Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nông Phu Gia Tiểu Kiều Thê

Nông Phu Gia Tiểu Kiều Thê
Chương 20



Xem ra Mai thị không phải là không cân nhắc kĩ lưỡng, làm như vậy quả thật không tệ, có thể cho con gái thêm thể diện, lại cho Đỗ gia thiếu nợ một phần tình nhà mình, đồ cưới của nữ tử nhiều, cũng được thẳng lưng ở nhà chồng hơn.

Mai thị cân nhắc tới những mặt tốt phía trong phía ngoài, duy nhất không cân nhắc đến hai mẹ con Đỗ gia không phải người lương thiện. Đỗ gia là hang sói, mà Đỗ Liêm cũng không phải là người hiền lành gì. n nghĩa cái gì, tình cảm trước mặt lợi ích, bọn họ đều không cân nhắc tới, đều không bằng lợi ích thực tế. Cái gọi là vong ân phụ nghĩa, không ai hơn họ.

“Nhưng Đỗ gia kia không phải người tốt lành gì!” Nói xong, Lư Kiều Nguyệt mới kịp phản ứng mình nói gì đó.

Quả nhiên, Mai thị lo lắng đưa tay sờ trán con gái: “Nguyệt Nhi, con làm sao vậy? Sao lại nói ra lời như vậy, nhà Đỗ thẩm tử con đúng là hơi nghèo, nhưng người nghèo đâu có liên quan gì tới người tốt xấu, không phải con nghe được gì đó ở bên ngoài đấy chứ?”

Nói đến đây, Mai thị nhíu mày.

Thôn nào mà không có một vài người nhiều chuyện thích chê người ngắn người dài, Mai thị rất chán ghét kiểu này, cho nên trước nay nghiêm lệnh con gái không được kết giao với loại người này. Đương nhiên, sở dĩ Mai thị hỏi như vậy, không phải không có đạo lý, Lư gia có ‘Người nhiều chuyện ” thích chê người ngắn người dài đấy, người nọ là Kiều thị. Cho nên nói, Mai thị đây là hoài nghi lên người Kiều thị rồi, cho rằng Kiều thị sau lưng nói với con gái cái gì đó.

Kiều thị này xưa nay không hợp mình, không muốn thấy Đại phòng Nhị phòng tốt, lại thấy Mai thị có được, bà ta đúng là làm được việc này.

“Không phải là Tam thẩm con nói gì đấy chứ?”

Lư Kiều Nguyệt sững sờ, cảm thấy mẹ nàng thật sự là thần rồi, làm sao tam thẩm nói với nàng vài câu bà cũng biết. Ngay sau đó nàng kịp phản ứng, mẹ nàng hiểu lầm rồi, vội nói: “Tam thẩm không nói với con gì cả, là con nghe người khác nói đấy.”

“Người ta nói cái gì?”

Lư Kiều Nguyệt nghĩ một lát mới nói: “Nói Đỗ thẩm tử là kẻ đanh đá lợi hại đấy, ai gả vào đấy sẽ xui xẻo!” Câu này là đời trước Lư Kiều Nguyệt sau khi gả vào Đỗ gia, nghe bên ngoài người tự nói đấy, chỉ tiếc lúc trước trước khi gả nàng chưa từng được nghe lời này.

Đáng tiếc, Mai thị càng thêm hiểu lầm, bà chắc chắn ‘Người khác’ này là Kiều thị. Lư Kiều Nguyệt bình thường cực ít đi ra ngoài, những lời đồn nhảm bên ngoài kia đương nhiên không truyền đến tai nàng được, có thể làm cho nàng nghe thấy, trừ qua Kiều thị ở nhà này còn ai nữa.

Mai thị cố gắng đè lửa giận trong lòng xuống, hạ quyết tâm chuyện này không thể buông tha Kiều thị. Bà xưa nay rất coi trọng giáo dưỡng con gái, làm sao sẽ cho phép Kiều thị dùng loại lời đồn đãi này làm bẩn tai con gái.

“Đỗ thẩm tử con xác thực lợi hại một ít, nhưng đó là chuyện không còn cách nào khác. Một quả phụ nuôi ba đứa bé, không lợi hại một chút thì chống đỡ cái nhà ấy làm sao được, trước kia Đỗ thẩm tử con không phải người như thế, con đừng nghe ‘Người khác’ nói mò.”

Bởi vì liên quan tới Hồ thị, Mai thị quen biết Đỗ quả phụ thời gian không ngắn, bà nhìn tận mắt Đỗ quả phụ từng chút biến thành bộ dạng ngày hôm nay, đều là tiền làm ồn ào đấy.

Năm đó đỗ tú tài chết đi, những thân thích Đỗ gia kia mưu đồ gia sản Đỗ gia, nhà mẹ đẻ Đỗ quả phụ không đáng tin cậy, không tránh khỏi phải tới nhờ cậy tỷ tỷ Hồ thị. Năm đó huynh đệ Lư Minh Hải làm chỗ dựa cho mẹ con Đỗ quả phụ không ít đâu, cũng bởi vậy Mai thị rất tinh tường nguyên nhân trong đó.

Có thể nói tất cả là do tiền làm ầm ĩ, Mai thị không biết kỳ thật sinh hoạt sẽ cải biến một ít sự tình, cũng sẽ cải biến một số người.

Mai thị nói ra một ít chuyện năm đó, muốn xóa đi ý nghĩ ‘Đỗ quả phụ không phải là người tốt’ trong đầu con gái, giúp nàng hiểu được Đỗ quả phụ sở dĩ sẽ biến thành như vậy, là bị sinh hoạt bức ra, kỳ thật bản tính của bà ta là tốt.

Mà Lư Kiều Nguyệt tuyệt vọng phát hiện, nàng không thuyết phục được mẹ nàng, nàng vắt hết óc đều không nghĩ ra được một lý do chân thực đi thuyết phục mẹ nàng.

Chẳng lẽ nàng nhất định phải nói với người đối diện là nàng sống hai đời?!

Nhìn con gái vẻ mặt uể oải, Mai thị vốn định nói giáo huấn nàng vài câu, lập tức bỏ đi.

Bà nghĩ con gái đại khái là trong lòng có chút sợ hãi, nhớ năm đó trước khi bà gả vào Lư gia, cũng là lo được lo mất như vậy, là mẹ bà khuyên nhủ lão nhị Lư gia là người tốt, cuộc sống sau này tất nhiên sẽ tốt đẹp, mới làm cho bà bớt thấp thỏm không yên trong lòng.

Vì vậy, Mai thị xưa nay nghiêm khắc trước mặt con gái, không hiểu cái gì là mẫu tính dịu hiền, khó được thả âm điệu mềm nhũn, kéo con gái vào trong ngực, bắt chước mẹ ruột mình an ủi con gái.

