Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
399703652-256-k798641.jpg

[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Tác giả: HngLee085
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Editor: Hương Lee.

Beta: Hương Lee.


Hán Việt: Xuyên việt thú thế: Vô tự thư tính đa tể đa phúc.


Tác giả: Nịnh Mộng Nãi Đoàn.
☘Nguồn: Reine Dunkeln.


Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại, HE, Tình cảm, Xây dựng, Xuyên không, Dị năng, Ngọt sủng, Thú nhân, Hệ thống, Tùy thân không gian, Sinh con, Np, Thị giác nữ chủ, Nuôi con.
...

Sau khi Đồ Kiều Kiều lâm bệnh qua đời, cô xuyên đến đại lục thời kỳ thú nhân, nơi giống đực chiếm số đông.

Vì thể chất yếu ớt, không thể sinh con, cô bị bộ lạc Dã Cẩu ruồng bỏ.

Không do dự, cô dắt theo người mẹ già yếu và người cha tàn tật gia nhập bộ lạc Kim Sư.

Tại đây, cô trồng rau, nuôi con, tinh luyện muối ăn, dựng nhà cửa, xây tường thành.

Từ một bộ lạc nhỏ bé, cô từng bước giúp nó phát triển thành một trong những siêu cấp bộ lạc mạnh nhất toàn đại lục thú thế.

Sau đó, cô kết bạn lữ với Lạc Trì - thiếu thủ lĩnh của bộ lạc Kim Sư.

Lạc Trì yêu thương cô tận xương tủy.

Điều kỳ diệu là, người từng bị cho là khôngk thể sinh nở như cô lại liên tục mang thai, sinh ra từng đứa trẻ khỏe mạnh, đáng yêu.

Vừa nuôi con, Đồ Kiều Kiều vừa dần trở nên mạnh mẽ.

Cuối cùng, cô trở thành cường giả số một của đại lục thú nhân, làm đảo lộn hoàn toàn nhận thức của toàn bộ thú giới về giống cái.

Khi các con lần lượt trưởng thành, Đồ Kiều Kiều cũng bước vào cuộc sống an nhàn, vui vầy tuổi già.
...

Lưu ý:
1.

Tên truyện cũng đã đủ để nói lên nội dung.

Truyện này, nữ chính sinh rất rất rất rất rất nhiều con.

2.

Vì là thể loại NP nên sẽ có rất nhiều nam chính.

 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 1: Mới đến thú thế đã trở thành vật phẩm giao dịch


Đồ Kiều Kiều tỉnh lại giữa một cơn đau nhói.

Còn chưa kịp nhìn rõ nơi mình đang ở đâu, cô đã bị một con hổ lớn bất ngờ xuất hiện trước mặt dọa đến mức ngất lịm.Lần thứ hai tỉnh dậy, cô phát hiện mình đang nằm trong một hang đá nhỏ hẹp và ẩm thấp.

Không gian bên trong vô cùng lộn xộn, ngoài cô ra thì chỉ toàn bụi bặm dày đặc.

Có thể nhận ra hang đá này đã lâu không có người sinh sống.Kiếp trước, cô mắc ung thư giai đoạn cuối, bệnh tật kéo dài khiến cơ thể ngày càng gầy yếu.

Trong ca phẫu thuật cuối cùng, cô không thể cầm cự nổi mà ra đi.

Âm thanh cuối cùng cô nghe được là tiếng máy móc vang vọng bên tai.

Nào ngờ, vừa mở mắt ra liền thấy một con hổ to tướng đang đứng trước mặt, khiến cô hoảng sợ đến mức ngất đi lần nữa."

Nơi này là đâu vậy?"

Đồ Kiều Kiều vừa cất tiếng hỏi còn chưa kịp suy nghĩ gì, một cơn đau buốt lại ập đến, kéo theo dòng ký ức tràn ngập trong đầu cô.Cô đã xuyên không đến một đại lục của thú nhân.

Nơi đây giống đực thì nhiều, còn giống cái lại vô cùng khan hiếm.

Một giống cái ở đây thường có đến mười mấy, thậm chí hai mươi mấy người thú phu.Cơ thể mà cô nhập vào cũng tên là Đồ Kiều Kiều, là một giống cái thuộc tộc Thỏ.

Cha của cô là người tộc Thỏ, còn mẹ thuộc tộc Gấu Nâu.

Nghe nói, giống cái của tộc Thỏ nổi tiếng với khả năng sinh sản mạnh mẽ.

Thế nhưng không hiểu vì sao, trong lễ thành niên, khi tiến hành kiểm tra, Đồ Kiều Kiều lại cho ra kết quả: giá trị sinh sản bằng không.

Nói cách khác, nguyên chủ hoàn toàn không có khả năng sinh con.Trước khi đến tuổi trưởng thành, nguyên chủ vốn là giống cái thuộc tộc Thỏ, nên đã thu hút không ít thú nhân theo đuổi.

Ai nấy đều mong chờ nguyên chủ hoàn thành lễ thành niên để có thể chính thức kết bạn lữ và trở thành thú phu của nguyên chủ.Thế nhưng ngay sau lễ trưởng thành, kết quả kiểm tra lại cho thấy cô ấy có giá trị sinh sản bằng không.

Từ khoảnh khắc đó, cô ấy lập tức trở thành giống cái bị tất cả quay lưng.Nguyên chủ vì không có khả năng sinh sản, cha lại bị thương, các thú phu khác của mẹ vào rừng lúc hoàng hôn, đến nay đã nửa năm vẫn chưa trở về.

Các thú nhân trong bộ lạc đều cho rằng họ đã chết.

Nguyên chủ lại là một giống cái không có giá trị sinh sản, mà người cha với mẹ hiện tại cũng không còn khả năng nuôi dưỡng nguyên chủ, nên bộ lạc định đưa cô ấy đến bộ lạc khác để trao đổi lấy vật phẩm.Nguyên chủ không cam lòng chấp nhận kết cục như nô lệ nên đã bỏ trốn.

Thế nhưng trên đường chạy trốn, cô ấy không may trượt chân ngã xuống sườn núi rồi mất mạng.

Sau khi cô ấy chết, đúng lúc đó Đồ Kiều Kiều xuyên đến thân thể này, và bị con hổ đốm vừa xuất hiện dọa cho bất tỉnh.[Ký chủ, nơi đây là đại lục thú thế.

Em là hệ thống sinh con mà chị vừa được ràng buộc – Đinh Đang!]Giọng nói vang lên trong đầu khiến Đồ Kiều Kiều hoảng sợ.

Mãi một lúc sau, cô mới dám tin rằng mình không nghe nhầm."

Gì cơ... hệ thống sinh con?

Không lẽ đúng là thứ mình đang nghĩ tới thật sao...?"

Trước kia, khi còn nằm liệt giường vì bệnh, những lúc rảnh rỗi cô thường đọc tiểu thuyết.

Thể loại cô xem nhiều nhất chính là truyện về thú nhân.

Nhưng chẳng phải tất cả những thứ đó chỉ là tưởng tượng thôi sao?

Sao bây giờ lại thật sự tồn tại?

Ngay cả cái gọi là hệ thống sinh con cũng là thật ư?Ngay cả việc lấy thân thể nguyên chủ ra để trao đổi vật phẩm, cô cũng đã tận mắt chứng kiến.

Quả thật quá đỗi hoang đường, nhưng cô thực ra vẫn có thể hiểu được.

Đơn giản vì thân thể nguyên chủ không có khả năng sinh con nên bị xem là vô dụng.

Đến cả tư cách kết hôn cũng không có, chỉ có thể bị mang ra trao đổi lấy vật phẩm.Đây là chuyện gì thế này?

Trước kia đọc truyện thú nhân, cô còn thấy chẳng có gì to tát, vậy mà giờ đến lượt mình rơi vào hoàn cảnh đó, cô mới thật sự cảm thấy khó chấp nhận.

Còn cái gọi là Hệ thống sinh con nữa... chẳng lẽ thật sự muốn giao cho cô nhiệm vụ sinh con non?[Đúng vậy đấy, ký chủ.

Hiện tại mạng sống của chị hoàn toàn phụ thuộc vào Hệ thống sinh con.

Khi nguyên chủ ngã từ sườn núi xuống, thân thể và lục phủ ngũ tạng đã bị tổn thương nặng nề.

Chị cần nhanh chóng kết lữ, sinh ra con non để nhận phần thưởng từ nhiệm vụ để kéo dài sự sống.]"Chị không thể đổi hệ thống đã ràng buộc mình được sao?"

Cô hoàn toàn không biết mình bị ràng buộc với hệ thống này từ lúc nào.

Lúc tỉnh lại vẫn còn mơ mơ hồ hồ, đã bị buộc chặt rồi.

Người khác chẳng phải đều có quyền lựa chọn hay sao?[Không thể đâu, ký chủ.

Em đã quét khắp thế giới này, hiện tại chỉ có em là hệ thống duy nhất tồn tại.

Nếu em gỡ ràng buộc, chị sẽ lập tức tử vong.

Xin hỏi: chị có muốn gỡ ràng buộc không?]Đồ Kiều Kiều: "..."

Nếu đã như vậy thì còn gỡ làm gì?

Chết thật thì tốt đẹp gì?

Kiếp trước cô luôn sống trong bệnh tật, về sau đến cả đồ ăn cũng nuốt không trôi.

Giờ thân thể này dù gì cũng còn có thể cứu vãn, cô chẳng dại gì mà đi tìm cái chết.[Xin hỏi: chị có muốn giải trừ ràng buộc không?]"Không giải trừ.

Nếu chị kết lữ thì cơ thể sẽ hồi phục hoàn toàn sao?"[Ký chủ, điều đó còn tùy thuộc vào số con non chị sinh ra.

Sinh càng nhiều, điểm tích phân càng cao.

Chị có thể dùng điểm đó để đổi lấy đan dược chữa lành tại cửa hàng hệ thống.

Sau khi dùng đan, chị sẽ khỏe mạnh như những giống cái bình thường khác: vui vẻ chạy nhảy, hoàn toàn tự do.

Đến lúc đó, dù có gỡ ràng buộc cũng sẽ không chết.]"Em không sợ đến khi chị hồi phục rồi sẽ giải trừ ràng buộc à?"

Đồ Kiều Kiều cố ý hỏi.

Cô không tin hệ thống lại dễ dàng để mình thoát ra như vậy.[Sẽ không đâu, ký chủ.

Chị sẽ không giải trừ ràng buộc.]Hệ thống lên tiếng, giọng điệu vô cùng chắc chắn.Đồ Kiều Kiều còn định hỏi thêm thì chợt nghe thấy tiếng động truyền đến từ bên ngoài hang đá.

Cô lập tức nín thở, căng thẳng dõi mắt về phía cửa hang.

Không còn cách nào khác, hiện tại cô đang bị thương, thể lực yếu ớt đến mức gà cũng không trói nổi.

Trong tình cảnh này, cô không thể không cảnh giác cao độ."

Các ngươi không được vào!

Bao giờ Đồ Kiều Kiều chịu đồng ý bị đưa tới bộ lạc Kim Sư để trao đổi vật phẩm thì mới được thả ra.

Trừ khi nàng ta gật đầu, còn không thì cứ nhốt ở đó!"

"Hầu Sơn, ngươi thật sự không thể cho ta vào nhìn một chút sao?

Ta chỉ muốn được nhìn con của ta thôi...

Ta... ta có thể thay con bé đi trao đổi, chẳng lẽ đến vậy cũng không được sao?"

Giọng nói buồn bã của một giống cái vang lên từ phía ngoài cửa hang."

Không được!

Ngươi đã già yếu lại không còn khả năng sinh con, đem đi cũng chẳng đổi được thứ gì ra hồn.

Đồ Kiều Kiều tuy không sinh đẻ được, nhưng nàng ta còn trẻ, vẫn có thể đổi được một ít muối mang về."

"Các ngươi... các ngươi đối xử với giống cái như vậy, nhất định sẽ bị Thần Thú trừng phạt!"

Đồ Kiều Kiều lúc này đã nghe ra, người đang nói chuyện ngoài cửa chính là mẹ của nguyên chủ.

Trong ký ức còn sót lại, cô nhớ rất rõ — bà ấy luôn hết lòng thương yêu nguyên chủ.

Bà ấy chỉ sinh được hai người con: một giống đực, một giống cái.Con trai của họ đã trưởng thành, đi cùng các thú phu khác của mẹ ra ngoài săn bắn, nhưng đến giờ vẫn chưa quay về.

Mọi thú nhân đều cho rằng họ đã chết, vì thế mới dám trắng trợn bắt nạt ba người còn lại trong nhà nguyên chủ như hiện tại.Lúc này, Đồ Kiều Kiều đã hạ quyết tâm.

Cô chậm rãi đứng dậy, đầu vẫn còn hơi choáng.

Sau vài bước loạng choạng, cô mới dần thích nghi được.Trước khi rời khỏi hang đá, cô xác nhận lại lần cuối với Hệ thống sinh con:"Này, cơ thể chị có giá trị sinh sản bằng không.

Em chắc chắn chị vẫn có thể sinh ra con non chứ?"[Hoàn toàn chắc chắn, ký chủ.

