Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Ninh Thư (601-800)

Ninh Thư (601-800)
Chương 790: Hello cậu trẻ - Người giúp việc bắt quả tang


Chuyển ngữ: Wanhoo
Thời Tư Nam từ chối không đi viện chăm ông, Ninh Thư lấy đồ rồi đi ngay làm cô ta lo lắng, nhìn Tịch Mộ Thành: "Sao cậu không cho cháu đi viện, cậu thấy chưa mẹ giận cháu rồi kìa."

Thời Tư Nam muốn đi viện nhưng phải thoả hiệp trước ánh mắt uy hiếp của Tịch Mộ Thành.Cô ta rất sợ Tịch Mộ Thành nói mối quan hệ của họ.Thời Tư Nam chỉ muốn lừa được bao lâu cứ lừa, cô ta không tưởng tượng được biểu cảm của mọi người khi biết.Tịch Mộ Thành uống nước, cậu ta uống nước suốt nhưng cứ khô miệng, nghe Thời Tư Nam nói thì bảo: "Cháu cứ việc đi, cậu không cản cháu."

"Cậu..."

Thời Tư Nam nổi đoá, rõ ràng cậu uy hiếp cháu.Phòng khách chỉ còn lại Thời Tư Nam và Tịch Mộ Thành.

Cơ thể Tịch Mộ Thành lại rục rịch, không kiềm chế được bên dưới.

Máu dồn hết xuống đỏ mắt nhìn Thời Tư Nam.Thời Tư Nam vẫn đang giận cậu cản mình.

Bị cậu nhìn chăm chú, trái tim lại đập loạn nhịp, nhũn người.Tịch Mộ Thành đứng lên đè Thời Tư Nam lên bàn ăn."

Cậu... cậu."

Thời Tư Nam lắp bắp, cơ thể không làm nên cơm cháo gì lại mềm nhũn trước đôi mắt chiếm hữu của cậu."

Cậu cháy hừng hực, cháu phải chịu trách nhiệm dập lửa."

Giọng Tịch Mộ Thành khàn khàn, kéo tay Thời Tư Nam xuống bên dưới.Thời Tư Nam chạm vào nơi nóng muốn rụt tay lại nhưng bị Tịch Mộ Thành giữ chặt tay.Thời Tư Nam cũng toát mồ hôi, nóng hừng hực, da dẻ ửng hồng nhìn Tịch Mộ Thành mất khống chế vén váy mình ngay trong phòng ăn.

Tịch Mộ Thành đặt Thời Tư Nam trên bàn ăn, tháo thắt lưng đi thẳng vào việc.

Thời Tư Nam vũng vẫy sợ hãi và túng quấn muốn đẩy Tịch Mộ Thành: "Đây là phòng ăn, cậu, sẽ có người vào, cậu..."

"Không thấy rất kích thích sao?"

Cơ thể xao động mạnh, Tịch Mộ Thành chỉ muốn xé rách Thời Tư Nam.

Thời Tư Nam hốt hoảng, dần dà đắm chìm trong cuộc vui ôm cổ Tịch Mộ Thành, quên mất mình đang ở đâu.

Thời Tư Nam rất muốn, bao nhiêu không là đủ.

Tịch Mộ Thành cũng muốn rút sạch cơ thể cho Thời Tư Nam.

Tịch Mộ Thành và Thời Tư Nam đang chiến đấu hăng say, một giúp việc đi vào thấy thế sững người ngạc nhiên.

Tịch Mộ Thành kéo váy che người Thời Tư Nam, vằn tơ mắt ngoảnh sang nhìn giúp việc.

Tự nhiên Tịch Mộ Thành dừng lại, Thời Tư Nam mê mang nhìn cậu, khó chịu gọi: "Cậu..."

Bị bắt quả tang lại nghe Thời Tư Nam gọi mình một tiếng cậu, Tịch Mộ Thành có cảm giác muốn bắn.

Cảm giác chạy ngược lên đầu, Tịch Mộ Thành trao hết cho Thời Tư Nam.

Thời Tư Nam bấu vai Tịch Mộ Thành hét chói tai rồi rã rời trên bàn.

Tịch Mộ Thành đè lên người Thời Tư Nam một lúc cho tỉnh mới ung dung mặc quần, quát giúp việc vẫn đứng ngây người ở kia: "Không muốn chết thì cút ngay."

Thời Tư Nam nghe vậy mới nhìn sang và thấy giúp việc.

Cô ta hét toáng, sợ hãi: "Sao giờ cậu?"

Thời Tư Nam không tin vào mắt mình, một người biết rồi cả nhà sẽ biết.

Tịch Mộ Thành nhếch mép nguy hiểm: "Không sao đâu."

Tịch Mộ Thành hăm dọa người giúp việc: "Bà bị đuổi việc, không muốn chết thì ngậm mồm, cút..."

Người giúp việc sợ tái mặt, bà nhìn thấy gì vậy, chuyện bẩn ở nhà giàu?Nhìn vào đôi mắt muốn giết người của Tịch Mộ Thành, người giúp việc giật nảy mình bỏ lại tất cả xoay người bỏ chạy.

"Cậu ơi..."

Thời Tư Nam ngây ngốc, hoảng sợ nhìn Tịch Mộ Thành: "Phải làm đây cậu, cháu sợ..."

Sợ người khác biết, khinh thường cô ta, chế giễu cô ta làm chuyện đó với cậu.

Sợ mẹ và ông biết sẽ giết mình.

Tịch Mộ Thành nhếch mép lạnh lùng: "Cháu yên tâm, bà ta không có cơ hội nói."

Tịch Mộ Thành gọi một cú điện thoại, sau khi cúp máy nói với Thời Tư Nam: "Không sao rồi, chuyện đã được giải quyết."

Thời Tư Nam thở dài, cô ta tin cậu, không có việc gì mà cậu không thể giải quyết.Thời Tư Nam vẫn sợ: "Lần sau đừng ở đây nữa."

Tịch Mộ Thành cười gian, cậu ta rất thích hưởng thụ cảm giác này: "Cậu chỉ muốn nhét cháu vào trong cậu."

Thời Tư Nam cúi mặt không dám nhìn Tịch Mộ Thành.

Bên này Ninh Thư xử lý công việc trên laptop ở ngoài phòng bệnh, đang kiểm tra email thư ký gửi thì nhận được điện thoại của giúp việc.

Bác gái run run nói muốn tìm mình.

Ninh Thư nói địa chỉ bệnh viện, người giúp việc nghe xong cúp máy ngay.

Ninh Thư nhăn mày, bị làm sao mà sợ thế?Nửa tiếng sau giúp việc xuất hiện trước mặt Ninh Thư.

Thấy bác gái thấp thỏm lo âu, cô đưa nước hỏi: "Chuyện gì thế chị?"

"Cô chủ cứu tôi với."

Giúp việc chảy nước mắt nước mũi, ánh mắt giết người của cậu Tịch vẫn hiện rõ trong mắt bà ta.

Ninh Thư hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì?"

Giúp việc nuốt nước miếng kể Ninh Thư nghe đầu đuôi câu chuyện.

Ninh Thư: (⊙o⊙)Sau khi cô đi hai người kia lại quấn lấy nhau.

Ninh Thư mỉm cười, Tịch Mộ Thành khoẻ như voi chào cờ khắp nơi?Như cái máy đóng cọc đầm không ngừng nghỉ?Để xem chú mày khoẻ đến khi nào.

Nhưng giúp việc không có lỗi, bác gái nhìn thấy sẽ bị Tịch Mộ Thành giết vì cần bảo vệ cô gái mình yêu.

Một vài quyết định tuỳ tiện của nhân vật chính sẽ thay đổi rất nhiều cuộc đời một người.

Chỉ cần vì người mình yêu mà giết hết mọi người, trở thành kẻ thù của bao người đã sao!Giúp việc nôn nóng nói: "Cô chủ phải tin tôi, tôi nói thật."

"Chị ở viện chăm bố tôi đi, tôi sẽ bảo vệ chị."

Ninh Thư nói: "Chị đừng kể chuyện này linh tinh."

Giúp việc cảm kích phát khóc: "Cảm ơn cô chủ, tôi sẽ không nói linh tinh."

Chán sống mới bép xép.

Hơn nữa một trong hai là con gái của cô chủ.

Kể chuyện làm xấu mặt người ta, cô chủ xử lý bà đầu tiên.

Ninh Thư nghĩ ngợi quyết định chuyển viện.

Ônggià như ngọn lửa đón gió leo lắt sắp tắt.

Tịch Mộ Thành chỉ cần rút ống thở,ông già lập tức ra đi.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 791: Hello cậu trẻ - Bỏ thuốc lần hai


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ông già nằm đây là hậu quả của việc dung túng cho con sói độc ác, không thuần hoá được súc vật lại trông cậy vào nó hiểu thiện chí của mình.Tịch Mộ Thành mang theo thù hận chỉ muốn nhà họ Thời chết sạch.Tình trạng của ông già không khả quan, bác sĩ không cho phép chuyển viện, chuyển viện giờ này dễ xảy ra vấn đề.Trong khoảng thời gian này ông già có hé mắt một lần rồi lại lịm.

Ninh Thư truyền cho ông một ít kình khí ôn hòa để kình khí phục hồi cơ thể ông.Ninh Thư nhất quyết muốn chuyển viện, cô ký giấy.Ông già được chuyển lên xe, giúp việc cũng đi theo.Đến bệnh viện mới, Ninh Thư bảo bệnh viện giữ bí mật tình trạng của ông già, chữa trị bí mật, không được kiểm tra thấy tên của ông trong hệ thống hồ sơ bệnh viện.Làm xong các việc trời cũng sắp sáng, thế mà đã làm việc cả đêm.

Ninh Thư lắc cổ, không có Tuyệt Thế Võ Công thì cơ thể không chịu nổi khi thức đêm lâu vậy.Bố già có bác sĩ, y tá và một giúp việc chăm sóc, tình trạng đã ổn định không có diễn biến xấu.Ninh Thư hơi lo khi ông già vẫn chưa tỉnh.Cô đã truyền một ít kình cho ông, hiện giờ ông không được xảy ra chuyện.

