Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nông Gia Tiểu Hãn Phi: Mang Theo Đệ Muội Kiếm Sống

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczP0DSN0gHL-Cq7Kx7U5tJVsCHRZIf8Z9ME3MZ6BQxjG-gSezb4RCkUu8d6sc7Y09zF5-L0nEGsOnDkr4ZQWmSYlRaGlBUjU65bs67gp3JYSnEOTG-gw_Z9m70xmRqmboKI4OWfu4RGj6o7I6Ncw9CPO=w215-h322-s-no-gm

Nông Gia Tiểu Hãn Phi: Mang Theo Đệ Muội Kiếm Sống
Tác giả: Bảo Huyên
Thể loại: Trọng Sinh, Điền Văn, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thể loại: Trọng Sinh, Cổ Đại, Trả Thù, Gia Đình, Điền Văn

Team dịch: Mèo không ăn cá

Giới thiệu

Mộc Cẩm trọng sinh về lúc nàng mười bốn tuổi lúc, không cha không mẹ chấp nhận số phân cùng với đệ muội khó khăn sống qua ngày.

Vốn muốn đời này an an ổn ổn, để tránh dẫm vào vết xe đổ làm cho mình chết thảm giống kiếp trước, nhưng là, hết lần này tới lần khác bá nương ác độc của nàng kiếp này cứ tới chọc nàng!

Thì ra, điều kiện tiên quyết của bình bình an an là trước hết phải để cho mình sống giống như người, làm trưởng tỷ, nhất định phải đứng ở trước người đệ đệ muội muội che gió che mưa, đồng thời còn phải kinh doanh sự nghiệp của mình.

Mộc Cẩm có oán báo oán có thù báo thù!

Cuộc sống càng ngày càng tốt, kiếm được đầy bồn đầy bát, mang theo đệ muội trải qua cuộc sống gia đình tạm ổn của người có tiền.

Thế nhưng, cho đến kiếp này nàng mới biết được có người luôn âm thầm bảo nàng, nhưng nàng hoàn toàn không biết.

Nàng đang muốn báo đáp nam nhân này như thế nào, kết quả, người nàng hai đời đều nhìn không thấu này lại giữ chặt eo nàng.

"Nếu Cẩm Cẩm muốn báo đáp hoàng thúc, chỉ cần lấy cả đời của ngươi để đổi!"​
 
Nông Gia Tiểu Hãn Phi: Mang Theo Đệ Muội Kiếm Sống
Chương 1: Nàng Trọng Sinh



Chương 1 - Nàng Trọng Sinh

Nắng sớm mờ mịt.

Sương mù mênh m.ô.n.g còn chưa tan hết.

Tiếng chim hót líu lo, tiếng quần áo nên từng trận bên bờ sông nhỏ từng trận.

“Mộc Cẩm Mộc Cẩm...... đừng giặt xiêm y nữa! “

“Mau về nhà xem đi, Nhị bá nương kia mang theo bà mối đến nhà tỷ, muốn kéo Nhị muội tỷ đi!”

Một tiểu cô nương mặc quần áo vá víu, khuôn mặt lo lắng chạy tới báo tin.

Mộc Cẩm đột nhiên đứng dậy, sắc mặt âm trầm, xiêm y cũng không để ý, giơ bổng chùy lên chạy như điên về phía nhà.

Nhị muội nàng Mộc Oánh lớn lên hoa dung nguyệt mạo, năm nay mười ba, so với nàng nhỏ hơn một tuổi đang là độ tuổi phát triển

Không phải nàng nói dóc, nhị muội so với tất cả quan gia tiểu thư nàng gặp qua đều đẹp mắt hơn!

Một cô nương lương thiện xinh đẹp như vậy, nên sống hạnh phúc tốt đẹp.

Nàng không thể lại một lần nữa để cho nhị muội bị ác nhân hủy!

Đúng vậy, Mộc Cẩm tái sinh!

Kiếp trước Mộc Cẩm c.h.ế.t vào một đêm đông năm ba mươi tuổi.

Nàng còn nhớ rõ, trước khi nàng tắt thở, trượng phu trên danh nghĩa của nàng là Ninh Vương thế tử Triệu Chất đến gặp nàng lần cuối cùng.

Đôi mắt hắn đỏ như máu, trong ánh mắt tất cả đều là phẫn hận đối với nàng.

Ha ha!

Triệu Chất hắn có tư cách gì hận nàng?

Triệu Chất tiện nam nhân kia, nghĩ đến tên của hắn, nàng đều thấy ghê tởm!

Không nghĩ nữa!

Trước mắt quan trọng nhất là trở về cứu Nhị muội.

Hôm nay Mộc Cẩm trọng sinh vào lúc nàng mười bốn tuổi lúc, trọng sinh tại quê hương nơi nàng lớn lên, một tiểu sơn thôn gọi là Mộc gia thôn.

Hai năm trước cha mẹ nuôi của nàng lên núi săn b.ắ.n gặp phải lũ quét, cuối cùng ngay cả t.h.i t.h.ể cũng không tìm thấy.

Sau khi cha mẹ nuôi qua đời, làm trưởng tỷ, nàng gian khổ lôi kéo hai đệ đệ cùng hai muội muội gian nan sống qua ngày.

Đệ đệ muội muội chính là hy vọng sống sót cả đời này của nàng.

Đời này ai cũng đừng nghĩ tổn thương các đệ đệ muội muội của nàng!

Nhị bá nương Phùng thị của nàng là một độc phụ thấy tiền sáng mắt, đã sớm đánh chủ ý lên nhị muội.

Muốn đem nhị muội nàng bán cho Phong lão thổ tài chủ trên trấn , lão già năm mươi tuổi b**n th** làm tiểu thiếp.

Kiếp trước nàng ngày phòng đêm phòng, trước đó mang muội muội đi khỏi Mộc gia thôn, Phùng thị độc phụ kia vẫn luôn không làm được gì.

Nhưng sau đó nàng bị mang đi, nhị muội cuối cùng vẫn không tránh khỏi Phùng thị.

Nghĩ tới đây, trái tim Mộc Cẩm đau nhói, thiếu chút nữa không thở nổi.

Đời này, nàng tuyệt đối không tha cho độc phụ Phùng thị kia!

Mộc Cẩm một đường chạy như điên về đến nhà, liền thấy một bà mối béo cùng độc phụ Phùng thị một trái một phải đỡ nhị muội kéo ra ngoài cửa lớn.

Tiểu muội Mộc Nguyệt mới sáu tuổi, khóc lóc kêu gào ôm chân trái Nhị muội sống c.h.ế.t không buông?

Nhị muội Mộc Oánh nhìn thấy nàng, lại kêu khóc: "Trưởng tỷ đi mau!”

Mộc Cẩm nháy mắt hai mắt đỏ bừng, giơ bổng chùy trong tay liền tiến lên, không chút nghĩ ngợi hung hăng đánh bả vai ác phụ Phùng thị kia vài cái.

Khi Phùng thị đau đến rụt tay mắng to, Mộc Cẩm lại hung hăng đập mạnh vào bả vai bà mối béo hai cái.

Bà mối béo kia bị đau, vội vàng bỏ lại Mộc Oánh.

Mộc Oánh vội vàng chạy đến phía sau đại tỷ, Mộc Nguyệt sáu tuổi cũng vội vàng bò dậy.

Sau đó đạp đạp chạy đến trong sân cầm lấy hai cây củi, một cây mình nắm ở trong tay, một cây nhét vào trong tay Nhị tỷ Mộc Oánh.

Hai tỷ muội đều đứng bên cạnh Mộc Cẩm, giơ củi, vẻ mặt phẫn nộ, như lâm đại địch.

Mộc Cẩm chỉ hận nàng vừa mới quá tức giận, tức đến choáng váng đầu óc, cánh tay như nhũn ra, khí lực sẽ không đủ, đánh cũng không thể giải hận.

Lúc này, bà mối mập Hoa thị trừng mắt một đôi mắt nhỏ to bằng hạt đậu, vẻ mặt hung ác nhìn chằm chằm Mộc Cẩm mắng to.

"Ngươi là nha đầu c.h.ế.t tiệt nhà ai, như thế nào đi lên liền đánh người thế này? cẩn thận lão nương lột da ngươi”

"Hoa tỷ tỷ, cô gái c.h.ế.t tiệt này chính là Mộc Cẩm mà ta nói với ngươi, là đại tỷ của Mộc Oánh, để ta đấu với nó một trận..."

“Cút đi! Ta cùng các ngươi không có gì để tranh cãi, hai ác phụ các ngươi đều cút ra khỏi nhà ta cho ta!"

Mộc Cẩm giơ bổng chùy, kiên quyết bọn họ không nghe nàng liền tiếp tục đánh.

Đừng nhìn nàng nhỏ gầy, dáng người cũng còn chưa phát triển hết.

Kiếp trước nàng mặc dù uất ức, nhưng ở hậu viện Triệu Chất học được một số thứ đối phó Phùng thị cùng bà mối bình thường như vậy là dư sức.

“Ngươi ngay cả nhị bá nương của ngươi cũng đánh...... Xem tương lai ai dám cưới một nữ tử hung dữ như ngươi về nhà!”

Phùng thị tức giận hận không thể ăn Mộc Cẩm, hổn hển mắng nàng.

Ngược lại là bà mối Hoa kia, đột nhiên nhìn Mộc Cẩm như có điều suy nghĩ.

Sau đó quay đầu nhìn Phùng thị nói: "muội tử Phùng gia, ngươi nói nha đầu c.h.ế.t tiệt này là đại tỷ Mộc Oánh này?”

Phùng thị nghe xong lời này, trong mắt hiện lên một tia mất tự nhiên.

Nhanh chóng nói: "Còn không phải sao, nha đầu c.h.ế.t tiệt này bộ dạng cũng không giống ai, cùng nàng hai đệ đệ hai muội muội phía dưới đều không giống."

“Thế nào! Nhưng mav, đây cũng là bình thường, có người nói cháu trai giống cữu cữu, cháu gái giống a di.”

Hoa bà mối thấy Phùng thị nói như vậy, nghĩ thầm cũng đúng.

Liền không nói thêm gì nữa, chỉ quay đầu đánh giá Mộc Cẩm lần nữa, sau đó chuyển đề tài.

"Chỉ là, ta thấy nha đầu c.h.ế.t tiệt này tướng mạo thật không tệ, cốt tướng này cũng tốt, tuổi cũng lớn một chút, không bằng..."

Phùng thị nghe xong lập tức hiểu ý của bà, hai mắt cũng sáng ngời.

Đúng rồi!

tam phòng Mộc gia nhưng là có ba nữ nhi, muốn đều có thể bán được một số bạc lớn, hai nhi tử của bà cưới dâu, khuê nữ đồ cưới không phải đều có sao!

Mộc Cẩm vừa nghe, bà mối này còn có chủ ý với nàng, không khỏi hừ lạnh một tiếng.

“Mấy tỷ muội ta mặc dù cha mẹ đều mất, nhưng chúng ta còn có cữu gia ở đây, ít đánh chủ ý lên chúng ta!"

Lúc này Mộc Cẩm đưa cữu cữu ra.

Mấy tỷ muội thật sự m có một vị cữu cữu, vị cữu cữu này là một du thương, chạy thiên nam địa bắc.

Ở trong sơn thôn nhỏ như Mộc gia thôn, nhân vật giống như cữu cữu của các nàng đó chính là đại nhân vật có kiến thức.

Hơn nữa thương nhân, cũng có tiền.

Mèo không ăn cá

Cho nên khi Mộc Cẩm nói ra mấy tỷ muội còn có cữu cữu, độc phụ Phùng thị kia

Cũng là kiêng kỵ sửng sốt một chút.

Hoa bà mối cũng nhíu mày, vung khăn.

Mất hứng hạ giọng oán giận Phùng thị:

"Phùng gia muội tử, ngươi không phải nói nhà này chỉ có mấy cô nhi, cũng không có người ngoài dựa vào sao?”

Nếu thật sự có một người cữu cuuw, vậy thì phiền toái rồi.

Mẫu thân đại cữu đều là người lớn, đặc biệt là cô nhi, có cữu cữu, cữu gia nếu cường thế, vẫn có thể giúp đỡ làm chủ.

Bà là bà mối làm việc chỉ vì kiếm bạc, cũng không muốn chọc lấy phiền phức.

