Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Ninh Thư (801-1000)

Ninh Thư (801-1000)
Chương 850: Ai là hung thủ - Số tám rùng rợn


Chuyển ngữ: Wanhoo
Không biết 795 và Lư San San có thù oán gì, không cần biết Lư San San nói gì 795 lập tức phản đối không thì cũng châm chọc cô ta.Ninh Thư đoán chắc 795 thích người ta, muốn thu hút sự chú ý của Lư San San bằng cách công kích bằng lời lẽ độc ác.Lư San San là cô gái xinh nhất Ninh Thư từng gặp, từ khuôn mặt đến khí chất đều thuộc dạng đỉnh cao.Đặc biệt là bộ trang phục cổ đại không vương khói lửa trần gian, không hề giống hình tượng kỹ nữ mà 795 nói.Thích không sai nhưng 795 chơi bài này chỉ khiến Lư San San bực.

Đừng nói là thích, có khi còn làm tan nát trái tim anh ta.Ninh Thư khuyên: "Nếu anh thích ai đó thì hãy cố gắng làm việc, kiếm thật nhiều tiền, mừng phong bì dày trong lễ cưới của cô ta."

795: ..."

Cô đang nói gì đấy?"

795 chẳng hiểu nổi.Ninh Thư chẹp miệng ra vẻ tôi hiểu hết.Ninh Thư gặm bánh bao, thấy Lưu Mạn Mạn ngồi gục mặt một góc, Ninh Thư mang một cái bánh bao đến nói: "Ăn chút gì đi."

Lưu Mạn Mạn vẫn vùi mặt không quan tâm Ninh Thư.Ninh Thư đặt bánh bao trong cái bát bên cạnh cô ta, ngồi cạnh hỏi: "Cả hai người đều là cô giết sao?"

Một cô gái mang thai trói hai nữ sinh với nhau lại còn giết cả hai bằng thanh gỗ.Ninh Thư hỏi: "Sao cô nghĩ ra cách này?"

Lưu Mạn Mạn gục mặt, người run nhẹ, giọng khàn đặc: "Tôi hận hai người đó bép xép khó nghe về tôi.

Tôi rất muốn cắt đứt lưỡi họ."

Ninh Thư hỏi nhỏ: "Ai làm nhục cô?"

Lưu Mạn Mạn không trả lời."

Cô lấy thanh gỗ ở đâu?"

Lại còn vót nhọn.

Muốn giết người đã có sẵn công cụ.Bị móng vuốt moi tim, bị thanh gỗ vót nhọn đâm xuyên đầu, bị bút lông chọc vào mắt.Lưu Mạn Mạn không ngẩng đầu: "Ở trong cái lán cạnh bếp."

Ninh Thư đứng dậy ra khỏi nhà chính, giẫm lên tuyết dày đi vào cái lán cạnh bếp.

Đây là cái lán đơn sơ chứa ít củi.Một bên có đống củi chất cao cỡ nửa thân người.

Các thanh gỗ dày cỡ nắm đấm đều được vót nhọn.Lưu Mạn Mạn lấy hung khí ở đây.Ninh Thư bước đi khó nhọc trở về nhà chính, ngang qua bếp thấy Tiểu Lan đang ngồi nhóm lửa trước bếp lò.Ninh Thư nghĩ ngợi, vào bếp hỏi Tiểu Lan: "Gỗ vót nhọn ở bên cạnh dùng để làm gì thế em?"

Tiểu Lan trả lời: "Gỗ đó chuyển bị làm hàng rào.

Bà em nói đợi tuyết tan sẽ trồng rau trong sân.

Bà nội vót nhọn thanh gỗ để đóng cọc cho dễ."

Ninh Thư mím môi, giải thích rất hợp lý.

Lưu Mạn Mạn thấy nó nên dùng làm hung khí.Ninh Thư rời khỏi bếp, liếc qua cái dây đỏ đeo ở cổ Tiểu Lan đang nhóm củi.

Có vẻ là dây bình an treo ngọc bội hoặc bùa xua đuổi ma quỷ.Dây đỏ hơi sạm đen, chắc là chưa từng tháo khỏi cổ.Tiểu Lan với đôi mắt trống rỗng hỏi: "Chị còn có việc gì không?"

Ninh Thư hơi ngạc nhiên: "Em biết chị đang nhìn em?"

Tiểu Lan nói: "Em không nhìn thấy nên cảm giác nhạy bén lắm.

Huống hồ chị cứ nhìn em chằm chằm, em cảm giác được."

"Tại bữa nào cũng ăn bánh bao không có rau ấy mà.

Chị sắp táo bón đến nơi rồi, có thể nấu món canh nào không?"

Ninh Thư xoa bụng: "Bụng căng khó chịu lắm."

Khu vực phía Bắc như vùng này chắc hẳn có hầm đất, tích trữ vài thứ như khoai lang, khoai tây.Ninh Thư muốn tìm lý do xuống hầm đất kiểm tra.Tiểu Lan lắc đầu: "Bà em có tuổi, em thì không nhìn thấy, trồng hoa màu không đủ cho mùa đông."

Ninh Thư hỏi: "Vậy à, dưới hầm có thức ăn không em?"

Tiểu Lan lắc đầu: "Thật ra nhà em không có nhiều lương thực.

Bà muốn các anh chị đi thứ nhất là vì anh chị có sát khí, thứ hai vì nhà em sắp hết thức ăn.

Các anh chị không đi bà con em chết đói mất."

"Thời tiết này bọn chị không đi được."

Ninh Thư nói: "Không thì từ giờ mỗi ngày bọn chị chỉ ăn một bữa thôi."

Tiểu Lan mỉm cười, ngặt nỗi đôi mắt trống rỗng kết hợp với nụ cười nhìn hơi đáng sợ.Ninh Thư ra hỏi bếp về nhà chính, ông chú vẫy Ninh Thư: "Qua đây."

Ninh Thư không được thoải mái cho lắm, chậm rề rề qua đó: "Sao thế thầy?"

Ông chú nói: "Cô không chết."

Ninh Thư: ...Đậu má tật xấu gì vậy.

Xoá sổ người ta đã đành đằng này còn xát muối vào nỗi đau của người ta.Ninh Thư giật mép không biết nên trả lời anh ta thế nào."

Nhớ lấy, là người thực thi nhiệm vụ thì cần phân rõ nặng nhẹ mới có thể tiến xa.

Tuổi thọ vô tận phải trả giá đắt."

Ông chú chỉ ghế bên cạnh: "Ngồi xuống."

Ninh Thư ngồi xuống, nổi da gà khắp người, cách lớp quần áo cũng cảm nhận được khí lạnh toả ra từ người ông chú."

Tôi biết rồi, cảm ơn chú."

Ninh Thư chân thành.Má, Ninh Thư rất muốn đấm ngực.

Bực bội quá, đã bị xoá sổ lại còn phải cảm ơn.Ông chú liếc Ninh Thư, vắt cái chân dài, lắc cái cổ kêu răng rắc.

Ninh Thư nghe mà sợ hãi.Ông chú ngoảnh sang nhìn Ninh Thư: "Cô sợ tôi?"

"Ha ha ha..."

Ninh Thư cười giả nai: "Không sợ."

Ninh Thư đặt hai tay trên gối, ngồi thẳng lưng.

Đậu má sợ chết mẹ.

Người bên cạnh chi phối vận mệnh người khác, tối hôm qua mới giết cô xong.Giờ hỏi bạn có sợ không, thế bạn có sợ không?Ninh Thư thì sợ chết khiếp.

Mà còn cứ tìm đến cô, như muốn cô viết bài cảm nghĩ cảm giác xoá sổ hôm qua."

Á..."

"..."

Tiếng la hét thất thanh vọng xuống từ trên tầng, Ninh Thư đứng bật dậy, chắc chắn lại xảy ra chuyện.Ninh Thư vội vàng lên tầng, 795 chạy huỳnh huỵch xuống va phải Ninh Thư làm Ninh Thư ngã ngồi ra đất."

Ối cô đi không biết nhìn đường à."

795 kéo Ninh Thư dậy, hấp tấp nói với ông chú: "Lại chết rồi, lần này rùng rợn hơn."

Ông chú đứng dậy bước chân dài lên cầu thàng đi lên tầng.Ninh Thư nhanh chân lên tầng, một đống người chặn ngoài cửa phòng, một số nữ sinh còn vịn tường nôn mửa liên hồi.Ninh Thư chen vào nhìn thấy thi thể bị treo ngược trong phòng.

Cái cưa rộng cỡ bàn tay cưa từ háng xuống bụng, bị cưa thành hai nửa khi đang còn sống.Cơ thể chia thành hai nửa, cái cưa đã chạy đến rốn.Kinh dị hơn khi người này vẫn còn ý thức, do treo ngược nên máu dồn về não, não có đủ dưỡng khí.Cảm nhận rõ ràng răng cưa cưa người mình khiđang tỉnh táo.
 
Ninh Thư (801-1000)
Chương 851: Ai là hung thủ - Sợi dây đỏ


Chuyển ngữ: Wanhoo
Nhìn trạng thái tử vong, Ninh Thư cảm thấy như có cái búa tạ đập trong lòng cô, làm cô hoa mắt chóng mặt.Dạ dày nhộn nhạo buồn nôn, nhất là khi trong phòng trộn lẫn cả mùi máu tanh và mùi chất thải.Một cái mùi vô cùng buồn nôn.Thách thức giới hạn chịu đựng của con người nhiều lần.Ông chú lạnh mặt nhìn thi thể rồi rời khỏi phòng, xem chừng không định khám nghiệm tử thi.Giải phẫu thi thể cũng thế này mà, anh ta thật sự không phải nhân viên khám nghiệm tử thi đạt tiêu chuẩn.Ninh Thư bịt mũi vào phòng.

Phòng này rất nhỏ, có cái bô đặt trong góc.

Là nhà vệ sinh tạm thời.Về đêm trời rất lạnh mà nhà vệ sinh ở sân sau, đi lên đi xuống ảnh hưởng giờ nghỉ ngơi của mọi người.Cũng có nghĩa là trong khi đi vệ sinh, người này bị ai đó lột quần treo ngược.Thi thể vẫn ấm, cơ thể bị xẻ đôi còn toả ra hơi ấm nhưng cậu nhỏ đã biến dạng hoàn toàn.Miệng bị nhét vải, con ngươi trợn trừng.

Lúc nhìn thấy Ninh Thư còn nhìn Ninh Thư bằng ánh mắt khẩn khoản song vẫn tắt thở.795 đi vào nhìn lướt qua thi thể, lắc đầu: "Tàn nhẫn quá."

Giết kiểu này bắt người bị hại phải chịu đựng đau khổ.Ninh Thư thở dài, nói với 795: "Anh hạ cậu ta xuống đi."

Đây là người thứ mấy nhỉ, người thứ tám rồi."

Để đó cho tôi."

