Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Ninh Thư (601-800)

Ninh Thư (601-800)
Chương 770: Hello cậu trẻ - Không quan tâm con gái


Chuyển ngữ: Wanhoo
Tịch Mộ Thành nói: "Tư Nam lớn rồi phải biết tự lập, cháu nên ngủ phòng riêng."

"Cháu..."

Thời Tư Nam không biết trả lời thế nào.Ninh Thư trợn mắt, con gái bà không ngủ với bà chẳng lẽ ngủ với mày hả thằng súc vật."

Mẹ con tôi ngủ với nhau ảnh hưởng gì đến cậu trẻ?"

Ninh Thư đanh mắt nhìn Tịch Mộ Thành, giọng lạnh nhạt: "Hả em?"

Tịch Mộ Thành bưng cà phê nhấp một ngụm hờ hững, mỉm cười: "Em có lời vậy thôi mà.

Tư Nam là trưởng nữ của nhà họ Thời, con bé cần học cách tự lập."

Ninh Thư: Đừng tưởng bà không biết mày đang âm mưu cái gì.Muốn vào phòng ngắt hoa à, giỏi thì sang phòng bà này, bà không đánh gãy ba chân của mày thì mà không mang họ Ninh.Ninh Thư bật cười: "Không đến lượt cậu bận tâm chuyện mẹ con tôi."

Tịch Mộ Thành nhún vai, chẳng qua vẫn không rời mắt khỏi Thời Tư Nam.Thời Tư Nam bị kẹp giữa rất khó chịu, đành nói với Ninh Thư: "Thôi mẹ đừng nói nữa."

Ninh Thư kéo Thời Tư Nam ngồi cạnh ghế mình, nói lạnh lùng: "Không đàn ông bình thường nào quan tâm chuyện tế nhị này.

Con có thấy ông con có bao giờ đề cập vấn đề này không?

Cậu ta không chỉ là đàn ông mà còn là cậu của con, quan tâm chuyện tế nhị đó chẳng phải biến thái thì là gì?"

"Mẹ?"

Thời Tư Nam hoang mang, lén nhìn Tịch Mộ Thành một cái, cô ta không thấy cậu trẻ giống biến thái.Ninh Thư nhăn mày, thầm thở dài.

Cô hơi cạn lời, con gái bênh người yêu lắm, Thời Tư Nam bênh Tịch Mộ Thành hơn mẹ nó.Nhà họ Thời không có chú bác trẻ, bố của Thời Tư Nam cũng rời đi từ khi Thời Tư Nam còn bé.

Thời Tư Nam không có kinh nghiệm sống cùng chú bác trẻ tuổi.Cô ta nghĩ mức độ thân mật của Tịch Mộ Thành chẳng qua chỉ là trưởng bối đối với con cháu trong nhà.Bố già đi xuống, hỏi ba người: "Mới sáng ra đã có chuyện gì thế, ở trên nhà cũng nghe giọng mấy đứa là sao?"

Thời Tư Nam muốn cho qua chuyện này, không muốn cãi nhau: "Không có gì đâu ạ."

Bố già ừ rồi ngồi vào ghế: "Hôm nay bố sẽ chuẩn bị tiệc, Tư Nam chỉ cần vui vẻ, xinh đẹp đón sinh nhật tuổi mười tám thôi."

"Con cảm ơn ông."

Thời Tư Nam cười tít mắt trông rất đáng yêu.Tịch Mộ Thành vẫn nhìn Thời Tư Nam, Thời Tư Nam quay sang nhìn vào mắt Tịch Mộ Thành, Tịch Mộ Thành nháy mắt với cháu gái, ra vẻ suy tư: "Cậu biết tặng gì cho cháu đây?

Khó nhỉ."

Tịch Mộ Thành nhăn mày đổ người về phía trước nhìn Thời Tư Nam: "Cháu thích gì cứ nói với cậu, cậu sẽ tặng cho cháu."

Thời Tư Nam đỏ mặt, Ninh Thư lạnh lùng lên tiếng: "Cảm ơn cậu, Tư Nam không quá thích cái gì, cậu tặng gì cũng được"Tịch Mộ Thành nhìn Thời Tư Nam, cười khẽ: "Em thì thấy vẻ mặt con bé không nói như vậy.

Là mẹ mà không biết con gái thích gì, chị làm mẹ vậy là không được đâu nhé."

Ninh Thư nhìn sang thấy Thời Tư Nam hơi buồn, đau lòng vì mẹ không biết mình thích gì.Ninh Thư: ...Má nó."

Con trẻ cần có tình yêu từ gia trưởng, chị suốt ngày chỉ biết mỗi công việc, chị nên quan tâm cháu hơn."

Tịch Mộ Thành đứng lên cầm áo vest, cười ha ha rồi đi.Ninh Thư mím môi, ăn hết bánh mì kẹp và sữa bò của mình.

Không ăn no làm sao có sức chiến đấu."

Ăn sáng đi còn đi học con."

Ninh Thư không biết nói gì với Thời Tư Nam, cô ta đơn thuần quá, trở thành công cụ để Tịch Mộ Thành công kích cô.Ăn sáng xong Ninh Thư lên phòng thay đồ đi làm, chỉ cần giết Tịch Mộ Thành là mọi việc suôn sẻ.Ninh Thư không tính vạch mặt hành động thân mật quá đà của Tịch Mộ Thành và Thời Tư Nam.

Vì hiện giờ Thời Tư Nam vẫn coi Tịch Mộ Thành là cậu, là gia trưởng.Phải tiêu diệt Tịch Mộ Thành khi chưa phát sinh quan hệ.Thời Tư Nam lên phòng với Ninh Thư, nói với Ninh Thư đang mặc áo vest: "Hôm nay mẹ đưa con đi học được không ạ?

Lâu lắm rồi mẹ không đưa con đi."

Ninh Thư gật đầu: "Ừ, mẹ đưa con đến trường trước rồi qua công ty sau."

Dù Ninh Thư đã hứa sẽ đưa Thời Tư Nam đi học nhưng Thời Tư Nam vẫn chẳng mấy vui, rõ thấy còn bận lòng câu nói của Tịch Mộ Thành.Thời Tư Nam khoác balo xinh đợi Ninh Thư lái xe ra khỏi gara.Ninh Thư dừng xe trước mặt, Thời Tư Nam lên xe, chiếc xe rời khỏi biệt thự.Thời Tư Nam trong xe cứ nhìn Ninh Thư mãi, Ninh Thư nói thẳng: "Con muốn nói gì cứ nói đi."

Thời Tư Nam bày tỏ: "Mẹ lúc nào cũng bận đi làm, bận việc, con muốn đi mua sắm với mẹ, muốn trò chuyện với mẹ nhiều hơn."

Còn một chút nữa thôi là Ninh Thư không kìm nén được cơn nóng giận, giọng cô hơi cứng nhắc: "Mẹ nói với con mười câu con không nhớ nổi một câu.

Cậu con mới nói một câu thì con nhớ như in."

Gì đây, đang trách cô, trách Thời Lệ Na à?Thảo nào lúc Thời Lệ Na ở trong không gian hệ thống có nói làm gì với Thời Tư Nam cũng được, có thể thấy Thời Lệ Na bị tổn thương nặng nề.Phải tâm sự với cô ta mỗi ngày nếu không đó là không quan tâm cô ta, không hiểu cô ta.Hờ, không đi làm thì tiền từ trên trời rơi xuống à?Không đi làm mà có tiền cho cô ta sống trong nhung lụa chẳng cần lo toan bộn bề?Thời Lệ Na là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, biết bao nhiêu miếng cơm của nhân viên đè nặng trên vai Thời Lệ Na.Thương trường là chiến trường của đàn ông.

Thời Lệ Na là phụ nữ mà còn có một đời chồng, không thiếu lời ra lời vào xỉa xói.

Dấn thân vào thương trường phải trả giá gấp đôi, gấp ba, thậm chí gấp nhiều lần mới nhận lại sự kính trọng.Xã hội chưa bao giờ thôi ác cảm với phụ nữ.

Có người thì chê Thời Lệ Na chua ngoa, chồng cũng không chịu được đòi ly hôn.

Có người thì khen là người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng đâu biết được có phải khen thật lòng hay không.Thời Lệ Na tiếp nhận bao nhiêu và vẫn gồng gánh, đã từng than thở với Thời Tư Nam câu nào?Hay cô ta chỉ biết mình cô đơn quá, mẹ chẳng quan tâm mình, mình đau lòng biết bao~~~Ninh Thư rất ghét nói chuyện với kiểu người quá ngây thơ, nhìn đời bằng một màu hồng.

Chỉ khi ăn no rửng mỡ mới có thời gian nghĩ vẩn vơ.

Để rồi xem lúc cô ta khố rách áo ôm, cơm không có mà ăn liệu còn chỉ biết ích kỷ không.Thấy Ninh Thư giận, Thời Tư Nam hơi lo lắng mím môi nhìn ra ngoài đường.Ninh Thư thở dài: "Cuối tuần con đi thực tập ở công ty."

Thời Tư Nam quay sang mếu máo: "Kìa mẹ, con mới học lớp mười hai, con có nhiều bài tập lắm với cả con sắp thi rồi mà."

Ninh Thư lạnh lùng: "Có những thứ nay mai conkhông vận dụng đến.

Đi công tư thực tập, hiểu cách vận hành của công ty tốt chotương lai của con hơn."
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 771: Hello cậu trẻ - Tai nạn


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư định đào tạo Thời Tư Nam, không thể để bố già giao công ty cho Tịch Mộ Thành.Giao công ty cho cậu ta chẳng khác nào tuỳ cậu ta chém giết.Hơn nữa cho Thời Tư Nam đi làm để nó không có thời gian nhàn rỗi trách móc ích kỷ, để cho nó biết đời không màu hồng.Ninh Thư cười tủm tỉm: "Đi làm là mẹ con mình gặp mặt nói chuyện cả ngày."

Thời Tư Nam ức muốn khóc, giọng nghẹn ngào: "Mẹ nhà người ta muốn con mình học giỏi, mẹ đây bắt con bỏ học đi làm."

Ninh Thư: Phắc con nhà bà diu...Không thể nói chuyện với cái não rỗng, Ninh Thư nói lạnh lùng: "Mẹ chỉ bảo con đến công ty vào cuối tuần chứ không bảo con bỏ học."

Thời Tư Nam nói: "Nhưng mà con muốn nỗ lực học để thi đại học."

Ninh Thư đè nén cơn tức giận: "Con muốn học đại học một cú điện thoại là xong."

