Siêu Nhiên Nữ Chủ Được Quan Gia Cưng Chiều

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
354343639-256-k494055.jpg

Nữ Chủ Được Quan Gia Cưng Chiều
Tác giả: HongNhung896139
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tên truyện: Nữ Chủ Được Quan Gia Cưng Chiều

Tác giả: Nhungbe

Thể loại: Ngôn tình, siêu nhiên, huyền huyễn, nuôi vợ từ bé
----------------
Dạ Khổng Tước sinh ra đã có số mệnh tối đen chết chóc, còn hại mẹ mình chết ngay trên bàn sinh.

Chẳng giống như người chị song sinh Tư Phượng Hoàng, mang số mệnh phú quý cao sang trời ban.

Mà chết chóc kia của cô là vì chị gái ban cho, còn cao sang của chị lại là mạng cô đem bán mang lại.

Thiên Quan Nguyệt bế quan chờ cả trăm năm mới thấy cô dâu của mình ra đời, nhưng số phận lại bấp bênh đau khổ, không chờ được cô lớn, đã đón cô về nhà.

Nhìn thảy hết mâu thuẫn của gia đình cô, thấu hết đau khổ mà cô đã trải qua liền thương xót nói:
- Ta phải khiến cho bọn họ nếm hết lần lượt cay đắng mà Tiểu Tước của ta đã phải chịu, gấp nhiều lần như thế.

Quỷ Vương bế quan cả mấy trăm năm tỉnh lại, nữ Vương đã xuất hiện, việc này làm chấn động tam giới khiến thần hay ma đều đứng ngồi không yên.​
 
Nữ Chủ Được Quan Gia Cưng Chiều
Chương 1


Trong phòng sinh, tiếng la hét của phu nhân ngày một yếu đi, tiếng bước chân qua lại của những bà đỡ càng ngày càng nhanh chóng, những người đứng chờ ở ngoài cửa ai cũng căng thẳng trông vào.Dạ Lâm hai tay chắp lên trời cầu khấn:

- Cầu trời để vợ ta sinh hai đứa nhỏ bình an, năm tháng sau này ta sẽ ăn ở thiện đức, không làm điều ác, chỉ cần ba người họ bình an sau này ta sẽ không bao giờ giết người nữa.Ông ta vừa dứt lời, bên trong truyền ra tiếng một đứa trẻ khóc lên, ông ta nghe thấy liền quay lại, chạy đến trước cửa.

Bà đỡ bế ra một đứa trẻ bọc cái chăn đỏ, nhìn Dạ Lâm đến rồi đưa cho ông ta bế, nói:

- Đứa trẻ này rất đáng yêu, đây là đại tiểu thư nhà họ Dạ.

Dạ Lâm nghe thấy thế liền vui mừng đón lấy, ông vạch chiếc chăn nhỏ ra, nhìn thấy gương mặt hồng hào của đứa bé, lại nhìn thấy ấn trạm hình hoa sen trên trán đỏ chói, liền cho rằng con gái có số đại cát phú quý, ông ta nói:

- Đứa con này nhìn là biết số giàu có cao sang, ta cho nó theo họ mẹ, đặt tên là Tư Phượng Hoàng để Tư Đình được vui.

Rồi sau đó lại đưa mắt vào phòng sinh hỏi:

- Còn một đứa nhỏ đâu?

Vợ ta đâu?

Bà đỡ cúi thấp người rồi trả lời:

- Phu nhân sinh đứa nhỏ thứ hai hơi khó, vẫn còn đang cố gắng.

Sau đó bà đi vào phòng.

Dạ Lâm ở ngoài bế đứa con nhỏ, nhìn nó vô cùng đáng yêu rồi đưa cho mẹ mình nhìn.

Bà Nội Dạ nghe thấy đứa nhỏ là con gái, mặt mũi tức giận, nhìn thấy đứa trẻ này lại càng tức giận hơn rồi nói:

- Con gái có ích gì chứ?

Ta chỉ cần một đứa cháu trai, nếu không sau này con mất đi ai sẽ hương hoả cho cái nhà này?

Còn một đứa nữa chưa ra, nếu đứa kia cũng là con gái, coi chừng ta đem hai mẹ con nó đi vứt.

Sau đó bà phủi tay bỏ đi ra ngoài.

Để lại Dạ Lâm cùng quản gia và mấy người hầu ngoài cửa.

Dạ Lâm bế đứa con gái cả một lúc lâu sau thì nghe tin bà đỡ chạy ra nói rằng vợ mình đang khó sinh, đứa nhỏ trong bụng kia giống như chưa muốn ra ngoài, phu nhân đã sắp kiệt sức, sợ rằng sẽ không chịu được, khuôn mặt ông lo lắng căng thẳng, kêu người đi gọi đại phu.

A Liên, người hầu riêng của phu nhân ông ta chạy đi mời đại phu nhưng mãi chẳng thấy về, Dạ Lâm sốt ruột đợi ở cửa, liên tục nghe bà đỡ nói vợ mình chảy rất nhiều máu, đã ngất đi.

Trong lòng ông ta nóng như lửa đốt, đi đi lại lại thiếu điều muốn xông thẳng vào phòng sinh, rất lâu sau đại phu mới chạy đến, đúng lúc đã nghe thấy tiếng bà đỡ chạy ra nói rằng:

- Phu nhân đã sinh xong nhị tiểu thư, nhưng vì chảy máu quá nhiều nên đã mất, còn nhị tiểu thư ra đời chẳng khóc lấy một câu.

Sự lo sợ của ông ta đã đến rồi, bởi vốn sức khoẻ của vợ đã yếu.

Ông ta bàng hoàng không tin thì nghe thấy tiếng khóc nhỏ của đứa con gái thứ hai vang lên.

Ông ta như phát điên, chạy vào phòng sinh rồi nhìn người vợ vừa mất của mình khóc gào lên.

Ôm lấy thân thể còn chưa kịp lạnh của vợ mình khóc một lúc lâu, ông mới nhìn sang đứa nhỏ thứ hai trên tay mà bà vú đang bế.

Mặt nó nhắm nghiền lại, môi đỏ giống như đang cười nhẹ làm cho người khác nhìn còn tưởng tiếng khóc vừa rồi giống như cố ý cho người ta biết đến nó rồi lại nhắm mắt ngủ ngon lành, trên trán có một cái ấn, nhưng khác với chị gái, chỉ có một đường kẻ dọc nhỏ xuống giữa tâm mi, nhìn trông rất lạ.

Dạ Lâm nhìn đứa nhỏ, vừa cảm thấy thương xót vợ mình bao nhiêu thì vừa căm ghét đứa nhỏ bấy nhiêu, cho rằng vì nó nên vợ mình mới mất đi, vì nó nên giờ ông mới không còn vợ nữa.

Ông ta yêu vợ tha thiết bao nhiêu thì bây giờ đau khổ bấy nhiêu, ra lệnh cho người hầu đem đứa trẻ đi ra ngoài.

Dù đau khổ nhưng vẫn phải gác lại, làm đám tang cho người vợ bạc mệnh của mình xong thì bắt đầu sắp xếp cho hai đứa con gái của mình.

