Siêu Nhiên [NP/Song Tính] Thẳng Nam Bị Bắt Trở Thành Đát Kỷ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
385243669-256-k337234.jpg

[Np/Song Tính] Thẳng Nam Bị Bắt Trở Thành Đát Kỷ
Tác giả: LynHng7
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Hán Việt: Trực nam bị bách thành vi học thuật đát kỷ

Tác giả: Xuân Giang Triều Sinh

Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại , OE , Tình cảm , H văn , Song tính , Vườn trường , NP , Chủ thụ , Cường thủ hào đoạt , Tra thụ , Hải vương , Vạn nhân mê
Thẳng nam miệng hỗn, chuyên phát ngôn những câu gây sốc trên mạng, công kích chèn ép thành quả nỗ lực của người khác, kết quả gặp báo ứng.

Trong một tháng nếu hắn không có thành tích ở việc học liền bị nam nhân ngủ, còn phải nỗ lực thi đỗ danh sách du học sinh.

Càng đáng sợ hơn là, những người năng lực xuất chúng ở trường hình như đều bị hắn hấp dẫn.

Quan trọng nhất đây, chuyên ngành hắn học hầu hết là nam.

Điểm cao thì bị đè, điểm xấu cũng bị đè, hắn khẽ cắn môi, cảm thấy đi nước ngoài sẽ tốt hơn.

Kết quả vì thỏa mãn nhu cầu sinh hoạt ở nước ngoài của hắn, hắn lại bị nam nhân đè.​
 
[Np/Song Tính] Thẳng Nam Bị Bắt Trở Thành Đát Kỷ
Chương 1


Trong căn phòng ngủ tối om, rèm giường kéo kín không để lọt một tia sáng, trên giường có một người đang nằm.

Ánh sáng từ màn hình điện thoại phản chiếu lên khuôn mặt của cậu, tạo nên một khung cảnh kỳ dị.

Văn Thanh Sinh vẻ mặt nhàn nhã tiếp tục lướt qua những video ngắn.

Đôi mắt cậu đỏ ngầu, đầy tơ máu vì thức khuya, nhưng vẫn không chịu đi ngủ.Âm thanh từ video vang lên khắp căn phòng, nhưng cậu chẳng để tâm.

Dù sao thì hiện tại, phòng ký túc xá nghiên cứu sinh chỉ còn mình cậu.

Sợ gì chứ?Nghĩ đến đây, cậu lại cảm thấy không thoải mái.

Người bạn cùng phòng của cậu, từ trên xuống dưới vừa nhìn đã biết là nhà giàu.

Ngày đầu tiên chuyển đến, Văn Thanh Sinh đã nghĩ đến việc tạo quan hệ tốt với người bạn này.

Lại bị sự ngạo mạn bẩm sinh của người nọ đâm cho một nhátKhi ấy, Văn Thanh Sinh cẩn thận chuẩn bị chút đặc sản quê nhà để làm quà, nhưng khi vừa gõ cửa, cậu lại thấy bạn cùng phòng quấn mỗi chiếc khăn tắm, để lộ nửa thân trần, nhìn cậu với vẻ mặt khó chịu.Dù chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua, Văn Thanh Sinh vẫn cảm nhận rõ sự không kiên nhẫn trong ánh mắt ấy, đặc biệt khi nó dừng lại trên món quà cậu cầm trong tay.Nhưng ngay sau đó, người bạn cùng phòng ấy lại mỉm cười nhận quà, nói vài câu khách sáo rồi đóng cửa lại.Vài ngày sau, Văn Thanh Sinh phát hiện món quà của mình bị vứt lăn lóc trong thùng rác dưới tầng.Cảm giác tối tăm và ghen ghét trong lòng cậu ngày một lớn, như những dây leo siết chặt, khiến người đau đớn rồi lại khiến người vui vẻ chịu đựng.

Dù trước đây Văn Thanh Sinh từng là một học sinh ưu tú, nhưng khi bước vào môi trường này, ham muốn hư vinh khiến cậu mờ mắt.Sự sa ngã, đôi khi chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Ngón tay Văn Thanh Sinh dừng lại trên một video, nơi một chủ kênh đang chia sẻ về việc mình được nhận học bổng du học.

Phía dưới là những lời chúc mừng và khen ngợi.Văn Thanh Sinh cười khẩy, ngón tay điên cuồng gõ chữ:"Lấy cái đó ra làm gì?

Ra nước ngoài rồi thì sao?

Biến thành thẻ xanh chắc?

Cuối cùng cũng bị gọi về thôi.

Với cái học bổng nhỏ nhoi đó, giỏi lắm chỉ đủ tiền thuê nhà.

Ở yên đi, đừng mơ mộng!"

Lời lẽ của cậu lập tức bị phản bác dữ dội.

Hàng loạt bình luận đổ dồn, như một cơn lũ vùi dập cậu.

Ban đầu, Văn Thanh Sinh hơi hoảng hốt, nhưng sau đó lại thản nhiên.Cậu tiếp tục gõ:"Không nghe lời người tốt thì tự chịu!

Nhất là con gái, lại càng vô dụng."

Những lời này lập tức khiến cộng đồng mạng phẫn nộ.

Ngay cả chủ kênh cũng đáp lại một câu gọn lỏn: "Đồ ngu!"

Văn Thanh Sinh định mắng chửi tiếp, nhưng khi nhìn đống bình luận phản bác, cậu chỉ thấy bất lực.Lúc này đã 3 giờ sáng.

Cậu không buồn trả lời nữa mà chuyển sang đăng một video phản bác:"Đừng mơ mà thoát nghèo hay ra nước ngoài tìm kiếm cơ hội.

Thế giới này chỉ thuộc về những kẻ giàu có.

Còn các người, chỉ là những vật hi sinh đáng thương!"

Cuối video, cậu ác ý thêm một dòng: "Đặc biệt là nữ sinh!"

Xong xuôi, Văn Thanh Sinh mới chịu đi ngủ.

Nhưng khi vừa nhắm mắt, một giọng nói vang lên trong đầu cậu:[Mời nghiên cứu sinh nỗ lực học tập.

Trong một tháng, phải đạt được thành tích.

Nếu không sẽ bị trừng phạt.

Mục tiêu cuối cùng: Đỗ tiến sĩ tại Đại học B, thành phố A, nước Y.]Văn Thanh Sinh còn đang hoang mang thì cơn buồn ngủ kéo tới.

Cậu chìm vào giấc ngủ sâu, hoàn toàn không để ý đến ánh sáng lạ lùng đang lượn lờ quanh mình.
 
