Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nợ Ân Tình

Nợ Ân Tình
Chương 10: Chương 10



Nói xong, Trần đại thẩm bắt đầu giải thích với ta: "Người kia không phải do Nhị Lang dẫn về.”

"Từ lúc Nhị Lang đỗ Thám Hoa, tên vong ân bội nghĩa kia đã để mắt đến nhà chúng ta.”

"Sáng nay, ngay khi Nhị Lang vừa về đến cổng, hắn đã chặn Nhị Lang lại và cùng nó trở về tiểu viện.”

"Chậc, đúng là kẻ chỉ biết nghĩ cho bản thân.”

"Nói gì mà mất trí nhớ, đúng là lời dối gạt trẻ con."

Nói xong, bà thở dài, tiếp tục: "Chuyện năm xưa cũng có phần lỗi của ta. Ta nhầm tưởng con thật lòng thích hắn.”

"Hắn lại còn thề thốt trước mặt ta rằng nhất định không phụ con, nên ta mới không can thiệp nhiều."

Ta có thật lòng thích Trần Đại Lang không?

Có lẽ là như vậy.

Khi tuổi trẻ mộng mơ, sống cùng một người nam nhân trưởng thành, chín chắn, quả thực khó mà không động lòng.

Nhưng thứ tình cảm đó đã sớm bị những lời lạnh lùng mà Trần Đại Lang nói khi muốn cưới ta đ.â.m nát, gần như không còn sót lại gì.

Trong lòng hắn có hoài bão, vì hoài bão này mà không ngần ngại ra chiến trường, tìm mọi cách để thăng tiến.

Dựa vào sự nâng đỡ của các mối quan hệ, chỉ trong năm năm, hắn đã từ dân thường leo lên chức Tướng quân. Phải thừa nhận, Trần Đại Lang là một kẻ nhẫn tâm.

Trần đại thẩm nói đúng, hắn không mất trí nhớ.

Chuyện mất trí chỉ là cái cớ để hắn biện minh cho việc bấy lâu nay không nhận lại gia đình.

Lý do hắn quay về lúc này, chính là vì Nhị Lang đã đỗ Thám Hoa, sau này có thể giúp ích cho hắn trong quan trường.

Trần Đại Lang, kẻ chỉ biết đặt lợi ích lên hàng đầu, cho rằng với những gì hắn đã đạt được, hắn có thể dễ dàng nhận được sự tha thứ.

Nhưng hắn đã đánh giá thấp sự căm ghét của Trần đại thẩm đối với kẻ phụ bạc.

Bà ghé sát tai ta, thì thầm: "Đừng cười ta nhé. Năm xưa, khi lão Tam vừa chào đời không bao lâu, ta đã bắt gặp phụ thân bọn chúng đang vụng trộm với một góa phụ.”

"Ta giả vờ như không biết, ngày ngày sắc thuốc bổ cho ông ta. Thuốc bổ ấy ta cho thêm chút thuốc độc, chưa đầy nửa năm, ông ta chết."

Ta kinh ngạc nhìn bà.

Bà nháy mắt với ta, nói: "Trần Đại Lang còn tàn nhẫn hơn phụ thân hắn. Hắn đã nhiều lần phái người đến ám sát con. Chúng ta phải ra tay trước để tự bảo vệ mình."

Ta buột miệng: "Nhưng hắn là con trai người mà!"

Bà cười khẩy: "Ta đâu thiếu một đứa con trai.”

"Nói thật với con, năm đó sau khi phụ thân bọn chúng chết, ta, một người phụ nữ, thực sự không thể gánh vác ba đứa con nhỏ.”

"Ta từng định dẫn cả ba cùng nhảy xuống sông.”

"Nếu không phải mẫu thân con ngăn cản, giờ ta đã đầu thai rồi.”

"Trần Đại Lang khi ấy đã đủ lớn để nhớ chuyện, trong lòng chắc chắn oán hận ta.”

"Một người mẹ từng muốn dìm c.h.ế.t hắn, liệu hắn có bao nhiêu lòng hiếu thảo đây?"

