Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng

Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 220: Chương 220



[Không phải nói chó sói không thích hợp với môi trường rừng mưa sao. Có thể ra khỏi phòng này được không?]

[Tất nhiên có thể rồi. Chó sói không thích nghi được môi trường là chỉ về khía cạnh sinh tồn săn bắt, chứ không phải nó hít thở không khí rừng mưa là chết liền đâu.]

[Chẳng lẽ chỉ có mình tôi đang nghĩ đến chuyện mèo sao, cảm giác nó kêu còn thảm hơn nãy nữa cơ (tôi nói người nhé, chắc Kevin đấy). ]

......

Môi trường sống của chó sói là những đồng cỏ bao la.

Theo lý mà nói, trong môi trường rộng lớn hơn sẽ có lợi hơn cho chó sói thư giãn.

Dù phòng ốc có được trang bị tốt đến đâu cũng chỉ là khu vực cố định, so với sở thú cũng chỉ khác nhau về kích thước.

Ở mãi một chỗ cũng sẽ chán, vừa vặn có cô ấy, đưa ra ngoài đi dạo, thư giãn.

Thang máy thẳng lên tầng 2.

Bách Phong và Lâm Thiên Du đi phía trước, Bạc Thư Thục và giáo sư Triệu đi sát phía sau, phía sau nữa còn một đám đông.

May thang máy được thiết kế xét đến việc giải cứu những loài thú dữ kích thước lớn, nên tải trọng theo tiêu chuẩn thang hàng, chứ không thì không chở nổi đám đông họ.

"Gầm, ú ú ú - Ha!"

"Ú, ú ú!"

Càng đến gần, tiếng la hét của mèo đốm gỉ càng thê thảm, càng giận dữ.

Tai chó sói giật giật.

Lâm Thiên Du che ngay tai nó lại, "Ngoan, đừng xuống."

Vuốt lông nó, phía trong lại nghe thấy các nhân viên bảo Kevin: "Đổi phòng đi, anh Bách đã sắp xếp cho anh một phòng nghỉ ở tầng 7, qua đó trước đã."

Người đàn ông trong phòng cao ráo, tóc vàng mắt xanh đẹp như hoàng tử thời trung cổ, chỉ có vết thương trên mặt và mái tóc rối bù chút ít mới hơi mất phong độ, "OKOK, tôi đang tìm cách, đợi tôi bắt được nó, tôi sẽ dẫn nó qua luôn."

Không phải là không muốn đi, mà do mèo quá linh hoạt, Kevin lại không dám dùng sức mạnh quá, sợ bóp mạnh bàn chân nó rồi lại đau lòng, nên cứ vừa bắt vừa buông nửa chừng hoài.

Thấy Bách Phong, mắt Kevin sáng lên, "Ô, anh Bách! Nhanh, giúp tôi... "

"Đừng bắt nữa. Anh nhận nhầm con gái rồi." Bách Phong rất đau đầu lặp lại lời Lâm Thiên Du nói, nhấn mạnh ý chính, anh ta bắt nhầm mèo rồi.

Kevin: "???"

Anh ta một mặt mơ màng, "Điều này không thể, đây chính là con gái tôi, tôi nuôi nó từ nhỏ tới lớn rồi, cậu xem đốm đen trên tai phải của nó kìa, từ nhỏ đã có rồi. Chính vì đặc điểm này mà tôi mới chọn nó, làm sao mà nhầm."

Bách Phong cũng không biết giải thích thế nào, đành xoay người nhìn Lâm Thiên Du cầu cứu.

Lâm Thiên Du ấn ấn chăn trên người chó sói, bước tới nói: "Anh im lặng một chút đã, tôi biết anh đã bắt nhầm mèo rồi, bình tĩnh đã, tôi sẽ đàm phán giúp anh nhé?"

Lời này vừa nói ra, con mèo kêu ré lên đau đớn phía bên kia đột ngột ngừng tiếng.

[Trời ạ, tôi...tôi xỉu!]

[Dừng hẳn luôn á, thật chẳng chút do dự. Tình huống gì thế này?!]

[Không đúng thật chứ?]

[Kịch bản này giả quá không thích, đạo diễn ơi, cho tôi đổi cái khác đi!]

......

Đừng nói là khán giả trực tuyến, ngay cả Kevin cũng rất bối rối, cô con gái mình vỗ về mấy ngày nay, từ lúc tỉnh dậy là gào thét không ngừng, sao lại chỉ vì một câu nói đơn giản của một người xa lạ mà không kêu nữa.

Điều này quá kỳ lạ.

Nhảy từ tầng cao nhất của giá leo cho mèo xuống, Kevin dang rộng vòng tay ra đón, lại bị mèo dẵm một chân vào mặt.

Mèo đốm gỉ nhìn chằm chằm Lâm Thiên Du, không chớp mắt, "Ú ú!"

Cô nói đi.

"Ừ, tôi nói." Lâm Thiên Du gật gật đầu, "Anh ta nhầm con mèo của mình nuôi từ bé với cậu, không phải bắt cóc."

Nghe vậy, mèo gầm gừ hung dữ, miệng há ra lại một tràng "Ú ú ú..."

Hoạ tiết dễ phân biệt mà!

Lâm Thiên Du nén cười nói: "Nhưng con người không nhìn được loại hoạ tiết đó."

Hoạ tiết trên lông của các con mèo cũng na ná nhau, nếu là mèo tam thể, mèo cam thì mới có thể phân biệt rõ ràng bằng mắt thường.

"Ú!"

Mèo tức giận xoay vòng vòng, quay đầu lại hướng Kevin gào thét.

Kevin ngơ ngác, nhưng cũng biết lúc này phải hỏi ai, mơ màng nói: "Nó, nó có ý gì vậy?"

"Không có ý gì rõ ràng, nếu bắt buộc phải dịch theo tiếng người thì nó nói là: Mày có mắt...khụ, hơi kém à?"

[Tiếng ho này khiến tôi nghi ngờ mạnh mẽ rằng mèo đã chửi thề.]

[Mèo: Mắt mày mù à.]

[Bản dịch hay đấy, vỗ tay nào, tôi tuyên bố cậu có thể lên chương trình cùng chị Lâm rồi đấy.]

Rõ ràng Kevin cũng nhận ra.

"Tôi thực sự nhầm sao?" Anh ta gãi gãi đầu, vẫn hơi không dám tin.

Nghe câu này, mèo quay đầu nhìn Lâm Thiên Du.

Người và mèo không thể giao tiếp được, ngôn ngữ khác biệt.

Lâm Thiên Du nói thật với nó: "Anh từng thấy con gái nhỏ của anh ấy chưa?"

Giúp cho kỹ càng, Lâm Thiên Du nói: "Có ảnh gì không? Cho nó xem giúp được không?"

"Có!" Mặc dù Kevin vẫn chưa hoàn hồn, nhưng nói đến ảnh thì có rất nhiều, bình thường chụp ảnh với con gái là niềm vui lớn của anh, Kevin mở album điện thoại ra, "Đây này."

Bên trong đầy ắp toàn bộ ảnh anh ta và mèo đốm gỉ.

Lâm Thiên Du nhìn qua một lượt, rồi nhìn con mèo dưới kia... Quả thật, y hệt nhau.

Đặc biệt là tai, giống hệt như copy paste một con mèo ra vậy.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 221: Chương 221



Lâm Thiên Du cho mèo xem ảnh, "Cái này này."

Mèo gầm lên, "Ú! Ù ù!"

Xấu xí, ngửi mùi người, lên núi.

Lâm Thiên Du: "...Hai đứa giống nhau, mà cậu bảo nó xấu à?"

"Gầm!" Mèo xù lông lên, chuẩn bị sẵn sàng vuốt móng.

"Gầm!" Chó sói trên xe đẩy đứng dậy, ánh mắt không thiện cảm quét qua mèo.

Mèo chỉ có thể sánh ngang với thú dữ về tính khí không tốt, thực tế đối đầu với chó sói hoàn toàn không đánh lại.

Nó dừng lại, dưới ánh mắt của chó sói, ngoảnh đầu l**m đuôi.

Có chút ngượng ngùng không biết chuyển chủ đề.

"Được rồi được rồi, tụi bây đừng đánh nhau nữa nhé." Lâm Thiên Du ôm chó sói hôn vỗ về, đồng thời chuyển lời của mèo, "Con gái nhà anh có lẽ đã lên núi rồi, hãy tìm thời gian lên núi tìm xem."

Do dự một chút, cô vẫn cất tiếng: "Nếu con mèo của anh được nuôi bên cạnh từ nhỏ, chưa trải qua huấn luyện ngoài tự nhiên, thì tốt nhất hãy tìm càng sớm càng tốt."

Bởi vì, nguy hiểm trong khu rừng mưa cũng khá nhiều.

Động vật nhỏ có mẹ dạy săn mồi, còn nếu Kevin nuôi từ nhỏ thì có lẽ không có cơ hội dạy những điều này.

