Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Np] Xuyên Vào Truyện: Chạy Không Thoát Ba Tra Công

[Np] Xuyên Vào Truyện: Chạy Không Thoát Ba Tra Công
Chương 8.2: 4P, H+++


Tiêu Du khóc không thành tiếng, cơ thể vừa nóng vừa buốt, khoái cảm bị dồn ép đến phát điên.

Lâm Thế Hận bất ngờ dừng lại, giữ yên sâu bên trong, chỉ day nhẹ, khiến cơn cực khoái bị chặn đứng.Hạ Khải Uy từ phía sau giữ cậu, ánh mắt u tối: “Thêm một thứ nữa, chịu nổi không?”

Tiêu Du lắc đầu điên loạn, miệng chỉ còn tiếng khóc đứt quãng.Lâm Thế Hận bật cười khan, nắm chặt eo cậu, trong khi Hạ Khải Uy hạ người, đầu dương vật to lớn cứng nóng ép lên lối vào đã sưng tấy, đẩy vào chậm rãi, lách bên cạnh, ép dần dần, khiến lối vào bị căng đến rách.Tiếng gào bật lên chói tai, Tiêu Du giật liên hồi, mạch đập loạn, bụng nhô lên rõ rệt.

Hai thứ cùng lúc lấp đầy, nóng rực, ép mạnh từng tấc ruột non.“Kh…!

Ư… kh…!”

Hạ Khải Uy gầm, Lâm Thế Hận rít qua kẽ răng, hai người phối hợp nhịp thúc sâu, rút ra gần hết rồi đâm vào cùng lúc, nặng và tàn nhẫn.

Tiếng thịt va thịt vang rền, nhầy nhụa, trộn với tiếng thở gấp, tiếng rên lạc giọng.Cả người Tiêu Du run như lá, da tái trắng, cổ họng bật âm thanh rời rạc, nước mắt, mồ hôi, dịch trắng đục hoà lẫn, chảy dọc đùi, loang trên chiếc đệm lạnh lẽo.

Đến phút cuối, hai kẻ gầm lên, ép sát tận đáy, dịch nóng tràn vào dồn dập.

Cả hai rút ra cùng lúc, dòng dịch đặc chảy ra ào ạt, vẽ thành vệt ướt bẩn thỉu."

Ngươi còn dám trốn không."

Lâm Thế Hận thì thầm, tay mơn trớn cổ cậu.Tiêu Du lắc đầu trong vô thức, toàn thân run bần bật.

Bị bịt mắt, bịt miệng, không nhìn, không kêu được, toàn bộ cảm giác bị phóng đại đến cực hạn.

Cuối cùng, khi cậu tưởng như mình sắp chết đi, tất cả mới dừng lại. *******Sau cơn dày vò kéo dài, căn phòng tĩnh lặng lại.

Ánh nến trên giá đồng rọi xuống cơ thể Tiêu Du đầy vệt đỏ, dấu cắn, vết trói siết chằng chịt.

Đôi mắt bịt lụa đen vẫn khẽ run, mí mắt sưng hồng, dãi và nước mắt đọng ướt trên gối.Lâm Thế Hận ngồi mép giường, tháo miếng vải bịt mắt ra.

Ánh mắt Tiêu Du mờ đục, lạc thần, lông mi khẽ rung như cánh bướm.

Thấy vậy, Thế Hận khẽ cười, cầm khăn tẩm nước ấm lau qua má, cổ, rồi dọc xuống bụng dưới.“Còn thở… tốt lắm.”

Giọng hắn trầm, khẽ nhưng như nhấn từng chữ vào tim.Hạ Khải Uy từ phía sau mang ra một hộp gỗ chứa thuốc mỡ màu vàng nâu, mùi thảo dược hơi the.

Hắn cầm lên, thản nhiên nhúng ngón tay vào, chậm rãi thoa lên bắp đùi đầy vết bầm tím.Tiêu Du khẽ co giật, miệng run bần bật, nhưng vẫn bị Thế Hận giữ chặt vai.

Dực Vân tiến đến, nhìn cậu từ trên xuống, đôi mắt khẽ tối.

Hắn cúi xuống liếm nhẹ lên đầu ti vẫn còn sưng, sau đó lấy khăn khô lau sạch dịch đọng.“Ngươi nên quen với việc này sớm đi… vì đây sẽ là mỗi đêm từ nay về sau.”

Hắn cười nhạt, nhưng đầu ngón tay vẫn dịu dàng xoa vết sưng như đang dỗ một con thú non.Tiếng thở đứt quãng, thỉnh thoảng kèm tiếng nấc tắc nghẹn.

Bàn tay Hạ Khải Uy di chuyển lên cậu bé, cẩn thận tháo vòng siết, rồi bôi thuốc mỡ lên, động tác tuy chậm rãi nhưng tuyệt không dịu dàng, mỗi lần chạm đều khiến Tiêu Du giật lùi.Thế Hận vẫn nắm chặt cằm, ép cậu ngẩng nhìn, mỉa mai:“Ngươi còn nghĩ sẽ có ai đến cứu?

Không có ai đâu, chỉ còn bọn ta.”

Đến khi các vết thương đều được bôi thuốc, Tiêu Du gần như tê liệt, toàn thân mềm oặt.

Ba người thay phiên lau qua người cậu, thậm chí còn giúp thay một tấm đệm sạch, để cậu nằm lại như một món đồ đã dùng xong.
 
[Np] Xuyên Vào Truyện: Chạy Không Thoát Ba Tra Công
Chương 9.1: Tà niệm (1)


Ngoài trời mưa nhẹ lất phất, gió lạnh như xuyên thấu vào từng kẽ hở của gian phòng lạnh lẽo.

Tiêu Du nằm trên chiếc giường thô sơ, cơ thể gầy gò yếu ớt sau những ngày bị tra tấn.Những vết thương chưa kịp lành hẳn, vẫn âm ỉ đau rát như lưỡi dao quấn quanh từng thớ thịt, nhưng nỗi đau lớn nhất lại nằm ở trong tim cậu - sự cô đơn, tuyệt vọng không lối thoát.Âm thanh gấp gáp của giáp sắt va vào nhau vang khắp hành lang, từng bước chân dồn dập truyền qua nền đá lạnh.

Cậu chỉ nghe lờ mờ vài tiếng hét ra lệnh phía ngoài, tiếng gió rít xuyên qua khe cửa, mang theo hơi lạnh buốt sống lưng.Một lúc sau, tiếng bước chân khẽ khàng vang lên ngoài cửa, Ngọc Vân bước vào, y mặc trường sam lụa trắng, mớ tóc dài mềm mượt buộc thấp bằng dải lụa, vài sợi loà xoà trước trán, càng khiến gương mặt thanh tú trở nên yếu đuối đến mức khiến người ta chỉ muốn bảo hộ.Khoé môi y cong lên một nụ cười nhạt.

Thoáng chốc, toàn bộ căn phòng dường như bị phủ kín bởi một lớp sương bạc mỏng, đẹp đẽ đến mức người khác tê dại, nhưng sâu dưới lớp mặt đó lại phảng phất mùi dã tâm âm u, như chiếc lưỡi dao bọc nhung chực chờ rạch toạc da thịt.Trước đó.

Trong thư phòng ảm đạm, đèn lồng chiếu lên từng bóng người kéo dài trên vách.

Ánh sáng lung lay, như tâm tình ngổn ngang của ba người.Lâm Thế Hận cau mày, tay nắm chặt chuôi kiếm bên hông, ngón tay thon dài vuốt dọc lưỡi kiếm sáng loáng, gương mặt nghiêm nghị.