Những lời của Trần đại thẩm khiến ta không khỏi bàng hoàng.

Hóa ra, người trưởng bối mà ta kính trọng bấy lâu nay lại là một người sâu sắc và quyết đoán đến vậy.

Ngày hôm sau, khi Trần Nhị Lang giao ngọc bội và những bức thư cho Tiết Đế sư, ta đã được gặp ngài ấy.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Vị Đế sư già, tay chống gậy, ánh mắt đẫm lệ nhìn ta, như thể qua ta, ngài đang nhìn một người khác.

"Giống, thật quá giống.”

"Con à, ta chính là ngoại tổ phụ của con đây."

Ngoại tổ phụ của ta? Đế sư? Thật khó tin.

Thấy ta không tin, Đế sư ra hiệu cho tùy tùng đưa những lá thư đã được mở ra cho ta.

Ta cẩn thận đón nhận, đọc từng chữ.

Thư là do mẫu thân ta viết.

[Thưa tiểu thư, khi đọc lá thư này, cũng như được gặp lại người...]

Trong thư, bà kể rằng bà không phải là người sinh ra ta, mà chỉ là tỳ nữ thân cận của mẫu thân ta.

Người sinh ra ta chính là con gái duy nhất của Đế sư, Vương phi của Tiên Anh Vương.

Hai mươi năm trước, khi ta vừa mới chào đời, mẫu thân ta, khi đó là Thế tử phi, tình cờ phát hiện ra bí mật Tiên Anh Vương câu kết với ngoại địch.

Tiên Anh Vương nhận ra bà đã biết chuyện, lập tức giam giữ bà tại hậu viện của Vương phủ.

Mẫu thân ta biết không còn đường sống, nên viết thư tuyệt mệnh, giao ta cùng những bức thư cho hai người tâm phúc của bà, chính là người ta gọi là phụ thân và mẫu thân trong suốt thời gian qua.

Một trận hỏa hoạn xảy ra tại viện của Thế tử phi, hai người tâm phúc đã nhân lúc loạn lạc mà đưa ta ra khỏi Vương phủ.

Họ định đến phủ Đế sư để cầu cứu, nhưng Tiên Anh Vương đã sớm phái người canh giữ bên ngoài phủ, chờ họ tự chui đầu vào lưới.

Họ đợi ba ngày, chỉ nhận được tin Thế tử phi cùng đứa trẻ trong viện qua đời.

Với tin này, người của Tiên Anh Vương vẫn không rút đi.

Không còn cách nào khác, họ đành cải trang thành một đôi phu thê, rời khỏi thành, trốn xuống phía nam.
 
Nợ Ân Tình
Chương 11: Chương 11



Khi ta năm tuổi, Tiên Anh Vương không biết bằng cách nào đã phát hiện được tung tích của họ, liền phái người đến g.i.ế.c họ diệt khẩu.

Mẫu thân biết trước điều đó, lén lút giao những bức thư cùng ngọc bội cho Trần đại thẩm.

Những ngày đó, họ giấu ta ở mật thất dưới sàn, còn họ thì giao chiến với những kẻ truy sát.

Cuối cùng, hai người họ không địch lại kẻ địch đông đảo, bị đầu độc đến chết.

Đọc xong thư, nước mắt ta không kìm được mà tuôn trào.

Đế sư tiến đến, nhẹ nhàng vỗ vai ta, thở dài: "Con à, những năm qua, con đã chịu khổ rồi.

"Yên tâm, có ngoại tổ phụ ở đây, nhất định sẽ thay mẫu thân con đòi lại công bằng."

Đế sư dẫn ta vào cung, diện kiến Hoàng thượng.

Cả đời này, ta chưa từng mơ đến việc diện kiến long nhan.

Hoàng thượng từ trên ngai vàng, ban cho ta quốc tính, phong làm Thụy Hòa Quận chúa.

Ta còn được ban đất phong, lương thực, phủ đệ và quân đội riêng.

Hoàng thượng nói ta có công lớn, lại thưởng thêm rất nhiều đồ ngự ban.

Lúc đến ta như trong mộng, lúc về vẫn ngẩn ngơ như người mất hồn.