Hơn nữa, mèo đốm gỉ thân hình không lớn, nếu bị thú dữ để ý chỉ có con đường chết.

Bây giờ đã qua thời gian lâu như vậy, không biết chú mèo được nuôi trong nhà kia đang thế nào ngoài tự nhiên.

"Ah?!" Kevin hoàn toàn choáng váng, "Thế, thế phải làm sao? Tôi...tôi đi tìm ngay."

Nhưng vẫn không tin, nói: "Nó thật sự không phải con gái tôi sao? Nhưng nó trông y hệt con gái tôi, cô nhìn mắt nó đi, cái đuôi..." Vừa nói vừa đưa tay về phía mèo.

Mèo đốm gỉ tàn nhẫn vung móng vuốt qua.

Kevin: "!!!"

"Nó thật sự không phải!" Kevin dường như đã tự thuyết phục được bản thân, phá lên khóc lớn, nước mắt sắp b*n r* khỏi hốc mắt.

Lúc mới mang về, vẫn nghĩ là bị hoảng sợ ngoài tự nhiên, Kevin ôm vỗ về mãi.

Chỉ luôn cho là con gái đang giận mình, không ngờ, đem về không phải con gái mình.

Bách Phong oán giận nói: "Trước đây tôi đã nói, khu rừng quá lớn, đặt định vị cho mèo, dù chạy ra ngoài cũng có thể tìm vị trí đưa về. “

Kevin phản đối ngay lập tức: "Không được! Đó là phải tiêm vào trong thịt, con gái tôi chưa từng bị thương bao giờ, tiêm cái này nó đau lắm!"

Bách Phong cũng không hiểu được tư duy vòng vo của người nước ngoài, bị bỏ mất trên núi bị động vật khác cắn, không đau hơn việc tiêm định vị chắc?

Tuy nhiên, nghĩ lại, có định vị sau phát hiện vị trí mèo nằm trong bụng động vật khác, có thể càng đau hơn.

Bách Phong nói: "Được rồi được rồi, đừng nói nhiều nữa, mau đi tìm con gái đi."

"Này...chờ chút." Lâm Thiên Du ngăn Kevin lại, "Núi rộng như vậy, anh cũng khó mà tìm."

Kevin rất sốt ruột, con mèo mình từng cho từng ngụm sữa nuôi lớn, sống một mình nhiều ngày trong khu rừng nguy hiểm, anh không sốt ruột sao được.

Nhưng cũng biết là thật sự bản thân không thể làm gì được, chỉ có thể trông chờ vào Lâm Thiên Du, "Vậy phải làm sao?"

Chỉ thấy, Lâm Thiên Du ngồi xuống trước mặt mèo đốm gỉ, "Cậu có khứu giác nhạy bén, lại từng gặp mèo kia rồi, có thể giúp tìm nó không? Tôi có thể đổi lấy thức ăn hoặc bất cứ thứ gì cậu muốn.”

Thái độ bực bội biến mất, mèo há miệng ra, "Ú!"

Lâm Thiên Du làm thông dịch giữa Kevin và mèo, "Những ngày qua anh cho nó ăn thịt, về sau muốn ăn lúc nào cũng có thể qua ăn, nếu anh đồng ý, nó sẽ giúp anh tìm con gái."

"Đồng ý đồng ý!" Kevin chỉ nghĩ tới con mèo của mình, "Không chỉ khi đói mới đến, cậu đói rồi thì tìm tôi mang đến tận nhà cũng được."

Miễn là có thể tìm lại con gái, thế nào cũng được.

[Ú! Ra là vậy! Vì thích ăn thức ăn Kevin chuẩn bị, nên lúc ăn không rảnh mà chửi anh ta.]

[Hahaha cứu với, ra sự thật lại buồn cười thế này sao.]

[Mèo cũng là một con có tính khí đấy, ăn uống ngon lành, chửi rủa sướng miệng, một chút mặt mũi cũng không để cho người nuôi nữa.]

Lâm Thiên Du nói: "Đi đi, nó dẫn anh tìm."

Mèo đốm gỉ liếc anh ta một cái, tính khí khó chịu nói khàn giọng: "Gầm..."

Não Kevin còn chưa kịp xoay chuyển, nghe thấy có thể tìm được con gái mình, liền đi theo, không quên quay đầu lại gọi với Lâm Thiên Du:

"Này! Cô đợi tôi tìm lại rồi, cảm ơn cô nhiều!"

"Gầm!" Mèo đốm gỉ chạy đi một đoạn, thấy người không theo kịp, nó nhìn anh ta bực bội.

Lần này không cần Lâm Thiên Du phiên dịch, Kevin cũng hiểu là ý gì, vội theo kịp nói: "Đến rồi đến rồi."

Thấy hai người đi ra ngoài, Lâm Thiên Du thở dài, "Cuối cùng cũng yên tĩnh rồi."

"Hả?" Giáo sư Triệu ngơ ngác, cây bút trong tay bay lên không kịp ghi chép, đành mở bút ghi âm nghe lại, "Lời nói vừa rồi của cô, toàn bịa ra để lừa bọn họ ra ngoài phải không?"

"Không phải, tôi chỉ lặp lại những gì mèo đốm gỉ nói. Tôi chỉ truyền đạt lại thôi." Cân nhắc đến một số từ ngữ không phù hợp, Lâm Thiên Du khéo léo thay đổi cách nói: "Có chút hoa mỹ hóa ngôn từ."

Giáo sư Triệu không hiểu lắm, "Hoa mỹ hóa? Cô còn chỉnh sửa nữa à? Tại sao không nói thẳng ra?"

Lâm Thiên Du bất đắc dĩ chỉ lên thiết bị livestream phía trên, "Nếu nói ra, phòng livestream có thể bị khóa."

[Chẳng lẽ nó văng phụ khoa?]

[Haha chị Lâm cứ nói thoải mái, chúng tôi sẽ giải thích giúp chị.]

[Tôi hiểu rồi haha, quá bẩn bựa, mèo đốm gỉ chửi tục quá!]
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 222: Chương 222



Kevin vội vã đuổi theo mèo đốm gỉ đi tìm con gái, trong thời gian ngắn cũng không thể quay lại.

Lâm Thiên Du nắm tay vịn xe lăn, "Tôi đưa sói nhỏ đi dạo quanh, các anh cứ lo việc của mình đi."

Chỉ là ra ngoài đi dạo vòng vòng, sau lưng đã bám theo một đám đông, không biết chuyện gì xảy ra vậy.

Giáo sư Triệu vẫn còn nhiều chuyện chưa hiểu rõ, rõ ràng không muốn đi, nhưng cũng không biết lý do gì để ở lại, đang do dự thì bên ngoài truyền đến tiếng hét:

"Á á á ——! Help me! Help me!!!"

Kevin vừa cười hí hửng đuổi theo mèo đốm gỉ, giờ hoảng loạn chạy trở lại, ngón tay run rẩy chỉ ra ngoài, môi run run chỉ kịp la lên hai chữ "cứu mạng".

Mèo đốm gỉ cũng không còn chửi rủa ầm ĩ như trước, nhanh gọn hơn Kevin, nhảy thẳng vào phòng, xoay đầu vươn móng vuốt đóng cửa lại.

Cạch!

Như thể mọi người đều mất hệ thống ngôn ngữ, chỉ còn Kevin la hét om sòm.

[À...?]

[Chuyện gì xảy ra thế, con gái đi lạc của anh tự tìm về à?]

[Nói đến, chỉ mình tôi thấy mèo đốm gỉ thông minh quá, còn tự đóng cửa nữa, giỏi thật đấy.]

Giáo sư Triệu đẩy đẩy kính mắt, "Kevin, đừng hoảng hốt như vậy, có chuyện thì nói từ từ, anh đã là người lớn rồi, bình tĩnh lại đi."

Nói xong, mắt sáng bừng nhìn kỹ, lập tức kinh ngạc mở to mắt, thốt lên: "Đó là cái gì?!"

Một con hổ từ cuối hành lang đi tới, thân hình khổng lồ gần như lấp đầy cả hành lang, nó cúi người tiến lên, từng bước áp sát.

Giáo sư Triệu rút điện thoại, nhanh tay bấm số, đồng thời hô to: "Bảo vệ đâu rồi! Nhóm tuần tra đi đâu cả rồi!"

"Nhóm tuần tra bị gấu đen và báo hoa kia chặn lại rồi. Còn chim đại bàng đuôi đỏ nữa! Trời ơi, đại bàng đuôi đỏ thật! Mọi người không dám nhúc nhích, cứ lùi dần ra. " Kevin vẫn chưa hết hoảng hốt, ai mà mở cửa thấy con hổ to tướng đối mặt như thế, hồn bay phách lạc mất.

Anh ta còn có thể chống đỡ chân run lập bập chạy về, cổ họng lăn lộn, trán đổ mồ hôi nhễ nhại vì lo lắng, "Bây giờ phải làm sao? Chạy, chạy à? Anh Bách! Anh nói cái gì đi."

