Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Ninh Thư (801-1000)

Ninh Thư (801-1000)
Chương 840: Ai là hung thủ - Không muốn đi


Chuyển ngữ: Wanhoo
Cô gái siêu cấp chau mày nhìn Ninh Thư, nói với Ninh Thư: "Cô không muốn đi đúng không.

Nếu không muốn thì nói luôn để chúng tôi tìm người khác.Được vậy thật sao?Ninh Thư đang định nói mà Mai Tử Khanh lại huých cô, Ninh Thư bảo: "Tôi muốn đi."

Cô gái siêu cấp nói: "Không muốn đi thì đừng cố."

Giọng của cô ta rất hay, Ninh Thư là con gái nghe cũng mát tai.Mỹ nhân yêu kiều trong tranh đẹp tựa thiên nhiên, chiếm trọn hào quang, gương mặt khuynh thành khó mà diễn tả qua nét bút.Ai cũng thích đẹp, chỉ nhìn sắc đẹp này thôi cũng thấy thư giãn.

Người đàn ông xích mích với cô gái siêu cấp nói với Ninh Thư: "Tôi thấy cô ta hợp đó chứ, cô đi cùng chúng tôi đi."

Anh ta cố tình chọc tức cô gái siêu cấp.Ninh Thư bị mọi người nhìn rơi vào tình thế trèo lên lưng hổ khó xuống.

Nếu mình không tham gia, sau này gặp họ sẽ ngại lắm, nhất là Mai Tử Khanh gọi cô vào.Ninh Thư lắc đầu: "Tôi không cố, tôi sợ mình yếu kém liên lụy mọi người."

Ông chú đẩy gọng kính vàng: "Yếu kém bị xoá sổ là đáng.

Chỉ cần lo cho thân mình, kệ người khác."

Ninh Thư: →_→Là sao, không phải nhiệm vụ nhóm thì mọi người cần giúp đỡ nhau ư?Ôi, không muốn đi."

Bước vào nhiệm vụ."

Ông chú biến mất đầu tiên xua bớt bầu không khí áp lực, trong phòng thả lỏng một chút.Ninh Thư vuốt mồ hôi hỏi nhỏ Mai Tử Khanh: "Anh ta là ai?"

"Nghe nói là người thực thi nhiệm vụ giai đoạn đầu, thuộc nhóm người thực thi nhiệm vụ đầu tiên.

Hình như tồn tại từ khi có thế giới."

Mai Tử Khanh vỗ ngực: "Có quyền sinh sát người thực thi nhiệm vụ bình thường."

Định mệnh, ông chú già hơn cô nghĩ nhiều lắm!Cô gái siêu cấp cũng biến mất ngay sau khi ông chú đi, hiển nhiên đã vào nhiệm vụ.Mọi người lần lượt biến mất, Mai Tử Khanh nói: "Cô cũng khẩn trương vào nhiệm vụ đi."

Mai Tử Khanh nói xong cũng biến mất.Trong phòng chỉ còn lại Ninh Thư và Trương Gia Sâm.Trương Gia Sâm hỏi: "Cô rất ghét tôi?"

"Đúng."

Ninh Thư gật đầu nói trong lòng với 2333: "Vào nhiệm vụ."

Ninh Thư biến mất khỏi căn phòng, Trương Gia Sâm mím môi rồi cũng biến mất.Căn phòng mới nãy còn khá chật đã chẳng còn ai.Ninh Thư cảm giác mình đang nhập vào một cơ thể nhưng mãi mà vẫn không sát nhập xong.Lần đầu tiên Ninh Thư bị khó nhập vào cơ thể.

Cô mở mắt, đập vào mắt là trần nhà bong tróc, có vết tích của ẩm dột.Ninh Thư nhìn xung quanh, có vài cô gái khác đang say giấc trên chiếc giường lớn.Gió mạnh rít gào ngoài cửa sổ, Ninh Thư rùng mình ớn lạnh bất giác quấn chặt chăn.Ninh Thư run lẩy bẩy vì lạnh, sụt sịt nước mũi xem cốt truyện.Cơ thể này là sinh viên năm hai tên Đường Thi Mẫn, là thành viên của Câu lạc bộ Quốc Họa.

Nhân kỳ nghỉ đông, ba mươi mấy thành viên của hội hẹn nhau đi về làng quê đồi núi xa xôi để tìm cảm hứng sáng tác.Cuối cùng ba mươi mấy sinh viên chết một cách bí ẩn.Tất cả chết hết, không biết hung thủ là ai.Mọi người sau khi chết lại sống lại ở chính nơi đây như bị nhốt trong không gian này.

Sau đó tất cả lại chết, cách chết lần sau khác lần trước, không lần nào giống lần nào.Vậy nhưng vẫn không tìm thấy hung thủ, không biết hung thủ là hai.

Chết đi sống lại tuần hoàn, bị nhốt ở đây không thoát ra được.Hệt như bộ phim chiếu đi chiếu lại không giới hạn lần, chẳng qua là nội dung khác nhau.Vậy nên nhiệm vụ này yêu cầu chấm dứt cái chết tuần hoàn.Ninh Thư rít nước mũi, nghĩ bụng ai là hung thủ đây.

Người tình nghi đầu tiên là chủ nhiệm câu lạc bộ.

Ai lại sắp xếp chuyến đi sáng tác ở cái nơi chét rét tuyết rơi dày này.

Tuyết phủ trắng mênh mông, đi xa thế sáng tác được cái gì.Ninh Thư đang nghĩ, cô gái nằm bên cạnh hỏi nhỏ: "Có phải người thực thi nhiệm vụ không?"

"Phải."

Ninh Thư trả lời ngay."

696."

Mai Tử Khanh nói."

2333."

Mai Tử Khanh cười với Ninh Thư: "Chúng ta có duyên quá."

Ninh Thư hỏi Mai Tử Khanh: "Cô xem cốt truyện chưa?

Nếu vẫn cứ không hoàn thành nhiệm vụ thì chúng ta bị nhốt ở đây tuần hoàn chết đi sống lại mãi sao?"

"Ừ, khả năng cao là vậy."

Mai Tử Khanh không nhịn được day trán.Cốt truyện tuần hoàn Ninh Thư từng gặp ở nữ chính truyện người lớn Mộc Yên La.

Cô ta chết đi sống lại ba lần.Nhưng những người ở đây chết đi sống lại không giới hạn lần."

Nguy hiểm quá."

Ninh Thư hơi sợ.

Trong nhiệm vụ Mộc Yên La cô suýt thay thế Mộc Yên La trở thành người bị sống lại.Mai Tử Khanh thở dài, thì thầm: "Biết làm sao được, nhiệm vụ này mắc ở cao cấp lâu lắm rồi, hoàn thành chắc chắn nhận được rất nhiều công đức."

Ninh Thư khổ sở, mình chỉ là trung cấp, biết nguy hiểm thế này đã không đến.Cứ tưởng làm nhiệm vụ nhóm sẽ dễ, ai ngờ khó thế này.Có tiếng gõ cửa và giọng nam vang lên: "Dậy ăn sáng đi."

Ninh Thư quấn chặt chăn, dậy lạnh lắm."

2333 đừng lạc đàn."

Mai Tử Khanh nói với Ninh Thư rồi gọi các bạn khác.Hễ nghe xưng hô 2333 là Ninh Thư lại bất lực, cảm giác như đang gọi hệ thống trong đầu cô."

Cơ thể của tôi tên Đường Thi Mẫn."

"Tôi tên Lý Viện."

Mai Tử Khanh bảo: "Gọi họ dậy."

Ninh Thư đẩy bạn bên cạnh, ngồi dậy mặc áo lông cừu và áo phao đặt trên đệm.Ninh Thư mặc xong nữ sinh bên cạnh vẫn không động đậy, không ậm ờ không trả lời cô.Ninh Thư có dự cảm chẳng lành ngả người cô ta ra.

Đập vào mắt là một con mắt trợn trừng, con ngươi nở to như sắp lòi ra khỏi hốc mắt.Mắt còn lại cắm bút vẽ, nửa cán bút còn ở ngoài.

Vết máu đỏ trắng chảy xuống, máu khô cho thấy đã chết lâu."

Á..."

Ninh Thư giật bắn, che miệng trợn mắt nhìn nữ sinh.Cũng có nghĩa cô nằm cạnh xác chết rất lâu?Mới vào thế giới đã tặng cô món quà hoảng hồn.Nữ sinh khác nhìn thấy hình ảnh kinh dị cũng la hét thất thanh, các tiếng hét chói tai liên tục vang lên.Mai Tử Khanh chau mày kiểm tra xác chết.Ninh Thư sờ thi thể, người vẫn mềm.

Có thể chưacứng do được chăn giữ ấm nên nhưng chắc chắn đã chết.
 
Ninh Thư (801-1000)
Chương 841: Ai là hung thủ - Thầy giáo biến thái


Chuyển ngữ: Wanhoo
Các nữ sinh ôm nhau sợ hết hồn hết vía, trong phòng chỉ có Ninh Thư và Mai Tử Khanh bình tĩnh.

Ninh Thư lấy bút và sổ trong balo của mình ghi lại thông tin của người chết.

Bao gồm họ tên và trạng thái tử vong xem xem có manh mối nào không.

Ninh Thư quan sát cẩn thận, tìm thấy bút lông có khắc tên "Phan Thần".Là thành viên nam của Câu lạc bộ Quốc Họa.

Nam sinh vào phòng nữ sinh bằng cách nào?

Cửa khoá không thể mở từ ngoài, hay có đồng bọn trong phòng?Chăn gối không xộc xệch, bút chọc vào mắt mà sao cô ta không giãy giụa.

Không loại trừ khả năng giết xong có người chỉnh lại.

Sáu nữ sinh trong phòng này không nghe thấy bất cứ tiếng động nào.

Ngủ sâu vậy ư?Ninh Thư khịt mũi, hay phòng này bị thổi khói thuốc mê?Hoặc là bị bỏ thuốc.

Mai Tử Khanh lắc đầu với Ninh Thư.

Tiếng gõ cửa "Đùng đùng đùng" liên tiếp.

Ngoài cửa ồn ào: "Có chuyện gì thế, mở cửa ra đi."

Mai Tử Khanh định mở cửa mà Ninh Thư cản: "Khoan đã, tôi chưa mặc quần."

Ninh Thư mặc quần.

Mai Tử Khanh mở cửa, sinh viên trẻ ùa vào như ong vỡ tổ.

Nhìn thấy người chết cắm bút lông ai ai cũng sợ tái mặt, con gái thì hét toáng.

Nam sinh đi đầu điển trai có sợ nhưng bình tĩnh hơn các bạn.

Cậu ta là chủ nhiệm câu lạc bộ Phàn Tuấn Dương, là người đề xuất chuyến đi này.

"Chết, chết người..."

"Dã man quá."

Ba mươi mấy người chen nhau trong phòng nhưng khu vực gần giường trống trải, không ai dám lại gần.

"Thầy đến."