Quân lính đến tiểu viện, chuyển hành lý của ta về phủ Quận chúa.

Ta không nỡ rời xa Trần đại thẩm, liền mời bà cùng ta đến ở tại phủ Quận chúa.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Trần đại thẩm cười không ngớt, đôi mắt híp lại thành hai đường thẳng: "Nghĩ cũng lạ, phúc của con trai thì không được hưởng, lại được hưởng phúc của cháu gái ta."

Bà cùng ta và Sâm Nhi chuyển đến phủ Quận chúa.

Khi dọn đồ, Trần Nhị Lang cứ lần lữa không chịu rời đi.

Trần Tam Lang đứng bên hóng chuyện, kéo hắn lại rồi nói: "Nhị ca, năm đó huynh do dự, bây giờ với không tới rồi.”

"Đường còn dài lắm, cứ từ từ mà đi.”

"Đừng bám riết ở đây, cản trở vận đào hoa của Nghê tỷ."

Nói xong, hắn lôi Trần Nhị Lang như kéo một tảng đá trở về tiểu viện.

Nửa tháng sau, phủ Tiên Anh Vương bị triều đình tịch biên gia sản.

Toàn bộ ba trăm người trong phủ, từ trên xuống dưới, đều bị áp giải vào thiên lao.

Cấm vệ quân lục soát thư phòng của Tiên Anh Vương, tìm thấy bằng chứng hai đời Tiên Anh Vương thông đồng với ngoại quốc, sau đó trình lên Hoàng thượng.

Ngoài ra, trong phủ còn bị tịch thu: 93 rương vàng bạc; 63 rương châu báu và trang sức; 45 rương thư họa của danh nhân cùng vô số gấm vóc, lụa là.

Số tài sản tịch thu được phải cần đến hàng ngàn người khiêng, đủ thấy sự xa hoa và giàu có của phủ Tiên Anh Vương.

Cùng ngày, phủ của Quận chúa Vạn Khánh, phủ Đại Tướng quân và phủ Bắc Tân Hầu cũng bị triều đình tịch biên.

Trần Quận mã, phu quân của Quận chúa Vạn Khánh, chủ động giao nộp bằng chứng Quận chúa thông đồng với ngoại quốc, hy vọng thoát tội liên đới.

Nhưng làm sao thoát được? Hắn bị cấm vệ quân áp giải cùng với Quận chúa vào thiên lao.

Hoàng thượng lệnh cho Tam Ty phối hợp điều tra và thẩm định tội trạng của Tiên Anh Vương.

Một tháng sau, cuộc điều tra kết thúc, tội danh thông đồng phản quốc của hai đời Tiên Anh Vương được xác thực.

Tiên Anh Vương tự sát trong nhà lao, dâng mạng sống để cầu xin Hoàng thượng tha mạng cho thê tử và con cái của mình.

Hoàng thượng nhìn thấu tính toán của hắn, chỉ cười lạnh: "Tính toán giỏi lắm, dùng mạng sống vốn đã đáng c.h.ế.t để bảo toàn vợ con, nghĩ cũng hay đấy."

Cùng ngày, Hoàng thượng công bố hình phạt dành cho phủ Tiên Anh Vương:

Tất cả nam nhân mang huyết thống của Tiên Anh Vương, bất kể tuổi tác, đều chịu cung hình.

Tất cả nữ nhân phải uống thuốc tuyệt tự.

Các đồng phạm, nếu là nam nhân trưởng thành, sẽ bị c.h.é.m đầu sau mùa thu.

Các nữ nhân trưởng thành bị sung làm nô lệ.

Những người còn lại bị đày đến Phòng Lăng.

Vào cuối hè, ta theo Trần Nhị Lang đến thiên lao thăm Trần Đại Lang.

Vị thiếu niên Tướng quân từng kiêu hãnh ngày nào giờ đây đã tiều tụy không ít.

Thấy ta và Trần Nhị Lang bước vào, ánh mắt hắn lập tức sáng lên. Hắn đứng bật dậy, kéo theo tiếng leng keng của xiềng xích dưới chân.