Phùng thị thấy bà mối tức giận, con ngươi tầm thường xoay chuyển, giống như là nghĩ tới cái gì, lập tức ưỡn khuôn mặt cay nghiệt tiến tới bên tai bà mối.

Hạ giọng nói: "Hoa gia tỷ tỷ yên tâm, đây là nha đầu c.h.ế.t tiệt cố ý đến hù dọa chúng ta!

Thật ra thì cữu cữu của nàng chạy lung tung trời nam đất bắc, mấy năm cũng không về quê một chuyến, ai biết ở bên ngoài là còn sống hay đã c.h.ế.t đây?"

“Thật sao? "Hoa bà mối nghe xong, đôi mắt to bằng hạt đậu lại sáng ngời.
 
Nông Gia Tiểu Hãn Phi: Mang Theo Đệ Muội Kiếm Sống
Chương 2: Nhị bá mẫu độc ác



“Thật đó! “

“Ta nào dám lừa tỷ? Tỷ nếu không tin, có thể đi khắp nơi hỏi thăm một chút......”

“Như thế...... Vậy thì tốt rồi.....

Mộc Cẩm nhìn vẻ mặt bọn họ, đại khái đoán ra cuộc đối thoại của các nàng, sợ là mình mang cữu cữu ra cũng vô dụng.

Tuy nhiên, nàng cũng không sợ.

Kiếp trước nàng có thể ở hậu viện Triệu Chất, ở trong tay bình thê hắn Lộ Linh Nhi đều chống đỡ mười mấy năm... đau khổ.

Bản lĩnh mười mấy năm qua nàng cũng không phải học không công!

Nàng đưa cữu cữu ra, cũng là có nguyên nhân.

Kiếp này.

Nàng là muốn mang theo đệ đệ muội muội triệt để cùng Mộc gia bên này đoạn tuyệt quan hệ.

Lúc này mới cần cữu cữu của mình.

Kiếp trước, cữu cữu thành đại thương nhân, chỉ là lúc trở về tìm các nàng đã quá muộn.

Đời này nàng sẽ nhờ người chú ý hành tung của cữu cữu , có cữu cữu giúp bọn họ làm chủ, trước tiên cắt đứt liên hệ với Mộc gia.

Tương lai đối với các đệ đệ muội thân là con nối dõi chân chính của Mộc gia mới là tốt nhất.

Lúc này mang cữu cữu ra, chẳng qua là để cho các nàng có cái kiêng kị, tỷ muội huynh đệ năm người các nàng cũng không phải cô nhi chân chính không người nương tựa!

“Nhị bá nương, cha mẹ ta mặc dù mất, nhưng hôn sự của ta cùng đệ đệ muội muội nhà ta thế nào cũng không tới phiên một bá nương như ngươi quản!”

"Ngươi mang theo bà mối liền tới nhà ta kéo nhị muội ta đi, ngươi cũng biết nếu ta làm một tờ đơn kiện đến nha môn, các ngươi đây là cưỡng bán ấu nữ!”

Lúc đó, Lê triều pháp luật nghiêm cẩn lừa bán phụ nữ trẻ em, một khi có người kích động lừa bán phụ nữ trẻ em, pháp luật hết thảy phán là tử hình.

Nghiêm khắc mà nói, độc phụ Phùng thị này còn chưa nói tới tội lừa bán ấu nữ, nhưng bà chuyến này chắc chắn là chưa qua sự đồng ý Mộc gia l.

Phụ thân Mộc Cẩm đứng hàng thứ ba trong Mộc gia.

Ngoại trừ nhị bá, nàng còn có đại bá phụ, còn có một vị tứ thúc.

Cho dù muốn quyết định hôn sự của các nàng, là do đại bá phụ, nhị bá cùng tứ thúc ba người cộng thêm cữu cữu Giang Hoài của nàng cùng nhau thương lượng.

Mộc Cẩm nói như vậy, thật ra cũng là doạ Phùng thị một thôn phụ không hiểu luật.

Mà bà mối kia, cho dù bà kiến thức nhiều một chút, chỉ bằng những chuyện bà làm, nghĩ đến cũng không dám thật sự đi gặp quan.

“Cái gì mà luật pháp không luật pháp, một con hoang như ngươi làm sao còn biết đến luật pháp?”

Phùng thị trong lòng thật ra đã sợ hãi, chỉ là bà quá mức tham lam, bị hoa bà mối hứa hẹn trả phí mai mối hai mươi lượng bạc mê hoặc hai mắt, không muốn dễ dàng buông tha.

Huống chi, sính lễ Phong lão tài chủ hứa hẹn cho Mộc gia cũng chừng sáu mươi lượng bạc.

Tiền sính lễ này cũng không thể rơi vào trong tay năm hài tử Mộc Cẩm, nhất định là các thúc bá trưởng bối cầm.

Cho dù ba nhà chia đều, vậy lại có hai mươi lượng bạc!

Nhưng bà mối hoa quả nhiên đúng như Mộc Cẩm sở liệu, khi Mộc Cẩm uy h**p

muốn đi nha môn cáo bọn họ lừa bán ấu nữ, cũng đã rút lui.

Mộc Oánh lúc đó mới mười ba tuổi mụ, Lê triều luật pháp, không đến mười lăm đều tính là trẻ em.

Cứ như vậy, lại oán giận Phùng thị không được việc.

Đầu tiên là bị nha đầu c.h.ế.t tiệt kia lôi ra cữu cữu làm cho hoảng sợ, lần này nha đầu c.h.ế.t tiệt kia lại muốn nói muốn cáo quan.

Sao lại khó chơi như vậy!

Cũng không giống như là một cô nương sơn dã nhỏ ở nông thôn có thể nói ra, có thể làm ra.

"Phùng gia muội tử, ngươi không phải nói, chuyện này ngươi cùng đương gia nhà ngươi bên kia đều bàn bạc tốt rồi sao?"

Phùng thị vội vàng hạ giọng, "Ngài yên tâm, chắc chắn sẽ không để làm khó ngài, chuyện tốt này ta cùng đương gia đều là thành tâm muốn làm thành..."

Phùng thị yêu tiền, bà mối là hiểu rõ.

“Được rồi được rồi! Sau khi ngươi giải quyết xong chuyện này hãy báo cho ta biết, hôm nay ta sẽ về... Chờ thư của ngươi!”

Nói xong, Hoa bà mối còn không quên hạ giọng nhắc nhở một câu.

"Làm nhanh chút, hai mươi lượng bạc đủ ngươi một nhà năm người ăn hai năm! Đừng để đến khi vịt chín bay mất..."

Phùng thị thấy bà mối Hoa đánh trống lui đường trước, chuyện tốt này hôm nay khẳng định không được, đành phải miễn cưỡng tươi cười nhìn bà mối Hoa vung khăn lắc lắc thắt lưng mập mạp vội vàng rời đi.

Thất vọng qua đi, liền quay đầu lại nhìn chằm chằm ba tỷ muội Mộc Cẩm, còn không quên buông một câu:

"Đám nha đầu c.h.ế.t tiệt, các ngươi chờ đó!"

Nói xong lời tàn nhẫn, Phùng thị cũng lắc hông oán hận rời đi.

Mộc Oánh và Mộc Nguyệt cùng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng tiếp theo, tiểu muội Mộc Nguyệt lại nước mắt lưng tròng kéo tay Mộc Cẩm khóc ròng nói:

"Trưởng tỷ, nhị bá phụ nghe lời nhị bá nương nhất... Nhị bá nương lòng dạ ác độc, bà ấy sẽ không buông tha nhị tỷ!”

Mộc Oánh nghe xong vẻ mặt cũng xám xịt.

Người Mộc gia thôn đều khen nàng lớn lên xinh đẹp, các tiểu cô nương Mộc gia thôn đều hâm mộ nàng lớn lên trắng nõn mỹ mạo...

Nhưng nàng thà mình xấu xí, như vậy sẽ không có người đánh chủ ý với nàng!

Lại nhớ tới ánh mắt bà mối vừa rồi nhìn trưởng tỷ, sợ là cũng đánh chủ ý lên trưởng tỷ!

Mộc Oánh càng sợ hãi.

Mộc Cẩm xoay người, một tay kéo tay một muội muội, trịnh trọng cam đoan với các nàng:

"Yên tâm, trưởng tỷ sẽ không để cho ác phụ Phùng thị kia thực hiện được!"

Nghĩ đến vận mệnh thê thảm của Nhị muội mà kiếp trước nghe được, trong mắt Mộc Cẩm hiện lên lạnh lẽo khát máu.

Phùng thị, chờ đấy!

Nàng cũng không cầu một lần liền đem ác phụ này thu thập xong, trò hay ở phía sau.

Ngày mai chính là tiết Thanh Minh.

Nam nữ Lê triều đại phòng cũng không nghiêm ngặt.

Ngày trọng đại như lễ Thanh Minh tảo mộ cho tổ tiên, chỉ cần là con dâu nhà này cùng cô nương chưa xuất giá đều phải đi tảo mộ trước mộ tổ tiên.

Trấn an nhị muội Mộc Oánh về sau, Mộc Cẩm mang theo sáu tuổi tiểu muội tiếp tục đi bờ sông giặt xiêm y.

Trên đường đi, nàng nói với muội muội giọng nói và nụ cười của cha và mẹ, và sau đó......

Cẩn thận dặn dò mấy lần.

Cho đến khi tiểu muội có thể thuật lại đầy đủ hai lần mới tính thôi.

Phụ thân cùng mẫu thân là năm kia xảy ra chuyện, khi đó tiểu muội Mộc Nguyệt mới bốn tuổi.

Hôm nay hai năm sau, Mộc Nguyệt cũng không nhớ rõ dung nhan cha mẹ.

Nghe trưởng tỷ nhắc tới cha mẹ, ánh mắt liền đỏ lên.

Nhưng đợi đến khi nghe được trưởng tỷ dặn dò, Tiểu Mộc Nguyệt thông minh liền hiểu được, trưởng tỷ đây là vì đánh tan tâm tư ác độc của nhị bá mẫu, mới ra hạ sách này!

Nàng không biết sau khi mình làm theo lời trưởng tỷ thì kết cục của dì hai sẽ ra sao.

Nàng chỉ biết là, nếu như trưởng tỷ không thể bỏ đi tâm tư ác độc của nhị bá nương, nhị tỷ thậm chí trưởng tỷ cùng với chính mình sau này cũng sẽ không có kết cục tốt.

Mèo không ăn cá

Thậm chí hai ca ca, cũng chưa chắc có thể lớn lên thật tốt.

Cho nên, Tiểu Mộc Nguyệt kiên định nghe lời trưởng tỷ, dựa theo trưởng tỷ nói mà làm......

Ngày 4 tháng 4 năm dương lịch, tiết Thanh Minh.

Mộc Cẩm mang theo hai đệ đệ cùng hai muội muội, mang theo một ít tiền giấy trong giỏ trúc đi phần mộ tổ tiên Mộc gia.

Số tiền giấy trong giỏ trúc này là hai vị đệ đệ liên tục mấy ngày đi sau núi đào thảo dược, dùng thảo dược đổi lấy đồng xu đi mua.

Chờ huynh đệ tỷ muội các nàng năm người đến phần mộ tổ tiên Mộc gia, Mộc gia ba phòng khác người đều đến đông đủ.

Phùng thị nhìn thấy năm người bọn họ, giống như nhìn thấy kẻ thù.

Bắt đầu âm dương quái khí châm chọc năm tỷ muội.
 
Nông Gia Tiểu Hãn Phi: Mang Theo Đệ Muội Kiếm Sống
Chương 3: Lòng người còn đáng sợ hơn cả ma



“Ôi, năm người các ngươi còn biết hôm nay là tiết Thanh Minh sao? Tất cả mọi người chờ các ngươi hơn nửa ngày, còn tưởng rằng các ngươi không tới.”

Phùng thị chống eo, vẻ mặt ghét bỏ đánh giá mấy người Mộc Cẩm.

Trong hai con ngươi kia b.ắ.n ra ánh mắt ác độc.

“Tuổi còn nhỏ, đối với tổ tông bất cần như thế, các ngươi thật đúng là con cháu tốt của Mộc gia!”

Nơi phần mộ tổ tiên của Mộc gia thật ra cũng là phần mộ tổ tiên của đại bộ phận thôn dân Mộc gia thôn

Mộ địa đều rất dày đặc.

Mèo không ăn cá

Thôn dân hôm nay tới tảo mộ tổ tiên lục tục tới đây.