“Nguyệt Nhi, con không nên suy nghĩ nhiều, mẹ và cha con lúc trước đồng ý hôn sự với Đỗ gia, không phải là không cân nhắc qua đâu. Đỗ thẩm tử là muội muội ruột của đại bá mẫu con, hai nhà chúng ta quen biết nhiều năm, sau này con gả đi, Đỗ thẩm tử tất nhiên sẽ đối đãi không tệ với con. Bà ta lợi hại, nhưng đấy là với người ngoài, sẽ không đối xử với con như thế. Mà bà ta là người tài giỏi, trong trong ngoài ngoài đều làm tốt, con gả tới sẽ không phải khổ cực như vậy. Về phần tiểu tử Đỗ gia kia, chắc là con cũng biết tính nó, ôn hòa hữu lễ, đối nhân xử thế thành khẩn… Hôm nay Đỗ gia tuy là khó khăn chút ít, nhưng sau này Đỗ Liêm đỗ tú tài, cuộc sống của Đỗ gia sẽ tốt lên thôi…”
 
Nông Phu Gia Tiểu Kiều Thê
Chương 21



Buổi tối, sau khi tắm rửa xong, hai vợ chồng Nhị phòng lên giường gạch nằm xuống.

Mai thị rút cuộc cũng có thời gian trống nói cho chồng biết chuyện phát sinh ngày hôm nay.

Lư Minh Hải sau khi nghe xong lâm vào trầm tư.

Một lát sau mới nói: “Nói cách khác thì Mạc gia Ngưu gia thôn cũng nhìn trúng tiểu tử Đỗ gia kia hả? Không phải Mạc gia muốn tìm con rể tới nhà sao?”

Mai thị nói: “Ta nghe đại tẩu nói, Mạc gia nói, không chiêu tiểu tử Đỗ gia tới làm con rể, chỉ cần sau khi thành thân, đứa con trai thứ nhất của hai người sẽ mang họ Mạc.”

Đấy là một biện pháp không tệ, dù sao so sánh với ở rể, chẳng qua là để nam đinh thứ nhất họ Mạc thôi, không tính là chuyện to tát gì.

“Vậy ý của Đỗ gia là gì?”

“Nghe đại tẩu nói, Đỗ gia vẫn chờ chúng ta, dù sao thì hai nhà cũng là thân thích, mọi người đều hiểu biết nhau.”

Lư Minh Hải gật đầu nhẹ: “Đỗ gia này hết lòng tuân thủ hứa hẹn đấy, không bị tiền bạc làm choáng váng đầu óc.”

Mai thị cũng gật đầu nhẹ, nói: “Cho nên nói cửa hôn sự này nên làm! Như vậy đi, trước sau cũng quyết định, ngày mai ta bớt chút thời giờ về nhà mẹ đẻ một chuyến.”

Lư Minh Hải sững sờ, kịp phản ứng, nói xin lỗi: “Làm khó bà rồi, là ta không có có bản lĩnh.”

Mai thị chất phác không để ý nói: “Nói cái gì đó, chỉ là trên tay chúng ta nhất thời không thuận lợi thôi, không phải không trả.”

Lư Minh Hải không phải tính tình sĩ diện cãi láo, bởi vậy nói: “Bà giải thích kĩ càng cho cha mẹ chúng ta biết, bạc này chúng ta sẽ trả.”

Mai thị giận liếc hắn: “Cái này còn cần ông nói à.”

Nói thêm một lát thì hai người tắt đèn đi ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lư Minh Hải quang gánh đậu hủ, đi ra ngoài bán đậu hủ.

Dùng điểm tâm xong, Mai thị nói với mẹ chồng Thôi thị muốn về nhà mẹ đẻ một chuyến. Thôi thị không nói gì thêm, ngược lại Kiều thị ở một bên nghe xong quyệt miệng nói: “Nhị tẩu về nhà mẹ đẻ nhớ về sớm đấy.”

Mai thị không để ý tới bà ta, Kiều thị là loại tính tình này, nếu so đo với bà ta, sẽ tức giận mà chết. Thôi thị cũng không để ý tới Kiều thị, chỉ nhắn nhủ Mai thị đi sớm về, tránh việc không có xe trâu về nhà.

Mà Lư Kiều Nguyệt ở bên cạnh nghe lại lâm vào trầm tư, sau đó không biết nàng nghĩ tới điều gì, vội nói mình muốn đi cùng Mai thị về nhà ông ngoại.

Con gái cũng có một thời gian không đi nhà mẹ đẻ rồi, Mai thị không cự tuyệt. Cha mẹ bà xưa nay thương Kiều Nguyệt, coi như là mang con gái trở về thăm hai người.

Trở về nhà, Mai thị dặn dò con thứ hai Lư Quảng Trí cùng với tiểu nhi tử Ngũ Lang một phen, rồi dẫn con gái đi về nhà ngoại.

Ngũ Lang vốn ồn ào đòi đi cùng, nhưng hôm nay Mai thị về nhà mẹ đẻ là có chuyện phải làm, nên không dẫn hắn. Là Lư Kiều Nguyệt đồng ý khi trở lại sẽ cho hắn đường kẹo gạo nếp ăn, Lư Quảng Trí nói lát nữa dẫn hắn cùng nhau lên núi đi đùa nghịch, hắn mới thần thái ỉu xìu ỉu xìu đồng ý.

Mai gia ở Lê Hoa lĩnh, cách Đại Khê thôn ước chừng bốn mươi năm mươi dặm, ngồi xe trâu hơn nửa canh giờ. Đại Khê thôn có xe trâu đi Lê Hoa lĩnh, ngồi một lần mất hai văn tiền. Mai thị và Lư Kiều Nguyệt thường xuyên đi Lê Hoa lĩnh, hai người ra khỏi nhà, đi một đoạn thì dừng lại ở ven đường, không bao lâu sau, cuối đường có một cỗ xe trâu khoan thai đi đến.

“Lư gia Nhị tẩu tử, về nhà mẹ đẻ à?”

Ngưu Đại quăng một cây roi hô, xe trâu ngừng lại ven đường. Hôm nay không có nhiều người ngồi xe trâu, trên xe chỉ có hai người ngồi.

Mai thị gật đầu cười, lại hàn huyên cùng Ngưu Đại vài câu, rồi kéo con gái lên xe trâu.

Hai người ngồi trên xe trâu Mai thị không nhận ra, cho nên sau khi bà lên xe thì không nói lời nào. Lư Kiều Nguyệt lúc này nỗi lòng hỗn loạn, sau khi lên xe giả bộ bối rối, tựa vào người Mai thị ngủ gà ngủ gật, kì thực suy nghĩ tâm sự của mình.

Đúng vậy, nàng hiểu tại sao mẹ nàng phải đột nhiên về nhà mẹ đẻ rồi.
 
Nông Phu Gia Tiểu Kiều Thê
Chương 22



Nàng nghĩ tới, đời trước vốn nên đại ca thành thân trước, mẹ đã chuẩn bị từ lâu để đón đại tẩu rồi. Nhưng không biết bởi vì nguyên nhân gì lại làm trễ nãi một năm, ngược lại là nàng làm muội muội này lại thành thân trước đại ca.