[Np/Song Tính] Thẳng Nam Bị Bắt Trở Thành Đát Kỷ
Chương 2


Sáng hôm sau Văn Thanh Sinh mơ màng thức dậy, thu dọn đồ đạc rồi lê bước đến khu giảng đường.Môn học hôm nay là khóa cậu từng học kỳ trước, nhưng cũng chính kỳ đó Văn Thanh Sinh bị đả kích thật lớn.

Cậu bắt đầu mất ý chí phấn đấu, trong trường học này người giàu có tài năng đầy rẫy, đặc biệt là khi cậu muốn trải nghiệm yêu đương lại phát hiện chẳng ai thèm để ý cậu.Chuyện đêm qua chẳng qua là một trò đùa nhỏ, Văn Thanh Sinh không để tâm, cũng chẳng cảm thấy sợ hãi.Trong lớp học, cậu ngồi cuối lớp và tiếp tục lướt video trên điện thoại.Khi cúi đầu xem, bất ngờ chân cậu bị ai đó vô tình chạm vào.

Bực mình, Văn Thanh Sinh vội vàng rụt chân lại, định quay xuống nhìn thì phát hiện người đó chính là bạn cùng phòng của mình, Lương Hướng Nghiên, đang ngồi cạnh bạn gái.Bạn gái bên cạnh cậu biết, là một hotgirl mạng có mấy vạn fan.

Văn Thanh Sinh bĩu môi, âm thầm chửi vài câu rồi quay lại tiếp tục lướt điện thoại.

Nhưng khi vô tình trượt tay, video tiếp theo lại là một clip ngọt ngào của Lương Hướng Nghiên và bạn gái.Nụ cười trên môi cậu cứng lại.

Sự ghen ghét bùng lên, khiến cậu lập tức nhấn chặn tài khoản của họ.

Nhưng chỉ vài giây sau, cậu lại gỡ chặn.Bạn gái Lương Hướng Nghiên dáng người khá đẹp, lỡ đâu họ chia tay, mình còn cơ hội móc mỉa vài câu.Lương Hướng Nghiên ở phía trước, tuy đã quen với sự khó chịu của bạn cùng phòng, nhưng vẫn giữ im lặng.

Hắn chẳng buồn so đo với loại người như vậy.Trong lớp học, sự xuất hiện của đôi "trai tài gái sắc" này thực sự thu hút mọi ánh nhìn, như một đôi hạc nổi bật giữa bầy gà.Nhưng ánh mắt đó chiếu lên người Văn Thanh Sinh, lại khiến cậu ngứa ngáy khó chịu, như bị hàng ngàn kim chích vào lưng. cậu rất muốn nói, nhóm người này cũng quá bị để ý đi, với lại quan tâm bạn gái của người khác chi vậy?

---Buổi học hôm nay là ngoài ý muốn, sau một tháng kể từ khi đó Văn Thanh Sinh đều không ngồi gần Lương Hướng Nghiên lần nào, chỉ sợ lại gặp tình huống tương tự.Thời gian trôi qua, một tháng dài lê thê kết thúc.

Cái lạnh của mùa đông nhanh chóng nhường chỗ cho những tia nắng đầu xuân.Văn Thanh Sinh lúc này quá mệt mỏi vì thức khuya, cậu quyết định xin nghỉ ở nhà để ngủ bù.

Điều hòa bật lên, chăn trùm kín, cậu định bụng sẽ có một giấc ngủ thật ngon.Nhưng càng nhắm mắt, cậu lại càng thấy kỳ lạ.

Cơ thể ngày càng nặng nề, như có thứ gì đó vô hình đang quấn lấy.

Cảm giác này dần lan ra toàn thân, khiến cậu khó chịu đến mức bật tung chăn, cởi áo lẩm bẩm:"Quái lạ, mình bị làm sao thế này?"

Đột nhiên, trong đầu cậu vang lên một giọng nói máy móc:"Trong một tháng qua không đạt được bất kỳ thành tích nào, phải nhận trừng phạt.

Nhiệm vụ: Trong vòng một năm phải được chọn vào danh sách tiến sĩ của Đại học B, thành phố A, nước Y."

Cậu bàng hoàng mắng to: "Cái quái gì vậy? mi dựa vào cái gì ra lệnh cho tao?"

Giọng nói lạnh lùng trả lời: "Do kiểm tra thấy cậu mang lòng ghen ghét với phụ nữ nói đúng hơn là tất cả những người thành công, hệ thống được thiết lập để giúp cậu thay đổi.

Đây là bài học dành cho cậu.

"Trong xương cậu như có hàng vạn con kiến đang gặm nhấm, khoái cảm cùng cảm giác khó tả dày vò cậu, như có con tằm đang bò trên người Văn Thanh Sinh.Gương mặt cậu ửng hồng, vốn mặc quần đùi, khi cẳng chân căng chặt lộ rõ ra gân xanh, đầu ngón tay tinh tế hàng năm không vận động mà trắng nõn quá mức nắm lấy khăn trải giường.Văn Thanh Sinh đang muốn hỏi trừng phạt gì kỳ lạ vậy, cậu không nhịn được mà thở dốc."

Không đúng!

Đại ca!

Vì sao tôi không cứng?"

Văn Thanh Sinh xấu hổ mà nhìn phía dưới của mình, lại phát hiện nó hoàn toàn không đứng lên, làm cậu trở nên trống vắng."

Đây mới là trừng phạt hữu dụng nhất đối với loại đàn ông như cậu, nghĩ bị người khác đè là sỉ nhục lớn nhất đối với các người."

Nghe những câu nói vậy làm Văn Thanh Sinh tức giận trợn mắt nhìn, cậu cực kỳ muốn kéo thứ máy móc trong đầu ra, đạp nó xuống lòng bàn chân.Nhưng Văn Thanh Sinh hiện tại bị tình dục tra tấn đến sống không bằng chết, cậu muốn tìm vài thứ cọ cọ, chính là tự tôn của một người đàn ông khiến cậu không làm được, vì vậy cậu chỉ có thể khẽ cắn môi chịu đựng.Tóc đen sau cổ đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp, Văn Thanh Sinh như một con tôm bị hấp luộc, cả người cuộn tròn lại, trở nên hồng hồng.Bởi vì khó chịu, trong ánh mắt sớm đã đựng đầy hơi nước, như thể giây tiếp theo sẽ hoàn toàn không nhịn được.Bây giờ là buổi tối, Lương Hướng Nghiên hôm nay trở về sớm hơn so mọi ngày, không biết thời gian trôi qua bao lâu Văn Thanh Sinh ý thức mơ màng mới để ý đến việc Lương Hướng Nghiên đã trở về.Giờ này là giờ cố định Lương Hướng Nghiên tập thể dục, âm thanh mở cửa rồi đóng cửa mạnh dọa đến Văn Thanh Sinh.Cậu lập tức ngừng thở, rồi lại kiên trì không được bao lâu.Mà Lương Hướng Nghiên chuẩn bị ra cửa tập thể dục vẫn luôn mím môi, hôm nay vốn dĩ không phải thời gian hắn chạy bộ.Nhưng chẳng sợ cách một cánh cửa, Lương Hướng Nghiên vẫn loáng thoáng nghe được tiếng thở dốc từ AV Văn Thanh Sinh xem.Như ẩn như hiện, nhỏ nhẹ như một con mèo động dục.