"Đường biên phía Bắc đang rục rịch, bệ hạ đã hạn lệnh ta phải lập tức dẫn quân lên trấn giữ.

Chậm một ngày, loạn thêm một dặm."

Giọng hắn khàn, trầm như tiếng trống đêm.Hạ Khải Uy đứng gần cửa sổ.

Hắn chậm rãi gõ bàn, đôi mắt âm u quét qua đống thư."

Nội cung vẫn chưa yên, đám phản quân Tây Môn còn rình rập.

Cấm vệ quân do ta nắm, không thể không tự mình chỉnh đốn, nếu không... rắn chuột lại sinh sôi."

Trần Dực Vân im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, gió đêm lùa nhẹ mái tóc dài."

Ta được phái đi dẫn đoàn sứ sang nước láng giềng, bảo vệ giao ước thương binh.

Ba tháng, hoặc lâu hơn."

Trong khoảnh khắc trầm mặc đó, Ngọc Vân bước vào, dáng vẻ mềm mại, tay ôm lò hương nho nhỏ.

Ánh mắt y cụp xuống, hàng mi dài khẽ run, như sương mai đọng trên cánh sen."

Ba vị đại nhân...

Tiểu Du thương tích đầy mình, nếu không có ai chăm sóc, chỉ e... e rằng...".

Giọng Ngọc Vân khẽ khàng, như gió thoảng qua đồng cỏ, khiến ai nghe cũng mềm lòng.Lâm Thế Hận cau mày, thoáng lộ vẻ nghi ngờ, nhưng nhìn thân hình mảnh mai kia, cuối cùng hắn cũng chỉ hừ một tiếng."

Ngươi muốn trông nom hắn?

Việc này không dễ, vả lại, cơ thể ngươi yếu, không thể chịu nổi."

Ngọc Vân khẽ cắn môi, ngước lên.

Câu cuối nói ra như nức nở, vai nhỏ khẽ run, khiến ba người đồng loạt siết chặt tay."

Tiểu Du tuy ngang bướng, nhưng... ta sẽ cố gắng khuyên nhủ.

Dù sao hắn cũng đã kiệt sức... chắc sẽ không gây phiền."

Hạ Khải Uy cười, nhưng ánh mắt thoáng ấm áp:"Ngươi vẫn dịu dàng như xưa.

Được, nếu đã muốn, chúng ta sẽ để ngươi trông nom.

Nhưng nhớ, không được để hắn làm tổn thương ngươi."

Hắn đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đen mềm của Ngọc Vân, động tác tự nhiên như dỗ trẻ.Trần Dực Vân tiến tới, khẽ vuốt cằm y, cười nhạt:"Chúng ta đi, giao hắn cho ngươi...Nhưng nếu có chuyện gì, nhớ lập tức báo tin."

Ngọc Vân dập đầu thật sâu, giọng nghẹn lại như nén khóc:"Đa tạ các ngươi... ta nhất định sẽ trông nom hắn kỹ, không để hắn chạy trốn."

Y ngước lên, đôi mắt trong veo, ánh đèn phản chiếu long lanh như hạt sương.Trong phút chốc, gương mặt y vẫn giữ nguyên vẻ thuần khiết, đôi vai run lên nhẹ nhẹ.

Ba người nhìn y rồi quay đi, không ai thấy ánh sáng lạnh loé lên như lưỡi dao trong mắt y khi đầu cụp xuống.
 
[Np] Xuyên Vào Truyện: Chạy Không Thoát Ba Tra Công
Chương 9.2: Tà niệm (2)


Quay trở lại thời điểm này, Ngọc Vân mang theo bát thuốc bốc khói, bóng lửa nhảy múa trên gương mặt y.

Ánh mắt dịu dàng, khoé môi khẽ mím, giống hệt "bạch liên hoa" trong ký ức nguyên chủ."

Tiêu Du... ta mang thuốc đến cho ngươi."

Giọng nhỏ nhẹ, như sợ gió đêm nghe thấy.

Tiêu Du liếc lên, cổ họng khàn đặc, hằn lên nét cảnh giác."

Cút...

đừng giả vờ nữa..."

Ngọc Vân giả vờ khựng lại, đôi mắt ngấn nước:"Ta chỉ muốn giúp ngươi.

Ba vị đại nhân được triệu khẩn, phủ tạm thời giao cho ta trông coi.

Ta...

đến xem thương thế của ngươi."

Giọng y nhẹ tênh, như tiếng gió lướt qua bờ hồ.

Y ngồi xuống mép giường, bàn tay lạnh buốt khẽ vuốt gò má Tiêu Du.Tiêu Du run lên, cổ họng khô khốc, mí mắt nặng trĩu."

Ngươi giả vờ quan tâm, thật ra chỉ là muốn nhìn ta khốn đốn.

Ngọc công tử, tâm ngươi bẩn đến độ thuốc cũng không rửa sạch nổi đâu..."

Lời chửi khàn khàn, yếu ớt như mèo bệnh.

Ngọc Vân khẽ bật cười, cười thật dịu dàng, nhưng tay siết chặt cằm cậu, ép miệng mở ra."

Uống đi."

Nước thuốc đắng tràn xuống, Tiêu Du ho khan, giãy giụa yếu ớt.

Thuốc chảy ra hai bên khoé môi, nhỏ xuống cổ, ướt cả vạt áo."

Ghét quá...

Ngươi lúc nào cũng như thế này."

Ngọc Vân cúi đầu, hơi thở sát đến tai Tiêu Du.

Cậu co rụt vai, mùi thuốc tanh và mùi máu khiến cả người run lên.

Tiêu Du hoảng loạn lắc đầu, mùi thuốc nồng át mùi máu cũ.

Nhưng Ngọc Vân lại thích thú, càng nhìn thấy nét mặt sợ hãi càng khiến y rạo rực."

Ngươi sợ sao?

Sợ đến mức run thế này à..."

Bàn tay y lần xuống ngực Tiêu Du, chạm lên những vết roi còn hằn đỏ, đầu ngón tay khẽ miết, rồi bất ngờ bóp mạnh."

A...!

Khốn... buông ra...!"

Tiếng kêu nghẹn lại khi Ngọc Vân dùng tay còn lại bịt miệng.

Y áp sát, hơi thở lạnh lẽo phả vào tai."

Im lặng nào."

Giọng điệu nhẹ nhàng mà hiểm độc, như rót mật kèm độc vào tai.

Tiêu Du giãy mạnh, lưng co giật, chân đạp vào không khí.

Nhưng cậu đã bị buộc từ trước, dây lụa siết chặt cổ tay, chân bị trói hờ để dễ thao túng.

Ngọc Vân che mắt Tiêu Du."

Đừng nhìn.

Đôi mắt này, ta ghét nhất."

Giọng y nhỏ dần, như thì thầm, nhưng vẫn len lỏi vào óc, rạch sâu từng ý nghĩ.

Ngọc Vân khẽ kéo chăn, động tác nhẹ nhàng đến giả tạo.

Ngón tay dừng lại trên xương quai xanh, bấm mạnh một cái khiến Tiêu Du giật nảy, hít mạnh."

Đau sao?

Đáng đời..."

Nét mặt y vẫn dịu dàng, ánh mắt lấp lánh sương, tựa như đang xót xa.

Thuốc đắng được đưa đến miệng Tiêu Du.

Cậu quay mặt tránh, nhưng Ngọc Vân giữ cằm, gí muỗng vào môi cậu, chất lỏng tràn ra, cay xè, chảy xuống cổ."