Thời Tư Nam không phải con nhà bình thường, bỏ thời gian thức đêm thức hôm học bài chẳng bằng đi làm lấy kinh nghiệm thực tế.Ninh Thư quả quyết: "Con muốn học trường gì đều được."

Thời Tư Nam kiên quyết: "Con muốn đỗ đại học bằng chính sức của con."

Ninh Thư rất bất lực: "Con thích là được."

Nói chuyện với nam giới và nữ giới khác nhau một trời một vực.

Thời Tư Nam nói chuyện Tịch Mộ Thành một kiểu, nói chuyện với cô kiểu khác.Cùng dấu đẩy nhau, miễn giải thích.Ninh Thư không ép Thời Tư Nam đi làm.

Tịch Mộ Thành đang đi làm rồi, Thời Tư Nam đến nữa khác nào tạo cơ hội cho cậu ta trêu con gái mình?Ninh Thư đưa Thời Tư Nam đến cổng trường, cô nói: "Đi học vui nhé."

Thời Tư Nam bặm môi: "Mẹ đi đường cẩn thận ạ."

Ninh Thư ừ rồi lái xe đi mất.Vừa đến công ty, thư ký của Ninh Thư đã hớt hải báo cáo: "Thưa sếp, phó tổng bị tai nạn ạ."

Ninh Thư: Ha ha ha ha...Ninh Thư thắc mắc: "Sao lại bị tai nạn?"

Thư ký trả lời: "Xe tự bốc cháy sếp ạ."

Tự bốc cháy à, cứ tưởng va quệt vào đâu chứ.

Ninh Thư hỏi: "Phó tổng thế nào rồi?"

Ninh Thư chỉ muốn xe của Tịch Mộ Thành gặp vấn đề để có cơ hội ra tay khi đem xe đi bảo dưỡng."

Phó tổng không bị thương nặng vì anh ấy đã nhảy ra khỏi xe khi xe tự bốc cháy."

Thư ký báo cáo: "Nhưng nhảy ra ngoài bị xe khác quẹt vào ạ."

Ninh Thư: Đáng tiếc quá...Nam chính mà, sống dai như đỉa sao chết dễ thế được.Ninh Thư hỏi: "Cậu ta đang nằm viện sao?"

Thư ký gật đầu.Ninh Thư không đi thăm Tịch Mộ Thành, cô bắt tay vào xử lý công việc.

May mà Ninh Thư từng làm chủ tịch, cũng có một chút kinh nghiệm quản lý công ty.Từng là sếp nam, giờ lại làm sếp nữ.Tan làm, Ninh Thư hỏi thư ký địa chỉ bệnh viện, tính qua thăm Tịch Mộ Thành.Thế mà đến nơi lại được cho hay Tịch Mộ Thành đã xuất viện.Ninh Thư: →_→Chắc chỉ bị trầy da, bệnh viện bôi cho ít thuốc rồi về, chứ không tại sao chưa nằm được một ngày đã xuất viện.Cô vất vả khứa ống dẫn đầu được tích sự gì?Ninh Thư trở về biệt thự, vào nhà đã thấy Tịch Mộ Thành băng bó một chân, khoác vai dựa vào nửa người vào người Thời Tư Nam.Thời Tư Nam đỡ Tịch Mộ Thành, Tịch Mộ Thành nặng quá hay sao mà gồng mình lên để đỡ.Thằng súc vật biết tận dụng cơ hội lắm, nhà bao nhiêu giúp việc lại cứ bắt Thời Tư Nam đỡ.Không bỏ qua bất cứ cơ hội đụng chạm cơ thể nào.Ninh Thư đợi Thời Tư Nam dìu Tịch Mộ Thành ngồi xuống ghế mới vào phòng khách, nhướng mày hỏi Tịch Mộ Thành: "Sao lại bị tai nạn?"

Tịch Mộ Thành quét mắt nhìn biểu cảm của Ninh Thư, nhún vai: "Em biết đâu được, chắc có ai đó muốn giết em."

Thời Tư Nam trợn tròn mắt hỏi Tịch Mộ Thành: "Ai lại muốn giết cậu?"

"Có người ngứa mắt nên muốn giết cậu thôi."

Tịch Mộ Thành vẫn nhìn chằm chằm Ninh Thư.Cậu ta thản nhiên: "Cậu bảo giúp việc kiểm tra gara, phát hiện có giọt xăng rớt chỗ xe cậu đỗ."

Thời Tư Nam hoang mang chìm trong suy tư.Ninh Thư vẫn bình tĩnh như thường, không hề tỏ ra chột dạ, chỉ chẹp miệng nói: "Tiếc cái xe quá, mấy chục triệu liền, ai bảo cậu không chú ý bảo dưỡng xe đều đặn."

Thời Tư Nam cười nói: "Người không sao là may rồi, người là quan trọng nhất, xe mua mới được mà mẹ."

Ninh Thư: ...Ninh Thư nhăn mày.Dù biết Thời Tư Nam nông cạn nhưng không ngờ nông cạn đến mức này.Mình một xu không kiếm được nói ra câu đấy làm Ninh Thư thấy hết sức nực cười.Thời Tư Nam không biết áp lực tiền bạc, tiền với cô ta mà nói chính là quẹt thẻ mua được ngay, không chi tiêu tiết kiệm để mua được một chiếc túi xách đẹp hay mỹ phẩm như con gái có mức sống bình thường.Nói thật, cái mạng của Thời Tư Nam chẳng đáng giá mấy chục triệu.

Có người bỏ tiền thuê người giết Thời Tư Nam, chắc chắn Thời Tư Nam không được chào cái giá bằng con xe kia.Cô ta chỉ là làm gì có giá.Tịch Mộ Thành nhếch môi cười nhạt, săm soi Ninh Thư rồi nói: "Khoé mắt chị có nếp nhăn rồi, chị nhớ chăm sóc da, bớt nóng giận và tư tưởng thoải mái chút, nếu không thì tức chết đó."

Cơ thể này hơn bốn mươi tuổi, châm chọc phụ nữ như thế hòng muốn người ta tức điên.Ninh Thư mỉm cười: "Chị đâu có giận, mà sao chị phải giận, có phải chị bị tai nạn đâu."

Thời Tư Nam biết Ninh Thư giận nhưng không biết tại sao mẹ lại giận, cô ta thấy mẹ thay đổi.Không dịu dàng với mình như xưa nữa.Thời Tư Nam nghĩ vậy hơi bực, cứng đầu không muốn nói chuyện với Ninh Thư.Mình đâu làm gì sai.Ninh Thư đi lên phòng tắm rửa, Ninh Thư không mệt khi đối mặt với Tịch Mộ Thành độc ác, nhưng sâu thẳm trái tim này bất lực về cô con gái của Thời Lệ Na.Ninh Thư không biết có phải do mình thực tế quá hay không mà không thể nào giả vờ là người mẹ hiền với cô con gái ngây thơ Thời Tư Nam, cô chỉ muốn phát điên muốn bóp chết cái thứ con ngu ngốc đó.Con gái là gánh nợ, Ninh Thư nghĩ kiếp trước Thời Lệ Na hủy diệt thế giới nên kiếp này mới đẻ ra cô con gái nặng lòng mẹ già.Thời Tư Nam khác hẳn Thời Lệ Na dứt khoát, ngay thẳng, cô ta có máu lãng mạn của ông bố.Đúng rồi, ai cũng thuần khiết, chỉ có mỗi mình Thời Lệ Na là ám mùi tiền hôi thối.Tịch Mộ Thành sau tai nạn tỏ một chút thái độ thù địch và đề cao cảnh giác.Cô phải nghĩ cách giết Tịch Mộ Thành mà bàn tay sạch bong.Trong tối thì Tịch Mộ Thành có anh em xã hộiđen, ngoài sáng thì có công ty, thật sự khó đối phó.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 772: Hello cậu trẻ - Mướt mát


Chuyển ngữ: Wanhoo
Nhưng, trước mắt cần vượt qua bước ngoặt sinh nhật mười tám tuổi của Thời Tư Nam.Ninh Thư ghét Thời Tư Nam vẫn không thể đứng nhìn Tịch Mộ Thành bỡn cợt con gái Thời Lệ Na.

Giúp Thời Tư Nam thoát được bước ngoặt này chưa biết chừng được tặng thêm kinh nghiệm.Nhưng thoát một lần sẽ còn lần hai, lần ba, cô không thể luôn cõng Thời Tư Nam.Mệt lắm.Lúc ăn cơm tối, Tịch Mộ Thành nhìn Ninh Thư rồi nói với bố già: "Con muốn giao cho cảnh sát điều tra vụ tai nạn."

Nói với bố già nhưng mắt không rời Ninh Thư, ám chỉ thấy rõ.Bố già nhìn Tịch Mộ Thành rồi lại nhìn Ninh Thư, mãi mà không lên tiếng.Ninh Thư ăn cơm như thường.Dọa ai đấy, xe cháy như thế điều tra được cái gì.Bố già ba phải nói: "Mua xe khác đi."

Tịch Mộ Thành loé mắt, trả lời thờ ơ: "Con nghe bố."

Ninh Thư không xen vào câu chuyện, chuyên tâm ăn cơm, hơn nửa thức ăn trên bàn đều vào bụng Ninh Thư.Tịch Mộ Thành gác đũa nói với Thời Tư Nam: "Cháu đỡ cậu ra sô pha ngồi một lúc."

"Vâng ạ."

Thời Tư Nam đặt đũa xuống định qua đỡ Tịch Mộ Thành.Ninh Thư kéo Thời Tư Nam ngồi xuống ghế, mỉm cười nói: "Để chị đỡ cậu cho."

Ninh Thư đi sang bên kia bàn, Tịch Mộ Thành nheo mắt, nhếch môi: "Cảm ơn chị Na nhé."

Cậu ta giang tay, Ninh Thư dìu cậu ta qua sô pha, cố tình đá vào cái chân bị thương lúc cậu ta ngồi xuống.Tịch Mộ Thành kêu đau, mặt tái mét ngoảnh sang nhìn Ninh Thư, Ninh Thư chỉ mỉm cười: "Còn gì cần nhờ chị sao?"

Tịch Mộ Thành loé mắt nguy hiểm nhưng miệng vẫn mỉm cười: "Cảm ơn chị."

Chữ chị của cậu ta rất mỉa mai, rất nguy hiểm.Ninh Thư bảo: "Có việc gì cứ gọi giúp việc.

Mai chị mua cho cậu cái nạng còn tiện đi lại."

Tịch Mộ Thành vẫn cười đểu: "Em cảm ơn chị nhiều, chị nhớ mua thêm mấy bộ đề phòng nhé."

