Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng

Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 470: Chương 470



Chiều cao con non không đủ để giúp chúng tự do di chuyển dưới nước như hươu trưởng thành.

Cá sấu đang ngủ say xa xa tạm thời không gây nguy hiểm, mối đe dọa lớn nhất là dòng nước chảy xiết, dù tốc độ không nhanh nhưng cũng khiến con non lảo đảo trong đó.

Chúng vừa khó nhọc đi trong dòng nước, vừa chìm nổi trên mặt nước.

Lâm Thiên Du: "... "

Bình luận: [???]

[Hươu mẹ: Nước cạn thôi con, cứ đi đi. Hươu con: Pọc, ùm ụp... Thật, thật là cạn ạ. ùm ụp...]

[Trời ơi cứu với, hươu mẹ hiểu sai chiều cao hươu con rồi.]

May mắn là mặc dù trông có vẻ nguy hiểm, nhưng dưới sự dẫn dắt của hươu mẹ, đàn vẫn thành công lên được bờ bên kia.

Những con phía sau tiếp tục đi theo một cách có trật tự.

Chỉ là đôi lúc hươu con phải ngửa đầu lên, mũi hoặc miệng ít nhất cũng phải nổi lên khỏi mặt nước. Cứ như vậy nữa chắc chúng sẽ học được bơi như ếch thôi.

Dòng sông trông có vẻ trong veo, có lẽ vì tạp chất làm nước đục đã lắng xuống đáy. Sau khi đàn hươu đi qua, những bùn cặn ở đáy sông bị đánh động, kéo cả đoạn sông trông đổi màu.

"Soạt" trong sông, con hươu non như bị vấp phải gì đó, bị trượt chân ngã úp mặt xuống nước.

Bị nước tràn vào miệng mũi, nó hoảng hốt vùng vẫy, hoàn toàn mất thăng bằng, bị dòng nước nhỏ kéo đi.

"Eo óc!"

Giọng hươu kêu khẩn cấp hoảng loạn hòa với tiếng đập nước.

Hươu mẹ nhận ra tình hình không ổn, cúi đầu cố ngăn con nhưng dòng nước đẩy con non chảy càng xa.

"Xấu quá." Lâm Thiên Du chứng kiến tình huống liền vội đứng dậy chạy tới.

Sói nhỏ cũng nhảy từ bụi cây ra.

Lúc trước đàn hươu đã hoảng loạn vì con non suýt chết đuối, giờ nhìn thấy Sói nhỏ thì càng hỗn loạn.

Đôi khi bầy sói săn hươu cao cổ, dù Sói nhỏ chưa gặp đàn này nhưng kẻ săn mồi khiến chúng kinh hoàng.

Chỉ có con đầu tiên tiếp cận hươu non vẫn không ngừng cúi đầu, dùng sừng chắn dòng nước đẩy con xuôi xuống, cố đỡ nó đứng dậy.

Dòng nước chảy chậm không đủ cuốn trôi hươu con đi, chỉ vì nó không đứng dậy được, vẫy chân lung tung nên bị nước nhấn chìm kéo đi.

Hươu mẹ cúi đầu theo dưới nước, cố gắng đỡ nó lên.

"Nhường qua nhường qua!" Lâm Thiên Du vòng qua đàn hươu, tình thế cấp bách không có thời gian giải thích nhiều, cô vừa chạy vừa cởi dây thừng trong tay ra.

Hươu con trong nước đã choáng váng, nuốt nhiều nước trong quá trình lật đật đảo, động tác vẫy chân dần chậm lại. Nước đục ngập mũi miệng, nó vùng vẫy ngửa đầu lên rồi lại chìm xuống.

Hoảng loạn, hươu con đá lung tung trúng mặt hươu mẹ đầy nước bùn. Hươu mẹ cũng lệch sang bên cạnh một bước.

Nghe thấy giọng Lâm Thiên Du, hươu mẹ vẫn cúi đầu chờ đỡ con chưa kịp ngẩng lên, do dự nhìn cô gái đang chạy trên bờ.

May là lúc này cả đàn hươu chú ý đến Sói nhỏ nên không ai để ý Lâm Thiên Du. Nếu không những con hươu trưởng thành khỏe mạnh đã lao tới cô từ lâu.

[Á á á?! Xem mà căng thẳng quá, mau cứu đi chứ.]

[Có ai bảo mày nhảy xuống cứu người đuối nước khi không có kinh nghiệm cứu hộ đâu nhỉ? Người đuối nước vùng vẫy sẽ kéo cả mày chìm luôn đó, với người đã thế thì dám nhảy xuống cứu hươu à.]

[Mà hươu mẹ bị đá hếch cả cằm rồi kìa, người bị đá ngất đi thì sao?]

[Hơn nữa, dòng nước chảy xiết lắm được không, trong nước còn kém linh hoạt hơn trên bờ nữa cơ mà.]

...

Phần bình luận căng thẳng, phe ủng hộ nhảy xuống và không ủng hộ tranh luận sôi nổi trong bầu không khí hồi hộp.

Nhưng Lâm Thiên Du không rảnh để ý đến những thứ đó.

"Cắn lấy dây thừng!" Lâm Thiên Du ném đầu dây xuống nhưng hươu non mê man khó mà làm được điều đó. Dây thừng rơi cạnh nó rồi chìm xuống nước.

Lâm Thiên Du không do dự kéo mạnh dây lại, cuộn một đầu lại định thắt vòng nhưng sau khi suy đoán độ dài cô đã bỏ ý định đó - dây không đủ dài.

Ban đầu cũng chỉ là sợi dây rớt từ lều xuống, vốn không dài, thắt vòng ném tới chỗ hươu con cũng không tới.

Nếu có phao cứu sinh ở đầu dây, Lâm Thiên Du có thể thử quăng vòng qua nó.

Bây giờ, cô nhíu mày quan sát xung quanh, không tiếp tục ném dây nữa mà đột ngột tăng tốc chạy về phía trước, vượt lên trước hươu non đang lăn trong dòng nước. Rồi một cái vung tay, dây rơi đúng vào mép mồm hươu.

Lúc vừa nổi lên mặt nước hoảng hốt kêu lên, nó vô thức cắn chặt lấy dây. Lâm Thiên Du dùng sức kéo mạnh, gượng nhấc đầu hươu lên khỏi mặt nước, đồng thời túm lấy thân cây thấp bên cạnh.

Tuy nhiên, lực lăn ngược dòng cộng với dòng nước đẩy mạnh khiến Lâm Thiên Du dừng bước. Hươu con bị cuốn trôi, sợi dây đột ngột căng thẳng.

Hươu ngửa đầu trên mặt nước, cắn chặt dây, mắt vẫn đầy hoảng loạn.

Hươu mẹ cũng theo dòng nước trôi xuống.

[!!! Chị Lâm giỏi thật!]

[Cẩn thận an toàn nhé.]
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 471: Chương 471



Lâm Thiên Du quấn chặt dây đã căng quanh tay, định từ từ kéo hươu con lên.

Đột nhiên, tiếng rắc vang lên.

Lâm Thiên Du mắt mở to, tay siết chặt thân cây gầy đã nứt làm đôi.

Cô cũng bị kéo ngã theo về phía trước.

Dòng nước cuồn cuộn hơn dự đoán, lại đục ngầu không nhìn rõ dưới đáy. Lâm Thiên Du nghi ngờ có dòng ngầm.

Kéo không nổi chỉ còn cách chạy theo, cô với tay bám thêm vài nhánh cây ven sông nhưng số cây có thể tận dụng gần bờ rất ít. Tất cả đều không thể chịu nổi lực kéo, gãy ngay khi dây căng thẳng.

Dù vậy, Lâm Thiên Du vẫn từ từ quấn dây quanh tay, rút ngắn dần khoảng cách giữa mình và hươu con.

Có chỗ tựa lực, hươu không còn vùng vẫy nữa, cắn dây có thể thở trên mặt nước.

Chạy một hồi, gãy không ít cành cây, cuối cùng lực kéo yếu dần đi. Lâm Thiên Du cũng quấn hết dây quanh tay.

"Hự..." Cô thở dài nhẹ nhõm, tựa vào tảng đá, giơ tay túm chân trước hươu cố kéo nó lên. Lúc này cô mới phát hiện, tay có vài vết trầy xước, ngón run lẩy bẩy, vì siết quá chặt nên giờ nhả ra tay mềm nhũn.

Không kéo nổi hươu, nó ngã nhoài ở mép bờ, vẫy chân trước rê bờ hai cái rồi nằm dạt ra vì hết sức.

Sau khi thoát chết, hươu bèo nhèo nhổ ra hai ngụm nước. Mắt ướt nhẹm cứ chớp chớp, khóe miệng hơi cong lên, như đang cười vậy.

Môi Lâm Thiên Du tái nhợt, cô mím môi, chú ý thấy cổ tay quấn dây chặt quá, máu không lưu thông, liền nới lỏng ra mà không cởi hẳn.

Nhìn hươu con nhìn mình chằm chằm, Lâm Thiên Du hỏi: "Có chỗ nào khó chịu không?"

Mới mở miệng cô mới phát hiện giọng mình khàn khàn, không được bình thường.

Lâm Thiên Du hắng giọng, "Có khó chịu ở đâu cứ nói, tôi đưa đi khám bác sĩ."