Em là Hệ thống sinh con mà!

Chút nữa chị mở gói quà đầu tiên ra sẽ thấy bên trong có vật phẩm hỗ trợ thụ thai.

Con non gì đó, không thành vấn đề!]"Vậy thì chị yên tâm rồi."

Đồ Kiều Kiều khẽ thở phào một hơi, rồi chậm rãi bước về phía cửa hang.

Bên ngoài, Hùng Lị và Hầu Sơn vẫn còn đang cãi nhau.Hầu Sơn đã sớm nghe thấy tiếng động bên trong, gã ta không buồn quan tâm đến Hùng Lị nữa mà quay đầu lại, gương mặt đầy bực bội:"Đồ Kiều Kiều, sao ngươi lại ra đây?

Mau quay vào!

Ta cảnh cáo ngươi, đừng có mơ chạy trốn nữa.

Nếu còn dám bỏ trốn, lần sau không phải mang ngươi đi trao đổi vật phẩm, mà là trực tiếp đưa đến động giống cái!

Đến lúc đó thì..."

Đồ Kiều Kiều lạnh lùng cắt ngang lời Hầu Sơn:"Ta đồng ý đi trao đổi vật phẩm.

Nhưng ta có một điều kiện.

Nếu thủ lĩnh chịu chấp nhận, ta cam đoan sẽ không trốn nữa, sẽ ngoan ngoãn phối hợp với bộ lạc, sẵn sàng đến bộ lạc Kim Sư.

Thế nào?"
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 2: Một điều kiện


"Đồ Kiều Kiều, ngươi đừng tự coi mình là quan trọng.

Nếu không chịu đi trao đổi vật phẩm, ngươi sẽ bị đưa vào động giống cái.

Ngươi không có quyền lựa chọn, lại càng không đủ tư cách để ra điều kiện với thủ lĩnh."

Hầu Sơn nhìn Đồ Kiều Kiều bằng ánh mắt khinh thường, rõ ràng là chẳng hề xem trọng những lời nàng ta vừa nói."

Kiều Kiều, con không sao chứ?

Con yên tâm, mẹ sẽ không để họ mang con đi trao đổi vật phẩm, càng không để con bị đưa đến động giống cái!

Dù có phải liều cả mạng này, mẹ cũng nhất định sẽ tìm cách cứu con."

Hùng Lị kích động nhìn đứa con gái của mình.

Khi trông thấy vết thương trên trán con bé, bà đau lòng đến mức không chịu nổi, chỉ hận không thể thay con gánh chịu tất cả."

Con không sao đâu mẹ, người cứ yên tâm."

Đồ Kiều Kiều dịu giọng trấn an, liếc nhìn Hùng Lị một cái rồi quay lại nhìn Hầu Sơn.

Ánh mắt cô lúc này lạnh lẽo đến mức khiến người khác phải rùng mình."

Vậy sao?

Nếu các ngươi không đồng ý điều kiện của ta, thì ta chết cũng được.

Lúc đó, thủ lĩnh không chỉ mất một lượng lớn vật phẩm có thể đổi được, mà cả bộ lạc còn mất đi một giống cái.

Như vậy thật sự không đáng lo à?"

"Đồ Kiều Kiều, ngươi dám à?

Ngươi không sợ chết sao?"

Hầu Sơn kinh ngạc nhìn Đồ Kiều Kiều.

Đây thật sự là Đồ Kiều Kiều mềm yếu, bất lực ngày trước sao?"

Ta đã chết một lần rồi, còn gì để sợ nữa?

Dù sao, những điều cần nói ta đã nói rồi.

Ngươi có báo lại với thủ lĩnh hay không, thủ lĩnh có chấp nhận hay không, đó là chuyện của các ngươi.

Một giống chẳng có gì ngoài hai bàn tay trắng như ta thì chẳng có gì để mất cả."

Đồ Kiều Kiều ngẩng đầu, dịu dàng liếc nhìn Hùng Lị vẫn còn sững sờ:"Mẹ, con vào trong trước đây.

Người cũng mau về đi, thật sự không sao đâu."

Nói xong, cô xoay người bước vào hang đá, không hề ngoảnh đầu lại.Rất nhanh sau đó, từ bên ngoài hang đá vang lên tiếng Hầu Sơn đuổi Hùng Lị đi.

Trước khi rời khỏi, Hùng Lị như bừng tỉnh, còn không quên lớn tiếng gọi vào trong hang:"Kiều Kiều, con tuyệt đối đừng nghĩ quẩn!

Mẹ và cha con đã cực khổ lắm mới có được một đứa con gái như con.

Nếu con chết rồi, chúng ta cũng không sống nổi nữa!"

"Hùng Lị, đi nhanh!

Nếu ngươi còn không đi, ta sẽ đi tìm Đồ Sơn gây chuyện đấy."

Hầu Sơn mất kiên nhẫn phất tay đuổi.

Bọn họ là giống đực, không thể ra tay với giống cái, nhưng điều đó không có nghĩa là không thể động vào thú phu của giống cái.Hùng Lị sợ Hầu Sơn thực sự đi tìm Đồ Sơn gây phiền phức nên đành không cam lòng mà rời đi.

Bà vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại đầy lưu luyến.

Thái độ do dự ấy khiến Hầu Sơn càng thêm bực bội, gã ta đang nóng lòng quay về báo tin cho thủ lĩnh.Không thể để Đồ Kiều Kiều chết được.

Dù sao nàng ta cũng là giống cái còn trẻ, có thể đổi được khá nhiều muối.

Bọn họ không muốn bỏ lỡ cơ hội giao dịch lần này.Trước khi rời đi, Hầu Sơn còn quay lại hang đá dọa thêm một lần, cảnh cáo Đồ Kiều Kiều đừng mơ chạy trốn.

Nếu để bị bắt lại một lần nữa, đừng trách bọn họ đưa thẳng vào động giống cái.Hầu Sơn đi rồi, hang đá lại trở về vẻ yên tĩnh ban đầu.

Đồ Kiều Kiều đương nhiên không có ý định trốn đi.

Thân thể cô lúc này vừa gầy yếu vừa bị thương, đến đi đứng còn không vững, thì làm sao mà chạy nổi?Chưa kể, cô từng đọc truyện về thế giới thú nhân, biết rõ bên ngoài các bộ lạc đầy rẫy dã thú hung dữ.

Một giống cái tay chân yếu ớt như cô mà dám một mình chạy ra ngoài, e là chưa đi được bao xa đã mất mạng.

Trừ khi cô chán sống, mới dám làm chuyện dại dột như vậy.Nói đi cũng phải nói lại, cô không yên tâm về Hùng Lị và Đồ Sơn, nên đã quyết định sẽ đưa cả hai rời khỏi bộ lạc này cùng mình.Bộ lạc này không có lấy một chút tình người.

Giống cái khi mất đi giá trị lợi dụng thì lập tức bị đẩy vào động giống cái, trở thành công cụ để giống đực phát tiết dục vọng.Trước khi anh trai và các cha của nguyên chủ mất tích, họ từng có nhiều cống hiến cho bộ lạc.

Vậy mà sau khi họ gặp chuyện, một người cha trở thành thú tàn tật, những kẻ kia liền trở mặt, coi như người xa lạ.Với một bộ lạc vô tình vô nghĩa như thế, giữ lại thì có ích gì?

Dù lần này có may mắn thoát được, nhưng lần sau thì sao?Tuy cô có hệ thống sinh con, hoàn toàn có thể ở lại đây rồi âm thầm lật ngược thế cờ.

Nhưng cô không muốn để đám thú nhân trong bộ lạc này được lợi.Huống chi, giờ mà cô nói mình có khả năng sinh sản, e rằng cũng chẳng ai tin.Thà đến bộ lạc Kim Sư còn hơn.

Ít nhất điều kiện sống ở đó tốt hơn nơi này rất nhiều.

So với bộ lạc hiện tại, cô càng nghiêng về phía Kim Sư hơn.

Dù lần này đi với thân phận bị trao đổi như một món hàng, nhưng ai dám chắc một người đến từ thế giới hiện đại như cô lại không thể thu phục được một giống đực ngây thơ trong thế giới thú nhân?[Ký chủ, nếu bọn họ không đồng ý thì sao?

Chẳng lẽ chị thật sự muốn bị đưa vào động giống cái à?]Đinh Đang vô cùng lo lắng.

Nó thật sự không muốn ký chủ của mình bị đẩy vào nơi đó.

Dù sao, giống cái trong động đó thường có thiên phú rất thấp, con non được sinh ra cũng sẽ không khá hơn.

Nó là hệ thống sinh con, không chỉ để giúp sinh sản, mà còn phải đảm bảo ký chủ sinh ra những con non có chất lượng cao nhất."

Tất nhiên là không đời nào.

Nếu bọn họ không đồng ý, ta chỉ còn cách liều mình đưa Hùng Lị và Đồ Sơn rời khỏi nơi này."

Trong mắt Đồ Kiều Kiều lóe lên vẻ sắc lạnh đầy cứng cỏi và quyết đoán.Gần bộ lạc Dã Cẩu, ngoài bộ lạc Kim Sư ra thì chỉ còn bộ lạc Linh Dương là gần nhất.

Nhưng cô chắc chắn sẽ chọn nơi mạnh nhất để nương thân.

Nếu không may đến nhầm bộ lạc Linh Dương, e là sẽ chỉ trở thành miếng mồi để người ta xâu xé.[Nhưng mà... nếu các người rời đi như vậy thì sẽ rất nguy hiểm.]Hệ thống vẫn còn lo lắng.

Nó không muốn ký chủ vừa mới bị nó ràng buộc đã chết thẳng cẳng như thế.[Cứ yên tâm, chắc chắn sẽ không đến mức đó.

Cẩu Tráng không đời nào chịu bỏ lỡ cơ hội giao dịch lần này.

Dùng một giống cái vô dụng như chị để đổi lấy mười khối muối thì với bọn họ mà nói, đây là vụ làm ăn lời chắc, không thể lỗ.]Đồ Kiều Kiều nói chắc nịch.[Miễn là trong lòng ký chủ hiểu rõ thì tốt rồi.]Đinh Đang thở phào nhẹ nhõm.

Đây là lần đầu tiên nó gặp được một ký chủ sau khi ràng buộc mà không oán trách gì cả.Trong số các hệ thống, loại như nó là bị chán ghét nhất.

Phần lớn ký chủ, khi phát hiện mình bị ràng buộc với hệ thống sinh con, đều lập tức chọn cách tự sát.

Hai ký chủ trước của nó, một người đã tự tử, người còn lại tuy ban đầu chấp nhận nhiệm vụ, nhưng cuối cùng lại vứt bỏ con cái, cùng chồng cao chạy xa bay, để con mặc kệ sống chết.Cũng chính vì nhiệm vụ thất bại, nó mới bị đày đến thế giới thú nhân này.

Thực ra, đối với một hệ thống như nó, môi trường ở đây lại là phù hợp nhất.

Chỉ là không rõ ký chủ hiện tại có thể thích nghi được hay không.

Trước mắt thì có vẻ vẫn ổn, còn về sau thế nào thì chưa biết được.Không đợi Hầu Sơn quay lại, Hùng Lị đã lén lút tới hang.

Thấy bên ngoài không có ai canh, bà liền nhanh chóng chui vào."

Kiều Kiều!

Kiều Kiều!"

"Mẹ?

Sao người lại đến đây?"

Đồ Kiều Kiều vội vàng bước xuống khỏi giường đá.

Còn chưa đứng vững, cô đã bị Hùng Lị giữ lại.

Bà nhìn quanh đầy cảnh giác, sau đó lấy từ trong người ra hai quả dại khô quắt, nhét vào tay cô."

Kiều Kiều, tranh thủ lúc Hầu Sơn chưa đến, con mau ăn đi."

Đồ Kiều Kiều nhìn đôi tay gầy guộc trơ xương của Hùng Lị, trong lòng chợt dâng lên nỗi xót xa.

Khóe mắt cô bắt đầu đỏ hoe."

Mẹ, mỗi người một quả nhé."

Cô thực sự đang đói, nhưng cũng hiểu rõ đây là quả dại mà Hùng Lị đã nhịn ăn để dành riêng cho mình."

Kiều Kiều, mẹ không đói.

Con mau ăn đi."

Hùng Lị vẫn không ăn, tiếp tục đẩy quả về phía Đồ Kiều Kiều, ra hiệu bảo con ăn nhanh lên."

Nếu người không ăn thì con cũng không ăn."

Đồ Kiều Kiều quay đầu sang chỗ khác, cố tình làm bộ giận dỗi.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 3: Cấp bậc của thú nhân


Hùng Lị thấy con gái mình bướng bỉnh đến vậy thì cũng đành thỏa hiệp.

Con bé đang bị thương, nếu còn nhịn ăn nữa thì e là không thể cầm cự nổi.

Bà chỉ còn cách cầm lấy một quả dại, cho vào miệng nhai."

Kiều Kiều, mẹ ăn rồi, con cũng mau ăn đi."

Hùng Lị đưa quả còn lại tới sát miệng Đồ Kiều Kiều.

Lần này, cô không từ chối nữa, vui vẻ nhận lấy và ăn luôn.Ăn xong một quả, cô lại càng cảm thấy đói.