Ông ta vốn yêu thương Tư Phượng Hoàng nên để mấy bà vú lại chăm sóc cho con gái, sắp xếp mọi chuyện xong mới nghĩ đến đứa thứ hai.

Bà nội Dạ cho rằng đứa trẻ này mang điềm xấu, định đem nó vứt đi, nhưng Dạ Lâm lại nói với mẹ rằng:

- Dù gì cũng là do Tư Đình sinh ra, ta cứ nuôi nó lớn, cho nó mang họ Dạ, sau này có thể còn cần đến.

- Thế con cũng phải đặt cho nó một cái tên đẹp đẹp, tránh làm xấu mặt mũi họ Dạ nhà chúng ta.

Bà nói xong rồi đứng dậy quay trở lại phòng, Dạ Lâm kêu người hầu bế đứa trẻ ra, nhìn kỹ một chút, thấy ánh mắt sáng của đứa trẻ liền nói:

- Dạ Khổng Tước, tao cho mày một cái tên đẹp, hy vọng sau này mày sẽ có ích cho cái nhà này.

Bù đắp cho tao việc mày đã làm ra.

Đồ xui xẻo.

Sau đó ông ta sắp xếp cho một bà vú và A Liên, người hầu cũ của vợ mình chăm sóc cho Khổng Tước, chỉ được ở gian phòng cũ phía Tây, không được cho ra ngoài, mà nơi này, hẻo lánh lạnh lẽo, chẳng mấy ai đi qua lại chỗ này.

Nghe thấy vậy, bà vú và A Liên đành bế cô đến khu viện phía Tây ở, trong lòng thương xót cho nhị tiểu thư.

Mà lúc này, ở Tứ Thượng Thiên Quan, Thiên Quan Nhạc lúc này đang ngồi gảy đàn ở tiểu viện, bỗng nhiên nhìn thấy chim chóc trên bìa rừng đằng trước bay loạn xạ, anh ta chẳng hiểu chuyện gì liền gọi quản gia đến, quản gia Từ chạy đến rồi nói thầm vào tai anh vài câu, anh liền bỏ chiếc đàn mình yêu thích xuống, đi thẳng lên tầng cao nhất của phủ.

Lúc chạy đến, Thiên Quan Nhạc thấy hai người anh của mình đã ở đây, anh nhìn Thiên Quan Bạch đang đứng một bên, rồi nhìn Thiên Quan Dạ ngồi mép giường người kia, bước đến gần hỏi:

- Hình như Quan gia sắp tỉnh dậy đúng không, em nghe quản gia Từ nói như vậy.

Thiên Quan Dạ nghe thấy em trai mình hỏi liền ngước lên cười nói:

- Quan gia đã dậy rồi, em đến đây chào một câu đi.

Thiên Quan Nhạc nhìn người nằm trên giường vẫn nhắm mắt, khuôn mặt ma mị nhỏ gọn, tóc trắng xanh dài qua thắt lưng, mặc một bộ y phục màu đỏ, không có dấu hiệu gì đã tỉnh, thế nhưng anh vẫn cúi đầu chào.

Lúc này người trên giường mới mở mắt ra.

Mắt vừa mở ra, ba người bên cạnh cảm nhận được một sự lạnh lẽo toát ra, bọn họ quỳ xuống đất, rồi nói:

- Quan gia!

Người nọ trên giường ngồi dậy, chuẩn bị bước xuống giường, rồi nhẹ nhàng cất giọng nói:

- Dậy đi!

Ba người họ đứng dậy, không khí lúc này lạnh nhạt hết sức.

Chưa biết nói gì thì có tiếng gõ cửa.

Quản gia Từ đi vào, cúi rạp người xuống:

- Quan gia, người ấy xuất hiện rồi.

Người y phục đỏ liền chỉnh lại quần áo rồi nói:

- Ta ngửi thấy mùi máu nên mới về.

Các người chớ làm phiền cô ấy lớn.

Có chuyện gì báo lại cho ta.
 
Nữ Chủ Được Quan Gia Cưng Chiều
Chương 2


Phủ viện phía Tây này của nhà họ Dạ vốn chỉ là một cái nhà kho, Dạ Lâm trước đây làm nghề buôn bán nên cần một cái nhà kho rộng, bây giờ thành hào phú nên chẳng dùng tới, lại làm phòng riêng cho nhị tiểu thư nhà này.A Liên xách theo lỉnh kỉnh đồ đạc đến, nhìn qua một lượt thì thấy có hai gian phòng trông cũng không tệ, liền bắt tay vào dọn dẹp.

Bà Vú họ Trương này nhìn nhị tiểu thư trên tay, con bé ngoan ngoãn không khóc nhiều cũng vui vẻ vài phần.

Thấy A Liên một mình dọn dẹp liền đặt Khổng Tước xuống rồi qua bên cạnh giúp.A Liên mệt mỏi nhìn vú Trương cũng đang bận tay, cảm thán một câu:- Nhị tiểu thư số khổ, sau này lớn lên đừng quên ta và vú Trương đấy nhé!

Ta sẽ vì người mà cố gắng sống xót ở chỗ này.Vú Trương bên cạnh nghe thấy cũng nói theo:- Ta thấy so với đại tiểu thư, vị nhị tiểu thư này sau này chắc chắn sẽ thông minh tài giỏi hơn phần.

Phu nhân ở dưới suối vàng nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ đau lòng mà phù hộ chúng ta.Hai người họ trò chuyện qua lại, bởi vì nhà kho này không có một ai ngoài ba người họ, chẳng sợ ai nghe thấy.Nhưng trên nóc nhà có một bóng quỷ ngồi ở đó nghe hết câu chuyện của bọn họ.

Đây là quản gia Từ phái hắn ta xem xem vị kia có chuyện gì không, tên Quỷ này ngồi trên nóc nhà lẩm bẩm: - Ta là quỷ mà, họ có thấy ta đâu?

Sao phải ngồi trên này cho ê mông vậy nhỉ?

Rồi đáp xuống sân, đi dạo một vòng như đang thưởng hoa.

Đến quá đêm, Tứ Thượng Thiên Quan chìm trong im lặng, bỗng một con cú bay về phòng cao nhất ở phía Nam căn nhà, đậu ở ngay cửa sổ căn phòng đang sáng đèn, nhìn thấy nó bay về liền đứng dậy đi đến:- Bẩm quan gia, có vài chuyện ạ.Rồi con cú lại bay đi, để lại nam tử y phục đỏ bên trong một mình.Con cú đó là thú cưng của Quỷ vương, từ đời này sang đời khác, gọi là một con mắt khác để trợ giúp Quỷ Vương.Con cú vừa bay đi, Y trông sầu não cầm một bình rượu nhỏ đến bên cửa sổ ngồi, ánh trăng hôm nay đẹp quá.Đang ngồi lặng lẽ ở đó, y nhìn thấy một bóng trắng lướt qua, dù xa như thế nhưng mắt hắn nhìn rất rõ, đó chẳng phải là Tử Đồng, thiên tiên năm xưa đánh Thiên Quan Nhạc gãy cả một cái chân hay sao?