"Eo óc!" Hươu lắc đầu, thè lưỡi ra, nghiêng đầu cắn một miếng cỏ ở bờ sông.

Bình luận: [?]

[Đói rồi chứ gì, lăn lóc trong nước cả buổi.]

[May là không sao, tim tôi như muốn nhảy ra rồi, nhưng thấy mặt chị Lâm hơi xanh xao đấy, trước đây còn đỏ hồng lên chút đó.]

Lâm Thiên Du sống trên đảo khá lâu, cũng ít soi gương nên chuyện người hâm mộ nói 'mặt đỏ hồng lên chút' là lúc nào cô cũng không biết rõ.

Cô chỉ thấy mặt mình tái xanh là bình thường, đã quen rồi.

Cả tay Lâm Thiên Du đau nhức, cơ tay thậm chí còn có cảm giác bị kéo đau. Cô hỏi: “ Có thể tự mình leo lên được không?"

Lâm Thiên Du không còn chút sức lực nào để nhấc nổi.

Hươu chớp chớp mắt, móng chân chồng lên bờ không nhúc nhích.

Được rồi, hai đứa kiệt sức chẳng làm gì được thì chỉ biết đối mặt nhìn nhau thôi.

Tuy hơi cực nhưng may là không có chuyện gì lớn.

Lâm Thiên Du cũng mệt rồi, thôi nằm dài ra đấy, tay vẫn quấn dây, "Chúng ta chờ cứu viện ở đây đã."

Thấy cô nằm xuống, hươu con lo lắng ngẩng đầu lên, "Eo oc! Eo oc!"

Nó hoang mang quay lại tìm bóng dáng mẹ mong được giúp đỡ.

"Không sao, chị nằm một chút thôi." Lâm Thiên Du đặt tay lên đầu hươu đang lắc lư loạn xạ kìm lại, "Em cũng nghỉ ngơi đi, bình tĩnh lại đã. Chút nữa chúng ta cùng dùng sức, biết đâu có thể kéo em lên bờ được."

Hươu con cũng vừa trải qua cảm giác sắp chết chìm nên bây giờ bình tĩnh hơn hẳn, biết mình không còn sức leo lên cũng không hoảng. Nó còn an ủi ngược lại Lâm Thiên Du, "Eo oc..."

Đừng sợ.

Lâm Thiên Du nheo mắt cười, mò đầu vỗ vỗ tai hươu.

May là nó không để lại tâm lý ám ảnh là tốt rồi.

Chưa nghỉ bao lâu, Sói nhỏ đã tới tìm, thấy cô nằm bên đó liền dừng bước hoảng hốt. Nó chạy áp sát về phía Lâm Thiên Du, "Gầm!"

"Đừng lo, tôi không sao, rất an toàn." Lâm Thiên Du giơ tay có quấn dây lên.

Sói nhỏ chạy tới, cô ôm nó vào lòng, vỗ vỗ lưng nó, "Ngoan, giúp tôi kéo hươu con lên được không?"

Sói nhỏ cắn lấy dây đang quấn quanh cổ tay cô, chỗ đó thâm tím bầm dập.

Lâm Thiên Du nghĩ mình sẽ tiếp tục quấn, Sói nhỏ cắn phần trước dây kéo hươu lên. Nếu hươu không đứng vững ngã xuống thì phần dây ở cổ tay cũng để dự phòng.

Nhưng Sói nhỏ trước tiên gỡ dây trên tay cô ra, rồi cắn lấy kéo ngược ra sau.

Con hươu cao cổ bé từ lúc nãy đã cắn chặt sợi dây không dám buông ra, có lẽ cũng là vì biết được là nhờ sợi dây này mà nó được cứu sống, nên bây giờ nằm úp mặt trong nước mà vẫn cắn chặt sợi dây. Bị sói thảo nguyên kéo lên, con hươu cao cổ bé ngay lập tức không duỗi thẳng chân, theo đà ngã xuống, mệt muốn chết không muốn cử động. Dù biết sói thảo nguyên có thể lao tới cắn đứt cổ nó, con hươu cao cổ bé bây giờ vẫn chỉ muốn thở, còn bất cứ động tác nào khác đều không muốn, thậm chí không muốn chớp mắt!

Sói thảo nguyên cuộn mình trong lòng cổ của Lâm Thiên Du, đầu cúi xuống má cô, "Ù ù..."

"Không sao đâu, đừng lo lắng, chỉ là hơi mệt thôi." Lâm Thiên Du ôm sói con dịu dàng an ủi: "Nằm thêm một lúc nữa chúng ta sẽ đi."
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 472: Chương 472



[Không đợi đội cứu hộ nữa à?]

[Nói đến, đạo diễn đâu rồi, đội cứu hộ chưa tới mà Tô đạo diễn phải chịu trách nhiệm đấy.]

[Chờ chút, có ai thấy chị Lâm liên lạc với đội cứu hộ chưa đấy, thế này chỉ nói bằng miệng là cứu hộ thì coi như thua à?]

Ánh nắng hơi gay gắt, Lâm Thiên Du giơ tay che trán, dòng danh sách bình luận bay nhanh đến mức cô khó mở mắt ra được. Cô mở miệng giải thích: "Tôi nói chờ đội cứu hộ là chờ sói con đấy." Nếu tìm Tô đạo diễn thì cô ấy chắc chắn sẽ nhắn tin liên lạc rồi.

Lâm Thiên Du hít sâu một hơi, lật người nằm úp lên sói thảo nguyên, "Ù ù... mệt quá, sói à cõng tôi về đi."

Sói thảo nguyên l**m l**m má cô rồi giả bộ sắp đứng dậy.

Lâm Thiên Du vội vàng ôm sói con lại, cười nói: "Đùa thôi mà, nằm với tôi một lúc nữa thôi."

Mẹ hươu cao cổ là người đầu tiên chạy tới, cúi đầu đẩy con hươu nằm dưới đất.

Sau nó là một đàn hươu cao cổ.

Hươu cao cổ là loài động vật nhút nhát, tốt bụng, sức chiến đấu không mạnh, gặp kẻ thù sẽ chạy ngay.

Lúc vừa rồi đánh nhau với sói thảo nguyên, chúng cũng nhận ra sói thảo nguyên không có ý định làm hại chúng, nên bây giờ nhìn thấy sói thảo nguyên nằm trên đất, vẫn có vài con hươu chủ động tiến lại gần.

Con hươu bé kêu "e ét, e ét" không ngừng.

Trong đàn, một con hươu có vẻ địa vị không thấp tiến lại gần Lâm Thiên Du, kêu nhẹ một tiếng.

"Cảm ơn các bạn, thấy vậy thì phải giúp mới được." Lâm Thiên Du dựa tay đứng dậy, vết thương nhỏ vẫn hơi đau, cô ra hiệu cho sói Truy Phong tới gần, nước trong túi đã nguội nhưng do thời tiết nên nước nóng hạ nhiệt vẫn còn ấm, không lạnh. May là lần này Sư Tử Trắng giúp cô múc nước, không có thêm trái cây, nếu không sẽ không rửa vết thương được.

Với màu nước sông như thế này, lúc không bị thương còn khó khăn để rửa tay huống hồ bây giờ...

Lâm Thiên Du dùng nước rửa hai lần, có vẻ không sao.

Cũng không có vết thương lớn nào cả, chỉ xây xát một chút, không rõ ràng.

Đàn hươu cao cổ vẫn quanh quẩn không đi.

Lâm Thiên Du cũng đã đỡ, đứng dậy cuộn dây nói: "Mấy bạn cứ tiếp tục đi đi, tôi cũng phải đi rồi."

Con hươu lớn hơi nghiêng đầu, "Ù ù..."

Hươu cao cổ các lứa tuổi khác nhau có thể phát ra những âm thanh khác nhau, trong trẻo hay trầm ấm đều có thể.

Lâm Thiên Du vén ống quần lên, nói: "Đi về hướng tây, tôi đi tìm đồng nghiệp của mình."

Bị giữ lại như thế này, thời gian cũng không còn sớm nữa.

Lâm Thiên Du nói: "Đi thôi."

Tuy nhiên, cô vừa quay đi thì hươu cao cổ liền cúi xuống kêu một tiếng.

Lâm Thiên Du sửng sốt, "Bạn... đưa tôi à?"

\--- Nắng chiều cao ngất, mặc áo ngắn tay đi dưới ánh nắng có thể bị phỏng một lớp da.

Cung Hâm Minh tựa lưng vào gốc cây lớn, bẻ một chiếc lá chuối khổng lồ quạt gió, từ xa thấy hươu cao cổ ló đầu ra từ bìa rừng.

Anh giơ tay dùng lá chuối vỗ vỗ bên cạnh Hàng Tư Tư, "Tư Tư, phía trước có phải là hươu cao cổ không?"

Hàng Tư Tư đang uống nước dừa, dựa vào balo ngẩng đầu lên, chiếc lá trên đầu trượt xuống, cô mở mắt đang ngái ngủ. "Nhiều hươu cao cổ quá."

Mặt đất nóng như đang hừng hực, khiến cảnh vật nhòe đi.

Hàng Tư Tư thường chỉ nhìn thấy hươu cao cổ qua hàng rào ở sở thú, bây giờ là lần đầu tiên nhìn thấy hươu hoang dã ngoài tự nhiên, cô hơi phấn khích.