Uống hết đi.

Ta không muốn thấy ngươi chết bẩn trong gian phòng này."

Ngọc Vân rút ra một sợi dây mảnh, lạnh như băng, luồn qua giữa hai chân Tiêu Du, kéo xiết."

A...!

Đồ chó...!"

Tiêu Du giãy đến mức dây cọ vào, đau rát, hạ thân vừa tê vừa buốt.

Ngọc Vân ghé sát tai, thì thầm:"Chút đau này chưa là gì đâu, rồi sẽ dễ chịu thôi... nếu người biết nghe lời."

Y cúi xuống, bất ngờ cắn lên vai, mạnh đến mức rỉ máu.

Tiêu Du há miệng định hét, nhưng ngay lập tức bị bịt lại.

Y dùng đầu lưỡi liếm vết máu, tay thì tiếp tục vuốt ve, siết, kéo dây mỗi lúc mỗi chặt."

Lạ thật...

Sao ta lại thấy vui thế này..."

Giọng y vỡ ra, lần đầu lộ rõ chút điên loạn.
 
[Np] Xuyên Vào Truyện: Chạy Không Thoát Ba Tra Công
Chương 10: Tĩnh mịch giữa cơn mê


Trong gian phòng nhỏ, ánh nến hắt lên mảnh rèm mỏng lay động theo làn gió âm ẩm đầu canh tư.

Tiêu Du trở mình.

Mồ hôi lấm tấm bên trán, cổ áo vạt lụa mỏng đã ướt đẫm.

Cậu khẽ rên một tiếng trong vô thức, thân thể nóng bừng, tim đập hỗn loạn mà không biết vì sao.

Tựa như... từng thớ da thịt đều đang khát cầu điều gì đó—một thứ cảm giác quái đản cậu không cách nào gọi tên.Tiêu Du chớp mắt, chậm rãi tỉnh lại, thân mình vẫn mệt mỏi rã rời.

Từ ngày mấy người kia rời phủ bị triệu đi, mọi chuyện càng trở nên mơ hồ.

Chỉ còn lại y—Ngọc Vân—mỗi ngày đến chăm cậu, đưa thuốc, đút cháo, nở nụ cười dịu dàng nhưng mỗi lần chạm đến ánh mắt lại khiến Tiêu Du không rét mà run.Một tháng trôi qua như thể mộng du.

Cậu từng có lúc muốn hỏi về Lang Thừa, nhưng mỗi lần cất lời, Ngọc Vân chỉ im lặng mỉm cười, hoặc né tránh bằng câu nói mơ hồ:“Nếu ngươi chịu ngoan, rất nhanh thôi sẽ được gặp lại hắn…”

Lúc đó Tiêu Du ngỡ y chỉ đang trấn an mình.

Nhưng càng ngày, câu đó càng trở nên đáng sợ.Gượng dậy khỏi giường, cậu phát hiện cửa đã bị cài then ngoài, chỉ để hở một khe nhỏ lấy khí.

Gian phòng quen thuộc ngày càng trở nên ngột ngạt.

Cậu không nhớ rõ bao nhiêu lần mình ngủ mê man rồi tỉnh lại, chỉ biết rằng sau mỗi lần uống thuốc, cảm giác trong cơ thể càng bất thường.Mỗi tối, cậu ngủ rất sâu, đôi khi tỉnh dậy giữa đêm, cảm thấy cơ thể bủn rủn, y phục xốc xếch, môi khô rát như đã khóc thét trong mộng.

Nhưng ký ức lại trống rỗng như bị xoá sạch.Hôm nay cũng thế.

Cánh cửa đột ngột mở ra, ánh sáng lùa vào khiến cậu nheo mắt.

Ngọc Vân bước vào, vẫn bộ y phục trắng ngà, tay bưng bát thuốc nghi ngút khói.

Nụ cười nhàn nhạt nở trên môi y, giọng nói êm ái đến rợn người:“Ngươi tỉnh rồi?

Thuốc hôm nay có thêm vài vị dễ uống hơn, để ta đút cho.”

Tiêu Du siết tay vào mép chăn, gượng nói:“Tự ta có thể uống.”

Ngọc Vân không đáp.

Y ngồi xuống mép giường, tay nhẹ đặt sau gáy cậu, nâng đầu dậy, giọng vẫn đều đều:“Ngoan một chút.

Nếu không, thuốc lại đổ ra áo mất.”

Bát sứ được đưa kề môi cậu.

Nước thuốc trượt vào cuống họng, đắng chát.

Nhưng lần này, vị thuốc lạ hơn mọi lần—nóng bỏng, cay cay, khiến cả đầu lưỡi râm ran.

Tiêu Du bất giác rùng mình.

Cơ thể cậu phản ứng ngay lập tức: mạch máu giật giật nơi cổ, hô hấp nặng nề, nhịp tim tăng nhanh như bị lửa nhỏ nhen nhóm từ lồng ngực xuống bụng dưới.Đôi tay vốn nắm chăn chặt dần thả lỏng, run rẩy.

Cậu hoảng sợ:“Ngươi… ngươi cho ta uống cái gì…”

Ngọc Vân không trả lời.

Đôi mắt y tối lại, tay đặt bát thuốc xuống, rồi cúi sát xuống, hơi thở lạnh phả vào tai cậu:“Chỉ là thuốc điều khí dưỡng thân thôi, ngươi yếu ớt quá, phải uống đều mới có thể hồi phục…”

Giọng nói kia trầm xuống một cách kỳ quái, như thể mang theo âm thanh vỡ vụn giữa đêm khuya.Ngọc Vân nhìn gương mặt Tiêu Du lúc này đỏ ửng, ánh mắt mơ màng, đôi môi run rẩy như sắp phát khóc.

Y khẽ thở dốc, ánh mắt dần lạc lối.“Thật đẹp… dáng vẻ này… khiến người khác muốn bóp nát.”

Y vươn tay vuốt ve má cậu, rồi siết chặt lấy cổ áo cậu.

Một tiếng xé nhỏ vang lên.

Tiêu Du giật mình vùng dậy, nhưng cơ thể mềm nhũn, chẳng khác gì rối gỗ.“Ngọc Vân!

Ngươi…”

“Suỵt.

Ngoan đi.

Nếu ngươi ngoan, Lang Thừa sẽ không chịu khổ nữa.”

Cái tên kia—Lang Thừa—như một tiếng sấm giữa ngực hắn.

Đôi mắt đỏ hoe trừng Ngọc Vân:“Ngươi…

đã làm gì huynh ấy?!”

Ngọc Vân hơi nhướng mày, rồi mỉm cười, lướt ngón tay qua xương quai xanh nhô lên đầy rõ ràng:“Chỉ giam hắn thôi, không làm gì cả.

Còn ngươi… nếu chịu nghe lời, có khi ta còn để hắn được thả…”

Y cúi xuống thấp hơn, môi lướt qua làn da cậu mà thì thầm như rắn trườn:“Nhưng nếu không ngoan, cả hai người…

đều sẽ phải chịu trừng phạt.”

Tiêu Du cắn chặt răng, nước mắt lặng lẽ trào ra.

Cậu cảm thấy như bị giam trong một cơn ác mộng dài không lối thoát.Phủ đệ rộng lớn, chỉ còn cậu và tên mặt người tim thú.

Liệu Lang Thừa còn sống không?

Có ai sẽ tới cứu cậu không?Trong lúc cậu còn hoang mang và tuyệt vọng, Ngọc Vân đã ôm lấy cậu, thì thầm trong hơi thở đầy mê loạn:“Đêm nay… lại là một đêm dài.”