Ông chú mặc áo măng tô đen lại gần thi thể, đeo găng tay bác sĩ rút cây bút.

Lúc rút ra một ít máu bắn lên người Ninh Thư đứng cạnh thi thể.

Ninh Thư: ...Ông chú kiểm tra thấy tên Phan Thần thì hỏi: "Ai là Phan Thần?"

"Em..."

Nam sinh da trắng có gương mặt thanh tú, trông yếu đuối lắp bắp: "Em không giết người."

Ông chú y tế sờ đầu bút, rút một cái kim ở trong bút ra.

Ông chú nheo mắt quan sát cái kim.

Ninh Thư ghi lại chi tiết ấy.

Đây là kim may bình thường, cắm vào đầu bút thế thì tiễn người đi chết nhanh hơn.

Ông chú liếc mắt qua quyển sổ của Ninh Thư, không nói gì.

"Không phải em, em không giết người."

Phan Thần lắc đầu nguầy nguậy: "Đồ vẽ cất chung một chỗ, ai cũng lấy được nên lấy phải bút của em."

Phan Thần đỏ gay mặt liên tục trình bày.

Cậu ta không cả dám nhìn thi thể trên giường đất.

Ông chú nói hờ hững: "Đưa thi thể xuống."

Sinh viên nghe thấy phải đưa thi thể ra ngoài là sợ hãi chen nhau chạy ra khỏi phòng.

Ông chú nói với Ninh Thư định chạy: "Dọn đi."

"→_→ Em là con gái không mang nổi.Ông chú tháo găng tay dính máu vứt ra ngoài cửa sổ, đi ra ngoài.

Ninh Thư: ...Tại sao luôn là cô chịu khổ.

Ninh Thư vất vả vác thi thể xuống dưới nhà.

Vác người chết sợ quá.

Ninh Thư đánh giá cao bản thân, cơ thể này không luyện Tuyệt Thế Võ Công nên yếu.

Vác ra đến sân đã mệt bở hơi tai.

Tuyết ngoài sân lún ngập chân, tuyết vẫn bay đầy trời.

Thời tiết này bọn cô không lái xe rời khỏi đây được.

Sao lại chết tiệt thế nhỉ, đúng thật là muốn chết cho bằng được.

Ninh Thư bước từng bước khó nhọc đặt thi thể dựa tường ngoài sân.Nữ sinh mặc đồ ngủ bông dày, con mắt bị chọc thủng lỗ đen, con mắt khác trợn trừng rất đáng sợ.

Ninh Thư cởi áo của cô ta kiểm tra xem có vết thương bên ngoài nào khác không.

"Cô bị ngu à?"

Giọng ông chú vang sau lưng: "Tôi bảo cô vác xuống, đâu bảo cô vác ra sân."

"Tuyết rơi dày thế này sẽ che lấp thi thể.

Có muốn vứt ra sân cũng phải đợi tôi giải phẫu xong."

Ninh Thư: ...Ninh Thư bất lực cùng cực, tại anh ta không nói rõ được chưa?Không mang ra ngoài chẳng lẽ để trong nhà ngủ với xác chết?Ninh Thư lại xốc thi thể lên vai vác vào phòng khách.

Phòng khách đơn sơ chỉ có một cái bàn ghép từ mấy tấm ván và bốn băng ghế.

Nhiều người không có ghế ngồi phải đứng.

Thấy Ninh Thư lại vác xác về, họ luôn miệng bảo: "Đừng để trong đây, chúng tôi sợ."

Các bạn nữ sợ phát khóc.

Ninh Thư vác năm mươi cân xuống dưới nhà ra ngoài sân lại vác vào nhà, vác còng cả lưng.

Mệt quá.

"Chúng ta phải làm sao đây thầy, hay là báo cảnh sát đi."

Chủ nhiệm câu lạc bộ Phàn Tuấn Dương mặt mày tái mét, run run con ngươi hỏi ông chú.

Cậu ta đang cố gắng gượng.

"Tuyết phủ kín núi, báo cảnh sát chưa chắc đã lên được đây.

Vả lại trong núi sóng yếu không điện thoại nào gọi được."

Một nữ sinh xinh đẹp nhìn ông chú: "Thầy nói xem phải làm sao?"

Ông chú chỉnh mắt kính: "Có cần tôi bón cơm cho cô ăn không?"

Nữ sinh đỏ mặt, không nhịn được nói: "Em đây thầy."

Ông chú vẫn lạnh lùng.

Nhìn cô gái xinh đẹp, Ninh Thư đoán là cô gái siêu cấp.

Vào nhiệm vụ nâng tầm nhan sắc cơ thể này, thành ra cơ thể này rất đẹp.

Khá nhiều bạn nam nhìn cô ta nhưng cô ta chỉ nhìn ông chú y tế.

Ông chú sai Ninh Thư: "Đặt thi thể lên bàn."

Ninh Thư: Sao lại là tôi.

Trong nhà đầy người, sao cứ bắt con gái lao động tay chân.

"Để em."

Một nam sinh đứng dậy vác thi thể dưới đất lên bàn.

"Cảm ơn."

Ninh Thư cảm ơn.

Nam sinh mỉm cười: "Không cần, chúng ta biết nhau mà."

Đậu má, chắc chắn là Trương Gia Sâm.

Ông chú cầm kéo phẫu thuật cắt áo thi thể.

Phanh cơ thể trần truồng tái trắng với hai quả đào nở nang.

Một số nam sinh đỏ mặt lén nhìn.

Song là xác chết nên khỏi nói cũng biết xoắn xuýt thế nào.

Ông chú cầm dao mổ loé sáng rạch bụng từ dưới lên trên.

Ông chú đeo găng tay vừa rạch thịt vừa lọc da, lột xoẹt lớp da ra.

Xương sườn dính thịt máu đỏ, lục phủ ngũ tạng lồ lộ trước mặt mọi người.

Mọi người: ..."

Oẹ..."

Một số người vừa nôn thốc nôn tháo vừa sợ hãi chạy lên tầng.

Ninh Thư giật mí mặt, cái người này vẫn khủng bố như ngày nào.

Ai cũng nhập vào cơ thể người khác nhưng người này dùng chính cơ thể thật sắm vai thầy dạy vẽ.

Thành viên câu lạc bộ còn tin tưởng anh ta là thầy giáo.

Thầy giáo trường nào mà biến thái không hề quantâm sinh viên thế này?
 
Ninh Thư (801-1000)
Chương 842: Ai là hung thủ - Nhiệt


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư yên lặng nhìn ông chú thò bàn tay đeo găng vào trong bụng cắt dạ dày kiểm tra tỉ mỉ.

Ghê quá, Ninh Thư lặng lẽ nuốt nước miếng.

Trương Gia Sâm bên cạnh hỏi Ninh Thư: "Cô thấy ai là hung thủ?"

Ninh Thư lạnh nhạt: "Ai cũng bị tình nghi."

Bao gồm cả cô và Mai Tử Khanh ở cùng phòng người chết.

Biết đâu chừng là cơ thể này giết cô ta khi cô chưa nhập vào.

Cũng có thể là người trong phòng giết, cũng có thể là Phan Thần chủ nhân của cây bút.

Tóm lại là có vô số khả năng nên không khẳng định được ai.

Ninh Thư nhìn ra ngoài cửa sổ, xung quanh có mấy hộ, rất yên lặng, thỉnh thoáng có vài tiếng chó sủa.

Quanh đây không một bóng người.

Tại sao chủ nhiệm câu lạc bộ Phàn Tuấn Dương lại chọn dã ngoại xa thế này?Ninh Thư nghĩ nát óc cũng không hiểu tại sao người chết đầu tiên lại nằm cạnh mình.

Chết không theo một thứ tự, quy luật nào...Bất cứ thành viên nào cũng là kẻ tình nghi lại cũng nằm trong vòng nguy hiểm.

Trương Gia Sâm nheo mắt: "Có khi nào là ma quỷ giở trò không?"

"Chắc là không phải ma quỷ đâu."

Mai Tử Khanh lắc đầu: "Tôi có khả năng ngoại cảm, quanh đây không có từ trường lạ."

Ninh Thư ngạc nhiên nhìn Mai Tử Khanh, không ngờ cô ấy có bản lĩnh đó.

Ninh Thư nghĩ rồi bấm chảy máu ngón tay Trương Gia Sâm, lẩm bẩm thần chú bôi máu lên mắt.

"Hờ, cơ thể của anh không phải trai tân."

Ninh Thư chê bai lau máu trên mắt, mất công không thấy gì.

"Quanh đây rất bình thường, người này bị con người giết."

Ông chú hờ hững: "Vứt thi thể ra ngoài."

Ông chú tháo găng tay vứt vào thi thể rồi xịt um tùm khử khuẩn lên tay.

"Chuyện gì thế này?"

Bà lão có mái tóc bạc phơ, mặt chi chít đồi mồi, lưng còng đi ra từ căn nhà chính bên cạnh.

Đi theo bà lão có cô gái mười bảy, mười tám tuổi.

Cô gái mặc áo bông dày, níu tay áo bà lão.

Cô gái có đôi mắt lạ, tròng đen bé xíu, tròng mắt còn lại màu xám tro, đôi mắt như bị phủ lớp màn mỏng.

"Đây, đây là..."

Bà lão nghiêng ngả sợ hãi khi thấy thi thể bị rạch bụng trên bàn: "Cô cậu làm gì thế này?"

"Cô cậu đi đi, nhà tôi không chào đón cô cậu."

Bà lão hoảng hốt.

Cô gái siết tay áo bà lão: "Sao thế bà ơi?"

"Sao cô cậu lại giết người trong nhà tôi.

Cô cậu đi đi, cô cậu sẽ gặp báo ứng."

Bà lão chống gậy.

Cô gái siêu cấp Lư San San giải thích nhỏ nhẹ: "Bà ơi chúng con không giết người này."

Bà lão xua tay nguầy nguậy, kiên quyết: "Tôi không cần biết, tóm lại cô cậu không được ở nhà tôi nữa."

Lư San San nhăn mày nói với cô gái mù: "Em ơi, tuyết rơi dày thế này bọn chị không đi được.

Bọn chị không giết người này, em xin cho bọn chị ở lại đây với."

Cô gái kéo áo bà: "Bà cho họ ở lại đi, nhà mình chưa từng có nhiều người đến vậy."

Bà lão nôn nóng: "Con không thấy họ làm gì thôi."

Lư San San nói: "Bọn con trả gấp năm lần tiền thuê trọ."

Cô gái hớn hở: "Bà ơi, có tiền này con được đi viện chữa mắt rồi."

Bà lão thở dài cam chịu.

Lư San San giơ tay chữ V với ông chú y tế nhưng ông chú vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm tay mình, không cho phép kẽ nào dính bẩn.

Ninh Thư quan sát kĩ hai bà cháu.

Hai bà cháu là chủ nhà, nghe nói cháu gái bị mù bẩm sinh, sinh ra đã không nhìn thấy gì.