Nhưng ngồi nhìn một lúc, Hàng Tư Tư chợt nhận ra có gì đó không đúng, nhíu mày, ngạc nhiên hỏi: "Sao chúng có vẻ đi về phía chúng ta thế?"

Vu Linh Vũ hít một hơi lạnh, "Cô nói vậy, có vẻ thật đấy..."

Ấn Hữu Lâm đứng dậy, nhìn quanh, "Ở đây có thức ăn của hươu cao cổ sao mà chúng cứ lao thẳng tới vậy?"

Khách mời ngồi dưới gốc cây mặt mũi mất tự nhiên.

Chứng kiến đàn hươu cao cổ từ từ tiến lại gần, Hàng Tư Tư và Ấn Hữu Lâm liếc nhìn nhau, có vẻ như đang hỏi có nên chạy không.

Nếu là đàn sư tử, chắc chắn họ sẽ chạy ngay mà không do dự, nhưng với hươu cao cổ thì có vẻ sẽ không tấn công con người vô cớ.

Hàng Tư Tư bỗng hỏi: "Không lẽ ai đó trong các anh đã làm mất lòng hươu cao cổ à?"

Động vật đều có linh tính, nếu thật sự có ai đó vô tình khiến hươu cao cổ tức giận, thì con nai non bé nhỏ bị bắt nạt khi trở về đàn có thể sẽ dẫn bạn bè quay lại trả thù.

Đàn động vật ăn thịt thường là như vậy, chỉ không biết đàn hươu cao cổ có giống thế không.

Nhưng bây giờ... ngoài giả thuyết này ra thì có vẻ không có lời giải thích hợp lý nào khác.

Cung Hâm Minh lắc đầu, "Tôi chỉ từng làm mất lòng sói xám thôi."

Các khách mời còn lại cũng không có tiếp xúc gì với động vật.

Đang nghi ngờ thì Hàng Tư Tư bỗng nói: "Con hươu dẫn đầu có phải có người cỡi trên lưng không?"

Ấn Hữu Lâm giơ tay che mắt, cũng nhận ra bất thường, kinh ngạc nói: "Chẳng những có người, sao trong đàn hươu cao cổ còn có cả sói? Ngựa vằn cũng ở bên trong nữa?"

Khoảng cách gần lại rồi.

Lâm Thiên Du nghiêng mình sau lưng hươu cao cổ, lộ ra bản thân bị che khuất bởi cổ hươu, "Xin chào, mọi người buổi chiều tốt lành!"

Hươu cao cổ đáp lại ngẩng đầu lên, "Ù ù..."

Buổi chiều tốt lành.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 473: Chương 473



Ấn Hữu Lâm: “???”

Hàng Tư Tư mặt đần ra: “Chị Thiên Du, chị đang... nuôi hươu cao cổ à?”

“Không, gặp trên đường đó.” Lâm Thiên Du nhảy xuống lưng hươu cao cổ, xoay người vỗ vỗ cổ nó giống như v**t v*: “Được rồi, đưa tới đây thôi nhé.”

Hươu cao cổ cúi đầu cọ cọ mặt vào má cô, chú hươu con đã bình tĩnh lại lắc lắc lông, rồi quay quanh bên chân Lâm Thiên Du trước khi bị hươu lớn thúc giục đi.

Chúng bơi qua sông vốn là để sang bên này, vẫn chưa đến mùa di cư, chúng chỉ đến đây vì những chiếc lá non mơn mởn hơn.

Lâm Thiên Du nhướng mày cười: “Nhớ quay lại chơi với tôi nha.”

Hươu lớn huých đầu lên: “Ùm ọc!”

Đàn hươu cao cổ rời đi chậm rãi, Lâm Thiên Du vẫy vẫy sợi dây trong tay rồi đưa cho Cung Hâm Minh: “Dây của cậu đây.”

“Hả?” Cung Hâm Minh giật mình: “Cái dây gì của em cơ?”

Cậu chỉ nhìn vẻ bề ngoài của sợi dây cũng không thấy quen, trí nhớ hoàn toàn không có dấu vết gì của thứ này.

Lâm Thiên Du nói: “Lần trước lều của cậu bị ngựa hoang kéo đi, đây là sợi dây quấn quanh chân ngựa đó.”

“Trời ạ, em quên béng cái dây này rồi.” Nói đúng hơn là Cung Hâm Minh còn không nghĩ là có thể tìm lại được, cậu chỉ nhặt đồ xung quanh rồi đem về thôi, thiếu cái gì hay mất cái gì thì bản thân cũng không biết.

Cung Hâm Minh vội vàng vỗ tay đứng dậy: “Cảm ơn chị đã đem trả lại cho em.”

“Nó hơi ướt thôi, lúc nãy nhúng nước chưa khô.”

Việc lấy lại được sợi dây còn là may mắn bất ngờ, dính chút nước thì có sao đâu: “Không sao không sao. Cảm ơn nhé!”

“Mấy người đang làm gì thế?” Lâm Thiên Du chỉ biết Cung Hâm Minh ở đây, nhưng đến nơi mới thấy hơn một nửa số khách mời cũng có mặt, khá bất ngờ, ngoại trừ nhóm của Hàng Tư Tư ra thì các khách mời khác đều đi một mình cơ mà.

Cung Hâm Minh ngồi dưới gốc cây, cuộn sợi dây trong tay và nói: “Em qua đây để săn bắt, thấy mọi người ngồi mát mẻ nên lại gần ngồi chung. Chị Lâm cũng ngồi nghỉ chút đi, chỗ này thoáng mát lắm, trời nắng chang chang mà ngồi đây thì mát rượi đấy.”

Trời còn sớm, Lâm Thiên Du cũng không vội về liền nên ngồi xuống luôn.

Với khoảng cỏ rộng thế này, Truy Phong đã ăn không ngẩng đầu lên nổi, cũng chẳng quan tâm nắng hay không, cứ cảm thấy đi xa quá là quay trở lại, rồi lại đi theo hướng khác tiếp tục ăn.

Sói nhỏ nằm sấp trên đùi Lâm Thiên Du, v**t v* những lỗ thủng trên quần cô.

Khi Lâm Thiên Du bóp bàn chân nó, cô cũng chú ý thấy quần rách rồi: “Có thể do cành cây quất vào lúc chạy, không sao, về khâu lại là được.”

Trước giờ cô cũng không để ý lắm, nhưng ngồi xuống nhìn kĩ, phát hiện quần áo rách rưới lung tung, những lỗ thủng lớn nhỏ khắp nơi. Mặc dù không cần soi gương cũng có thể cảm nhận được bây giờ mình trông khá rầu rĩ.

Nhưng ngoài tay ra, dường như không bị thương ở đâu nữa, quần áo cũng chỉ bị rách một chút, không có gì đáng kể.

Hàng Tư Tư dịch sát lại ngồi cạnh Lâm Thiên Du, liên tục điều chỉnh khoảng cách để áp sát vào, đến khi Sói nhỏ ngẩng đầu lên thì cô lùi lại sau một chút, giữ ở khoảng cách an toàn, vừa trò chuyện vừa hỏi: “Chị Thiên Du, hai chú sói Tasmania đó thế nào rồi? Vẫn còn chạy lòng vòng ở trạm cứu hộ à?”

Lâm Thiên Du gật đầu: “Ừ, quan sát thêm vài ngày nữa, nếu không vấn đề gì thì không cần đến trạm cứu hộ nữa.”

Hàng Tư Tư thở dài: “Từ khi đạo diễn không cho chúng em xem livestream khách mời, giờ ăn no tôi cũng không biết làm gì cho đỡ buồn.”

Trước đây khi đã lo xong chỗ ở, mỗi ngày ăn xong bữa này lại đem đồ đạc đi dự trữ rồi nằm xem livestream, nhưng từ sau khi họ xem livestream, phát hiện cây bánh mì khỉ nhờ Lâm Thiên Du rồi cùng đi tìm bánh mì khỉ, đạo diễn không cho xem nữa.

Có lẽ sợ ảnh hưởng đến sự cân bằng của show đó.

[Haha, Tư Tư có ý thức gì về việc tham gia show đâu.]

[Chết cười, đạo diễn bắt đầu ra tay trừng phạt rồi à.]

Lâm Thiên Du nắm lông cổ Sói nhỏ xoa bóp: “Có thể đi dạo khắp nơi ngắm cảnh, trên đảo vẫn còn nhiều động vật hiền lành đấy.”

Một số địa điểm nổi tiếng ở đồng cỏ quê nhà vẫn có thể vui chơi rất cao, mỗi năm vẫn thu hút đông đảo du khách tới tham quan.

Hàng Tư Tư vẫn buồn rầu: “Chị Thiên Du, có xem bình chọn trên mạng không? Em cảm thấy chúng em chỉ đến... để lấp đầy số lượng thôi.”

Ngoài Phong Tĩnh Dã thực sự chỉ đến cho có, các khách mời khác không có nhiều phiếu bình chọn cho lắm.

Cũng không phải là không có, vẫn có một số fan thực thụ theo dõi và bình chọn cho họ.

Nhưng so với con số áp đảo của Lâm Thiên Du thì, cho dù khách mời nhiều phiếu nhất cũng chỉ được vài triệu, trên biểu đồ cột thì họ chỉ như những điểm nhỏ, còn Lâm Thiên Du thì như đang bay thẳng lên trên tên lửa vậy.