Ngọc Vân không rời khỏi.

Sau khi y giúp Tiêu Du chỉnh lại y phục đã bị xốc xếch, đắp lại chăn lụa cho cậu như thể một kẻ chăm sóc tận tuỵ, y chỉ nhẹ nhàng đứng lên, thổi tắt nến rồi cởi bỏ ngoại sam, lặng lẽ chui vào chăn nằm bên cạnh.Tiêu Du mở trừng mắt, toàn thân cứng đờ.“Ngươi... làm gì?”

Giọng cậu khàn khàn, yếu ớt như tiếng côn trùng giữa đêm đông.Ngọc Vân không đáp ngay, chỉ đưa tay kéo cậu vào lòng.

Lồng ngực y lạnh đến kỳ lạ, nhưng cánh tay ôm lại siết chặt đến ngạt thở.

Hơi thở trầm ổn, mang theo mùi thuốc đông dược và một thứ hương vị âm trầm khó tả.

Vai của Ngọc Vân không hề nhỏ hẹp, bờ ngực áp sát cậu không mỏng manh như vẻ ngoài yếu đuối.

Cánh tay vòng qua eo cậu rắn rõi và lạnh, từng ngón tay thon dài đè lên lưng cậu như trói buộc.Tiêu Du khẽ run trong vô thức.Cơ thể ấy không phải của một thiếu niên bệnh nhược… mà là của một kẻ che giấu bản năng, ẩn nhẫn trong lớp vỏ dịu dàng.

Cậu không nhận ra điều đó trước đây, nhưng lúc này, khi toàn thân vô lực mà bị ôm trọn trong lòng Ngọc Vân, cậu như linh cảm được… một loài thú hoang đang rúc trong giường cậu, cọ vào cậu, áp má lên ngực cậu mà thở từng nhịp sâu – như thể ghi nhớ nhịp tim ấy vào tận xương tuỷ.“Ngủ thôi,” y thì thầm, môi chạm nhẹ sau gáy cậu.

“Hôm nay ngươi đã uống thuốc rồi, sẽ mệt lắm.

Cứ để ta ôm thế này một chút.”

Tiêu Du muốn giãy ra, nhưng từng cơ bắp đều phản bội cậu.

Sức lực như đã bị rút cạn, đầu óc choáng váng, không rõ là do thuốc hay do hơi thở của người phía sau.Ngọc Vân áp mặt vào mái tóc đẫm mồ hôi của cậu, nhắm mắt lại, tay không ngừng siết chặt nơi eo nhỏ:“Chỉ cần đêm nay cũng giống như những đêm trước… chỉ cần ngươi không chống cự… ta sẽ không làm gì cả.”

Dòng thì thầm ấy mang theo sự mâu thuẫn bệnh hoạn giữa khao khát được yêu và thói quen huỷ hoại.

Trong bóng tối, đôi mắt y mở ra—ánh nhìn lặng lẽ như hồ nước mùa đông, không gợn sóng nhưng đầy chết chóc.Một đêm nữa trôi qua trong im lặng.Mỗi hơi thở của Tiêu Du đều bị kiểm soát trong vòng tay người kia.

Cậu không biết liệu mình còn có thể phân biệt nổi thực và mộng, hay chỉ là một món đồ đang dần bị nhào nặn theo dục vọng của kẻ khác, cậu chỉ muốn được về nhà.
 
[Np] Xuyên Vào Truyện: Chạy Không Thoát Ba Tra Công
Chương 11: Đi dạo


Ánh sáng sớm rọi qua song cửa, len lỏi qua lớp màn mỏng phủ quanh giường, nhuộm sắc vàng nhạt lên tấm chăn lụa.

Một ngày mới bắt đầu.Tiêu Du trở mình.

Cơ thể như bị một lớp sương mỏng bám lấy, vừa nặng nề, vừa lười nhúc nhích.

Cổ họng hơi khô, ngực phập phồng chậm rãi.

Cậu không nhớ rõ đêm qua mình nằm thế nào, chỉ cảm thấy một vòng tay vẫn ôm chặt lấy eo mình – lạnh lạnh, nhưng rắn chắc lạ thường.Mùi hương thảo dược thoang thoảng phảng phất, lẫn vào mùi tóc ai kia áp sát bên tai cậu.“Tiêu Du,” giọng Ngọc Vân vang lên dịu dàng, mang theo tiếng cười nhỏ nhẹ, “ngủ ngon không?”

Tiêu Du khẽ gật đầu, lười mở mắt.

Cậu thấy mình thật lạ – không phải vì ngượng, mà vì… trong lòng có gì đó rất khẽ, rất nhẹ, cứ như có một con côn trùng đập cánh trong tim.

Cậu vẫn nhớ bản thân bị ép uống thuốc, vẫn nhớ ánh mắt Ngọc Vân khi ấy lạnh lùng hơn bao giờ hết, nhưng giờ đây… cái người đang cọ má vào cậu, đang vuốt lưng cậu như an ủi, lại ngoan hiền như một con mèo con làm nũng.“Ngoan nhé,” Ngọc Vân mỉm cười, đặt một nụ hôn thật khẽ lên vai cậu, “hôm nay trời rất đẹp, ta dẫn ngươi đi dạo một chút được không?”

Tiêu Du không nói gì.Cậu không hiểu rõ bản thân lúc này là đang cam chịu, hay chỉ là quá mệt để phản kháng.

Nhưng cậu vẫn mặc y phục, vẫn để Ngọc Vân dìu ra khỏi giường.Phủ thừa tướng buổi sáng vắng lặng.Từng bước chân rơi xuống nền gạch xanh rêu kêu khẽ khàng.

Hai người đi dọc hành lang gỗ cổ, qua những trụ cột chạm khắc hình mây rồng, qua vườn hoa ngập nắng, rồi dừng lại trước hồ sen gần hậu viện.Ngọc Vân vẫn mặc y phục trắng mềm, tóc buộc lỏng, tay ôm một chiếc ô giấy dầu nhỏ che cho cả hai.

Nhìn từ xa, họ như một đôi huynh đệ thân thiết, hoặc thậm chí là đôi tình lang bình yên nơi phủ vắng.Nhưng trong mắt Tiêu Du, mỗi bước chân lại dâng lên một cảm giác bất an.“Ngươi lúc nào cũng… rảnh rỗi như vậy sao?”

Cậu hỏi, cố giữ giọng đều.Ngọc Vân khẽ nghiêng đầu: “Ta chỉ muốn ở bên ngươi nhiều hơn một chút.

Sau này khi các ngài ấy trở về, e là không còn thời gian nữa.”

Câu nói ấy không rõ là vui hay buồn, nhưng ánh mắt nhìn cậu thì đượm ý chiếm hữu sâu không đáy.Tiêu Du quay mặt đi.Cậu cảm thấy mình giống như đi trong một cái lồng, càng bước càng hẹp.

Dù Ngọc Vân luôn cười, luôn nhẹ nhàng, luôn tỏ vẻ chăm sóc cậu… thì vẫn có điều gì đó không đúng.

Một sự ngọt ngào như mật rỉ ra từ vò rượu hỏng, chỉ cần uống vào là say… nhưng say trong ảo ảnh, say trong trói buộc.Hồ nước phản chiếu khuôn mặt cả hai người.Gió thổi, mặt hồ gợn sóng.