Ông có cổ phần và quỹ bất động sản, chưa viết di chúc mà có vấn đề gì thì Tịch Mộ Thành là con trai về mặt pháp lý cũng có quyền thừa kế.Nhà họ Thời không nợ Tịch Mộ Thành, cậu ta đừng hòng lấy được một cắc của nhà họ Thời.Ninh Thư nhận được điện thoại từ đồn cảnh sát, họ thông báo tài xế thừa nhận có nhận tiền để gây ra tai nạn giao thông.Ninh Thư thuê luật sư nhận án hình sự khởi tố tài xế.

Đã không lấy được năm trăm nghìn tệ mà còn phải đối diện với ngục tù.Kể cả có đi tù cũng phải bị hành hạ, không cho ông ta sống yên ổn.Cho đến thời điểm hiện tại, tài xế này gánh hai mạng người một là Thời Lệ Na, hai là bác tài của bố già.Tài xế thừa nhận nhận tiền, toà án đứng về phía người nhà của bác tài nhà họ Thời, đồng thời tài xế kia phải bồi thường phí tổn thất tinh thần cho người nhà bác tài xấu số.Tài xế lĩnh án tù chung thân, bị tước đoạt tất cả quyền lợi của công dân.Ninh Thư chi tiền mua chuộc cai ngục trông coi phòng tài xế, tiếp đón tài xế nhiệt tình.Người thân của bác tài nhà họ Thời nhận được khoản tiền bồi thường lớn nên cũng chấp nhận cho qua.

Cộng cả tiền Ninh Thư bồi thường, nhà họ đã cầm hơn một triệu tệ.Ninh Thư bảo họ chuyển khỏi thành phố.

Nhiều tiền là tốt nhưng một triệu tệ là con số lớn, chưa chắc Tịch Mộ Thành bỏ qua cho người nhà bác tài.Bác tài nhà họ Thời là người vô tội nằm không cũng trúng đạn bị cuốn vào cuộc chiến của nhà chủ.

Vì tài xế kia nhận tiền giết người, người thân của bác tài cũng lập tức rời khỏi thành phố nhanh nhất có thể.Xử lý xong việc đó Ninh Thư lại tiếp rục quay sang việc công ty, đến công ty mở cuộc họp hội đồng quản trị.

Không giấu được chuyện bố già bị tai nạn xe, giá cổ phiếu xuống dốc, các thành viên trong ban quản trị đang dao động.Ninh Thư cần đảm bảo công ty hoạt động bình thường, không cho những người góp vốn thít chặt miệng túi.Cô bận quay cuồng suốt ngày.Ninh Thư hỏi thư ký Tịch Mộ Thành có đi làm không, thư ký lắc đầu báo rằng mấy hôm rồi phó tổng không đi làm.Ninh Thư bĩu môi, đoán là dính Thời Tư Nam mấy ngày trời.Mấy hôm rồi cô chưa về nhà, Thời Tư Nam cũng không gọi điện hỏi thăm ông thế nào.Đẻ được cô con gái này chính là ác mộng.Ninh Thư rất ghét cái thể loại ngây thơ không nhiễm bụi trần.Ninh Thư mua một bộ ngân châm mang về nhà.

Cô mua thêm thuốc tăng cân nhưng chỉ dùng ít một vì thuốc này dễ kiểm tra thấy.Dùng thuốc cùng với châm huyệt chắc là sẽ có hiệu quả.Về đến nhà, phòng khách im ắng không một bóng người, không thấy có giúp việc.Ninh Thư gọi: "Đâu hết rồi?"

Một lát sau có giúp việc chạy đến, Ninh Thư hỏi: "Những người khác đâu?"

Giúp việc trả lời: "Mọi người ở bên ngoài hoặc ở trong phòng ạ.

Cậu Tịch có dặn chỉ được vào nhà khi được gọi, không được đi lung tung trong nhà."

Ninh Thư: →_→Chắc sợ bị phát hiện như lần trước chứ gì.Chơi giỏi quá, nào là bàn ăn, sô pha, phòng tắm, ban công, dưới thảm...Ninh Thư hỏi: "Tịch Mộ Thành đâu?"

"Cậu ra ngoài rồi ạ."

Giúp việc nói."

Tư Nam thì sao?"

"Tiểu thư nghỉ trong phòng ạ."

Ninh Thư nhếch môi, cơ hội tốt bất ngờ, cô phẩy tay cho giúp việc đi xuống.Cô vào bếp thì thấy nồi cháo gà đang nấu.Ninh Thư đổ thuốc tăng cân màu trắng vào nồi, khuấy đều rồi múc một bát cháo mang lên tầng.Mở cửa phòng Thời Tư Nam, Thời Tư Nam đang ngủ ngon trên giường.

Mũi đã tháo băng, mặc dù vết thương còn sưng nhẹ nhưng vẫn đỡ nhiều.Sắc mặt ửng hồng, tóc xoã bung, dấu hôn ở cổ nhìn là biết Tịch Mộ Thành để lại.Thời Tư Nam như bông hoa mới được tưới nước, vừa có nét yêu kiều của con gái, vừa có vẻ quyến rũ của phụ nữ, tóm lại là đẹp.Trưa rồi vẫn ngủ, sao không ra sức ôn thi đại học đi?Ninh Thư bưng cháo ngồi bên giường đẩy người Thời Tư Nam.

Thời Tư Nam không mở mắt, chỉ lẩm bẩm: "Cậu cho cháu ngủ thêm lúc nữa đi, một lúc nữa thôi cháu mệt quá."

Ninh Thư trợn mắt, nói to: "Mẹ đây."

Thời Tư Nam choàng tỉnh, thấy là Ninh Thư liền lật đật ngồi dậy, bối rối gọi Ninh Thư: "Mẹ ạ."

Ninh Thư ừ, đưa bát cháo cho Thời Tư Nam: "Ăn đi."

Thời Tư Nam rất chột dạ, bưng bát ăn từ từ, lát sau ăn hết sạch bát cháo.Ninh Thư lẳng lặng nhìn Thời Tư Nam, Thời Tư Nam nhìn đi nơi khác, không dám nhìn vào mắt mẹ."

Cổ con có vết gì đấy?"

Ninh Thư định vạch cổ áo Thời Tư Nam.Thời Tư Nam giữ áo nói: "Có gì đâu mẹ, con bị muỗi đốt gãi đỏ lên thôi, không có gì đâu ạ."

Bị răng cắn lại bảo muỗi đốt.Ninh Thư ậm ừ, bảo: "Mẹ bôi thuốc mỡ cho."

Thời Tư Nam căng thẳng toát mồ hôi, Ninh Thư cầm thuốc mỡ ngồi gần Thời Tư Nam, cô kẹp ngân châm chọc vào huyệt Đại Chuỳ sau gáy cô ta.Thời Tư Nam nhói gáy, cô ta sờ nhưng không sờ thấy gì.Ninh Thư châm kim trong vứt thuốc mỡ cho Thời Tư Nam: "Tự bôi đi, mẹ phải đi viện chăm ông con."

Thời Tư Nam hỏi Ninh Thư: "Ông có khoẻ không mẹ?"

Ninh Thư: ...Không biết gọi điện hỏi thăm, mẹ về nhà mới hỏi,không biết bố già mà biết sẽ cảm thấy thế nào.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 792: Hello cậu trẻ - Quật vai


Chuyển ngữ: Wanhoo
Thời Tư Nam chẳng lo lắng gì cho ngôi nhà này, làm sao trở thành sợi dây trói Tịch Mộ Thành, mưu lợi cho cái nhà này.

Cô ta không có não để làm dây.Thời Tư Nam thấy mẹ chỉ nhìn mình chằm chằm, vội hỏi: "Ông bị nặng lắm sao mẹ?"

Mẹ cái đồ ngu!Ninh Thư nhếch môi: "Ông khoẻ, tỉnh lại rồi."

Thời Tư Nam thở phào, cười nói: "May quá ông không sao, con đi thăm ông với mẹ ạ."

Chuyển viện để né Tịch Mộ Thành, Thời Tư Nam biết địa chỉ chẳng khác nào Tịch Mộ Thành biết.Ninh Thư nói: "Con sắp thi còn gì, ở nhà học bài đi, mẹ đợi giấy báo trúng tuyển đại học của con."

Thời Tư Nam đỏ mặt, cô ta không đến trường kể từ khi bị thương.Cô ta nói muốn đi học thì cậu khó chịu, cậu bảo cô ta chưa khoẻ, không cho đi học.Dù thế Thời Tư Nam vẫn thấy ngọt ngào.Mấy hôm nay hai người quấn quít trong thế giới riêng, không hề nhớ đến việc đi học.Thời Tư Nam biết mình học kém, nghỉ nhiều ngày không theo kịp bài vở, thi đại học hơi khó với cô ta.Thời Tư Nam lắc tay Ninh Thư nhõng nhẽo: "Nếu con trượt đại học thì sao, mẹ không mắng con chứ?"

"Không đâu, sao mẹ nỡ mắng con."

Mày có chết trước mặt mẹ cũng không chớp mắt.Chết đơn giản quá, sống không bằng chết mới đau khổ.Sống quằn quại trong địa ngục khổ đau mới gọi là khổ.Ninh Thư hất tay Thời Tư Nam, mang bát xuống dưới nhà.Xuống dưới nhà gặp Tịch Mộ Thành mới về, hai mắt nhìn nhau toé lửa châm biếm.Tịch Mộ Thành,mặt hơi đỏ, vằn tia máu mắt, môi đỏ như phụ nữ tô son, rịn mồ hôi trán.Nhìn là biết đang nóng.Tịch Mộ Thành rất cáu, quán hát bị công an kiểm tra đột xuất, mặc dù tạm thời dặn thuộc hạ không bán, nhưng cái thứ đó che mờ mắt cả người mua lẫn người bán vì kiếm được rất nhiều tiền.

Tiền nhiều như thế bí quá cũng liều đồng ý.Và thế là bị công an úp sọt.Mấy hôm nay Tịch Mộ Thành và Thời Tư Nam sống sướng như tiên, bên quán hát lại có vấn đề.Cậu ta đến phải nghi ngờ công an nằm vùng quán mình, công an càn quét sạch sẽ vài quán hát.Trong khi quán hát tạm thời đóng cửa, đối thủ mở quán hát bên kia đường khiêu khích trắng trợn.Buôn chất cấm là tội lớn, Tịch Mộ Thành sứt đầu mẻ trán dàn xếp xong chuyện này thì công ty bị điều tra ra trốn thuế, liên quan đến hoạt động rửa tiền hiện đang bị thẩm tra.Thẩm tra xong sẽ phải nộp phạt kha khá, chưa biết chừng còn bị thu hồi giấy phép kinh doanh.Phát hiện trốn thuế do bị ai đó tố cáo.Tịch Mộ Thành không tin vào ma quỷ, làm gì có chuyện toàn tố cáo các cơ ngơi của cậu ta.

