Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nông Gia Tiểu Phu Lang - Ngư Bách Bách

Nông Gia Tiểu Phu Lang - Ngư Bách Bách
Chương 10



Khi mặt trời sắp lặn, Lâm Ngư chuẩn bị đi nấu cơm. Dù đã thành thân với Ngụy Thanh Sơn, y vẫn hơi ngại gọi tên hắn, mân mê vạt áo một lúc mới lên tiếng: “Thanh Sơn, tối nay huynh muốn ăn gì?”

“Cái gì cũng được.”

“Bánh hành được không?”

“Được.”

Nhận được câu trả lời chắc chắn của Ngụy Thanh Sơn, Lâm Ngư mới đi vào bếp. Ngụy Thanh Sơn cũng đi theo phụ giúp. Hắn rất thích nghe tiểu phu lang gọi tên mình, mỗi lần nghe đều cảm thấy trong lòng như có gì mềm mại chạm vào, tiếc là phu lang nhà hắn ít nói, nếu y có thể nói chuyện với hắn nhiều hơn thì tốt biết mấy.

Tay nghề Lâm Ngư rất tốt, bánh hành được nướng vàng đều hai mặt. Bây giờ y đã dám dùng dầu ăn rồi, Ngụy Thanh Sơn đã nói, hắn ăn no mới có sức làm việc, y phải chăm sóc Ngụy Thanh Sơn cho tốt, cố gắng để hắn ăn uống thoải mái.

Ngụy Thanh Sơn ngồi bên bếp nhóm lửa, hắn cao lớn, ngồi bên bếp trông có vẻ chật chội, hai chân không biết để đâu cho thoải mái, tư thế này Lâm Ngư nhìn cũng thấy khó chịu.

Ngụy Thanh Sơn vừa nhóm lửa vừa nói chuyện với Lâm Ngư: “Sau này trong nhà thiếu gì thì cứ nói với ta.”

“Vâng.”

“Sau này ta lên núi săn bắn, đệ ở nhà tự chăm sóc mình cho tốt.”

“Vâng.”

Dù Ngụy Thanh Sơn nói gì, Lâm Ngư cũng ngoan ngoãn gật đầu. Thực ra Ngụy Thanh Sơn muốn tiểu phu lang nói chuyện với mình nhiều hơn.

“Hai hôm nay ta sẽ cuốc xới miếng đất trống trong sân, sau này giao cho đệ trồng trọt.”

Nhắc đến chuyện này, Lâm Ngư ngẩng đầu lên: “Thật sao?”

“Sao thế, đó là đất của nhà mình mà, đệ muốn trồng gì thì trồng. Trước kia ta thường lên núi săn bắn, rau trồng cũng chẳng ai chăm sóc. Đệ muốn trồng gì? Hôm nào ta đi mua ít hạt giống về.”

“Muốn trồng bí ngô, bí đao, củ cải.” Vì những thứ này có thể dự trữ được qua mùa đông, mùa đông ít rau, có thể ăn những thứ này.

“Trồng thêm dưa chuột nữa, mùa hè trộn ăn cho mát.”

“Vâng!”

Ngụy Thanh Sơn khéo léo dẫn dắt tiểu phu lang nói chuyện với mình, phu lang nhà hắn quá ít nói, lại nhút nhát, như một con ốc sên nhỏ, vừa chạm vào là rụt vào trong vỏ.

Mùi thơm từ trong nồi bay ra, Ngụy Thanh Sơn chỉ cần hơi ngẩng đầu là thấy những chiếc bánh vàng ruộm, điểm xuyết những cọng hành xanh mướt, bánh này thơm hơn cái bánh ba văn tiền mua hôm nay nhiều.

Lâm Ngư cẩn thận đưa chiếc bánh nóng hổi đầu tiên cho hắn: “Huynh ăn không?”

Ngụy Thanh Sơn cầm lấy ngay, cuộn chiếc bánh hành lớn lại, cắn một miếng, lớp vỏ giòn tan rơi xuống, ngon! Ngon hơn bánh khô hắn vẫn ăn không biết bao nhiêu lần!

Buổi tối, Lâm Ngư nướng bánh, hâm nóng lại thức ăn thừa, lại làm thêm một món rau trộn. Tối nay y không nấu cháo nữa, trong nhà chỉ có một cái nồi sắt lớn, nếu nấu cháo nữa thì trời sẽ tối mất.

Tiền bà bà nhà bên cạnh thò đầu ra, nhà Ngụy Thanh Sơn hôm nay ăn gì mà thơm thế! Sao bà cứ cảm thấy từ ngày Ngụy Thanh Sơn cưới vợ, nhà hắn lúc nào cũng thoang thoảng mùi thịt.

Hai người bê bàn ra sân, ăn cơm dưới ánh hoàng hôn. Ngụy Thanh Sơn cuộn bánh hành với thịt, hơi ngấy thì ăn thêm một miếng rau trộn chua cay.

Hắn một mình ăn hết ba cái bánh, Lâm Ngư cũng ăn được một cái rưỡi.

Buổi tối, Ngụy Thanh Sơn lấy chiếc hộp gỗ nhỏ giấu trong tủ ra, đổ hết lên bàn. Lâm Ngư nghe tiếng leng keng của đồng xu, ngẩn người ra.

Ngụy Thanh Sơn gọi người đang ngẩn ngơ lại: “Sau này trong nhà chỉ có hai chúng ta, sau khi tổ chức hôn lễ xong thì chỉ còn lại chừng này tiền, ta giao hết cho đệ giữ, thiếu gì thì cứ mua, hai ta cùng nhau tích cóp.”

Trên bàn có hai thỏi bạc nhỏ, còn lại là đồng xu. Lâm Ngư chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, cẩn thận sờ vào thỏi bạc nhỏ, lạnh lẽo.

Ngụy Thanh Sơn bật cười, tiểu phu lang trông thật đáng yêu.

Ngụy Thanh Sơn để y thỏa mãn: “Đệ đếm đi.”

“Ta, ta…”

“Đệ đếm đi.”

Lâm Ngư cẩn thận đếm từng đồng một, khóe miệng cong lên, mắt sáng long lanh, có vẻ rất thích đếm tiền: “Còn ba trăm tám mươi văn.”

“Ừ, số tiền này đệ giữ để chi tiêu trong nhà.”

Lâm Ngư vội vàng lắc đầu: “Nhiều, nhiều quá.”

Ngụy Thanh Sơn nghiêm mặt: “Đây là tiền của hai chúng ta, giao cho đệ là để vun vén gia đình, đệ phải lo liệu cuộc sống của hai chúng ta, tích cóp hai năm, biết đâu lại xây được nhà ngói.”

“Nhà ngói…” Lâm Ngư tưởng tượng ra hình dáng ngôi nhà ngói, y chưa từng sống trong nhà ngói, cả thôn Đại Lý cũng chỉ có vài nhà có nhà ngói thôi.

“Vậy ta cất tiền đi, để dành xây nhà.”

Ngụy Thanh Sơn ừ một tiếng. Lâm Ngư như chú chuột nhỏ giấu thức ăn, cất hai thỏi bạc vào trong tủ, lại dùng quần áo đè lên, đồng xu thì đựng trong túi vải nhỏ để chi tiêu hàng ngày.

“Ta, ta để đồng xu ở đây, huynh cần dùng thì cứ lấy.”

Ngụy Thanh Sơn gật đầu: “Ừ, ta biết rồi.”

Hai người rửa mặt xong, nằm trên giường. Lâm Ngư chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, lúc này vẫn còn hơi choáng váng, Thanh Sơn giao hết tiền cho y giữ.

Đêm nay, Ngụy Thanh Sơn lại đắp thêm một lớp chăn xuân, Lâm Ngư không thấy lạnh nữa. Ngụy Thanh Sơn nằm bên ngoài, hơi thở ấm áp phả vào người y, Lâm Ngư trong lòng tràn ngập cảm kích, mới cưới hai ngày mà hắn đã giao hết tiền bạc cho mình.

Lại nhớ đến chuyện đêm qua chưa làm xong, Lâm Ngư cảm thấy đều tại mình làm hỏng hứng thú của Ngụy Thanh Sơn, không biết hắn có giận mình không.

Lúc Ngụy Thanh Sơn sắp ngủ, tiểu phu lang bên cạnh khẽ gọi: “Thanh Sơn, huynh ngủ chưa?”

“Ừ.”

Ngụy Thanh Sơn đáp lại một tiếng, rồi tiểu phu lang của hắn từ từ nhích lại gần, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng kéo dây áo lót của hắn, nghiêng người tựa vào ngực hắn, tư thế mời gọi này khiến Ngụy Thanh Sơn lập tức có phản ứng.

Ngụy Thanh Sơn nghĩ đến vết thương trên người phu lang vẫn chưa lành, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng y: “Đợi vết thương của đệ lành rồi hãy nói.”

Lâm Ngư lấy hết can đảm vừa rồi lập tức rụt về, y cảm thấy mặt mình chắc chắn đang rất nóng, may mà tắt đèn rồi nên Ngụy Thanh Sơn không nhìn thấy.

Lâm Ngư trốn trong chăn, một lúc sau thì ngủ thiếp đi, hôm nay đi đường núi xa xôi, y cũng mệt rồi. Nhưng Ngụy Thanh Sơn bên cạnh, người bị y khơi dậy d*c v*ng, lại không ngủ được.

Vốn dĩ đắp hai lớp chăn đã nóng, bây giờ càng nóng hơn. Ngụy Thanh Sơn chỉ có thể thò tay ra ngoài để hạ nhiệt.

Đêm nay, tiểu phu lang không còn lăn vào lòng hắn nữa, Ngụy Thanh Sơn lại thấy lòng trống trải.

Thấy tiểu phu lang bên cạnh đã ngủ say, hắn liền rúc vào gần y hơn. Vốn đã nóng, hắn lại càng gần thì càng nóng hơn, Ngụy Thanh Sơn vén chăn bên mình lên một chút, hơi hối hận vì đã đắp thêm chăn, nếu không thì đêm nay tiểu phu lang sẽ lại lăn vào lòng hắn.

Hôm nay Lâm Ngư không ngủ nướng, trời vừa sáng y đã mở mắt, chỉ cảm thấy hơi nóng, vừa mở mắt ra đã thấy nửa khuôn mặt mình đang áp vào cánh tay Ngụy Thanh Sơn, giật mình đến mức mắt tròn xoe, y không dám đánh thức Ngụy Thanh Sơn, lặng lẽ như ăn trộm mà rời giường.

Lâm Ngư dậy rồi mà mặt vẫn còn đỏ, y đun nước nóng rửa mặt, nấu cháo, hấp lại bánh hành còn thừa từ hôm qua, luộc thêm hai quả trứng.

Ở nhà họ Triệu, một ngày y chỉ ăn hai bữa, không ăn sáng. Đến đây, y mới biết Ngụy Thanh Sơn ngày ăn ba bữa, y quyết tâm chăm sóc Ngụy Thanh Sơn cho tốt, đương nhiên sẽ không vì tiết kiệm lương thực mà bỏ bữa sáng.

Ngụy Thanh Sơn đã tỉnh từ lâu, nóng, đắp hai lớp chăn, lại còn ôm phu lang trong lòng. Lâm Ngư chưa tỉnh thì hắn đã dậy rồi, thấy phu lang lén lút rời giường, khóe miệng hắn nhếch lên, nằm thêm một lúc nữa mới dậy.

Ăn sáng xong, Ngụy Thanh Sơn ra sân cuốc đất, Lâm Ngư ngồi trong sân cắt may quần áo mới.

Hà Đông Đông cũng chạy đến phụ giúp, sờ mó từng tấm vải: “Ngư ca nhi, ngày mai về nhà mẹ đẻ, ngươi mặc bộ nào? Ta thấy bộ màu đỏ sen này đẹp nhất, vải cũng tốt nhất.”

Lâm Ngư định mặc bộ màu xanh ngọc, nhưng Hà Đông Đông cứ nài nỉ mãi, cuối cùng y chọn bộ màu đỏ sen làm áo xuân.

Ngụy Thanh Sơn thì cuốc xới miếng đất có thể trồng rau trong sân, định đợi phu lang về nhà mẹ đẻ xong thì đi mua hạt giống về.

Có Hà Đông Đông giúp đỡ, bộ áo xuân mới của Lâm Ngư nhanh chóng được may xong. Tấm vải màu xanh khói, Lâm Ngư may cho Ngụy Thanh Sơn một bộ đồ ngắn tay.

Ngày về nhà mẹ đẻ, hai người dậy từ sớm. Lâm Ngư không hào hứng lắm, y không muốn về, nhưng Nguyệt nha đầu ở nhà, y lại muốn gặp muội muội, ngày y xuất giá, Nguyệt nha đầu khóc sưng cả mắt.

Ngụy Thanh Sơn xách theo một miếng thịt lợn và một gói mứt quả, lễ vật này không quá nặng cũng không quá nhẹ.

Hắn mặc bộ đồ ngắn tay mới Lâm Ngư may cho, tân phu lang bên cạnh cũng mặc bộ đồ mới màu đỏ sen, làm khuôn mặt y thêm tươi tắn.

Hai người cùng nhau đi về phía đầu làng, gặp người quen thì chào hỏi, không ít người khen quần áo mới của hai người đẹp.

“Còn mang theo cả thịt nữa, Thanh Sơn coi trọng chuyện về nhà mẹ đẻ lắm nha.”

“Đúng vậy, nhìn bộ đồ trên người tân phu lang, chỉ riêng vải thôi cũng tốn không ít tiền.”

“Còn nói người ta không có của hồi môn, giờ thì mặc đồ mới rồi đấy.”

Tiền bà bà cũng chen vào: “Hôm qua thấy mua nhiều vải thế, còn tưởng về nhà mẹ đẻ sẽ cho nhà ngoại ít vải chứ.”

“Nghĩ gì vậy, cũng không phải nhà mẹ đẻ ruột, mang theo thịt là được rồi, hơn nữa, con trai nhà bà mấy năm trước về nhà mẹ đẻ cũng chỉ mang theo một túi khoai lang thôi.”

Tiền bà bà bị nghẹn họng, chỉ biết nói một câu “Liên quan gì đến bà” rồi bỏ đi.

Một thẩm nhìn bà ta: “Dạo này sao Tiền bà bà cứ thích nói xấu người khác vậy? Sao thế, Thanh Sơn chọc giận bà ta lúc nào à?”

“Chẳng phải là vì trước kia muốn gả đứa cháu trai ngốc nghếch của bà ta cho Thanh Sơn, Thanh Sơn không đồng ý đấy thôi.”

“Tiền bà bà này cũng thù dai thật, vẫn còn nhớ chuyện đó.”

“Đúng vậy, nhà bà ta lại ở gần nhà Ngụy Thanh Sơn, thấy nhà người ta sống tốt lên thì khó chịu trong lòng.”
 
Nông Gia Tiểu Phu Lang - Ngư Bách Bách
Chương 11



Một canh giờ sau, Ngụy Thanh Sơn và Lâm Ngư mới đến được đầu thôn Đại Lý Tử. Triệu Nguyệt Nguyệt lấy cớ hái rau, đã chạy ra từ sớm, cứ quanh quẩn ở đầu làng chờ ca ca trở về.

Nàng rất lo lắng cho Lâm Ngư kể từ khi y xuất giá, sợ y bị đối xử tệ bạc. Thiên hạ đều đồn vị ca phu này bất hiếu, kẻ bất hiếu sao có thể là người tốt được?

Từ xa, Triệu Nguyệt Nguyệt đã thấy bóng người, nhưng ban đầu không dám nhận. Đến khi họ gần hơn, nàng mới nhận ra, vội vàng chạy tới: “Ca!”

Lâm Ngư thấy Triệu Nguyệt Nguyệt thì mừng rỡ: “Nguyệt nương.”

Triệu Nguyệt Nguyệt hơi e dè trước vóc dáng cao lớn của Ngụy Thanh Sơn, khẽ gọi một tiếng.

Lâm Ngư đưa cho Triệu Nguyệt Nguyệt một túi vải nhỏ đã chuẩn bị riêng: “Thanh Sơn bảo ta mang cho muội, muội cứ tự mình ăn đi.”

Triệu Nguyệt Nguyệt vô cùng ngạc nhiên, ấn tượng về Ngụy Thanh Sơn cũng tốt hơn vài phần. Hôm nay, Lâm Ngư về nhà mặc y phục mới, sắc mặt cũng hồng hào hơn, chắc hẳn là sống rất tốt.

Ba người cùng nhau đi về phía nhà họ Triệu. Thấy Lâm Ngư trở về, Lý thẩm hàng xóm chào hỏi: “Ngư nhi về rồi à?”

“Vâng, thưa thẩm, con về rồi.”

Lý thẩm suýt nữa không nhận ra Lâm Ngư trong bộ y phục mới, trên mặt y còn mang theo nụ cười nhàn nhạt, trông có vẻ sống rất tốt, bà cũng mừng cho y.

Sáng sớm, biết Lâm Ngư hôm nay sẽ về nhà, Thái Xuân Hoa đã cất giấu hết đồ ăn ngon trong nhà. Gã thợ săn nghèo kiết xác kia thì có thể mang theo thứ gì chứ, đến đây ăn uống cũng khiến bà xót ruột.

“Cha, nương, ca ca về rồi!” Triệu Nguyệt Nguyệt chạy về nhà trước.

Thái Xuân Hoa nói giọng khó chịu: “Về thì về, có phải chưa từng gặp đâu.”

Vừa quay đầu lại, bà ta liền nhìn thấy thịt và một giỏ trái cây trên tay Ngụy Thanh Sơn, lập tức tươi cười ra mặt, nhận lấy đồ: “Thanh Sơn, Ngư nhi về rồi.”

Triệu Gia Trụ cũng bước ra: “Ngư nhi về rồi.”

Lâm Ngư đáp lại một tiếng, rồi gọi “cữu cữu”.

Thái Xuân Hoa vui mừng xách thịt vào nhà. Đã lâu rồi không được ăn thịt, tối nay sẽ làm thịt ăn, còn giỏ trái cây này, vài ngày nữa bà ta về nhà mẹ đẻ sẽ mang theo làm quà. Chỉ là sao không thấy mang rượu đến, đúng là gã thợ săn nghèo, đến rượu cũng tiếc.

Ngụy Thanh Sơn trò chuyện với Triệu Gia Trụ, Triệu Nguyệt Nguyệt liền kéo Lâm Ngư sang một bên, nhỏ giọng hỏi: “Ca, ca phu người thế nào?”

“Rất tốt.”

Lâm Ngư có chút đỏ mặt khi bị hỏi, nhưng lại nghĩ đến việc đã thành thân ba ngày rồi mà Ngụy Thanh Sơn vẫn chưa động chạm đến mình, y không khỏi có chút thất vọng, chẳng lẽ Ngụy Thanh Sơn không thích y? Đều tại đêm tân hôn y đã khóc, giá mà y nhịn được thì tốt rồi.

Triệu Nguyệt Nguyệt sờ sờ y phục mới của Lâm Ngư: “Ca, y phục của huynh đẹp quá.”