Chỉ cần là người đi đường nhìn qua hai mắt, bị cuốn hút bởi sự tương tác của cô với động vật, cũng sẽ qua bình chọn hai phiếu cho Lâm Thiên Du.

“Coi như đi du lịch công cộng.” Lâm Thiên Du cúi xuống bóp má Sói nhỏ.

Lại còn có thể vui chơi trong môi trường tuyệt đẹp, còn kiếm tiền, điều kiện trên đảo còn tốt hơn nhiều so với một số nơi thử thách sinh tồn mà các chuyên gia từng đến.

Như những nơi nổi tiếng khắc nghiệt khó khăn hơn như đồng cỏ châu Phi, rừng mưa nhiệt đới Amazon, v.v... Những môi trường khắc nghiệt đó và nơi này thật chênh lệch trời vực.

Cung Hâm Minh vô thức nằm dài xuống, gối đầu lên áo khoác xếp chồng lên nhau của mình mà nói: “Đúng rồi, tôi cũng nghĩ vậy, khá thú vị đấy. ”

Ngoài việc ăn ít đi, sống khổ cực hơn, nhưng như vậy cũng rất thỏa mãn phải không?

“Chỉ là hay mất ngủ nhiều quá.”

Cung Hâm Minh lắc đầu, từ lần bị kéo lê trong lều, cậu đã có ám ảnh tâm lý rồi, sau đó ngủ không yên giấc, không kể ngày hay đêm, luôn cảm thấy rất buồn ngủ nhưng lại không ngủ được.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 474: Chương 474



“Cậu bị mất ngủ à?” Hàng Tư Tư s* s**ng chiếc ba lô và nói: “Tôi cũng bị chứng bệnh này trong học kì trước, đặc biệt mang theo hai quyển sách để đọc. Tôi đã hỏi đạo diễn, đây không được tính là đồ dùng, chỉ cần không đốt cháy để đọc là được mang theo. Hay là cho cậu mượn một quyển nhé?”

“...Ai mang sách đi sống trong hoang dã chứ?”

“Đang đóng vai trò người ham đọc sách, chăm chỉ và học hành à, thật là xấu hổ.”

“Đọc sách có thể chữa được mất ngủ không?” Cung Hâm Minh không tin lắm, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy, “Thật ra tôi cũng khá thích đọc sách, có khi càng đọc càng tỉnh táo đấy, đây là quyển sách gì thế, to thế này?”

“Sách Vật lý lớp 12, tập 1.”

Cung Hành Minh: “?”

Hàng Tư Tư nói trầm giọng: “Nhà xuất bản Nhân dân.”

“......”

Cung Hâm Minh há mồm ngáp một cái, “Thôi đừng nói nữa, nghe tên sách thôi tôi đã buồn ngủ rồi.”

Nói xong cậu ta nằm xuống và ngay lập tức ngáy khò khò.

Lâm Thiên Du xấu hổ: “...Có tác dụng nhanh thế à?”

Bình luận: [???]

[Tôi uống thuốc ngủ còn phải đợi thuốc có tác dụng chứ.]

[Thật không, trong khi cuốn sách còn chưa mở ra!]

Hàng Tư Tư nhìn vầng thâm quầng dưới mắt cậu ta, “Có lẽ cậu ấy đã không ngủ được vài ngày rồi, bây giờ có nhiều người bên cạnh cảm thấy an tâm hơn, tôi thấy khi không nói chuyện cậu ấy gần như ngủ gục rồi.”

Lâm Thiên Du gật đầu, vị trí này thật sự rất tốt, đi trên thảo nguyên, ngay cả gió cũng mang theo hơi ấm, nóng như lửa đốt.

Ngồi đây một lúc, cô cũng cảm thấy buồn ngủ.

“Tôi quay lại trước đây.” Lâm Thiên Du duỗi người ra hiệu và gọi Truy Phong tới.

Hàng Tư Tư: “Hả? Đi nhanh thế à.”

“Ừm.”

Truy Phong lạch bạch chạy tới, nó không sợ người lắm, thấy nhiều người như vậy cũng không có phản ứng gì.

Hàng Tư Tư co rúm người lại khi Truy Phong chú ý tới mình, con ngựa tự động cúi đầu tiến lên phía trước.

“Á!” Hàng Tư Tư hoảng hốt đứng bật dậy.

“Hí ê!” Truy Phong thấy trò đùa thành công, miệng nó cười toe toét.

Lâm Thiên Du vỗ mạnh lên đầu nó, “Đến đây.”

Truy Phong sững người, nghiêng đầu, sao lại đánh người ta bất ngờ vậy?! Ngựa vằn tung hoành trên thảo nguyên đâu có bị uất ức thế này bao giờ!

Nhưng liếc nhìn người đánh mình, bên cạnh là con sói đồng cỏ đang há to miệng,

Truy Phong co rúm cổ lại, ngựa vằn biết uyển chuyển, chuyện nhỏ như thế này không đáng để mà uất ức!

Nhìn Truy Phong nịnh nọt cọ cọ vào chân, Lâm Thiên Du thở dài, đưa tay về phía nó.

“Em có sao không?”

Hàng Tư Tư phất tay, ngã nhào một cái xuống đồng cỏ mềm mại, không đau, “Không sao không sao.”

Lâm Thiên Du cầm Truy Phong sau lưng, lấy ra vài quả nấm từ túi hành lý bên hông nó, “Cái này coi như Truy Phong bồi thường cho em.”

Trước đây, quả nấm được để chung với cây cỏ, vỏ bên ngoài dính đầy đất, bề ngoài trông khá bình thường. Hàng Tư Tư còn muốn từ chối, nhưng Lâm Thiên Du đã đặt chúng xuống bên cạnh cô ấy rồi cưỡi Truy Phong đi.

Những quả nấm trong túi hành lý là để cho Truy Phong ăn, thấy Lâm Thiên Du đưa những quả nấm cho người khác, Truy Phong giậm chân, phun ra một hơi thở ồn ào, cúi đầu lẩm bẩm.

Nơi này không xa chỗ ở của Lâm Thiên Du.

Về đến nhà, Lâm Thiên Du thả cẩu thả chiếc ba lô sang một bên, cắt một miếng dưa leo rừng ngồi bên hồ chùi tay.

Ánh sáng ở đây tốt, cô có thể nhìn rõ có bao nhiêu vết thương trên tay, ban đầu còn thoa từng vết một, sau đó thoa khắp cả bàn tay.

Những vết thương nhỏ trên tay đã lành, nhưng cô vẫn chùi lại, dưa leo rừng có tác dụng chống viêm và kháng khuẩn. Lâm Thiên Du thoa một lớp mỏng, khô nhanh, nghiêng bàn tay dưới ánh sáng có thể thấy lòng bàn tay đã có một lớp màng trong suốt.

Sau khi khô hoàn toàn, Lâm Thiên Du mới đặt dưa leo rừng còn lại sang một bên, thay vào đó nhai miếng bánh mì khỉ.

Dọn dẹp sơ qua xung quanh, vỏ dưa leo bỏ xuống đất.

“Ú ù ô ô!”

“Hửm?” Lâm Thiên Du nhìn thấy bên cạnh cô là con sói con đang cào cấu, quay lại nhìn hốc cạn, bên trong vẫn còn những con non nhảy lên, nhưng chạy đến bên cô chỉ có một con, “Sao em chui ra được vậy?”

Sói con vẫy đuôi, hứng thú: “Ô ô!”

Được rồi.

Có lẽ do nằm chồng lên nhau, không còn chỗ để bước chân ở góc, bị ép mạnh nên mới bị đẩy ra ngoài.

“Muốn ăn cái này à?” Những con non đều tò mò với thức ăn, đặc biệt là khi thấy ai đó đang ăn cái gì đó, không quan trọng là gì, chúng đều nghĩ nó ngon.

Lâm Thiên Du sợ nó bị nghẹn, chỉ xẻ một miếng rất nhỏ, “Đây.”

Tuy nhiên...

Sói con ngửi ngửi quả bánh mì khỉ, có lẽ mùi vị không phù hợp với khẩu vị của sói, nó nhắm mắt lại.

Lâm Thiên Du cong môi, đã biết nó sẽ không thích.

Nhưng sói con thấy cô cứ nhìn mình chằm chằm, nên há miệng cắn lấy miếng bánh mì khỉ, ngẩng đầu nhai mạnh hai cái, miếng bánh nhỏ bay ra khỏi miệng.

Sói con nằm xuống, nghiêng đầu nằm trên mặt đất, vươn cổ ăn, nhai hai lần nhưng miếng bánh vẫn cứng đơ không đụng đến răng.

Đôi mắt đen láy của nó lấp lánh, thấy Lâm Thiên Du vẫn đang nhìn, lại cúi người xuống cắn lấy quả bánh mì khỉ.

Ăn rất nghiêm túc, lắc đầu cắn, bay lên một vòng cung rồi bị sói con nhanh tay dùng móng vuốt đè xuống.

Lâm Thiên Du: “?”

Nhận ra sói con đang làm gì, Lâm Thiên Du không nhịn được cười to, bỗng bị quả bánh mì khỉ làm nghẹn:

“Khụ khụ, ha ha...”