Nhưng giờ đây, còn có chuyện quan trọng hơn cô cần nói với Hùng Lị."

Mẹ, con chắc chắn sẽ bị đưa tới bộ lạc Kim Sư để trao đổi.

Người và cha hãy đi cùng con."

Nếu họ chọn ở lại, cô cũng sẽ tôn trọng quyết định đó.

Nhưng nếu họ đồng ý cùng cô rời đi thì càng tốt.

Dù sao họ cũng là những người thân thiết nhất với nguyên chủ, sau này cũng sẽ là người thân của cô.

Cô nhất định sẽ chăm sóc họ thật tốt."

Đương nhiên rồi.

Con đi đâu, mẹ và cha con sẽ theo đó.

Có điều... không biết thủ lĩnh có cho chúng ta đi hay không."

Hùng Lị nói, giọng đầy lo lắng.Tuy bà đã lớn tuổi, nhưng dù sao vẫn là một giống cái.

Bà sợ rằng thủ lĩnh sẽ không dễ gì để mình rời khỏi bộ lạc."

Mẹ, người cứ yên tâm.

Chuyện xin phép thủ lĩnh cứ để con lo.

Gã sẽ đồng ý thôi."

"Nhưng con cũng đừng cố quá, nghe chưa."

Hùng Lị dặn thêm một câu, vẫn không khỏi lo lắng."

Yên tâm đi, mẹ.

Con bây giờ không còn là con của trước kia nữa.

Người về chuẩn bị đi, mai dẫn theo cha cùng con rời khỏi nơi này."

Đồ Kiều Kiều đoán Hầu Sơn chắc sắp dẫn Cẩu Tráng đến nên vội giục Hùng Lị.Sau khi Hùng Lị rời đi, cô mới tạm yên lòng.

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, Hầu Sơn đã dẫn Cẩu Tráng tới thật.Không sai, thủ lĩnh bộ lạc Dã Cẩu chính là Cẩu Tráng."

Đồ Kiều Kiều!

Thủ lĩnh đến rồi, còn không mau xuống đây!"

Vừa bước vào hang, Hầu Sơn đã lớn tiếng gọi Đồ Kiều Kiều đang nằm trên giường đá."

Không xuống thì không nói chuyện được à?

Ta đâu có dùng chân để nói."

Đồ Kiều Kiều chẳng buồn khách sáo, còn trợn mắt lườm Hầu Sơn một cái."

Được rồi, Đồ Kiều Kiều.

Ngươi rốt cuộc có điều kiện gì thì nói thẳng đi.

Ta không muốn phí thời gian với ngươi.

Ngày mai là ngày giao dịch rồi, đừng có bày trò phá rối!"

Mặt Cẩu Tráng sa sầm lại, giọng lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn.Nếu không phải sợ Đồ Kiều Kiều thật sự tự sát, gã cũng chẳng thèm tự mình đến.

Giờ đây, nàng ta chính là tài sản quý giá nhất trong bộ lạc, có thể đổi được mười khối muối.

Tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."

Điều kiện của ta rất đơn giản.

Ta đồng ý đến bộ lạc Kim Sư để trao đổi lấy muối, nhưng phải được mang theo cả mẹ và cha."

"Không được!

Ngươi có thể đưa Đồ Sơn đi, nhưng Hùng Lị thì không!

Bà ta là giống cái, ngươi cũng biết giống cái quý giá đến mức nào rồi đấy!"

Cẩu Tráng cau mày, lập tức từ chối."

Nhưng mẹ ta đã già, lại không còn khả năng sinh con.

Bà ở lại bộ lạc cũng chẳng có tác dụng gì, các ngươi còn phải tốn đồ ăn để nuôi nữa, đúng không?"

"Nhưng mà... nếu đem bà ta đưa vào động giống cái thì..."

Sắc mặt Đồ Kiều Kiều lập tức lạnh xuống:"Đưa vào động giống cái?

Thủ lĩnh, ngươi đừng quên, giống cái từng sinh con non thì không được phép đưa vào động giống cái.

Đó là quy định do lão thủ lĩnh đặt ra, chẳng lẽ ngươi định phá bỏ?

Nếu ngay cả điều này cũng không giữ, sau này e rằng chẳng còn giống cái nào dám ở lại bộ lạc Dã Cẩu nữa.

Vì ai mà biết được, liệu họ có trở thành người tiếp theo giống như mẹ ta hay không?"

Cẩu Tráng nghe đến đây thì sững người.

Gã cũng nhận ra suy nghĩ ban đầu của mình quá phiến diện, hoàn toàn không thực tế.

Đồ Kiều Kiều lần này khiến gã phải nhìn bằng con mắt khác.

Không ngờ sau một lần ngã, nàng ta lại trở nên lanh lợi, sắc bén hơn.

Chỉ tiếc, dù thông minh đến đâu thì vẫn chỉ là một giống cái không thể sinh sản.

Không thể làm nên chuyện gì lớn được."

Thủ lĩnh, chúng ta không thể thả họ đơn giản như vậy..."

Cẩu Tráng phất tay ra hiệu cho Hầu Sơn im lặng, còn trừng mắt liếc gã ta một cái:"Đủ rồi.

Rốt cuộc là ta làm thủ lĩnh hay ngươi làm?"

Hầu Sơn dù không cam tâm, cũng đành im lặng lui sang một bên."

Đồ Kiều Kiều, ta chấp nhận điều kiện của ngươi.

Nhưng nói trước, ta chỉ đồng ý phần của mình.

Còn chuyện bộ lạc Kim Sư có tiếp nhận bọn họ hay không thì không nằm trong quyền hạn của ta."

"Ngươi cứ yên tâm.

Chuyện đó không đến lượt ngươi lo.

Nếu không còn gì nữa thì thủ lĩnh có thể về được rồi."

Đồ Kiều Kiều đáp nhàn nhạt, rồi lại nói thêm."

À, tiện thể bảo người mang chút đồ ăn đến.

Nếu ta chết đói ở đây, thì không phải các ngươi lỗ nặng à?"

Một khi mục đích đã đạt được, cô chẳng còn hứng thú đôi co với bọn họ thêm nữa.

Cô còn phải nghỉ ngơi để dưỡng thương.

Dù sao thì thân thể này vẫn còn rất yếu.Từ sau khi các cha và anh trai của nguyên chủ mất tích, cô ấy chưa từng được ăn no một bữa cho ra hồn.

Lúc thì no, lúc thì đói, lại thêm thân mang thương tích, cho dù thân thể có làm bằng sắt, cũng khó lòng chịu đựng nổi.Nếu không phải vì phải đàm phán với Cẩu Tráng, e rằng cô đã chẳng còn hơi sức để nhúc nhích, cả người mềm nhũn như bông.Sau khi đạt được mục đích, Cẩu Tráng cũng chẳng nói thêm lời nào với Đồ Kiều Kiều, chỉ phân phó Hầu Sơn canh giữ hang đá cẩn thận, còn bản thân thì quay về, sai các thú nhân giống đực mang chút đồ ăn tới cho Đồ Kiều Kiều.

Đồng thời cũng thông báo cho Hùng Lị và Đồ Sơn chuẩn bị, ngày mai sẽ cùng Đồ Kiều Kiều rời khỏi bộ lạc.Đồ Kiều Kiều nằm xuống chưa bao lâu, chừng hơn mười phút sau, liền có một giống đực cao độ một mét chín, dung mạo tuấn tú bước vào.

Trong tay hắn cầm phần thịt nướng được gói bằng lá sen, sắc mặt lãnh đạm, ném thẳng phần thịt đến trước mặt cô."

Cầm lấy mà ăn!"

Hắn đưa mắt nhìn cô với thần sắc của kẻ ban ơn.Đồ Kiều Kiều lặng lẽ nhìn Sư Tuấn một hồi, lúc này trong đầu mới dần hiện lên ký ức về thú nhân này.Chưa đợi cô mở miệng, Sư Tuấn đã lên tiếng với giọng đầy chán ghét: "Đồ Kiều Kiều, ngươi đừng vọng tưởng nữa.

Ta sẽ không thích ngươi đâu.

Ngươi đã không thể sinh con, lại chẳng xinh đẹp đáng yêu như Dương Mị.

Ta tuyệt đối không thể kết lữ với ngươi."

"Ngươi yên tâm, ngươi chướng mắt ta thì ta lại càng khinh thường ngươi.

Nếu không có chuyện gì thì mau đi cho khuất mắt ta."

Đồ Kiều Kiều chỉ cảm thấy nhìn Sư Tuấn thêm một cái là mắt lại đau thêm một phần.Không phải là hắn không có tướng mạo, mà là cái tính khí cùng thái độ kia thật khiến người ta chán ghét.

Cô thực sự không hiểu nổi vì sao nguyên chủ lại từng động tâm với hắn.

Toàn thân trên dưới, cũng chỉ có gương mặt là còn tạm nhìn được.À đúng rồi, suýt chút nữa thì quên.

Sư Tuấn dường như là thú nhân có thiên phú cao nhất trong bộ lạc Dã Cẩu.

Hiện tại hắn đã là giống đực tam giai, mang dị năng hệ băng, trong bộ lạc rất được giống cái yêu thích.

Có lẽ nguyên chủ cũng vì vậy mà để mắt tới hắn chăng?Nói về năng lực thì đúng là không tệ, chỉ tiếc con người lại quá mức tự cao.Ở đại lục thú thế, cấp bậc thú nhân chia từ thấp đến cao theo thứ tự: Nhất giai đến Cửu giai.

Sau Cửu giai còn có: Cực giai, Hoàng giai, Đế giai, Thánh giai, Thiên giai và Tuyệt giai.

Mỗi cấp lại chia thành ba giai đoạn: sơ kỳ, trung kỳ và hậu kỳ.Thú nhân có thiên phú tốt, khi đạt tới tam giai, có thể ngẫu nhiên thức tỉnh một loại dị năng nguyên tố tự nhiên.

Kết hợp với tu vi, sức chiến đấu lại càng mạnh mẽ.

Dĩ nhiên, kẻ không có thiên phú thì khó mà chạm tới tam giai.

Dù có may mắn đạt được, cũng chưa chắc có thể thức tỉnh dị năng.Còn Sư Tuấn, chính là một trong số ít những thú nhân có thiên phú nổi bật.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 4: Gói quà tân thủ


Hắn mới chỉ đạt đến tam giai đã có thể thức tỉnh dị năng nguyên tố tự nhiên hệ băng, bởi vậy mỗi lần đi săn đều thuận lợi hơn nhiều.

Ở nơi này, dã thú cũng chia làm hai loại: một là dã thú thông thường, chỉ dùng để lót dạ; hai là dị thú, có thể giúp thú nhân tăng cường dị năng, dùng để bồi bổ thân thể khi đột phá hoặc sau khi tiêu hao.Thú nhân nếu thường xuyên ăn thịt dị thú thì tốc độ tu luyện sẽ mau hơn.

Hơn nữa, nếu con non từ thuở nhỏ đã được ăn thịt dị thú thì sau này sẽ được trợ giúp rất lớn trong quá trình thức tỉnh thiên phú dị năng nguyên tố tự nhiên.Dị thú, dĩ nhiên cũng hung tàn và lợi hại hơn nhiều so với dã thú thường, gần như mỗi con đều nắm giữ một loại dị năng nguyên tố tự nhiên, bởi vậy mới được gọi là dị thú.Đồ Kiều Kiều mở lớp lá cây, cầm lấy một miếng thịt bỏ vào miệng.

Mùi tanh nồng nặc lập tức tràn khắp khoang miệng, khiến cô suýt chút nữa nhổ ra.

Nhưng nghĩ đến cái bụng đói cồn cào, cô chỉ đành cố ép bản thân nuốt xuống.Miếng thịt ấy ngoài mùi tanh thì chẳng còn chút hương vị nào.

Hẳn là bộ lạc Dã Cẩu không muốn tốn một chút muối nào cho kẻ sắp bị đưa đi là cô.

Không nêm nếm, không tẩm ướp, thịt thì vừa dai vừa cháy xém, cứng đến nỗi cô cắn cũng chẳng nổi.Sư Tuấn thấy Đồ Kiều Kiều vừa ăn vừa nhăn nhó, không khỏi cau mày:"Ngươi đã không còn là người của bộ lạc, cho ngươi chút thịt ăn đã là tốt lắm rồi, còn dám chê đồ ăn trong bộ lạc?"

"Ngươi còn chuyện gì nữa không?"

"Ngươi... ngươi muốn làm gì?"

Sư Tuấn theo bản năng lùi về sau một bước, cảnh giác nhìn chằm chằm Đồ Kiều Kiều.

Hắn sợ nàng ta sẽ giở trò, bám lấy hắn mà làm loạn."

Không có việc gì thì mau rời khỏi đây!

Ta không muốn thấy cái bản mặt xúi quẩy của ngươi làm ta chán ăn!"

"Ngươi...

Đồ Kiều Kiều, ngươi đừng giở trò với ta!

Ta sẽ không mắc bẫy đâu!

Trong lòng ta chỉ có một mình Dương Mị là giống cái duy nhất, ngươi đừng mơ chen chân vào giữa chúng ta!"