Bách Phong đã rút chân ra sau, tỏ ý muốn lùi lại, nhưng nghĩ đến cái gì đó, "Khỏi lùi, nó đến tìm cô Lâm đấy. Bảo mọi người dưới kia đừng dùng thuốc mê với gấu và báo hoa mai, chúng chỉ đang mở đường cho hổ thôi, cứ đứng yên không nhúc nhích, động vật sẽ không làm hại họ."

Kevin: "??? Anh đang nói cái quái gì vậy Bách Phong!"

Không đợi những người khác phản ứng, Bạc Thư Thục đã chỉnh sửa tin nhắn xong, "Anh Bách, tôi đã gửi tin cho phòng phát thanh rồi."

Nếu nhóm tuần tra đang ứng phó với thú dữ thì chắc chắn họ không có thời gian mở điện thoại ra xem tin nhắn.

Nhưng phát thanh thì phát cả khu, ngay cả những người ở ngoài quảng trường cũng có thể nghe thấy.

Bách Phong gật đầu, "Ừm. Hổ của cô Lâm thì làm phiền cô đấy. Chúng ta rút đi trước đã."

"Ôi không, Bách Phong! Anh đang nói cái gì vậy? Bắt cô ấy dụ sự chú ý của hổ à? Tôi không cho phép, Bách Phong! Anh quá đáng quá rồi." Mặc dù Kevin không thân lắm với Lâm Thiên Du, nhưng vừa nãy cô ấy đã giúp anh ta rất nhiều, cộng thêm một cô gái trông mong manh, yếu ớt thế kia thì làm sao ngăn được hổ.

Kevin quyết định đứng trước mặt Lâm Thiên Du, "Cô Lâm, đừng sợ, tôi bảo vệ cô."

"Gầm!" Thấy hành động của anh, con hổ khó chịu gầm lên.

Kevin rúm cổ lại, nhưng vẫn đứng im như pho tượng, toát lên vẻ dáng tao cắn trước kìa.

Lâm Thiên Du vỗ nhẹ vai Kevin, "Không sao đâu, nó đến tìm tôi mà. Tôi ra là được rồi."

"Không thể như vậy được!" Nghe thế Kevin càng kiên quyết: "Biết là đến tìm cô mà không chạy à. Tôi cản nó, cô chạy đi nhanh lên."

[Haha gan lắm đấy. ]

[Chị Lâm nói tìm, chẳng phải là tìm đến báo thù đâu nhé, mà là tối quá rồi chị Lâm chưa về nhà nên tìm đến đấy!]

[Nhìn thì tán gẫu rôm rả, thực ra nói dối nhau, lại còn trúng nhau, tôi thực sự muốn cười chết luôn á.]

"Yên tâm! Tôi biết võ, tôi ở lại dằn mặt nó." Kevin đấm ngực.

Bách Phong: "..."

Giáo sư Triệu ban đầu đã đưa trái tim lên tận cổ họng rồi, loài hổ còn sống sót duy nhất trong khu rừng mưa nhiệt đới, so với hổ bình thường, có thể nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Loại giống này kết hợp tất cả điểm mạnh của hổ Đông Bắc và hổ ven biển Caspi, thậm chí còn phát triển các khía cạnh khác, có thể nói là một sinh vật đa năng của thế giới động vật.

Trí thông minh siêu phàm nhưng tính khí hơi tồi.

Con hổ này và Phong Tĩnh Dã chiến đấu, gần như ai cũng biết. Nhân viên làm việc trên đảo một năm, ít nhất cũng từng chứng kiến hai người đánh nhau.

Hổ không thiếu thức ăn, cũng sẽ không ăn Phong Tĩnh Dã. Nhưng loài hổ cũng có thói quen bắt con mồi nhưng không vội ăn, chơi đã rồi mới ăn.

Nếu không phải Phong Tĩnh Dã thường xuyên chiến đấu và có kinh nghiệm đối phó với hổ, nếu đổi thành người khác, chỉ có thể chống cự được vài hiệp trong tay hổ.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 223: Chương 223



Cho dù vậy, lần nghiêm trọng nhất vẫn phải gọi trực thăng cấp cứu.

Mức độ đáng sợ của con hổ này, có thể nói đã khắc sâu trong mỗi nhân viên.

Giáo sư Triệu cầm điện thoại, tin nhắn gõ đến nửa chừng, nghe Bách Phong nói hổ đến tìm Lâm Thiên Du, ông gần như phản ứng ngay lập tức.

Không kịp gõ nốt chữ nữa, nhìn con hổ, dường như không có vẻ điên cuồng, muốn phá hủy mọi thứ như bình thường khi nhắm đến Phong Tĩnh Dã.

Mắt giáo sư Triệu liếc về phía Lâm Thiên Du, nhìn Bách Phong ra hiệu liên tục.

Bách Phong gật đầu, coi như đã trả lời nghi ngờ của giáo sư Triệu.

"Chú ý toàn bộ nhân viên, không nên xung đột với gấu đen và báo hoa mai, hãy lui dần, chúng sẽ không làm hại các bạn. Lặp lại, không nên xung đột với gấu đen báo hoa mai, tránh xa đại bàng đuôi đỏ."

"Chú ý toàn bộ nhân viên..."

Loa phóng thanh vang lên vào lúc này.

Thời gian gấp gáp không kịp sắp xếp ngôn ngữ, nhân viên phòng phát thanh đọc lại thẳng tin nhắn mà Bạc Thư Thục gửi qua mấy lần.

Lâm Thiên Du vỗ vai Kevin, né sang bên cạnh anh ta tiến về phía con hổ.

"Ơ?! Cô làm gì thế!" Kevin hốt hoảng mất màu mặt, đưa tay ra ngăn cản, thậm chí còn không nhìn rõ Lâm Thiên Du tránh né thế nào, bàn tay vung lên chỉ chạm không.

Lâm Thiên Du: "Đại Quýt đừng cử động!"

Kevin: "???"

Cái gì thế này?

Đối với con người, hành lang rất rộng rãi, nhưng với một con hổ to lớn, mọi nơi đều có chướng ngại vật ngăn cản, trên xe đẩy dọc theo tường, có những lọ thủy tinh đầy chất lỏng không rõ, tất cả đều trở thành rào cản ngăn cản bước tiến của hổ.

Móng vuốt hổ đã đặt lên chiếc xe này, chỉ thiếu đẩy là xong, nghe thấy lời Lâm Thiên Du, nó dừng móng vuốt đang vung lên, lùi lại nửa bước.

Lâm Thiên Du cũng kéo chiếc xe sang một bên, đẩy khéo léo về phía Bách Phong.

Tiếng lăn của bánh xe trên sàn phát ra tiếng két két, âm thanh va chạm nhỏ của các lọ thủy tinh trước đó trở thành âm thanh duy nhất trong hành lang im ắng.

"Sao anh lại đến đây? Tối nay tôi có nói không về mà." Lâm Thiên Du vỗ về lông hổ, "Tôi và sói nhỏ đi tìm bọn họ nhé."

Theo lời Bách Phong nói ban nãy, những "thú nhồi bông" ở nhà có vẻ đều đã đến rồi.

Đài cứu hộ rộng lớn này, ngoại trừ một số nhân viên đang xem livestream, còn có những người không quen biết chúng, nửa ngày không thấy, cũng sợ có xung đột với nhân viên.

Có chim đại bàng đuôi đỏ ở giữa điều hòa, cộng thêm sức chiến đấu của gấu đen và báo hoa mai, hẳn là sẽ không có nguy hiểm gì, nhưng không thấy bọn chúng, Lâm Thiên Du cũng không thể yên tâm.

Lâm Thiên Du cân nhắc v**t v* bàn chân hổ, uốn cong ngón tay chọc vào lòng bàn chân nó, "Đi chứ?"

Hổ ngửi mùi hương trên người cô, hơi khử trùng phòng khử trùng sẽ không bám trên người quá lâu, cộng thêm vừa mới ở cùng sói nhỏ, trên người Lâm Thiên Du đã có mùi của sói nhỏ.

Điều này đối với hổ là lạ lẫm, vì trong trí nhớ của nó không hề thấy sói nhỏ, không quen biết nên cũng không quen thuộc.

"Gầm!"

"Ngoan nào. Sói nhỏ bệnh rồi, tôi đến thăm nó." Lâm Thiên Du ôm chân hổ, xoay người muốn đẩy sói nhỏ lại gần, nhưng nó đã nhảy xuống xe trước, bỏ qua chân bị thương, lao thẳng đến hổ.

"Gầm!"

"Sói nhỏ?! " Lâm Thiên Du quay lại, nhón gót, dang tay ra đỡ lấy nó.

Bạc Thư Thục siết chặt tay vịn xe đẩy buông ra, vô thức định tóm lấy con chó sói, nhưng tiềm thức lại sợ con sói hung dữ này, tay muốn giơ mà không giơ, do dự một chút, chớp mắt sói nhỏ đã chạy đi mất.