Bố mẹ đi làm ăn xa nhiều năm rồi không trở về.Cũng không có tin tức, không biết chết rồi hay thế nào.Chồng bà lão cũng chết lâu rồi.Hai bà cháu nương tựa nhau mà sống.Phàn Tuấn Dương chọn nhà này vì là nhà duy nhất quanh đây có hai tầng, đủ cho câu lạc bộ hơn ba mươi người.Tuy nhà hai tầng nhưng rất cũ.Ông chú lạnh nhạt: "Vứt thi thể ra ngoài."

Ninh Thư không dám nhìn vào cái xác moi lòng, cô kéo thi thể, Mai Tử Khanh giúp một tay: "Tôi giúp cô."

Hai người thất tha thất thểu giẫm vào tuyết kéo xác ra chân tường trong sân.Ninh Thư nhồi tuyết vào bụng cái xác, lại lấp thi thể dưới tuyết.

Làm vậy sẽ giảm tốc độ thối rữa.Mai Tử Khanh đắp tuyết lên thi thể, hỏi Ninh Thư: "Cô nghĩ người tiếp theo là ai?"

"Không đoán được."

Không biết hung thủ giết người bằng cách nào cũng không hiểu tại sao phải giết người.Không biết động cơ gây án, không biết mánh khoé giết người, tất cả mọi người đều là kẻ tình nghi.Ninh Thư xoa tuyết lau máu dính tay, chợt hỏi Mai Tử Khanh: "Cô nói cô có khả năng ngoại cảm, cô có nhìn thấy hồn ma không?"

Mai Tử Khanh lắc đầu: "Không, không cảm nhận được gì."

Con người có linh hồn, hồn ma biến mất nhanh vậy ư?Ninh Thư mơ hồ, mình kém thông minh vậy à?Tuyết rơi ngày một dày, chỉ một lúc tuyết đã đậu đầy người Ninh Thư và Mai Tử Khanh.Mai Tử Khanh kéo Ninh Thư vào nhà, có mấy người ngồi bàn tròn trong nhà chính.Tất cả đều là người thực thi nhiệm vụ, hiện đang bàn việc.Ai cũng có suy nghĩ, lý giải riêng."

Ối trời, tôi bức bối đến nhiệt cả miệng."

Một nam sinh bịt miệng kêu ca.Nam sinh nhìn sang Ninh Thư: "Nghe nói nước bọt của con gái chữa được nhiệt miệng."

Ninh Thư lắc đầu: "Không có căn cứ khoa học."

Tại sao lại nói về nhiệt miệng trong khi đang thảo luận nghiêm túc?Rõ ràng Lư San San đẹp hơn, không hỏi xin nước bọt của Lư San San mà hỏi cô làm gì.

Chẳng lẽ cơ thể này cũng rất xinh?Nhìn điệu bộ cà trớn đó là biết anh ta mang số hiệu 795 chửi Lư San San là kỹ nữ.795 nói với Ninh Thư: "Cho tôi một ít nước bọt của cô được không?

Tôi đau quá, nhiệt lưỡi chạm là đau."

Ninh Thư phiền không chịu được, khạc một cái nhổ đờm ra bàn: "Liếm đi."

795: ...Những người khác: ...Ông chú đằng đằng sát khí nhìn Ninh Thư: "Lau sạch."

Ninh Thư: ...Ninh Thư rút giấy lau sạch đờm, 795 cũng không xin nước bọt của cô nữa.Trương Gia Sâm sóng mắt thâm trầm nhìn Ninh Thư, không biết nghĩ gì trong lòng."

Á..."

"Có người chết..."
 
Ninh Thư (801-1000)
Chương 843: Ai là hung thủ - Người chết thứ hai


Chuyển ngữ: Wanhoo
Tiếng hét dữ dội vang ngoài nhà, mọi người trong nhà chạy ra.

Lần này người chết trong nhà vệ sinh xập xệ ở sân sau.Nhà quê đều xây nhà vệ sinh ở sân sau.Nữ sinh mặt mũi tái mét hoảng sợ nôn oẹ.Ninh Thư đi thẳng vào trong nhà vệ sinh.

Dưới hố phân có một thi thể ngửa mặt, mặt và đầu dính đầy các thứ bẩn thỉu.Mặt mũi nhăn nhó, cong môi, miệng dính bẩn.Ninh Thư nhộn nhạo dạ dày buồn nôn.Chết trong hố phân.Ông chú nói với Ninh Thư: "Lát nữa nói cho tôi biết tình hình."

Nói rồi bỏ đi, Lư San San cũng bịt miệng nối gót.Thành viên câu lạc bộ chạy đến cũng nôn mửa, một người còn vừa đi vừa nôn dài.Mới sáng đã chết người, chưa ăn sáng giờ lại thêm người chết mà còn chết kiểu này, trong bụng có gì nôn sạch.Phàn Tuấn Dương vằn tơ máu mắt gãi đầu: "Sao lại vậy?"

Phàn Tuấn Dương rất áp lực.

Cậu ta dẫn mọi người đến đây mà giờ hai người chết, đây là khởi đầu hay kết thúc, còn có người chết nữa không?"

Hai người chết liên tục khiến mọi người hoảng loạn, bất an.Lo sợ dồn nén trong lòng mỗi người, tiếng động nhỏ cũng làm mọi người cáu kỉnh.Ninh Thư nhét giấy vào mũi, cầm cái que khều thi thể, lại cũng chọc que đo độ sâu hố phân, không sâu lắm.Ngã xuống hoàn toàn đứng được dậy, không chết vì tắc thở.Có người dìm làm cô ta chết ngạt trong hố phân.

Hay giết trước rồi vứt xuống đây?Thi thể thế này không thể giám định pháp y.

Người bình thường còn chẳng chịu nổi huống gì là ông chú bị ám ảnh sạch sẽ nghiêm trọng.Mai Tử Khanh chau mày: "Không có linh hồn."

Không có linh hồn tức là chưa chết.

Nhưng cô ta chết rồi, linh hồn biến mất nhanh vậy sao?Trương Gia Sâm đứng bên cạnh Ninh Thư nhìn chằm chằm thi thể dưới hố: "Tôi luôn cảm thấy không phải người bình thường làm."

Không phải sức mạnh bình thường.Ninh Thư khều thi thể xem có manh mối gì trên người không.Ninh Thư nói: "Chúng ta đưa cô ta lên đi."

Mai Tử Khanh chê bai: "Thôi."

Ninh Thư khều thi thể ra trước mặt, quyết tâm túm quần áo thi thể.

Bàn tay dính nhớp, Ninh Thư buồn nôn không chịu được.Cô kéo phắt thi thể lên.Nước bẩn hôi thối bắn vào tuyết.Trương Gia Sâm và Mai Tử Khanh tránh xa Ninh Thư.

Ninh Thư xoa tay vào tuyết, cầm que vạch quần áo cái xác.Ngực và cánh tay thi thể bị cái gì đó cào sâu không còn nguyên trạng.Ngực trái thủng lỗ to, không thấy tim đâu.Ninh Thư: !!!Mai Tử Khanh lại gần: "Không thấy tim?"

Ninh Thư nhìn những vết cào cắn: "Bị con gì cắn xé?"

"Chó, chó to."

Trương Gia Sâm đoán.Ninh Thư nhăn mặt, bị cắn mà còn bị móc thủng ngực rồi moi tim.

Đau đớn như thế nhưng bọn cô không hề nghe thấy tiếng động nào.Hơn nữa bà cháu nhà này không nuôi chó, hung thủ gây án trong khoảng thời gian nào?Ninh Thư đến choáng váng.Cô vùi tuyết chôn thi thể.

Buồn nôn quá, không muốn vạch ra xem lần thứ hai.Mọi người đứng chật nhà chính, Ninh Thư vừa vào đã dẫn theo mùi cứt, ông chú chỉ Ninh Thư: "Đứng ngoài cửa."

Ninh Thư: ...Ninh Thư nói: "Em có chuyện cần nói."

Nói thật là cái bệnh sạch sẽ của anh ta làm người ta rất ghét.Ninh Thư nói: "Trên người cô ta có vết cào cắn, có thể là bị động vật cắn chết."

"Vết thương trí mạng ở đâu?"

"Không có tim."

"Động vật ăn thịt hung dữ luôn tấn công vào nơi yếu ớt nhất."

Ngón tay thon dài của ông chú chỉ cổ mình: "Đây mới là nơi yếu ớt nhất."

"Tim có lồng ngực bảo vệ, không khiến một người chết ngay lập tức."

Ninh Thư suy tư, có nghĩa là có khả năng người chết do con người, không phải bị động vật cắn chết.Hay là con người đeo móng vuốt tạo vết thương trên cơ thể?"

Chúng ta phải làm sao đây thầy."

Phàn Tuấn Dương hỏi ông chú: "Chúng ta phải rời khỏi đây."

Ông chú lạnh lùng: "Cậu nói xem đi thế nào?

Nhà cậu có máy bay?"

Tuyết ngày càng dày mà còn rơi không ngừng, thời tiết này không thể đi ô tô.Phàn Tuấn Dương xám xịt mặt mũi, cái thân to cao gù lưng trông rất chán chường.Rất nhiều cô gái khóc lóc, có người chỉ trích Phàn Tuấn Dương: "Cớ gì anh lại đưa chúng tôi đến cái nơi quỷ quái này, anh muốn giết chúng tôi chứ gì."

Sau câu nói ấy các cô gái càng khóc thảm thiết.

Con trai không khóc nhưng nghệt mặt sợ hãi, tái sạm mặt mũi.Người nhát gan sợ run người.Phàn Tuấn Dương khó chịu đăm đăm, không chịu nổi nói: "Phan Thần đề xuất chỗ này với tôi."

"Tôi..."

Mọi người nhìn Phan Thần: "Tôi xem trên mạng thấy chỗ này đẹp, đẹp nhất về mùa đông."

Một nữ sinh chỉ vào Phan Thần: "Chắc chắn anh là hung thủ.

Bút có tên anh, nơi này cũng là anh tìm."

Phan Thần là nam sinh yếu đuối, bị mọi người trách móc, nhìn chằm chằm, làn da trắng nõn đỏ ửng, cuống cuồng hốt hoảng: "Tôi không giết người, tôi thật sự không giết người."

Nhà chính chìm trong bầu khống khí khủng hoảng nghẹt thở.

Không biết có còn ai chết không, là bạn mình chết hay mình chết?"

Rột..."

Bụng Ninh Thư kêu.Sáng giờ chưa ăn gì mà làm việc nặng.Nhiều người cũng kêu đói.Phàn Tuấn Dương ra ngoài, vào bếp bảo hai bà cháu nấu bữa sáng.Một lúc sau bà lão mang màn thầu đen, một ít rau dưa và cháo ngô.

Mỗi người được một cái bánh bao và một bát cháo loãng, ngoài ra không còn gì.Đồ ăn ở quê không thịnh soạn, vả lại mùa đông nên không có nhiều thức ăn.Bát đũa cũng thiếu, phải đợi người khác ăn xong mới có bát múc cháo.Ninh Thư mò thi thể dính phân, rửa thế nào vẫn vương mùi.