Thiên Quan Nguyệt gọi quản gia Từ đến, kêu ông ta đi theo xem sao.Quản gia Từ nhìn theo hướng tay liền đi theo, còn Y suy nghĩ một hồi rồi quyết định đi xem xem người ấy thế nào.Đã gần sáng rồi, A Liên và vú Trương đang say giấc, cô bé ở trong nôi cũng chìm trong giấc ngủ ngon lành.

Thượng Quan Nguyệt từ từ đi đến rồi nhìn đứa trẻ nhỏ ở trong nôi, Y vừa ngắm nhìn vừa cười cười, còn muốn giơ tay chạm vào cô bé, nhưng lại kịp rút tay về.Một lúc sau trước khi đi, Y còn để lại trong nôi cô một chiếc chuông nhỏ bằng vàng, rất đẹp.Mà ngoài biệt viện phía Nam, quản gia Từ đi theo thì thấy Tử Đồng thiên tiên đáp xuống, nhìn cô bé này một lát rồi rời đi.

Bỗng cô bé khóc lên, các bà vú liền dậy rồi dỗ dành:- Đại tiểu thư ngoan, người nín đi, nín đi...Thiên Quan Nguyệt rời biệt viện phía Tây nhà họ Dạ, tâm trạng đang vui vẻ lại bắt gặp Hắc vô thường cấp nhỏ đang làm nhiệm vụ, Y với Hắc vô thường bốn mắt nhìn nhau, lâu sau mới lên tiếng:- Diêm Vương nhà ngươi đâu?

Gọi lên đây ngắm trăng với ta đi.Hắc vô thường này còn đang ngơ ngác thì bị Y lấy tay cốc cho một cái vào trán, sau đó bỏ đi.Hắc vô thường mặt nghệt ra, một lúc ra mới hỏi:- Không biết Diêm Vương đang thất tình hay sao còn rủ đi ngắm trăng?

Mà ngươi là ai vậy?

Người kia biến mất, chỉ thấy tiếng xa xa vọng lại ở đâu đó: Quỷ Vương!

Hắc vô thường nhanh nhẹn về Âm phủ thì thấy Diêm Vương đang khóc lóc, bởi người thương hắn vừa giận dỗi bỏ đi, nhìn thấy Hắc vô thường, Diêm Vương quát lớn: - Giờ này ở đây làm gì?

Sao không đi làm việc?Hắc vô thường quỳ xuống, giọng run run nói:- Quỷ Vương chuyển lời tới, muốn mời ngài lên trên cùng ngắm trăng ạ!Bẩm xong thì thấy xung quanh quá im lặng, Hắc vô thường mới ngẩng đầu lên đã thấy Diêm Vương tay cầm chai rượu vụt qua mặt, đi luôn.

Thật là một đêm bất thường.Ngày qua ngày, sau khi Quỷ Vương thức giấc chúng ma chẳng còn thấy Diêm Vương về nhà ăn cơm, chúng quỷ thì mỗi ngày phải nấu thêm một phần nữa.Hiện tại nhân giới bình ổn, Nhà họ Dạ cũng bình yên được 5 năm.Năm năm sau, hôm nay là giỗ của cố phu nhân Tư Đình nhưng Dạ phủ lại treo hoa hỉ vải đỏ khắp phủ, hôm nay cũng là lần đầu tiên Khổng Tước được ra ngoài nhà chính.Cô cầm tay A Liên rồi hỏi:- A Liên tỉ, hôm nay là ngày gì vậy?

Chúng ta đang đi đâu?A Liên cúi xuống, vuốt lại tóc cho cô rồi nói:- Nhị tiểu thư, hôm nay đại nhân sẽ thành hôn với quận chúa đấy.

- Vậy tại sao chúng ta phải ra ngoài?

- Ta cũng không biết, có lẽ là đại nhân thấy thương người rồi nên cho chúng ta ra ngoài, tiểu thư nhớ lời ta dặn rồi chứ?

Nhất định là không được làm ồn nhé!

- Ta nhớ rồi mà a Liên tỷ.Sau đó hai người dắt tay nhau ra ngoài, vừa ra đến sảnh ở biệt viện đã thấy rất đông người, hôm nay vô cùng náo nhiệt, mà Khổng Tước lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này thì vô cùng vui vẻ.Phượng Hoàng hôm nay mặc một bộ đồ hồng phấn xinh xắn, khác với bộ đồ màu xanh trông hơi cũ của Khổng Tước, nhìn hai người đứng cạnh nhau chẳng khác người hầu với tiểu thư là mấy, chứ đừng nói đến là chị em.Phượng Hoàng thấy một người nhỏ nhỏ giống mình liền chạy đến, nắm tay hỏi:- Ngươi là ai?

Vì sao lại ở đây?Khổng Tước vốn lớn lên thiếu thốn, A Liên đã kể qua nhiều lần về người chị song sinh của mình, cô nghĩ một lúc rồi nói:- Ta là Khổng Tước, là em gái của tỉ.Phượng Hoàng ngược lại chưa bao giờ nghe thấy việc này, cho rằng mình không có em gái nên rất ngạc nhiên, liền phủ nhận:- Ta không có em gái, ta là tiểu thư duy nhất ở đây, ngươi nói dối.- Đi hỏi cha ngươi thì biết.Khổng Tước rất thông minh, vài năm qua lớn lên đã nghe A Liên và vú Trương kể rất nhiều lần, từ sau khi cô lớn, vú Trương cũng bị gọi đi mất, chỉ còn cô và A Liên tỉ, cô muốn bọn họ được ra ngoài, mà trong lòng thầm nghĩ nhất định mình phải khiến cha nhìn lại mình.Phượng Hoàng được cưng chiều thành quen, nghe thấy lần đầu có người phản bác mình thì khó chịu khóc lên, thu hút sự chú ý của Dạ Lâm.

Thấy con gái cưng khóc liền chạy tới.- Hoàng Hoàng con sao thế?

Sao lại khóc lóc như thế này?

- Cha, Người kia nói là em gái của con.

Nhưng chẳng phải cha nói là chỉ có mình con là con gái thôi sao?

Dạ Lâm dỗ dành con gái nhỏ rồi quay sang nhìn Khổng Tước, con bé này đúng là không được dạy dỗ mà.Thấy con gái nhỏ còn khóc nên Dạ Lâm liền nói lớn:- Đây đúng là em gái con, nhưng từ bây giờ nó sẽ trở thành người hầu của con, được chưa nào?

Hoàng Hoàng ngoan hôm nay là ngày vui, đừng khóc nữa.Khổng Tước nghe thấy ông ta nói thế kinh ngạc một hồi.

Cô vốn tưởng là ra ngoài cô sẽ tốt hơn, nào ngờ lại trở thành con hầu cho chị gái ruột mình, đây rút cuộc có phải cha cô thật hay không?

Mà Phượng Hoàng nghe thấy thế, liền nín khóc rồi chạy lại đánh vào người Khổng Tước một cái, còn hung hăng nói:- Ngươi phải gọi ta là tiểu thư nghe chưa?

Bây giờ ngươi là con hầu của ta.Xung quanh nghe thấy đa phần là tiếng cười nhạo, chỉ có mình A Liên ở bên cạnh Khổng Tước là lo lắng đến rơi nước mắt cho cô.