Vì vậy hắn mới ra cửa chạy bộ giảm ngọn lửa dục vọng.

Mà Văn Thanh Sinh nằm trên giường đối với việc này cũng không cảm kích.
 
[Np/Song Tính] Thẳng Nam Bị Bắt Trở Thành Đát Kỷ
Chương 3


Văn Thanh Sinh chịu đựng cả đêm, như vừa đánh nhau với ai đó, người đầy mồ hôi, cơ thể cũng có chút không thoải mái.Cậu nghiến răng nghiến lợi mà dẫm lên dép lê đi vào phòng tắm, cậu vẫn không rõ bản thân chỉ là nói vài câu trên mạng mà thôi, sao mọi chuyện lại biến thành thế này?Lúc này mới sáu giờ sáng, lần đầu tiên Văn Thanh Sinh dậy sớm như vậy, cậu mở vòi hoa sen, dòng nước ấm áp chảy xuống lưng.Lại nói tiếp, Văn Thanh Sinh là con gà luộc, trước đây vốn muốn đi tập thể dục, nhưng lại không có thời gian, ngay cả chơi game còn không có đủ thời gian.Tắm rửa xong, Văn Thanh Sinh liếc nhìn gương phòng tắm, đang định lấy cốc súc miệng, lại chợt cứng người tại chỗ.Chỉ một đêm không soi gương mà thôi, da Văn Thanh Sinh vậy mà thành da trắng?Cũng không được coi là trắng hơn mà chỉ là hồi xưa thì do ít ra khỏi nhà nên làn da suy yếu trắng bệch, giờ đã biến thành màu trắng sữa khỏe mạnh, làn da non mịn."

Mọe?"

Văn Thanh Sinh mắng một câu, lại nhìn kỹ, nốt ruồi đen trên khóe miệng cậu qua đêm thế mà đổi màu, biến thành một nốt ruồi nhỏ màu đỏ, cậu hơi mím môi thì biến mất không thấy, nhưng khi cậu xụ mặt, nốt ruồi đỏ lại ngay ngắn ngồi yên ở đó.Cậu nhìn kỹ khuôn mặt mình, đường nét trên khuôn mặt không có thay đổi gì nhiều.Văn Thanh Sinh thở phào nhẹ nhõm, xem ra là do thứ khốn kiếp đó làm ra, nhưng ít nhất cũng không thay đổi dung mạo của cậu.Sau khi đi ra khỏi phòng tắm, Văn Thanh Sinh đang định đi đến tủ quần áo để xem nên mặc gì hôm nay, vừa mở cửa tủ nhìn xem, suýt nữa khiến cậu sợ chết khiếp.

Những chiếc áo sơ mi kẻ sọc mà cậu thích mặc trước đây đều được thay thế bằng những bộ quần áo thời thượng đang thịnh hành trong mùa, Văn Thanh Sinh cảm thấy chỉ cần nhìn một lần nữa cậu sẽ bị bệnh mất!"

Này!

Thứ trong đầu tao!

Chuyện này do mi làm đúng không?"

Văn Thanh Sinh hét lên trong đầu một lúc lâu mới nghe thấy tiếng trả lời chậm rãi."

Đúng vậy, tôi nhận ra khả năng cậu đạt được thành tích trong một tháng xác suất quá thấp, cho nên tôi chỉ có thể cải thiện dung mạo của cậu mà thôi.

Dù sao, ngoại hình ưa nhìn cũng là một lợi thế."

"Mé, vậy sao mi không biến tao thành một người đàn ông nam tính cơ bắp đầy mình, như vậy không phải càng được nhiều người thích à?"

Văn Thanh Sinh có chút căm giận, không hiểu vì sao muốn biến vẻ ngoài vốn đã yếu đuối của cậu lại càng yếu ớt hơn.Thứ đấy lại không hề trả lời.Văn Thanh Sinh gọi mấy lần đều không có phản hồi, đành phải bỏ cuộc.Văn Thanh Sinh không có khiếu thẩm mỹ tốt, chỉ có thể chọn ngẫu nhiên một chiếc áo phông trắng cùng quần đen, rồi mặc vào.Khi mặc quần vào cậu mới nhận ra có điều gì đó không ổn!Này, sao cái quần này lại giống quần ống loe của con gái thế?Văn Thanh Sinh mặc nhiều nhất chính là quần rộng, cậu chưa từng mặc loại quần này bao giờ, vội vàng lục lọi trong tủ, lại chỉ thấy mấy cái quần kỳ dị hơn, hoặc là quần đùi hoặc có khóa kéo bên hông quần, nhưng mà chỉ có thể kéo một nửa!Rơi vào đường cùng Văn Thanh Sinh cũng chỉ có thể miễn cưỡng tiếp thu.Ngồi trên bàn học, Văn Thanh Sinh chợt nhớ tới tình cảnh bi thảm của mình đêm qua, nắm chặt tay, cậu tuyệt đối không thể ngồi chờ chết.Văn Thanh Sinh không tin, cậu đã thi đỗ trường học nghiên cứu sinh này mà không thể đạt điểm cao chắc?Văn Thanh Sinh thu dọn đồ đạc đi ra ngoài ăn sáng.

Cậu cứ thế mặc kệ sự đời mà đi bộ trên đường.Ánh nắng mặt trời buổi sáng không gay gắt lắm mà còn mang theo chút gió lạnh.Trên đường đi, Văn Thanh Sinh gặp cậu bạn cùng lớp của mình, bạn nam, tên là Diệp Nhất Châu."

Này!

Văn Thanh Sinh, cậu đi tới căng tin làm gì vậy?"

Diệp Nhất Châu từ xa nhìn thấy cậu, vội vàng chạy tới chào hỏi.Thời tiết gần đây nóng bức, Diệp Nhất Châu vốn thích chơi bóng rổ đã sớm mặc áo phông, quần đùi rộng thùng thình, đi một đôi giày thể thao chơi bóng.Văn Thanh Sinh trước đây với người này quan hệ rất tốt, bọn họ thường cùng nhau chơi game, tuy nhiên, học kỳ trước, Diệp Nhất Châu lại hẹn hò với một chị gái tiến sĩ cũng chính là giáo viên hướng dẫn mà cậu vẫn luôn thích, cậu liền cảm thấy như trời đất sụp đổ, hoàn toàn không thể chấp nhận.Cậu cảm thấy mình đã nhắc đến cô gái này đủ nhiều khi trò chuyện với hắn rồi mà?