[Ăn cơm mà đủ trò lắm thế.]

[Sói con: Dì ơi dì xem, bé ăn ngon chưa nè, ọe, nó ngon quá ọe...]

[Ha ha ha, nó dở thật sao? Bé yêu của tôi.]
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 475: Chương 475



Miếng bánh mì khỉ cuối cùng cũng không ăn được, trở thành phân bón làm tơi xốp đất.

Sói nhỏ chịu đựng kém với thức ăn không phải khẩu vị của nó, có thể thấy nó cố gắng ăn nhưng giống như uống thuốc không khác gì, có lẽ viên thuốc còn dễ nuốt hơn cả quả bánh mì khỉ.

Lâm Thiên Du đứng dậy đặt Sói nhỏ trở lại hốc cạn, rồi quay người tựa vào tảng đá bên cạnh Báo săn, “Đậu Đậu, còn vài ngày nữa báo con sẽ trở lại, vui không?”

Báo săn hắt xì một tiếng, l**m l**m móng vuốt không có phản ứng gì.

Lâm Thiên Du suy nghĩ, cuối cùng cũng không nói sẽ đưa Báo săn đi xem, trước tiên không nói tới môi trường vô trùng ở đó, phải qua vài lần khử trùng mới có thể lên tầng.

Thuốc khử trùng đặc chế phun lên quần áo và người, con người có thể rửa sạch, nhưng nếu phun lên người Báo săn, nó có thể l**m, ngay cả khi tắm rửa cũng không chắc có thể rửa sạch hoàn toàn, chỉ cần ăn phải một chút là nguy hiểm.

Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không nên đưa Báo săn đi.

Báo săn gối lên vai cô, nghiêng đầu để tai chạm vào cổ Lâm Thiên Du, “Gầm...”

Ở gần quá, Lâm Thiên Du giơ quả bánh mì khỉ lên, “Ăn một miếng nhé?”

Động tác cọ xát của Báo săn ngừng lại, không từ chối, không ghét bỏ, phản ứng duy nhất là lộn người lại, quay lưng về phía cô.

Không chỉ vậy, tai còn quay ra phía sau, giống như đang nghe ngóng tình hình, sợ Lâm Thiên Du tiếp tục đút nó quả có mùi lạ kia.

Lâm Thiên Du cười khẽ một tiếng, cắn một miếng lớn quả bánh mì khỉ:

“Đây là thứ ngon lành, bổ dưỡng tươi mới đấy. Mấy đứa đều kỳ cục cả, sao đều ghét bỏ thế.”

Nhưng... với sự kén ăn của Báo săn thì quả thực sẽ không đụng đến quả này.

[Trước đây thấy Lâm Lâm ăn ngon lành, tôi cứ tưởng phải là món thần tiên nào đó chứ. Nhưng bây giờ bị Đậu Đậu khinh thường... nghi ngờ rồi đây.]

[Ha ha ha, có thể là do khẩu vị người và động vật khác nhau, tôi đặt hàng rồi đấy, tôi cũng muốn thử xem món này dở thế nào.]

[Vậy nghĩa là loài duy nhất có thể ăn được quả này là Sói nhỏ à, thật đúng là đại ca.]

Lâm Thiên Du ăn hết quả bánh mì khỉ trong tay chỉ trong vài miếng, phần còn lại nhỏ thả vào cốc đà điểu để ngâm.

“Hôm nay phải qua sớm hơn để làm kiểm tra toàn thân một lần nữa.”

Trước kia khi đến trạm cứu hộ, Lâm Thiên Du không cần mang gì cả, chỉ cần mấy bạn nhỏ đi theo là đủ.

Nhưng nghĩ đến cây đậu quả đã thấy lần trước, lần này Lâm Thiên Du cố ý mang theo ba lô.

Lần trước thấy cũng muốn hái, nhưng không có gì để đựng, lần này sẽ hái nhiều về.

Dọn sạch ba lô, cô thậm chí còn không mang theo cả dao.

Xe của trạm cứu hộ vẫn chưa tới, Lâm Thiên Du thay bộ quần áo rách rưới cũ nát trên người, trước đây là không còn cách nào cứu vãn, nhưng trong chương trình vẫn có thể vá và mặc thêm vài ngày nữa.

Lâm Thiên Du mở cửa, đi ra ngoài vừa đi vừa buộc tóc lên, chỗ vừa nãy còn trống trải, giờ xe của trạm cứu hộ đã dừng ở đó.

Trên đường, Bùi Chiêu ở ghế trước đưa Lâm Thiên Du một bản báo cáo, “Đây là cái cô cần, tôi đóng gáy vào tập tài liệu rồi.”

“Cảm ơn.” Lâm Thiên Du nhận lấy và lật qua xem, bản báo cáo có phiên bản điện tử, yêu cầu bản giấy chỉ để thuận tiện xem, cũng có thể kiểm tra trong chương trình.

Mặc dù đồng hồ thông minh nhưng màn hình quá nhỏ để xem tài liệu điện tử, chữ đều bị thu nhỏ đi vài lần, nhìn rất khó chịu.

Sói thảo nguyên cúi xuống nhìn một cái, không hiểu nên nằm xuống đùi cô, cảm nhận trọng lượng trên đùi nhưng Lâm Thiên Du không có phản ứng gì. Sói thảo nguyên nhướn mày, cựa móng vuốt.

Lâm Thiên Du đặt bản báo cáo sang một bên, “Hửm? Sao thế?”

“Ú ù...”

Lâm Thiên Du cong môi, giải phóng một bàn tay v**t v* gáy Sói nhỏ.

Không có kỹ thuật gì, lực cũng rất tùy tiện, v**t v* một cái, bóp một cái, cong ngón tay theo lông, lại xoa ngược khiến nó rối tung lên.

Muốn vuốt thế nào thì vuốt.

Sói Tasmania màu vàng tò mò nhìn sang đây, ánh mắt không rời khỏi bàn tay Lâm Thiên Du.

Ở mép ghế, Sói Tasmania màu xám đứng chồm lên, ngửa nửa trên người nhìn ra bên ngoài, giống như thấy được cái gì đó, móng vuốt cào cào cửa sổ.

Tiếng móng vuốt cào kính rất rõ, Lâm Thiên Du nghiêng đầu cười: “Thấy cái gì thế?”

Nói rồi, chuẩn bị cúi người qua xem thử, tài xế bỗng phanh gấp.

Lâm Thiên Du không kiểm soát được người đổ về phía trước một chút, ôm chầm con sói lông xù đứng bật dậy hỏi: “Sao thế?”

Bùi Chiêu nói: “Có vẻ xe vận chuyển đồ của đoàn làm phim đằng trước bị cướp.”

“Cướp à?” Lâm Thiên Du gần như không tin nổi tai mình.

Tên cướp nào điên rồ chạy đến cướp giật trên hòn đảo hoang giữa biển.

Hắn nhắm vào cái gì vậy, cướp được thứ gì rồi mà ra khỏi hòn đảo này là vấn đề lớn.

[Trong bọn trộm cướp mà cũng có nhân tài leo lên đảo à.]

[Có thật sự tồn tại tên cướp ngốc đến thế không?]

Lâm Thiên Du cũng rất tò mò không biết tên cướp là thế nào, kết quả mở cửa sổ xe ra xem, đâu có tên cướp nào, chỉ là một bầy voi vây quanh chiếc xe chở hàng của đoàn làm phim.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 476: Chương 476



“Tôi nhớ ra rồi.” Bùi Chiêu vỗ đầu một cái, “Lần trước cô không phải có cho đoàn làm phim rất nhiều quả nấm sao, rồi đạo diễn Tô cứ cảm thấy áy náy, bèn chi một số tiền lớn mua khá nhiều trái cây, định tặng cho một số động vật ở trạm cứu hộ, có lẽ voi ngửi thấy mùi rồi.”

Dù trên đảo không thiếu đồ tiếp tế nhưng một số loại trái cây thì thật sự không có.

Đạo diễn Tô không tiếc tiền, một xe đầy chuối cam, rất khó không bị voi cướp giật.

Chỉ có thể nói may mắn đàn hươu cao cổ không ở đây, nếu không bầy voi và đàn hươu cao cổ cùng ăn, lúc xe hàng vận chuyển tới trạm cứu hộ có khi chỉ còn lại vỏ hộp giấy.

“Đạo diễn mua à?” Lâm Thiên Du vừa thích thú vừa nhướn mày, mở cửa xe ra nói: “Xuống xem thử.”

[!!!]

[Đạo diễn Tô: Báo động cấp một! Báo động cấp một!]

[Có người nói không có tên cướp nào, Lâm Lâm: Đâu có.]

Lâm Thiên Du xuống còn không quên kéo theo ba lô, “Tôi nói mà, hôm nay ra khỏi nhà, có cảm giác mạnh mẽ nào đó bắt tôi nhất định phải mang theo ba lô. Ban đầu tôi cứ tưởng nó bắt tôi hái thêm đậu quả, không ngờ đâu.”

Nói rồi cô bỗng thở dài, cảm thấy bất lực, “Biết thế gọi Truy Phong đi cùng luôn.”

Hai túi đựng đồ bên hông Truy Phong cũng chứa được không ít đồ đấy.

Có khi một bữa đã lấy trữ đủ lượng trái cây dùng cho vài ngày tới trong chương trình rồi.

