Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Np] Xuyên Vào Truyện: Chạy Không Thoát Ba Tra Công

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
397835326-256-k771889.jpg

[Np] Xuyên Vào Truyện: Chạy Không Thoát Ba Tra Công
Tác giả: Siren22100
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Thể loại: np, cao h, ngọt sủng, HE.

Văn án:
Nghe đồn xuyên không là được sống lại ở thế giới mới hoa lệ, gặp trai đẹp rồi yêu đương ngọt sủng?

Tiêu Du - một trạch nam chính hiệu, bất ngờ trúng "vé vàng" xuyên thẳng vào quyển tiểu thuyết cung đình "Hoa Tuyết Trong Huyết Nguyệt", xuyên vào thân thể một thị vệ pháo hôi chẳng ai thèm để mắt!

Còn Tiêu Du?

Chỉ cần ngoan ngoãn tránh xa cốt truyện, tuyệt đối không bén mảng đến mấy tên tra công nguy hiểm kia, cậu tin chắc mình sẽ bình an sống đến già, ngày ngày trồng hoa nuôi cá, hưởng tuổi thọ an nhàn.

Nhưng...

đời không như là mơ.

Càng tránh, ba tên tra nam càng tiến tới.

Càng trốn, dây xích càng siết chặt.

Càng im lặng, roi da và khoá ngọc càng lạnh lẽo trên da thịt.

Và Bạch Liên Hoa vốn được thương xót giờ đây lại nổi điên, hận thù chồng chất, âm mưu đẩy cậu vào đường cùng.

Tiêu Du: "Tôi chỉ muốn sống yên ổn thôi mà!!"

Liệu cậu có thể thoát khỏi vòng xoáy tình yêu méo mó này, hay sẽ bị giam cầm mãi mãi bởi dục vọng điên loạn của ba kẻ quyền lực?

 
[Np] Xuyên Vào Truyện: Chạy Không Thoát Ba Tra Công
Chương 1: Xuyên rồi sao


Đêm muộn.Ánh đèn bàn yếu ớt hắt lên gương mặt sắc sảo nhưng hơi gầy của Tiêu Du.

Cậu nheo mắt nhìn màn hình laptop, vai hơi run vì mệt nhưng vẫn cố cắn tiếp miếng bánh mì nguội ngắt.

Ánh sáng xanh chiếu lên gương mặt gầy gò, lộ ra đôi mắt đen hơi trũng vì thức khuya.Trên màn hình là đoạn cuối của bộ truyện "Hoa Tuyết Trong Huyết Nguyệt" — một quyển tiểu thuyết cung đấu mà cậu đọc suốt mấy đêm nay."

Thị vệ kia lỡ nhìn Ngọc Vân thay y phục, lập tức bị xử tử.

Ngọc Vân rơi lệ, ba vị công cùng lúc xuất hiện, xé tan xiềng xích, nâng hắn dậy như ngọc quý, khắc sâu hình tượng bạch liên hoa vô tội..."

Tiêu Du híp mắt, một tay cầm hộp sữa, tay kia rê chuột, khóe môi nhếch lên đầy châm chọc."

Cái thể loại gì đây… bạch liên hoa gì mà yếu đuối, giả bộ ngây thơ.

Tên Ngọc Vân này chỉ biết khóc với chịu đựng, còn mấy tên công thì u mê mù mắt…"

Dẫu miệng nói vậy, mắt cậu vẫn không dứt khỏi những dòng chữ.

Bạch liên hoa này — Ngọc Vân — được xây dựng quá giả tạo, lúc nào cũng rưng rưng lệ, dựa dẫm, được bảo vệ đến mức phi lý.Cậu nhấp thêm một ngụm sữa và cắn miếng bánh, mí mắt dần sụp xuống.

"Chỉ là hư cấu thôi, mắc gì mình tức..."

Thế nhưng không hiểu sao, đêm nay cậu lại lỡ đọc hết hơn 400 chương, càng đọc càng tức.Tiêu Du khẽ ngả lưng, gõ nhịp lên bàn phím."

Phi... giả dối, tên thị vệ này còn cùng tên với mình nữa chứ.…"

Tiêu Du lầm bầm, mí mắt sụp xuống.Ngay khi Tiêu Du định đứng dậy, cổ họng hắn nghẹn lại, trước mắt mờ dần, mọi âm thanh biến thành tiếng ù ù sâu trong tai.

Một luồng lực vô hình như kéo hắn tụt xuống, lạnh lẽo, ẩm ướt, không cách nào chống lại."

Khoan... cái quần gì vậy...!"

Tiếng hét mắc kẹt nơi cổ, tầm nhìn chìm vào bóng tối.Cậu chưa kịp chửi xong, đã cảm thấy toàn thân bị kéo mạnh, đầu óc quay cuồng, mọi âm thanh biến thành tiếng sóng biển gào thét.

Một mùi máu nồng xộc thẳng lên mũi.Khi ý thức dần rõ lại, mùi trầm hương nồng đậm đập thẳng vào mũi.

Không còn mùi laptop nóng, không còn căn phòng nhỏ hẹp quen thuộc.Trước mặt cậu là một căn phòng cổ xưa, đèn lồng đỏ chao đảo, hắt bóng lên tường đá xám, từng vệt như những móng vuốt bò lên.

Không khí lạnh, nặng nề, như thấm vào tận xương.Cậu nhìn xuống, thấy hai cổ tay bị trói chặt bằng dây lụa đen, cột vào khung gỗ phía sau, da đỏ ửng và rớm máu."

CMN...

đây là đâu?"

Tiêu Du rít lên.

Cậu cựa mình, dây lụa siết chặt hơn, đau rát đến tận xương.Giọng cậu khàn, hơi run.

Một luồng ký ức xa lạ ập vào não, như lưỡi dao rạch từng mảnh.

Cậu thấy mình trong thân xác này, một thị vệ vô danh lẻn vào nội điện, vô tình nhìn thấy Ngọc Vân — thiếu niên tuyệt sắc với mái tóc bạc dài buông hờ, chiếc lưng trắng trơn, mờ hơi nước, bị bắt ngay tại chỗ, giờ đang chờ xét xử.Ánh mắt Ngọc Vân thoáng hoảng sợ, run run kéo áo che ngực, đôi môi khẽ mấp máy, yếu ớt đến đáng thương."

Đệt... mình xuyên vào cái đoạn này à..."

Tiêu Du cắn chặt răng.

Hắn cảm thấy toàn thân ẩm lạnh, đầu óc rối loạn.

Nhưng thay vì hoảng loạn tột cùng, trong lòng hắn chỉ dâng lên một sự khó chịu tột độ."

Ngươi tỉnh rồi."

Giọng trầm thấp vang lên từ ngoài rèm, kéo hắn trở về thực tại.Một bóng người cao lớn, áo giáp đen, khí thế nặng như đá nện xuống - Lâm Thế Hận.

Trong truyện, hắn là công đầu tiên —tính tình lãnh khốc, vô cảm, chỉ xem người khác như rác.

Đại tướng quân nắm hơn nửa binh quyền thiên hạ, kẻ được gọi “Chiến thần Tu La”.Bước chân chậm rãi, vang vọng như tiếng chiêng cổ.Lâm Thế Hận dừng lại trước mặt, mắt hẹp dài, đen như vực sâu, nhìn Tiêu Du không chớp."

Ngươi dám nhìn trộm Ngọc Vân."

Tiêu Du hít sâu.

Dù hơi thở đứt quãng, cậu vẫn cố giữ cho giọng bình tĩnh, khàn nhưng không run."

Ta không có, chỉ là vô tình..."

Ngọc Vân mặc y sam trắng muốt, tóc dài buông sau lưng, khuôn mặt trắng mịn như sứ, đôi mắt ngân ngấn nước.

Hắn đưa tay run run che miệng, giọng yếu ớt, mềm mại đến phát ghét:“Tiêu Du… ngươi… tại sao lại làm vậy… ”Lâm Thế Hận nở nụ cười nhạt, ánh nhìn lạnh buốt.

Bàn tay lớn bất ngờ siết lấy cằm Tiêu Du, ép mặt cậu ngẩng lên."

Ánh mắt này... không biết sợ sao, vẫn ngoan cố à."

Cậu nghiến răng, mồ hôi lăn dọc thái dương, ánh mắt xám đen hằn tia lạnh, khoé môi run nhẹ nhưng vẫn cố nhếch lên đầy mỉa mai."

Muốn nói sao thì tuỳ, ta chỉ là vô tình chứ không có ý gì hết.”

Lâm Thế Hận khựng lại thoáng chốc.

Đôi mắt sâu như đáy giếng thoáng qua tia hứng thú."

Miệng cứng đấy…

Để xem còn dám mạnh miệng bao lâu."

Ngón tay hắn xiết mạnh hơn, móng tay khắc lên da Tiêu Du, khiến cậu đau nhói, mắt hơi co lại.