Tịch Mộ Thành sẽ chặt tay nếu không phải có người có tình nhằm vào mình.Tịch Mộ Thành lia đôi mắt sắc như dao qua mặt Ninh Thư, cái liếc mắt ớn lạnh sống lưng.Ninh Thư mang bát không vào bếp rửa sạch thuốc tăng cân.Tịch Mộ Thành không rời mắt khỏi Ninh Thư, có chút chắc chắn lại cũng hơi nghi ngờ.Ninh Thư úp bát sạch lên chạn, bỏ qua đôi mắt của Tịch Mộ Thành xách túi ra ngoài.Tịch Mộ Thành kéo tay Ninh Thư, cô ngoảnh lại nhìn Tịch Mộ Thành: "Có việc gì không em?"

"Chị làm đúng không?"

Tịch Mộ Thành gằn giọng, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt Ninh Thư.Lục phủ ngũ tạng trong người Tịch Mộ Thành nóng ran.Ninh Thư nhìn tay gồ mạch máu của Tịch Mộ Thành, đây là biểu hiện của thuốc đã ngấm vào thận.Ninh Thư nghi hoặc: "Tôi làm gì?

Tôi không hiểu cậu đang nói gì?"

Ninh Thư như nhìn thẳng thần kinh.Tịch Mộ Thành nheo mắt, quặp tay định bóp cổ Ninh Thư.

Ninh Thư nghiêng đầu né tránh, bắt được tay Tịch Mộ Thành dùng hết sức bình sinh tặng Tịch Mộ Thành một cú quật vai.Tịch Mộ Thành đập mạnh người xuống đất, mặt tái mét vùng dậy nhưng bị chóng mặt phải chống vào tường.Tịch Mộ Thành vừa chống tường vừa đỡ ngực, trái tim đập nhanh làm cậu ta hoa mắt choáng mắt.

Tịch Mộ Thành lắc đầu bắt mình tỉnh táo.Một cú quật vai của Ninh Thư làm Tịch Mộ Thành tái mặt, mi tâm loáng thoáng hiện vệt đỏ.Thấy Tịch Mộ Thành chưa lấy lại trạng thái, tất nhiên thẳng tay cho cậu ta thêm một cú quật vai đã đời.Tịch Mộ Thành đập uỳnh xuống đất rên khe khẽ, lúc này có tiếng hét vang lên."

Á..."

Thời Tư Nam đứng trên tầng thấy mẹ đập cậu xuống đất nghe rung cả nhà, nghe thôi cũng thấy đau.Thời Tư Nam chạy huỳnh huỵch xuống chặn trước mặt mẹ, hỏi: "Sao mẹ lại đánh cậu."

"Có gì không nói được mà cứ phải đánh nhau?"

Thời Tư Nam ngồi xuống đỡ Tịch Mộ Thành.Ninh Thư lạnh mặt xách túi rời khỏi nhà.Thời Tư Nam không để ý Ninh Thư, cuống cuồng hỏi Tịch Mộ Thành: "Cậu thế nào rồi, cậu có sao không?"

Tịch Mộ Thành khịt mũi ngửi thấy mùi cơ thể Thời Tư Nam, bụng dưới lại kêu gào muốn đè cô gái này.Công việc làm Tịch Mộ Thành mệt bở hơi tai nhưng khi ở bên Thời Tư Nam lại sung sướng như lạc vào chốn thần tiên.Cô gái này hấp dẫn cậu ta vô cùng, chỉ cần nhìn thấy là muốn chồm lên người giày xéo cô thô bạo.Tịch Mộ Thành như con thú lên cơn động dục xổng chuồng chỉ say mê tình ái, người cậu ta luôn căng tràn sức mạnh chỉ đợi thời khắc giương cung.Thời Tư Nam lo lắng kiểm tra khắp người xem Tịch Mộ Thành có bị thương ở đâu không.

Ngẩng lên lại thấy cậu nhìn mình chằm chằm, đôi mắt nóng rực rõ mồn một.Thời Tư Nam xấu hổ đứng dậy, Tịch Mộ Thành kéo Thời Tư Nam đẩy lên ghế.

Thời Tư Nam hoảng hốt hét lên nhưng Tịch Mộ Thành đã chồm đến, cô ta vẫn tự giác ôm cổ Tịch Mộ Thành.Phòng khách lại diễn ra trận chiến không biết khi nào kết thúc.Trong khi đó Ninh Thư đang đến bệnh viện, cô biết Tịch Mộ Thành nói về chuyện gì.Ninh Thư chi một số tiền khủng để nhặt nhặt chứngcứ.

Luôn có người vì tiền bí quá hoá liều, chỉ sợ không đủ tiền chứ không có gìlà không thể.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 793: Hello cậu trẻ - Lập di chúc


Chuyển ngữ: Wanhoo
Tịch Mộ Thành giàu nhưng chưa chắc tất cả nhân viên của cậu ta giàu.

Huống hồ các nhân viên ở công ty của Tịch Mộ Thành cũng không bán mạng cho cậu ta.Thời gian này Ninh Thư đau đầu việc công ty thì Tịch Mộ Thành cũng ong óc.

Nếu không làm gì có chuyện phẩm giá của Tịch Mộ Thành bỏ qua cơ hội này.

Không chọc phá gây sự không phải Tịch Mộ Thành.

Chính vì cậu ta lắm việc đổ lên đầu mới không đoái hoài đến công ty nhà họ Thời.

Đến viện, Ninh Thư vào phòng bố già.

Bố già đã tỉnh nhưng còn mệt, không nói được nhiều.

Giúp việc đang lau mặt, lau tay cho ông.

Ninh Thư chào ông: "Bố."

Ông già thấy Ninh Thư mới hỏi thều thào: "Cậu Trương chết thật rồi hả con?"

"Vâng bố."

Ninh Thư kể: "Cấp cứu thất bại, tài xế tông xe đã khai có nhận tiền để giết người."

Bố già bần thần một lúc mới nói: "Gọi luật sư của bố đến đây."

Gọi luật sư à, xem ra định lập di chúc.

Ninh Thư gọi luật sư riêng của bố, một lúc sau luật sư mặc vest đi giày da đã đến.

Có điều luật sư dẫn theo một ông già xấp xỉ tuổi bố già.

Ông già hỏi thăm bố già trên giường bệnh: "Có gắng được không ông?"

Ông già này là bạn từ ngày trẻ của bố già, thời trẻ là luật sư của bố, sau về hưu thì giao cho con trai ông ta.

Ông già rất được lòng bố già, Thời Lệ Na còn phải chào một tiếng chú Chu.

"Già rồi, chẳng biết có gắng được không.

Gọi ông đến là muốn lập di chúc."

Giọng ông già khá yếu.

Con trai của chú Chu bật laptop, bố già nói: "Sau khi tôi qua đời, tất cả tài sản đứng tên tôi bao gồm cổ phần, nhà cửa, bất động sản thuộc về con gái tôi..."

Bố già nhìn Ninh Thư: "Thuộc về con gái tôi Thời Lệ Na.

Tôi lập di chúc này trong khi tỉnh táo."

Luật sư gõ bàn phím rồi in văn bản đưa cho bố già.

Bố già nhìn kỹ từng chữ rồi nói với Ninh Thư: "Con xem xem."

Ninh Thư cầm tờ giấy xem kỹ, mãi sau mới nói: "Đúng hết bố ạ."

Bố già cầm bút máy ký tên khó nhọc, lại in dấu vấn tay trên giấy.

"Văn bản này đã có hiệu lực pháp luật."

Luật sư cất di chúc vào túi hồ sơ, đợi công chứng rồi mới niêm phong.Ninh Thư nói với bố: "Bố chỉ cần lo nghỉ ngơi, đừng nghĩ nhiều việc khác."

Bố già lập di chúc xong cảm thấy mệt, nhắm mắt không tiếp chuyện.

Ninh Thư cảm ơn chú Chu: "Cảm ơn chú đã đến thăm bố cháu."

Chú Chu dặn Ninh Thư cố gắng, ông vẫn còn đó không phải sợ.

Tiễn luật sư, Ninh Thư đi lấy số để lấy trứng.

Chắc chắn một điều nhà họ Thời sẽ không giao cho Thời Tư Nam.

Ninh Thư buông Thời Tư Nam rồi, Thời Tư Nam không được thừa kế bất cứ thứ gì của nhà này.

Nhà họ Thời lại càng không thể rơi vào tay Tịch Mộ Thành.

Lấy trứng xong sẽ chọn tinh trùng ưu tú từ ngân hàng tinh trùng, tìm người đẻ mướn.

Thời Lệ Na đã ngoài bốn mươi, có chú ý bảo dưỡng nhưng nhiều tuổi sinh con không tốt.

Ninh Thư còn bận ổn định công ty, còn có Tịch Mộ Thành rình rập, mang thai rất nguy hiểm.

Ai biết lúc nào Tịch Mộ Thành xử lý cô, rất nguy hiểm.

Ninh Thư ôm bụng rời khỏi phòng bệnh, lấy trứng cũng nhanh nhưng bụng hơi căng.

Lấy trứng xong Ninh Thư lập tức tìm công ty chuyên đẻ mướn, người đẻ mướn phải trẻ và khoẻ.

Sau đó cô lại đến ngân hàng tinh trùng chọn tinh trùng chất lượng.

Ninh Thư nhận ra con cái kế thừa cả tính cách của cha mẹ, không phải chỉ mỗi DNA.

Cô chọn trứng của một người có địa vị xã hội.

Thời Tư Nam lãng mạn đa tình, chạy theo tình yêu khắc cốt ghi tâm hệt bố nó.

Người có chỗ đứng trong xã hội đa phần biết kiềm chế, không thì sao có được địa vị.

Chọn được tinh trùng liền cho đi thụ tinh.

Thụ tinh thành công sẽ cấy vào trong người của người đẻ mướn.

Ninh Thư chọn thụ thai con trai.

Để con gái thừa kế công ty vất vả lắm.

Dù có giỏi đến đâu phụ nữ luôn bị đàn ông chế nhạo, bài xích trong một tập thể, đó là điều không thể chối cãi.

Phải khổ gấp đôi đàn ông nếu muốn chèo chống công ty.