Sư Tuấn nghiêm mặt, lớn tiếng chỉ trích, như thể hắn đứng về phía chính đạo.Đồ Kiều Kiều liếc Sư Tuấn một cái, lạnh lùng nói:"Ngươi bị bệnh à?"

Cô đâu có mù mắt mà phải để tâm tới một thú nhân cao ngạo như hắn?

Tuy rằng Sư Tuấn rất được ưa chuộng trong bộ lạc Dã Cẩu, nhưng điều đó chẳng có nghĩa là hắn có thể so bì với các giống đực của bộ lạc Kim Sư.

Trong ký ức của nguyên chủ, thủ lĩnh bộ lạc Kim Sư có một người con trai có thiên phú cực kỳ xuất sắc.

Lần này cô chính là muốn đến tìm hắn.Đồ Kiều Kiều khó khăn lắm mới nuốt xong miếng thịt nướng cứng như đá.

Ăn xong, cô phủi tay, chuẩn bị nằm nghỉ."

Mời ngươi ra ngoài.

Ta muốn ngủ.

Yên tâm đi, ta không có ý định gì với ngươi đâu."

Cô nằm nghiêng trên giường đá, đưa lưng về phía Sư Tuấn, thậm chí không buồn nhìn hắn thêm một lần nào.

Sư Tuấn xưa nay chưa từng bị giống cái nào đối xử lạnh nhạt như thế, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác hụt hẫng.

Thế nhưng hắn quyết không chịu hạ mình trước mặt Đồ Kiều Kiều.

Chỉ lạnh nhạt để lại một câu:"Tốt nhất lời ngươi nói là thật!"

Sư Tuấn xoay người rời đi.

Vừa ra đến cửa hang, liền thấy Hầu Sơn đang đứng canh ở đó.

Hắn trừng mắt liếc Hầu Sơn một cái rồi xoay người bỏ đi.Sư Tuấn đi chưa bao lâu thì Dương Mị đã cầm mấy quả dại khô héo đến nơi."

Dương Mị, sao nàng lại tới đây?"

Giọng Hầu Sơn lập tức trở nên dịu dàng, khác hẳn khi đối mặt với người khác."

Ta... ta đến xem thử Kiều Kiều."

"Nàng nhìn nàng ta làm gì?

Nàng ta chẳng phải cũng thích Sư Tuấn sao?

Nàng không sợ Đồ Kiều Kiều giành mất Sư Tuấn à?

Khi nãy Sư Tuấn còn mới đến gặp nàng ta đấy."

Trong mắt Hầu Sơn thoáng qua một tia xảo trá."

Không... không đâu.

Sư Tuấn ca ca sẽ không đối xử với ta như vậy..."

Dương Mị hoảng hốt đáp, nói xong liền vội vã chạy vào trong hang.Đồ Kiều Kiều cảm thấy thật phiền não.

Mấy người này cứ đợi đến lúc cô chợp mắt là lại kéo nhau tới, ra vào liên tục, ở đây quả thực chẳng có lấy chút riêng tư."

Đồ...

Đồ Kiều Kiều, đây là mấy quả dại ta mang đến cho ngươi, ngươi ăn đi."

Dương Mị đưa mấy quả dại khô héo tới trước mặt cô, nhưng cô không hề đưa tay nhận lấy."

Ngươi giữ lấy mà ăn.

Ta không cần.

Nếu ngươi đến vì Sư Tuấn, vậy thì không cần phải bận tâm.

Ta sắp rời khỏi bộ lạc rồi, không đe dọa gì đến ngươi cả."

Ánh mắt cô nhìn Dương Mị không chút ấm áp.Ban đầu, cô còn tưởng Dương Mị là một con cừu nhỏ đơn thuần.

Giờ xem ra, chẳng qua chỉ là một đóa hoa sen đen mà thôi.

Cô không tin Dương Mị không biết những quả dại kia có độc.

Nếu không nhờ hệ thống nhắc nhở, cô thật đã tưởng đối phương quan tâm đến mình.Hơn nữa, giống cái khi đi hái quả dại tuyệt đối sẽ không hái những loại không quen biết.

Dương Mị đã hái mấy quả ấy đưa cho cô, đủ cho thấy ả biết rõ tác dụng của chúng."

Vậy... vậy mấy quả dại này ta để lại cho ngươi.

Ngươi ăn vào mới có sức mà rời khỏi đây..."

Dương Mị hoảng loạn bỏ lại đám quả, vừa nói vừa khóc, rồi chạy vụt ra ngoài.Đồ Kiều Kiều: "..."

Quả nhiên chưa bao lâu sau, Hầu Sơn lại xông vào, vừa mở miệng đã định mắng mỏ.

Đồ Kiều Kiều lạnh lùng liếc gã ta một cái:"Cút!

Bằng không hậu quả thế nào, ngươi gánh không nổi đâu."

Ánh mắt kia khiến Hầu Sơn kinh hãi.

Không hiểu vì sao, trong lòng gã ta bỗng dâng lên một nỗi sợ khó nói thành lời.

Gã ta hừ lạnh một tiếng, quay người bỏ ra ngoài, nhưng vẫn không quên buông lời đầy ác ý:"Sư Tuấn nhất định sẽ vì Dương Mị mà báo thù!"

Hầu Sơn vừa rời khỏi, Đồ Kiều Kiều liền lập tức ném mạnh mấy quả dại xuống đất, trong lòng bốc lên một cơn tức giận.

Nếu như cô cũng có thể thức tỉnh dị năng nguyên tố tự nhiên thì tốt biết mấy, gặp ai không vừa mắt thì cứ đánh thẳng tay, đâu cần phải phí lời với bọn họ."

Đinh Đang, chẳng lẽ chị không thể thăng phẩm giai, hoặc thức tỉnh dị năng sao?"[Đương nhiên là có thể, ký chủ.

Chị sinh ra con non ưu tú thì sẽ có cơ hội nhận được đan dược.

Đan dược này có thể giúp thăng phẩm giai.

Hiện tại, phẩm giai của chị vẫn là bằng không.]"Chị biết rồi."

Đồ Kiều Kiều tuy hơi uể oải, nhưng trong lòng lại nhen lên một tia hy vọng.

Sinh con thôi mà, cô đâu có phải không làm được.

So với cái chết thì vẫn còn hơn.

Huống hồ nếu có được một thân thể khỏe mạnh, muốn ăn gì liền có thể ăn, nghĩ đến thôi cũng thấy quá tốt rồi.Về phần vì sao cô có thể nhanh chóng tiếp nhận cuộc sống ở thú thế, phần lớn là nhờ trước kia từng đọc không ít tiểu thuyết thể loại này.

Mỗi lần thấy nữ chính bị ném đến dị giới, là lại giãy giụa trốn tránh, không chịu đối mặt thực tại, cuối cùng vẫn bị thực tế vùi dập cho đến khi khuất phục số phận.Đã biết trước kết cục là như thế, cô còn vùng vẫy làm chi nữa?

Đây gọi là biết điều, không đi đường vòng.

Huống chi, cô vốn dĩ rất thích động vật nhỏ, đặc biệt là loại lông mềm xù như đám thú nhân ở đây.[Phải rồi, ký chủ, gói quà tân thủ của chị còn chưa mở.

Có muốn mở ra không?]"Mở đi!"[Chúc mừng ký chủ nhận được các vật phẩm sau:Phúc Thai Đan x1 (số lượng và giới tính con non sinh ra là ngẫu nhiên, dùng sau khi giao phối)Dưỡng Nhan Đan x1 (da trắng như tuyết, mịn màng như sương)Tố Thể Đan x1 (điêu khắc thân thể hoàn mỹ)Đan dược nhất phẩm x1 (giúp người dùng tấn thăng lên nhất giai)Tố Dung Đan x1 (dung mạo đẹp như thần tiên, khuynh quốc khuynh thành)Ký chủ thật sự rất may mắn!

Đây là lần đầu tiên em thấy một người khi mở gói quà tân thủ lại nhận được nhiều vật phẩm quý như vậy!] Giọng của Đinh Đang tràn đầy phấn khích.Ký chủ nhận được càng nhiều vật phẩm, đồng nghĩa với việc về sau sinh tồn càng dễ dàng, nhiệm vụ cũng càng dễ hoàn thành.Lấy ví dụ như Dương Mị, tuy được xem là giống cái xinh đẹp nhất bộ lạc Dã Cẩu, nhưng trong mắt hệ thống, ả cũng chỉ được xem là hơi trắng trẻo một chút, miễn cưỡng tính là thanh tú mà thôi.Còn ký chủ của nó, thật ra cũng không tệ.

Chỉ là nước da có hơi ngăm, vóc dáng hơi gầy yếu, ngoài ra thì chẳng có gì đáng chê trách.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 5: Đồ Sơn lại bị thương


Cho dù ký chủ có xấu xí thì cũng chẳng sao.

Với vận may lần này mà mở ra được từng ấy thứ quý giá, còn lo không biến thành xinh đẹp được sao?

Muốn trở thành đệ nhất mỹ nhân trong thú thế cũng không phải là chuyện không thể.“Ký chủ trước của em mở ra được cái gì?”[À...

Phúc Thai Đan.]“Hết rồi.”[Hết.]Đồ Kiều Kiều: “…”

So ra thì vận khí của cô đúng là không tệ chút nào.

Dùng câu Âu hoàng nhập xác để miêu tả cũng chẳng quá lời.

Những thứ cô cần gần như đều có đủ, chỉ thiếu mỗi một cái không gian tùy thân.

Nếu có thêm được nó nữa thì đúng là vẹn toàn.

Đây chính là kỹ năng sinh tồn cần thiết khi xuyên đến dị giới!

Không biết đến bao giờ cô mới có thể sở hữu.“Không đúng!

Nếu chị không có không gian, thì mấy thứ này để ở đâu?”[Ký chủ yên tâm.

Trước khi chị có không gian riêng, tất cả vật phẩm sẽ tạm thời được lưu giữ trong kho của hệ thống.

Tuy nhiên, nếu đã lấy ra thì sẽ không thể cất lại được nữa.]“Vậy chẳng lẽ chị không thể có một túi đồ hay không gian riêng để chứa đồ sao?”[Tất nhiên là có thể, nhưng điều kiện là chị phải sinh được con non thì mới có cơ hội đạt được.]Đồ Kiều Kiều: “…”

Không hổ danh là hệ thống sinh con.

Ba câu thì hết hai câu dính dáng tới việc sinh con.

Đến cả phần thưởng cũng xoay quanh chuyện đó.

Xem ra cô chỉ còn cách chờ đến khi vào được bộ lạc Kim Sư rồi tính tiếp.[Ký chủ, xin hỏi chị có muốn dùng ngay Tố Dung Đan và Tố Thể Đan không?]“Từ từ đã.

Giúp chị lấy viên đan dược nhất phẩm ra, mấy thứ còn lại tạm thời cứ để đó, chưa cần dùng vội.”

Hiện tại cô vẫn còn ở trong bộ lạc Dã Cẩu nên không thể thay đổi quá rõ rệt.

Đợi đến khi tới được bộ lạc Kim Sư rồi dùng cũng chưa muộn.

Haizzz... giờ cô chỉ muốn được tắm một trận cho sạch sẽ.

Không biết cơ thể của nguyên chủ trước đó đã bao lâu không được tắm rửa, cả người dơ dáy không chịu nổi.

May mắn là chưa bốc mùi, cũng chưa có rận, nếu không thì đúng là muốn khóc cũng chẳng ra nước mắt.[Được rồi, ký chủ.]Sau khi Đồ Kiều Kiều nuốt viên đan dược vào, toàn thân lập tức nóng lên từng đợt.

Không lâu sau, vết thương trên trán cô bất ngờ khép lại như có phép màu.Cùng lúc đó, trên người cô bắt đầu toát ra mùi hôi nồng nặc.

Đồ Kiều Kiều không chịu nổi mùi hôi trên cơ thể mình, rất muốn đi tắm.

Nhưng lúc này mùa hè đã gần kết thúc, thời tiết đang chuyển lạnh.

Giống cái mà đi tắm ở bờ sông lúc này rất dễ nhiễm lạnh.

Hơn nữa, cô hiện tại vẫn là một giống cái bị giam lỏng, căn bản không thể làm theo ý mình.

Hầu Sơn chắc chắn sẽ không cho phép.Tuy hiện giờ cô đã trở thành giống cái nhất giai, nhưng Hầu Sơn lại là giống đực nhị giai.

Nếu thật sự ra tay, cô không phải đối thủ.

Chưa kể, dù có thể tắm, cô cũng chẳng có đồ để thay.

Tám sạch rồi lại phải mặc đồ cũ thì khác nào không tắm.

Trên người cô bây giờ chỉ còn duy nhất một chiếc váy da thú vá chằng vá chịt, những bộ khác đều đã bị nguyên chủ đem đi đổi lấy thức ăn để nuôi sống cả nhà.Nguyên chủ từng là giống cái được cả nhà cưng chiều nhất, nên cũng có không ít váy da thú.