Nếu chó sói và hổ đối đầu, hai con vật không cùng môi trường sống này chắc chắn sẽ bị thương.

Lâm Thiên Du lẹ làng vòng tay qua eo sói nhỏ, ôm ngang người nó lên, lao về phía hổ, ngược lại rất thuận tiện.

Ngay lập tức ôm chầm lấy sói nhỏ.

Hai chân trước đặt lên vai Lâm Thiên Du, hai chân sau hầu như rời khỏi mặt đất.

Con sói này rất nhẹ, ôm nhiều lông xù, nó chắc chắn là một con sói gầy yếu.

Cũng phải, không ăn không nghỉ ngơi, làm sao có thể nặng được.

Dù vậy, lực lao tới vẫn làm Lâm Thiên Du lùi lại nửa bước, loạng choạng đụng vào hổ.

Lâm Thiên Du sờ đuôi hổ, ôm nâng chó sói lên, mặt nghiêm túc nói với nó trong lòng: "Cấm đánh nhau."

Giống như ôm em bé vậy, chỉ khác là, sói nhỏ to hơn em bé rất nhiều.

Lâm Thiên Du cẩn thận tránh chạm vào chân bị thương của nó, cân nặng lên xuống.

Đại Quýt và Sói nhỏ gầm gừ qua vai cô, Lâm Thiên Du trực tiếp đưa tay ngăn giữa hai đứa, lặp lại: "Không được đánh nhau, làm quen thôi."

"Gầm!"

"Gầm!"

Lâm Thiên Du: "..."

Bình luận: [Haha điều hòa thất bại.]

[Nhân viên dưới lầu: Có ai còn nhớ chúng tôi tồn tại không nữa không?]

[@Phong Tĩnh Dã, chủ đảo mau đến đây! Nơi này cần anh!]

[Đồ liều lĩnh! Dám công khai @ chủ đảo như thế à, chuẩn bị sẵn sàng lãnh đòn đi.]
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 224: Chương 224



Mặc dù là cảnh căng thẳng, nhưng phòng chat vẫn cười nói rôm rả.

Hầu hết khán giả trong phòng đều là fan lâu năm rồi, không phải vì nhiệt độ không cao mà không có fan mới, hoàn toàn vì fan mới và người xem ngẫu nhiên không thể xâm nhập vào được, xâm nhập vào xem vài tập cũng trở thành fan lâu năm.

Có vẻ như ai cũng có thể ngầm thừa nhận điều gì đó.

Đó là, có Lâm Thiên Du ở đó, sẽ không có chuyện gì bất ngờ xảy ra.

"Đừng ồn ào nữa nhé. Tụi mình cùng đi xuống tìm đám Hoa Hoa nhé." Sói nhỏ đứng thẳng lên, hình dáng hoàn toàn trương rộng cao hơn Lâm Thiên Du một chút, ôm như thế này cũng nhờ sói nhỏ ngoan ngoãn, nhìn có vẻ hở răng nhưng thực chất rất phối hợp, không hề vùng vẫy.

Nếu không, chỉ cần nó đá chân một cái, Lâm Thiên Du đã buông tay rồi.

Con hổ lớn cũng vậy, ngoan ngoãn nằm phịch xuống, ngoài việc gầm gừ ra, không có ý định đánh nhau.

"Chíp chíp!"

Đại bàng đuôi đỏ bay vào qua cửa sổ kính mở, chỉ một cái nhìn đã tìm thấy Lâm Thiên Du đang đứng giữa hội trường, không do dự vỗ cánh đáp xuống vai cô.

Báo hoa theo sát phía sau, nhảy qua cửa sổ một cách dễ dàng.

Lâm Thiên Du quay đầu nhìn, "Sao anh còn leo lên tầng nữa".

Với khả năng leo cây như đi bộ đường phẳng của báo hoa, một tầng 2 đơn giản, bên ngoài còn rất nhiều ban công mở rộng ra, nhảy lên là chuyện nhẹ nhàng, thậm chí không cần đà, nhảy từ tại chỗ cũng có thể vào được.

Lâm Thiên Du đưa tay v**t v* cái đầu lông xù của báo hoa, "Cả các các đều lên hết rồi, gấu con đâu?"

"Ú ú..." Báo hoa ngẩng đầu lên, dụi dụi vào Lâm Thiên Du thân mật, nhưng mắt nhìn chằm chằm vào con sói thảo nguyên trong lòng cô.

Kevin đứng hàng đầu trong đám đông, vốn nghĩ rằng sự tương tác giữa Lâm Thiên Du và con hổ đã đủ khiến anh kinh ngạc, những con sói thảo nguyên phía sau dễ dàng được xoa dịu, cùng với loài động vật hoang dã quý hiếm và báo hoa phía sau khiến miệng anh mở to mà không thể khép lại.

Cái gì vậy trời?!!

Đây là những gì lấp đầy đầu óc anh.

Bạc Thư Thục giờ điện thoại vẫn còn treo trên phòng livestream, nhưng có cảnh trực tiếp rồi, còn ai xem livestream nữa.

Đám nhân viên xúm quanh không đi, chỉ đứng nhìn với sự phấn khích.

Theo dõi suốt thời gian dài, cuối cùng hôm nay đã được nhìn thấy thực tế, ai mà không phấn khích chứ.

Kevin hoang mang, bối rối muốn tìm đồng nghiệp nói chuyện nhưng chú ý thấy họ dường như không hề ngạc nhiên, thậm chí còn chen chúc muốn nhìn rõ hơn.

Kevin càng ngày càng không hiểu tình hình.

Đúng lúc đó, cảm thấy có cái gì đó đẩy anh.

Kevin bất đắc dĩ nói: "Đừng đẩy, tôi không muốn đi qua xem, phía trước quá nhiều động vật nguy hiểm".

Anh nghĩ đó là một đồng nghiệp nào đó chỉ muốn tiến lại gần, thật tò mò đến không còn tính mạng, đã có thú dữ như vậy còn muốn đi tới.

Tuy nhiên, vị đồng nghiệp đó hoàn toàn bỏ ngoài tai lời anh, còn tiếp tục đẩy.

Kevin quay đầu nói: "Đừng đẩy nữa, bên kia nguy hiểm quá, sẽ khô-"

Đến đây, giọng anh bỗng nhiên tăng vọt lên, "Trời ơi?!"

Đồng nghiệp gì ở đây, phía sau anh là một con gấu đen khỏe mạnh đang cố đẩy ra một lối đi bằng vuốt của nó.

"Gầm!"

Khoảng cách quá gần khiến Kevin gần như ngửi thấy mùi máu trên người gấu đen.

Áp lực đè nặng và sự đe dọa khiến người ta ngột thở.

Với tư cách là người mới tham gia công tác không lâu, những con thú dữ Kevin tiếp xúc nhiều nhất vẫn là đàn thú nhà nuôi ở nhà, ngoan ngoãn, làm sao anh từng thấy gấu đen hoang dã thật.

Một lúc, anh không biết phải phản ứng thế nào.

Bách Phong thì có phản ứng nhanh chóng, kéo Kevin tránh đường ngay.

Có đường rồi, gấu đen cũng không thèm để ý tới Kevin nữa, lúc lắc chạy đến tìm Lâm Thiên Du, còn kêu 'ù ù' dễ thương.

Nghe có vẻ ngoan ngoãn dễ thương chứ không còn chút tức giận hung dữ vừa rống lên với Kevin nữa.

Con gấu tròn vo nhảy cẫng lên khiến bộ lông xù xì bay bay, chạy vòng qua chú ý đến con sói thảo nguyên trong lòng Lâm Thiên Du, nó dừng bước, nghiêng đầu, "Gầm?"

"Bạn mới". Lâm Thiên Du mỉm cười, cầm càng con sói thảo nguyên giới thiệu với mọi người. "Nào, chào nhau đi".

Mấy con lông xù kia nhìn nhau, không còn ý định gầm gừ tấn công, trong lòng Lâm Thiên Du thầm thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần không đánh nhau là được, mọi chuyện đều có thể nói chuyện.

Mặc dù vẫn muốn theo nhưng so với tính mạng của mình thì từ bỏ, ai nấy rút điện thoại ra, đi về phòng làm việc của mình vừa đi vừa mở livestream xem.

Một nhân viên đang xếp hàng chờ vào phòng trực tiếp, quay đầu lại chửi thề một câu: "Chết tiệt...xếp hàng cả đêm rồi mà mới lên được 6 bậc thôi à".

Giờ xếp hàng, may ra truyền cho chắt chít mới vào được thôi.

Kevin ngơ ngác: "Phòng trực tiếp nào?"

Bạc Thư Thục chỉ vào điện thoại: "Cái này, link anh Bách đăng nhóm lần trước đấy, cậu không vào xem à?"
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 225: Chương 225



Kevin thành thật lắc đầu: "Tưởng là phá kim cương nên lười đăng ký tài khoản không vào".