Ninh Thư cười gỉa nai, không đáp trả câu rủa của Tịch Mộ Thành.Tịch Mộ Thành khá bất ngờ khi Ninh Thư bình tĩnh hơn cậu ta nghĩ, cậu ta chuyển sang nói chuyện với Thời Tư Nam: "Cháu có bài nào không hiểu cứ hỏi cậu, cậu cảm ơn cháu đỡ cậu đi lại."

"Vâng ạ."

Thời Tư Nam cười tít mắt, rạng rỡ động lòng người."

Tư Nam ngoan quá."

Tịch Mộ Thành nháy mắt với cháu.Rồi quay sang nói với Ninh Thư: "Tư Nam đúng là cô bé xinh đẹp mướt mát."

Ninh Thư: →_→Ninh Thư nhăn mày.Miêu tả Thời Tư Nam bằng từ mướt mát bậy bạ cơ à, thằng súc vật cố tình lấy Thời Tư Nam ra để kích thích cô, chia rẽ quan hệ mẹ con cô.Thấy Thời Tư Nam gọi dạ bảo vâng với cậu trẻ, Ninh Thư chỉ cười khẩy trong lòng.

Đằng sau một thằng đểu luôn có một cô gái toả hào quang thánh mẫu.

Bị thằng đểu đánh đập rồi lại an ủi xoa dịu, thề non hẹn biển từ giờ anh không thế nữa là lại mềm lòng.

Bị ngược đãi thừa sống thiếu chết, bị tai nạn rơi xuống sông, bị hại mất con, bị giết hết người thân nhưng chỉ cần nữ chính còn yêu thằng đểu, thì vẫn cam tâm tình nguyện sinh con cho nó.Anh đểu em hư, thằng đểu gặp thánh nữ chiến thắng tất cả.Ninh Thư nói với Thời Tư Nam: "Cậu con bị thương để cho cậu nghỉ ngơi, qua phòng mẹ mẹ dạy con học."

Thời Tư Nam nhìn Tịch Mộ Thành, đang định gật đầu lại nghe cậu nói: "Chân em bị thương còn đầu em không việc gì, em vẫn dạy cháu học được."

"Em chỉ có một cháu gái, không dạy con bé thì dạy ai."

Tịch Mộ Thành nhướng mày sờ môi cười khiêu khích Ninh Thư.Động tác dụ hoặc quyến rũ, đúng là trai không hư gái không yêu.Trai hư tán gái thì chỉ thoáng cái thành công.Ninh Thư rất muốn tát cậu ta tới tấp, giỡn mặt với bà.Ninh Thư hỏi Thời Tư Nam: "Con có muốn cậu dạy con học không?"

Thời Tư Nam bị mẹ và cậu nhìn bỗng có cảm giác đang đứng giữa ngã ba cuộc đời.Cậu nháy mắt với mình, ánh mắt đó làm cô ta nóng mặt, tim đập thình thịch.Thời Tư Nam bị áp lực vô hình.Ninh Thư khoác vai Thời Tư Nam dẫn cô ta lên tầng: "Có những việc nữ tiện hơn."

Thời Tư Nam đi lên tầng không cầm được lòng ngoảnh lại nhìn Tịch Mộ Thành một cái, Tịch Mộ Thành cười khó hiểu làm Thời Tư Nam đỏ mặt.Thời Tư Nam che ngực, nơi có trái tim đập rộn ràng.Vào phòng ngủ Ninh Thư nhìn Thời Tư Nam, Thời Tư Nam mất tự nhiên nói: "Con đi tắm đây."

Rồi chạy vào phòng tắm.Bị Tịch Mộ Thành cao tay tán tỉnh, Thời Tư Nam ngây thơ sao đỡ nổi.Thời Tư Nam tắm xong da dẻ ửng hồng, dụ sói cũng phải thôi.Ninh Thư nói với cô ta: "Mẹ định cho con đi du học sau tiệc sinh nhật mười tám tuổi."

Sống cùng sói mỗi ngày không thể canh trừng mọi lúc, rời xa Tịch Mộ Thành là lựa chọn tốt nhất.Khoảng cách địa lý mới là mấu chốt quyết định.Thời Tư Nam giật mình, chẳng hiểu nổi: "Mẹ, sao tự nhiên mẹ bắt con đi du học, con sắp thi đại học rồi mà."

Ninh Thư nói: "Mẹ nghĩ kỹ thì thấy cho con du học vẫn tốt cho con hơn cả, nhà giàu khác bằng tuổi con có nhà nào không cho con đi du học đâu."

Thời Tư Nam ứa nước mắt: "Mẹ không yêu con, mẹ bắt con đi làm giờ bắt con đi du học."

Ninh Thư: ...Thời Tư Nam tỏ ra đáng thương: "Con chỉ muốn đỗ đại học bằng sức mình, sống cuộc sống sinh viên bình thường như bao bạn bè thôi."

Ninh Thư nhìn chằm chằm Thời Tư Nam, thế đưa hết thẻ đây rồi đi mà sống cuộc sống sinh viên bình thường.Cầm thẻ còn gì là cuộc sống sinh viên.Sao lại có người tham lam thế nhỉ, chỉ muốn ăn chứ không muốn làm, không muốn gánh vác trách nhiệm.

Được người ta lo cho từ cái ăn đến cái mặc, không cần cố gắng cũng vẫn có cuộc sống giàu sang thế mà vẫn đòi hỏi tự do, đòi hỏi tình yêu tự do.Thôi con ơi, biến biến biến..."

Con không muốn đi du học đâu mẹ."

Thời Tư Nam chưa từng xa nhà, cô ta hơi sợ cuộc sống ở đất nước xa lạ.Ninh Thư mệt mỏi: "Để sau sinh nhật rồi tính."

"Mẹ!"

Thời Tư Nam không nhịn được cất cao giọngtrách móc.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 773: Hello cậu trẻ - Du học


Chuyển ngữ: Wanhoo
Mẹ không quan tâm ý kiến của mình, Thời Tư Nam rất giận, cầm đồ hùng hoằng ra khỏi phòng mẹ.Ninh Thư không dỗ Thời Tư Nam, cô không phải mẹ ruột, cô không đau lòng.Thời Tư Nam đi ra khỏi phòng, Ninh Thư tạo tụ linh trận bắt đầu tu luyện.Thời Tư Nam là nữ chính không chết được, chỉ có cô là quân tốt thí luôn gặp xui xẻo cần nâng cao sức mạnh.Thời Tư Nam về phòng ngủ, bật điện lại thấy Tịch Mộ Thành đang nằm trên giường, phanh ba cúc trên áo sơ mi hở bộ ngực rắn chắc.Cậu gối đầu trên gối của mình, không hiểu tại sao Thời Tư Nam lại thấy cậu gợi cảm chết được.Trong phòng hơi nóng, người cô ta cũng nóng hừng hực, đổ mồ hôi, không biết đặt tay chân ở đâu.Rõ ràng là phòng mình, sao cứ thấy như mình vào nhầm phòng.Thời Tư Nam khó mở lời, nói lắp bắp: "Cậu ơi...

Sao cậu ở trong phòng của cháu."

Tịch Mộ Thành che ánh sáng, nhìn phòng nhướng mày nói: "Phòng cháu à, xin lỗi cậu đi nhầm."

Thời Tư Nam xua tay: "Không sao ạ, cậu về phòng mình đi."

Tịch Mộ Thành ngồi dậy, chống tay ngả người ra sau để áo sơ mi ôm sát vào cơ thể rắn rỏi, nói: "Chân cậu đau, cháu qua đây đỡ cậu."

Thời Tư Nam dè dặt đi qua vươn tay định đỡ.Tịch Mộ Thành mỉm cười bám vào tay Thời Tư Nam, giật hơi mạnh một cái kéo Thời Tư Nam vào lòng.Tịch Mộ Thành ôm eo Thời Tư Nam, cơ thể hai người kề cận, nhiệt độ cơ thể toả ra ngoài lớp quần áo toả.Thời Tư Nam ngơ ngác nhìn Tịch Mộ Thành gần trong gang tấc, hơi thở phả vào nhau làm cô ta khó thở.Thời Tư Nam vùng ra ngay hệt như chạm vào củ khoai bỏng, cô ta bối rối nói lắp: "Cậu... cậu..."

Cô ta bị làm sao ấy, cứ luôn bồn chồn khi nhìn thấy Tịch Mộ Thành, lý trí nói phải tránh xa nhưng cơ thể không nghe lời cứ muốn lại gần.Tịch Mộ Thành nhếch môi nhìn Thời Tư Nam: "Sao thế?

Đỡ cậu cái cũng không được à?"

Thời Tư Nam khống chế cái chân muốn chạy, chỉ đứng ngây người không dám lại gần Tịch Mộ Thành.Thấy cháu gái sắp khóc, cậu ta hỏi: "Có chuyện gì buồn sao?"

Thời Tư Nam sụp vai: "Mẹ muốn cho cháu đi du học ạ."

Tịch Mộ Thành nghiêm mặt, hỏi thăm dịu dàng: "Tư Nam có muốn đi không?"

Thời Tư Nam lắc đầu: "Cháu không, cháu không quen ai ở nước ngoài, đi xa thế cháu hơi sợ."

Tịch Mộ Thành nhếch mép: "Cậu có cách giúp cháu."

Thời Tư Nam tò mò hỏi: "Cậu có cách gì ạ?"

"Nói với ông ngoại, cậu sẽ nói đỡ cho."

Vừa nói Tịch Mộ Thành vừa đứng dậy.Thời Tư Nam vui vẻ chạy đến ôm cổ Tịch Mộ Thành: "Cảm ơn cậu, cậu tốt quá ạ."

Tịch Mộ Thành hơi cúi đầu hít mùi của Thời Tư Nam, nụ cười thêm sâu.Bấy giờ Thời Tư Nam mới nhận ra mình ôm cậu, cô ta buông tay, đỏ mặt bối rối: "Cháu xin lỗi, cháu, cháu không cố ý."

Tịch Mộ Thành cười: "Cậu muốn cậu và Tư Nam thân thiết hơn."...Thời Tư Nam giận Ninh Thư muốn cho cô ta đi du học, sáng hôm sau gặp mẹ chỉ phùng mồm cáu kỉnh, không chào mẹ một câu.Đang ăn sáng Thời Tư Nam nhõng nhẽo với ông ngoại: "Ông ơi con không muốn đi du học đâu."

Ông ngoại sững sờ: "Du học?"

Tịch Mộ Thành chỉ chớp mắt, nhìn Ninh Thư bằng đôi mắt hứng thú."

Đâu ai muốn con đi du học."