Hắn vội vã mở miệng: "Nhị Lang, đệ đến cứu ta phải không?”

"Ta bị Quận chúa Vạn Khánh hãm hại, đệ hãy cứu ta.”

"Ta thật sự bị oan."
 
Nợ Ân Tình
Chương 12: Chương 12



Trần Nhị Lang lạnh lùng cười: "Hãm hại? E là Tướng quân quên rồi, hàng ngàn dân thường vô tội ở biên cương đã bỏ mạng vì các ngươi.”

"Tướng quân cùng Quận chúa và Tiên Anh Vương câu kết với ngoại địch, chỉ vì tham công lao mà bất chấp tất cả. Tội của ngươi, đáng tru di."

Trần Đại Lang gào lên, cố gắng che đậy: "Ta không có! Ta không hề biết gì cả!"

Trần Nhị Lang rút từ trong n.g.ự.c ra một bức thư, giơ trước mặt Trần Đại Lang, khẽ lắc lư: "Bút tích của Tướng quân, chẳng lẽ là giả sao?"

Trần Đại Lang theo bản năng phản bác: "Không thể nào! Ta đã đốt hết thư rồi!"

Ngay sau đó, hắn như bừng tỉnh, chỉ tay về phía Trần Nhị Lang: "Là ngươi! Ngươi đã giả chữ viết của ta, đúng không?"

Trần Nhị Lang chỉ mỉm cười: "Tướng quân đang nói gì vậy? Nhị Lang ta nghe không hiểu."

Trần Đại Lang tức giận nhổ toẹt một bãi nước bọt về phía Trần Nhị Lang: "Phì, đồ tiểu nhân vô liêm sỉ.”

"Ngươi hãm hại huynh trưởng ruột thịt, giẫm lên m.á.u xương của ta để thăng tiến. Ngươi có thể đắc ý được bao lâu?”

"Chúng ta cùng một mẹ sinh ra. Ta bị kết tội, liệu ngươi có được yên thân không?"

Trần Nhị Lang lắc đầu, cười nhạt: "Tướng quân nói đùa rồi. Đại ca ta đã sớm vì nước hy sinh, c.h.ế.t trận nơi sa trường."

Trần Đại Lang gầm lên: "Ngươi thấy c.h.ế.t không cứu, làm sao có thể đối mặt với tổ tiên nhà họ Trần?"

Trần Nhị Lang nhếch môi: "Tướng quân, người sinh ta, nuôi ta là mẫu thân."

Trần Đại Lang không nói thêm được gì, quay sang cầu xin ta: "Thiên Nghê, dù sao chúng ta cũng từng là phu thê. Nàng nhất định không nỡ để ta bị xử trảm, đúng không?"

Ta tiến lên, nhìn hắn một lúc lâu rồi nghiêm túc đáp: "Tướng quân nói vậy là sai rồi. Ta và ngươi, khi nào thì từng là phu thê?"

Ta không nói sai, năm đó, để đối phó với Trần đại thẩm, hắn đã làm giả hôn thư.

Giữa ta và hắn, không hề có danh nghĩa vợ chồng.

Hắn bối rối giải thích: "Ta... Lúc đó thời gian gấp rút, ta chưa kịp...”

"Sâm Nhi, đúng rồi, ta là phụ thân của Sâm Nhi! Vì Sâm Nhi, nàng hãy cứu ta. Sâm Nhi không thể có một phụ thân mang tội danh phản quốc được!"

Da mặt Trần Đại Lang quả thực dày đến kinh người.

"Tướng quân, phu quân ta đã sớm hy sinh trên chiến trường. Phụ thân của Sâm Nhi là một anh hùng bảo vệ đất nước, không phải kẻ phản quốc thông đồng với giặc."

Ta dừng lại một chút, nhìn thẳng vào hắn, tiếp lời: "Ta đến đây chỉ để báo cho Tướng quân biết rằng, nếu không phải ngươi phí tâm phái người ám sát ta, phủ Tiên Anh Vương sẽ không sụp đổ nhanh như vậy."

