Tâm Linh Nhược huyết

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
376429204-256-k9901.jpg

Nhược Huyết
Tác giả: kaurum
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Sinh ra bất hạnh, lớn lên bất hạnh, người ta nói cô là sao chổi, nói cô là con đỉa hút máu dân làng Tags: linhtâm​
 
Nhược Huyết
Chương 1


“Tại sao tao lại sinh mày ra?

Đáng lẽ mày không nên có mặt trên cõi đời này!

Thứ ăn hại!”

Vừa dứt lời, khúc củi lập tức giáng xuống thân hình nhỏ bé.

Tiếp đó chính là những đòn đánh như muốn lấy mạng đứa nhỏ.

Cô bé không nói không rằng, chỉ đưa hai tay lên ôm đầu, trên gò má khẽ rơi nước mắt.

Cô biết bản thân chỉ là một sản phẩm lỗi của mẹ với một người đàn ông nào đó mà chính cả mẹ mình còn không nhớ mặt.

Càng đau đớn hơn là khi sinh ra, gương mặt của cô đã xuất hiện một lớp da sần sùi, chiếm hơn nửa phần mặt bên trái.Xấu xí, kinh tởm, không phải con người là những từ mà cô đã nghe suốt 15 năm qua.

Kể từ khi có nhận thức, cô luôn phải nghe những lời tiêu cực đó như một lẽ thường tình vì đến cả người nhà cũng cho rằng cô là thứ gớm ghiếc, là con đỉa mà trời ban xuống để trừng phạt dòng họ.Hủ tục và tư tưởng cũ vẫn hiện hữu trong ngôi làng này, cho dù công nghệ có phát triển vượt bậc thì ngôi làng của cô vẫn rất khó để bước đến sự tiến bộ về mặt tư tưởng.

Bởi lẽ làng bị rừng núi bao quanh, tách biệt với thế giới và rất ít người có thể vào được đây.

Luôn có những câu chuyện kỳ lạ và khó tin bao quanh khu rừng này, khiến cho nhiều người không dám tới.Cô đã tròn 15, theo tục lệ thì trong độ tuổi này cô sẽ bị gả đi.

Thế nhưng trong làng không một ai dám lấy vì cho rằng cô là điềm gở, là sao chổi được phái xuống.

Mãi đến khi trong làng xuất hiện một thằng điên không biết từ đâu tới.

Cả ngày cứ đi khắp làng và cười khúc khích, tướng đi lúc xiêu vẹo như thể say rượu, lúc thì như con khỉ đột.

Đôi khi nó tới một căn nhà bất kỳ rồi nằm ăn vạ, đến khi người ta đưa đồ ăn cho thì nó mới chịu đi.

Kỳ lạ là mỗi khi có người mang ý định nhốt nó, ngay hôm sau họ sẽ chết không có lý do.

Những đứa trẻ bắt nạt hắn đến hiện tại đều đi như những con rối, đôi mắt vô hồn, không biết đùa nghịch, không biết nói chuyện.

Pháp sư già trong làng nói chúng nó bị cắp phách.

Cả làng đều sợ hắn, không dám tới gần, luôn lấy danh của hắn ra để dọa cho trẻ con sợ.

Đứa trẻ nào bị bế cách hắn một đoạn đều quẫy đạp, khóc ré lên.Dân làng thấy cô và hắn như thể sinh ra là để dành cho nhau.

Một người xấu xí, một kẻ không bình thường.

Nên để chúng nó ở với nhau và cách xa khỏi làng, nếu không thì một ngày nào đó làng sẽ gặp đại họa.

Tuy rằng bản thân xấu xí, nhưng cô vẫn có nhận thức, có cảm xúc và cũng sợ kẻ điên kia.

Muốn cô ở cùng hắn là điều không thể nào.

Ngay sau khi từ chối yêu cầu của mẹ, cũng như bao lần, cô sẽ bị chửi mắng, đánh đập đến mức cuối làng cũng biết.

Nửa đêm, cô lê đôi chân trần cùng cơ thể gầy gò ra bờ suối.

Ngồi tựa vào mỏm đá, toàn thân cô lạnh run nhưng lại thoải mái với nhiệt độ của đá.

Những vết thương trên lưng được chườm mát, làm dịu cơn đau buốt ngoài da.

Từng làn gió thổi qua tóc, khung cảnh yên ắng đến mức cô có thể nghe được tiếng nước chảy và tiếng lá xào xạc xung quanh.Cô thở dài, nghĩ đến chuyện lúc chiều mà ứa nước mắt.

Đó chính là lần đầu tiên cô cãi lại mẹ, gương mặt của bà ngoài vẻ tức giận thì còn là căm thù.

Cho dù cô có cố gắng làm vừa lòng mẹ thì thứ nhận lại vĩnh viễn chỉ là ánh mắt khinh miệt của bà.Bất chợt bên kia bỗng vang lên tiếng lá xào xạc cùng với tiếng bước chân.
 