Cuộc sống của cô từ nay chẳng còn an yên nữa.
 
Nữ Chủ Được Quan Gia Cưng Chiều
Chương 3


Phượng Hoàng vẫn luôn được cha mình chiều chuộng, xem cô như là báu vật, nhìn thấy Khổng Tước làm người hầu liền vui vẻ trong lòng.Đại hôn của Dạ Lâm và Quận chúa hôm nay vô cùng náo nhiệt.

Lần này Dạ Lâm thành hôn với quận chúa, ông ta cho rằng là đều nhờ phúc khí của Phượng Hoàng, rằng hôm đó Quận chúa gặp nạn trên đường thì Phượng Hoàng nhìn thấy, kêu cha giúp người ta.Quận chúa vì thế cảm mến nên chấp nhận làm vợ sau của Dạ Lâm.

Hôm nay quan khách đến rất đông, Khổng Tước vì buồn chán nên ngồi một chỗ ở góc sân nhìn người ta làm lễ, vừa cầm bánh trái ăn ngon lành vừa nhìn người nọ.Cô nhìn một nam tử trông rất tuấn tú, mái tóc trắng xanh dài đến eo, mặc một bộ y phục đỏ chói hơn cả cô dâu.

Khổng Tước thấy người này thì liền không chớp mắt, một nam tử tuấn mĩ nhìn trông rất lạ kỳ nhưng vô cùng đẹp đẽ.

Cô say sưa nhìn người ấy cho đến khi bị Phượng Hoàng kéo dậy đi ra ngoài, chiếc chuông nhỏ bằng vàng bên trong kêu lên vài tiếng.Thiên Quan Nguyệt ngồi chán nản ở góc đối diện nghe thấy tiếng chuông liền tỉnh táo hẳn, dong mắt nhìn theo hướng tiếng chuông đi, định đứng dậy đi theo thì Dạ Lâm cùng Quận chúa gọi với lại:- Quan gia, hôm nay là ngày thành thân của tôi, mong ngài nể mặt ở lại thêm một lát.Hoá ra Dạ Lâm tưởng Y bỏ về nên nói:- Ta có hơi chán, muốn ra tiểu viện ngồi, chưa có về!

Nói xong liền rời đi luôn.Ở nhân giới này chẳng ai là không biết Tứ Thượng Thiên Quan, rằng nơi đó giàu có chiếm đến ba phần nhân giới.

Tứ thượng chia làm 4 cấp, cấp Thiên Nguyệt là lớn nhất, cũng chẳng bao giờ trực tiếp cai quản, ấy thế mà hôm nay lại đến dự đám cưới của Quận chúa và Dạ Lâm, hắn hếch mặt lên trời cao còn hơn việc lấy được quận chúa.Đi theo tiếng chuông nhỏ của hắn, đứng từ xa nhìn thấy cô bé áo xanh đang đứng ăn bánh, bị Phượng Hoàng giật mất, ném xuống đất rồi quát:- Ai cho ngươi ăn bánh hả?

Ta còn chưa cho phép mà ngươi dám ăn sao?Khổng Tước không nói gì, lại lấy cái khác ở trong túi ra ăn tiếp, còn chìa một chiếc bánh về phía Phượng Hoàng.Nhìn thấy chiếc bánh được chìa về phía mình, Phượng Hoàng tức giận cầm rồi ném xuống đất.

Được cưng chiều từ bé như Phượng Hoàng nếu không vừa ý mình thì sao mà chịu nổi, quát lớn hơn:- Ta đã nói không được ăn, sao ngươi dám?Khổng Tước nuốt xong miếng bánh rồi trả lời:- Dù có làm nô thì ta cũng phải được ăn chứ?

Hơn nữa đây là bánh của ta, vì sao ta không được ăn?

Phượng Hoàng tức nghẹn họng, chẳng nói được lời nào đành chỉ tức giận.Mà Thiên Quan Nguyệt bên này nhìn một màn này liền nở một nụ cười nhẹ.Phượng Hoàng vừa tức giận vừa xấu hổ liền sai mama của mình đánh Khổng Tước, mà Mama kia xuống tay rất nặng, Thiên Quan Nguyệt thấy không ổn liền đi đến.- Phượng Hoàng tiểu thư, hôm nay là ngày vui của cha cô, vì sao lại tức giận đánh người?Giọng từ tốn trầm trầm nhưng bên trong lạnh chứa sự lạnh lùng xa cách, các mama bên cạnh quỳ rụp xuống, Phượng Hoàng còn chưa biết tiếng người đó ở đâu.Khổng Tước ngước lên nhìn người vừa lên tiếng, hoá ra là người đẹp mình thấy lúc nãy.

Phượng Hoàng thấy người này chen vào định tức giận quát thì nhìn thấy một nam tử rất đẹp tới, không còn tức giận mà chỉ nhìn Y, chớp chớp mắt rồi hỏi: - Ngươi là ai?

Trông ngươi đẹp quá.

Thượng Quan Nguyệt nhìn Khổng Tước rồi trả lời: - Ta là Người xấu!Phượng Hoàng không nghĩ ngợi nhiều liền buột miệng khen:- Không, ngươi rất đẹp mà?

Thiên Quan Nguyệt chỉ cười chứ không nói gì, nhặt chiếc bánh nhỏ dưới đất lên phủi phủi, nhưng cũng không sạch, quay sang Khổng Tước hỏi:- Còn chiếc bánh nào nữa không?

Ta muốn ăn một cái.Khổng Tước nghe thấy liền lấy thêm một chiếc bánh nhỏ trong túi bên hông đưa cho Y, chiếc tay còn nhỏ xíu của cô đưa cho hắn chiếc bánh, bàn tay Y to lớn, cầm lấy chiếc bánh rồi mỉm cười nói cảm ơn.Phượng Hoàng thấy hắn không để ý đến mình liền nói:- Chỗ ta còn rất nhiều bánh, đến chỗ của ta ta cho người bánh.- Đại tiểu thư, ta ăn một cái là đủ rồi.

Sau đó Y rời đi, để lại hai người đang ngơ ngác nhìn theo.Phượng Hoàng kêu các mama dậy, quên mất việc mình đang đánh Khổng Tước liền hỏi:- Mama người kia là ai?

Vì sao ta lần đầu thấy vậy?

- Tiểu thư, kia là Quan gia ở Tứ Thượng Thiên Quan, chắc là do nể mặt quận chúa nên đến tiệc thành hôn hôm nay, chứ bình thường không ai mời được ngài ấy cả.- Ồ vậy sao?

Nhìn hắn thật đẹp, ta rất thích.Sau đó Phượng Hoàng bỏ vào trong viện, mà Khổng Tước chạy theo hướng Thiên Quan rời đi, nhưng sao lại đi về hướng Tây?

