Tâm Linh những đứa con bị bỏ rơi

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
235282071-256-k267243.jpg

Những Đứa Con Bị Bỏ Rơi
Tác giả: giaunguyenhuu
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

truyện dựa trên một câu chuyện có thật Tags: tâmlinh​
 
Những Đứa Con Bị Bỏ Rơi
chap 1


Thứ sáu ngày mười ba....

- Em ơi !!!!

Nhanh lên không anh muộn làm rồi nè!....

- Dạ...

Em ra ngay đây!

Phương Nghi lật đật đi ra với dáng vẻ mệt mỏi của một người phụ nữ mang bầu đến tháng thứ sáu rồi , bụng cũng đã thấy rõ rồi ...

Ra tới nơi cô nở một nụ cười chìu mến nhìn Anh nói :- Đồ của anh em đã chuẩn bị đầy đủ rồi, nhớ đi đường cẩn thận nha anh.

- Anh biết rồi mà !

Em ở nhà nghỉ ngơi nhiều vào nhé ..

Anh Đi đây!!!!

Nói xong chồng Phương Nghi chạy xe đi làm thì cô đi vào nhà nấu cho xong nồi canh bún đang nấu dở trong bếp.

Ăn sáng xong cô lên thay đồ lấy sổ sách lên bệnh viện khám thai xem bé con trong bụng vẫn khỏe mạnh lớn lên từng ngày trong bụng cô.

Ra ngoài đường bắt vội chiếc taxi đang chạy ngang qua, lên tới xe người lái xe hỏi cô :- Cô gái cô muốn đi đâu ?Phương Nghi cô xoa bụng nhìn anh lái xe cười , đôi mắt cô toát lên vẻ đẹp mà chỉ nhìn qua kính chiếu hậu thôi mà anh ta đủ để đứng hình chỉ đến khi cô lên tiếng thì anh ta mới giật mình cái :- Anh cho Tôi đến bệnh viện phụ sản mêkong !- À !

Dạ....

Ngồi trên xe Phương Nghi luôn nghĩ những điều tốt đẹp sẽ đến trong tương lai với vợ chồng cô ....Nói sơ qua về hoàn cảnh và gia đình của Phương Nghi.

Cô sinh ra và lớn lên từ một gia đình thuần nông, bố mẹ Phương Nghi đã già và ở với anh chị của cô ở quê.

Hiện tại cô đang sống cùng chồng tại thành phố Hồ Chí Minh, chồng cô là một người sinh ra và lớn lên tại thành phố , nhà chồng cô không phải thuộc gia đình giàu có nên cô không cảm thấy mình bị cách xa về địa vị như những người khác.

Vợ chồng Phương Nghi về chung một nhà đã năm năm nhưng do cô khó có thai nên đến giờ cô mới có cảm giác được làm mẹ sau mấy năm chữa trị, ai mách ông thầy này giỏi, bà kia giỏi là vợ chồng cô đều đến mà mãi đến năm nay cô mới có bé đầu lòng....

Chiếc taxi dừng trước cổng bệnh viện ,Phương nghi trả tiền anh lái xe rồi xuống xe,bệnh viện ngày hôm nay đông hơn vì nay là thứ bảy những mẹ bầu đến khám rất đông, cô lặng lẽ đi vào lấy số quẹt thẻ rồi đi về phòng khám.

Cô đi ngang qua một phòng khám thai thường không phải là dịch vụ ,không phải cô cố tình hay gì ...Vừa bước chân đến ngang cửa cô nghe vị bác sĩ bên trong nói rất to và có vẻ bác sĩ đang khuyên nhủ một ai đó :- Cô có thể suy nghĩ được không đứa bé không có tội ,cái thai đã lớn và phát triển bình thường như những bé khác ...Một giọng nói rất buồn, chỉ nghe qua thôi Phương Nghi đã có thể cảm nhận được một nỗi buồn sâu thẳm trong con người của cô gái đó.

- Thưa bác sĩ ,thật sự em không muốn bỏ con đâu mà chỉ vì em có nỗi khổ tâm thôi bác ạ...

