Tâm Linh Những Thứ Kì Lạ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
155014050-256-k433831.jpg

Những Thứ Kì Lạ
Tác giả: MaiHanh1
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Những thứ kì quái xung quanh chúng ta, không ai có thể giải thích được.​
 
Những Thứ Kì Lạ
chương 1: Con người tự ti


Tôi không giống ai trong 7 tỉ người ở thế giới này hết, tôi hoàn toàn khác với họ tôi cảm nhận được điều đấy.

Tôi Vương Khả Nguyệt một học sinh của trường THPT, ngày đầu năm học khi bắt đầu bước vào lớp 10 một nữ sinh chẳng có gì đặc biệt cả nên chẳng ai thèm quan tâm đến tôi.

Tôi là một người có dáng người hơi gầy và cũng hơi cao, mái tóc ngắn huyền thoại từ thời cấp 2 tới giờ vẫn vậy không thay đổi gì nhiều cho lắm.

Bộ đồng phục mới khi được phát khi lên trường tập chung nhận lớp và đồng phục, tôi được phân vào khối D cho dù tôi chả biết cái gì về toán và tiếng Anh cả.

Hôm nay ngày đầu tiên tới lớp nhà tôi khá gần với trường học nên tôi đi xe đạp tới trường, chỉ mất khoảng 10' chạy xe thôi tới nơi tôi đang bàng hoàng và ngơ ngác cho dù đã từng đi qua và đến trường một lần khi tập trung rồi.

Cảm giác lạc lõng giữa biển người vô tận, dắt xe vào bãi để xe tôi bắt đầu đi tìm lớp mới, đi trên hành lang các lớp học và cuối cùng cũng đến.

Nhìn từ ngoài vào thì lớp nào cũng như lớp nào đều giống nhau cả nhưng quan trọng là bên trong nó như thế nào vì là buổi học đầu tiên nên tôi chẳng biết ngồi chỗ nào đi vào lớp mọi người đến cũng khá đông rồi, tôi đi vào một mạch và ngồi luôn vào chiếc bàn thứ 4 nơi cạnh ngay cửa sổ.

Vừa kịp ngồi xuống thì chuông kêu vào lớp, tiết đầu tiên xẽ là tiết ngoại khoá cho lớp nhận giáo Viên chủ nhiệm và phân ban cán sự lẫn sắp xếp lại chỗ ngồi, vì không để ý nên có ai đó đã ngồi ngay cạnh tôi bạn cùng bàn ư.

Nhìn cậu ý có vẻ tri thức lắm, thôi kệ tôi không thèm để ý làm gì cho mệt lúc đó thầy giáo chủ nhiệm cũng bước vào lớp nhìn thầy có vẻ giản dị ăn mặc nghiêm trỉnh tôi liền nghĩ chắc cũng là một người thầy mẫu mực.

Thầy nói:"Tôi là Đường Quân, giáo viên của các bạn" nói song thầy chuẩn bị quyết định sắp xếp ban cán sự và chỗ ngồi phải mất đến 20' để ổn định tất cả và tôi ngồi bàn ngần cuối luôn rồi và dập tắt hi vọng ngồi cạnh cửa sổ.

Tên ngồi cùng bàn chả thấy nói gì hay giới thiệu bản thân nên tôi cũng kệ luôn, tôi cũng không thích nói nhiều lắm nên như vậy là càng tốt rồi, buổi học đầu tiên của tuổi 16 như vậy là ổn cả rồi.

Về đến nhà tôi lao ngay vào phòng vứt chiếc balo lên giường thay đồ đi học ra, bây giờ tôi mới nhận ra là nhà tôi không có ai ở nhà cả chắc bố mẹ tôi đã đi làm hết cả rồi.

Gia đình tôi thực sự chẳng khá giả gì chỉ là một gia đình bình dân bình thường thôi nên tôi cũng hiểu được sự vất vả của bố mẹ, tôi chẳng đòi hỏi hay than vãn về cuộc sống này trước mặt mọi người trong gia đình cả.

Tôi bắt đầu dọn dẹp lại nhà và chuẩn bị đi nấu ăn, lúc tôi về là đã 11h rồi cũng khá là muộn chắc giờ này bố mẹ tôi cũng sắp về đến ngà rồi nấu song dọn song cũng gần nửa tiếng đồng hồ và bố mẹ tôi đã về, ăn bữa cơm gia đình trong im lặng ăn song tôi đi rửa đống bát to đùng này nghĩ đến thôi là đã thấy mệt song xuôi đâu vào đấy quay trở về phòng và bắt đầu ngủ.