Nhưng từ khi cha Đồ Sơn bị thương không thể đi săn, còn các cha khác và anh trai đều mất tích, nguyên chủ đành phải đem váy da thú đi đổi lấy đồ ăn, cầm cự qua ngày.Mùi hôi trên người khiến Đồ Kiều Kiều không tài nào ngủ yên được.

Trước kia dù có bệnh đến mức nằm liệt giường, cô cũng chưa bao giờ thấy mình hôi hám đến vậy.Vì vậy sáng hôm sau, Đồ Kiều Kiều xuất hiện trước mặt đám thú nhân với mái tóc rối bù, khuôn mặt lem luốc, toàn thân dơ dáy không chịu nổi.Lần này, “hàng hóa” chính là Đồ Kiều Kiều.

Ngoài ra còn có một ít thịt dã thú, tất cả đều dùng để giao dịch với bộ lạc Kim Sư, lấy muối dự trữ cho mùa đông.Sau khi mùa hè kết thúc sẽ đến mùa gió lớn, tiếp theo đó là mùa đông.

Khi gió lớn tràn về, giống cái gần như không thể ra khỏi hang.

Mọi nguồn thực phẩm đều phải trông cậy vào giống đực săn bắt và tích trữ từ trước.

Vì vậy, ngay từ cuối mùa hè, giống đực đã phải chuẩn bị thức ăn để đủ dùng qua mùa gió lớn và mùa đông.

Nếu không, giống cái và con non rất dễ bị đói chết.Trong đám đông thú nhân, Đồ Kiều Kiều nhanh chóng nhìn thấy cha và mẹ của mình.

Cô vẫy tay gọi:“Cha, mẹ, con ở đây!”

Lúc này Hùng Lị mới nhận ra đứa con gái giữa đám người.

Chỉ cách một đêm mà suýt nữa không nhận ra nổi.

Hùng Lị vội dìu Đồ Sơn tiến về phía Đồ Kiều Kiều.Đồ Kiều Kiều cũng vội vàng chạy tới đón.

Những người khác thấy vậy liền đồng loạt tránh xa, ai nấy đều lộ vẻ chán ghét.

Lý do rất rõ ràng: mùi trên người cô quá nặng.

Một giống cái không thể sinh con, lại dơ bẩn, hôi hám, xấu xí như vậy thì chẳng có giống đực nào muốn đến gần.“Kiều Kiều, sao con lại thành ra thế này?

Có phải Hầu Sơn bắt nạt con không?”

Hùng Lị vừa hỏi vừa trừng mắt, ánh nhìn sắc bén lia thẳng về phía Hầu Sơn.“Không đâu mẹ, chỉ là lâu quá không được tắm thôi.”

Đồ Kiều Kiều nói xong, lại không từ bỏ hy vọng, khẽ hỏi:"Mẹ, nhà mình còn bộ váy da thú nào không?”

“À…

Kiều Kiều, chỗ mẹ còn một chiếc.

Con xem thử có mặc vừa không?”

Hùng Lị dè dặt lên tiếng, trong lòng thì tràn đầy áy náy.

Nếu không vì cha mẹ, Kiều Kiều đâu đến nỗi ngay cả một chiếc váy da thú để tắm rửa cũng không có.Tuy Hùng Lị cũng gầy yếu, nhưng vóc người lại lớn, váy của bà Đồ Kiều Kiều không thể mặc vừa.

Vì vậy, cô chỉ đành lắc đầu:“Mẹ, thôi khỏi.

Chờ có cơ hội rồi làm cái mới cũng được.”

Đúng lúc đó, một tiếng gầm giận dữ vang lên:“Đồ Kiều Kiều!

Ngươi lại bắt nạt Dương Mị!

Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, dù ngươi có làm gì đi nữa, ta cũng sẽ không thích ngươi!

Nếu còn dám ức hiếp nàng ấy, dù ngươi là giống cái, ta cũng sẽ không nương tay!”

“Sư Tuấn!

Ngươi dám?

Động tay với giống cái sẽ bị Thần Thú trừng phạt, chẳng lẽ ngươi không sợ sao?”

Hùng Lị lập tức chắn trước mặt Đồ Kiều Kiều, không cho Sư Tuấn tiến lại gần.Dù đang bị thương ở chân, Đồ Sơn vẫn gắng sức lê bước tới, che chắn cho Hùng Lị và Đồ Kiều Kiều.

Tuy đã tàn phế, nhưng vì bạn lữ và con gái, ông vẫn sẵn sàng dốc hết sức mình để bảo vệ.Sư Tuấn bị lời của Hùng Lị làm chững lại.

Quả thật hắn không thể tùy tiện ra tay với giống cái, nhưng Đồ Sơn thì lại khác.

Hắn không tin Đồ Kiều Kiều có thể dửng dưng nhìn cha bị thương.“Cha, coi chừng!”

Đồ Kiều Kiều vội hô lên.Chỉ thấy Sư Tuấn bất ngờ vung tay đánh về phía Đồ Sơn.

Hắn ra tay rất nhanh.

Dù Đồ Kiều Kiều đã tập trung nhìn chằm chằm và phản ứng kịp thời, nhưng cô dù sao cũng chỉ là giống cái nhất giai, thực lực kém xa Sư Tuấn – một giống đực tam giai.

Vì vậy, dù cô cố gắng kéo Đồ Sơn tránh đi, cánh tay ông vẫn bị chưởng lực đánh trúng.“A!”

Đồ Sơn hét lên một tiếng đau đớn.“A Sơn, chàng không sao chứ?”

Hùng Lị cuống cuồng đỡ lấy bạn lữ, trong lòng vừa lo lắng vừa phẫn nộ.

Giây phút này, bà căm hận Sư Tuấn đến tận xương tủy.Hai mắt Sư Tuấn đỏ rực, còn định tiếp tục ra tay.

Đồ Kiều Kiều lập tức đứng chắn trước Đồ Sơn, ánh mắt hạnh lạnh lùng nhìn thẳng hắn:“Sư Tuấn!

Hôm nay ngươi dám đánh cha ta, chuyện này ta tuyệt đối không để yên!

Mau gọi thủ lĩnh ra đây!

Nếu không, ta nhất định không bỏ qua!”

Nghe vậy, Cẩu Tráng nhíu mày, nhưng vẫn bước ra khỏi hàng ngũ thú nhân.

Nếu không sợ Đồ Kiều Kiều tiếp tục gây chuyện, gã vốn chẳng muốn xuất hiện.

Thật ra từ đầu gã vẫn quan sát mọi chuyện.

Việc không ngăn Sư Tuấn ra tay cũng là cố ý, để Đồ Kiều Kiều bị dạy dỗ một trận.Ai ngờ nàng ta chẳng những không biết điều, còn lớn tiếng đòi gã ra mặt phân xử.

Trong khi rõ ràng người sai là nàng ta.“Được rồi!

Đồ Kiều Kiều, chuyện này cho qua.

Trời không còn sớm, các ngươi mau lên đường đi.”

Cẩu Tráng tỏ vẻ rộng lượng, ra dáng thủ lĩnh khoan dung.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 6: Đóa sen đen Dương Mị


Đồ Kiều Kiều suýt chút nữa đã bị thái độ của Cẩu Tráng chọc giận đến phát điên.

Cô biết hôm nay nếu không nhịn, e rằng cả nhà sẽ không được yên ổn mà rời đi.

Nhưng việc cần tranh đấu thì vẫn phải tranh đấu cho bằng được.“Dựa vào đâu mà chuyện này cứ thế cho qua?

Một chưởng vừa rồi của Sư Tuấn đánh xuống, tay của cha ta gần như phế rồi.

Hơn nữa, nếu không nhờ cha ta che chắn, người bị thương đã là ta.

Sư Tuấn dựa vào cái gì mà ra tay như thế?

Chúng ta có đắc tội gì với hắn đâu?

Chuyện này nhất định phải cho chúng ta một lời công đạo!”

“Dựa vào đâu à?

Ngươi hôm qua bắt nạt Dương Mị đến mức nàng ấy phải khóc, ta đây là thay nàng ấy báo thù.

Dương Mị sẽ là bạn lữ của ta sau này, ta làm vậy cũng không thấy thẹn với lương tâm mình!”

Sư Tuấn ngẩng đầu lớn tiếng, vẻ mặt đầy kiêu ngạo.“Phi!

Ngươi dùng con mắt nào thấy ta bắt nạt Dương Mị?

Dương Mị đâu?

Gọi nàng ta ra đây đối chất với ta!”

Đồ Kiều Kiều thật sự chịu hết nổi hai người này.

Một kẻ lòng dạ hiểm độc giả vờ yếu đuối, một kẻ thì ngu si.

Loại người như vậy mà còn có người tranh giành?

Đầu óc Sư Tuấn như thế, dù cô có mù cũng chẳng thèm nhìn tới.“Ngươi lại định bắt nạt Dương Mị sao?”

Sư Tuấn trừng mắt đầy cảnh giác, giọng cũng không kém phần hung hăng.“Bắt nạt nàng ta?

Cuối cùng là ai bắt nạt ai?

Hôm qua Dương Mị đưa cho ta mấy quả dại có độc, bảo ta ăn.

Ta từ chối, nàng ta liền khóc lóc chạy khỏi sơn động.

Ta không ăn quả độc nàng ta đưa, chẳng lẽ cũng là sai?”

Cô vốn chẳng muốn vạch trần Dương Mị, nhưng lần này thì không thể nhịn được nữa.Dương Mị tưởng cô vẫn còn là nguyên chủ sao?

Bảo ăn gì là ăn, mệt cũng không dám kêu?

Cô không ngu ngốc như vậy!“Không ngờ Dương Mị lại là loại giống cái như thế.

May mà ta chưa kịp mở lời cầu kết làm bạn lữ với nàng ta.”

“Cái đó thì chưa chắc.

Biết đâu Đồ Kiều Kiều đang nói dối.

Dương Mị đâu phải loại giống cái như vậy.

Nàng ấy từng cho ta quả dại ăn, vẫn rất tử tế mà.”

“Ta vẫn tin Dương Mị hơn.

Từ nhỏ nàng ấy đã hiền lành, chưa từng lừa gạt ai.

Chắc chắn là Đồ Kiều Kiều bịa chuyện.”

“Đúng vậy, ta cũng nghĩ thế.”

“Chính ngươi mới là kẻ nói dối!”

Sư Tuấn vừa nghe những lời bàn tán xung quanh liền phản bác ngay không cần suy nghĩ.“Ta dám thề trước Thần Thú.

Còn Dương Mị thì sao, nàng ta dám không?”

Đồ Kiều Kiều không hề e dè đáp trả.“Trời ơi… nếu vậy thì đúng là Dương Mị làm thật rồi.”

Một thanh niên lang(sói) tộc thất vọng nhìn về phía đám người đang che giấu Dương Mị.“Ta… ta có sao không?

Hôm qua ta cũng ăn mấy quả dại Dương Mị đưa… không ổn rồi!

Ta phải tìm vu y kiểm tra ngay!”

Một giống cái ban nãy còn bênh Dương Mị nay lập tức tái mặt vì lo sợ.Thấy vậy, Dương Mị không thể tiếp tục lẩn tránh, vội vàng đứng dậy:“Ta… ta không cố ý hại Đồ Kiều Kiều.

Ta cũng không biết mấy quả đó có độc.

Còn chuyện Đồ Kiều Kiều bắt nạt ta… ta… ta chưa từng nói như vậy.

Chỉ là… ta đưa đồ cho Đồ Kiều Kiều, rồi bị cay vào mắt, đau quá nên khóc…”

Sư Tuấn trợn tròn mắt kinh ngạc.

Hắn hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.

Trước đó hắn còn vì Dương Mị mà đi gây chuyện với Đồ Kiều Kiều, thậm chí tự cho là đang báo thù giúp nàng ấy.

Thế mà nàng ấy lại không hề nói rõ với hắn.

Là không kịp giải thích hay còn lý do nào khác?“Dương Mị, đừng sợ nàng ta.

Có ta ở đây, ta sẽ không để ai làm tổn thương nàng.”

Sư Tuấn dịu giọng, ánh mắt vẫn đầy quan tâm.Nhưng Dương Mị không dám nhìn Sư Tuấn, chỉ lí nhí nói:“Sư Tuấn, ngươi hiểu lầm rồi…

Đồ Kiều Kiều thật sự không làm gì ta cả…”

Tuy nói vậy, nhưng vẻ mặt Dương Mị vẫn tỏ ra ấm ức như thể mình là người bị oan ức thật sự.

Đồ Kiều Kiều nhìn mà thấy khó chịu.

Ai không rõ nội tình chắc còn tưởng cô vừa ép Dương Mị vào chỗ chết.“Dương Mị, ngươi không cần nói mấy lời đó nữa.

Nếu thật sự không đưa quả độc cho ta, không dẫn dắt Sư Tuấn đến gây chuyện, thì cứ thề trước Thần Thú là được rồi.

Đừng tỏ vẻ tủi thân như thế, người ngoài nhìn vào còn tưởng là ta đang bắt nạt ngươi!”

Lời của Đồ Kiều Kiều khiến Dương Mị quên cả khóc.

Ả mím môi, ngây người nhìn chằm chằm vào Đồ Kiều Kiều.