Hình bóng trong nước vỡ ra, hoà vào nhau – chẳng thể phân biệt ai là kẻ nắm giữ, ai là kẻ bị giữ lại.Mặt trời đã ngả về tây, bóng chiều trải dài lên nền gạch đá xanh âm ẩm, phản chiếu ánh hoàng hôn nhàn nhạt trên vách tường cổ.Tiêu Du ngồi bên cửa sổ, hai tay chống cằm, nhìn mấy chiếc lá phong rơi lặng lẽ ngoài vườn.

Cả ngày cậu không làm gì, chỉ quanh quẩn trong viện hoặc được Ngọc Vân dắt đi vài nơi trong phủ.Đám hạ nhân vẫn tránh né cậu như né ôn dịch.

Chỉ có Ngọc Vân – luôn là Ngọc Vân – lúc nào cũng bên cạnh, từ sớm đến tối, cười dịu dàng, nói nhỏ nhẹ, chăm chút từng miếng ăn, ngụm nước.

Dường như... chẳng hề rời mắt khỏi cậu một khắc nào.Lúc này, tiếng cửa gỗ nhẹ nhàng mở ra.

Ngọc Vân bước vào, mang theo một khay sơn đỏ, đặt ngay ngắn trên bàn.

Trên đó là một chén thuốc sẫm màu bốc khói, cùng một chén cháo sánh mịn.Y mặc một bộ áo trong mỏng màu ngà, tóc xoã một bên vai, dung nhan trắng đến gần như trong suốt dưới ánh tà dương.

Nhìn qua giống như một thư sinh yếu ớt, nhưng khi bước lại gần, Tiêu Du mới nhận ra từng động tác của y vẫn vô cùng vững vàng và bình thản — giống như một kẻ nắm quyền sinh sát trong tay, nhưng cố tình che giấu bằng dáng vẻ nhu mì.“Đến giờ rồi,” y mỉm cười, bưng chén thuốc lại.

“Ngươi vẫn chưa ăn gì từ trưa.

Hôm nay có thêm chút nhân sâm, giúp ngươi dễ ngủ hơn.”

Tiêu Du nhìn chén thuốc, không đưa tay.“Ta... có thể tự uống.”

Ngọc Vân vẫn giữ nụ cười, nhưng tay thì không nhúc nhích.

Y cúi người, đưa chén kề sát môi hắn, nhỏ giọng:“Không được.

Ngươi mấy hôm nay rất ngoan, đừng để ta phải ép.”

Giọng nói dịu như gió xuân, nhưng trong đáy mắt lại ẩn một lằn băng lạnh đến buốt tim.Tiêu Du chần chừ.

Cuối cùng, vẫn hé môi, để mặc y đút từng ngụm thuốc đắng ngắt trôi xuống cổ họng.

Sau đó là cháo.

Ngọc Vân dùng thìa ngọc múc từng muỗng nhỏ, thổi nhẹ, đút tận miệng, chậm rãi như đang chăm con nít.

Nhưng mỗi khi môi cậu chạm vào thìa, ánh mắt y lại dừng lâu hơn một chút, cứ như đang ngấm ngầm đánh dấu, như thể nơi y đút đến, ai khác vĩnh viễn không được chạm vào.“Ngươi ngoan như vậy…” – y thì thầm, vươn tay vuốt tóc Tiêu Du – “Ta thương lắm.

Nếu các ngài ấy thấy ta và ngươi như thế này, chắc chắn sẽ nổi giận mất.”

Tiêu Du không đáp.

Mí mắt hắn bắt đầu nặng dần, từng cơn buồn ngủ tràn tới.______________Lười viết H =))))))
 
[Np] Xuyên Vào Truyện: Chạy Không Thoát Ba Tra Công
Chương 12: H+++


Mùi thuốc còn vương nơi miệng bát đặt trên bàn gỗ, hương cay nồng xen chút gì đó lành lạnh — vị thuốc ngày nào cũng được dâng tới đúng giờ, không lệch một khắc.Tiêu Du mơ màng, thân thể nhỏ nhắn co lại trong lớp chăn lụa.

Làn da vốn mềm mại giờ đây nhạy cảm đến mức mỗi cử động dù nhẹ nhàng cũng khiến cậu giật mình, một cơn sóng lạ chạy dọc sống lưng, như hàng nghìn mũi kim nhỏ châm vào thịt da, rát bỏng đến tận cùng.Mỗi lần động đậy, cậu cảm thấy như từng lớp thịt, từng dây thần kinh đều bị đánh thức, quá mức chịu đựng.

Cậu cố giãy giụa, nhưng chỉ nhận lại tiếng rên thều thào và cơn nóng âm ỉ lan rộng khắp cơ thể.Ngọc Vân đứng bên cạnh, gương mặt trắng bệch không một nét biểu cảm thật, chỉ có ánh mắt lấp lánh lên sự hứng thú tăm tối.

Hơi thở gần bên tai, tiếng thì thầm nhẹ nhàng như ru ngủ: “Du, tỉnh dậy thôi, ta ở đây mà.”

Tiêu Du cố gắng định thần, cảm nhận rõ từng ngón tay vuốt ve, di chuyển chậm rãi từ cổ xuống vai, rồi trượt dần xuống vùng bụng.

Làn da vốn đã nhạy cảm nay như cháy bỏng từng cử động, khiến cậu rùng mình, môi khẽ mím lại cố nén tiếng rên rỉ thoát ra.Trong căn phòng tĩnh lặng, Ngọc Vân ngồi bên mép giường, ánh mắt dịu dàng đến vô hại, nhưng sâu bên trong là một thứ gì đó u tối, dai dẳng như tơ độc bện quanh trái tim.Thân thể Tiêu Du khẽ cựa mình.

Làn da trắng mịn dưới lớp chăn mỏng hồng lên một cách kỳ dị, như phản ứng với thứ dược âm thầm thẩm thấu từng đêm.

Mắt khẽ hé, mông lung như giữa mộng và thực.“Vẫn còn nóng...”

Ngọc Vân thì thầm, đôi tay mảnh khảnh nhưng vững vàng vén chăn, chạm vào vùng ngực người nọ.

Một tiếng rên mơ hồ, mỏng manh bật ra từ cổ họng Tiêu Du, nghe như một làn gió chạm vào dây đàn đang căng mảnh.Tiêu Du khẽ cựa mình, đôi chân mảnh mai động đậy trong vô thức.

Cậu khẽ rên một tiếng, tựa như gió quẩn qua khe cửa, nhẹ đến mức gần như không nghe thấy, nhưng lại khiến lòng Ngọc Vân cuộn trào.

Y cúi xuống, đặt môi lên hõm cổ cậu, hôn một cách chậm rãi – như thể đang đánh dấu một vùng đất cấm bị xâm lấn.Đầu ngón tay chạm đến nơi đầu ngực đang khẽ dựng lên – nơi từ lâu đã trở nên quá nhạy cảm vì dược tính.

Y mút vào từng chút một rồi khẽ cắn, lưỡi quét một vòng rồi áp sát, rút từng hơi thở run rẩy của đối phương.

Dưới ngón tay đang vân vê và kéo căng nhũ hoa mẫn cảm, cơ thể Tiêu Du như giật khẽ, tiếng rên của cậu vụn vỡ từng mảnh, âm vang khắp không gian tĩnh lặng."…

Đừng…”

Tiêu Du lẩm bẩm, đôi môi run rẩy mấp máy, cơ thể rướn nhẹ như trốn tránh, nhưng lại vô thức đón nhận từng cái mút mải mê của người phía trên.Ngọc Vân cười rất khẽ, mang theo một tia lệch lạc không thể che giấu.