Đó là nhà kho, là chỗ ở của cô mà.Đi qua cổng của biệt viện này thì có một vườn hoa, A Liên cùng cô trồng, còn có một chiếc xích đu nhỏ ở bên cạnh.Khổng Tước thấy Y đi đến chiếc xích đu rồi ngồi xuống, cô cũng chạy lại gần, Y không tránh ra mà còn nhìn cô.- Cảm ơn ngài đã giúp ta lúc nãy, ta còn hai cái bánh này, đều cho ngài hết đấy.Thiên Quan Nguyệt nhìn cô bé, rồi giơ tay cầm lấy chiếc túi nhỏ, xem bên trong còn hai cái bánh, đóng lại rồi treo vào hông.- Vườn hoa này đẹp quá, là ai trồng thế?

Thiên Quan Nguyệt nhìn cô bé rồi hỏi, hắn biết thừa là cô cùng A Liên kia trồng vì hôm nào mà chúng quỷ không báo cáo, nhưng vẫn hỏi.- Ta trồng đấy, đẹp không?

- Đẹp.

Nào, đến đây ngồi cùng ta.Nhưng chiếc xích đu này quá nhỏ, chỉ đủ cho một người cao lớn như Y ngồi, cô còn chưa kịp nói gì thì Y đã kéo tay, bồng cô ngồi lên đùi.- Chiếc xích đu này không chắc chắn lắm đâu, ta sợ nó gãy mất.Cô được bế lên ngồi ngay trên đùi, thân hình bé tẹo này của cô bị ôm trọn vào, cô nhớ đến việc A Liên cùng cô thắt dây có hơi lỏng, sợ rằng hai người họ làm đứt dây xích đu mất.

- Không sao, ta bế em sẽ không ngã được.

Sao cô lại cảm thấy người này quái lạ đến thế nhỉ?

Có khi nào đẹp nhưng không bình thường không?

Ở bên ngoài chơi cả buổi sáng cô có hơi buồn ngủ, cô lại ngồi ở đây rất thoải mái, chẳng biết mình ngủ say từ bao giờ.Lúc tỉnh dậy đã thấy A Liên đang thu dọn đồ đạc bên cạnh, người nọ đã biến mất rồi, mà trên tay cô còn có thêm một chiếc vòng tay bằng vàng.- A Liên tỉ, dọn đồ làm gì thế?- Tiểu thư, lão gia cùng quận chúa cho phép người ra ngoài biệt viện ở rồi.

Không cần ở đây nữa.- Thật sao?

Vậy còn tỉ thì sao?

Có ở chung với ta không?

- Có, nhưng mỗi ngày tiểu thư phải theo hầu Đại tiểu thư, ta chẳng muốn như vậy đâu.- Không sao, ra ngoài là tốt rồi, sau này ta cùng tỉ vẫn ở với nhau là được.

Hai người nhìn nhau cười, thực ra A Liên lo lắng rằng sau này cô sẽ chẳng được vui vẻ thế này nữa, dù sao thì ở trong này mấy năm bình yên cô cũng quen rồi.Ngoài nhà lớn, Quận chúa cùng Dạ Lâm đang nói nói cười cười với nhau, bên cạnh còn có Phượng Hoàng đang vui vẻ chơi đùa, quận chúa Hoa Linh vốn rất thích trẻ con, nhìn Phượng Hoàng vui vẻ như vậy, Dạ Lâm thấy liền nói:- Nàng thích Phượng Hoàng như vậy nhất định con bé cũng rất thích nàng, sau này chúng ta có thêm hài tử cho hai đứa chơi với nhau.Quận chúa đỏ mặt bẽn lẽn cười, dù cô chẳng còn nhỏ tuổi nhưng vẫn chưa trải qua chuyện này lần nào.

Đang vui vẻ thì Khổng Tước và A Liên đi đến, nhìn thấy Khổng Tước, Hoa Linh liền đứng dậy cầm tay cô rồi nói:- Khổng Tước là nhị tiểu thư nhà này, sau này đại tiểu thư học gì thì con cũng học nấy, được không?

Cô chưa hiểu chuyện gì thì cha cô lên tiếng:- Khổng Tước, trước đây vì an toàn của con nên ta cho ở biệt viện phía Tây, bây giờ con ra ngoài này nhớ theo học tỉ tỉ của con tốt vào, những phước phần này là A Nương quận chúa cùng tỉ cho con đấy.- Vâng ạ.Sau đó cô cùng A Liên về phòng nghỉ, quận chúa cùng Dạ Lâm cười thầm trong lòng, Phượng Hoàng ở bên cạnh chỉ nhìn theo cô không nói gì.Hôm sau, mới đầu canh ba gà còn chưa gáy, Khổng Tước còn đang ngủ ngon thì một chậu nước hắt vào mặt, cái lạnh lẽo khiến cô giật mình hoảng sợ tỉnh dậy, chưa kịp làm gì đã nghe thấy một giọng nói âm trầm đáng sợ:- Mau dậy đi, nếu không hôm nay ngươi sẽ chết!
 
Nữ Chủ Được Quan Gia Cưng Chiều
Chương 4


Thấy Khổng Tước giật mình thức dậy ngơ ngác, người ướt sũng không hiểu chuyện gì hét lên Phượng Hoàng vui vẻ cười lớn, nhưng nghe thấy tiếng kêu của tiểu thư thì A Liên chạy sang, lúc này Phượng Hoàng vừa chạy vừa kéo theo hai người hầu chạy đi mất.Trò đùa này là cô dành cho kẻ không chịu khuất phục mình.

A Liên chạy sang thì thấy tiểu thư người ướt nhẹp, mặt đỏ lên vì lạnh, kiên cường cố gắng bình tĩnh, vội lấy chăn khác quấn cho cô rồi ôm cô vào lòng.

- Tiểu thư người làm sao thế?

Có chuyện gì thế?

Sao lại ướt như thế này chứ?Lúc này Khổng Tước còn chưa kịp bình tĩnh, chỉ nắm thật chặt lấy tay cô, chiếc vòng tay bằng vàng bỗng sáng nhẹ lên.

Thiên Quan Nguyệt đang ngồi đối diện Diêm Vương, vừa uống rượu vừa đánh cờ, thấy chiếc vòng tay sáng lên liền biết là cô gái nhỏ có chuyện, vụt đi mất.Diêm Vương không hiểu chuyện gì cũng chạy vội theo.

Đợi A Liên đi ra ngoài đun lấy nước ấm thì Y mới hiện ra, một thân y phục đỏ cùng mái tóc trắng ấy, vừa nhìn thấy Y bỗng nhiên cô bật khóc không ngừng.

Thiên Quan Nguyệt ngồi xuống ôm ấy cô, tay vỗ nhẹ vào lưng cho cô dễ chịu rồi truyền một ít hơi ấm vào người cô.

Dỗ dành cô một hồi lâu mới ngừng khóc, Diêm Vương ở bên cạnh chưa hiểu chuyện gì nhưng thấy A Liên đi gần đến, vội vàng giục Y, Y nhìn cô lưu luyến rồi biến mất trong không trung, mà Khổng Tước đã nằm ngủ say từ lúc nào.Hai người họ quay trở về Tứ Thượng Thiên Quan.Diêm Vương nhìn sự lo lắng lúc nãy của Y không nhịn được mà hỏi:- Vị lúc nãy là ai?

Sao ngươi lại cho cô ấy vòng Lan Chỉ thế?

Lan Chỉ là chiếc vòng tay bằng vàng đó.