Lâm Ngư mỉm cười: “Hắn mua cho ta.”

Lâm Ngư xoa đầu tiểu cô nương, Triệu Nguyệt Nguyệt kêu lên một tiếng, nắm lấy tay y: “Ca, ta đã lớn rồi, không phải trẻ con nữa.”

“Dù sao muội cũng là muội muội của ta.”

Lâm Ngư sờ tay Triệu Nguyệt Nguyệt thấy hơi thô ráp, nhìn xuống thì thấy trên tay nàng nứt nẻ vì lạnh: “Sao lại thế này?”

Triệu Nguyệt Nguyệt giấu tay ra sau lưng: “Không sao, không sao.”

“Sau khi ta đi, việc nhà đều do muội làm cả sao?”

Triệu Nguyệt Nguyệt gật đầu. Cho dù Triệu Nguyệt Nguyệt không nói, Lâm Ngư cũng có thể đoán được, Thái Xuân Hoa là người lười biếng, sao có thể giặt giũ nấu nướng, y vừa đi, những việc này đều rơi vào tay Triệu Nguyệt Nguyệt.

Bây giờ việc nhà còn ít, đợi thêm một thời gian nữa cỏ mọc lên, nàng còn phải đi cắt cỏ cho gà vịt trong sân.

Lâm Ngư thở dài bất lực, y có thể gả cho Ngụy Thanh Sơn hoàn toàn là may mắn, nếu không phải Thái Xuân Hoa tham lam mười lượng bạc sính lễ, ả ta cũng sẽ không gả y cho hắn.

May mà là gả cho Ngụy Thanh Sơn “tai tiếng”, nếu gả cho kẻ què quặt, tàn tật thì y cũng không biết làm sao.

Triệu Đại Chí nấp trong phòng đẩy cửa sổ ra nhìn trộm người trong sân, vừa nhìn đã ngây người. Lâm Ngư mặc y phục mới càng thêm xinh đẹp, đều tại mẫu thân hắn, lúc trước sao không nghe lời hắn giữ Lâm Ngư lại làm thiếp cho hắn, đợi hắn thi đỗ công danh, rồi cưới tiểu thư khuê các cũng được mà.

Triệu Đại Chí nhìn đến nóng mắt, hận không thể chạy ra nắm tay người ta. Lâm Ngư nhạy bén nhận ra ánh mắt từ chỗ tối, vừa ngẩng đầu lên quả nhiên là Triệu Đại Chí, y hơi giật mình, vội vàng vào nhà tìm Ngụy Thanh Sơn.

Trong nhà, hai người cũng không nói gì. Triệu Gia Trụ tự cho mình là người đọc sách, xưa nay khinh thường đám nhà quê trong làng, chỉ chờ con trai mình thi đỗ công danh, quang tông diệu tổ.

Ngụy Thanh Sơn bưng bát nước cho Lâm Ngư uống, vừa nãy còn tốt mà, sao lại vội vàng chạy về vậy?

“Ngư nhi, Ngư nhi! Ra nấu cơm!”

Lâm Ngư định đứng dậy thì bị Ngụy Thanh Sơn giữ tay lại, y lại ngoan ngoãn ngồi xuống. Thái Xuân Hoa lại gọi thêm hai tiếng: “Ngư nhi! Ngư nhi! Ra nấu cơm!”

Triệu Gia Trụ liếc mắt nhìn hai người, không nói gì, ánh mắt trách móc Lâm Ngư không nghe lời, nhưng nghĩ đến việc nhà mình là người đọc sách, ông ta cũng lười nói chuyện với đám nhà quê này.

Thái Xuân Hoa gọi hai tiếng không ai đáp lại, bà ta bực bội hừ một tiếng, thật sự coi mình là khách sao, để bà ta hầu hạ, nằm mơ đi!

Từ khi Lâm Ngư xuất giá, việc giặt giũ, nấu nướng, đun nước trong nhà đều giao cho Nguyệt Nguyệt làm, con bé này làm việc vụng về, không được chu đáo như Lâm Ngư.

Nghe thấy tiếng gọi, Triệu Nguyệt Nguyệt chạy tới: “Nương, để con làm cho.”

“Con ranh chết tiệt, lại chạy đi đâu trốn việc hả, suốt ngày chỉ biết ăn với chơi, nuôi mày đúng là đồ ăn hại, bảo mày bưng chậu nước rửa chân cũng suýt làm bỏng chết nương mày, mày có tác dụng gì chứ!”

“Lão nương nói cho mày biết, dù sau này mày có xuất giá, lão nương vẫn là nương mày! Bất cứ lúc nào về nhà cũng phải làm việc nấu cơm cho tao, nếu không thì nuôi mày làm gì!”

Cả cái sân đều nghe thấy những lời mỉa mai này của Thái Xuân Hoa. Lâm Ngư có chút sợ hãi, rụt về phía Ngụy Thanh Sơn, Ngụy Thanh Sơn vỗ nhẹ mu bàn tay y an ủi.

“Cữu cữu, cữu mẫu sao lại thế này? Biểu muội còn nhỏ như vậy, để người ngoài nghe thấy chẳng phải thành trò cười sao? Sao không thấy biểu đệ Đại Chí đâu? Nghe nói biểu đệ là người đọc sách, con nghe nói các vị đại nhân ở huyện nha rất thích những học trò xuất thân từ gia đình hòa thuận.”

Triệu Gia Trụ ho khan một tiếng: “Đúng vậy, đúng vậy, Đại Chí nhà ta năm nay còn phải tham gia kỳ thi phủ nữa.”

Ngụy Thanh Sơn cũng phụ họa: “Biểu đệ Đại Chí năm nay nhất định thi đỗ, đến lúc đó ngài sẽ là thân phụ của tú tài đấy.”

Triệu Gia Trụ là người rất sĩ diện, nghe Ngụy Thanh Sơn nói vậy, trong lòng rất đắc ý: “Ta đi đun thêm ấm nước nóng.”

Triệu Gia Trụ làm ra vẻ người chủ gia đình chạy vào bếp, nhỏ giọng quát mắng vài câu: “Như cái dạng gì vậy, chỉ tổ làm người ta chê cười, còn không mau nấu cơm.”

Thái Xuân Hoa hừ một tiếng, rồi mới ngừng chửi mắng.

Trong phòng khách, Lâm Ngư nhỏ giọng nói lời cảm ơn: “Cảm ơn huynh.”

“Cảm ơn gì chứ, chúng ta là phu phu, ta còn phải cảm ơn phu lang không chê ta mang tiếng xấu nữa.” Ngụy Thanh Sơn cũng lười ứng phó với Triệu Gia Trụ: “Chúng ta vào phòng đệ ngồi một lát.”

Sắc mặt Lâm Ngư tái nhợt trong giây lát: “Không…không có, trước kia ta ở nhà kho, hôm đó…đó là phòng của Nguyệt muội.”

Ngụy Thanh Sơn không nói gì nữa, càng thêm chán ghét vợ chồng Triệu Gia Trụ, chỉ muốn nhanh chóng đưa phu lang về nhà.

Triệu Gia Trụ nói vài câu trong bếp rồi đi ra, Triệu Nguyệt Nguyệt cũng vừa khóc vừa chạy ra. Năm nay nàng đã mười hai tuổi rồi, vậy mà nương nàng lại mắng nàng trước mặt khách, trong lòng Triệu Nguyệt Nguyệt rất tủi thân.

Lâm Ngư vội vàng đứng dậy: “Ta đi xem Nguyệt muội.”

Lâm Ngư đi theo vào phòng Triệu Nguyệt Nguyệt. Phòng của Triệu Nguyệt Nguyệt là căn phòng tồi tàn nhất trong mấy gian nhà, cửa sổ nhỏ, bên trong tối om.

Lúc Lâm Ngư bước vào, Triệu Nguyệt Nguyệt đang nằm sấp trên giường khóc, Lâm Ngư vỗ nhẹ lưng nàng: “Nguyệt nương, đừng khóc nữa.”

Triệu Nguyệt Nguyệt rất tủi thân, nhất là sau khi Lâm Ngư đi, trong nhà không có ai bênh vực nàng, dù sao cũng là thiếu nữ tuổi dậy thì, khó tránh khỏi cảm thấy ấm ức.

“Ca, muội thật sự không nỡ để huynh xuất giá, sau khi huynh đi, muội rất nhớ huynh, nương suốt ngày chỉ biết mắng muội.”

Lâm Ngư cũng không biết làm thế nào, chỉ biết an ủi vài câu, Triệu Nguyệt Nguyệt mới đỡ hơn một chút.

“Ta đi lấy nước cho muội rửa mặt, ngoan, đừng khóc nữa.”

Không chỉ Triệu Nguyệt Nguyệt khó chịu, Lâm Ngư cũng bị Triệu Nguyệt Nguyệt khóc đến rơi nước mắt, khi ra ngoài y lau nước mắt đi để không ai nhìn thấy, rồi bưng chậu đi ra góc sân lấy nước.

Triệu Đại Chí đang đọc sách trong phòng nghe thấy tiếng động, hắn nhìn qua khe cửa sổ thấy Lâm Ngư đang một mình lấy nước, vòng eo nhỏ nhắn, hôm nay mặc bộ y phục màu đỏ sen, trông rất xinh đẹp, làm khuôn mặt y như hoa đào nở rộ.

Triệu Đại Chí nhìn đến ngứa ngáy trong lòng, từ khi Lâm Ngư xuất giá, hắn cứ mãi nghĩ về y, trước kia sao lại không phát hiện ra nhóc ăn xin nhỏ này lại xinh đẹp như vậy chứ, nếu biết y xinh đẹp thế này, hắn cần gì phải tốn tiền đến kỹ viện chứ.

Triệu Đại Chí nổi tà tâm, thấy lúc này ở góc sân chỉ có một mình Lâm Ngư, bây giờ không thể làm gì được người ta, sờ mó một chút cũng tốt.

Hắn chắc chắn rằng cho dù hắn có trêu ghẹo Lâm Ngư, y cũng không dám nói với tên thợ săn nghèo kia, dù sao những ca nhi, nữ nhi này đều coi trọng danh tiết hơn bất cứ thứ gì, hắn không tin Lâm Ngư dám nói.

Quyết định xong, Triệu Đại Chí lẻn ra ngoài: “Ngư nhi, vừa nãy ta gọi đệ sao đệ không trả lời?”

Lâm Ngư chán ghét Triệu Đại Chí, thấy hắn lại gần liền né tránh, Triệu Đại Chí càng thêm hứng thú: “Ngư nhi, để ta bưng cho, để ta.”

Vừa nói, Triệu Đại Chí vừa định sờ tay Lâm Ngư, Lâm Ngư hoảng sợ hắt cả chậu nước vào mặt hắn.

Ngụy Thanh Sơn ngồi trong nhà khách luôn chú ý đến Lâm Ngư, sợ phu lang về nhà bị bắt nạt, thấy hành vi ph*ng đ*ng của Triệu Đại Chí, Ngụy Thanh Sơn quát lớn: “Ngươi đang làm cái gì!”

Ngụy Thanh Sơn nhanh chóng bước tới, che chở phu lang trong lòng, tay kia túm lấy áo Triệu Đại Chí, ném hắn xuống đất.

Triệu Đại Chí ở nhà được nuông chiều từ bé, ngay cả việc đồng áng cũng không phải làm, sao có thể là đối thủ của Ngụy Thanh Sơn.

Hắn mặc trường bào của người đọc sách, bên trong chỉ là một lớp áo mỏng, vừa rồi bị Lâm Ngư hắt cả chậu nước lạnh vào người, giờ lại bị Ngụy Thanh Sơn ném xuống đất, quần áo dính đầy bùn đất, trông như con chó ghẻ nhảy xuống vũng bùn.
 
Nông Gia Tiểu Phu Lang - Ngư Bách Bách
Chương 12



“Không sao chứ?” Ngụy Thanh Sơn vỗ nhẹ lưng Lâm Ngư an ủi, vừa rồi hắn thấy rõ ràng, Triệu Đại Chí muốn sờ tay phu lang của hắn.

Nghe thấy tiếng động, Thái Xuân Hoa từ trong bếp chạy ra: “Ôi trời, con trai của ta!”

Thái Xuân Hoa vội vàng đỡ Triệu Đại Chí dậy, Triệu Đại Chí ôm eo kêu đau. Thái Xuân Hoa quen thói mắng mỏ Lâm Ngư, lập tức chỉ vào y quát lớn: “Ngươi làm cái gì vậy hả? Vừa về đã gây chuyện thị phi trong nhà!”

Thấy con trai mình bị bắt nạt, Thái Xuân Hoa cho rằng Lâm Ngư lại v* v*n con trai bà ta, đúng là đồ đê tiện.

Ngụy Thanh Sơn hừ lạnh một tiếng: “Phải hỏi hắn vừa rồi đang làm gì mới đúng!”

Triệu Đại Chí không hề chột dạ: “Ta có thể làm gì chứ, thấy Ngư nhi đang bưng nước nên muốn giúp đỡ một chút, ai ngờ Ngư nhi lại hắt cả chậu nước vào mặt ta, Ngư nhi, có phải vậy không?”

Triệu Đại Chí chắc chắn Lâm Ngư không dám nói thật, cho dù giữa hai người không có gì, nhưng nếu Ngụy Thanh Sơn nghi ngờ, người sống không yên ổn chính là Lâm Ngư.

Lâm Ngư run rẩy, cúi đầu không nói.

Triệu Đại Chí càng thêm đắc ý: “Ngươi xem, ta đã nói là vậy mà, còn Ngụy Thanh Sơn ngươi, vừa đến đã đánh người, đúng là đồ thô lỗ, vô sỉ!”

Thái Xuân Hoa cũng chỉ trích Lâm Ngư: “Ngươi là một ca nhi đoan chính ư, vừa về đã làm náo loạn việc học hành của Đại Chí, ngươi có ý đồ gì hả? Đồ đê tiện!”

Thấy hai người càng nói càng khó nghe, sắc mặt Ngụy Thanh Sơn u ám, quát lớn: “Đủ rồi!”

Hai người giật mình bởi tiếng quát đột ngột của Ngụy Thanh Sơn. Lâm Ngư cúi đầu, không rõ biểu cảm, y nắm chặt tay, nhỏ giọng nói: “Là Triệu Đại Chí muốn nắm tay ta, ta mới hắt nước vào hắn.”

Thấy Ngụy Thanh Sơn bị mắng cùng mình, trong lòng Lâm Ngư rất khó chịu, y biết danh tiết của một ca nhi quan trọng như thế nào, nhưng Ngụy Thanh Sơn đối xử tốt với y, cho dù sau này Ngụy Thanh Sơn không thích y nữa, y cũng không thể để Ngụy Thanh Sơn chịu uất ức này.

Vừa nghe những lời này, Thái Xuân Hoa liền nổi giận: “Xì, Đại Chí thèm để ý đến loại đê tiện như ngươi sao? Ngày thường ở nhà, ngươi cứ thích lượn lờ trước mặt biểu ca, làm Đại Chí không có tâm trạng học hành, hôm nay về nhà lại câu dẫn biểu ca, đồ đê tiện, còn học được cách vu oan giá họa nữa!”

Mỗi câu Thái Xuân Hoa nói ra, sắc mặt Lâm Ngư lại càng thêm tái nhợt, y cắn môi, nước mắt rơi xuống: “Không, không phải như vậy.”

Lâm Ngư như trở lại những ngày tháng bị đánh mắng ở nhà họ Triệu, y sợ hãi đến mức không dám ngẩng đầu, sợ nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Ngụy Thanh Sơn.

Ngụy Thanh Sơn ôm phu lang vào lòng an ủi: “Ta tin đệ, đừng sợ.”

Thấy Lâm Ngư yếu đuối như vậy, Triệu Đại Chí càng đắc ý, tên đê tiện này dám hắt nước lạnh vào hắn, đúng là chán sống rồi.

Hắn đảo mắt, nghĩ ra một kế, nếu Lâm Ngư bị đuổi về nhà, chẳng phải y lại quay về nhà hắn sao? Loại ca nhi hư hỏng này ai còn dám lấy nữa chứ, đến lúc đó chẳng phải muốn làm gì thì làm sao.

Triệu Đại Chí ngẩng đầu lên, đắc ý nói: “Tên thợ săn nghèo kiết xác kia, ngươi có biết tại sao mẫu thân ta lại vội vàng gả tên đê tiện này cho ngươi không?”

“Đại ca! Đừng nói nữa!” Triệu Nguyệt Nguyệt kéo tay áo Triệu Đại Chí, cầu xin nhìn hắn: “Đừng nói nữa.”

Lâm Ngư đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt đầy hoảng sợ, y nắm chặt tay áo Ngụy Thanh Sơn: “Ta, ta muốn về nhà.”

“Ừ, chúng ta về nhà ngay.”

Ngụy Thanh Sơn nể mặt đối phương là cữu cữu của Lâm Ngư nên mới không động thủ, sau này nếu Lâm Ngư không muốn đến thì sẽ không đến nữa, loại thân thích này cũng chẳng cần qua lại làm gì. Ngụy Thanh Sơn nắm chặt tay, kìm nén lửa giận, không thể động thủ, nếu không sẽ làm phu lang nhút nhát của hắn sợ hãi.

“Này, đi đâu đấy? Ta nói cho ngươi biết, chính là vì tên đê tiện này câu dẫn ta, nên mới bị mẫu thân ta vội vàng gả đi, tên thợ săn nghèo kiết xác, ngươi thật sự tưởng mình nhặt được bảo bối sao? Ha ha ha.”

Nghe những lời này, Lâm Ngư suýt nữa ngã quỵ, Ngụy Thanh Sơn đỡ eo y mới không bị ngã xuống đất. Nước mắt Lâm Ngư từng giọt từng giọt rơi xuống y phục Ngụy Thanh Sơn, y ngẩng đầu nhìn Ngụy Thanh Sơn: “Ta không có.”

“Ta biết, đệ đợi ta ở đây một lát, chúng ta sẽ về nhà ngay.”

Ngọn lửa giận trong lòng Ngụy Thanh Sơn bùng cháy, hắn sải bước đến, một tay xách áo Triệu Đại Chí lên, tát bốp bốp mấy cái vào mặt hắn: “Ta cho ngươi nói bậy!”

Tay Ngụy Thanh Sơn rất khỏe, mấy cái tát liền đánh rụng hai chiếc răng của Triệu Đại Chí, khóe miệng chảy máu, Triệu Đại Chí bị đánh kêu la thảm thiết, chẳng còn chút nào ra dáng người đọc sách.

Vợ chồng Triệu Gia Trụ, Thái Xuân Hoa thấy con trai bảo bối của mình bị đánh, lập tức xông lên đánh Ngụy Thanh Sơn: “Ngươi thả con ta ra!”

Ngụy Thanh Sơn đẩy mỗi người một cái ngã xuống đất, rồi xách Triệu Đại Chí ấn vào trong chum nước. Triệu Đại Chí vùng vẫy như gà con trong nước, không có chút sức lực nào để chống cự.