Tay y trượt xuống, tách từng lớp áo mỏng như cánh ve.

Giữa hai đùi trắng mịn là nơi nóng rực đã sớm phản ứng với thuốc – một vùng đất non mềm, hé mở, lấp lánh ẩm ướt.Ngón tay thon dài thăm dò sâu vào trong hậu huyệt, từ chậm rãi đến mạnh bạo, như muốn đo xem nơi đó đã mềm đến đâu.

Tiêu Du rên khẽ, âm thanh nghẹn lại nơi cổ, ngực phập phồng như muốn gào lên — nhưng lý trí thì vẫn đang mắc cạn trong cơn mê say kéo dài từng đêm."

A....a.... không ...."

Ngọc Vân hôn lên trán cậu, giọng thì thầm như ru ngủ: “Đừng sợ, có vẻ như cơ thể của ngươi lại trung thực hơn miệng nhỉ…

Du nhi.”

Đầu d**ng vật nóng cứng kề sát khe mềm đã run lên liên hồi.

Thân thể cậu như bị mở ra từng chút một, nơi sâu thẳm nhất dần bị khuấy động.

Tiêu Du bật lên tiếng kêu nhỏ, nhưng không thể dừng lại nhịp thở đang rối loạn.

Y bắt đầu di chuyển – chậm rãi, ma sát nóng rát thành hậu huyệt , mỗi lần đều dồn sâu, như cứa vào từng lớp.Tiếng va chạm khẽ khàng vang lên trong căn phòng tĩnh mịch.

Mỗi cú thúc như thấm vào da thịt, khắc một vết hằn vào thân thể và ký ức cậu.“Ư…

đau…”

Tiếng thở bật ra, mắt mở hé, nhưng lại nhanh chóng bị Ngọc Vân ôm chặt, áp vào ngực.“Chỉ một chút nữa thôi, ngoan…

Ta đang giúp ngươi tỉnh lại…”

Trong từng chuyển động, Ngọc Vân như kẻ điên loạn, vùi sâu vào người kia — không rút ra, cũng không buông tay.

Mỗi lần thúc vào, cả căn phòng như vọng lên tiếng vang, giống tiếng chuông đồng gõ vào hư không, từng nhịp từng nhịp như đánh sâu vào tâm trí.Mồ hôi tuôn chảy, tóc ướt dính vào trán.

Cậu chẳng còn phân biệt được đâu là thật đâu là mộng.

Thân thể mềm oặt nhưng sâu bên trong lại bị lấp đầy đến mức không còn khe hở nào cho lý trí sót lại.Chợt, một cơn đau như dao sắc đâm thẳng vào bụng dưới, Tiêu Du mở mắt giữa cơn run rẩy kéo dài, ánh trăng nhập nhoà đâm vào đáy mắt mơ hồ.

Thân thể như không còn thuộc về mình nữa – làn da nóng hầm hập, nơi hậu huyệt như bị ai đó đào bới, khuấy động đến rã rời.“Ngọc Vân…” – cậu khẽ gọi, giọng khản đặc, đầy căm giận và mơ hồ – “Ngươi cmn…

đang làm gì…”

Tiếng thở gấp gáp trả lời cậu, kèm theo nhịp chuyển động sâu hơn, nặng nề hơn.

Ngọc Vân không trả lời ngay, chỉ ôm ghì cậu chặt hơn, trán tựa lên vai cậu, mồ hôi từ hai người hoà vào nhau, ấm nóng đến ngột ngạt.Y cúi xuống, môi áp lên đầu nhũ hoa, mút lấy rồi nhẹ nhàng cắn khe khẽ.

Tay kia không buông lơi mà giữ chặt vòng eo nhỏ nhắn, siết nhẹ như để khẳng định quyền sở hữu.

Cảm giác vừa đau vừa ngọt ngào tràn ngập khắp cơ thể Tiêu Du, khiến cậu run lên không ngừng.“Cút ra ngoài… nếu ngươi còn sót lại chút lý trí thì hãy— a…!”

Lời chưa kịp tròn câu, cả thân thể đã bị nhấn chìm bởi một cú thúc hung hãn đến tàn nhẫn.

Cơn đau đột ngột xé toạc đáy mắt, khiến tiếng thở nghẹn hoá thành run rẩy, cả người như bị siết chặt giữa ranh giới của đau đớn và khoái lạc méo mó.“Đừng chống cự nữa,” giọng y thấp và mê hoặc, từng âm tiết như những lưỡi dao đâm sâu vào tâm can Tiêu Du.

“Ta sẽ khiến ngươi quên hết mọi thứ ngoài ta.”__________Ánh sáng đầu tiên tràn qua khe cửa sổ, len lỏi giữa lớp rèm dày, rọi xuống gương mặt nhợt nhạt của Tiêu Du.

Cậu khẽ cựa mình, hàng mi run lên.

Một cơn đau âm ỉ quét qua thắt lưng khiến cậu bật thở dốc.Cảm giác lạ lẫm kéo đến từng đợt.Một cảm giác trướng tức kỳ dị lan từ sâu trong bụng dưới, khiến cậu khẽ nghiêng người — nhưng chỉ một chút động đậy thôi, một vật cứng nóng rực nơi thân dưới lại khẽ dịch chuyển, như cắm rễ sâu vào trong, chưa hề có ý định rời khỏi.Tiêu Du khựng lại.

Toàn thân căng cứng.Cậu quay đầu, run rẩy nhìn người nằm sau lưng mình—Ngọc Vân vẫn đang giữ nguyên tư thế ôm chặt từ sau, một tay đặt nơi ngực cậu, tay kia lười nhác vuốt ve bên hông.

Thứ đang nằm sâu trong cơ thể cậu khẽ giật nhẹ một cái, khiến cậu thở dốc.“Ngươi…”

Cậu lắp bắp, cổ họng đau rát, “Vẫn… chưa chịu rút ra sao…?”

Ngọc Vân khẽ cựa mình, như thể chỉ vừa tỉnh, đôi mắt mơ màng, dịu dàng cọ sát bên cổ cậu.“Du nhi…

đừng động.”

Y thì thầm, vùi mặt vào cổ cậu mà hít, như vô tình mà lại đầy cố ý—thứ đang giam giữ trong cậu nhấn sâu thêm một đoạn, vừa mạnh vừa tàn nhẫn, khiến sống lưng Tiêu Du thẳng tắp vì quá mãnh liệt.“A…!”

Cậu bật thốt, hai tay níu lấy đệm gấm dưới thân, cả người rúng động vì cơn tê dại như lửa châm chạy dọc xương sống.

Làn da vẫn còn nóng, như chưa thoát khỏi tàn âm thuốc cũ.“Nơi này… vẫn chưa khép lại.”

Giọng Ngọc Vân thì thầm bên tai, tựa như nước rót vào gỗ mục.

“Nó vẫn đang nhớ ta.”

“Ngươi điên rồi sao?

Mau rút ra—” Cậu vùng vẫy, nhưng đôi chân lại bị giữ chặt, thân dưới vẫn là nơi giao nhau âm ỉ nhức nhối.

Y không nhúc nhích, trái lại còn ôm
cậu chặt hơn.“Ta chỉ muốn ở lại bên trong ngươi thêm chút nữa thôi…” – giọng hắn mềm mại như rượu độc, nhỏ nhẹ nhưng khiến cậu rợn cả sống lưng.

“Nơi đó của ngươi… thật ấm…”

Tiêu Du đỏ bừng cả mặt, cơn tức giận hoà lẫn hoảng loạn, không biết vì sao nước mắt lại trào ra nơi khoé mắt.