795 hạ thi thể, thi thể được đặt xuống dính vệt máu dài trên mặt.Ninh Thư xuống dưới nhà, Lưu Mạn Mạn mang thai đang nhìn cái xác nhếch môi cười khoái trá.Cô ta ngoảnh sang thấy Ninh Thư thì lập tức cúi đầu rúc một góc.Ninh Thư đến chỗ Lưu Mạn Mạn, nheo mắt hỏi: "Cậu ta là người cưỡng hiếp cô đúng không?"

Lưu Mạn Mạn cúi đầu không trả lời.Ninh Thư đến phải day trán.Lại chết một người nữa, nhức đầu quá.Cô hỏi 795: "Anh có manh mối gì không?"

"Kiểu gì cũng là cái đám này làm, có thể là thông đồng gây án."

795 nói: "Dấu chân bừa bãi trên mặt đất lại còn có kích thước khác nhau, dễ thấy có hai người trở lên."

Ninh Thư hỏi: "Anh ở trên tầng mà?

Anh không nghe động tĩnh trên đó sao?"

Lúc đó cô và ông chú nói chuyện dưới nhà.795 vén tóc: "Sự việc diễn ra nhanh quá, chỉ trong chốc lát.

Dám chắc đã bày sẵn hiện trường gây án."

"Chắc là hai nam sinh.

Nữ sinh sẽ không vào nhà vệ sinh nam đâu."

Bởi vì bô đặt sau cửa trong phòng nữ sinh.795 thở dài: "Nhiệm vụ thật sự hơi bế tắc."

"Nếu như chết hết, chúng ta sẽ luân hồi ngay lập tức.

Một lần luân hồi tương đương với một lần bị xoá sổ."

795 hỏi Ninh Thư: "Tôi có vài cách tránh bị xoá sổ, cô thì sao?"

Ninh Thư: ...Thật sự đến chết, tại sao ngu ngốc nhận nhiệm vụ này."

Anh không nghi ngờ ai à?"

Ninh Thư hỏi: "Chúng ta không thể cứ ngồi đây chờ chết."

"Tôi nghi cái chết của những người này là một nghi thức tôn giáo."

795 đoán: "Một số tôn giáo luôn có kẻ cuồng tín, dùng các thủ đoạn cực đoan để thể hiện lòng trung thành và tín ngưỡng của mình với tôn giáo ấy."

Ninh Thư nghĩ rồi hỏi: "Theo anh là nghi thức tôn giáo?"

"Nhưng Lưu Mạn Mạn giết hai nữ sinh kia."

Ninh Thư nói: "Có rất nhiều điểm đáng ngờ, hơn nữa 696 bị người thực thi nhiệm vụ giết."

795 cũng đau đầu: "Nhất định có điểm mấu chốt nào đó bị chúng ta bỏ sót."

"Lâm Hạ kia chạy ra ngoài đến giờ vẫn chưa có tin tức.

Nếu thật sự là nghi thức tôn giáo thì xác của cô ta sẽ xuất hiện nhanh thôi."

795 nói: "Tôi từng gặp một nghiệm vụ sát thủ liên hoàn đặt thi thể ở các vị trí đặc biệt, giết người bằng cách đặc biệt."

Ninh Thư bực bội: "Vấn đề là vụ này không chỉ có một hung thủ.

Lẽ nào định giết hết tất cả rồi tự sát?"

795 nhún vai: "Ai mà biết được."

Ninh Thư: →_→Ninh Thư nghĩ bụng, nói nhỏ với 795: "Chúng ta đi kiểm tra nhà này đi.

Chắc hẳn cần có nơi giấu bao nhiêu công cụ giết người."

"Nhà ở miền Bắc đều có hầm đất.

Đến tận giờ tôi vẫn chưa tìm thấy cái hầm nào.

Tôi cảm thấy hầm đất là nơi giấu đồ tốt nhất."

795 gật đầu đi kiểm tra cả nhà với Ninh Thư.

Ninh Thư còn kiểm tra cả chuồng lợn mà vẫn không thấy hầm.Nhà này không có hầm."

Không có hầm tức có mật thất trong nhà."

795 nói: "Đảm bảo hai bà cháu tham gia vào vụ giết người."

Ninh Thư đá bay con lợn đen lao vào mình để rồi nhẵm phải cứt lợn.795 kéo cánh tay Ninh Thư lôi cô ra khỏi chuồng lợn: "Tại sao phải tìm trong chuồng lợn?"

"Nơi không nghĩ có thì càng có khả năng có."

Ninh Thư chà cứt dính giầy vào tuyết.795 liếc xéo.Ninh Thư và 795 vào nhà chính thấy ông chú dịch cái bàn ở giữa phòng, ngồi xổm xuống gõ sàn nhà.Sàn nhà vang âm thanh "rỗng", rõ ràng dưới sàn trống rỗng.Nơi không nghĩ đến là nơi có thể nhất.Ninh Thư lập tức tìm mối ghép sàn.

Sàn nhà ở quê làm từ bùn đất, Ninh Thư cần tìm mối ghép."

Cô cậu làm gì đấy?"

Bà lão thấy Ninh Thư nằm ra nhà, không nhịn được chống gậy hỏi.Ninh Thư bò dậy: "Cháu rơi đồ nên đang tìm bà ạ."

Ông chú ngồi bên cạnh quan sát Ninh Thư, khịt mũi ngửi thấy mùi rất thối.Ông chú đi lên tầng.Tiểu Lan hỏi Ninh Thư: "Chị tìm gì thế ạ?"

Ninh Thư bịa: "Viên ngọc đính kẹp tóc của chị bị rơi."

Con ngươi bé xíu của Tiểu Lan nhìn chằm chằm một phía."

Bà em bảo lại chết một người nữa là sao thế chị?"

Tiểu Lan hỏi: "Cớ làm sao mà cứ chết người liên tục?"

Ninh Thư gãi đầu, cô cũng muốn biết cớ làm sao."

Phành", trên tầng vang tiếng phành rất to như đổ đồ vật nặng.Ninh Thư giật thót, lại xảy ra chuyện.Ninh Thư chạy nhanh lên tầng nhìn thấy một nữ sinh ngã ra đất.

Mặt của cô ta bị một cái rìu chém trúng, lưỡi rìu bổ sâu vào xương mặt.Ninh Thư đau đầu vô cùng, tại sao lại thêm một người chết."

Tại sao lại vậy..."

Phàn Tuấn Dương đờ đẫn, méo mặt có vẻ điên cuồng: "Cần phải rời khỏi đây, không thể sống ở đây."

Ninh Thư hỏi Phàn Tuấn Dương: "Rốt cuộc là tại sao thời tiết thế này lại đến đây để vẽ tranh?"

Phàn Tuấn Dương ôm đầu: "Tôi nghe Phan Thần nói cảnh tuyết ở đây vô cùng đẹp nên mới đến."

Nhưng Phan Thần chết rồi.Ninh Thư liếc thấy Phàn Tuấn Dương đeo sợi dây đỏở cổ.

Mặt dây đặt trong quần áo nên không rõ đeo cái gì.
 
Ninh Thư (801-1000)
Chương 852: Ai là hung thủ - Bỗng dưng tốt bất ngờ


Chuyển ngữ: Wanhoo
Sợi dây đỏ của Phàn Tuấn Dương giống sợi dây đỏ cô từng nhìn thấy trên cổ Tiểu Lan.Ngẫm thì thấy chỉ là trùng hợp.

Không thấy mặt dây nên chưa thể xác định hai người này có liên quan.Phàn Tuấn Dương vuốt mặt không cầm được lòng nhìn xuống thi thể bị rìu chém mặt dưới đất.Phàn Tuấn Dương đỏ bừng hốc mắt như sắp khóc: "Tôi phải rời khỏi đây, tôi không muốn ở lại đây."

Những người khác hoảng hốt, chứng kiến các bạn cùng câu lạc bộ chết lần lượt lại còn chết rất tàn nhẫn, mất khống chế chửi bới."

Tại sao tôi lại đến cái nơi quái quỷ này?"

"Mình sợ, mình muốn về nhà..."

"Con mẹ nó..."

"Rốt cuộc là đứa nào, người hay ma cũng xuất hiện đi."

Bầu không khí nôn nóng sợ hãi làm mọi người khó thở, nghi ngờ người bên cạnh."

Phàn Tuấn Dương, mày đưa bọn tao đến đây, tao muốn về nhà, tao muốn về nhà."

Một nam sinh lôi cổ áo Phàn Tuấn Dương đấm bụp vào mặt cậu ta.Phàn Tuấn Dương ngã ra đất, mép rỉ máu.

Cậu ta ngồi vò đầu thẫn thờ.Nam sinh kia vẫn định đánh Phàn Tuấn Dương nhưng bị người khác ngăn cản: "Thôi Vương Kiệt, có đánh chết nó cũng chẳng được tích sự gì."

Nam sinh tên Vương Kiệt bật cười: "Có khi chính nó là hung thủ, đánh chết tất cả đều an toàn."

Ông chú đang khám nghiệm thi thể mới, anh ta rút cái búa cắm ở mặt, cầm cái búa nhỏ máu đứng dậy: "Ồn ào cái gì?"

"Cút hết xuống ở yên trong phòng khách cho tôi.

Ai dám bước ra ngoài một bước tôi sẽ không nương tình với người đó."

Ông chú nheo mắt nhìn Vương Kiệt, Vượng Kiệt nhìn thẳng vào mắt ông chú rồi lập tức cúi đầu."

Kéo xác ra sân."

Ông chú nói lạnh lùng, xoay người đi xuống dưới nhà.Mọi người đi theo ông chú.795 nhìn thi thể thở dài, mang xác xuống dưới nhà.Vương Kiệt nói: "Tôi giúp ông."

"Ừ."

795 chuyển thi thể xuống dưới.Ninh Thư đi sau hai người.

Máu thi thể rớt lên sàn, trên tầng đã xảy ra mấy án mạng, vết máu khô lưu lại vệt máu đỏ sẫm.Đống tuyết dưới sân đã chôn mấy thi thể.

Có Mai Tử Khanh, có Trương Gia Sâm, có hai nữ sinh, rồi thì Phan Thần, nữ sinh bị chọc vào mắt, nam sinh bị cưa đôi, nữ sinh bị rìu chém chết, và một nữ sinh bị móc tim vứt trong nhà vệ sinh.

Đến giờ vẫn không có bất cứ tin tức gì của Lâm Hạ.Chết mười người trong thời gian ngắn.Ninh Thư hỏi 795: "Theo anh liệu có ai chết giả không, chúng ta đào xác lên xem nhỉ?"

Không biết có còn các thi thể bị chôn dưới tuyết không?795 nghĩ ngợi cầm một xẻng một cuốc, đưa cho Ninh Thư: "Chúng ta cùng đào."

Vương Kiệt cầm xẻng: "Tay em ấy bị thương, để tôi làm cho."

795 nhìn cái tay băng bó của Ninh Thư, miễn cho ý kiến, bắt đầu đào xác với Vương Kiệt.Ninh Thư nhìn Vương Kiệt chằm chằm.