Lúc này Lư Kiều Nguyệt đã hiểu ra, xem ra đích thị là hai mẫu ruộng kia làm cha mẹ khó xử rồi, trong nhà hôm nay còn chưa ở riêng, kiếm tiền phải xung công, hai mẫu ruộng tốt thượng đẳng không phải con số nhỏ, ít nhất phải hai mươi lượng bạc mới mua được. Chắc hẳn lúc trước đại ca sở dĩ bị làm trễ nãi một năm, là vì tiêu hết bạc trên người nàng.

Mà hiện tại đến xem, trong lòng mẹ nói chung cũng không nỡ để đại ca thiệt thòi, dù sao việc hôn nhân của đại ca là đã sớm định ra, đã làm trễ nãi đại tẩu một năm, năm nay không thể lại làm trễ nãi nữa. Mẹ đây là ý định về nhà mẹ đẻ tìm ông ngoại nghĩ biện pháp mượn bạc, xem có thể vẹn cả đôi đường hay không.

Cố gắng nhớ lại đời trước, Lư Kiều Nguyệt nhớ mang máng đời trước trước khi nàng đính hôn, mẹ nàng cũng trở lại nhà mẹ đẻ một lần, chỉ là hình như không phải mượn tới bạc, nếu không đại ca cũng sẽ không bị chậm trễ.

Chẳng lẽ là đời trước không phải mẹ tới nhà ông ngoại mượn bạc?

Là có chuyện gì ngoài ý muốn ư?

Ông bà ngoại và mấy người cậu đều yêu thương mẹ, sẽ không có khả năng mẹ không mượn được bạc, như vậy giữa đó có chuyện gì đó xảy ra.

Lư Kiều Nguyệt trái lo phải nghĩ đều không nghĩ được tại sao, nhưng nàng cũng ý thức được đây là một cơ hội rất tốt.

Mẹ rất thương nàng, nhưng cũng thương đại ca không kém mình bao nhiêu, trong lòng tất nhiên không muốn làm trễ nãi đại ca. Nếu lần này bởi vì ngoài ý muốn không mượn được bạc, nói không chừng nàng ở một bên còn cổ vũ, có thể về nhà lại thoái thác cửa hôn nhân với Đỗ gia này.

Còn có, nàng có thể tìm cậu út, cậu út thông minh như vậy, nhất định sẽ giúp nàng.

Nghĩ như vậy, Lư Kiều Nguyệt mơ mơ màng màng đi vào giấc mộng ngọt ngào.

Trong mơ mơ màng màng, nàng cảm giác xe trâu khẽ vấp khẽ vấp đi về phía trước, hình như lại có người lên xe, hình như mẹ nàng đang nói chuyện cùng người nào đó. Không biết lại đi bao lâu, xe trâu đột ngột dừng lại.

Lư Kiều Nguyệt mở to mắt, còn không phản ứng kịp, nhưng rất nhanh nàng cũng cảm giác được không khí có chút khác thường.

Nàng ngẩng đầu nhìn Mai thị bên cạnh, thấy bộ dáng mẹ nàng hết sức nghiêm túc, tay nắm chặt tay nàng, tựa hồ có chút câu nệ. Lại nhìn sang một bên, chẳng biết lúc nào trên xe đã có không ít người ngồi, có nữ có nam, có trẻ có già. Còn có hai người là Đại Khê thôn bọn họ, một người là Quế Hoa tẩu tử, còn một người là Lưu Nhị gia.

Thần sắc mọi người trên xe rất dị thường, tựa hồ có chút khẩn trương, có một số rũ mắt tràn ngập e ngại, kiêng kị, cùng với chán ghét và e sợ tránh không kịp.

Lư Kiều Nguyệt theo tầm mắt mọi người nhìn qua, nhìn thấy người đứng ở trên xe.

Người nọ nhìn qua tuổi tác không lớn lắm, có thể thấy được không vượt qua 30 tuổi. Dáng người cao lớn, vóc người nam tử phương bắc vốn không thấp, nhưng hắn lại cao hơn người khác nửa cái đầu. Làn da hơi đen, mắt một mí dài nhỏ, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mỏng. Một thân cơ bắp, thông qua lớp quần áo không dày, có thể thấy được cơ bắp căng phồng.

Đây là một nam nhân tướng mạo không được coi là quá anh tuấn, nhưng tuyệt đối không khó coi. Làm cho người ta sợ hãi chính là khí thế của hắn cùng với dáng người cao lớn tạo cảm giác áp bách, như một tòa núi nhỏ.

Thần sắc hắn lạnh lùng, xem ra là người không dễ nói chuyện người.

Lư Kiều Nguyệt hiếu kỳ trừng mắt nhìn, chẳng lẽ là người này khiến cho trên xe người dị thường sao?

Hắn là ai?

Nghĩ như vậy, nàng tựa hồ ý thức được chằm chằm vào người ta như vậy, đó còn là một nam tử, thấy không hay cho lắm. Vội vàng rủ mắt xuống, tựa vào Mai thị. Mai thị cũng cảm giác được con gái câu thúc, lấy tay kín đáo vỗ lưng an ủi con gái mình.

Trên xe rất yên tĩnh, duy chỉ có Ngưu Đại tựa hồ quen biết người này đã lâu, không lộ ra câu nệ.

“Tiến Tử, muốn đi lên thị trấn à?”

Người nọ nhẹ gật đầu, không nói lời nào lên xe.
 
Nông Phu Gia Tiểu Kiều Thê
Chương 23



Xe trâu không rộng, cố ý tăng dài xe ba gác đằng sau, cũng không dài được thêm bao nhiêu, chỉ có thể ngồi mười mấy người. Hôm nay đã ngồi không ít người rồi, chỉ còn lại hai vị trí trống, người này đi lên xe ngồi xuống, chung quanh chỗ hắn ngồi lập tức trống rỗng ra.

Mọi người biểu hiện cho dù ngồi chật trội, cũng không muốn ngồi sát gần hắn.

Lư Kiều Nguyệt thấy chật trội hơn, bản tính của nàng không thích thân cận với người lạ, lúc này thấy trên người Lưu Nhị gia bên cạnh ẩn ẩn truyền đến mùi mồ hôi, lập tức có loại muốn xúc động muốn bịt mũi.

Nhưng bản tính của nàng đơn thuần thiện lương, dù cho vất vả một đời, đời trước đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng không lau đi thiên tính của nàng, cho nên nàng không làm được động tác này, chỉ hơi hơi nghiêng mặt đi, giả bộ sợ hãi chôn mặt ở bờ vai mẹ.

Hàn Tiến không khỏi ảo não.

Hắn vốn thấy nàng trên xe, liền muốn tiện đường cùng xe, biến khéo thành vụng kia lại hù tới nàng.

Nàng sợ hắn như vậy sao?

Nghĩ như vậy, mặt Hàn Tiến không khỏi càng lạnh hơn, nhìn sát vào còn có vết sẹo nhỏ trên mặt, chặt chẽ kéo căng ra, trên người ẩn ẩn dẫn theo chút lệ khí. Lại khiến cho người ngồi gần hắn lần lượt không khỏi nghĩ có phải đắc tội hắn rồi không, mọi người lại dịch đi chút ít.

“Đỗ xe.”

Ngưu Đại sững sờ, vô ý thức vung cây roi ra tiếng, xe trâu ngừng lại.