Làm gì có chuyện có một người ngu dốt đến nỗi không nhìn ra, đã thế còn đi hẹn hò với người cậu thích?Hôm nay Diệp Nhất Châu vừa định đi đến quán ăn sáng mới mở trong căng tin, vừa định quay người rời đi, hắn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.Đúng như dự đoán, là Văn Thanh Sinh.Văn Thanh Sinh đứng ngược sáng, được bao phủ trong ánh nắng ấm áp của buổi sáng, nếu nhìn kỹ, thậm chí có thể nhìn thấy lông trên gương mặt.Vành tai trắng như ngọc, khí chất cả người đều thay đổi lớn..Diệp Nhất Châu đưa mắt nhìn xuống, nhìn thấy chiếc quần Văn Thanh Sinh đang mặc, liền thắc mắc: "Sao cậu lại mặc loại quần này?"

Văn Thanh Sinh chân vừa thon vừa thẳng, khi được mặc bởi chiếc quần ống loe thì càng đẹp mắt.Hắn quay đầu đón ánh mắt Văn Thanh Sinh, rồi lại phát hiện trên gò má trắng như ngọc có một nốt ruồi đỏ.
 
[Np/Song Tính] Thẳng Nam Bị Bắt Trở Thành Đát Kỷ
Chương 4


Văn Thanh Sinh nhấp môi, không có tức giận mà nói: "Tôi vội ra ngoài, mặc nhầm quần"Diệp Nhất Châu đột nhiên tới gần Văn Thanh Sinh.Hơi thở nóng bỏng từ chóp mũi phả vào má Văn Thanh Sinh, đôi mắt Diệp Nhất Châu là mắt đào hoa, nhưng mí mắt hơi mở rộng, lúc không biểu lộ vẻ mặt có chút lạnh lùng.Lúc này hắn nhìn chằm chằm vào miệng Văn Thanh Sinh, một cảm giác kỳ quái ập đến khiến cậu rùng mình."

Mẹ kiếp, cậu lại gần tôi thế làm gì?"

Văn Thanh Sinh đột nhiên lui về phía sau, sau đó nhìn xung quanh xem có ai để ý hay không.May mắn thay, bây giờ còn khá sớm nên không có ai.Diệp Nhất Châu lúng túng sờ mũi, như vừa tỉnh dậy từ trong mộng, trầm tư nhìn Văn Thanh Sinh nói: "Khóe miệng cậu có nốt ruồi từ khi nào vậy?"

Màu đỏ tươi, khá xinh đẹp.Có điều một câu này Diệp Nhất Châu không nói, hắn chỉ là lại nhìn nốt ruồi đỏ một lần nữa, lăn lăn hầu kết.Văn Thanh Sinh có chút không thể hiểu được vì cái sao Diệp Nhất Châu lại để ý khóe miệng mình, cậu nói: "Vẫn luôn ở đó."

Nói xong cậu vội vàng nói muốn đi căn tin.Chỉ còn Diệp Nhất Châu đứng tại chỗ.

Hắn nhìn bóng lưng Văn Thanh Sinh chạy về phía nhà ăn, đôi chân dài thẳng tắp gần như che hết phần thân trên, ai cũng sẽ cho rằng đó là chân của con gái.*Ăn sáng xong, Văn Thanh Sinh vội vàng vào lớp, cậu thở hổn hển, đã lâu rồi cậu không leo lên cầu thang cao như vậy.Khi chậm rãi bước đến cửa, cậu tùy tiện ngồi xuống một vị trí ngẫu nhiên, đặt chiếc máy tính bảng lên bàn.Văn Thanh Sinh vừa vặn mở nắp chai nước đá mới mua, ngẩng đầu lên uống một ngụm, cậu đột nhiên lại phát hiện có người ngồi bên cạnh.Vóc người cao lớn, vừa bước vào ngồi xuống đã chặn gần hết ánh sáng của Văn Thanh Sinh.Văn Thanh Sinh thoáng nhìn hướng bên cạnh, không xem còn ổn, vừa nhìn cậu trực tiếp bị dọa giật mình!Lương Hướng Nghiên đang ngồi ở bên cạnh cậu, nghiêm túc mà lấy ra sách tài liệu của mình.Phụt --Văn Thanh Sinh hoảng sợ suýt nghẹn, bình nước bị cậu ném, thiếu chút nữa thì đổ, cổ áo sơ mi trắng lập tức dính đầy giọt nước.Bộ phận phía dưới còn thảm hơn, ướt một phần lớn.Văn Thanh Sinh vốn muốn mở miệng mắng Lương Hướng Nghiên, ai bảo hắn im im không nói tiếng nào cứ thế ngồi cạnh cậu hả?Chỉ là khi cậu đang tức giận bừng bừng đối diện với ánh mắt Lương Hướng Nghiên, chưa đến nửa giây ngọn lửa đã bị dập tắt.Cậu tìm một chiếc khăn giấy từ trong túi và lau sạch sẽ.Tuy rằng hai người đang ngồi cùng nhau, nhưng một người thì lòng toàn oán hận, hận chết hắn, còn người kia chỉ là chợt nảy sinh xúc động, sau khi ngồi xuống thì có chút hối hận.Nhưng Lương Hướng Nghiên chưa bao giờ tự đánh mặt mình, huống chi hắn còn có một số vấn đề muốn hỏi Văn Thanh Sinh.Đã lâu lắm rồi Văn Thanh Sinh mới nghe kỹ bài giảng khóa nghiên cứu.

Cả lớp đều được dạy bằng tiếng Anh, Văn Thanh Sinh vẻ mặt đờ đẫn nhìn giáo viên trên bục, giáo viên nói rất nhiều nhưng cậu lại không hiểu gì cả.Thật vất vả chịu đựng đến giờ ra chơi, Văn Thanh Sinh đang muốn nằm xuống, lại bị Lương Hướng Nghiên ngồi bên cạnh ngăn lại."

Làm sao?"

Giọng điệu của Văn Thanh Sinh có phần cáu kỉnh, cậu vừa mới còn ngáp một cái, đôi mắt lúc này hơi hiện sương mù, ánh mắt mờ mịt nhìn Lương Hướng Nghiên.Trong đầu Lương Hướng Nghiên lại tràn ngập tiếng rên của nữ diễn viên AV tối qua ở trong phòng Văn Thanh Sinh, vì thế hắn tới gần Văn Thanh Sinh, nói: "Tối hôm qua cậu xem bộ phim nào thế?"