Người này không có cảm giác tồn tại tự nhiên lại tích cực khiến Ninh Thư có dự cảm lạ.795 và Vương Kiệt đào các thi thể.

Các thi thể lạnh cóng cứng đờ, có điều nội tạng thối rữa bốc mùi kinh khủng.Ninh Thư kiểm tra xem các thi thể có deo sợi dây đỏ không.Nữ sinh đeo dây chuyền vàng bạc chứ không đeo dây đỏ.Một cô gái nông thôn, một chủ nhiệm câu lạc bộ trong trường đại học, có thể có liên quan nào đó.Không cần biết có trùng hợp hay không cũng phải điều tra.Mặt khác Ninh Thư phát hiện thiếu một cái xác, không thấy Phan Thần thư sinh đâu.Phan Thần chết vì đập gáy vào bậc cửa mà lại không thấy xác."

Thiếu một người."

795 sờ cằm: "Kể có không phải hung thủ thì vẫn có quan hệ với hung thủ."

Vương Kiệt nói: "Ai đó mang thi thể của cậu ta đi hay cậu ta không hề chết, đang trốn ở đâu đó?"

Ninh Thư nhìn Vương Kiệt, tích cực thế nhỉ?Vương Kiệt gãi đầu hỏi Ninh Thư: "Tay em còn đau không?"

Liên quan gì đến chú mày?Ninh Thư nhếch môi không trả lời, đi vào trong phòng khách, đứng ngoài cửa phủi tuyết rồi mới vào nhà nói với ông chú: "Không thấy xác của Phan Thần."

Ông chú chỉ nheo mắt, mọi người nghe thấy tin này thì xì xào bàn tán: "Chẳng lẽ Phan Thần là hung thủ?"

"Phần Thần không chết à?"

"..."

Ông chú thờ ơ: "Ở trong phòng khách được ra ngoài."

Trời đã nhá nhem tối, mọi người đói gần chết.

Hết cách đành ngồi bệt ra đất, bụng đói cứ réo liên tục.Trong nhà im lặng, mọi người mệt nhoài.

Lo lắng lại sợ hãi, đói lại còn mệt, tất cả ngồi dựa vào nhau.Ninh Thư ăn tích cốc đan không đói lắm.

Tu luyện ra một chút kình khí nhờ đó khoẻ hơn, chẳng qua vết thương ở tay rất ngứa.Vương Kiệt và 795 chôn lại các xác, trở vào nhà mang theo hơi lạnh.Bà lão và Tiểu Lan nấu cơm tối cho mọi người.

Thức ăn ít dần, chỉ có bánh bao đen nhỏ hơn các bữa trước uống cùng ít nước sôi.Cả ngày chỉ được một bữa lại còn có mỗi cái bánh bao nhỏ, mọi người nhai kỹ nuốt chậm, sợ ăn nhanh chẳng mấy đã hết.795 gặm bánh bao hờ hững, ăn tích cốc đan nhịn đói được nửa tháng, không lo chết vì đói."

Cho em này."

Vương Kiệt xé nửa bánh bao cho Ninh Thư.Ninh Thư khó hiểu ra mặt, tự nhiên cho không phải ăn trộm cũng là ăn cắp."

Cảm ơn, tôi không cần."

Ninh Thư từ chối, bà không thân với mày."

Xì..."

Ông chú liếc mắt châm biếm, không biết dành cho Ninh Thư hay Vương Kiệt.Vương Kiệt thấy ông chú nhìn, không cho Ninh Thư bánh nữa, tự ăn phần của mình.Bà lão bưng chậu than vào trong nhà.

Chậu than vẫn đốt gỗ thơm, phòng có thêm hơi ấm toả hương thơm thoang thoảng.Bà lão còng lưng chống gậy nói: "Khi nào cô cậu mới đi hả, nhà tôi hết thức ăn rồi."

Phàn Tuấn Dương là người dẫn đoàn tất nhiên cần đứng ra nói chuyện, cậu ta bất đắc dĩ nói: "Bà qua nhà khác mua thức ăn được không ạ, bao nhiêu tiền bọn cháu cũng trả."

Bà lão lắc đầu: "Cái xóm nghèo chúng tôi có bao nhiêu thức ăn đâu.

Vượt qua được mùa đông đã khá lắm rồi, không có thừa lương thực."

Bà lão rất khó chịu, không có nhã ý với mọi người như thể tất cả mọi người trong nhà đều ăn quịt."

Haizz, bà cưu mang bọn cháu mấy hôm nữa thôi,tuyết dừng chúng cháu sẽ đi ngay."

Phàn Tuấn Dương nghiến răng: "Cứu một mạngngười còn hơn xây bảy toà tháp, trong khi chúng cháu có bao nhiêu cái mạng."
 
Ninh Thư (801-1000)
Chương 853: Ai là hung thủ - Cải tử hoàn sinh


Chuyển ngữ: Wanhoo
Bà lão chống gậy hằm hằm khó chịu: "Cứu cô cậu thì bà cháu tôi chết đói, sao cậu không nghĩ cho bà cháu tôi."

Phàn Tuấn Dương thở dài, cái vòng luẩn quẩn khó giải quyết."

Mai tôi xem nhà khác còn lương thực không."

Bà lão chống gậy về phòng cạnh phòng khách, Tiểu Lan bám áo bà vào theo.Ninh Thư nheo mắt nhìn kỹ sợi dây đỏ trên cổ Tiểu Lan và Phàn Tuấn Dương, cảm giác rất giống.Ninh Thư lại để ý cổ những người khác xem có dây đỏ không.Nhưng mùa đông mặc nhiều quần áo, có người quàng khăn kín cổ không nhìn được gì.Có cơ hội nhất định phải lấy được dây của Tiểu Lan và Phàn Tuấn Dương.Bởi vì ông chú dặn không ai được rời khỏi phòng khách nên đi vệ sinh hay làm gì đều cần báo cáo.Một số người chùm chăn dựa vào nhau sưởi ấm.Ninh Thư ngồi nhắm mắt tu luyện trong góc, trông như đang ngủ.Vương Kiệt ngồi cạnh Ninh Thư, Ninh Thư mở mắt cảnh giác Vương Kiệt: "Gì đấy?"

"Có gì đâu."

Vương Kiệt cười: "Thật ra anh rất thích em, không biết chúng ta còn sống bao lâu, anh muốn nói cho em biết tình cảm của anh trước khi chết."

Ninh Thư nghiêng người: →_→Tên này thích cơ thể này?Dừng ngay, tại sao không thấy cậu ta thể hiện gì trước đó?Tự nhiên sán lại tin được mới lạ.Đừng nói là đột nhiên nghĩ thông tính làm ván trước khi chết.Không phải Ninh Thư bậy bạ mà đàn ông nham hiểm hơn phụ nữ, có lợi mới sán lại gần.Bị nỗi sợ phóng đại vô tận sản sinh suy nghĩ bình thường không dám nghĩ.Ninh Thư dịch người sang bên cạnh tránh xa Vương Kiệt, tóm lại cái tên này cứ làm cô có dự cảm xấu.Lưu Mạn Mạn đứng trong góc nói nhỏ: "Tôi muốn đi vệ sinh."

Ninh Thư đang phiền Vương Kiệt nghe thế nói: "Tôi đi cùng cô."

"Cảm ơn."

Lưu Mạn Mạn cảm ơn Ninh Thư, cô ta đang bị trói nên hỏi: "Cô cởi trói giúp tôi được không?"

"Không được cởi trói."

Ông chú lạnh giọng: "Hai người đi cùng."

Cô cũng đi."

Ông chú nói với Lư San San.Lư San San không muốn đi, đặt chăn xuống, thật sự không muốn đi.Nhưng ông chú đã chỉ đích danh, Lư San San không muốn vẫn phải làm.

"Tôi vào với cô."

Ninh Thư kéo tay Lư San San vào phòng bên cạnh có cái bô.Nhưng Ninh Thư nhìn một vòng không thấy bô đâu: "Bô đâu rồi?"

Lư San San chau mày: "Sao tôi biết."

Lưu Mạn Mạn kẹp chân, đỏ mặt, mang thai hay tiểu rắt, dễ thấy đã sắp nhịn hết nổi.Ninh Thư nói: "Ra ngoài giải quyết vậy."

Ninh Thư mở cửa, gió lạnh thấu xương lùa vào nhà, trong nhà thi nhau khịt mũi.Ninh Thư và Lư San San ra ngoài định đưa đi tiểu trong sân, Ninh Thư cởi quần hộ Lưu Mạn Mạn: "Tiểu đi."

"Cô đừng nhìn tôi được không, tôi không đi được."

Lưu Mạn Mạn ngại ngùng.Ninh Thư lạnh lùng: "Con gái cả ngại cái gì."

Lư San San lạnh quá xoa hai tay.Sau khi Lưu Mạn Mạn tiểu xong, Ninh Thư kéo quần lên cho cô ta rồi vào nhà."

Cảm ơn cô."

Lưu Mạn Mạn cảm ơn Ninh Thư."

Không cần."

Nửa đêm Lưu Mạn Mạn lại nói với Ninh Thư: "Tôi... tôi muốn đi vệ sinh."

Ninh Thư: ...Ninh Thư nhìn Lư San San, Lư San San đã ngủ.Cô cầm đèn pin nói với Lưu Mạn Mạn: "Đi thôi."

"Tôi đi nặng."

Lưu Mạn Mạn nói.Ninh Thư: ...Đưa Lư San San ra sân, cô nói: "Ở đây đi."

"Tôi muốn đi nhà xí."

Lưu Mạn Mạn đỏ mặt.Ninh Thư lắc đầu: "Nhà xí rất nguy hiểm, ở đây luôn, xong thì vùi tuyết."

Nào là cứt đái, nào là xác chết.Ninh Thư không dám tưởng tượng cái nhà này sẽ trông ra sao sau khi tuyết tan.Lưu Mạn Mạn hết cách đành giải quyết trong sân."

Có người."

Ninh Thư liếc thấy cái bóng đen sì lướt qua.Ninh Thư túm áo Lưu Mạn Mạn, không đuổi theo cái bóng rõ ràng muốn dụ cô đi.Ông chú mở cửa hỏi Ninh Thư: "Nhìn thấy gì?"

Ninh Thư trả lời: "Một cái bóng vụt qua."

Ông chú trở vào nhà, Lưu Mạn Mạn thì đỏ bừng mặt vì cô ta vẫn đang hở mông.Giải quyết xong Ninh Thư và Lưu Mạn Mạn vào nhà.

Lưu Mạn Mạn vẫn ngồi co ro trong góc.Ninh Thư quan sát tất cả mọi người trong nhà, không có ai ra ngoài tức có người khác bên ngoài."

Thầy ơi, có khi nào Phan Thần chưa chết không?"

Ninh Thư hỏi ông chú: "Không thấy xác cậu ta."