Nhưng Đồ Kiều Kiều chẳng buồn quan tâm, cứ thế lạnh lùng nhìn thẳng vào ả.

Các thú nhân xung quanh cũng dồn ánh mắt về phía Dương Mị.Cuối cùng, không chịu nổi áp lực, Dương Mị xoay người bỏ chạy.Không cần Đồ Kiều Kiều phải nói gì thêm, mọi người cũng tự hiểu rốt cuộc ai mới là kẻ sai trong chuyện này.“Thủ lĩnh, lần này là lỗi của Sư Tuấn và Dương Mị.

Dương Mị các ngươi tự xử lý nội bộ.

Còn Sư Tuấn, hôm nay nhất định phải bị phế một cánh tay!”

Đồ Kiều Kiều lạnh giọng, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Cẩu Tráng.Cẩu Tráng khẽ nhíu mày nhưng không đáp.

Dù sao thì Sư Tuấn cũng là một trong hai thú nhân tam giai trong bộ lạc, còn gã là tứ giai.

Đồ Kiều Kiều thì sắp rời đi, không còn tính là người của bộ lạc, không đáng để hy sinh một thú nhân tam giai vì nàng ta.“Chuyện này bỏ qua đi.

Sư Tuấn cũng chỉ là hiểu lầm, không phải cố ý.

Sư Tuấn, xin lỗi Đồ Sơn đi.”

Sư Tuấn tuy có chút miễn cưỡng nhưng biết rõ mình đã sai, đành quay sang Đồ Sơn, nói một câu cụt lủn:“Xin lỗi.”

Đồ Kiều Kiều quét mắt nhìn quanh một vòng, giọng lạnh lùng:“Còn các ngươi thì sao?

Cũng nghĩ vậy à?”

Nhưng không một ai lên tiếng bênh vực cô.

Tất cả chỉ lặng lẽ cúi đầu.Thậm chí có người buông lời thẳng thừng:“Dù sao thì ngươi cũng đâu có bị thương.

Cha của ngươi vốn đã là phế thú, què một chân rồi, giờ thêm một tay thì cũng thế thôi.

Dù gì ông ta cũng không thể đi săn.

Ngươi cứ cố chấp không tha cho Sư Tuấn, chẳng phải vì hắn không thích ngươi nên ngươi mới tức giận sao?”

“Chát!

Chát!”

Hai tiếng vang giòn giã vang lên giữa đám thú nhân.“Đồ Kiều Kiều!

Ngươi dám đánh ta?”

“Sao?

Miệng ngươi thối như vậy, chẳng lẽ người khác không được đánh?”

Đồ Kiều Kiều lạnh lùng nhìn chằm chằm Cẩu Thắng.

Cú tát vừa rồi cô đã dốc hết sức.

Không thể không nói, giống đực ở đây đúng là da dày thịt béo, cô đánh đến tê cả tay mà Cẩu Thắng chỉ bị rách môi, chảy chút máu, hoàn toàn không tính là bị thương.Cẩu Thắng là thú nhân nhị giai, lúc nào cũng bám theo sau lưng Sư Tuấn, là con chó trung thành số một của hắn.“Ngươi... ngươi đừng tưởng ta không dám đánh lại ngươi…”

“Sao?

Ngươi cũng muốn học theo Sư Tuấn, ra tay với cha ta?”

Đồ Kiều Kiều cười nhạt, rồi liếc mắt về phía Cẩu Tráng.Lúc này, mặt Cẩu Tráng đỏ bừng, đành phải bước ra dàn xếp.“Được rồi!

Chuyện này kết thúc tại đây.

Cẩu Thắng, lần này ngươi khỏi theo đoàn hộ tống hàng hóa.

Thời gian không còn sớm, tất cả chuẩn bị lên đường!”

Giây phút ấy, trong đầu Cẩu Tráng chỉ có một suy nghĩ: làm sao đuổi Đồ Kiều Kiều đi cho nhanh.

Miễn là nàng ta còn ở lại, nơi nào cũng rối loạn.

Gã tuyệt đối không vì Đồ Kiều Kiều mà xử phạt bất kỳ thú nhân hay giống cái nào trong bộ lạc.

Dù nàng ta có bị ấm ức cũng đành chịu.

Ai bảo nàng ta là giống cái không thể sinh con?Nếu Đồ Kiều Kiều có thể sinh con, đừng nói Cẩu Thắng, ngay cả Sư Tuấn cũng chẳng dám động đến nàng ta.

Muốn trách thì trách nàng ta quá xui xẻo.

Việc gã không giam nàng ta trong động giống cái đã là có tình có nghĩa.

Còn việc Đồ Kiều Kiều đến bộ lạc Kim Sư sống ra sao, đó là chuyện của nàng ta, chẳng liên quan gì đến gã.

Có lẽ Thần Thú cũng sẽ hiểu cho nỗi khổ của gã thôi.Đồ Kiều Kiều nhìn theo bóng Cẩu Tráng cùng đám người bộ lạc Dã Cẩu rời đi, trong lòng hiểu rõ: lần này cô và cả nhà xem như bị dồn ép đến cùng.

Nhưng cô chưa bao giờ là kẻ chịu thiệt mà nuốt trôi.

Lần này tạm nhẫn nhịn, nhưng sau này có cơ hội, cô nhất định sẽ trả lại gấp bội.Dù là Sư Tuấn, Cẩu Thắng hay Dương Mị, cô sẽ không tha cho bất kỳ ai.

Trong bộ lạc này, không ai vô tội cả.

Đã từng hưởng lợi từ việc lấy cô ra trao đổi muối thì đều mắc nợ cô.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 7: Đến bộ lạc Kim Sư


Bị cô giúp đỡ mà còn lấy oán báo ơn, chỉ vậy thôi cũng đủ thấy đám thú nhân ở nơi này chẳng ai có lấy một chút đạo lý cho ra hồn.

Rời khỏi bộ lạc như thế này, đối với cô mà nói, chỉ có lợi chứ chẳng hề thiệt.Đồ Sơn vốn đã mất một chân, giờ lại thêm một tay bị thương nặng.

Thế nhưng ông vẫn phải cố gắng chịu đau để cùng mọi người lên đường.

Cũng vì vậy mà tiến độ của cả đoàn bị chậm lại.Ban đầu thì còn ổn, ai cũng biết nhà Đồ Kiều Kiều vừa chịu oan khuất, nên không ai lên tiếng giục giã.

Nhưng chưa đến nửa ngày, đã bắt đầu có người sốt ruột, thúc ép bọn họ nhanh lên.Thậm chí còn có thú nhân gọi Sư Tuấn đến hối thúc.

Nhưng Sư Tuấn chỉ lặng lẽ đi ở bên cạnh, hoàn toàn không dám tới gần Đồ Kiều Kiều.

Tâm trạng hắn vô cùng rối rắm, không biết nên đối mặt với Đồ Kiều Kiều thế nào.

Hắn từng ghét nàng ta, giờ lại cảm thấy có chút áy náy, đồng thời cũng lo nàng ta nhân cơ hội để đổ lỗi cho mình.Bị thúc giục mãi, cuối cùng Đồ Sơn hít sâu một hơi, nghiến răng nói: “A Lị, Kiều Kiều, hai mẹ con cứ đi trước đi.

Ta đi cùng chỉ khiến các người thêm vướng víu.”

“Cha, chúng ta là người một nhà.

Nếu con đến bộ lạc Kim Sư thì đương nhiên cha cũng phải đi cùng.

Cha chẳng phải có thể biến thành hình thú sao?

Hình thú của cha nhỏ, con và mẹ có thể thay nhau cõng, đi như vậy sẽ thuận tiện hơn nhiều.”

Từ lúc lên đường đến giờ, Đồ Kiều Kiều luôn im lặng ít nói.

Đây là lần đầu tiên cô mở miệng nói nhiều đến vậy.“Còn chần chừ gì nữa?

Đi mau!”

Một thú nhân bộ lạc Dã Cẩu lại bước tới, cáu kỉnh giục thêm một tiếng.Đồ Sơn không nói thêm lời nào, trực tiếp biến thành hình thú.

Sau khi biến hình, thân thể ông chỉ nặng khoảng mười cân, to bằng một con bọ mỹ trưởng thành, bế lên cũng không tốn bao nhiêu sức lực.Đồ Kiều Kiều vừa định bước tới bế ông thì đã bị Hùng Lị nhanh tay giành trước.“Kiều Kiều, để mẹ làm cho.”

“Nếu mệt thì bảo con một tiếng.”

Đồ Kiều Kiều cũng không cố chấp.

Dù sao Đồ Sơn cũng là giống đực trưởng thành, không để cô bế cũng là điều bình thường.“Yên tâm, chút trọng lượng này của cha con chưa đủ khiến mẹ mệt đâu.”

Hùng Lị nhẹ nhàng bế Đồ Sơn lên.

Trọng lượng ấy còn chẳng nặng bằng mớ quả dại bà thường vác.

Tuy thân hình bà gầy gò, nhưng cũng không đến mức tay trói gà không chặt.“Vậy thì tốt rồi.”

Thấy vậy, Đồ Kiều Kiều không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ đi bên cạnh Hùng Lị.

Cô định nhận lấy tay nải trên lưng mẹ, nhưng Hùng Lị không chịu đưa.

Đồ Kiều Kiều đành bất lực, cũng không ép buộc nữa.Suốt dọc đường, Đồ Kiều Kiều gần như không mở miệng.

Cô là thú nhân nhất giai nên vẫn có thể theo kịp bước chân của đám giống đực.

Nhưng Hùng Lị thì không.

Bà đã đói bụng từ sớm, mà mấy thú nhân kia lại đi rất nhanh, hoàn toàn không quan tâm đến bà.Thấy vậy, Đồ Kiều Kiều dứt khoát giảm tốc độ.

Mấy người kia cũng không thể vứt bỏ “hàng hóa quan trọng” là cô, nên cuối cùng vẫn phải đi theo nhịp bước của cô.Quả nhiên, sau khi Đồ Kiều Kiều giảm tốc, đám giống đực cũng buộc phải chậm lại.

Có người tỏ vẻ không kiên nhẫn, liếc nhìn cô rồi nói:“Các ngươi có thể đi nhanh hơn chút không?

Cứ cái kiểu này, đến mai cũng chưa chắc đã tới được bộ lạc Kim Sư.”

“Tốc độ của ta vốn là như vậy.

Hơn nữa, cha ta bị thương.

Nếu trong các ngươi có người chịu cõng giúp cha và mẹ ta, có khi chúng ta còn có thể đi nhanh hơn nhiều đấy.”

Đồ Kiều Kiều điềm nhiên nhìn thẳng vào thú nhân bộ lạc Dã Cẩu vừa cất lời.Gã bị Đồ Kiều Kiều nói cho nghẹn họng, không biết đáp lại thế nào.

Thật ra gã cũng hiểu rõ, giống cái khi ra ngoài đều do giống đực cõng.

Mà Đồ Kiều Kiều với Hùng Lị lại không có giống đực đi cùng, đi chậm cũng là chuyện đương nhiên.Tên giống đực thuộc bộ lạc Dã Cẩu kia không tự quyết được, chỉ đành quay sang tìm Sư Tuấn.

Dù sao Sư Tuấn cũng là người dẫn đầu đội này.Sư Tuấn ngẩng đầu nhìn trời, biết nếu còn tiếp tục chần chừ, e rằng đến mai cũng chưa đến được bộ lạc Kim Sư.

Hắn không còn cách nào khác ngoài việc sắp xếp một giống đực cõng Hùng Lị.

Còn về phần Đồ Kiều Kiều… hắn chỉ có thể nhẫn nhịn nỗi chán ghét trong lòng để cõng nàng ta, mong nàng ta biết điều, đừng nhân cơ hội mà gây chuyện.Hùng Lị ôm Đồ Sơn, ngồi lên lưng một thú nhân bộ lạc Dã Cẩu, Sư Tuấn thì hóa thành hình thú, là một con sư tử, điềm nhiên bước tới trước mặt Đồ Kiều Kiều.“Ngươi còn chưa lên à?

Đừng lấy chuyện này ra làm cớ để bám lấy ta.

Trong lòng ta chỉ có một mình Dương Mị.

Dù ngươi có nói gì, ta cũng tuyệt đối không kết lữ với ngươi.”

“Hoang tưởng là bệnh, phải chữa!

Không cần cố làm ra vẻ tử tế.

Ta tự đi được.”

Tuy giờ cô chỉ là thú nhân nhất giai, nhưng vẫn đủ sức đi đường.

Ngồi lên lưng Sư Tuấn đúng là sẽ bớt tốn sức hơn, nhưng chỉ cần nhìn thấy bộ mặt hắn là cô đã thấy ghê tởm, tất nhiên sẽ không muốn ngồi lên.Hơn nữa, thân thể của giống đực độc thân vốn chỉ dành cho bạn lữ ngồi lên.

Hắn sợ cô bám lấy, nhưng cô mới là người thấy ghê khi bị hắn dây dưa.

Dĩ nhiên cô không đời nào đồng ý.

Hôm nay Sư Tuấn xem cô như đồ bỏ, sau này cô sẽ bắt hắn cúi đầu dưới váy của cô.“Hừ!