Bạc Thư Thục: "....Vào xem đi, đó là phòng trực tiếp của chị Lâm đấy".

Nói xong, cô hài lòng ôm điện thoại không tắt livestream rồi quay đi, "À đúng rồi, anh không đi tìm con gái của mình à?"

Quá nhiều chuyện xảy ra, Kevin mới phản ứng được, vỗ đầu: "Đúng rồi, con gái tôi. Con mèo lạ kì quái đi đâu rồi".

Anh thử kéo cửa phòng nghỉ của mèo đốm gỉ nhưng kéo mãi cửa không nhúc nhích.

"..." Kevin tuyệt vọng gãi đầu, "Trời ơi, sao nó còn khóa cửa trong nữa chứ!"

Trong phòng vang lên tiếng gầm gừ tức giận của mèo đốm gỉ: "Gầm gừ!"

Cút đi!

\--- Lâm Thiên Du đi theo Bách Phong lên tầng.

Con hổ to quá, không vừa thang máy nên phải đi bộ.

Rõ ràng Bách Phong cũng nhận ra điều đó, dẫn đi theo lối thoát hiểm rộng hơn.

"Tầng 5 trước đây là nơi sinh sống của hổ, cô có thể đưa chúng ở tạm nơi này trước đã". Đi lên, Bách Phong giải thích: "Tầng 5 và 6 liền nhau, có cầu thang nối hai tầng, bình thường hai tầng này không mở cửa cho khách".

Dù sao cũng là hổ được nuôi từ nhỏ ở trạm cứu hộ, đối xử chắc chắn sẽ rất tốt.

Bách Phong bật đèn, "Phòng của sói thảo nguyên mô phỏng môi trường thảo nguyên, còn nơi này mô phỏng rừng nguyên sinh".

Ở đây không có phòng quan sát, toàn bộ tầng không được ngăn thành nhiều phòng, có vẻ rộng hơn so với phòng của sói thảo nguyên.

"Tầng trên cũng tương tự, chủ yếu mở rộng phạm vi hoạt động của hổ, tôi không vào trong đâu". Bách Phong đứng ở cửa, chỉ thiếu cái loa phóng thanh treo hông là thành hướng dẫn viên chính hiệu.

"Vẫn là câu nói đó, có việc gì báo ngay. Ở đây không có camera an ninh, cô chú ý an toàn". Bách Phong vẫn không quên nhắc.

"Không có camera ư?" Lâm Thiên Du nghe thấy hơi ngạc nhiên, "Vậy bình thường làm sao quan sát hổ?"

"Ý thức riêng tư của hổ rất cao, trước đây vài cái camera bị nó đập hỏng, thay camera an ninh kín nó lại phá tường, cũng đành bó tay không thể lắp thiết bị giám sát. May mà nó thích chạy ra ngoài, camera bên ngoài nó không phá, mà nếu chạy ra ngoài..."

Bách Phong hạ thấp giọng, tránh camera livestream nói: "Theo lời tiền bối làm việc ở đây, không thấy hổ đâu thì vào phòng sếp lớn, chắc chắn sẽ tìm thấy nó đang tìm cách tấn công sếp đấy, 100 lần đúng 100 lần".

"Phòng nghỉ ở tầng cao nhất bên kia, từ đây qua phải đi lên xuống cả nửa tiếng, hơn 10 tầng đấy, thật không hiểu hổ con làm sao mà qua được".

Lâm Thiên Du: "..."

[Haha, nhìn ánh mắt, đó là kẻ dù phải bò lên 10 tầng trong vài tiếng đồng hồ cũng không từ bỏ được cơ hội tấn công người ta.]

[Chết tiệt sao lại buồn cười thế này!]

[Sao lại không phải một dạng tình cảm đặc biệt chứ.]

[Tôi nói mà, mọi thứ trên đời đều tương đối, giống như chị Lâm rất thu hút thú dữ thích, thì ngược lại cũng có người rất dễ gây phiền phức cho thú dữ, đúng không @Phong Tĩnh Dã.]

...

Có chỗ ở thích hợp hơn.

Lâm Thiên Du bế sói thảo nguyên xuống, "Hôm nay chật vật qua đêm thôi".

"Đại Quýt đã ăn tối chưa?" Vỗ vỗ bụng hổ lớn, con hổ to lớn hay kén ăn hiếm khi tự nhồi bụng no căng, sờ thì không biết đã ăn hay chưa.

Cô quay sang sờ bụng báo hoa và gấu đen, "Xem ra đã no rồi".

Trước khi ra ngoài, cô cũng để lại thức ăn cho chim non và nai con ở nhà, những con lông xù lớn đều đã qua đó ăn, nhà còn có rắn nhỏ có thể chăm sóc con non.

Lâm Thiên Du ngồi xuống ghế đu đôi, ghế khá lớn, đủ cho 2 người, cô chỉ ngồi một bên không chạm tới dây bên kia.

"Sói nhỏ, đói không? Muốn ăn gì không?" Sói thảo nguyên kén ăn nên cô quan tâm nhiều hơn tới cảm giác thèm ăn của nó, ôm sói lên ghế đu.

Sói thảo nguyên im lặng nằm xuống ghế đu.

Vừa quay lại môi trường kín, sói thảo nguyên lại muốn cuộn mình vào góc phòng như thường lệ.

Lâm Thiên Du luôn hành động quyết đoán, dùng một tay ấn vào bụng sói kéo nó lại gần, xa góc phòng, nửa thân nằm trên đùi cô, nửa còn lại nằm ngang trên ghế đu, đuôi từ phía bên kia của ghế rũ xuống, đuôi cụp có vẻ cứng đờ.

Giống như trong phòng lúc nãy, lòng bàn tay Lâm Thiên Du liên tục v**t v* lông nó để an ủi, tay còn lại cầm thuốc xịt vài cái vào vết thương đang rỉ máu. "Tôi cảm thấy, dù là phòng rộng cỡ nào, với sói thảo nguyên cũng chẳng khác gì nhà tù".

Nhưng tình trạng không tốt, không thể tiếp tục chuyển đến thảo nguyên, nuôi ở đây, môi trường kín khiến bệnh tình hồi phục rất chậm.

Hình thành một vòng luẩn quẩn.

Lâm Thiên Du vừa vuốt lông cho sói thảo nguyên vừa suy nghĩ khả năng đưa nó đi chạy trong rừng mưa có khả thi không.

Chỉ là, sói thảo nguyên dù sao cũng không phải động vật sống trong rừng mưa, liệu có thể thích nghi môi trường hay không vẫn là câu hỏi lớn, không muốn đến lúc vì môi Tr**ng X* lạ mà stress, lợi bất cập hại.

Trở lại nơi quen thuộc, con hổ lớn không tìm tảng đá nằm như mọi khi mà đi lòng vòng khắp phòng, ngửi ngửi lung tung rồi chạy lên tầng trên.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 226: Chương 226



Môi trường này lạ với những con vật nhỏ khác, nhưng có mùi của hổ, chúng cũng quen với hổ nên coi đây là lãnh thổ của hổ.

Báo hoa nhảy lên cửa sổ, nhìn xuống sân trước vẫn còn thấy bóng người.

Chim đại bàng đuôi thích chỗ cao, cứ nhìn lên trần nhà hoài.

Nhận ra nó cứ cúi đầu xuống hoài, Lâm Thiên Du vuốt lông chim nhỏ: "Lên trên xem thử? Đại Quýt ở trên đấy. Có thể đi tìm Đại Quýt".

"Chíp chíp!"

Gấu đen không có ý định khám phá lãnh thổ, chạy đến mệt quá, ngáp dài rồi đến gần Lâm Thiên Du.

Không biết nghĩ tới cái gì, nó há mồm ra, "Ú ú..."

Ôm.

"Hả?" Lâm Thiên Du giật mình, "Sói con à? Nó bị thương chân".

Đi được nửa đường, gấu đen giơ một chân sau lên, "Gầm!"

Đau.

Lâm Thiên Du bật cười: "Vết thương của anh đã khỏi lâu rồi mà, không thể đau giờ được, hơn nữa anh bị thương chân khác kìa".

Chỗ bị thương lần trước, lông cạo đi đã mọc lại khá nhiều rồi, nhìn từ xa còn không thấy dấu vết từng bị thương.

Chính gấu đen cũng quên mất nó bị thương chân nào rồi.

"Ú ú..." Không thấy Lâm Thiên Du đứng dậy ôm nó, gấu con nằm phịch xuống đất, kêu 'gầm gừ gầm gừ'.

[Gì cơ?! Trời không mắt, vô lương tâm, thật khó tin là năm 2023 rồi mà vẫn còn thấy việc đối xử phân biệt động vật nhỏ như vậy!]

[Đúng đấy! Sói thảo nguyên bị thương chân thì bế đi, gấu đen bị thương chân thì bắt tự đi, quá đáng với gấu rồi!]