Nhược Huyết
Chương 2


Cô sợ hãi co người, tiếng bước chân ngày càng gần.

Người đó từ trong bóng tối bước ra khiến cô giật mình.

Đó là thằng điên?

Hắn ta đứng ở bên bờ đối diện, cười khúc khích, đầu nghiêng sang một bên.

Luôn đi ra khỏi làng vào ban đêm rồi trở về với gương mặt ngờ nghệch, đôi khi lại núp ở trong góc trò chuyện với ai mà cười lớn.

Thầy cúng đã từng nói hắn ta chính là họa của làng, nhưng hắn vẫn còn nguyên hồn phách nên tác dụng của phép sẽ yếu, dân làng cũng không thể chạm vào hắn.Cơ thể gầy gò lội qua suối, tưởng chừng dòng suối đó cũng có thể cuốn hắn đi một cách dễ dàng.

Hắn lướt qua cô, cái cổ như thể bị bẻ mà nghiêng sang bên khác, liếc cô một cái rồi mới đi hẳn.

Kỳ lạ là bình thường đến tận sáng hắn ta mới về làng, thế nhưng ngày hôm nay lại về lúc nửa đêm.

Tâm trạng hắn lại vô cùng hớn hở, sau khi lội qua suối thì nhảy chân sáo về làng.

Bỗng nhiên con mắt ở bên phải - nơi có lớp da sần sùi bỗng nhiên nhức nhẹ.

Cô thấy càng lúc càng bất thường, nhưng bản thân ngốc nghếch cứ ngồi nghi ngờ cũng không phải là cách.

Khẽ thở dài, cô bước về làng với cơ thể còn đau nhức.

Sáng hôm sau, cô lại phải thức dậy với tiếng mắng mỏ, chửi bới của mẹ.

Vác quần áo ra suối, trên đường đi cô cảm thấy hình như khoảng cách giữa cây rừng và hàng rào ở làng có sự thay đổi.

Bầu trời hôm nay cũng âm u bất thường, như thể có chuyện gì đó sắp ập đến làng.

Đến con suối nhỏ, cô thấy phù thủy của làng đang chống gậy, nhìn xuống suối.

Thấy cô đến, ông mỉm cười gật đầu.

Cô cũng gật đầu chào lại.

Tất cả chỉ có vậy, cô cũng chưa từng mở lời bắt chuyện với ai trong làng vì cô sợ rằng người đó sẽ chửi cô.

Cụ ông nhìn lên trời mà thở dài, lắc đầu.

Cô tò mò nhìn sắc mặt ông, cất tiếng hỏi:“Sao ông thở dài?”

“Ngày này cuối cùng vẫn phải đến, dù ta đã cố gắng bảo vệ cái làng này!”

“Là sao ạ?”

“Hôm nay hình như là ngày đầu tiên con mở lời nhiều đến vậy nhỉ?”

Ông quay sang cô, mỉm cười.Cô nghe thấy vậy thì đỏ mặt, hì hục giặt đồ.

Cụ ông không tiết lộ bất cứ lời nào với cô, ông chỉ nói: “Đến thời điểm đó, sẽ có người tới đón con đi.

Chỉ cần con kiên nhẫn chờ.

Chỉ có người đó mới cứu được làng, thế nhưng bà ta lại không chọn làm điều đó.”

Những gì mà phù thủy nói, cô nghe câu hiểu câu không.

Cái gì mà có người đón?

Cái gì mà cứu làng?

Cụ ông nói thêm với cô vài lời rồi quay lưng, đi về phía làng.

Càng lúc cô càng tò mò, nhưng lại không dám hỏi tiếp, chỉ ngồi nhìn bóng lưng của cụ.Cô biết chắc sắp có gì đó không hay sẽ xảy đến.

Dạo gần đây bầu trời càng u ám, nhiều đom đóm bay ở trong làng.

Một lúc sau mấy chị ở trong làng cũng ra giặt đồ, mạch suy nghĩ của cô bị cắt đứt vì sự ồn ào của họ.

Khi họ ngồi xuống cũng là lúc mà cô đứng lên đi về.

Đến gần trưa, dân làng nháo nhào chạy khắp nơi, cô ở trong bếp nấu ăn thì có nghe người ta nói chuyện ở bên ngoài: “Biết gì chưa?

Vợ thằng Chính c/h/ế/t rồi, hình như là bị đuối nước.”

“Không thể nào, mới nãy vừa ôm đống quần áo với con Bền đi ra suối giặt mà?”

“Có khi vì thế mới c.h.ế.t!

Vớt được xác lên rồi, còn con Bền thì không thấy đâu hết.”

“Đi!

Đi xem thử như nào!”
 
Nhược Huyết
Chương 3


Cô cũng muốn đi xem thử, ngay khi chuẩn bị ra khỏi bếp thì nhìn thấy mẹ.

Sắc mặt bà ta tái mét, nhưng nhìn thấy cô thì lại lớn giọng quát: “Mày định đi đâu?

