Tiêu Du bị lôi xềnh xệch qua dãy hành lang u ám, tiếng giày quan binh dội lên gạch lạnh nghe như tiếng tang vỡ trong đêm, gió đêm len qua khung cửa, thổi bay từng chiếc đèn lồng đỏ treo cao, để lại những bóng đổ xiêu vẹo trên nền đá.Mắt cậu chưa kịp thích ứng với ánh đèn lồng chập chờn, đầu óc còn váng vất bởi cơn sốc xuyên không.
Hai cánh tay bị trói ngược ra sau, sợi dây lụa siết mạnh, cứa vào cổ tay, máu rỉ ra ấm nóng."
Buông... buông ra...!"
Tiếng cậu khàn khàn, yếu ớt, chưa kịp dứt đã bị một bàn tay to lớn bịt miệng.
Tên thị vệ chẳng hề để tâm, chỉ kéo cậu thẳng đến căn phòng lớn ở cuối hành lang.Cửa gỗ nặng nề bị đạp tung, mùi trầm hương nồng đến nghẹn cổ họng.
Lâm Thế Hận đứng đó, khoác trường bào đen, vạt áo thêu kim tuyến rủ xuống đất.
Hắn cao lớn, dáng đứng như núi, đôi mắt đen nhánh quét qua, lạnh đến mức làm da đầu Tiêu Du tê dại."
Ta cho ngươi suy nghĩ lại... có nhìn trộm Ngọc Vân thay xiêm y hay không?"
Giọng hắn trầm khàn, rền vang như sấm, từng chữ rót vào tai Tiêu Du như đao bén."
Ta... ta không có...!"
Tiêu Du gắng gượng thốt ra, nhưng cổ họng khô khốc, tiếng nói đứt đoạn."
Không có?"
Khóe môi Lâm Thế Hận nhếch lên, ánh mắt tối sầm, bàn tay to lớn vung lên."
Chát!"
"Đem lên."
Hai thị vệ đè mạnh cậu lên giường gỗ lớn giữa phòng.
Lớp gỗ lạnh buốt thấm vào da, khiến toàn thân Tiêu Du run bần bật.
Cột trụ khắc hoa văn hình giao long, từng vết sơn cũ bong tróc, lạnh ngắt.Chân cậu bị bẻ mạnh, dây lụa đen quấn lên cổ tay, kéo lên cao, trói vào đầu giường.
Đầu gối bị ép dạng ra, dây xiết chặt đến mức đầu khớp run lên từng nhịp.Cậu dãy mạnh, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng."
Buông... ta không...!"
Một dải lụa được rút ra, thô bạo bịt kín mắt, cả thế giới trước mặt chìm vào bóng tối nặng nề, chỉ còn hơi thở khàn đục phả sát bên tai."
Thích nhìn lắm đúng không?
Để ta cho ngươi nếm mùi bị nhìn, bị chạm."
Một tiếng "xoạc" sắc lạnh vang lên.
Lớp áo bị xé toạc, mảnh vải rơi loạt soạt xuống sàn.
Lưng và ngực Tiêu Du lộ ra, trắng xanh dưới ánh đèn lờ mờ, run lên bần bật.Ngón tay lạnh buốt của Lâm Thế Hận vuốt dọc sống lưng, ấn từng đốt xương như đang đếm.
Tiêu Du gập người, hơi thở đứt quãng, cố giãy nhưng vô ích.Một tiếng "vút" xé gió.Roi da quật mạnh, đường hằn đỏ rực, máu bật ra thành vệt mỏng.
Tiêu Du gào khàn, giọng vỡ nát, cơ thể giật liên hồi.Hắn khẽ nhếch miệng, đầu roi lại vung lên."
Chát!"
Vệt roi cắt ngang eo, máu bắn lên phản gỗ.
Cậu run toàn thân, mồ hôi ròng ròng hòa với máu, thấm đẫm sợi dây lụa."
Đm...Đau quá...!"
"Ngươi chỉ được rên, không được mở miệng."
Roi lại quất xuống, lần này cắt qua mông, kéo dài đến tận gốc đùi.
Cậu co giật kịch liệt, hai chân run bần bật, hơi thở gấp gáp như thú bị xẻ thịt.Lâm Thế Hận khẽ cúi xuống, đầu lưỡi trườn qua vết máu, liếm chậm rãi, vị tanh mằn mặn lan ra."
Ư...!"
Tiêu Du nghiến răng, gân cổ nổi rõ, từng mạch máu căng cứng.
Lưỡi hắn dừng ở bên ngực,đầu lưỡi ướt lạnh đã chạm lên đầu ngực, quét qua rồi dừng lại, khẽ mút.
Cảm giác ẩm nóng, mềm mại nhưng lại siết chặt đến rợn người."
Chụt... chụt..."
Tiếng mút vang lên ướt át, kéo dài như dây tơ.