Chỉ thấy một thân ảnh từ trên xe bò nhảy xuống, hai cái tiền đồng ném trên tay hắn.

“Tiến Tử, ngươi không ngồi à?” Ngưu Đại kinh ngạc nói.

Không có người trả lời hắn, thân ảnh cao lớn rất nhanh biến mất ở xa xa. Ngưu Đại trở lại quan sát mọi người trên xe, hiểu rõ thở dài một hơi.

“Kỳ thật Tiến Tử không phải là người xấu.”

Chỉ tiếc giọng của hắn quá nhỏ, người trên xe thấy ôn thần kia xuống xe, lên tiếng nghị luận. Tiếng người ầm ĩ bao phủ tiếng của Ngưu Đại, chỉ có Lư Kiều Nguyệt ngồi ở đầu xe, tựa hồ nghe được một chút, chỉ tiếc nghe được không rõ ràng lắm, rất nhanh lực chú ý của nàng cũng bị tiếng nghị luận hấp dẫn.

Mọi người trên xe nghị luận chính là ‘Tiến Tử ” trong miệng Ngưu Đại.

Người này họ Hàn, tên tTến, là người Hàn gia trang.

Hàn Tiến này tiếng tăm lừng lẫy ở mười dặm tám thôn quanh đây, đương nhiên nổi danh này không phải là thanh danh tốt, mà là thanh danh xấu.

Người ta nói Hàn Tiến này từ nhỏ đã không tốt lành gì, khi còn bé có tiếng trộm đạo ở Hàn gia trang, sau khi lớn lên không làm việc đàng hoàng, suốt ngày lăn lộn cùng một chỗ với một đám du côn vô lại, không làm chuyện tốt.

Ở nông thôn, nói một người không làm việc đàng hoàng, được coi là ngôn từ cực kỳ nghiêm trọng rồi.

Nông dân kiếm ăn không dễ dàng, vùng vẫy giành sự sống với trời, dựa vào trời ăn cơm, bình thường ăn mặc đều nhờ ruộng đất. Không làm việc đàng hoàng không chỉ nói người này lười biếng, còn nói người này không làm đến nơi đến chốn, không làm chính sự, là người không đáng tin cậy.

Một người khiến người khác không tin cậy được, ở nông thôn này, là không có người muốn thân thiết.

Nghe nói Hàn Tiến này làm việc tại sòng bạc trong huyện đấy. Sòng bạc là địa phương nào? Đó là nơi người đứng đắn sẽ không đi. Đối với nông gia mà nói, phàm là có liên quan tới song bạc, vậy thì đại biểu cho cửa nát nhà tan, bán đất bán nhà, thậm chí có bán con bán cái, nói tóm lại là người không tốt.

Mà Hàn Tiến là người làm việc cho sòng bạc, dĩ nhiên sẽ không phải là người tốt.

Nghe nói thực tế trong tay hắn dính đầy máu, còn có mạng người nữa, chỉ vì ông chủ song bạc có hậu trường lớn, cho nên hắn mới bình yên vô sự đến nay, nếu không hắn đã bị giết bao lần rồi.

Mọi người xôn xao những lời đồn đãi này, bởi vậy danh tiếng của Hàn Tiến ở mười dặm tám thôn có thể đạt tới hiệu quả dọa trẻ con khóc đêm. Lư Kiều Nguyệt đời trước đã từng nghe qua tên tuổi người này, nhưng chưa từng gặp người này, tuyệt đối không nghĩ tới Hàn Tiến kia lại có bộ dạng thế này.

Không hiểu sao Lư Kiều Nguyệt có cảm giác, cảm thấy mọi người trên xe nói không đúng sự thật cho lắm.

Trộm cắp?

Người như vậy sẽ là một người trộm cắp sao?

Dù thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi!
 
Nông Phu Gia Tiểu Kiều Thê
Chương 24



Bởi vì chuyện ngoài ý muốn đột nhiên tới này, lại làm cho mấy vị trên xe rảnh rỗi có đề tài tán gẫu, xe trâu đi dọc đường không hề yên tĩnh.

Lúc đi ngang qua Lê Hoa lĩnh, xe trâu ngừng lại, Mai thị và con gái xuống xe, Lư Kiều Nguyệt có cảm giác được thở dài một hơi.

“Sao rồi, có phải ồn ào quá làm con không ngủ gật được không? Không sao đâu, đến nhà ông ngoại con, con ngủ thêm một giấc cũng được.” Mai thị nói.

Lư Kiều Nguyệt lắc đầu, “Mẹ à, con không mệt nhọc.”

“Vậy bị sợ à? Đừng nghe những người kia nói bậy, toàn là đồn bậy đấy.”

Lư Kiều Nguyệt hiếu kỳ hỏi: “Mẹ à, chẳng lẽ mẹ biết chuyện ư?”

Mai thị trầm ngâm một thoáng mới nói: “Hình như người nọ quen biết tiểu cữu cữu con, mẹ chỉ biết hình như không phải là người xấu. Nhưng hắn là người của sòng bạc, chúng ta ít tiếp xúc thì hơn.”

Lư Kiều Nguyệt gật đầu.

Trong lúc nói chuyện, hai mẹ con đã tiến vào Lê Hoa lĩnh.

Cái gọi là Lê Hoa lĩnh chỉ bởi vì toàn bộ thôn ở trên một sườn núi lớn, mà trên sườn núi có đủ loại cây lê. Mỗi khi hoa lê đua nở, cảnh sắc Lê Hoa lĩnh đẹp không sao tả xiết, mà thôn dân Lê Hoa lĩnh không chỉ được ngắm cảnh đẹp, còn có quả lê khắp núi.

Chỉ dựa vào hàng năm bán quả lê thôi, thôn dân Lê Hoa lĩnh đã được lợi không ít, Lê Hoa lĩnh là thôn giàu có nổi danh mười dặm tám thôn quanh đây.

Mai gia ở vị trí đầu thôn, từ xa cũng có thể nhìn thấy tiểu viện Mai gia.

Tiểu viện Mai gia được kiến thiết rất xinh đẹp, nhà ngói lớn gạch xanh, tường viện cũng xây bằng gạch xanh, nhìn qua đã biết điều kiện gia đình này giàu có.

Mai thị cùng con gái đi vào tiểu viện Mai gia, đại tẩu Lưu thị của Mai thị đang trong nội viện phơi nắng đồ ăn. Nhìn thấy hai người đến, bà hơi sững sờ, vội vàng lau tay đi qua cười nghênh đón.

“Mặc Lan, đến đấy à. Nguyệt Nhi, lâu rồi không tới, mợ cả nhớ cháu chết mất.”

Lưu thị vừa đưa hai người vào trong phòng, vừa thân mật ôm Lư Kiều Nguyệt vào trong ngực. Khi còn bé Lư Kiều Nguyệt ở Mai gia không ngắn, Lưu thị xưa nay yêu thương nàng như con gái ruột.

“Mẹ ơi, người xem ai đến này.” Từ xa, Lưu thị đã dắt cuống họng hô lên.