"Không thấy hai người."

Ông chú nói."

Ai đảm bảo người trong nhà không ra ngoài?"

Ninh Thư: ...Nói thế lại thấy vẫn không có tiến triển, Ninh Thư hỏi: "Ít nhất người ở trong phòng khách không ra ngoài."

"Hờ hờ..."

Ông chú nhếch môi.Ninh Thư: →_→Đang cười khinh cô à?Ninh Thư nhìn về phòng bà lão và Tiểu Lan.

Tiểu Lan không nhìn thấy nên hai bà cháu ngủ cùng nhau.Là phòng của họ nên chưa chắc có lối thông ra ngoài hay không.Cần phải tìm cớ kiểm tra phòng họ.Ninh Thư nhìn Phàn Tuấn Dương dựa tường, sợi dây đỏ đeo trên cổ cậu ta.

Ninh Thư ngoảnh sang nhìn con dao mổ trong tay ông chú, hỏi: "Thầy cho em mượn dao dùng một lát được không?"

Ông chú liếc Ninh Thư, đưa dao mổ cho cô.Ninh Thư cầm dao, rón rén cầm sợi dây trên cổ Phàn Tuấn Dương rồi cắt đứt, kéo mặt dây ra ngoài.Phàn Tuấn Dương giật người như sắp tỉnh, Ninh Thư mau chóng cất cái vòng."

Cảm ơn."

Ninh Thư trả dao cho ông chú, cúi xuống nhìn vòng cổ trong tay.

Sợi dây đỏ treo viên đá vô cùng bình thường.

Viên đá tròn trịa vẽ hình khó hiểu.Một cái hình trừu tượng, Ninh Thư không nhận ra là hình gì.Ông chú chìa tay trước mặt Ninh Thư, Ninh Thư đưa viên đá cho ông chú.Ông chú không cầm: "Lau sạch cho tôi."

Ninh Thư: ...Ghét nhất là cái tật xấu hỏi chấm này, giờ là lúc nào mà vẫn ưa sạch sẽ?Ninh Thư lau viên đá vào người rồi mới đưa cho ông chú, kể cả đã lau vẫn còn vi khuẩn.Ông chú quan sát viên đá, nhếch môi: "Đây là đồ tốt."

Ninh Thư nhớ lại các cuốn sách đã đọc, không thấy sách ghi chép về viên đá này."

Đây là gì?"

Ninh Thư hổ nhỏ.Ông chú nhướng mày: "Cô có tin viên đá này có thể cải tử hoàn sinh không?"

Ninh Thư hỏi ngay: "Đây là bảo bối gì?"

"Không nói cho cô."

Ông chú cất viên đá.
 
Ninh Thư (801-1000)
Chương 854: Ai là hung thủ - Mất vòng cổ


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư thấy ông chú cất, không định trả lại thì hỏi: "Có cần trả lại cho Phàn Tuấn Dương không?"

"Tại sao phải trả cậu ta?"

Ông chú thờ ơ.Ninh Thư bồn chồn không chịu được: "Thế thầy nói cho em biết đây là gì đi?"

Cô nhìn kiểu gì cũng thấy viên đá bình thường, không phải bảo bối.Ông chú đang vui trả lời: "Một dạng linh thạch.

Đây là đá con, chắc hẳn còn có đá mẹ."

Ngu người, vẫn không hiểu đây là cái gì.Ninh Thư hỏi: "Có tác dụng gì?"

Ông chú nói: "Có thể hút linh hồn, hút được cơ số linh hồn."

Ninh Thư gật đầu, đá này hút được linh hồn, thảo nào Mai Tử Khanh nói không nhìn thấy linh hồn.Chắc đã bị viên đá hút mất.Kiểu đá hút linh hồn này rất giống ngọc Linh Hồn của cô.Lẽ nào Phàn Tuấn Dương giết bao nhiêu người để hút linh hồn?Ông chú nói với Ninh Thư: "Dưới sàn rỗng, chắc chắn dưới cái bàn này có lối đi."

Ninh Thư: ...Biết sai việc lắm.Ninh Thư mò xuống dưới gầm bàn sờ soạng khắp nơi xem khe ở đâu.

Bên dưới rỗng nhưng không biết cơ quan ở chỗ nào.Đã vậy sàn nhà còn được đắp đất dày.Ninh Thư ra sân đi lấy xẻng ở lán củi định xúc đất bằng xẻng.Có điều đi lại hơi ồn nên có mấy người tỉnh dậy.

Vương Kiệt hỏi Ninh Thư: "Em đang làm gì thế?"

Ninh Thư vác xẻng lên vai, nói: "Tôi cầm làm vũ khí, ngộ nhỡ hung thủ đến còn chống trả."

"Bao nhiêu người thế này tạm thời hung thủ sẽ không hành động."

795 nói: "Hay bóng đen nãy em thấy là do hoa mắt."

Ninh Thư nói: "Không, có người vụt qua."

Nghe có tiếng nói chuyện, mọi người cũng lục tục thức dậy.

Phàn Tuấn Dương cũng tỉnh, dựa tường nên ngủ rất đau cổ, sờ cổ lại không thấy sợi dây đỏ đâu.Phàn Tuấn Dương vội vàng sờ ngực, không sờ thấy viên đá, cậu ta biến sắc, mặt mũi tái nhợt."

Các cậu có thấy đồ của tôi không?

Là một viên đá, là bùa hộ mệnh tôi đeo từ nhỏ đến giờ."

Phàn Tuấn Dương nôn nóng tìm kiếm khắp nơi.Ninh Thư nhìn ông chú, giữ im lặng.

Ông chú định trộm luôn?795 hỏi: "Cái gì cơ?"

"Là, là một viên đá, một sợi dây đỏ xỏ qua viên đá.

Viên đá là bùa hộ mệnh của tôi."

Phàn Tuấn Dương lo lắng: "Ông có thấy không?"

795 lắc đầu.Vương Kiệt chau mày, chỉ Ninh Thư: "Mày hỏi em ấy xem, em ấy không ngủ."

Ninh Thư: ...Đậu má, làm vậy mà kêu thích mình.Ninh Thư đến đâm đầu vào tường, nói thế khác nào bảo cô cầm."

Cô có thấy đá của tôi không?"

Phàn Tuấn Dương hỏi Ninh Thư.Ninh Thư lắc đầu: "Không thấy."

"Thế giờ phải làm sao."

Phàn Tuấn Dương túa mồ hôi lạnh.Ninh Thư hỏi: "Viên đá quan trọng lắm à?"

"Vô cùng quan trọng."

Ninh Thư khẽ liếc ông chú, ông chú dửng dưng không hề có tật giật mình, mặt dày hơn cô nhiều.Phàn Tuấn Dương sợ hãi vô cùng, nôn nóng ra mặt."

Đêm hôm không ngủ ồn ào cái gì, có cho bà già này ngủ không."

Tiếng bà lão vọng ra từ phòng bên."

Cháu mất đồ quan trọng, cháu đang tìm bà ạ."

Phàn Tuấn Dương nói to đánh thức khá nhiều người ngủ không sâu giấc.Phòng bên không có tiếng động nhưng lát sau bà lão và Tiểu Lan mặc quần áo chỉn chu ra hỏi: "Mất cái gì?"

Phàn Tuấn Dương nói: "Cháu mất vòng cổ đeo trên cổ."

Bà lão chau mày, con ngươi bé xíu của Tiểu Lan co rụt nhìn nhỏ hơn hẳn, nói: "Chắc chỉ ở đâu đó trong nhà thôi, anh tìm kỹ xem."

"Đúng rồi, cậu tìm kỹ đi, chỉ có ở trong nhà thôi, đừng đổ chuyện mất đồ cho nhà tôi."

Bà lão vội nói.Ninh Thư loé mắt: "Tiểu Lan cũng đeo dây đỏ, anh xem có phải dây Tiểu Lan đeo là của anh không."

Tiểu Lan lập tức sờ cổ: "Đây là bùa bà em xin ở chùa cho em, không phải đá."

Ninh Thư nheo mắt: "Sao em biết là đá?"

"Em nghe anh chị bảo là đá đó."

Tiểu Lan nói: "Em tỉnh dậy liền nghe thấy có người nói mất dây đỏ xỏ đá."

Bà lão nói: "Đây là bùa tôi xin cho cháu tôi."

Phàn Tuấn Dương loé mắt nói với Tiểu Lan: "Cởi vòng của em cho anh xem được không?"

Tiểu Lan vẫn rất bình tĩnh, đôi mắt vô hồn, nói chậm rãi: "Đây là vòng cổ của em, em không nhặt vòng của anh."

"Vòng của Tiểu Lan là tôi xin ở chùa, không phải vòng của cậu, đừng bắt cháu tôi tháo cho xem.

Ở nhà tôi ăn cơm nhà tôi, giờ lại định lấy vòng của cháu tôi."

Bà lão ngồi thụp ra đất, đập tay khóc ầm ĩ.Ninh Thư thấy vậy ghé lại gần hỏi ông chú: "Có vấn đề..."

Ông chú chống dao mổ vào trán Ninh Thư: "Tránh xa tôi ra một chút."

Ninh Thư bĩu môi.Cớ gì Tiểu Lan không thể tháo vòng cổ.

Nếu đúng là lá bùa nhìn cái có gì không được.Chắc là cũng đeo đá giống Phàn Tuấn Dương.Cũng có nghĩa có thể Tiểu Lan có một linh thạch hút linh hồn.Phàn Tuấn Dương bất lực: "Cháu chỉ tiện miệng nói vậy thôi, bà đứng dậy đi."

Bà lão chống gậy đứng dậy, hằm hằm nói: "Đừng bắt nạt bà cháu tôi, ăn hiếp cháu tôi không nhìn thấy gì."

"Tiểu Lan, về phòng với bà."

Bà lão dắt Tiểu Lan vào phòng.Phàn Tuấn Dương vò đầu muộn phiền."

Thầy ơi, em thấy chúng ta vẫn nên dùng biện pháp mạnh."

Lư San San nói: "Chúng ta bị động quá."

Ông chú chuyển dao sang tay kia: "Sắp rồi."

Ninh Thư trợn mắt, ông chú biết hung thủ là ai sao?Phàn Tuấn Dương không tìm thấy vòng cổ thì rất bực, hơn hết là sợ hãi và bất an.Phàn Tuấn Dương nói với ông chú: "Em muốn lên tầng tìm xem."

Ông chủ hỏi: "Cậu quả quyết muốn đi lên tìm một mình?"

Phàn Tuấn Dương trả lời: "Em muốn gọi mấy bạn đi cùng, được không thầy?"

"Được, tuỳ cậu."

"Cảm ơn thầy."

Phàn Tuấn Dương vội vàng cảm ơn, gọi mấy nam sinh lên tầng tìm cùng mình.Vương Kiệt chủ động nói: "Tôi đi cùng mấy ông."