Từ khi Trần Đại Lang trở về kinh, ta đã sống trong tình trạng bất an.

Trần đại thẩm phát hiện điều đó, liền dùng phần lớn số tiền tích cóp để mời những người giang hồ bảo vệ ta và Sâm Nhi.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ta vốn là người luôn thuận theo dòng đời, nếu không phải bị Trần Đại Lang dồn ép, ta cũng sẽ không giao những bức thư đó cho Trần Nhị Lang.

Nếu ta không đưa thư, tội trạng của Tiên Anh Vương phủ sẽ không bị phơi bày sớm như vậy.

Những bức thư ấy, ngoài một bức do mẫu thân ta viết để kể lại toàn bộ sự thật, thì còn lại đều là thư tuyệt mệnh của Tiên Anh Vương phi, chứa đầy đủ bằng chứng thông đồng phản quốc của Tiên Anh Vương.

Mẫu thân ta tin tưởng Trần đại thẩm và bà đã không phụ lòng tin của mẫu thân.

Sau khi Trần Đại Lang bị xử trảm, Trần đại thẩm lặng lẽ nhờ người đến bãi tha ma để thu nhặt t.h.i t.h.ể của hắn.

"Dẫu sao nó cũng là đứa con ta mang nặng đẻ đau suốt mười tháng. Ta đã đưa nó đến thế gian, cũng sẽ tiễn nó rời khỏi."

Ta đặt một nén nhang trước mộ của Trần Đại Lang.

Người c.h.ế.t thì nợ cũng tan.

Kiếp này, ân oán giữa ta và hắn, từ nay hóa thành hư không.

Một năm sau, Trần Nhị Lang được điều đi nhậm chức ở địa phương.

Ngoài đình nghỉ chân, ta và Trần đại thẩm đến tiễn đưa.

Ta giao Sâm Nhi đang ngủ say cho Trần Nhị Lang chăm sóc.

Sắp lên sáu, Sâm Nhi nghịch ngợm đến mức người người đều ngán ngẩm, chỉ có Trần Nhị Lang mới quản nổi thằng bé.

Trần Nhị Lang hỏi ta: "Đường xa vạn dặm, đi rồi e rằng nhiều năm không gặp. Nếu Sâm Nhi nhớ nàng, phải làm sao đây?"

Trần Tam Lang, người cùng đi, bĩu môi đầy châm biếm: "Ca, không phải đệ nói chứ, huynh ở quan trường thì như cá gặp nước, nhưng trên tình trường lại như đi trên băng mỏng. Như thế này, không được đâu."

Trần Nhị Lang liếc hắn một cái, Trần Tam Lang liền hừ một tiếng, quay sang nịnh nọt ta bằng nụ cười ranh mãnh: "Nghê tỷ, có muốn cùng chúng ta xuất kinh, đi dạo chơi một chuyến không?"

Trần đại thẩm lập tức từ chối thay ta: "Không đi, không đi, ta và Thiên Nghê không muốn rời kinh thành nữa.”

"Hai ngươi mang Sâm Nhi đi cho đàng hoàng, hai người đàn ông lớn xác, không biết liệu có chăm được đứa nhỏ không.”

"Tam Lang này, ngươi cũng đến tuổi trưởng thành rồi, sao không nghĩ đến việc cưới vợ…"

Trần Tam Lang bịt tai, nhanh nhẹn nhảy lên xe ngựa, trốn vào trong rồi hét lên: "Mẫu thân, trời nóng lắm, mau về phủ nghỉ ngơi đi!"

Trần đại thẩm lắc đầu, cười hiền.

Trần Nhị Lang cúi chào từ biệt.

Dưới ánh ban mai, bóng xe ngựa kéo dài trên mặt đất theo ánh nắng nhạt dần.

Xe ngựa càng đi càng xa, càng lúc càng nhỏ, cuối cùng khuất hẳn khỏi tầm mắt.

Ta khoác tay Trần đại thẩm, cười hỏi: "Hôm nay ăn giò heo được không?"

Trần đại thẩm cười hiền hòa, đáp: "Sao lại không được, ta muốn ăn giò heo kho tàu."
 