Nghe Phùng thị lớn giọng chỉ trích, liền nhao nhao nhìn về phía năm hài tử Mộc Cẩm gia.

Dù sao, các thôn dân đối với các tổ tông cũng không dám có nửa điểm khinh mạn, đối với người bất hiếu cũng là thập phần chán ghét.

Mộc Cẩm liếc mắt, nhìn cả nhà đại bá cúi đầu như không nghe thấy, trong lòng cười lạnh một tiếng.

Bên cạnh Tứ thúc phụ và Tứ thẩm nương không tán thành liếc mắt nhìn Phùng thị một cái.

Chỉ là ngại tình cảm, đôi phu thê này cũng không nói gì.

Trong lòng Mộc Cẩm như gương sáng.

Đúng vậy, người c.h.ế.t như đèn tắt.

Người c.h.ế.t không nói được, vì vậy không ai muốn đắc tội với huynh đệ còn sống.

Phùng thị thấy không có ai thay năm hài tử Mộc Cẩm nói chuyện, càng kiêu ngạo.

"Ôi, nhìn các ngươi năm đứa, lại nói tiếp cũng đã trưởng thành, mẫu thân các ngươi cũng dạy các ngươi nhận biết thảo dược đi."

“Thật là hiếu thuận, không phải nên sớm lên núi đào thảo dược đổi tiền sao?"

"Còn có Tử Xuyên hai người các ngươi, cha các ngươi cũng dạy các ngươi săn thú nha!"

“Các ngươi cứ như vậy lười biếng sao đào thảo dược đổi tiền cũng tốt, săn thút đổi tiền cũng có thể đổi không ít tiền đâu!”

Rầm ầm xong nhiều như vậy, Phùng thị kéo trượng phu Mộc gia lão nhị qua.

Tiêm thanh tiêm khí châm chọc nói.

"Đương gia ngươi nhìn xem, bọn họ có một xấp tiền giấy, chớ nói cho tiên nhân Mộc gia chúng ta , cho cha mẹ bọn họ ở dưới đất dùng cũng không đủ!"

“Đây là con cháu tốt của Mộc gia các ngươi, thật là bất hiếu!”

Bà nói như vậy, chỉ là ghi hận Mộc Tử Xuyên hai huynh đệ săn được thú rừng cũng chưa từng đưa qua nhà nhị bá bọn họ.

Ở trong mắt bà, cháu trai hiếu thuận bá phụ không phải nên làm sao?

Còn có một điểm, chính là đối với tam đệ muội c.h.ế.t sớm kia có ý kiến.

Nàng có bản lĩnh nhận ra thảo dược, nàng lại chỉ dạy cho hài tử nhà mình, cũng không biết dạy hài tử nhà bà...

Đương nhiên, Mộc gia đại bá phụ sắc mặt cũng không tốt lắm, hắn đơn giản chính là sĩ diện.

Bởi vì những thôn dân khác đều nhìn qua, Mộc gia đại bá cùng Tứ thúc bọn họ cảm thấy rất mất mặt.

Mộc Cẩm thần sắc tự nhiên, cũng không tranh luận.

Thừa dịp các thôn dân đều nhìn về phía này, lặng lẽ cho tiểu muội Mộc Nguyệt một cái nháy mắt.

Mộc Nguyệt nhận được ám chỉ của trưởng tỷ, liền ngẩng mạnh đầu, mở to mắt

nhìn chằm chằm độc phụ Phùng thị kia.

Sau đó, con ngươi nàng thẳng tắp, nhưng tầm mắt lướt qua mặt Phùng thị, nhìn hướng về phía sau bà ta.

Cũng đúng lúc, lúc này đột nhiên nổi lên một trận gió lớn, một đám mây đen vừa vặn che khuất mặt trời.

Cơn gió mạnh này thổi bay những tờ tiền giấy được đốt trong mộ tổ tiên của người khác bay khắp bầu trời.

Đây là nghĩa trang!

Mặc dù lúc này có rất nhiều người quét mộ nhưng mặt trời bị mây che phủ, bầu trời trở nên tối tăm, một cơn gió đen đột nhiên nổi lên, thổi những tờ tiền giấy đang cháy bay khắp bầu trời...

Đến lúc này, một số thiếu nữ và hài tử rụt rè sợ hãi hét lên.

Công bằng mà nói, chuyện này khá kì dị và đáng sợ.

Phùng thị cũng bị ánh mắt ngơ ngác của Mộ Nguyệt làm cho sợ hãi.

Không khỏi chửi rủa: “Nha đầu c.h.ế.t tiệt, sao ngươi lại nhìn ta như vậy!”

Lại nghe được Mộc Nguyệt đột nhiên kêu to một tiếng, ánh mắt đỏ lên, tê tâm liệt phế hô to một tiếng: "Mẫu thân! Đến đây”

Mà một tiếng "Mẫu thân" của Mộc Nguyệt làm Phùng thị sợ tới mức suýt nữa đặt m.ô.n.g ngồi xuống đất.

Mọi người Mộc gia: "!!!

Những thôn dân khác âm thầm chú ý tình chuyện mộ tổ tiên Mộc gia bên này đều nhìn qua, không ít người ánh mắt đều mang theo một tia hoảng sợ.

Mộc gia lão nhị lúc này trong lòng cũng lộp bộp một tiếng.

Chết tiệt, đây là?

Trong lòng sợ hãi, cố tăng thêm can đảm nhịn không được hướng về phía Mộc Nguyệt khẽ quát:

"Nguyệt ny tử, ngươi mù kêu cái gì!"

Mộc gia lão đại cũng nhịn không được trách cứ nói: "Nguyệt Ny Tử, đó là Nhị bá nương của ngươi.”

“Sao ngươi lại gọi mẫu thân đến đây?”

“Là mẫu thân ta! Mẫu thân ta đứng ở phía sau Nhị bá nương! "

Mộc Nguyệt khóc hô, sau đó kéo tay Mộc Cẩm, liều mạng lắc lư.

Phùng thị thiếu chút nữa trợn trắng mắt.

"Trưởng tỷ trưởng tỷ! Nguyệt nhi không có nói dối, chính là mẫu thân của chúng ta! mẫu thân mặc y phục màu lam, trâm gỗ khắc hoa mai

, bên phải mi tâm chỗ có một nốt ruồi son..."

Các trưởng bối Mộc gia lần này thật sự biến sắc tập thể.

Phùng thị rốt cuộc nhịn không được nữa.

“A "một tiếng hoảng sợ quỷ kêu, giống như bị quỷ đuổi trốn ở phía sau Mộc gia lão nhị.

Mộc gia lão nhị sắc mặt biến đổi cực kỳ đặc sắc.

Mộc gia lão đại cùng vợ hắn Lưu thị sắc mặt cũng không khá hơn chút nào.

Bởi vì bọn họ đều rất rõ ràng, tam đệ muội Chu thị của bọn họ khi còn sống đích xác thích mặc bộ quần áo màu lam bạc kia.

Đúng là vẫn cài trâm hoa mai do lão tam Mộc gia tự tay khắc cho nàng.

Nốt ruồi! Còn nữa, mi tâm bên phải Chu thị đúng là có một nốt ruồi son khá lớn.

Lúc này, ngay cả bên này các thôn dân chú ý phần mộ tổ tiên Mộc gia đều cảm thấy trong lòng sợ hãi, dù sao bọn họ đều biết Chu thị a...

Nhất là trước khi cha mẹ nàng gặp chuyện không may, nàng mới bốn tuổi, năm nay cũng mới sáu tuổi.

Vả lại, Mộc Nguyệt tuổi tương đối mà nói còn nhỏ.

Vẫn là tiểu hài tử.

Mà trong mắt trẻ con sạch sẽ nhất, thường thường có thể nhìn thấy thứngười lớn không nhìn thấy.

Mà những thôn dân ở Mộc gia thôn kia cũng cảm thấy, tiểu hài tử làm sao có thể nói dối như vậy?

Huống chi, lại vào một ngày như hôm nay.

Nhất định là thật sự nhìn thấy cái gì, mới có thể khác thường như vậy......

"Nguyệt Ny Tử, ngươi... ngươi thật sự nhìn thấy mẫu thân ngươi sao?"

vợ lão đại Mộc gia Lưu thị hít sâu một hơi, không cần nghĩ trong lòng cũng đang sợ hãi.

Mắt trẻ con sạch sẽ, có thể nhìn thấy những thứ người khác không nhìn thấy bà tin.

Vả lại, vừa mới nổi lên vài lần gió lạnh, trời cũng âm u......

Càng nghĩ càng sợ!

Mà các thôn dân xúm lại cũng nghĩ như vậy.

Mộc Nguyệt không để ý tới bất luận kẻ nào.

Đột nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn lại biến đổi,

kích động hô to một tiếng: "Phụ thân! Phụ thân!”

Sau đó lại đưa tay chỉ phía sau Phùng thị, "Là phụ thân, phụ thân cũng tới!”

A a a...... Phùng thị thét chói tai không ngừng, thiếu chút nữa muốn điên rồi.

Những thôn dân khác của Mộc gia thôn cũng run rẩy, vẻ mặt đều sợ hãi.

Trùng hợp chính là, lúc này gió đen càng lớn.

Trên mặt đất tiền giấy bị cuốn lên giữa không trung, khắp nơi bay loạn.

Một ít lão nhân Mộc gia thôn sắc mặt đều nhao nhao đại biến.

Trong lúc lén lút thì thầm với hậu bối nhà mình,

"Cái này không tầm thường a! Mộc gia thôn chúng ta mấy năm nay vẫn là lần đầu tiên xảy ra quái sự như vậy..."
 
Nông Gia Tiểu Hãn Phi: Mang Theo Đệ Muội Kiếm Sống
Chương 4: Phản kích bắt đầu



“Ngẫm lại cũng không có gì kỳ lạ, nhất định là hai vợ chồng lão tam Mộc gia này lo lắng cho năm đứa nhỏ bọn họ lưu lại a!"

"Không đúng a, coi như không yên lòng hài tử, như thế nào cũng không thể vào hôm nay thời điểm viếng mộ các tổ tông đi ra dọa người a!"

“Chỉ sợ...... ba phòng khác của Mộc gia đối với năm đứa nhỏ của Mộc gia quá đáng.”

“Bằng không, hai vợ chồng Mộc gia này sao lại chọn vào tiết Thanh Minh năm nay...... Đây chính là giữa ban ngày a!”

"Có phải vợ Mộc gia lão nhị vừa rồi chèn ép năm đứa nhỏ... làm cho hai vợ chồng Mộc gia lão tam tức giận không?"

"Ai, các ngươi là không biết, chỉ sợ không phải Phùng thị chèn ép bọn nhỏ, là ngày hôm trước Phùng thị mang theo bà mối Hoa lòng dạ hiểm độc kia đi tam phòng Mộc gia!"

“Thì ra là như vậy, lại nói tiếp Phùng thị đúng là không có tâm can, bà mối Hoa kia toàn làm những việc bẩn thỉu cho mấy lão gia lòng dạ xấu xa"

“Mấy cô nương Mộc gia tam phòng lớn lên đều xinh đẹp, khẳng định bị bà mối chọn trúng. Phải không? “

Mèo không ăn cá

“Ta nghe Xuân Ny Nhi nhà ta nói, là chọn trúng Mộc gia tam phòng nhị cô nương”

“Oánh cô tửthật là đáng thương, Phùng thị kia không phải đem Oánh cô tử đẩy vào trong hố lửa sao?”

“Đúng vậy! Chân tướng rõ ràng! Sợ là hai vợ chồng Mộc lão tam thừa dịp hôm nay ở trước mặt tổ tông muốn một lời giải thích...... mới hiện thân!”

Một số phụ nhân Mộc gia thôn nghị luận sôi nổi, khó tránh khỏi có vài người thanh âm lớn hơn, càng ngày càng bất bình.

Nghe thôn dân nghị luận lão đại Mộc gia sắc mặt cũng càng khó coi.

Hắn rõ ràng cảm giác được một ít thôn dân nhìn bọn họ những người trưởng thành này ánh mắt đều không đúng.

Nói khinh bỉ đều là nhẹ.

Nhưng, hắn thật ra cũng sợ.

Sợ những thôn dân này nói đều là sự thật, lão tam hai vợ chồng ở dưới đất bất an.

"Nhị bá nương, nhị bá phụ... nương ta bảo ta nói với các ngươi, xin các ngươi đừng để bà mối đem Nhị tỷ tỷ của ta bán cho Phong lão gia trên trấn...”