Trong cơn mơ màng nơi giấc ngủ thì tôi giật mình chuông báo thức điện thoại vang lên 16h30' đã muộn vậy rồi tôi bò khỏi chiếc giường vã bắt đầu bước gia khỏi phòng không gian này chẳng khác gì với mọi khi thật yên lặng đến quen vì ngày nào nó cũng lặp đi lắp lại.

Đến tối quay về cái bàn học nhỏ bé vừa dở quyển vở bài tập ra là đã thấy đau đầu rồi , tôi liền nhắc nhở bản thân cố lên vì tương lai tươi sáng 10' sau tạm biệt tương lai gấp đống sách vở cao ngất đi và bắt đầu nhảy lên chiếc giường êm ái đó cầm chiếc điện thoại di động bấm bấm gạt gạt vậy mà thời gian trôi nhanh vậy.

23h đêm bỏ chiếc điện thoại xuống và bắt đầu ngủ không biết mỗi khi đi ngủ tôi lại có cảm giác đau khổ đến tột cùng như sự đổ vỡ hay mất mát thứ gì đó, nỗi buồn bao chùm khắp căn phòng một bầu không khí thật đáng sợ một màn đêm toàn màu đen , tự dưng từ đâu đến những giọt nước mắt bắt đầu tuôn rơi không ngừng.

Không suy nghĩ nữa và nắt đầu chìm sâu vào giấc ngủ rengg.... rengg báo thức lại kêu 7h và tôi sắp trễ học nhảy vội ra khỏi giường lao ngay vào nhà vệ sinh việc vệ sinh cá nhân của tôi là siêu sao đã đạt đến trình độ thượng thừa.

Đạp xe vội đến trường nhìn thấy trường là ngán đến tận cổ rồi cũng là bộ đồng phục đấy tôi đang ngẩn ngơ thì vô tình va vào ai đó ngước lên nhìn chuẩn bị xin lỗi thì cậu ta đã ôm đống tài liệu chạy như ma đuổi rồi, tôi chưa kịp nhìn kĩ để lúc nữa nếu có gặp lại thì còn xin lỗi người ta, có vẻ cậu ta khá là ưu tú dáng người rất cao mái tóc khiểu mấy oppa hàn quốc thì phải đại loại là cũng đẹp trai đi.

Tí nữa là ngẩn luôn ở sân trường mà không nghĩ đến là vào lớp.💙

- nhưng tôi đâu có biết cuộc sống thường ngày này lại kéo tôi đến nó -
 
Những Thứ Kì Lạ
Chương 2: Sắp Đến


Hôm ngẩn ngơ va chạm với cái cậu cao cao ôm tài liệu ý, và cuối cùng tôi bị phạt trực nhật 1 tuần liền vì cái tội đi trễ.

Ngày ngày tôi lại lết cái cơ thể nặng nề này đến trường cho dù 1 tháng từ khi đi học tới giờ mà dường như tôi vẫn chưa bắt kịp được cuộc sống mới này, các bạn đều có bạn mới có duy nhất tôi là chỉ biết tên ngồi cùng bàn tên là Mạc Kì vậy thôi cậu ta có vẻ cũng như tôi không thích nói chuyện nhiều cho lắm thì phải.

Cậu ta có vẻ trầm tính hơn cả tôi nhưng tôi lại thích cái tính khí đó con người đó không biết tại sao nhưng có cảm giác gì đó khó diễn tả chắc tại ngồi cùng lâu nên có cái gì đó thân thiết hơn chăng chắc là vậy đó.

Dòng dã mấy tháng trời đi học cuối cùng cũng thân nhất với cái tên Hứa Mạc Kì đó rồi và cả Khuất Bảo và Bạch Nam cả nhóm chúng tôi cuối cùng lại thân thiết với nhau hơn rồi cả đám vui vẻ gánh nặng ác cảm nơi trường học cuối cùng cũng đã vơi đi được phần nào .

Quên mất còn cả ông thầy giáo chủ nhiệm nữa ông ta cực kì khó ưa luôn trong lớp tôi là người không học được một tí tiếng anh nào nhưng số tôi còn đen hơn cả thứ 6 ngày 13 nữa ông ta trính là giáo viên dạy anh văn.

Cũng may cho người hiền gặp lành Mạc Kì học được tiếng anh nhất trong số 4 người chơi với nhau hắn luôn ném phao cứu vớt những linh hồn nhỏ bé đang vùng vẫy sắp chết đuối trong đống bài tập kiểm tra đó, ngoài mặt thì vui vậy thôi chứ trong lòng ai hiểu được tôi giường như thời gian trôi quá nhanh thì phải tôi chưa kịp nhận ra điều gì thì đã bước sang tuổi 17 tuổi của sức trẻ tuổi của thanh xuân rực rỡ đấy là những cô gái khác thôi còn tôi thì không tôi vẫn thế cảm giác vẫn như ngày xưa chẳng có gì thay đổi cả.