Phàn Tuấn Dương có khúc mắc vì cậu ta từng đánh mình trước mặt mọi người, cậu ta từ chối: "Không cần, bọn tôi đi được rồi."

Vương Kiệt mím môi không đòi đi theo.
 
Ninh Thư (801-1000)
Chương 855: Ai là hung thủ - Rời đi


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư nhìn Vương Kiệt, tại sao tự nhiên tên này tự giác thế, nhìn kiểu gì cũng không yên tâm.Trước đây chỉ là diễn viên quần chúng gần như vô hình, thuộc dạng chẳng mấy sẽ chết.

Tự nhiên giờ việc gì cũng có mặt.Tóm lại Ninh Thư có cảm giác chán ghét, căm thù khó hiểu về Vương Kiệt.Ninh Thư còn muốn lọc da cậu ta ra xem bên trong là ai.Ninh Thư có suy nghĩ khá đáng sợ, cảm giác đây là Trương Gia Sâm nhưng chẳng phải Trương Gia Sâm bị ông chú xoá sổ rồi à.Nếu vẫn lởn vởn được vậy Ninh Thư bái phục.Vương Kiệt thấy Ninh Thư nhìn mình chằm chằm thì mỉm cười ấm áp.

Ninh Thư nổi da gà rời mắt đi nơi khác, nhìn sang không thấy Lưu Mạn Mạn trong góc đâu."

Đâu rồi?"

Ninh Thư hỏi 795."

Tôi mải nhìn bà lão khóc lóc om sòm, không để ý."

795 vừa nói vừa đứng dậy: "Tôi đi tìm cùng cô."

Vương Kiệt nói: "Tôi cũng đi."

Ninh Thư cầm đèn pin đi tìm khắp ngoài nhà, ra đến sân sau, soi khắp nơi thì thấy Lưu Mạn Mạn đang ngồi trên con ngựa gỗ lắc lư.Lưu Mạn Mạn bị trói, có sợi dây buộc vào cành cây trên đầu tròng vào cổ con ngựa để đề phòng cô ta ngã ra ngoài.Ngựa gỗ lắc lư, Lưu Mạn Mạn không ngã được.Ninh Thư chạy đến, Lưu Mạn Mạn đã thoi thóp.Cô buồn nôn, thật sự tàn nhẫn quá.Cưỡi lừa gỗkhông phải cưỡi chơi, đây là hình thức tra tấn vô cùng khủng khiếp tàn nhẫn dành cho phụ nữ.[Cưỡi lừa gỗ (dành cho nữ giới) và lộn ngược người cưa đôi háng (dành cho nam giới) là 2 hình phạt tra tấn dành cho gian phu dâm phụ ở TQ cổ đại.

Nếu cưa háng cưa qua bộ phận sinh dục của nam giới, thì trên thân lừa gỗ (hoặc ngựa gỗ) có gắn dương vật giả, bắt phụ nữ ngồi lên lắc lư cho đến chết.]Lưu Mạn Mạn còn đang mang thai.795 nói: "Có thể thấy là một dạng xét xử, trừng phạt phạm nhân Lưu Mạn Mạn."

Lưu Mạn Mạn bị cưỡng hiếp lại còn mang thai chính là phụ nữ bất chính.Không chỉ trừng phạt Lưu Mạn Mạn mà còn cưa háng kẻ cưỡng hiếp Lưu Mạn Mạn.Ninh Thư cười khẩy, trốn chui trốn lủi giết người lại còn tự cho mình là sứ giả chính nghĩa.Ninh Thư nói: "Mau đỡ cô ta xuống."

795 cắt sợi dây, phối hợp với Vương Kiệt đỡ Lưu Mạn Mạn xuống."

Cô ta không sống nổi: "795 nói: "Không cầm được máu."

Máu chảy xối xả như mở van, mới một chốc đã chảy rất nhiều máu.Mặt Lưu Mạn Mạn tái sạm dần, túm quần Ninh Thư: "Cứu tôi với..."

Ninh Thư không trả lời, Lưu Mạn Mạn giết hai mạng người đấy.Lưu Mạn Mạn ngừng thở nhưng máu vẫn chảy, mùi máu tanh nồng nặc."

Nhiều hung thủ quá."

Ninh Thư nói với 795: "Cô ta đi vệ sinh luôn báo cáo, sao cô ta bị đưa ra sân sau."

795 đoán: "Chắc là có lối đi bí mật."

Người chết liên tục, nếu chỉ là một hung thủ làm gì có thời gian gây án nhanh như thế?Chắc chắn là một nhóm tội phạm.Phan Thần và Lâm Hạ không thấy xác, có khi đang trốn quanh đây quan sát họ.795 chôn thi thể dưới tuyết: "Chúng ta vào thôi."

Ninh Thư cầm dây thừng, dây thừng là công cụ, biết đâu có lúc hữu dụng.Vào phòng khách, Ninh Thư nói cho ông chú chuyện của Lưu Mạn Mạn rồi dựa tường bên cạnh.Phàn Tuấn Dương đi lên tầng tìm vòng cổ trở xuống với cái mặt cau có.Nhìn mặt là biết không tìm được.Vòng cổ ở trong tay ông chú y tế biến thái, cậu ta tìm thấy kiểu gì.Xảy ra bao nhiêu chuyện mà đêm lại chết thêm một người, bầu trời hửng sáng dần, một ngày mới lại bắt đầu.Mắt Ninh Thư hơi đau, một đêm không nghỉ không tu luyện, cơ thể rất mệt mỏi.Bà lão và Tiểu Lan ra khỏi phòng: "Hôm nay là ngày cuối cùng tôi cho cô cậu ở, ăn sáng xong cô cậu đi cho."

Lần này Tiểu Lan không khuyên bà nội nữa.Phàn Tuấn Dương nói: "Vâng, chúng cháu sẽ đi."

"Chúng ta đi thế nào chủ nhiệm?"

"Chúng ta đi xe khách đến đây, tuyết rơi dày xe có chạy đâu."

"Thời tiết này ra ngoài dễ đi lạc."

"Chúng ta không thạo đường ở đây."

"..."

Mọi người bàn tán xôn xao, tất nhiên muốn đi nhưng rời khỏi đây chưa chắc còn sống.

Tiến thoái lưỡng nan.Người chết liên tiếp mà toàn là bạn bè, khó mà miêu tả được sự sợ hãi ấy, cảm giác mình sẽ phát điên bất cứ lúc nào.Phàn Tuấn Dương nói: "Chúng ta đi thôi thầy, cứ ở đây trước sau gì cũng xảy ra chuyện."

Ông chú gật đầu: "Ừ, thế đi thôi.

Đi như thế nào, cuộc bộ từng bước phải đi đến khi nào?"

"Có cuốc bộ cũng cần rời khỏi đây."

Phàn Tuấn Dương vô cùng kiên quyết."

Được thôi."

Ông chú không phản đối.Bữa này bà lão cho ăn rất nhiều, mỗi người phải được ăn ba cái bánh bao."

Cô cậu đã đi thì đừng trở lại."

Lo sau này không có đồ ăn, mỗi người lấy ba, bốn cái bánh bao.

Không cần mang nước bởi khát ăn tuyết là được.Không gì nhiều bằng tuyết.Ninh Thư cất bánh bao, đã có tích cốc đan nhưng có thêm đồ ăn không thừa.Ninh Thư hỏi ông chú: "Phải đi thật sao thầy?

Rời khỏi đây chúng ta làm nhiệm vụ thế nào?"

Ông chú trả lời: "Ra ngoài đi dạo cũng hay."

Ninh Thư: ...Mọi người dọn đồ xong đứng ngoài sân, ông chú mặc áo khoác đen dài đứng đầu.

Bốn bề trắng xoá chỉ có anh ta đen sì rất bắt mắt.Hung thủ chắc chắn tìm anh ta đầu tiên.Bà lão phẩy tay vội: "Cô cậu đi mau, đi mau đi mau..."

Bà lão giục: "Cả xác chết trong sân nữa, cô cậu cũng mang đi đi..."

Phàn Tuấn Dương nói: "Tình hình này sao chúng cháu mang thi thể đi được."

Cậu ta nhìn Tiểu Lan dựa cửa rồi xoay đi.Đám đông đạp lớp tuyết dày trong sân.

Tuyết ngập cả chân, đi bộ vô cùng khó khăn.Tại sao không thấy chính phủ có hành động gì với nạn tuyết nghiêm trọng thế này.Ít nhất cũng cần xúc tuyết đảm bảo đường đi chứ.Cứ như cách ly với toàn thế giới.Ninh Thư đi đứng loạng choạng, nhìn ông chú y tế giẫm lên tuyết đi đầu, tuyết chỉ ngập bắp chân anh ta.Định mệnh phản khoa học.

Người to cao cũng chẳng ít cân, sao lại không bị thụt sâu.Rốt cuộc anh ta là cơ thể hay linh hồn?Cảm giác là cơ thể bởi có máu có thịt.

Nhưng người thực thi nhiệm vụ nào cũng là linh hồn, không lẽ mạnh như họ sẽ có bản thể.Ghen ghét lại cũng ngưỡng mộ!
 
Ninh Thư (801-1000)
Chương 856: Ai là hung thủ - Trở về


Chuyển ngữ: Wanhoo
Đi trong tuyết rất khó, vừa đi vừa thở hổn hển mà chưa đi được bao xa.Ninh Thư không hiểu nổi tại sao ông chú lại dẫn bọn cô ra ngoài, không làm nhiệm vụ nữa à?Ninh Thư kéo vali nhìn ông chú y tế đi đằng trước.

Rốt cuộc phải đi đến khi nào, cứ thế này bao giờ mới có thể rời đi.Xung quanh trắng xoá không thấy điểm dừng, chỉ nhìn thôi cũng tuyệt vọng.Nhất là khi ở trong tuyết lâu quá dễ sinh quáng tuyết dẫn đến mù mắt.Ninh Thư từng tu luyện Tuyệt Thế Võ Công nên cũng gọi là khoẻ, cố gắng đi được, người khác thì không được như cô.Đi trong tuyết mãi không nhấc được chân, đi vô cùng tốn sức.Phàn Tuấn Dương kêu khổ hộ cả câu lạc bộ: "Nghỉ một lát được không thầy, chúng em mệt quá."

Ông chú sờ viên đá trong túi, hờ hững nói: "Mới đi được bao lâu, chưa đi được một dặm đã không đi nữa."

"Nghỉ một chút rồi đi tiếp đi thầy, bọn em không bước chân nổi."

Lư San San đấm chân: "Xin thầy đó."

"Ừ."

Ông chú gật đầu: "Nghỉ ngơi tại chỗ, lát nữa đi tiếp."

Lư San San bỗng mỉm cười, ngồi nghỉ trên vali.Ninh Thư thở phào, cuối cũng cũng dừng lại.Mọi người ngồi xuống thở hổn hển, kêu ca.Trời tối dần, trông có vẻ sắp lại sắp có tuyết.Phàn Tuấn Dương ngửa mặt nhìn trời, buồn bã đành nhìn sang ông chú.Ông chú nói: "Tôi đi kiểm tra xung quanh, cô cậu đợi ở đây."