Nợ Ân Tình
Chương 13: Chương 13



Ân nhân cứu mạng của cả nhà chúng ta, Lục di, đã qua đời.

Mẫu thân nhận nuôi con gái của Lục di, là nha đầu Thiên Nghê.

Mẫu thân bảo ta dạy chữ cho Thiên Nghê.

Thiên Nghê rất thông minh, mẫu thân nói đó là nhờ Lục di dạy dỗ tốt.

Mẫu thân thường kéo ta đến mộ Lục di để thắp hương.

"Nhị Lang, con phải nhớ kỹ ân tình của Lục di."

Ta vẫn luôn nhớ, nhớ rất rõ.

Thiên Nghê và Tam Lang trạc tuổi nhau, hai người lúc nào cũng có chuyện để nói.

Có lần, ta nghe thấy hai người lén lút nói sau lưng, bảo rằng ta nghiêm khắc.

Ta mỉm cười phạt cả hai chép mười trang chữ lớn.

Hai đứa vừa khóc vừa la hét cầu xin tha mạng.

Nghĩ hay thật đấy.

Lại mơ thấy Thiên Nghê, ta lại làm ướt cả giường chiếu.

Đại ca cười, trêu ta rằng đã lớn rồi, hỏi trong mơ thấy ai.

Ta đỏ mặt đáp: "Là Thiên Nghê."

Đại ca chẳng mảy may để tâm: "Thiên Nghê à, chỉ là một nha đầu thôi mà."

Thiên Nghê không phải chỉ là một nha đầu. Nàng là người ta trân quý nhất.

Theo tiên sinh ra ngoài học tập vài ngày, trở về thì trời đất của ta như sụp đổ.

Đại ca đã lén cưới Thiên Nghê.

Hắn rõ ràng biết, biết rằng ta thích nàng.

Ta hận Trần Cương Cường.

Mẫu thân đưa hôn thư cho ta, hỏi thật giả ra sao.

Chỉ cần nhìn qua đã biết là giả.

Ta xé nát hôn thư, quỳ xuống xin mẫu thân cho ta cưới Thiên Nghê.

Mẫu thân khóc, nói rằng đã quá muộn, tất cả đều muộn rồi.

Bà hỏi tại sao ta không nói sớm với bà.

Ta bảo mẫu thân, nhất định là đại ca ép buộc Thiên Nghê.

Mẫu thân tát ta một cái, bảo rằng chính Thiên Nghê đồng ý, bảo ta đừng làm loạn.

Từ đó, ta chỉ biết giấu kín tình cảm của mình, không để ai phát hiện.

Thiên Nghê mang thai mười tháng, sinh hạ một bé trai. Nàng bảo ta đặt tên cho đứa trẻ.

Ta đặt tên cho bé là Sâm Nhi.

Tại sao lại là Sâm Nhi?

Là vì ta mong nó sẽ như một khu rừng xanh bát ngát, trải dài vô tận, thế thôi.

Phía nam loạn lạc, chúng ta phải trốn lên phía bắc.

Những ngày chạy nạn là lúc ta gần gũi Thiên Nghê nhất.

Tiếc thay, ta chẳng làm được gì cả, chỉ giữ đúng bổn phận của một quân tử.

Sau khi ổn định, tiên sinh bảo ta có thể thử sức với kỳ thi Hương.

Kết quả khá mỹ mãn, ta đỗ đầu bảng, trở thành thủ khoa kỳ thi.

Đỗ đầu bảng của kỳ thi Hương, tiên sinh nói rằng học vấn của ông đã không còn đủ để dạy ta nữa.

Ông trao cho ta một bức thư, bảo ta đến Quốc Tử Giám và đưa thư này cho Lương tiên sinh, một người bạn cũ của ông.

Nhờ sự tiến cử của tiên sinh, ta vào học tại Quốc Tử Giám.

Cũng tại đây, ta nghe được tin tức về đại ca.

Hắn đã cưới Quận chúa Vạn Khánh, như cá chép hóa rồng.