Thái Xuân Hoa bò dậy đánh Ngụy Thanh Sơn, bị hắn đá văng ra. Bà già này cũng không phải loại vừa, người Lâm Ngư bị bà ta đánh bầm tím, còn bắt y ngủ ở nhà kho!

Lâm Ngư sợ Ngụy Thanh Sơn ra tay quá nặng, vội vàng chạy đến kéo hắn: “Thanh Sơn, Thanh Sơn, ta muốn về nhà, về nhà.”

Ngụy Thanh Sơn ném Triệu Đại Chí vào chum nước, vừa quay đầu lại thì thấy Triệu Gia Trụ co rúm người trốn sau gốc cây, không dám nói nửa lời.

Nhà họ Triệu, Triệu Đại Chí vùng vẫy trong chum nước, Thái Xuân Hoa ôm ngực kêu đau dưới đất, Triệu Gia Trụ như con rùa rụt cổ trốn sau gốc cây, cả nhà bốn người chỉ có Triệu Nguyệt Nguyệt là sạch sẽ.

Hàng xóm gần đó đều ngó đầu nhìn vào trong sân, Lý thẩm nhìn bộ dạng thê thảm của ba người cười phá lên, đáng đời, ngày thường vênh váo lắm mà, giờ thì hay rồi, cuối cùng cũng có người trị được.

“Đệ đợi ta ở đây, ta lấy đồ rồi đi.”

Ngụy Thanh Sơn vào nhà khách xách giỏ trái cây lên, rồi vào bếp lấy miếng thịt đi. Thái Xuân Hoa thấy hắn lấy cả thịt và trái cây, lập tức hét lên: “Ngươi để xuống cho ta, để xuống!”

Ngụy Thanh Sơn chuẩn bị đi thì nghe thấy tiếng gà gáy ở sân sau, hắn nhìn thấy hai con gà rừng mình mang đến lúc đón dâu, liền xách cả lồng gà đi.

Thái Xuân Hoa thấy cả gà cũng bị lấy mất, bò dậy định giật lại: “Trả lại cho ta, trả lại cho ta!”

“Ngư nhi, chúng ta đi.”

Lâm Ngư đi theo sau Ngụy Thanh Sơn chuẩn bị rời đi, Triệu Nguyệt Nguyệt chạy nhanh tới: “Khoan đã!”

Triệu Nguyệt Nguyệt lấy hết can đảm nhìn Ngụy Thanh Sơn: “Ca, đại ca ta nói dối, Ngư ca ca ngày nào cũng làm việc cùng ta.”

Ngụy Thanh Sơn gật đầu: “Ta biết.”

Ngụy Thanh Sơn dẫn Lâm Ngư ra khỏi sân, Thái Xuân Hoa bò lết trên đất cũng không đuổi kịp, tức giận đấm xuống đất: “Đồ ăn cướp! Trả gà cho ta! Trả thịt cho ta!”

Lúc này, phản ứng của Thái Xuân Hoa còn dữ dội hơn cả lúc thấy Triệu Đại Chí bị đánh, bà ta tức đến ngất xỉu.

Mấy người đứng xem ở cổng thấy Ngụy Thanh Sơn đi ra liền bỏ chạy, Lý thẩm không đi, còn gọi Lâm Ngư: “Ngư nhi, không sao chứ?”

Lâm Ngư im lặng lắc đầu. Thấy Lâm Ngư đáng thương, Lý thẩm không khỏi nói: “Chàng trai, Ngư nhi là đứa trẻ ngoan ngoãn, đừng nghe Thái Xuân Hoa bọn họ nói bậy.”

Thấy sắc mặt Ngụy Thanh Sơn lạnh lùng, sợ hắn hiểu lầm, về nhà lại đối xử tệ với Lâm Ngư, nên bà mới nói vài câu.

Ngụy Thanh Sơn gật đầu: “Y là phu lang của ta, ta tự nhiên tin tưởng y.”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”

Hai người đi trên đường núi, Lâm Ngư cúi đầu đi theo sau Ngụy Thanh Sơn, y đã chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất, nếu Ngụy Thanh Sơn không tin lời y, y sẽ bỏ đi.

Trong lòng rối bời, y va vào lưng Ngụy Thanh Sơn, Ngụy Thanh Sơn dừng bước: “Ngẩng đầu lên, nhìn đường.”

Lâm Ngư ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, Ngụy Thanh Sơn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của phu lang đầm đìa nước mắt, trong lòng rất xót xa: “Đi, chúng ta quay lại đánh tên Triệu Đại Chí đó thêm lần nữa!”

Ngụy Thanh Sơn vừa nói vừa định quay lại, mới đi chưa được bao xa, dám bắt nạt phu lang của hắn, đánh thêm lần nữa để phu lang hắn hả giận!

Lâm Ngư nắm chặt tay áo Ngụy Thanh Sơn, giọng nghẹn ngào: “Sao huynh không hỏi ta?”

Ngụy Thanh Sơn đau lòng vô cùng, một tay xách lồng gà, một tay xách thịt và trái cây, lúc này cũng chẳng quan tâm nữa, đặt hết đồ xuống đất, ôm phu lang gầy yếu vào lòng: “Ta tin đệ.”

Ngụy Thanh Sơn biết Lâm Ngư sống không tốt, tính tình lại nhạy cảm, e rằng nhất thời cũng không tin lời hắn nói.

Lâm Ngư hai tay nắm chặt y phục trước ngực Ngụy Thanh Sơn, vùi mặt vào lòng hắn khóc nức nở: “Ta không có suốt ngày vây quanh Triệu Đại Chí, cũng không có câu dẫn hắn, hôm đó, hôm đó Triệu Đại Chí gọi ta vào phòng hắn rót nước nóng, hắn liền nắm lấy y phục của ta, muốn, muốn…”

Trái tim Ngụy Thanh Sơn như bị bóp nghẹt bởi tiếng khóc của phu lang: “Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, ta biết, ta biết, tên Triệu Đại Chí đó nhìn ánh mắt đã biết là kẻ háo sắc, ta chỉ hận mình không gặp đệ sớm hơn, để đệ phải chịu uất ức.”

Lâm Ngư vẫn nức nở nói: “Thái Xuân Hoa đánh ta, nói ta câu dẫn Triệu Đại Chí, lại còn tham lam, tham lam bạc của huynh, nên mới vội vàng gả ta đi.”

Lâm Ngư khóc đến run cả người, vùi mặt vào lòng Ngụy Thanh Sơn không dám ngẩng đầu, ngay cả lời Ngụy Thanh Sơn vừa nói y cũng không nghe rõ, chỉ sợ Ngụy Thanh Sơn vì vậy mà chán ghét mình.

Ngụy Thanh Sơn không phải người giỏi ăn nói, người đàn ông cứng rắn chỉ biết ôm phu lang an ủi, vỗ nhẹ lưng y: “Ta tin đệ, tin đệ.”

Nhưng Lâm Ngư dường như không nghe thấy, cúi đầu khóc lớn, Ngụy Thanh Sơn cảm nhận được nước mắt ấm nóng trên ngực mình.

Ngụy Thanh Sơn có chút sốt ruột, không thể để y khóc nữa, khóc như vậy sẽ hại thân thể.

Hắn đưa tay nâng cằm người trong lòng lên, giọng nói có chút nghiêm khắc: “Lâm Ngư, nghe ta nói.”

Vừa nhìn, Ngụy Thanh Sơn càng thêm xót xa, phu lang của hắn khóc đến sưng cả mắt, khóe mắt đỏ hoe, vài sợi tóc mai dính vào má, nước mắt như dòng sông vỡ đê rơi xuống tay hắn.

Ngụy Thanh Sơn cảm thấy hôm nay mình ra tay quá nhẹ, đáng lẽ phải dùng roi đánh ba người đó mấy roi mới hả giận.
 
Nông Gia Tiểu Phu Lang - Ngư Bách Bách
Chương 13



Ngụy Thanh Sơn dịu giọng: “Lâm Ngư, nhìn ta, nhìn ta.”

Ngụy Thanh Sơn nhìn chăm chú vào mắt Lâm Ngư: “Ta tin đệ, ta không giận, ta chỉ giận vì đệ bị người ta bắt nạt mà ta lại không ở bên cạnh đệ. Đệ là phu lang của ta, ta sẽ bảo vệ đệ.”

Lâm Ngư chớp chớp mắt, một giọt nước mắt lớn lại rơi xuống: “Thật, thật sao?”

“Thật.”

Nói xong, Ngụy Thanh Sơn cúi đầu hôn lên môi tiểu phu lang. Mắt Lâm Ngư dần mở to, ngẩn người một lúc mới phản ứng lại, nấc lên một tiếng, quên cả khóc.

Thấy tiểu phu lang không khóc nữa, Ngụy Thanh Sơn mới yên tâm: “Về nhà thôi, giúp ta xách thịt, hai tay ta đều bận rồi, không thể dắt tiểu phu lang của ta được.”

Ngụy Thanh Sơn nhặt đồ đặt dưới đất lên, Lâm Ngư ngây người nhận lấy thịt và giỏ trái cây.

Ngụy Thanh Sơn lúc này mới rảnh một tay, một tay xách lồng gà, một tay dắt tiểu phu lang ngốc nghếch của mình về nhà.

Trên đường đi, Lâm Ngư không dám ngẩng đầu, để mặc Ngụy Thanh Sơn dắt đi. Ngụy Thanh Sơn tin tưởng y, Ngụy Thanh Sơn đã hôn y, nỗi sợ hãi trong lòng tan biến, trong đầu chỉ còn lại nụ hôn nhẹ nhàng vừa rồi.

Nhiều năm sau, vào một đêm nọ, Lâm Ngư lại nhắc đến chuyện này: “Thanh Sơn, huynh có biết không, ngày đó nếu huynh không tin ta, ta đã đi tìm a mẫu rồi, ta rất sợ, rất sợ bị huynh bỏ rơi, rất sợ phải quay lại nhà họ Triệu.”

Bên này, Ngụy Thanh Sơn đã dỗ dành phu lang xong, dẫn y rời đi, bên kia nhà họ Triệu rối loạn cả lên.

Vì hai con gà rừng và thịt bị lấy mất, Thái Xuân Hoa tức đến ngất xỉu, Triệu Đại Chí vẫn còn đang vùng vẫy trong chum nước.

Tuy thời tiết đã ấm áp hơn một chút, nhưng Triệu Đại Chí vẫn mặc trường bào bằng vải bông mỏng, hắn tự mình bò ra khỏi chum nước, môi tím tái vì lạnh, nằm bẹp dưới đất thở hổn hển.

Triệu Gia Trụ nhìn người này lại nhìn người kia, cuối cùng vẫn đỡ con trai mình dậy trước: “Đại Chí, Đại Chí à.”

Một mình ông ta không đỡ nổi Triệu Đại Chí đang nằm dưới đất, chỉ có thể kéo hắn vào nhà: “Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt! Còn không mau đi đun nước nóng!”

Triệu Nguyệt Nguyệt vội vàng chạy vào bếp đun nước. Triệu Gia Trụ sợ quần áo ướt của Triệu Đại Chí làm ướt giường, liền kéo hắn ra phòng khách, hai tay cởi bỏ quần áo ướt của Triệu Đại Chí, hắn run cầm cập vì lạnh.

“Con trai của ta, đợi một chút, đợi một chút, đợi muội muội con đun nước nóng xong rồi hãy lên giường nằm.”

Triệu Đại Chí cứ thế tr*n tr**ng run rẩy trong phòng khách. Xong xuôi với Triệu Đại Chí, Triệu Gia Trụ lại kéo người còn lại trong sân vào nhà, ông ta mồ hôi nhễ nhại, thật sự mệt chết ông ta rồi, ngươi nói xem, đang yên đang lành, sao lại đi chọc vào tên thợ săn hung dữ kia chứ.

Đợi Triệu Nguyệt Nguyệt đun nước tắm xong, rồi đổ vào bồn tắm cũng đã mất nửa tuần hương, Triệu Đại Chí run lẩy bẩy như cái sàng, được Triệu Gia Trụ dìu mới ngồi vào bồn tắm được.

Triệu Đại Chí bị cảm lạnh nặng, Thái Xuân Hoa cũng ôm ngực kêu đau trên giường, không thể nào quên được hai con gà rừng kia, cứ nghĩ đến là bà ta lại đau ngực.

Còn Triệu Gia Trụ thì lôi sính lễ của Lâm Ngư ra, Triệu Đại Chí bệnh nặng, ông ta vừa xót tiền, vừa sợ con trai mình có mệnh hệ gì, nên mua thuốc cũng không dám cho thầy lang kê thuốc đắt tiền.



Ngụy Thanh Sơn và Lâm Ngư về đến nhà cũng đã quá trưa, hai người tay xách gà, tay xách thịt, hắn cũng lười giải thích với người trong làng, liền dẫn Lâm Ngư đi đường vòng qua núi sau về nhà.

Việc đầu tiên khi về đến nhà là Ngụy Thanh Sơn đun nước cho tiểu phu lang lau mặt, thật là, đi một chuyến ra ngoài, chẳng dễ gì mới thấy y có chút tinh thần, giờ thì hay rồi, tiểu phu lang của hắn lại ủ rũ.

Lúc này, hai người còn chưa ăn cơm trưa, Lâm Ngư tâm trạng bất an cũng không thấy đói, nhưng y sợ Ngụy Thanh Sơn đói, nên cố gắng vào bếp nấu cơm.

Ngụy Thanh Sơn bảo y vào phòng nghỉ ngơi, y cũng không chịu, Ngụy Thanh Sơn cũng không nói gì nữa, bận rộn một chút cũng tốt, nếu không ngồi không lại suy nghĩ lung tung.

Thức ăn thừa từ hôm cưới đã hết, Lâm Ngư liền cán mì, miếng thịt kia cũng đã để hai ngày rồi, Lâm Ngư sợ hỏng nên mang ra thái.

Ngụy Thanh Sơn ngồi bên bếp lửa giúp y nhóm lửa, thỉnh thoảng lại liếc nhìn phu lang của mình.

Lâm Ngư phi thơm toàn bộ miếng thịt ba chỉ, múc ra một phần lớn, rồi cho rau dại vào xào, cứ như vậy làm một nồi mì thịt rau dại.

Y múc cho Ngụy Thanh Sơn một bát lớn, còn mình thì múc nửa bát, hai người ngồi trong sân ăn.

Ngụy Thanh Sơn cũng đói rồi, bưng bát lên ăn, tay nghề nấu nướng của Lâm Ngư rất tốt, cho dù chỉ là món mì đơn giản cũng rất ngon, lúc xào thịt có cho ớt khô và tỏi vào, trên bát mì nổi một lớp dầu vàng óng, kết hợp với rau xanh trông rất đẹp mắt.

Ngụy Thanh Sơn không tiếc lời khen ngợi: “Phu lang của ta thật là khéo tay, ngươi xem bát mì này chẳng kém gì mì ngoài hàng.”

Lâm Ngư bị câu “phu lang của ta” của Ngụy Thanh Sơn làm cho đỏ mặt, tâm trạng u ám cũng tốt hơn một chút.

Món mì này rất hợp khẩu vị của Ngụy Thanh Sơn, một mình hắn ăn hết hai bát lớn, ngay cả Lâm Ngư vốn không có khẩu vị cũng ăn thêm được nửa bát nhỏ.

Ăn no nê, Ngụy Thanh Sơn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, ngồi lười biếng trên ghế.

“Tiểu Ngư, đệ có biết không, trước khi phân gia, ta thường xuyên đi săn về muộn, lão thái bà kia chưa bao giờ nấu cho ta bát cơm nóng hổi, trên bếp nguội lạnh chỉ có bánh bao ngũ cốc nguội ngắt, còn có dưa muối, ta chỉ có thể nhấm nháp hai cái bánh bao ngũ cốc cứng ngắc với nước nóng.”

Lâm Ngư ngẩng đầu nhìn Ngụy Thanh Sơn, ánh mắt đầy xót xa, Ngụy Thanh Sơn mềm lòng: “Cho nên, đệ ngàn vạn lần đừng rời xa ta, ta không giỏi nấu nướng, thiếu đệ ta lại phải ăn cơm nguội ngày này qua ngày khác.”

“Thanh Sơn không đuổi ta đi, ta sẽ không rời đi.”

“Ai nói muốn đuổi đệ đi chứ! Đệ là tiểu phu lang của ta!”

Lâm Ngư mỉm cười: “Ừm, Lâm Ngư là tiểu phu lang của Ngụy Thanh Sơn.”

Ngụy Thanh Sơn ngẩn người trước nụ cười bất chợt của phu lang, quả nhiên, phu lang của hắn cười lên là đẹp nhất.

Ăn cơm xong, Ngụy Thanh Sơn liền đuổi Lâm Ngư lên giường nghỉ ngơi, hôm nay đi đường xa như vậy, lại còn bị tổn thương tinh thần, ngủ một giấc là sẽ khỏi.

Còn Ngụy Thanh Sơn thì rửa bát, rồi đổ mì thừa cho Đại Hắc và Tiểu Bạch ăn, sau khi dọn dẹp xong, hắn cũng về phòng.

Lâm Ngư trên giường đã ngủ say, Ngụy Thanh Sơn đóng cửa rồi lặng lẽ nằm xuống, hắn đưa tay ôm phu lang vào lòng, tiểu phu lang cọ cọ tìm tư thế thoải mái, Ngụy Thanh Sơn hài lòng thở dài.

Hai người ngủ đến quá trưa mới dậy, Lâm Ngư cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, lúc mở mắt ra thì trời đã tối, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, mơ hồ nhìn thấy đồ đạc trong phòng.

Y bị nóng tỉnh, đắp hai lớp chăn, Ngụy Thanh Sơn lại còn ôm y nữa.

Lâm Ngư vừa động đậy, Ngụy Thanh Sơn liền tỉnh, giọng nói hơi khàn: “Tỉnh rồi à?”

“Ừm, giờ là canh giờ nào rồi?”

“Chắc đã canh ba rồi, còn sớm mà, ngủ tiếp đi.” Nói xong, Ngụy Thanh Sơn liền ôm eo Lâm Ngư một cách tự nhiên.

Mặt Lâm Ngư đỏ bừng, y nhỏ giọng nói: “Ta muốn uống nước.”

Ngụy Thanh Sơn khoác áo ngồi dậy: “Đêm lạnh, ta đi rót cho đệ.”

Ngụy Thanh Sơn ra ngoài dưới ánh trăng, trong bếp có một chậu than, hôm nay hắn cố ý hâm trà trên đó, sợ Lâm Ngư nửa đêm tỉnh dậy khát nước.

Nước bên trong ấm, hắn bưng bát đến bên miệng Lâm Ngư: “Uống đi, không nóng.”

Lâm Ngư cũng không từ chối, hơi cúi đầu uống vài ngụm, uống xong lại nằm xuống, Ngụy Thanh Sơn uống nốt phần còn lại rồi cũng nằm xuống.

Vừa rồi hắn ngủ mơ màng, mới dám ôm eo Lâm Ngư khi y tỉnh dậy, lúc này thì không dám nữa, hai người nằm thẳng đơ, phân chia rõ ràng.