Không bao lâu sau, một lão phu nhân thân hình gầy gò từ bên trong nhà chính đi ra.

Lão phu nhân này ước chừng hơn năm mươi tuổi, một đầu tóc hoa râm vấn ra sau gáy, trên đầu cài trâm bạc. Làn da trắng nõn, mặt mũi hiền lành, trên mặt tuy có nếp nhăn nhỏ dày đặc, nhưng nhìn khuôn mặt, chắc hẳn khi còn trẻ dung mạo không tầm thường.

Bà mặc một bộ áo khoác màu xanh thêu bức văn hai vạt, phía dưới là một váy mã diện màu xanh, nhìn từ cách ăn mặc cùng khí chất, quả thực không giống một bà lão ở nông thôn.

Liễu thị hơi nheo mắt lại, nhìn một hồi lâu, mới nhìn ra là con gái và cháu ngoại tới.

“Là Lan nhi cùng Nguyệt Nhi đến đấy à.”

Liễu thị khi còn trẻ làm tú nương, thêu thùa nhiều, cho nên khi lớn tuổi, mắt dần dần không được tốt lắm. Nhìn gần thì không sao, nhưng xa thì không được.

“Bà ngoại ”

Lư Kiều Nguyệt khẽ gọi một tiếng, tựa như chim non về tổ nhào vào ngực Liễu thị.

Liễu thị cười tủm tỉm ôm nàng trong ngực, dịu dàng hỏi: “Nguyệt Nhi của bà ngoại làm sao, mẹ con ức h**p con à? Nếu là mẹ con ức h**p con, cứ nói cho bà ngoại biết.”

“Mẹ ” Mai thị không chịu, sẳng giọng, “Xem mẹ nói này, con không phải là mẹ kế.”

Liễu thị trừng con gái, nói: “Con không phải mẹ kế, nhưng chẳng kém mẹ kế là mấy, suốt ngày trừng mắt, không có bộ dạng người làm mẹ. Nguyệt Nhi, đi vào với bà ngoại, đừng để ý tới mẹ con.”

Nói xong, dẫn đầu nắm tay Lư Kiều Nguyệt đi vào nhà.
 
Nông Phu Gia Tiểu Kiều Thê
Chương 25



Lư Kiều Nguyệt vừa đi vừa giải thích giúp mẹ: “Bà ngoại, mẹ không ức h**p Nguyệt Nhi, là Nguyệt Nhi quá lâu không gặp người, cho nên mới kích động.”

“Nhớ bà ngoại thì thường đến đây, đều tại mẹ con, gần đây không mang con tới nhà.”

Mai thị ở đằng sau bất đắc dĩ cười với đại tẩu, hai người theo ở phía sau vào phòng.

Mấy người tiến vào nhà chính ngồi xuống.

“Cha và đại ca nhị ca không có ở nhà à? Nhị tẩu và Hồng Vũ tức phụ đi đâu rồi?” Mai thị tò mò hỏi.

Hôm nay Mai gia yên tĩnh thần kỳ, Mai thị vừa vào nhà thì phát hiện.

“Cha và đại ca con mang theo hai đứa cháu trai của con đi lên núi thu heo, vợ Hồng Bang ở vườn rau phía sau, hai đứa vợ của Hồng Vũ Hồng Chí về nhà mẹ đẻ. Về phần nhị ca con, hôm nay Hàn gia trang có gia đình làm việc vui, nhị ca con mang theo Nhị thẩm con và Hồng Bang đi cầm muôi cho người ta.” Liễu thị nói.

Liễu thị giảng giải tình huống, thích thú gật đầu nhẹ.

Đại ca Mai Đại Hổ cùng hai đứa con trai xem như thừa kế nghiệp cha, tiếp lớp Mai lão hán, tức là đồ tể mổ heo, đã mở một quán thịt heo trên trấn. Nhị ca Mai Tiểu Hổ làm tổ chức tiệc, ngày thường hay giúp người ta xử lý lễ hội kiếm ăn, thường xuyên mang theo Nhị tẩu và con trai trưởng cầm muôi xử lí yến hội cho người ta.

Mặc dù điều kiện Mai gia không kém, nhưng các nam nhân trong nhà đều rất bận, cho nên ngày thường đại đa số thời gian chỉ có mấy nữ nhân ở nhà.

“Làm sao, tìm cha và đại ca con có việc à?”

Mai thị không che lấp, nói: “Là có chút việc, đợi cha về nói sau.”

Liễu thị gật đầu, không hỏi lại nữa.

Trong nháy mắt đến trưa.

Các nam nhân Mai gia đều không có ở nhà, hôm nay chỉ có Liễu thị, vợ con trai cả Lưu thị và cháu dâu Tiền thị ở nhà.

Gia cảnh Mai gia giàu có, trong nhà tuy có hơn mười mẫu đất, nhưng đều cho người khác thuê trồng, hàng năm thu tiền thuê đất. Cho nên nữ nhân Mai gia không phải ra đồng làm việc, thường ngày chỉ phụ trách nấu cơm và làm nội trợ trong nhà.

Đường tẩu Tiền thị của Lư Kiều Nguyệt là tiểu tức phụ tay chân lanh lẹ, nàng vừa thành thân cùng con trai trưởng Nhị phòng Mai Hồng Bang. Thấy tiểu cô và đường muội chồng mình đến nhà, từ vườn rau xanh trở về, thu dọn rồi đi vào phòng bếp.

Tới bữa cơm trưa, cơ hồ không để Mai thị phải hao tâm tổn trí, cơm trưa đã được bưng lên.

Cơm trưa rất phong phú, Mai gia làm đồ tể, không thiếu thịt. Nhị ca Mai thị ngày thường xử lý tiệc rượu, mỗi lần làm xong việc, chủ nhà không thể thiếu đưa tiền và mấy thứ đồ ăn, hoặc cá hoặc thịt gì đó. Trong nhà cái ăn phong phú, ngày thường người Mai gia ăn cơm đương nhiên không khắt khe mình, huống chi cô con gái một Mai thị của Mai gia hôm nay về nhà mẹ đẻ.

Sau khi ăn xong, Liễu thị có thói quen ngủ trưa, Lư Kiều Nguyệt khi còn bé cơ hồ xem như Liễu thị giáo dưỡng lớn lên, cũng có thói quen ngủ trưa, hai bà cháu thân thân mật mật trở về phòng ngủ trưa.

Đến khi Lư Kiều Nguyệt tỉnh lại, thấy bà ngoại bên người đã đi rồi.

Nàng mặc thêm xiêm y đi xuống giường, vốn đang chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên nghe được gian ngoài truyền đến tiếng nói chuyện, không khỏi thả nhẹ tay chân, đứng vững lại.

Cô con gái Mai thị này chỗ nào cũng tốt, tính tình cũng tốt, lại không giống Liễu thị. Nhưng Liễu thị chỉ có một cô con gái thôi, đương nhiên thương bà không ít, cho nên tình cảm của hai mẹ con rất tốt. Mai thị có chuyện gì cũng chưa bao giờ gạt bà. Lần này có ý định về nhà mẹ đẻ mượn bạc, Mai thị đương nhiên sẽ nói chân tướng sự tình từ đầu chí cuối cho mẹ ruột.
 