Ông ngoại nói.Thời Tư Nam tiếp lời ngay: "Mẹ bảo muốn cho con đi ạ.

Ông ơi ông, con không muốn xa ông đâu, nha ông, nha ông..."

Thời Tư Nam lắc tay ông ngoại, ông ngoại khó xử đành nói: "Ừ ừ, không du học.

Cháu ngoại xinh xắn thế này không được cho đi nước ngoài học thói hư."

Tịch Mộ Thành nhấc cà phê nói: "Sao phải du học?

Nước ngoài chỉ được cái tiếng thôi, bên đó rất loạn, nhiều thành phần xấu, hút chích không thiếu.

Đa số con nhà giàu cho đi đều nhiễm thói hư, kiến thức chẳng thấy đâu chỉ thấy hỏng người."

"Cảm ơn cậu."

Thời Tư Nam cười với Tịch Mộ Thành.Ông ngoại gật đầu: "Không nên đi."

Bố già nói với Ninh Thư: "Tính Tư Nam không hợp đi du học."

Thời Tư Nam nói với Ninh Thư: "Mẹ thấy chưa, ông và cậu đều không đồng ý cho con đi du học."

Ninh Thư: ...Định mệnh, cả cái nhà này chỉ có mình cô là mụ phù thuỷ.Ninh Thư rất muốn lật bàn, mày thích làm gì thì làm, ai thèm quản lý chân mày, làm như người ta muốn quyết định hộ mày lắm ấy.Ninh Thư không biết Thời Tư Nam có bỏ được cậu trẻ đẹp trai không.

Có cho Thời Tư Nam đi du học vẫn phải cho người đi theo đàng hoàng, đâu thể để cô ta đi một mình.Ninh Thư chỉ nói: "Bố nói sao con nghe vậy."

Thời Tư Nam cười nhẹ nhõm: "Con cảm ơn ông, cháu cảm ơn cậu."

Rồi nói với Ninh Thư: "Con cảm ơn mẹ."

Tịch Mộ Thành nhếch môi cười trên sự đau khổ của người khác, nhấp một ngụm cà phê.Ninh Thư đọc thầm Chú Thanh Tâm, tiếp tục xử gọn bánh mì kẹp và cốc sữa.Ninh Thư nói với Thời Tư Nam: "Mẹ đưa con đi học."

Thời Tư Nam không thích và cũng hơi sợ.

Cô ta lôi kéo ông và cậu tạo áp lực lên mẹ, giờ đưa mình đi học cũng để quát mình trên đường đi.Thấy Thời Tư Nam không trả lời, Ninh Thư hỏi: "Hôm nay con không đi học à, con nhiều bài vở lắm mà?"

Thời Tư Nam đành cầm balo đi theo Ninh Thư.Lái xe ra khỏi nhà, Ninh Thư đỗ xe bên đường nói: "Con phải giữ khoảng cách với cậu con."

"Tại sao ạ?"

Thời Tư Nam hỏi Ninh Thư: "Cậu là người nhà mình, tại sao phải giữ khoảng cách với người nhà?"

"Cậu là trưởng bối và còn là đàn ông nên con phải giữ khoảng cách, hiểu không?"

Ninh Thư rất mệt mỏi: "Cũng như con phải giữ khoảng cách với các bạn nam ở trường."

Có thể giữ khoảng cách với bạn nam, tại sao không thể với Tịch Mộ Thành.

Đừng có lấy lý do người nhà vớ vẩn (╯°д°)╯︵┴═┴."

Khác nhau chứ mẹ."

Thời Tư Nam lắc đầu: "Cậu khác với bạn."

Vậy à, cậu đẹp trai hơn bạn nhỉ (╯°д°)╯︵┴═┴.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 774: Hello cậu trẻ - Chuyển trường


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư không hiểu tại sao cô nói Thời Tư Nam không nghe, cô sắp không khống chế được cơn tức giận.Ninh Thư hít sâu: "Con là con gái phải giữ khoảng cách với đàn ông.

Có là cậu con thì vẫn phải giữ."

"Con biết rồi ạ."

Thời Tư Nam mím môi gật đầu.Ninh Thư nói: "Biết rồi thì phải làm được."

"Mẹ bị làm sao thế, tại sao cứ bắt con giữ khoảng cách với cậu.

Sống chung một mái nhà ra vào gặp nhau, mẹ bảo con tránh cậu kiểu gì."

Thời Tư Nam không nhịn được: "Con thấy mẹ dạo này lạ lắm."

Lại cãi rồi.Ninh Thư giật thái dương, không lẽ phải nói thẳng là cậu con muốn ngủ với con.Nói chuyện với Tịch Mộ Thành là bé thỏ ngoan ngoãn, nói chuyện với mẹ cau có gắt gỏng.

Sinh mày nuôi mày nhưng vẫn phải chịu đựng cái tính xấu của mày."

Mẹ nói sao cứ nghe vậy."

Ninh Thư kéo tay Thời Tư Nam, bóp rất mạnh: "Có ý kiến cũng phải ngậm mồm."

"Mẹ bóp tay con đau quá."

Thời Tư Nam đau nhăn mặt: "Con đau."

Ninh Thư buông tay, Thời Tư Nam nước mắt lưng tròng mở cửa xuống xe.Ninh Thư giữ tay Thời Tư Nam, hỏi: "Đi học rồi còn đi đâu."

Thời Tư Nam khóc, hét vào mặt mẹ: "Mẹ quá đáng thế, mẹ mắng con vì chuyện đâu đâu, mẹ trước đây không như vậy."

Ninh Thư lạnh mặt: "Thế con muốn mẹ phải làm sao."

"Con..."

Thời Tư Nam cắn môi: "Con thấy mẹ không thương con."

"Mẹ mắng con mấy câu đã thành không thương con.

Được thôi, thế từ giờ mẹ không thương con nữa."

Ninh Thư nói lạnh lùng.Thời Tư Nam hét to: "Mẹ."

Hét trong xe kín rất điếc tai.Ninh Thư ngoáy lỗ tai, tát Thời Tư Nam: "Nói nhỏ thôi, mẹ không điếc."

Cô muốn đánh con bé này lâu rồi.Thời Tư Nam ăn tát sửng sốt, ngây người vì cái tát của Ninh Thư.Thời Tư Nam ôm mặt, không tin nổi: "Mẹ tát con."

Thời Tư Nam nước mắt tuôn rơi: "Mẹ đánh con."

Thời Lệ Na thương con, chưa từng đánh Thời Tư Nam, đây là cái tát đầu tiên trong suốt mười tám năm qua.Bị tát rất nhục, Thời Tư Nam tự ái.Cô ta mở cửa định chạy ngay ra ngoài nhưng bị Ninh Thư kéo về ghế: "Ngồi yên cho mẹ."

"Sao mẹ lại đánh con."

Thời Tư Nam khóc hu hu: "Mẹ..."

"Câm mồm, không được hét nữa."

Ninh Thư khoá cửa xe, lái xe đến trường.Dọc đường Thời Tư Nam ôm cái má đau rát khóc thút thít, chop mũi đỏ ửng trông đến thương.Đến trường, Ninh Thư lôi Thời Tư Nam đến phòng hiệu trưởng, đề nghị chuyển trường.Thời Tư Nam nghe thấy chuyển trường quên cả khóc, lại nạt nộ Ninh Thư: "Sao phải chuyển trường vậy mẹ, con không chuyển đâu."

Ninh Thư không quan tâm ý kiến của Thời Tư Nam, cô cầm học bạ của cô ta rồi lại lôi cô ta ra xe.Thời Tư Nam khóc lóc đập cửa kính: "Mẹ đừng đối xử với con như thế..."

Ninh Thư không thương Thời Tư Nam giả vờ đáng thương.

Khuyên mãi không chịu nghe, bà lười khuyên rồi.Ninh Thư lái xe đi, Thời Tư Nam kéo tay Ninh Thư cầu xin: "Con sắp thi đại học rồi, con không muốn chuyển trường đâu mẹ."

Ninh Thư hất tay Thời Tư Nam, đang lái xe cứ lôi lôi kéo kéo, tai nạn chết người có biết không.Ninh Thư lạnh mặt, Thời Tư Nam vẫn khóc cầm điện thoại định gọi cho ông.Ninh Thư giật điện thoại vứt ra ghế sau.Thời Tư Nam trợn mắt khiếp sợ, nước mắt ứa liên miên: "Mẹ quá đáng thế, sao mẹ lại làm vậy với con."

"Con không muốn chuyển trường, sao mẹ không tôn trọng ý kiến của con.

Con không muốn làm con rối của mẹ."

Thời Tư Nam suy sụp hét vào mặt Ninh Thư.Ninh Thư liếc Thời Tư Nam một cái: "Tôn trọng ý kiến cái gì.

Con ăn, mặc, sống bằng tiền của mẹ.

Khi nào con tự nuôi được mình hãy đề cập đến tôn trọng ý kiến, nói chuyện tự do."

Ninh Thư đi đến ngôi trường ở ngoại thành, đây là trườngcấp ba nội trú của quân đội.Thời Tư Nam đứng ngoài cổng trường nhìn hàng rào cao mấy mét, cổng trường cũng là cửa sắt cao vút, không nghe thấy âm thanh trong trường.Thời Tư Nam hơi sợ, gọi Ninh Thư: "Mẹ ơi..."

Ninh Thư lôi Thời Tư Nam vào trường, chuyển học bạ của Thời Tư Nam sang trường này."

Mẹ đừng làm thế với con, rốt cuộc con sai ở đâu?"

Thời Tư Nam khóc lóc: "Con không muốn học trường này."

Trường này không tiện nghi như trường tư cũ.

Trường cũ cô học toàn với các con nhà giàu.Thời Tư Nam hơi sợ phải làm quen với môi trường mới."

Con muốn thi đại học bằng sức mình còn gì, học ở đây con không lo bị làm phiền, đủ điều kiện cho con ôn thi."

Ninh Thư giao Thời Tư Nam cho chủ nhiệm lớp.Chủ nhiệm lớp là người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, toả ra khí thế đáng sợ.Ninh Thư quyên góp máy tính, dụng cụ thể dục cho trường học, cô chỉ cần trường huấn luyện Thời Tư Nam nên người.Ninh Thư tịch thu điện thoại, thẻ ngân hàng của Thời Tư Nam, Thời Tư Nam hoe mắt: "Không có điện thoại, không có thẻ ngân hàng con sống thế nào ạ?"

Ninh Thư trả lời: "Mẹ trả hết học phí và tiền ăn ở rồi.

Ở trường con không dùng đến tiền."

"Mẹ..."