Lâm Ngư thấy Ngụy Thanh Sơn không ôm mình nữa, liền nhích lại gần, rồi cẩn thận áp sát vào cánh tay Ngụy Thanh Sơn, thấy hắn không động đậy, y lại lấy hết can đảm kéo tay Ngụy Thanh Sơn đặt lên eo mình.

Ngụy Thanh Sơn lập tức nghiêng người ôm y vào lòng, hắn rất vui mừng, phu lang nhỏ của hắn bảo gan dạ thì y lại không biết cãi nhau, đến Đại Hắc cũng có thể dọa y khóc, nói y nhút nhát thì đêm tân hôn đã dám ôm cổ hắn, hôm nay lại chủ động để hắn ôm.

Ngụy Thanh Sơn ôm tiểu phu lang nhắm mắt lại, Lâm Ngư khẽ nói: “Thanh Sơn, hơi nóng.”

Ngụy Thanh Sơn cũng thấy nóng, hắn sợ phu lang lạnh nên mới đắp hai lớp chăn, nếu ôm phu lang ngủ thì y sẽ không bị lạnh nữa.

“Vậy ta bỏ tấm chăn mỏng bên trên ra.”

Ngụy Thanh Sơn ngồi dậy lấy tấm chăn mỏng bên trên ra, lúc đứng dậy, hắn sợ gió lùa vào trong chăn, còn cẩn thận đè chăn lại.

Xong xuôi, Ngụy Thanh Sơn lại nằm xuống, tiểu phu lang lại nhích lại gần, làn da mịn màng áp sát vào cánh tay hắn, Ngụy Thanh Sơn ngạc nhiên phát hiện phu lang của hắn không biết từ lúc nào đã cởi bỏ lớp áo trong.

Lâm Ngư canh cánh trong lòng, hai người đã thành thân ba bốn ngày rồi mà vẫn chưa làm chuyện đó, y muốn lấy lòng Ngụy Thanh Sơn.

Ngụy Thanh Sơn đưa tay ôm phu lang vào lòng, tay nhẹ nhàng v**t v* lưng y: “Vết thương còn đau không?”

“Không, không đau nữa.” Lâm Ngư nổi da gà, giọng nói run run.

Ngụy Thanh Sơn làm sao còn nhịn được nữa, liền lật người đè y xuống, kích động đến khó kiềm chế.

Chiếc giường cũ kêu ken két, chỉ còn bước cuối cùng thì giường sập xuống, Ngụy Thanh Sơn nhanh tay đổi vị trí cho hai người, Lâm Ngư mới không bị ngã.

Ngụy Thanh Sơn nằm trên chiếc giường bị sập phần đuôi, có chút phiền não, sao trước khi cưới hắn không nghĩ đến việc nhờ thợ mộc đóng một chiếc giường mới chứ!

Hắn là một người đàn ông độc thân, không câu nệ tiểu tiết, giường của hắn chỉ là hai tấm ván cửa cũ, lót gạch bên dưới, phủ một lớp rơm lên trên, rồi trải chiếu, vừa rồi hắn động tác quá mạnh, gạch bên dưới bị đổ, còn dọa tiểu phu lang của hắn sợ hãi.

Lâm Ngư nằm trên ngực Ngụy Thanh Sơn vẫn còn hơi ngơ ngác, sau khi phản ứng lại, y không nhịn được cười thành tiếng.
 
Nông Gia Tiểu Phu Lang - Ngư Bách Bách
Chương 14



Ngụy Thanh Sơn ôm Lâm Ngư ngồi dậy, vẻ mặt hắn có chút khó tả, bất đắc dĩ cầm lấy chiếc áo ngắn trên giường khoác lên người phu lang.

Sau đó, Lâm Ngư ngồi trên ghế, khoác áo, còn Ngụy Thanh Sơn thì dựng lại tấm ván giường bị đổ…

Lúc hai người lại nằm trên giường, không ai nói gì, Ngụy Thanh Sơn ho nhẹ một tiếng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng: “Có lạnh không?”

“Hơi hơi.” Lâm Ngư trốn trong chăn, đáp lại lí nhí, rồi từ từ nhích lại gần, Ngụy Thanh Sơn ôm người đang xấu hổ vào lòng, mặt Lâm Ngư nóng bừng, y thậm chí còn nghe thấy tiếng tim đập của Ngụy Thanh Sơn.

Hai người ngủ một giấc ngon lành, sáng hôm sau vừa tỉnh dậy đã rời giường. Lâm Ngư nhóm lửa nấu cơm trong bếp, Ngụy Thanh Sơn chào y một tiếng rồi nói đi mua giống ở trong làng.

Ngụy Thanh Sơn đến nhà Thạch Mộc Tượng, Thạch mẫu thích trồng rau trong sân, vừa hay nhân tiện mua hạt giống hỏi xem đóng một cái giường hết bao nhiêu bạc.

Lúc hắn đến, Thạch Đầu đang bào gỗ trong sân, Thạch mẫu đang vá quần áo, vừa bước vào, mấy con gà trong chuồng liền cục tác, Thạch mẫu ngẩng đầu lên liền thấy Ngụy Thanh Sơn: “Thanh Sơn đến rồi, mau ngồi, mau ngồi.”

Tuy thời tiết vẫn còn hơi lạnh, nhưng Thạch Đầu đã c** tr*n làm việc, hắn lau mồ hôi trên trán, cười ngây ngô: “Thanh Sơn ca đến rồi.”

Cha của Thạch Đầu là thợ mộc, ông nội cũng là thợ mộc, tay nghề gia truyền, đồ làm ra không chê vào đâu được, hơn nữa Thạch Đầu lại thật thà, làm việc cho người ta chưa bao giờ gian dối.

“Bá mẫu, phu lang nhà ta muốn trồng rau trong sân, ta đến mua ít hạt giống.”

Thạch mẫu rất thích trồng rau, đôi khi còn xách giỏ tre đi bán cây giống ở các làng lân cận. Nhà họ Thạch đều làm thợ mộc, cuộc sống của gia đình thợ thủ công luôn tốt hơn những nhà khác, nhưng Thạch mẫu là người không chịu ngồi yên, tuy không kiếm được bao nhiêu đồng, nhưng bà thích đi đây đi đó.

Nhân lúc Thạch mẫu vào nhà tìm giống, Ngụy Thanh Sơn đứng bên cạnh xem Thạch Đầu làm việc, Thạch Đầu cười với hắn: “Có một cô nương ở làng bên sắp xuất giá, đến đặt một bộ đồ cưới.”

Ngụy Thanh Sơn ho nhẹ một tiếng: “Đóng một cái giường thì hết bao nhiêu bạc?”

“Tùy loại gỗ, nhà chúng ta là nông dân, không giống như những nhà giàu có, dùng gỗ dương là được rồi, đóng chắc chắn một chút thì dùng mấy chục năm cũng không thành vấn đề.”

“Ta muốn đóng một cái giường, mất bao lâu?”

Ngụy Thanh Sơn không nói với Lâm Ngư trước khi ra ngoài, Lâm Ngư da mặt mỏng, hắn liền lấy cớ mua giống rau để ra ngoài.

Thạch Đầu vỗ vỗ mùn cưa trên tay: “Chủ nhà này không vội, nếu Thanh Sơn ca muốn đóng giường thì mấy ngày là xong.”

“Được, vậy làm phiền Thạch Đầu đệ rồi.”

Ngụy Thanh Sơn muốn đặt cọc trước, nhưng Thạch Đầu không nhận, đều là hàng xóm láng giềng, hắn vẫn tin tưởng Ngụy Thanh Sơn.

Thạch mẫu biết Ngụy Thanh Sơn muốn đóng giường ở đây, liền không lấy tiền giống rau, dù sao cũng chỉ mười mấy văn tiền.

Lúc Ngụy Thanh Sơn ra về có để lại mấy đồng tiền, Thạch mẫu gọi hắn lại, hắn liền bước nhanh đi.

Các loại giống rau được gói trong giấy, về nhà sẽ đưa cho phu lang trồng.

Hắn tính toán trong lòng, ngày mai sẽ lên núi săn bắn, đóng giường mất một lượng bạc, hắn sẽ không lấy từ trong hộp gỗ, mà tự mình tiết kiệm, đợi giường đóng xong rồi mang đi.

Vừa bước vào cổng, Ngụy Thanh Sơn đã thấy phu lang của mình đang ngóng trông ở cửa, thấy hắn đến liền vội vàng cúi đầu.

Lâm Ngư biết Ngụy Thanh Sơn đi mua giống, y rất thích vườn rau, khi còn ở thôn Đại Lý Tử, Lý thẩm hàng xóm có một mảnh vườn.

Đến mùa hè, vườn rau xanh mướt, Lý thẩm thỉnh thoảng thấy y còn hái dưa chuột cho y ăn, y rất ngưỡng mộ, nghĩ đến lúc nào mình cũng có một mảnh vườn rau của riêng mình, muốn trồng gì thì trồng, sẽ không bao giờ phải chịu đói nữa.

Lâm Ngư nhìn chăm chú vào thứ trên tay Ngụy Thanh Sơn: “Mua về rồi sao?”

“Ừm, lại đây xem, hôm nay chúng ta sẽ gieo trồng.”

Lâm Ngư bước nhanh đến trước mặt Ngụy Thanh Sơn, Ngụy Thanh Sơn ngồi xổm xuống, đặt những gói giấy xuống đất, y đều nhận ra những loại giống bên trong, chỉ từng gói cho Lâm Ngư xem: “Đây là bí ngô, mướp hương, bầu, bí đao, còn có dưa chuột, đây là rau cải…”

Lâm Ngư gật gù, có vài loại giống y nhận ra, có vài loại thì không, nhìn những hạt giống này, trên mặt Lâm Ngư nở nụ cười nhàn nhạt, như đã thấy được hình dáng của chúng khi kết trái.

Lâm Ngư cẩn thận bưng những hạt giống lên: “Chúng ta gieo trồng ngay bây giờ.”

“Được.”

Nơi có thể trồng rau trong sân đã được Ngụy Thanh Sơn xới đất, lúc này cây liễu ven sông đầu làng đã phủ một lớp lá non xanh biếc, đúng là thời điểm thích hợp để trồng rau.

Lâm Ngư cẩn thận vùi hạt giống xuống đất, còn tỉ mỉ làm luống, sợ nhầm lẫn, bí ngô, bí đao sau này cứ để chúng bò dưới đất là được, còn mướp hương, bầu thì khi lớn hơn một chút, y sẽ dùng cây tre làm giàn cho chúng leo lên.

Rau cải thì lớn nhanh, rắc một lớp xuống đất, rồi phủ một lớp đất lên trên, qua một thời gian là có thể ăn được.

Ngụy Thanh Sơn thấy phu lang nhỏ của mình dường như rất thích chăm sóc những thứ này, trên mặt luôn nở nụ cười nhàn nhạt, khi hắn mới chuyển đến đây, nào có thời gian làm những việc này, cho dù có trồng rau thì không có thời gian chăm sóc, rau cũng còi cọc.

Ngụy Thanh Sơn xách xô đi gánh nước, gần đây có một cái giếng, gánh nước phải đi một lúc, hắn gánh nước về để Lâm Ngư tưới, Lâm Ngư rất thích việc này, tưới từng hố một.

Buổi chiều, trời càng ấm áp hơn, Ngụy Thanh Sơn lấy đồ nghề săn b*n r* lau chùi, Lâm Ngư cũng xách giỏ ra ngoài, bây giờ rau dại trên núi chắc đã mọc lên rồi, trong nhà không còn gì ăn nữa, y muốn ra ngoài xem có thể tìm được rau dại không.

“Ta muốn ra ngoài hái rau dại.”

Ngụy Thanh Sơn vỗ tay đứng dậy: “Có muốn đi cùng Đông nhi không?”

“Ừm, ta muốn đi hỏi y.”

“Ta đưa đệ qua đó.”

Lâm Ngư gật đầu, y đến thôn Lộc Gia chưa được mấy ngày, cũng chưa ra ngoài mấy, huống chi là đến nhà Hà Đông Đông.

Ngụy Thanh Sơn dẫn Lâm Ngư đi nhận đường trong làng, nhà họ Hà cách nhà hắn không xa, đi một lát là tới, thấy Lâm Ngư đến, Hà Đông Đông rất vui mừng, ném cây kim thêu xuống, nhảy cẫng lên: “Ngư ca nhi, ngươi đến rồi!”

Hôm nay, khi hai người đến, nhà họ Hà đều ở nhà, nhà họ Hà đông người, hai anh em đều đã kết hôn sinh con, sáu người sống chung rất náo nhiệt, Lâm Ngư đến chỉ chào hỏi qua loa.

Hà đại nương mắng yêu con trai mình: “Bảo con thêu thùa cứ như giết con vậy, mông con có gai à? Ngồi cũng không yên.”

Hà Đông Đông mặc kệ, xách giỏ tre chạy ra ngoài: “Nương, con đi hái rau dại với Ngư ca nhi!”

Ngụy Thanh Sơn đi theo hai người ra cửa, vẫn không yên tâm dặn dò: “Đừng đi sâu vào trong núi, mới đầu xuân, trong núi nhiều thú dữ.”

Lâm Ngư ngoan ngoãn gật đầu: “Ta biết rồi.”

Hà Đông Đông rất quen thuộc với vùng núi, Ngụy Thanh Sơn mới yên tâm để hai người đi cùng nhau.

Vừa ra khỏi cửa, Hà Đông Đông liền bắt đầu lải nhải: “Sao huynh không đến tìm ta sớm hơn? Huynh xem tay ta bị kim đâm mấy lần rồi này, nương ta thật là, ta đâu có năng khiếu thêu thùa, bình thường may vá quần áo còn được, cứ bắt ta học thêu, mệt chết ta rồi, Ngư ca nhi, huynh biết thêu không?”

“Biết một chút.”

Lâm Ngư quả thực biết thêu, mẫu thân y là thợ thêu, dựa vào nghề thêu để nuôi phụ thân y ăn học, mỗi khi đi bán khăn thêu ở trấn trên, bà đều mua kẹo mạch nha về cho y.

Từ nhỏ y đã theo mẫu thân học thêu, nhưng từ khi đến nhà cữu cữu thì không còn thêu nữa.

“A, huynh giỏi quá, nương ta cứ bắt ta thêu, ta nào có biết thêu đâu, thêu đến nỗi mắt ta sắp thành mắt lác rồi.” Nói xong, hắn còn trừng mắt bắt chước Lâm Ngư, Lâm Ngư bị hắn chọc cười.

Hai người đi đến ngoài làng, dưới lớp cỏ khô vàng úa đã mọc lên một lớp cỏ non xanh mơn mởn, hai người ngồi xổm xuống bắt đầu tìm rau dại.

Bây giờ rau dại mới mọc lên nên không dễ tìm, người trong làng cả mùa đông không được ăn rau tươi, vừa vào xuân đều muốn hái rau dại về đổi món.

Hai người chỉ hái được một ít tề thái và bồ công anh ở sườn núi, Hà Đông Đông ngồi phịch xuống đất: “Sao ít vậy? Đợi trời ấm hơn chắc sẽ dễ tìm hơn, hay là chúng ta vào sâu hơn một chút, biết đâu sẽ dễ tìm hơn.”

“Được.”

Hai người xách giỏ đi sâu vào trong núi một lúc, Hà Đông Đông mắt tinh, từ xa đã thấy một cây hương xuân: “Ngư ca nhi, mau đến đây, có một cây hương xuân!”

Lâm Ngư cũng chạy tới, hai người nhìn cây hương xuân mừng rỡ, những cành thấp thì với tay là hái được, bẻ rắc rắc, những cành cao thì Hà Đông Đông tìm gậy để kéo xuống, Lâm Ngư đưa tay hái, Lâm Ngư vui vẻ cười không ngớt, Hà Đông Đông cũng cười khúc khích.

Hương xuân mới mọc đầu xuân rất non, hai người hái được rất nhiều, sau khi hái hương xuân xong, hai người cũng không dám đi sâu vào nữa, trong rừng nhiều thú dữ, không phải chuyện đùa, hôm nay hái được hương xuân đã là ngoài mong đợi, hai người cũng không tham lam, xách giỏ đi đường khác về.

Trên đường về, hai người lại hái thêm rau tề thái, giỏ tre đã đầy ắp.

Lúc Lâm Ngư về đến nhà, Ngụy Thanh Sơn vẫn đang lau chùi mũi tên, Ngụy Thanh Sơn tinh mắt nhìn thấy hương xuân màu tím đỏ trong giỏ: “Hái được hương xuân à.”

“Ừm.” Giọng Lâm Ngư có chút vui vẻ.

“Đi sâu vào trong núi à?”

Lâm Ngư xoa xoa ngón tay, đáp nhỏ: “Ta làm trứng chiên hương xuân cho huynh.”

Ngụy Thanh Sơn thấy dáng vẻ sợ mình giận, cố gắng lấy lòng của y liền muốn cười, hắn kìm nén nụ cười: “Bây giờ mới đầu xuân, gấu trong núi ngủ đông cả mùa, giờ đang đói bụng, còn có hổ báo, lợn rừng cũng đói cả mùa đông rồi.”

Lâm Ngư lí nhí: “Ta biết, ta và Đông nhi chỉ tìm ở bên ngoài thôi.”

“Ừm, ta biết, tiểu phu lang của ta ngoan nhất.”

Lâm Ngư hơi đỏ mặt, chút gượng gạo trong lòng cũng tan biến.

Y bê ghế ngồi cạnh Ngụy Thanh Sơn nhặt rau, bỏ lá úa và rễ đi, những thứ này cũng không lãng phí, lát nữa mang ra sân sau cho hai con gà rừng ăn.

“Ngày mai ta sẽ lên núi săn bắn.”

Tay Lâm Ngư đang nhặt rau dừng lại: “Nhanh vậy sao?”
 
Nông Gia Tiểu Phu Lang - Ngư Bách Bách
Chương 15



“Ừm, mùa xuân không bận lắm, buổi tối có thể về nhà, đến mùa hè và mùa thu sẽ phải ở trên núi vài ngày mới xuống, đến mùa đông tuyết phủ kín núi thì không ra ngoài nhiều.”

Ngụy Thanh Sơn kiên nhẫn giải thích cho tiểu phu lang, hắn cũng muốn ngày nào cũng ở bên phu lang của mình, nhưng bây giờ trong nhà không có ruộng nương, hắn phải lên núi săn bắn sớm, mùa xuân chỉ săn những con thú nhỏ, mùa xuân là mùa sinh sản của động vật, không thể săn nhiều.

Nghe Ngụy Thanh Sơn nói buổi tối vẫn về nhà, Lâm Ngư mới thấy thoải mái hơn một chút.

Nhặt rau xong, Lâm Ngư vào bếp nấu cơm, buổi tối y hấp một nồi bánh bao bột mì trắng, lại chiên hai quả trứng với hương xuân, rồi trộn một bát tề thái.

