Mặt trời bắt đầu leo lên cao, chiếu sáng sân đấu rộng lớn của học viện Reigen.
Không khí ở đây vẫn giữ được sự im lặng kỳ lạ dù xung quanh có những học viên khác đang luyện tập.
Một không khí căng thẳng bao trùm, như thể tất cả những ánh mắt đều đổ dồn về phía hai nhân vật đang đối diện nhau.Amane đứng ở một góc sân, vẫn giữ thái độ lạnh lùng như mọi khi, mắt nhìn thẳng vào Mahiru.
Cô đứng đối diện anh, tay cầm thanh kiếm ngắn bằng thép, đôi mắt vàng sắc lạnh lướt qua anh trước khi quay xuống nhìn thanh kiếm trong tay.
Có một sự tự tin toát ra từ cô, nhưng đồng thời cũng là một cảm giác căng thẳng không dễ nhận ra."
Sẵn sàng chưa?"
Mahiru hỏi, giọng nói bình thản nhưng đầy thách thức.Amane không trả lời ngay, chỉ nhẹ nhàng nới lỏng chiếc áo khoác đen của mình và bước về phía cô, mỗi bước đi của anh như một sự chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới.
Anh chưa bao giờ thích thể hiện sức mạnh của mình quá nhiều, nhưng nếu là một cuộc thử thách thực sự, anh không thể từ chối."
Chúng ta sẽ xem ai mới là người thực sự sẵn sàng," Amane nói, giọng anh lạnh lùng và không hề nao núng.Một tiếng chuông vang lên, thông báo trận đấu bắt đầu.Mahiru không chần chừ, lập tức ra tay.
Với một động tác nhanh như chớp, cô vung thanh kiếm về phía Amane.
Cô có tốc độ vượt trội, nhưng Amane đã chuẩn bị sẵn sàng.
Anh chỉ cần một bước nhảy nhanh, và thanh kiếm của cô chỉ kịp chạm vào không khí nơi anh vừa đứng.Mahiru không dừng lại, cô nhanh chóng quay người, sử dụng "Trạng Thái Nguyên Tố", hòa nhập vào yếu tố gió.
Cả cơ thể cô bỗng trở nên nhanh hơn, nhẹ nhàng như gió, và những cú vung kiếm tiếp theo đều như gió lốc tấn công không ngừng.Amane không hề nao núng.
Với "Vệt Bóng Không Gian", anh di chuyển khắp sân đấu, tránh né tất cả các đòn tấn công.
Nhưng anh không phản công.
Anh muốn đánh giá thực lực của cô trước, để xem liệu cô có thực sự xứng đáng để anh sử dụng hết sức mạnh của mình.Mahiru cảm nhận được sự im lặng của anh.
Dường như anh đang không hề sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình.
Cô hít sâu một hơi, rồi quyết định đẩy trận đấu lên một cấp độ cao hơn."
Được rồi," cô nói, đôi mắt vàng chợt lóe lên.
Cô tập trung, một luồng năng lượng mạnh mẽ bao quanh cơ thể, và bỗng nhiên, cô biến mất trong một làn gió mạnh mẽ.Amane giật mình.
Anh không thể cảm nhận được sự xuất hiện của cô, nhưng anh biết cô không thể đi đâu xa.
Cô đã sử dụng "Trạng Thái Nguyên Tố" để hòa nhập với nguyên tố gió, nhưng với tốc độ như vậy, anh vẫn chưa thể nhận diện chính xác vị trí của cô.Rồi, từ một góc sân, Mahiru xuất hiện với tốc độ như tia chớp, thanh kiếm vung lên với sức mạnh vượt trội.
Đòn tấn công lần này của cô không chỉ nhanh mà còn mạnh mẽ, như thể sức mạnh của nguyên tố gió đang hỗ trợ đằng sau mỗi cú chém.Amane nghiêng người, tránh thoát khỏi đòn tấn công.
Nhưng điều anh không ngờ đến là Mahiru lại làm một động tác giả, chuyển hướng đột ngột để tấn công từ phía sau.
Thanh kiếm của cô suýt chạm vào vai anh, nhưng ngay khi thanh kiếm vừa rời khỏi vị trí, Amane đã kịp thời sử dụng "Cơn Lốc Bóng Tối", tạo ra những hình ảnh bóng mờ của mình, khiến Mahiru bối rối trong những cú tấn công."
Không tồi," Amane nói, đôi mắt anh lướt qua cô một cách sắc bén, lần đầu tiên có vẻ như anh đang thực sự bị cuốn vào trận đấu.Mahiru cười nhẹ, nhưng không thả lỏng cảnh giác.
Cô biết rằng Amane không phải là một đối thủ dễ dàng.
Dù anh có vẻ ngoài lạnh lùng và không biểu lộ cảm xúc, nhưng sự khéo léo và khả năng xử lý tình huống của anh rất ấn tượng.Trận đấu tiếp tục, nhưng thay vì tập trung vào việc kết thúc nhanh chóng, Mahiru lại cảm thấy một điều kỳ lạ trong không khí – một cảm giác rằng họ không chỉ đang đánh bại nhau bằng sức mạnh, mà còn bằng trí tuệ và bản năng.
Cả hai dường như đang học hỏi lẫn nhau, khám phá những giới hạn của bản thân, và thách thức nhau vượt qua chúng.Amane nhìn Mahiru một lần nữa, đôi mắt anh chợt lóe lên sự tán thưởng.
"Cô có tiềm năng," anh nói, giọng trầm xuống một cách hiếm hoi.Mahiru chỉ mỉm cười.
"Cảm ơn," cô nói, "Nhưng tôi nghĩ anh mới là người có sức mạnh thực sự."
Trận đấu kết thúc trong sự im lặng.
Cả hai dừng lại, đứng đối diện nhau với những vết thương nhẹ, nhưng không có ai chịu thất bại.
Họ nhìn nhau, mỗi người cảm nhận được một điều gì đó sâu sắc hơn chỉ là một cuộc chiến thể xác đơn thuần."
Chúng ta sẽ lại gặp nhau," Mahiru nói, ánh mắt cô không rời khỏi anh.Amane gật đầu, nhưng không nói gì.
Câu trả lời không cần thiết – cả hai đều hiểu rằng họ sẽ còn gặp lại nhau, không chỉ trong những cuộc đối đầu thể lực mà còn trong những thử thách lớn hơn sẽ đến.**Kết thúc Chương 2**