Phương nghi tiến lại sát cánh cửa nhìn vào trong không phải là cô nhiều chuyện tại vì trong lòng thấy có cái gì đó luôn thúc đẩy sự tò mò trong người cô lên, như đang có một ai đó đang dắt cô đi vào vậy...

Cầm lên tay vịn của tự nhiên tay cô lại buông ra có chút chần chừ...

Vị bác sĩ khi nãy ở trong nói với một nỗi buồn sâu thẳm biết rằng không thể giúp gì được nữa, đưa tờ giấy và cây bút nhìn cô gái nói :- cô suy nghĩ thật kỹ rồi kí vào giấy này, do bào thai đã lớn không thể làm ngay trong ngày nay , ngày mai cô quay lại sẽ có bác sĩ nhận.

Nhưng cô phải biết bỏ đi đứa bé này không chắc chắn là sau này cô sẽ có con lại hãy suy nghĩ chín chắn đừng tuyệt đường sống cho mình .

Có khó khăn gì thì cũng vượt qua được đừng vì một ai đó mà làm khổ con và chính bản thân mình...

Cô gái không nói gì chỉ lặng lẽ cầm tờ giấy lên và ra cửa bước đi như người vô hồn vậy Phương Nghi nhìn cô gái đó thật sự cô bé đó còn rất trẻ chắc khoảng 20 tuổi khuôn mặt rất xinh xắn cô nghĩ đây chắc chắn là cô bé đó đã bị chàng trai nào đó đã lừa và phải lâm vào cảnh này đây .Tự nhiên bên tại cô nghe được tiếng trẻ con cười nói rồi tiếng khóc xé lòng của những đứa trẻ vô tội vang lên thất thanh ngay bên tai cô.

Cùng lúc có một giọng nói bé bỏng không biết là nói với cô hay với ai :- Cô sao cô không cứu bạn ý ....Chợt gai gốc trong người cô nổi hết lên quay qua quay lại mà đâu có ai không có một đứa bé nào ở đó chỉ có toàn mẹ bầu ngồi chờ số khám họ nhìn cô như sinh vật lạ vậy ,ái ngại cô bước đi thì giọng nói đó lại vang lên...

- Cô...!!!

Không lẽ cô để mẹ bạn đó giết bạn đó sao cô....

Lúc này Phương Nghi không còn giữ được bình tĩnh được nữa ,cô nắm chặt hai tay mình lại mà hết lên :- Ai...

Ai...

Ai đó...!!!!

Không ai hiểu cô đang gặp chuyện chỉ nhìn cô tỏ vẻ khó chịu.

Tiếng trẻ con khóc càng ngày càng rõ và to hơn ...

Đứa bé lại nói thêm không để cô bước thêm một bước chân nào nữa... :- Con ....

Là ...

Một thai nhi bị phá bỏ, khi nãy cô đang nghe những tiếng hét .

Những tiếng khóc đó là của các bạn con họ bị mẹ bỏ , để cho những con người máu lạnh kia dùng những thứ kinh tởm để giết chúng cô...

Lúc này Phương Nghi mới khựng người lại cô nhớ lại cách đây hơn bảy tháng trước lúc cô chưa có bầu .

Một buổi tối hôm đó cô cùng chồng đi qua một cái bệnh viện lúc ý là đêm muộn rồi mà cô nghe thấy tiếng cười tiếng nói của trẻ con ở trong đó phát ra cô đã hỏi chồng :- Anh hình như ở trong kia nhiều trẻ con lắm anh à...

Chồng cô ngạc nhiên nhìn cô rồi nói.. :- ở đó là bệnh viện sản mà em họ sinh đẻ ở đó trả nhiều trẻ sơ sinh.

Cô nhìn anh với ánh mắt lo sợ rõ ràng là tiếng cười nói của trẻ con không thể một bé sơ sinh mới sinh đã có thể cười nói như những đứa trẻ hai ba tuổi được .càng nghĩ thì người cô có cảm giác lạnh hết gáy .