Ngụy Thanh Sơn rất thích bánh bao bột mì trắng nóng hổi vừa ra lò, ăn liền ba cái với rau.

Vì ngày mai Ngụy Thanh Sơn phải lên núi săn bắn, nên ban đêm Lâm Ngư hơi khó ngủ, y nhớ đến lời Ngụy Thanh Sơn nói hôm nay về thú dữ trên núi, trong lòng rất lo lắng.

“Thanh Sơn, trên núi có hổ sao?”

“Ừm, có, nhưng phải vào sâu trong rừng mới có, năm đó ta đi theo sư phụ vào sâu trong núi năm ngày mới săn được một con.”

Lâm Ngư nghe mà tim thắt lại: “Huynh đừng săn hổ nữa, ta, ta sợ.”

Lâm Ngư từng nghe người già trong làng kể rằng khi hổ đói bụng sẽ xuống núi, lúc còn trẻ, họ từng gặp một lần, con hổ đó làm bị thương hai người.

“Ừm, năm đó sư mẫu bị bệnh nặng, sư phụ mới bất đắc dĩ vào núi săn hổ, yên tâm đi, sâu nhất ta cũng chỉ đi một ngày đường vào rừng, không gặp được hổ đâu.”

Lâm Ngư mới yên tâm hơn một chút: “Vậy huynh về sớm nhé.”

“Đương nhiên rồi, tiểu phu lang của ta còn đang ở nhà đợi ta mà.”

Lâm Ngư rúc vào người Ngụy Thanh Sơn, người Ngụy Thanh Sơn ấm áp, ngủ cùng hắn, y không còn thấy lạnh nữa, y cẩn thận hôn lên cánh tay Ngụy Thanh Sơn: “Thanh Sơn, huynh muốn không?”

“Muốn gì?”

Ngụy Thanh Sơn nhất thời chưa hiểu, mãi đến khi phu lang nhỏ bên cạnh im lặng, hắn mới hiểu, hắn đương nhiên là muốn rồi!

Tuổi trẻ khí thịnh, lại đêm nào cũng ôm tiểu phu lang thơm tho mềm mại, nhưng bây giờ điều kiện không cho phép: “Ngoan ngoãn ngủ đi, cái giường ở nhà không được.”

Lâm Ngư hơi sốt ruột, giường ở nhà không được thì cả đời không làm chuyện đó sao? Vậy y làm sao sinh con cho Ngụy Thanh Sơn đây?

Y vừa xấu hổ vừa sốt ruột, nói cũng hơi lắp bắp: “Vậy, vậy huynh nhẹ nhàng một chút.”

“Không được, may mà hôm qua ván giường chưa gãy, nếu làm đệ bị thương thì sao?”

Vài câu nói đã khiến Ngụy Thanh Sơn nóng bừng, đúng là oan gia mà, hắn phát hiện Lâm Ngư chuyện khác thì nhút nhát, chuyện này thì lại gan dạ khác thường.

“Vậy, vậy chúng ta nằm dưới đất.”

Lâm Ngư đã nghĩ kỹ rồi, nhà nghèo không mua nổi giường, vậy thì ngủ dưới đất, xong việc rồi lại lên giường ngủ, mấy ngày nay vì y bị thương nên Ngụy Thanh Sơn vẫn luôn nhịn, khiến hắn chịu thiệt thòi, hơn nữa y còn muốn sinh con cho Ngụy Thanh Sơn sớm một chút.

Ngụy Thanh Sơn bị câu nói vừa ngây thơ vừa câu dẫn của Lâm Ngư làm cho khó chịu, cả người như bị lửa đốt: “Không được, dưới đất lạnh lắm, bị cảm lạnh thì sao?”

Lâm Ngư cầu hoan không thành, xấu hổ đến muốn khóc, đây đã là nỗ lực lớn nhất của y rồi, giọng y hơi nghẹn ngào: “Vậy, vậy phải làm sao, không có giường, ta làm sao sinh con cho huynh?”

Ngụy Thanh Sơn lúc này mới hiểu phu lang của mình đang nghĩ gì, hắn ôm phu lang an ủi, nhỏ giọng nói bên tai y: “Ai nói không có giường, sáng nay ta đã nhờ Thạch Mộc Tượng đóng cho chúng ta một cái rồi.”

Lâm Ngư ngẩn người, chưa kịp phản ứng, hôm qua giường sập, hôm nay Ngụy Thanh Sơn đã nhờ người ta đóng giường rồi, nếu để người ngoài biết thì xấu hổ chết mất!

Lâm Ngư xấu hổ đến mức đầu óc quay cuồng, nghĩ đến chuyện vừa rồi lại càng xấu hổ đến mức rơi nước mắt, vậy mà Ngụy Thanh Sơn vẫn còn nói bên tai y: “Thạch Đầu nói mấy ngày nữa là xong, nếu đệ gấp thì ngày mai ta về sẽ giục hắn.”

Lâm Ngư vội vàng nắm lấy tay áo Ngụy Thanh Sơn: “Không, đừng đi.”

Ngụy Thanh Sơn trêu chọc phu lang nhỏ của mình đủ rồi, lửa nóng trong lòng mới nguôi ngoai đi một chút: “Vậy nghe lời đệ, ta không đi nữa.”

Cho dù da mặt Ngụy Thanh Sơn có dày đến đâu cũng sẽ không đi giục, để người ta biết thì ngại lắm, hắn chỉ nổi hứng xấu, muốn xem dáng vẻ vừa xấu hổ vừa sốt ruột của phu lang nhỏ.

“Vậy hết bao nhiêu bạc? Ta đưa cho huynh.”

“Không nhiều, mấy ngày săn bắn là kiếm lại được rồi.” Ngụy Thanh Sơn không nói với Lâm Ngư, sợ y xót tiền, dù sao cũng phải đóng giường, sớm muộn gì cũng phải tiêu số tiền này.

“Vậy nếu huynh không đủ thì cứ lấy của ta.”

“Biết rồi, ngủ sớm đi, ngày mai ta còn phải lên núi.”

Hai phu phu nói chuyện tâm tình xong liền đi ngủ, sáng sớm, trời còn tờ mờ sáng, Ngụy Thanh Sơn đã dậy, nghe thấy tiếng động, Lâm Ngư cũng vội vàng mặc quần áo dậy.

“Còn sớm mà, đệ ngủ tiếp đi.”

“Ta đi chuẩn bị lương khô cho huynh.”

“Không sao, bánh bao hôm qua vẫn còn, ta hâm nóng rồi mang theo hai cái là được.”

Ngụy Thanh Sơn nghĩ hâm nóng hai cái bánh bao là được rồi, khi đi thì mang theo hai cái nữa, lúc chưa phân gia và sống một mình, hắn vẫn luôn như vậy, hơn nữa bánh bao Lâm Ngư hấp ngon hơn hắn, bánh bao hắn tự hấp đều cứng ngắc.

“Ta không ngủ được nữa, ta dậy làm cho huynh.”

Lâm Ngư vội vàng mặc quần áo, lúc này bầu trời vẫn còn tối đen, những ngôi sao vẫn còn lấp lánh, trong làng yên tĩnh đến mức không nghe thấy tiếng người, Lâm Ngư không ngờ Ngụy Thanh Sơn lại dậy sớm như vậy, y hơi hối hận, lẽ ra tối qua nên chuẩn bị lương khô sẵn.

Lâm Ngư sợ làm lỡ việc Ngụy Thanh Sơn lên núi, liền vội vàng nướng mấy cái bánh, Ngụy Thanh Sơn ăn vội hai miếng với nước nóng, có thể ăn cơm nóng hổi hắn đã rất mãn nguyện rồi.

Lâm Ngư hâm nóng lại thịt xào hôm trước, cuộn ba cái bánh cho Ngụy Thanh Sơn mang theo, rồi đổ đầy nước nóng vào ống tre của hắn, lúc này trời mới tờ mờ sáng, vừa đủ nhìn thấy đường đi.

Lâm Ngư tiễn Ngụy Thanh Sơn ra cửa: “Về sớm nhé.”

“Ừm, về đi, ngoài này lạnh.”

Ngụy Thanh Sơn đeo dụng cụ, mang theo lương khô lên đường, hai con chó săn cũng được mang theo, bây giờ ngày nào hắn cũng về nhà, Lâm Ngư ở nhà một mình cũng không có việc gì làm, đợi đến mùa hè hắn lên núi không về thì để Tiểu Bạch ở lại với y, hoặc là nuôi thêm một con chó nhà bình thường, có thể trông nhà là được.

Lâm Ngư nhìn theo Ngụy Thanh Sơn rời đi, mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng hắn nữa, y mới quay vào nhà.

Lâm Ngư ăn sáng một cái bánh, hôm nay trời đẹp, y mang chăn trong nhà ra phơi nắng, lúc dọn dẹp phòng, y thấy quần áo cũ của Ngụy Thanh Sơn, chắc là nhỏ rồi, nên để đó không mặc, hơn nữa có vài chỗ còn bị rách.

Lâm Ngư dọn dẹp phòng ngủ của hai người, bưng chậu quần áo cũ ra ngoài định giặt.

Vừa đóng cửa xong, Hà Đông Đông đã bưng giỏ thêu đến: “Ngư ca nhi, huynh định ra ngoài à?”

“Ừm, đệ định đi giặt đồ sao?”

“Không muốn giặt, ta năn nỉ nương ta cả buổi nói muốn đến thêu thùa cùng huynh, bà ấy mới cho ta ra ngoài, ây da, sao huynh lại đi giặt đồ chứ, vậy huynh đi giặt đồ đi, ta đi theo huynh thêu thùa.”

“Được.”

Hà Đông Đông lúc này mới vui vẻ, hai người cùng nhau đi ra bờ sông đầu làng, có mấy tảng đá bằng phẳng ở đó đã bị mấy bà, mấy thím lớn tuổi chiếm rồi, Lâm Ngư và Hà Đông Đông thấy còn một chỗ tuy hơi chật, nhưng không có ai, hai người liền đến đó ngồi.

Lâm Ngư vừa xuất hiện, mấy bà liền xì xào bàn tán: “Xem kìa, tân phu lang của Thanh Sơn hôm nay ra ngoài rồi.”

Dù sao cũng là người mới về làng, nhiều người chưa từng gặp, dù là thiện ý hay là hóng chuyện, không ít người đều nhìn về phía Lâm Ngư.

Lâm Ngư đương nhiên biết, nhưng y nhút nhát, lại không thích nói chuyện, chỉ cúi đầu giặt quần áo trong chậu.

Lúc mới bắt đầu, nước sông hơi lạnh, nhưng cũng tốt hơn trước rất nhiều, Lâm Ngư đột nhiên nhớ đến lời Ngụy Thanh Sơn nói bảo y dùng nước nóng giặt, hôm nay cũng may, nước sông chỉ hơi mát, y nghĩ chắc không sao nên lại tiếp tục giặt.

Hà Đông Đông ngồi bên cạnh cầm khung thêu thêu thùa, có Hà Đông Đông ở đây, Lâm Ngư cảm thấy đỡ hơn nhiều.

Trong chậu của Lâm Ngư toàn là quần áo màu đen, màu xanh, nhìn là biết của Ngụy Thanh Sơn, một thím nhỏ giọng nói với người bên cạnh: “Tân phu lang nhà Thanh Sơn thật siêng năng, mới cưới về có mấy ngày đã giặt giũ quần áo cho phu quân rồi.”

“Đúng vậy, đúng vậy, ngươi xem động tác làm việc nhanh ghê.”

“Thì sao chứ, nghèo vẫn hoàn nghèo, trong nhà không có ruộng nương, sau này cuộc sống cũng khó khăn.” Một bà cụ đáp.

“Cũng không thể nói vậy, Thanh Sơn không phải đang đi săn sao, ngươi xem chưa đầy hai năm, đã có thể dành dụm được mười lượng bạc sính lễ, còn sợ sống khổ sao.”

“Đúng vậy, nhà nghèo đến nỗi không có nổi một món đồ đạc tử tế, tân phu lang về nhà mấy ngày đã phải bắt đầu làm việc rồi.”

Hạ Hà Hoa không biết từ đâu xuất hiện, bưng chậu ngồi vào giữa đám người.

Hà Đông Đông vốn đã thấy phiền khi thêu thùa, một bông hoa cậu thêu mãi không xong, những người ở đằng kia cứ nhìn về phía này, có vài người nói những lời khó nghe truyền đến tai, trong đám người đó, Hạ Hà Hoa là quá đáng nhất!

Hà Đông Đông tức giận đứng phắt dậy: “Nhìn cái gì mà nhìn! Nghèo thì sao, nghèo ăn hết gạo nhà các người rồi à? Nhà các người giàu, chỉ nhà các người giàu thôi đúng không?”

Tuy những người đó lớn tuổi hơn, là trưởng bối, nhưng Hà Đông Đông cũng không sợ, nói liến thoắng.

Lâm Ngư kéo tay áo Hà Đông Đông: “Đông ca nhi.”

Hạ Hà Hoa đứng dậy, kêu lên một tiếng: “Đông ca nhi cũng ở đây à, Đông ca nhi này, ngươi cũng không còn nhỏ nữa, không thể vô lễ như vậy, mang tiếng chua ngoa đanh đá, sau này khó mà gả chồng đấy.”

Hà Đông Đông hừ lạnh một tiếng: “Nương ta còn chưa nói gì, Hà Hoa tẩu tẩu, ngươi lo chuyện bao đồng hơi quá rồi đấy.”

“Ngươi!” Hạ Hà Hoa nghẹn họng không nói nên lời, bên cạnh có người cười thành tiếng, Hạ Hà Hoa tức giận: “Cười cái gì mà cười!”

Lâm Ngư kéo tay áo Hà Đông Đông: “Đông ca nhi, Đông ca nhi.”

Hạ Hà Hoa nói đúng, những ca nhi chưa xuất giá nếu bị đồn là chua ngoa, lười biếng, thì vốn đã khó gả chồng, nếu danh tiếng không tốt thì càng khó cưới xin.

Hà Đông Đông lại không để tâm: “Không sao, huynh cứ giặt tiếp đi.”
 
Nông Gia Tiểu Phu Lang - Ngư Bách Bách
Chương 16



Sau khi Hà Đông Đông lên tiếng, mấy bà, mấy thím đang giặt quần áo cũng không dám bàn tán công khai nữa.

Hà Đông Đông mặc kệ bọn họ, trong lòng thoải mái, cầm khung thêu lên tiếp tục thêu: “Ây da, nh** h** này sao lại khó thêu thế nhỉ!”

Lâm Ngư ngẩng đầu lên liền thấy mặt sau chỉ rối tung, y hơi muốn cười, vẩy khô nước trên tay rồi mới nói: “Đưa ta xem.”

“Đây.”

Lâm Ngư nhận lấy, chỉ vài đường kim mũi chỉ đã thêu xong, trong lòng y khẽ thở dài, đã lâu không thêu, tay cũng cứng rồi, nh** h** này thêu còn không đẹp bằng hồi nhỏ.

Hà Đông Đông kêu lên một tiếng: “Ngư ca nhi, huynh thêu đẹp quá!”

“Tay hơi cứng rồi, thêu không được đẹp lắm.”

“Đâu có.” Hà Đông Đông sợ Lâm Ngư không tin, còn cố ý nói thêm: “Còn đẹp hơn cả đại tẩu ta thêu nữa!”

Lâm Ngư mỉm cười, không để ý, tiếp tục giặt quần áo trên tay.

Không phải Hà Đông Đông nói quá, tay nghề thêu thùa của phụ nữ trong làng đều bình thường, nếu không có người dạy chuyên nghiệp thì chỉ có thể thêu những thứ đơn giản, trình độ của họ muốn mang ra ngoài bán thì hơi kém, thêu thùa là một nghề, nếu muốn mang ra ngoài kiếm tiền thì phải từ nhỏ đã bỏ tiền học phí mời tú nương về dạy.

Lâm Ngư giặt quần áo xong liền về nhà, Hà Đông Đông chơi thêm một lúc rồi cũng về, vừa về đến nhà liền giả vờ lười biếng, đặt giỏ thêu lên bàn: “Ây da, mệt quá~”

Hà đại nương liếc hắn một cái: “Ra ngoài lười biếng đúng không? Tay nghề này của con, đến lúc sắp xuất giá làm sao tự thêu hỉ phục?”

“Con không thể mặc đồ trơn sao? Lúc Ngư ca nhi xuất giá mặc đồ trơn cũng rất đẹp mà.” Hà Đông Đông nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Con có thể so với người ta sao? Đó là do quần áo đẹp sao? Là do Ngư nhi người ta xinh đẹp.”

“Con cũng đẹp mà.”

Hà đại nương suýt nữa bị cậu chọc cười: “Không biết xấu hổ.”

Hà đại nương cũng không biết thêu thùa, trong nhà chỉ có vợ của con trai lớn biết một chút, Hà Đông Đông cũng đến tuổi xem mặt rồi, đợi đính hôn xong là có thể bắt đầu chuẩn bị, hỉ phục không thể không có một bông hoa nào chứ.

Bà sợ Hà Đông Đông lười biếng, liền đến kiểm tra thành quả buổi sáng: “Ừm, cũng được, có tiến bộ, bông hoa đào này đẹp nhất, đường kim mũi chỉ đều tăm tắp, chỉ có mấy cái nh** h** là…”

Nghe nửa câu đầu, Hà Đông Đông còn cười toe toét, nghe đến nửa câu sau liền ngậm miệng lại: “Đó là do Ngư ca nhi thêu…”

“Ngư nhi còn biết thêu à! Tay nghề này trông còn tốt hơn cả đại tẩu con nữa, vậy sau này con hãy thường xuyên đến xin Ngư nhi chỉ dạy.”

“Vâng!” Hà Đông Đông đồng ý ngay, vừa hay có thể ra ngoài trốn việc, nếu không thì nương y cứ nhìn chằm chằm vào y, hehe~

Lâm Ngư về nhà phơi quần áo đã giặt xong, không ít quần áo bị cành cây làm rách, những chỗ rách nhỏ thì không sao, những chỗ rách lớn được khâu lại bằng vài mũi kim chỉ xiêu vẹo, chắc là do Ngụy Thanh Sơn tự khâu, nghĩ đến dáng vẻ người đàn ông to lớn cầm kim chỉ, Lâm Ngư liền muốn cười.

Hôm nay Ngụy Thanh Sơn không ở nhà, y cảm thấy hơi không quen, dường như có Ngụy Thanh Sơn ở bên cạnh, y sẽ không sợ hãi.

Buổi trưa, Lâm Ngư định ăn qua loa, nhưng lại nhớ đến giọng điệu nghiêm khắc của Ngụy Thanh Sơn nói với y rằng không được tiết kiệm đồ ăn, nếu không bồi bổ tốt thân thể thì không thể sinh con.

Lâm Ngư đặt bát bột ngô xuống, rau dại hái hôm qua vẫn còn, y trộn rau dại với bột mì trắng, rồi cho thêm một ít bột ngô.

Trộn đều xong, y cho rau vào xửng hấp, nhìn cái xửng to như vậy mà chỉ có một ít rau hấp, Lâm Ngư thấy hơi lãng phí củi.