Thời Tư Nam vẫn muốn cầu xin Ninh Thư.Lại bị cô chủ nhiệm nhắc nhở: "Vào lớp nào Thời Tư Nam."

Nghe giọng điệu của cô chủ nhiệm cứ giống ra lệnh.Thời Tư Nam cắn môi đi vào lớp.Ninh Thư nói với cô chủ nhiệm: "Phiền cô sát sao con bé giúp tôi.

Ngoài ra không một ai được đón con bé rời khỏi trường.

Nếu có người muốn vào thăm, nhờ cô gọi cho tôi, tôi cho phép mới được thăm con bé."

"Chị yên tâm."

Ninh Thư sắp xếp ổn thoả xong cho Thời Tư Nam thì rời đi.Trường bổ túc được quân đội quản lý này chuyên dạy các con em vô cùng ương bướng hoặc nghiện internet nghiêm trọng.

Trường học quản lý nghiêm ngặt, bắt buộc các học sinh tự làm mọi việc, quan trọng nhất là có huấn luyện sức khoẻ.Không biết người yếu ớt, không phải làm việc gìnhư Thời Tư Nam có chịu đựng được cảnh chạy quanh sân vận động giữa trời nắng gắt,ăn tập thể, ngủ tập thể, tự giặt quần áo, tự làm hết mọi việc không nhỉ.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 775: Hello cậu trẻ - Đề phòng chó


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư hết chịu nổi Thời Tư Nam, mắt không thấy tâm không phiền, trên hết là mỗi tháng trường chỉ cho nghỉ một ngày.

Tránh được Tịch Mộ Thành.

Rời khỏi trường học, Ninh Thư đỗ xe bên ngoài quán hát sang trọng.

Quán hát này thuộc sở hữu của Tịch Mộ Thành.

Điều đáng nói ở đây là quán hát kinh doanh bẩn, thu lãi nhiều nhất từ bán ma tuý hoặc bán dâm, không thiếu các chiêu trò ngầm.

Đây còn là nơi ghé thăm thường xuyên của người giàu, chuyên phục vụ các đại gia.

Không vậy thì Tịch Mộ Thành lấy đâu ra bao nhiêu vốn liếng.

Chút tiền ông bác cuỗm năm nào làm sao đủ vốn cho cậu ta phát triển được như hôm nay.

Đáng lý ra nên gọi câu chuyện này là anh xã khôn lỏi.Thời Lệ Na phát hiện quán hát lập tức coi Tịch Mộ Thành là đối thủ số một, không thể nào hòa hợp với Tịch Mộ Thành.

Biết Tịch Mộ Thành không phải con ruột của bác, phát hiện thế lực ngầm của Tịch Mộ Thành, chưa kịp làm gì đã bị tông chết.

Tài xế ra đầu thú, khai là là do say rượu.

Tài xế bị tống vào tù nhưng Thời Lệ Na chết rồi.

Ninh Thư nhìn quán hát, xâm nhập nội bộ hơi khó khăn nhưng két sắt còn bẻ khoá được huống gì là quán này.

Ninh Thư quyết định thuê thám tử tư.

Cần thuê thám tử tư để biết được tình hình trong quán, cần nhất là chứng cứ giao dịch ma tuý.

Thám tử tư giỏi lặn ngụp giữa hai thế lực đen trắng, Ninh Thư không sợ tốn tiền.

Cô nói với thám tử: "Ảnh hay video đều được."

Ninh Thư đưa cho mấy tập tiền: "Anh cầm tiền này đút lót nhân viên, mua được thì cứ mua."

Thám tử cầm tiền nhận việc, nói với Ninh Thư: "Tôi và chị cần giữ bí mật chuyện này.

Thế lực đứng sau quán hát không dễ chọc, chị mà tiết lộ là tôi hết đường sống."

Ninh Thư gật đầu: "Ừ."

Giao dịch với thám tử xong Ninh Thư mới đi làm.

Hôm nay cô rất yêu đời, bởi vì không có Thời Tư Nam, không có cô con gái làm cô phát điên bên cạnh.

Sẩm tối Ninh Thư về nhà, mới vào nhà đã thấy Tịch Mộ Thành nghi hoặc lo lắng ngóng mãi ra cửa.

Tịch Mộ Thành nhìn cửa sổ từ lúc trời còn sáng đến khi tối sẩm.

Ninh Thư cười thầm, chú em cứ đợi đi.

Ninh Thư về nhưng Tịch Mộ Thành không tiện hỏi Thời Tư Nam đi đâu, cậu ta nóng nảy ra mặt.

Tịch Mộ Thành lại gần, Ninh Thư cố tình huých phải cậu ta.

Tịch Mộ Thành vẫn đứng im không bị huých ngã.

Mà cậu ta đang bị thương đấy.

Có thể thấy Tịch Mộ Thành giỏi võ, lăn lộn chốn giang hồ từ nhỏ làm gì có chuyện không biết mấy quyền phòng thân, giỏi đánh đấm.

Xem ra không dễ đánh nhau.

Tịch Mộ Thành nheo mắt lạnh lùng: "Chị va vào em mà không xin lỗi à?"

Ninh Thư nói: "Xin lỗi nhé, tôi đi nhanh quá."

Tịch Mộ Thành quan sát Ninh Thư, cậu ta biết Ninh Thư có võ.

Không ngờ "chị mình" cũng biết đánh nhau cơ đấy.

Ninh Thư đi lên tầng, vừa vào phòng thì điện thoại của Thời Tư Nam đổ chuông.

Ninh Thư tắt máy, tháo sim vứt vào bồn cầu giật nước cho trôi.

Tịch Mộ Thành nghe tổng đài nhắc nhở chau mày, đi loanh quanh trong nhà.

Ninh Thư xuống dưới nhà nhìn thấy Tịch Mộ Thành lê cái chân què đi quanh phòng khách.

Gì đây nhỉ, kêu trả thù Thời Tư Nam nhưng lại lo cho Thời Tư Nam.

Đánh đĩ lại còn già mồm. (→_→)Tịch Mộ Thành lại gọi cho Thời Tư Nam nhưng vẫn chỉ nghe thấy thông báo giống nhau.

Ninh Thư thảnh thơi uống nước, có gọi cháy máy cũng không được đâu.

Không chỉ tháo sim, Ninh Thư còn xoá hết tài khoản mạng xã hội của Thời Tư Nam, không xoá được thì đổi mật khẩu.

Có lên mạng ở trường cũng không thể liên lạc với gia đình, chỉ còn nước học hành đàng hoàng.

Tịch Mộ Thành gọi liên tiếp nhưng không được, mặt cậu ta hằm hằm đáng sợ.

Trời tối đen mà Thời Tư Nam vẫn chưa về.

Cậu ta nhăn mày nhìn Ninh Thư nhàn nhã không hề gì.Tịch Mộ Thành vừa giận vừa lo.

Chỉ tán chơi chơi cuối cùng mình lại thật lòng.

Bố già qua nhà bạn chơi trở về vào giờ cơm, thấy thiếu người mới hỏi Ninh Thư: "Tư Nam đâu sao không xuống ăn cơm?"

Tịch Mộ Thành không rời mắt khỏi Ninh Thư.

Ninh Thư uống một ngụm canh từ tốn, uống xong mới nói với bố: "Con chuyển con bé vào học bổ túc quân đội."

Bố già sững sờ: "Sao lại bắt nó học ở trường đó, nó không chịu nổi đâu."

"Trường này còn ít cho nghỉ nữa."

Bố già nhìn Ninh Thư: "Dạo này con nghiêm khắc với Tư Nam quá."

Ninh Thư nói: "Tư Nam lớn rồi bố ạ, mấy hôm nữa là mười tám, con bé cần phải đi vào nề nếp."

Tịch Mộ Thành siết đôi đũa gồ khớp xương tay nhìn Ninh Thư đăm đăm.

Bố già lại nói: "Mấy hôm nữa đến sinh nhật Tư Nam rồi."

Ninh Thư vẫn thản nhiên: "Con sẽ đón con bé về dự tiệc, hết tiệc lại đưa về trường."

"Thôi tuỳ con, con quản lý cái nhà này mà."

Bố già hiếm khi quản lý việc nhà, rảnh thì đi chơi với các ông bạn già, thuộc kiểu đã nghỉ hưu.

Dù vậy ông vẫn nắm giữ nhiều cổ phần công ty nhất, nói là giao cả cho Ninh Thư nhưng việc lớn vẫn do ông quyết.

Tịch Mộ Thành lạnh mặt, sáng không thể cho Thời Tư Nam đi du học, chiều đã chuyển Thời Tư Nam vào trường bổ túc nội trú quân đội.

Tịch Mộ Thành nhếch môi, nói giọng khinh khỉnh: "Chị đề phòng gì thế?"

Ninh Thư trả lời: "Tôi đề phòng chó."

Thời Tư Nam là bánh bao thơm nức, Tịch Mộ Thành là chó.

Tịch Mộ Thành cười cười: "Món ngon mới phải trông chừng, mà đã ngon thì sẽ nghĩ đủ cách lấy."

Ninh Thư lạnh nhạt: "Tôi sợ chó gặm vỡ răng thôi."

Tịch Mộ Thành nheo mắt: "Ngậm đắng nuốt cay mới lấy được món ngon, à không, của ngon.

Lấy được rồi lại đổ đi sẽ vui lắm.

Đã là của em chính là của em, có đổ đi cũng không cho người khác."

Ninh Thư: Thằng súc vật...Của ngon chắc chắn là Thời Tư Nam nhỉ.

Cô không hiểu nổi, ân oán giữa anh em nhà họ Thờiliên quan quái gì đến Tịch Mộ Thành khác huyết thống.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 776: Hello cậu trẻ - Trường học tệ hại


Chuyển ngữ: Wanhoo
Chuyện nhà họ Thời không liên quan đến Tịch Mộ Thành.

Không biết Tịch Mộ Thành lấy đâu ra động lực làm như họ Thời nợ cậu ta.

Cậu ta giết Thời Lệ Na, lên chức tổng giám đốc rồi giết tiếp bố già, cướp cổ phần công ty.

Sau đó cậu ta và Thời Tư Nam vừa ngọt ngào vừa tổn thương nhau.

Mãi sau này mới biết mình bị bố nuôi lừa.

Sự thật khác những gì bố nuôi nói.

Cậu ta hối lỗi thề thốt với Thời Tư Nam.

Cuối cùng kết thúc hạnh phúc.

Thằng điên, đi chết đi.

Hôm sau cô chủ nhiệm gọi báo với Ninh Thư có một người đàn ông đến thăm Thời Tư Nam.

Ninh Thư: →_→Nôn nóng quá, mới sáng ra đã đi gặp Thời Tư Nam rồi.