Dây lụa trên cổ tay cũng bị kéo mạnh.Tiêu Du cảm giác xương quai hàm như sắp vỡ, ánh mắt hắn đỏ lên vì đau nhưng vẫn trừng lại, hơi thở phả ra nặng nề.

Hắn ghé sát, hơi thở lạnh lẽo phả vào vành tai cậu, giọng nói khàn, thấp: "Tốt.

Ta thích dạy dỗ loại cứng đầu nhất."

Tiêu Du cảm nhận từng sợi dây thần kinh run lên, nỗi sợ và phẫn nộ đan xen, lồng ngực nặng trĩu như sắp nổ tung.Trong khoảnh khắc, dây lụa bị siết chặt hơn.

Lâm Thế Hận nhếch môi, tay vẫn giữ nguyên lực bóp, giọng thấp trầm như nhấn chìm tất cả hơi thở."

Ta sẽ nghiền nát ngươi.

Từng chút."

Trong bóng đêm đặc sệt mùi máu và trầm hương, hơi thở hai người đan xen, tiếng tim đập dội lên như trống trận. nén hơi, từng khớp ngón tay tê dại.

Bên dưới là nền đá lạnh, mùi máu tanh thoang thoảng.

Dù trong lòng run, nhưng trong mắt cậu vẫn dâng lên lửa giận âm ỉ.Ánh đèn lồng đỏ chao nghiêng, soi lên khuôn mặt bị bóp chặt, phản chiếu đôi mắt đen sắc như lưỡi đao, không chịu khuất phục.Khoảnh khắc đó, Tiêu Du nhận ra: cậu đã không còn đường lui.
 
[Np] Xuyên Vào Truyện: Chạy Không Thoát Ba Tra Công
Chương 2: Trừng phạt trong đêm (H+)


Tiêu Du bị lôi xềnh xệch qua dãy hành lang u ám, tiếng giày quan binh dội lên gạch lạnh nghe như tiếng tang vỡ trong đêm, gió đêm len qua khung cửa, thổi bay từng chiếc đèn lồng đỏ treo cao, để lại những bóng đổ xiêu vẹo trên nền đá.Mắt cậu chưa kịp thích ứng với ánh đèn lồng chập chờn, đầu óc còn váng vất bởi cơn sốc xuyên không.

Hai cánh tay bị trói ngược ra sau, sợi dây lụa siết mạnh, cứa vào cổ tay, máu rỉ ra ấm nóng."

Buông... buông ra...!"

Tiếng cậu khàn khàn, yếu ớt, chưa kịp dứt đã bị một bàn tay to lớn bịt miệng.

Tên thị vệ chẳng hề để tâm, chỉ kéo cậu thẳng đến căn phòng lớn ở cuối hành lang.Cửa gỗ nặng nề bị đạp tung, mùi trầm hương nồng đến nghẹn cổ họng.

Lâm Thế Hận đứng đó, khoác trường bào đen, vạt áo thêu kim tuyến rủ xuống đất.

Hắn cao lớn, dáng đứng như núi, đôi mắt đen nhánh quét qua, lạnh đến mức làm da đầu Tiêu Du tê dại."

Ta cho ngươi suy nghĩ lại... có nhìn trộm Ngọc Vân thay xiêm y hay không?"

Giọng hắn trầm khàn, rền vang như sấm, từng chữ rót vào tai Tiêu Du như đao bén."

Ta... ta không có...!"

Tiêu Du gắng gượng thốt ra, nhưng cổ họng khô khốc, tiếng nói đứt đoạn."

Không có?"

Khóe môi Lâm Thế Hận nhếch lên, ánh mắt tối sầm, bàn tay to lớn vung lên."

Chát!"

"Đem lên."

Hai thị vệ đè mạnh cậu lên giường gỗ lớn giữa phòng.

Lớp gỗ lạnh buốt thấm vào da, khiến toàn thân Tiêu Du run bần bật.

Cột trụ khắc hoa văn hình giao long, từng vết sơn cũ bong tróc, lạnh ngắt.Chân cậu bị bẻ mạnh, dây lụa đen quấn lên cổ tay, kéo lên cao, trói vào đầu giường.

Đầu gối bị ép dạng ra, dây xiết chặt đến mức đầu khớp run lên từng nhịp.Cậu dãy mạnh, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng."

Buông... ta không...!"

Một dải lụa được rút ra, thô bạo bịt kín mắt, cả thế giới trước mặt chìm vào bóng tối nặng nề, chỉ còn hơi thở khàn đục phả sát bên tai."

Thích nhìn lắm đúng không?

Để ta cho ngươi nếm mùi bị nhìn, bị chạm."

Một tiếng "xoạc" sắc lạnh vang lên.

Lớp áo bị xé toạc, mảnh vải rơi loạt soạt xuống sàn.

Lưng và ngực Tiêu Du lộ ra, trắng xanh dưới ánh đèn lờ mờ, run lên bần bật.Ngón tay lạnh buốt của Lâm Thế Hận vuốt dọc sống lưng, ấn từng đốt xương như đang đếm.

Tiêu Du gập người, hơi thở đứt quãng, cố giãy nhưng vô ích.Một tiếng "vút" xé gió.Roi da quật mạnh, đường hằn đỏ rực, máu bật ra thành vệt mỏng.

Tiêu Du gào khàn, giọng vỡ nát, cơ thể giật liên hồi.Hắn khẽ nhếch miệng, đầu roi lại vung lên."

Chát!"

Vệt roi cắt ngang eo, máu bắn lên phản gỗ.

Cậu run toàn thân, mồ hôi ròng ròng hòa với máu, thấm đẫm sợi dây lụa."

Đm...Đau quá...!"

"Ngươi chỉ được rên, không được mở miệng."

Roi lại quất xuống, lần này cắt qua mông, kéo dài đến tận gốc đùi.

Cậu co giật kịch liệt, hai chân run bần bật, hơi thở gấp gáp như thú bị xẻ thịt.Lâm Thế Hận khẽ cúi xuống, đầu lưỡi trườn qua vết máu, liếm chậm rãi, vị tanh mằn mặn lan ra."

Ư...!"

Tiêu Du nghiến răng, gân cổ nổi rõ, từng mạch máu căng cứng.

Lưỡi hắn dừng ở bên ngực,đầu lưỡi ướt lạnh đã chạm lên đầu ngực, quét qua rồi dừng lại, khẽ mút.

Cảm giác ẩm nóng, mềm mại nhưng lại siết chặt đến rợn người."

Chụt... chụt..."

Tiếng mút vang lên ướt át, kéo dài như dây tơ.

Đầu lưỡi vừa liếm vừa day mạnh, răng cắn nhẹ rồi bất ngờ siết chặt, hút đến khi đầu ngực đỏ bầm, cứng lên, nhoi nhói đau xen lẫn tê dại.

"Hừm... ngon thật."

Lâm Thế Hận nhả ra, tay trượt xuống eo, nắm mạnh rồi vỗ lên mông."

Chát!"

Tiếng vỗ nặng nề, khiến cậu bắn người, tiếng rên vỡ vụn.

Hắn luồn ngón tay thô ráp vào khe hẹp, vân vê mạnh bạo, ma sát thành trong.

Mỗi cú xoay, xoắn, day sâu như muốn xé toạc."

Cút ngay... không...!"

Ngón thứ hai, rồi thứ ba lần lượt chen vào, khô ráp, lạnh lẽo, ngoáy sâu đến tận gốc.

Hắn cười khẽ, dùng lực xoay mạnh khiến Duy An gào lên, toàn thân run bần bật."

Đây mới chỉ bắt đầu."

Tiếng nước vang lên nhầy nhớt, mùi mồ hôi và máu nặng nề phủ kín căn phòng.

Lâm Thế Hận cúi người, cắn lên bả vai, để lại dấu răng sâu, đầu lưỡi lạnh lẽo lướt qua da, vừa đau vừa nhột khiến Tiêu Du cong lưng, khẽ nấc."

Đủ rồi...

đừng nữa...!"

"Im."

Bàn tay to lớn siết lấy cổ, ép hắn dán sát mặt xuống giường gỗ.

Cậu cố vùng, nhưng sợi dây siết chặt như xương thép, cổ họng phát ra tiếng khò khè.Đột nhiên, Lâm Thế Hận thả lỏng tay, rút ba ngón tay ra.

Một khoảnh khắc yên lặng ngắn ngủi.Tiêu Du vừa kịp hớp không khí thì phần cứng nóng rực phía sau ấn thẳng vào.

Cú đâm sâu và mạnh khiến cậu rú lên, lưng cong kịch liệt, từng đốt xương kêu răng rắc."

Đau... ta đau...!"

Cậu co giật dữ dội, móng tay cào nát dây lụa.

Hắn bắt đầu nhấp sâu, từng cú thúc kéo dài, mạnh và tàn nhẫn.

Mỗi lần va vào tận đáy, tiếng rên nức nở bật ra, không còn sức cắn lại."

Kh... khốn...!".