Trong nhà chỉ có một cái nồi sắt lớn, chỉ nấu cơm cho một mình y thì y thấy tiếc củi, nếu có một cái nồi sắt nhỏ thì tốt rồi, nhưng bây giờ trong nhà không có tiền, lại vừa mua thêm một cái giường.

Mắt Lâm Ngư sáng lên, quyết định hấp hết rau dại, buổi tối Ngụy Thanh Sơn về cũng có cái ăn, loại rau hấp này để cả buổi chiều cũng không ảnh hưởng đến hương vị.

Lâm Ngư hấp đầy nồi lớn mới thấy hài lòng, buổi trưa y ăn hơn một bát rau hấp.

Buổi chiều, y cũng không ngồi yên, thấy rơm rạ chất đống ở sân sau, y liền kéo ra, đã đóng giường mới rồi, vậy y sẽ dùng rơm đan một cái nệm, bây giờ dưới giường cũng lót rơm, Ngụy Thanh Sơn trải chiếu lên trên, tuy hiệu quả đều như nhau, nhưng trông hơi lộn xộn, may mà trải chiếu lên thì không nhìn thấy.

Hà Đông Đông lại bưng giỏ thêu đến vào buổi chiều: “Ngư ca nhi, huynh đang đan cái gì vậy?”

“Định đan cái nệm.”

“Tay huynh khéo léo thật đấy.”

“Cái này có gì khó đâu, chỉ cần sắp xếp gọn gàng, dùng dây bông cố định lại là được.”

Lâm Ngư rất vui vì Hà Đông Đông đến tìm y, Hà Đông Đông nói nhiều, tính tình thẳng thắn, y cũng không cảm thấy cô đơn nữa, y sợ Hà Đông Đông nói nhiều mệt, liền pha trà để bên cạnh hai người, còn pha thêm nước đường để chiêu đãi hắn.

Hà Đông Đông uống nước đường, cười hề hề: “Ngư ca nhi, huynh tốt quá.”

“Là đệ tốt.”

Hai người nhìn nhau cười, đợi đến khi mặt trời sắp lặn, rơm của Lâm Ngư cũng đã được sắp xếp gọn gàng, y đoán ngày mai sẽ xong.

Hà Đông Đông cũng dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị về, Lâm Ngư cũng chuẩn bị nấu cơm tối, buổi trưa y đã hấp rau rồi, trong nhà còn lại một ít thịt chiên, thịt xào rau? Lâm Ngư lại nghĩ hai món đều xanh xanh, sợ Ngụy Thanh Sơn nhìn không có khẩu vị.

“Đông ca nhi, trong làng có ai bán đậu phụ không?”

“Có chứ, nhà Vương Nhị trong làng bán đậu phụ, nhưng giờ này không biết còn không, ta đi cùng huynh.”

“Đệ đợi ta chút.” Lâm Ngư vội vàng vào nhà lấy tiền và bát.

Hai người cùng đến nhà Vương Nhị mua đậu phụ, lúc hai người đến, phu lang của Vương Nhị đang ở đó, thấy hai người đến liền nhiệt tình chào hỏi: “Đông ca nhi, Ngư ca nhi đến rồi, chỉ còn lại một miếng này thôi.”

Hà Đông Đông xua tay: “Là Ngư ca nhi muốn mua, ta dẫn huynh ấy đến.”

Xuân ca nhi, phu lang của Vương Nhị, đặt miếng đậu phụ cuối cùng vào bát của Lâm Ngư: “Chỉ còn lại miếng này thôi, hơi vụn một chút, phu lang của Thanh Sơn cứ cầm lấy ăn đi, không cần trả tiền.”

Lâm Ngư liên tục xua tay: “Không được, không được.”

Lâm Ngư nhìn Hà Đông Đông như cầu cứu, y không giỏi những việc này nhất, Hà Đông Đông cười một tiếng: “Xuân ca nhi, huynh đừng làm khó Ngư ca nhi nữa, huynh ấy không thích nói chuyện.”

Thấy Lâm Ngư hơi sốt ruột, Xuân ca nhi mới thôi: “Vậy một đồng là được rồi.”

Hà Đông Đông lặng lẽ giơ hai ngón tay, Lâm Ngư vội vàng đặt xuống hai đồng, nói lời cảm ơn rồi đi, Xuân ca nhi ở phía sau gọi với lại: “Phu lang nhà Thanh Sơn, nếu muốn ăn đậu phụ thì đến sớm nhé, ta sẽ giữ lại cho!”

Lâm Ngư gật đầu.

Hà Đông Đông nói với y: “Đây là Xuân ca nhi, phu lang của Vương Nhị, là người rất nhiệt tình.”

Lâm Ngư gật đầu, sau khi hai người chia tay, Lâm Ngư liền vội vàng về nhà nấu cơm tối, mặt trời đã lặn rồi, Ngụy Thanh Sơn sắp về đến nơi rồi.

Lâm Ngư nấu canh đậu phụ hầm thịt, cơm thì ăn bánh bao rau hấp buổi trưa.

Y nấu cơm tối xong mà vẫn chưa thấy bóng dáng Ngụy Thanh Sơn, y ra cửa ngóng trông, con đường nhỏ quanh co không thấy bóng người, nhà nhà đều đã lên đèn, ngay cả đám trẻ con nghịch ngợm cũng đã về nhà.

Lâm Ngư đợi mãi đến khi trời tối đen vẫn không thấy Ngụy Thanh Sơn, y hơi sốt ruột, liên tục nhìn ra ngoài, vừa nghe thấy tiếng chó sủa, Lâm Ngư liền chạy ra, nhìn từ xa thấy bóng người giống Ngụy Thanh Sơn, y vội vàng chạy vào bếp múc nước nóng.

Lúc Ngụy Thanh Sơn về đến nhà, trên tay xách một con thỏ rừng, Lâm Ngư bưng chậu gỗ ra: “Đói rồi phải không, mau rửa tay ăn cơm thôi.”

“Chưa ăn sao?”

“Ừm, vừa mới nấu xong.”

“Đáng lẽ phải về sớm hơn, trên đường về thấy con thỏ rừng này, nên mới về muộn.” Ngụy Thanh Sơn giải thích, sợ cơm đã nấu xong từ lâu, phu lang của hắn cứ đợi hắn về nhà, trong lòng Ngụy Thanh Sơn ấm áp.

Lâm Ngư ừ một tiếng, lại giục: “Mau rửa tay ăn cơm thôi.”

“Ừm.” Ngụy Thanh Sơn nhốt con thỏ rừng vào lồng tre ở sân sau, rửa tay bằng nước ấm rồi vào nhà.

Trên bàn trong nhà thắp một ngọn đèn dầu nhỏ, ánh lửa le lói chiếu sáng một góc nhỏ trong phòng, Lâm Ngư bưng cơm đến, bánh bao rau hấp buổi tối y trộn thêm chút dầu mè, hương vị càng thơm ngon hơn.

“Mua đậu phụ à?”

“Ừm, Đông ca nhi dẫn ta đi.”

Hai người ăn cơm tối, bánh rau hấp vừa no bụng lại vừa ngon, canh đậu phụ thơm ngọt, Ngụy Thanh Sơn ăn cơm nóng hổi, trong lòng cũng ấm áp.

Từ khi phu lang của hắn đến, Ngụy Thanh Sơn mới cảm nhận được cảm giác có người chờ đợi mình, tuy chỉ là những món ăn đơn giản, nhưng phu lang của hắn luôn có cách biến tấu thành những hương vị khiến hắn bất ngờ, đến cả món rau dại ăn mãi cũng ngán mà hắn cũng có thể ăn hết hai bát.

“Trưa nay đệ ăn gì?”

“Ăn bánh rau hấp.”

Ngụy Thanh Sơn không hỏi thêm nữa, trong nhà chỉ còn lại nửa bát thịt nhỏ, sáng nay phu lang của hắn đã cuộn rất nhiều thịt vào bánh cho hắn, tối nay trong canh đậu phụ cũng có, nhìn là biết y không nỡ ăn, để dành cho hắn.

Ngụy Thanh Sơn gắp thịt vào bát Lâm Ngư: “Ăn nhiều một chút.”

Ăn cơm xong, Ngụy Thanh Sơn rửa bát, lau người sạch sẽ rồi mới lên giường nằm, phu lang của hắn rất thích sạch sẽ, hôm nay hắn đi săn cả ngày, người đầy mồ hôi, không thể để phu lang ghét bỏ mình.

Hai người nằm trên giường trò chuyện: “Hôm nay ta đã đi đặt bẫy trong núi, lại đặt thêm mấy cái kẹp săn, mùa xuân không nên săn nhiều thú.”

“Ừm.”

“Ngày mai không cần dậy sớm như vậy, trời sáng rồi hãy dậy.”

Lâm Ngư lại ừ một tiếng, khóe miệng Ngụy Thanh Sơn cong lên, tâm trạng có vẻ rất tốt, phu lang nhỏ bên cạnh hắn cuộn tròn như một chú thú con, hắn nói gì y cũng ngoan ngoãn nghe theo.

Ngụy Thanh Sơn nói như vậy là vì sợ Lâm Ngư lại dậy sớm cùng hắn, tuy trong tay không còn tiền, nhưng cũng không vội vàng chút thời gian buổi sáng đó, dù sao mùa xuân cũng chỉ săn gà rừng, thỏ rừng gì đó thôi.

“Hôm nay ở nhà làm gì?”

“Giặt quần áo, ta muốn vá lại quần áo cho huynh, những bộ quần áo nhỏ của huynh, ta định ngày mai sửa lại thành áo ngắn để mặc lúc làm việc.”

Ngụy Thanh Sơn hơi nghiêng người, tiểu phu lang của hắn khó khăn lắm mới nói được một câu dài như vậy, thật không dễ dàng.

“Đừng làm việc quá sức.”

“Ta biết…”

Lâm Ngư vừa nói vừa ngủ thiếp đi, Ngụy Thanh Sơn ôm y vào lòng, cũng nhắm mắt lại, hắn thích nói chuyện với phu lang của mình, đặc biệt là lúc y gọi tên hắn, mềm mại dịu dàng, hắn rất thích.
 
Nông Gia Tiểu Phu Lang - Ngư Bách Bách
Chương 17



Ngày hôm sau, khi Ngụy Thanh Sơn lên núi, mặt trời đã mọc. Quần áo Lâm Ngư giặt hôm qua đã khô, y ngồi trong sân vá quần áo cho Ngụy Thanh Sơn, những đường khâu xiêu vẹo trên quần áo trước đây đều bị y tháo ra khâu lại, trông đẹp hơn nhiều.

Còn những bộ quần áo nhỏ của Ngụy Thanh Sơn, y sửa lại thành áo ngắn cho mình, những bộ không dùng được nữa thì y giữ lại để vá áo.

Lâm Ngư bận rộn cả ngày với những việc này, đến chiều thì Hạ Hà Hoa lượn lờ đến, sáng nay ả ta thấy Ngụy Thanh Sơn lên núi rồi, dù sao cũng sống chung với Ngụy Thanh Sơn mấy năm, ả ta biết Ngụy Thanh Sơn lên núi rất ít khi về tay không.

Từ khi Ngụy Thanh Sơn phân gia, việc đồng áng đều đổ lên đầu Ngụy Nhị, ngay cả ả ta cũng phải ra đồng làm việc, mệt chết ả rồi.

Hơn nữa, khi Ngụy Thanh Sơn còn ở đó, nhà ả ta chưa bao giờ thiếu thịt cá, ả thường xuyên được ăn gà, ăn thỏ, thậm chí còn thỉnh thoảng mang thịt rừng về nhà mẹ đẻ, điều này khiến ả rất hãnh diện mỗi khi về nhà mẹ đẻ.

Bây giờ thì hay rồi, hai nhà phân gia, Ngụy Thanh Sơn không những không giúp nhà ả ta làm việc nữa, mà ngay cả thịt cá cũng không có, một hai tháng cũng không được ăn một miếng thịt.

Tiền bạc trong nhà đều nằm trong tay bà già chết tiệt kia, ả muốn ăn thịt cũng không có tiền mua, bây giờ nhân lúc Ngụy Thanh Sơn không ở nhà, chỉ có Lâm Ngư ở nhà một mình, tân phu lang của Ngụy Thanh Sơn trông có vẻ dễ bắt nạt, ả không tin mình không trị được y.

Ả đến xem nhà Ngụy Thanh Sơn có gì ngon không, nếu có thì lấy mang về, cũng để cải thiện bữa ăn.

“Ngư nhi ở nhà à, chỉ có một mình ngươi thôi sao?”

Lâm Ngư buông việc trên tay xuống, đứng dậy, đối mặt với Hạ Hà Hoa đột nhiên xuất hiện, y nhất thời không biết nên gọi ả như thế nào, theo bối phận thì Hạ Hà Hoa là đệ muội của y, nhưng Ngụy Thanh Sơn đã nói với y, hắn đã cắt đứt quan hệ với nhà Ngụy Nhị rồi, nếu có người bên đó đến thì cầm chổi đuổi đi.

Lâm Ngư tính tình mềm yếu, không làm được chuyện cầm chổi đuổi người, y âm thầm nghĩ, cũng không phải không được, mạnh dạn lên, đuổi người ta đi.

Lâm Ngư không dám làm, chỉ dám nghĩ trong lòng, chỉ hỏi một câu: “Có chuyện gì sao?”

“Không có gì, chẳng phải ngươi và Thanh Sơn thành thân được một thời gian rồi sao, đều là người một nhà, ta đến thăm thôi.”

Trong đầu Lâm Ngư lại hiện lên một câu, người một nhà cái gì?

Hạ Hà Hoa thấy Lâm Ngư không đáp lời, hơi ngại ngùng: “Ngươi cứ làm việc của ngươi đi, ta xem có gì cần giúp đỡ không.”

Hạ Hà Hoa biết Ngụy Thanh Sơn thích để thú săn được ở sân sau, ả ta liền đi thẳng ra sân sau, Lâm Ngư vội vàng đuổi theo: “Không, không cần ngươi giúp.”

Tuy lời từ chối hơi lắp bắp, nhưng Lâm Ngư biết Hạ Hà Hoa đến đây không có ý tốt, chỉ muốn cô ta nhanh chóng rời đi.

Hạ Hà Hoa đẩy người đang chắn trước mặt mình ra: “Sao ngươi lại khách sáo như vậy, đều là người một nhà cả mà.”

Lâm Ngư kiên quyết lắc đầu: “Không phải người một nhà, Thanh Sơn đã nói rồi.”

Tiếng nói chuyện của hai người làm kinh động hai con gà rừng trong lồng, gà rừng vỗ cánh kêu lên, Hạ Hà Hoa nghe thấy tiếng động liền biết có thú săn, mắt cô ả sáng rực, lập tức đẩy Lâm Ngư ra, đi về phía sau.

Lâm Ngư đuổi theo, lại chắn trước mặt ả: “Ngươi, ngươi ra khỏi nhà ta đi.”

Hạ Hà Hoa vừa nhìn, ồ, sân sau có hai con gà rừng, một con thỏ!

Đã lâu không được ăn thịt, Hạ Hà Hoa nuốt nước miếng, nụ cười trên mặt biến mất: “Ngư nhi, mẫu thân của Ngụy Thanh Sơn muốn ăn gà, bảo ta đến lấy, ngươi là con dâu, chẳng lẽ không cho bà cụ một con gà sao?”

Lâm Ngư lắc đầu: “Không cho.”

“Hừ, ngươi, Lâm Ngư!” Hạ Hà Hoa cứ tưởng Lâm Ngư dễ bắt nạt, không ngờ lại cứng đầu như vậy, cô ta thấy Lâm Ngư không có chỗ dựa, nhưng vẫn kiên quyết không chịu đưa cho mình.

“Tránh ra, ta nói cho ngươi biết, ta lấy gà cho mẫu thân của Ngụy Thanh Sơn là lẽ đương nhiên, ta xem ai trong làng dám nói gì, Ngụy Thanh Sơn đúng là đồ bất hiếu, ngay cả một con gà cũng không cho mẫu thân mình ăn!”

Hạ Hà Hoa mạnh tay đẩy Lâm Ngư sang một bên, Lâm Ngư loạng choạng suýt ngã, còn Hạ Hà Hoa thì sáng mắt lên, đi bắt gà.

Ngụy Thanh Sơn đã lên núi rồi, cho dù biết thì đã sao, hơn nữa đợi Ngụy Thanh Sơn xuống núi thì con gà này đã vào bụng ả ta rồi, để bà cụ làm ầm ĩ lên, người trong làng đều nhìn thấy, ả ta không tin Ngụy Thanh Sơn dám làm gì mình.

Lâm Ngư thấy không cản được Hạ Hà Hoa, liền đứng dậy đi ra sân trước, Hạ Hà Hoa chọn một con gà lớn, xách lồng đi, hôm nay được ăn gà rồi!

Hạ Hà Hoa vừa bước ra khỏi sân sau thì một cây chổi đã quét vào mặt ả ta, Lâm Ngư nhớ kỹ lời Ngụy Thanh Sơn, nếu có người nhà Ngụy Nhị đến thì dùng chổi đuổi đi.

Y sợ cây chổi nhỏ đuổi không được Hạ Hà Hoa, liền cố ý lấy cây chổi quét sân lớn, cây chổi đó được buộc bằng tre, vừa to vừa chắc, không sợ Hạ Hà Hoa đến giằng co với mình.

Lâm Ngư quét một cái, cả người run lên, nhưng vẫn kiên quyết giơ chổi, trên núi toàn là chó sói, hổ báo, người trong làng không dám vào sâu trong rừng, những con thú săn này đều là Ngụy Thanh Sơn đánh đổi bằng mạng sống mà có được, y không thể để Hạ Hà Hoa lấy đi.

Hạ Hà Hoa bị cây chổi quét vào người, hơi choáng váng, sau khi hoàn hồn liền chửi ầm lên: “Lâm Ngư, đồ đê tiện, ngươi dám đánh ta!”

“Đặt xuống.” Tuy sợ hãi, nhưng Lâm Ngư vẫn giơ chổi lên, kiên quyết nói.

Y nắm chặt cây chổi, tay run lên.

Hạ Hà Hoa sao có thể dễ dàng bỏ cuộc, xách lồng gà định đi, giọng Lâm Ngư hơi run: “Nếu, nếu không đặt xuống, ta, ta không khách khí đâu.”

“Ngươi đến đây, ngươi đến đây! Ta muốn xem ngươi có thể làm gì ta!”

Hạ Hà Hoa vênh váo tự đắc xách lồng gà định đi ra ngoài, Lâm Ngư lại giơ chổi lên đánh vào người Hạ Hà Hoa: “Đặt xuống, đặt xuống!”

Lâm Ngư tức giận, chỉ muốn bảo vệ thú săn mà Ngụy Thanh Sơn vất vả săn được, đánh Hạ Hà Hoa loạn xạ, tóc tai Hạ Hà Hoa bị y đánh rối tung, trên mặt cũng bị cành tre cào xước hai đường.