Lâm Thiên Du tiến vào hai chiếc xe tải, tấm vải phủ trên cao đã bị vén lên, voi đang vui vẻ cuộn những quả trái cây bên trong đưa vào miệng.

Cô chú ý đến rồi hỏi: “Những thứ này không có phun thuốc chứ?”

Một số loại trái cây để đảm bảo tươi, trên đường vận chuyển có phun các loại thuốc bảo quản.

Bùi Chiêu lắc đầu, “Không, tôi đã xem qua báo cáo kiểm định.”

Đồ đưa lên đảo cho động vật, tất nhiên phải kiểm tra kỹ lưỡng.

Có thể đạo diễn Tô cũng xem xét điểm này, trái cây được chuyên chở bằng máy bay trực tiếp, rồi từ sân bay nhỏ trên đảo chuyển xuống đây.

“Tốt.” Lâm Thiên Du mở ba lô ra, “Vậy tôi yên tâm rồi.”

——“Chờ đã!!!”

Tiếng thét thảm thiết của đạo diễn Tô vang lên từ không xa, đàn voi đang thích thú tự phục vụ trái cây ngừng lại một chút, vòng vòng quả cam bỏ vào miệng, quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.

“Cô không được lấy đâu! Đó là vi phạm luật!” Đầu đạo diễn Tô nhô ra ngoài cửa sổ, gió thổi tung tóc ông lên khi xe di chuyển, nhưng vẫn kiên quyết la lên: “Đó không phải đồ tiêu thụ trong chương trình, không được lấy!”

Xe dừng lại không xa, đạo diễn Tô vội vàng xuống, “Không được lấy đâu, tôi đang nhìn đấy, không được lấy!”

Ông nhấn mạnh từng chữ một, còn chưa thở đều.

“Được rồi được rồi, thấy ông căng thẳng quá.” Vì đạo diễn nói vậy nên Lâm Thiên Du cũng chỉ có thể kéo khóa ba lô lại, nhưng ngón tay vừa móc lên khóa kim loại, ‘bốp’ một tiếng, có thứ gì đó rơi vào ba lô cô.

Lâm Thiên Du sững sờ một lát, ngẩng đầu lên thì thấy một con voi tiến đến trước mặt cô, vòi quấn một nắm cam nhỏ rơi xuống, trúng ngay vào ba lô của cô.

“Cái này...” Trên mặt Lâm Thiên Du dần xuất hiện nụ cười, “Tôi có lấy đâu. Tôi còn không đụng tới, nó tự chạy vào ba lô tôi mà.”

Đạo diễn Tô: “???”

Lâm Thiên Du lấy một quả cam từ ba lô ra, gọt vỏ nếm thử một miếng, “Quả cam mọc trên cây, tôi đi ngang rơi vào ba lô tôi, điều này hợp lý mà.”

“Ừm, ngọt lắm.” To thơm ngọt lại không hột, còn lớn hơn cả quýt, bên trong ít xơ.

[Ha ha ha, đạo diễn Tô đứng hình rồi.]

[Voi: Cô cũng đến ăn buffet à? Đừng khách khí, ăn nhiều vào nào, đủ chưa? Còn thiếu nữa hãy mang thêm đấy.]

[Chị Lâm nói không có gì sai cả, đồ rơi vào ba lô tôi vô cớ thế là của tôi!]

[Hay đấy, cô học rất sâu sắc cách làm của chị Lâm.]

Lâm Thiên Du ăn cam còn không quên cảm ơn đạo diễn:

“Nhọc công đạo diễn Tô tuyển chọn cam. Những quả này thật tuyệt.”

Cô vừa ăn voi vẫn chưa chán lục ba lô cô thêm, chẳng mấy chốc đã chất đầy cam.

Nhưng ăn nhiều cam cũng ngán.

Lâm Thiên Du nuốt miếng cam trong miệng xuống, “Ừm... Cái đó, ừm...” Cô do dự không biết nên mở miệng thế nào, đạo diễn Tô bên cạnh nhìn chằm chằm.

Ừm... Cái này... này nọ... lặp đi lặp lại mấy từ ấy một hồi, quay đầu nhìn xe không xa, rồi lại cười với đàn voi.

Voi hiểu ý, lại cuộn vài chùm chuối xuống.

Mắt Lâm Thiên Du sáng lên, vội vàng kéo miệng ba lô ra rộng hơn, vừa nói: “Làm sao dám đây.” Vừa đỡ những quả cam lung lay sắp rớt xuống.

Đạo diễn Tô: “......”

Giết tôi đi, ngay bây giờ.

“Đủ rồi đủ rồi, nhiều quá, ăn không hết đâu.” Ba lô Lâm Thiên Du chất cao tới tận cổ, dưới đáy là cam, trên cùng là chuối.

Chuối còn hơi xanh, chưa chín, có thể để lâu.

Nếu là chuối chín thì Lâm Thiên Du sẽ không thu lượm nhiều đến thế, chuối tươi chín mang về, ngủ qua đêm là nổi đầy đốm đen, nhanh chóng thối rữa.

Không thể bảo quản được.

Voi nghiện đút đồ ăn không thể tự kiềm chế, thậm chí dùng vòi quấn lấy thùng chứa chuối, kéo xuống một cái.

Thùng nghiêng ra, chuối rơi lập tức tới tấp.

Lâm Thiên Du kéo đạo diễn gần như bị hóa đá lùi lại vài bước, đồng thời che chắn Sói nhỏ không được tiến lên.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 477: Chương 477



‘Rầm’ Voi thả cái thùng chỉ còn nửa chừng chuối xuống đất.

Thùng khá sâu, mỗi ô sẽ chứa ba lớp chuối, giữa các lớp phân cách bằng giấy có thể giữ ẩm và chống rung.

Nhìn thùng rồi lại nhìn đạo diễn Tô đang bóp cổ chính mình.

Lâm Thiên Du nghĩ ngợi, “Cảm ơn nhưng số này tôi đủ ăn rồi.”

Ở nhà không có thú cưng nào thích ăn trái cây, đặc biệt là cam, mùi vỏ cam quá k*ch th*ch đối với vật nuôi có khứu giác nhạy cảm, kéo theo đó là thịt cam bên trong chúng cũng sẽ không ăn.

Còn chuối thì số trong ba lô vừa đủ, nhiều hơn nữa, cho dù thú cưng thích, cũng không thể ăn chuối suốt ngày, đến lúc đó một thùng không ăn hết thì lãng phí cả.

Lâm Thiên Du giơ tay vuốt vuốt vòi voi, “Phần còn lại để cho các bạn đi.”

Bên cạnh con voi con đang quấn chuối ăn, voi lớn nghe vậy, cuộn cả chùm chuối đưa cho đạo diễn Tô.

[Ha ha ha ha, con voi này cũng đáng yêu đấy chứ.]

[Voi thật sự quá tốt bụng, tôi khóc chết mất. Bận rộn đến giờ nó còn không kịp ăn gì, vẫn còn lo cho đạo diễn.]

[Đạo diễn Tô, ông đang làm gì vậy? Đừng có cảm ơn người ta đi!]

Đạo diễn Tô mặt tựa tro tàn: “...Cảm... cảm ơn.”

Phòng trực tiếp lại vang lên tiếng cười ồ ồ.

“Chuối thì ăn không hết, nhưng cái thùng... tôi thấy chất lượng của nó có vẻ không tồi.”

Lâm Thiên Du xoa xoa cằm, vừa rớt từ trên cao xuống mà vẫn không bị gãy hay hư hỏng.

Trông có vẻ như chất liệu nhựa, nhưng với sự tỉ mỉ của đạo diễn Tô, biết đâu cũng là loại vật liệu mới gì đó.

“?!!”

Nghe lời Lâm Thiên Du, đạo diễn Tô lập tức cảnh giác:

“Thực ra đây chỉ là cái thùng nhựa không có tác dụng gì.”

Ông giơ tay muốn kéo thùng chuối về phía mình.

Nhưng voi hiểu lầm ý, lại đưa cho ông một nắm chuối nữa.

Bàn tay của đạo diễn Tô chưa kịp chạm vào thành thùng, đã bị chuối đè xuống. Voi dùng vòi đẩy thùng chuối, đẩy đến trước mặt Lâm Thiên Du.

“Thì ra ông muốn chuối à, sao không nói sớm.” Lâm Thiên Du lấy hết chuối trong thùng đưa cho đạo diễn, bản thân thì chuyển chuối trong ba lô qua thùng.

Lâm Thiên Du xách thùng lên, “Cảm ơn nhé.”

Đạo diễn Tô mấp máy môi, hàm răng run run, lục túi trợ lý lấy ra bình oxy đeo lên mặt hít.

Chết tiệt!

Chuyến xuống xe của Lâm Thiên Du gọi là trở về đầy ắp.

Cô ăn hết quả cam trong tay, vỗ vỗ lên voi, “Các bạn cứ ăn từ từ đi, tôi ra xe đây.”

Ngay khi nhìn thấy lần đầu, cô đã nhận ra con voi này chính là con tặng cô quả nấm lần trước, voi quen biết thì dễ thực hiện việc.

Thật ra theo cách nhìn của Lâm Thiên Du, tính cách của bầy voi này cũng không tệ, có cả sói thảo nguyên đi ngang cũng không gây phản ứng dây chuyền, trái lại từng con đều cúi đầu ăn hăng say.