Cô định vào bếp kiếm tro bếp xoa tay.Đáng lẽ nên tắm nhưng trởi giá rét, nhà tắm lùa gió, tắm có mà chết rét.Ninh Thư vào bếp thấy cô gái mù ngồi trước bếp lò, đôi mắt nhìn xa xăm, tròng đen bé xíu trông rất lạ.Cô ta sờ củi bên cạnh rồi đút củi vào bếp.Ninh Thư mím môi đi vào nói: "Chị lấy chút tro rửa tay."

"À vâng."

Tiểu Lan hơi giật mình: "Trong bếp bêncạnh có tro đấy ạ."
 
Ninh Thư (801-1000)
Chương 844: Ai là hung thủ - Người chết thứ ba


Dịch: Wanhoo
Ninh Thư đi vòng qua Tiểu Lan, cầm cây củi bới tro trong bếp khác."

Chị cầm cái này đi."

Tiểu Lan đưa cho Ninh Thư cái gắp than.Ninh Thư nhìn cái gắp than lại nhìn khuôn mặt sáng bừng trước ánh lửa của Tiểu Lan.Ninh Thư nhìn cái gắp than đưa đến trước mặt, Tiểu Lan hơi lo lắng thu tay về: "Chị sợ em phải không?"

"Chị không."

Ninh Thư cầm cái gắp than: "Cảm ơn em."

Ninh Thư trộn nước với cỏ rửa tay, rửa sạch ngửi lại không còn mùi thối nữa nhưng vẫn còn mùi ám trên người.Ninh Thư hỏi Tiểu Lan: "Em ăn cơm chưa?"

Tiểu Lan nhoẻn miệng cười, có vẻ rất vui vì Ninh Thư chủ động bắt chuyện: "Em chưa ăn, bà nói đợi các chị ăn xong thì bà với em ăn."

Tiểu Lan nói đặc giọng địa phương, Ninh Thư lắng tai nghe mới nghe rõ."

Cô ở đây à."

Mai Tử Khanh vào bếp đưa cho Ninh Thư cái bánh bao đen.Ninh Thư cười nói cảm ơn rồi gặm bánh bao, Mai Tử Khanh nhìn Tiểu Lan, nói: "Thầy hướng dẫn gọi cô đấy."

"Ừ."

Ninh Thư và Mai Tử Khanh rời khỏi nhà bếp, ngoảnh lại thấy Tiểu Lan nhìn về hướng bọn cô bằng đôi mắt vô hồn.Đôi mắt của cô gái này không tập trung.Ninh Thư vào nhà chính, hỏi ông chú: "Thầy tìm em có việc gì?"

"Tối nay em gác đêm."

Ông chú nói: "Hai người gác cùng nhau, em xem em gác cùng ai."

Ninh Thư: ...Cứ bị gọi là không có việc gì tốt lành, tại sao không gọi cô đi ăn?Ninh Thư thật sự muốn mửa vào mặt anh ta.Mai Tử Khanh đứng cạnh Ninh Thư nói: "Tôi gác cùng cô cho."

Ninh Thư hơi cảm động, nắm chặt tay Mai Tử Khanh, em gái đáng yêu quá.Ông chú liếc Ninh Thư, Lư San San thì nói: "Hai cô thân vậy từ khi nào?"

Trương Gia Sâm nói: "Hai cô gái gác đêm không an toàn, tối nay tôi gác cho."

Ninh Thư: →_→Dù Trương Gia Sâm có làm gì, nói gì, Ninh Thư cũng cảm thấy không có ý tốt.Ninh Thư từ chối: "Không cần, hai chúng tôi gác được."

Ông chú lên tiếng: "Buổi tối mọi người cố gắng không ra ngoài, không đi một mình cho hung thủ có cơ hội."

"Vâng thưa thầy."

Ông chú dặn dò, các sinh viên thưa ngoan như học sinh tiểu học.Không ai ngờ thầy hướng dẫn lại mặt không biến sắc lột da, mổ nội tạng người.Ninh Thư lên tầng lấy sổ, ghi chú các thứ vào đây rồi lần theo dần dần.Ninh Thư cảm thấy sắp nổ banh đầu với vụ kiểm tra trí thông minh.Nhìn các đồng nghiệp giữ được bình tĩnh, Ninh Thư thấy mình rất hoảng loạn.Hoảng sợ khó tả.Đầu có cứ mơ màng.Đậu má cứ như là sốc điện não.Ninh Thư trèo lên giường lấy quyển sổ ở trong balo đầu giường.Người đầu tiên bị bút lông chọc não từ mắt, đầu lông cắm kim khâu.

Tất cả đều là sinh viên, không có chuyện mang theo kim trong người, không có chuyện các cô cậu sinh viên này khâu quần áo.Vậy nên chắc hẳn kim khâu là của nhà bà lão.Về vết thương bên ngoài, nếu đúng như ông chú nói không phải bị động vật cắn chết, vậy thì khẳng định có công cụ.

Công cụ gây án giấu ở đâu?Làm sao gây án với người trong nhà."

Lại có chuyện rồi, 2333."

Mai Tử Khanh vào phòng, sầm mặt gọi Ninh Thư.Ninh Thư vội vàng xuống giường, hỏi: "Ai?"

"Phan Thần."

Ninh Thư vội vàng đến hiện trường.

Phan Thần chết ở trước cửa phòng, sau đầu đập vào bậc cửa, máu chảy đầy đất.Nhà ở nông thôn đều có bậc cửa, Phan Thần nằm im bất động.Ông chú đeo găng tay kiểm tra đầu của Phan Thần.Sắc mặt ông chú vô cùng khó chịu: "Ai là người cuối cùng ở chung với Phan Thần?"

Mọi người nhìn nhau lắc đầu, một nam sinh nói lí nhí: "Cậu ta bảo về phòng lấy đồ."

"Tôi nói rồi không được đi một mình, não nhồi cứt à?"

Ông chú cởi găng tay, chống nạnh.Mọi người run bần bật.Ninh Thư nhăn mày, Phan Thần là đối tượng tình nghi lớn nhất.

Đề cử đến chỗ này, bút lông là của cậu ta và giờ thì Phan Thần chết.Kẻ tình nghi lớn nhất đã chết.Bây giờ nhìn ai cũng thấy là hung thủ.Phàn Tuấn Dương đỡ trán, trán túa mồ hôi lạnh, không khống chế được hoảng hốt ra mặt nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, nói: "Từ giờ ai muốn đi đâu đều phải báo để đi cùng nhau."

Giọng cậu ta hơi run."

Có ma, có ma, tôi không muốn ở trong nhà ma."

Một nữ sinh khủng hoảng la toáng lên, vừa hét vừa chạy lảo đảo xuống dưới nhà."

"Lâm Hạ, đừng chạy linh tinh."

Phàn Tuấn Dương hét to gọi cô gái.Nhưng Lâm Hạ ôm đầu căn bẳn không nghe Phàn Tuấn Dương, mới đó đã chạy mất dạng.Ninh Thư và mấy đồng nghiệp cấp tốc đuổi theo, chạy ra đến sân nhìn thấy Lâm Hạ thất tha thất thểu chạy vào trong trời tuyết."

Mau lên không thì để lạc mất."

795 nhăn mặt nói: "Nhiệm vụ của chúng ta rơi vào thế bị động."

"Chết liên tục ba người mà giờ vẫn không có manh mối gì của hung thủ."

795 chửi bậy: "Mẹ kiếp, tôi không muốn chết đi sống lại tuần hoàn."

"Không thấy đâu rồi."

Ninh Thư rất bất lực.Không thấy bóng dáng Lâm Hạ đâu nữa, chỉ còn bông tuyết bị gió lạnh thổi phần phật, dấu chân cũng bị tuyết che phủ.795 nhún vai, quay trở về: "Về thôi, cô ta chết chắc rồi."

Không chết đói cũng chết cóng.Ninh Thư cũng xoay người nhìn màn trời trắng xoá: "Còn nhớ đường về không?"

Mọi người: ...795 đi trước giơ tay lên cao, hình như có một sợi tơ vô hình quấn quanh ngón tay anh ta: "Đi theo tôi."

Ninh Thư nheo mắt, không nhận ra trong tay anh ta là cái gì.Phỏng đoán là bảo bối nào đó.Mọi người lẽo đẽo đi theo 795.Ninh Thư xoa bụng, bữa sáng chỉ ăn một cái bánh bao khô cứng không đủ no, giờ này cô lại đói.Ninh Thư lấy mấy viên tích cốc đan, hỏi: "Mọi người có cần ăn không?"

"Cho tôi hai viên đi, tôi đói chết mẹ rồi."

795 chìa tay: "Không dính đờm của cô đó chứ?"

Mai Tử Khanh bỏ một viên vào miệng: "Anh buồn nôn thật đấy, tôi ăn không nổi."

Ninh Thư cho 795 hai viên rồi cho Trương Gia Sâm và một người thực thi nhiệm vụ khác một viên."

Cảm ơn."

Trương Gia Sâm cảm ơn Ninh Thư."

Khỏi."

Mỗi lần nhìn thấy cái mặt chó của Trương Gia Sâm là Ninh Thư lại sởn tóc gáy.Ăn xong tích cốc đan, cơ thể ấm hơn nhiều, cũng không đói bụng nữa.Ninh Thư nhìn một vòng xung quanh: "Lư San San không đi à?"

795 khinh thường vô cùng: "Cô ta không làm việc cực khổ thế này đâu.

Cô ta chỉ muốn chinh phục đàn ông bằng cơ thể rồi sai bảo đàn ông làm việc cho mình là xong."

Ninh Thư: ...Xem ra ân oán giữa hai người này không nhỏ.

Khiến một người đàn ông to khoẻ thù hận một người phụ nữ.795 miệt thị rõ mồn một: "Cái loại không cả cấutrúc được một thế giới mà cũng đáng mặt làm Người thực thi nhiệm vụ Siêu cấp?"
 
Ninh Thư (801-1000)
Chương 845: Ai là hung thủ - Nguy hiểm trong đêm đen


Dịch: Wanhoo
Cấu trúc thế giới?Ninh Thư âm thầm ghi nhớ.Đó là cái gì mà một Người thực thi nhiệm vụ Cao cấp như 795 cũng khinh thường một Người thực thi nhiệm vụ Siêu cấp.Về đến nhà, mấy người đều phủ tuyết dày, Ninh Thư phủi tuyết đọng ở cổ áo giúp Mai Tử Khanh.Ông chú bình tĩnh hỏi lạnh lùng: "Không mang được người đó về?"

Không hề quan tâm đến tính mạng con người.795 nhún vai: "Chạy không thấy đâu."

Phàn Tuấn Dương nôn nóng: "Thầy ơi chắc chắn Lâm Hạ xảy ra chuyện rồi, chúng ta đi tìm đi."

Phàn Tuấn Dương tái xanh mặt: "Cô ấy và Phan Thần là thành viên giỏi nhất trong câu lạc bộ, năm nay cần luyện tập để thi đấu."