Hạ Hà Hoa ôm đầu kêu đau, lồng gà trên tay cũng rơi xuống đất: “Lâm Ngư, đồ tiện nhân, ta liều mạng với ngươi!”

Hạ Hà Hoa đưa tay muốn túm lấy Lâm Ngư, nhưng Lâm Ngư đứng cách ả ta khá xa, chỉ cầm chổi đánh ả, ả căn bản không lại gần được Lâm Ngư.

Hạ Hà Hoa bị đánh đến kêu la thảm thiết, Lâm Ngư cứ như đánh chuột vậy, đánh cô ta túi bụi, Hạ Hà Hoa chịu không nổi, ôm đầu chạy ra ngoài: “Lâm Ngư, ngươi đợi đấy!”

Sau khi Hạ Hà Hoa chạy đi, chân Lâm Ngư mềm nhũn, y vịn vào cây chổi thở hổn hển, đầu óc trống rỗng, mãi đến khi con gà rừng dưới đất vỗ cánh hai cái, y mới hoàn hồn.

Lâm Ngư vội vàng kiểm tra lồng gà, thấy không bị hỏng, nếu gà chạy mất thì nguy, thấy lồng gà không sao, gà cũng không chạy mất, Lâm Ngư mới yên tâm, y xách lồng gà về sân sau.

Mấy ngày nay đều là y cẩn thận chăm sóc hai con gà và con thỏ này, sợ chúng gầy yếu, bán không được giá tốt.

Lúc Lâm Ngư đi ra, mặt mày tái mét, lúc cầm kim chỉ làm việc, tay vẫn còn run, lòng bàn tay toàn là mồ hôi, trước đây ở nhà họ Triệu, y bị bắt nạt quen rồi, lại nhút nhát, hôm nay có thể cầm chổi đánh người cũng là bị ép buộc, dù sao thỏ nóng nảy cũng cắn người.

Lâm Ngư lau tay vào quần áo: “Lâm Ngư đừng sợ, có Ngụy Thanh Sơn ở đó, đừng sợ, đừng sợ.”

Lâm Ngư khẽ tự an ủi mình, nghĩ đến Ngụy Thanh Sơn ở đó, y mới bớt sợ hãi.

Lúc Hạ Hà Hoa chật vật từ nhà Ngụy Thanh Sơn đi ra, vừa hay bị người trong làng nhìn thấy: “Ôi trời, Hà Hoa, ngươi làm sao vậy?”

Người này xưa nay không ưa Hạ Hà Hoa, Hạ Hà Hoa lườm bà ta một cái: “Liên quan gì đến ngươi!”

Tóc tai Hạ Hà Hoa rối bù, trên mặt còn có vết xước, quần áo xộc xệch, trông như vừa đi ăn trộm gà vậy.

Người kia cười phá lên: “Sao vậy, ngươi bị phu lang nhà Thanh Sơn đánh à?”

Hạ Hà Hoa vội vàng bỏ đi, không lâu sau, cả làng đều biết Hạ Hà Hoa bị Lâm Ngư đánh.

Hà đại nương cũng nghe nói, bà liền vội vàng về nhà: “Đông ca nhi, con đi cùng ta đến nhà Thanh Sơn xem sao, chắc là Hạ Hà Hoa đã đến đó, xem Ngư ca nhi có bị bắt nạt không.”

“Cái gì!” Hà Đông Đông nhảy dựng lên: “Hạ Hà Hoa dám nhân lúc Thanh Sơn ca không ở nhà mà bắt nạt Ngư ca nhi!”

“Không phải sao, Hạ Hà Hoa còn nói là Lâm Ngư đánh cô ta, Ngư nhi còn gầy hơn cô ta, lại là người hiền lành, sao có thể đánh cô ta chứ, chắc chắn là vu oan!”

Hà đại nương không thấy Hạ Hà Hoa, cứ tưởng Lâm Ngư đánh Hạ Hà Hoa là do Hạ Hà Hoa cố tình vu khống, cho nên mới cho rằng là Hạ Hà Hoa phao tin đồn.

Hà đại nương và Hà Đông Đông vội vàng đi đến đó, ngay cả Thạch mẫu nghe nói cũng đến, hai nhóm người đến trước sau, lúc Hà đại nương đến, Lâm Ngư đang ngồi thẫn thờ trong sân vá quần áo, mặt mày tái mét, ánh mắt vô hồn, cả người run rẩy, nhìn là biết bị bắt nạt đến thảm rồi!

Hà đại nương vừa nhìn thấy liền an ủi: “Đứa trẻ này, con không sao chứ?”

Lâm Ngư lắc đầu, Hà đại nương vội vàng bảo Hà Đông Đông đi rót bát nước nóng, Hà Đông Đông vội vàng đi.

Thạch mẫu cũng đến, vừa nhìn thấy tình hình này liền biết Lâm Ngư bị bắt nạt, cũng an ủi vài câu, cuối cùng để Hà Đông Đông ở lại bầu bạn với y, hai người mới rời đi.

Hà đại nương vừa ra khỏi cửa liền mắng một cái: “Hạ Hà Hoa đúng là đồ không ra gì, dám bắt nạt Ngư ca nhi hiền lành, còn vu oan Ngư ca nhi đánh ả ta, đúng là không biết xấu hổ!”

Thạch mẫu cũng phụ họa: “Đúng vậy.”

Trong sân, Hà Đông Đông cũng không ngồi yên, miệng lải nhải mắng chửi Hạ Hà Hoa.

Lâm Ngư uống bát nước nóng vào, người cũng không còn run nữa, vừa rồi y định giải thích, nhưng ba người ngươi một câu, ta một câu, y không có cơ hội xen miệng vào.

“Là, là ta đánh Hạ Hà Hoa.”

“Hạ Hà Hoa đúng là đồ không ra gì! Cô ta còn dám tìm đến tận cửa nữa chứ! Cái gì? Ngư ca nhi, vừa rồi huynh nói gì cơ?”

“Là ta đánh Hạ Hà Hoa.” Lâm Ngư chỉ vào cây chổi nằm dưới đất: “Dùng chổi đánh.”

“Sao có thể, huynh, chỉ mình huynh? Đánh Hạ Hà Hoa? Ngay cả bà lão họ Tiền cũng không phải đối thủ của ả ta!”

Lâm Ngư gật đầu: “Cô ta cướp gà của ta, ta dùng chổi đánh cô ta.”

“Vậy cũng là ả ta đáng đời!”

Hà Đông Đông bênh vực Lâm Ngư, trong lòng chắc chắn rằng Hạ Hà Hoa đã bắt nạt Lâm Ngư, Ngư ca nhi tính tình mềm yếu, nhút nhát, dùng chổi đánh hai cái thì đã sao? Sao cơ chứ!
 
Nông Gia Tiểu Phu Lang - Ngư Bách Bách
Chương 18



Hà Đông Đông ở lại với Lâm Ngư một lúc rồi cũng về, Lâm Ngư lúc này cũng không còn sợ nữa, ngược lại cảm thấy cũng không có gì to tát, y dọn dẹp mấy mảnh vải vụn dưới chân rồi đi nấu cơm.

Hôm nay Ngụy Thanh Sơn về sớm, lúc về trên tay hắn cầm hai con gà rừng, nghe thấy tiếng động, Lâm Ngư thò đầu ra từ trong bếp: “Thanh Sơn, huynh về rồi.”

“Ừm, hôm nay may mắn bắt được hai con gà rừng, ngày mai đệ làm thịt một con ăn nhé.”

Lâm Ngư lắc đầu: “Không cần đâu, để dành bán lấy tiền.”

“Vậy cũng được, đợi vài ngày nữa rồi làm thịt.”

Ngụy Thanh Sơn biết Lâm Ngư tiết kiệm, tuy mùa xuân thú săn không nhiều, nhưng cũng có thể kiếm được một ít tiền, đợi đến mùa hè và mùa thu thì sẽ tốt hơn.

Ngụy Thanh Sơn xách hai con gà rừng ra sân sau, hắn tinh ý phát hiện có một cái lồng gà hơi hỏng, Ngụy Thanh Sơn nghĩ lát nữa sẽ hỏi Lâm Ngư xem có phải chồn đã vào nhà không.

Trong nhà không còn thịt, Lâm Ngư liền chiên trứng với rau tề thái, lại lấy thêm dưa muối, món chính là mấy cái bánh nướng vàng ruộm, kèm thêm một bát canh ngũ cốc.

Ngụy Thanh Sơn đi đường núi cả ngày cũng đói rồi, hắn cuộn bánh với trứng rau tề ăn: “Lồng gà ở nhà hơi hỏng, lát nữa ta dùng cành tre sửa lại, đề phòng ban đêm chồn tha mất.”

“Hôm nay ở nhà không có chuyện gì chứ?”

Lâm Ngư suy nghĩ một chút rồi nói với Ngụy Thanh Sơn: “Hạ Hà Hoa đến đây.”

Sắc mặt Ngụy Thanh Sơn lạnh xuống: “Có bị bắt nạt không?”

“Không, không có, cô ta muốn lấy gà rừng, ta không cho.”

Ngụy Thanh Sơn không ăn cơm nữa, phu lang nhà hắn tính tình mềm yếu, nhát gan, nghĩ đến cái lồng gà bị móp, hắn đoán chắc phu lang nhà hắn đã bị Hạ Hà Hoa bắt nạt!

Hắn đứng dậy đi ra ngoài: “Đệ ở nhà đợi, Hạ Hà Hoa dám bắt nạt đệ!”

Lâm Ngư vội vàng kéo tay áo hắn: “Không, không có, cô ta không bắt nạt ta, là ta đánh cô ta đuổi đi.”

Ngụy Thanh Sơn: “???”

Lâm Ngư kéo Ngụy Thanh Sơn vội vàng giải thích: “Ta nhớ lời huynh, Hạ Hà Hoa muốn lấy gà rừng, ta cầm chổi trong nhà đánh cô ta, cô ta liền bỏ chạy.”

Lâm Ngư sợ Ngụy Thanh Sơn không tin, còn chỉ cho hắn cây chổi dựng bên cạnh nhà tranh: “Ta lấy cây chổi lớn nhất, đánh cô ta.”

Ngụy Thanh Sơn vẫn hơi không tin: “Thật sự không bị bắt nạt sao?”

Lâm Ngư liên tục lắc đầu: “Là ta đánh Hạ Hà Hoa, cô ta lấy gà rừng của huynh, ta không cho, đó là thứ huynh vất vả lên núi săn được.”

Ngụy Thanh Sơn cười lớn hai tiếng, không ngờ phu lang nhỏ của hắn cũng có lúc nổi giận, dáng vẻ ngẩng đầu giải thích với hắn thật đáng yêu.

Ngụy Thanh Sơn không nhịn được, hai tay ôm eo Lâm Ngư xoay mấy vòng: “Phu lang của ta giỏi quá.”

Lâm Ngư đột nhiên bị nhấc bổng lên, giật mình, vội vàng nắm lấy vai Ngụy Thanh Sơn, trong mắt Lâm Ngư cũng ánh lên ý cười, đó là thứ Ngụy Thanh Sơn liều mạng kiếm được, không thể để người khác lấy đi, lúc đánh Hạ Hà Hoa, y đầu óc trống rỗng, chỉ nghĩ đến việc phải bảo vệ đồ đạc trong nhà.

Ngụy Thanh Sơn ôm y hỏi: “Có bị dọa không?”

Lâm Ngư vừa gật đầu vừa lắc đầu: “Lúc đó ta rất sợ, nhưng đó là đồ của huynh, không thể để người khác lấy đi.”

Ngụy Thanh Sơn mềm lòng, hắn ôm Lâm Ngư, để y tựa vào vai mình: “Sao lại ngốc như vậy, người quan trọng hay đồ vật quan trọng?”

Lâm Ngư ôm cổ Ngụy Thanh Sơn, nói lí nhí: “Đồ vật quan trọng.”

“Người quan trọng, sau này nếu gặp chuyện mình không giải quyết được thì phải bảo vệ bản thân trước, biết chưa?”

Lâm Ngư khẽ gật đầu, lúc này mới nhận ra hai người đang ở trong sân, liền đẩy vai Ngụy Thanh Sơn, bảo hắn thả mình xuống: “Ăn, ăn cơm thôi, cơm nguội rồi.”

Ngụy Thanh Sơn lúc này mới mỉm cười đặt phu lang của mình xuống, hắn gắp một miếng trứng to cho phu lang như phần thưởng, lần này Lâm Ngư nằm ngoài dự đoán của hắn, cũng khó cho y phải ra tay đánh người, chắc là bị Hạ Hà Hoa bức đến đường cùng rồi.

Trong lòng Ngụy Thanh Sơn dâng lên một tia xót xa, nào có dễ dàng như Lâm Ngư nói, Hạ Hà Hoa là người khó dây dưa, hắn sao lại không biết, chắc là hôm nay y bị dọa sợ rồi.

Lâm Ngư cắn một miếng trứng, nhớ ra chuyện gì đó liền nói với Ngụy Thanh Sơn: “Cô ta nói là lấy cho lão thái thái, ta không cho.”

“Ừm, làm đúng rồi, dù là Hạ Hà Hoa muốn ăn hay lão thái thái muốn ăn cũng không được cho, ta đã cắt đứt quan hệ với nhà bọn họ từ lâu rồi, hôm nay làm rất tốt.”

“Nhưng cô ta nói huynh bất hiếu, nếu để người trong làng biết thì sao?” Lâm Ngư sợ Hạ Hà Hoa phao tin đồn thất thiệt, làm hỏng danh tiếng của Ngụy Thanh Sơn.

“Không sao, danh tiếng của ta đã bị nhà bọn họ bôi nhọ từ lâu rồi, không sợ thêm chút này.”

Lâm Ngư mới gật đầu.

“Đợi vài ngày nữa kiếm được thêm chút thú săn, chúng ta sẽ đi bán ở trấn trên.”

Lâm Ngư nghe vậy, trong lòng khẽ động, bây giờ đang là đầu xuân, rau trồng của nhà nông còn chưa mọc lên, không bằng nhân lúc này lên núi hái rau dại, rồi cùng Ngụy Thanh Sơn đi bán ở trấn trên.

Y nói ý nghĩ này với Ngụy Thanh Sơn, ban đầu Ngụy Thanh Sơn không muốn cho Lâm Ngư đi, đi một chuyến đến đó ít nhất cũng mất hai canh giờ, săn bắn cả ngày đã phải đi bộ rồi, hắn sợ Lâm Ngư không chịu nổi.

Nhưng phu lang của hắn nhìn hắn với ánh mắt long lanh, Ngụy Thanh Sơn không chịu được liền đồng ý.

Lâm Ngư bây giờ hận không thể có tám cái tay để làm việc, nệm của y vẫn chưa đan xong, ngày mai phải cùng lên núi săn bắn rồi, nhân lúc trời chưa tối, Lâm Ngư vội vàng lấy rơm rạ chưa làm xong hôm trước ra.

Ngụy Thanh Sơn cũng ngồi xổm xuống: “Đệ định làm gì vậy?”

Lâm Ngư hơi ngượng ngùng: “Ta muốn đan cái nệm cho giường mới, sau này cũng tiện mang ra phơi.”

Hơn nữa, rơm rạ đan thành nệm không những tiện mang ra phơi, mà còn sạch sẽ, rơm rạ trải trực tiếp lên giường không dễ dọn dẹp.

Ngụy Thanh Sơn cũng ngồi xổm xuống: “Ta giúp đệ.”

Trời tối dần, Ngụy Thanh Sơn thắp đèn dầu, Lâm Ngư thấy trong nhà còn tối hơn cả ngoài sân, hai người liền thổi tắt đèn, ra ngoài đan, còn tiết kiệm được tiền dầu đèn.

Ngụy Thanh Sơn sợ Lâm Ngư bị lạnh, liền khoác cho y một chiếc áo bông dày, đêm nay trăng sáng lạ thường, Lâm Ngư thấy rất rõ ràng.

Hai người, một người xếp rơm, một người đan, thỉnh thoảng lại nói chuyện, đều là Ngụy Thanh Sơn kể chuyện trên núi cho Lâm Ngư nghe, Lâm Ngư thấy rất thú vị.

Lâm Ngư đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: “Ngày mai chúng ta đều không ở nhà, gà rừng và thỏ ở nhà thì sao? Hạ Hà Hoa bọn họ…”

“Không sao, ngày mai ta sẽ xích Tiểu Bạch ở sân sau, Tiểu Bạch sẽ trông nhà.”

Từ khi biết Hạ Hà Hoa đến lấy đồ, Ngụy Thanh Sơn không dám để Lâm Ngư ở nhà một mình nữa, hắn vốn đã định để Tiểu Bạch ở lại với Lâm Ngư, Tiểu Bạch tính tình hoạt bát, lại biết bảo vệ chủ, để nó ở lại bầu bạn với phu lang là thích hợp nhất.

Bây giờ Lâm Ngư muốn cùng hắn lên núi kiếm tiền, để Tiểu Bạch trông nhà là quá đủ rồi.

Hai người cùng nhau làm một lúc thì cái nệm rơm cũng đã đan xong, Lâm Ngư nhìn cái nệm dày cộp, trong lòng rất vui, như nhìn thấy cuộc sống của y và Ngụy Thanh Sơn ngày càng tốt đẹp hơn.

Ngay cả Ngụy Thanh Sơn cũng khen Lâm Ngư khéo tay, phu lang nhỏ của hắn thật là đảm đang.

Vì nhớ phải lên núi lúc trời sáng, Lâm Ngư dậy sớm nhào bột làm bánh, Ngụy Thanh Sơn thì giúp đun nước nóng, Lâm Ngư gói bánh xong, múc nước đầy, rồi ra sân sau băm rau dại trộn với bột ngô cho gà rừng ăn, thỏ cũng được cho ăn rau dại.

Hai người ăn sáng xong liền cùng nhau lên núi, lần đầu tiên theo Ngụy Thanh Sơn lên núi, Lâm Ngư rất vui, một là vì có thể đi cùng Ngụy Thanh Sơn, hai là vì y chưa từng vào sâu trong núi, rất tò mò về nơi đó.

Hai người đi được một lúc thì Hà Đông Đông bưng giỏ thêu chạy đến, y thấy cửa nhà Lâm Ngư đóng then cài, liền gọi vài tiếng mà không thấy ai trả lời: “A, Ngư ca nhi ra ngoài rồi à?”

Hà Đông Đông thất vọng bưng giỏ thêu đi, đi được nửa đường thì nghe thấy giọng nói the thé của Hạ Hà Hoa.

“Các người xem mặt ta này, là bị Lâm Ngư đánh hôm qua đấy, phu lang nhà Thanh Sơn đúng là đồ không biết phải trái, ta muốn lấy con gà rừng cho lão thái thái bồi bổ sức khỏe, Lâm Ngư không cho thì thôi đi, còn lấy gậy đánh ta, hai người bọn họ chẳng ai hiếu thuận cả.”