Tiếng "phập, phập" vang lên dày đặc, thịt va thịt ướt át.

Hơi thở Lâm Thế Hận càng lúc càng dồn dập, hai tay siết chặt eo, đẩy sâu đến mức bụng Tiêu Du nhô lên.

"Ta... không... thở nổi...!"

"Ngươi nên quen dần đi."

Ngực bị bóp mạnh, đầu ngực sưng đỏ tiếp tục bị mút, bị cắn tàn nhẫn, đầu ngực sưng tím như sắp nổ tung.Một cú thúc sâu, mạnh đến mức Tiêu Du ngửa cổ thét lên, nước mắt trào qua bịt mắt, chảy xuống cổ, hoà vào mồ hôi.

Dịch trắng đục bắt đầu rỉ ra, kéo dài xuống đùi, phản chiếu ánh đèn đỏ như sợi tơ u ám."

Rên lớn hơn.

Ta thích nghe."

Tiêu Du nấc nghẹn, người mềm oặt, chỉ còn tiếng khóc đứt quãng.Lâm Thế Hận gầm nhẹ, dồn lực cuối, đâm thật sâu, rồi nóng rực tràn vào, lấp kín bên trong."

Ngươi... sẽ phải nhớ kỹ...

đây chính là địa ngục của riêng ngươi."

Cậu run rẩy, cơ thể siết chặt lấy phần bên trong, hơi thở đứt quãng như sắp lịm.Lâm Thế Hận rút ra chậm rãi, dịch nóng theo khe chảy xuống, loang ra từng vệt.

Hắn cúi sát, liếm lên môi Tiêu Du, mút lấy nước mắt, rồi hôn cắn tàn nhẫn.Tiêu Du nằm bất động, run lên từng đợt, hơi thở yếu ớt.

Dây lụa dính máu và dịch, mùi tanh tràn khắp phòng.Trong bóng tối bịt kín, ý thức cậu mơ hồ trôi dạt, nhưng trong sâu thẳm, ngọn lửa phản kháng vẫn âm ỉ cháy."

Ta sẽ dạy ngươi cách phục tùng."

Tiếng hắn thì thầm sát tai, hơi thở phả nóng lên vành tai, khiến da đầu cậu tê dại.Dù bị dày vò, sỉ nhục, cậu vẫn thề sẽ tìm cách trốn - cho dù có phải bò qua bùn máu, cậu cũng không chịu bị chôn vùi tại cái chỗ chó má này. ________

Tác giả: chương sau H nặng đô hơn nha (sm) 😋 ai sợ thì đi về, đúng gu sủng ngọt luôn ha, tình iu màu hồng.
 
[Np] Xuyên Vào Truyện: Chạy Không Thoát Ba Tra Công
Chương 3: H+++


Tiêu Du nằm bất động trên giường gỗ, dây lụa đen đã bị tháo ra nhưng vẫn vương mùi máu và dịch thể nồng nặc.

Lưng cậu dày đặc vết roi, mông bầm tím, hai chân run lẩy bẩy không khép lại được.Ánh đèn lồng mờ dần.

Ngoài sân, tiếng bước chân dồn dập vang lên, rồi chậm rãi dừng lại trước cửa.Tiêu Du chỉ nghe tiếng thở khe khẽ, êm dịu như gió thoảng.

Nhưng chính sự tĩnh mịch đó lại khiến lòng cậu lạnh buốt.Một người đàn ông khoác trường bào lam nhạt, tay áo dài khẽ quét đất,tay cầm hộp gỗ đen, thong thả như đang thưởng trà, bước đến sát mép giường.

Gương mặt tuấn mỹ, đôi mắt dài hơi híp lại, cong cong như đang cười."

Đáng thương quá... nhìn xem, ai đã hành hạ ngươi thành ra thế này?"

Giọng hắn mềm, trầm ấm, như đang dỗ dành một đứa trẻ.Tiêu Du khẽ run, định gượng dậy thì bàn tay kia đã nhẹ nhàng đỡ gáy, ép cậu nằm xuống."

Đừng cố.

Ngươi yếu đến mức gió cũng có thể thổi bay."

"Đ…

đ.m…

Tránh xa ta ra."

Tiêu Du nghiến răng, giọng khàn đặc, miệng vẫn dính mùi máu.

Trần Dực Vân nhếch môi, đầu ngón tay lạnh như băng vuốt dọc cằm cậu, lau đi vệt máu khô."

Miệng thật là cứng.

Ta vốn không định dùng hết đâu.”

Hắn ghé sát, thổi hơi nóng bên tai, “Nhưng ngươi lại cứ thích chửi mắng ta, làm ta hứng thú.”

Dực Vân khẽ cười, mở hộp gỗ.

Bên trong xếp ngay ngắn hàng loạt dụng cụ: hạt châu ngọc, móc sắt nhọn, gậy gỗ dài mảnh, vòng sắt có gai bên trong, cùng vài lọ dầu mờ đục.Ngón tay kia trượt dần xuống cổ, siết nhẹ.

Mạch máu dưới da đập thình thịch, khiến Tiêu Du hít sâu, toàn thân căng cứng."

Ngươi có biết, ta thích nhất thứ gì không?".

Hắn vỗ nhẹ mặt cậu, bật cười khẽ."

Ta thích nhìn người khác từ kiêu ngạo trở thành con chó biết chỉ biết vẫy đuôi xin ăn."

Hắn trút dầu từ một lọ nhỏ, đổ lên ngực Tiêu Du, để chất lỏng đặc sệt trượt xuống bụng, hòa lẫn mồ hôi.

Tay hắn siết mạnh nhũ ti, xoắn vặn, rồi bất ngờ cắn một phát thật sâu.Tiếng mút vang lên ướt át, hỗn loạn giữa tiếng của Tiêu Du.

Cậu vặn vẹo đến mức kêu răng rắc, cổ họng khàn đặc.Ngón tay hắn trượt vào khe sau, ma sát chậm rãi, từng chút một.

Không thô bạo như Lâm Thế Hận, nhưng chính sự từ tốn này khiến Tiêu Du nổi da gà."

Chỗ này...

đã quen có vật trong rồi nhỉ?"

Ngón tay ấn mạnh, chạm vào điểm sâu bên trong, khiến cậu cong lưng, toàn thân run bần bật."

Kh...bỏ ra...!"

"Thú vị thật, mỗi lần chạm vào đây, ngươi lại co rút."

Hắn rút ra một cây gậy gỗ dài, đầu nhọn, đẩy vào huyệt sau đã sưng đỏ, xoáy sâu từng chút rồi đột ngột kéo ra.

Mỗi lần xoáy, bụng dưới Tiêu Du co quắp, dịch trào ra dọc theo cán gậy.Tiêu Du cố lắc đầu, nhưng lại chỉ phát ra tiếng nấc nghẹn.Dực Vân lấy thêm hạt châu, nhét từng viên vào, khiến bụng phồng lên.Hắn cầm con rắn lục từ trong hộp, vô nhẹ đầu nó rồi dí vào miệng huyệt đã đầy châu, bắt nó chui vào.Tiêu Du hét lên, cổ họng bật ra âm thanh tắt lịm, toàn thân căng cứng đến tím tái.

Con rắn bắt đầu trườn sâu hơn, thân uốn lượn quẫy mạnh bên trong, khiến bụng Tiêu Du nổi lên từng đợt.

Cậu nôn khan, nước mắt và dãi trộn thành vệt dài.“AAA… kh… không…!”

"Đẹp thật….

Thích cảm giác bị chơi cùng rắn không?"

Dực Vân cười khẽ, tay móc lấy một chiếc kẹp sắt, kẹp chặt hai đầu nhũ, vặn siết, máu phun thành tia nhỏ.

Cậu run lên bần bật, đầu ngửa ra, mắt.

Một tay khác bóp mạnh eo Tiêu Du, ép cậu không thể giãy.Sợi dây mảnh được lấy ra, lụa đen thêu hoa văn bạc.

Chậm rãi, hắn trói hai cổ tay Tiêu Du lên trụ giường, siết vừa đủ để không đứt mạch máu.Tiêu Du run lên, cố giãy, nhưng sức lực cạn kiệt sau trận roi trước, chỉ làm dây càng xiết chặt."

Để ta xem... bên trong ngươi có còn kháng cự không."

"Ồ?"

Tiêu Du thở dồn dập, nước mắt lăn dài trên má."

Ư...!

A...!"

Tiếng nấc hỗn loạn vang lên, cơ thể cậu co giật từng hồi."

Ngươi nghe tiếng này không?

Âm thanh ướt át này... chính là thân thể phản bội ngươi đấy."

Trần Dực Vân cúi xuống, hôn lên giọt nước mắt mằn mặn, đầu lưỡi liếm dọc gò má, rồi trườn xuống cổ, vai, và cả ngực.Hắn đột ngột rút gậy ra, rồi nhấn dương vật cứng nóng vào, đẩy sâu vào huyệt đã bị châu và rắn chọc nát.