Từ giờ phút này, con của Thời Lệ Na đang hình thành.

Người đẻ mướn có công ty đẻ mướn chăm sóc.

Họ lo cho sức khoẻ của người đẻ mướn, đảm bảo sinh em bé khoẻ mạnh, kháu khỉnh.

Đẻ mướn một đứa con tốn rất nhiều tiền nhưng xứng đáng.

Thỉnh thoảng Ninh Thư sẽ ghé thăm người đẻ mướn, truyền một ít linh khí vào người cô ta.Ninh Thư có một ít di chứng hậu lấy trứng, cô khó chịu một thời gian dài bởi thật ra lấy trứng sẽ làm cơ thể phụ nữ bị thương.May có kình khí của Tuyệt Thế Võ Công chữa trị, lâu ngày không đau nhiều nữa.Ninh Thư dành nhiều thời gian ở bệnh viện, hôm sau lại đến công ty, gần như không về nhà.Nhà đã trở thành biệt thự nghỉ dưỡng thiên đường của Tịch Mộ Thành và Thời Tư Nam.Thời Tư Nam không gọi một cuộc điện thoại nào hỏi thăm tình hình sức khoẻ của ông, hỏi tại sao mẹ không về.

Chắc là chơi với Tịch Mộ Thành quên trời quên đất.Có lúc đàn bà vì đàn ông mà sẵn sàng quên mình, không quan tâm thân phận, vị tha đến mức có thể kết thúc có hậu với kẻ thù giết người thân.Ninh Thư cười lạnh, cứ chơi đi, chơi càng vui càng tốt.Đời người ai chẳng vượt qua đau khổ tìm đến bến bờ hạnh phúc.Ninh Thư ngủ ở bệnh viện cũng tiện chăm bố già.

Bố già không được khoẻ cho lắm, hầu như ngủ cả ngày.Ban ngày Ninh Thư đi làm, tối về viện, suốt ngày chạy qua chạy lại giữa hai nơi.Hôm nay mới đến công ty, thư ký đã báo cáo: "Thưa sếp, hôm nay phó tổng đi làm ạ."

Ninh Thư nhăn mày, sao không quấn quít với Thời Tư Nam nữa?Thư ký nói: "Phó tổng muốn triển khai dự án khai thác năng mới ạ."

Ninh Thư chỉ cười khẩy.

Khai thác năng lượng mới chính là đốt tiền, công ty HJ này là công ty của Tịch Mộ Thành.Nghĩ hướng xoay tiền cho công ty thôi.Mấy quán hát của cậu ta đều bị đình chỉ kinh doanh, một công ty dính trốn thuế, tình hình bên Tịch Mộ Thành không mấy khả quan.Công ty nhà họ Thời là ngân hàng nhiều tiền ngu ngốc, móc sao cũng được.

Móc xong còn chửi nhà họ Thời, cảm thấy nhà này mắc nợ cậu ta.Mơ đẹp lắm, công ty nhà bà nợ gì chú mày.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 794: Hello cậu trẻ - Chủ tịch đã chết


Chuyển ngữ: Wanhoo
Tịch Mộ Thành moi tiền của nhà họ Thời như một lẽ đương nhiên, mặc kệ ý kiến của người ta, xem người ta là kẻ ngu.Ninh Thư nói với thư ký: "Báo với tài vụ không duyệt dự án của Tịch Mộ Thành, không chi tiền."

Dự án của Tịch Mộ Thành hơi cái lại lên đến mấy chục triệu tệ, càng về sau càng rót nhiều vốn mà chẳng thấy lợi nhuận ở đâu.Thư ký thưa vâng, gọi điện cho phòng tài vụ.Ninh Thư lạnh lùng: "Còn nữa, từ giờ không phê duyệt bất cứ dự án nào của Tịch Mộ Thành."

Chưa đến lượt Tịch Mộ Thành tác oai tác quái trên địa bàn của nhà họ Thời.

Huống hồ bố già đã lập di chúc tất cả mọi thứ trong cái nhà này đều là của cô.Xử lý xong việc đó Ninh Thư đọc tài liệu.

Rầm một tiếng, cửa văn phòng bị đẩy mạnh.Ninh Thư ngẩng đầu lên, Tịch Mộ Thành lạnh mặt đi vào vứt kẹp tài liệu lên bàn làm việc.Tịch Mộ Thành kiêu căng: "Tại sao không duyệt dự án?"

Cậu ta đến phòng tài vụ lấy tiền lại được cho hay không được duyệt dự án.Ninh Thư mở kẹp tài liệu rút giấy, không thèm nhìn lập tức xé vụn: "Dự án không có lợi nhuận mà dám đưa lên?

Cậu tưởng trong đầu tôi toàn bã đậu à?"

Tịch Mộ Thành hằm hằm Ninh Thư: "Chị không đồng ý nhưng người khác đồng ý.

Cổ đông thiếu tiền đang muốn chĩa mũi lao vào chị, dự án này thu lại lợi nhuận lớn, họ sẽ đồng ý."

Ninh Thư bật cười, muốn moi tiền của mấy ông bà cổ đông chẳng khác nào muốn lấy mạng họ.

Lại còn moi bằng năng lượng mới nghe thôi cũng thấy buồn cười.Ninh Thư từ chối thẳng thừng: "Cổ phiếu công ty đang lao dốc, không đầu tư bất cứ dự án nào."

Tịch Mộ Thành nheo mắt: "Chính vì lao dốc nên mới cần dự án mới kéo cổ phiếu lên."

Ninh Thư: Ha ha..."

Tôi nói không là không, không có nhiều lý do."

Ninh Thư lạnh lùng: "Cậu có thể ra ngoài."

Tịch Mộ Thành nheo mắt chuyển chủ đề: "Bố sao rồi?"

Chữ bố thốt ra từ miệng cậu ta nghe sặc hơi lạnh.Ninh Thư trả lời: "Rất khoẻ."

Chú mày định giở trò gì?Tịch Mộ Thành ngồi xuống ghế, vắt chân nói: "Em cũng nên đi thăm ông chứ, ông nằm viện nào?"

Chuyển sang nhằm vào bố già?"

Bố rất khoẻ không cần cậu lo.

Cậu họ Tịch không phải họ Thời, không đến lượt cậu quan tâm bố tôi thế nào."

Ninh Thư lạnh nhạt.Tịch Mộ Thành chống tay lên trán, nói gở: "Ông đi rồi đúng không?"

Ninh Thư cười khỉnh: "Cậu mới đi rồi, cả nhà cậu mới đi rồi."

Tịch Mộ Thành đanh mặt hằm hằm sát ý, vằn tơ máu mắt làm người bị nhìn run rẩy.Tịch Mộ Thành nói: "Em hơi nhớ ông, ông nằm viện nào thế, dù gì em cũng là con của ông, em phải đi xem ông thế nào."

Ninh Thư khoanh tay: "Bác sĩ nói bố cần tĩnh dưỡng, không nên thăm nom.

Lúc nào bố khoẻ tôi sẽ nói cho cậu biết."

Tịch Mộ Thành nhếch môi, đựng dậy cười hờ một tiếng rồi ra ngoài.Một lúc sau cổ đông gọi đến hỏi tình hình ông già, liên tục nghi ngờ Ninh Thư cố tình giấu tang.Không chỉ một người gọi, có người đến tận công ty giáp mặt hỏi cho ra nhẽ.Câu nào cũng thăm dò tình hình bố già.Thư ký nói với Ninh Thư: "Cả công ty đồn là chủ tịch đã chết, nói tổng giám đốc... giấu tang, cổ phiếu công ty lại tụt ạ."

Ninh Thư: →_→Thằng súc vật Tịch Mộ Thành đúng là không bớt khốn nạn một giây một phút nào.Cổ đông cho Thời Lệ Na ngồi yên trên ghế tổng giám đốc bởi vì ông già còn đó.Để một con đàn bà quán xuyến công ty ít nhiều đều không phục.Nếu ông già thật sự có mệnh hệ gì, những người đó lập tức rục rịch kéo Thời Lệ Na xuống.Tịch Mộ Thành giở trò, nói một bâng quơ làm cả công ty lục đục.Ninh Thư gọi điện tố cáo công ty năng lượng của Tịch Mộ Thành.

Khai thác năng lượng mới chỉ là lừa đảo, là trò hề.Hiện giờ năng lượng chỉ có dầu hoả, điện năng, sức nước sức gió tạo ra điện, chú mày dùng gì tạo ra năng lượng mới?Sét trên trời à?Bà tố cáo đấy, không làm công ty chú mày phá sản thì cũng làm mày bận tối mắt tối mũi.Ninh Thư gọi cho giúp việc ở bệnh viện: "Cho bố tôi nghe máy."

"Lệ Na hả."

Giọng ông già hơi yếu.Ninh Thư kể tình hình công ty cho bố: "Lát nữa con sẽ mở cuộc họp hội đồng quản trị và gọi video cho cổ đông nói chuyện."

Ông già chỉ đáp ừ.Ninh Thư nói với thư ký: "Thông báo họp hội đồng quản trị."

Các cổ đông vào họp, Tịch Mộ Thành cũng có mặt.

Thấy Ninh Thư thì cười khẩy.Ninh Thư chẳng buồn quan tâm cái loại súc vật, cô vào thẳng vấn đề: "Chủ tịch muốn nói vài câu với mọi người."

Ninh Thư kết nối máy tính với màn hình trình chiếu.

Ông già xuất hiện trên màn hình, đầu giường được nâng cao cho ông nằm nói trên giường, ông nghiêm mặt: "Trong thời gian tôi dưỡng bệnh, tất cả mọi việc trong công ty giao hết cho tống giám đốc Thời Lệ Na."

"Chủ tịch thế nào rồi?"

Có người hỏi ông già, xem xem có phải là video quay trước không.Ông già trả lời: "Tôi ổn, các ông là người đi trước nên giúp đỡ Lệ Na.

Một thời gian nữa là tôi xuất viện."

Các cổ đông nhìn nhau, nhao nhao nói chủ tịch cứ yên tâm.Tịch Mộ Thành chau gắt lông mày, bởi vì cậu ta nhìn thấy người giúp việc kia trong video.