Cậu đấm vào vai hắn, cố gắng đẩy y ra, nhưng mỗi lần cử động, thứ bên trong lại đâm sâu thêm, như nhấn chìm lý trí từng chút.Thân thể cậu run lên không chỉ vì nhục nhã, mà còn vì nỗi sợ—sợ bản thân…

đang bắt đầu quen với cảm giác bị lấp đầy đó.“Ngươi…

đồ khốn…”

Cậu thổn thức.

Ngọc Vân lại mỉm cười rất dịu dàng, y không nói gì cả, ánh mắt như muốn khoá chặt mọi suy nghĩ của Tiêu Du.

Y không đáp lời, chỉ đơn giản là đẩy mạnh một cú thúc sâu hơn, thô bạo hơn, như muốn ghi dấu vĩnh viễn vào thân thể và tâm hồn cậu.

Thân thể Tiêu Du cứng đờ rồi lập tức cong lên, từng cơn đau xen lẫn khoái cảm dâng trào khiến cổ họng cậu bật ra tiếng rên nghẹn ngào, thổn thức vỡ vụn giữa những hơi thở gấp gáp và dòng nước mắt lặng lẽ chảy dài trên má.“A…

Đừng nữa… ta không chịu nổi…”

Mỗi cú thúc như lưỡi dao nóng hổi, xuyên thẳng vào từng thớ thịt, vừa đè nén vừa khuấy động mọi giác quan đang hỗn loạn.

Tiêu Du cảm thấy mình bị trói buộc không chỉ bởi thân xác mà còn bởi thứ gì đó vô hình, khiến cậu mất dần khả năng chống cự.Ánh mắt Ngọc Vân như ngọn lửa đốt cháy từng ngóc ngách tâm can, vừa đau đớn vừa khó cưỡng…Tiêu Du cắn răng đến bật máu, trong lòng vừa phẫn uất vừa sợ hãi.

Nhưng điều khiến cậu kinh hãi hơn cả… là thân thể mình đã bắt đầu quen với sự xâm nhập này.

Không phải vì cam chịu, mà vì nó như một loại độc ngấm ngầm, càng cự tuyệt, càng bị kéo sâu vào hố đen không đáy.
 
[Np] Xuyên Vào Truyện: Chạy Không Thoát Ba Tra Công
Chương 13: Ván cờ


Bầu trời đêm phủ lên hoàng thành một màu chàm đặc quánh, chỉ còn những ngọn đèn dầu chập chờn như những con mắt canh chừng trong đêm.

Ngọc Vân bước ra khỏi phủ, tà áo dài lướt qua nền đá lạnh.

Y không mang theo tuỳ tùng, chỉ đơn độc như một bóng mờ len lỏi qua các con đường mòn.Gió đêm quét qua hành lang cao ngất của Lầu Vọng Nguyệt, mang theo mùi gỗ trầm và hương đèn dầu thoảng trong sương.

Toà lầu vốn nổi danh vì tầm nhìn bao quát khắp kinh thành, lại kín đáo tới mức kẻ bên ngoài khó lòng nghe được bất cứ cuộc trò chuyện nào bên trong.

Nơi đây từ lâu là điểm hẹn bí mật của những kẻ quyền cao chức trọng, nơi mọi lời nói đều có thể đổi lấy mạng người.Ngọc Vân bước lên từng bậc, gót giày va nhẹ, tiếng vang trầm đều.

Y không hề hỏi vì sao nhận được mật lệnh, chỉ biết rằng không đến sẽ đồng nghĩa với việc tự mình dẫm nát con đường sống vốn mỏng manh như tơ.Cánh cửa gỗ chạm khắc hoa văn nguyệt ảnh khẽ hé.

Trong phòng, chỉ một ngọn lồng đỏ toả ánh sáng trầm mặc, sắc sáng vừa ấm vừa u tối, để mặc bóng tối đan xen trải dài trên nền gỗ lạnh.

Một thân ảnh cao lớn đứng quay lưng về phía y, khoác trường bào dệt kim sắc; từng đường chỉ hắt ánh sáng như vảy rồng uốn lượn, vừa uy nghi, vừa như ẩn giấu bí mật khó dò.

Từ bóng lưng ấy toả ra thứ khí thế khiến người không dám đến gần, nhưng lại buộc kẻ khác không thể rời mắt.

Giọng nói từ bóng lưng kia cất lên, trầm thấp như vọng ra từ đáy vực, không nhanh không chậm, từng chữ nện xuống như khắc vào không khí.

Nó mang theo uy quyền không cần phô trương, lạnh nhạt nhưng đủ khiến người nghe cảm thấy máu trong người mình đang chùng xuống“Ngươi đến rồi.”

Ngọc Vân khẽ cúi đầu:"Điện hạ."

Kẻ trước mặt vẫn không quay lại.

Chỉ một cái nghiêng đầu nhẹ, nhưng dường như cả không gian trong phòng đều bị nén lại, mỗi hơi thở, mỗi nhịp tim đều dường như phải chậm rãi tuân theo sự áp chế ấy."

Ngươi biết tại sao ta gọi ngươi đến đây không?"

Hắn dừng lại trước mặt y, bàn tay nâng cằm y lên.

“Ngẩng mặt.”

Đôi mắt đen láy của y gặp ngay ánh nhìn sắc lạnh kia.

Trong giây lát, Ngọc Vân cảm giác mình như con cá bị mắc vào chiếc lưới, dù biết nguy hiểm nhưng vẫn không thể thoát.“Ngươi vẫn nhớ vì sao ta đưa ngươi vào cung chứ?”

Hắn hỏi.Ngọc Vân khẽ nuốt nước bọt.

“Để… phục vụ kế hoạch của người.”

Đôi môi hắn cong lên rất khẽ, nhưng lại khiến người ta rùng mình, không rõ là cười hay mỉa.

“Kế hoạch…

đúng.

Nhưng ngươi đang để thứ khác cản đường mình.”

"Thân phận của ngươi là gì."

Giọng nói kia hạ thấp, lạnh như kim loại.

"…Một quân cờ."

Ngọc Vân trả lời, giọng y khô khốc."

Tốt."

Hắn tiến một bước, bóng tối phủ lên cả người y.

"Quân cờ thì không được phép có ý nghĩ riêng.

Ngươi chỉ cần an vị ở đúng vị trí ta đã định.

Nếu để bất cứ ai phá hỏng thế trận này… kể cả ngươi, ta cũng sẽ tự tay gạt bỏ."

Ngọc Vân khẽ siết tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay, nhưng vẫn cúi đầu thật sâu."

Thần hiểu."

Một khoảng lặng kéo dài, chỉ còn tiếng gió rít qua khe cửa.

Rồi bóng người đó lùi lại, xoay người biến mất trong màn đêm, để lại căn phòng chỉ còn hơi lạnh len vào tận xương.Y đứng đó thêm một lúc, mới chậm rãi quay người về.

Bàn chân vừa bước đi, ký ức cũ lại tràn về như cơn thuỷ triều dữ…Ngày ấy, gió lạnh tràn về biên cương, sương mờ phủ kín từng mái nhà tranh nghèo nàn.

Ngọc Vân khi ấy mới mười ba tuổi, gầy gò như nhánh liễu trong gió, sống lay lắt giữa xóm nhỏ nơi đất cằn đá sỏi.

Cha mất sớm, mẹ bệnh triền miên, y phải làm thuê đổi bát cơm, đôi bàn tay non nớt chai sần vì cuốc đất.