Có người trợn mắt, Hạ Hà Hoa này đúng là điên đảo thị phi, phu lang nhà Thanh Sơn mọi người đều đã gặp qua, tính tình hiền lành, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, như cục bột nếp vậy, y đánh Hạ Hà Hoa? Sao có thể?

“Hôm qua có người đến thăm Ngư ca nhi, Ngư ca nhi ngồi trong sân mặt mày tái mét, cả người run rẩy, y đánh ngươi sao?”

Bên cạnh có người phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy, Ngư ca nhi sao đánh lại ngươi chứ.”

Hạ Hà Hoa tức đến mức ngửa mặt lên trời, cô ta không ngờ mặt mình bị thương mà những người này vẫn không tin, cô ta chỉ vào mặt mình: “Chính là y đánh ta, các người xem mặt ta bị cào xước này!”

Hà Đông Đông cũng xen vào: “A, chỉ vậy thôi sao? Ai biết ngươi bị thương ở đâu, hôm qua ta đến thăm Ngư ca nhi, huynh ấy bị ngươi bắt nạt đến mức khóc không ngừng.”

Hạ Hà Hoa lườm hắn một cái: “Ai nói chỉ có trên mặt, lưng ta cũng bị y đánh! Ôi chao, đau đến mức ta cả đêm không ngủ được.”

“Vậy thì ngươi c** q**n áo ra cho mọi người xem đi.”

Hạ Hà Hoa nghẹn họng, hôm qua cô ta bị Lâm Ngư đánh không ít, không đau, nhưng rất nhục nhã, trên người cô ta làm gì có vết thương nào, hơn nữa sao có thể c** q**n áo trước mặt mọi người chứ!

Hạ Hà Hoa tức đến đỏ mặt, Hà Đông Đông không thèm để ý đến cô ta, hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.

Mấy bà, mấy thím đang buôn chuyện cũng không tin, đều cho rằng Hạ Hà Hoa muốn lấy đồ không được, còn bắt nạt tân phu lang nhà người ta, bây giờ còn quay sang vu oan giá họa.

Mọi người đều thấy Lâm Ngư thật đáng thương, không cha không mẹ, gả cho Ngụy Thanh Sơn mang tiếng xấu, trong nhà lại không có tiền, còn gặp phải nhà chồng như vậy.

Lâm Ngư không biết trong lúc y không ở nhà, y đã trở thành người bị Hạ Hà Hoa bắt nạt đáng thương, mọi người đều rất đồng cảm với y.

Lâm Ngư theo Ngụy Thanh Sơn đi một canh giờ đường núi, càng đi sâu vào trong, mắt Lâm Ngư càng sáng, quả nhiên trong núi sâu có rất nhiều rau dại!

Ngụy Thanh Sơn kiểm tra bẫy hắn đặt, Lâm Ngư thì đeo giỏ tre hái rau dại dưới đất, trước mặt y có rất nhiều dương xỉ, Lâm Ngư bẻ rắc rắc, không bao lâu giỏ tre đã đầy.

Y đi theo Ngụy Thanh Sơn, Ngụy Thanh Sơn săn bắn, y thì lặng lẽ tìm rau dại bên cạnh, tay y bẻ rắc một cái, bẻ gãy một cành hương xuân non, làm kinh động đến thứ gì đó vỗ cánh bay lên, Lâm Ngư giật nảy mình.
 
Nông Gia Tiểu Phu Lang - Ngư Bách Bách
Chương 19



Ngụy Thanh Sơn phản ứng nhanh chóng, giương cung bắn tên, một mũi tên ghim con gà rừng xuống đất, Lâm Ngư nhìn mà hai mắt sáng rực, đây là lần đầu tiên y thấy Ngụy Thanh Sơn săn bắn, thật sự rất lợi hại!

Lâm Ngư sợ mình dọa gà rừng chạy mất, chỉ dám đi theo sau Ngụy Thanh Sơn nhìn, con gà rừng vẫn còn sống, bị Ngụy Thanh Sơn bắn trúng cánh, đang vùng vẫy muốn chạy, Ngụy Thanh Sơn túm lấy con gà rừng, Lâm Ngư cũng thò đầu ra xem: “Gà rừng to thật.”

“Gà rừng rất tinh ranh, nếu không phải đệ dọa nó, nó cũng sẽ không bay ra.”

Mắt Lâm Ngư cong cong, thật tốt, lại bắt được một con gà rừng, tích cóp đủ tiền, bọn họ có thể mua ruộng rồi.

Hai người đi dạo trong núi sâu cả buổi sáng, trên đường gặp một con hươu sao đang chạy trốn, Ngụy Thanh Sơn không đuổi theo, đó là một con hươu cái, xem ra đã mang thai rồi.

Lâm Ngư cũng nhìn thấy, đây là lần đầu tiên y nhìn thấy hươu sao, thật xinh đẹp!

Buổi trưa, hai người chia nhau bánh ăn, nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục tìm kiếm con mồi trong rừng, buổi chiều, Ngụy Thanh Sơn đi kiểm tra bẫy hắn đặt, hắn định kiểm tra xong thì về nhà.

Dù sao mùa xuân cũng không thể săn bắn bừa bãi, gặp con mồi lớn cũng không thể bắt, chi bằng về nhà sớm.

Ngụy Thanh Sơn phát hiện một con gà rừng bị kẹp trong bẫy, hắn lấy ra bỏ vào giỏ, lúc xuống núi, hai người chú ý xem ven đường có rau dại không, hái một ít mang về để ngày mai đi bán ở trấn trên.

Hôm nay săn được hai con gà rừng, Ngụy Thanh Sơn đã thấy rất tốt rồi, tiểu phu lang ở bên cạnh hắn, vận may của hắn cũng tốt hơn.

Nghe thấy tiếng nước chảy, Lâm Ngư nhìn về phía rừng cây, nhìn từ xa thấy ven suối mọc một đám rau dại xanh um, mắt Lâm Ngư sáng lên: “Thanh Sơn! Hình như là cần nước!”

Con đường này Ngụy Thanh Sơn chưa đi qua, chỉ dựa vào trí nhớ để xuống núi, không ngờ ở nơi hẻo lánh này lại có một con suối.

Hai người đi về phía bờ nước, Lâm Ngư vừa nhìn thấy, quả nhiên ven suối có một đám cần nước rất lớn!

“Cái này ăn được sao?” Ngụy Thanh Sơn bẻ một cành, sao lại có mùi lạ, không nói rõ được, không thơm lắm.

Lâm Ngư gật đầu lia lịa: “Ăn được, gọi là cần nước, ta ăn rồi.”

Lâm Ngư sống khổ sở ở nhà họ Triệu, đến mùa xuân sẽ cố gắng tìm rau dại ăn cho đỡ đói, vì vậy y biết rất nhiều loại rau dại ăn được.

Lâm Ngư nhanh chóng bước tới hái cần nước, Ngụy Thanh Sơn cũng bắt đầu giúp đỡ, may mà hôm nay hai người đều đeo giỏ, trong giỏ của Lâm Ngư đã hái được rất nhiều rau dại khác rồi, vẫn có thể đựng thêm, Ngụy Thanh Sơn dọn dẹp giỏ của mình, cũng bắt đầu bỏ cần nước vào.

Trong đám cỏ nước, hai người còn phát hiện ra cá nhỏ, Lâm Ngư đưa tay bắt nhưng không được, Ngụy Thanh Sơn kéo Lâm Ngư lên: “Để ta, nước lạnh lắm.”

Ngụy Thanh Sơn cởi giày, lội xuống suối, hai tay vốc nước, hắt cả cá lẫn nước lên bãi cỏ ven sông, Lâm Ngư vội vàng bẻ cành liễu, xiên từng con cá nhỏ bằng bàn tay lại với nhau.

Lâm Ngư rất vui mừng, không ngờ hôm nay lại được mùa như vậy, ngay cả Ngụy Thanh Sơn cũng ngạc nhiên, hôm nay có Lâm Ngư đi cùng, vận may của hai người vô cùng tốt.

Bình thường hắn chỉ lo săn bắn, rất nhiều rau dại trên núi hắn không nhận ra, còn không bằng Lâm Ngư.

Ngụy Thanh Sơn lội dưới nước một lúc, bắt được mười một, mười hai con cá nhỏ bằng bàn tay, trong suối không còn thấy bóng dáng cá nhỏ nữa, Ngụy Thanh Sơn cũng lên bờ, những con cá nhỏ này rất nhạy cảm, vừa bị kinh động là sẽ bơi đi hoặc trốn đi, có thể bắt được nhiều như vậy cũng không tệ rồi.

Lâm Ngư trên bờ đã xiên cá đầy một cành liễu, y cầm lên cho Ngụy Thanh Sơn xem: “Hôm nay chúng ta may mắn thật!”

Nhà nghèo, có cá có thể cải thiện bữa ăn, không biết nhà Xuân ca nhi còn đậu phụ không, nếu còn thì mua hai miếng về hầm với đậu phụ ăn! Lâm Ngư nghĩ đến đã thấy thèm rồi, đã lâu rồi y không được ăn đậu phụ hầm cá.

Ngụy Thanh Sơn xoa đầu tiểu phu lang của mình: “Chúng ta đi thôi.”

Hôm nay Lâm Ngư được mùa, ngay cả gan dạ cũng lớn hơn, trên đường đi thỉnh thoảng lại nói chuyện với Ngụy Thanh Sơn: “Ta muốn về nhà hầm đậu phụ, chiên cá vàng ruộm, rồi cho đậu phụ vào, thơm lắm!”

Ngụy Thanh Sơn bị y miêu tả đến mức thấy đói bụng: “Vậy chúng ta nhanh về nhà làm thôi.”

Ngụy Thanh Sơn không thích ăn cá lắm, lúc chưa phân gia, thỉnh thoảng hắn lên núi săn bắn sẽ mang cá về, nhưng lúc hắn về đến nhà chỉ còn lại canh cá tanh nguội, trong nồi cũng chỉ còn lại đầu cá.

Nhưng tay nghề nấu nướng của phu lang nhà hắn rất tốt, chỉ nghe miêu tả thôi, hắn đã thấy chắc chắn sẽ rất ngon.

Giỏ của hai người đã đầy cần nước và các loại rau dại khác, trên tay Lâm Ngư xách một xâu cá, trên tay Ngụy Thanh Sơn cầm hai con gà rừng.

Gần đến làng, Ngụy Thanh Sơn đè đồ trong giỏ xuống, Lâm Ngư cũng biết lý do, sợ người trong làng ghen tị, may mà nhà bọn họ ở hơi xa, cũng không cần đi qua làng, đi thẳng từ núi sau xuống là về đến nhà.

Lâm Ngư đặt đồ xuống, nhanh chóng chạy vào nhà lấy tiền: “Ta đến nhà Xuân ca nhi xem còn đậu phụ không!”

Ngụy Thanh Sơn ừ một tiếng, Lâm Ngư nhìn hắn: “Ta muốn mang chút cần nước cho Đông ca nhi, được không?”

“Đồ nhà mình, muốn mang gì thì mang, mang thêm mấy con cá nhỏ nữa, trước đây Hà đại nương cũng giúp ta không ít.”

Lâm Ngư gật đầu lia lịa, lấy một ít cần nước, lại mang thêm ba con cá nhỏ, nấu canh là đủ rồi.

Lâm Ngư sợ đậu phụ bán hết, liền vội vàng ra ngoài, đi ngang qua nhà Hà Đông Đông, y đưa đồ cho cậu, Hà Đông Đông nhìn thấy mấy con cá nhỏ thì rất vui mừng: “Cá này!”

Hà đại nương cũng rất vui: “Ngư ca nhi thật là khách sáo.”

Hà Đông Đông nhìn đám rau xanh mướt, hỏi: “Ngư ca nhi, đây là rau gì vậy?”

“Rau này người già trong thôn ta gọi là cần nước, xào lên ăn trực tiếp là được, ngươi nếm thử xem có ngon không, chỉ là có mùi hơi lạ, có người không quen ăn.”

Hà Đông Đông còn muốn nói chuyện với Lâm Ngư, nhưng Lâm Ngư đang vội đi mua đậu phụ: “Đông ca nhi, ta đi trước nhé, ta muốn mua hai miếng đậu phụ về hầm cá ăn.”

Hà đại nương nghe vậy liền đưa cho Hà Đông Đông mấy đồng: “Đông ca nhi cũng mau đi mua đậu phụ về, nương cũng nấu canh đậu phụ cá cho các con.”

Hà Đông Đông vừa nghe đến ăn là hưng phấn, vội vàng cầm bát đi cùng Lâm Ngư, sợ đi muộn đậu phụ hết mất.

Hôm nay hai người đến sớm, mặt trời chỉ hơi khuất bóng, lúc mua vẫn còn đậu phụ, hai người mỗi người mua hai miếng về.

Trên đường về, Hà Đông Đông nói chuyện phiếm với Lâm Ngư: “Ngư ca nhi, hôm nay huynh đi đâu vậy? Ta đến tìm huynh mà huynh không có nhà.”

“Ta và Thanh Sơn lên núi.”

“A, huynh lên núi à, nghe nói trên núi toàn là thú dữ, còn ăn thịt người nữa.”

“Ừm, cũng may có Thanh Sơn ở đó.”

“Hừ, huynh không biết đâu, lúc ta về nghe thấy Hạ Hà Hoa nói xấu huynh, còn nói huynh đánh cô ta.”

Lâm Ngư sững người, Hạ Hà Hoa thật sự nói xấu y rồi.

“Nhưng huynh yên tâm đi, ai mà không biết tính tình của huynh chứ, mọi người đều không tin.” Hà Đông Đông hừ lạnh một tiếng: “Hơn nữa, ta có thể để yên cho cô ta sao? Ta liền nói cô ta vu oan giá họa, hôm qua huynh bị cô ta bắt nạt đến mức run rẩy, huynh không thấy Hạ Hà Hoa bị ta nói đến mức mặt đỏ tía đâu, hahaha~”

Thấy không có chuyện gì, Lâm Ngư cũng cười một tiếng: “Đông ca nhi, cảm ơn đệ.”

“Cảm ơn gì chứ, huynh là bạn thân nhất của ta mà, Ngư ca nhi, huynh thật hào phóng, ta vẫn còn nhớ hôm huynh thành thân cho ta ăn trứng đấy.”

Hai người cười cười, vui vẻ bưng bát về nhà.

Lúc Lâm Ngư về đến nhà, Ngụy Thanh Sơn đã làm sạch đám cá nhỏ, Lâm Ngư rửa tay rồi bắt đầu nấu cơm.

Cần nước xào với ớt, tỏi, còn đặc biệt dùng mỡ heo để xào, cá nhỏ chiên vàng ruộm, đổ nước sôi vào, rồi cho đậu phụ vào, cuối cùng rắc chút hành lá là xong.

Ngụy Thanh Sơn giúp nhóm lửa bên cạnh, mùi thơm ngào ngạt khiến hắn liên tục nhìn vào nồi.

“Ngư ca nhi, trong nhà có thiếu một cái nồi sắt nhỏ để xào rau không?”

Ngụy Thanh Sơn để ý thấy vừa xào rau, vừa nấu canh, một cái nồi lớn rõ ràng là không đủ dùng, Lâm Ngư gật đầu: “Để sau này tính.”

“Được, có tiền rồi chúng ta sẽ mua một cái nồi sắt nhỏ chuyên dùng để xào rau.”

Đồ sắt rất đắt, triều đình quản lý chặt chẽ, muốn mua nồi sắt cũng phải tích cóp vài lượng bạc mới được.

Tiền bà tử nhà hàng xóm thò đầu nhìn sang, từ khi Lâm Ngư về nhà, nhà Ngụy Thanh Sơn ngày nào cũng thơm nức mùi thịt, hôm nay lại không biết đang nấu món gì, thơm đến mức bà ta ch** n**c miếng.

Thanh ca nhi m*t m*t ngón tay: “Bà nội, con muốn ăn thịt.”

Tiền bà tử bực bội đẩy đứa bé ba tuổi bên cạnh ra: “Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn, lão nương ta còn muốn ăn thịt đây này!”

Thanh ca nhi bị đẩy ngã xuống đất, ngồi khóc: “Nương, con muốn a mẫu, a mẫu.”

Tang mẫu đang dệt vải trong nhà vội vàng chạy ra: “Thanh ca nhi, Thanh ca nhi, nương đến rồi, nương đến rồi.”

Tang mẫu ôm Thanh ca nhi dỗ dành, tiểu ca nhi ba tuổi khóc nức nở.

Tiền đại nương lườm cô ta một cái: “Một đứa ca nhi thì có gì mà quý giá, chỉ là ngã xuống đất thôi mà, đồ vô dụng, còn không mau đi nấu cơm, đợi ai hầu hạ ngươi sao?”

Tang mẫu vội vàng ôm Thanh ca nhi sang một bên, Thanh ca nhi còn nhỏ, vẫn đang khóc: “A mẫu, con muốn ăn thịt.”

“Ngoan, đợi nương bán vải xong sẽ mua thịt cho con ăn.”

Thanh ca nhi thèm lắm rồi, bé đã lâu không được ăn ngon, ngửi thấy mùi thịt thơm phức ở gần đó, bé càng khóc to hơn, Tiền bà tử nghe mà thấy phiền: “Khóc khóc khóc, còn khóc nữa thì ném lên núi cho sói ăn!”

Thanh ca nhi không hiểu những điều này, bị mắng càng khóc to hơn.

Hai nhà ở gần nhau, Lâm Ngư đương nhiên nghe thấy tiếng trẻ con khóc, đứa trẻ nào mà chẳng thèm thịt, khi còn ở nhà họ Triệu, y ngửi thấy mùi thịt người ta nấu cũng thèm nhỏ dãi.

Nhưng y chỉ là tân phu lang, không dám tự ý quyết định nên không nói gì, Ngụy Thanh Sơn nhìn ra tâm tư của y: “Đó là cháu trai của Tiền bà tử, là một tiểu ca nhi, Tiền bà tử là người khó tính, nhà bà ta sống cũng không tệ, chỉ là ghét Tang mẫu sinh ca nhi.”

Lâm Ngư cũng nghe thấy giọng nói của bà già đó, khiến y nhớ đến Thái Xuân Hoa thường xuyên đánh mắng mình.

“Mang một bát sang cho họ đi, Thanh ca nhi cũng thật đáng thương.”

Lâm Ngư biết Ngụy Thanh Sơn là vì thấy y mềm lòng mới cho: “Cảm ơn huynh.”

“Còn nói cảm ơn nữa là ta giận đấy.” Ngụy Thanh Sơn nghiêm mặt: “Đưa xong thì về ngay, Tiền bà tử không phải người dễ gần đâu.”

“Ừm, ta biết rồi.”

Lâm Ngư múc một con cá nhỏ và mấy miếng đậu phụ vào bát, không múc nhiều canh, trẻ con ăn nhiều đồ ăn mới tốt: “Ta đi đây.”

“Ừm, đặt đồ xuống rồi về ngay.”

Ngụy Thanh Sơn sợ Lâm Ngư đến đó bị Tiền bà tử đanh đá bắt nạt, nên mới dặn dò.
 
Back
Top Bottom