Cậu ta đã sai người xử lý bà ta, tại sao bà ta ở trong phòng bệnh của ông già?Vậy tức là Thời Lệ Na và ông già biết mối quan hệ giữa mình và Thời Tư Nam?Nếu biết tại sao không đả động gì.Tịch Mộ Thành nhìn Ninh Thư, lẽ nào bà ta không quan tâm con gái mình?Hay nhà này giở trò, Thời Tư Nam chỉ là công cụ.Tịch Mộ Thành xụ mặt, nôn nóng làm mặt đỏ gay, môi đỏ bừng.Mi tâm có vệt đỏ.Ninh Thư tắt cuộc gọi, nói: "Công ty đang tronggiai đoạn khủng hoảng, chúng ta cùng ngồi trên một con thuyền thì phải cùngnhau gánh vác một phần nguy hiểm.

Tôi không mong có người làm ảnh hưởng đến lợiích chung.

Mọi người chỉ cần ủng hộ tôi, tôi đảm bảo lợi ích cho các vị hiệnđang có mặt."
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 795: Hello cậu trẻ - Thời Tư Nam tăng cân


Chuyển ngữ: Wanhoo
Tan họp, Tịch Mộ Thành qua hỏi Ninh Thư: "Ông nằm viện nào?"

"Tôi nói rồi, ông không thích hợp cho người đến thăm: "Ninh Thư lạnh lùng: "Cậu có thời gian chẳng bằng điều tra công ty HJ, xem xem có phải công ty ma không, đừng vung tiền cho dự án ma."

Tịch Mộ Thành lạnh mặt: "Đàn bà đúng là tầm nhìn hạn hẹp, thiếu hiểu biết.

Có một vài dự án chưa nhìn thấy lợi nhuận trước mắt nhưng sau này thu về lợi nhuận khủng."

Ninh Thư: ...Ninh Thư rất phục Tịch Mộ Thành nói láo nghiêm túc.Ninh Thư nhún vai, chẳng ngại nói thẳng: "Tôi không đồng ý đầu tư.

Tôi tầm nhìn hạn hẹp không duyệt dự án, tôi không đưa tiền, cậu làm gì được tôi."

Cắn đi, xông vào cắn đi.Tịch Mộ Thành loé mắt, nói: "Chị nói ông không thích hợp cho người đến thăm vậy tại sao giúp việc kia lại ở trong phòng bệnh của ông?"

"Tất nhiên ở đó chăm ông."

Ninh Thư đối mặt với Tịch Mộ Thành: "Cậu để ý cả giúp việc từ lúc nào thế?"

"Không phải tôi để ý mà Thời Tư Nam muốn ăn món bánh trôi bà này nấu, chị bảo bà ta về nấu cho con chị."

"Ông quan trọng hơn, Tư Nam không ăn không chết được."

Tịch Mộ Thành loé mắt sắc bén, bật cười: "Thời Tư Nam là con gái chị nhưng chị chẳng quan tâm, em đến phải nghi ngờ con bé không phải con chị."

"Có phải con tôi hay không liên quan gì đến cậu?"

Tịch Mộ Thành lại càng nghi ngờ mình mắc bẫy.Tịch Mộ Thành vẫn muốn nói nhưng điện thoại đổ chuông, Tịch Mộ Thành lạnh lùng liếc Ninh Thư rồi mới nghe máy.Nghe được nội dung, sắc mặt Tịch Mộ Thành tối sầm đáng sợ, ngoảnh lại gằn giọng với Ninh Thư: "Hay, hay lắm."

Công ty năng lượng của cậu ta bị kiểm tra, cậu ta mới nói đầu tư công ty đã bị tố cáo, chắc chắn việc này do chị ta làm.

Tịch Mộ Thành mới mở công ty này chỉ để rút tiền từ nhà họ Thời, có bị đình chỉ kinh doanh cũng không tổn thất.Nhưng nó chẳng khác nào đốp chát thẳng mặt Tịch Mộ Thành, làm Tịch Mộ Thành kiêu ngạo cảm thấy bị chà đạp lòng tự trọng.Ánh mắt toả sát ý, nhăn mặt nhìn chằm chằm Ninh Thư.Ninh Thư nghiêng đầu: "Cậu nói gì tôi không hiểu?"

Tịch Mộ Thành rời khỏi phòng họp, đi xuống hầm gửi xe giẫm chân ga lao như điên về nhà.Ninh Thư mỉm cười nhìn Tịch Mộ Thành tức giận bỏ đi.Nhắc mới nhớ lâu rồi cô không gặp con gái, về nhà xem con thế nào chứ nhỉ?Ninh Thư đánh xe về biệt thự, xe của Tịch Mộ Thành đỗ ngoài nhà, Ninh Thư vào phòng khách thì thấy Tịch Mộ Thành đè trên người bóp cổ Thời Tư Nam.Tịch Mộ Thành mắt long sòng sọc, gằn giọng hỏi: "Cô và người nhà cô đang âm mưu điều gì?"

Thời Tư Nam bị bóp không thở nổi, nước mắt trào ra không hiểu cậu đang nói gì.Cậu vừa về đã bóp cổ cô ta, cậu nghi ngờ làm trái tim Thời Tư Nam như bị băm vằm.Những ngày tháng tươi đẹp vừa qua như một giấc mơ.Tịch Mộ Thành nhìn khuôn mặt hoang mang của Thời Tư Nam thì đau lòng, nhưng lại nghĩ cô ta quyến rũ mình bằng cái mặt này, kể cả cậu ta điên tiết muốn bóp chết cô ta, cơ thể vẫn xao động muốn chiếm đoạt, giày xéo cô gái dưới người.Quả thật không biết làm gì với cô ta.Tịch Mộ Thành căng bụng, không cầm được lòng nới lỏng bàn tay.

Thời Tư Nam ho khù khụ.Thấy Thời Tư Nam hít thở, Tịch Mộ Thành lại bóp cổ cho Thời Tư Nam đỏ gay mặt.Thời Tư Nam hoang mang không hiểu chuyện gì, trái tim đau đớn chẳng cả phản kháng.Ninh Thư: ...Bọn điên.Ninh Thư đẩy Tịch Mộ Thành ra khỏi người Thời Tư Nam, Thời Tư Nam hít lấy hít để.Thời Tư Nam thấy Ninh Thư thì ôm chầm, tủi thân khóc gọi: "Mẹ ơi..."

Ninh Thư đẩy Thời Tư Nam, ngắm Thời Tư Nam mà bật cười trong bụng.

Thời Tư Nam nảy nở nhiều đấy, bắp tay to hẳn.Cô ta mặc quần áo rộng thùng thình chỉ hở chân, bụng chân to nhìn chân ngắn hẳn.Thời Tư Nam tăng hai cỡ, mặt hơi sưng mà cũng bóng nhẫy, không phải cô bé mỉm cười cũng rung động lòng người.Trắng trẻo che bớt ba phần xấu xí, cao ráo che năm phần, giàu che trăm phần, riêng béo hủy hoại tất cả.Thời Tư Nam sẽ béo lên từng ngày.Ninh Thư thu mắt về, quay sang nhìn Tịch Mộ Thành: "Sao cậu bóp cổ nó?

Thích đánh nhau à?"

Thời Tư Nam chặn trước mặt mẹ, giọng thì khàn vẫn cứng đầu: "Mẹ đừng đánh nhau, có chuyện gì cứ nói."

Ninh Thư trợn mắt khinh thường Thời Tư Nam.

Cổ cô ta còn hằn vết đỏ, mặt thì ứ máu chưa tan vậy mà đã quên Tịch Mộ Thành mới bóp cổ.Não chỉ nhớ bảy giây hay gì?Ninh Thư rất muốn quỳ xuống bái phục.Tịch Mộ Thành có tệ bạc với cô ta cỡ nào cô ta cũng quên ngay được.Cái này thì...Ninh Thư cũng không biết nói thế nào, từ vựng phong phú cũng không diễn tả được tâm trạng phức tạp lúc này.Dưới ánh sáng thánh mẫu của Thời Tư Nam, Ninh Thư cảm thấy mặc cảm, tự ti."

Có chuyện gì nói cho ra nhẽ, con không muốn thấy hai người đánh nhau."

Thời Tư Nam tỏ ra cam chịu nhưng biểu cảm kết hợp với cái mặt hơi sưng làm Ninh Thư không dám nhìn thẳng.Ra vẻ "Con có thế nào cũng chịu được, chỉ cần hai người hòa thuận, con có tủi thân một chút cũng không sao".Tịch Mộ Thành trao cho Thời Tư Nam ánh mắt phức tạp, đúng là đồ ngốc.Nhà họ Thời ngoan độc xảo trá nhưng cô bé này ngây thơ đến mức khiến người ta thương xót.Tịch Mộ Thành lúc thì bùng lên ngọn lửa muốn giết người, lúc lại xoắn xuýt do dự.Tịch Mộ Thành không biết phải làm sao với cô ta, muốn giết nhưng trái tim đau nhói, huống hồ cô gái này hút hồn mình.Bên dưới căng đau khó chịu, chỉ muốn vồ cô ta, nhìn thấy cô ta là khả năng kiềm chế mà cậu ta luôn hãnh diện biến đâu mất.Tịch Mộ Thành ép mình không được nhìn Thời TưNam.

Ngửi thấy mùi cơ thể Thời Tư Nam thôi cũng không nhẫn nổi.

Cậu ta thấy khứugiác nhạy hơn trước, như giống đực ngửi thấy mùi giống cái.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 796: Hello cậu trẻ - Ăn như chết đói


Chuyển ngữ: Wanhoo
Thời Tư Nam đau lòng vì Tịch Mộ Thành bỗng nhiên trở mặt vô tình, thấy Tịch Mộ Thành không nhìn mình lại càng đau thêm, cảm giác sống không bằng chết.Cô ta rất đau, rất khổ.

Thời Tư Nam rất muốn ôm cơ thể săn chắc của cậu bảo cậu đừng giận mình.Ba người trong phòng khách đều im lặng, bầu không khí vô cùng căng thẳng.Ninh Thư bỗng nói: "Đã trưa rồi à, ăn trưa thôi, mẹ còn phải qua viện thăm ông."

Thời Tư Nam chìm trong đau khổ không nghe vào tai lời mẹ nói.Ninh Thư bảo giúp việc nấu cơm trưa nhưng thức ăn toàn món thịt đầy dầu mỡ.

Ninh Thư còn nhìn thấy bốn cái chân giò lợn kho.Nhà họ Thời ăn uống thanh đạm, giúp việc thấy Ninh Thư không nói gì, tưởng cô chủ không hài lòng về thức ăn, vội vàng giải thích: "Đây là các món tiểu thư thích ăn ạ."