"Thầy đi đâu thế?"

Lư San San đứng bật dậy: "Em đi cùng với thầy nhé."

Ninh Thư đấm chân, đến ạ Lư San San mệt tái mặt vẫn muốn chạy theo."

Không cần, tôi đi một lúc sẽ trở về."

Lư San San nói: "Nhưng tuyết sắp rơi rồi."

Lư San San nói thì trời cũng thổi gió rét xen lẫn vài bông tuyết."

Tôi nói là đợi ở đây."

Ông chú quay đi, gió lạnh thổi bay góc áo anh ta, anh ta biến mất dần trong gió tuyết.Ông chú đạp đống tuyết, viên đá cầm trong tay nhúc nhích kêu tiếng lảnh lót.Có cánh tay thò ra, phần người bị tuyết vùi.Một linh hồn trong gió tuyết đang vơ tuyết ăn hùng hục trông có vẻ vô cùng đói.Đây là Lâm Hạ chạy ra ngoài và đã chết trong trời tuyết.Linh hồn bị gió tuyết tàn phá càng thêm mỏng manh như sắp bay biến.Viên đá giật giật khi thấy linh hồn, linh hồn trong suốt bị đá hút mất.Ông chú cất đá vào túi rồi trở về.Ông chú về đến nơi, mọi người như nhìn thấy cứu tinh, Phàn Tuấn Dương nói ngay với anh ta: "Chúng ta phải làm sao đây thầy, tuyết rơi ngày một nhiều, chúng ta sẽ chết rét ngoài trời mất."

"Cậu tính thế nào?

Cậu muốn đi mà không có kế hoạch gì?"

Ông chủ lạnh lùng phủi bông tuyết đậu trên vai mình.Phàn Tuấn Dương nói: "Tuyết càng ngày càng rơi nhiều, chúng ta tìm nhà trọ khác."

"Nhưng quanh đây không có nhà nào."

Lư San San nhìn quanh, cảm thấy đau mắt nên dụi một cái.Gió thổi mạnh dần, có một số người môi tím bầm trông rất không ổn.Ninh Thư cảm thấy gió lạnh như lùa vào vết nứt xương, thật sự lạnh thấu xương.Cô tu luyện Tuyệt Thế Võ Công vẫn sắp không chịu nổi huống hồ là những người khác."

Lạnh quá."

Lư San San xoa cánh tay nói với ông chú: "Tuyết cứ rơi không ngừng thì chúng ta không vượt qua được một đêm."

795 đi đến bên cạnh Ninh Thư, nói: "Cô nhìn dáng vẻ của Lư San San kìa, chắc chắn là muốn đại ca cởi áo khoác cho cô ta."

Ninh Thư liếc nhìn 795: "Anh nhỏ nhen thế, sao hẹp hòi với phụ nữ quá vậy, cho tí khí phách của đàn ông đi nào.

Với cả có khoác áo cho phụ nữ thì đó cũng là phong độ được chưa."

"Chẹp chẹp..."

795 bật cười: "Cô biết cô ta là ai không?"

Ninh Thư hỏi: "Cô ta là người cổ đại à?"

Lư San San là tên của cô ta, số hiệu của cô ta là 496.795 nói: "Quên đi, người hiện đại đấy, cảm thấy mặc đồ cổ trang trông nai hơn."

Ninh Thư thờ ơ: "Hạnh hoẹ với một người phụ nữ vậy làm gì."

795 bĩu môi: "Chúng ta vẫn sẽ trở về."

Quả nhiên sau một hồi đắn đo, Phàn Tuấn Dương nói với ông chú: "Chúng ta về đi thầy."

"Ừ."

Ông chú ừ lạnh lùng xoay người trở về.Mọi người cạn lời, lại đi về?"

Về là chết, tôi thà chết rét cũng không về."

Một số người ôm tay run bần bật phản đối.Phàn Tuấn Dương mất kiên nhẫn nói: "Các cậu thích ở lại thì ở, muốn về thì về."

"Cậu đưa chúng tôi đến nơi khỉ ho cò gáy này làm chết bao nhiêu người lại tỏ thái độ thế à.

Phàn Tuấn Dương cậu là cái thằng hèn."

Một số người không hài lòng về thái độ của Phàn Tuấn Dương.Phàn Tuấn Dương vò đầu phiền não: "Thế các cậu muốn sao, chuyện đã vậy rồi muốn về cùng tôi thì về."

Ninh Thư giơ tay: "Tôi muốn về."

Mấy người cũng bảo muốn về, con người bị ảnh hưởng bởi số đông, thấy nhiều người đi về thì dù không muốn cũng bị dao động.Giờ lại phải thất tha thất thểu chống gió trở về.Ninh Thư đến chết, rõ ràng đang làm chuyện vô ích nhé.Đi chưa xa, mọi người trở về đến cửa nhà bà lão khi trời đã tối đen."

Cô cậu đi rồi sao lại trở về?"

Bà lão mở cửa thấy đám người lập tức ghét bỏ: "Về làm gì?"

"Quả thật là thời tiết thế này chúng cháu đi không nổi, đành phải trở về.

Xin bà cho chúng cháu một nơi che mưa che gió."

Phàn Tuấn Dương cầu xin chân thành."

Nói hay nhỉ, trước đó còn đòi cướp vòng của cháu tôi, hay cô cậu định giết bà cháu tôi?"

Bà lão cảnh giác."

Không có chuyện đó đâu bà."

Phàn Tuấn Dương nói: "Cháu chỉ muốn xem vòng của Tiểu Lan, chưa từng định cướp của em ấy."

"Tôi không tin cô cậu."

Bà lão vẫn đề phòng."

Bà ơi, bà cho họ ở trong phòng chứa củi đi ạ."

Tiểu Lan khuyên không có cảm xúc, đôi mắt không có điểm dừng.Gọi là phòng thực chất chỉ là cái lán lùa gió bốn phía, không thể chắn gió tuyết.Mọi người rất bực bội, đi đi về về vất vả chỉ được ở trong lán hứng gió, kém xe đãi ngộ lúc trước.Phàn Tuấn Dương nói chuyện với bà lão: "Bà cho chúng cháu nơi trú chân là được, cho chúng cháu ở trong phòng khách đi bà."

Mãi sau đó Phàn Tuấn Dương phải uy hiếp mới đượcbà lão cho họ vào nhà.
 
Ninh Thư (801-1000)
Chương 857: Ai là hung thủ - Cướp


Chuyển ngữ: Wanhoo
Mấy hôm trước Phàn Tuấn Dương không hung dữ thế này, Ninh Thư cảm thấy Phàn Tuấn Dương hiện giờ rất nôn nóng, rất lo sợ nên mới nói giọng uy hiếp.

Giống chó cùng rứt giậu.Ai cũng lạnh cóng suỵt soạt nước mũi, bưng uống bát nước nóng ấm cả người, giờ mà bảo đi có nói gì cũng không đi.Quanh đi quẩn lại vẫn về nhà này, không biết tới đây sẽ xảy ra chuyện gì.Ninh Thư khá nghi ngờ, ông chú là người rỗi hơi vậy à?

Rảnh quá nên đưa mọi người đi lượn một vòng?Ninh Thư nghĩ bụng, cô rất ghét cái trò chơi giết người liên tục kiểu này, chẳng thà giáp mặt đánh nhau vẫn hơn.Dù sao thì Ninh Thư nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra ai là hung thủ.

Có mấy kẻ tình nghi song vẫn cảm giác tất cả mọi người là hung thủ.Ninh Thư nhìn cổ Tiểu Lan, sợi dây đỏ đó treo cái gì?Trở mặt rồi, bà lão không nấu cơm cho mọi người, mọi người không có đồ ăn tối.Được uống hớp nước nóng đã mừng lắm rồi, Ninh Thư lấy bánh bao đen hồi sáng, bánh bao cứng rất khó ăn.Ninh Thư gặm chút ít một.Mọi người không ngồi thì đứng trong phòng khách, tuy lạnh nhưng ấm hơn ngoài trời băng tuyết, thành ra không một ai than vãn.Ninh Thư ngồi khoanh chân ở bên tường, cô đang nghĩ hay Tiểu Lan là hung thủ đeo kính áp tròng?Ninh Thư nhắm mắt tu luyện, phòng khách yên tĩnh.Chỉ có tiếng hít vào thở ra.Không biết đã tu luyện bao lâu, bên tai có tiếng bước chân.

Ninh Thư mở mắt thấy thiếu Phàn Tuấn Dương, Vương Kiệt, không thấy cả ông chú nằm trên ghế.Đi đâu rồi?Ninh Thư rón rén ra ngoài nhà tìm kiếm người biến mất khắp nơi, cuối cùng tìm thấy hai bóng đen ở sân sau.Ninh Thư trốn kỹ, vểnh tai lên nghe xem hai người này nói gì.Loáng thoáng nghe thấy câu "Cậu dám dĩ hạ phạm thượng?"

"Tôi mặc kệ, trả cho tôi."

"Phàn Tuấn Dương, cậu chỉ là một tín đồ ngoại môn nhỏ bé lại dám nói chuyện với tôi."

Nghe kỹ hình như là giọng của Tiểu Lan."

Không có nó tôi sẽ chết."

Hai người xảy ra tranh chấp, đang lôi kéo, Phàn Tuấn Dương rút dao.

Con dao loé ánh sáng trong trời tuyết.Ngay sau đó con dao không đâm vào thịt, Tiểu Lan không tin được: "Cậu dám ra tay với tôi."

Phàn Tuấn Dương cắt vòng cổ của Tiểu Lan.Tiểu Lan ôm ngực ngã xuống.Phàn Tuấn Dương cất viên đá, xoay người lại bị thanh gỗ vót nhọn xiên vào tim.Khuôn mặt nhẹ nhõm của Phàn Tuấn Dương khựng lại, ngơ ngác nhìn người trước mặt, cũng ngã vào tuyết như Tiểu Lan.Ninh Thư: ...Tình hình gì vậy, Ninh Thư nheo mắt muốn nhìn xem ai giết Phàn Tuấn Dương.Bóng đen nhặt viên đá trong tay Phàn Tuấn Dương."

Đưa cho tôi."

Ông chú cất giọng hờ hững.Ninh Thư: →_→Rốt cuộc bao nhiêu người trốn ở đây.Ông chú giơ súng, Vương Kiệt giơ tay, bình tĩnh nói: "Kể cả anh có là người thực thi nhiệm vụ sơ khai thì giờ nó là của tôi.

Sơ khai sẽ không cướp của Sơ cấp đâu nhỉ."

Ông chú bật cười: "Cậu có tư cách gì mặc cả với tôi."