Ninh Thư nói với cô chủ nhiệm: "Cứ mặc kệ cậu ta, cô không cần trả lời.

Không ai được thăm con bé ngoài tôi."

Cô chủ nhiệm bảo vâng, chần chừ nói tiếp: "Em Thời Tư Nam không quen môi trường trong này."

Thời Tư Nam đi học không khác gì hạc lạc bầy gà, không thể hòa nhập.

Không biết gập chăn, không biết xếp hàng lấy cơm.

Tóm lại là chỉ biết nghệt mặt như thiểu năng.

Ninh Thư lạnh lùng: "Không sao đâu cô, một thời gian con bé sẽ quen thôi, các thầy cô cứ dạy con bé nên người."

Tịch Mộ Thành không được gặp Thời Tư Nam trở về, vứt phịch áo vest lên sô pha mặt hằm hằm Ninh Thư.

Ninh Thư mỉm cười: "Sao thế em, mới sáng ra nóng vậy."

Chân đau vẫn đi gặp Thời Tư Nam, nghĩ gì bà cho chú em gặp.

Tịch Mộ Thành nhếch môi cười khẩy, không tức giận chỉ mỉa mai: "Em bị chó dại cắn."

"Cẩn thận em ơi, chó dại có bệnh dại đấy."

Ninh Thư tủm tỉm.

Tịch Mộ Thành sải bước chân dài đứng trước mặt Ninh Thư, nhìn Ninh Thư từ trên cao xuống: "Em thấy chị biết võ, hay chị em mình đánh tay đôi thử xem."

Ninh Thư lắc đầu: "Chân em bị thương, chị không ăn hiếp được."

Tịch Mộ Thành chẳng bận tâm: "Có sao đâu, em từng bị thương nặng hơn nhiều.

Trong lúc chị sống trong nhà cao cửa rộng, em phải tranh giành đồ ăn với mấy thằng đầu đường xó chợ."

Ninh Thư: →_→Liên quan gì, ở nhà to cũng bị ghét à.

Ngày bé Tịch Mộ Thành khổ quá, bác ruột hơi tí đánh chửi, bây giờ Tịch Mộ Thành chuyển cơn giận năm xưa sang bố già.

Ha ha ha ha...Ninh Thư xắn tay áo: "Nhường chị nhé em."

Tịch Mộ Thành cong môi khinh khỉnh, giữ vai Ninh Thư rồi lập tức quét chân, ra đòn nhanh mạnh tàn nhẫn.

Ninh Thư cầm tay đặt trên vai mình, đá cái chân quét đến.

Đá chân người mà cảm tưởng như đá vào sắt, đau điếng chân cô.

Ninh Thư xoay người định ra đòn quật vai.

Tịch Mộ Thành rất khoẻ, lần đầu tiên không thể nhấc bổng cậu ta.

Tịch Mộ Thành cười khẩy, ghé sát tai nói nhỏ: "Chị tự chui vào lòng em trai à?"

Ninh Thư ngứa tai, hơi thở phả vào tai làm Ninh Thư sởn gai ốc, dựng tóc gáy.

Buồn nôn chết bà.

Ninh Thư điều động kình khí dồn hết sức quật ngã Tịch Mộ Thành.

Tịch Mộ Thành nằm sõng xoài ra đất.

Cậu ta rên khe khẽ, định ngồi dậy lại bị Ninh Thư giẫm ngực day mạnh.

Chân chị ta như tảng đá khổng lồ chặn ngực, trái tim khó thở gia tốc đập thình thịch sắp không chịu nổi.

Ninh Thư cười: "Em nhường chị thật à."

Tịch Mộ Thành thoả mãn: "Em rất vui vì được nằm dưới chân chị."

"Thế sao?"

Ninh Thư mỉm cười di mạnh chân, Tịch Mộ Thành tái mặt rên nhẹ.Ninh Thư hỏi: "Thích không?"

Tịch Mộ Thành cầm cổ chân Ninh Thư, ngón cái xoa da chân cô: "Cổ chân chị rất đẹp."

Nói xong cậu ta còn ngửi tay, hít sâu: "Rất thơm."

Và rồi nhìn Ninh Thư nhoẻn miệng cười nham hiểm.Ninh Thư không biết ngại, chỉ hỏi thờ ơ: "Thế á?"

"Thơm lắm."

Tịch Mộ Thành lại hít sâu thưởng thức.Ninh Thư: "Chị chưa rửa chân."

Bỏ qua cái mặt sững sờ của Tịch Mộ Thành, cô giẫm thẳng vào mặt cậu ta còn di di mấy cái.Tịch Mộ Thành tóm cổ chân vật ngã Ninh Thư, lật người đè lên Ninh Thư.Ninh Thư đá bay Tịch Mộ Thành.Tịch Mộ Thành ôm ngực ho khan, bị Ninh Thư giẫm chảy máu mũi.Cậu ta lại cười: "Không ngờ chị giỏi ghế."

"Ừ, cảm ơn đã khen."

Ninh Thư mỉm cười có lệ.Ninh Thư xách túi đi làm.Tịch Mộ Thành vuốt ngón cái lau máu chảy xuống môi, đanh mắt nhìn theo dáng Ninh Thư.Ra khỏi nhà, vừa lên xe Ninh Thư lập tức nhăn mặt xoa cổ chân bị Tịch Mộ Thành bóp tím bầm....Một ngày trước sinh nhật Thời Tư Nam, Ninh Thư đến trường đón Thời Tư Nam về dự tiệc.Cô hơi ngạc nhiên bởi vì cô ta hơi khác ngày trước.Thời Tư Nam không có mỹ phẩm dưỡng da mỗi ngày đen hơn, lỗ chân lông to hơn.Trông tiều tụy, không được vui tươi hồn nhiên như trước.Thế mới nói da trắng là che bớt cái xấu.Nhìn thấy mẹ, Thời Tư Nam rớt nước mắt nhưng chỉ nhìn chứ không nói chuyện.Ninh Thư nhắc nhở: "Lên xe."

Thời Tư Nam lau nước mắt ngồi vào xe, nhìn Ninh Thư nức nở: "Con làm gì sai mà mẹ lại đối xử với con thế này?"

Ninh Thư nhăn mặt: "Mẹ đối xử với con thế nào?"

Cô nói lạnh lùng: "Con nói con muốn thi đại học, mẹ cho con đi học ở trường cả tháng không cần về nhà, không ai làm phiền con học tập."

Thời Tư Nam khóc: "Nhưng mà trường này tệ lắm, con không học nổi."

Ngày nào cũng phải chạy bộ, giặt quần áo.

Cô ta chưa giặt quần áo bao giờ.

Sáng đang ngủ thì bị tuýt còi inh ỏi, bắt thức dậy gập chăn.Chăn phải gập vuông vức như đậu phụ.

Không gấpđúng tiêu chuẩn là bị cô giáo bắt gập cho đến khi nào đạt tiêu chuẩn mới thôi.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 777: Hello cậu trẻ - Tuổi mười tám


Chuyển ngữ: Wanhoo
Chung quy ở trường phải tác phong nhanh nhẹn, làm nhanh, làm chuẩn, xong phần mình còn đến phần bạn khác nên Thời Tư Nam không theo kịp.Thời Tư Nam không quen nổi cuộc sống này.

Trường chỉ phát ba bộ đồng phục, không có tủ đồ thay đổi mỗi ngày như ở nhà.

Thời Tư Nam không biết giặt quần áo, chỉ biết nhúng nước rồi treo lên dây phơi, không cả biết vắt.

Cơm không ngon như ở nhà, không tài nào nuốt trôi được.

Có bữa nhai phải con sâu xanh làm Thời Tư Nam bỏ trống cái bụng cả ngày hôm đó.

Điện thoại bị tịch thu không có cái gọi về nhà, Thời Tư Nam thấy mình bị đẩy sang thế giới hoàn toàn khác.

Cô ta van nài Ninh Thư: "Con không muốn học trường này."

Ninh Thư không quan tâm: "Việc gì đâu, con sắp thi rồi, mấy nữa đi học đại học là không học trường này."

Thời Tư Nam hoảng hốt gắt gỏng với mẹ: "Mẹ ngày xưa khác, mẹ không thương con nữa rồi.".Ninh Thư cười dịu dàng: "Mẹ thương con, sao mẹ lại không thương con được."

"Thế thì tại sao mẹ lại bắt con học ở đó.

Con xin mẹ, con sẽ vâng lời mẹ mà " Thời Tư Nam cầu xin Ninh Thư.

Ninh Thư xoa đầu Thời Tư Nam: "Con gái ngoan của mẹ."

Thời Tư Nam co rụt người, khóc trong thầm lặng.Mới về đến nhà Thời Tư Nam đã chạy hộc tốc vào nhà tìm ông ngoại, xin ông ngoại cho cô ta chuyển khỏi trường nội trú.

Chạy vào phòng khách gặp ngay Tịch Mộ Thành ngồi ở ghế.

Cô ta che mặt, không hiểu sao không muốn Tịch Mộ Thành thấy dáng vẻ khó coi của mình.Tịch Mộ Thành đứng dậy đi qua chỗ Thời Tư Nam nhưng bước được vài bước lại dừng, liếc mắt nhìn Thời Tư Nam hỏi: "Sao không chào cậu?"

Thời Tư Nam cúi đầu chào be bé: "Cháu chào cậu."

Tịch Mộ Thành quan sát Thời Tư Nam làm cô ta bóng má rồi mới nhận xét: "Cháu gầy đi nhiều đấy."

Thời Tư Nam cay cay sống mũi suýt thì bật khóc.

Ninh Thư cất xe vào gara rồi đi lên nhà, đập vào mắt cô là bóng hồng vô hình bay quanh Tịch Mộ Thành đứng trước mặt Thời Tư Nam.Ninh Thư kéo Thời Tư Nam: "Ông con sắp về rồi, đi lên phòng tắm rửa."

Thời Tư Nam bị mẹ kéo lên tầng vẫn cúi đầu nhưng cảm nhận rõ ánh mắt cậu bám theo mình.

Cô ta rất ấm lòng, ít ra cậu quan tâm mình, không lạnh lùng vô tâm như mẹ.Thời Tư Nam tắm xong mặc váy đẹp, soi gương mới thấy mặt mình chẳng hợp với cái váy một chút nào.Hồi trước mặc rất tôn dáng, nay cô ta hơi đen mặc xấu hẳn.

Thời Tư Nam cắn môi, dặm một lớp phấn ở mặt và cổ mới vừa lòng.

Ninh Thư đợi bên ngoài nhìn thấy Thời Tư Nam đi ra trắng lên mấy tông da.