Chết mất mấy người, hai người giỏi nhất cũng gặp chuyện.Ông chú nói lạnh lùng: "Thế cậu đi mà tìm, tôi không cản.

Tôi không bảo đảm cậu có về được không."

"Không có việc gì vẫn phải ở yên trong nhà, không được phép ra ngoài."

Ông chú cầm dao mổ sáng quắc.Phàn Tuấn Dương nhìn ra ngoài nhà, trời đất âm u có nhiều mây.

Không biết xem thời tiết cũng biết lát nữa sẽ càng bão to.Phàn Tuấn Dương nói: "Bọn em ở chung với thầy."

Đa số mọi người ở trong nhà chính làm nhà chính chật hẳn.Có một số nữ sinh ngồi cạnh nhau, lo lắng khóc thút thít.Ninh Thư hỏi ông chú: "Thầy có manh mối gì không?"

Ông chú dán mắt vào bà lão bưng chậu than.

Tiểu Lan đi sau kéo áo bà lão.Hay là ông chú nghi ngờ bà lão và Tiểu Lan?Ông chú nói: "Bưng ra ngoài, trong nhà bao nhiêu người đủ bẩn rồi, không cần mang chậu than vào đây."

Ninh Thư: ...Định mệnh, còn tưởng ông chú nghi ngờ hai bà cháu là hung thủ cơ."

Nhà chính lùa gió, có chậu than ấm hơn."

Bà lão đặt chậu than xuống, than củi nổ lách tách.Ninh Thư khịt mũi, có mùi thơm quanh đây.

Rất dễ chịu, mùi thơm thanh thanh của cây cỏ, cô không nhịn được hỏi: "Đây là củi gì mà thơm thế?"

Tiểu Lan trả lời Ninh Thư nhưng không nhìn Ninh Thư, đôi mắt nhìn thẳng không có tiêu cự: "Đây là gỗ cây thơm, thân gỗ có mùi thơm."

Ninh Thư ngửi kỹ, không thấy có mùi lạ.Bà lão thở dài: "Đáng lẽ định đuổi cô cậu đi nhưng bây giờ sắp có bão tuyết."

Phàn Tuấn Dương lập tức nói: "Cháu cảm ơn bà."

Bữa trưa vẫn là bánh bao đen, cháo loãng, dưa muối.Mây trên trời ngày càng xám xịt, trời tối đi hẳn.

Bởi vì mọi người tập trung hết trong nhà chính nên cả chiều không có chuyện gì xảy ra.Gió lạnh thổi vù vù, sau bữa tối, người trong nhà chính đều lạnh run bần bật.Phàn Tuấn Dương nói với ông chú: "Thầy ơi, trời lạnh quá, chúng em định về giường, chắc chắn sẽ không lạc đàn."

Ông chú gật đầu hờ hững.Mấy người thực thi nhiệm vụ ở lại ngồi bàn tròn.795 nói: "Tôi nói về quan điểm của tôi trước, không chỉ có một hung thủ."

Lư San San chế giễu: "Bằng chứng đâu?"

"Hầu hết mọi người không có bằng chứng ngoại phạm, khẳng định đã thông đồng với nhau."

Lư San San nói nhỏ: "Tôi thấy hai bà cháu có vấn đề, chắc chắn có thành viên trong câu lạc bộ thông đồng với hai bà cháu."

"Mỗi lần bà lão múc cháo cho Phàn Tuấn Dương đều đầy hơn người khác."

Lư San San nói: "Đều múc đầy một bát."

"Không quen không biết, tại sao đối xử đặc biệt với Phàn Tuấn Dương?"

Ninh Thư nhíu mày, đúng là siêu cấp có khác, dù 795 có khinh cỡ nào thì vẫn có chút tài cán.Ninh Thư ghi lại quan điểm của cô ta.Ông chú ừ một tiếng: "Còn gì không?"

Trương Gia Sâm nói: "Hai bà cháu không giống người nghèo."

Trương Gia Sâm gõ bàn: "Bàn làm từ gỗ sưa."

Ninh Thư nhìn bàn, lúc trước nhìn thấy mặt bàn hơi nhiều dầu, chỉ nghĩ là ghép từ mấy tấm gỗ.

Bây giờ nhìn mới thấy vân gỗ rất đẹp.Ninh Thư nghi hoặc: "Lỡ như họ không biết giá của gỗ sưa thì sao?"

Dân quê không biết gì cho chó ăn bằng bát cổ.Trương Gia Sâm nhìn Ninh Thư: "Gỗ sưa mọc ở phương Nam, nơi có khí hậu ôn hoà.

Hơn nữa không có nhiều, gỗ sưa chủ yếu là hàng nhập khẩu.

Đất này không phải nơi trồng gỗ xưa, không có chuyện chặt cây rừng chặt trúng gỗ xưa."

Ninh Thư: (⊙0⊙)Đậu má, cảm thấy mình hệt như đồ ngu.Ninh Thư ghi vào quyển sổ, tổng kết lại hai bà cháu hơi có vấn đề.Nếu thật sự muốn hại thành viên của câu lạc bộ thì cần có lý do.

Yêu hận tình thù, không có chuyện tự nhiên giết người.Ông chú đứng dậy, nói với Ninh Thư và Mai Tử Khanh: "Tối nay hai cô gác."

Ông chú rời đi, Lư San San cũng đi, những người khác cũng ngáp dài về phòng.Trong nhà chính chỉ còn Ninh Thư và Mai Tử Khanh."

696, cô có phát hiện gì không?"

Ninh Thư hỏi.Mai Tử Khanh nói nhỏ với Ninh Thư: "Có nữ sinh mang thai."

Ninh Thư: !!!"

Sao cô biết?"

Ninh Thư hiếu kỳ."

Trong cơ thể cô ta có một linh hồn rất yếu ớt."

Mai Tử Khanh nói: "Tôi rất nhạy bén với linh hồn."

Còn có nữ sinh mang thai, bố đứa bé là ai, cũng là thành viên câu lạc bộ sao?Câu lạc bộ này có rất nhiều vấn đề.Ninh Thư và Mai Tử Khanh ngồi nói chuyện với nhau, gió lạnh rít gào bên ngoài nhà càng khiến không gian thêm yên ắng, không có sự sống.Ninh Thư chìa tay hơ chậu than rồi chuẩn bị tu luyện Tuyệt Thế Võ Công.

Từ sáng đến giờ các chuyện xảy ra khiến cô chưa tiêu hoá kịp."

Có người."

Mai Tử Khanh vội vàng mở cửa, Ninh Thư cũng nhìn thấy có bóng người lướt qua cửa sổ.Mai Tử Khanh đuổi theo đến sân sau, Ninh Thư khẩn trương cầm đèn pin theo sát Mai Tử Khanh, thấy Mai Tử Khanh đứng dưới một cái cây.Ninh Thư đi qua đó, nói với Mai Tử Khanh: "Có chuyện gì thế?"

Mai Tử Khanh không trả lời, Ninh Thư đẩy Mai Tử Khanh, Mai Tử Khanh ngã ra đất, cổ bắn máu tung toé.Ninh Thư soi đèn pin, phát hiện cô ấy va vào sợi tơ mảnh như sợi tóc.

Không để ý sẽ không nhận ra thứ này.Mai Tử Khanh vội vàng đuổi theo, Mai Tử Khanh mắc vào sợi tơ, sợi tơ cắt cổ.Sợi tơ rất dai, Ninh Thư kéo thế nào cũng không đứt, trái lại còn để khứa vào lòng bàn tay.Không phải lưỡi dao sắc bén mới giết được người.Người quen bỗng nhiên chết trước mặt.

Mới đó còn nói chuyện vui vẻ, bây giờ đã không còn hơi thở.

Bỗng nhiên cô hiểu sự khủng hoảng của thành viên trong câu lạc bộ.Mai Tử Khanh nằm trong vũng máu, tay chân Ninh Thư run run, đầu ong ong.Không biết cô ấy có bị xoá sổ không, chắc là cô ấy có cách né tránh nhỉ."

Xào xào..."

Có tiếng bước chân giẫm lên tuyết,Ninh Thư ngẩng lên nhìn thấy bóng đen lao vào mình...
 
Ninh Thư (801-1000)
Chương 846: Ai là hung thủ - Nội chiến trong nhiệm vụ


Dịch: Wanhoo
Bóng đen lao đến, Ninh Thư chưa kịp phản ứng đã bị tròng tơ qua cổ, bóng đen đứng đằng sau siết chặt sợi tơ.Hai tay Ninh Thư tóm chặt sợi tơ, sợi tơ siết sâu vào da mà vẫn muốn cắt đứt thịt.

Ninh Thư cảm thấy mình đến bị cắt phăng xương tay.Thật sự là đau thấu tim.Dù có đau Ninh Thư cũng không dám buông tay, một khi buông tay tức cổ nhận hết đau đớn, bị sợi tơ cắt đứt nửa cổ, nằm dưới đất như Mai Tử Khanh.Hai cơ thể kề sát nhau, bên tai còn cảm nhận được hơi nóng của người phía sau phả vào, hương cỏ cây thơm ngát hòa vào gió lạnh xộc vào mũi cô."

Khụ khụ..."

Ninh Thư ho khù khụ, nói khó nhọc: "Trương Gia Sâm, nhất định là mày."

Bàn tay siết tơ hơi dừng rồi lại càng kéo mạnh hơn, sợi tơ lại thít sâu vào da, máu rớt tí tách xuống đất.Cận kề tử vong làm Ninh Thư sởn gai ốc khắp người, sợ hãi lại cũng tuyệt vọng.Mặt Ninh Thư đỏ bừng, giơ chân định đạp người phía sau nhưng lại bị một cái chân quặp cẳng chân, đau đớn như chích kim vào tim.Ngày đầu tiên đến thế giới này không có thời gian tu luyện Tuyệt Thế Võ Công.

Trong vòng một ngày ba người chết, căn bản không có thời gian nghỉ ngơi.Bây giờ rơi vào thế bị động không có cả cơ hội phản kháng.Từ nãy đến giờ người phía sau không nói một câu nào nhưng Ninh Thư cảm nhận rõ đó là đàn ông.

Thứ nhất vì khoẻ, thứ hai xét từ góc độ siết cổ, sợi tơ sẽ hướng lên trên nếu cao hơn cô.Kẹt, có tiếng mở cửa sổ, Ninh Thư đỏ ngầu tròng mắt ngoảnh sang nhìn lên tầng hai.Căn phòng có ánh đèn mờ, một bóng đen đứng bên cửa sổ.

Ninh Thư ho dữ dội, cứu với người anh em!Người phía sau không chạy ngay lập tức mà còn ra sức thít chặt sợi tơ, sợi tơ khứa sâu vào cổ.Ông chú rút súng bên hông nã một phát súng vào người đứng sau Ninh Thư, pằng một tiếng, người đằng sau Ninh Thư ngã tại chỗ.Cơ thể anh ta co giật hai cái, tắt thở.Ninh Thư ngã nhào vào tuyết, chưa kịp vui mừng thì có giọng nói truyền vào linh hồn cô: "Tôi không cần biết cô cậu có thù hận gì, nội chiến trong nhiệm vụ đều xoá sổ."

