậy vẫn trách móc:

“Anh làm cái gì thế hả? Ở đây bao nhiêu người như vậy!”

“Anh mất mặt đến thế cơ à?”

Anh khẽ cười hỏi.

Mạnh Du Du lém lỉnh đáp:

“Anh biết là được rồi.”

Bất giác cảm nhận được một ánh nhìn xa xa đang đổ dồn về phía mình, Mạnh Du Du liền quay đầu nhìn, chạm phải một đôi mắt nghiêm nghị — chính là người đàn ông đại diện cho quân khu thủ đô lên phát biểu chiều nay.

Chu Thì Diên thấy Mạnh Du Du quay sang nhìn, phản ứng rất đỗi bình thản, ánh mắt cũng nhẹ nhàng dời sang hướng khác, không vội vã, cũng không quá cố ý.

Mạnh Du Du khẽ nhíu mày, chẳng lẽ đúng là người quen cũ của “Mạnh Du Du”?

Bạn từ thuở nhỏ? Bạn học cấp hai? Người từng thầm mến?…

Bao nhiêu khả năng đủ mọi hình dạng, đủ mọi sắc thái lần lượt lướt nhanh qua trong đầu Mạnh Du Du, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy chẳng giống cái nào.

Lẽ nào là… bạn trai cũ?

Dù gì ánh mắt vừa rồi, cũng mang theo đôi chút ý vị của quá khứ.

Chậc, nghĩ không ra thì thôi, cô cũng lười suy đoán thêm.

Mạnh Du Du rút tay lại khỏi lồng ngực Hách Thanh Sơn, nghiêm mặt cảnh cáo:

“Hiện tại chúng ta chỉ là đồng nghiệp, xin doanh trưởng Hách tự trọng, không được có bất kỳ hành vi vượt quá giới hạn, nếu không tôi sẽ kiện anh tội quấy rối.”

Hách Thanh Sơn múc cho cô một bát canh đậu hũ rau xanh, hơi nóng còn bốc nghi ngút, dịu giọng nói:

“Uống thêm chút canh đi.”

Mạnh Du Du dứt khoát từ chối:

“Em no rồi, không uống nổi nữa.”

Cô nói thật, vừa rồi uống một ly rượu gạo đầy tràn, bụng đã nặng trĩu rồi.

“Uống một chút thôi để dịu bớt tác động của rượu, không là lát nữa em lại bị đau dạ dày.”

Mạnh Du Du phản bác chắc nịch:

“Gì chứ? Em uống rượu chưa bao giờ bị nôn đâu.” — lời vừa dứt, cô liền cảm thấy có điều không ổn, giọng yếu dần — “Chẳng lẽ… lần trước em có nôn à?”

Hách Thanh Sơn khẽ nhướn mày, môi cong cong, chỉ nhìn cô mà không nói một lời.

Mạnh Du Du: “……”

Thế là cuối cùng cũng ngoan ngoãn, cụp mắt, im lặng bưng bát canh lên húp từng ngụm.



Đèn đóm dần sáng lên, sắc đêm bên ngoài cửa sổ cũng thêm phần thâm trầm. Những món ăn nóng hổi trên bàn đã nguội lạnh, bữa tiệc tiếp đón không quá long trọng này cũng dần đi đến hồi kết.

Thời gian trôi qua, đầu óc Mạnh Du Du bắt đầu choáng váng, nhưng cô không dám mở miệng, sợ bị ai đó cười vào mặt là “không lượng sức”.

Mọi người xung quanh lần lượt ra về, Hách Thanh Sơn đi đến cửa ra vào, thực hiện nghi thức xã giao cần thiết trước khi chia tay với thủ trưởng quân khu.

Thủ trưởng khen anh trẻ trung tài giỏi, hậu sinh khả uý, lý lịch kinh người, tiền đồ rộng mở.

Hách Thanh Sơn khiêm tốn đáp lại rằng không dám sánh với phong thái oai phong năm xưa của thủ trưởng.

Thủ trưởng nghe vậy thì cười tít mắt, vui ra mặt.

Mạnh Du Du nhìn cảnh tượng trước mắt, không hiểu sao cảm thấy buồn cười, trong lòng chợt nhận ra một điều sâu sắc — người tính tình kiêu lạnh mà nịnh bợ người khác, hiệu quả còn tốt hơn mấy kẻ lúc nào cũng xởi lởi như cô.

Càng thanh cao thì lời khen càng hiếm, mà càng hiếm lại càng dễ khiến người ta tin là thật, nghe vào càng dễ lọt tai.

Trước khi rời khỏi, Hách Thanh Sơn còn đặc biệt dặn cô phải đợi anh quay lại rồi cùng nhau về khách sạn.

Nhưng Mạnh Du Du cảm thấy cuộc trò chuyện đó sẽ còn kéo dài một lúc nữa, đầu thì càng lúc càng nặng, bèn quyết định không đợi nữa, lặng lẽ rời khỏi nhà ăn bằng cửa bên.

Khách sạn do ban tổ chức sắp xếp nằm rất gần toà nhà Ủy ban Nhân dân, chỉ cần băng qua một con đường, đi dọc theo phố khoảng năm phút rồi rẽ một cái là đến nơi.
 
Back
Top Bottom