- Phu nhân của ta.Y vừa uống một ngụm nước vừa trả lời.Diêm Vương nghe xong mặt nghệt ra như rất ngạc nhiên rồi nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu mới hỏi lại:- Con bé mới chừng 5-6 tuổi thôi, ngươi mới sống dậy liền muốn làm quỷ đến như vậy sao?

- Ta không phải quỷ hay sao?

Diêm Vương không nói thêm câu nào, nhưng mặt vẫn đang thắc mắc chỉ không hỏi.- Tiểu Ảnh của ta đầu thai rồi, là cô ấy đấy!

Lần này ta sẽ không để cô ấy bị cướp mất.Diêm Vương nghe xong có hơi bất ngờ, hoá ra vợ hắn ta đến rồi.

Nghĩ lại việc trăm năm trước giành lại thê tử của hắn cũng khiến Diêm Vương thấy sợ.- Trăm năm trước hai ngươi không thể bên nhau, bây giờ có thể rồi, ai mà dám cướp phu nhân ngươi thì khi còn bé thế này chứ?- Ta đã thấy Tử Đồng bay xuống đây rồi, ta sợ một ngày nào đó lại xảy ra chuyện như trăm năm trước nên mới cho nàng ấy Lan Chỉ, còn đeo cả chuông vàng cho cô ấy rồi.Diêm Vương nghe xong mặt giống như nghi ngờ nhân sinh, giơ ngón cái lên rồi nói:- Quả là Quỷ Vương, khâm phục.Y cười nhẹ, nhấp một ngụm rượu rồi nhìn ra ngoài.Bỗng quản gia từ truyền tin đến, Tử Đồng tiên xuất hiện ở Dạ gia, nhưng để nhìn Phượng Hoàng chứ không phải Khổng Tước.Diêm Vương cùng Y nghe xong nhìn nhau, suy nghĩ một hồi rồi truyền thanh đi:- Canh giữ đêm nay đi, ngày mai ta sẽ bắt đầuNgày hôm sau, sáng sớm ở cửa lớn đã thấy bà nội Dạ đến, Khổng Tước cùng Phượng Hoàng ra chào, bà liền kêu hai người ra từ đường.Phượng Hoàng có sợ bà nội thì sợ nhưng vẫn có cha cô nói đỡ, còn Khổng Tước thì không, cô run run đi ra nhưng mắt vẫn nhìn xung quanh xem có chiếc roi nào không.Bà nội Dạ ngồi trên ghế lớn nhìn xuống một hồi lâu, con mắt bà nhìn vào Khổng Tước chặt chẽ, im lặng không nói gì.Trước giờ Khổng Tước ở biệt viện phía Tây, nhưng thi thoảng bà nội mặt mày tức giận đến tìm cô rồi đánh cô một trận, sau đó lại vui vẻ rời đi.

Cô căm ghét cha nhưng rất sợ bà nội, dù vết thương của cô lành nhanh và hết đau nhanh lắm nhưng vẫn sợ.- Bây giờ hai nha đầu này đều đã lớn, phủ gia lại có thêm người mới, ta đã sắp xếp cho hai đứa đến nhà thầy Phó để học tập, nơi đó có ít học trò, sẽ chuyên tâm học hành, sau này một tháng chỉ được về một lần, bao giờ học xong thì về.

Thu dọn đồ ngày mai đi liền cho ta.Dạ Lâm ở bên cạnh nghe thế thì nói đỡ:- Mẹ, Khổng Tước kia ngu dốt thì ở lại chứ Phượng Hoàng còn nhỏ nhưng lại thông minh, xa nhà một tháng làm sao chịu được?

Bà nội nghe xong thì tức giận nói:- Mấy năm qua con chiều nó thành hư như thế còn chưa đủ hay sao?

Đem nó đến nhà Phó Thư, ta đã đưa tiền sắp xếp hết rồi, nhà này không có nam tử thì đành phải thế, trách ai chứ?

Dạ Lâm mấy năm nay bị mẹ mình mắng vì không có con trai đến mòn cả tai, nghe xong câu này cảm thấy rất tức giận nhưng cũng không nói được gì.Khổng Tước ở bên dưới nghe xong chỉ vâng nhẹ một câu nhưng Phượng Hoàng không chịu được, làm sao mà cô ra ngoài chịu khổ được.

Bà nội nhìn thấy cô gào khóc ầm ĩ liền đập bàn nói lớn:- Ta không cho phép mang theo người hầu, nếu như ngươi còn khóc lóc, hai tháng về một lần, có trốn về cũng không ai được phép mở cửa cho ngươi.

Phượng Hoàng nghe xong bao nhiêu ấm ức cũng dồn nén lại, cô ghét bà nội này, cô đành phải làm theo thôi, đến cha cô còn sợ bà nội này.Hôm nay nhà thầy Phó Thư vẫn như thế, chỉ có vài ba người học trò đến học, bởi đa phần học sinh chê lão đã già, dạy không tốt nên ai cũng đến lớp học ở Tứ Thượng Thiên Quan, ấy thế mà nhà Dạ gia lại đăng ký đến đây học.Phu nhân của Phó Thư nghe tin thì vui mừng lắm, bởi bà chính là mama Trương chăm Khổng Tước từ bé, mama Trương không có con cái, lúc đó chăm Khổng Tước lại bị Dạ Lâm đánh đến gãy chân.

Dù đã bị đánh gãy một chân rồi bị đuổi đi nhưng bà vẫn thương nhị tiểu thư này lắm, bây giờ được gặp cô, cô lại được học ở đây, bà vui mừng khôn xiết.

Sau đó hai ngày hai người họ đều đến nhà thầy Phó Thư ở lại học tập.

Cũng như thường lệ, Tử Đồng tiên xuống thăm Phượng Hoàng nhưng không nhìn thấy đâu cả, chỉ nhìn thấy Thiên Quan Nguyệt ngồi uống nước trong từ đường.Tử Đồng tiên ẩn thân nhưng Y nhìn thấy, Y vẫn luôn nhìn thấy nhưng vẫn giả vờ để tiếp tục nói chuyện với Dạ Lâm:- Vậy ngươi nghĩ sao về đề nghị của ta?

- Đương nhiên, đương nhiên ta đồng ý rồi, con gái ta là đứa thông minh sáng dạ, lúc nào cũng vui vẻ hoạt bát.

Đợi nó đi học trở về ta liền đem đến cho ngài.Dạ Lâm vui mừng hết sức, Quan gia đến đây đề nghị kết thân với một người con gái của ông ta, nhưng kết thân là chuyện sau, bàn là chuyện trước.

Ông ta vui vẻ xiết bao nếu nghĩ đến sính lễ của Quan gia đem đến, hơn nữa, đứa con gái Phượng Hoàng mà ông yêu thương đem gả vào đó chẳng phải sung sướng cả đời hay sao?

- Để đảm bảo, ngươi viết giấy cho ta, chỉ cần viết "Sẽ gả khuê nữ của mình cho Thượng Quan Nguyệt" rồi đóng dấu là được.

Mà Dạ Lâm tin chắc rằng Thiên Quan Nguyệt đang nói đến Phượng Hoàng nên cũng không nhiều lời.