Nông Phu Gia Tiểu Kiều Thê
Chương 26



Nghe Mai thị nói xong…, Liễu thị lâm vào trầm mặc.

Dừng một chút, bà hơi do dự nói: “Như vậy đi, con cũng đừng vội, chờ cha con về nghĩ cách giúp con.”

Nghe vậy, Mai thị đã biết trong đó có chút không hợp lý, với gia cảnh nhà mẹ đẻ, hai mươi lượng bạc sẽ không có khả năng không lấy ra được, chẳng lẽ trong nhà đã xảy ra chuyện gì?

Bà vội vàng truy hỏi.

Liễu thị không dấu diếm bà.

“Còn không phải lão Tam sao, gần đây giày vò nói là đi trong huyện làm ăn, cầm hết tiền bạc trong nhà đi, còn mượn cả đại ca nhị ca con nữa.” Nói xong, Liễu thị thở dài một hơi.

Ngoại trừ con trai trưởng Mai Đại Hổ, con trai thứ Mai Tiểu Hổ, Mai lão hán và Liễu thị còn có đứa con út Mai Trang Nghị.

Đứa con út này là ngoài ý muốn có được, thân thể Liễu thị không khỏe, hồi đó sau khi sinh hai huynh đệ Mai Đại Hổ và con gái Mai Mặc Lan, Mai lão hán không cho bà sinh nữa.

Không thể không nói, Mai lão hán và Liễu thị cảm tình vô cùng tốt, bình thường hộ nông dân nhà ai không phải con cái càng nhiều càng tốt, không thấy ai sợ vợ thân thể yếu đuối, không cho sinh con. Cũng may cha mẹ Mai lão hán chết sớm, Liễu thị phía trên không có mẹ chồng quản thúc, đôi vợ chồng ngày thường sống có thương có lượng, sau khi hạ quyết tâm, quyết định nuôi ba đứa bé cho tốt và không sinh thêm nữa.

Nhưng mà nhiều năm sau bỗng nhiên lại có Mai Trang Nghị. Mai Trang Nghị năm nay chỉ có hai mươi hai, cách rất nhiều tuổi so với ca ca tỷ tỷ phía trên. Bởi vì sinh sau đẻ muộn, lại nhỏ hơn ca ca tỷ tỷ rất nhiều, Mai Trang Nghị từ nhỏ được cha mẹ và đám ca ca tỷ tỷ yêu thương, cũng bởi vậy mới có tính cách quen cả gan làm loạn.

Mai Trang Nghị là người có rất nhiều ý kiến, sau khi lớn lên hắn không ít lần cân nhắc vấn đề nghề nghiệp ngày sau của nhà, nhưng để hắn làm ruộng hắn không làm, không làm mổ heo, nhị ca Mai Tiểu Hổ dạy hắn trù nghệ, về sau đám người đi làm tiệc, cũng có thể kiếm miếng cơm, hắn cũng không làm. Ngày thường luôn xuất quỷ nhập thần, không có việc gì sẽ chạy lên trấn lên huyện, cũng không biết đang làm cái gì.

Vốn đã đến tuổi thành thân, trong nhà đã không ít lần làm mai cho hắn, nhưng hắn lại không có ý định thành thân, khiến cho cả nhà cực kì đau đầu. Cũng may mà Mai Trang Nghị biết suy nghĩ, ngày thường làm việc tuy có chút tùy hứng làm bậy, đến cùng ở bên ngoài cũng không trêu chọc ra tai họa gì, không thể không nói, người Mai gia quả thực được thở dài một hơi.

Mai Trang Nghị khi còn bé là Mai thị nuôi lớn, hai tỷ đệ cảm tình vô cùng tốt, nghe mẹ nói tiểu đệ cầm hết bạc trong nhà đi làm kinh doanh rồi, bà chẳng những không có sinh lòng bất mãn, ngược lại tràn đầy lo lắng.

“Lão Tam ở trên huyện làm cái gì vậy? Không phải ở bên ngoài xông họa gì đấy chứ?”

Liễu thị bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài một hơi: “Gặp rắc rối thì không đến mức, con của ta ta biết rõ, nghe lão Tam nói hình như là cùng người hùn vốn buôn bán hàng gì đấy, nó không nói tỉ mỉ.”

Mai thị không khỏi nới lỏng khẩu khí, thoáng sau lại hỏi: “Nhóm vợ Hồng Vũ Hồng Chí không nói gì à?”

Lúc ấy Mai thị nghe nói vợ Mai Hồng Vũ và vợ Mai Hồng Chí đều về nhà mẹ đẻ rồi, đã cảm giác ra khác thường, chỉ là đại tẩu Lưu thị ngồi ở một bên, bà không dám không biết xấu hổ mà mở miệng hỏi. Lúc này còn cái gì không rõ đây, nhất định là bởi vì lão Tam cầm bạc trong nhà, trong nhà lại náo ra mâu thuẫn rồi.
 
Nông Phu Gia Tiểu Kiều Thê
Chương 27



“Chúng nó có thể nói cái gì, Mai gia hôm nay còn chưa tới phiên chúng nó đương gia.”

Liễu thị là lão nhân cực kì hòa ái, nói ra lời như vậy, chứng tỏ rằng bà bất mãn hết sức với hai người này rồi.

“Cũng may mà lão Tam thông minh, lúc trước bảo cha con chia nhà cho ba huynh đệ chúng nó, tất cả bạc của phòng bọn họ, hai lão nhân chúng ta không hề lấy. Về phần vốn riêng của ta và cha con, về sau muốn cho ai thì cho ai, không tới phiên chúng nó nghi vấn.”

Nhắc tới cái này, không thể không nói Mai Trang Nghị là người thông minh, năm đó chuyện Mai gia ở riêng chính là hắn nói ra đấy.

Năm đó bởi vì chuyện này, Mai gia bị gợn sóng không nhỏ.

Nhưng mà Mai Trang Nghị nói đúng, nhóm ca ca tẩu tẩu tốt với hắn, vậy thì là phúc khí của hắn. Nhưng vài năm sau, nhóm chất nhi dần dần lớn lên, về sau không thể thiếu sẽ lấy vợ sinh con, nhân khẩu Mai gia sẽ ngày càng nhiều. Lúc này thỏa mãn, không có nghĩa là về sau cũng thế, thực tế từng người đều cưới vợ rồi, cho nên sớm phân rõ thì tốt hơn.

Năm đó khi đề nghị việc này, Mai Trang Nghị mới mười hai tuổi.

Sau đó Mai gia phân gia, tài sản được chia ra cho từng nhà, người một nhà thì vẫn ở cùng một chỗ. Bởi vậy hai ông bà Mai lão hán có thể được hưởng thụ niềm vui gia đình, mà không sinh ra mâu thuẫn gì.