Không trách Lương Hướng Nghiên cứ nhớ mãi không quên như vậy, tối hôm qua hắn cách một bức tường nghe tiếng thở dốc của người nọ, thực sự quấy nhiễu tâm can hắn.Kêu thật dễ nghe, giống như tiếng chim sơn ca hót, duyên dáng quyến rũ động lòng người, chẳng sợ tối qua hắn tạm thời ra ngoài chạy bộ, sau trở về trong lòng vẫn còn lửa dục.Chưa kể sau khi hắn trở lại, tiếng rên trong phòng Văn Thanh Sinh lại thay đổi, phía trước còn có chút gấp gáp, bây giờ lại chậm lại, giống như mất hết sức lực.Còn ở bên ngoài thở hổn hển Lương Hướng Nghiên hiếm thấy mà không có trực tiếp đi vào trong phòng mình, ngược lại dừng trước cửa Văn Thanh Sinh, hơi có chút khó nhịn mà nghe tiếng rên rỉLương Hướng Nghiên mặt ngoài không có biểu tình gì, thậm chí có thể nói hơi đáng sợ, nhưng chiếc đồng hồ trên cổ tay trắng lạnh lẽo lại cho thấy nhịp tim của hắn đang tăng lên.Toàn bộ không gian, ngoại trừ tiếng thở dốc của Văn Thanh Sinh, thì còn có tiếng thở dốc từ Lương Hướng Nghiên.
 
[Np/Song Tính] Thẳng Nam Bị Bắt Trở Thành Đát Kỷ
Chương 5


Văn Thanh Sinh mới vừa nghe được câu hỏi từ Lương Hướng Nghiên còn chưa kịp phản ứng, đang định mở miệng phản bác cậu có xem phim người lớn trong ký túc xá đâu?Mỗi tội chưa kịp cất lời, cậu chợt nhớ ra, đêm qua người phát ra tiếng không phải cậu thì là ai?Ánh mắt Văn Thanh Sinh đột nhiên trở nên kỳ dị khi nhìn về phía Lương Hướng Nghiên, Lương Hướng Nghiên thế mà nghĩ đấy là tiếng nữ rên?Văn Thanh Sinh nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, nhưng ngay sau đó cậu tự an ủi bản thân, não toàn tinh trùng như Lương Hướng Nghiên, bất kỳ tiếng kêu nào hắn đều có thể nghĩ đến phim người lớn thôi.Cậu chớp chớp mắt, trả lời Lương Hướng Nghiên: "Cậu muốn xem?"

Trong đầu Văn Thanh Sinh đột nhiên hình thành một kế hoạch cực kỳ hoàn hảo, năng lực học hiện tại của cậu đặc biệt xấu hổ, những ghi chép trước cậu đều không nhớ, nếu không thì nhân cơ hội đòi hỏi chút nhỉ?Muốn xem không à?

Lương Hướng Nghiên khó có thể diễn tả được cảm xúc tối hôm qua, hắn đúng là muốn nhìn, nhưng càng muốn nghe loại giọng thu hút đó, mềm mại như bông lại cực đa tình.Lương Hướng Nghiên bắt gặp ánh mắt Văn Thanh Sinh, vô tình liếc thấy nốt ruồi đỏ gần môi Văn Thanh Sinh.Dựa theo tốc độ nói chuyện mà như ẩn như hiện.Ánh mắt Lương Hướng Nghiên tức khắc trở nên đen tối không rõ, hàng mi dài thẳng tắp lập tức cụp xuống, tạo thành một bóng đen."

Đúng vậy, rất muốn xem."

Văn Thanh Sinh sau khi suy tư vài giây, điều chỉnh tốt giọng điệu, tựa như có điều gì muốn nói, cười nói: "Ài, chúng ta đều là bạn cùng lớp, cái này có gì đâu, cơ mà muốn tìm lại bộ phim đấy không dễ lắm.

Hay là cậu chép một bản cậu đã ghi bài trong môn này cho tôi được không?"

Mí mắt Lương Hướng Nghiên rũ xuống, nhìn về phía đôi mắt Văn Thanh Sinh, phút chốc lại đảo quanh bên môi cậu, tìm kiếm nốt ruồi đỏ đó."

Đương nhiên là được."

Nghe được câu trả lời này, Văn Thanh Sinh tự nhiên vui vẻ, ai mà không biết, thành tích của Lương Hướng Nghiên rất tốt, vậy nên ghi chép của hắn cũng tốt."

Buổi tối tôi gửi."

Văn Thanh Sinh sau khi nói thêm câu này liền xoay người tiếp tục nghe giảng bài.Mà Lương Hướng Nghiên cũng quay người nhìn bảng đen, tuy nhiên hắn không nghe lọt một câu nào.Trước đây hắn chưa bao giờ phát hiện, đôi môi Văn Thanh Sinh đẹp như vậy, căng mọng sáng bóng, nốt ruồi nhỏ màu đỏ gần thịt môi được chấm một chút bỗng khiến nó trở thành nhân vật chính.Nhỏ nhắn, màu đỏ tươi tôn lên phần của đôi môi mang đến chút kiều diễm và vẻ đẹp khó diễn tả.Đặc biệt là vừa rồi khi vẻ mặt Văn Thanh Sinh cười mỉa, môi thịt bị quấy loạn, nốt ruồi đỏ lúc ẩn lúc hiện, thịt môi đỏ mọng, nốt ruồi đỏ diễm lệ.Hơi thở của Lương Hướng Nghiên đột nhiên trở nên nặng nề hơn, hắn có chút tức giận mà nhíu mày, rồi nhìn xuống phía dưới.Cũng may hắn không mất đi bình tĩnh, Lương Hướng Nghiên thản nhiên nhìn qua, liền nhìn thấy quần Văn Thanh Sinh.Nó hoàn toàn là loại quần chỉ có con gái mới mặc, hoặc theo sự hiểu biết của Lương Hướng Nghiên về Văn Thanh Sinh, cậu chắc chắn sẽ không mặc chiếc quần này.Vậy sao lại mặc?Thỉnh thoảng, chân của Văn Thanh Sinh lảo đảo, đùi phải va vào một bên, đột nhiên đụng phải một vật khác.Văn Thanh Sinh cúi đầu nhìn, vậy chỉ có thể cậu đụng phải đùi Lương Hướng Nghiên.Trong lòng mơ hồ có cảm giác ớn lạnh, Văn Thanh Sinh không thể tiếp thu những hành động quá thân mật với nam giới.Cậu từng ghét động tác ngồi lên đùi nhau giữa các cậu con trai khi còn học trung học, và giờ nó thậm chí còn tệ hơn.Vì thế Văn Thanh Sinh vội vàng rời xa Lương Hướng Nghiên, chỉ là mới vừa dời đi một khoảng cách, cậu cảm giác được tầm mắt Lương Hướng Nghiên đang nhìn chằm chằm mình.