[Haha, gia đình gấu đen nặng cỡ nào mà fan gấu không tính toán gì sao.]

[Kệ kệ, phải công bằng, muốn bế thì phải bế hết!]

Một lũ thích xem náo nhiệt không sợ việc lớn.

Lâm Thiên Du đành nói: "Được rồi, bế bế bế".

Luồng bình luận ngay lập tức: [Phải nhấc cả hai chân lên! Không nhấc hai chân không tính!]

Lâm Thiên Du: "..."

Cô mở đồng hồ, tắt hiển thị bình luận.

Fan: [???]

Nói gì kì vậy!

Lâm Thiên Du vỗ vỗ đầu sói thảo nguyên, giơ tay về phía gấu đen: "Gấu con đến đây".

"Gầm!" Gấu đen vừa còn nhảy nhót như mới bị thương giờ chạy như bay tới, lao lên với tốc độ săn mồi.

Lâm Thiên Du xoa xoa tai gấu, "Bắt đầu bế rồi đấy".

Gấu đen ngẩng đầu, tựa cằm lên vai Lâm Thiên Du.

Lâm Thiên Du dang tay ra ôm gấu đen - ôm không xuể, ngón tay còn không chạm tới nhau.

"Hự..." Lâm Thiên Du thở sâu, nín thở, dùng sức ôm gấu đen lên.

Dùng hết sức bế gấu con lên cao tới... 3, 4 cm!

Má Lâm Thiên Du ửng hồng, do nín thở quá, "Xong rồi".

Khi thả gấu xuống, cánh tay Lâm Thiên Du run lên.

Gấu đen nặng tới 300-400 kg, dù chưa từng thấy trực tiếp con gấu này to cỡ nào, qua vài cảnh đối chiếu kích thước với người, có thể thấy gấu con này chắc chắn là cao to nhất trong loài gấu đen.

Thân hình tất nhiên cũng không nhỏ.

Fan trong phòng trực tiếp chủ yếu đùa vui, không ai ngờ Lâm Thiên Du thật sự bế được gấu nhỏ lên.

Dù chỉ vài cm, có thể thấp hơn cả độ cao gấu nhảy lên, nhưng thật sự dùng tay, hoàn toàn nhờ sức mình mà bế lên!

[Chị Lâm tuyệt vời!!!]

[Trời ạ, chúng tôi đùa thôi mà, cô ấy cứ thực hiện luôn.]

[À... còn báo hoa thì sao nhỉ? Tò mò báo hoa và gấu con, ai nặng hơn.]

Lâm Thiên Du kéo váy, sửa lại cổ áo bị ép lệch, trong ánh hoàng hôn, báo hoa trên cửa sổ được phủ một lớp màu cam ấm áp.

"Báo hoa".

Nghe giọng Lâm Thiên Du, báo hoa quay đầu lại từ cửa sổ, dù không hiểu gì nhưng vẫn nhảy xuống, đi tới bên cô.

"Gầm..."

"Ôm một cái". Lâm Thiên Du quỳ xuống nhìn thẳng vào mắt báo hoa, tay đã nắm lấy cẳng trước của nó, "Báo hoa chắc nhẹ hơn gấu con".

Dáng báo hoa giống hổ nhưng rõ ràng nhỏ hơn.

Báo hoa trông có vẻ lớn hơn báo hoa bình thường, ít ra Lâm Thiên Du cảm thấy, so với những con báo hoa đến tranh giành lãnh thổ lần trước thì lớn hơn.

"Gầm!"

Lần trước cô thử bế báo hoa nhưng chỉ ôm lấy hai chân trước, loài báo chân dài, chưa từng rời khỏi mặt đất.

Lần này, Lâm Thiên Du để chân báo hoa lên vai mình, tay đỡ đuôi kéo thẳng vào lòng.

Ban đầu không biết Lâm Thiên Du định làm gì, ngơ ngác hợp tác, khi bị treo lơ lửng, tai báo hoa lập tức dựng đứng lên.

Lông trên người dường như sắp bùng nổ.

Dù vậy, báo hoa vẫn không vung vuốt chống cự, nằm gọn trên vai Lâm Thiên Du, tai run lẩy bẩy.

Lâm Thiên Du hôn nhẹ vành tai nó, "Ngoan".

Báo hoa dừng lại, rồi nghiêng đầu l**m cổ Lâm Thiên Du.

Đặt báo hoa xuống nệm, Lâm Thiên Du bóp bàn chân nói: "Tôi bảo mà, báo hoa rất nhẹ".

"Ú ú..."

Đang nói thì con hổ lớn thò đầu ra từ tầng trên.

Lâm Thiên Du đứng dậy, vừa lúc đối mắt với Đại Quýt.

"Gầm!"

[Haha, Đại Quýt: để tao xem nào.]

[Đại Quýt: tới phiên tao chưa?]

[Bế! Cái này phải bế! Đã bế cả gấu con rồi, không thể không bế Đại Quýt! Không thể thiên vị được đâu.]

[Đừng chọc nữa, chỉ có một cô Lâm thôi, tôi không muốn cô ấy kiệt sức (làm nhanh lên làm nhanh lên)]

...

Gấu đen có thể cuộn tròn lại, Lâm Thiên Du còn có thể thử, nhưng hổ lớn thật sự, cổ tay cô còn không bằng cẳng tay trước của Đại Quýt.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 227: Chương 227



Muốn bế mà chẳng biết túm lấy đâu.

Cuối cùng, Lâm Thiên Du ôm Đại Quýt nằm xuống đất, đạp chân lên người hổ, "Xong rồi, đã ôm". Ôm nghiêng vẫn được tính là ôm mà.

Đuôi hổ đu đưa, có vẻ tâm trạng rất tốt.

Bình luận đua nhau gõ 'hời', còn réo gọi 'đến lượt tôi'.

Nhiều người chỉ cười đùa, không khí phòng trực tiếp nhộn nhịp.

Bách Phong quay lại gõ cửa, "Đây là con mồi hổ bắt về, tôi mang hết qua cho cô rồi".

"Con mồi à?" Lâm Thiên Du nhìn đống con mồi cao gần bằng nửa người trên xe đẩy, "Sao nhiều thế?"

Bách Phong nhún vai, giờ đối mặt những chuyện này đã có thể thong thả cười đùa: "Có thể sợ cô ăn không ngon bên ngoài".

Nghe vậy, Lâm Thiên Du cũng cười, "Làm phiền anh rồi".

"Cái này của sói thảo nguyên". Đổi phòng nghỉ nên bữa ăn dinh dưỡng của sói cũng được đóng gói mang theo, "Sữa bột kia, chuyên gia dinh dưỡng đang pha, chút nữa pha xong sẽ mang qua".

"Được". Lâm Thiên Du mỉm cười, "Cho Đại Quýt và mọi người đấy".

"Ừ". Bách Phong ngẩng cằm lên, "Không thể thiên vị được".

Lâm Thiên Du: "..."

Lại xem livestream giờ làm việc.

Để đồ xong, Bách Phong liền đi, trong phòng có quá nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, có thể chịu đựng áp lực được hơn 10 phút đã là tinh thần thép rồi.

Quá nhiều con mồi, Lâm Thiên Du cũng mệt khi phải khuân vào từng con một, thế là cô đẩy luôn cả xe đẩy vào, nghiêng một bên đổ hết xuống sàn, ai đói thì tự tiện cắn vài miếng.

Lâm Thiên Du quay lại đóng cửa, "Trước khi đến đây chúng đã ăn rồi, nhiều con mồi thế này, ngày mai khỏi phải đi săn".

Nghĩa là, lũ lông xù hôm nay bắt gấp đôi lượng bình thường.

"Sói nhỏ, đến ăn cơm".

Như thường lệ, sói thảo nguyên không hứng thú với thức ăn.

Lâm Thiên Du bóc viên thuốc tan ra trộn vào, cho nhiều đường quá, bây giờ cô vừa mở gì ra là gấu con đã tưởng đường rồi.

Nghe tiếng động là chạy tới liền, "Gầm!"

"Đây là thuốc". Lâm Thiên Du đã bỏ viên thuốc vào sữa rồi, thuốc tất nhiên không thể ăn lung tung, một số loại thuốc, động vật khỏe mạnh uống vào thậm chí còn gây phản ứng ngược.

Cô giơ bát sữa cao lên, tránh cái mũi đang ngửi ngửi của gấu.

"Ngoan nào, chút nữa cho kẹo". Lâm Thiên Du nghiền nát viên thuốc, ba lô của cô để ở phòng quan sát, không mang theo, nếu không phải gấu con đến đòi kẹo, cô đã quên mất chuyện ba lô rồi.

Vừa nhớ ra, Lâm Thiên Du gửi tin nhắn nhờ Bách Phong mang ba lô qua khi mang sữa.

"Ú ú!" Được Lâm Thiên Du hứa hẹn, gấu con vui vẻ chạy đi chơi, đi ngang qua đống con mồi, ngửi ngửi rồi quay lại cắn một cái vào chân nai.