Ninh Thư chỉ ừ: "Xào hai đĩa rau."

Tịch Mộ Thành, Ninh Thư và Thời Tư Nam ngồi chung mâm.

Thời Tư Nam mới đó còn đau không thiết sống giờ đã nhìn chằm chằm bàn cơm.Bụng kêu ọt ọt, rõ ràng Thời Tư Nam đói.Không thấy thức ăn không sao, thấy là đói không chịu được, bụng rỗng tuếch chỉ muốn nhét hết thức ăn trên bàn vào bụng.Thời Tư Nam nuốt nước miếng ừng ực không rời mắt khỏi chân giò kho.Dạo này Thời Tư Nam không biết mình bị làm sao mà ăn khoẻ thế, đã vậy còn nhanh đói.Trưa ăn no căng, mới đầu giờ chiều đã đói gần chết vội vàng kiếm gì đó lấp bụng.

Ăn tối xong đêm lại đói, lại đi lục đồ ăn.Ngày nào cũng triền miên bên cậu, Thời Tư Nam nghi mình vận động với cậu mất nhiều sức.Ninh Thư thấy thế nhếch khẽ môi: "Ăn đi."

Thời Tư Nam bưng bát, thấy Tịch Mộ Thành chỉ uống nước không ăn cơm, cô ta nói: "Cậu cũng ăn đi ạ."

Cô gái lấy lòng mình, Tịch Mộ Thành mềm lòng.Nhưng cậu ta không thèm ăn, dạo này chẳng buồn ăn gì, chỉ khô miệng tê lưỡi không nếm ra vị.Tóm lại là chán ăn.Nhất là khi Ninh Thư ngồi trước mặt, Tịch Mộ Thành lại càng không buồn ăn.Thấy cô gái nhìn mình, Tịch Mộ Thành bưng bát ăn rất chậm, ra dáng con nhà giàu.Nhưng cậu ta vẫn uống nước ừng ực.Thời Tư Nam ăn như hổ đói, dầu mỡ lem quanh miệng và cằm.Mâm cơm to đánh sạch trong một lúc, ba người ăn được nhiều thực chất toàn vào bụng Thời Tư Nam.Cái dạ dày mèo ngày xưa đã biến thành dạ dày voi.Ninh Thư chỉ cười khẽ.Cô nói với Thời Tư Nam: "Lên phòng đi, mẹ có chuyện nói với con."

Thời Tư Nam không trả lời ngay mà nhìn Tịch Mộ Thành trước, Tịch Mộ Thành không nói gì, Thời Tư Nam không hiểu ý cậu, cô ta nói với Ninh Thư: "Có chuyện gì mẹ nói luôn ở đây đi ạ."

Ninh Thư nhìn Thời Tư Nam: "Con chắc không?"

Thời Tư Nam làm gì cũng phải trưng cầu ý kiến của Tịch Mộ Thành?Nuôi con gái lớn bằng này để làm gì?

Làm ấm giường, sinh con, làm trâu làm ngựa cho đàn ông?Tự nhiên Ninh Thư thấy mệt mỏi, các cụ bảo con gái ngây thơ được lòng trai nhưng ngây thơ như Thời Tư Nam thì Ninh Thư chịu cô đơn suốt kiếp.Mà hình như cô đã cô đơn nhiều kiếp.Thời Tư Nam nói: "Mẹ muốn nói gì với con thế ạ?"

Ninh Thư bình thản: "Không có gì, con vui là được."

Ninh Thư xách túi, cô bị điên mới định càm ràm với Thời Tư Nam.Định là chích thêm một châm nữa, nhưng Thời Tư Nam có triển vọng thế này không cần chích thêm.

Lại thêm thuốc tăng cân, không đến hai tháng sẽ gấp đôi thể trọng, béo lên trông thấy.Châm vào huyệt Đại Chuỳ giúp năng khả năng tiêu hoá và kích thích thèm ăn.

Thể hiện trực quan ở dễ đói, đói là muốn ăn điên cuồng, mới ăn no chẳng được lâu lại đói.Cơ thể không cần nhiều năng lượng đếnmức đó, không tiêu hết sẽ tích mỡ.Nhà họ Thời dư sức nuôi một nàng béo, chỉ không biết Thời Tư Nam có chấp nhận được cơ thể thừa mỡ không thôi.Thời Tư Nam thấy mẹ đi thì buồn bã, cô ta lại làm mẹ giận.Cô ta và mẹ ngày càng xa cách, mẹ lạnh lùng với mình như người lạ, có lúc Thời Tư Nam còn cảm thấy mẹ không phải mẹ mình.

Cô ta không muốn cậu giận cũng không muốn mẹ tức, ngặt nỗi hai người như nước với lửa.Tịch Mộ Thành ngửa đầu uống cạn cốc nước rồi dồn Thời Tư Nam vào tường, vạch áo Thời Tư Nam.Cảm nhận được cơ thể rắn chắc, nóng hừng hực của cậu, trái tim Thời Tư Nam đập loạn nhịp.Lại quấn quít không rời, Tịch Mộ Thành hành hạ Thời Tư Nam vô cùng tàn bạo, khoảnh khắc phóng thích người cậu ta đau đớn rên thành tiếng.Thứ đó chảy xuống đùi Thời Tư Nam.

Tịch Mộ Thành nhìn xuống, trong thứ kia có dính máu, không biết của cậu ta hay của Thời Tư Nam.Tịch Mộ Thành hoa mắt chóng mặt, mồ hôi nhỏ giọt lại đau mỏi eo, hô hấp dồn dập, trong tai lùng bùng tiếng tim đập kịch liệt.Mặc dù vậy nhưng bụng dưới vẫn căng, vẫn muốn tiếp tục quấn quít cô gái.Tịch Mộ Thành chống tay lên tường sắp không chịu nổi, nhỏ yêu tinh này đúng là muốn hút khô cậu ta.Bên dưới lại kêu gào, cậu ta hít sâu đẩy Thời Tư Nam ra ghế, chồm người lên.

Áp tường rất tốn sức, cậu ta cần đổi tư thế...Rối não chuyện công ty lại bị Ninh Thư sỉ nhục, Tịch Mộ Thành nghi ngờ Thời Tư Nam là con mồi của nhà họ Thời.Nhưng cậu ta lại chẳng nỡ làm gì mỗi khi nhìn khuôn mặt ngây thơ này.

Có lật mặt thì cô ta vẫn chẳng hiểu.Tịch Mộ Thành đành giấu chuyện trong lòng, nếu phát hiện Thời Tư Nam có bắt tay với người nhà họ Thời, cậu ta sẽ không nương tình nữa.Tịch Mộ Thành hànhhạ Thời Tư Nam gấp đôi, Thời Tư Nam đau nhăn mặt, liên tục kêu đau nhưng Tịch Mộ Thành chẳng quan tâm.Cơ thể như bị xé rách, Tịch Mộ Thành đỏ mắt cắn xé người bên dưới, Thời Tư Nam hơi sợ chỉ biết cắn môi chịu đựng.Bên dưới chết lặng, mồ hôi nhễ nhại khắp người,lần đầu đau khổ vì cậu quá mạnh bạo.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 797: Hello cậu trẻ - Tình trạng của Tịch Mộ Thành


Chuyển ngữ: Wanhoo
Thời Tư Nam đau, Tịch Mộ Thành cũng đau, đau tê tái nhưng cơ thể chỉ càng căng tức như sắp nổ tung.Tịch Mộ Thành nghiến răng nhịn đau, lúc phóng thích lại đau thốt ra tiếng.Tịch Mộ Thành chau gắt lông mày, thứ bắn ra tanh hôi có lẫn máu, hình như có cả mủ vàng.Tịch Mộ Thành chợt ý thức được cơ thể mình có vấn đề.

Trước đây cậu ta luôn kiêu ngạo mình khoẻ, bảy lần một đêm chẳng là gì bởi cậu ta có thể một lần suốt cả đêm.Giờ này mới nhận ra mình không biết tiết chế.Thấy Thời Tư Nam lại chỉ muốn giày vò, muốn cô rên rỉ dưới thân.

Phóng túng không biết mệt, cơ thể khoẻ mạnh ngày xưa như bị rút sạch.Tịch Mộ Thành chống tay lên ghế, cánh tay run nhẹ, Thời Tư Nam bên dưới mệt không có sức mở mắt.Tịch Mộ Thành lại có cảm giác muốn chiến hiệp nữa.Tịch Mộ Thành đến phát điên, vội vàng bò dậy mặc quần áo chuồn vội như có ma quỷ đuổi theo.Cậu lạnh lùng bỏ đi, Thời Tư Nam đau lòng muốn chết, với lấy quần áo che nơi riêng tư rồi nằm bất động.Thời Tư Nam nằm khóc trong âm thầm, bi thương như cả thế giới quay lưng.Tịch Mộ Thành ra khỏi nhà đi viện khám ngay.

Bác sĩ dặn cậu ta phải cấm dục, nghỉ ngơi một thời gian và kê thuốc bổ thận.Tịch Mộ Thành không muốn về nhà họ Thời, bởi hễ thấy Thời Tư Nam là trái tim lại rung động, người nóng ran.

Kể cả Thời Tư Nam không ở bên cạnh cũng phải tự xử.Tịch Mộ Thành nghi ngờiThời Tư Nam là yêu tinh, là hồ ly tinh chuyên hút hồn đàn ông.

Không thì tại sao vừa thấy đã không cầm được chỉ muốn hành hạ chết cô ta.Tịch Mộ Thành uống thuốc bổ thận nhưng không có tác dụng.

Cậu ta bổ lắm rồi uống thêm chỉ nóng hừng hực, không tiêu nổi.Tình hình hiện giờ đi vệ sinh cũng ra một chút.Mặc dù không về biệt thự nhà họ Thời nhưng thi thoảng vẫn bất giác nhớ đến dáng vẻ Thời Tư Nam nở rộ dưới người mình.Mới chớm nghĩ lại căng bụng, hết cách lại phải đi giải toả.

Giải toả xong lại vẫn hoa mắt chóng mặt, tim đập nhanh.Dục vọng đến làm sao nhịn được.