Trang điểm ư?!Thời Tư Nam bị mẹ nhìn mất tự nhiên, gọi: "Mẹ."

Ninh Thư nói: "Ơi con, ông con về rồi đó."

Thời Tư Nam chạy như bay xuống dưới nhà.

Ninh Thư trên tầng hai cũng nghe thấy cô ta nhõng nhẽo với ông.

Quanh đi quẩn lại chỉ vì không muốn trở lại ngôi trường hà khắc kia.

Trở lại là chết dở.

Bố già ngăn cản chuyển đi du học, nay lại phản đối lần hai thì không hay.

Ông nói với Thời Tư Nam rằng mẹ con làm vậy chỉ muốn tốt cho con.Thời Tư Nam xù lông ức muốn khóc, nhớ ra mình có trang điểm đành nuốt nước mắt vào tim.Bố già thấy thế khen: "Xem cháu ông kìa, học trường này cháu ông mạnh mẽ hơn hẳn đó."

Ninh Thư: Ha ha ha ha...Tịch Mộ Thành nói vu vơ: "Tư Nam là trưởng nữ của họ Thời, không cần lãng phí thời gian ở ngôi trường đó.

Nhiều việc cháu gái không cần thiết tự làm, có thời gian giặt quần áo không bằng học kiến thức bổ ích tạo giá trị lớn hơn."

"Con bé không cần thiết giặt quần áo gấp chăn màn."

Thời Tư Nam được cậu bênh vực rất cảm động, thì thào: "Cháu cảm ơn cậu."

Tịch Mộ Thành mỉm cười tỏ rõ thái độ trào phúng Ninh Thư đứng trên cầu thang.

Nhìn Ninh Thư nhưng nói với Thời Tư Nam: "Cậu là cậu của cháu, tất nhiên là cậu yêu~ thương cháu."

Ninh Thư làm mặt lạnh không quan tâm ánh mắt khiêu khích của Tịch Mộ Thành.Bố già nói: "Đừng suy nghĩ nữa, mai là sinh nhật của con, con chỉ cần vui vẻ và xinh đẹp thôi."

Thời Tư Nam nịnh ông nãy giờ không đạt được mục đích rất buồn.Ăn cơm xong Ninh Thư nói với Thời Tư Nam: "Tối nay con ngủ với mẹ."

Qua mười hai giờ đêm Thời Tư Nam sang tuổi mười tám, Ninh Thư sợ Tịch Mộ Thành bộc phát thú tính xảy ra chuyện không mong muốn.Thời Tư Nam giận mẹ vô tâm, nói: "Mẹ muốn con học cách tự lập mà?

Con lớn rồi con muốn ngủ một mình."

Biết trả treo như Tịch Mộ Thành cơ đấy.Ninh Thư không bắt ép nữa, cô về phòng tạo tụ linh trận tu luyện một lát.Khoảng mười hai giờ đêm, Ninh Thư lấy khoá mở cửa phòng Thời Tư Nam.

Đêm nay cô định canh phòng Thời Tư Nam.Mở cửa lại thấy Tịch Mộ Thành ngồi ở mép giường, Thời Tư Nam ngồi trên giường.

Thời Tư Nam thấy mẹ giật mình sợ hãi: "Mẹ."

Tịch Mộ Thành ngoảnh lại không có vẻ gì là sợ Ninh Thư, đã thế còn nhếch mép.

Ninh Thư điên tiết đấm thẳng mặt cậu ta.

Tịch Mộ Thành giữ được nắm đấm của Ninh Thư, cười cợt: Có tiền lệ mà chị nghĩ em không cảnh giác?"

Ninh Thư cười khẩy: "Đêm hôm cậu qua phòng Tư Nam làm gì?"

Tịch Mộ Thành bật cười: "Chị nghĩ...

Á..."

Chưa nói hết câu mà háng đau điếng, nhìn xuống thì thấy có bàn chân giẫm của quý cậu ta.Nơi yếu ớt nhất của đàn ông ăn đòn nặng, Tịch Mộ Thành đau gập người.

Ninh Thư thu nắm đấm về, tay không được thì bà còn chân nhé."

Cậu ơi."

Thời Tư Nam lo lắng cho TịchMộ Thành.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 778: Hello cậu trẻ - Món quà đầu tiên


Chuyển ngữ: Wanhoo
Nhìn Tịch Mộ Thành quặp chân chống tay vào tường, Ninh Thư hạ quyết tâm làm tới bến.Tịch Mộ Thành đau đổ mồ hôi lạnh, vằn tơ máu mắt nhìn Ninh Thư.Không khí toé tia lửa điện.Thời Tư Nam chạy đến chặn trước mặt giơ cái hộp nhung sang trọng."

Mẹ ơi mẹ..."

Thời Tư Nam nói: "Cậu tặng quà cho con."

Ninh Thư đẩy Thời Tư Nam, nói lạnh lùng: "Mai không tặng quà trong bữa tiệc được à?"

"Cậu bảo muốn tặng bất ngờ cho con."

Thời Tư Nam trả lời ngay lập tức: "Cậu bảo bây giờ có, mai lại có."

"Im đi, mẹ không hỏi con."

Ninh Thư mắng: "Đêm hôm sang phòng tặng quà mà đáng mặt là cậu của con à.

Anh em ruột thời xưa còn phải cố kỵ, hiếm khi được vào phòng con gái.

Còn đây chỉ là cậu của con thôi."

Thời Tư Nam bị mắng sững sờ: "Thời buổi nào rồi hả mẹ."

Thời đại thay đổi thì vẫn có sự khác biệt giữa nam và nữ, hơn hết vì Tịch Mộ Thành có ý đồ xấu với Thời Tư Nam.Thời Tư Nam là con gái mà không cảm nhận được bất thường?Ít ra cũng phải nhận thấy khác biệt giữa coi mình là cháu gái hay phụ nữ chứ.Ninh Thư hít sâu, tức sắp nổ phổi.

Nếu Thời Tư Nam không phải nhân vật chính trong bữa tiệc ngày mai, cô đã tát sưng mặt nó.May đây không phải con gái mình.Ninh Thư mặc kệ Tịch Mộ Thành đen mặt, lôi Thời Tư Nam sang gõ cửa phòng bố già.Giờ này bố già đang ngủ, ông ngái ngủ ra mở cửa thì thấy Ninh Thư giận giữ, Thời Tư Nam lo lắng, ông hỏi: "Sao thế?"

"Bố xem Tịch Mộ Thành có ý gì đi, đêm hôm sang phòng Tư Nam là định làm gì?"

Ninh Thư tố cáo với bố: "Bố điều tra kỹ Tịch Mộ Thành hộ con cái."

Thời Tư Nam lên tiếng: "Cậu chỉ sang tặng quà sinh nhật cho con thôi ạ."

Bố già cười: "Tặng quà thôi mà, mai bố sẽ bảo nó chú ý hơn."

Ninh Thư chau mày: "Kìa bố."

"Đi ngủ đi."

Bố già nói: "Bố già rồi không thức khuya được."

Nói xong ông đóng cửa.Ninh Thư thở hắt, lôi Thời Tư Nam sang phòng mình: "Ngủ ở phòng mẹ."

Thời Tư Nam thấy Ninh Thư định đi liền hỏi: "Mẹ đi đâu thế ạ?"

Ninh Thư trả lời: "Sang xem cậu con."

Thời Tư Nam nói: "Con và cậu không có gì cả, mẹ đừng đánh cậu nữa."

Đến lúc có gì thì muộn rồi.Ninh Thư định đánh cho Tịch Mộ Thành không xuống được giường nhưng Tịch Mộ Thành lăn lộn giang hồ nhiều năm cảnh giác cao, phải dùng mưu mới chơi cậu ta được hai vố.Ninh Thư gạt bàn tay níu tay mình, mở cửa lại nghe Thời Tư Nam nói: "Mẹ không tin con, mẹ đáng sợ quá, thảo nào bố bỏ đi."

Ninh Thư khựng người, cô đáng sợ?!Nghĩ mà nực cười, đáng sợ và ngập tràn hận thù chính là Tịch Mộ Thành muốn đưa cả nhà họ Thời vào chỗ chết kia kìa.Trong nhận thức của Thời Tư Nam, chỉ có không chiều cô ta là không thương cô ta, là người đáng sợ.Tại sao Tịch Mộ Thành đối xử với cô ta như thế mà cuối cùng vẫn hạnh phúc bên nhau.Ninh Thư mỉm cười, bà đáng sợ thế đấy!Ninh Thư sang phòng Thời Tư Nam, Tịch Mộ Thành không ở đây.Cô nghe tiếng động cơ bên ngoài, nhìn qua cửa sổ thấy Tịch Mộ Thành rời khỏi biệt thự.Cô về phòng, Thời Tư Nam vẫn chưa ngủ, cô ta đang xem món quà của Tịch Mộ Thành."

Muộn rồi ngủ đi còn lấy sức cho ngày mai."

Ninh Thư nhắc nhở.Thời Tư Nam nằm xuống trong lo lắng, nhìn Ninh Thư nằm bên cạnh mím môi nói: "Mẹ ơi con..."

Ninh Thư ngoảnh mặt sang, vẻ mặt bình tĩnh: "Ngủ đi con, mai nhớ thể hiện cho tốt."

Mẹ bình tĩnh làm cô ta lo lắng, cô ta không nói chuyện nữa.Thời Tư Nam trở mình xoay lưng lại với mẹ, lén mở hộp quà ra xem.

Bên trong là sợi dây chuyền mặt hồng ngọc rất đẹp.Thời Tư Nam mỉm cười nắm dây chuyền trong tay, đây là món quà sinh nhật tuổi mười tám đầu tiên của mình....Hôm sau biệt thự bận rộn bày trí tiệc tối.

Sảnh rộng đủ chỗ tổ chức tiệc, nào là tháp rượu, các món ăn ngon, nhân viên phục vụ mặc áo đuôi én đi qua đi lại.Tịch Mộ Thành đi từ đêm qua đến khi sắp bắt đầu bữa tiệc vẫn chưa về.Nhà thiết kế đang mặc đồ cho Thời Tư Nam.Ninh Thư mở cửa đi vào, cười nói với Thời Tư Nam được trang điểm xinh đẹp: "Tư Nam xinh quá, chúc con sinh nhật vui vẻ."

"Con cảm ơn mẹ."

Ninh Thư hỏi sợi dây chuyền trên cổ Thời Tư Nam: "Nhà thiết kế chọn cho con à?"

Thời Tư Nam lắc đầu: "Không ạ, con thấy dây này đẹp nên đeo thôi."