Đầu lưỡi vừa liếm vừa day mạnh, răng cắn nhẹ rồi bất ngờ siết chặt, hút đến khi đầu ngực đỏ bầm, cứng lên, nhoi nhói đau xen lẫn tê dại.
"Hừm... ngon thật."
Lâm Thế Hận nhả ra, tay trượt xuống eo, nắm mạnh rồi vỗ lên mông."
Chát!"
Tiếng vỗ nặng nề, khiến cậu bắn người, tiếng rên vỡ vụn.
Hắn luồn ngón tay thô ráp vào khe hẹp, vân vê mạnh bạo, ma sát thành trong.
Mỗi cú xoay, xoắn, day sâu như muốn xé toạc."
Cút ngay... không...!"
Ngón thứ hai, rồi thứ ba lần lượt chen vào, khô ráp, lạnh lẽo, ngoáy sâu đến tận gốc.
Hắn cười khẽ, dùng lực xoay mạnh khiến Duy An gào lên, toàn thân run bần bật."
Đây mới chỉ bắt đầu."
Tiếng nước vang lên nhầy nhớt, mùi mồ hôi và máu nặng nề phủ kín căn phòng.
Lâm Thế Hận cúi người, cắn lên bả vai, để lại dấu răng sâu, đầu lưỡi lạnh lẽo lướt qua da, vừa đau vừa nhột khiến Tiêu Du cong lưng, khẽ nấc."
Đủ rồi...
đừng nữa...!"
"Im."
Bàn tay to lớn siết lấy cổ, ép hắn dán sát mặt xuống giường gỗ.
Cậu cố vùng, nhưng sợi dây siết chặt như xương thép, cổ họng phát ra tiếng khò khè.Đột nhiên, Lâm Thế Hận thả lỏng tay, rút ba ngón tay ra.
Một khoảnh khắc yên lặng ngắn ngủi.Tiêu Du vừa kịp hớp không khí thì phần cứng nóng rực phía sau ấn thẳng vào.
Cú đâm sâu và mạnh khiến cậu rú lên, lưng cong kịch liệt, từng đốt xương kêu răng rắc."
Đau... ta đau...!"
Cậu co giật dữ dội, móng tay cào nát dây lụa.
Hắn bắt đầu nhấp sâu, từng cú thúc kéo dài, mạnh và tàn nhẫn.
Mỗi lần va vào tận đáy, tiếng rên nức nở bật ra, không còn sức cắn lại."
Kh... khốn...!".
Tiếng "phập, phập" vang lên dày đặc, thịt va thịt ướt át.
Hơi thở Lâm Thế Hận càng lúc càng dồn dập, hai tay siết chặt eo, đẩy sâu đến mức bụng Tiêu Du nhô lên.
"Ta... không... thở nổi...!"
"Ngươi nên quen dần đi."
Ngực bị bóp mạnh, đầu ngực sưng đỏ tiếp tục bị mút, bị cắn tàn nhẫn, đầu ngực sưng tím như sắp nổ tung.Một cú thúc sâu, mạnh đến mức Tiêu Du ngửa cổ thét lên, nước mắt trào qua bịt mắt, chảy xuống cổ, hoà vào mồ hôi.
Dịch trắng đục bắt đầu rỉ ra, kéo dài xuống đùi, phản chiếu ánh đèn đỏ như sợi tơ u ám."
Rên lớn hơn.
Ta thích nghe."
Tiêu Du nấc nghẹn, người mềm oặt, chỉ còn tiếng khóc đứt quãng.Lâm Thế Hận gầm nhẹ, dồn lực cuối, đâm thật sâu, rồi nóng rực tràn vào, lấp kín bên trong."
Ngươi... sẽ phải nhớ kỹ...
đây chính là địa ngục của riêng ngươi."
Cậu run rẩy, cơ thể siết chặt lấy phần bên trong, hơi thở đứt quãng như sắp lịm.Lâm Thế Hận rút ra chậm rãi, dịch nóng theo khe chảy xuống, loang ra từng vệt.
Hắn cúi sát, liếm lên môi Tiêu Du, mút lấy nước mắt, rồi hôn cắn tàn nhẫn.Tiêu Du nằm bất động, run lên từng đợt, hơi thở yếu ớt.
Dây lụa dính máu và dịch, mùi tanh tràn khắp phòng.Trong bóng tối bịt kín, ý thức cậu mơ hồ trôi dạt, nhưng trong sâu thẳm, ngọn lửa phản kháng vẫn âm ỉ cháy."
Ta sẽ dạy ngươi cách phục tùng."
Tiếng hắn thì thầm sát tai, hơi thở phả nóng lên vành tai, khiến da đầu cậu tê dại.Dù bị dày vò, sỉ nhục, cậu vẫn thề sẽ tìm cách trốn - cho dù có phải bò qua bùn máu, cậu cũng không chịu bị chôn vùi tại cái chỗ chó má này. ________
Tác giả: chương sau H nặng đô hơn nha (sm)

ai sợ thì đi về, đúng gu sủng ngọt luôn ha, tình iu màu hồng.