Đại Quýt dựa vào Lâm Thiên Du, nhìn núi thịt trước mắt không mấy hứng thú, v**t v* con trâu, thỉnh thoảng cắn một miếng, giống như đang ăn vặt chứ không phải ăn bữa chính.

Báo hoa cắp một con nai nhỏ lên cửa sổ, chim đại bàng đuôi đỏ thì đậu trên vai gấu đen, mổ thịt đã được gấu xé ra.

Một lúc, trong phòng chỉ còn tiếng nhai và nuốt.

Lâm Thiên Du nhìn đĩa thịt xắt sẵn, và bát sữa cô đang khuấy.

Hình như đang suy nghĩ gì đó, một lúc sau, cô không cầm thịt đi tìm sói thảo nguyên ở ghế đu mà gọi: "Sói nhỏ qua đây".

Sói thảo nguyên chỉ liếc nhìn rồi quay mặt đi, không có ý định qua.

"Sói nhỏ, sói nhỏ, sói nhỏ". Nó không qua, Lâm Thiên Du cứ gọi mãi, "Qua đi mà, có gì ngon cho đấy".

"Sói nhỏ..."

Bụng sói thảo nguyên phập phồng, miệng há ra, đuôi quất mạnh hơn.

"Qua đi mà". Lâm Thiên Du vẫn kiên trì gọi sói thảo nguyên, "Ăn khi còn tươi".

"Sói nhỏ—"

[Thôi đừng niệm nữa thầy ơi đừng niệm nữa.]

[Đầu óc tôi giờ chỉ toàn 'sói nhỏ' rồi, câu thần chú nào mật độ dày đặc như vậy.]

[Haha, suýt nữa niệm cho sói phình lông ra mất.]

...

Niệm mãi cũng có tác dụng.

Dưới sự gọi gào nhiệt tình của Lâm Thiên Du, sói thảo nguyên nhảy xuống ghế đu, rất bất đắc dĩ đi tới chỗ cô.

Trước núi thịt, một đĩa thịt thái và một bát sữa, trông có vẻ ít ỏi.

Sói thảo nguyên ăn ít, chuyên gia dinh dưỡng nghĩ cách cho ăn nhiều bữa nhỏ, mỗi phần ăn nhiều quá, sói không ăn hết thì lãng phí.

Nên mỗi đĩa đồ ăn lượng cố định.

Nhìn riêng đĩa thì ổn, nhưng so với đống con mồi chất cao ngất như thế thì có vẻ ít ỏi.

Sói thảo nguyên không có cảm giác thèm ăn, cúi xuống l**m vài ngụm sữa.

Không thể gọi là ăn cơm, chỉ là ăn cho Lâm Thiên Du yên tâm thôi.

Lâm Thiên Du chọn một con lạc đà không lông, lúc bắt chắc không thể như thế này, bây giờ trông giống Bách Phong xử lý rồi.

l*t s*ch sẽ, da còn nguyên vẹn.

Không thể ăn lông lạc đà, trong phòng không có dụng cụ, Lâm Thiên Du cũng không thể nhổ lông, nên Bách Phong xử lý sạch sẽ rồi mang qua.

Cô không đút vào miệng sói thảo nguyên, chỉ kéo lại gần hơn.

Đùi lạc đà gần như dí sát vào bát sữa.

Sói thảo nguyên ngẩng đầu lên có thể chạm vào.

Trong phòng, những con thú dữ đều cúi đầu ăn uống.

Thịt băm nhuyễn tỏa mùi máu tanh, xé rách và gặm những miếng thịt dính trên xương.
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 228: Chương 228



Cảm giác hoàn toàn khác so với ăn những miếng thịt thái sẵn.

Thịt Lâm Thiên Du thái thường ngày, ngoại trừ lúc định nướng thì cố ý thái nhỏ, còn lại cho lũ lông xù ăn đều thái khối lớn.

Ăn sẽ có cảm giác hơn.

Phần thịt của sói thảo nguyên được ngâm xử lý, ngửi kĩ còn có mùi sữa nhạt.

Thịt mang theo máu tươi sau khi khử trùng độc tố cũng có nhiều khác biệt so với con mồi mới bắt ở ngoài.

Sói thảo nguyên vốn đang lí nhí l**m sữa, ngửi mùi máu trong không khí, tầm mắt vô thức dừng trên con lạc đà gần kề.

Dần dần, sói thảo nguyên ngừng lại, nửa bát sữa còn nguyên, hơi thở dần thay đổi.

Lâm Thiên Du gần như dán sát vào sói thảo nguyên, cô có thể cảm nhận được nhịp tim của nó.

Đó là tiếng "Bùm bùm" trong lồng ngực, trái tim đập mạnh.

Lâm Thiên Du đợi một lúc rồi đột ngột vươn tay kéo mạnh con lạc đà.

Gần như cùng lúc đó, sói thảo nguyên lao tới, há mồm cắn chặt đùi lạc đà, những chiếc răng nanh sắc nhọn xuyên qua lớp da.

Máu con mồi từ từ chảy vào miệng, sói thảo nguyên từ từ nhắm mắt lại.

Lâm Thiên Du móc méo đầu môi, tay đặt lên gáy nó, v**t v* liên tục, "Ngoan, ăn chậm thôi".

...

Không còn phòng quan sát, các nhân viên tách ra, gần như ai cũng cầm điện thoại xem livestream.

Giáo sư Triệu không rành công nghệ, ép sát vào xem cùng Bách Phong.

Chứng kiến cảnh này, Bách Phong không hiểu hỏi: "Vì sao vậy? Trước đây chúng ta vất vả đủ đường, lọc xương bỏ xương, chuẩn bị thịt tươi sống mới giết, thịt lạc đà cũng có mà, tại sao nó không ăn, lại ăn thịt cô Lâm cho?"

Giáo sư Triệu do dự một lúc rồi nói: "Có lẽ vì môi trường? Sói vốn là loài bầy đàn, mặc dù hổ và báo hoa cùng gấu đen không phải cùng bầy, nhưng không khí hòa thuận yên tĩnh trong chốc lát có thể khiến chúng tạm thời hạ cảnh giác. Các con vật khác đều đang ăn, nên bị lôi kéo vào trạng thái săn mồi. Lúc cô Lâm kéo con lạc đà, nó vô thức cắn lấy".

Có lẽ là như vậy, Bách Phong cũng không nghĩ ra lý do khác.

Cuối cùng, sói thảo nguyên có hành vi cứng nhắc là do môi trường và cô độc.

Hiện tại Lâm Thiên Du đã đáp ứng cả hai, sói thảo nguyên có thể vô thức bị lôi cuốn, kích hoạt bản năng vốn bị dồn nén bấy lâu.

Nói tới đây, giáo sư Triệu dừng lại, "Cậu vẫn chưa kể tôi nghe chuyện hổ, báo hoa, gấu đen cùng đại bàng đuôi đỏ, tại sao chúng lại theo cô Lâm vậy?"

Không thể nói rõ trong vài câu, Bách Phong mở luôn video livestream phát lại từ tập 1, "Thầy xem cái này sẽ hiểu".

Đưa điện thoại, Bách Phong còn dặn thêm câu: "Xem xong đừng thoát phòng nhé, rất khó vào lại đấy".

Giáo sư Triệu phất tay, thấy anh đứng dậy bèn hỏi: "Đi đâu đấy?"

Bách Phong nói: "Sữa bột chắc đã pha xong rồi, tôi mang qua cho cô ấy".

Giáo sư Triệu gật đầu, "Ừ, đi đi. Mà nhớ mang thêm đồ ăn vặt nữa, cùng đem qua luôn".

Bách Phong ừ một tiếng rồi cầm đồ bước ra.

\--- Trong phòng.

Sói thảo nguyên xé một miếng thịt từ đùi lạc đà ra, nhai kèm với máu tươi, cử động chậm rãi, nhưng đôi mắt sáng lên.

Nhìn như thể nó đang làm điều gì đó rất thú vị, ít nhất là từ ánh mắt, sói thảo nguyên hiện tại rất vui.

Bách Phong mang sữa tới trước khi đống thịt trong phòng ăn hết.

Lâm Thiên Du để đồ ăn vặt sang một bên, rót sữa ra chia đều cho mọi người.

"Đến đây uống sữa nào, do chuyên gia dinh dưỡng pha đấy, ngửi thôi đã thơm lắm rồi". Lâm Thiên Du bày sữa ra, gọi họ qua uống sau khi ăn no.

Nước lọc thì Lâm Thiên Du nghe thấy có tiếng nước ở tầng trên, chắc đã chuẩn bị nguồn nước, khát thì lên uống.

So với thịt, báo hoa và Đại Quýt rõ ràng thích sữa hơn, cũng có thể là đã no rồi không ăn thịt được nữa nên bỏ qua đống thịt, qua uống sữa.

Chỉ có gấu đen, ăn no thịt rồi mà không hề vội vàng tới.