Vương Kiệt lạnh mặt không trả lời, mãi mà vẫn không đưa cho ông chú.Ninh Thư ngoáy tai, Vương Kiệt là Người thực thi nhiệm vụ Sơ cấp, trong nhóm làm nhiệm vụ chỉ có Trương Gia Sâm là Sơ Cấp.Mẹ kiếp, Trương Gia Sâm đổi thân xác khác?Cái quái gì vậy?Thế mà cũng chơi được, tại sao Mai Tử Khanh không trở về?Tại sao đổi thân xác?

Định tìm thời cơ giết mình, hay đến vì linh thạch, rốt cuộc linh thạch kia có lợi gì.Cảm giác mình chẳng biết gì cả, Ninh Thư hỏi 2333 trong lòng: "Rốt cuộc viên đá kia là cái gì?"

Nhiệm vụ này tổn thất của cô một bùa hộ mệnh phiên bản thăng cấp.

Đau thấu tim gan.Nếu thật sự là bảo vật vô giá thì mình cũng phải làm viên.

"2333, cậu chết ở đâu rồi?"

Ninh Thư gọi mãi mà không thấy 2333 trả lời.Có chuyện gì thế?Không biết hỏng hóc cái gì.2333 không trả lời, Ninh Thư cũng đành bỏ qua.2333 chỉ là cái hệ thống biết nói đểu, là cái đồ vô dụng không dùng được trong lúc cấp bách.Ninh Thư im lặng không rời mắt khỏi ông chú và Vương Kiệt.

Người ta bóp vỡ được cả không gian, dây vào là xong đời, không khác gì trứng chọi đá, chỉ dám nghĩ hành vi cướp thịt từ miệng hùm trong lòng thôi.Ninh Thư nhìn thấy Trương Gia Sâm là trợn trắng mắt.

Con mẹ nó, sao nó chưa chết?Tai họa tồn tại nghìn năm, hại chết cả nhà Miêu Diệu Diệu, cướp đi cuộc sống của người ta.

Cô đến thay đổi số phận, kết quả tiên sư cha nó trở thành người thực thi nhiệm vụ, trời ơi là trời.Vương Kiệt bị ông chú chĩa súng rất bất lực, biết điều đưa viên đá cho ông chú.Ông chú cất vào túi, quay đi, không xoá sổ Trương Gia Sâm.Ninh Thư cứ tưởng ông chú và Trương Gia Sâm sẽ đánh nhau, vậy mà Trương Gia Sâm hèn nhát không dám làm gì, bà khinh.Ninh Thư chạy về phòng khách, khoanh chân bên tường giả vờ tu luyện.

Ông chú đi vào, Ninh Thư ti hí mắt nhìn anh ta.Ông chú liếc qua Ninh Thư rồi nằm lên ghế.Trương Gia Sâm trở về với cái bản mặt khó chịu phải biết.Mày khó chịu là bà rất vui.Mày mà bình yên thì mới chán chường.Mặc dù cô không lấy được viên đá nhưng cô vẫn vui vì Trương Gia Sâm phí thời gian.Trương Gia Sâm ngồi cạnh Ninh Thư, Ninh Thư ngửi thấy mùi máu từ người anh ta, mở mắt dịch người sang bên cạnh.Trương Gia Sâm ma sát ngón tay nhìn chằm chằm ông chú, không để ý động tác của Ninh Thư.Ninh Thư rất mong Trương Gia Sâm đánh nhau với ông chú, bị xoá sổ lần nữa thì tuyệt vời.Nhưng Trương Gia Sâm không làm gì cả, đó cũng nằm trong dự liệu của Ninh Thư bởi Trương Gia Sâm là kẻ thâm sâu, biết nhẫn nhịn.Tiểu Lan và Phàn Tuấn Dương đã chết, lại chết thêm hai người.Hai người tình nghi rất cao đã chết nhưng hai người này có liên quan đến các án mạng.Phàn Tuấn Dương muốn cướp viên đá của Tiểu Lan nên bị Trương Gia Sâm giết.Ninh Thư rung hồi chuông cảnh giác cao nhất về Trương Gia Sâm.

Không thù không oán với anh ta nhưng bảo giết là giết không hề nương tình.Mình và anh ta có thù, có cơ hội sẽ giết mình ngay."

Cậu đâu rồi 2333 ơi?"

Ninh Thư lại gọi 2333 trong đầu.2333 vẫn ngoan cố.Ninh Thư thở dài đánh thức 795, 795 dụi mắt hỏi: "Sao đấy?"

Ninh Thư hỏi: "Theo anh bảo bối kia có tác dụng gì?"

795 thắc mắc ra mặt: "Bảo bối gì?"

Ninh Thư mỉm cười: "Ngủ tiếp đi."

"Bảo bối gì?

Cô nói cho tôi biết đi.

Chúng ta ngủchung giường, có lợi mọi người chia đều."

795 nói.
 
Ninh Thư (801-1000)
Chương 858: Ai là hung thủ - Bộ mặt thật


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư lắc đầu: "Chúng ta chưa từng ngủ chung giường."

795 nói: "Đó không phải trọng điểm, trọng điểm ở đây là chúng ta cùng làm nhiệm vụ, chúng ta kiếm tí."

Ninh Thư không biết 795 nói thật hay bỡn.

Nhưng Ninh Thư không dám coi thường bất cứ ai.

Hơn nữa 795 còn là Người thực thi nhiệm vụ Cao cấp.

Lên Cao cấp phải hoàn thành biết bao nhiêu nhiệm vụ.Ninh Thư không tin anh ta không có tài cán gì.Ninh Thư không trả lời, để xem xem có cơ hội không.Nói chung là Ninh Thư không dám cướp đồ đã vào tay ông chú.Làm vậy chính là chán sống.Lúc này, Trương Gia Sâm quay sang nói với Ninh Thư và 795: "Chúng ta có cần hợp tác không?"

"Không cần."

Ninh Thư từ chối ngay.Trương Gia Sâm nhìn Ninh Thư: "Cô vẫn giận à?"

"Hờ hờ, tại sao tôi không được giận."

Ninh Thư khinh thường.Trương Gia Sâm trâm ngâm, nói: "Không nhận được tha thứ, sinh mệnh ấy sẽ luôn bị thù hận điều khiển, vô tình tổn thương cô."

Ninh Thư: "Nói tiếng người."

Trương Gia Sâm nói: "Mong cô tha thứ cho tôi."

Ninh Thư: o(*≥▽≤) ツ ┏━┓ (Đập bàn cười sặc sụa!)Ninh Thư bái phục Trương Gia Sâm, mặt dày cỡ nào mới nói được câu không biết xấu hổ như thế.Đúng thật là, lại còn tha thứ?!!Sao không ngồi lên đầu bà đi.Bà giết mày rồi đứng trước bia mộ nói không nhận được tha thứ, sinh mệnh ấy sẽ luôn bị thù hận điều khiển, thì liệu mày có tha thứ cho bà không?Có mà tức đến mức hồn bay phách lạc.Ninh Thư nhìn Trương Gia Sâm, không cảm xúc: "Tôi chịu thật đấy."

Trương Gia Sâm không nói nữa, có thể chỉ tiện miệng nói mấy câu, không thật sự cần sự tha thứ của Ninh Thư.Sáng hôm sau bà lão không thấy cháu gái đâu sợ tái mặt: "Tiểu Lan của tôi đâu, Tiểu Lan..."

Bà lão chống gậy tìm cháu khắp nơi, tìm thấy thi thể Tiểu Lan phủ đầy tuyết thì nhào đến gào khóc."

Là cô cậu, cô cậu giết Tiểu Lan của tôi."

Bà lão run tay chỉ mọi người: "Cô cậu trả tôi Tiểu Lan, Tiểu Lan ơi Tiểu Lan."

Trương Gia Sâm lạnh giọng: "Cô ta là cháu của bà thật sao?"

Trương Gia Sâm nói: "Cô ta giết Phàn Tuấn Dương."

Ninh Thư: →_→Bậy mồm, rõ ràng là mày giết Phàn Tuấn Dương.Hiếm người có bản lĩnh nói dối nghiêm túc.Trương Gia Sâm đúng là cái thằng mặt dày không biết xấu hổ."

Không thể nào, Tiểu Lan không nhìn thấy, con bé sẽ không giết người.

Bà cháu tôi ở với nhau mười mấy năm, Tiểu Lan là cháu gái tôi thì sao lại không phải."

Bà lão ôm thi thể Tiểu Lan gào khóc thảm thiết.

Nhìn thấy thi thể của Phàn Tuấn Dương nằm gần đó, bà ta đập gậy vào xác của cậu ta.

Cái gậy gõ bùm bụp vào đầu Phàn Tuấn Dương, mặt của cậu ta bị đánh biến dạng, lòi cả óc.Mọi người có mặt hơi buồn nôn, vội vàng không nhìn nữa.Bà lão vô cùng đau đớn và sợ hãi: "Mày là ai mà dám làm vậy với cháu ta, đồ tồi."

Ninh Thư nheo mắt lặng lẽ trở vào phòng khách, định vào phòng bà lão xem có cơ quan hay cái gì đại loại vậy không.Chuyện đã khá rõ ràng, có mấy hung thủ và có cả đồng loã.

Chắc chắn Phàn Tuấn Dương và Tiểu Lan có quen biết."

Tôi đi cùng cô."

795 thấy Ninh Thư lén la lén lút liền nói với Ninh Thư.Ninh Thư gật đầu đi vào phòng hai bà cháu cạnh phòng khách.

Căn phòng không kéo rèm cửa sổ tối om, hơi ẩm ướt nên có mùi mốc.Ninh Thư kéo rèm, ánh sáng chiếu vào phòng."

Mau tìm xem có cơ quan không đi."

Ninh Thư nói với 795 còn mình lục lọi tủ đầu giường và các bức tranh cũ treo trên tường.795 nói: "Họ đi đến sân rồi, chúng ta ra ngoài mau."

Ninh Thư cũng nghe thấy tiếng bước chân, ra khỏi phòng đóng cửa lại.Đôi mắt đục ngầu của bà lão chảy nước mắt, hét lên: "Cô cậu giết Tiểu Lan, cô cậu cút ra khỏi nhà tôi.

Tiểu Lan chỉ là đứa bé bị mù, tại sao cô cậu lại đối xử với nó như thế.

Cút đi, biến khỏi nhà tôi..."

Trương Gia Sâm cười khẩy: "Đi không nổi, chúng tôi sẽ không rời đi."

"Cô cậu thật trơ tráo."

Bà lão tức run người: "Tính chiếm chỗ à?

Đây là nhà tôi."

Trương Gia Sâm tiến đến vạch cổ áo bà lão, thấy vòng cổ màu đen liền giật phăng viên đá.Ninh Thư ngạc nhiên, bà lão cũng có viên đá đó."

Cậu là cái gì mà lấy đồ của tôi, trả cho tôi."

Bà lão định cướp lại viên đá, ngặt nỗi già rồi không trẻ khoẻ như Trương Gia Sâm.Trương Gia Sâm đạp ngực bà lão, bà lão ngã nhào ra đất, ôm ngực tái nhợt mặt mãi không thể đứng dậy."