Cô vội nói chồng :- Anh ..!!!!!Chồng Phương nghi cảm thấy lo lắng liền dừng xe quay người lại nhìn cô, lúc này mặt cô tái nhợt cắt không còn ra giọt máu nữa anh khoảng hốt bảo cô 😛hương Nghi em...

Em làm sao vậy?

Bàn tay cô run run cầm tay chồng nói :- Anh ơi !!!

Em vừa nghe được tiếng trẻ con cười nói ở bên trong không phải tiếng của trẻ sơ sinh đâu anh à....

Chồng Phương nghi lúc này rùng mình một cái , không nói gì thêm anh bật khóa vặn ga phóng vèo một cái để lại cả ngàn đôi mắt nhìn ra với vẻ mặt buồn thiu có một giọng nói cất lên .- Cô ấy không giúp chúng ta đâu đừng ngóng nữa....

Một giọng nói bé gái lại lanh chanh chen vào nói ngắt lời của bé kia :- Tớ biết chắc chắn cô ấy sẽ quay lại giúp bọn mình , đã lâu rồi có ai cúng gì cho bọn mình ăn đâu...

Mình phải Tin chứ chưa gì đã nản lòng thế ...Những đứa bé khác cũng leo cheo tranh nhau nói khung cảnh ở thật ầm ĩ .Ngồi trên xe Phương Nghi nói chồng mình :- Anh !!

Mình mua gì quay lại đó thắp cho mấy bé đó nén nhang được không anh ?Chồng cô không nói gì chỉ dừng xe trước một cái tạp hóa ,rồi vào mua một bịch bánh kẹo và ít nhang , lên xe hai vợ chồng cô quay lại bệnh viện chọn một chỗ vắng vẻ xé bánh kẹo ra và châm ba nén nhang xá ba xá rồi chồng cô đi ra xe con cô ngồi nói với những bé đó vài câu rồi mới ra sau :- các con ra ăn bánh kẹo nhé.

Cô mua nhiều lắm ,ở đây các con có khổ ,có đói ,có rét không , ...

Cô tạm biệt nhé có dịp cô sẽ quay lại và mua nhiều đồ cho các con hơn nhé ...Quay người ra xe, lên xe vợ chồng Phương Nghi về nhà .

Còn trong bệnh viện vang lên những tiếng reo hò cười nói rôm rả chứ không phải những ánh mắt buồn như khi nãy nữa.

Giọng nói của cô bé khi nãy lại vang lên... :- Cảm ơn cô.

Cô tốt với bọn con quá, giá như con được làm con gái của cô thì hạnh phúc biết mấy....

Không chỉ riêng mình cô bé đó muốn mà những trẻ ở đó ai cũng muốn một lần được làm con cô...

Chợt giật mình khi có tiếng nói :- cô ơi , cho tôi đi nhờ đường được không ạ ?Phương Nghi quay người lại nhìn thấy cô y tá đang đẩy xe dụng cụ y tế ,cô né sang bên cạnh nhường phần đường cho người ta đẩy xe đi.

Đôi mắt cô nhìn xung quanh để tìm một thứ gì đó cô đang muốn tìm thì cậu bé khi nãy nói với Phương nghi gọi cô.

- Cô ơi...!

Cô ơi cô tìm con à? .....
 
Những Đứa Con Bị Bỏ Rơi
chap 2


Phương Nghi bất giác quay người lại nhìn xem cậu bé đó ở đâu nhưng không nhìn thấy được , cô lên tiếng hỏi :- bé con,..!!

Con ở đâu sao cô không nhìn thấy con vậy ?Thằng bé nói giọng điệu giỡn cợt lại pha một chút của con nít làm cô không tài nào đứng im được .cứ khó chịu trong người.- Cô làm sao mà nhìn thấy con được... !!!

Khi nào đủ duyên ắt cô sẽ nhìn thấy chúng con....

Phương Nghi nóng lòng muốn biết và muốn nhìn nhưng cô hiểu rõ nhất sự mong ngóng này không phải là sự khởi sắc phút chốc trong lòng mà nó còn là cả một tấm lòng ,cả một tình thương yêu trẻ con .