"Tôi..."

Ninh Thư trợn trừng mắt nhìn ông chú giơ nòng súng đen thui bắn mình.

Cơ thể cô như bị năng lượng nào đó khống chế, cô không cả có sức cử động.Nguồn năng lượng chui vào trán của cô.Đột nhiên Ninh Thư cảm thấy có nguồn năng lượng khổng lồ nổ bùm trong linh hồn, muốn chôn vùi linh hồn mình.

Sức mạnh của bùa hộ mệnh phiên bản thăng cấp đã bảo vệ Ninh Thư.Đau đớn trong linh hồn khiến Ninh Thư đổ mồ hôi nhễ nhại.

Đến lúc tỉnh lại linh hồn vẫn còn đau tê tái.Người túa mồ hôi bị gió lạnh thổi vào, Ninh Thư lạnh run cầm cập, lồm cồm bò dậy lật cái xác đàn ông bên cạnh.Quả nhiên là Trương Gia Sâm.Tiên sư cha nhà nó, Ninh Thư tủi thân muốn khóc.

Cô suýt bị người ta giết rồi lại bị xoá sổ một lần.

Nếu không có bùa hộ hộ mệnh phiên bản thăng cấp, cô đã thật sự tử vong, lặp lại cốt truyện từ đầu mẹ nó rồi.Ninh Thư sợ điếng người trước cảm giác đau đớn, tuyệt vọng, mai một hoàn toàn của bị xoá sổ.Thằng chó Trương Gia Sâm hại người hại mình.Ninh Thư đạp mạnh cái xác của Trương Gia Sâm, lê cái thân đẫm mồ hôi mềm nhũn vào nhà chính.Ngọn lửa chậu than vẫn cháy trong nhà chính, Ninh Thư ngồi xuống băng ghế đặt tay lên bàn.Đôi tay máu me đầm đìa, sợi tơ cắt vào tay hở thịt đỏ au, Ninh Thư nhặt sợi tơ cẩn thận hết sức.Tơ này rất mảnh lại còn dai, Trương Gia Sâm lấy nó ở đâu.

Nếu như sợi tơ là của cơ thể Trương Gia Sâm nhập vào vậy thì người đó cũng bị tình nghi.Trương Gia Sâm lợi dụng sợi tơ xử lý cô.Biết ngay Trương Gia Sâm nhất định trả thù mình, nhất định đục nước béo cò giết mình mà.Ninh Thư nhặt sợi tơ ra, máu rớt ra ngoài.

May mà có mua thuốc trước khi làm nhiệm vụ."

Kẹt", phòng bên cạnh gian nhà chính mở cửa.

Tiểu Lan mò tường ra ngoài.

Cô ta khịt mũi hỏi: "Chị bị thương?"

Ninh Thư ừm một tiếng, Tiểu Lan giơ tay mò đến ngồi bên bàn hỏi: "Sao chị lại bị thương, chỉ có một mình chỉ thôi sao?"

Ninh Thư thấy Tiểu Lan nhìn chằm chằm một nơi, đôi mắt của cô gái không có tiêu cự, rõ ràng đang nói chuyện với cô nhưng mắt nhìn sang bên."

Có thêm một người chết."

Ninh Thư quan sát biểu cảm của Tiểu Lan.Tiểu Lan chỉ mím môi, phản ứng rất bình thường.

Ninh Thư không cầm được lòng hỏi: "Em không sợ à?"

Tiểu Lan lắc đầu: "Em không nhìn thấy không cảm nhận được.

Em không nhìn thấy điều tốt đẹp nên cũng vô cảm với điều làm con người sợ hãi."

"Em biết có người chết nhưng em không thấy sợ."

Tiểu Lan trả lời thành thật.Ninh Thư không biết nên nói gì, Tiểu Lan không nhìn thấy nên không biết có bao nhiêu người.

Bớt một người, hai người đều không cảm nhận được.Có điều mấy người chết trong nhà mà không sợ thì cũng gan lắm.Ninh Thư uống thuốc kháng sinh, cô sợ bị uốn ván.Tiểu Lan hỏi Ninh Thư: "Chị bị thương nặng không?"

"Không em, không chết được."

Ninh Thư không quan tâm lắm.Tiểu Lan nói: "Bà em nói các chị dây vào hung thần, bảo mai kêu các chị đi.

Chết người liên tục nhà em cũng bị vạ lây."

Ninh Thư bặm môi không trả lời.Gió lạnh ngoài nhà càng lúc càng thổi mạnh, phần phật dữ dội.

Gió lạnh lùa qua khe cửa thổi vào trong nhà lạnh thấu xương.Ninh Thư thấy Tiểu Lan mặc ít, nói: "Lạnh lắm, em đi ngủ đi."

"Cảm ơn chị."

Tiểu Lan đứng dậy giơ tay lần mò.Ninh Thư cất tiếng hỏi: "Em không đi viện khám mắt của em à?"

Tiểu Lan vừa sờ tường vừa nói: "Nhà em không có tiền."

Ninh Thư nhìn bàn gỗ sưa, cái bàn này rất đáng tiền.

Vùng này không trồng gỗ sưa trong khi bàn này ghép từ mấy tấm gỗ, đoán chừng là cổ thụ trăm năm tuổi.Bán cái bàn này đủ tiền cho hai bà cháu đi viện một chuyến.Hai bà cháu thật sự có vấn đề.Ninh Thư thay hai lần thuốc, trong nhà chính rất lạnh, Mai Tử Khanh chết rồi, không còn ai nói chuyện cùng.Ninh Thư ghép hai cái ghế ngồi khoanh chân trên ghế bắt đầu tu luyện Tuyệt Thế Võ Công.Nếu khi nãy cô có một chút sức phản kháng cũng không đến nỗi bị Trương Gia Sâm siết cổ không thể động đậy.

Có năng lực tự vệ quan trọng biết bao.Ông chú giơ súng xoá sổ vô tình, thậm chí khôngnghe một lời giải thích.

Cô có hay không có sức mạnh, đối phương cũng chẳngthèm nghe lời giải thích của một con tép riu.
 
Ninh Thư (801-1000)
Chương 847: Ai là hung thủ - Cái giá của hành động ngông cuồng


Chuyển ngữ: Wanhoo
Tận lúc này Ninh Thư mới cảm nhận được quyền sinh sát của người thực thi nhiệm vụ sơ khai đối với người thực thi nhiệm vụ bình thường mà Mai Tử Khanh nói.Nếu mình mạnh, ông chú biến thái muốn xoá sổ cô thì định mệnh cô sẽ xô ngã anh ta xoá sổ anh ta trước.Không mạnh, không có quyền lợi và danh dự phát biểu.Kẻ mạnh là con mẹ nó vua.Tu luyện cả đêm, đan điền luyện ra một chút kình khí nhỏ bé, người cũng ấm hơn, chân tay ấm áp thoải mái vô cùng.Vết thương bị sợi tơ cắt vào thịt ngứa đỏ, Ninh Thư lại uống mấy viên thuốc kháng sinh đề phòng bị viêm.Ông chú và 795 xuống dưới nhà, Ninh Thư vừa thấy ông chú liền cúi mặt.

Tầm mắt chỉ thấy cặp chân dài và góc áo hơi bay bay của anh ta.Mỗi bước chân bước xuống cầu thang như đi trong lòng cô, trái tim của cô khó mà kham nổi.Cô bất giác sợ người này.Ninh Thư hít sâu mặc niệm Chú Thanh Tâm dặn lại cảm xúc tiêu cực.

Một ngày nào đó cô sẽ mạnh, một ngày nào đó cô sẽ trả mối thù dưới trời tuyết, xoá sổ anh ta một lần.Ninh Thư đang ảo tưởng."

Vãi chưởng, một đêm chết thêm hai người lại còn là người thực thi nhiệm vụ?"

795 nhún vai: "Nhiệm vụ này đúng là rắc rối."

Ninh Thư không nói gì, cô không có bùa hộ mệnh phiên bản thăng cấp thì đã chết ba người.Mẹ kiếp, mua một bùa hộ mệnh thăng cấp tốn nhiều công đức lắm.Ninh Thư đau lòng không chịu được, nhắc đến lại lại rớt nước mắt.Ông chú vẫy Ninh Thư: "Lau ghế đi."

Ninh Thư mỉm cười giơ cái tay băng bó lung tung: "Tôi gãy tay."

Đậu má, mới xoá sổ cô giờ vẫn mặt dày sai cô làm việc?Anh ta không áy náy chút nào sao?795 nghĩ ngợi lê cái mông qua ghế, đứng dậy nói với ông chú: "Lau rồi đấy, anh ngồi đi."

Ông chú liếc 795, ngồi ghế bên cạnh, không ngồi ghế anh ta lau.795 hỏi: "696 và 6457 chết như thế nào?"

795 ngủ như chết, chung phòng với đại ca an toàn phải biết.Không biết tối qua xảy ra chuyện gì.Ninh Thư nhìn ông chú, trả lời: "696 bị 6457 giết."

Đúng hơn là Trương Gia Sâm muốn giết cô, Mai Tử Khanh hấp tấp quá nên vô tình mắc bẫy.Ninh Thư cảm thấy Mai Tử Khanh rất vội vàng, chắc là muốn bắt được hung thủ sớm, kết thúc nhiệm vụ này nhận công đức trở thành Người thực thi nhiệm vụ Cao cấp.Cứ cuống là dễ mắc lỗi.795 nhăn mày: "Tức là 6457 bị cô giết."

Ninh Thư lắc đầu, hướng đôi mắt hờ hững sang ông chú: "Bị xoá sổ."

795 không nhịn được nhìn ông chú một cái, kéo Ninh Thư ra ngoài hỏi: "Rốt cuộc là sao?"

Ninh Thư kể đầu đuôi câu chuyện cho 795.795 đến phải lắc đầu: "Không biết nhìn xem đây là nhiệm vụ gì, đáng bị xoá sổ."

"Thế giới này sắp trở thành thế giới siêu cấp, vỡ quy luật sẽ xảy ra tai họa khó lường.

Hàng trăm triệu sinh vật trong thế giới này sẽ lập tức tử vong.

Rác thế giới và mảnh vỡ quy luật sẽ ảnh hưởng các thế giới xung quanh.

Các thế giới thông nhau, không thì làm sao có nhiều người xuyên không đến vậy."

"Làm gì cũng phải đặt nhiệm vụ lên hàng đầu.

Tôi ghét loại gái gọi như 496 còn chẳng làm gì.

Ân oán có thể giải quyết sau khi hoàn thành nhiệm vụ."

795 lắc đầu: "Nếu nhiệm vụ thất bại, có chết một trăm linh hồn người thực thi nhiệm vụ cũng chưa chắc ngăn được vỡ thế giới."

"Nhất là khi..."