Các chuyên gia đã phân loại một số tính cách của voi, gì gì đó như voi độc tài, voi nghịch ngợm, voi hung hăng, v v... Lâm Thiên Du nhớ lại những thông tin đã từng đọc, tính khí của bầy voi này rất phù hợp để gọi là những chú khổng lồ dịu dàng.

Xe chở chuối bị voi lục soát được thứ hai dường như có được nhiều sự yêu thích của voi hơn, xe cam thì chỉ còn vài con voi, tập trung rất đông ở xe chuối.

Ôm đồ lên xe, Lâm Thiên Du nói: “Mượn cái khoang sau nhé.”

Bùi Chiêu đã theo ra sau, “Oke!”

Bữa tiệc buffet trái cây diễn ra trong vòng nửa tiếng ngắn ngủi của vụ cướp xe vận chuyển hàng đã leo top tìm kiếm nóng.

#Xe tải chở chuối và cam bị cướp sạch trơn#

Thấy tin nóng này, phản ứng đầu tiên của mọi người là tội nghiệp cho người trồng trái cây.

Kết quả bấm vào xem thì thấy video, ai cũng bình luận: để chúng ăn đi! Tiền không đủ thì mở một kênh đóng góp, chúng tôi trực tiếp chuyển tiền!

Động vật bảo vệ cấp quốc gia ăn một chút cam hay chuối làm sao có thể gọi là cướp bóc chứ! Đây chỉ là tổn thất bình thường trong quá trình vận chuyển.

Sau đó mới chú ý đến, trong hình là Lâm Thiên Du đang cùng ăn trái cây.

Chủ yếu là chiếc xe tải quá cao, hình dáng của voi khi đứng cạnh đó, chân voi có thể che khuất hoàn toàn một người, huống hồ là rất nhiều con voi như thế này, chân voi chồng chất lên nhau che khuất tầm nhìn, khiến Lâm Thiên Du bị che kín mít.

Cho đến khi Lâm Thiên Du cùng một con voi, đi đến bên cạnh chiếc xe tải, mọi người mới nhìn thấy.

Đồng thời cũng thấy hành động voi liên tục với tốc độ điên cuồng ném trái cây vào rổ để cho ăn.

[Được đấy! Tôi đi vườn thú còn không dám cho ăn như thế này.]

[Nhìn vẻ mặt của đạo diễn bên cạnh, ha ha ha ha - giống như leo lên núi Everest mà không mang thiết bị bảo hộ vậy.]

Do thường xuyên lên hot search, ngay cả những người xem ngẫu nhiên cũng đã quen mặt.

Sau khi chương trình phát sóng, tần suất Lâm Thiên Du lên hot search có thể nói là không phải cách nhau 3, 5 ngày, mà gần như là mỗi ngày đều lên, cùng với bầy sói, báo săn, Sói Tasmania, video cùng khung hình với sư tử trắng hôm qua vẫn còn treo trên hot search.

Trong thời đại giá trị lưu lượng quan trọng nhất, có thể nói phòng livestream của Lâm Thiên Du nuôi sống không ít các tài khoản marketing chuyên cắt clip video.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 478: Chương 478



Mọi người thấy cách Lâm Thiên Du tương tác với động vật, đã quen mắt, coi như bình thường.

Còn có những người thậm chí còn mở một chủ đề trong siêu thoại để thảo luận muốn xem Lâm Thiên Du cùng khung hình với loài động vật nào.

Các trò đùa, meme sáng tạo không ngừng nảy sinh, kéo theo tính tương tác trong siêu thoại tăng vọt.

Tô Vũ Hành ban đầu vẫn còn hít oxy, khi biết tin này lên hot search, đột nhiên không còn hoảng hốt, không còn choáng váng nữa, một hơi gánh hai rổ trái cây lên lầu mà đùi còn không run một cái.

Lâm Thiên Du ngồi bên giường của Sói Tasmania, cũng đang dùng đồng hồ để lướt Weibo.

Bác sĩ gõ cửa bên ngoài, "Tất cả các chỉ số đều ổn, hôm nay truyền xong lọ này là được, đến 3 tháng sau quay lại kiểm tra lại. "

Nói xong, ông lại dừng một chút:

"Chương trình tổng hợp của cô kết thúc lúc nào? "

Có lẽ vì sợ Sói Tasmania không tự đến đúng giờ, nhân viên của họ cũng không tiện qua, cuối cùng, cho đến giờ Sói Tasmania chỉ không có phản ứng mạnh mẽ chống đối khi nhìn thấy các bác sĩ và y tá thường xuyên xuất hiện.

Nếu vô tình va chạm với người khác trên đường, chúng vẫn rất kháng cự.

Trong thời gian này để thuận tiện cho Sói Tasmania qua lại, bệnh viện thậm chí đã điều một số bác sĩ y tá đến chi nhánh, chỉ sợ họ xuất hiện k*ch th*ch Sói Tasmania.

Đã gần gũi nhau một thời gian mà vẫn như vậy, 3 tháng sau khi Sói Tasmania quên họ hầu như hoàn toàn thì liệu có dễ xử lý hơn không.

"Chắc chắn không kịp đến lúc kiểm tra lại." Lâm Thiên Du không cần tính chương trình tổng hợp còn bao lâu kết thúc, chỉ nghe cái "3 tháng" đã chắc chắn không kịp.

Xét đến hoàn cảnh đặc biệt của Sói Tasmania, cô nói: "Ông cứ yên tâm, đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp mọi thứ ổn thỏa."

Bác sĩ vẫn rất tin tưởng vào lời nói của Lâm Thiên Du, ông gật gật đầu nói: "Vậy thì phó mặc cho cô."

Mặc dù Sói Tasmania bây giờ gặp các bác sĩ quen thuộc sẽ không phản kháng, nhưng điều kiện tiên quyết là bác sĩ không được ở lại quá lâu, vì vậy, nói xong, bác sĩ cũng không dừng lại quá nhiều, quay người rời khỏi phòng bệnh.

“Bạn nhỏ, anh nghe thấy chưa?” Lâm Thiên Du ngồi xuống bên giường, nhìn Sói Tasmania xám, đôi mắt đầy nụ cười. "Bác sĩ nói anh đã khỏe, ngày mai chúng ta sẽ không cần đến đây để truyền nữa."

"Gừ!" Sói Tasmania xám hơi ngẩng đầu lên.

Thấy nó có vẻ sắp giơ chân lên để đập lên giường, Lâm Thiên Du vội ngăn lại:

“Đợi đã... hiện tại không được cử động lung tung.”

Bác sĩ đã quấn băng dính y tế ở trên, để tránh động vật cử động lung tung trong quá trình truyền, mặc dù có lớp bảo vệ này, nhưng vẫn phải cẩn thận hơn một chút tốt hơn.

Sói Tasmania xám cúi đầu l**m láp cổ tay cô, ngoan ngoãn không cử động nữa.

Lâm Thiên Du nhướng mày, "Ngoan."

Hôm nay chắc là thay thuốc, ít hơn trước, một lọ nửa tiếng là xong.

Đợi bác sĩ vào rút kim, Lâm Thiên Du nhìn miếng băng dính trên chân Sói Tasmania xám, thở phào nhẹ nhõm.

Từ lúc đầu đưa Sói Tasmania xám đến, cho đến bây giờ chữa khỏi hoàn toàn, trong lòng Lâm Thiên Du vẫn rất căng thẳng, giây phút này, cuối cùng cũng có thể thư giãn.

Qua lại trạm cứu hộ để khám và điều trị bệnh tạm thời kết thúc.

Khi ra về.

Lâm Thiên Du vẫn hái hai nắm quả xà phòng, nhét vào balo leo núi khi thấy chỗ trống.

Hai bên để cốc cũng đều đặt đầy cam, cô cũng nhét một ít quả xà phòng vào.

Nhét xong, Lâm Thiên Du đeo balô lên vai, xoay người vẫy tay về phía loài sói và Sói Tasmania đang ngồi chờ trước cửa: “Về nhà thôi.”

“Gừ!”

-- Hôm nay về sớm hơn, mọi lần về nhà là đã tối thui rồi.

Nhưng bây giờ trời vẫn còn rất sáng.

Lâm Thiên Du xuống xe, hai tay xách giỏ trái cây.

Khi hỏi về hương vị của cam, cả báo con và sói con đều trốn rất xa.

Phía báo con còn ổn, chỉ có hai con, có thể co rút trong góc để trốn, so với đó sói con không đủ chỗ để trốn.

Trong quá trình đẩy nhau, một số con bị đẩy lên trên, liền nằm phịch xuống luôn, vô thức chồng chất lên nhau thành tư thế đồng tử Lohan (ngồi thiền).

Đồng loạt hướng đầu về phía góc tường, chỉ lộ ra hai chân sau, lòng bàn chân hướng lên trời.

Thấy chúng có dáng vẻ như vậy, Lâm Thiên Du không khỏi nở nụ cười, hắng hắng giọng, nói một cách nghiêm túc: "Tôi nghi ngờ nặng nề rằng có những sinh vật lông xù đã mô tả hương vị của quả bánh mì khỉ cho các bé nghe, nên chúng mới phản đối trái cây như vậy."