“Cha ta còn nói, chỉ cần các ngươi đối tốt với năm người chúng ta, cha ta cùng nương ta sẽ phù hộ nhà các ngươi ngày sau phát đại tài..."

“!”

“!!”

””

Theo lời Mộc Nguyệt vừa nói ra, sắc mặt lão nhị Mộc gia đã không thể dùng từ "khó coi" để hình dung.

Là kinh hãi!

Mộc Cẩm tam đệ Mộc Tử Xuyên cùng tứ đệ Mộc Tử Khê hai huynh đệ lúc này rốt cục là hiểu được chút gì đó.

Bởi vì lúc trước Mộc Cẩm cố ý không để cho bọn họ biết chuyện bà mối Hoa đến nhà, cho nên hôm nay phát sinh tất cả chuyện này, bọn họ vẫn là mơ hồ.

Thì ra là như vậy, Nhị bá nương lòng dạ hiểm độc muốn bán Nhị tỷ bọn họ!

Hai huynh đệ năm nay một người mười một tuổi, một người chín tuổi.

Hai huynh đệ nhìn vợ chồng lão nhị Mộc gia, ánh mắt phẫn nộ đều đỏ lên, hai người nắm chặt hai quyền.

Mộc Tử Xuyên nhìn lão đại Mộc gia, đột nhiên quỳ xuống.

"Đại bá phụ, xin người làm chủ thay cho Nhị tỷ tỷ ta!"

Vợ chồng lão đại Mộc gia cùng vợ chồng lão tứ Mộc gia vẻ mặt đều căm tức nhìn hai vợ chồng Mộc gia lão nhị.

Vợ lão đại Mộc gia Lưu thị lúc này nhanh chóng đỡ Mộc Tử Xuyên dậy.

"Đứa nhỏ ngoan, ngươi đứng lên trước!.”

Mộc Tử Xuyên quật cường không chịu đứng dậy, Mộc Tử Khê cũng quỳ xuống.

"Xin đại bá phụ thay Nhị tỷ tỷ ta làm chủ!"

“Nguyệt Ny Tử, ngươi nói...... Đều là sự thật? "

Mộc lão Tứ không dám tin nhìn chằm chằm

Mộc Nguyệt.

Mộc Nguyệt nhớ kỹ đại tỷ dặn dò, có người chất vấn nàng liền nhanh chóng giả ngất.

“Ta...... "Lời vừa ra khỏi miệng, hai mắt nhắm lại, đột nhiên ngã xuống đất.

Mộc Cẩm bước lên, ôm lấy tiểu muội muội.

Nàng cúi đầu xem xét tình huống của tiểu muội muội, tất cả mọi người không nhìn thấy sắc mặt cùng vẻ mặt của nàng.

Mộc Oánh cùng hai đệ đệ cũng nhào tới, khóc thành một mảnh.

Chuyện này càng ngày càng khó khống chế...

Thấy càng nhiều thôn dân đều tụ tập về phía mộ địa nhà mình, Mộc gia lão đại lớn tiếng gầm nhẹ.

“Lão Nhị, vợ lão Nhị, các ngươi làm ra chuyện gì?”

“Mất mặt a!”

“Nhục nhã!”

“Nhị ca, Nhị tẩu, các ngươi thật sự muốn bán Oánh ny tử? "

Mộc gia lão tứ cũng nhịn không được gầm nhẹ ra tiếng.

Khuôn mặt đầy dầu mỡ của Mộc gia lão nhị giống như là mở tiệm nhuộm, lúc này trong lòng cũng oán giận Phùng thị bắt gà không được chọc tai hoạ.

“Đại ca, tứ đệ, đây là hiểu lầm a......”

“! Đại bá, đại bá nương, Tứ thúc, Tứ thẩm, không có hiểu lầm, đều là thật.”

Mộc Cẩm không cho Mộc gia lão nhị cơ hội tranh luận, thanh âm nàng lộ ra vô lực cùng

tuyệt vọng, còn có đau lòng không dám tin.

"Ngay hôm qua, Nhị bá nương quả thực đã mang theo bà mối Hoa đến nhà chúng ta, nếu không phải ta kịp thời chạy về, họ đã đem Nhị muội muội của ta cho kéo đi!"

Dừng một chút, Mộc Cẩm thanh âm run rẩy tiếp tục nói:

"Chuyện này, trong thôn cũng có không ít trưởng bối tận mắt nhìn thấy!"

Hai vợ chồng lão đại Mộc gia và lão tứ Mộc gia đúng là không biết chuyện này.

Hai vợ chồng Mộc gia lão đại đến nhà mẹ đẻ Lưu thị bắt lợn con, chạng vạng hôm qua mới trở về.

Hai vợ chồng lão tứ Mộc gia lại bởi vì đại tỷ Miêu thị trung niên có con, hai vợ chồng đi chúc mừng, cũng là chạng vạng hôm qua mới về thôn.

Cũng là bởi vậy, Phùng thị mới nắm lấy cơ hội này, muốn cùng bà mối cứng rắn mang Mộc Oánh đi, đem gạo nấu thanh cơm, lão đại Mộc gia cùng lão Tứ biết cũng không có biện pháp.

Hai vợ chồng lão đại Mộc gia và lão tứ Mộc gia vừa thẹn vừa giận.

hai vợ chồng Lão nhị thật sự làm ra chuyện lòng dạ hiểm độc như thế, vậy bọn họ mấy phòng ở Mộc gia thôn thanh danh liền không còn..

"Đúng vậy đại bá, tứ thúc... phụ thân ta để cho ta nói với các ngươi, nhị bá nương nàng nghe bà mối Hoa dụ dỗ...

“Nói chỉ cần đưa Nhị tỷ tỷ ta đi cho Phong lão gia trên trấn kia làm tiểu thiếp, Phong lão gia sẽ cho Nhị bá nương ta hai mươi lượng bạc phí mai mói! "

Phùng thị nghe xong liền trợn mắt lên, hai chân duỗi thẳng, trong lúc mọi người há hốc mồm, bà liền ngã thẳng xuống nghĩa địa.

Sợ tới mức hai đứa con trai một đứa con gái của Mộc gia nhị phòng khóc lóc đi đỡ nàng.

Nhưng, Phùng thị có tật giật mình, hoàn toàn bị dọa đến hôn mê.

Mộc gia lão nhị cũng thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.

Bởi vì bà mối Hoa hứa hẹn phí mai mối chính là hai mươi lượng bạc!

Bí mật này chỉ có vợ chồng bọn họ cùng bà mối ba người biết!

Hai vợ chồng bọn họ ngay cả hài tử nhà mình cũng không nói tiết lộ, bà mối kia khẳng định cũng sẽ không nói lung tung.

Cái gì?

Nếu không phải thông qua miệng người chết, tiểu cô nương tam phòng Mộc gia làm sao biết được?

Lần này lão đại Mộc gia cùng lão tứ Mộc gia hai người nhìn lão nhị Mộc gia trên mặt đều là hận ý.

Phùng thị tham lam độc ác, loại chuyện này nàng làm được!

Mà các thôn dân thì đều bị chọc giận.

Đều chỉ trách mắng mắng hai vợ chồng lão nhị Mộc gia.

Tâm địa độc ác!

Dù tham bạc thế nào, cũng không thể bán cháu gái ruột a!

Hai vợ chồng lão nhị Mộc gia này thật sự là không có tim, khó trách Mộc gia lão tam đã c.h.ế.t còn không yên lòng.

"Đại ca, tứ đệ, điều này không có khả năng a, vợ chồng chúng ta dù lòng dạ ác độc như thế nào, tuyệt sẽ không đem cháu gái bán nha!"”

“Là mấy nha đầu nhà lão Tam vu khống vợ chồng chúng ta a!”

Theo sự châm chọc khinh bỉ của các thôn dân, Mộc gia lão nhị hoàn toàn luống cuống, cũng đối với tỷ muội Mộc Cẩm vạch trần chuyện xấu của vợ chồng bọn họ rất nghiến răng nghiến lợi.

Nếu chuyện này là thật, nhị phòng Mộc gia bọn họ đều không có kết quả tốt.

Cho nên, chuyện này kiên quyết không thể nhận!
 
Nông Gia Tiểu Hãn Phi: Mang Theo Đệ Muội Kiếm Sống
Chương 5: nhìn thấu bọn họ



"Ôi, Mộc lão nhị ngươi nói vợ chồng các ngươi sẽ không ác tâm như vậy? nhưng bà mối Hoa đích thật là vợ ngươi đưa tới nhà lão tam đáy, muốn kéo đi Oánh cô tử đấy! là ta tận mắt nhìn thấy!"

Một vị thẩm thẩm lúc này đứng ra nói chuyện, vẻ mặt đối với đều là hai vợ chồng lão nhị Mộc gia nồng đậm khinh bỉ.

"Ta cũng có thể chứng minh, lúc ấy Cẩm Ny Tử ở bờ sông giặt quần áo, vẫn là ta bảo tam nha đầu nhà ta đi bờ sông gọi Cẩm Ny Tử trở về!"

“Ta cũng có thể chứng minh! Nếu không phải Cẩm Ny Tử trở về nhanh, Oánh Ny Tử đã bị bà mối cùng Phùng thị kéo đi!”

Các thôn dân nhao nhao đứng ra làm chứng......

Lần này Mộc gia lão nhị mặc kệ phân bua thế nào, cũng không người tin.

Chuyện Phùng thị mang theo bà mối đến tam phòng Mộc gia mưu toan kéo Mộc Oánh đi khẳng định không phải giả.

Bởi vì lúc này tối thiểu có năm sáu nhân chứng đứng ra làm chứng!

lão đại Mộc gia hung hăng cho lão nhị Mộc gia một cước.

“Hai vợ chồng các ngươi thật là tốt a! Đồ chó mỡ heo! Heo chó cũng không bằng! Oánh Ny Tử chính là cháu gái ruột của các ngươi đó......”

“Các ngươi...... Các ngươi làm như vậy, các ngươi không thấy có lỗi tam ca tam tẩu sao? "

lão tứ Mộc gia cũng vẻ mặt thất vọng gầm nhẹ.

Sau đó lôi kéo vợ hắn Miêu thị quỳ gối trước mộ lão tam Mộc gia, khóc ròng nói: "Tam ca tam tẩu...... Chúng ta có lỗi với các ngươi a!”

Miêu thị cũng đỏ mắt khóc.

Mộc Cẩm kéo tay tiểu muội, rũ mắt xuống che giấu tinh thần lạnh lùng khinh bỉ trong mắt

Hai vợ chồng đại bá phụ và tứ thúc phụ trong hai năm sau khi năm huynh đệ tỷ muội bọn họ qua đời cũng không giúp đỡ gì cho năm người bọn họ.

Nguyên bản nàng cũng không trách bọn họ, dù sao bọn họ đều có gia đình của mình.

Nhưng hiện tại ở trước mặt mọi người làm ra vẻ như vậy, cũng đừng mơ tưởng có thể đả động nàng.

Không phải nàng lạnh lùng.

Nếu như chưa từng trải qua kiếp trước, có lẽ hôm nay nàng đã bị vợ chồng Mộc đại bá và vợ chồng Mộc tứ thúc đả động rồi.

Nhưng thực tế là không có cái nếu như kia.

“Tử Xuyên, con là trưởng tử của Tam phòng. Chuyện của Nhị tỷ con nhất định là do Nhị bá phụ và Nhị bá nương sai lầm, con muốn đại bá phụ phạt bọn họ như thế nào?”

lão đại Mộc gia gầm nhẹ qua đi, cũng cảm thấy chuyện này thập phần khó giải quyết, nghĩ nghĩ, liền đem sự chú ý chuyển qua trên người Mộc Tử Xuyên

Đem nan đề đá cho đại đệ nhà mình mới mười một tuổi, thật sự là bàn tính tốt tốt.

Mộc Cẩm cười lạnh trong lòng.

Vị đại bá phụ này a, không muốn làm đầu điểu thay nhị muội muội làm chủ a.

Mộc Tử Xuyên siết chặt nắm đấm.

Hắn thông minh nhạy bén, cũng đi theo mẫu thân bọn họ học chữ vài năm.

Biết vị đại bá này muốn đem nan đề đá cho hắn, vẫn không lên tiếng.

“Thúc thúc, chuyện này không nên hỏi đệ đệ mười một tuổi của ta, nên đến gặp gia chủ Mộc gia cùng gia tộc bàn bạc.”