Một cú đâm mạnh, sâu đến tận đáy.

Tiếng thịt va thịt vang lên nặng nề, bụng dưới phồng lên, khiến Tiêu Du ngất lịm trong tiếng gầm đứt quãng.Tiếng gầm cuối cùng bị nuốt trọn khi hắn đâm thẳng vào.

Tiêu Du cong người, vai run lên như sắp gãy.

Nhịp đẩy chậm, nhưng sâu, như muốn cào xé từng tấc ruột."

Kh...a...!"

Trần Dực Vân nắm eo, đẩy từng nhịp trầm, khoan thai, kéo dài.

Mỗi lần rút ra gần hết rồi lại ấn mạnh vào, hạt châu va đập như muốn xé rách cậu, khiến cậu phát điên.

Ngực bị bóp mạnh, hai đầu ngực bị kéo vặn, khiến tiếng rên vỡ vụn, lẫn vào tiếng thịt va thịt.Mồ hôi, nước mắt, và dịch trắng đục loang xuống đệm, bốc mùi tanh nồng.Tiếng Trần Dực Vân trầm thấp, hoà với tiếng rên rỉ, khiến đêm càng đặc quánh.Tiêu Du mềm oặt dần, đầu gục, mắt mờ lệ, nhưng cơ thể vẫn co rút mỗi lần bị đẩy sâu."

Ta... sẽ giết... khốn...!"

"Ngươi cứ thử đi, ta chờ."

Một cú thúc mạnh cuối, Trần Dực Vân gầm nhẹ, dịch nóng tràn vào, ứa ra theo khe.

Hắn giữ chặt eo, từng nhịp thở nặng, rồi rút ra chậm rãi.

Thân thể Duy An mềm oặt, nhưng ánh mắt gằn tia chống cự đến phút cuối.Trần Dực Vân khẽ liếm vệt nước mắt cuối cùng, cười nhẹ."

Đêm nay, ngươi đã học được bài học đầu tiên: Không được phản kháng."
_____Ở góc cửa, Ngọc Vân lặng lẽ nhìn, tay che miệng, hai mắt mở to.

Vẻ dịu dàng trên mặt y khẽ run rẩy, môi cắn đến bật máu.

Trong lòng, lửa oán độc dâng lên, từng tiếng thét của Tiêu Du như chọc vào tim y.“Chết tiệt… dám để bọn họ chạm vào thế này…”

Ngọc Vân nghĩ, trong mắt thoáng qua tia máu, song khoé môi vẫn giữ nụ cười dịu dàng, y khẽ xoay người, bóng áo trắng biến mất vào hành lang.
 
[Np] Xuyên Vào Truyện: Chạy Không Thoát Ba Tra Công
Chương 4: Nước mắt Bạch liên


Đêm sâu, ánh trăng bàng bạc đổ lên mái cung, phủ một màu lạnh lẽo như tro tàn.

Bên trong gian phòng nhỏ, Tiêu Du bị trói nhẹ vào giường, vết thương mới cũ loang lổ, dịch thể khô cứng bám trên đùi và bụng.Cổ họng khản đặc, mỗi hơi thở đều đau như lưỡi dao cứa.

Hai mắt đỏ ngầu, mí sưng, nhưng cậu vẫn cố trừng ra cửa, như thể chỉ cần ai bước vào, cậu sẽ nhảy lên cắn xé ngay."

Tiêu thị vệ..."

Một giọng nhẹ như sương sớm vang lên.Tiêu Du lập tức siết chặt tay, mắt loé lên như dã thú.

Cậu không cần nhìn cũng biết: cái giọng nhu mì, mềm nhũn, đầy giả dối này - chính là Ngọc Vân, "bạch liên hoa" trong truyền thuyết.Ngọc Vân mặc một lớp y sam trắng mỏng, lộ xương quai xanh tinh tế.

Mắt hơi đỏ, khoé môi như đang run vì thương xót."

Ngươi... tại sao lại thành ra thế này..."

Giọng y như nỉ non, như than khóc.

Ngọc Vân khẽ bước tới gần giường, từng bước e dè, ngón tay mảnh run nhẹ.Tiêu Du nghiến răng, phun ra một tiếng khàn khàn:"Biến đi."

Ngọc Vân giật mình, hơi lùi lại, đôi mắt ướt nước nhìn hắn.

Nhưng dưới đáy mắt, tia sáng lạnh như rắn thoáng qua rồi biến mất."

Ta chỉ... ta chỉ muốn xem ngươi còn sống không...

Ta thật lòng lo lắng cho ngươi..."

Tiêu Du bật cười khan, ngực run lên khiến vết thương rỉ máu.

Cậu gằn giọng:"Lo?

Lo rằng ta cướp mất người của ngươi à?".

Ngọc Vân sững người, môi khẽ run.

Một thoáng, y nghiêng đầu, lệ lăn dài xuống cằm, giọng run:"Ta biết ngươi ghét ta...

Nhưng ngươi có biết... các ngài ấy đối xử với ta thế nào không?

Họ chỉ muốn bảo vệ ta..."

Tiêu Du trợn mắt, hít sâu, gần như bật dậy nhưng dây trói kéo hắn giật lại.

Cậu gầm lên:"Ngậm miệng lại và đi đi!"

Giữa lúc hai người đối đầu, tiếng bước chân trầm vang lên.

Cửa bật mở, Trần Dực Vân khoác trường bào xanh, tóc buông lỏng sau lưng, bước vào, mắt phượng khẽ nheo lại."

Vân ca..."

Ngọc Vân lập tức chạy lại, níu tay áo, mặt cúi, vai run nhẹ như chiếc lá.

Trần Dực Vân cúi đầu, dịu dàng nâng cằm y, lau giọt lệ:"Sao đêm rồi còn ở đây?

Lạnh, sẽ cảm."

Ngọc Vân nức nở, rúc đầu vào ngực hắn, thân thể mỏng khẽ run.Tiêu Du nhìn cảnh trước mắt, cảm giác buồn nôn trào lên cổ.

Cậu cười khẩy, máu tràn ra khoé môi, ánh mắt hoang dại:"Giỏi diễn thật...

Cút hết đi...!"

Trần Dực Vân thoáng nhíu mày, nhưng sau đó lại cười nhạt.

Hắn quay sang Tiêu Du, ánh mắt lạnh lẽo như băng."

Ngươi nói năng càng ngày càng không biết điều."

Hắn buông Ngọc Vân ra, bước lại, giơ tay bóp mạnh cằm Tiêu Du, ép miệng cậu há ra.

Tiêu Du cố khép miệng, nhưng sức lực không bằng.

Máu trong khoang miệng nhỏ giọt xuống ngực."

Nhìn ngươi nhếch nhác đến đáng thương...

Ngươi nghĩ mình khác gì con chó hoang không ai muốn?"

Ngọc Vân đứng bên, đôi mắt run run, nhưng môi dưới khẽ mím, lộ ra tia đắc ý rất nhỏ."

Đủ rồi..."

Ngọc Vân khẽ lên tiếng, giọng run.

"Vân ca... tha cho hắn đi...

đừng làm đau hắn nữa..."

Trần Dực Vân khẽ cười, bàn tay càng siết cằm Tiêu Du mạnh hơn."

Ngươi xem, hắn không hề cảm ơn.

Một kẻ vô ơn bạc nghĩa."

Tiêu Du thở dồn dập, hai tay siết dây, móng tay đâm sâu khiến máu tứa ra."

Ngươi... rồi sẽ hối hận..."

Trần Dực Vân buông tay, bật cười khẽ.

Hắn cúi xuống, đầu lưỡi liếm qua cổ Tiêu Du, dừng lại ở vết thương nhỏ, mút mạnh."

Thơm...

Mùi máu này làm ta say hơn cả rượu thượng phẩm."

Cậu giật bắn, toàn thân như có luồn điện co giật, hơi thở dồn dập.Ngọc Vân khẽ nắm tay, móng tay bấu vào lòng bàn, nhưng vẫn giữ nét mặt yếu đuối."

Vân ca... ta không muốn thấy máu nữa... ta sợ..."

Trần Dực Vân khẽ quay lại, vỗ tay y:"Vậy ra ngoài đi.

Nơi này không dành cho ngươi."

Ngọc Vân cắn môi, cuối cùng ngoan ngoãn bước ra ngoài.

Lúc xoay người, ánh mắt lộ rõ tia căm hận.Trần Dực Vân quay lại, ánh mắt càng tối, cúi sát Tiêu Du."

Chỉ còn ta và ngươi."

"Ngày mai... một vị khác sẽ đến gặp ngươi.

Ta muốn xem, ngươi còn giữ được bao nhiêu sự ngoan cố."

Hắn khẽ liếm khoé môi, rồi nhẹ nhàng đứng lên, buông câu cuối cùng:"Ngủ đi, chó con."

Cửa khép lại, để lại Tiêu Du một mình, hơi thở nặng nề vang khắp phòng, trộn với mùi máu tanh nồng.Ngoài hành lang, Ngọc Vân đứng khuỵu bên cột trụ, tay siết chặt, đầu cúi thấp.