Sau khi biết đại ca tái hôn, Thiên Nghê không khóc, không làm loạn.

Nàng thực sự đã đặt hết tình cảm vào hắn.

Lòng thành của ta khiến mẫu thân cảm động, nhưng lại không lay chuyển được Thiên Nghê.

Danh hiệu Thám Hoa, ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng, lại bị nghiền nát bởi sự từ chối của nàng.

Tam đệ phá bĩnh, còn trái tim ta thì tan nát.

Gã phụ bạc kia còn dám quay về nhà!

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Hắn lại nói gì mà tình huynh đệ phải tương trợ lẫn nhau.

Tương trợ cha hắn thì có!

Cũng nhờ lần hắn quay về, ta mới hiểu rõ tình cảm của Thiên Nghê.

Hóa ra, nàng không hề yêu đại ca.

Điều này có phải nghĩa là, ta còn cơ hội?

Mẫu thân đưa cho ta một miếng ngọc bội cùng vài bức thư cũ, nói đó là do Lục di để lại, nhờ giao cho Tiết Đế sư.

Ta, một Biên tu tại Hàn Lâm Viện, làm gì có cơ hội diện kiến Đế sư?

Sau nhiều lần dò hỏi, ta cũng gặp được ngài và trao thư.

Đọc xong thư, Đế sư mắt ngấn lệ, hỏi ta cháu gái của ông đang ở đâu.

Ta làm sao biết cháu gái của ông ở đâu!

Ồ, hóa ra Thiên Nghê chính là cháu gái của ông.

Cái gì?

Thiên Nghê là cháu gái của Tiết Đế sư!

Chỉ trong một ngày, nhờ sức mạnh của thư và ngọc bội, Thiên Nghê đã trở thành một Quận chúa có thực quyền.

Ta chỉ biết ngước nhìn, không thể với tới.

Đế sư, lão già ranh ma, nhìn thấu tình cảm của ta dành cho Thiên Nghê.

Ông nói rằng nếu ta chịu giúp ông báo thù cho con gái, ông sẽ khuyên Thiên Nghê kết hôn với ta.

Ta nóng đầu đồng ý, suýt nữa thì mất mạng.

May sao, ta cuối cùng cũng tìm được bằng chứng gia đình Tiên Anh Vương thông đồng phản quốc.

Trong số đó còn có cả bút tích của đại ca.

Không chút do dự, ta giao chứng cứ cho Đế sư.

Vài ngày sau, phủ Tiên Anh Vương bị triều đình tịch biên.

Đại ca cũng không thể sống sót.

Chết thì c.h.ế.t đi, ta vẫn còn một tam đệ ngốc nghếch kia mà.

Lão già lật lọng, xong việc lại trở mặt không nhận lời hứa.

Ông nói chuyện hôn sự của Thiên Nghê do chính nàng quyết định.

Ông vừa nhận lại cháu gái, không muốn làm khó nàng.

Phì!

Không những thế, ông ấy còn thấy ta phiền, dâng sớ lên Hoàng thượng rằng ta cần phải rèn luyện thêm.

Một đạo chiếu thư ban xuống, ta bị điều đi nhậm chức ở nơi cách kinh thành ngàn dặm.

Trước khi rời đi, Thiên Nghê giao Sâm Nhi cho ta chăm sóc, tam đệ cũng đi cùng.

Đi nhậm chức, mang theo con trẻ, không chỉ một mà là hai đứa, thật sự khiến ta kiệt sức.

Năm năm trôi qua, ta hồi kinh nhận chức mới.

Lúc đi, tam đệ giống ta, đều là người độc thân.

Lúc về, Tam đệ đã có thê tử, mỗi người bế trên tay một đứa con bụ bẫm.

Ta thì chỉ có Sâm Nhi, một già một trẻ, cô độc lẻ loi.

Mẫu thân và Thiên Nghê chẳng hề thay đổi chút nào.

Còn ta, chăm trẻ mà tóc bạc cả đầu.

Buồn thay, không biết liệu đời này ta có thể cưới được Thiên Nghê không nhỉ?

Hết.
 
Back
Top Bottom