“Về phần hôn sự của vãn bối tam phòng chúng ta, dù thế nào cũng phải tìm cữu cữu của ta thương lượng rồi nói sau!”

"Như mọi người đã thấy, nhị bá nương bà ấy cứ như vậy mang theo bà mối Hoa đi nhà ta ý định thần không biết quỷ không hay lôi đi nhị muội muội ta. Đây ngay cả đại bá phụ đại bá mẫu cùng tứ thúc phụ cùng tứ thẩm mẫu đều không có biết, bà ấy chính là vì bạc!"

Mộc Cẩm thừa dịp đại đệ còn chưa mở miệng, cắt ngang câu chuyện.

Lúc này một vị lão giả trong thôn cũng đứng ra nói: "Cẩm Ny Tử nói rất đúng, chuyện này cũng không phải là chuyện nhỏ!”

“Thật sự là làm mất mặt người Mộc gia thôn chúng ta! Nếu chuyện này truyền ra ngoài, người Mộc gia thôn chúng ta làm sao gặp người?”

“Nhất định phải để tộc trưởng và tộc lão nghiêm khắc phạt hai vợ chồng bọn họ!”

Nói xong những lời này, ông càng không yên lòng, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc.

"Huynh đệ các ngươi cho dù là muốn an ủi nhà lão tam hai vợ chồng trên trời có linh thiêng, cũng không thể thiên vị nhà hai vợ chồng lão nhị!"

Một vị lão giả khác.

Hai tay khép trong tay áo, sắc mặt không thay đổi cảnh cáo.

"Nếu là chuyện này làm không tốt, không thể an ủi hai vợ chồng lão tam nhà các ngươi trên trời có linh thiêng, các ngươi cẩn thận mấy phòng nhà mình mấy đời đều không được an bình!"

Lời này vừa nói ra, lão đại Mộc gia cùng lão tứ hai vợ chồng tâm thần đại chấn.

Lê Triều từ trước đến nay đã kính phụng quỷ thần.

Gia tộc nào xảy ra chuyện như vậy, cũng không dám không coi trọng.

Đặc biệt là vùng nông thôn rộng lớn.

lão đại Mộc gia sau khi hoàn hồn, thầm nghĩ mình thiếu chút nữa làm hỏng đại sự.

Hai vợ chồng lão nhị này không thể tiếp tục bảo vệ!

Cũng không thể bởi vì hai vợ chồng lão nhị đắc tội hai vợ chồng lão tam c.h.ế.t sớm.

Nếu hai vợ chồng lão tam ở dưới đất không yên lòng, hai đời sau của ông...... Vậy ông hối hận cũng không có chỗ hối hận!

Lập tức, ông lạnh lùng nhìn Mộc gia lão nhị,

"Hôm nay tảo mộ xong, hai vợ chồng các ngươi theo ta đi nhà tộc trưởng, Oánh cô tử chuyện cũng phải cho nàng một lời giải thích!"

Lúc này, Phùng thị đã bị ba đứa con của nàng khóc đánh thức, nghe thấy Mộc gia lão đại nói, liền thầm nghĩ một tiếng: Hỏng rồi!

Dưới sự kích động liền ngồi dậy, hai tay vỗ đất, hắt lên: "Chúng ta không đi nhà tộc trưởng, dựa vào cái gì muốn cho chúng ta đi nhà tộc trưởng?”

Mèo không ăn cá

“Các ngươi chỉ dựa vào Nguyệt Ny Tử hồ ngôn loạn ngữ, liền nhận định hai vợ chồng chúng ta có tội? Các ngươi ức h.i.ế.p hai vợ chồng chúng ta như vậy, chúng ta không sống nữa...... hu hu...... "

Phùng thị vô liêm sỉ như vậy, lão đại Mộc gia sắc mặt càng khó coi.

Cả giận nói: "Các ngươi có không có tội, chính các ngươi trong lòng biết rõ, nếu là không phục, cứ việc để tộc trưởng làm chủ cho các ngươi!"

“Vừa rồi các hương thân đều đứng ra làm chứng, Nhị tẩu ngươi còn l.i.ế.m mặt không nhận?”

“Thật sự quá xấu xa! "

lão tứ Mộc gia nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm bà ta.

Phùng thị còn muốn tranh luận, lại không ngờ lại nổi lên một trận gió lớn, thật khéo, thổi tới một khối lớn tiền giấy đang cháy, giống như u linh phủ lên mặt Phùng thị.

Phùng thị bị nóng kêu to, lại bởi vì kinh hách, "A" một tiếng, hai mắt trắng bệch, cũng là sợ tới mức cả người vô lực, trong lúc nhất thời đều nói không nên lời.

Trong lòng Mộc Cẩm cũng kinh ngạc không thôi.

Đây thật sự là quá trùng hợp, đây là điều nàng không nghĩ tới.

Kiếp trước, nàng biết năm nay tiết thanh minh chợt nổi gió lớn, thổi tiền giấy cháy bay loạn đầy trời, còn khiến cho xảy ra cháy rừng quy mô nhỏ

Cho nên, nàng lợi dụng kinh nghiệm kiếp trước, thiết kế vở kịch này.

Phùng thị bị tiền giấy cháy phủ đầy mặt, mặt cũng bị phỏng, lập tức đỏ lên.

Bộ dáng kia, nói là dạng như ác quỷ cũng không quá lời.

Các thôn dân vây xem lại càng nghị luận sôi nổi.

Đều nói Phùng thị biết sai không thay đổi, lại bị hai vợ chồng lão tam Mộc gia trừng phạt.

Mộc Cẩm liếc mắt nhìn lão đại Mộc gia đang kinh hoảng.

Lập tức bình tĩnh mở miệng: "Đại bá phụ, cha mẹ ta hẳn là ở gần đây, về chuyện nhị muội muội ta, các người hãy thương lượng tốt đi, cha mẹ ta đều nghe!"

“!!”

Hai vợ chồng lão đại Mộc gia , hai vợ chồng lão tứ cùng với lão nhị Mộc gia nghe lời này, đồng loạt hít một hơi khí lạnh!

Bọn họ cảm thấy, nha đầu c.h.ế.t tiệt Mộc Cẩm này là cố ý, nhưng bọn họ lại không có chứng cứ.

Mộc Cẩm nói xong, gọi các đệ đệ muội muội, sau khi đốt tiền giấy cho tổ tông Mộc gia và cha mẹ nàng, liền dẫn các đệ đệ muội muội về nhà.

Người của Mộc gia thôn thấy đương sự rời đi, cũng nhanh chóng thu dọn rồi tản ra, gió lạnh từng trận, quá dọa người!

Không đến một lát, chỉ lưu lại mấy phòng lão đại Mộc gia run lẩy bẩy trong gió lạnh tiền giấy thì múa loạn.
 
Nông Gia Tiểu Hãn Phi: Mang Theo Đệ Muội Kiếm Sống
Chương 6: Nỗi lo của các đệ muội



“Đại tỷ, nhị tỷ, ngũ muội...... nhị tỷ xảy ra chuyện, sao mọi người không nói với chúng ta!”

Trên đường đi, Mộc Tử Xuyên nắm chặt nắm đấm, giọng nói run rẩy.

Thiếu niên mới mười một tuổi, trong mắt đều là thống khổ.

Vì hắn không thể ra mặt vì các tỷ tỷ mà thống khổ tự trách mình.

Mộc Tử Khê mới chín tuổi mắt cũng đỏ hoe.

Hơn nửa ngày, rốt cục nghẹn ngào lên tiếng, "Trưởng tỷ, Nhị tỷ, mọi người nên nói với ta cùng đại ca..."

Hắn cùng đại ca là nam đinh trong nhà, nên phải bảo vệ tỷ tỷ cùng muội muội!

Mộc Cẩm yêu thương đưa tay sờ trán tam đệ cùng tứ đệ trấn an bọn họ.

Lại dịu dàng nói với bọn họ: "Mấy đưa lớn lên thật tốt, chờ các đệ lớn lên là có thể bảo vệ chúng ta. Hiện tại... vẫn là để trưởng tỷ bảo vệ các đệ là tốt rồi!"

Mắt Mộc Tử Xuyên và Mộc Tử Khê càng đỏ hơn.

Hai huynh đệ đều ở trong lòng âm thầm nảy sinh ý nghĩ ngày sau nhất định phải bảo vệ tốt tỷ tỷ cùng muội muội!

Cảnh ngộ của Nhị tỷ, tuyệt đối không thể xảy ra nữa!

Thấy không khí tốt hơn một chút, tiểu muội muội Mộc Nguyệt bắt lấy tay Mộc Cẩm, nhẹ nhàng lay động.

“Trưởng tỷ trưởng tỷ, Nguyệt nhi hôm nay làm có tốt không?”

Mộc Cẩm không chút keo kiệt khen nàng, "Chờ trưởng tỷ kiếm được bạc, nhất định phải mua trâm hoa đẹp nhất cho muội và nhị tỷ!"

Mộc Oánh lại vẻ mặt sợ hãi nhìn trưởng tỷ nhà mình.

“Trưởng tỷ, tỷ ngay cả ta cũng gạt được! “

“Ngay cả ta cũng cho rằng Nguyệt nhi thật sự thấy được phụ thân cùng mẫu thân......”

Đôi mắt Mộc Oánh cũng đỏ lên.

Nàng cũng là thông minh, biết chuyện hôm nay là trưởng tỷ dạy tiểu muội nói như vậy.

Tất cả là vì nàng!

Mèo không ăn cá

Trưởng tỷ là vì nàng báo thù.

Mộc Cẩm cười trêu ghẹo một câu.

"Không gạt mấy đứa, mấy đứa làm sao có thể kinh ngạc như vậy? Nếu biểu hiện của mấy đứa khiến người ta vừa nhìn đã biết là giả, hôm nay chúng ta không thắng được.”

Mộc Oánh ngượng ngùng gật đầu, vẫn là trưởng tỷ thông minh nhất!

Nhưng nàng vẫn nhịn không được hỏi Mộc Nguyệt.

"Tiểu muội, muội rốt cuộc có nhìn thấy cha mẹ hay không a?"

Mộc Nguyệt đỏ mắt lắc đầu, nhẹ giọng nói:

"Nếu ta thật sự nhìn thấy phụ thân mẫu thân thì tốt rồi.”

Mộc Cẩm thì đưa tay vỗ vỗ bả vai Nhị muội muội, lại đưa tay nhéo nhéo gương mặt tiểu muội.

"Chúng ta đều rất tốt, chúng ta phải sống tốt cha mẹ ở dưới đất liền yên tâm. Biết không?”

"Ta biết, ta biết, trưởng tỷ!"

Mộc Oánh đỏ mắt liên tục gật đầu, lại nghĩ đến lời trưởng tỷ nói khi rời khỏi phần mộ tổ tiên, lại lòng đầy lo lắng.

theo."Chính là...... Trưởng tỷ ngươi nói, đại bá phụ cùng tứ thúc phụ bọn họ thật sự sẽ mang theo nhị bá phụ cùng nhị bá nương đi tìm tộc trưởng sao?"

Hỏi xong câu này, trong mắt hạnh mỹ lệ của Mộc Oánh hiện lên một tia cô đơn.

"Đại bá bọn họ ba huynh đệ đoàn kết, bọn họ đều không thích phụ thân chúng ta, lúc này cho dù nhị bá phụ cùng nhị bá nương làm ra chuyện như vậy, cũng chưa chắc thật sự sẽ làm sao.”

Nàng đương nhiên hận!

Hận muốn chết!

Nhưng cha mẹ đều mất, cữu cữu duy nhất đối tốt với năm tỷ muội bọn họ cũng vài năm không thấy bóng dáng, mấy hài tử bọn họ có thể làm sao bây giờ?

Còn không phải chỉ có thể bị người ức h**p, chỉ có thể chịu đựng?

“Mộc gia...... Trưởng tỷ, ta thấy chúng ta không trông cậy vào tộc trưởng và tộc lão.”

Tam đệ Mộc Tử Xuyên đỏ mắt, nắm c.h.ặ.t t.a.y không buông ra.

"Bọn họ... sẽ chỉ ép chúng ta nuốt khẩu khí này xuống, sẽ không thật sự làm gì Nhị bá phụ và Nhị bá nương, bọn họ nhất định sẽ lén thương lượng, nói chuyện này là hiểu lầm, bảo chúng ta câm miệng, bảo người trong thôn đều câm miệng!"