"Đều tại ngươi...

đều tại ngươi... mà mọi thứ của ta mới bị đảo lộn...!"
 
[Np] Xuyên Vào Truyện: Chạy Không Thoát Ba Tra Công
Chương 5: Lửa thiêu ý chí (H+)


Trời chớm sáng, ánh rạng đông chưa kịp len vào cung, gian phòng Tiêu Du vẫn đặc mùi máu, dịch và mồ hôi.Tiêu Du khẽ cựa, nhưng cả người đau đến mức tê dại.

Cậu không biết mình đã nằm bao lâu, chỉ cảm thấy xương sống như bị nứt, từng khớp run rẩy, cổ tay sưng tím vì dây trói.Tiếng cửa mở ra, chậm rãi nhưng nặng như đá đè ngực.Một bóng người cao lớn tiến vào.

Hạ Khải Uy bước vào, giày giẫm mạnh trên sàn gỗ, ánh mắt hung dữ như dã thú thấy con mồi.

Bộ giáp đen nặng nề càng làm hắn toát ra khí chất thống lĩnh cấm vệ quân lạnh lẽo, quyết liệt.

Vai rộng, thân hình vạm vỡ đến mức cả căn phòng như chật lại.

Ánh mắt hắn tối, sắc như dã thú.Tiêu Du mở mắt, cắn chặt răng, mùi máu tanh lan đầy miệng."

Ồ, thứ phế vật này chính là 'trò tiêu khiển' mới của bọn họ sao?"

Giọng Khải Uy khàn đục, cười khẩy, tiếng bước chân nặng nề đập lên sàn đá.Tiêu Du gầm khẽ, hổn hển như con sói bị dồn đến đường cùng."

Ngươi... cút...!"

"Ha, còn biết gào.

Không tệ, ta ghét mấy kẻ vừa đụng đã mềm oặt."

Hạ Khải Uy bước tới, bàn tay to tóm lấy cổ Tiêu Du, nhấc hắn khỏi giường như nhấc một con gà.Tiêu Du khạc ra máu, hai chân khua loạn, dây trói siết mạnh khiến tay cậu bầm tím.Khải Uy ném hắn mạnh xuống sàn, đầu đập vào góc giường, máu chảy từ trán xuống thái dương."

Lũ... khốn...!"

"Yên tâm, ta sẽ cho ngươi nếm thứ đau đớn thật sự, không phải trò lặt vặt của đám kia."

Hắn cởi giáp, thân trên lộ rõ từng bắp cơ săn chắc, đầy sẹo dày chằng chịt, như bằng chứng của máu và giết chóc.

Tiêu Du cố bò lùi, nhưng tay chân mềm oặt, chỉ kéo lê được vài tấc.

Khải Uy túm tóc, kéo hắn về, rồi vặn mạnh, bắt hắn quỳ giữa sàn."

Ngẩng mặt lên."

Tiêu Du run, nhưng vẫn ngẩng đầu, ánh mắt bướng bỉnh loé lên tia tàn tạ cuối cùng.

"
Bốp!"

Một cú tát trời giáng, mặt cậu lệch sang một bên, má đỏ rực, khoé môi tứa máu."

Khá lắm.

Ta sẽ bẻ gãy ngươi từ trong ra ngoài."

Khải Uy kéo lưng hắn sát vào ngực, một tay bóp chặt cằm, tay còn lại lùa xuống hạ thân."

Ư...!"

Tiêu Du giật bắn, miệng bật ra tiếng nấc đục."

Nhìn kìa, nơi này vẫn mềm... vẫn còn ấm."

Khải Uy mỉm cười tàn ác, đột ngột ép Tiêu Du nằm ngửa ra sàn, hai tay bị gập lên đầu, giữ chặt.

Vật thể nóng rực, nặng nề đè lên khe sau, thô bạo mà không hề có chuẩn bị."

Đừng...

đừng...!"

Tiếng gầm bị nghẹn lại khi đầu khấc thô to ấn vào.

Tiêu Du cong người kịch liệt, cổ họng bật ra tiếng thét xé rách."

Chật đến phát điên...!"

Khải Uy gầm khẽ, đẩy vào từng tấc, mỗi nhịp như muốn xé toạc ruột gan.

Tiêu Du gào khản giọng, tay quờ loạn trên sàn, móng tay gãy bật máu."

Đau... dừng lại...

đồ khốn...!"

"Đau?

Chỉ có vậy sao?

Còn lâu mới đủ."

Khải Uy bắt đầu nhịp thúc, mạnh và dồn dập, tiếng thịt va thịt vang lên điên loạn.

Mỗi lần rút ra đều kéo theo dịch máu lẫn dịch trắng đục, dây xuống đùi.Khải Uy cúi xuống, cắn mạnh đầu ngực, kéo dài, rồi mút đến bầm tím.

Hắn siết eo, thúc sâu đến tận đáy, bụng Tiêu Du phồng lên theo từng nhịp."

Kh...hức...!"

Nước mắt, nước mũi, mồ hôi hoà tan, chảy đầy sàn.

Khải Uy đột nhiên kéo chân hắn vắt lên vai, thay đổi góc, đẩy mạnh hơn, như búa giáng từng nhát.

Mắt Tiêu Du lật trắng, hơi thở ngắt quãng.

Nhịp thúc càng lúc càng hỗn loạn, tiếng đâm chạm vang dội khắp phòng."

Chết... ta chết...!"

"Không chết được.

Ngươi phải sống... sống để nhớ mùi ta."

Một cú thúc cuối, Khải Uy gầm khẽ, dịch nóng bắn sâu vào trong.

Tiêu Du cong người kịch liệt, không còn sức động đậy.

Hắn rút ra, dịch trào ra theo khe mông, vẽ thành vệt dài trên sàn.Hắn quỳ xuống, kéo cằm Tiêu Du, ép cậu nuốt hết dịch tràn ra."

Giỏi lắm.

Ngươi giỏi hơn mấy thứ yếu đuối kia nhiều."

Tiêu Du ngã đổ, cứ thế mà ngất đi, môi vẫn mấp máy câu chửi cuối cùng:"Đồ chó...!"

Khải Uy cười khẽ, đứng lên, mặc lại giáp, để lại mùi mồ hôi nồng nặc và tanh nồng khắp gian phòng.

Trước khi đi, hắn quay đầu liếc, giọng khàn đục:"Ngày mai... ta sẽ lại đến."

Cửa đóng rầm, gian phòng chìm vào bóng tối đặc quánh.
____Ngọc Vân lén đứng nhìn, đôi mắt đầy nước, bàn tay ôm ngực run rẩy.

Ai nhìn vào sẽ nghĩ y khóc thương, nhưng chẳng ai thấy khoé môi y khẽ cong lên lạnh lẽo, mờ mịt như vầng trăng sắp tàn.

Trong lòng y, bóng đêm sâu không đáy bắt đầu trỗi dậy - nhưng lúc này vẫn chưa ai biết.
 
[Np] Xuyên Vào Truyện: Chạy Không Thoát Ba Tra Công
Chương 6: Bữa ăn lạnh lẽo


Tiêu Du mơ màng tỉnh dậy, tiếng bước chân nặng nề vang lên trên nền đá, kéo dài thành những tiếng vọng rền rĩ như giục giã.

Cậu khẽ cử động, từng thớ cơ trên người rách nát, ê ẩm đến mức muốn chết đi cho xong.Cậu chưa ăn gì suốt ba ngày.

Đến nước cũng chỉ được dốc cho vài ngụm, lẫn mùi tanh khó chịu.

Dạ dày đã quặn đến nỗi cơn đói không còn rõ rệt nữa, chỉ còn cơn buồn nôn và cảm giác yếu ớt lan ra khắp tứ chi.Thế Hận chậm rãi bước đến, tay cầm một khay sơn đen, ở trên đặt bát cháo sứ trắng thơm nhạt, hơi nóng bốc lên lờ mờ cùng với một lọ thuốc nhỏ."

Tỉnh rồi."

Giọng hắn lạnh, âm vực trầm mà sắc tựa lưỡi dao cắt qua da.

Tiêu Du ngước nhìn, môi khô nứt, mím chặt.

Ánh mắt chỉ còn sự bất lực và cứng đầu cố chấp."

Ăn."

Lâm Thế Hận nói.Tiêu Du vẫn giữ im lặng.

Cậu chỉ ngửa đầu, cổ họng khẽ động, nuốt xuống mùi tanh mặn vẫn còn vương ở lưỡi.

Thấy vậy, Lâm Thế Hận cười nhạt, vươn tay bóp cằm cậu mạnh đến mức xương hàm kêu rắc nhẹ.

Hắn múc một muỗng cháo, không đợi cậu tự mở miệng, thẳng tay nhét sâu vào, khiến cháo tràn lên mũi, sặc đến đỏ cả mắt.Tiêu Du ho khan dữ dội, lồng ngực co giật, tay bấu lên cánh tay đối phương, móng tay mờ máu."