Ở nhà nấu cơm!”

“Nấu…xong rồi ạ!”

Cô cúi gằm xuống, lách qua mẹ rồi chạy ra ngoài.

Mẹ cô lập tức nắm lấy cổ tay cô, gằn giọng: “Mày không được đi, mày phải ở đây.

Nhất định không được ra ngoài!”

“Tại sao ạ?”

“Mày hỏi nhiều thế làm gì?

Ở nhà!

Nếu không tao đánh gãy chân mày!”

Mỗi lần bị mẹ mắng, cô đều co rúm người, vì sợ mẹ càng giận nên chỉ có thể về phòng của mình.

Căn phòng gỗ nhỏ nhưng gọn gàng, một số chỗ trên trần đã bị thủng, ánh nắng chiếu qua cũng đủ để khiến căn phòng sáng bừng.

Cô nằm xuống giường, nhưng hình ảnh của 2 người phụ nữ kia vẫn hiện ở trong đầu.

Buổi sáng sắc mặt của họ đều tươi tỉnh, cười nói như những người khỏe mạnh.

Không thể nào có chuyện họ lỡ chân ngã c/h/ế/t, càng không thể có chuyện họ s.á.t hại lẫn nhau.Rầm!

Rầm!

Rầm!

Tiếng đập cửa bên ngoài vang lên, cô giật mình vùng dậy.

Lúc sau, cô nghe thấy tiếng của mấy người đàn ông và trai tráng trong làng muốn đòi gặp cô.

Mẹ cô lập tức ngăn cản, quát lớn:“Chúng mày tìm con tao để làm gì?

Chúng mày là lũ vai u thịt bắp mà đến hạch sách một đứa bé chưa trưởng thành đ** thấy nhục hả?”

Tiếng quát tháo ở ngoài rất to khiến cô giật mình, ngồi bệt xuống một góc tường ở gần cửa.

Cô không làm gì sai, thế nhưng họ lại muốn bắt cô?

Mẹ cô hiểu rõ mấy tên này có ý định gì với con gái mình, bà tuyệt đối không để chúng nó đạt được mục đích.

Mặc kệ bọn chúng nói lý lẽ, bà càng quát càng hăng, gào lên đến mức hàng xóm xung quanh tụ lại càng lúc càng đông.

Đám đàn ông biết không thể bắt được con bé xấu xí trong hôm nay, đành hậm hực mà bỏ đi.

Có vài tên vẫn ngó nghiêng vào trong căn nhà nhỏ xem cô đang trốn ở đâu.

Những kẻ đến tìm cô đều là những tên được nuông chiều từ bé tới lớn, luôn canh me để làm nhục những đứa con gái mới lớn hoặc góa phụ.

Chúng không hề được dạy dỗ tử tế, càng thích bắt nạt dân làng.

Năm xưa vì gia đình yếu thế, không dám lên tiếng nên mẹ cô mới bị đám đó làm nhục và sinh ra cô.

Dân làng đồn mẹ cô chửa hoang, thêu dệt những câu chuyện sai lệch khiến cho mẹ phải chịu nhục tới bây giờ.

Tiếng xì xào ở quanh nhà cuối cùng cũng kết thúc.

Ngay sau đó mẹ cô mở cửa bước vào, mang vài bộ quần áo của cô nhét vào một cái nải.

Cô hốt hoảng, bước tới cản mẹ: “Mẹ?

Mẹ đang làm gì…”

“Đừng có mà hỏi nhiều, bây giờ mày đi theo tao!

Nếu không thì sẽ không kịp nữa.”

Bà nắm lấy cổ tay con gái, bước nhanh tới trước cửa nhà.

Ló đầu ra không thấy lũ đàn ông kia mới an tâm bước ra, đi ngược hướng bọn chúng đã đi.Mẹ cô chắc chắn đã có tính toán của mình, thế nhưng lại không nói không rằng mà dắt cô ra khỏi làng.

Vừa đi được một đoạn thì hai mẹ con bắt gặp phù thủy trong làng, ông đang chống gậy đứng chờ.

Mẹ thả tay cô, bước tới quỳ xuống lạy phù thủy: “Thưa ông, con đã đưa nó đến rồi!”

Cụ ông vuốt bộ râu dài của mình, gật đầu, giọng nói khàn khàn cất lên: “Được, đi theo ta.”

Mẹ cô khoác cái nải lên bờ vai nhỏ của cô, vội vàng dặn dò: “Nhất định phải nghe lời của ông, ông bảo gì thì làm đó, hiểu chưa?”

Cho dù trong đầu còn mơ hồ nhưng cô vẫn gật đầu lia lịa, chạy theo cụ ông mà không để ý gương mặt của mẹ hiện lên vẻ đau xót và lưu luyến khi nhìn bóng lưng cô xa dần.Bà thở dài, ngước nhìn bầu trời u tối: “Sắp đến lúc rồi.”
 
Back
Top Bottom