Mộc Tử Xuyên cũng là hận đến không chịu nổi, hắn cũng đoán ra chuyện này kết quả...

Mộc Cẩm thật ra đã nghĩ tới khả năng này.

Kế tiếp mới là bữa tiệc lớn!

Nghĩ đến chuyện ghê tởm nhìn thấy ngày 8 tháng 4 đời trước, Mộc Cẩm hôm nay chỉ hận kiếp trước mình quá thiện tâm.

Báo thù!

"Nhị muội muội, không sao, ngày còn dài, thù này, trưởng tỷ nhất định trả cho muôin."

Mộc Cẩm nói xong, rũ mắt xuống, che giấu lạnh lùng trong mắt.

Không riêng gì Mộc Oánh, Mộc Tử Xuyên hai huynh đệ cùng Mộc Nguyệt đều cảm thấy trưởng tỷ cùng lúc trước không giống nhau.

Là bị Nhị bá nương ác độc lòng dạ hiểm độc kia chọc giận đi!

“Trưởng tỷ, hôm nay tỷ đã trút giận thay ta, chúng ta quên đi. Ta không muốn nhìn thấy trưởng tỷ chịu thiệt trong tay đám người kia!”

Mộc Oánh lo lắng. cầm lấy hai tay Mộc Cẩm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng xinh đẹp đều là đau lòng.

Mộc Cẩm không đồng ý, nhìn Nhị muội muội tuyệt mỹ mắt hạnh kiên định nói:

"Nhị muội muội yên tâm, trưởng tỷ trong lòng biết rõ.”

Thấy không khí có chút ngưng trọng, Mộc Nguyệt nhỏ nhất có chút bất an, đưa tay kéo ống tay áo Mộc Cẩm.

“Đại tỷ, muội đói bụng.”

Mộc Nguyệt cũng không phải nói dối, nàng tuổi còn nhỏ, lại ở nghĩa trang ra sức diễn vở kịch kia, lại đi nhiều đường núi như vậy, là thật đói bụng.

Đôi mắt hoa đào đẹp mắt của Mộc Cẩm nheo lại, ôn hòa sờ trán tiểu muội.

"Ngoan, nhịn thêm chút nữa, muội đi theo nhị tỷ và tứ ca về nhà trước, chờ đại tỷ về nhà sẽ làm đồ ăn ngon cho muội .”

Mộc Oánh nghe trưởng tỷ nói làm đồ ăn ngon, sắc mặt lại trắng bệch.

Đại đệ nhị đệ đào thảo dược bán đổi đồng xu kia, ngoại trừ mua chút tiền giấy, còn lại cũng chỉ có thể mua hơn một cân mì đen cùng một lọ muối nhỏ.

Cái gọi là mì đen chính là bột đậu mài thành từ đậu lâu năm mà thôi.

Cho dù là ăn tiết kiệm cũng chỉ đủ cho một nhà năm người ăn hai bữa, trong nhà nào còn có đồ ăn ngon a.

“Trưởng tỷ, nhưng trong nhà... "

Mộc Oánh gian nan nhìn trưởng tỷ một cái,

" Tam đệ cùng tứ đệ đào thảo dược đổi đồng xu cũng đều xài hết rồi. Trong nhà cũng không có tiền mua thức ăn.”

"Trưởng tỷ, nếu không, hai ngày nữa ta lại đi tìm đại bá nhị bá cùng tứ thúc xin chút lương thực đi?"

Ruộng đất cha mẹ bọn họ để lại cho năm người bọn họ, đều bị đại bá phụ ba người bọn họ chia ra trồng.

Vốn là dưới sự chủ trì của dòng họ, đại bá nhị bá cùng nhà tứ thúc đều đã nói trước, sau khi thu hoạch lương thực hàng năm đều chia lương thực cho năm người bọn họ

.

Thu nhiều cho nhiều, thu ít cho ít, nhưng không thể thấp hơn 20% lương thực thu hoạch!

Nhưng thực tế thì sao?

Ha ha.

Năm ngoái lương thực mùa hè cũng chỉ có nhà Tứ thúc phụ phân cho bọn họ nhiều hơn một chút, bất quá cũng chỉ một thạch, cũng chính là mười đấu.

Nhà đại bá phụ phân cho bọn họ bảy đấu, nhị bá phụ phân ba đấu cho năm người bọn họ.

Nhị bá phụ còn không vui.

Nói ruộng đất bọn họ trồng năm ngoái bị hạn hán, căn bản không có thu hoạch gì, lương thực mùa thu năm ngoái năm nay lại cho.

Về phần năm nay đều qua thanh minh, còn chưa cho bọn họ lương thực.

Hắn có thể đi đòi!

Hiện nay chính là thời điểm thiếu lương thực , đệ đi đòi cũng không được lương thực. "

Mộc Cẩm lắc đầu.
 
Nông Gia Tiểu Hãn Phi: Mang Theo Đệ Muội Kiếm Sống
Chương 7: Nam nhân Bị Truy Sát



“Không đâu, ít nhất Tứ thúc sẽ cho chúng ta một chút, Tứ thúc ông ấy...”

“Tứ thúc muốn cho, đại bá cùng nhị bá đều sẽ không vui. Huống chi, vốn là ông ấy cho nhiều nhất”

“Lúc này nếu ông không thương lượng với đại bá nhị bá liền cho chúng ta, vậy đắc tội đại bá cùng nhị bá.”

Mộc Cẩm dừng một chút, "Huống chi, cũng phải xem Tứ thẩm có vui hay không.”

Không nói Mộc Tử Xuyên, Mộc Oánh Mộc Nguyệt đều chán nản cúi đầu.

Sự thất vọng và buồn bã tràn ngập khắp cơ thể họ.

Mộc Cẩm đau lòng, vội trấn an bọn họ, "Không sợ! Trưởng tỷ có thể tìm được đồ ăn, chúng ta không đói được!”

Không phải Mộc Cẩm an ủi bọn họ, mà là đối với việc ăn uống, sống lại một lần nàng thật sự không lo lắng.

Kiếp trước nàng gả cho Ninh Vương thế tử Triệu Chất sau, cuộc sống gian nan, liền nghĩ rất nhiều biện pháp, tìm đến rất nhiều sách để xem.

Đặc biệt là đối với sách y học và sách ghi chép các loại ẩm thực trù nghệ vô cùng thích.

Cho nên, nàng từ trong sách biết rất nhiều đồ ăn người bình thường không biết có thể ăn.

Ví dụ như sau núi Mộc Gia Thôn có rất nhiều thức ăn hoang dã có thể ăn.

“Không có việc gì, chúng ta đi sau núi một chuyến. "

Mộc Cẩm nhìn thoáng qua hai cái cuốc nhỏ trong giỏ trúc, tự tin nói với các đệ đệ muội muội.

“Vậy ta cùng tiểu đệ đi là được, trưởng tỷ mang theo nhị tỷ cùng tiểu muội về nhà trước đi. "Mộc Tử Xuyên lập tức nói.

Hắn cho rằng trưởng tỷ cố ý mang theo hai cái cuốc nhỏ là vì đào rau dại, nhưng rau dại bình thường mọc nhiều hơn đồng ruộng, phía sau núi đều là núi rừng, rau dại cực ít a.

Mộc Cẩm lại cười, "Không phải đào rau dại, đệ đi theo ta sẽ biết.”

Đời trước Mộc Cẩm vì tìm thức ăn mà đi ra sau núi vô số lần, sâu trong hậu sơn là không dám tiến vào, nhưng bên ngoài nàng biết rất rõ.

Lúc này nàng muốn đi đào Hoài sơn dại (củ từ dại).

Hoài sơn dại là một loại dược liệu tốt vừa có thể làm thuốc, cũng là một loại thức ăn có thể ăn.

Cái này nàng nhìn thấy trên một quyển danh sách ẩm thực.

Quyển thực đơn kia không chỉ giới thiệu cặn kẽ giá trị dược dụng và giá trị ăn uống của Hoài sơn dại, còn kèm thêm hình ảnh.

Cho nên, nàng lập tức liền nhận ra, kiếp trước nàng liền nhớ lại ra phía sau núi Mộc gia thôn một chỗ sườn núi nhỏ còn có mấy chỗ trong sơn cốc nhỏ có mảng lớn Hoài Sơn dại.

Nàng có thể cam đoan, rằng dân làng ở Mộc gia thôn không hề biết rằng những chiếc rễ cây ẩn dưới lòng đất có thể dùng làm thực phẩm.

Hơn nữa, trong những năm ở Mộc Gia thôn, chưa từng có ai phát hiện ra một loại thân rễ dày như vậy, có thể dùng làm thực phẩm hoặc làm thuốc, lại mọc dưới gốc dây leo dại, thích quấn lấy những thứ khác

Mộc Cẩm không muốn chia sẻ Dã Hoài Sơn với người khác quá sớm, liền đưa theo tam đệ đi đến một sườn núi nhỏ yên tĩnh.

Sau khi đến nơi, đập vào mắt là một mảng lớn Hoài Sơn dại đã mọc ra lá non.

Những cây Hoài Sơn dại này hoặc là uốn lượn quanh co trên đá nhô lên, hoặc là quấn quanh cây cối.

Mộc Cẩm nhìn ngọn núi Dã Hoài trên sườn núi này, khóe môi nhếch lên vẻ hài lòng.

"Chính là nơi này, Tử Xuyên đện tới nhận biết cái này, cái này gọi Hoài Sơn dại, đệ cứ như vậy đào xuống, là có thể đào đến rễ là có thể ăn!"

Rồi Mộc Cẩm thì lấy cái cuốc nhỏ trong giỏ trúc ra, đưa cho đại đệ.

Hoài Sơn dại này thích mọc trong khe hở đá, đừng thấy đây là sườn núi đất, phía dưới sườn núi này khẳng định chôn giấu đá.

Cho nên muốn đào ra Dã Hoài Sơn là một công việc cần sức lực.

Thậ ra Mộc Cẩm đây không phải là lần đầu tiên đào Hoài Sơn dại.

Đời trước nàng bị bình thê Lộ Linh Nhi của Triệu Chất tìm được một chỗ sai, đem nàng xử lạc đến một nơi hẻo lánh trong thôn trang, dự định để cho bản thân nàng tự diệt.

Cho đỡ đói.

Khi đó, nàng đã từng đào Hoài Sơn dại gần thôn trang đổ nát bỏ hoang kia.

Lần này đã có kinh nghiệm rồi.

Nàng tỉ mỉ chỉ điểm một hồi Mộc Tử Xuyên tam đệ làm sao đào Hoài Sơn dại

Mộc Cẩm chọn gốc Hoài Sơn dại này đào lên hết, tổng cộng năm cây.

Trong đó một cây lớn, cũng rất đầy đủ, hơi ước lượng phải bốn năm cân.

Còn có bốn cây nhỏ một chút, một cây cũng chừng hai cân.

Cộng thêm mấy cây Mộc Tử Xuyên đào, cũng phải hơn mười cân.

Đủ cho 5 người ăn 2 bữa.

Mộc Cẩm cũng không dừng tay như vậy.

Đào Hoài Sơn dại đỡ đói là một chuyện, quan trọng nhất là dùng để đổi tiền!

Mộc Tử Xuyên đang cao hứng, đột nhiên ánh mắt biến đổi, vội vàng hô một tiếng.

Mèo không ăn cá

"Trưởng tỷ! Có người tới!”

Mộc Cẩm nhướng mày, không ngờ cố ý chọn nơi hẻo lánh cũng có người đến.

“Chúng ta trốn đi trước. "

Lập tức, nàng liền quyết định.

“Được! Trưởng tỷ đi theo ta! "Tiểu nam tử mười một tuổi Mộc Tử Xuyên một tay xách giỏ trúc Hoài Sơn dại lên, một tay nắn chặt Mộc Cẩm.

"Phía trước không xa có cha để lại một chỗ bẫy săn lợn rừng, rất lớn, hai chúng ta trốn vào..."

Mộc Tử Xuyên đối với hậu sơn này so với Mộc Cẩm còn quen thuộc hơn, Mộc Cẩm tất nhiên là sẽ không phản đối, bị tam đệ lôi kéo liền chạy chậm về phía trước.

Nhưng, ngoài ý muốn vẫn tới.

Một khối bóng đen từ trên sườn núi nhỏ đập về phía hai tỷ đệ.

Một phút thôi.