795 liếc vào nhà, nói nhỏ: "Có người thực thi nhiệm vụ sơ khai ở đây.

Họ là người đặt ra luật, liệu mà hóp chặt mông làm người.Ninh Thư thở dài, chắc do Trương Gia Sâm là Người thực thi nhiệm vụ Sơ cấp, cấp thấp quá không hiểu chuyện bên trên mới hành động ngông cuồng.Muốn trả thù quá.795 vỗ vai Ninh Thư: "Cứ thong thả, không có 6457 ở đây cũng hay, không lo đề phòng anh ta."

Ninh Thư cảm ơn: "Cảm ơn."

Ninh Thư hỏi: "Người thực thi nhiệm vụ sơ khai mạnh lắm đúng không?

Anh ta không cần nhập vào người khác sao?"

"Họ chỉ cần ép sức mạnh đến mức nhỏ nhỏ nhỏ nhất là vào ngay được thế giới."

795 nói: "Tôi cũng muốn xuất hiện bằng khuôn mặt đẹp trai của mình."

Ninh Thư: →_→"Miệng tôi nhiệt to hơn."

795 sờ môi: "Cho tôi ít nước miếng đi."

Ninh Thư xoay người vào nhà, nhìn ông chú chân dài, cô nuốt ực nước miếng.

Đậu má, ông chú bây giờ đáng sợ quá.Trước đây đáng yêu chỉ biết sở trường cầm dao mổ, sẽ không cầm súng xoá sổ.

Ông chú y tế ở phương trời nào rồi."

Bịch bịch bịch..."

Tiếng bước chân chạy xuống cầu thang bình bịch vội vã, Lư San San 496 nói với ông chú: "Chết hai nữ sinh."

Ông chú đứng dậy sải bước chân dài lên tầng.Ninh Thư cũng theo đuôi.

Vừa vào phòng đã thấy hai cô gái bị trói quay lưng lại với nhau, thanh gỗ vót nhọn xiên từ miệng ra gáy.Đầu hai nữ sinh như xiên kẹo hồ lô.

Thanh gỗ xiên từ khoang miệng chọc thủng đầu, cái miệng ngoác to, lồi mắt.Hai mũi nhọn của thanh gỗ dính máu và óc.Ninh Thư rụt con người, tàn nhẫn thế, sao phải giết người kiểu này.Ninh Thư run cầm cập, rốt cuộc là kẻ giết người biến thái theo đuổi thú vui giết người, hay còn có thâm cừu đại hận gì mà phải giết người bằng cách này.Ông chú lạnh mặt toả ra khí lạnh căm căm, đeo găng tay kiểm tra tình trạng tay chân.

Hỏi hai nữ sinh quấn chăn làm tổ trên giường: "Tối hôm qua có tiếng gì không?"

Hai nữ sinh sợ quá hoảng loạn tinh thần, nghe thấy ông chú hỏi thì rụt người, hoảng hốt nói: "Em không, không, không biết, em không biết gì hết."

Một nữ sinh ôm đầu, đôi mắt đỏ lừ, khóc điên loạn: "Chúng ta đều sẽ chết, chúng ta đều sẽ chết..."

"Ha ha ha ha..."

Cô ta vừa khóc vừa cười điên dại.Sợ quá hoá điên."

Phịch..."

Chủ nhiệm câu lạc bộ Phàn Tuấn Dương quỳ phịch, sắc mặt hoảng sợ, tuyệt vọng.

Cậu ta đập đầu xuống đất như điên, máu me đầm đìa."

Sao lại vậy, sao lại vậy..."

Phàn Tuấn Dương lẩm bẩm một mình: "Sao lại xảy ra chuyện này?"

Ông chú mím môi, nói lạnh lùng: "Mang thi thể xuống."

Ninh Thư kiểm tra hiện trường, chẳng hay gây án trong phòng hay ngoài phòng?Ông chú bước lên giường, gõ tay vào bức tường và giường đất, kiểm tra xem có cơ quan nào không.Tử vong không hề có bất cứ âm thanh nào, lần nào cũng chết trong im lặng.

Con người sẽ la hét khi đau, nhưng cô thức cả đêm không nghe thấy tiếng gì.Là con người gây ra chắc chắn sẽ để lại dấu vết.Những người này không cảm giác được bị giết, hay bị giết khi mất cảm giác đau.Là dùng thuốc bắc hay bị tiêm thuốc mê?
 
Ninh Thư (801-1000)
Chương 848: Ai là hung thủ - Kẻ bị tình nghi


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư nghi ngờ bị người giết, bị giết khi mất cảm giác.

Các cô gái ngủ chung phòng không cảm nhận được gì, có khi cả phòng đều ngủ như chết.Ninh Thư khịt mũi không ngửi thấy mùi nào trong phòng.

Kiểm tra khắp nơi tìm thấy một mẩu tro mịn ở chân tường sau cửa.Có người đốt hương trong phòng.Ninh Thư quẹt tro ngửi thử nhưng không có mùi, thật sự là không có bất cứ mùi gì cả.Ông chú đi đến đứng cạnh Ninh Thư nhìn tàn hương.Ông chú lạnh lùng: "Hương trầm Tây Tạng."

Ninh Thư hơi ngạc nhiên, cô từng nghe về hương trầm Tây Tạng.

Hương này không mùi, chữ "Tạng" trong tên cũng mang nghĩa là ẩn, không ngửi thấy bất cứ mùi nào.Nhưng hương này có tác dụng an thần mạnh.

Kể rằng Hoa Đà sử dụng hương trầm Tây Tạng trong khi cạo xương cho Quan Vũ.

Quan Vũ không cảm thấy đau, vẫn ăn thịt uống rượu, cười nói đánh cờ trong khi cạo xương.Mọi người trong phòng ngủ như chết, người bị giết lại chẳng có cảm giác.Ninh Thư đi qua bóp tay hai nữ sinh co ro trên giường.

Hình như nữ sinh cũng không cảm thấy đau.Hôm qua không nhận ra chắc hẳn đã bị quét.Hương trầm Tây Tạng rất hiếm, chế tạo phức tạp, thuộc dạng công thức bí truyền đã thất truyền, không còn mặt hàng này trên thị trường.Đồ hiếm tất nhiên đắt, đắt xắt ra miếng.Cái thứ đó lại có mặt ở đây?795 qua nói với Ninh Thư: "Trong những người này, ngoài Phan Thần đã chết chỉ có Phàn Tuấn Dương nhà giàu nhất."

Ninh Thư nhìn Phàn Tuấn Dương máu me khắp mặt, ngồi dựa vào tường chán nản.Các manh mối cũng cho thấy Phàn Tuấn Dương rất bị tình nghi.Ông chú đứng dậy nói với Ninh Thư: "Mang thi thể xuống."

Ninh Thư giơ tay: "Tay tôi đau."

795 nói: "Để tôi làm cho."

795 khoẻ như trâu, vác hai thi thể trói vào nhau xuống dưới nhà.Ông chú nhắc Phàn Tuấn Dương: "Tập trung tất cả mọi người trong nhà chính."

Vâng."

Phàn Tuấn Dương lồm cồm đứng dậy, khi nãy đập đầu mạnh quá, mang cái đầu mê man đi gọi mọi người.Ninh Thư theo sau ông chú đi xuống gian chính.

Bà lão trong nhà chính nhìn thi thể trong sân, lẩm bẩm câu nghiệp chướng.Bà lão kinh hoàng: "Cô cậu ra khỏi nhà tôi được không, rốt cuộc cô cậu dây vào cái gì?"

"Cô cậu đi mau cho, tôi xin cô cậu, tôi không cần tiền của cô cậu, không cần tiền trọ của cô cậu."

Bà lão chống gậy hoảng hốt đối lập rõ ràng với Tiểu Lan sau lưng.Tiểu Lan hoang mang, không nhìn thấy nên dù biết có người chết vẫn không thấy thi thể.Cả đám chỉ có mỗi Tiểu Lan thật sự không sợ.Phàn Tuấn Dương gọi tất cả mọi người xuống, nhà chính chật ních người, ai cũng sợ run bần bật.Có cô gái sợ quá hoá điên cứ cười ha ha ha, nụ cười càng làm mọi người trong lúc căng thẳng, sợ hãi rợn tóc gáy."

Chúng ta phải làm gì đây thầy?"

Phàn Tuấn Dương tái mặt hét to: "Mẹ kiếp em chịu hết nổi rồi."

Ông chú rất lạnh lùng: "Thế cậu muốn sao, muốn đi à?"

"Thà chết em cũng không muốn ở lại chỗ này.

Nhà này có ma, em không ở nổi."

Giọng điệu của Phàn Tuấn Dương cũng thay đổi, ngón tay mất khống chế run run.Bà lão chống gậy tức giận: "Cô cậu mang bẩn vào nhà tôi lại còn nói nhà tôi có ma."

Tiểu Lan kéo vạt áo bà, nói: "Bà ơi, ngoài trời tuyết rơi dày, bà bảo anh chị đi thế nào?"

"Những người này chết ở nhà chúng ta phải làm thế nào, có còn muốn cho người sống ở cái nhà này không."

Bà lão cao giọng.Trong nhà yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở.

Một số nữ sinh rớt nước mắt trong lặng lẽ nhưng không dám chạy.

Muốn rời khỏi đây mà lại nhớ đến Lâm Hạ chạy ra ngoài.Cả đêm không về tức lành ít dữ nhiều.Rất nhiều người trao cho ông chú to cao, bình tĩnh, biến thái ánh mắt hoài nghi, mong chờ.Lư San San hỏi ông chú: "Thầy có biết hung thủ là ai không?"

Lư San San nói: "Em rất nghi Phàn Tuấn Dương."

795 lập tức hừ lạnh: "Cô lúc nào cũng tình nghi, nói cái gì cũng phải có chứng cứ."

"Anh có phải đàn ông không, bắt bẻ phụ nữ từng tí một."

Lư San San liếc mắt ghét bỏ anh ta, ngoảnh sang nhìn ông chú.795 bĩu môi: "Buồn nôn chết mẹ, có cơ hội lại lởn vởn trước mặt đàn ông."

Lư San San bừng bừng sát khí nhìn 795, song vì ông chú còn ngồi đây nên cố nhẫn nhịn, ngoảnh đi không nhìn 795 đáng ghét."

Tôi không giết người, tôi không có lý do để giết người.

Tôi là chủ nhiệm câu lạc bộ, thành viên xảy ra chuyện tôi chịu trách nhiệm lớn nhất."

Phàn Tuấn Dương nôn nóng đỏ mặt, cộng thêm vết máu đã khô làm khuôn mặt cậu ta đỏ gay.Các thành viên cảnh giác mà còn tránh xa Phàn Tuấn Dương.Phàn Tuấn Dương vô cùng khổ sở.Ninh Thư và một người thực thi nhiệm vụ khác đứng bên không tiếp lời.Ba mươi hai thành viên câu lạc bộ Quốc Họa chết hết, nhiệm vụ quan trọng nhất hiện giờ là sống.