Chỉ dựa vào mùi của cam, không thể kinh khủng đến thế chứ.

Dù sao chúng cũng không ngửi gần, mùi mà chúng ngửi bây giờ vẫn bị pha loãng bởi không khí.

Đám sói con bên trong có vẻ nhận ra điều gì đó, hoặc là vài từ "quả bánh mì khỉ" đã để lại ấn tượng sâu sắc với chúng, nên ngẩng đầu lên, long lanh nhìn Lâm Thiên Du.

Lâm Thiên Du bỗng bật cười vì dáng vẻ ngoan ngoãn ngây thơ của chúng, "Ha ha."

[Sói con: Cô nói cái gì vậy, quả đó ngon đến thế, sao lại có thể chống đối chứ.]

[Á á á dễ thương chết được! Nhanh cho nó ăn quả bánh mì khỉ đi, ăn thêm vài miếng nữa có khóc được không nhỉ.]

[Được đấy, chị em mới nói câu đó ra, quỷ Satan thức dậy phát hiện mình mất vị trí số 2 rồi.]

[Có rất nhiều sinh vật lông xù với những lòng bàn chân nhỏ xinh mà cô chỉ tập trung vào trái cây của mình thôi à?! Cô Lâm à, nếu cô không làm để tôi làm đi!]
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 479: Chương 479



Đám sói con đang chơi trò chồng chất, lòng bàn chân tự nhiên trải ra, chúng còn khá nhỏ, lông cũng không dài, lòng bàn chân đen nhìn rất mịn màng, hai bàn tay ấn cũng ép không vào được.

Và cái đuôi nhỏ rơi xuống, thỉnh thoảng còn lắc lắc.

Ai có thể nhịn được mà không xoa xoa chứ.

Người hâm mộ trong phòng livestream xem cũng sôi máu lên, ước gì có thể tự vén tay áo xoa một trận.

Lâm Thiên Du đầu tiên đưa cam vào, dùng thùng báu trong trò chơi tìm báu vật phát hiện trước đó để đựng, không có tác dụng bảo quản, chủ yếu dung tích lớn, có thể chứa được.

Dung tích của balô cũng khá lớn, không kém thùng báu, cho đến khi cam trong thùng báu chứa không hết nên chất đống ở ngoài.

May thùng báu thiết kế là hình vòng cung, đậy lại cũng không ép cam.

"Xong rồi." Lâm Thiên Du vỗ vỗ thùng, đẩy nó xuống dưới gầm bàn, xoay người lại mang chuối.

Khi đã cất hết trái cây.

Xem giỏ đựng chuối đã trống, Lâm Thiên Du nhét một lớp da lông dày vào trong, vỗ vỗ cảm nhận thử cảm giác, "Như thế này được rồi."

Nhưng tay sờ xung quanh, vẫn cảm thấy hơi cào tay.

Nếu chơi đùa không cẩn thận đè lên, nếu dùng sức quá mạnh cũng có thể làm trầy xước lòng bàn chân.

Vì vậy, Lâm Thiên Du lại lấy da thỏ, bọc kín các cạnh xung quanh.

Ngoài ra, mép rổ có rãnh nứt nẻ, cũng không cần băng keo dây thừng, chỉ cần nhét rãnh vào chỗ nứt là xong.

"Hoàn thành." Lâm Thiên Du vỗ vỗ thành rổ, "cái này cho đám sói con chơi đây."

Dung tích đủ lớn, tất cả Sói nhỏ vào cũng chứa được, chỉ là sẽ hơi chật.

Lâm Thiên Du đặt cái rổ dán đầy lông vào sân, đám sói con mù mờ chen chúc vào.

"Grrr?!"

"Grrr!"

"Grrr... "

Đám sói con rất hăng hái, nhưng vừa từ chồng đống hình tư thế đồng tử Lohan mà ra, Sói con dưới cùng đi trước, những con trên rơi xuống hơi ngã một cái.

Lộn một vòng trên bãi cỏ, lúng túng lao về phía chiếc rổ.

Lâm Thiên Du dặn dò: "Cẩn thận chút, đừng đánh nhau, đừng dẫm lên chân của nhau."

Lời vừa dứt, móng vuốt của một con non rơi lên đầu con bên cạnh.

Lâm Thiên Du: "..."

Tuy nhiên, kiểu tấn công bằng vuốt như thế này không thể coi là đánh nhau.

Bên kia, các báo con cực kỳ im lặng, cuộn tròn trong rổ của mình l**m lông thoải mái, rảnh rỗi còn l**m cho đồng bọn bên cạnh.

Lâm Thiên Du ngồi bên cạnh, tay đỡ cằm, nhìn chúng chen chúc thành một đống, các cái đầu lông xù nhô ra khỏi mép rổ.

Nhớ tới sư tử trắng, cô chép miệng một tiếng, nói: "Phải chi đoàn làm phim kia có rổ lớn hơn thì tốt."

Trong khoảng đồng cỏ này, Lâm Thiên Du không thể nghĩ ra có gì để tận dụng làm rổ chơi cho sư tử trắng, thậm chí ngay cả hộp giấy lớn hơn cũng không thể làm ra.

Nghĩ thế, Lâm Thiên Du đột nhiên sững lại, hộp giấy không có vật liệu thì không thể làm ra được, nhưng cô có thể thay đổi vật liệu, làm hộp gỗ được mà.

Lâm Thiên Du đấm nhẹ lòng bàn tay phải vào lòng bàn tay trái, ván đủ dùng, làm hộp gỗ thì không thành vấn đề, nhưng... cách nối các tấm ván với nhau hơi rắc rối.

Ghép cây đuôi cáo (kết cấu mộng rỗng và miếng che)?

Lâm Thiên Du cân nhắc công cụ trong tay là dao, bắt đầu suy nghĩ khả năng đẽo ghép cây đuôi cáo bằng dao.

Vấn đề này phải tính toán kỹ càng.

Sói Tasmania xám lại gần cọ cọ tay cô, hạ thỏ xuống.

"Ừm?" Lâm Thiên Du ngạc nhiên, cô không chú ý Sói Tasmania đi săn lúc nào cả, "anh bắt à?"

Sói Tasmania xám giơ chân đẩy con thỏ về phía cô, ngẩng đầu, đôi mắt sáng long lanh: "Gừ!"

"Giỏi lắm. Có vẻ Sói Tasmania cũng là tay săn mồi cừ khôi đấy." Lâm Thiên Du không tiếc lời khen ngợi, sau đó xoa xoa đầu nó, nói: "Anh mới khỏe, phải dưỡng thêm vài ngày nữa, việc săn bắt không cần gấp."

"Grrr..." Sói Tasmania xám ngoan ngoãn đáp lại.

Tay Lâm Thiên Du vẫn đặt trên đầu Sói Tasmania, cô chậm rãi vuốt nhẹ lông mềm, nói nhỏ: "Theo lý mà nói, anh khỏi bệnh thì có thể quay lại tự do sinh hoạt."

Nhưng đã ở cùng nhau lâu như vậy rồi, Lâm Thiên Du do dự hỏi: "Hừm... các anh có muốn ở lại đây luôn không?"

Sói Tasmania xám không chút do dự: "Gừ!"

Sói Tasmania vàng miệng cắn con chim cũng đi tới, nhả con mồi và thỏ xuống bên các x*c th*t kia, cũng đáp lại thấp thấp một tiếng: "Gừ".

Lâm Thiên Du mặt nở nụ cười, "Được."

"Để ăn mừng Sói Tasmania được khỏi bệnh, tôi quyết định hôm nay sẽ làm món ngon để cải thiện bữa ăn." Mặc dù tâm trạng Lâm Thiên Du hưng phấn, nhưng câu nói đột ngột quay đầu, "Nhưng trước đó, vẫn phải đặt tên cho hai Sói Tasmania trước."

Trước đó không chắc Sói Tasmania sau khi khỏi bệnh có muốn ở lại với cô hay không.

Giờ đã quyết định ở lại với nhau rồi, thì tất nhiên phải có tên gọi, không thể cứ gọi Sói Tasmania Sói Tasmania mãi được.

Gọi nhiều lần như vậy, chúng có thể tưởng tên của mình chính là Sói Tasmania thì sao.

[Đến rồi đến rồi, lại tới thời khắc hồi hộp nhất.]

[Nói đi, là tên ghép tiểu tự hay tên ghép chữ nhỉ.]

[Một trong những niềm vui khi xem phòng livestream này là: Xem streamer đặt tên cho các sinh vật nhỏ.]

“Tên gọi chỉ là cách gọi, quan trọng là tấm lòng, không phải là sự phức tạp.”

Lâm Thiên Du nhìn hai Sói Tasmania ngồi thành hàng, do dự một chút rồi nhanh chóng đưa ra câu trả lời:

“Tiểu Hôi (Xám) và Tiểu Hoàng (Vàng).”

[Đẹp quá.]

[Nice!]

[Ổn định xuất xưởng, không hổ là cô.]

[Mình nói phần trước tại sao lại bố trí dài dòng dữ vậy, cô Lâm lần sau cứ thẳng thừng nói luôn, mọi người đã là bạn cũ rồi, không cần những lời lẽ đó.]

Lâm Thiên Du: "..."

Tắt phát sóng.

Gặp lại ở lần phát sóng thứ ba nhé.
 
Back
Top Bottom