Ngươi không chịu ngồi bây giờ, lát nữa đừng có mà hối hận.”

Sư Tuấn hừ lạnh một tiếng, lập tức hóa lại thành hình người, khoác lên người một mảnh váy da thú rồi sải bước đi thẳng.Đồ Kiều Kiều: “…”

Cô không ngờ mọi chuyện lại xoay chuyển nhanh đến vậy, khiến bản thân chưa kịp phản ứng.

Cũng may vẻ mặt cô vẫn giữ được bình tĩnh, không để mất khí thế trước mặt Sư Tuấn.Hùng Lị thấy vậy thì bắt đầu sốt ruột.

Dù sao Đồ Kiều Kiều cũng là con gái bà, mà bà hiểu rất rõ tính khí của con mình.

Một giống cái phải đi đường xa như thế, chắc chắn khó theo kịp đội ngũ.

Bà không khỏi lo lắng, liền lớn tiếng gọi:“Kiều Kiều, con cứ gắng ngồi lên lưng Sư Tuấn đi.

Nếu không, e là sẽ không theo kịp mọi người!”

“Mẹ, con muốn tự mình thử trước.

Nếu thật sự không theo kịp, lúc đó ngồi lên lưng hắn cũng chưa muộn.”

Hùng Lị hiểu rõ tính con.

Thoạt nhìn thì dịu dàng, nhưng một khi đã quyết điều gì thì ai khuyên cũng không được, giống hệt như lần trước.Khi đó, con bé không chấp nhận bị đem ra trao đổi, chỉ nói với bà và Đồ Sơn một câu, hôm sau đã trốn khỏi bộ lạc.

Dù bị giống đực đuổi theo cũng không chịu nhượng bộ.

May mắn mạng lớn nên mới sống sót trở về, nếu không, e rằng bà đã mất đứa con gái duy nhất.Trong lòng Sư Tuấn thở phào.

Hắn dẫn đội tăng tốc độ, còn Đồ Kiều Kiều vẫn cố gắng rảo bước theo sau, miễn cưỡng không bị bỏ lại.

Cô biết rõ Sư Tuấn đang cố tình gây khó dễ để trả đũa, nhưng không rõ là vì chuyện cô từ chối ngồi lên lưng hắn, hay vì những oán giận còn đọng lại từ trước.Lúc Sư Tuấn quay đầu nhìn lại, vốn tưởng Đồ Kiều Kiều đã bị bỏ lại xa lắm, nào ngờ nàng ta vẫn bám sát phía sau.

Trong lòng hắn thoáng dâng lên một cảm xúc khó gọi thành tên, nhưng rất nhanh liền bị hắn đè nén xuống.Cả đoàn đi mãi đến trưa hôm sau mới đến được bên ngoài bộ lạc Kim Sư.Lần này đến bộ lạc Kim Sư để đổi muối, không chỉ có bộ lạc Dã Cẩu, mà còn có cả bộ lạc Tam Vĩ Hồ, bộ lạc Bạch Hổ và bộ lạc Heo Rừng.Tất cả các bộ lạc đều cần muối để vượt qua mùa gió lớn và mùa đông giá rét.

Hằng năm, họ đều tụ hội tại bộ lạc Kim Sư để tiến hành trao đổi.Trong số các bộ lạc này, chỉ có bộ lạc Heo Rừng và Dã Cẩu mang theo giống cái đến trao đổi, còn hai bộ lạc kia thì không.Dù là ở bộ lạc nào, giống cái cũng đều cực kỳ khan hiếm.

Trung bình năm mươi giống đực mới có một giống cái.

Hai bộ lạc kia giống cái còn không đủ dùng trong bộ lạc mình, làm gì có dư mà mang ra trao đổi?

Ngược lại, bọn họ còn mong có thể từ bộ lạc Kim Sư đổi được vài giống cái mang về.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 8: Lạc Trì


Đương nhiên, bọn họ cũng chỉ nghĩ vậy thôi, chứ ai cũng biết chuyện đó là không thể.

Thế nhưng khi nhìn thấy bộ lạc Dã Cẩu và bộ lạc Heo Rừng có giống cái đi theo phía sau, ánh mắt cả đoàn lập tức sáng rực.“Bộ lạc các ngươi còn giống cái để trao đổi sao?

Còn nữa không?

Bộ lạc Bạch Hổ chúng ta cũng muốn đổi một giống cái.”

Nếu là đổi vài giống cái thì chắc chắn không ai chịu, nhưng một giống cái thì vẫn còn khả năng.“Các ngươi có muối không?

Nếu các ngươi đưa lượng muối nhiều hơn bộ lạc Kim Sư, chúng ta có thể cân nhắc trao đổi.”

Trư Xích – người dẫn đầu bộ lạc Heo Rừng, vừa nói vừa đánh giá người đứng đầu bên phía bộ lạc Bạch Hổ.“Không có...

đổi bằng thứ khác được không?

Chúng ta còn một ít thịt dị thú, có thể mang ra trao đổi.”

Vì giống cái, Hổ Dực đành cắn răng lấy ra phần thịt dị thú quý hiếm.“Các ngươi có bao nhiêu thịt dị thú?”

Trư Xích tiếp tục quan sát Hổ Dực bằng ánh mắt cân nhắc.So với các bộ lạc khác, số lượng giống cái trong bộ lạc Heo Rừng được xem là khá dồi dào.

Tổng cộng họ có khoảng năm mươi giống cái, còn giống đực thì lên đến gần hai nghìn thú nhân.Vì vậy, lần này họ đến bộ lạc Kim Sư mang theo ba giống cái để trao đổi.

Tất cả đều là giống cái trẻ khỏe, cường tráng.

Tuy năng lực sinh sản chỉ ở mức thấp, nhưng vẫn có thể sinh con, nên bộ lạc Kim Sư chắc chắn sẽ không từ chối.Giống cái mà bọn họ mang theo không giống hai người bên bộ lạc Dã Cẩu.

Một người thì vừa bẩn, vừa gầy, vừa xấu, nhìn qua là biết không thể sinh nở.

Người còn lại thì vừa già vừa gầy, trông cũng chẳng khá hơn, rõ ràng cũng là loại không thể sinh sản.

Nói cho cùng, có hai giống cái như vậy để làm tương phản, thì giống cái bên bộ lạc Heo Rừng chắc chắn sẽ được đổi lấy rất nhiều muối khoáng.Lúc này, ánh mắt của Trư Xích nhìn Hổ Dực đã dịu đi đôi chút, thậm chí còn ánh lên vẻ mong đợi.

Trong bộ lạc của bọn họ vẫn còn vài giống cái có năng lực sinh sản hạng thấp, có thể cân nhắc đem ra trao đổi với bộ lạc Bạch Hổ.

Dù sao thịt dị thú cũng rất khó kiếm.

Nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, chưa biết bao giờ mới gặp lại dịp thích hợp.“Một khối to thế này!”

Hổ Dực vừa nói vừa giơ tay ước lượng.

Trư Xích vừa nhìn thấy liền sầm mặt.

Chút thịt dị thú ít ỏi như thế mà cũng đòi đổi giống cái?

Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.“Không được!

Tránh ra!

Tới lượt bọn ta vào rồi!”

Trư Xích mất kiên nhẫn, đẩy Hổ Dực sang một bên.

Đám quỷ nghèo như bọn họ, Trư Xích không buồn tiếp chuyện.

Chừng ấy thịt dị thú mà cũng muốn đổi giống cái, thà ngủ trong hang còn hơn.

Giao dịch với thú nhân bộ lạc Kim Sư mới thật sự đáng giá.“Ngươi không muốn giao dịch sao?”

Hổ Dực ngơ ngác nhìn Trư Xích.

Hắn biết chỗ thịt dị thú kia hơi ít, nhưng đó đã là tất cả những gì hắn có thể mang theo.

Khối thịt ấy vốn không phải do hắn săn được, mà là do Bạch Yến mang về.

Lần này Bạch Yến không cùng đi giao dịch.Việc hắn tự ý lấy khối thịt đó ra đã là giới hạn rồi, không thể lấy thêm.

Nếu lần này Bạch Yến có mặt thì mọi chuyện đã dễ dàng hơn nhiều, đâu cần hắn phải khó xử đến thế.“Chút thịt dị thú ít ỏi như vậy mà cũng đòi đổi giống cái?

Đúng là mơ giữa ban ngày!

Ngươi sang bộ lạc Dã Cẩu mà đổi đi, hai giống cái bên đó trông vừa gầy yếu vừa tàn tạ, chắc chắn sẽ đồng ý với ngươi thôi.”

Trư Xích nói dứt lời liền dẫn người của bộ lạc Heo Rừng ung dung bước vào trong.Nghe vậy, Hổ Dực lập tức quay đầu liếc nhìn Đồ Kiều Kiều và Hùng Lị.

Đôi lông mày rậm khẽ cau lại, nhưng hắn không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ dẫn người của bộ lạc Bạch Hổ đi vào bộ lạc Kim Sư.Đồ Kiều Kiều: “…”

Thân thể cô hiện tại quả thực hơi gầy, nhưng chỉ cần tẩm bổ một thời gian là có thể hồi phục.

Hơn nữa, cô đã soi gương nhìn qua, ngũ quan của cơ thể này cũng không tệ.

Tuy không bằng dung mạo kiếp trước, nhưng với mấy viên đan dược trong gói quà tân thủ mà hệ thống ban cho, về sau chắc chắn không thua kém ai.Đồ Kiều Kiều cúi đầu.

Hùng Lị tưởng con gái đang buồn, liền vội vàng bước đến an ủi:“Kiều Kiều, bọn họ không thích con là do mắt kém thôi.

Giống cái có năng lực sinh sản hạ đẳng cũng chưa chắc đã sinh được con non.

So với họ, tuy con gầy yếu lại không thể sinh con, nhưng ít ra còn có khuôn mặt dễ nhìn.”

Đồ Kiều Kiều: “…”

Nếu không nhờ hệ thống sinh con đang chống lưng, thì mấy câu an ủi kiểu này nghe chẳng khác gì xát muối vào lòng.

May mà cô không phải nguyên chủ, chứ nếu là nguyên chủ thì nghe xong chắc xót ruột đến phát khóc.

Quả nhiên, mẹ ruột ở đâu cũng có kiểu an ủi “chí mạng” thế này.“Còn đứng đó ngẩn người làm gì?

Vào mau!

Không nhanh lên là muối sẽ bị mấy bộ lạc khác cướp hết đấy!”

Sư Tuấn quát lớn một tiếng, rồi dẫn đầu đoàn người bước vào bên trong.Đồ Kiều Kiều chỉ liếc bóng lưng hắn một cái rồi lặng lẽ theo sau Hùng Lị bước vào.Hôm nay, bộ lạc Kim Sư đặc biệt náo nhiệt, thú nhân đông như nêm cối.

Bởi hôm nay là lễ thành niên của các giống cái trong bộ lạc.

Trong ngày này, bọn họ sẽ kiểm tra năng lực sinh sản và chọn lựa giống đực phù hợp.Thủ lĩnh bộ lạc Kim Sư cố tình sắp xếp lễ này trùng với ngày giao dịch cũng là có dụng ý.

Bởi vào ngày giao dịch sẽ có rất nhiều thú nhân trẻ từ các bộ lạc khác đến đây trao đổi vật phẩm.

Trong số đó không thiếu những giống đực có thiên phú cao.

Nếu những giống đực ấy chọn giống cái của bộ lạc Kim Sư, thì tất nhiên sẽ ở lại đây, khiến bộ lạc ngày càng thêm cường thịnh.Dĩ nhiên, những chuyện như vậy các bộ lạc khác chẳng hề mong muốn.

Ai cũng sợ giống đực của mình bị người ngoài dòm ngó.Tuy vậy, bộ lạc Kim Sư cũng rất tôn trọng ý nguyện của giống đực.

Nếu họ không muốn ở lại, thì chỉ còn cách hai bên tự chia tay, mạnh ai nấy đi.Lúc này, trong sơn động của thủ lĩnh bộ lạc Kim Sư.Kim Xuyên đang hết lời khuyên nhủ đứa con trai duy nhất của mình:“Hôm nay là lễ thành niên của giống cái, con nhất định phải đến đó.

Con đã trưởng thành ba mùa đông rồi, đến giờ vẫn chưa kết lữ sinh con thì còn định chờ đến bao giờ nữa?

Cha với mẹ con chỉ có mỗi mình con thôi đấy!”

“Con không thích giống cái.”

Lạc Trì – dáng người cao ráo, chân dài, lông mày kiếm, ánh mắt trong sáng – khẽ nhíu mày trả lời.“Cái gì?

Không thích giống cái chẳng lẽ lại đi thích giống đực?”

Một câu ấy suýt nữa làm Hồ Hoa Hoa giật nảy mình, hồn vía bay mất.“Không... không có!

Mẹ, người đang nghĩ gì vậy?

Làm sao con có thể thích giống đực được chứ?

Con chỉ là không muốn kết lữ.

Một mình sống tự do tự tại cũng tốt mà.”

Vừa dứt lời, sau lưng hắn liền hứng ngay một cái tát.“Tốt cái gì mà tốt!

Đợi đến lúc con có bạn lữ rồi sẽ hiểu!”