Lâm Thiên Du cong ngón tay gõ nhẹ vào bát: "Gấu con? Không uống à?"

Gấu đen giơ vuốt lên gõ xuống đất, "Gầm!"

Muốn!

"Muốn gì? Cái này à?" Lâm Thiên Du đẩy bát sữa qua.

Gấu nhỏ liếc mắt cũng không nhìn, lại kêu một tiếng: "Ú ú..."

Thêm.

Lâm Thiên Du sững người một lúc rồi cười khổ: "Tôi mới cho thuốc vào sữa kìa, anh không thể ăn được".

"Ú ú!" Gấu nằm sấp xuống đất tủi thân lăn lộn.

"Được rồi, thêm thêm thêm". Lâm Thiên Du vội nắm lấy bàn chân gấu, bóp bàn chân nó kéo tới.

Trước mặt gấu, cô bỏ thêm viên kẹo vào sữa.

Tất nhiên không thể cho thuốc thay thế, chỉ có thể dùng kẹo thay thế tạm.

"Xong rồi, thử chút xem".

Gấu l**m mép, "Gầm..."

Khuấy.

Thấy nó chăm chú học theo cách cô khuấy sữa bột, Lâm Thiên Du không nhịn được phải cười.

Dễ thương quá đi.

"Khuấy một chút". Lâm Thiên Du đứng dậy đi lấy đũa, còn chọc chọc vào viên kẹo - giống như lúc nãy cô chọc vụn viên thuốc vậy.

Viên kẹo không dễ vụn như thuốc đâu, nhưng chọc vào, mép vẫn rớt mấy mảnh vụn, nhanh chóng tan ra trong sữa ấm.

Kẹo trái cây trộn với sữa bột nguyên bản, vị ngọt sẽ nổi hơn.

Đó chính là mùi vị gấu đen thích.

"Bây giờ được chưa nhỉ". Lâm Thiên Du đưa bát sữa trộn đều cho nó.

Gấu đen hài lòng cúi đầu uống một ngụm, tai rung rung, khi ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn đen nhánh lộ vẻ ngờ nghệch vui vẻ, "Ú ú!"

Ngọt!

[!!!]

[Á á á á gấu con dễ thương quá à á á á !]
 
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 229: Chương 229



Lâm Thiên Du cầm viên kẹo, đứng dậy vươn vai, "Để chúng nó ăn trước đi, chúng ta lên lầu xem thử nhé."

Vừa nãy nghe tiếng nước chảy, cô đã hơi tò mò lầu trên trang trí thế nào.

Lan can cầu thang và bậc thang đều phủ đầy dây leo và cỏ, che khuất gần như toàn bộ cầu thang.

Ngoài những bậc thang lên xuống không đều, không thể nhận ra hình dạng ban đầu của cầu thang.

Lâm Thiên Du cúi đầu né những nhánh liễu rủ xuống, vô tình vén sang một bên, khi nhìn thấy cảnh tượng lầu trên, cô cảm thấy như vỡ lẽ.

Thiết kế tường và phòng của sói giống hệt nhau, khác biệt duy nhất là, một bên là đồng cỏ bao la vô tận, một bên như bước vào rừng cây sum suê.

Còn có nước, hòa quyện với trang trí tường như nước vô nguồn, không tìm thấy nguồn gốc hay điểm kết thúc trong phòng.

Lâm Thiên Du vuốt nhẹ lá cây: "Những thứ này đều thật."

Không phải lá giả, nhựa như loại thường thấy.

Hơn nữa, trên lá không có bụi bẩn.

Ngay cả khi hổ không đến đây, dường như vẫn có người dọn dẹp chuyên trách.

Thậm chí đá ven nước còn xuất hiện rêu xanh.

Khác với rừng mưa thật sự, có lẽ chỉ là không có mùi hôi thối từ xác động vật phân hủy, và... côn trùng rắn muỗi độc hại ở khắp mọi nơi.

[Wow!!! Đẹp quá!]

[Tôi rất thích phong cách trang trí căn phòng này, bây giờ mọi người mau cút ra ngoài đi, bây giờ đây là phòng của tôi.]

[Đại Quýt: ? Anh nói cái quái gì thế?]

Lâm Thiên Du liếc nhìn thấy có gì đó đang cử động, nhìn kỹ, là một con bướm đang vẫy vẫy cánh trên bông hoa. Cô hơi nheo mày, "Lạ nhỉ, ở đây còn có cả bướm."

Các con bướm ở đây hẳn là do trạm cứu hộ nuôi.

"Là bướm thiên đường."

Nhận ra Lâm Thiên Du đang tiến lại gần, bướm thiên đường không chỉ không bay đi mà còn tự động vẫy vẫy cánh tiến lại gần cô.

Có lẽ những con bướm sống ở đây đã quen với sự xuất hiện của con người, nên chúng không sợ hãi chút nào.

Lâm Thiên Du giơ tay ra, con bướm thiên đường màu xanh nước biển đậu trên đầu ngón tay, xếp cánh lại, ánh sáng le lói qua khe lá chiếu lên cánh khiến màu xanh ấy rực rỡ hơn hẳn.

Viền cánh bướm tựa như mực vẽ dọc theo đường nét, mực thấm lan vào khoảng cánh phía trong tạo thành kiểu rửa mực.

"Bướm thiên đường còn được gọi là Ulysses, là vị thần may mắn của rừng mưa." Lâm Thiên Du giơ tay che sáng, thay đổi góc nhìn khéo léo, dường như cánh đều màu ban đầu xuất hiện những đốm lốm đốm xanh như màu sắc bị cắt rời trên cánh.

"Con bướm thiên đường kiểu này khá biến ảo, chắc cũng giống Đại Quýt, không phải giống loài có thể thấy bên ngoài tự nhiên được."

Lâm Thiên Du hơi giơ tay lên, bướm từ từ bay lên khỏi đầu ngón tay cô, bay vòng vòng trong không trung nhưng không đáp xuống hoa nữa.

Đi vòng một vòng trên lầu, Lâm Thiên Du định xuống cầu thang thì nghe tiếng cửa.

Ban đầu, cô cứ tưởng là có người gõ cửa ở dưới nhà, nhưng nghe kĩ, tiếng gõ cửa phát ra rất gần, không giống từ dưới tầng.

Tất cả đều bị cây cỏ che phủ trên lầu, Lâm Thiên Du tìm theo hướng phát ra âm thanh, mới phát hiện cánh cửa bị rễ cây quấn kín sau lùm liễu.

Vừa mở cửa, là một gương mặt quen thuộc, "Kevin?"

"Chào!" Mặt Kevin dính đầy đất, tóc tai cũng khá bù xù so với ấn tượng quý tộc lần đầu gặp, bây giờ nhìn anh ta giống như một gã vô gia cư ngoài đường hơn.

"Bách Phong nói cô ở đây nên tôi đến tìm cô đấy."

Phòng hai tầng, lên Bách Phong cố ý nhắc anh ta đi lên tầng trên, những con thú dữ ở tầng dưới cả.

Trong đời Kevin chỉ tiếp xúc với những con sư tử, hổ quen thuộc và hiền lành, những con thú dữ hoang dã xa lạ anh ta không dám chọc giận.

Vì vậy, sau khi xác nhận với Bách Phong rằng Lâm Thiên Du không có thú dữ ở cạnh thì anh ta mới dám lên.

Không kịp chỉnh trang, Kevin hớn hở ôm con báo đốm gỉ, nói: "Nhìn đi! Tôi tìm ra con gái mình rồi!"

Mặc dù quá trình gian nan nhưng nhờ có một con báo đốm gỉ khác giúp đỡ, Kevin chỉ cần nghe theo những tiếng chửi khó hiểu, rồi cố tăng tốc theo sau con báo kia là được.

"Chúc mừng." Lâm Thiên Du xem xét ngoại hình của giống báo này, thực sự giống y như con bị bắt nhầm, dù là anh em cùng mẹ sinh ra cũng không giống nhau đến thế.

Thật không biết nên bảo Kevin may mắn hay xui xẻo gặp chuyện cơ hội thấp như vậy.

"Nhờ cô mà bây giờ tôi mới biết con gái mình đang lang thang bên ngoài." Kevin vuốt đầu con báo, lòng còn hãi hùng nghĩ tới.

Từ nhỏ được nuôi nhốt, báo đốm gỉ không có khả năng săn mồi, chúng vốn không thuộc loại thú dữ, lang thang bên ngoài cũng chỉ lục lọi thùng rác kiếm ăn, vẫn còn khả năng tồn tại.

Nhưng trong rừng rậm đầy nguy hiểm, nó thậm chí còn khó bắt nổi một con chim.

Kevin ôm con gái mình, chỉ mất vài ngày lang thang bên ngoài nhưng dường như nó đã gầy đi rõ rệt, nếu không có nguồn nước trên núi, có thể nó đã chết khát.

Chỉ nghĩ tới thôi cũng kinh hoàng rồi.
 
Back
Top Bottom