Nhanh như vậy thời gian không chừa cho tôi một khoảng trống nào cho thời gian nghỉ ngơi cả, trường học là địa ngục trần gian không biết mọi người nghĩ sao nhưng tôi lại không thích nó tí nào, giá như được đốt trường thì vui.

Không có thời gian cho niềm vui xen vào dường như nỗi buồn đang lấn chiếm hết tâm trí tôi nó không buông tha cho tôi cho dù chỉ 1 ngày, đi học thì cười cười vậy thôi chứ đang buồn đấy ai thấu đâu chẳng ai hiểu tôi cả tôi đang lạc lõng giữa nơi toàn là nỗi buồn chăng, hay tôi chỉ tự thu mình lại trong nỗi buồn.

Khi bạn nhận ra bạn bè bạn có mọi thứ còn bạn chẳng có gì cả cứ vậy thời gian trôi qua từng ngày vùi đầu vào đống bài tập song đến kiểm tra các thứ não đã nhỏ rồi còn nhồi nhiều thứ vào như thứ muốn nổ tung luôn.

Hôm nay chúng tôi chống 1 tiết nên cả lớp tự học và có thể xuống sân vận động của nhà trường, tôi đã đi xuống sân vận động tôi đâu có nghĩ rằng nó to đến thế và nhạt đến vậy chẳng có gì ở đây cả những lớp khác có tiết thể dục và đang tập luyện.

Chợt tôi nhận ra 1 bóng hình trông rất là quen như kiểu mình đã gặp ở đâu mà không nhớ ra, lục lại kí ức trong đầu mơ mơ màng suy nghĩ và bóng hình cậu học trò đeo kính cận tóc oppa hàn quốc lại xuất hiện đúng trính là cậu ấy chắc cậu ấy không nhận ra tôi đâu vì cậu ta chỉ nhìn qua tôi chưa tới 10s nữa làm sao có thể nhớ được chứ thời gian cũng khá dài rồi còn gì chắc cậu ta còn quên luôn trong vào 10s sau đó đấy chứ.

Cậu ta nhìn gần cũng có vẻ rất là đẹp trai dáng người cao mặc đồ khá là đẹp, thôi kệ cậu ta đi tự dưng những suy nghĩ đấy lại hiện lên trong đầu tôi làm gì không biết, gạt đi suy nghĩ chẳng đâu vào đâu đấy sang một bên tôi tiến lại chỗ cây cổ thụ lớn đằng tít cuối sân vận động này đi khá xa 1 chút nơi đây thật yên lặng và thoải mái tôi có thể ngôi đây cả giờ đồng hồ và nghe những vài hát mà tou ưa thích.

Tôi thấy chẳng có cảm tình gì đối với ngoi trường này nhưng lại thích thú với cái cây này đến thế.

Đang nhìn xa xăm tôi chợt bắt được ánh mắt của cô bạn cùng lớp tên Lý Trâu một người khá là kì lạ trông cậu ấy có chút gì đó đáng sợ cảm giác như một người cực kì mê tín tâm linh hay gì đó đại loại vậy.

Tôi liều chạy lại đó cậu ấy ngồi cách tôi không xa nơi tối tăm nơi bóng của cấy cổ thủ đổ xuống, chạy lại chào hỏi, chào cậu cậu biết mình mà đúng không cậu ấy không nói gì và "suỵt" cậu ấy đang xếp những hòn đá lại với nhau thành hình gì đó khó là khó tả miệng thì lẩm bẩm gì đó nữa nghe mà rởn tóc gáy lên.

2' sau cậu ấy mới trả lời chào cậu Vương Nguyệt, tôi liền hỏi:"cậu đang làm gì đấy, trông lạ thế!

".

Nói ra cậu cũng không tin đâu, nên bỏ qua đi

Tôi:"cứ nói đi"

Trâu:"nói ra cậu đừng giật mình đấy "

Tôi: " được "

Trâu : " tôi là phù thủy, cậu tin không "

Tôi cười không ngớt cảm thấy cậu ấy như bị coi thường nên tôi dừng lại.

Tôi đang nghĩ liệu cậu ấy xem nhiều phim khoa học viễn tưởng và khinh dị quá nên nhiễm ảo tưởng sức mạnh .

- Và rồi sự tò mò bởi những thứ tâm linh đã kéo tôi đến nỗi sợ-
 
Back
Top Bottom