Tịch Mộ Thành xả xong → hối hận → xả xong → hối hận → lại xả xong → mẹ kiếp không chịu nổi → không được xả nữa...Một vòng tuần hoàn luẩn quẩn, chỉ chớm nghĩ đến ba chữ Thời Tư Nam cũng khiến cậu ta hưng phấn cả ngày.Nghĩ đến thôi là cơ thể hút hồn lại hiện lên trong đầu.Không về biệt thự cũng như nhau.Tịch Mộ Thành gầy đi nhiều, bọng mắt thâm sì, râu cũng mọc chậm.

Ngày trước sáng nào cũng phải cạo râu còn giờ mấy ngày không cạo không sao.Đó là biểu hiện của thận hư.Tịch Mộ Thành lại ghé bệnh viện, bác sĩ nói cậu ta mệt nhọc quá độ cần nghỉ ngơi dài.Tịch Mộ Thành chau mày, người rất khó chịu, như có cái gì đó đè nặng trên người.Rảnh rỗi đấm bốc được vài cái đã mệt nằm dài, mồ hôi chảy ròng ròng, người lúc nóng lúc lạnh.Cơ thể Tịch Mộ Thành rất khác thường.Ninh Thư nghe từ người giúp việc nói lâu rồi Tịch Mộ Thành không về nhà.

Người giúp việc gọi đến xin Ninh Thư tiền chi tiêu trong nhà.Biệt thự chỉ có mỗi Thời Tư Nam rửa mặt bằng nước mắt mỗi ngày, làm gì có tiền mà xin.Thời Tư Nam vừa khóc vừa nhét đồ ăn vào miệng, biến đau buồn thành quyết tâm ăn uống.Giúp việc còn nói dạo này tiểu thư hơi mập.Ninh Thư dặn giúp việc không cần tiết kiệm tiền, Thời Tư Nam muốn ăn gì cứ nấu cho con bé ăn.Ninh Thư cúp máy đi thăm người đẻ mướn.

Em bé đã được ba tháng, bụng người đẻ mướn hơi nhô, kiểm tra mọi mặt cho kết quả bình thường.Cô vận chuyển một ít linh khí vào trong người người đẻ mướn, giúp cô ta khoẻ hơn, cơ thể mẹ không đau ốm cũng tốt cho thai nhi.Thăm người đẻ mướn xong lại ghé viện thăm bố già.Mấy tháng chữa bệnh ông già đã có thể miễn cưỡng xuống giường đi vài bước.

Nói chung cũng nhiều tuổi, bị thương nặng khó mà khoẻ mạnh như xưa.Ông già thấy Ninh Thư thì hỏi: "Công ty sao rồi con?"

"Công ty khá ổn ạ, cổ phiếu đã ổn định không tụt giá cũng không tăng, công ty không có vấn đề gì."

Ninh Thư dìu ông nằm xuống, nắm tay ông truyền cho ông một ít kình khí.Ông già ừ rồi lại hỏi: "Con bé Tư Nam đâu?"

Mấy tháng rồi không đến thăm ông nó một lần, cũng không gọi điện hỏi thăm.Ninh Thư trả lời: "Con đề phòng Tịch Mộ Thành không cho nó đến thăm bố."

"Con gái là bát nước đổ đi, con bé không biết phải có trách nhiệm với nhà họ Thời."

Ông già thở dài: "Cuối cùng vẫn tuột."

Ông già nói tuột là ám chỉ Thời Tư Nam không có bản lĩnh trói Tịch Mộ Thành.Có thể sẽ thành công nếu nhiệm vụ đó giao cho Thời Lệ Na lăn lộn thương trường.Vấn đề là Thời Lệ Na hơn Tịch Mộ Thành hai giáp, vì thế bố già muốn dùng cháu gái.Thời Tư Nam cần biết về trách nhiệm của nó với nhà họ Thời ư?

Không cần, nó chỉ cần đợi chân mệnh thiên tử đến.Thời Lệ Na cũng là phụ nữ nhưng chèo chống nhà họ thời, gánh công ty.

Thời Tư Nam thì đến giờ vẫn là thiên sứ không nhiễm bụi trần.Đây là vấn đề của Thời Lệ Na và bố già, họ nên dạy Thời Tư Nam biết trách nhiệm của mình ngay từ khi còn nhỏ.Quần áo đẹp, đồ ăn ngon, người giúp việc vây quanh, hưởng thụ những thứ đó không cần trả giá sao?Ninh Thư nói chuyện với bố già một lúc rồi lại chạy về công ty.Một thời gian dài Tịch Mộ Thành không đi làm, bỏ trống ghế phó tổng.

Thật ra Tịch Mộ Thành có đi làm hay không cũng vẫn thế.Ninh Thư cắt lương Tịch Mộ Thành, không cho kế toán chuyển lương vào thẻ cậu ta.Lương của phó tổng là con số lớn, tiết kiệm được khoản này dùng vào nhiều việc khác.Lâu vậy rồi không xuất hiện, Ninh Thư cảm thấy Tịch Mộ Thành đang ủ mưu to.Cô cần đề phòng, phòng ngừa chuyện vuột khỏi tầm kiểm soát.Má nó chứ, cái thận của Tịch Mộ Thành khoẻ thật đấy, thằng khác mà dính đứt từ lâu rồi.Đúng là người được trời cao yêu thương có khác.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 798: Hello cậu trẻ - Bố già mất tích


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư luôn đề phòng Tịch Mộ Thành nhưng bẵng đi một thời gian dài, Tịch Mộ Thành như đăng xuất khỏi trái đất.Ninh Thư gọi về nhà hỏi giúp việc xem Tịch Mộ Thành có về không nhưng đều được trả lời là không về.Ninh Thư cúp máy, rốt cuộc cậu ta chạy đi đâu?Ninh Thư dẹp công việc sang một bên định về nhà xem thế nào.Mới bước vào cửa đã nghe tiếng khóc rấm rứt, Ninh Thư nổi da gà, tưởng đâu vào nhà ma.Vào trong thì thấy một nàng béo ngồi trong phòng vừa khóc vừa ăn khoai tây chiên, uống coca.Ninh Thư nhăn mày, lâu không gặp Thời Tư Nam béo lên nhiều.

Mắt mũi híp hết lại, nọng cằm gấp đôi.

Cô gái mảnh khảnh ngày nào trở thành mập béo, bước một bước rung tảng thịt.Ninh Thư cũng không nhận ra con gái mình.Cô đứng ở đó, Thời Tư Nam ngoảnh lại nhìn Ninh Thư, nước mắt tuôn xối xả không dám nhìn mẹ.Thời Tư Nam ngày xưa đáng yêu, là bông hoa thuần khiết động lòng người.

Còn giờ nước mắt rơi trên khuôn mặt tròn xoe không chảy được xuống cằm.Thời Tư Nam đứng dậy một cách khó nhọc, bước uỳnh uỳnh về phía Ninh Thư, mỗi bước đi là tảng thịt rung.Xứng ngang chân voi.Thời Tư Nam khóc gọi: "Mẹ ơi..."

Ninh Thư lạnh lùng: "Sao con lại ra nông nỗi này?

Khoẻ rồi không đi học ở nhà ăn cái gì?"

Thời Tư Nam làm gì muốn đi học.

Cậu đi đó giờ không về cũng không có tin tức nào.Cô ta mong ngóng điện thoại mỗi ngày, chỉ muốn nghe tiếng chuông hoặc âm báo tin nhắn cũng thoả lòng.Số điện thoại chỉ lưu mỗi số của cậu, điện thoại đổ chuông là cô ta biết cậu gọi cho mình.Nhưng cô ta chờ, cô ta đợi, chờ ngày qua ngày lại chẳng đợi được cuộc gọi của cậu, số của cậu cũng luôn máy bận.Thời Tư Nam rất đau khổ, có phải cậu không cần cô ta nữa không.Thời Tư Nam không biết lý do, chỉ cần nhớ đến cậu trái tim lại quặn đau, làm gì còn muốn đi học.Đi học không quan trọng bằng có cậu.

Cô ta thất tình, cô ta đang chìm trong bóng đêm cô quạnh.Tại sao lại ăn vì cô ta không hãm được cái miệng.

Cô ta luôn rất đói, chỉ có lấp đầy cái bụng mới nguôi ngoai.Thời Tư Nam không dám soi gương, mình thế này không dám nhìn cậu.Thời Tư Nam rất ghét bản thân tại sao không hãm được miệng.Ninh Thư hỏi Thời Tư Nam: "Tịch Mộ Thành có gọi cho con không?

Cậu ta đi đâu rồi?"

Nhắc đến Tịch Mộ Thành là Thời Tư Nam lại khóc to, sụt sịt nước mũi không trả lời được.Ninh Thư thấy thế cũng chẳng muốn hỏi nữa.

Thời Tư Nam chính là người hỏi gì cũng không biết, luôn luôn đần mặt chỉ đợi người ta đến yêu thương, đợi đàn ông đến che chở hạnh phúc hết đời.Thời Tư Nam béo híp mắt, đáng thương nhìn mẹ: "Con phải làm sao đây mẹ?"

Cô ta thế này không thể ra đường mà cũng bị cậu chê.Ninh Thư khuyên qua loa: "Ăn ít thôi, tập thể dục nhiều vào."

Thời Tư Nam lại càng khóc nhiều hơn.Ninh Thư rời khỏi nhà, Thời Tư Nam ngỡ ngàng không tin nổi.

Mẹ cứ vậy mà đi sao.Cô đau khổ nhường này mà sao mẹ thờ ơ thế.Thời Tư Nam rất rối lòng.Ninh Thư không quan tâm cảm xúc của Thời Tư Nam, có đau đến đâu cô cũng không thương.Mới ra khỏi nhà đã nhận được điện thoại của giúp việc ở bệnh viện.

Bà ta sợ hãi, lo lắng: "Cô ơi không thấy ông chủ đâu, tôi chỉ đi lấy cơm về đã không thấy đâu cả."

Ninh Thư lạnh mặt: "Không thấy bố tôi đâu?"

"Tôi chỉ đi lấy cơm thôi..."

Ninh Thư hỏi: "Không thấy bao lâu rồi?"

"Mới một lúc, khoảng mười phút.

Tôi lấy cơm về không thấy ông chủ đâu."

Giúp việc rất sợ hãi.Ninh Thư chau mày chạy nhanh đến đồn cảnh sát, báo cảnh sát nhanh nhất có thể.Ngay khi nhận được tin Ninh Thư nghĩ đến nhất định Tịch Mộ Thành làm.Cô đã giấu ông già không cho bệnh viện lưu hồ sơ, tại sao Tịch Mộ Thành vẫn tìm thấy?