Làm cậu cử động một chút cũng không dám.Đồ ngu Lương Hướng Nghiên, Văn Thanh Sinh thầm mắng trong lòng, cứ chờ tối nay đi tôi chắc chắn sẽ tìm một bộ phim ma dọa chết cậu!________

H văn thỉnh không cần dùng não.
 
[Np/Song Tính] Thẳng Nam Bị Bắt Trở Thành Đát Kỷ
Chương 6


Nhưng khi Văn Thanh Sinh đang đợi Lương Hướng Nghiên gửi tài liệu, cậu phát hiện bọn họ thế mà còn chưa kết bạn.Khuỷu tay của Văn Thanh Sinh đẩy đẩy cánh tay Lương Hướng Nghiên."

Chúng ta còn chưa là bạn bè, cậu gửi lời mời đi."

Nói thật, Văn Thanh Sinh không dùng lực quá mạnh, dù sao hiện tại đang ở trong lớp, cậu không muốn bị giáo viên chú ý, Lương Hướng Nghiên tính tình cũng không tốt, vì vậy cậu kiềm chế lực đυ.ng vào cánh tay của Lương Hướng Nghiên.Nói xong, Văn Thanh Sinh mở mã QR trên điện thoại di động ra, muốn Lương Hướng Nghiên thêm cậu.Lương Hướng Nghiên hạ mí mắt xuống, có chút không rõ nhìn Văn Thanh Sinh.

Hắn lấy điện thoại ra, quét và gửi lời mời.Làm xong tất cả những điều này, Văn Thanh Sinh rút khuỷu tay lại.Điều mà Văn Thanh Sinh không biết là nhiệt độ cơ thể của cậu thấp hơn Lương Hướng Nghiên một chút, vừa mới đụng vào một khắc kia, Lương Hướng Nghiên gần như ngay lập tức cảm nhận được.Mềm mại mát mát.Lương Hướng Nghiên nhớ lại cảm giác khi đùi họ chạm vào nhau, hắn nghĩ, có chút giống mấy trò của con gái khi theo đuổi người khác.Hắn liếc nhìn Văn Thanh Sinh, cậu không biết có phải phát hiện ra điều gì không, ngồi thật sự thẳng, mím môi, nốt ruồi màu đỏ mà hắn nhìn thấy lại biến mất không thấy, chỉ còn lại phần da trên môi.Lương Hướng Nghiên cứ cảm thấy Văn Thanh Sinh đang câu dẫn hắn.*Tan học, Văn Thanh Sinh ăn trưa rồi vội vàng chạy về ký túc xá.Cậu đã hạ quyết tâm, cậu không có phim đưa cho Lương Hướng Nghiên, cũng tuyệt đối không tạo lại tiếng kêu, chỉ có thể vớ bừa một bộ phim lừa Lương Hướng Nghiên.Đúng lúc này, thứ kỳ quái vốn không xuất hiện trong đầu Văn Thanh Sinh bỗng nhiên vang lên."

Hệ thống có thể gửi giúp cậu."

Văn Thanh Sinh bị lời này làm giật mình, sau khi hiểu được ý của nó cậu có chút thẹn quá thành giận."

Mi nghe thì thôi đã đành lại còn ghi âm lại?"

"Tôi chỉ là dò được cậu đang cần giúp thôi."

Văn Thanh Sinh mặc kệ, chỉ cần tưởng tượng rằng tiếng kêu hôm qua của cậu thế mà bị ghi âm lại, cậu liền xấu hổ đến hoảng.Khi Văn Thanh Sinh chạy về ký túc xá, cậu nhìn vào gương, hai má đã đỏ bừng.

Lại nhìn kỹ, Văn Thanh Sinh phát hiện nốt ruồi ở khóe môi cậu màu càng thêm tươi đẹp.Mặc dù Văn Thanh Sinh cảm thấy xấu hổ, nhưng cũng không dám tùy ý lừa gạt Lương Hướng Nghiên, vì thế cậu nhận lòng tốt của hệ thống, gửi đoạn ghi âm cho Lương Hướng Nghiên.Nhân tiện thì giải thích chút.W: À thì, tôi chỉ có bản ghi âm thôi, cậu nghe tạm nha.Buổi chiều không có tiết học, Văn Thanh Sinh học cả buổi sáng nên mệt muốn chết, cậu vừa leo lên giường liền ngủ thiếp đi.Lương Hướng Nghiên ở ký túc xá đợi hồi lâu, màn hình điện thoại di động của hắn lóe lên, hắn nhìn thấy đoạn ghi âm và lời giải thích của Văn Thanh Sinh gửi cho hắn.Hắn không khỏi khẽ cau mày.Khi trở lại ký túc xá, hắn dường như tỉnh táo hơn, cảm thấy hành vi đi xin Văn Thanh Sinh một bộ phim người lớn đúng là buồn cười.Sao hắn có thể nói ra mấy câu như bị ma ám vậy không biết?Nhưng khi Văn Thanh Sinh như ý hắn muốn gửi đoạn ghi âm, Lương Hướng Nghiên lại co ngón tay gõ gõ lên mặt bàn.Sau một hồi, ngón tay thon dài cầm màn hình điện thoại, Lương Hướng Nghiên đeo lên tai nghe, bấm phát.Khi tiếng thở dốc và rên rừng đã ám ảnh hắn lại xuất hiện, Lương Hướng Nghiên gần như nặng nề mà thở hổn hển một hơi.Những đường gân trên cổ hắn nổi lên.Trong đầu Lương Hướng Nghiên vốn tưởng tượng về một cô gái, nhưng khi tiếng rên rỉ trong tai nghe ngày càng rõ ràng, cô gái đó thế mà dần dần biến thành một người có mái tóc ngắn.Chờ ảo mộng trở nên rõ ràng hơn, Lương Hướng Nghiên dừng lại động tác.Hắn biết rõ người đó là ai, nhưng chỉ một giây sau, Lương Hướng Nghiên như tự ngược bản thân nắm lấy cây gậy, thô bạo vuốt ve, chất nhầy chảy ra, dính ướt vải dệt.Tiếng thở dốc cùng tiếng động vuốt ve đầy nhớp nháp khiến ký túc xá trở nên có chút thối nát.Lương Hướng Nghiên phun ra ba chữ trong miệng đồ lẳng lơ, sau đó bắn ra.Văn Thanh Sinh bị ngăn cách bởi một bức tường không hề biết, Lương Hướng Nghiên vừa nghe ghi âm vừa ảo tưởng chà đạp cậu như nào, cuối cùng xuất tinh lên mặt cậu.Côn thịt hắn vẫn còn nửa cương cứng, Lương Hướng Nghiên đen mặt, như khổ dâm mà click nghe lại đoạn ghi âm.Đúng là dâm đãng, Lương Hướng Nghiên không nhịn được mà thầm mắng trong lòng, chỉ biết câu dẫn người khác.
 