Cũng may khi khối đen này đập tới, bị một thân cây bên cạnh hai tỷ đệ chặn lại.

Mộc Cẩm cắn chặt môi, mới không phát ra tiếng động.

Không đập trúng hai tỷ đệ.

Dù vậy, Mộc Tử Xuyên cũng là bị dọa sợ, kia nào là cái gì bóng đen, rõ ràng là người a!

Mộc Cẩm cũng nhìn thấy!

Là một nam nhân mặc huyền y!

Lòng bàn tay Mộc Cẩm đổ mồ hôi.

Kiếp trước nàng đã từng trải đời, biết người mặc một thân quần áo như vậy, khẳng định không phải người bình thường.

Nam nhân huyền y này nhất định là bị người đuổi giết!

Mộc Cẩm cắn răng một cái, đưa tay kéo đại đệ, thấp giọng nói: "Chúng ta đi mau!”

Lúc này nhanh chóng chạy trốn mới là sáng suốt nhất, nếu không bị kẻ thù của nam tử huyền y này đuổi tới, nàng cùng tam đệ hai cái mạng nhỏ sợ đều không giữ được...

Mộc Tử Xuyên cũng là thông minh, mặc dù trong đôi mắt to tràn đầy không đành lòng, nhưng vẫn gật đầu thật mạnh.

Mộc Cẩm vừa muốn cất bước.

Chân trái của nàng bị người ta bắt lấy, lực còn rất mạnh, trong nháy mắt liền cảm giác được cơn đau âm ỉ.

Tóc gáy Mộc Cẩm dựng thẳng lên.
 
Nông Gia Tiểu Hãn Phi: Mang Theo Đệ Muội Kiếm Sống
Chương 8: Gặp Cố Nhân



Mộc Cẩm cố nén sợ hãi, run rẩy quay đầu lại nhìn.

Huyền y nam tử kia vươn ra khớp xương rõ ràng bàn tay lớn đang nắm chặt mắt cá chân của nàng.

Đôi tay kia, trắng nõn kỳ lạ.

Bộ dáng đầu ngón tay xương khớp lại đẹp mắt.

Căn bản không giống như là nam tử bình thường......

Ánh mắt Mộc Cẩm lóe lên.

Chỉ bằng đôi tay này, nàng dám xác định, thân phận nam tử huyền y này sợ là so với nàng nghĩ còn không đơn giản hơn!

Trong lúc nàng đang choáng váng và Mục Tử Xuyên sững sờ trong vài giây, nam nhân huyền y thực sự đã tóm lấy cầm lấy bắp chân Mộc Cẩm ngồi dậy.

Sau đó, hắn ngẩng đầu lên.

Mộc Cẩm nhìn thấy khuôn mặt kia, đồng tử khiếp sợ co rút lại.

Đây là một khuôn mặt tuấn tú tuyệt mỹ.

Nói là tuyệt đại tao nhã cũng không quá đáng.

Nhưng, ai có thể nói cho nàng biết, người này......

Sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này?

Lúc này, huyền y nam tử thong thả ngẩng đầu lên.

Hơi híp cặp mắt phượng kia, đối diện với tầm mắt khiếp sợ của Mộc Cẩm, rõ ràng nhíu lại lông mày kiếm như tranh vẽ.

Tiểu cô nương này, hình như hắn đã gặp ở đâu rồi!

Nhưng, trong đầu hắn vừa hiện lên ý nghĩ này, thân thể mềm nhũn liền hôn mê.

"Trưởng tỷ, chúng ta chạy mau..."

Mộc Tử Xuyên thấy nam tử áo huyền này ngất đi, vội vàng kéo trưởng tỷ định chạy.

Mộc Cẩm cũng đã thay đổi chủ ý.

“Tử Xuyên, chúng ta phải cứu hắn!”

Mộc Tử Xuyên sửng sốt một chút, chỉ là hắn không có hỏi nhiều, trưởng tỷ quyết định như vậy, nhất định có đạo lý của nàng!

Huống chi, trong lòng hắn thật ra cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hắn mặc dù còn trẻ, nhưng thiện lương, làm không được chuyện thấy c.h.ế.t mà không cứu.

“- Được, tỷ tỷ... Cạm bẫy ở ngay phía trước hai mươi bước, chúng ta kéo hắn qua.”

Vì thế, hai tỷ đệ mất sức chín trâu hai hổ, đem huyền y nam tử kéo tới bên cạm bẫy.

Mộc Cẩm xuống bẫy trước, Mộc Tử Xuyên đẩy nam tử huyền y xuống, Mộc Cẩm ở phía dưới tiếp lấy.

Đáng tiếc, đáng tiếc Mộc Tử Xuyên khí lực không đủ, huyền y nam tử cơ hồ là lăn xuống.

Mộc Cẩm lo lắng hắn đập xuống mạng nhỏ khó giữ được, lúc ngàn cân treo sợi tóc, đành phải dùng thân thể nhỏ gầy của nàng làm đệm thịt người.

Mộc Tử Xuyên ở trên cạm bẫy làm ngụy trang, sau đó nói với Mộc Cẩm:

"Trưởng tỷ ta lại đi đào Hoài Sơn dại, chờ gió thổi qua, ta lại đến kéo tỷ lên..."

Thì ra, Mộc Tử Xuyên rất rõ ràng, cái bẫy này có thể chứa hắn cùng trưởng tỷ hai đại hài tử, nhưng không thể lại nhiều trang một nam tử trưởng thành.

Hiện tại trưởng tỷ cùng nam tử ngất đi kia đứng ở cạm bẫy, hắn sẽ không thể đi xuống nữa.

Mộc Cẩm nóng nảy, muốn gọi tam đệ lại, cũng không dám lên tiếng, muốn đi lên cùng ta

đệ, rồi lại không leo lên được.

Tim thắt lại.

Tiếng bước chân của tam đệ chạy càng lúc càng xa, Mộc Cẩm càng lo lắng......

Mộc Tử Xuyên mang theo giỏ trúc đựng Dã Hoài dại lần nữa chạy tới chỗ đào Dã Hoài dại

Bình tĩnh một chút, nhổ một gốc dây leo Dã Hoài dại, tiếp tục đào lên.

Mới vừa đào mấy cái cuốc, chợt nghe thấy tiếng xé gió sột soạt.

Hắn không dám ngẩng đầu, chỉ cúi đầu vừa đào cuốc vừa đào cuốc.

Kỳ thật tiếng xé gió này là thanh âm mấy hắc y nhân dùng khinh công bay vọt.

“Lão đại, nơi đó có một hài tử, ta đi hỏi hắn có nhìn thấy người đi qua hay không..."

Mộc Tử Xuyên rõ ràng nghe được có người bên ngoài đang nói chuyện, lại chỉ có thể tiếp tục giả bộ không nghe thấy, nghiêm túc đào Dã Hoài dại.

“Đuổi theo! Triệu Cảnh Dật bị nội thương, chạy không xa, những người khác theo ta.”

“Tiểu tử, ngươi vừa có nhìn thấy một nam tử hai mươi tuổi, thân mặc huyền y, bộ dạng thập phần tuấn mỹ đi qua nơi này?"

Mộc Tử Xuyên giả vờ không nghe thấy.

Người áo đen kia lên xuống mấy cái, liền đáp xuống trước mặt Mộc Tử Xuyên, Mộc Tử Xuyên sợ tới mức bỏ lại cuốc nhỏ, đặt m.ô.n.g ngồi dưới đất.

Hắc y nhân kia nhìn Mộc Tử Xuyên khẽ nhíu mày, hỏi lại một lần.

Mục Tử Xuyên ngơ ngác nhìn hắn, không nói gì.

"Này nhóc con, ngươi ngốc à?"

Mục Tử Xuyên bối rối lắc đầu, sau đó chỉ vào miệng ú ớ vài tiếng.

Sau đó, hắn chỉ vào tai và vẫy tay hết lần này đến lần khác.

Người áo đen giận dữ nhổ nước bọt, chửi bới dữ dội:

"Thật xui xẻo! Thì ra hắn là một kẻ câm điếc. Khó trách xảy ra động tĩnh lớn như vậy cũng không ngẩng đầu lên!"

Nam nhân mặc đồ đen gõ ngón chân xuống đất nhảy lê chửi rủa.

Hắn duy trì tư thế này đợi rất lâu, thấy đám hắc y nhân đuổi tới không quay lại nữa, tim đập thình thịch mới dần dần bình ổn.

Mộc Cẩm lúc này ở trong bẫy lo lắng không thôi, cho đến khi Mộc Tử Xuyên ghé vào miệng bẫy gọi nàng, trái tim nàng mới hạ xuống.

Ánh mắt lại đỏ lên.

“Trưởng tỷ, ta giả câm giả điếc đem hắc y nhân đuổi tới lừa đi! Ta đây liền kéo tỷ lên!”

Mộc Cẩm không nghĩ tới tam đệ nhà mình thông minh tỉnh táo như vậy, lo lắng trong mắt hóa thành Niềm vui.

Mộc Tử Xuyên đã dùng cuốc đào một cây trúc thô đưa vào trong bẫy.

Mộc Cẩm nhìn thoáng qua người đàn ông đang ngất đi, cắn răng, cũng không quan tâm hắn có nghe thấy hay không, ngồi xổm xuống, ghé vào tai hắn nhẹ giọng nói:

"Trong nhà ta còn có đệ đệ muội muội ở nhà chờ, nhất định phải về nhà trước, chờ dùng cơm trưa xong ta lại đến thăm ngươi, ngươi cũng đừng chết!"

Sau đó, nàng mới đứng dậy cầm lấy cây trúc dại mà đại đệ đưa tới.

Chờ Mộc Cẩm thuận lợi đi lên về sau, Mộc Tử Xuyên bỏ lại cây trúc, xách lên giỏ trúc đầy, nhìn nhà mình trưởng tỷ nói:

"Trưởng tỷ, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

“Về nhà trước đi! "Mộc Cẩm quả quyết nói.

"Vậy hắn thì sao?" Mộc Tử Xuyên có chút lo lắng, thiếu niên nhỏ cuối cùng vẫn là thiện lương.

Mộc Cẩm nói: "Chờ chúng ta ăn trưa xong sẽ đến thăm hắn, lúc đó, có lẽ kẻ thù của hắn đã đi xa.”

“Được rồi! Trưởng tỷ không phải mặc kệ đại ca ca xinh đẹp kỳ cục này, trưởng tỷ thật sự rất rất tốt”

Mộc Tử Xuyên lập tức vui vẻ, gật đầu thật mạnh.

Mộc Tử Xuyên dẫn đại tỷ đi đường tắt về nhà.

Trong tay Mộc Cẩm mang theo hai cái cuốc nhỏ, nhưng trong lòng lại như phiên giang đảo hải.

Người này, thân phận lớn rồi!

Kiếp trước nàng chỉ gặp hắn ba lần.

Mèo không ăn cá

Nhưng mỗi lần đều là lúc nàng chán nản hoặc mất mặt nhất.

Mà lần cuối cùng gặp hắn, lại là bị vu khống nàng cùng hắn tư thông......

Đó là chùa lớn nhất triều Lê, chùa Đại Từ Âm.

Lúc ấy, mẫu thân Triệu Chất là Ninh vương phi cực độ bất mãn nàng gả cho Triệu Chất mười mấy năm còn chưa sinh cho Triệu Chất một mụn con.

Nhưng kỳ thật, trong lòng Ninh Vương phi biết rõ ràng, Triệu Chất cưới nàng mười mấy năm, căn bản không có cùng nàng viên phòng.

Dưới sự xúi giục của bình thê Triệu Chất Lộ Linh Nhi, Ninh vương phi phạt nàng đi Đại Từ Âm tự bái Phật cầu tử, muốn ở Đại Từ Âm tự ăn chay niệm Phật bảy bảy bốn mươi chín ngày có thể trở về Triệu vương phủ.

Lúc ấy nàng chỉ cho là trốn thanh tĩnh, không nói hai lời liền thu dọn đồ đi Đại Từ Âm tự.

Lại không biết, đây là độc kế Lộ Linh Nhi bày ra.

Ngày thứ ba nàng đi Đại Từ Âm tự, Sở vương Triệu Cảnh Dật cũng lên Đại Từ Âm tự, cầu phúc cho mẫu thân Lưu thái phi của hắn.

Ha ha, cuối cùng nàng cùng Triệu Cảnh Dật song song trúng kế, quần áo xộc xệch bị Triệu Chất ngăn ở trong sương phòng mà khách quý Đại Từ Âm tự mới có thể ở......