Ăn, hoặc chết."

Lời hắn lạnh như băng giá đêm đông.

Dưới ánh nhìn bức bách, Tiêu Du đành phải run rẩy đón từng muỗng cháo.

Mùi gạo loãng, rất nhạt nhẽo.

Mỗi lần nuốt xuống, dạ dày như bị co rút, nhưng cậu vẫn cố giữ bình tĩnh, mắt đỏ hoe.Dực Vân thong thả bước vào, áo ngoài phủ một lớp bụi gió, mùi hương thuốc đông y thoang thoảng.

Hắn dựa vào khung cửa, khoé môi cong nhẹ, ánh mắt soi mói từng động tác của Tiêu Du."

Nhìn xem, ngoan ngoãn như chó con rồi."

Hắn buông giọng trêu chọc.Tiêu Du liếc lên, mắt loé tia hận ý, nhưng không đủ sức để trả lời.Lâm Thế Hận vẫn đều đặn múc từng muỗng, chậm rãi mà tàn nhẫn.

Hắn cố ý để cháo rơi xuống cằm, từng giọt trượt dọc xương quai xanh, chảy vào vết thương chưa khép miệng, khiến Tiêu Du run lên từng đợt.Bên cạnh, Hạ Khải Uy khoanh tay, hừ lạnh: "Làm trò gì thế?

Đổ hết vào miệng hắn cho xong."

"Không."

Lâm Thế Hận khẽ lắc đầu, đáy mắt hiện lên tia tàn nhẫn: "Để cho hắn nuốt từng giọt."

Tiêu Du ráng hít thở, cổ họng bỏng rát.

Bụng đã ấm lên đôi chút, nhưng tâm lại như bị kéo xuống vực sâu không đáy.

Trần Dực Vân tiến lại gần, tay chạm nhẹ lên má cậu, dịu dàng lau vệt cháo rơi.

Hắn cúi xuống, hơi thở kề sát: "Ngươi sợ không?

Ngươi vẫn còn muốn phản kháng không?"

Tiêu Du cố nghiêng đầu né tránh, giọng khàn khàn: "Cút..."

Hạ Khải Uy bật cười khan, tiếng cười vang vọng căn phòng.

Hắn túm tóc Tiêu Du giật mạnh, ép cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào mình."

Giỏi lắm.

Vậy thì còn dài dài cho ngươi chịu đựng."

Cuối cùng, khi bát cháo đã cạn, Lâm Thế Hận buông tay, đẩy Tiêu Du ngã bật ra sàn.

Cả người cậu run bần bật, mồ hôi lạnh túa ra khắp lưng.Thế Hận liếc mắt, nhấc lọ thuốc sứ trắng trên khay, khẽ mở nắp, mùi thuốc nồng đậm lan ra."

Giữ lấy hắn."

Hạ Khải Uy lập tức bước đến, túm lấy hai tay Tiêu Du, ép lên đầu.

Dực Vân ngồi xổm xuống, tay khẽ miết lên cổ cậu."

Ngươi nhìn xem... da dẻ mỏng manh này, bị dày vò đến mức bầm tím hết rồi."

Dực Vân khẽ tặc lưỡi, giọng dịu dàng mà lạnh lẽo.Lâm Thế Hận nhúng ngón tay vào thuốc, đầu ngón tay lạnh buốt dán lên bờ vai đầy vết bầm.

Tiêu Du giật mạnh, cả người co rúm lại, tiếng rên nghẹn bị kìm trong cuống họng."

Đừng động đậy."

Hắn khẽ quát, lực tay ép mạnh lên vai, móng tay khứa nhẹ qua vết thương, khiến Tiêu Du bật ra tiếng hít sâu, lưng cong lên như dây cung.Thuốc lạnh bôi dọc xương quai xanh, lấp vào những vệt cắn, vết roi và dấu tay bầm tím.

Bàn tay Thế Hận di chuyển chậm, cố ý miết mạnh, khiến từng thớ thịt run lên không kiểm soát.

Ngón tay hắn lần đến bầu ngực bị sưng đỏ, thuốc lạnh dán lên da nóng rát, khiến cậu thở hắt, cong người phản xạ.Dực Vân ghé sát, cười khẽ, đầu lưỡi liếm dọc theo lớp thuốc còn ướt, hút nhẹ phần đầu ngực còn lại đã sưng đỏ."

A… a… khốn kiếp… lạnh…!"

Tiêu Du rít lên, cổ họng khản đặc, nhưng chỉ càng khiến ba người thêm hưng phấn."

Rên nữa đi."

Dực Vân thì thầm, răng cắn nhẹ núm ngực, rồi bất ngờ mút mạnh, tiếng ướt át vang lên trong căn phòng yên ắng.Lâm Thế Hận tiếp tục trét thuốc xuống bụng dưới, mỗi lần miết lại cố ý day xoáy lên vết bầm, khiến cậu giật nảy, hơi thở đứt quãng.

Bên cạnh, Hạ Khải Uy nhếch môi cười dữ tợn, tay nắm cằm Tiêu Du, ép cậu nhìn thẳng cảnh tượng dâm loạn."

Nhìn cho kĩ."

Tiêu Du run bần bật, nước mắt trào ra hai bên thái dương.

Bàn tay yếu ớt chỉ còn quờ quạng, bấu lên cánh tay Hạ Khải Uy, máu rỉ ra từ kẽ móng.

Dực Vân ngẩng đầu, đầu lưỡi lướt qua vết thuốc còn đọng trên môi, ánh mắt loé lên tia đùa cợt:"Giữ sức đi.

Ngày… còn dài."

Cuối cùng, Thế Hận buông tay, lạnh lùng phủ áo lại cho Tiêu Du.

Dực Vân cũng đứng lên, liếm vệt thuốc vương trên ngón tay, nụ cười nhàn nhạt nhưng dơ bẩn.Ba người họ rời đi, để lại gian phòng yên ắng.

Gió lạnh lùa qua khe cửa, thổi lên lớp cháo rớt trên cổ và ngực, se lại như những vết roi vô hình.

Tiêu Du ôm bụng, cuộn mình lại, chầm chậm chìm vào giấc ngủ mệt mỏi.
 
[Np] Xuyên Vào Truyện: Chạy Không Thoát Ba Tra Công
Chương 7.1: Trốn


Đêm đến phủ kín như tấm sa đen nặng trĩu, gió rét xuyên qua khe đá, mang theo mùi tro hương và mùi máu nồng đến buồn nôn.

Những vết thương vừa được bôi thuốc vẫn âm ỉ đau rát, mùi thuốc đông y thoang thoảng nhưng không đủ xoa dịu cơn tê buốt.

Dạ dày trống rỗng như xoáy vào nhau, chỉ có lớp cháo loãng khi chiều tạm thời níu lại chút ý thức.Bên ngoài, tiếng bước chân vội vã vọng ngoài hành lang, Tiêu Du chớp mắt, mơ màng nghe giọng một tên lính canh:"Phản quân nổi dậy ở Tây môn!

Bệ hạ đã triệu ba vị đại nhân vào cung!"

Một tên khác hốt hoảng:"Mau!

Tăng thêm người tuần tra!"

Bên trong, Tiêu Du chợt run lên.

Cậu lờ mờ hiểu, tối nay những kẻ kia sẽ không đến.

Nhưng cảm giác nhẹ nhõm chưa kịp kéo dài, toàn thân đã tê dại vì đói và đau.Cậu nghiêng đầu, khẽ rên, mí mắt nặng trĩu.

Trong khoảnh khắc mơ hồ ấy, cánh cửa gỗ nặng nề chợt mở hé, một luồng khí lạnh xộc vào.

Bóng người cao gầy bước vào.

Tiếng bước chân nhẹ, nhưng mạnh mẽ, nhanh nhẹn.

"Tiểu Du..."

Giọng khàn khàn vang lên bên tai, quen thuộc đến mức khiến tim cậu nhói lên.

Cậu cố gắng hé mắt, thấy khuôn mặt quen thuộc dưới ánh đèn mờ - Lang Thừa.

Đầu óc quay cuồng, giữa cơn mê man, từng mảnh ký ức rời rạc của nguyên chủ lấp ló: khung cảnh luyện võ sân sau, tiếng Lang Thừa hô chỉ dẫn, chiếc khăn tay cũ rách do Lang Thừa từng đưa cho khi nguyên chủ bị thương.

Lang Thừa vốn là bạn chí cốt từ nhỏ với nguyên chủ, người duy nhất từng nghe cậu mắng chửi thẳng, nhìn thấy nụ cười ngông nghênh thật sự chứ không phải lớp vỏ yếu mềm.Tình bạn của họ bắt đầu từ thời thiếu niên, khi cả hai còn cùng nhau rong ruổi khắp các nẻo đường quê hương, hứa hẹn sẽ luôn bên nhau dù có chuyện gì xảy ra.Tin tức về việc Tiêu Du bị bắt giam, chịu tra tấn khốc liệt làm lòng Lang Thừa quặn đau.