[Np/Song Tính] Thẳng Nam Bị Bắt Trở Thành Đát Kỷ
Chương 7


Văn Thanh Sinh mê man ngủ đến ba giờ đã bị đồ vật trong đầu đánh thức.“Chỉ tiêu học tập hôm nay không đạt tiêu chuẩn.”

Mấy dữ liệu hệ thống gần như khiến Văn Thanh Sinh đau đầu, cậu không khỏi đứng dậy chuẩn bị đọc văn học nước ngoài mà giảng viên yêu cầu cậu đọc.Chờ đến lúc ngồi vào bàn học, nhìn luận văn tiếng Anh khó hiểu, Văn Thanh Sinh hoàn toàn bối rối.Văn Thanh Sinh xem qua tin nhắn mà giảng viên gửi trong nhóm trò chuyện, khi nhìn thấy chúng, cậu càng sốc hơn.Giảng viên đặt hạn thời gian đọc hiểu văn học nước ngoài sắp kết thúc, buổi họp nhóm cũng sắp bắt đầu, dựa theo ý của giảng viên, mọi người đều phải lên phát biểu ý kiến, suy nghĩ của mình về những văn học nước ngoài này, còn phải làm một bản PPT.Đôi mày thanh tú của Văn Thanh Sinh khẽ cau lại, ánh sáng từ bàn học chiếu lên lông mày cậu.Nếu Văn Thanh Sinh có thể soi gương lần nữa, sẽ phát hiện lông mi bản thân thay đổi trở nên dài hơn, cong hơn.

Cơ mà đáng tiếc, Văn Thanh Sinh đang tập trung toàn bộ sự chú ý vào tài liệu về một số bài báo.“Làm sao bây giờ?”

Văn Thanh Sinh không nhịn được sốt ruột.Không cần thứ kia nhắc nhở, cậu biết nếu không đọc hiểu những bài này và không nói được ý kiến hợp lý trong cuộc họp nhóm thì sẽ lại bị trừng phạt.Đến lúc đó chắc chắn mất mặt.Văn Thanh Sinh vẻ mặt lo lắng, ngón tay trắng nõn gắt gao nắm chặt tờ giấy trắng, nhưng cậu lại không tìm ra biện pháp giải quyết.

Chỉ dựa vào cậu là không thể đọc được những tài liệu này và sau đó tự mình làm PPT.Đúng lúc Văn Thanh Sinh đang phiền não thì màn hình điện thoại di động cậu đột nhiên sáng lên.Văn Thanh Sinh cầm lấy điện thoại xem qua, phát hiện đấy là tin nhắn của Lương Hướng Nghiên gửi cho cậu.Y: Chỉ có ghi âm thôi à?Văn Thanh Sinh: …Lại nói, Văn Thanh Sinh chưa bao giờ nhìn thấy hình ảnh Lương Hướng Nghiên háo sắc như vậy, trong trí nhớ của cậu, Lương Hướng Nghiên luôn tự chủ.Nói thật, ban đầu cậu không nghĩ Lương Hướng Nghiên giống người sẽ xem phim người lớn.

Chỉ là hiện tại Lương Hướng Nghiên thay đổi cũng quá nhanh.Tuy nhiên, Văn Thanh Sinh không nghĩ nhiều, cậu liếc nhìn điện thoại di động trong tay rồi lại liếc tài liệu nước ngoài mà bản thân không hiểu chút nào, khẽ cắn môi.Văn: Vừa rồi tôi có tìm thử, có thể tìm được video cho cậu, nhưng mà...Lương Hướng Nghiên phía đối diện gửi tới một cái chấm hỏi.Văn Thanh Sinh cắn môi, nốt ruồi đỏ bên môi lại biến mất, cậu nhanh tay gõ chữ, cuối cùng gửi yêu cầu của mình.Văn: Cậu đọc tài liệu nước ngoài chưa?

Tôi muốn xem cậu ý kiến như nào, với gửi cả bản PPT.Bên kia im lặng hồi lâu, Văn Thanh Sinh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, một lúc sau mới cảm thấy có chút hối hận.Kể cả Lương Hướng Nghiên có gửi bản PPT thật, cậu không sao chép nó được, lại không tìm được đoạn video phù hợp với cái ghi âm.

Nếu không đưa được, Văn Thanh Sinh cũng mất mặt trước Lương Hướng Nghiên.Cậu sẽ trở thành một kẻ vô dụng trước mặt Lương Hướng Nghiên, đến phim thôi cũng phải che che giấu giấu, còn là đứa học dốt đến đọc đều không hiểu.Nhưng đúng lúc Văn Thanh Sinh đang rối rắm lo âu thì Lương Hướng Nghiên gửi tin nhắn tới.Y: PPT thì thôi đi, nhưng tôi có thể giúp cậu hiểu tài liệu nước ngoài.Nhìn thấy câu trả lời ngoài dự kiến, Văn Thanh Sinh thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt vốn đang xấu hổ vì suy đoán của mình đột nhiên sáng lên.Nhưng khi Văn Thanh Sinh đang định gõ chữ cảm ơn thì Lương Hướng Nghiên lại gửi một tin nhắn khác.Y: Gửi tôi video trước.Lời này vừa nói ra, Văn Thanh Sinh lập tức cứng đờ, sau đó có chút hối hận gõ mặt bàn.Cậu tìm đâu ra mà gửi cho Lương Hướng Nghiên đây?Văn Thanh Sinh bên này không có động tĩnh gì, nhưng Lương Hướng Nghiên lại mỉm cười nhìn màn hình điện thoại.Vừa rồi hắn đã sắp xếp lại ý nghĩ, cửa sổ trên ban công cũng được mở để thông gió.Lúc cậu gửi tin nhắn hắn có hơi nghi ngờ, vì sao lại chỉ có âm thanh mà không có hình ảnh?Và trong toàn bộ quá trình hắn hoàn toàn không nghe thấy giọng nói của người đàn ông.Nghĩ tới nghĩ lui Lương Hướng Nghiên đột nhiên nghĩ tới một đáp án có chút vớ vẩn.

Hắn lưỡng lự, vì thế hắn chỉ có thể đi thăm dò Văn Thanh Sinh.Khi Văn Thanh Sinh qua hồi lâu không gửi phim cho hắn, hắn có chút ác ý mà cười nhạo một tiếng.Không ngờ Văn Thanh Sinh lại có sở thích đặc biệt như vậy.Lương Hướng Nghiên có tìm hiểu trên Internet rằng một số chàng trai là “4i”, và đa số là những chàng trai thanh tú.4i: Ở Trung Quốc, 4i nói về mối quan hệ nữ trên nam dưới.