Của một người mẹ , một người sắp làm mẹ .

Dứt khoát cô nói với thằng bé :- bé con.. !!!

Khi nào thì cô mới đủ duyên để nhìn trực diện để nói chuyện cùng con?

Có lẽ thằng bé vui mừng mà không chần chừ gì nhanh nhảu đáp lại :- Cô muốn nhìn thấy chúng con thật sao?

Cô tìm một cái ghế gần đó ngồi xuống ôn nhu trả lời thằng bé...

- Cô thật sự muốn , rất muốn được nhìn thấy các con...

Thằng bé nắm tay cô kéo đi.

Phương Nghi chỉ kịp cảm thấy bàn tay của mình có cảm giác lạnh thì chân cô cũng tự đứng dậy tự đi như có một lực đằng sau lưng đẩy đi.

Vừa đi thằng bé vừa nói với cô.

- Trước tiên cô nhìn thấy bọn con thì cô phải giúp bạn kia ,không để mẹ bạn ý vứt bỏ bạn ý như chúng con thì tự khắc cô sẽ nhìn thấy những gì cô muốn nhìn...

Lúc này cô chỉ biết đi theo mà không biết mình sẽ đi đâu ,chỉ đến khi cô đứng trước một gốc cây to cô gái khi nãy cũng ngồi ở đây .Phương Nghi nhỏ giọng hỏi nhỏ

Thằng bé.

- Con nói Cô phải làm sao bây giờ?

Con nói cho biết được không?

Thằng bé im lặng không nói gì một lúc cô còn tưởng nó đã đi đâu rồi ai ngờ nó lên tiếng cô giật nảy người :- Giờ con biết nói sao cho cô hiểu đây.

À.!

Con nói đơn giản như này nhé ,con chỉ biết giúp bạn ấy đến đây thôi còn cô có giúp được bạn ấy mới là quan trọng

Giờ cô hãy gắn kết với em bé trong bụng của cô là cô tự biết mình nên làm gì, bọn con sẽ chờ cô ở phòng cô khám nhé ....con đi đây!!!!

Phương Nghi đi lại gần chỗ cô gái đó rồi ngồi xuống ,cô nắm chặt hai tay lại nghĩ một hồi lâu rồi mỉm cười nhẹ một cái lấy tay xoa bụng mình cảm nhận cái sợi dây liên kết giữa tình mẹ con với nhau.

Nhìn cô gái cô mở lời nhẹ nhàng vờ hỏi thăm đường :- Em ơi ?

Cho chị hỏi thăm được không ?Cô gái quay qua vội quẹt đi những giọt nước mắt đang rơi trên đôi gò má ửng hồng nhìn tôi trả lời với giọng buồn trĩu :- Dạ!

Chị muốn hỏi gì ạ?

Phương Nghi thay đổi hẳn sắc mặt quay vào nhìn thẳng mắt của cô gái mà nói :- Em tên là gì vậy ?

Cho chị biết được không?

Không do dự cô gái đáp lời cô ngay :- Em tên Uyên ạ!

Có chuyện gì không chị!?

Nhìn sâu vào đôi mắt ấy Phương Nghi cô có thể cảm nhận được hết một nỗi buồn sâu thẳm trong đôi mắt ấy .

Cô cũng là một người phụ nữ nên rất hiểu cảm giác của Uyên trong lúc này, cô mạnh dạn đi thẳng vào vấn đề với Uyên :- Thật ra khi nãy chị đã nghe hết câu chuyện của em chị rất muốn được nói chuyện với em mới đi theo em ra ngoài này ,em có thể tâm sự hay là nói cho chị nghe được không?

Uyên bất ngờ với câu nói đó của cô ,chính câu nói đó lại làm những giọt nước mắt từ nãy tới giờ muốn trực trào ra ngoài bây giờ nó như gặp được cái gậy đẩy đi cái rào cản khi nãy đi được đà rơi lã chã...