Gia sản được chia làm bốn phần, ba con trai mỗi người một phần, hai vợ chồng Mai lão hán giữ một phần. Về phần nghề nghiệp của ai thì người ấy quản, ông không xen vào của người nào. Vấn đề nuôi dưỡng hai vợ chồng Mai lão hán, bởi vì năm đó hai người còn trẻ, cộng thêm tiểu nhi tử còn nhỏ, nên không chọn dựa vào các phòng bọn họ. Đợi về sau lão nhân lớn tuổi, lại bàn việc này.

Theo lý thuyết, cái này đã xem như phòng ngừa chu đáo rồi, nhưng như thế, cũng không thể tránh được một ít mâu thuẫn.

Cãi nhau chỉ vì vốn riêng trong tay hai lão nhân.

Người Mai gia đều biết trong tay hai khẩu Mai lão hán có vốn riêng, về phần bao nhiêu thì không biết, dù sao cũng là không ít. Người Mai gia không có suy nghĩ gì, ngược lại là hai cô con dâu đại phòng kia suy nghĩ đấy.

Cho nên nói, mọi nhà đều có một bản kinh khó niệm.

Người một nhà Mai gia cảm tình không tệ, đương nhiên đây là một đời trước, các con cái hai huynh đệ Mai Đại Hổ dần dần lớn lên, đều cưới vợ, thế hệ trước thì không có gì, đồng lứa nhỏ tuổi không khỏi sẽ sinh ra một ít tâm tư.

Nhất là hai con dâu Đại phòng, lúc vừa gả tới còn rất tốt, về sau có thể là cảm giác mình sinh thêm cháu trai cho Mai gia, liền cảm thấy lưng eo cứng cỏi, không khỏi nảy sinh tâm tư nhỏ nhặt, ngày thường luôn ưa thích ở sau lưng làm chút ít mờ ám.

Nếu nói cái khác, bọn họ cũng không dám, nhiều lắm thì náo chút ít ‘Tiểu cảm xúc’ hoặc là dạy con mình đòi Thái gia gia Thái nãi nãi muốn cái gì đó, không chỉ xui mấy đứa bé đòi, mình cũng mượn tên tuổi con muốn lấy. Nói ra chuyện không to tát gì, chỉ là khó tránh khỏi làm cho người ta chán ghét.

“Năm đó ở riêng, bạc và điền sản ruộng đất phân cho lão Tam đều giao cho cha con và ta quản lí. Qua nhiều năm như vậy, nó tuy có chút ít chơi bời lêu lổng, nhưng rất hiếm khi lấy bạc trong nhà. Ta và cha con không chỉ một lần ám chỉ qua lão Tam chưa bao giờ dùng vốn riêng của chúng ta, nhưng chúng nó đều không tin, cảm thấy chúng ta sau lưng cho lão Tam bạc.”

Mai thị cau mày: “Đại ca cùng đại tẩu đâu rồi, bọn họ mặc kệ à?”
 
Nông Phu Gia Tiểu Kiều Thê
Chương 28



Sắc mặt Liễu thị ảm đạm, bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Làm sao sẽ mặc kệ! Con không phải không biết, đại ca con ngày thường bề bộn, chưa bao giờ xen vào việc giữa các phụ nhân. Đại tẩu con thì tính tình mềm yếu, đầu không làm nổi cái giá mẹ chồng, mỗi lần đại tẩu con định nói chút gì đó, hai người lại nhấc con trai ra, đại tẩu con không biết nên nói như thế nào nữa. Dù sao, cho dù không nhìn mặt khác, cũng phải cho Hồng Vũ và Hồng Chí chút mặt mũi.”

Mai thị cũng biết hai cháu dâu không phải cái bớt lo, không ngờ bây giờ con huyên náo quá phận như thế. Bà cau mày nói: “Vậy hôm nay vợ Hồng Vũ và vợ Hồng Chí về nhà mẹ đẻ là vì việc này?”

Liễu thị thở dài một hơi, gật đầu.

Mai thị là người thẳng tính, tính tình từ nhỏ đã không tốt, thấy hai cháu dâu cũng dám kết bè làm mất mất mặt cha mẹ mình, lập tức phát hỏa.

Bà lập tức đứng lên, cả giận nói: “Con đi tìm đại tẩu, bảo tẩu ấy quản lí hai đứa con dâu cho tốt, Mai gia chúng ta không có đạo lý tiểu bối leo lên đầu trưởng bối giương oai!”

Liễu thị giữ chặt bà lại: “Được rồi, đừng để đại tẩu con khó xử, nó cũng khó.”

“Khó cái gì? Đại ca không biết con tin, nhưng nói đại tẩu cũng không biết, con không tin đâu. Hay là bà ta cũng có tâm tư này?” Mai thị cười lạnh nói.

Liễu thị không nói gì.

“Để con đi nói, trong lòng ai mà không có chút tâm tư nhỏ nhặt, giấu lâu như vậy, rốt cục hiển lộ ra rồi. Chính mình không dám đứng ra, giựt giây hai đứa con dâu làm ầm ĩ, có chuyện gì sao không nói cho đại ca biết!” Thì ra là bắt nạt mẹ bà tính tình hiền dịu, nam nhân Mai gia thường xuyên không có ở nhà.

Liễu thị khuyên nhủ: “Cũng đừng nói như vậy, đại tẩu con là người không tệ, vì con vì cháu, cũng là nhân chi thường tình.” Liễu thị có thể nói như thế nào đây, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, mà cô con dâu lớn này xác thực nhiều năm qua chưa từng làm ra chuyện để người ta phải chê trách, thì ra là chuyện nhiều năm sẽ thay đổi.

“Suy nghĩ cho con cái là nhân chi thường tình, nhưng nhớ thương vốn riêng của trưởng bối là đạo lý gì? Đừng quên Mai gia không chỉ có Đại phòng, còn có Nhị ca và Tam đệ nữa!”

Đạo lý này là không nên thiên vị, nhưng cũng bởi vì thế mà con dâu đại phòng mới càng ngày càng làm ầm ĩ, còn không phải là vì buộc hai lão cho đại phòng, miễn cho hai lão lấy vốn riêng cho tiểu nhi tử hết. Thực tế lần này Mai Trang Nghị về nhà cầm bạc, lại hỏi hai ca ca của mình cho mượn chút ít, hai con dâu đại phòng lúc ấy không nói gì, quay đầu đi đã trở mặt rồi. Đấy, sáng sớm hôm nay đã mang theo con về nhà mẹ đẻ rồi.

“Được rồi được rồi, việc này con đừng quan tâm, ta và cha con có nắm chắc.” Liễu thị rất đau đầu con gái tính tình nóng nảy, chỉ có thể khuyên nhủ như thế.

Mai thị hừ một tiếng, không nói gì.

Người lớn tuổi rất thích dàn xếp yên bình, thật tình không biết có một số việc dàn xếp yên bình căn bản không giải quyết được vấn đề. Nhưng Mai thị cũng không nói gì nữa, bà biết rõ tính tình của mẹ, cho nên không có ý tiếp tục tranh luận với bà.

Ở bên trong buồng, Lô Kiều Nguyệt lâm vào khiếp sợ, thật lâu chưa tỉnh táo lại.