Tử Đồng tiên nghe đến đây đã hiểu phần nào, hắn tức giận đến tím mặt tím mày, nhưng hắn lại không biết rằng nhà này vốn có hai đứa con gái, mà trong lời kia của Thiên Quan Nguyệt là muốn ai, cho rằng việc này lại lặp lại như trăm năm trước, Thiên Quan Nguyệt vừa về đến phủ thì Tử Đồng tiên đã hiện thân, ra tay đánh về phía Quỷ Vương.Nhìn thấy liền né, vung một đấm về phía Tử Đồng tiên, hắn né nhưng không kịp, cú đấm sượt qua mặt, hắn tức giận nói:- Thiên Quan Nguyệt, trăm năm trước ta với ngươi vì một người con gái mà kết thù oán, khiến cô ấy mãi mới siêu sinh, đến bây giờ ngươi vẫn không tha cho cô ấy hay sao?Y nghe xong chỉ nhếch mép cười, tha sao?

- Tử Đồng tiên, Ma với Quỷ có thể đi với nhau, nhưng Quỷ với tiên vốn không đội trời chung.

Vì một người con gái kết thù oán thật sao?

Hay là vì ngươi đánh gãy một chân em trai ta, ta san phẳng Tiên Phủ Lý của ngươi, oán thù trăm năm, vì sao lại đổ lên đầu Tiểu Ảnh?Tử Đồng tiên nhăn mặt tức giận, dù nguồn cơn vốn chẳng phải vì cô ấy, nhưng Tử Đồng tiên vì chuyện đó sinh hận đến hôm nay.- Đã vậy thì hôm nay ta cùng ngươi giải quyết cho xong.Nói xong tay liền đánh về phía Y, nhìn thấy động tác này, Y một thân ảnh đỏ bay lên không trung né tránh rồi từ tốn nói:- Ta cho ngươi suy nghĩ lại, đây là đâu.

Hơn nữa, thực ra thứ ngươi muốn chưa chắc đã là thứ ta muốn đâu.

Tử Đồng tiên nghe xong không hiểu, nhưng vẫn một chưởng đánh về phía Y, Y lại né chiêu này, Tử Đồng tiên bay về, lúc này Y mới đáp xuống, nhìn xung quanh nói:- Hiện ra đi.
 
Nữ Chủ Được Quan Gia Cưng Chiều
Chương 5


Tử Đồng tiên vừa biến mất, Thiên Quan Nhạc cùng hai người kia xuất hiện, Thiên Quan Nhạc đi đến bên cạnh, căm phẫn nhìn về phía cửa sổ.- Đừng nóng vội, sau này ta sẽ trả thù cho ngươi, cả gốc lẫn lãi.Dù rất hận Tử Đồng tiên, bởi đó chính là người đã đánh gãy cái chân trái này của hắn, mối thù này hắn làm sao là quên được?

Dù được Thượng Quan Dạ hết lòng chữa trị nhưng vốn không thể nào trở về như trước, nhưng hắn cũng tin lời quan gia, vì năm đó, tiên với quỷ nước sông không phạm nước giếng nhưng chân trái hắn gãy, Quan gia đã san bằng nơi ở của Tử Đồng tiên, bao nhiêu thù hận dồn nén trước đây gom lại thành một.Tử Đồng tiên đó hắn cũng không phải chỉ là một tiên đồng, hắn là thiên tiên, con trai của lão Thái Nhân - Phù Tính, người chỉ dưới Ngọc Hoàng một bậc, được Ngọc Hoàng nhận làm con nuôi.

Thiên Quan Dạ đến dìu Quan gia ngồi xuống rồi mới từ từ ngồi, cả Diêm Vương lẫn quản gia Từ cũng vào.

Mọi người đã đông đủ, Thiên Quan Dạ mới lên tiếng:- Quan gia, hiện nay Tiên giới càng ngày càng ép chặt cổng trời Li Oa, nhân linh của ta bên dưới thì không vấn đề gì nhưng địa bàn quỷ linh càng ngày càng hẹp, sợ rằng tiểu quỷ sau này sẽ không chịu được áp bức mà ngắm tới nhân linh.Quản gia Từ cũng báo cáo lại:- Bên phía Phu nhân tôi sẽ cố gắng không tham gia vào cuộc sống, nhưng tránh trường hợp Tử Đồng tiên đến tôi sẽ ẩn thân phu nhân lúc Tử Đồng tiên đến.Diêm Vương nghe xong có phần khó hiểu, làm sao ẩn thân một người thường chưa có thức linh được?

Người đi qua âm phủ nhà hắn mà hắn không thu hết thức linh sao?

Như đọc được suy nghĩ của hắn, Từ quản gia giải thích:- Phu nhân đầu thai lại nhưng thức linh trong người không mất chỉ là yếu đi thôi, hơn nữa máu cô ấy vẫn rất thơm nên ma quỷ cấp thấp vẫn luôn vây lấy, như thế có thể lợi dụng những linh hồn kia che đi thân thể phu nhân, bây giờ Tử Đồng tiên chưa biết đến phu nhân nên tạm thời vẫn an toàn.

Còn nếu như biết rồi thì...Từ quản gia chưa kịp nói xong thì Quan gia đã lên tiếng:- Ta sẽ trực tiếp đưa về Nguyệt quán.

Nguyệt Quán là nơi tu lên cấp của tất cả quỷ cấp cao, trong này ngoài quỷ cấp cao thì không thể vào được.

Vào được chưa chắc sẽ ra được.- Bạch, ngày mai cải trang đến nhà Phó Thư xin làm thầy, dạy riêng cho Tiểu Tước về độc dược, ám khí, võ công.

Ngoài học chữ còn cần học nhiều thứ khác nữa.

Từ ngày mai ta cùng Diêm Vương phải vào Nguyệt quán một thời gian, nếu không có chuyện gì thì đừng gọi ta.- Vì sao lại phải vào Nguyệt quán?

Không phải Ngài vừa ngủ dậy hay sao?

Có chỗ nào không khoẻ sao?

Thiên Quan Dạ nhìn xung quanh Y, Y ngủ dậy sau trăm năm đã tu lên gấp đôi quỷ khí, thế mà còn muốn vào Nguyệt quán hấp thụ linh khí sao?

- Ta không sao, nhưng ta cần hấp linh khí cho một món đồ, thuận tiện cho Diêm Vương vào đó chơi một vòng.

Sau đó đưa mắt nhìn Diêm Vương, hắn thấy mọi người nhìn thì cười cười nói:- Ta lâu rồi chưa vào đó chơi, muốn đi xem một chút.Sau khi mọi người rời đi, Diêm Vương hắn chạy ra gặp riêng Thiên Quan Bạch, dặn dò bảo hắn:- Bạch, tối nay ngươi xuống tìm Bạch Vô Thường, bảo hắn là tra lại sổ, tìm xem trăm năm trước Lúc Tố Ảnh chết có phải đã chia linh khí làm hai phần không?

Sau đó gặp Nương tử nhà ta kêu cô ấy là ta nhớ nàng ấy rất nhiều.

Thiên Quan Bạch cười cười rồi gật đầu đồng ý.

