Mùi thuốc còn vương nơi miệng bát đặt trên bàn gỗ, hương cay nồng xen chút gì đó lành lạnh — vị thuốc ngày nào cũng được dâng tới đúng giờ, không lệch một khắc.Tiêu Du mơ màng, thân thể nhỏ nhắn co lại trong lớp chăn lụa.
Làn da vốn mềm mại giờ đây nhạy cảm đến mức mỗi cử động dù nhẹ nhàng cũng khiến cậu giật mình, một cơn sóng lạ chạy dọc sống lưng, như hàng nghìn mũi kim nhỏ châm vào thịt da, rát bỏng đến tận cùng.Mỗi lần động đậy, cậu cảm thấy như từng lớp thịt, từng dây thần kinh đều bị đánh thức, quá mức chịu đựng.
Cậu cố giãy giụa, nhưng chỉ nhận lại tiếng rên thều thào và cơn nóng âm ỉ lan rộng khắp cơ thể.Ngọc Vân đứng bên cạnh, gương mặt trắng bệch không một nét biểu cảm thật, chỉ có ánh mắt lấp lánh lên sự hứng thú tăm tối.
Hơi thở gần bên tai, tiếng thì thầm nhẹ nhàng như ru ngủ: “Du, tỉnh dậy thôi, ta ở đây mà.”
Tiêu Du cố gắng định thần, cảm nhận rõ từng ngón tay vuốt ve, di chuyển chậm rãi từ cổ xuống vai, rồi trượt dần xuống vùng bụng.
Làn da vốn đã nhạy cảm nay như cháy bỏng từng cử động, khiến cậu rùng mình, môi khẽ mím lại cố nén tiếng rên rỉ thoát ra.Trong căn phòng tĩnh lặng, Ngọc Vân ngồi bên mép giường, ánh mắt dịu dàng đến vô hại, nhưng sâu bên trong là một thứ gì đó u tối, dai dẳng như tơ độc bện quanh trái tim.Thân thể Tiêu Du khẽ cựa mình.
Làn da trắng mịn dưới lớp chăn mỏng hồng lên một cách kỳ dị, như phản ứng với thứ dược âm thầm thẩm thấu từng đêm.
Mắt khẽ hé, mông lung như giữa mộng và thực.“Vẫn còn nóng...”
Ngọc Vân thì thầm, đôi tay mảnh khảnh nhưng vững vàng vén chăn, chạm vào vùng ngực người nọ.
Một tiếng rên mơ hồ, mỏng manh bật ra từ cổ họng Tiêu Du, nghe như một làn gió chạm vào dây đàn đang căng mảnh.Tiêu Du khẽ cựa mình, đôi chân mảnh mai động đậy trong vô thức.
Cậu khẽ rên một tiếng, tựa như gió quẩn qua khe cửa, nhẹ đến mức gần như không nghe thấy, nhưng lại khiến lòng Ngọc Vân cuộn trào.
Y cúi xuống, đặt môi lên hõm cổ cậu, hôn một cách chậm rãi – như thể đang đánh dấu một vùng đất cấm bị xâm lấn.Đầu ngón tay chạm đến nơi đầu ngực đang khẽ dựng lên – nơi từ lâu đã trở nên quá nhạy cảm vì dược tính.
Y mút vào từng chút một rồi khẽ cắn, lưỡi quét một vòng rồi áp sát, rút từng hơi thở run rẩy của đối phương.
Dưới ngón tay đang vân vê và kéo căng nhũ hoa mẫn cảm, cơ thể Tiêu Du như giật khẽ, tiếng rên của cậu vụn vỡ từng mảnh, âm vang khắp không gian tĩnh lặng."…
Đừng…”
Tiêu Du lẩm bẩm, đôi môi run rẩy mấp máy, cơ thể rướn nhẹ như trốn tránh, nhưng lại vô thức đón nhận từng cái mút mải mê của người phía trên.Ngọc Vân cười rất khẽ, mang theo một tia lệch lạc không thể che giấu.
Tay y trượt xuống, tách từng lớp áo mỏng như cánh ve.
Giữa hai đùi trắng mịn là nơi nóng rực đã sớm phản ứng với thuốc – một vùng đất non mềm, hé mở, lấp lánh ẩm ướt.Ngón tay thon dài thăm dò sâu vào trong hậu huyệt, từ chậm rãi đến mạnh bạo, như muốn đo xem nơi đó đã mềm đến đâu.
Tiêu Du rên khẽ, âm thanh nghẹn lại nơi cổ, ngực phập phồng như muốn gào lên — nhưng lý trí thì vẫn đang mắc cạn trong cơn mê say kéo dài từng đêm."