Ngước mắt lên nhìn Phương Nghi bằng đôi mắt ngấn lệ mà nói :- Thật sự em rất khó nói chuyện này cho người ngoài nghe được...

Không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy cô quyết định cố gắng thuyết phục bằng được Uyên nói cho mình nghe :- Tại sao?

Nhiều khi em không thể nói cho người nhà ,hay người ngoài nhưng chị lại khác vì chị giống em.

Uyên tỏ ra ngạc nhiên hỏi lại :-Chị giống em ,giống ở điểm gì ạ?

Nhẹ nhàng đặt bàn tay lên cầm lấy tay Uyên Phương Nghi lấy hết can đảm để nói ra câu nói này :-Em đừng bỏ con ,khó khăn gì em nói chị nghe vì chị giống em .

Chúng ta đều là những người phụ nữ sắp làm mẹ.

Chị không biết em bao nhiêu tuổi ,lấy chồng chưa nhưng chị thì lại rất vất vả mới có con nên chi rất thương và trân trọng những thiên thần nhỏ này ,chị đã mất năm năm để mong một đứa con, và các con không có tội chị mong em hiểu và nói ra hết để lòng nhẹ hơn và suy nghĩ sẽ thấu hiểu hơn trong chuyện này ,đừng vội vàng mà bỏ lỡ đi một cơ hội được làm người của các con.

Nói đến đây đôi mắt của cô đã ngấn nước ,Uyên nhìn cô cùng khóc mà nói :-Em sẽ kể cho chị , thật ra con là một sản phẩm tình yêu hơn hai năm qua của em và người ấy nhưng là do em không biết bảo vệ mình để chính mình hại tới con.

Cách đây hai năm em quen hắn tình yêu của em khiến cho bao nhiêu người phải ghen tị ,chính bản thân em là người cũng phải thừa nhận mình may mắn có được một người con trai yêu thương nhường nhịn, tôn trọng mình ....Em và hắn đã tính đến chuyện kết hôn năm nay em 22 tuổi hắn 26 tuổi, tất cả mọi dự định đều vạch sẵn hết ra chúng em sẽ có một gia đình hạnh phúc và các con ,rồi chuyện gì đến cũng đến em trao thân cho hắn cái mà người con gái gọi là ngàn vàng là cả một thanh xuân ...Đến ngày em biết mình có thai em đã rất vui mừng ,em gọi điện thoại cho hắn thông báo thì có vẻ hắn không hề vui mừng mà tỏ ra khó chịu nói :- sao em không uống thuốc hả?

Em đã chết đứng với câu nói đó của hắn nhưng rồi nói mãi hắn cũng nói để anh nói chuyện với bố mẹ xem sao.

Từ khi phát hiện có thai tình cảm của chúng em cũng nhạt dần đi .anh ta cứ thờ ơ rồi bao nhiêu lần em nói anh đã nói với bố mẹ chưa thì hắn chỉ ập ừ nói bố mẹ đang tính.

Một tháng rồi hai rồi ba và giờ là cái thai đã lớn gần năm tháng ,hắn mới bộc lộ ra cái bộ mặt thật của hắn ,hắn cắm sừng em mà người nó quen lại chính là con bạn thân của em.

Em không ngờ hắn lại lừa em suốt hai năm qua ,làm em như một con rối xung quanh họ .

Cái thai lớn như này mà hắn nói e bỏ nếu không thì kệ .

Mà giờ gia đình em chưa biết nếu họ biết thì sẽ ra sao.

Khi nãy chi cũng biết bác sĩ nói như vậy đó mà em không biết sao .

Em thương con bao nhiêu thì hận hắn bấy nhiêu...

Giờ em không biết mình nên làm gì đây Hiểu được vấn đề uẩn khúc càng nhìn cô gái này thì Phương Nghi lại càng thương con bé .chỉ hỏi tại sao ông trời lại chớ trêu với con bé như thế.

Nhưng cũng vì tin nên mới có những con người hai mặt như cha của đứa nhỏ ......
 
Back
Top Bottom