Nàng khiếp sợ không phảivề bí mật mâu thuẫn của nhà ông ngoại, mà là nàng đột nhiên nhớ tới một sự kiện ở đời trước.

Đời trước Mai gia đã xảy ra một chuyện, cậu út cầm trong nhà bạc đi làm kinh doanh, nào biết lại xảy ra ngoài ý muốn, thua lỗ hết bạc không nói, người còn bị thương cà nhắc chân, còn nợ nần một khoản lớn.

Bởi vì chuyện này, mẹ nàng có một thời gian toàn chạy về nhà mẹ đẻ, mà lúc ấy nàng đã xuất giá, hơn nữa lúc đó vừa lúc Đỗ Liêm đi thi tú tài, mẹ nàng vì không muốn để nàng phân tâm, không nói cho nàng biết. Khi nàng biết được chuyện thì hết thảy đã kết thúc rồi, cho nên nàng không tinh tường cụ thể, chỉ biết là Mai gia tựa hồ náo loạn một hồi, mấy cậu hồi đó hình như phát sinh một ít mâu thuẫn. Về sau, Mai gia triệt để ở riêng, gia cảnh cũng rớt xuống ngàn trượng, rất lâu không hồi phục lại được.

Thì ra là vào lúc này, Đỗ quả phụ chậm rãi hiển lộ ra nguyên hình, lấy danh nghĩa dạy bảo nàng, ném hết việc nhà cho nàng làm, nàng ngày ngày bận rộn nội trợ, còn phải ra đồng làm việc.

Lúc ấy nàng không hiểu, sau đó chậm rãi hồi tưởng mới biết được, người Đỗ gia mắt thấy chỗ dựa dựa lớn nhất của nàng không còn, mà Đỗ Liêm lại thi trúng tú tài, cho nên hoàn toàn mất đi kiêng kị trước đó.
 
Nông Phu Gia Tiểu Kiều Thê
Chương 29



Bởi vì chuyện này, thân thể bà ngoại càng ngày càng kém hơn, không tới hai năm sau thì buông tay mà đi. Ông ngoại bởi vì bà ngoại mất đi, tinh thần nhiệt tình đều không có, không bao lâu cũng đi theo. Mà cậu út càng chán chường vô cùng, không còn là cậu út hăng hái, anh tuấn, cởi mở nữa.

Về sau nữa, theo Đỗ gia dọn nhà vào trong huyện, nàng không bái kiến cậu út, cho đến khi đại ca gặp chuyện, nàng mất đi liên hệ với nhà mẹ đẻ, và cũng không còn tin tức của Mai gia nữa.

Làm sao bây giờ?

Lô Kiều Nguyệt không khỏi bắt đầu lo nghĩ.

Nàng mặc dù sống hai đời, đến cùng vẫn chỉ là nữ tử, bình thường không ra khỏi cổng lớn hai bước, trong khoảng thời gian ngắn không nghĩ ra được biện pháp tốt gì đi ngăn cản chuyện này phát sinh.

Ăn ngay nói thật, nhất định là không được, loại chuyện hoang đường này, cậu út chắc chắn sẽ không tin. Nhưng trơ mắt ếch ra nhìn ông bà ngoại và cậu út từ nhỏ yêu thương mình, rơi vào kết cục như vậy, nàng không thể làm được.

Vừa lúc đó, gian ngoài vang lên tiếng cười cởi mở.

Là đại cữu cữu.

Mai Đại Hổ trở về rồi.

Theo mặt trời dần dần ngả về tây, Mai gia càng lúc càng náo nhiệt lên.

Mai lão hán và con trai trưởng về đầu tiên, già trẻ bốn người đánh hai chiếc xe trâu, đẩy trở về bốn con lợn rừng to béo. Lợn rừng toàn thân lông màu đen, răng nanh sắc nhọn, máu heo đỏ sậm xen lẫn trên da lợn, thoạt nhìn rất dữ tợn.

Lợn rừng này là mấy người Mai lão hán lên núi mua, dựa vào núi Đại Hắc có một thôn gọi là thôn Đại Hắc, thôn Đại Hắc xa xôi hẻo lánh, lên núi kiếm ăn, xuống sông uống nước, đại đa số thôn dân là thợ săn.

Trong thôn có một đám thợ săn hùn vốn dò xét ổ lợn rừng, thoáng cái đánh được bốn con lợn rừng lớn nhỏ. Bọn họ nhất thời không ăn hết, cha con Mai lão hán là đồ tể nổi danh quanh đây, liền tới nhà chào hỏi bảo Mai lão hán đi qua mua lợn.

Từ Lê Hoa lĩnh đến Đại Hắc thôn, qua lại một chuyến mất gần ba canh giờ. Rất vất vả, nhưng bốn con lợn rừng dẫu thế nào cũng có lợi nhuận mấy lượng bạc, cho nên khi về nhà, mấy người Mai lão hán đều cười ha hả.

Nhóm người Mai lão hán chân trước vừa tiến vào nhà, hai vợ chồng Nhị phòng và Mai Hồng Bang cũng trở về.

Sau khi về đến nhà, mấy người thấy hai mẹ con Mai thị đến, đều hết sức cao hứng. Chào hỏi qua một tiếng rồi ai nấy về phòng mình thu dọn.

Thu dọn xong, người một nhà ngồi một chỗ nói chuyện.

Nói không được vài câu, huynh đệ Mai Hồng Vũ không thấy vợ của mình, nhi tử cũng không thấy đâu, liền lên tiếng hỏi một câu.

Lưu thị hơi sững sờ, nói nhà mẹ đẻ hai người có việc, đi về nhà mẹ đẻ rồi, mang cả cháu trai đi, còn chưa trở lại.

Không khí có chút ngưng trệ, trên mặt Mai lão hán và Liễu thị cũng bị mất tươi cười, Mai thị nghiêm mặt, Lô Kiều Nguyệt là tiểu bối, không dám xen vào, chỉ có thể cẩn thận cúi đầu xuống. Ngược lại Nhị tẩu Trần thị của Mai thị có chút hiểu ra, nhưng không lên tiếng, chỉ liếc mắt nhìn thôi.

“Bà nương này, hôm nay tiểu cô cô gia về đây, vậy mà lại chạy về nhà mẹ đẻ, thực là không biết chọn thời gian.” Mai Hồng Vũ mắng chửi một tiếng.

Lưu thị giảng hòa giúp hai con dâu: “Chúng nó đi sớm, không biết tiểu cô các con về đây.”

“Con đi đón mẹ con bọn họ về, vừa vặn về ăn cơm chiều.” Hai huynh đệ Mai Hồng Vũ đứng lên. Trong nhà có xe trâu, qua lại một chuyến rất nhanh.

Mai thị cười mỉm, lên tiếng ngăn cản: “Rất lâu không gặp hai huynh đệ các cháu rồi, ngồi xuống trò chuyện với tiểu cô, hai đứa cháu dâu của ta kia không phải không biết đường về nhà, còn cần phải mấy huynh đệ các cháu đi đón sao?”

Mai thị nói lời này rất hàm xúc, toàn bộ phòng đều tĩnh lặng lại.
 
Back
Top Bottom