Còn tên tiếng anh của nó là Pegging.Hình ảnh Văn Thanh Sinh ngồi trong lớp học hiện lên trong đầu, cậu mặc quần ống loe, đùi hơi duỗi ra, cúi đầu đọc sách để lộ một phần cổ trắng như tuyết, lông mi cong cong, nốt ruồi đỏ ở khóe miệng lúc ẩn lúc hiện.Người như vậy sao mà làm người khác được?

Đúng là chỉ có thể tham gia vào 4i.Trong lòng Lương Hướng Nghiên đột nhiên nổi lên ác ý cùng hưng phấn không thể diễn tả được.
 
[Np/Song Tính] Thẳng Nam Bị Bắt Trở Thành Đát Kỷ
Chương 8


Văn Thanh Sinh vốn muốn tìm bừa một đoạn video để lừa Lương Hướng Nghiên, nhưng Lương Hướng Nghiên lại không đề cập tới nữa, thay vào đó trực tiếp đồng ý cùng cậu gặp nhau ở phòng tự học.Thấy Lương Hướng Nghiên tựa hồ không còn truy cứu chuyện này, Văn Thanh Sinh cũng không lo lắng nữa, cùng lắm thì cậu đi tìm một bộ phim khác.Ngay lúc Văn Thanh Sinh cho rằng mọi chuyện đều ổn, đang chuẩn bị đi tắm, ăn tối và chơi game thì trong nhóm có người đột nhiên nhắn tin chọc ghẹo cậu.Là đội trưởng đội bóng rổ ở trường đại học.Đại khái là năm nay trường tổ chức thi đấu bóng rổ, mỗi trường phải cử một đội tham gia, tính chủ động của người trong trường kỳ thật rất cao, nhưng hiện tại lại thiếu một người.Trước đây Văn Thanh Sinh đã từng chơi bóng rổ, nhưng cậu không đủ cao so với những người khác, không tạo được cảm giác tồn tại trên sân nên dần dần cậu ngừng chơi bóng rổ và sa vào game.Hiện tại lại có người tìm tới cửa, Văn Thanh Sinh hơi cảm động.

Chắc hẳn sẽ có con gái đi xem trận đấu.Văn Thanh Sinh nghĩ đến cảnh cậu không ngừng chạy trên sân đánh bóng rổ, các cô gái bên dưới thì hò hét gọi tên cậu, và cả khán giả reo hò khi cậu ghi bàn thắng.Vì thế cậu đồng ý lời mời.Lúc này, đội trưởng đội bóng rổ đang ăn tối cùng những người khác ở bên ngoài, toàn bộ phòng riêng đều chật kín người của đội bóng rổ.“Ê, tôi muốn hỏi chút, Diệp Nhất Châu, cậu tìm loại người yếu ớt như con gái này đến chơi bóng rổ làm gì?”

Diệp Nhất Châu mỉm cười dưới ánh sáng không mấy sáng sủa trong phòng riêng, “Tôi thấy cậu ta thú vị nên mới muốn gọi đến, dù sao chúng ta cũng không phải thật sự thiếu người.”

Thấy hắn nói vậy, người phụ trách cũng không đề cập đến chuyện này nữa, chỉ chuyển chủ đề hỏi hắn sao không dẫn bạn gái theo.Nhắc đến chuyện này, nụ cười của Diệp Nhất Châu cứng đờ.

Trong khoảng thời gian này, bạn gái cứ ầm ĩ bảo muốn chia tay, hắn cảm thấy nhàm chán nhưng không dễ nói thẳng ra.Khi gặp Văn Thanh Sinh, hắn vô tình nhắc đến cuộc chia tay mà hắn đã chần chừ bấy lâu nay, sau đó như thở phào nhẹ nhõm, hắn lại tìm được lịch sử trò chuyện với Văn Thanh Sinh.Khi đó, Diệp Nhất Châu và Văn Thanh Sinh có mối quan hệ khá tốt, Diệp Nhất Châu thông qua Văn Thanh Sinh mới quen biết bạn gái cũ.Cứ thế thuận theo tự nhiên, hắn được tỏ tình, Diệp Nhất Châu cũng không phản cảm nên họ ở bên nhau.Nhưng Văn Thanh Sinh không vui, trong khoảng thời gian đó, cậu gần như thờ ơ với Diệp Nhất Châu, quan hệ giữa hai người cũng nhạt dần.Hôm qua khi gặp Văn Thanh Sinh, hắn cảm thấy Văn Thanh Sinh không hiểu sao lại khác bình thường.Uống lên chút rượu, trước mắt hắn lại hiện lên hình ảnh Văn Thanh Sinh vẻ mặt không kiên nhẫn mím môi, nốt ruồi đỏ đó cứ như vậy biến mất không thấy.Chỉ để lại đôi môi đỏ mọng.Diệp Nhất Châu vô thức nuốt hầu kết, ngón tay hơi hơi cong lên.Người bên cạnh chờ hắn mãi mà không trả lời, nhịn không được vỗ nhẹ một cái.Diệp Nhất Châu cười cười, cảm thấy bản thân có chút kỳ quái, sao hắn cứ mãi nghĩ đến môi của Văn Thanh Sinh.Sau khi Văn Thanh Sinh đi tắm, ăn tối xong, dưới sự thúc giục của thứ trong đầu cậu cũng không tranh cãi, mà bắt đầu ngồi xuống bàn học đọc tài liệu nước ngoài.Cũng may, tuy Văn Thanh Sinh đã lâu không học, lúc đọc đặc biệt cố hết sức, nhưng đều là danh từ riêng, cậu vẫn hiểu được đại khái quá trình.Nhưng thời gian vui vẻ này không kéo dài được bao lâu, Văn Thanh Sinh quay người cầm chiếc điện thoại di động đặt ở một bên lướt xem video ngắn.Vừa lướt xuống một cái, tài khoản này lập tức thu hút sự chú ý của cậu.Là chị gái tiến sĩ, hình ảnh và dòng chữ rất ngắn, tóm tắt là cô ấy đã chia tay.Chia tay rồi, Văn Thanh Sinh nhịn không được mừng thầm, nhìn chị ấy miêu tả bản thân bị Diệp Nhất Châu bỏ rơi.Cậu vội vàng an ủi chị ở phần bình luận, đồng thời ám chỉ đề cập đến việc cậu tham gia đội bóng rổ của trường.Một lúc sau, chị Tống Tư mới trả lời bình luận của cậu.—— Thật à?

Vậy chị sẽ đến xem em luyện tập với thi đấu.Văn Thanh Sinh ngay lập tức vui vẻ ra mặt.

Diệp Nhất Châu tốt cái gì chứ?

Sao có thể giống cậu hết mực quan tâm để ý chị?Cậu không hề biết rằng Diệp Nhất Châu cũng ở trong đội bóng rổ của trường.
 
Back
Top Bottom