Nghĩ đi nghĩ lại, hay lộ tung tích trong video kia?

Lúc đó ông già mặc đồng phục bệnh nhân có thêu logo bệnh viện, gọi video chưa đến hai phút nên cô không để ý.Ninh Thư vỗ trán, tính trời tính biển không ngờ sơ sót chi tiết, lẽ ra khi đó nên chuyển viện cho bố già.Ninh Thư lắc đầu, cái đầu vẫn chưa đủ thông minh.Không biết mưu tính quả thật không đấu trí được với người khác.Lúc đó Tịch Mộ Thành cố tình tung tin ông già chết trong công ty.

Ông già không chết, cậu ta cũng căn cứ vào phòng bệnh trong video tìm ra bệnh viện ông già nằm.Ông già gọi video chắc chắn lộ manh mối cho Tịch Mộ Thành cơ hội tìm thấy bệnh viện.Ninh Thư vào đồn cảnh sát báo bố mình bị bắt cóc ngay trong bệnh viện.Nhưng ông già mất tích đột ngột quá, cô không có chứng cứ, có báo cảnh sát mà tên bắt cóc chưa gọi điện thì cảnh sát cũng không được phép hành động.Nếu quả thật là Tịch Mộ Thành bắt cóc ông già, e là muốn cái mạng ông ta chứ không chỉ muốn mỗi tiền.Tịch Mộ Thành hận nhà họ Thời mà!Ninh Thư đến bệnh viện, giúp việc sợ tái mặt xin lỗi cuống quít: "Xin lỗi cô chủ, tôi chỉ đi lấy cơm về đã không thấy ông đâu."

Ninh Thư nhăn mặt: "Có y tá mang cơm đến mà?"

"Ông chủ nói ngán ăn thức ăn bệnh viện, bảo tôi đi xem xem có món khác không."

Giúp việc trả lời.Ninh Thư nhìn giúp việc một cái rồi nhìn giường, chăn hơi loạn cho thấy ông già giãy giụa trước khi bị bắt cóc.Ninh Thư nhanh chóng kiểm tra camera của bệnh viện.Sau khi giúp việc mang cặp lồng giữ nhiệt ra ngoài, một lát sau có y tá vào phòng.

Y tá đeo khẩu trang, tóc hơi dài, tóc mái che kín mắt không rõ mặt mũi.Người này không cao cũng chẳng thấp, mặc đồ y tá nhưng Ninh Thư cứ thấy là đàn ông.Nói cung rất không tự nhiên.Có điều chắc hẳn không phải Tịch Mộ Thành.

TịchMộ Thành có vóc dáng to cao, không mặc vừa đồng phục y tá cỡ to nhất.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 799: Hello cậu trẻ - Đoạt mạng từ tử thần


Chuyển ngữ: Wanhoo
Vả lại Tịch Mộ Thành kiêu ngạo là thế làm gì có chuyện mặc đồng phục y tá, mặc đồ con gái?!Kẻ đóng giả y tá này không phải Tịch Mộ Thành vẫn có liên quan đến Tịch Mộ Thành.Một lát sau tên đó đẩy xe lăn ra ngoài.

Ông già ngồi im, vẹo đầu trên xe lăn, rõ ràng mất ý thức.Ninh Thư xem camera thở dài thườn thượt.Biết đi đâu tìm ông già đây, cô không có manh mối.Bố già chỉ đi được vài bước, không thể tự chạy trốn.Không lấy mạng bố già luôn tức còn có kế hoạch dành cho ông.Tịch Mộ Thành giỏi thật nhé.Ninh Thư day trán, cũng tại mình khinh địch không chu toàn mọi mặt, sơ sẩy một cái đã cho cậu ta cơ hội.Ninh Thư gửi video cho cảnh sát chứng minh bố mình bị bắt cóc.Ninh Thư nhìn thấy biển số xe trong camera bệnh viện.

Hơi mờ, chỉ đại khái số.Nhìn ra số Ninh Thư điều tra ngay chủ xe.Rồi ghé đồn công an giao thông kiểm tra hướng đi của xe.Đang bận chóng mặt thì có người gọi điện, là số ở nhà.Ninh Thư nghe máy, bên kia là tiếng sụt sịt của Thời Tư Nam: "Mẹ ơi..."

Ninh Thư nhăn mày, rất hiếm khi Thời Tư Nam gọi cho cô, tự nhiên gọi chắc chắn có chuyện."

Con khó chịu quá mẹ ơi, mẹ đang ở đâu thế?"

Thời Tư Nam khóc lóc nói.Cô ta ở một mình trong phòng khách, ngoài trời đen kịt, giúp việc ở cả trong phòng không vào nhà.Thời Tư Nam thu mình trên ghế, lấy hết dũng cảm gọi cho Ninh Thư.Thời Tư Nam cảm thấy bị cả thế giới vứt bỏ, rất cô độc, rất sợ hãi, gió đêm lùa qua cửa sổ sát đất làm cô ta lạnh run người.Ninh Thư bận sứt đầu mẻ trán không có thời gian an ủi cô con gái cô đơn trong giá lạnh, bảo thẳng: "Ông con mất tích, mẹ đang bận tìm ông con."

"Sao thế mẹ?"

Thời Tư Nam khiếp đảm.Ninh Thư xem camera giao thông nhìn thấy hướng đi của chiếc xe đó, cô ngờ ngợ được đích đến.Khu vực này có biệt thự của Tịch Mộ Thành, Ninh Thư cần ghé qua đó dù chưa chắc bố già bị đưa đến đấy."

Sao ông lại mất tích ạ?"

Bây giờ Thời Tư Nam mới chợt nhớ ra lâu lắm rồi không thấy ông ngoại.Ninh Thư nói nhanh: "Mẹ đang bận." rồi cúp máy.Thời Tư Nam nghe tiếng tút tút lại rớt nước mắt, bụng kêu ọt ọt.Thời Tư Nam vừa khóc vừa ăn đồ ăn vặt, nuốt thức ăn trộn nước mắt.Ninh Thư cởi đồ công sở, thay thành đồ thể thao, đi giày thể thao đế cao su, mang theo dây thừng, đèn pin, dao và một cái gậy làm vũ khí, chuẩn bị đến biệt thự của Tịch Mộ Thành.Sắp nửa đêm, không có nhiều xe trên đường, Ninh Thư đạp ga phi như bay.Phòng khách sáng đèn nhưng trên tầng tối thui.

Ninh Thư tiếp cận cửa sổ phòng khách, cửa sổ buông rèm che kín, Ninh Thư không nhìn thấy trong nhà.Chỉ nghe có tiếng nói chuyện, có vẻ có khá nhiều người.Ninh Thư áp sát tường, chắc chắn chín mươi phần trăm bố già bị nhốt trong này.

Nhưng biệt thự nhiều phòng, bố già ở phòng nào?Chưa thăm dò tình hình thì không được hành động thiếu suy nghĩ, lỡ bọn chúng ra tay ngoan độc với bố già thì sao.Hơn nữa cô còn không biết có bao nhiêu người trong nhà, Ninh Thư không xác định hạ gục tất cả.Cô nhìn lên thấy có cục nóng điều hoà.

Cô trèo lên cây cạnh biệt thự, điều động kình khí nhảy lên cục nóng điều hoà, rồi lại nhảy vào ban công phòng ở tầng hai.Vào phòng Ninh Thư soi đèn pin, đây là phòng ngủ không có người.Ninh Thư tắt vội đèn pin khi nghe có tiếng bước chân ngoài hành lang.Bước chân biến mất cô mới mở cửa khẽ khàng, trên tầng cũng nghe tiếng nói chuyện ồn ào dưới phòng khách.Rồi thì mùi thuốc lá, rượu bia nồng nặc.Quả thật có rất nhiều người.May mà không xông vào từ cửa chính.Bằng không một người cũng chém chết cô.Ninh Thư chạy nhanh sang phòng bên cạnh, phòng này cũng đen thui, Ninh Thư bật đèn vẫn không thấy bóng dáng ông già.Rốt cuộc ông già ở đâu?Phòng này không có Ninh Thư lại chuyển phòng, tuy nhiên phòng bên có đèn, Ninh Thư rút con dao buộc ở bắp chân.Ông già mặt mày tái nhợt bị trói vào ghế.Ninh Thư vội vàng đi đến gọi nhỏ: "Bố ơi."

Ông già nheo mắt, thấy Ninh Thư thì sửng sốt: "Sao con đến đây?"

Ninh Thư cắt đứt dây thừng, nói nhỏ với ông: "Bỏ qua chuyện đó đã, con cõng bố trốn trước."

"Chúng có rất nhiều người, bố già rồi Lệ Na, sống lâu vậy cũng đáng, con..."

Bố già vẫn muốn nói đã được Ninh Thư cõng, chạm vào vết thương rất đau.Ninh Thư buộc ông già vào người mình.

Buộc hai dây còn lại vào chân giường trèo qua cửa sổ đu dây xuống từ từ.Dây thừng ma sát rát tay.Lại còn đu sức nặng hai người.

Lòng bàn tay đau rát chắc cũng mài rách da.Khó khăn lắm mới xuống đất, Ninh Thư dựa tường cõng bố già đến nơi đỗ xe.

Thả ông vào trong xe rồi vội vàng phóng xe.Chạy được một đoạn Ninh Thư mới thở phào.May đó, cứu được ông già.

Không đúng, phải may nhờ Thời Lệ Na được cần cù điều tra Tịch Mộ Thành mới cho Ninh Thư biết ở đây có biệt thự của cậu ta.Ninh Thư gọi báo cảnh sát, nhìn gương chiếu hậu thấy phía sau có mấy chiếc xe phóng như bay đuổi theo mình.Chúng phát hiện không thấy ông già?Ninh Thư nghiêm mặt đạp ga chạy thẳng đến...

đồn cảnh sát.Đuổi theo đi, có giỏi thì đuổi theo!Xe phía sau phóng rất nhanh, một số người còn thò đầu ra ngoài cửa sổ gào thét bắt Ninh Thư dừng xe.Ninh Thư mặc kệ, mím môi đạp ga.Ninh Thư bảo cảnh sát nên có xe cảnh sát chạy về hướng này đón xe Ninh Thư, các xe đuổi theo lập tức bẻ lái bỏ chạy.Đến lúc này Ninh Thư mới thật sự thở phào nhẹnhõm, ngoảnh lại nhìn bố già đã ngất từ bao giờ.
 
Back
Top Bottom