Hắn không thể chấp nhận việc bạn mình bị dày vò như vậy, quyết tâm phải cứu Tiêu Du ra khỏi xiềng xích bất công kia, dù phải đánh đổi bất cứ điều gì.Lang Thừa mặc áo choàng đen, trên vai vương bụi đất, vài vết máu khô dính trên cổ tay.

Hắn quỳ xuống, khẽ nâng đầu Tiêu Du dậy.

Hắn nhìn cậu, ánh mắt phức tạp, như đang nén cơn giận lẫn đau xót.

Thấy Tiêu Du muốn mở miệng, Lang Thừa lập tức bịt miệng cậu, thì thầm sát tai, giọng khàn:"Đừng lên tiếng.

Ta đến đưa ngươi đi."

Hơi thở mát lạnh phả vào tai, làm Tiêu Du rùng mình, sống lưng lạnh toát.

Lang Thừa cúi xuống quan sát những vết thương dọc hông và đùi, gương mặt tối sầm.

Bàn tay to vuốt nhẹ qua bụng, nơi da rách, máu khô bết lại."

Chúng làm đến mức này... khốn kiếp."

Lang Thừa nghiến răng, đôi mắt đỏ ngầu như thú bị thương.Cả người Tiêu Du mềm oặt, hai tay rũ xuống, môi nứt toác.

Nhưng khi nghe giọng Lang Thừa, hàng mi run rẩy, môi mấp máy:"Lang...

Thừa..."

Đôi mắt cậu chực trào nước, nhưng lại không đủ sức bật thành tiếng khóc.

Lang Thừa ôm chặt, vỗ nhẹ lưng cậu như dỗ dành trẻ con."

Xin lỗi... ta đến trễ..."

Không thể nán lâu, Lang Thừa nhanh chóng khoác áo đen phủ kín người Tiêu Du, cẩn thận buộc dây đỡ thân thể yếu ớt ấy lên lưng mình.Dưới ánh trăng mờ, bóng hai người hoà vào màn đêm như chiếc bóng vô hình.

Băng qua bức tường thành cao, hai bóng người dần chìm vào sương mờ, để lại sau lưng tất cả tiếng kèn, tiếng giày nện dồn dập vang dội.Lang Thừa cõng Tiêu Du chạy mãi, hơi thở hắn nặng nề, vai áo sẫm mồ hôi và máu.

Mỗi bước chân dẫm lên đất bùn đều kéo dài như không có hồi kết, phía sau lưng là cung thành chằng chịt đèn lửa rực lên như ma trơi.Tiêu Du khẽ động, ý thức mơ hồ.

Mùi thuốc thoang thoảng, mùi tro tàn, và mùi máu khô quện vào nhau, khiến cậu buồn nôn."

Lang...

Thừa..."

Cổ họng khàn đặc, chỉ rỉ ra vài tiếng yếu ớt.Lang Thừa siết chặt cậu hơn, hơi ấm từ lồng ngực truyền sang như tàn tro đỏ rực giữa đêm đông."

Ngủ đi, ta đưa ngươi đi khỏi đây."

Đêm ấy, họ rời thành qua một lối hầm cũ, men theo con suối nhỏ vắt ngang rừng trúc.

Gió lùa qua, quất vào vết thương trên người Tiêu Du, buốt đến tận xương, hai bàn tay nắm lấy vạt áo Lang Thừa đến trắng bệch.
 
[Np] Xuyên Vào Truyện: Chạy Không Thoát Ba Tra Công
Chương 7.2: Bị bắt


Cuối cùng, trước bình minh, họ đến một ngôi làng nhỏ, nép mình dưới chân núi.

Làng ít người, phần lớn là dân săn bắn, trồng rau đổi gạo, tách biệt với kinh thành xa hoa.

Lang Thừa tìm được một căn nhà bỏ hoang,hắn dọn sơ, lót ổ rơm, đặt Tiêu Du nằm xuống.Trời vừa hửng sáng, sương phủ mờ lối đi, Tiêu Du mơ màng mở mắt.

Ánh nắng mỏng chiếu qua mái tranh mục nát, nhảy múa lên gương mặt cậu.

Lang Thừa đang ngồi kế bên, khẽ giũ khăn ấm, cẩn thận lau vết máu bết ở cổ và vai.Cậu cố giãy ra, giọng khàn đục:"Buông... bẩn lắm..."

Lang Thừa không nói, chỉ ghì vai, lau tiếp.

Đôi mắt hắn sâu, ánh lên tia lo lắng cố giấu."

Ngươi còn dám nói bẩn?

Nếu còn nói, ta đánh cho ngất thêm lần nữa."

Tiêu Du khựng lại.

Giọng Lang Thừa thô nhưng ấm, như tiếng trống rền.

Cậu bật cười khẽ, rồi ho sặc, phun ra chút máu.

Lang Thừa hoảng, vội đỡ lưng, vuốt nhẹ.

Bấy giờ, nắng bắt đầu len qua vách, chiếu lên đôi mắt Tiêu Du, ánh lên tia quật cường nhưng mong manh.Ba ngày sau, vết thương trên người Tiêu Du bắt đầu khô.

Dù đau rát, nhưng nhờ thảo dược Lang Thừa đổi từ nhưng dân làng quanh đây, dần dịu lại.Buổi tối, hai người ngồi quanh bếp lửa nhỏ.

Tiêu Du nhai từng miếng bánh khô, đôi môi nứt máu nhưng ánh mắt đỡ đục hơn trước.

Lang Thừa nhìn cậu, tay mân mê thanh chủy thủ gỉ sét."

Lang Thừa... ngươi không phải đi sao?"

Tiêu Du bỗng hỏi, giọng khàn khàn.

Lang Thừa giật mình, im lặng không lên tiếng.Tiêu Du hiểu.

Lang Thừa phải rời đi để tìm thêm thuốc và lương thực.

Mấy hôm nay chỉ ăn cỏ dại, bánh khô, cậu đã yếu đến mức chỉ cần cơn gió lạnh cũng có thể quật ngã."

Đi đi."

Cậu cười nhạt, ánh mắt như mặt hồ phủ sương.

"Nếu chết...

ít nhất cũng không liên luỵ ngươi."

Lang Thừa siết chặt chủy thủ, nhìn cậu hồi lâu rồi đột ngột cúi xuống.

Đôi môi khô của hắn chạm lên trán cậu, run khẽ."

Đợi ta về."

Tiêu Du sững người, không kịp phản ứng.

Lang Thừa mang theo túi vải, lặng lẽ rời đi lúc trăng treo đỉnh núi.

Tiêu Du nằm yên, nhìn ánh lửa sắp tàn.

Trong lòng, cảm giác trống trải bò lên từng đoạn xương, tựa vết roi chưa lành.Ngày kế tiếp, Tiêu Du cố lê ra ngoài, nhặt ít rau dại, hái nấm.

Mỗi bước đi như xé toạc lớp thịt, mồ hôi rịn khắp lưng.

Nhưng cậu vẫn cố nặn ra nụ cười nhạt.

Dù chỉ là thoáng bình yên, cậu cũng muốn giữ lấy nó.Đã 3 ngày trôi qua, Lang Thừa vẫn chưa trở lại.

Đêm xuống, mưa trút như trút hờn ghen.

Tiêu Du khép cửa, co ro bên bếp tro nguội.

Trong bóng tối, nỗi sợ dần gặm nhấm, từng đợt hồi hộp quặn lên.Sáng hôm sau, tiếng vó ngựa dội lên như sấm.

Cửa nhà bị đá văng.

Đám lính áo giáp đen ào vào, kéo theo dây xích lạnh lẽo.

Tiêu Du chưa kịp vùng vẫy, đã bị ghì chặt.Trước khi ngất lịm, cậu nghe loáng thoáng:"Bắt được tên phản tặc Lang Thừa rồi!

Còn tên này, đem về tra khảo!"

Trong cơn mê, Tiêu Du mơ thấy khung trời rộng thênh, tiếng Lang Thừa cười sang sảng, đôi mắt đen lấp lánh như sao.

Nhưng tất cả đều tan vỡ, chỉ còn gió rét xuyên thấu.

Khi tỉnh dậy, cậu thấy mình bị trói chặt trên cột gỗ, giữa căn phòng quen thuộc ngập mùi thuốc.Cánh cửa lớn từ từ mở ra.

Tiếng bước chân thật vững chãi, chậm rãi bước vào.

Tiêu Du ngước lên, mắt đỏ vằn máu, miệng khẽ cong cười, như đang cười nhạo số phận chính mình."

Cuối cùng... cũng không trốn được."

Bên ngoài, ánh trăng lạnh như gương soi, chiếu lên gương mặt tiều tuỵ của cậu, khiến bóng dáng gầy gò càng thêm mong manh, yếu ớt.
 