A....a.... không ...."
Ngọc Vân hôn lên trán cậu, giọng thì thầm như ru ngủ: “Đừng sợ, có vẻ như cơ thể của ngươi lại trung thực hơn miệng nhỉ…
Du nhi.”
Đầu d**ng vật nóng cứng kề sát khe mềm đã run lên liên hồi.
Thân thể cậu như bị mở ra từng chút một, nơi sâu thẳm nhất dần bị khuấy động.
Tiêu Du bật lên tiếng kêu nhỏ, nhưng không thể dừng lại nhịp thở đang rối loạn.
Y bắt đầu di chuyển – chậm rãi, ma sát nóng rát thành hậu huyệt , mỗi lần đều dồn sâu, như cứa vào từng lớp.Tiếng va chạm khẽ khàng vang lên trong căn phòng tĩnh mịch.
Mỗi cú thúc như thấm vào da thịt, khắc một vết hằn vào thân thể và ký ức cậu.“Ư…
đau…”
Tiếng thở bật ra, mắt mở hé, nhưng lại nhanh chóng bị Ngọc Vân ôm chặt, áp vào ngực.“Chỉ một chút nữa thôi, ngoan…
Ta đang giúp ngươi tỉnh lại…”
Trong từng chuyển động, Ngọc Vân như kẻ điên loạn, vùi sâu vào người kia — không rút ra, cũng không buông tay.
Mỗi lần thúc vào, cả căn phòng như vọng lên tiếng vang, giống tiếng chuông đồng gõ vào hư không, từng nhịp từng nhịp như đánh sâu vào tâm trí.Mồ hôi tuôn chảy, tóc ướt dính vào trán.
Cậu chẳng còn phân biệt được đâu là thật đâu là mộng.
Thân thể mềm oặt nhưng sâu bên trong lại bị lấp đầy đến mức không còn khe hở nào cho lý trí sót lại.Chợt, một cơn đau như dao sắc đâm thẳng vào bụng dưới, Tiêu Du mở mắt giữa cơn run rẩy kéo dài, ánh trăng nhập nhoà đâm vào đáy mắt mơ hồ.
Thân thể như không còn thuộc về mình nữa – làn da nóng hầm hập, nơi hậu huyệt như bị ai đó đào bới, khuấy động đến rã rời.“Ngọc Vân…” – cậu khẽ gọi, giọng khản đặc, đầy căm giận và mơ hồ – “Ngươi cmn…
đang làm gì…”
Tiếng thở gấp gáp trả lời cậu, kèm theo nhịp chuyển động sâu hơn, nặng nề hơn.
Ngọc Vân không trả lời ngay, chỉ ôm ghì cậu chặt hơn, trán tựa lên vai cậu, mồ hôi từ hai người hoà vào nhau, ấm nóng đến ngột ngạt.Y cúi xuống, môi áp lên đầu nhũ hoa, mút lấy rồi nhẹ nhàng cắn khe khẽ.
Tay kia không buông lơi mà giữ chặt vòng eo nhỏ nhắn, siết nhẹ như để khẳng định quyền sở hữu.
Cảm giác vừa đau vừa ngọt ngào tràn ngập khắp cơ thể Tiêu Du, khiến cậu run lên không ngừng.“Cút ra ngoài… nếu ngươi còn sót lại chút lý trí thì hãy— a…!”
Lời chưa kịp tròn câu, cả thân thể đã bị nhấn chìm bởi một cú thúc hung hãn đến tàn nhẫn.
Cơn đau đột ngột xé toạc đáy mắt, khiến tiếng thở nghẹn hoá thành run rẩy, cả người như bị siết chặt giữa ranh giới của đau đớn và khoái lạc méo mó.“Đừng chống cự nữa,” giọng y thấp và mê hoặc, từng âm tiết như những lưỡi dao đâm sâu vào tâm can Tiêu Du.
“Ta sẽ khiến ngươi quên hết mọi thứ ngoài ta.”__________Ánh sáng đầu tiên tràn qua khe cửa sổ, len lỏi giữa lớp rèm dày, rọi xuống gương mặt nhợt nhạt của Tiêu Du.
Cậu khẽ cựa mình, hàng mi run lên.
Một cơn đau âm ỉ quét qua thắt lưng khiến cậu bật thở dốc.Cảm giác lạ lẫm kéo đến từng đợt.Một cảm giác trướng tức kỳ dị lan từ sâu trong bụng dưới, khiến cậu khẽ nghiêng người — nhưng chỉ một chút động đậy thôi, một vật cứng nóng rực nơi thân dưới lại khẽ dịch chuyển, như cắm rễ sâu vào trong, chưa hề có ý định rời khỏi.Tiêu Du khựng lại.