Ninh Thư nhìn sợi dây chằm chằm, quà của Tịch Mộ Thành nhỉ?Thấy mẹ nhìn dây mãi, Thời Tư Nam che dây nói lảng: "Con hơi lo ạ."

"Không sao đâu con, lát nữa con đi xuống cùng mẹ."

Ninh Thư an ủi.Khách khứa đã lục tục đến tham dự.Ninh Thư dẫn Thời Tư Nam qua chào người lớn.

Thời Tư Nam còn rụt rè khi nói chuyện với người lạ, Ninh Thư hỏi gì cô ta đáp nấy, không thừa một câu, dễ thấy đang căng thẳng.Thời Tư Nam rất hay nhìn khắp nhà nhưng không thấy cậu.Cô ta thất vọng, chắc là cậu giận chuyện đêm qua.Thời Tư Nam sờ dây chuyền, cô ta mong cậu đến dự tiệc.Ở trong lòng Thời Tư Nam, Tịch Mộ Thành xuất hiện lấp đầy tình thương của người cha.

Tuy rằng cũng có lúc thấy hơi lạ vì trái tim đập loạn nhịp khi nhìn cậu.Nhưng mà thật lòng cô ta mong cậu đến dự tiệc.Ninh Thư cũng nhìn một vòng nhưng không thấy Tịch Mộ Thành, cái thằng này chết ở đâu rồi.Ninh Thư đang tìm kiếm bóng dáng Tịch Mộ Thành chợt đèn điện tắt phụt, mọi người ồ lên.Ninh Thư ngay lập tức cầm chặt tay Thời Tư Nam,nói to: "Mọi người đừng lo lắng, chỉ bị sập cầu chì thôi sẽ có điện lại ngay."
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 779: Hello cậu trẻ - Trốn khỏi bữa tiệc


Chuyển ngữ: Wanhoo
Cúp điện đột ngột, bữa tiệc sáng trưng bỗng chốc đen kịt không nhìn rõ năm ngón tay.

Ninh Thư cầm chặt tay Thời Tư Nam đợi có điện lại.

Có rất nhiều người bật đèn flash điện thoại soi chút ánh sáng cho căn phòng.

Ninh Thư nhìn thấy có người đi về phía Thời Tư Nam.

Nhìn dáng giống Tịch Mộ Thành.

Tịch Mộ Thành nói một câu vào tai Thời Tư Nam rồi đi.

Không có ánh sáng, Ninh Thư không nhìn rõ biểu cảm của Tịch Mộ Thành và Thời Tư Nam, không nghe thấy Tịch Mộ Thành nói gì với Thời Tư Nam.

Tịch Mộ Thành nói với Thời Tư Nam một câu liền đi ngay.

Sau khi Tịch Mộ Thành đi, Thời Tư Nam nói với Ninh Thư: "Con muốn đi vệ sinh."

Ninh Thư vẫn nắm chặt tay Thời Tư Nam: "Đợi có điện thì đi."

Ninh Thư hỏi: "Cậu nói gì với con?"

Thời Tư Nam lắp bắp: "Không... không có gì ạ..."

Ninh Thư nghi ngờ: "Có thật không có gì không?

Mẹ là mẹ con, con có vấn đề cứ việc kể với mẹ."

Thời Tư Nam nói: "Cậu... cậu chuẩn bị cho con món quà sinh nhật bất ngờ, cậu bảo con ra ngoài."

Ninh Thư nghiêm mặt nắm chặt tay hơn: "Con là nhân vật chính của bữa tiệc sao đột ngột bỏ đi được.

Đợi tiệc tan thì mẹ đi cùng con, muộn rồi con đi một mình không an toàn."

Đi gặp Tịch Mộ Thành chính là dâng thịt đến tận miệng, tự chui đầu vào rọ.

"Cái đó..."

Thời Tư Nam chần chừ, cậu bảo cô ta đi một mình nói là chuẩn bị cho mình món quà bất ngờ.

"Có điện giờ đây."

Ninh Thư nói: "Tổ chức tiệc sinh nhật cho con, con cần cho mặt cho đến hết buổi tiệc.

Là tiểu thư danh giá mà không nhịn được mỗi việc nhỏ này sao?"

Thời Tư Nam ghét bữa tiệc này, cô ta càng muốn đi hơn.

Mà chắc hẳn cậu đang đợi mình ở ngoài.

Thời Tư Nam bỗng giãy khỏi tay Ninh Thư: "Con đi một lát rồi về ngay."

Thời Tư Nam nói rồi chạy biến, không có điện Ninh Thư không tìm được Thời Tư Nam.

Ninh Thư: ...Ninh Thư xách váy chạy ra ngoài nhà thì thấy một chiếc xe hơi rời khỏi.

Nhìn đèn đuôi xe xa dần, Ninh Thư cười khẩy, quả thật không thể bẻ ngang cốt truyện.

Không, có thể bẻ ngang cốt truyện chẳng qua là không xoay chuyển được lòng người.

Cậu đẹp trai thế kia nói gì chẳng đúng.

Đẹp trai luôn luôn đúng.

Ninh Thư trở về sảnh tiệc, có điện, sảnh tiệc bừng sáng.

Ninh Thư đi qua chỗ bố già đang tiếp khách, cô nói: "Bố ơi con có việc cần nói với bố."

Bố già qua một bên với Ninh Thư, hỏi: "Sao đấy?"

"Không thấy Tư Nam đâu."

Ninh Thư nhìn bố già: "Nó chạy đi với Tịch Mộ Thành."

"Con không biết tại sao bố dung túng Tịch Mộ Thành đến thế nhưng sự hiện diện của Tịch Mộ Thành làm con ức chế."

Ninh Thư nói thẳng.

Bố già mặc áo gấm thời Đường chau mày chắp tay sau lưng: "Hai đứa nó đi đâu?"

"Con không biết."

Ninh Thư từ bỏ hoàn toàn Thời Tư Nam, từ giờ cô không can thiệp nữa.

Bố già nói: "Để bố gọi cho Tịch Mộ Thành."

Bố già gọi nhưng máy bận.

Bố già nghiêm mặt và nói: "Kệ chúng nó, lát là chúng nó về."

Ninh Thư rất khó chịu khi bố già cứ bao che cho Tịch Mộ Thành: "Sao bố tốt với Tịch Mộ Thành thế, cậu ta đâu chảy dòng máu nhà họ Thời."

Bố già nhìn Ninh Thư: "Lệ Na, con mất bình tĩnh."

Ninh Thư: →_→Ông sẽ không bình tĩnh thế này nếu biết con trai trên danh nghĩa sắp ngủ với cháu gái ông.

"Bố ạ, Tịch Mộ Thành không phải con của bác, chứ không tại sao cậu ta không theo họ Thời?"

Ninh Thư hỏi bố già: "Bố điều tra kỹ chưa?"

Ông già nói: "Tịch Mộ Thành theo họ mẹ."

Ninh Thư đỡ trán, lắc đầu: "Bố đúng thật là..." hồ đồ.

Ninh Thư chau gắt lông mày, bố già là thương nhân làm gì có chuyện không nhìn ra ba cái trò mèo đó.

Ngày xưa bác biển thủ tiền của công ty, công ty hết vốn sắp phá sản và bố già chính là người tìm cách cứu vãn.

Người như bố già càng già càng cay.

Tốt với con trai của kẻ biển thủ tiền công ty bởi vì áy náy thật sao?Hay bố già cần Tịch Mộ Thành làm gì?Hay có được gì từ Tịch Mộ Thành?Chuyện này hơi rắc rối, sau này bố già bị Tịch Mộ Thành hại chết cũng không biết cụ thể.

Ninh Thư nhìn ông ta, cô lắc đầu, ông già có kế hoạch gì thì Tịch Mộ Thành đều phải chết.

Tịch Mộ Thành là con sói khát máu không thể thuần hoá, chỉ có đập chết mới an toàn, không thì chỉ hại mình.

Ninh Thư lười nghĩ về việc của Thời Tư Nam, đi qua nói chuyện công việc với đối tác.

Rất nhiều người hỏi thăm Thời Tư Nam, phỏng đoán muốn kết thông gia với nhà họ Thời.

Ninh Thư chỉ cười bảo Thời Tư Nam còn nhỏ, mấy năm tới còn học đại học tạm thời chưa định kết hôn.

Gả cô con gái như Thời Tư Nam qua nhà người ta để kết thù chứ không phải kết hôn.

Ngây thơ quá mức, thánh thiện quá đáng, không vương bụi trần, Thời Tư Nam sẽ không biết cách mở rộng mối quan hệ cho chồng như các phu nhân khác.

Ninh Thư cũng không định gả Thời Tư Nam.

Cô ta thích "cậu" mình như thế thì cho ở bên nhau, kiếp này không chia xa.

Bữa tiệc vẫn tiếp diễn, ở một nơi khác Thời Tư Nam hóng gió đêm mát mẻ trong chiếc mui trần của Tịch Mộ Thành.

Thời Tư Nam không nhịn được vươn vai cười nói: "Ra ngoài là thích nhất, đi lại trong bữa tiệc làm cháu suýt ngộp thở."

Tịch Mộ Thành nhìn Thời Tư Nam, Thời Tư Nam ngại ngùng hạ tay, hỏi với mong đợi: "Cậu chuẩn bị quà sinh nhật gì cho cháu thế?"

Tịch Mộ Thành cười nham hiểm, đôi mắt sâu loé sáng như vì sao điểm trên bầu trời đen.

Thời Tư Nam sửng sốt, có cảm giác khung cảnh lui xa dần chỉ còn lại mỗi khuôn mặt Tịch Mộ Thành trong mắt.

"Ngây cái gì?"

Tịch Mộ Thành búng nhẹ trán Thời Tư Nam.

Thời Tư Nam bị Tịch Mộ Thành chạm da đỏ bừng mặt, nóng ran người lại cũng có chút ngọt ngào lan toả.

Nhìn thấy đôi mắt e thẹn của Thời Tư Nam, Tịch Mộ Thành nhếch môi cười.

Tịch Mộ Thành đưa Thời Tư Nam đến khách sạn.

Thời Tư Nam hoang mang hỏi: "Cậu đưa cháu đến đây làm gì?"

Tịch Mộ Thành nắm tay Thời Tư Nam, Thời Tư Nam như bị điện giật muốn rút tay ra nhưng lại bị Tịch Mộ Thành nắm chặt!Thời Tư Nam bối rối rối rít gọi: "Kìa cậu... cậu..."

"Khách sạn rất rộng, cậu nắm tay cháu mới khôngđi lạc."

Tịch Mộ Thành cười ẩn ý.
 
Back
Top Bottom