[Np] Xuyên Vào Truyện: Chạy Không Thoát Ba Tra Công
Chương 8.1: Đêm đổ máu (4P, H+++)


Lâm Thế Hận sải bước chậm rãi, ánh mắt đen sâu tựa giếng cổ.

Hắn dừng trước mặt Tiêu Du, ngón tay xương dài nâng cằm cậu lên.“Ngươi nghĩ có thể trốn thoát?

Thật ngây thơ đến đáng thương.”

Tiêu Du bật cười khàn, hơi thở gấp đứt quãng, nhưng khoé môi vẫn cong đầy khinh mạn:“Ít nhất… còn hơn làm chó của các ngươi…”

Câu nói vừa dứt, một cái tát giáng mạnh khiến đầu cậu lệch sang, vệt máu đỏ tươi văng xuống sàn.

Lâm Thế Hận cúi sát, giọng lạnh tanh:“Vẫn còn cứng miệng.”

Hạ Khải Uy đứng cạnh, khoé miệng cong nhẹ, mắt thoáng nét tàn nhẫn.

Hắn vươn tay, bóp mạnh lên bắp đùi Tiêu Du, ấn sâu vào những vết thương cũ, khiến cậu cong người giãy lên.Trần Dực Vân lặng lẽ đi đến phía sau, chậm rãi tháo găng tay, mắt dõi khắp cơ thể Tiêu Du, nhìn như mổ xẻ.

Hắn rút ra hộp gỗ nhỏ, mở nắp để lộ những dụng cụ tra tấn.“Bắt đầu thôi.”

Dực Vân khẽ nói, giọng trầm mà êm, mang theo sự bình tĩnh đáng sợ.“Giết ta đi!… thà chết còn hơn phải chịu nhục dưới tay lũ khốn như các ngươi…”

Tiếng gầm bật ra từ cổ họng cậu, nhưng nhanh chóng bị chặn lại khi Hạ Khải Uy siết cổ, ghé sát:“Giết?

Ngươi nghĩ dễ thế sao?

Đồ chơi phải dùng từ từ… mới không phí.”

Trước mặt cậu, ba bóng người đứng im lặng.

Lâm Thế Hận cầm một hộp gỗ đen, mở ra để lộ hàng loạt kim bạc mảnh, từng chiếc dài mỏng, sáng lạnh dưới ánh lửa, ánh mắt loé lên tia khoái trá."

Đêm nay… chúng ta thử chút trò mới."

Tiêu Du bị trói chặt trên giường, tay giang rộng bị xích lên cột giường, chân dang ra, dây lụa mịn dai quấn khắp bắp đùi, siết sâu vào da để lại những vệt đỏ thẫm.Đôi mắt bị phủ kín bằng dải lụa đen, môi cũng bị bịt lại bằng nút gỗ khắc hoa.

Mùi gỗ sơn và mùi tanh nhè nhẹ luẩn quẩn quanh cánh mũi, khiến Tiêu Du hoảng loạn, cổ họng chỉ có thể phát ra những tiếng rên khàn khàn, tắc nghẹn.Trần Dực Vân khoác áo ngoài hờ hững, tay cầm bình sứ ngọc.

Hắn đổ ra lòng bàn tay một thứ thuốc sệt sệt màu nâu sẫm, thơm hăng nồng như thảo dược.

Hắn cúi xuống, thoa đều lên bụng, lên đùi trong của Tiêu Du, vuốt dọc đến bắp chân.Làn da bị mát xa, nóng rực dần lên, những vết thương cũ như bị kéo căng.

Cảm giác tê buốt lẫn râm ran tràn khắp, khoái cảm bị khuếch đại đến cực điểm khiến cậu giật nảy, cả người căng cứng, cổ họng bật ra tiếng gào khàn đục."

Thuốc này… nghe nói giúp cảm giác nhạy lên gấp mấy lần."

Dực Vân ghé sát, cười khẽ, hơi thở tanh lạnh trêu đùa bên tai.

"Ngươi sợ không?

Thử thêm chút vui đi."

Bên cạnh, Hạ Khải Uy cười khan, tay xách ra một sợi roi lụa đỏ.

Hắn khẽ vung nhẹ, đầu roi xẹt qua không khí phát ra tiếng "vút" sắc lạnh.

Hắn chầm chậm kéo roi dọc cổ Tiêu Du, trượt xuống ngực, khẽ gảy đầu ti sưng đỏ.“Nhìn ngươi đau đớn thế này, thật đẹp.”

Hạ Khải Uy không dừng, ngón tay dày cộm ép nát bầu ngực, bóp mạnh đến tím bầm.

Tiếng nấc bật ra, cơ thể Tiêu Du căng cứng.Dực Vân khẽ cười, tay kia đã cầm theo một chiếc vòng bạc tinh xảo, mỏng mà sắc.

Hắn kẹp lấy cậu bé đang run rẩy của Tiêu Du, khéo léo đeo vòng vào gốc, xoay một vòng khoá chặt.“Không được bắn đâu.”

Tiêu Du giật mạnh, mắt trợn lên, từng sợi cơ nơi bụng co quắp.

Vòng bạc lạnh buốt, siết gắt, khiến khoái cảm dồn ứ, không thể giải phóng, như một cực hình tinh thần đẫm máu.

"Ư…!!"

Tiêu Du gồng lên, dây trói rung bần bật, cổ tay bật máu nơi bị trói.

Mọi cảm giác như bùng nổ, hơi thở đứt quãng, cậu vặn vẹo dữ dội mà không thể thoát.Lâm Thế Hận đứng bên cạnh, tay lướt dọc sống lưng run rẩy của cậu, bật ra tiếng cười khẽ.“Xem xem, ngươi vẫn còn muốn phản kháng nữa không...”

Ngay khi câu nói khẽ rơi, hắn rút ra một chuỗi hạt châu đen, từng viên trơn bóng dần dần được nhét sâu vào hậu huyệt, ép cơ thể Tiêu Du co rút dữ dội.

Mỗi lần hạt châu lách qua khúc quanh, cơ bụng cậu lại giật lên, hông khẽ vặn vẹo nhưng bị dây da giữ chặt không thoát nổi.Hạt châu trong hậu huyệt bị đẩy vào sâu hơn, các hạt châu chèn chặt, gồ lên bụng dưới thành từng đường lồi quái dị.

Thân thể Tiêu Du rịn mồ hôi, bọt nước miếng trào ra mép, chảy dọc xuống cổ.

Cậu không thể bắn ra, khoái cảm bị chặn đứng, chỉ còn từng cơn co giật điên cuồng chạy khắp xương sống.Lâm Thế Hận nghiến răng, kéo mạnh hông cậu lên, dương vật căng cứng ma sát ngoài cửa vào đang đầy thuốc và hạt châu.Hắn ép hông, đẩy hạt châu theo vào trong, mỗi viên trượt qua điểm mẫn cảm khiến Tiêu Du run rẩy phát cuồng.

Phía trước, Dực Vân không ngừng mút nhũ, tay bóp mạnh ngực, kéo đầu ti dài ra, rồi dùng kẹp siết chặt, khoá luôn tiếng rên nức nở.“Cảm giác bị chặn không cho ra… thích chứ?

Ngươi vốn dâm loạn lắm mà…”

Lời thì thầm châm chọc, cùng khoái cảm tàn bạo, đan thành lưới vô hình siết nghẹt lý trí.

Tiêu Du chỉ có thể khẽ rít qua kẽ thanh gỗ, cổ họng đỏ bừng, nức nở nghẹn uất."...hức…

ưm…!"

Nước mắt trào ra khỏi khoé mắt bị bịt, lăn xuống thái dương, ướt đẫm dải lụa.

Cơn khoái bị dồn ép, hạ thân sưng tím, bụng dưới phập phồng không kiểm soát.

Hạt châu theo từng cú thúc của Lâm Thế Hận mà va đập, tiếng “lách tách” ướt át lẫn tiếng động ẩm ướt dày đặc.Dực Vân cúi sát, đầu lưỡi đột nhiên liếm từ hõm xương quai xanh kéo xuống bụng dưới, đến tận gốc cậu bé đang bị siết chặt.

Hắn cười, mút lấy tinh dịch rỉ ra ngoài, mùi tanh nồng khiến Tiêu Du toàn thân nổi gai.Bàn tay Lâm Thế Hận siết eo, liên tục thúc vào, mạnh bạo đến mức giường kêu cọt kẹt.

Hắn gầm khẽ, ma sát toàn bộ bên trong đầy hạt châu, đẩy lên tận điểm tận cùng.Tiếng rên bị nghẹn, nước mắt xuyên qua bịt mắt, thấm ướt mép lụa đen.

Dây kẹp trên đầu ti khẽ rung theo mỗi đợt run rẩy, phát ra tiếng kim loại lạnh lẽo."

Ngươi đừng mong giải thoát nhanh vậy…"

Hắn khẽ thì thầm bên tai, giọng mềm như gấm mà lạnh như dao.
 
Back
Top Bottom