Toàn thân căng cứng.Cậu quay đầu, run rẩy nhìn người nằm sau lưng mình—Ngọc Vân vẫn đang giữ nguyên tư thế ôm chặt từ sau, một tay đặt nơi ngực cậu, tay kia lười nhác vuốt ve bên hông.
Thứ đang nằm sâu trong cơ thể cậu khẽ giật nhẹ một cái, khiến cậu thở dốc.“Ngươi…”
Cậu lắp bắp, cổ họng đau rát, “Vẫn… chưa chịu rút ra sao…?”
Ngọc Vân khẽ cựa mình, như thể chỉ vừa tỉnh, đôi mắt mơ màng, dịu dàng cọ sát bên cổ cậu.“Du nhi…
đừng động.”
Y thì thầm, vùi mặt vào cổ cậu mà hít, như vô tình mà lại đầy cố ý—thứ đang giam giữ trong cậu nhấn sâu thêm một đoạn, vừa mạnh vừa tàn nhẫn, khiến sống lưng Tiêu Du thẳng tắp vì quá mãnh liệt.“A…!”
Cậu bật thốt, hai tay níu lấy đệm gấm dưới thân, cả người rúng động vì cơn tê dại như lửa châm chạy dọc xương sống.
Làn da vẫn còn nóng, như chưa thoát khỏi tàn âm thuốc cũ.“Nơi này… vẫn chưa khép lại.”
Giọng Ngọc Vân thì thầm bên tai, tựa như nước rót vào gỗ mục.
“Nó vẫn đang nhớ ta.”
“Ngươi điên rồi sao?
Mau rút ra—” Cậu vùng vẫy, nhưng đôi chân lại bị giữ chặt, thân dưới vẫn là nơi giao nhau âm ỉ nhức nhối.
Y không nhúc nhích, trái lại còn ôm
cậu chặt hơn.“Ta chỉ muốn ở lại bên trong ngươi thêm chút nữa thôi…” – giọng hắn mềm mại như rượu độc, nhỏ nhẹ nhưng khiến cậu rợn cả sống lưng.
“Nơi đó của ngươi… thật ấm…”
Tiêu Du đỏ bừng cả mặt, cơn tức giận hoà lẫn hoảng loạn, không biết vì sao nước mắt lại trào ra nơi khoé mắt.
Cậu đấm vào vai hắn, cố gắng đẩy y ra, nhưng mỗi lần cử động, thứ bên trong lại đâm sâu thêm, như nhấn chìm lý trí từng chút.Thân thể cậu run lên không chỉ vì nhục nhã, mà còn vì nỗi sợ—sợ bản thân…
đang bắt đầu quen với cảm giác bị lấp đầy đó.“Ngươi…
đồ khốn…”
Cậu thổn thức.
Ngọc Vân lại mỉm cười rất dịu dàng, y không nói gì cả, ánh mắt như muốn khoá chặt mọi suy nghĩ của Tiêu Du.
Y không đáp lời, chỉ đơn giản là đẩy mạnh một cú thúc sâu hơn, thô bạo hơn, như muốn ghi dấu vĩnh viễn vào thân thể và tâm hồn cậu.
Thân thể Tiêu Du cứng đờ rồi lập tức cong lên, từng cơn đau xen lẫn khoái cảm dâng trào khiến cổ họng cậu bật ra tiếng rên nghẹn ngào, thổn thức vỡ vụn giữa những hơi thở gấp gáp và dòng nước mắt lặng lẽ chảy dài trên má.“A…
Đừng nữa… ta không chịu nổi…”
Mỗi cú thúc như lưỡi dao nóng hổi, xuyên thẳng vào từng thớ thịt, vừa đè nén vừa khuấy động mọi giác quan đang hỗn loạn.
Tiêu Du cảm thấy mình bị trói buộc không chỉ bởi thân xác mà còn bởi thứ gì đó vô hình, khiến cậu mất dần khả năng chống cự.Ánh mắt Ngọc Vân như ngọn lửa đốt cháy từng ngóc ngách tâm can, vừa đau đớn vừa khó cưỡng…Tiêu Du cắn răng đến bật máu, trong lòng vừa phẫn uất vừa sợ hãi.
Nhưng điều khiến cậu kinh hãi hơn cả… là thân thể mình đã bắt đầu quen với sự xâm nhập này.
Không phải vì cam chịu, mà vì nó như một loại độc ngấm ngầm, càng cự tuyệt, càng bị kéo sâu vào hố đen không đáy.