Trên mặt đất, Tứ Thượng Thiên Quan nổi tiếng đến như thế nào ai cũng biết.

Thần dân trên mặt đất mỗi lần đi ngang qua đây đều quỳ xuống lạy vài cái coi như là cầu phúc.

Nhưng vì sao?

Con người ta cầu Phật cầu Tiên, chẳng có ai lại đi cầu Quỷ?

Ai mà biết ngọn núi này lại là nơi trú của Quỷ chứ?

Mặt mũi hiền lành, tâm hồn thánh thiện.

Tứ Thượng Thiên Quan đã làm gì để dân chúng đi qua quỳ lạy?

Cung Nhạc dạy âm luật, ca, đàn, sáo, nhảy.

Cung Bạch dạy học, muốn học gì chỉ cần vào được là được học.

Cung Dạ chữa bách bệnh trên trần gian.

Cung Nguyệt có tiền, có đầu óc, giúp đỡ chúng sinh.

Tứ Thượng Thiên Quan này mỗi người một vẻ, nhưng ai cũng đều là nghe nói, vì họ ở chủ cung, mỗi lần xuất hiện đều là một hình dáng.

Ai mà biết đây lại là Quỷ?

Bọn họ nhìn ai cũng đẹp đến ma mị, như tiên hoá thành.

Trời chập tối, Khổng Tước cùng Phượng Hoàng mới đến nhà Phó Thư, Phượng Hoàng khó chịu bước xuống xe nhìn thấy một người phụ nữ bước chân khập khiễng đi đến, Phượng Hoàng mệt mỏi ngồi xuống rồi nói:

- Trời ơi chân khập khiễng thế này thì hậu hạ ta thế nào?

Bà nội cũng thật là, đi học thôi cũng không cho đem người hầu, chán chết mất.

Khổng Tước còn chưa kịp xuống xe, nghe thấy giọng của một phụ nữ rất quen nói:

- Đại tiểu thư, tôi không phải người hầu của cô, tôi đến đây để chỉ cho hai vị chỗ ở, chỗ ăn uống, chỗ giặt đồ, phơi đồ, chỗ học tập, hai vị không có người hầu đâu.

Khổng Tước nghe giọng rất quen thuộc, vội vã bước xuống xe thì nhìn thấy gương mặt quen thuộc, có hơi kích động.

- Trương mama, Trương mama?

Phượng Hoàng ở bên cạnh nghe thấy cô gọi nhưng không ai để ý liền cười nhạo cô.

- Trương mama? ngươi bị hoa mắt hay sao?

Ở đây là nhà Phó Thư, đừng có tưởng được đem người hầu tới đây!

Cô gọi lớn, nhưng Trương mama như không nghe thấy cho rằng chắc mình nhìn lầm rồi, cô còn thấy bà ấy cho người đưa Phượng Hoàng vào phòng riêng rồi mới quay ra, lịch sự nói:

- Nhị tiểu thư, phòng ngài bên này, mời ngài đi bên này.

Dù cô có thất vọng nhưng cũng xách chút đồ đi vào, người này cũng giúp cô mang vào, sắp xếp đồ trong phòng.

Cô đang thất vọng cùng cực thì bà ấy kéo kín cửa lại, khập khiễng đi đến.

- Tiểu thư, là tôi Trương Mama đây.

Lúc này cô vỡ ào, cô nhớ nhung Trương mama bao ngày không khác nào như đứa trẻ nhớ mẹ.

Đã hai năm rồi cô mới gặp lại, ôm chầm lấy bà.

- Tiểu thư tôi xin lỗi, khó khăn lắm mới có cơ hội được gặp ngài.

Hai người ôm nhau kích động, mất một hồi lâu sau mới ngừng được, hỏi thăm nhau:

- Trương mama, chân người bị làm sao thế?

- Tiểu thư, chuyện này dài lắm, còn tiểu thư, hai năm này sống như thế nào?

Có bị đánh đập nhiều nữa không?

Bọn họ còn làm khó ngài, đốt tiệu viện hay thả rắn vào nữa không?

Cô xúc động, nhìn bà một hồi lâu nói:

- Sau khi mama đi, bọn họ rất ít đến, nếu có đến thì đánh ta một trận rồi bỏ đi, không có làm gì cả.

Ta còn tưởng mama bỏ ta đi rồi, không thương ta nữa.

Trương mama thương xót nhìn cô rồi lại khóc.

Nhớ đến mấy năm trước mà đau lòng nhìn cô, vuốt ve mái tóc cô như con gái ruột.

- Bây giờ ở đây rồi, sau này không sao rồi.

Sau này mama sẽ chăm sóc cho con.

Mất một lúc sau Trương mama nắm lấy tay cô rồi nói:

- Ở đây không có người hầu của Dạ phủ nên không sao, nhưng ở bên ngoài chúng ta cứ giả vờ như không quen, tránh cho đại tiểu thư ghen tị lại bắt nạt ngài, nếu đến tai lão gia, ngài sẽ lại bị đánh mất.

Cô vâng dạ, rồi ôm lấy tay mama như người mẹ của mình.

Đúng lúc này, Thiên Quan Nguyệt cũng giả vờ đến, xin làm thầy dạy học ở lại nhà trọ Phó Thư, nghe thấy tiếng bên ngoài, hai người họ buông nhau ra, cùng nhau bước ra cửa, nhìn thấy một nam thư sinh trắng trẻo.

- Thầy Phó, ta là Quan Bạch, trước đây ta là học trò của Vụ Minh, nay thầy ấy gửi ta tới đây nghe ngài dạy học để lấy kinh nghiệm, mong ngài thu nhận.

Nghe thấy có người vào, vài người học trò xung quanh chạy ra ngó nhìn hắn tò mò, thầy Phó Thư lịch sự nói:

- Ta đã nghe qua Vụ Minh nói rồi, thằng nhóc ấy nay còn có học trò thế này, ta tự hào lắm.

Ta đã sắp xếp cho ngươi ở bên này, mau qua đây.

Thiên Quan Bạch vừa đến, liếc nhìn xung quanh đã nhìn thấy Đại tẩu còn nhỏ của mình đứng bên này, cũng nhìn thấy một người khác bên kia rất giống nhau, nếu không phải có vòng Lan Chỉ vàng sáng ở cổ tay có thể còn không phân biệt được.

Đi qua Khổng Tước, hắn cố ý cúi nhẹ đầu, như chào hỏi một chút.

Khổng Tước nhìn người này cảm giác có phần hơi quen mắt, nhưng cũng không nghĩ nhiều, đi vào phòng nghỉ ngơi.

Phượng Hoàng ở bên kia nhìn hết hết cả, dậm chân một cái rồi bỏ đi vào phòng, Trương mama cũng giải tán mấy đứa nhỏ còn lại.

Khổng Tước sau một ngày đi xe cũng mệt mỏi rã rời, nằm lên giường là đã thiếp đi.

Quá đêm, một thân ảnh tóc trắng, y phục đỏ lại xuất hiện bên giường cô, cô mơ màng nghe thấy người đó nói vài câu, còn cầm lấy chiếc tay nhỏ của cô nhưng rồi vì buồn ngủ mà ngủ thiếp đi mất.
 
Back
Top Bottom