Về sau, Sở Vương đem tất cả tội lỗi đều đổ lên đầu hắn, thay nàng điệt phụ(cháu dâu) này thoát tội.

Nàng rất cảm kích hắn, chân thành cảm kích.

Đáng tiếc vận mệnh của nàng từ sau khi hai người quần áo xộc xệch bị Triệu Chất nhìn thấy, cũng đã định trước.

Nàng rất nhanh đã được Ninh vương phi thưởng Hạc Đỉnh Hồng, trước khi c.h.ế.t Triệu Chất đến gặp nàng lần cuối cùng, thật đúng là có vài phần phẫn hận cùng sỉ nhục của trượng phu bị cắm sừng.

A, khi đó, nàng lại cảm thấy vui sướng vô cùng!

Sau đó vừa mở mắt liền trở lại thời niên thiếu.
 
Nông Gia Tiểu Hãn Phi: Mang Theo Đệ Muội Kiếm Sống
Chương 9: Lai Lịch Của Hắn



Mộc Cẩm và Mộc Tử Xuyên vừa về đến nhà, tiểu muội và tiểu đệ liền chạy ra sân nghênh đón.

Chuyện cũ không thể thay đổi, nghĩ nhiều vô ích.

Mộc Cẩm thu dọn tâm tình, nhanh chóng tiếp tục công việc trong tay......

Cũng may, một đường tuy có gian nan, nhưng tốt xấu gì cũng coi như thuận lợi.

“Trưởng tỷ, đại ca, hai người thật sự mang về ăn sao? "Tiểu muội Mộc Nguyệt vẻ mặt chờ đợi hỏi.

Mộc Tử Xuyên cao hứng nắm tay tiểu muội, nặng nề gật đầu.

Ánh mắt Mộc Nguyệt và Mộc Tử Khê đồng loạt sáng lên.

Mộc Cẩm nhìn các đệ đệ muội muội gào khóc đòi ăn, nghĩ muốn làm đồ ăn cho đệ đệ muội muội trước, tạm thời đè xuống tâm sự.

Mộc Cẩm từ trong giỏ trúc tìm ra tất cả Hoài Sơn dại bị đào đứt.

Dùng nước trong vại lớn rửa sạch Hoài Sơn dại trước, sau đó trực tiếp đặt Hoài Sơn dại vào trong nồi sắt nấu.

Hoài Sơn dại nấu chín là có thể ăn, ngay cả muối cũng không cần bỏ vào.

Vị thanh thúy thơm ngọt, chẳng những có thể đỡ đói, còn có tác dụng chữa bệnh rất tốt.

Chờ sau khi Hoài Sơn dại nấu chín, Mộc Cẩm vớt lên dùng nước lạnh ngâm một chút, liền phân cho đệ đệ muội muội ăn.

“Lột da ra là có thể ăn. "Mộc Cẩm dạy bọn họ.

"Trưởng tỷ! ăn thật ngon!" sau khi tiểu muội Mộc Nguyệt ăn miếng đầu tiên, hai mắt sáng lấp lánh như những vì sao trên trời.

Vẻ mặt sùng bái nhìn trưởng tỷ nhà mình,

"Trưởng tỷ ngươi quá lợi hại! Tìm cho chúng ta đồ ăn ngon như vậy!”

"Ngọt nhè nhẹ, mềm xốp... Trưởng tỷ, Hoài Sơn dại này thật sự ăn ngon a!"

Nhị muội Mộc Oánh cũng cực lực khen ngợi, cây Dã Hoài Sơn cầm trong tay cũng luyến tiếc lập tức ăn xong.

“Đúng vậy đúng vậy! So với khoai lang cha mẹ trồng còn ngon hơn! Đều ngọt...... "Mộc Tử Khê cũng híp mắt thỏa mãn.

Trong lòng Mộc Cẩm lại đau xót.

Hoài Sơn dại này đích xác ăn ngon, nhưng các đệ đệ muội muội cũng đã lâu không có ăn được một bữa ngon.

Nhìn bọn họ mỗi người đều gầy gò, Mộc Cẩm ở trong lòng tự hứa với mình, trong vòng một tháng nhất định phải nuôi béo các đệ đệ muội muội.

Đưa tay xoa xoa đôi mắt mỏi nhừ, Mộc Cẩm nở một nụ cười yếu ớt, dịu đang nói:

Mèo không ăn cá

"Ăn ngon các muôin liền ăn nhiều một chút, còn nữa!”

“Ăn đi. “

nuôi béo lên nấu chín chừng mười mấy cân, đích xác có thể để cho người một nhà ăn mấy bữa.

Mộc Oánh, Mộc Nguyệt và Mộc Tử Khê đều lắc đầu, bọn họ đều không nỡ ăn hết.

“Trưởng tỷ, chúng ta để lại chút ít buổi tối ăn đi. "Mộc Oánh lập tức nói.

Người một nhà hơn hai năm cũng không có ăn qua một bữa cơm no, tư vị đói khát đã ăn sâu tận xương tủy, lúc này có chút đồ ăn, cũng không dám thoáng cái liền soàn soạt.

Mộc Cẩm lắc đầu, "Mấy đứa nhất định phải ăn hết! Ăn xong chúng ta lại đi đào, sau núi còn nhiều lắm!”

“Thật không trưởng tỷ?”

Mộc Oánh, Mộc Nguyệt cùng Mộc Tử Khê càng kinh hỉ.

Ánh mắt ba người đều sáng rực hơn thường ngày.

Lúc này, Mộc Tử Xuyên đi theo Mộc Cẩm đến sau núi đào Hoài Sơn dại cười gật đầu.

"Các ngươi yên tâm đi, trưởng tỷ không có dỗ các ngươi, là thật!"

Hai đứa nhỏ liền hoan hô một tiếng, Mộc Oánh cũng kinh hỉ nhướng mày ngạc nhiên.

Nụ cười này của nàng, lại càng đẹp hơn.

Lập tức, người một nhà liền không hề lo lắng, ăn ngấu nghiến.

Sau khi ăn xong, còn lại hai cây Hoài Sơn dại nấu chín.

Mộc Cẩm nghĩ nghĩ, liền đem hai cây Hoài Sơn dại nấu chín dùng lá chuối tây bọc lại, bỏ vào trong một giỏ trúc sạch sẽ khác.

Sau đó nói với Mộc Oánh để cho nàng đem Hoài Sơn dại nguyên vẹn rửa sạch sẽ.

Chỉ là vì giữ bí mật, không thể ra bờ sông rửa, chỉ có thể đi gọi Mộc Tử Xuyên, mang theo dụng cụ, xách giỏ trúc Hoài Sơn dại nấu chín lên núi lần nữa.

Hoài Sơn dại vẫn phải đào.

Không riêng gì muốn cho các đệ đệ muội muội đỡ đói, nàng còn muốn cầm trên trấn bán cho hiệu thuốc lấy tiền.

Nhưng, lúc này lên núi, Mộc Cẩm chủ yếu là đi thăm Triệu Cảnh Dật.

Mộc Tử Xuyên biết trưởng tỷ mang theo hai cây Hoài Sơn dại nấu chín còn lại nhất định là cho đại ca ca giấu ở trong bẫy ăn, nhưng đối với nhị tỷ cùng đệ đệ muội muội đều không lên tiếng.

Trên đường đi, hắn liền lo lắng hỏi Mộc Cẩm, "Trưởng tỷ, tỷ nói xem, đại ca ca xinh đẹp kia sẽ không c.h.ế.t chứ?"

Lúc nàng rời đi cố ý kiểm tra mạch đập mỏng và nhanh của hắn, nhìn nước da nhợt nhạt và hơi thở lúc nhanh lúc chậm, chắc chắn là nội tạng của hắn đã bị tổn thương. Hy vọng hắn có thể chống đỡ được!

“Ta xem vị công tử kia là có tướng mạo phúc khí, không có việc gì!”

Mộc Cẩm cũng không hy vọng người kiếp trước từng giúp đỡ nàng, người từng bảo vệ nàng tuổi còn trẻ đã c.h.ế.t sớm.

Kiếp trước sau khi nàng đi, cũng không biết kết cục của hắn như thế nào.

Mẫu thân của hắn Lưu Thái quý phi nương nương khi đó còn sống, hắn còn có một tỷ tỷ Thọ An Công chúa, hẳn là ngoại trừ bị nàng liên lụy thanh danh kém, không đến mức bị phạt quá nặng đi...

Đến chỗ bẫy sau núi, Mộc Cẩm xách giỏ trúc, kéo cây trúc dại Mộc Tử Xuyên đưa cho nàng chậm rãi xuống bẫy.

Mộc Tử Xuyên thả trưởng tỷ xuống rồi nhẹ giọng nói: "Trưởng tỷ, đệ đi đào Dã Hoài Sơn trước, tỷ muốn lên thì gọi đệ một tiếng.”

Mộc Cẩm vội vàng gật đầu.

Triệu Cảnh Dật một thân huyền y vô thanh vô tức.

Mộc Cẩm trong lòng sốt ruột, đứng vững lập tức ngồi xổm xuống, vươn tay thử hơi thở của y.

Tay phải nàng vừa đặt xuống lỗ mũi Triệu Cảnh Dật, một bàn tay lớn trong nháy mắt đã nắm chặt cổ tay nàng.

Lúc này, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ trẻ tuổi này, Mộc Cẩm lại hoang mang.

Mà dựa theo dòng thời gian kiếp trước, lần đầu tiên nàng gặp hắn là hai năm sau, cũng chính là lúc nàng mười sáu tuổi.

Khi đó nàng sẽ được Tân triều Lễ bộ thượng thư nghênh đón trở về kinh thành phủ Lễ bộ thượng thư.

Bởi vì thân phận chân chính của nàng là đích trưởng nữ Lễ bộ thượng thư Tần Hoài Dương lưu lạc trong dân gian.

Cho nên tên thật của nàng là Tần Cẩm.

Khi đó Tần thượng thư tìm về đích trưởng nữ, trong kinh thành có nhiều quan quyền quý đều đến phủ Lễ bộ Thượng thư chúc mừng.

Lại bị thứ muội Tần Mang tính kế làm xấu mặt, đúng là Sở Vương Triệu Cảnh Dật giải oan cho nàng.

Sở vương Triệu Cảnh Dật cũng đi, đó là lần đầu tiên nàng gặp hắn.

Mộc Cẩm bị bóp đau, nhịn không được k** r*n một tiếng.

“Ta... tới đưa đồ ăn cho ngươi! "Bị đau, đầu óc Mộc Cẩm vẫn quay cuồng.

Vì tránh cho k*ch th*ch nam nhân bị đuổi g.i.ế.c bị thương này, nàng cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại.

Coi như mình là một thôn nữ nhiệt tình là tốt rồi.

Theo những lời này của nàng, Triệu Cảnh Dật buông lỏng tay nàng ra.

Một đôi mắt phượng tuyệt mỹ nhìn chằm chằm nàng.

Mộc Cẩm lại thả lỏng trong lòng.

Hắn không sao là tốt rồi! Vừa rồi, nàng thật sự sợ hắn đã chết......

Nàng chỉ là quá khẩn trương, nếu không sao có thể không nghĩ đến, kiếp trước hắn, tối thiểu cũng là sống đến hơn ba mươi.

Hiện giờ, hắn mới bất quá thiếu niên xanh tươi.

“Công...... Đại ca, huynh...... Không sao, thật tốt quá! Đói không? Có thể ăn được không?”

Mộc Cẩm sau khi hoàn hồn, làm bộ như không nhận ra.

Triệu Cảnh Dật đáy mắt thần sắc khẽ động, nhìn chằm chằm sơn thôn thiếu nữ đối với hắn chẳng những không mê đắm, còn vẻ mặt quan tâm.

Nhưng, hắn cũng không trả lời Mộc Cẩm.

Mộc Cẩm đang muốn mở miệng lần nữa, liền câm miệng.

Bởi vì Triệu Cảnh Dật ở trước mặt nàng, chậm rãi lấy từ trong n.g.ự.c ra một cái bình sứ nhỏ màu xanh nhạt, dùng gỗ bịt vào.

Cũng không quản nàng, hắn tự mình đem nút gỗ rút ra, từ bên trong đổ ra hai viên thuốc màu đỏ nhạt, bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhai.

Ngược lại một chút cũng không có ý phòng bị nàng.
 
Back
Top Bottom