Trong đôi mắt đen sâu vẫn còn ánh quật cường, song thân thể đã lấm bụi nhọc nhằn.

Y từng nghĩ cả đời mình sẽ chôn vùi ở nơi đất cằn đó, cho đến khi “người nọ” xuất hiện.Một đoàn ngựa xa hoa đi qua, vó ngựa giẫm nát bùn đất của thôn làng.

Trong chiếc xe ngọc thạch chạm trổ, một người thanh niên khoác áo gấm xanh ngọc bước xuống — đường nét gương mặt tựa như khắc từ băng tuyết, đôi mắt sâu thẳm, khó đoán, như nhìn xuyên vào tận tim gan.

Đôi mắt hắn quét qua dân chúng, lạnh nhạt như không nhìn thấy.

Nhưng khi chạm đến thiếu niên gầy gò quỳ gối kia, ánh mắt thoáng dừng lại.

Ngọc Vân lúc đó đã dám ngẩng đầu.

Ánh mắt y không hề khúm núm như những người khác, trong sâu thẳm có sự bất phục, pha lẫn sự thông minh ẩn giấu.

Chính một thoáng ấy đã lọt vào tầm nhìn của người nọ.Đứa trẻ này… có thể mài giũa thành lưỡi dao.Từ hôm đó, Ngọc Vân bị mang khỏi thôn, không ai biết tung tích.

Y được đưa vào một viện kín trong rừng thông ngoài kinh thành.

Ở đó, y bị buộc phải học tất cả: cung kính như thế nào trước kẻ quyền cao, nói dối ra sao mà không để lộ sơ hở, và đặc biệt, cách dùng gương mặt xinh đẹp trời cho làm lớp vỏ che giấu dã tâm.“Ngươi muốn sống sót, hãy học cách cúi đầu.

Ngươi muốn có chỗ đứng, hãy để kẻ khác tin ngươi yếu đuối.

Khi họ chìa tay thương hại, lúc ấy mới là cơ hội để ngươi đâm một nhát trí mạng.”

Ngày nối ngày, lời dạy ấy như thấm vào máu thịt.

Ngọc Vân học cách che giấu mưu tính sau nụ cười nhu nhược, học cách vờ yếu để tìm chỗ dựa, học cả sự phản bội, vì trong mắt người nọ, phản bội không phải ô nhục, mà là nghệ thuật sinh tồn.Từ đó, đứa trẻ từng ngẩng cao đầu dưới ánh mặt trời biên giới, dần trở thành một kẻ biết cúi mình, biết giấu đi móng vuốt sau lớp vỏ mong manh.Họ nói với y: "Ngươi sẽ trở thành con cờ đẹp nhất trên bàn cờ của Điện hạ."

Ban đầu, y không hiểu “Điện hạ” là ai.

Mãi nhiều năm sau, trong một lần được gọi tiến cung, y mới thấy người nọ— kẻ khoác hoàng bào huyết sắc, ngồi trên ghế cao, mỉm cười như thể tất cả mọi thứ trong cung đều nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.

Khi ánh mắt hắn quét qua, y mới hiểu… mình đã không còn đường lui.Những năm tháng bị nhồi nhét đủ loại thủ đoạn đã biến y thành kẻ có bề ngoài mong manh nhưng nội tâm khôn ngoan, biết dùng từng nụ cười, từng ánh mắt để dẫn dắt tâm tư người khác.

Điện hạ muốn y trở thành mồi nhử — dùng vẻ yếu đuối, mong manh để khơi gợi lòng thương, từ đó cắm rễ trong lòng những người quyền thế nhất.Trong triều, hoàng đế tuy ngồi ở ngôi cao song chỉ là hư danh, thực quyền đều bị điện hạ thao túng.

Lẽ thường mà nói, ngai vàng đã sớm nghiêng ngả, thế nhưng vẫn trụ đến nay chính nhờ ba người kia.Hạ Khải Uy uy nghiêm thống lĩnh Cấm Vệ, là tấm khiên che chắn cho ngai vàng.Lâm Thế Hận hùng dũng nơi sa trường, binh quyền trong tay, không ai dám khinh nhờn.Trần Dực Vân trí mưu hơn người, mỗi một lời bày tỏ đều như kim châm, giữ cho triều cục vững như bàn thạch.Ba trụ cột ấy như kiềng ba chân, nâng đỡ bù nhìn kia ngồi vững trên long toạ, chính là chướng ngại lớn nhất cản bước hắn.Muốn kéo hoàng quyền về tay, trước tiên phải khiến ba trụ cột ấy dao động.

Mà thứ có thể dao động lòng người, chẳng phải chỉ có quyền lực, mà chính là tình.

Tình là thứ độc dược mà không giải dược nào có thể giải.Ngọc Vân mang dung nhan xinh đẹp ôn nhuận, nét yếu mềm khiến kẻ khác dễ sinh lòng thương.

Nếu để y lặng lẽ chen vào bên cạnh ba người kia, gieo xuống một chút nghi hoặc, một chút thương xót, một chút khát vọng chiếm hữu… thì mối liên kết bền chặt kia ắt sẽ nứt vỡ.
______Người nọ ngồi trong điện ngọc, khẽ nâng chén rượu lên, ánh mắt u tối phản chiếu sắc vàng của đèn dầu.

Trong ván cờ hắn bày ra, Ngọc Vân vốn chỉ là một quân tốt tinh xảo, đủ mềm yếu để khiến người sinh thương xót, đủ khéo léo để luồn sâu vào lòng ba trụ cột trong triều.Hắn vốn nghĩ, một khi Ngọc Vân đứng vững trong cung, ba người kia dẫu có lòng trung kiên thế nào cũng sẽ bị chậm bước, ít nhiều phân tâm, hắn sẽ lợi dụng cơ hội này, từ đó quyền lực trong triều sẽ nghiêng dần về phía hắn.Nhưng sự xuất hiện của Tiêu Du… tựa như một nét bút không thuộc về bức tranh này, bỗng vẽ lên, phá đi toàn bộ đường nét đã an bài.Một thiếu niên chẳng hề có gốc gác hiển hách, chỉ là một thị vệ nhỏ bé tầm thường lại tựa như mang khí vận khác thường, từng bước từng bước chen vào tâm trí cả ba người kia, kể cả Ngọc Vân.

Thứ đáng sợ không phải là sự sắc bén hay mưu trí, mà là cảm xúc — cảm xúc chân thành, không phải do hắn bày ra, không nằm trong dự toán của hắn.Người nọ siết chặt chén rượu, khẽ cười như gió lạnh:“Thú vị…

Một quân cờ ngoài ý muốn.

Nhưng đã đặt chân vào ván cờ này, thì sống hay chết, cuối cùng vẫn phải tuỳ ta định đoạt.”
 
[Np] Xuyên Vào Truyện: Chạy Không Thoát Ba Tra Công
Thông báo


Tạm off một thời gian nha mng oiiii 🥺 lúc đầu tính viết 20c thoai mà g chắc lố òi.

Nên tui định off để làm cốt truyện thêm nha.Mặc dù là truyện H nhưng mà tui cũm mún cho coá cốt truyện mụt xíu, lúc đầu định viết 20chuong chơi thoai mà mng đọc nhiều qué kkk, 20c cũng có kết luôn rồi á mà g tui viết dài hơn nên phải sửa đi sửa lại cho nó oki 😋Mọi ng đợi tui nhaaaa 😭 cảm ơn cả nhà nhiềuuuuu, yên tâm là kết HE nhó.
 
Back
Top Bottom