Bớ làng nước ơi giết người, bớ làng nước ơi..."

Bà lão ôm ngực hét."

Vương Kiệt cậu..."

Mọi người nhìn chằm chằm Trương Gia Sâm, người ta chỉ là bà già, không ngờ Trương Gia Sâm độc ác thế.Trương Gia Sâm cất linh thạch vào túi, không quên liếc khẽ qua ông chú.

Ông chú lạnh mặt không nhìn ra tâm trạng.Trương Gia Sâm nói: "Bà cháu nhà này là hung thủ."

"Không phải chứ..."

"Tại sao phải giết chúng tôi..."

"Một bà già một cô gái mù, muốn giết chúng ta đâu có dễ..."

"Cô gái mù chết rồi mà?"

Trương Gia Sâm không giải thích nhiều, anh ta đút tay vào túi áo cầm chặt viên đó.Thấy Trương Gia Sâm để ý viên đá, Ninh Thư bắt đầu ngứa lòng.

Rốt cuộc viên đá đó có tác dụng gì mà lại khiến Trương Gia Sâm phải có bằng mọi giá.Ninh Thư đấm ngực 795, nói: "Hay là chúng ta đánh lén tên kia đi."

795 nói: "Cô xác định?

Chúng ta đang làm nhiệm vụ, lỡ bị xoá sổ thì sao?"

"Thế thì thôi."

Ninh Thư nhìn chằm chằm túi của Trương Gia Sâm.

Không cam tâm nhìn viên đá lọt vào tay anh ta.Bà lão chống gậy vật lộn đứng dậy, khom cái lưng gù quét mắt ngoan độc khắp mọi người: "Chúng bay sẽ không có cái kết tốt đẹp."

Sau đó về phòng đóng cửa.Chuyện gì sẽ diễn ra trong ngôi nhà đó.Rõ ràng là vụ án giết người mà lại trở thành cướp báu vật?Gió rét đập phần phật, mọi người vào trong phòng khách."

Thầy ơi chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Lư San San hỏi ông chú: "Vẫn chưa hoàn thành ư?"

Lư San San muốn hỏi phải làm sao mới tính là hoàn thành nhiệm vụ.Ninh Thư khoá mắt vào Trương Gia Sâm, Trương Gia Sâm né rất xa ông chú vì sợ ông chú cướp viên đá.Ninh Thư nghĩ bụng, cầm xẻng ở sân bắt đầu đào đất.
 
Ninh Thư (801-1000)
Chương 859: Ai là hung thủ - Lối đi bí mật


Chuyển ngữ: Wanhoo
Xúc hết đất bên trên liền lộ ra sàn nhà bằng gỗ.

795 gõ tấm ván, có âm thanh rỗng."

Rỗng."

795 nói: "Chắc bên dưới có đường đi và công trình."

795 cầm xẻng của Ninh Thư bắt đầu đào đất.Đào một hồi hết đất trên sàn, các tấm ván ghép thành sàn nhà hiện ra.Ninh Thư nằm sấp xuống nhìn qua mối ghép tấm vén xem bên dưới có gì.Đập vào mắt là vùng tối, không thấy gì cả.795 nói với những người khác: "Hỗ trợ tìm xung quanh xem có cơ quan nào không đi."

Ông chú nằm im bất động trên ghế, Lư San San thì thầm với ông chú.795 lại nói với Ninh Thư: "Nhìn cái nết cô ta kìa."

Ninh Thư: ...Chẳng hay Lư San San đã làm gì với 795?Ninh Thư khịt mũi: "Anh ngửi thấy mùi máu không?"

795 đá bay cửa phòng, Ninh Thư nhìn vào trong.

Bà lão quỳ dưới đất, đôi mắt bị móc chỉ còn cái lỗ đen sì.

Một ít thịt mắt dính trên mặt.Ninh Thư nhìn một cái lập tức chuyển mắt đi rơi khác.

Trạng thái tử vong của ai cũng vô cũng đáng sợ, nhưng đây là cách giết người kinh nhất Ninh Thư từng gặp.795 kiểm tra khắp nơi: "Chúng ta ở ngoài không thấy ai vào phòng này, trong đây có lối đi bí mật."

Ninh Thư sờ tường, cảm giác bên dưới ngôi nhà này có lối đi chằng chịt như mạng nhện có thể đi đến bất cứ đâu trong nhà.Thần không biết quỷ không hay.795, Ninh Thư và Trương Gia Sâm lục lọi khắp phòng.

Cuối cùng 795 sờ thấy cái cục gì đó dưới giường, ấn một cái xuất hiện lối đi dưới gầm giường."

Ở đây."

795 bò ra ngoài: "Khênh giường ra."

Mấy nam sinh khênh giường ra ngoài.

Nhìn lối đi đen thui như miệng quái vật, ai cũng sợ hết hồn.795 hỏi ông chú: "Đi xuống sao thầy?"

795 dũng cảm nói chuyện với ông chú, Trương Gia Sâm thì tránh ra xa, cố gắng xoá nhòa cảm giác tồn tại."

Đi xuống."

Ông chú gật đầu."

Khoan đã."

Ninh Thư giơ tay."

Ông chú nhướng mày: "Cô không đi?"

Ninh Thư chạy ra sân cầm mấy cái thanh gỗ vót nhọn đưa cho 795 một cái."

Cảm ơn."

795 ước lượng độ nặng của thanh gỗ, cảm ơn Ninh Thư.Ninh Thư định đưa cho ông chú một cái, lại nhớ anh ta có khẩu súng phạm quy ở hông, thế giới cổ đại cũng có súng, thì không đưa cho anh ta.Lư San San nói: "Đưa tôi một cái."

Ninh Thư đưa cho Lư San San một cái.Trương Gia Sâm lên tiếng: "Chúng ta đi còn những người trong nhà này thì sao."

Còn hơn mười người đấy!"

Đúng rồi thầy ơi, mọi người đi rồi bọn em thế nào?"

"Lỡ như hung thủ lại đến thì sao?"

"Hay chúng ta cũng đi chùng đi."

"Ở đây sợ lắm."

Ông chú mím môi: "Đi xuống có thể chết."

Ninh Thư cảm thấy ở trong nhà cũng không an toàn.

Dưới lối đi thì hung thủ sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào, giết các sinh viên tay trói gà không chặt.Nhưng bên dưới là ẩn số, không có bất cứ thông tin gì.

Không biết con đường phía trước có nguy hiểm nào.Mọi người nói: "Bọn em cũng đi với mọi người."

"Ở yên đây, không cần đi xuống cùng."

Ông chú lạnh lùng: "Bên dưới rất nguy hiểm."

"Không thầy, bọn em cần phải đi với mọi người."

"Tuỳ."

Ông chú hờ hững.Mọi người cũng học theo Ninh Thư ra sân cầm thanh gỗ.Ông chú đi xuống đầu tiên, Lư San San theo sát phía sau."

Cô cẩn thận chút."

Trương Gia Sâm nhắc Ninh Thư rồi bước xuống bậc thang.Ninh Thư: ...Ra vẻ rất quan tâm cô.795 bật đèn pin điện thoại, đi xuống.Ninh Thư nắm chặt thanh gỗ, cầm đèn pin đi xuống dưới, nhắc nhở các thành viên trong câu lạc bộ đang căng thẳng: "Mau bám theo."

Mọi người lần lượt đi xuống.

Căn nhà yên tĩnh, tuyết rơi dày, gió rét giật mạnh như bao phủ cả ngôi nhà.Ninh Thư ngậm đèn pin, một tay cầm thanh gỗ một tay túm áo của 795 đi trước.Bậc thang này rất phức tạp, cái lối đi chằng chịt mà còn không biết thông đến đâu, rất dễ đi lạc.Dưới đây còn có nhiều cơ quan, sơ sẩy một cái là mất mạng.

Cứ mải đi rồi người phía sau mắc bẫy, biến mất lúc nào không hay.Không biết là ảo giác hay thật sự, mà cứ cảm tưởng có ai đó đang nhìn bọn cô.Bầu không khí đè nén nặng nề, có cả tiếng khóc sụt sịt nho nhỏ.Ninh Thư đổ đầy mồ hôi tay, nói với 795: "Tôi cảm thấy có người trêu chúng ta."

Ninh Thư vừa dứt lời thì nghe tiếng phụt.

Đột nhiên có thanh sắt đầu nhọn xuất hiện.

Một nam sinh mới đặt chân, thanh sắt nhọn hoắt lao từ dưới đất lên, xuyên qua chân chọc thẳng lên đầu vọt ra khỏi miệng nam sinh."

Á..."

Một số người không chịu nổi ôm đầu la hét khàn cả giọng.Ông chú đi đầu rút súng gắt hông, nheo mắt bắn liên tục vào một bức tường rồi đẩy nhanh bước chân.Người đằng sau buộc phải chạy chậm theo, tạm thời không có thương vong.Cảm giác quanh đây toàn thiên la địa võng, đâu đâu cũng chằng chịt camera.Ông chú vẫn cầm súng, đi vài bước lại bắn một phát nhưng súng không bắn ra đạn.Ninh Thư phóng sức mạnh tinh thần.

Sức mạnh tinh thần của cô còn yếu, chỉ có thể kiểm tra được tình hình xung quanh mình, xem xem có cơ quan hay bẫy ngầm không.Ninh Thư nhìn ông chú đi trước như được chỉ đường, cứ đi một mạch không ngừng nghỉ.Trương Gia Sâm mím môi sờ viên đá trong túi nhìn ông chú đi trước.Ninh Thư không rõ đã đi bao lâu, không biết rẽ bao nhiêu hướng, con đường phía trước ngày một rộng hơn, có tia sáng chói loá chiếu vào.Ninh Thư nheo mắt cho mắt thời gian thích ứng với ánh sáng ở cửa hang.Trước mắt cô là một không gian vô cùng hùng vĩ, vô cùng tráng lệ.

Thân cột khổng lồ trạm khắc hình vẽ kỳ lạ, ở giữa có một đài cúng tế hình vuông đồ sộ.

Đài có một cái cột, trên cái cột đặt một hòn đá tròn trịa.Hòn đá lấp lánh màu sắc sặc sỡ vô cùng chói mắt."

Đây là bảo bối, xịn xò đó."

795 hít thở dồn dập, không cầm được lòng bước lên trước hai bước.Viên đá Trương Gia Sâm cầm trong túi giật mạnh hơn, đôi mắt anh ta thâm sâu.Ninh Thư hỏi 795: "Đây là gì?"

795 nói nhỏ: "Trong ba nghìn đại đao ở vô số thế giới luôn có một vài đại đạo thoát khỏi Thiên Đạo, không bị nghiệp chướng quấy rối, biết trốn tránh nghiệp chướng, tội nghiệt."

"Nói trọng điểm đi?"

Tuôn một tràng nghe khônghiểu.
 
Back
Top Bottom