Ninh Thư nhìn bà lão và Tiểu Lan, cố nhớ lại cốt truyện, thành viên câu lạc bộ chết hết còn hai người này thì sao?Không có nhiều thông tin về hai người này trong cốt truyện.

Hơn nữa cốt truyện đã tuần hoàn vô số lần, không biết thay đổi bao nhiêu.Ninh Thư bất giác gãi đầu, bắt được hung thủ thì xử lý thế nào, giết hung thủ?Nhiệm vụ này yêu cần chấm dứt luân hồi tuần hoàn nhưng làm sao để chấm dứt?Ngay từ khi bắt đầu đã liên tục tìm hung thủ nhưng không tìm thấy.

Hung thủ xuất quỷ nhập thần, người chết ngày càng nhiều.Nghĩ thế nào Ninh Thư vẫn thấy nghi ngờ hai bà cháu nhất.Nếu vậy động cơ thì sao, chẳng lẽ là giết người cho vui?!Ninh Thư đặt mình vào hoàn cảnh để suy nghĩ.

Một nhóm người vào nhà mình ở, lý do gì muốn giết sạch họ?Vì tiền?Nếu thật sự hung thủ là hai bà cháu.

Họ có gỗ sưa, có hương trầm Tây Tạng chính tỏ họ không thiếu tiền.Buồn quá?Muốn chơi trò giết người, đoán xem tôi là ai?Trả thù?Có kẻ thù của hai bà cháu trong số này?

Giết hết tất cả vì sợ bị phát hiện nên giết sạch luôn.Trong đầu Ninh Thư nghĩ rối tung.Nghĩ không thông.Ông chú chỉ vào nữ sinh điên khùng: "Đừng giả ngu, hai nữ sinh là cô giết."

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm nữ sinh điên khùng, nữ sinh vẫn cười ha ha."

Lưu Mạn Mạn..."

"Cô ta giết người..."

Mọi người lập tức tránh xa cô ta.Lưu Mạn Mạn không khống chế được điên dại.Ông chú hơi mất kiên nhẫn: "Trói lại, thay phiêntrông coi."
 
Ninh Thư (801-1000)
Chương 849: Ai là hung thủ - Động cơ giết người


Chuyển ngữ: Wanhoo
"Tôi không giết người, tôi không phải người giết họ."

Lưu Mạn Mạn sợ tái mặt vội vàng giải thích."

Không giết người sao cô giả điên?"

Lư San San bật cười: "Giấu đầu lòi đuôi."

"Tôi..."

Lưu Mạn Mạn cắn môi, thề thốt: "Tôi thề tôi không giết người, không phải tôi."

Ông chú nói lạnh lùng: "Vì cô có thai."

Lưu Mạn Mạn trợn trừng mắt ôm bụng theo bản năng, mọi người nhìn Lưu Mạn Mạn bằng ánh mắt thảng thốt, bất ngờ.Lưu Mạn Mạn đỏ bừng mặt: "Tôi không mang thai, tôi không có..."

Vừa nói Lưu Mạn Mạn vừa đấm vào bụng để chứng minh mình không mang thai.Nhưng đấm được hai cái thì mặt mũi tái nhợt không dám đấm nữa.Ninh Thư nhìn Lưu Mạn Mạn, Mai Tử Khanh từng nói có một nữ sinh mang thai, hoá ra là cô ta.Mai Tử Khanh nhìn thấy linh hồn, lẽ nào ông chú cũng nhìn thấy trong cơ thể Lưu Mạn Mạn có thêm linh hồn khác?Ninh Thư tự hỏi tự trả lời, anh ta là người thực thi nhiệm vụ sơ khai, chắc chắn nhìn thấy.Phàn Tuấn Dương khiếp đảm: "Sao cô giết họ lại còn dùng cách tàn nhẫn thế này?"

Lưu Mạn Mạn cắn môi: "Họ rỉ tai nhau bảo tôi mang thai..."

Ninh Thư mím môi, vậy mà xiên thanh gỗ qua miệng hai người.Ninh Thư hỏi: "Cô lấy đâu ra hương trầm Tây Tạng?"

Lưu Mạn Mạn khóc, lắc đầu, hối hận vô cùng: "Hương gì tôi không biết."

Ninh Thư nhìn ông chú, sắc mặt ông chú lạnh băng: "Trói lại, canh trừng luân phiên."

Lư San San hỏi: "Mấy người khác cũng là cô giết?"

Lưu Mạn Mạn bị trói lắc đầu: "Tôi chỉ giết hai người."

"Cô đúng thật là..."

Ninh Thư hơi cạn lời.Lưu Mạn Mạn nhìn Ninh Thư chằm chằm: "Cô thì biết cái gì, tôi bị cưỡng hiếp, đàn ông cưỡng hiếp tôi."

Lưu Mạn Mạn không khống chế được cảm xúc hét to.Ninh Thư mím môi, xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không biết."

Bị cưỡng hiếp nên muốn giết chết kẻ bép xép về mình.Bối rối, khó chịu, thậm chí ghét bản thân và hình thành suy nghĩ giết người.Chuyện này vẫn chưa giải quyết xong.

Là ai đốt hương Tây Tạng, là ai giết những người trước.Ninh Thư hỏi: "Kẻ cưỡng hiếp cô là thành viên trong câu lạc bộ sao?"

Lưu Mạn Mạn ngồi dưới đất bị trói tay chân, cúi gằm mặt.Cô ta run người, có giọt nước mắt rớt xuống đất.

Không trả lời như không nghe thấy câu hỏi của Ninh Thư.Ninh Thư nói với ông chú: "Cởi trói cho cô ta đi, bao nhiêu người nhìn thế này cô ta có phá cũng không nên chuyện."

Lư San San khinh thường, chê bai Ninh Thư: "Cô kinh nhỉ, đúng chuẩn thánh mẫu thánh thiện.

Giết người vì ham muốn cá nhân mà cô lại thương cô ta.

Loại này có gì đâu để mà thương."

Ninh Thư: ...Được thôi, cô là thánh mẫu.Phụ nữ có thai ngồi dưới đất lạnh, kể cả có sắp thi hành xử bắn cũng phải đợi em bé chào đời."

Cô tưởng ai cũng máu lạnh như cô à.

Cô ấy đâu giết người, căm hờn cô ấy thế làm gì.

Cô mà bị cưỡng hiếp lại chẳng làm vậy thì không."

795 khinh thường: "À không, có bị cưỡng hiếp cô cũng rất vui sướng."

Ninh Thư: →_→Má, hận thù ghê cỡ nào mà tấn công người ta bằng kiểu lời nói này?Lư San San tức run người, chỉ vào 795, nói nghiêm túc: "Tôi sẽ không tha cho anh."

"Ối giời, tôi mới nói mấy câu khó nghe mà cô đã thế này."

795 nhún vai: "Cô sẽ giết tôi vì ham muốn cá nhân hả?"

"Anh..."

Lư San San tức đỏ vằn con mắt."

Cứ trói đi thầy."

Các sinh viên nhao nhao: "Cả câu lạc bộ toàn người quen, cô ta độc ác quá, sao lại giết bạn được chứ."

Lưu Mạn Mạn vẫn cúi gằm mặt không nói gì.Ninh Thư không nói nữa, không phải mình bị sẽ không bao giờ biết cảm giác ấy.Lưu Mạn Mạn bị bỏ xó trong góc nhà, không ai dám đến gần cô ta.

Cô ta co chân gục mặt vào đầu gối.

Ai đi qua cũng đi đường vòng, tạo thành khu vực trống quanh đó.Nhà chính yên ắng, gió rét phần phật bên ngoài, bầu không khí nặng nề đè nặng trái tim tất cả mọi người.Bắt được hung thủ giết hai nữ sinh đã sao, căn bản không thể rời khỏi đây.

Trời đất trắng xoá tuyết lún ngập chân, đi là lạc.Cảm giác như có sức mạnh vô hình ngăn cản bọn cô rời khỏi căn nhà này.Cứ sống mãi trong căn nhà, lặp đi lặp lại vòng tuần hoàn chết chóc.Phàn Tuấn Dương mệt mỏi nói: "Phiền bà nấu giúp bọn cháu ít đồ ăn ạ."

Bà lão chống gậy lo lắng, ghét bỏ: "Cô cậu không ra khỏi nhà tôi được hả, ai ai cũng nồng nặc sát khí."

Tiểu Lan lên tiếng: "Tuyết đang rơi dày mà bà, hay là đợi thêm đi ạ."

Ninh Thư chau mày hỏi: "Tiểu Lan nhìn thấy tuyết à?"

Tiểu Lan lắc đầu: "Em nghe thấy, trời mưa hay tuyết rơi đều có âm thanh đó chị."

Ninh Thư hỏi: "Thế tối hôm qua em có nghe thấy có tiếng động gì trên tầng không?"

Tiểu Lan nói: "Có tiếng bước chân, tối nào cũng có, là tiếng anh chị đi tiểu đêm."

Ninh Thư thấy không thu hoạch được gì nên thôi không hỏi nữa.Bà lão dẫn cháu gái đi nấu đồ ăn sáng, một ngày ba bữa bữa nào cũng ăn bánh bao đen và cháo loãng.Bà lão múc cháo cho Phàn Tuấn Dương đầu tiên mà còn múc đầy, đúng là có gì đó mờ ám như Lư San San nói.Ninh Thư rất đau đầu, cảm thấy ai cũng là hung thủ.Tình hình không có tiến triển, Ninh Thư ngoảnh sang nhìn ông chú.

Khuôn mặt hờ hững, không nhìn ra anh ta đang nghĩ gì trong đầu.Anh ta cầm dao mổ loé sáng trông vô cùng rùng rợn."

Gì?"

Ông chú nhìn sang hỏi Ninh Thư.Ninh Thư nhìn thẳng vào mắt ông chú lập tức nhớ đến cảm giác bị xoá sổ, sợ hãi lắc đầu: "Không có gì, thầy có ăn bánh bao không?"

Ninh Thư đưa cho anh ta một cái bánh bao đen.

Ninh Thư cố tình, bánh bao đen trông bẩn, Ninh Thư nghĩ bụng anh ta sẽ không ăn.Cho chú mày chết đói."

Thầy ăn phần của em đi."

Lư San San đưa cho ông chú cái bánh bao.Ninh Thư trong tình huống này rút tay về tự gặm bánh bao.Rõ ràng cô gái Siêu cấp có ý gì đó với ông chú, cô sẽ không góp phần náo nhiệt.Không biết ông chú lấy đâu ra chai nước, chê bai bánh bao: "Tôi không đói."

Lư San San đỏ mặt, không biết xấu hổ hay bẽ mặt."

Thôi~~~" 795 lại bắt đầu cà khịa: "Người ta không có tay chắc mà phải cầm của cô."

Lư San San bình tĩnh liếc mắt qua 795.795 thản nhiên chỉ vào mặt Lư San San: "Tôi mà chết thì chính là cô giết."

Ninh Thư: ...
 
Back
Top Bottom