“Nhưng... nhưng con không muốn phải sống chung với quá nhiều giống đực...”

Lạc Trì biết rất rõ, một giống cái thì không thể chỉ có một bạn lữ.

Ngay cả mẹ của hắn cũng có tới ba người bạn lữ, trong đó cha hắn lại chính là thủ lĩnh bộ lạc Kim Sư.“Lạc Trì!

Con cũng biết, giống cái không thể chỉ có một bạn lữ.

Nếu chỉ dựa vào một người, bọn họ rất khó sống sót qua mùa đông giá rét!

Dù thế nào đi nữa, hôm nay con cũng phải đến xem một chuyến.”

Kim Xuyên nghiêm giọng, nhìn thẳng vào đứa con trai duy nhất của mình.Kim Xuyên đã nói đến mức này, Lạc Trì cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Dù sao cha hắn chỉ bảo đi xem, đâu có nói là hôm nay nhất định phải kết lữ.

Thế nên dù có đi mà không chọn được ai, cha mẹ hắn cũng chẳng thể trách được.“Được rồi, con đi là được chứ gì.”

Thấy Lạc Trì chịu gật đầu, Kim Xuyên và Hồ Hoa Hoa cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngay khi ánh mắt cả hai dừng lại trên bộ da thú Lạc Trì đang khoác, nụ cười trên mặt lập tức vụt tắt.“Con nhìn lại bộ da thú trên người mình đi, phải thay cái mới rồi.

Còn nữa, giống cái đều thích giống đực sạch sẽ.

Con mau về tắm rửa cho sạch sẽ một chút.

Nhân tiện thu dọn luôn đồ đạc trong sơn động, nhất là đám da thú kia.”

Hồ Hoa Hoa bắt đầu dặn dò liên hồi.Trong mắt bà, nếu con trai thật sự chọn được giống cái trong bộ lạc, thì tất nhiên phải dọn sang sơn động của đối phương mà ở.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 9: Mới gặp


Sơn động của nó thật ra cũng chẳng cần dọn dẹp gì nhiều, chỉ cần gom mấy tấm da thú mang sang sơn động giống cái là được.

Con trai nhà bà chính là giống đực có thiên phú tốt nhất trong bộ lạc Kim Sư.

Trong bộ lạc này, không biết có bao nhiêu giống cái muốn gả cho nó làm thú phu, chỉ tiếc là nó mãi vẫn không chịu thông suốt.Giờ thì hay rồi, cuối cùng cũng chịu nghe lời.

Bà cũng nên chuẩn bị một chút, nhân dịp hôm nay cho tụi nhỏ thêm ít đồ.

Bà còn giữ một tấm da thú trắng như tuyết, là tấm mà bà yêu thích nhất, bao lâu nay vẫn tiếc không nỡ dùng, chỉ định để dành cho ngày Lạc Trì kết lữ.Thấy mẹ lại sắp bắt đầu lải nhải, Lạc Trì vội vàng cắt lời:“Mẹ, con phải về sơn động dọn dẹp, con đi trước nhé.”

“Khoan đã.

Mẹ còn một tấm da thú trắng, mang về đi.

Đến lúc đó đưa cho bạn lữ của con dùng.

Trời cũng sắp lạnh rồi.”

“Không phải tấm đó là da thú nàng thích nhất sao?”

Kim Xuyên chau mày.

Tuy chuyện con trai kết lữ là quan trọng, nhưng bạn lữ của mình cũng đâu thể không quan tâm.“Ta thích thì sao?

Sau này chàng giúp ta tìm lại một tấm tương tự là được.

Tấm này cứ để Lạc Trì mang về cho bạn lữ nó dùng.”

Hồ Hoa Hoa trừng mắt lườm Kim Xuyên một cái rồi xoay người đi lấy da thú.Lạc Trì lập tức từ chối: “Mẹ, không cần phiền phức đâu.

Con bên đó vẫn còn da thú, không cần người đưa.”

Nói xong, Lạc Trì cũng không chờ Hồ Hoa Hoa kịp phản ứng, liền xoay người bỏ đi.

Chỉ trong lúc bà xoay người lấy da thú, bóng dáng hắn đã biến mất.“Cái thằng nhãi con này!”

Hồ Hoa Hoa tức giận mắng nhỏ một câu.“Nó không lấy cũng được.

Nàng cứ giữ lại.

Ta sẽ may cho nàng một bộ váy da thú thật đẹp.”

Hồ Hoa Hoa tức giận đập nhẹ vào người Kim Xuyên:“Lạc Trì là đứa con duy nhất của chàng, vậy mà chàng cũng không biết quan tâm nó một chút.”

“Trong lòng ta, người quan trọng nhất vẫn là nàng.”

Kim Xuyên đáp.Nghe đến câu đó, cơn giận trong lòng Hồ Hoa Hoa cũng nguôi đi:“Thôi vậy, cứ để tấm da thú lại đó.

Tên nhãi con kia còn chưa biết có chịu kết lữ hay không.”

Sau khi trở về, Lạc Trì cũng không thu dọn lại sơn động, mà chuẩn bị xử lý đống thịt hừ hừ thú vừa săn được.Còn lúc này, Đồ Kiều Kiều và mọi người đã theo Sư Tuấn đến khu sơn động mà bộ lạc Kim Sư chuẩn bị sẵn cho khách.

Thời gian trao đổi được ấn định vào buổi tối.

Đợi lễ thành niên của các giống cái kết thúc, họ mới bắt đầu bàn chuyện trao đổi.Khi cả nhóm bước vào trong sơn động, mọi người tụ tập lại một chỗ.

Sư Tuấn liền cau mày, vẻ mặt đầy chán ghét nhìn về phía Đồ Kiều Kiều:“Đồ Kiều Kiều, ngươi bao lâu rồi chưa tắm vậy?

Trên người toàn mùi hôi thối.

Như thế mà đòi trao đổi được nhiều muối sao?

Mau ra bờ sông rửa sạch đi!”

Giờ phút này, Sư Tuấn hoàn toàn không để tâm Đồ Kiều Kiều có bị cảm lạnh hay không.

Trong đầu hắn chỉ nghĩ làm sao bán được Đồ Kiều Kiều với giá cao.

Sống hay chết, hắn chẳng quan tâm.

Chỉ cần đổi được nàng ta lấy muối là xong.“Không được!

Trời bây giờ lạnh lắm, lại sắp tối rồi.

Nếu Kiều Kiều xuống sông tắm, chắc chắn sẽ bị cảm lạnh.”

Hùng Lị lập tức chắn trước mặt Đồ Kiều Kiều, dứt khoát từ chối yêu cầu của Sư Tuấn.Sư Tuấn nhíu mày, đang định lên tiếng thì Đồ Kiều Kiều đã cất lời:“Ta cũng muốn tắm chứ.

Nhưng ta không có váy da thú để thay.

Nếu tắm xong rồi lại mặc lại bộ đang mặc, thì chẳng phải tắm cũng như không sao?”

Thật ra, Đồ Kiều Kiều đã sớm muốn tắm rồi.

Tuy cô cũng sợ lạnh, nhưng chẳng lẽ cứ vừa bẩn vừa hôi mà ra chỗ trao đổi?

Như vậy thì còn mong gì tìm được giống đực ưu tú nữa?

Không dọa người ta bỏ chạy là may rồi.

Huống hồ, mấy viên đan dược cô vẫn chưa dùng, giờ chính là lúc thích hợp để sử dụng.“Kiều Kiều...”

Hùng Lị lo lắng nhìn con gái, giọng đầy sốt ruột.Đồ Kiều Kiều nhẹ nhàng vỗ tay Hùng Lị để trấn an:“Mẹ, người yên tâm.

Trên người con mùi nặng quá, con phải tắm một chút.

Sẽ nhanh thôi, không mất nhiều thời gian đâu.”

Nói xong, cô quay sang nhìn Sư Tuấn.

Hắn hơi cau mày.

Hắn biết Đồ Kiều Kiều nói đúng, nhưng hiện tại nàng ta đâu có váy da thú để thay.

Chẳng lẽ lại bắt hắn đi xin người của bộ lạc Kim Sư để đổi lấy một bộ?“Không có váy da thú, ta sẽ không tắm.”

Đồ Kiều Kiều nói dứt khoát.Sư Tuấn trừng mắt lườm Đồ Kiều Kiều một cái, rồi xoay người bỏ đi.

Khi quay lại, đã gần nửa tiếng trôi qua.Hắn ném cho Đồ Kiều Kiều một bộ váy da thú màu đen:“Cầm lấy!

Mau đi tắm!

Không còn nhiều thời gian đâu!”

Biết thời gian gấp rút, Đồ Kiều Kiều không nói thêm gì.

Cô lập tức ra ngoài, còn Sư Tuấn cũng đi theo sát phía sau.

Hắn nhất định phải trông chừng, không thể để Đồ Kiều Kiều nhân cơ hội mà trốn.Hùng Lị cũng muốn đi theo nhưng bị thú nhân của bộ lạc Dã Cẩu ngăn lại, đành lo lắng ngồi chờ trong sơn động.Sư Tuấn đưa Đồ Kiều Kiều đến bờ sông xong thì tránh thật xa, trốn hẳn vào rừng cây, không buồn ngoảnh lại.

Cứ như thể chỉ cần nhìn Đồ Kiều Kiều thôi cũng khiến hắn thấy bẩn mắt.

Dù sao hắn còn phải giữ mình trong sạch cho Dương Mị.Đồ Kiều Kiều liếc nhìn về hướng Sư Tuấn vừa rời đi.

Hắn đi rồi cũng tốt, nếu còn đứng canh bên bờ sông, cô thật chẳng dám xuống nước.Cô đặt bộ váy da thú mới lên một phiến đá sạch, cởi bỏ lớp váy cũ đã bẩn thỉu trên người, rồi lập tức bước vào dòng sông.Nước sông lạnh buốt, cô chỉ muốn tắm thật nhanh cho xong.Đồ Kiều Kiều vội vàng lấy ra một nắm đan dược, nuốt hết vào mồm.

May mà đan dược vào miệng liền tan, không sợ bị nghẹn.Vừa uống xong, cô lập tức cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt trong cơ thể.

Làn da vốn đã trắng nay càng thêm mịn màng, nõn nà như ngọc.

Dáng người cũng trở nên cân đối hơn.

Tuy vẫn còn hơi gầy, nhưng những đường cong cần có thì không thiếu chút nào.Nguyên chủ vốn là một con thỏ ba màu: trắng, đen và hồng phấn.

Tóc cô chủ yếu là màu đen, phần đuôi tóc chuyển sang trắng, còn hai bên thái dương lưa thưa vài sợi hồng nhạt, như được nhuộm tự nhiên, trông rất đặc biệt và xinh đẹp.Trước đây vì tóc quá dơ, màu sắc lẫn vẻ bóng mượt đều không hiện rõ.

Giờ tắm sạch rồi, màu tóc mới dần hiện ra.

Có điều, không có dầu gội hay sữa tắm, cô vẫn cảm thấy không thật sự thoải mái, cứ như tắm mà chưa sạch hoàn toàn.Lúc này trời đã tối, vầng trăng sáng treo lơ lửng giữa nền trời, tuy không sáng rõ nhưng đủ khiến khung cảnh nhuốm một lớp mờ ảo, đẹp đến ngẩn ngơ.Chính vào lúc ấy, Lạc Trì tới bờ sông để xử lý con mồi.

Hắn vừa lột xong lớp da thì bỗng nhìn thấy một làn nước tung lên phía xa.

Một bóng người xinh đẹp từ trong làn nước chậm rãi nhô lên.Thị lực Lạc Trì vốn hơn người, hắn lập tức nhận ra đó là một giống cái.

Làn da trắng mịn của em ấy dưới ánh trăng ánh lên sắc sáng dịu dàng.

Đôi mày thanh tú hơi nhíu, đôi mắt hạnh trong vắt hướng về xa xăm.

Bên dưới sống mũi cao là cặp môi hồng mềm mại, lúc này đang khẽ mím lại.Giống cái trước mắt hắn, từ dung mạo đến dáng người đều hoàn mỹ đến mức khiến người ta kinh ngạc, như thể em ấy là đứa con được thần thú nuông chiều mà sinh ra.Tuy bình thường Lạc Trì vốn không mấy quan tâm đến giống cái, nhưng lần này lại lập tức sững người.

Ngay cả con mồi đang cầm trên tay cũng quên mất phải xử lý, ánh mắt đờ đẫn, chăm chăm nhìn về phía Đồ Kiều Kiều.Ánh mắt ấy vừa nóng rực vừa chuyên chú, đến mức muốn lơ đi cũng không nổi.

Đồ Kiều Kiều dường như cảm nhận được điều đó, nghiêng đầu liếc sang, liền thấy cách đó không xa có một thú nhân vóc dáng cao lớn đang nhìn chằm chằm về phía mình.Đúng lúc ấy, một cụm mây đen vừa hay che khuất ánh trăng.

Thị lực của Đồ Kiều Kiều kém hơn Lạc Trì vì cô chỉ có thực lực nhất giai, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhận ra: thú nhân kia dường như trông cũng khá ưa nhìn.
 
Back
Top Bottom